• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đọc thầm (1 Viewer)

  • Chương 180

Lạc Văn Chu nửa đêm choàng tỉnh giấc, tim đập như nổi trống, cơ hồ hoảng loạn giơ tay sờ, chạm đến một cánh tay Phí Độ để bên ngoài chăn, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Văn Chu lau mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn thấy nguồn gốc cơn ác mộng – con mèo trọc Lạc Một Nồi.

Mặc dù việc cung cấp hơi ấm năm nay đã gần kết thúc, song hơi nóng vẫn đặc biệt mạnh, trong nhà ấm áp quá mức, bởi vậy ban đêm không đóng cửa phòng, dù sao với tình hình thân thể Phí Độ cũng chẳng làm được chuyện gì “không phù hợp với mèo con”, thế là đồng chí Lạc Một Nồi chẳng những công khai “vào phòng vào buồng”, còn nằm dạng chân đè nửa người trên ngực Lạc Văn Chu.

Lạc Văn Chu trước tiên cẩn thận nhét tay Phí Độ về trong chăn, sau đó lại nâng Lạc Một Nồi lên, mời cụ mèo di giá lên tủ đầu giường, may mà bản thân anh thân cường thể tráng, nếu không sớm muộn cũng có một ngày bị cái mông của sếp Nồi đè tắc nghẽn cơ tim.

Anh ngồi dậy, dùng ánh mắt chất vấn trừng Lạc Một Nồi bị anh đánh thức, song sếp Nồi chẳng hề sợ hãi, chân vịn mặt tủ đầu giường, vươn cái lưng dài hai thước, quay về Lạc Văn Chu nhe răng ngáp một cái, rồi lại dương dương tự đắc nằm xuống, hoàn toàn chẳng buồn để ý mình còn đang mang tội.

Không sai, Lạc Một Nồi hôm nay quả thật đã gây họa.

Tối hôm trước Lạc Văn Chu nấu cơm, sau khi bỏ thức ăn vào nồi, anh phát hiện nhà không còn rượu gia vị, đành phải mở tủ rượu, lấy một chai rượu Hoa Điêu dùng tạm, do quá trình chiên xào nấu nướng rườm rà bận bịu, anh liền quên béng chuyện khóa tủ.

Giờ cơm trưa hôm nay không yên tâm về Phí Độ, như thường lệ gọi điện về nhà, còn chưa nói được hai câu, đã nghe một tràng “loảng xoảng” và tiếng vật nặng rơi xuống đất vọng vào điện thoại – Lạc Văn Chu rất quen thuộc âm thanh này, hồi mới nuôi mèo chưa có ý thức đề phòng, bình quân một ngày anh có thể nghe hai lần trực tiếp hiện trường “Lạc Một Nồi đập lu”. (Đập lu còn có nghĩa là chém gió)

Lần này, thứ Lạc Một Nồi đập không phải lu, mà là rượu.

Không biết nó làm sao cạy được tủ rượu, một chai rượu vang cao nhỏ để ở mé ngoài cùng mất thăng bằng, bất hạnh chết thảm dưới vuốt mèo. Dù rằng Phí Độ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, nhà bếp vẫn để lại không ít chứng cứ phạm tội – trong kẽ sàn nhà có chút ít chất lỏng màu đỏ, bên cạnh tủ lạnh có nửa dấu chân mèo nồng mùi rượu vang Phí Độ không chú ý tới… Còn có bằng chứng mang tính quyết định, cái đuôi của nghi phạm mèo Lạc Một Nồi.

Nghi phạm mèo mặc dù bị cạo trọc, nhưng đầu và chóp đuôi đều chừa lại một dúm lông, lông trên đuôi đã bị nhuộm đỏ.

Nhưng mà bằng chứng chính xác thì thế nào? Tiền án chồng chất thì thế nào?

Dù sao Lạc Một Nồi lông cũng cạo rồi, sản cũng triệt rồi, tự thấy quãng đời còn lại tứ đại giai không, đã chẳng còn gì đáng nhớ lại, nó công khai liếm đuôi ngay trước mặt Lạc Văn Chu, chẳng hề coi đe dọa của tên xúc phân ra gì.

Lạc Văn Chu: “…”

Lạc Văn Chu chẳng có cách gì với nó, đành phải mắt không thấy lòng khỏi phiền, nằm xuống lại, nương ánh sáng mờ mờ ngắm nhìn Phí Độ.

Phí Độ hít thở nhẹ và lâu, nửa khuôn mặt vùi vào gối, sau khi nhắm mắt ngược lại càng có thể nhìn rõ hình dạng mắt hắn, tóc mềm mại rũ xuống, uể oải vắt lên cằm, hắn nhìn không cường thế cũng không giảo hoạt, chỉ là một người đẹp ngủ trong rừng yên lặng.

Chỉ nhìn khuôn mặt khi ngủ này, bất luận thế nào cũng không tưởng tượng ra được hắn đã trải qua những gì, đã làm những gì.

Lạc Văn Chu bỗng nhiên không còn buồn ngủ, giơ tay vén vài lọn tóc trên cổ Phí Độ, thấy máu bầm đáng sợ đã tan gần hết, chỉ còn lại vài vết mờ, anh chăm chú nhìn dấu mờ ấy một lúc, không nhịn được dùng ngón tay vuốt ve.

Khả năng là cổ quá nhạy cảm, Phí Độ vô thức né tránh, sau đó trở mình, Lạc Văn Chu sợ hắn nhúc nhích lộn xộn đè trúng mắt cá chân vẫn chưa khỏi hẳn, vội vàng ôm hắn về, đè trong lòng.

Phí Độ giống như đã bị quấy rầy, nhưng không tỉnh dậy, chỉ mơ mơ màng màng vỗ mu bàn tay anh, nghiêng đầu hôn cổ anh một cái.

Lại nằm im.

Tên quỷ đáng ghét Phí Độ này, các loại động tác thân mật bất cứ lúc nào cũng tiện tay làm được ngay, khi nửa ngủ nửa tỉnh cũng có thể tài tình giở chiêu. Lạc Văn Chu bị hắn hôn nóng hết cả người, máu toàn thân trực tiếp tăng lên tốc độ vũ trụ cấp hai, kêu gào muốn thoát khỏi lực hút Trái Đất.

Đáng tiếc giờ này phút này, anh chỉ có thể ôm Phí Độ, trừng mắt nhìn trần nhà suy ngẫm cuộc đời, một mình chịu đựng vụ “cướp cò” đơn phương.

Đương khi sắp nhịn ra một hệ thống triết học, Lạc Văn Chu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề – anh nghiêng đầu thoáng nhìn cái đồng hồ báo thức nhỏ trên tủ đầu giường, kim đồng hồ huỳnh quang đã chỉ qua năm giờ sáng, theo lý thuyết mỗi ngày vào lúc này Phí Độ đã sắp thức dậy một cách tự nhiên, giấc ngủ vốn không say lắm sẽ trở nên rất tỉnh, sao hôm nay hắn ngủ như chết vậy?

Bình thường tình huống như thế này, ngoại trừ Phí Độ bị bệnh, thì chỉ có…

Ban ngày hắn đã uống rượu hoặc cà phê.

Thể chất Phí Độ rất đặc biệt, uống rượu hoặc cà phê số lượng vừa phải đều có thể giúp tỉnh táo, thế nhưng chờ một chút tinh thần ấy qua đi, nếu không thêm một ly, tinh lực trước đó sẽ như bị cạn kiệt, thường thì buổi tối sẽ buồn ngủ tương đối sớm, ngủ cũng khá say.

Lạc Văn Chu nghiêng đầu nhìn Lạc Một Nồi, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy khả nghi, thế là cẩn thận dịch tay Phí Độ đặt bên hông anh ra, chạy ra phòng khách mở tủ kính đựng ly uống rượu. Ly uống rượu vang lớn bé tổng cộng chín cái, xếp làm ba hàng, Lạc Văn Chu lần lượt lấy ra kiểm tra, rốt cuộc ở góc khuất nhất tận cùng bên trong, tìm được một vòng nước đọng để lại trên miệng ly.

Lạc Văn Chu: “…”

Nhân lúc tủ rượu không khóa uống trộm rượu, uống xong chẳng những hủy thi diệt tích, còn giả vờ giả vịt giá họa cho một con mèo!

Chủ tịch Phí càng ngày càng giỏi.

Thế là sáng sớm hôm nay, Lạc Một Nồi hàm oan nhận được trợ cấp bồi thường từ “chính phủ” – một hộp thức ăn loại xịn, “bàn tay đen sau màn” thật sự thì bị thẩm vấn gia đình.

Lạc Văn Chu: “Em hãy nói thật cho anh.”

Phí Độ ung dung kẹp một miếng rau xà lách vào lát thịt xông khói, cuốn thành một cuốn nhỏ: “Em chưa hề nói dối.”

Lạc Văn Chu không thể nói gì được.

Cũng phải, sau khi nghe thấy tiếng động trong điện thoại, là chính anh hỏi một câu “Con mèo chết tiệt làm đổ thứ gì”, Phí Độ trả lời là “Hình như anh quên khóa tủ rượu rồi” – tám chữ, không bắt bẻ được.

Phí Độ gắp miếng thịt xông khói đã cuộn xong đút vào miệng Lạc Văn Chu: “Chỉ có nửa ly thôi, tại em cần xử lý một chút việc của công ty.”

Lạc Văn Chu: “Cấm thuốc cấm rượu cấm bánh Custas, em đã hứa gì với anh?”

Phí Độ ngoan ngoãn nhận lỗi: “Em sai rồi.”

“Nhà không phải là nơi để nói lý lẽ”, đây là nguyên tắc làm người cơ bản của chủ tịch Phí, hễ có chút chuyện nhỏ nhặt lắt nhắt, hắn luôn nhận lỗi trước, lời ngon tiếng ngọt, nhân nhượng cho êm… Sau đó có hối cải hay không thì phải xem tâm trạng.

Lạc Văn Chu mặt không biểu cảm nghĩ: Câu tiếp theo chắc chắn là “Sư huynh em yêu anh”.

Phí Độ nói ngọt như mía lùi: “Phạt em làm gì cũng được, chẳng qua nửa ly rượu chỉ có hai trăm mililít, không đến mức dùng hình phạt ‘anh nổi giận’ nghiêm trọng như vậy chứ?”

Lạc Văn Chu: “…”

Chiêu trò còn có thể định kỳ đổi mới nâng cấp!

Phí Độ quét ánh mắt qua cổ áo mặc ở nhà rộng thùng thình của Lạc Văn Chu, thưởng thức xương quai xanh và cơ bắp đường nét rõ ràng, dòm tận vào bên trong, liếm môi: “Phục vụ đặc biệt cũng được mỹ nhân à.”

Lạc Văn Chu cự tuyệt hắn bằng ý chí vững như sắt thép: “Cút!”

Là một người đàn ông thoát khỏi hứng thú cấp thấp, Lạc Văn Chu nốc một ly nước lạnh, nghĩ ra một chủ ý “tuyệt hảo”, linh cảm đến từ bóng ma thời thơ ấu của chính bản thân anh – viết kiểm điểm.

“Ít nhất một ngàn chữ, viết tay,” Lạc Văn Chu vừa thay giày chuẩn bị đi làm vừa nói, “Đọc vào buổi tối trước khi ăn cơm.”

Phí Độ khó mà hiểu nổi, hỏi: “… Hai trăm mililít phải viết một ngàn chữ?”

“Không chỉ là chuyện hai trăm mililít.” Lạc Văn Chu thoáng dừng lại, trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Phí Độ – anh muốn nói, còn có chuyện em giấu anh dính vào hiềm nghi; chuyện em cố ý chọc giận Phạm Tư Viễn, khiến bản thân thương tích đầy mình; chuyện anh suýt nữa không còn được nhìn thấy em; và cả chuyện… cái người mà em khoét rỗng tim anh khó khăn lắm mới nhét vào được thỉnh thoảng lại nói năng không lễ độ.

Những việc này thật sự không thể suy nghĩ kỹ, Lạc Văn Chu cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nhớ lại tỉ mỉ, vì thế anh gấp gáp nuốt xuống đoạn sau, vội vàng đi làm.

Phí Độ nhạy bén cảm giác được lời anh chưa nói, hắn ngẩn người, chống gậy lê cái chân bị thương băng kín, chậm rãi bước về thư phòng.

Lạc Văn Chu chỉ thuận miệng nói, buổi tối đi làm về đã quên việc này… Cho đến khi nhìn thấy Phí Độ lấy ra hai tập giấy cỡ 16. (Giấy cỡ 16 là 195mm x 271mm)

“Phí Độ” và “viết kiểm điểm”, đây hoàn toàn là hai từ không liên quan gì đến nhau, chữ Khải viết tay ngay ngắn trên giấy, có một chút sức mạnh bức người, đầy kín giấy, ước lượng tổng số chữ tuyệt đối hơn một ngàn. Lạc Văn Chu nhận lấy một đống lộn xộn: “Em thật đúng là…”

Phí Độ nghiêng người tránh đi: “Không phải anh bảo em đọc à? Ngồi xuống đi.”

Lạc Văn Chu và Lạc Một Nồi song song ngồi trên sofa, hoang mang nhìn nhau một cái.

Phí Độ đặt một tay ra sau lưng, hơi cúi người như chuẩn bị lên đài biểu diễn, đứng một chân vẫn phát huy tốt không bị ảnh hưởng, hết sức tiêu sái. Sau đó hắn đưa bàn tay giấu sau lưng ra, trong tay hắn vậy mà còn cầm một đóa hoa hồng chớm nở, cài lên cổ áo Lạc Văn Chu.

Lạc Văn Chu: “…”

Anh đã dự cảm được nội dung “kiểm điểm” là gì, song vẫn không dám tin, họ Phí có thể không biết xấu hổ đến mức tự mình đọc.

Nhưng chủ tịch Phí chính là người không biết xấu hổ như vậy.

Phí Độ hắng giọng, trước Lạc Một Nồi vẻ mặt hoang mang, không chút ngại ngùng đọc thư tình tên là “bản kiểm điểm” của hắn: “Tim tôi có một khóm hoa, đón nắng gắt nở ra…”

“Em có thấy buồn nôn không Phí Độ, em bệnh à!”

“… Thơm hơn mọi loại rượu ngon.”

“Nhóc con, bảo chú viết kiểm điểm, chú lại lôi anh chú ra giải trí, thật sự cho là anh không trị được chú hả!”

“Nóng rực… Ơ này, quân tử động khẩu bất động thủ…”

Lạc Văn Chu phủi hết da gà da vịt, nhổ mầm bệnh buồn nôn Phí Độ về trồng trong phòng ngủ. Lạc Một Nồi ôm dúm lông đuôi còn sót lại gặm một lúc, đôi tai dựng thẳng giật giật theo tiếng cười đùa và tiếng xin tha trong phòng vọng ra, tiếp tục tứ đại giai không làm bạn với lông đuôi.

Tim tôi có một khóm hoa đón nắng gắt nở ra,

Thơm hơn mọi loại rượu ngon,

Hương thơm nóng rực tràn ngập lồng ngực bù nhìn,

Tinh thần cỏ bện từ đây vạn thọ vô cương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom