Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-21
Chương 16: Cháu có rất nhiều cha, chú đang nói tới ai vậy?
Chương 16: Cháu có rất nhiều cha, chú đang nói tới ai vậy?
Tên nhóc thối này có cần kẹo mút, có cần chuyên cần nữa hay không?
Nếu còn ăn nói linh tinh nữa thì trước không nói đến cái khác mà ngay cả công việc của cô cũng sắp không còn rồi.
Nam Cung Diệp cũng chẳng tốt hơn cô là bao, chỉ cần nhìn vỏ bọc lạnh lùng sắp nứt ra trên khuôn mặt anh là biết.
Anh thực sự tò mò không biết phải lớn lên trong hoàn cảnh nào mới có thể tạo nên một tiểu ma vương không biết trời đất là gì này.
“Can đảm đấy, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
Diệp Bình An liếc ngang liếc dọc, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt, cười hì hì, “Sáu tuổi, sáu tuổi ạ.”
Tính theo tuổi mụ!
Cậu tự động quên luôn bốn chữ kia.
Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Nam Cung à, cha cứ tha hồ rối rắm đi.
Nghĩ tới là thấy “trứng” đau rồi, sáu năm trước, người cha này trêu chọc mẹ cậu thì sao có thể sinh được một đứa con trai sáu tuổi chứ?
Nghe vậy, cặp mắt bên dưới cặp kính râm của Nam Cung Diệp khẽ nheo lại. Người phụ nữ duy nhất anh từng chạm qua chính là người phụ nữ mà anh đã lăn giường vào cái đêm sáu năm trước. Nếu như thực sự có mang thì đứa bé nên là năm tuổi mới đúng.
Người đàn ông luôn bình tĩnh và khôn khéo lại cũng có lúc rơi vào ngõ cụt, quên mất là trên đời này còn có tuổi mụ nữa.
Diệp Bình An rất muốn cười to ba tiếng, ha ha ha, cậu quả nhiên có thiên phú làm thần đồng , nhìn đi, mới tùy tiện nói hai ba câu đã dắt mũi cha mình rồi.
Thực sự quá giỏi!
Cậu thông minh như thế, nếu như sau này trường đại học Harvard mà không tuyển cậu thì cậu chắc chắn sẽ chế tạo một quả bom mini đánh sập nó luôn.
Không đợi Nam Cung Diệp mở miệng,
Không đợi đến lúc Nam Cung Diệp mở miệng, cậu nhóc đã vội nói, “À, chú này, chú có cảm thấy chú rất giống cha ruột của cháu không?”
Câu hỏi này…
Là câu hỏi kiểu gì thế?
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Sau khi nghe xong, Diệp Thiên Lạc suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
Tên nhóc thối này lại bắt đầu ăn nói linh tinh rồi.
Hôm nay Nam Cung Diệp xem như được thấy, được biết cái gì gọi là đổi trắng thay đen. Cậu nhóc này nói khéo thật.
Diệp Bình An thấy anh không nói, nhún vai tỏ vẻ không sao cả, giải thích rất hùng hồn, “Cháu giống cha cháu, mà chú lại rất giống cháu cho nên cháu nói chú giống cha cháu là không sai.”
Nói mấy câu, vòng tới vòng lui, mọi người mới miễn cưỡng nghe hiểu. Hóa ra tên nhóc này muốn nói nó giống hệt tổng giám đốc.
Khóe môi Nam Cung Diệp nhếch lên, lộ ra một nụ cười, “Xin hỏi “lệnh tôn*” đang ở đâu? Chú rất ngạc nhiên, rốt cuộc anh ta có tính cách thế nào lại có thể dạy dỗ ra một hỗn thế ma vương như cháu.”
*: Cách gọi kính trọng khi nhắc tới cha của người khác.
Diệp Bình An có chút xoắn xuýt, mày không khỏi cau lại, “Lệnh tôn? Chính là cha sao? Nhưng mà cháu có rất nhiều cha, chú đang nói tới ai vậy?”
Ừm, mấy người bạn khác giới bên cạnh mẹ cậu đều rất muốn nhận cậu làm con, họ tranh nhau muốn làm cha nuôi của cậu. Như vậy thì cũng được cho là cha, đúng không nhỉ?
Cảm nhận được hơi lạnh đến từ người ma nữ, Diệp Bình An vô thức rụt cổ lại.
Thôi chết, hình như hơi quá rồi.
Nam Cung Diệp nghe cậu nói xong, vô thức cau mày, quan trọng nhất là ấn tượng về người phụ nữ nào đó ở trong lòng anh lại xuống thấp vài phần.
Thực ra tác giả rất muốn nói ra câu này: Cậu hai à, anh và người ta còn chưa từng biết mặt nhau thì sao ấn tượng về người ta lại giảm thấp xuống chứ?
“Chú hỏi cha ruột của cháu ấy?”
Sự nhẫn nại ít ỏi của Nam Cung Diệp bị cậu nhóc mài gần hết rồi. Lần đầu tiên trong đời anh đối mặt với một tên nhóc như thế này, anh thậm chí còn có xúc động muốn điều tra cặn kẽ về cậu nhóc.
“Cha ruột ạ? Cháu không có khái niệm gì về cha ruột cả. Ừm, nói cho dễ hiểu thì người đó là kẻ cặn bã đã gieo giống trong bụng mẹ cháu rồi phủi mông chạy lấy người, mẹ cháu chỉ cho người đó hai chữ là: chết rồi.”
Chương 16: Cháu có rất nhiều cha, chú đang nói tới ai vậy?
Tên nhóc thối này có cần kẹo mút, có cần chuyên cần nữa hay không?
Nếu còn ăn nói linh tinh nữa thì trước không nói đến cái khác mà ngay cả công việc của cô cũng sắp không còn rồi.
Nam Cung Diệp cũng chẳng tốt hơn cô là bao, chỉ cần nhìn vỏ bọc lạnh lùng sắp nứt ra trên khuôn mặt anh là biết.
Anh thực sự tò mò không biết phải lớn lên trong hoàn cảnh nào mới có thể tạo nên một tiểu ma vương không biết trời đất là gì này.
“Can đảm đấy, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
Diệp Bình An liếc ngang liếc dọc, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt, cười hì hì, “Sáu tuổi, sáu tuổi ạ.”
Tính theo tuổi mụ!
Cậu tự động quên luôn bốn chữ kia.
Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Nam Cung à, cha cứ tha hồ rối rắm đi.
Nghĩ tới là thấy “trứng” đau rồi, sáu năm trước, người cha này trêu chọc mẹ cậu thì sao có thể sinh được một đứa con trai sáu tuổi chứ?
Nghe vậy, cặp mắt bên dưới cặp kính râm của Nam Cung Diệp khẽ nheo lại. Người phụ nữ duy nhất anh từng chạm qua chính là người phụ nữ mà anh đã lăn giường vào cái đêm sáu năm trước. Nếu như thực sự có mang thì đứa bé nên là năm tuổi mới đúng.
Người đàn ông luôn bình tĩnh và khôn khéo lại cũng có lúc rơi vào ngõ cụt, quên mất là trên đời này còn có tuổi mụ nữa.
Diệp Bình An rất muốn cười to ba tiếng, ha ha ha, cậu quả nhiên có thiên phú làm thần đồng , nhìn đi, mới tùy tiện nói hai ba câu đã dắt mũi cha mình rồi.
Thực sự quá giỏi!
Cậu thông minh như thế, nếu như sau này trường đại học Harvard mà không tuyển cậu thì cậu chắc chắn sẽ chế tạo một quả bom mini đánh sập nó luôn.
Không đợi Nam Cung Diệp mở miệng,
Không đợi đến lúc Nam Cung Diệp mở miệng, cậu nhóc đã vội nói, “À, chú này, chú có cảm thấy chú rất giống cha ruột của cháu không?”
Câu hỏi này…
Là câu hỏi kiểu gì thế?
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Sau khi nghe xong, Diệp Thiên Lạc suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
Tên nhóc thối này lại bắt đầu ăn nói linh tinh rồi.
Hôm nay Nam Cung Diệp xem như được thấy, được biết cái gì gọi là đổi trắng thay đen. Cậu nhóc này nói khéo thật.
Diệp Bình An thấy anh không nói, nhún vai tỏ vẻ không sao cả, giải thích rất hùng hồn, “Cháu giống cha cháu, mà chú lại rất giống cháu cho nên cháu nói chú giống cha cháu là không sai.”
Nói mấy câu, vòng tới vòng lui, mọi người mới miễn cưỡng nghe hiểu. Hóa ra tên nhóc này muốn nói nó giống hệt tổng giám đốc.
Khóe môi Nam Cung Diệp nhếch lên, lộ ra một nụ cười, “Xin hỏi “lệnh tôn*” đang ở đâu? Chú rất ngạc nhiên, rốt cuộc anh ta có tính cách thế nào lại có thể dạy dỗ ra một hỗn thế ma vương như cháu.”
*: Cách gọi kính trọng khi nhắc tới cha của người khác.
Diệp Bình An có chút xoắn xuýt, mày không khỏi cau lại, “Lệnh tôn? Chính là cha sao? Nhưng mà cháu có rất nhiều cha, chú đang nói tới ai vậy?”
Ừm, mấy người bạn khác giới bên cạnh mẹ cậu đều rất muốn nhận cậu làm con, họ tranh nhau muốn làm cha nuôi của cậu. Như vậy thì cũng được cho là cha, đúng không nhỉ?
Cảm nhận được hơi lạnh đến từ người ma nữ, Diệp Bình An vô thức rụt cổ lại.
Thôi chết, hình như hơi quá rồi.
Nam Cung Diệp nghe cậu nói xong, vô thức cau mày, quan trọng nhất là ấn tượng về người phụ nữ nào đó ở trong lòng anh lại xuống thấp vài phần.
Thực ra tác giả rất muốn nói ra câu này: Cậu hai à, anh và người ta còn chưa từng biết mặt nhau thì sao ấn tượng về người ta lại giảm thấp xuống chứ?
“Chú hỏi cha ruột của cháu ấy?”
Sự nhẫn nại ít ỏi của Nam Cung Diệp bị cậu nhóc mài gần hết rồi. Lần đầu tiên trong đời anh đối mặt với một tên nhóc như thế này, anh thậm chí còn có xúc động muốn điều tra cặn kẽ về cậu nhóc.
“Cha ruột ạ? Cháu không có khái niệm gì về cha ruột cả. Ừm, nói cho dễ hiểu thì người đó là kẻ cặn bã đã gieo giống trong bụng mẹ cháu rồi phủi mông chạy lấy người, mẹ cháu chỉ cho người đó hai chữ là: chết rồi.”
Bình luận facebook