• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đông Phong Ác (2 Viewers)

  • Chương 69+70

Chương 69: Oan tâm



Mộ Dung Lệ vẫn ở lại trấn Ích Thủy, mà cũng không hề giục giã Hương Hương.



Buổi sáng Hương Hương thức dậy sớm, sắc trời còn chưa rõ, hậu viện chỉ có duy nhất một ngọn đèn bão. Nàng vớt đậu tương đã được ngâm kỹ ra, bắt đầu xay sữa đậu nành. Mộ Dung Lệ không được dùng sức nhiều, nên sáng sớm cũng không dậy tập võ. Mà Hương Hương vừa rời giường, hắn cũng không muốn ngủ tiếp nữa, liền thức dậy đến bên cạnh nàng đứng nhìn.



Hương Hương cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu qua mỉm cười với hắn. Hắn nghĩ, cười gì, đừng tưởng nàng cười là lão tử sẽ đến giúp nàng nhé. Ngủ thì không ngủ, cứ muốn bán đậu hoa gì, toàn tự chuốc lấy phiền phức!



Hương Hương thấy hắn đáp lại bằng nụ cười lạnh lùng, nàng cũng không để ý nhiều nữa, lại tiếp tục xay sữa đậu của mình. Đêm còn rất yên tĩnh, xung quanh chỉ có thanh âm của cối đá chuyển động. Bên tai thấp thoáng có tiếng côn trùng kêu vang, hai con chó đang nằm dưới chân tường, miệng đặt trên hai chân trước, thỉnh thoảng lại ư ử hai tiếng.



Mộ Dung Lệ cảm thấy rất thư thái, nhưng cũng có chút buồn chán. Hương Hương nói: “Vương gia có muốn thay ta thêm chút đậu vào không?”



Mộ Dung Lệ tiến đến, cầm bầu nhỏ múc đậu và nước, đổ vào lỗ nhỏ trên cối xay. Hương Hương đẩy chậm rãi, thỉnh thoảng lại lau chút mồ hôi rịn trên trán. Mộ Dung Lệ nói: “Nhà nàng lúc nào cũng làm đậu hũ như vậy hả?”



Hương Hương rất vui vẻ: “Đúng vậy, hồi nhỏ, đêm nào cũng được nghe tiếng cha mẹ đẩy cối xay, liền cảm thấy rất an tâm vui vẻ, cho dù ngày tháng đen tối như thế nào cũng không còn thấy sợ nữa. Sau này thỉnh thoảng không nghe thấy còn cảm thấy không quen nữa.” Nàng vừa đẩy cối xay vừa quay lại hỏi Mộ Dung Lệ: “Vương gia thì sao, lúc bé ngài ở trong cung của Thư Phi nương nương, có thích người nào không?”



Mộ Dung Lệ suy nghĩ một chút, nói: “Lúc nào cũng bị đổi nhũ mẫu nên cũng không có người đặc biệt thân cận nào. Không thấy gì cả.”



Thư phi tất nhiên sẽ không muốn hắn nảy sinh tình cảm với bất kỳ người nào, ngoại trừ tình mẫu tử của mình ra. Cho nên mặc dù bà thực sự đối xử rất tốt với Mộ Dung Lệ, nhưng cũng không cho phép một nhũ mẫu hay thị nữ nào chăm sóc hắn lâu dài. Lúc đó mặc dù Mộ Dung Lệ còn nhỏ, nhưng cũng không phải kẻ khờ, dần dần liền bắt đầu xa lánh những người bên cạnh.



Nhưng sau này bà lại chủ động an bài một nữ nhân tên Ngân Ngân gì đấy vào trong phủ hắn? Con gái của một lão cung nữ, một lòng muốn bò lên vị trí vương phi, nhưng lại luôn cho rằng người bên cạnh không hề hay biết.



Mỗi ngày đều mang cái dáng vẻ kiêu căng làm như mình thanh cao lắm khiến cho Mộ Dung Lệ chán ghét không thôi. Giờ nhớ tới, tám năm sống trong Chương Văn Điện, ấy vậy mà lại chẳng có chuyện gì khiến hắn khắc cốt ghi tâm cả.



Hương Hương đột nhiên có chút thương hại hắn, một người dân thường, không biết tại sao lại thấy thương hại hắn. Nàng cúi đầu đẩy đá xay, không dám để lộ ra. Nếu khiến hắn phát hiện, thế nào cũng nổi điên lên một trận. Thế nhưng quả thật hắn cái gì cũng không có, mấy thứ ngọc ngà châu báu, công danh cẩm tú kia, đâu thể nào trở thành vật mà nửa đêm tỉnh giấc, dùng để chậm rãi nhấm nháp, hoài niệm nhớ nhung đây?



Nàng nhẹ giọng hỏi: “Yến vương…không thường đến thăm vương gia sao?”



Mộ Dung Lệ ừ một tiếng. Yến vương cho dù có thích hắn hơn mấy huynh đệ khác, bất quá cũng chỉ là một phần sáu phụ thân mà thôi. Huồng hồ ông lại còn cả một hậu cung phi tần, giang sơn Đại Yến, còn nhiều con dân để mà chăm lo nữa mà. Một tháng thì gặp được mấy lần chứ?



Hắn nói: “Đối với một bậc đế vương mà nói, một tháng được gặp hai, ba lần cũng đã được coi là thường tới rồi.” Trong cung, những hoàng tử được gặp ông không hơn một lần một tháng cũng đâu phải ít. Chẳng lẽ nàng cho rằng, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần lại chỉ sinh ra sáu hoàng tử thôi sao?



Hương Hương nói: “Khi còn bé, cha lúc nào cũng kể truyện xưa cho chúng ta nghe, a đúng rồi, chuyện bà ngoại sói, ngài đã từng nghe chưa?”



Mộ Dung Lệ trừng mắt nhìn nàng——nàng thử kể một câu xem!! Mẹ nó, lại có gan coi lão tử giống như con gái nàng mà dỗ dành hả!



Hương Hương nhìn thấy, cười không nhịn được, nhưng lại tự nhiên kể: “Ngày xưa có hai chị em, một tỷ tỷ và một đệ đệ, ở một nơi rất hẻo lánh…”



Lúc bé cha đã kể truyện này hàng trăm ngàn lần rồi, nàng mười tám tuổi kể lại, từng câu từng chữ vẫn còn nhớ rõ nguyên vẹn. Quách Điền và Quách Trần thị mặc dù bận rộn, nhưng vẫn coi ba đứa con như là tâm can bảo bối. Buổi tối vẫn thường dỗ chúng đi ngủ.



Những truyện kể trước khi ngủ này, kỳ thực vừa cũ lại chẳng có chút tinh tế nào, nhưng từ từ lại làm rung động vô tận như có hàng ngàn cánh buồm đập vào, biến thành phần thưởng của ba chị em. Chỉ là sau này lúc kể lại, có còn nhớ được giọng nói, biểu cảm lúc ấy, sự rung động và diệu kỳ ban đầu mà nó đem lại cho những đứa trẻ ngây thơ kia nữa hay không.



Từ lâu nó đã không chỉ là một câu chuyện xưa nữa, mà đã là thuở ban đầu để hướng tới và dựa vào rồi.



Có lẽ sẽ có người cho rằng nó rất nực cười, giống như nghề làm sữa này vậy, đã từng dựa vào nó mà mưu sinh, vậy mà nhiều năm về sau, lại không thể nào hiểu rõ được nó.



Hương Hương chậm rãi kể lại chuyện xưa: “Bà ngoại trèo lên thang bị té xuống bên cạnh giếng, biến thành một hạt cải trắng…”



Mộ Dung Lệ chậm rãi thêm nước và đậu vào, dứt khoát mặc kệ nàng. Đồ hỗn trướng này, thật muốn cầm kim chỉ mà khâu miệng nàng lại! Hương Hương xay đậu xong, lại đi lọc bã đậu. Mộ Dung Lệ giúp nàng đem bã đậu bỏ vào trong túi đậu hũ, từ từ lọc sữa đậu ra. Bàn tay hắn to lớn mạnh mẽ, làm những việc này giỏi hơn Hương Hương nhiều. Hương Hương nói: “Lâm đại phu nói vương gia không được dùng quá nhiều sức, cứ để ta làm cho.”



Mộ Dung Lệ phớt lờ nàng, lọc xong toàn bộ bã đậu, lại đổ sữa đậu vào trong nồi lớn.



Hương Hương đi vào bếp nhóm lửa, lúc này gà gáy ba tiếng, sắc trời đã hơi sáng. Bên ngoài dần vang lên những thanh âm khác, những tia nắng ban mai đầu tiên đã bắt đầu thức tỉnh trong trấn Ích Thủy.



Mộ Dung Lệ cảm thấy thức dậy sớm như vậy, nhưng đêm thực ra lại rất ngắn.



Hắn nhìn Hương Hương nấu sữa đậu xong, cho vào trong khuôn, để nó dần dần ngưng tụ lại thành đậu hoa. Ừm, thì ra là làm như vậy, cũng không quá nhàm chán.



Sau khi sắc trời đã sáng tỏ, Hương Hương liền dọn đậu hoa đi bán. Trước khi đi đương nhiên vẫn làm điểm tâm cho hắn, lại sắc thuốc nhìn hắn uống xong mới đi. Lúc này Mộ Dung Lệ đang muốn đi tìm ba người Lâm Hạnh Chi nên không đi cùng nàng.



Hương Hương và hai con chó lớn liền đi tới quán trước, tiếp tục trưng bày bàn ghế, bưng đậu hoa qua cho mấy người Trần bá.



Khách nhân lục tục tới, Hương Hương cười tươi bắt chuyện. Có một người mặc áo vải sắc xanh đến ngồi xuống chiếc bàn trong góc tối nhất, Hương Hương bưng đậu hoa qua, hắn đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới.



Hương Hương có chút không được tự nhiên, sợ hắn lại làm chuyện gì. Nhưng mà hắn chỉ nhìn một hồi, rồi nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”



Hương Hương luôn cảm thấy ánh mắt kia có chút kỳ quái, gượng gạo đáp một tiếng.



Đợi đến khi khách nhân dần dần rời đi, vị khách áo xanh này vẫn còn ngồi ở đó. Hương Hương có chút bất an, nghĩ bán xong sớm một chút thì đi về nhà. Vị khách áo xanh đột nhiên lại nói: “Thêm một chén nữa.”



Hương Hương buộc lòng phải đem thêm một chén qua, vị khách áo xanh đợi nàng đến gần, đột nhiên nói: “Hương phu nhân là ái thiếp của Tốn vương gia mà lại chạy đến nơi đầu đường xó chợ này bán đậu hoa, thật là một chuyện lạ.”



Hương Hương không biết hắn là ai, đành phải giả ngu, không đáp lời. Cũng may giọng nói của hắn rất nhỏ, Trần bá và thư sinh không hề nghe thấy. Hương Hương cũng không phải quá sợ hãi, dù sao thì Mộ Dung Lệ cũng đã tới đây rồi, chỉ cần hắn không truy cứu, người khác còn được phép làm sao?



Vị khách áo xanh khẽ mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một món đồ, dùng ống tay áo che lấy đưa cho Hương Hương, “Phu nhân có biết vật này không?”



Hương Hương do dự nhận lấy, sau đó phát hiện ra là một chiếc trâm bạc. Nàng lật trái lật phải nhìn một chút, đang muốn hỏi, đột nhiên phát hiện ra trên trâm bạc có một chữ “Dung” nho nhỏ! Cái này…. sắc mặt nàng thay đổi, đây là cái trâm bạc cha nàng đã đánh cho tỷ tỷ Quách Dung Dung lúc tỷ xuất giá mà!!



Khi đó Quách gia vẫn là một hộ dân bình thường, của hồi môn đương nhiên cũng không được sung túc gì. Nhưng mà của hồi môn của tỷ tỷ, tại sao lại ở trong tay người này?!



Nàng thoáng nghĩ qua, sắc mặt liền thay đổi, hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi làm gì tỷ tỷ ta rồi?”



Người khách áo xanh mỉm cười, “Nhãn lực của Hương phu nhân thật không tệ. Cứ làm ra vẻ tiếp tục bán đậu hoa như không có chuyện gì của người đi, thị vệ trong vương phủ của các người bảo vệ cũng thật chặt chẽ. Nếu để cho hắn phát hiện ra kẽ hở gì thì cũng không có vấn đề gì, Hương phu nhân vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, chỉ là thiếu đi một người tỷ tỷ mà thôi.”



Tim Hương Hương đập dồn dập như đánh trống, nhìn xung quanh, cũng không hề thấy thị vệ nào mà. Thấy dáng vẻ hắn dường như không muốn nói nhiều, không thể làm gì khác hơn đành phải tiếp tục bán đậu hoa. Một lúc sau, lúc người khách áo xanh mua thêm một chén đậu hũ nữa, mới khẽ nói: “Sau khi dọn quầy, đến cửa hàng son phấn Ích Thủy chờ ta. Không được đến trễ. Không muốn tỷ tỷ mất mạng thì cũng đừng có mà cố đi báo cho Tốn vương biết.”



Hắn ăn thật nhanh chén thứ ba, rất nhanh rời đi. Trong lòng Hương Hương bất an, nắm trâm bạc trong tay do dự không chắc.



Trấn Ích Thủy cũng chỉ có duy nhất một cửa hàng son phấn, thỉnh thoảng Hương Hương cũng ghé qua mua chút nước hoa gì gì đó. Đúng là một nơi không khiến người ta hoài nghi. Tâm nàng như hỏa thiêu, thật vất vả mới đợi được chén đậu hũ cuối cùng bán xong, lập tức liền đem mọi đồ đạc dọn vào trong quầy trà của Trần bá.



Chạy một mạch đến tiệm son phấn, hai con chó lớn không đi vào cùng. Còn nàng sau khi đi vào, phát hiện có một nữ nhân đang chọn son phấn. Bà chủ đang giới thiệu tỉ mỉ, thấy nàng đi vào, cười nói: “Thượng khách đến rồi, tiểu nhị tiếp đón cho chu đáo vào đấy.”



Một nam nhân thấp bé tiến đến, mang son phấn cho nàng chọn lựa.



Hương Hương không biết có nên hỏi hay không, nam nhân thấp bé kia đột nhiên thấp giọng nói: “Chúng ta biết rõ Hương phu nhân là bị Mộ Dung Lệ cướp vào trong phủ, cảm giác bị người cưỡng bách, thật không dễ chịu chút nào phải không?”



Hương Hương ngẩn ra, không muốn nói đến chuyện này, chỉ là hỏi: “Tỷ tỷ ta đâu rồi? Các người rốt cuộc là muốn như thế nào hả?”



Nam nhân thấp bé kia cư nhiên lại hòa nhã mỉm cười, nói mấy câu liên quan đến việc chọn lựa son phấn sao cho tốt, cho đẹp, xong mới khẽ nói: “Lệnh tỷ hiện vẫn rất khỏe mạnh. Trước mắt chỉ là muốn nhờ Hương phu nhân giúp cho một chuyện thôi ạ. Sau khi chuyện thành công, không chỉ Hương phu nhân được tự do, mà Mộ Dung Huyên vẫn là tiểu quận chúa của Yến quốc đấy ạ. Ngay cả huynh đệ, cha mẹ của phu nhân cũng được thưởng lớn nữa ạ.”



Thực ra Hương Hương cũng có chút hiểu biết, khẽ nói: “Các ngươi muốn ta giết Mộ Dung Lệ?”



Nắm ngón tay khẽ nắm chặt, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh. Nàng nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, hắn khẽ nói: “Không đâu ạ, dù sao phu nhân và hắn cũng là một năm phu thê, vả lại người lại là trời sinh thiện lương, không hạ thủ được đi?”



Hương Hương ngẩn ra, giương mắt nhìn hắn, hắn lấy từ trong ngực ra một bình thuốc hít, lại giống y chang cái bình thuốc của Mộ Dung Lệ, sau đó lại dùng cái giọng mê hoặc, nhẹ nói: “Phu nhân chỉ cần đem bình thuốc này đổi với cái bình của Tốn vương gia thôi ạ. Những chuyện còn lại thì không cần nữa đâu ạ. Vương gia đã từng dùng thuốc hít rồi, phu nhân chắc chắn cũng đã thấy qua, cái này không hề có chút khác biệt nào cả. Tuyệt đối sẽ không hề có bất kỳ sơ hở nào. Cho dù mọi chuyện có bại lộ, cũng không hề liên quan đến phu nhân.”



Răng Hương Hương đều muốn run rồi, “Rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao lại muốn hại ngài ấy?” Suy nghĩ một chút, nàng nói thêm: “Thuốc hít trong bình này nhất định là thuốc độc. Nếu ta giết ngài ấy, nhất định cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội, sao lại có thể nói là một nhà phú quý được!”



Nam nhân thấp bé mỉm cười, chỉ thiếu mức cúi người xuống, vẫn tiếp tục giữ sắc mặt ôn hòa. Xa xa nhìn sang, giống như là một tiểu nhị kiên nhẫn đang kiên trì khéo léo ứng đối với các bắt bẻ của khách nhân vậy. Hắn khẽ nói: “Chỉ là thuốc hít nhuận phế thông thường thôi ạ, khiến cho độc trong người vương gia không được nhanh chóng giải quyết hết thôi. Nếu như người biết rõ ai đang là người chỉ đạo sau lưng, thì chắc chắn sẽ không còn nghi vấn nữa đâu.”



Hương Hương kỳ thực đã đoán được rồi, nhưng vẫn lưỡng lự hỏi: “Là ai?”



Nam nhân cười khẽ, “Đương nhiên là Đông Cung hiện giờ, Yến vương tương lai rồi. Xin phu nhân hãy suy nghĩ kỹ, đợi đến khi Thái tử đăng cơ, thành Yến vương, Tốn vương gia lúc đó sẽ như thế nào, bất quá cũng chỉ là một vương gia mà thôi. Khi đó việc thả hay không thả phu nhân, gia tộc phu nhân vinh hay nhục, cũng không phải là chuyện của ngài ấy nữa?”



Hương Hương ngây người, một hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Thuốc hít này… thật sự không phải thuốc độc chứ?”



Nam nhân thấp bé gật đầu, “Đương nhiên rồi. Thái tử điện hạ đương nhiên vẫn nhớ đến tình cảm huynh đệ thâm sâu rồi. Nếu như có thể, tất nhiên lưu lại một đường sống cho đệ đệ mình thì vẫn tốt hơn.”



Hương Hương mở nắp ngọc ra, cúi đầu xuống ngửi một cái. Nam nhân thấp bé cũng không hề ngăn cản nàng, chỉ là mỉm cười đứng đó. Hương Hương đem bình thuốc bỏ vào trong tay áo, chần chờ nói:“Ta…ta có thể thử một chút.”



Nam nhân mang vẻ mặt tán thưởng, “Chúc mừng phu nhân, sau khi chuyện thành công, thái tử nhất định sẽ có hậu lễ.”



Hương Hương lại nói thêm, “Nhưng mà ta muốn được gặp tỷ tỷ một lần.”



Ánh mắt nam nhân khẽ ngưng lại, nụ cười cũng khẽ thu lại một chút, nhẹ giọng nói: “Thế nhưng thị vệ trong phủ canh gác quá chặt, chúng ta không có cách nào lặng lẽ để cho Hương phu nhân đi gặp lệnh tỷ mà không để cho bọn họ phát hiện được.”



Nhưng Hương Hương lại vẫn cứ khăng khăng, “Nếu như không gặp được tỷ tỷ, làm sao ta biết được tỷ ấy còn sống hay không? Thái tử điện hạ đều đã hứa đem mọi thứ ta muốn đến cho ta, nhưng nếu lỡ như sau lưng sát hại tỷ tỷ của ta, mà ta lại còn giúp ngài ấy hại Tốn vương gia, đó không phải là chuyện nực cười lắm sao?”



Nam nhân nghĩ nghĩ một chút, nói: “Việc này, ta muốn cùng cấp trên thương lượng một chút.”



Hương Hương nói: “Ta có thể chờ được. Bất quá ta thấy độc trong người vương gia hình như sắp giải được hết rồi, các người vẫn là nhanh lên thì hơn.”



Nam nhân thấp bé cúi người với nàng, đem mấy hộp son phấn đều gói lại cho nàng, khách khí tiễn nàng ra khỏi tiệm. Gần đến cửa tiệm, lại cười nói: “Phu nhân phải nhớ mình đã nhận lời làm chuyện này nha, dù sao người cũng chỉ là một thiếp thất của vương gia mà thôi. Bây giờ nếu đã có chuyện dính dáng đến chúng ta, theo tính khí của ngài ấy, há lại tin tưởng người nữa sao?”



Hương Hương nói: “Chỉ cần tỷ tỷ ta bình yên vô sự, ta sẽ giúp các ngươi.”



Lúc này nam nhân thấp bé mới cầm bọc son phấn đưa cho nàng, hai con chó thấy nàng đi ra, liền đứng hết lên. Hương Hương xoa xoa đầu bọn chúng, trong lòng bất ổn, lúc về nhà, ngay cả thùng gỗ đựng đậu hoa đặt trên quầy trà của Trần bá cũng quên lấy.



Người của Thái tử bắt giữ tỷ tỷ nàng! Nàng chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy tâm như lửa đốt. Lúc này về đến nhà, Mộ Dung Lệ đi vắng, trong nhà quả thực có mấy bình thuốc hít, Hương Hương so sánh một chút, phát hiện cái bình trong tay mình thật giống y như đúc.



Không khỏi âm thầm thấy kỳ quái khó hiểu——chuyện người của Thái tử ẩn náu bên trong trấn Ích Thủy thì không kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ là tại sao bọn họ lại biết Mộ Dung Lệ dùng bình thuốc kiểu nào? Còn làm lại cẩn thận như vậy.



Mộ Dung Lệ ở trong phòng, trên bàn bày ra một quyển địa đồ, Hương Hương cũng không biết là tranh vẽ chỗ nào. Thấy nàng về, hắn hỏi: “Đi đâu vậy mà giờ mới về?” So với bình thường chậm hơn hai khắc đồng hồ.



Hương Hương nói: “Đến cửa hàng son phấn, vương gia đang xem cái gì vậy?”



Mộ Dung Lệ trừng nàng, “Quân vụ chính sự, không được hỏi tới!”



Hương Hương thấy không có gì vui, cũng không thèm để ý đến hắn, liền đem mấy hộp son phấn bột nước bỏ lên trên bàn trang điểm, đi rửa mặt chải đầu chút. Mộ Dung Lệ nhìn thoáng qua, Hương Hương hỏi: “Trưa nay vương gia muốn ăn gì?”



Mộ Dung Lệ thuận miệng nói: “Mì xào.”



Hương Hương thay y phục xong, nói: “Trưa ăn mì xào vương gia lại ăn không đủ no. Ta làm thịt bò hầm cà chua cho vương gia nha?”



Mộ Dung Lệ nhìn nàng, nói: “Tùy nàng.”



Vì vậy Hương Hương liền đi vào trong phòng bếp, Mộ Dung Lệ tiện tay cầm lên một hộp son phấn, nhìn mấy lần, lại đặt xuống bàn trang điểm, ánh mắt biến ảo bất định.



Hương Hương làm thịt bò hầm cà chua xong, lại làm thêm cơm rang ngũ sắc. Biết Mộ Dung Lệ thích ăn mặn, lại làm một nồi chân giò nguyên móng kho. Động tác nàng nhanh nhẹn, cho dù có về trễ như vậy, làm xong một bữa cơm, cũng vừa vặn đến giờ cơm. Mộ Dung Lệ và nàng cùng đến ngồi bên bàn, không biết từ lúc nào, hai người một bàn ăn cơm, không còn ngồi đối diện nhau nữa.



Hương Hương ngồi bên cạnh hắn, dùng đũa tách thịt và móng đã được nấu kỹ ra, đưa cho hắn một khối thịt lớn. Mộ Dung Lệ mải miết ăn cơm, một lúc sau hỏi: “Tiền còn đủ dùng không?”



Hương Hương ngẩn ra, kỳ thực cũng không quá đủ dùng, hai con chó ăn rất khỏe!



Một con gà ba mươi văn tiền, hai bọn nó một ngày phải ăn đến mười hai con. Ba trăm sáu mươi đồng này, lại thêm tiền thuê nhà một tháng ba trăm đồng nữa, còn tiền ăn của chính mình nữa. Mộ Dung Lệ ở đây, mỗi bữa cơm cũng đâu thể nào qua loa được.



Hiện tại nàng còn đang phải dùng tiền bán mấy đồ trang sức của mình. Còn tưởng rằng với tính tình của Mộ Dung Lệ như vậy, không thể nào chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt như này, nhưng hắn lại đột nhiên hỏi tới. Hương Hương do dự, cuối cùng quyết định dựa vào tình hình thực tế mà nói thẳng, “…Không, không đủ lắm.”



Mộ Dung Lệ bật cười, “Vậy nàng định làm thế nào?”



Hương Hương làm sao biết làm thế nào, bạc trong tay còn có thể chống đỡ được một hồi, nàng còn đang nghĩ nói lại là còn chống đỡ được mà. Mộ Dung Lệ liền nói: “Không có tiền thì cứ nói, chẳng lẽ vương phủ đi thiếu nàng tí chi tiêu này sao hả?”



Hương Hương ừm một tiếng, lại nâng đũa gắp đồ ăn cho hắn.



Buổi chiều, Mộ Dung Lệ lại ra khỏi nhà. Hương Hương một mình đau khổ trong chờ đợi. Tiện tay mở mấy hộp son phấn kia ra, đúng là chất phấn nhẵn nhụi, hương thơm xộc lên mũi. Lại sờ sờ đến bình thuốc trong tay áo, lòng nàng đều run hết cả lên —— tỷ tỷ thực sự không có chuyện gì chứ?



Khi nào bọn họ lại liên lạc với mình nữa đây?



Cứ ngây người như vậy đến ngày thứ hai, rốt cuộc người khách kia lại đến ăn đậu hoa. Hương Hương vội vàng bưng qua cho hắn một chén, thừa dịp lúc bưng thức ăn qua, liền hỏi: “Tỷ tỷ ta tới chưa?”



Thanh sam khách nhân nói: “Cấp trên đã đáp ứng rồi, nhưng đưa nàng qua đây phải tránh được tai mắt của Tốn vương gia, không phải là chuyện dễ dàng. Người phải kiên nhẫn một chút.”



Hương Hương căn bản đang gấp kinh khủng, nói: “Nhất định phải nói rõ ngày ra chứ, ta cũng đâu thể nào mà cứ chờ đợi mãi được.” Có nên sai người quay lại huyện Lệnh Chi chút, hỏi thăm cha mẹ sao nhỉ? Bọn họ có thể bắt giữ tỷ tỷ, có khi nào cha mẹ cũng….



Thanh sam khách nhân nhìn nhìn nàng, cười một tiếng, khẽ nói: “Yên tâm đi, người nhà phu nhân đều rất tốt. Thái tử chỉ là muốn kéo dài độc tố trong người vương gia ra thêm một chút, để ngài ấy không giúp Khang vương gia tranh đại vị mà thôi. Chuyện còn cần Hương phu nhân trợ giúp, như thế nào lại dám làm khó người nhà của phu nhân đây ạ?”



Hương Hương nói: “Dù sao thì nếu không được nhìn thấy tỷ tỷ khỏe mạnh đứng trước mặt ta, ta tuyệt đối sẽ không động thủ.”



Thanh sam khách nhân gật đầu, cười nói: “Đương nhiên rồi ạ.”



Trong phòng, Mộ Dung Lệ đang nhìn đến bàn trang điểm của Hương Hương, bên cạnh Lâm Hạnh Chi đang tỉ mỉ bẩm báo cách điều chế và công dụng của thang thuốc tiếp theo. Hắn không thành thạo dược thạch, nhưng nghe một chút công hiệu vẫn là điều cần thiết. Một mặt vừa nghe, vừa cầm hai hộp phấn tinh xảo kia lên. Một hồi lâu, đột nhiên nói: “Hai hộp phấn này, có rẻ không?”



Lâm Hạnh Chi giật mình, nhìn thoáng qua, thấy là đồ của nữ nhi, không khỏi nói: “Thảo dân đối với son phấn, không biết nhiều lắm. Nhất thời cũng không biết phân giá làm sao cả.”



Đầu ngón tay Mộ Dung Lệ chậm rãi lướt qua nắp hộp, lướt nhìn mười mấy người đứng yên ở dưới, hỏi: “Không có ai biết sao?”



Lâm Hạnh Chi nhỏ tiếng hỏi: “Vương gia cảm thấy có gì không ổn sao ạ?”



Mộ Dung Lệ đưa hai hộp phấn cho ông, nói: “Có điểm lạ.” Nữ nhân kia bình thường chưa từng mua qua những thứ này. Nhìn hai hộp này, một hộp chỉ sợ không dưới mười lượng bạc, nàng sẽ mua sao?



Hắn nói: “Không biết thì tìm người nào biết một chút mà hỏi, tin được.”



Lâm Hạnh Chi cầm hộp phấn, dù sao cũng là đồ riêng của ái thiếp của Mộ Dung Lệ, ông dè dặt hỏi: “Thảo dân có thể mở ra xem một chút được không ạ?”



Mộ Dung Lệ phất tay, “Tùy ngươi.” Đừng làm hư là được rồi, ngộ nhỡ là đồ nàng thật sự đột nhiên thích thì sao?



Lâm Hạnh Chi mở hộp ra, khẽ ngửi, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, đột nhiên sắc mặt đại biến, vội đóng nắp hộp lại, hỏi: “Vương gia, hộp son phấn này là ai đưa cho Hương phu nhân vậy ạ?”



Mộ Dung Lệ nói: “Thế nào?”



Lâm Hạnh Chi nói: “Trong phấn này có hai vị thuốc, vừa vặn khắc với thuốc hít thảo dân đưa cho vương gia! Như vậy nếu phu nhân mà thoa phấn này, vương gia ngửi vào trong phổi, chỉ sợ trong ba, năm ngày, lập tức chết bất đắc kỳ tử, tuyệt không sinh lý!”



Lời này vừa nói ra, mọi người đều hoảng sợ. Là ai nghĩ ra mưu mô nham hiểm bậc này chứ, thật là làm cho người ta khó lòng phòng bị mà!



Mộ Dung Lệ nói: “Hôm qua, ai đi theo phu nhân?”



Một thị vệ bước ra khỏi hàng, một chân quỳ trên đất, cũng bị dọa sợ vô cùng, “Hồi, hồi vương gia, là tiểu nhân đi theo bên cạnh Hương phu nhân ạ. Nhưng mà Hương phu nhân chỉ là đi bán đậu hoa như thường ngày thôi ạ. Sau khi dọn quầy liền đi đến một tiệm son phấn ở trấn Ích Thủy! Tiểu nhân không tiện đi vào trong, nhưng vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa tiệm, thấy Hương phu nhân chỉ là trò chuyện mấy câu cùng tiểu nhị trong tiệm thôi, cũng không có biểu hiện gì khác thường ạ! Tiểu nhân thất trách, xin vương gia trách phạt!!”



Mộ Dung Lệ thoáng cười, “Nhị ca thực là coi trọng ta a, chỗ nào cũng nhúng tay vào được.” Lúc hắn không cười đã dọa người rồi, lúc này cười một tiếng, lại càng dọa người hơn. Mọi người im như thóc, không ai dám lên tiếng. Mộ Dung Lệ nói: “Xem ra tiểu nhị của tiệm son phấn này rất hiểu rõ ái thiếp của bổn vương đấy. Bổn vương cũng muốn biết một chút về hắn.”



Mọi người hiểu ý, lập tức đã có người đi ra ngoài điều tra. Mộ Dung Lệ phất tay, nói: “Tất cả đi xuống đi.”



Lâm Hạnh Chi vẫn có chút không yên, “Vương gia, hai hộp phấn này cứ để thảo dân mang đi thì hơn ạ, thật sự là rất hại đến vương gia đấy ạ.”



Mộ Dung Lệ nói: “Đồ của ái thiếp bổn vương, ngươi nói mang đi là mang đi sao? Để lại!”



Lâm Hạnh Chi do dự một chút, nhưng cũng không dám làm trái ý hắn, không thể làm gì khác hơn đành phải đặt lại hai cái hộp lên bàn trang điểm, nhưng vẫn dặn đi dặn lại: “Vương gia, hộp này tuyệt đối không thể mở ra, càng không thể để cho phu nhân dùng được ạ. Ngài nhất định phải cẩn thận.”



Dứt lời, đoàn người tất cả đều đi ra.



Buổi tối, lúc về Hương Hương mang theo một mẻ cá tươi, nói: “Buổi tối ta làm cho vương gia đậu hũ cá nhé.”



Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, Hương Hương xách cá vào trong phòng bếp, vén tay áo lên, moi hết nội tạng cá ra. Mộ Dung Lệ đứng cạnh nàng, nói: “Nàng không có chuyện gì khác muốn nói cùng bổn vương sao?”



Hương Hương ngẩn ra, quay lại nhìn hắn, Mộ Dung Lệ ôm lấy nàng từ phía sau, hỏi: “Có cắt vào tay nữa không vậy?”



Đôi tay kia cứ giữ chặt hai bên hông nàng như vậy, cảm nhận được thân thể cường tráng của hắn dán chặt bên hông mình, Hương Hương cúi đầu, từng dao từng dao, cẩn thận cắt lên trên mình cá. Hô hấp Mộ Dung Lệ ở ngay bên tai nàng, ấm áp mà thanh sạch.



Một hồi lâu, Mộ Dung Lệ nhẹ giọng hỏi: “Hai hộp phấn kia có độc, nàng có biết không?”



Hương Hương cả kinh, tay cơ hồ gần như không cầm được dao, khiếp sợ quay đầu lại, vừa đúng lúc hôn lên trên cằm Mộ Dung Lệ. Mộ Dung Lệ cúi đầu nhìn nàng, cả người nàng đều run rẩy ——trong phấn có độc? Thì ra bọn họ căn bản hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nàng sẽ hoán đổi bình thuốc của Mộ Dung Lệ!!



Với lại, đối với những đồ mình thường dùng, cho dù có giống y như đúc, Mộ Dung Lệ làm sao lại không phát hiện ra được nó đã bị đổi cơ chứ?



Còn nữa, nếu bọn họ đã dám đến, đương nhiên phải hiểu rõ Hương Hương. Với tính tình của nàng, chưa chắc đã dám ra tay. Nếu như có ra tay đi chăng nữa, sắc mặt khó tránh khỏi lộ sơ hở. Chỉ có thể để cho nàng bất tri bất giác động thủ mà thôi!



Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lệ, mở miệng ra, muốn nói rằng mình không biết. Nhưng mà Mộ Dung Lệ sẽ tin nàng sao?



Hắn sẽ tin, mình tự đi ra bên ngoài mua hai hộp phấn, hoàn toàn không hề có ý hại hắn sao? Hương Hương bị hắn ôm chặt chẽ vào trong ngực, ánh mắt hoảng sợ. Nàng đương nhiên sẽ không đổi thuốc, nàng chỉ là muốn gặp tỷ tỷ mà thôi. Chờ khi nào tỷ tỷ đến sẽ nói cho Mộ Dung Lệ biết, Mộ Dung Lệ chắc chắn có thể cứu được tỷ tỷ ra!



Mộ Dung Lệ một mực nhìn nàng, hồi lâu cúi người xuống, hỏi: “Cuối cùng cũng phải có nguyên nhân gì chứ?” Con mẹ nó, bình thường nàng đâu có dùng mấy thứ này, khó khăn lắm mới dùng một lần, liền gặp ngay hai hộp có kịch độc?



Hương Hương mờ mịt, Mộ Dung Lệ nổi giận, “Nói!”



Hương Hương nói: “Bọn họ bắt tỷ tỷ của ta a, nói là muốn ta…muốn ta đổi thuốc của vương gia, đổi xong thì sẽ thả tỷ tỷ ra, còn…”



Lời chưa dứt, Mộ Dung Lệ không nghe nữa, quay đầu nói với thị vệ bên ngoài, “Đi theo người của tiệm phấn, điều tra một chút về cái người tên Quách gì gì hả?”



Hương Hương nhỏ giọng nói: “Dung Dung…”



Mộ Dung Lệ nói: “Tra xem nàng ở nơi nào, rồi cứu ra!”



Nói xong, lại xoay người lại, vẫn ôm lấy hông của Hương Hương, cúi đầu định xem nàng cắt cá.



Hương Hương hỏi: “Vương gia…” Ngài không truy cứu ta sao?



Mộ Dung Lệ nói: “Làm cơm đi.” Thấy Hương Hương vẫn đang ngây ngốc nhìn mình, hắn nói: “Nhìn cái gì? Lão tử cũng không phải là thần, có nhanh hơn nữa cũng không thể lập tức có tin ngay!”



Hương Hương vẫn là không nói lời nào, ngươi…ngươi không truy cứu chuyện ta mang hai hộp phấn về sao? Mặc dù không phải ta cố ý, nhưng mà thực sự ngươi không nghi ngờ ta sao? Ngươi không truy hỏi đến cùng sao?



Mộ Dung Lệ trừng mắt nhìn nàng, thấy nàng vẫn cứ tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn mình, đành phải buông nàng ra, cả giận nói: “Lão tử tự mình đi tìm, được chưa hả!” Mẹ nó, nuôi nữ nhân không khác gì cung phụng tổ tiên!



Hắn vốn không hề nghĩ đến việc truy vấn tới cùng, nàng là nữ nhân của hắn, cho dù có cầm dao khoét tim hắn, phản ứng đầu tiên của hắn vĩnh viễn là ——con mẹ nó, nàng cầm thì dùng được việc gì hả!



Dùng làm thuốc hay để đạp chơi hả? Nếu như đúng vậy, thì không bằng để lão tử đến để nàng chơi còn hơn, được không hả?

----------------------

Chương 70: Thiên hạ



Lúc Hương Hương đi ra ngoài, Mộ Dung Lệ đang đi tới cửa.



“Vương gia!” Hương Hương gọi hắn, Mộ Dung Lệ quay đầu lại, nàng đột nhiên giang hai cánh tay ra, ôm lấy hông của hắn. Mộ Dung Lệ ngẩn ra, Hương Hương vùi đầu chôn trong ngực hắn, nói: “Ta không biết trong phấn có độc, ta chỉ là muốn để cho bọn họ dẫn tỷ tỷ đến trấn Ích Thủy, sau đó sẽ đi cầu xin vương gia cứu tỷ tỷ ra. Ta chưa từng nghĩ đến việc hại vương gia!”



“Ừm” Mộ Dung Lệ nói. Đó không phải là chuyện đương nhiên sao? Nàng là nữ nhân của lão tử, là nương của nữ nhi của lão tử, làm hại lão tử làm cái gì? Hắn nói: “Có chút kỳ lạ, nếu quả thật có chuyện, lão nhân Quách Điền kia là người biết tiến biết thối, không thể nào không báo cho bổn vương biết một tiếng được.”



Hương Hương có chút sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ý vương gia là, cha và mẹ ta cũng đã bị bọn họ khống chế rồi sao?”



Mộ Dung Lệ lắc đầu, “Không chắc, suy đoán không có căn cứ, tìm hiểu tình hình cho rõ ràng rồi hãy nói.”



Hương Hương đột nhiên cảm thấy rất an tâm, lần đầu tiên hiểu ra, Mộ Dung Lệ dù thế nào cũng sẽ giúp đỡ nàng. Nàng nói: “Ta…ta không nên tự chủ trương. Ta nên sớm nói cho Vương gia biết.”



Mộ Dung Lệ nói: “Ừm.”



Nàng đã biết sai rồi, lão tử cũng không mắng nàng nữa, xoay người liền đi ra cửa.



Hương Hương đứng ở cửa, nhìn thân ảnh cao lớn của hắn càng đi càng xa, nàng không có chuyện gì khác làm, cũng không thể nào giúp một tay. Nghĩ nghĩ một chút, chỉ có thể xoay người vào trong phòng bếp, nấu cơm cho hắn.



Hy vọng…tỷ tỷ thực sự không có việc gì.



Mộ Dung Lệ muốn điều tra tiệm son phấn ở trấn Ích Thủy là chuyện hết sức dễ dàng, ông chủ tiệm này chính là người địa phương trấn Ích Thủy nơi đây. Ba năm trước đi đến thành Tấn Dương làm ăn, sau này lại quay lại đây, mở ra tiệm son phấn này.



Không nghi ngờ gì nữa, chính là tai mắt của Thái tử đặt tại thành Đại Kế.



Mộ Dung Lệ không rút dây động rừng, từ đường truyền tin ở cửa tiệm nhỏ này, từ từ lần ra nguyên mạng lưới ẩn náu thì hơn. Người của hắn chủ yếu ở trong quân đội, nhưng mấy việc kinh doanh này người của Mộ Dung Bác là am hiểu nhất.



Hầu như chỉ cần nửa ngày, đã tra xét hết tai mắt bên Đông cung Thái tử. Mộ Dung Bác ở thành Tấn Dương không tiện tùy ý đi lại, chỉ phái môn khách Ngụy Tân qua thương lượng Mộ Dung Lệ. Mộ Dung Lệ nói: “Tương kế tựu kế làm sao?”



Ngụy Tân trầm ngâm nói: “Thành Tiểu Kế là phạm vi thế lực của vương gia, chỉ sợ nếu tin tức vương gia bị ám sát truyền ra, Thái tử chắc chắn sẽ không đích thân mạo hiểm. Nhưng cũng sẽ không cố kỵ nữa, nhất định sẽ gây khó dễ với Khang vương gia.”



Mộ Dung Lệ gật đầu, Ngụy Tân là mưu sĩ bậc nhất của Mộ Dung Bác, đối với những mưu toan quỷ kế này, am hiểu hơn nhiều so với Mộ Dung Lệ. Hắn suy nghĩ một chút, nói thêm: “Thực ra thì hiện tại thân vệ của thái tử đã bị hai vị vương gia hao tổn chẳng còn dư lại bao nhiêu. Nếu như vương gia phái người….” Hắn làm động tác cắt cổ, nói: “Có lẽ sẽ dễ thành công hơn.”



Mộ Dung Lệ nghĩ nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu, “Phụ tại tử tương tàn, đại ca cũng chưa chắc sẽ đồng ý.”



Thực ra Ngụy Tân cũng biết rõ nguyên nhân hai vị vương gia chần chừ không động thủ, nói: “Nhưng mà dù sao thì bệ hạ tuổi tác cũng đã cao, không biết lúc nào… Thái tử và hoàng hậu thao túng cấm vệ quân trong cung, nhị vị vương gia trước sau gì cũng sẽ bị vây vào thế bị động. Cũng thực sự là…”



Mộ Dung Lệ nói: “Cho nên chúng ta nên bức vua thoái vị sao?”



Ngụy Tân thấy thần sắc hắn đã có chút không đúng, lập tức đứng dậy quỳ xuống, “Vương gia, thứ lỗi cho tại hạ nói lời bất kính, nhưng từng câu từng chữ cũng đều là vì nghĩ cho hai vị vương gia thôi ạ. Từ xưa đến nay, lòng dạ đàn bà, khó có thể mà thành sự được! Nếu như vương gia có quyền thế, chẳng lẽ là bất kính với bệ hạ sao ạ? Đến lúc đó bệ hạ vẫn có thể tiếp tục làm bệ hạ, hai vị vương gia cũng không phải lúc nào cũng đề phòng ám khí tên bay a!”



Mộ Dung Lệ nói: “Câm miệng! Một ngày Phụ vương còn sống, thiết kỵ của bổn vương tuyệt đối sẽ không tiến vào thành Tấn Dương nửa bước.” Lần trước tấn công thành Tấn Dương, cũng là cho rằng ông đã thăng thiên. Bây giờ nếu như ông vẫn còn đang khỏe mạnh, há lại làm được chuyện đại nghịch bất đạo này sao?



Ngụy Tân cắn răng nói: “Vương gia! Mấy năm trước đánh một trận ở thành Mặc Dương, vương gia bị buộc vào bước đường cùng, chẳng lẽ không biết đến nỗi đau đường cùng sao? Ở cổ đạo Tấn Kế năm ngoái, Vương gia một lần nữa lại phải bỏ ái thiếp mà hộ tống tẩu tẩu chạy thoát, có thể nói là vì người mà quên thân! Nhưng mà vương gia có nguyện ý chấp nhận thêm một ngày như vậy nữa không, cùng Khang vương gia chật vật chạy trốn khỏi thành Tấn Dương, thê tử không thể gặp sao?!”



Mộ Dung Lệ đạp một cước tới, Ngụy Tân đau đến sắc mặt cũng đổi, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Tiểu nhân vốn không tài đức, may nhờ được hai vị vương gia coi trọng. Lấy chết báo ân thì tiểu nhân sẵn sàng, nhưng những việc nên can gián, tiểu nhân nhất định phải nói! Khang vương gia nhân đức, Tốn Vương gia kiêu dũng, hai vị vương gia sớm đã có sức mạnh nhòm ngó ngôi báu thiên hạ, nhưng khắp nơi lại bị bè cánh của thái tử và hoàng hậu hãm hại với loại trừ. Người muốn thành đại sự, vốn không nên câu nệ những tiểu tiết! Kính xin vương gia quyết đoán ạ!”



Mộ Dung Lệ dĩ nhiên lại không nói gì thêm, Ngụy Tân ngẩng đầu lên nhìn thần sắc của hắn, hắn nói: “Đứng dậy đi.”



Ngụy Tân đứng dậy, biết rõ tính tình của vị vương gia này, cũng không nói gì nữa. Hai đao này của hắn đâm rất chuẩn xác, từng câu từng chữ đều nói đến chỗ đau của Mộ Dung Lệ. Đúng lúc này, bên ngoài có người đến báo, “Vương gia, chuyện bên Quách gia có manh mối rồi ạ.”



Mộ Dung Lệ hỏi: “Người đang ở đâu?”



Người vừa tới bẩm báo: “Hồi vương gia, Quách cô nương hiện vẫn đang ở quê nhà huyện Lệnh Chi, có người sáng sớm nhìn thấy nàng xuất môn đi đến Thái Thị Khẩu ạ. Mua hai con cá, một củ cải trắng, một khối đậu hũ.”



Mộ Dung Lệ nói: “Thú vị.”



Người vừa tới lại nói: “Nhưng mà phu quân nàng gần đây lại tiêu một số tiền rất lớn, hắn đánh cược một trận thua hơn hai ngàn lượng bạc. Mấy ngày trước tìm đến Quách lão gia tử mượn tiền, bị Quách lão gia tử mắng cho một trận. Mấy ngày nay lại đột nhiên ra tay rất hào phóng.”



Mộ Dung Lệ hỏi: “Hào phóng như thế nào?”



Người đưa tin liền bẩm lại tỉ mỉ mấy thôn trang, ruộng đất mà tỷ phu của Hương Hương mấy ngày nay mua vào, còn kèm theo một danh sách. Mộ Dung Lệ nhìn thoáng qua, nói: “Theo dõi hắn, xem ai hay liên lạc với hắn, truyền tin bằng cách nào.”



Người đưa tin vâng một tiếng, Mộ Dung Lệ nghĩ nghĩ một chút, nói thêm: “Không được thương tổn người Quách gia.”



Chờ người đi rồi, hắn liền để cho Ngụy Tân tạm ở lại trấn Ích Thủy, mình thì quay về hẻm nhỏ. Hương Hương đã làm xong cơm tối, thấy hắn về, vội vàng nghênh đón. Mộ Dung Lệ nói: “Tỷ tỷ nàng không có việc gì, vẫn còn đang ở huyện Lệnh Chi.”



Phản ứng đầu tiên của Hương Hương là——có thật không? Nhưng mà gần như ngay lập tức, nàng quyết định tin tưởng hắn. Tâm trạng lập tức được thoải mái, tỷ tỷ vô sự là tốt rồi, bọn họ nhất định chỉ lấy trâm bạc của tỷ tỷ ra để gạt mình mà thôi. Trên mặt nàng hiện ra nét cười, đón Mộ Dung Lệ vào nhà, liền bưng thức ăn lên.



Mộ Dung Lệ ngồi xuống ăn cơm, một lát sau, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Điều Ngụy Tân nói, cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Mỗi ngày như vậy, chung quy cũng quá mức bị động. Nhưng…thực sự phải bức vua thoái vị sao?



Người như hắn, lúc nào cũng rất quyết đoán, vậy mà lúc này lại đột nhiên do dự. Cũng không phải là do người có do dự hay không, trận chiến này bất luận là thắng bại thế nào, cuối cùng sau này cũng khó thoát khỏi tiếng xấu loạn thần tặc tử.



Yến vương trong cung là phụ hoàng của hắn. Nếu như biết được chuyện này, không biết sẽ như thế nào.



Nhưng chuyện thành Mặc Dương năm đó, hay như chuyện ở cổ đạo Tấn Kế, chẳng lẽ lại cứ phải chịu cảnh lặp đi lặp lại mãi vậy sao?



Cuối tháng mười, dư độc trong người Mộ Dung Lệ dần dần được loại bỏ hết. Rốt cuộc thân thể cũng khỏe mạnh lại, tim phổi sau khi được chăm sóc cẩn thận một thời gian, cũng chậm rãi hồi phục. Hắn thăm dò cơ sở ngầm của thái tử bố trí vào phạm vi thế lực của mình, bắt đầu thu lưới.



Ở Yến vương cung, Thái tử Mộ Dung Thận đang nghị sự cùng môn khách của mình. Chính hắn cũng tự biết, sau khi trải qua chuyện lần trước, huynh đệ từ lâu đã vào thế như nước với lửa. Yến vương còn sống một ngày, Mộ Dung Bác còn có thể kiềm chế được thêm một ngày. Ngày nào đó Yến vương thăng thiên, huynh đệ nhất định sẽ lại một lần nữa động đao binh.



Bây giờ đứng ở bên hắn, lão tam Mộ Dung Khiêm cũng được xem tương đối hữu ích, có thể mang binh đánh giặc. Mặc dù công trạng không thể so được với Mộ Dung Lệ, nhưng mà ở Ngọc Hầu quan bên kia cũng coi như là có chút uy vọng. Lão tứ Mộ Dung Kiệm thì là phế vật triệt để rồi, đến ngay cả mắt mũi của mấy huynh đệ thôi mà còn không phân biệt nổi nữa là.



Lão lục thì mặc dù không quá hữu ích, nhưng lập trường cũng là hướng về phía hắn.



Mấy năm nay có hoàng hậu tác động, đa số đại thần trong triều cũng đều ủng hộ hắn đăng cơ. Nhưng mà những người này cũng đều là quan văn, cho dù có nhiều, so với mấy chiến tướng quân nhân thân kinh bách chiến của Mộ Dung Lệ, sợ là cũng không chiếm được ưu thế.



Nghĩ đến đây hắn liền muốn chửi Mộ Dung Lệ, mấy năm nay hắn với mẫu hậu không đối xử tốt với Mộ Dung Lệ sao? Đúng là đồ bạch nhãn lang!



Nhưng giờ cũng không phải lúc để tức giận, tên này cứ giống như con gián vậy, đánh thế nào cũng không chết. Hắn đang suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên cóngười mang hộp gấm đi vào, kêu là tin tức bên Lệnh Chi đưa tới.



Ám hiệu, cách đưa tin không sai, ngay cả người cũng đều là người quen. Thái tử sai người nhận lấy, cầm trên tay, vừa mới mở ra, một luồng khói dày đặc bay ra!



Thái tử cả kinh, vì trước đây bên phía Mộ Dung Bác chưa từng chủ động xuất thủ, nên hắn vẫn khá lơ là. Đâu ngờ tới đồ truyền về từ cơ sở ngầm mình đặt dưới mí mắt lão Ngũ lại có vấn đề?! Cái hộp kia sau khi mở ra liền không có cách nào đóng lại! Khắp cung điện tràn ngập khói lạ!



Mộ Dung Thận lập tức ngừng thở, độc kia chính là của hắn, nên hắn đương nhiên biết độc tính ra sao! Hắn nhân lúc mới hít phải một ít, tay chân còn hoạt động được, liền lập tức chạy về phía phòng kho. Thái tử phi đang trên đường đưa canh thuốc sang cho hắn, thấy môn khách, mưu sĩ của hắn đều ở đây, nhất thời cũng không tiện đi vào trong.



Nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều chen lấn chạy ra ngoài, nàng và thị nữ biết có chuyện không hay, cũng chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mà động tác của nữ nhân, làm sao nhanh bằng khói độc đang tràn tới? Kỳ thực thái tử là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng, nhưng mà lúc đi qua nàng, hắn cũng không hề dẫn nàng tránh xa khỏi nơi này. Trước khi độc phát tác, hắn phải tranh thủ thời gian ngắn nhất để mà đi lấy giải dược!



Lúc đang nghìn cân treo sợi tóc, hơi đâu mà lo lắng cho nữ nhân.



Thái tử phi bị các đại thần, môn khách đang lao ra đụng té trên mặt đất. Một tiếng hét kinh hãi, lập tức hít vào không ít khói độc. May mắn là khói độc phát tán đến được đây đã mất hơn nửa độc tính, không lập tức dẫn đến tử vong.



Thái tử lấy giải dược từ trong kho ra, nhưng mà kịch độc như vậy, hắn có được bao nhiêu giải dược cơ chứ? Đếm tới đếm lui, tổng cộng cũng chỉ có mười hai viên!



Chỉ là môn khách, đại thần thì có mười mấy người, bọn hạ nhân thì khỏi bàn luôn. Còn có thái tử phi…. bất kể thế nào cũng là không đủ.



Ánh mắt hắn trầm xuống, bất động thanh sắc, lúc này tự mình uống một viên trước. Sau đó cầm giải dược đi ra ngoài, đem giải dược phát cho những quần thần phụ thuộc vào mình trước, sau đó lại tiếp tục phát cho mấy môn khách. Lúc này độc trong người Thái tử phi đã phát tác, khó thở, nói không ra lời.



Mộ Dung Thận ôm nàng, đợi mọi người ăn giải dược xong rồi, sắc mặt nghiêm túc nói: “Từ trước đến nay, bổn cung và mẫu hậu nhận được không ít sự chiếu cố của các vị. Cho tới nay, mọi người đều đối xử chân thành với nhau. Giờ lại gặp kẻ xấu hãm hại, mà số lượng giải dược lại có hạn. Bổn cung tuyệt đối sẽ không để cho các vị bị thiệt mạng trong tay tiểu nhân. Nhưng bổn cung và thái tử phi, đã gắn bó với nhau từ nhỏ, tình thâm ý nặng. Bây giờ ta nguyện theo nàng cùng chờ giải dược đưa tới, sinh tử theo ý trời.”



Mọi người vừa nghe, lập tức lệ nóng doanh tròng, hô to: “Điện hạ!”



Những môn khách không có giải dược cũng không có dũng khí nào oán giận——Thái tử và thái tử phi còn đang không có giải dược đây, con mẹ nó ngươi còn dám oán giận sao?!



Mộ Dung Thận ôm thái tử phi, lảo đảo đi vào trong phòng. Thái tử phi nắm lấy tay của hắn, viền mắt rưng rưng. Mộ Dung Thận giả bộ bị độc phát tác, tựa trán mình lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”



Hai phu thê cùng dựa sát vào nhau ngồi một chỗ.



Lúc đó Thái tử phi bất quá cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, đã có một đứa con với thái tử. Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Thận, hô hấp càng lúc càng chật vật, gò má sáng bóng chuyển hồng, môi đã chuyển sang sắc tím.



Mộ Dung Thận nhìn nàng mở miệng, muốn nói điều gì đó. Nhưng lúc ghé sát tai lại lắng nghe, đầu nàng đã hơi nghiêng, khí tuyệt. Mộ Dung Thận chậm rãi buông tay nàng ra, ánh mắt bỏ đi vẻ thâm tình lúc trước, dần dần thay bằng vẻ nguội lạnh. Hắn đưa tay ra, khép lại ánh mắt đang nhìn trừng trừng của nàng, “Nàng là thái tử phi của bổn cung, vĩnh viễn đều sẽ như vậy. Ngày nào đó đăng cơ, bổn cung nhất định sẽ phong nàng làm hoàng hậu.”



Không cần đau lòng đi, thân là một thái tử, há có thể lún sâu vào nhi nữ tình trường?



Nói cho cùng thì độc dược xuất phát từ Đông Cung, bọn họ hạ lệnh cho mấy người biết rõ về độc, không bao lâu liền có người đưa giải dược qua.



Tất cả hạ thần và môn khách đều được cứu, Thái tử hút vào chút lượng độc nhỏ gọi là, thong thả lấy lại sức. Chỉ thương cho thái tử phi tuổi còn trẻ, hương tiêu ngọc vẫn.



Mộ Dung Thận nắm lấy tay nàng, cảm nhận bàn tay mềm mại kia dần dần lạnh giá. Một khắc kia, đột nhiên phát hiện ra người vẫn luôn đồng sàng cộng chẩm, vậy mà thực sự đã đi rồi. Không thể sống lại nữa. Cũng không cần phải khổ sở nữa.



Hắn nắm chặt hai tay, trong lòng đột nhiên dâng lên hận ý khắc cốt ghi tâm, Mộ Dung Bác, Mộ Dung Lệ, nếu ta đăng cơ, chắc chắn sẽ giết hết già trẻ lớn bé nhà các ngươi! Để cho các ngươi cũng phải nếm thử mùi vị chí thân ly tán này!



Hắn định bẩm rõ chuyện trúng độc cho Yến Vương, nhưng lỡ như tra xuống dưới, phát hiện độc là độc của hắn, người đưa hộp gấm tới, cũng là người hắn an bài ở cơ sở ngầm trấn Ích Thủy. Nên tạm thời chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt đi cơn giận này.



Xế chiều hôm đó, Mộ Dung Thận đi đến cung Tê Phượng, cầu kiến hoàng hậu. Mẫu tử hai người vừa thương lượng, dứt khoát quyết định hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho xong. Cùng đêm đó, hoàng hậu trộn lẫn lượng lớn thuốc ngủ vào trong thức ăn của Mộ Dung Tuyên ở cung Yến Vương, khiến cho ngài ngủ hoài không tỉnh. Sau đó phái cấm vệ quân chia binh hai đường, đến Khang vương phủ và Tốn vương phủ, gặp người lập tức giết, đặc biệt càng không được để thoát Khang vương và Tốn vương!



Nhưng mà đợi đến khi cấm vệ quân chạy đến, cả hai tòa vương phủ đã đều vườn không nhà trống, chỉ còn sót lại mấy hạ nhân.



Hoàng hậu biết rõ đại thế không tốt, ngay khi cấm vệ quân đang đi đến hai vương phủ, người của Mộ Dung Bác ở trong thành tung tin đồn, nói hoàng hậu hạ lệnh cho quân thủ thành cùng chạy tới Tốn vương phủ, bắt giết Tốn vương. Quân thủ thành đều là người của hoàng hậu, lập tức cũng có chút hoài nghi. Lại thấy cấm vệ quân quả thực đang hướng đến hai tòa Khang vương phủ và Tốn vương phủ mà đi, muốn cướp công đầu nên lập tức mang binh đi đến.



Đúng lúc này, Mộ Dung Lệ suất lĩnh mười lăm vạn đại quân, đi qua Tây Hoa môn đánh vào thành Tấn Dương thành! Quan cửa thành Tây Hoa môn lập tức sợ vỡ mật, liền mở thành xin hàng. Đại quân Mộ Dung Lệ tiến quân thần tốc, binh không nhiễm máu mà chiếm thành Tấn Dương.



Thái tử và hoàng hậu sau khi nghe được tin, hoảng sợ như chim sợ cành cong. Sau cùng liền bắt giữ Thư phi, dẫn theo Yến vương vẫn đang ngủ mê man, dựa vào các đại thần, môn khách, quân đội của mình, mà trốn khỏi thành Tấn Dương đến phía đông Ngư Dương.



Thành Tấn Dương hỗn loạn một đêm, sau một đêm, thiên địa liền đổi thay!



Mộ Dung Bác còn có chút u mê, hắn nghe mưu sĩ Ngụy Tân nói như vậy, liền lệnh cho vương phi Tô Tinh hồi hương thăm nhà, để cho tất cả con cái, cơ thiếp đều cải trang đi theo. Lại đến Tốn vương phủ đón Tốn vương phi, tiểu quận chúa, mẹ con Lam Dụ và Tô Tinh cùng nhau ra khỏi thành. Ngụy Tân chỉ nói là người của hoàng hậu và thái tử nhất định sẽ đến đâu sao tra vương phủ, nhưng lại không hề nhắc đến một chữ chuyện Mộ Dung Lệ sẽ tấn công thành Tấn Dương.



Lúc này Mộ Dung Bác cũng nổi giận, “Lão Ngũ! Đệ thực sự là làm càn rồi! Nếu như phụ vương tỉnh lại, chúng ta phải giao phó như thế nào đây hả?!”



Mộ Dung Lệ trầm mặc, sau đó nói: “Người khởi binh phản loạn là đệ, mắc mớ gì tới huynh!”



Mộ Dung Bác ngẩn ra, nói: “Lão Ngũ! Trước kia không phải chúng ta đã sớm nói…”



Mộ Dung Lệ không đợi hắn nói xong, quay qua nói với Chu Trác, “Ra khỏi thành xem chút, nói không chừng còn có thể đuổi kịp cha ngươi.”



Chu Trác thật đau khổ, cha hắn, Chu Ức, là thân tộc của Yến vương, cũng thực lòng ủng hộ Thái tử. Hết lần này đến lần khác hắn đi theo Mộ Dung Lệ, nếu thật như hai quân phải giao chiến, phải làm thế nào cho phải chứ! Hắn cũng đâu thể bắn cha hắn thành con nhím được!



Hắn đau khổ, lão tử hắn còn sợ hãi hơn! Lúc trước không nhìn rõ truy binh, ngay cả tên cũng không dám bắn. Mặc dù ông rất muốn đánh chết cái tên nghịch tử này, nhưng Chu gia ba đời độc đinh, đã có thể coi như là một họ độc đinh rồi, vạn nhất có gì sơ suất….



Trận chiến này, mặc dù một đuổi một chạy, nhưng thương vong cũng không lớn.



Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ đương nhiên không có suy nghĩ gì đến vương vị, Yến vương và Thư phi đều ở trong tay Thái tử, việc cấp bách trước mắt đương nhiên là phải tìm cách cứu người ra. Ở phía Đông Ngư Dương, thái tử thay mặt Yến vương phát chiếu, nói Tốn Vương Mộ Dung Lệ và Khang vương Mộ Dung Bác ban đêm lén tấn công Tấn Dương, phản tông quên tổ, là tội nhân thiên cổ của Đại Yến!



Phía tây Ngư Dương, Mộ Dung Bác chiêu cáo bách tính, nói phế bỏ thái tử Mộ Dung Thận là do thái tử vì đoạt vương vị mà không ngại mưu hại Yến vương. Mưu hại không được liền bắt giữ Yến vương trốn khỏi thành Tấn Dương.



Hai bên đều nhất quyết giằng co, không ai nhường ai.



Sau khi Mộ Dung Tuyên tỉnh lại, nghe Mộ Dung Thận nói tình hình, đương nhiên là phiên bản Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ ban đêm khởi binh tấn công thành Tấn Dương rồi. Ôm im lặng nghe xong, sau đó hỏi: “Con trai, kế tiếp con nghĩ nên làm thế nào?”



Mộ Dung Thận ngẩn ra, dáng vẻ của phụ vương nhìn thế nào cũng chẳng thấy quá bất ngờ. Hắn dè dặt nói: “Đương nhiên là chiêu cáo thiên hạ bài hịch thảo phạt loạn thần, ủng hộ phụ vương trở lại thành Tấn Dương, đoạt vương vị, tru diệt tặc tử rồi!”



Mộ Dung Tuyên nói: “Nhưng mà, loạn thần cũng tốt, tặc tử cũng được, không phải chỉdựa vào miệng lưỡi là có thể thảo phạt được đâu. Con nghĩ quân đội hiện tại trong tay mình có thể chống chọi được với thiết kỵ của Lệ nhi sao?”



Mộ Dung Thận ngẩn ra, sau đó khó hiểu —— cho dù con không thể thì phụ vương cũng phải giúp con chứ!



Hắn lui về phía sau một bước, quỳ xuống, “Nhi thần cho rằng, phụ vương anh minh uy vọng, chỉ cần đứng lên hô to một tiếng, tam quân chắc chắn sẽ nhanh chóng quy hàng thôi. Lão Ngũ lại dám làm chuyện bức vua đoạt vị, vốn là chuyện bất nghĩa, đương nhiên danh không chính ngôn không thuận! Nếu nhi thần nghĩ có gì sai, xin phụ vương chỉ điểm!”



Mộ Dung Tuyên mệt mỏi nói: “Cô gia đang hỏi con, Thận nhi, bản thân con có kế sách gì đối phó không?”



Mộ Dung Thận suy nghĩ hồi lâu, nói: “Nhi thần tạm thời chưa nghĩ ra ạ. Xin phụ vương nghỉ ngơi trước, đợi nhi thần nghĩ ra được thượng sách, sẽ quay lại bẩm báo với phụ vương.”



Mộ Dung Tuyên gật đầu, phất tay nói: “Đi xuống đi, nói cho mẫu hậu của con biết, không nên làm khó Thư phi. Nàng dù sao cũng là mẫu phi trên danh nghĩa của con.”



Mộ Dung Thận dập đầu xin cáo lui.



Nghe thấy tiếng bước chân hắn dần xa, Mộ Dung Tuyên đột nhiên thở dài. Trước đây, đêm phụ vương băng hà, An Dương hầu Đạt Hề Cầm đã tạo một chiếu thư truyền vị giả cho ông. Chuyện đầu tiên khi ông nắm chiếu thư trong tay chính là mang binh đi đến trước Vệ vương phủ, bắt giết Vệ vương. Sau đó đi truy sát hai huynh trưởng đã bị lột bỏ tước vị, cách chức làm thường dân.



Tin huynh trưởng chết truyền đến trong cung Yến vương, phế hậu của tiên đế Khương Bích Lan tự vẫn trong lãnh cung. Trước khi chết, lưu lại một bức huyết thư trên bức tường gạch trong lãnh cung, nhìn thấy mà đau lòng.



Cứ từng đời từng đời như vậy, ngươi tranh ta đoạt, huynh đệ tương tàn, dường như không hề có điểm dừng.



Hiện tại, đến lượt ông.



Hoàng hậu đi vào, hầu hạ ông uống thuốc, Mộ Dung Tuyên nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Càng quen thuộc nụ cười này bao nhiêu, càng khiến ông mệt mỏi bấy nhiêu.



Kỳ thực Mộ Dung Thận đã có biện pháp đối phó Mộ Dung Lệ, nhưng mà biện pháp này tuyệt đối không thể nói ra. Bởi vì Mộ Dung Tuyên nhất định sẽ phản đối. Không chỉ Mộ Dung Tuyên, mà lão Tam và lão Lục chưa chắc đã đồng ý. Hắn hít sâu một hơi, suy nghĩ hồi lâu, sau đó tìm tới một môn khách——Thạch Trung An.



Hắn phất tay, ra hiệu cho Thạch Trung An tiến đến trước, “Đưa tai đến đây.”



Thạch Trung An ghé đầu tới, ánh mắt Mộ Dung Thận vừa âm u vừa lãnh tĩnh, “Bổn cung viết một phong thư, ngươi lập tức bí mật mang thư này đến Tây Tĩnh. Nhất định phải gặp được tướng quân Tây Tĩnh Quý Mộc Trạch, tự mình cầm thư này giao cho hắn. Nếu như hắn có ý, có thể lén đến gặp bổn cung.”



Thạch Trung An tiếp nhận thư, vốn muốn hỏi thêm một câu, nhưng dù sao cũng ở bên hắn đã lâu, ngẫm lại, liền xoay người đi ra ngoài.



Một mình Mộ Dung Thận suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại tìm một môn khách khác, Trịnh Cửu, nói: “Ngươi lặng lẽ đi về phía Đông Hồ, xin được gặp Khả Hãn của bọn họ, nói bổn cung muốn mượn mười vạn binh của Khả Hãn Thiết Mộc Cát, đợi sau khi đánh lui phỉ khấu, nguyện lấy đất mười thành đền ơn Khả Hãn.”



Trịnh Cửu vừa nghe, vẫn có chút do dự, “Điện hạ, Đông Hồ kia không khác gì phỉ khấu, mấy năm nay, Đại Yến dựa vào địa thế hiểm yếu ở tuyết sơn của Ngọc Hầu quan, bọn họ mới không dám ồ ạt xâm phạm. Nếu như dẫn binh nhập quan, chỉ sợ mời thần thì dễ, nhưng tiễn thần thì khó thôi ạ!”



Mộ Dung Thận phất tay, nói: “Bổn cung tự có sắp xếp, đi đi.” Nếu như Đông Hồ dám có dị tâm, vừa vặn hợp thành liên minh với Tây Tĩnh. Lấy sói đối với hổ, có để mặc bọn chúng cũng không dám làm gì.



Hắn chậm rãi nắm chặt hai tay, không phải không biết phụ vương đã có sẵn lòng muốn đổi ngôi thái tử. Nhưng mà lần này, ta muốn để cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, ta, Mộ Dung Thận, so với Mộ Dung Lệ và Mộ Dung Bác, không hề thua kém chút nào.



Đại Yến từng là thuộc địa của Tây Tĩnh, sau này khi Mộ Dung Viêm lên ngôi, quyết không cống nạp. Tây Tĩnh phái binh đến chinh phạt, ba chiến ba bại. Sau cùng Đại Yến mạnh mẽ tách ra khỏi bản đồ Tây Tĩnh.



Từ xưa đến nay Tây Tĩnh luôn thèm nhỏ dãi miếng thịt béo từng là vật trong túi này, sau khi Mộ Dung Viêm băng hà, từng mấy lần Nam chinh. Mộ Dung Tuyên cũng coi như là người anh minh biết cách dùng người, trước đề bạt Chu Ức, sau lại dùng Mộ Dung Lệ. Tây Tĩnh hết lần này đến lần khác phải tay không trở về. Lần trước dùng kế dương đông kích tây, bị Mộ Dung Lệ hỏa thiêu thành Kiến Nghiệp, mười hai vạn người biến thành tro. Tây Tĩnh khiếp đảm, mấy năm gần đây chỉ là tiểu đả tiểu nháo, chưa từng sang xâm lấn ồ ạt.



Thật vất vả thừa dịp Đại Yến nội loạn, định bụng tiến vào chia một chén súp, ai biết lại bị Mộ Dung Lệ đánh bại ở thành Mã Ấp. Đến nước này, Tây Tĩnh cũng không dám động nữa. Mà bây giờ nhận được thư của Mộ Dung Thận, hoàng đế Tây Tĩnh Viên An Phân chưa yên phận được bao lâu, lại bắt đầu sôi sục lên.



Mộ Dung Thận đương nhiên biết rõ tâm tư của hắn, sau khi đọc kỹ thư của hoàng đế Tây Tĩnh mà Thạch Trung An mang về, lại lần nữa cho sứ giả đến, cùng thỏa thuận ngày tháng khởi binh.



Không bao lâu, Khả Hãn Đông Hồ Thiết Mộc Cát cũng sai sứ giả đến, cùng Mộ Dung Thận lén lút thương lượng chuyện cắt đất đai. Hắn cũng rất thông minh, nhanh chóng khoanh vòng mười tòa thành giàu có nhất. Mộ Dung Thận mặc dù đau lòng, nhưng cũng cắn răng, cố nhịn.



Nếu quả thật có thể đạt được vương vị Đại Yến, người trong thiên hạ sẽ không dùng ánh mắt nhìn trò hề mà nhìn hắn nữa. Hắn cũng sẽ không tiếp tục làm vị thái tử bỏ thành chạy trốn nữa.



Đem ra so sánh, thì mười tòa thành có là cái gì.



Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ đứng trên tường thành cao xa ở thành Tấn Dương, quan sát phía dưới. Cả thành Tấn Dương, từ trong ra ngoài, đều thu hết vào trong tầm mắt. Bên ngoài thành, rừng rậm xanh tươi kia, bờ ruộng dọc ngang đan xen nhau kéo dài, dường như kéo dài đến vô tận. Bách tính trong thành, hoặc gánh nặng, hoặc mang làn, lui tới như nước chảy. Mộ Dung Bác nói: “Từ nay về sau, dưới ngòi bút của sử quan, ta và đệ khó thoát khỏi hai chữ phản nghịch. Ta là không có lựa chọn nào khác, chỉ có một con đường không tiến không lùi như vậy mà đi. Nhưng mà nếu như đệ đi theo thái tử, nhất định đã có thể được danh xưng tướng tài hiền vương. Lão Ngũ, đệ có hối hận không?”



Mộ Dung Lệ nói: “Người khác chê khen thì nhằm nhò gì.” Ta chỉ là không muốn, vì thiên hạ đại nghĩa gì đó mà lại rơi vào tuyệt cảnh, mất đi người ta yêu thương nhất mà thôi.



Đó mới thực sự là chuyện làm ta đau khổ, xấu hổ nhất.



Thị phi ưu khuyết điểm gì đó, bọn họ thích thì cứ để bọn họ nói a!



Ai, con mẹ nó, quan tâm thanh sử bình phẩm làm cái gì chứ! Lưu danh khi còn sống, lúc chết đi cần thanh danh để làm gì!

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mùa Đông Lãng Mạn
  • Sư Tiểu Trát
Chương 17
Mùa đông ấm áp
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 4 END
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom