Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 54
Hầu hạ Quân Vô Nặc tắm tuyệt đối là nhất đại khổ sai, nhưng mà chính cô cam tâm tình nguyện gả cho hắn, mà hắn cũng bị thương vì cô, cho nên mặc dù Ngư Ấu Trần rất bực bội trong lòng những vẫn phải đồng ý.
Đồng ý thì đồng ý, lúc bắt đầu lại có chút khó khăn. Ví dụ như phải giúp hắn thay áo, hay là phải nhìn trực diện cơ thể hắn, hoặc như cô không thể quay mặt lảng tránh sang chỗ khác, bởi vì cô phải cẩn thận chú tâm để vết thương hắn không dính nước, hơn nữa, hắn lại bị thương ngay trên đùi.
Ngư Ấu Trần cố gắng tự nhủ trong lòng “ dù sao sớm muộn gì cũng nhìn thấy thôi, xem sớm 1 tí cũng có sao ”, cô đứng lặng yên một lúc sau đó mới bắt tay vào việc.
Quân Vô Nặc là người luyện võ cho nên cơ thể của hắn rắn chắc và hoàn mỹ, bỏ qua vết thương trên người, màu da của hắn có màu nâu hổ phách, nhìn rất tráng kiện, làn da hắn thì lại trơn bóng nhẵn nhụi như tơ. Đương nhiên là cô cũng không cẩn thận đụng vào.
May là Quân Vô Nặc cũng chẳng thừa dịp này mà trêu chọc cô, chỉ nhắm mắt lẳng lặng hưởng thụ, điều này làm cô cũng không quá mức khẩn trương.
“ Sao ở đây lại có vết sẹo ? ” Lúc kì lưng Quân Vô Nặc, cô thấy có một vết sẹo dài trên lưng hắn, tuy rằng vết sẹo đã mờ dần nhưng cũng không khó nhận biết hung khí gây ra.
“ Đó là vết sẹo lần đầu tiên khi ta ra chiến trường. ” Quân Vô Nặc uể oải đáp.
“ Ngươi thường xuyên đánh giặc sao ? Sao không nghe ngươi nói qua ? ” Tuy rằng đã từng tận mắt chứng kiến hắn anh dũng giết giặc nhưng cô chưa bao giờ nghe người ta nói Cẩn Vương xông pha chiến trường cả.
“ Chỉ là đi theo mấy vị lão tướng quân ra chiến trường thôi, ta chỉ giữ một chức nhỏ trong quân doanh cho nên cũng không ai biết. ”
Giọng điệu hắn rất hời hợt, nhưng cô thừa biết để được thân thủ như hôm nay hắn phải khổ luyện rất nhiều, “ Xem ra, làm Vương gia cũng không dễ dàng gì, văn võ song toàn còn chưa đủ, còn phải học cách điều binh khiển tướng nữa. ”
Quân Vô Nặc mỉm cười, nói, “ Cũng không hẳn là vậy, chẳng qua lúc đó xảy ra chút chuyện, cho nên Hoàng Thượng mới đưa ta đến quân doanh làm kỵ binh vài năm. ”
Tay đang kì lưng hắn đột ngột dừng lại, chuyện gì đã xảy ra mà đến nỗi phải đưa một hoàng tử đến quân doanh chứ ? Thấy hắn cũng không nói tỉ mỉ, cô cũng chẳng hỏi nhiều.
Nhớ lại lúc trước khi hắn đến Kinh Châu chấp hành nhiệm vụ lại bị bọn người bịt mặt ám sát, aiz, làm Vương gia cũng chẳng sung sướng gì, không biết phải chết lúc nào, thật đúng là không có số hưởng phú quý.
Ngư Ấu Trần bỗng nhiên nghĩ chuyện hắn thành thân với cô, chẳng lẽ là vì cô biết võ công ? Cũng có thể lắm chứ, tỉ lệ tử vong cũng được giảm thiểu. Tuy nhiên ý nghĩ này mới vừa vụt sáng thì lại tắt ngấm, ngay cả cô cũng biết điều này quá hoang đường.
Tiếng Quân Vô Nặc hít thở cắt ngang suy nghĩ của cô, Ngư Ấu Trần nghĩ vừa rồi chắc cô làm đau hắn, nhưng khi định thần lại thì lại phát hiện trong lúc mình tâm trí đang bay bổng tận chín tầng mây, cô đã lau đến “ chỗ ” không nên lau.
Cô dời khăn sang chỗ khác, mặt cũng nhìn sang chỗ khác, tim lại đập thình thịch. Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn qua nhưng mà hạ thân hắn hình như có chút là lạ.
Nghe hơi thở nặng nề của hắn, cô còn tưởng hắn lại giống như lần trước nữa, cô không dám là gì, một lúc sau hắn lấy lại bình tĩnh, nói, “ Không có gì, nàng tiếp tục đi. ”
Ngư Ấu Trần lúc này mới xoay người lại, chậm rãi tiếp tục kì cọ người hắn. Tuy rằng cô tận lực cố gắng nhìn đến một chỗ nhất định nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi nhìn đến cái nơi nào đó.
“ Chỉ là nhẹ chạm một chút thôi mà đã khó chịu vậy sao ? ” Cô nhìn trên người hắn nhiều vết thương như vậy mà lúc đụng vào hắn cũng đau có chau mày nhăn mặt như lúc nãy đâu, sao nơi đó ngay cả đụng vào cũng không thể. Cắn cắn môi, Ngư Ấu Trần bực bội khó hiểu nhưng vẫn không dám hỏi thẳng.
Thân thể Quân Vô Nặc có chút biến đổi, đột nhiên nắm chặt tay cô, ánh mắt nồng cháy rực lửa.
“ Nếu như nàng còn hỏi ta vấn đề đó nữa, ta cũng không dám cam đoan, ta còn có thể kìm nén. ” Giọng nói hắn khàn khàn, nghe có chút tức giận.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm nghị, như là hạ quyết tâm rất lớn, dứt khoát buông cô ra, nói, “ Ba ngày sau chúng ta hồi kinh. ”
Ngư Ấu Trần quả thật rất hối hận, cô nghĩ nếu như lúc ấy cô không hỏi câu kia, thì Quân Vô Nặc sẽ không nhanh chóng quyết định về cung. Đàn ông tức giận quả thật đáng sợ, y hệt như Quân Vô Nặc vậy, cực kỳ khó đoán.
Cô đúng là cái miệng hại cái thân mà, viện hết cớ này đến cớ khác nhưng người nào đó vẫn kiên trì hồi cung càng sớm càng tốt, cuối cùng không lay chuyển được hắn, cô bắt buộc phải đồng ý.
Nhưng còn quán trọ của cô thì sao ? Thần Sương cũng sắp xuất giá, hai tỷ muội đều phải đi xa, chỉ còn cha và Nhị nương sống nương tựa lẫn nhau. Mà lần này cô đi kinh thành, cũng chẳng biết năm nào tháng nào mới có cơ hội trở lại Kinh Châu này. Vì vậy, Ngư Ấu Trần trong lòng luôn muốn ở lại đây càng lâu càng tốt.
Vốn định giả bệnh, nhưng mà chiêu này lại không qua được pháp nhãn của Quân Vô Nặc, nếu vậy chỉ còn cách viện cớ quán trọ xảy ra chuyện thì mới có khả năng ở lại lâu thêm.
Đang suy nghĩ tìm cách thì Tiểu Mễ dẫn một người vào tìm cô.
“ Vân nương ? ” Ngư Ấu Trần căng thẳng, chẳng lẽ quán trọ xảy ra chuyện thiệt sao ?
Vân nương liếc mắt nhìn Quân Vô Nặc ăn mặc tươm tất đang ngồi phơi nắng đằng sau cô, lúc này mới cẩn trọng nói, “ Chưởng quầy, có một người vừa đến quán trọ, nói là muốn tìm cô. ”
Mắt Quân Vô Nặc khẽ động, nhưng không có chen vào nói. Ngư Ấu Trần biết không phải quán trọ gặp chuyện xui rủi gì nên thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi, “ Ngươi không hỏi hắn ta là ai sao ? ”
Vân nương do dự nhìn Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần cũng nhìn ra thế nên liền kéo Vân nương đến vườn hoa gần đó nói chuyện, “ Rốt cuộc là chuyện gì ? ”
Vân nương nói thật nhỏ vào tai Ngư Ấu Trần, “ Là một nam tử trẻ tuổi, cũng rất tuấn tú, bộ dạng rất quyền quý, nói là muốn găp cô, còn nói là họ hàng nhiều năm thất lạc. ”
Ngư ấu trần bật cười, cô khi nào lại có thêm 1 tên ” dê béo ” làm họ hàng thế ? Đời này cô gặp một tên dê béo cứ tưởng là mình phát tài lớn, ai ngờ lại là một Vương gia, hiện tại lại thêm một người tự động dâng tới miệng nữa sao ? Xem ra, gần đây cô quen biết đúng là nhiều thật.
Mà cho dù lần trước bị Quân Vô Nặc gạt, cô cũng không phải dễ mắc mưu nữa. Huống chi cô cũng sắp vào kinh, cũng không còn nhiều thời gian " làm thịt dê ". Nhưng nếu cô cũng đang muốn tìm cớ để ở lại Kinh Châu thêm vài ngày nữa, thì đây chính là một cơ hội trời cho.
Vì vậy, Ngư Ấu Trần đi đến bên Quân Vô Nặc nói, “ Không biết ai là phái người đến quấy rối, ta cùng Vân nương đến quán trọ xem sao. ”
Quân Vô Nặc nhìn nhìn cô, sau đó lại nhìn Vân nương có tật giật mình đứng phía sau, nhíu mày nói, “ Không phải là họ hàng thất lạc nhiều năm sao ? ”
Hắn đúng là thính tai thật, Ngư Ấu Trần ngây thơ sờ sờ mũi, nói, “ Ta làm gì có họ hàng thất lạc nhiều năm ! Cho nên ta thấy kẻ này chắc là muốn đến gây rối rồi, ngươi yên tâm, ta đi sẽ trở về ngay, ngươi an tâm ở nhà dưỡng thương đi. ”
Quân Vô Nặc cũng không ngăn cản, chỉ nói, “ Không cần ta đi theo sao ? ”
“ Không cần không cần. ” Ngư Ấu Trần chỉ chỉ chân hắn, nói, “ Đại phu nói mấy ngày nay ngươi nên ít đi lại, để tránh cho vết thương bị chảy máu. ”
Quân Vô Nặc gật đầu đáp, “ Được, vậy đi đi. ”
Ngư Ấu Trần thấy thế vội kéo Vân nương ra khỏi phủ, đến đến khi cô đi rồi, Quân Vô Nặc mới gọi Chỉ Huyên đang đứng cách đó không xa, “ Đừng ở xa bảo vệ nàng là được. ”
Chỉ Huyên không đáp lại, trong thoáng chốc phi thân ra khỏi phủ tướng quân.
Vừa mới đến quán trọ, Ngư Ấu Trần đảo mắt nhìn quanh thì đã thấy “ họ hàng thất lạc nhiều năm ” mà Vân Nương nói.
Người này mặc nguyên bộ quần áo màu trắng, cổ áo và cổ tay thì có thêu mấy hoa văn màu bạc, đường nét khuôn mặt đẹp như tranh, đang ngồi cạnh cửa sổ tao nhã uống trả, quả thật là một bức tranh phong cảnh hấp dẫn.
Ngư Ấu Trần đứng đó nhìn hắn thật lâu, hắn đang cùng những người ngồi bàn bên cạnh nói chuyện chiến sự Kinh Châu và Đông Đan lần này. Dường như cảm giác có ai đó đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn về phía Ngư Ấu Trần.
Người này đúng như những gì mà Vân Nương miêu tả, nhưng mà liếc mắt một cái, Ngư Ấu Trần dám khẳng định cô chưa từng gặp hắn bao giờ, huống chi là quen biết.
Đương nhiên, Ngư Ấu Trần vẫn như trước có thói dịch dung (cải trang) đến quán trọ, cho nên nam tử áo trắng có chút kinh ngạc, nhưng cảm xúc ấy chỉ diễn ra trong chốc lát, ngay sau đó hắn liền cười, chủ động đứng dậy đi về phía cô, nói, “ Ngươi chính là Ngư chưởng quầy ? ”
Hắn cố ý đến tìm cô ? Ngư Ấu Trần tuy rằng trong lòng cũng hoài nghi, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản đáp, “ Đúng vậy, không biết vị công tử này có họ hàng gì với nhà ta ? ”
Nếu hắn muốn mạo nhận họ hàng để ăn chùa ở chùa thì cô sẽ ngay lập tức cho hắn uống rượu đến say mèm, sau đó quăng hắn xuống hồ Yên Ba.
Nam tử áo trắng cười to sảng khoái, “ Nếu ta không nói như vậy thì Ngư chưởng quầy làm sao chịu gặp ta được chứ ? ” Nói xong, hắn nghiền ngẫm nhìn cô, “ Ta đã đặt 1 phòng ở trên lầu, không biết chưởng quầy có nể mặt cùng ta uống vài ly rượu ? ”
Đây là quán trọ của cô, cô cũng chẳng sợ hắn sẽ giở trò gì, vì vậy Ngư Ấu Trần cũng sảng khoái nói, “ Công tử đây cũng xem như là khách quý của quán trọ ta, có gì nể mặt hay không nể mặt chứ, nào, mời công tử lên lầu. ”
Dứt lời, cô quay sang phân phó Vân Nương, “ Đem rượu ngon nhất lên phòng. ”
Vào phòng, nam tử áo trắng mời cô ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu nói, “ Hiện giờ không có người ngoài, chưởng quầy có thể cho thay diện mạo thật được không ? ”
Hắn đúng thật là không biết liêm sỉ, Ngư Ấu Trần lườm hắn, cười nói, “ Công tử chẳng lẽ tò mò diện mạo của ta cho nên mới hao tổn tâm trí đến gặp ta sao ? Nếu là vậy thì ta chỉ sợ công tử sẽ thất vọng, ta từ đó đến giờ đều lấy diện mạo này gặp người khác. ”
Nam tử áo trắng lắc đầu cười cười, nói, “ Nói cũng phải, ngươi và ta vẫn chưa quen thân cho lắm cho nên cảnh giá cũng là điều đương nhiên. ”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn cô, “ Mà cũng đừng gọi ta công tử này công tử nọ nữa, kêu ta Vô Hoán đi, Quân Vô Hoán. ”
Quân Vô Hoán ? Ngư Ấu Trần nhất thời hoảng sợ, “ Ngươi cũng là Vương gia ? ”
Quân Vô Hoán lễ độ cười nói, “ Đúng vậy, bổn vương là con trai thứ 4 của đương kim Hoàng Thượng, Cần Vương. ”
Điều thật cô không hề ngờ tới, cái quán trọ nhỏ như hạt đậu của cô thế mà trong mấy tháng ngắn ngủi lại nghênh đón đến hai cái Vương gia ? Hơn nữa còn là 2 Vương gia nổi danh trong 3 cái Vương gia.
“ Ngươi đến tìm Quân… à, Cẩn Vương sao ? ” Ngư Ấu Trần do dự hỏi, bở vì nếu thật sự là vậy thì hắn có thể trực tiếp đến phủ tướng quân gặp Quân Vô Nặc, cần chi đến quán trọ tìm cô, còn mạo nhận là họ hàng nữa.
“ Đương nhiên ta cũng muốn tìm hắn, nhưng mà trước khi gặp hắn, ta nghĩ ta nên gặp ngươi trước. ” Quân Vô Hoán không kiêng dè đánh giá cô, “ Ta rất muốn biết người mà hắn coi trọng thật ra là người con gái như thế nào. ”
Đồng ý thì đồng ý, lúc bắt đầu lại có chút khó khăn. Ví dụ như phải giúp hắn thay áo, hay là phải nhìn trực diện cơ thể hắn, hoặc như cô không thể quay mặt lảng tránh sang chỗ khác, bởi vì cô phải cẩn thận chú tâm để vết thương hắn không dính nước, hơn nữa, hắn lại bị thương ngay trên đùi.
Ngư Ấu Trần cố gắng tự nhủ trong lòng “ dù sao sớm muộn gì cũng nhìn thấy thôi, xem sớm 1 tí cũng có sao ”, cô đứng lặng yên một lúc sau đó mới bắt tay vào việc.
Quân Vô Nặc là người luyện võ cho nên cơ thể của hắn rắn chắc và hoàn mỹ, bỏ qua vết thương trên người, màu da của hắn có màu nâu hổ phách, nhìn rất tráng kiện, làn da hắn thì lại trơn bóng nhẵn nhụi như tơ. Đương nhiên là cô cũng không cẩn thận đụng vào.
May là Quân Vô Nặc cũng chẳng thừa dịp này mà trêu chọc cô, chỉ nhắm mắt lẳng lặng hưởng thụ, điều này làm cô cũng không quá mức khẩn trương.
“ Sao ở đây lại có vết sẹo ? ” Lúc kì lưng Quân Vô Nặc, cô thấy có một vết sẹo dài trên lưng hắn, tuy rằng vết sẹo đã mờ dần nhưng cũng không khó nhận biết hung khí gây ra.
“ Đó là vết sẹo lần đầu tiên khi ta ra chiến trường. ” Quân Vô Nặc uể oải đáp.
“ Ngươi thường xuyên đánh giặc sao ? Sao không nghe ngươi nói qua ? ” Tuy rằng đã từng tận mắt chứng kiến hắn anh dũng giết giặc nhưng cô chưa bao giờ nghe người ta nói Cẩn Vương xông pha chiến trường cả.
“ Chỉ là đi theo mấy vị lão tướng quân ra chiến trường thôi, ta chỉ giữ một chức nhỏ trong quân doanh cho nên cũng không ai biết. ”
Giọng điệu hắn rất hời hợt, nhưng cô thừa biết để được thân thủ như hôm nay hắn phải khổ luyện rất nhiều, “ Xem ra, làm Vương gia cũng không dễ dàng gì, văn võ song toàn còn chưa đủ, còn phải học cách điều binh khiển tướng nữa. ”
Quân Vô Nặc mỉm cười, nói, “ Cũng không hẳn là vậy, chẳng qua lúc đó xảy ra chút chuyện, cho nên Hoàng Thượng mới đưa ta đến quân doanh làm kỵ binh vài năm. ”
Tay đang kì lưng hắn đột ngột dừng lại, chuyện gì đã xảy ra mà đến nỗi phải đưa một hoàng tử đến quân doanh chứ ? Thấy hắn cũng không nói tỉ mỉ, cô cũng chẳng hỏi nhiều.
Nhớ lại lúc trước khi hắn đến Kinh Châu chấp hành nhiệm vụ lại bị bọn người bịt mặt ám sát, aiz, làm Vương gia cũng chẳng sung sướng gì, không biết phải chết lúc nào, thật đúng là không có số hưởng phú quý.
Ngư Ấu Trần bỗng nhiên nghĩ chuyện hắn thành thân với cô, chẳng lẽ là vì cô biết võ công ? Cũng có thể lắm chứ, tỉ lệ tử vong cũng được giảm thiểu. Tuy nhiên ý nghĩ này mới vừa vụt sáng thì lại tắt ngấm, ngay cả cô cũng biết điều này quá hoang đường.
Tiếng Quân Vô Nặc hít thở cắt ngang suy nghĩ của cô, Ngư Ấu Trần nghĩ vừa rồi chắc cô làm đau hắn, nhưng khi định thần lại thì lại phát hiện trong lúc mình tâm trí đang bay bổng tận chín tầng mây, cô đã lau đến “ chỗ ” không nên lau.
Cô dời khăn sang chỗ khác, mặt cũng nhìn sang chỗ khác, tim lại đập thình thịch. Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn qua nhưng mà hạ thân hắn hình như có chút là lạ.
Nghe hơi thở nặng nề của hắn, cô còn tưởng hắn lại giống như lần trước nữa, cô không dám là gì, một lúc sau hắn lấy lại bình tĩnh, nói, “ Không có gì, nàng tiếp tục đi. ”
Ngư Ấu Trần lúc này mới xoay người lại, chậm rãi tiếp tục kì cọ người hắn. Tuy rằng cô tận lực cố gắng nhìn đến một chỗ nhất định nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi nhìn đến cái nơi nào đó.
“ Chỉ là nhẹ chạm một chút thôi mà đã khó chịu vậy sao ? ” Cô nhìn trên người hắn nhiều vết thương như vậy mà lúc đụng vào hắn cũng đau có chau mày nhăn mặt như lúc nãy đâu, sao nơi đó ngay cả đụng vào cũng không thể. Cắn cắn môi, Ngư Ấu Trần bực bội khó hiểu nhưng vẫn không dám hỏi thẳng.
Thân thể Quân Vô Nặc có chút biến đổi, đột nhiên nắm chặt tay cô, ánh mắt nồng cháy rực lửa.
“ Nếu như nàng còn hỏi ta vấn đề đó nữa, ta cũng không dám cam đoan, ta còn có thể kìm nén. ” Giọng nói hắn khàn khàn, nghe có chút tức giận.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm nghị, như là hạ quyết tâm rất lớn, dứt khoát buông cô ra, nói, “ Ba ngày sau chúng ta hồi kinh. ”
Ngư Ấu Trần quả thật rất hối hận, cô nghĩ nếu như lúc ấy cô không hỏi câu kia, thì Quân Vô Nặc sẽ không nhanh chóng quyết định về cung. Đàn ông tức giận quả thật đáng sợ, y hệt như Quân Vô Nặc vậy, cực kỳ khó đoán.
Cô đúng là cái miệng hại cái thân mà, viện hết cớ này đến cớ khác nhưng người nào đó vẫn kiên trì hồi cung càng sớm càng tốt, cuối cùng không lay chuyển được hắn, cô bắt buộc phải đồng ý.
Nhưng còn quán trọ của cô thì sao ? Thần Sương cũng sắp xuất giá, hai tỷ muội đều phải đi xa, chỉ còn cha và Nhị nương sống nương tựa lẫn nhau. Mà lần này cô đi kinh thành, cũng chẳng biết năm nào tháng nào mới có cơ hội trở lại Kinh Châu này. Vì vậy, Ngư Ấu Trần trong lòng luôn muốn ở lại đây càng lâu càng tốt.
Vốn định giả bệnh, nhưng mà chiêu này lại không qua được pháp nhãn của Quân Vô Nặc, nếu vậy chỉ còn cách viện cớ quán trọ xảy ra chuyện thì mới có khả năng ở lại lâu thêm.
Đang suy nghĩ tìm cách thì Tiểu Mễ dẫn một người vào tìm cô.
“ Vân nương ? ” Ngư Ấu Trần căng thẳng, chẳng lẽ quán trọ xảy ra chuyện thiệt sao ?
Vân nương liếc mắt nhìn Quân Vô Nặc ăn mặc tươm tất đang ngồi phơi nắng đằng sau cô, lúc này mới cẩn trọng nói, “ Chưởng quầy, có một người vừa đến quán trọ, nói là muốn tìm cô. ”
Mắt Quân Vô Nặc khẽ động, nhưng không có chen vào nói. Ngư Ấu Trần biết không phải quán trọ gặp chuyện xui rủi gì nên thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi, “ Ngươi không hỏi hắn ta là ai sao ? ”
Vân nương do dự nhìn Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần cũng nhìn ra thế nên liền kéo Vân nương đến vườn hoa gần đó nói chuyện, “ Rốt cuộc là chuyện gì ? ”
Vân nương nói thật nhỏ vào tai Ngư Ấu Trần, “ Là một nam tử trẻ tuổi, cũng rất tuấn tú, bộ dạng rất quyền quý, nói là muốn găp cô, còn nói là họ hàng nhiều năm thất lạc. ”
Ngư ấu trần bật cười, cô khi nào lại có thêm 1 tên ” dê béo ” làm họ hàng thế ? Đời này cô gặp một tên dê béo cứ tưởng là mình phát tài lớn, ai ngờ lại là một Vương gia, hiện tại lại thêm một người tự động dâng tới miệng nữa sao ? Xem ra, gần đây cô quen biết đúng là nhiều thật.
Mà cho dù lần trước bị Quân Vô Nặc gạt, cô cũng không phải dễ mắc mưu nữa. Huống chi cô cũng sắp vào kinh, cũng không còn nhiều thời gian " làm thịt dê ". Nhưng nếu cô cũng đang muốn tìm cớ để ở lại Kinh Châu thêm vài ngày nữa, thì đây chính là một cơ hội trời cho.
Vì vậy, Ngư Ấu Trần đi đến bên Quân Vô Nặc nói, “ Không biết ai là phái người đến quấy rối, ta cùng Vân nương đến quán trọ xem sao. ”
Quân Vô Nặc nhìn nhìn cô, sau đó lại nhìn Vân nương có tật giật mình đứng phía sau, nhíu mày nói, “ Không phải là họ hàng thất lạc nhiều năm sao ? ”
Hắn đúng là thính tai thật, Ngư Ấu Trần ngây thơ sờ sờ mũi, nói, “ Ta làm gì có họ hàng thất lạc nhiều năm ! Cho nên ta thấy kẻ này chắc là muốn đến gây rối rồi, ngươi yên tâm, ta đi sẽ trở về ngay, ngươi an tâm ở nhà dưỡng thương đi. ”
Quân Vô Nặc cũng không ngăn cản, chỉ nói, “ Không cần ta đi theo sao ? ”
“ Không cần không cần. ” Ngư Ấu Trần chỉ chỉ chân hắn, nói, “ Đại phu nói mấy ngày nay ngươi nên ít đi lại, để tránh cho vết thương bị chảy máu. ”
Quân Vô Nặc gật đầu đáp, “ Được, vậy đi đi. ”
Ngư Ấu Trần thấy thế vội kéo Vân nương ra khỏi phủ, đến đến khi cô đi rồi, Quân Vô Nặc mới gọi Chỉ Huyên đang đứng cách đó không xa, “ Đừng ở xa bảo vệ nàng là được. ”
Chỉ Huyên không đáp lại, trong thoáng chốc phi thân ra khỏi phủ tướng quân.
Vừa mới đến quán trọ, Ngư Ấu Trần đảo mắt nhìn quanh thì đã thấy “ họ hàng thất lạc nhiều năm ” mà Vân Nương nói.
Người này mặc nguyên bộ quần áo màu trắng, cổ áo và cổ tay thì có thêu mấy hoa văn màu bạc, đường nét khuôn mặt đẹp như tranh, đang ngồi cạnh cửa sổ tao nhã uống trả, quả thật là một bức tranh phong cảnh hấp dẫn.
Ngư Ấu Trần đứng đó nhìn hắn thật lâu, hắn đang cùng những người ngồi bàn bên cạnh nói chuyện chiến sự Kinh Châu và Đông Đan lần này. Dường như cảm giác có ai đó đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn về phía Ngư Ấu Trần.
Người này đúng như những gì mà Vân Nương miêu tả, nhưng mà liếc mắt một cái, Ngư Ấu Trần dám khẳng định cô chưa từng gặp hắn bao giờ, huống chi là quen biết.
Đương nhiên, Ngư Ấu Trần vẫn như trước có thói dịch dung (cải trang) đến quán trọ, cho nên nam tử áo trắng có chút kinh ngạc, nhưng cảm xúc ấy chỉ diễn ra trong chốc lát, ngay sau đó hắn liền cười, chủ động đứng dậy đi về phía cô, nói, “ Ngươi chính là Ngư chưởng quầy ? ”
Hắn cố ý đến tìm cô ? Ngư Ấu Trần tuy rằng trong lòng cũng hoài nghi, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản đáp, “ Đúng vậy, không biết vị công tử này có họ hàng gì với nhà ta ? ”
Nếu hắn muốn mạo nhận họ hàng để ăn chùa ở chùa thì cô sẽ ngay lập tức cho hắn uống rượu đến say mèm, sau đó quăng hắn xuống hồ Yên Ba.
Nam tử áo trắng cười to sảng khoái, “ Nếu ta không nói như vậy thì Ngư chưởng quầy làm sao chịu gặp ta được chứ ? ” Nói xong, hắn nghiền ngẫm nhìn cô, “ Ta đã đặt 1 phòng ở trên lầu, không biết chưởng quầy có nể mặt cùng ta uống vài ly rượu ? ”
Đây là quán trọ của cô, cô cũng chẳng sợ hắn sẽ giở trò gì, vì vậy Ngư Ấu Trần cũng sảng khoái nói, “ Công tử đây cũng xem như là khách quý của quán trọ ta, có gì nể mặt hay không nể mặt chứ, nào, mời công tử lên lầu. ”
Dứt lời, cô quay sang phân phó Vân Nương, “ Đem rượu ngon nhất lên phòng. ”
Vào phòng, nam tử áo trắng mời cô ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu nói, “ Hiện giờ không có người ngoài, chưởng quầy có thể cho thay diện mạo thật được không ? ”
Hắn đúng thật là không biết liêm sỉ, Ngư Ấu Trần lườm hắn, cười nói, “ Công tử chẳng lẽ tò mò diện mạo của ta cho nên mới hao tổn tâm trí đến gặp ta sao ? Nếu là vậy thì ta chỉ sợ công tử sẽ thất vọng, ta từ đó đến giờ đều lấy diện mạo này gặp người khác. ”
Nam tử áo trắng lắc đầu cười cười, nói, “ Nói cũng phải, ngươi và ta vẫn chưa quen thân cho lắm cho nên cảnh giá cũng là điều đương nhiên. ”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn cô, “ Mà cũng đừng gọi ta công tử này công tử nọ nữa, kêu ta Vô Hoán đi, Quân Vô Hoán. ”
Quân Vô Hoán ? Ngư Ấu Trần nhất thời hoảng sợ, “ Ngươi cũng là Vương gia ? ”
Quân Vô Hoán lễ độ cười nói, “ Đúng vậy, bổn vương là con trai thứ 4 của đương kim Hoàng Thượng, Cần Vương. ”
Điều thật cô không hề ngờ tới, cái quán trọ nhỏ như hạt đậu của cô thế mà trong mấy tháng ngắn ngủi lại nghênh đón đến hai cái Vương gia ? Hơn nữa còn là 2 Vương gia nổi danh trong 3 cái Vương gia.
“ Ngươi đến tìm Quân… à, Cẩn Vương sao ? ” Ngư Ấu Trần do dự hỏi, bở vì nếu thật sự là vậy thì hắn có thể trực tiếp đến phủ tướng quân gặp Quân Vô Nặc, cần chi đến quán trọ tìm cô, còn mạo nhận là họ hàng nữa.
“ Đương nhiên ta cũng muốn tìm hắn, nhưng mà trước khi gặp hắn, ta nghĩ ta nên gặp ngươi trước. ” Quân Vô Hoán không kiêng dè đánh giá cô, “ Ta rất muốn biết người mà hắn coi trọng thật ra là người con gái như thế nào. ”