Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-75
Chương 75: Cố Thâm gặp nạn
Mạc Tư Huyền không ngờ bọn chúng lại thà chết chứ không chịu khai, ánh mắt Cố Thâm tối sầm lại chứng tỏ hắn đang tức giận tới nhường nào. Ánh mắt hắn quét qua những tên cướp biển còn lại, bọn chúng giật nảy mình lắc đầu lia lịa
"Chúng tôi không biết gì cả."
Thái độ sợ hãi chưa đánh đã khai này của bọn chúng nhìn không giống là giả, mà Cố Thâm cũng nhìn ra được mấy tên khủng bố kia chỉ lợi dụng bọn cướp biển này nhằm che giấu đi thân phận thật sự của bọn chúng.
Hắn giao lại chuyện này cho Mạc Tư Huyền giải quyết, sau đó lên trực thăng bay đến eo biển Malacca.
Người của hắn bị giết ở ngay trước mắt hắn mà hắn không tra ra được, thực sự trong lòng Cố Thâm đang vô cùng khó chịu, là kẻ nào to gan đã đứng sau chuyện này?
Mặt biển xanh ở dưới đang dâng lên từng đợt sóng, còn ở một tòa nhà cao tầng cách đó không xa có một họng súng đen ngòm đang nhắm vào trực thăng của hắn.
Người đàn ông đó đội mũ, trùm kín mặt nên không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, chỉ thấy ngón tay ở cò súng chầm chậm di chuyển, viên đạn tức thì bay ra găm chặt vào thân dưới của chiếc trực thăng, lúc này mới nhìn rõ đó là một quả bom hẹn giờ. Tiếng tít tít rất nhỏ vang lên, quả bom nhấp nháy còn mười giây đếm ngược.
Cố Thâm vẫn không hay biết gì, khi đồng hồ điểm hết không giây, nó nhấp nháy kịch liệt rồi nổ bùm một tiếng, chiếc trực thăng cũng nổ tan tành, mảnh vỡ của nó rơi xuống biển.
Người đàn ông đó cầm ống nhòm quan sát tất cả, sau khi trực thăng rơi mới lạnh lùng cầm súng rời đi.
Cùng lúc đó, Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên giật mình một cái nghoảnh đầu ra cửa sổ nhìn lên bầu trời, tại sao lại có một sự lo lắng mãnh liệt trào lên trong lòng cô thế này...
"Cố Thâm..."
Hàn Kỳ Âm vô cùng nóng ruột, như có điềm báo chẳng lành, cô chạy ra ngoài cửa, bắt gặp thuộc hạ của Cố Thâm cũng đang tức tốc chạy đi, cô vội tóm lấy một người mà hỏi
"Lão đại gặp chuyện gì hay sao?"
Tên thuộc hạ đó vừa nãy đã nhìn thấy Hàn Kỳ Âm cùng Cố Thâm thân mật nên không giấu giếm nói cho cô biết
"Trực thăng của lão đại bị nổ tung rồi."
Trái tim trong lồng ngực Hàn Kỳ Âm như ngừng đập, bọn họ cũng vừa nhận được tin báo lúc nãy. Hàn Kỳ Âm cũng nhất quyết muốn đi tìm Cố Thâm, không ai ngăn cản được cô, thế là gần như toàn bộ người ở Cố gia đều đến vùng eo biển Malacca tìm tung tích Cố Thâm.
Bên ngoài Mạc Tư Huyền đã cho phong tỏa tin tức và chặn toàn bộ tàu thuyền ở vùng đó, hôm nay sóng còn đánh rất mạnh, nước dâng lên từng đợt cao, ở bên dưới Tư Duệ và thuộc hạ của Cố Thâm đang lặn xuống tìm hắn.
Cảm xúc trong lòng cô đang rất phức tạp, trực thăng thì bị gặp nạn, Cố Thâm thì không rõ tung tích, cô không nhìn thấy xác trực thăng đâu. Có lẽ là bị sóng cuốn đi mất rồi.
Tại sao...Tại sao đột nhiên trực thăng của hắn lại gặp nạn?
Hắn là lão đại của cô, hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì...rõ ràng lúc nãy hai người còn vô cùng thân mật, hơi ấm từ đôi môi và vòng tay của hắn vẫn còn chưa tan hết, hắn chỉ vừa mới rời đi chưa đầy một tiếng, vậy mà giờ đây...
Lúc hắn tàn nhẫn ném cô vào chuồng hổ, cô đã rất tức giận mong muốn thoát khỏi hắn ngay tức thì, nhưng tại sao ngay lúc này khi nghe tin dữ mà trong lòng cô lại không hề thấy thoải mái một chút nào. Nếu như hắn chết thì cô sẽ được giải thoát khỏi hắn, đây là cơ hội để cô trốn đi...
Hàn Kỳ Ân nắm chặt bàn tay, nhưng mà...cô không muốn rời đi...cô lại không muốn hắn chết...
Cố Thâm...
Hắn không thể chết dễ dàng như thế được, hắn còn nói rằng sẽ trói buộc cô bên mình cả đời này, rõ ràng cô còn chưa rời đi, vậy mà hắn lại là người phá vỡ lời hứa...
Ánh mắt màu hổ phách của hắn, hơi thở của hắn cùng lời nói bá đạo của hắn dường như vẫn còn vang vọng bên tai cô
"Tôi muốn em ở bên cạnh tôi mãi mãi. Cho dù bây giờ hay có là về sau..."
Mạc Tư Huyền không ngờ bọn chúng lại thà chết chứ không chịu khai, ánh mắt Cố Thâm tối sầm lại chứng tỏ hắn đang tức giận tới nhường nào. Ánh mắt hắn quét qua những tên cướp biển còn lại, bọn chúng giật nảy mình lắc đầu lia lịa
"Chúng tôi không biết gì cả."
Thái độ sợ hãi chưa đánh đã khai này của bọn chúng nhìn không giống là giả, mà Cố Thâm cũng nhìn ra được mấy tên khủng bố kia chỉ lợi dụng bọn cướp biển này nhằm che giấu đi thân phận thật sự của bọn chúng.
Hắn giao lại chuyện này cho Mạc Tư Huyền giải quyết, sau đó lên trực thăng bay đến eo biển Malacca.
Người của hắn bị giết ở ngay trước mắt hắn mà hắn không tra ra được, thực sự trong lòng Cố Thâm đang vô cùng khó chịu, là kẻ nào to gan đã đứng sau chuyện này?
Mặt biển xanh ở dưới đang dâng lên từng đợt sóng, còn ở một tòa nhà cao tầng cách đó không xa có một họng súng đen ngòm đang nhắm vào trực thăng của hắn.
Người đàn ông đó đội mũ, trùm kín mặt nên không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, chỉ thấy ngón tay ở cò súng chầm chậm di chuyển, viên đạn tức thì bay ra găm chặt vào thân dưới của chiếc trực thăng, lúc này mới nhìn rõ đó là một quả bom hẹn giờ. Tiếng tít tít rất nhỏ vang lên, quả bom nhấp nháy còn mười giây đếm ngược.
Cố Thâm vẫn không hay biết gì, khi đồng hồ điểm hết không giây, nó nhấp nháy kịch liệt rồi nổ bùm một tiếng, chiếc trực thăng cũng nổ tan tành, mảnh vỡ của nó rơi xuống biển.
Người đàn ông đó cầm ống nhòm quan sát tất cả, sau khi trực thăng rơi mới lạnh lùng cầm súng rời đi.
Cùng lúc đó, Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên giật mình một cái nghoảnh đầu ra cửa sổ nhìn lên bầu trời, tại sao lại có một sự lo lắng mãnh liệt trào lên trong lòng cô thế này...
"Cố Thâm..."
Hàn Kỳ Âm vô cùng nóng ruột, như có điềm báo chẳng lành, cô chạy ra ngoài cửa, bắt gặp thuộc hạ của Cố Thâm cũng đang tức tốc chạy đi, cô vội tóm lấy một người mà hỏi
"Lão đại gặp chuyện gì hay sao?"
Tên thuộc hạ đó vừa nãy đã nhìn thấy Hàn Kỳ Âm cùng Cố Thâm thân mật nên không giấu giếm nói cho cô biết
"Trực thăng của lão đại bị nổ tung rồi."
Trái tim trong lồng ngực Hàn Kỳ Âm như ngừng đập, bọn họ cũng vừa nhận được tin báo lúc nãy. Hàn Kỳ Âm cũng nhất quyết muốn đi tìm Cố Thâm, không ai ngăn cản được cô, thế là gần như toàn bộ người ở Cố gia đều đến vùng eo biển Malacca tìm tung tích Cố Thâm.
Bên ngoài Mạc Tư Huyền đã cho phong tỏa tin tức và chặn toàn bộ tàu thuyền ở vùng đó, hôm nay sóng còn đánh rất mạnh, nước dâng lên từng đợt cao, ở bên dưới Tư Duệ và thuộc hạ của Cố Thâm đang lặn xuống tìm hắn.
Cảm xúc trong lòng cô đang rất phức tạp, trực thăng thì bị gặp nạn, Cố Thâm thì không rõ tung tích, cô không nhìn thấy xác trực thăng đâu. Có lẽ là bị sóng cuốn đi mất rồi.
Tại sao...Tại sao đột nhiên trực thăng của hắn lại gặp nạn?
Hắn là lão đại của cô, hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì...rõ ràng lúc nãy hai người còn vô cùng thân mật, hơi ấm từ đôi môi và vòng tay của hắn vẫn còn chưa tan hết, hắn chỉ vừa mới rời đi chưa đầy một tiếng, vậy mà giờ đây...
Lúc hắn tàn nhẫn ném cô vào chuồng hổ, cô đã rất tức giận mong muốn thoát khỏi hắn ngay tức thì, nhưng tại sao ngay lúc này khi nghe tin dữ mà trong lòng cô lại không hề thấy thoải mái một chút nào. Nếu như hắn chết thì cô sẽ được giải thoát khỏi hắn, đây là cơ hội để cô trốn đi...
Hàn Kỳ Ân nắm chặt bàn tay, nhưng mà...cô không muốn rời đi...cô lại không muốn hắn chết...
Cố Thâm...
Hắn không thể chết dễ dàng như thế được, hắn còn nói rằng sẽ trói buộc cô bên mình cả đời này, rõ ràng cô còn chưa rời đi, vậy mà hắn lại là người phá vỡ lời hứa...
Ánh mắt màu hổ phách của hắn, hơi thở của hắn cùng lời nói bá đạo của hắn dường như vẫn còn vang vọng bên tai cô
"Tôi muốn em ở bên cạnh tôi mãi mãi. Cho dù bây giờ hay có là về sau..."
Bình luận facebook