Chương 47: Bắt cóc (7)
Edit: An Dung Ni
Beta: Tửu Thanh
Cuối cùng Linser cũng không chịu nổi Bùi Bạch Mặc, đành phải đi lùng sục khắp thành phố cùng anh.
Đêm dần về khuya, đêm ở tỉnh R rất lạnh và tĩnh mịch, đến mức khiến người ta hoài nghi, phải chăng nếu lạnh hơn chút nữa, thì con sông đang gợn sóng kia sẽ đóng thành băng luôn không.
"Chúng ta đi đâu?" Cũng không thể đi lần lượt từng chỗ một chứ. Linser hỏi người đang ăn mặc kín mít như cái bánh chưng bên cạnh.
Anh vẫn luôn quấn mình kín mít rồi mới đi ra ngoài, giống như một con rùa đeo mai vậy. Hành động này đúng là nằm ngoài phạm vi lý giải của người bình thường.
Cũng giống như sở thích ăn táo nữa, Linser nghĩ mấy năm cũng không hiểu nổi.
Anh đưa mắt nhìn Bùi Bạch Mặc 2 giây, sau đó quyết định nhìn sang chỗ khác. Anh đã sớm xếp Bùi Bạch Mặc vào hàng ngũ những người quái dị. Người kì lạ, tài năng hơn người... Nói chung bất kì việc gì mà người quái dị làm đều không cần lý do.
Bùi Bạch Mặc trả lời vấn đề của anh: "Hung thủ rất ngông cuồng, rất tự tin. Cả vụ Trầm Trọng và Trì Vân Sinh, hung thủ đều để lại lời nhắn để cảnh sát làm theo rồi cứu người. Nếu như cậu là một kẻ tự tin, mù quáng, không sợ bất kì ai. Cậu sẽ chọn chỗ nào để giấu người?"
Linser suy tư vài giây: "Không phải là góc hẻo lánh, cũng không thể là một hồ nước vô danh. Tôi sẽ chọn chỗ nào có nước và nổi tiếng nhất thành phố này, là nơi mà ai cũng có thể thấy được."
Bùi Bạch Mặc gạt nhẹ cổ áo mình, gật đầu: "Đúng, nơi có nước nổi tiếng nhất thành phố này là bến tàu Cao Vịnh, hung thủ đã vứt một nạn nhân ở chỗ đó rồi, còn lại vài nơi là hồ Nam Sơn ở trung tâm, khu vực duyên hải chỗ rừng rậm quốc gia, và sông Diêu Hà đoạn vườn sinh thái Tinh Hà. 151 5051 1XXX."
Nghe Bùi Bạch Mặc nói xong lại đọc một dãy số, Linser nhướn mày: "Hở?"
Bùi Bạch Mặc nhìn anh bằng nửa con mắt: "Số điện thoại của tên cảnh sát vừa nãy, báo địa điểm tìm kiếm cho cậu ta đi."
"Này, cậu không nhầm đấy chứ?" Linser một tay cầm lái, tay còn lại chỉ chỉ vào bản thân.
Bùi Bạch Mặc gật đầu, giơ hai bàn tay đã được bao lại của mình: "Tôi sợ lạnh, tay để trong này chẳng khác gì tàn tật. Một người tàn tật nhờ cậu nói mấy câu, cậu thấy chuyện này khó khăn đến thế sao? Tôi nhớ không nhầm thì Phương Tân nói cô ấy thích cậu, cũng chỉ vì cậu là người tốt. Giúp chút đi người tốt."
Linser cắn răng, ngữ điệu cũng cao lên: "OK, coi như kiếp trước tôi nợ cậu, đừng có học theo Phương Tân gán mác người tốt cho tôi, tôi thua hai người rồi."
Anh đọc địa chỉ cho cảnh sát, sau đó lái xe thẳng đến hồ Nam Sơn ở trung tâm thành phố.
****
Sau khi nhận được tin tức từ Lý Tuyết Đông, Dạ Sắc liền kinh hãi.
Lý Lương Đông và Trì Vân Sinh, họ lại lấy thân phận anh em rể để cùng nhau sinh sống.
Lý Lương Đông còn có nguyên nhân là hắn không yêu người vợ u oán của mình, nhưng Trì Vân Sinh
hiểu hết mọi chuyện, lại vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân của mình, che giấu tất cả mọi chuyện.
Đối với người đời, họ vẫn đồng ý lập gia đình, nhưng họ lại không chọn cách rời xa nhau để làm hai người xa lạ, mà lại cùng nhau thành lập nên một vương quốc buôn bán, hằng ngày tuy xa cách nhau, nhưng vẫn còn trong thế giới riêng của đối phương.
Vì đã quyết định chôn vùi tình cảm này tận sâu đáy lòng, nhưng vì quá quyến luyến nên không nỡ rời xa; hay vì hằng ngày đối mặt nhau, nên lại không thể bỏ xuống được?
Nếu Lý Lương Đông và Trì Vân Sinh không thể từ bỏ, vậy Trầm Yên và Lý Tuyết Đông, còn cả Lý Mộ Thất, họ phải làm sao?
Dạ Sắc nhớ rõ, từ khi còn rất nhỏ, bà mẹ Khương Bắc Vi của cô đã dạy cô rằng: Nếu như vì tình yêu mà chống lại cả thế giới, từ bỏ tất cả, vậy đó nhất định là một mối tình xấu.
Đều là yêu, Dạ Sắc có thể hiểu được tình yêu của người đồng tính. Nhưng cô lại không hiểu được việc, vừa dây dưa với người yêu đồng tính, mặt khác lại níu kéo người khác phái không biết gì xuống nước. Mỗi người đều có quyền yêu của riêng mình, nhưng họ cũng không thể vì bản thân mà phá hủy quyền lợi ấy của người khác.
"Lão đại, lời Lý Tuyết Đông nói có thể tin được không?" Giọng nói của Dạ Sắc còn mang theo một hơi thở dài.
"Theo trực giác của tôi thì có." Hứa Nam Khang nhìn Dạ Sắc bỗng dưng ngẩng đầu lên, dừng lại một chút. "Đừng kinh ngạc như vậy, chủ yếu tôi vẫn tin vào chứng cứ. Nhưng bà ấy có lý do gì để bịa chuyện này? Mặc dù trước mắt, hung thủ không biểu hiện ra, nhưng tôi vẫn cảm thấy hung thủ biết hết tất cả mọi chuyện, quan hệ của họ Lý Trì, cả thân thế của Lý Mộ Thất nữa. Chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào cảm giác để xử án, cũng giống như pháp luật không thể dựa vào khẩu cung của nghi phạm để định tội."
Dạ Sắc không nhịn được, quay lại nhìn nhà họ Trì, tòa biệt thự to như vậy, người lại nhỏ bé như thế, ở một mình trong đó phải chăng càng cảm thấy cô đơn?
Cô vừa thở phào một cái, đột nhiên hai tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Dạ Sắc và Hứa Nam Khang gần như đồng thời nghe điện thoại.
Gọi cho Dạ Sắc là Lữ Tống Tống.
Cô ấy có chút ấp úng, không lưu loát như thường ngày: "Sắc Sắc, vụ án bắt cóc Lý Lương Đông cậu đang điều tra tiến triển thế nào rồi, có manh mối gì không?"
"Chuyện này là bí mật, Tống Tống, mình không thể nói cho cậu được."
Lữ Tống Tống thở dài, "Sắc Sắc, chuyện này không đơn giản như mấy vụ bắt cóc đòi tiền, đòi mạng đâu. Chỗ mình vừa nhận được một bức thư nặc danh, mà không chỉ chỗ mình, rất nhiều nhà khác cũng nhận được. Chẳng mấy chốc nữa nội dung sẽ tuồn ra bên ngoài, mọi người không chờ nổi đến lúc báo sáng mai phát hành, bên mình đang chuẩn bị cho công bố nội dung lên weibo rồi. Cậu cũng biết tốc độ truyền bá trên mạng nhanh đến cỡ nào mà. Mình không thể tóm tắt nội dung của nó được, để mình chụp rồi gửi cho."
Việc khiến Lữ Tống Tống, người làm nhiều năm trong ngành báo chí không thể tóm tắt bằng lời được..
Dạ Sắc cúp điện thoại, dưới ánh đèn đường mờ vàng, cô thấy lông mày Hứa Nam Khang đang nhíu lại.
"Sắc Sắc, một chiếc thuyền hoa trên hồ Nam Sơn ở trung tâm đột nhiên phát nổ."
Điện thoại trong tay cô đột nhiên rung lên, Dạ Sắc vừa mở màn hình, vừa nói: "Nước, gây sự chú ý, thời gian cũng tương xứng với thời gian mà bọn bắt cóc đưa ra. Trùng hợp như vậy, chẳng lẽ vụ nổ này là do có người cố ý gây nên?"
Dạ Sắc cúi đầu, cũng không thấy được vẻ mặt lo lắng của Hứa Nam Khang: "Không phải là ngoài ý muốn. Mười lăm phút trước khi vụ nổ xảy ra, người bên cục cảnh sát đã tìm thấy Trì Vân Sinh bị trói ở gầm thuyền."
Dạ Sắc mở giao diện WeChat, Lữ Tống Tống vừa gửi rất nhiều ảnh, có chút lộn xộn khó nhìn.
Nghe câu nói của Hứa Nam Khang, ánh mắt Dạ Sắc hơi tối lại, ngẩng đầu: "Có thương vong?"
"Quần chúng đã kịp thời được đưa đi sơ tán, người bên cục thành phố cũng dẫn Trì Vân Sinh đi kịp lúc, nhưng vẫn còn có một số người chưa kịp đi ra."
Dạ Sắc nhìn môi Hứa Nam Khang hơi nhúc nhích mới biết anh vẫn còn lời muốn nói.
Thấy anh khó xử như vậy, cô giật mình, đưa ra phán đoán mà cô cho là mạnh dạn nhất cũng là phán đoán cô không muốn nghe nhất: "Bùi Bạch Mặc trong đó?"
Hứa Nam Khang cứng người lại "Bạn cùa tiến sĩ Bùi cũng ở đó."
Dạ Sắc cúi đầu nhìn ảnh trong WeChat: "Đây là ảnh nặc danh bạn tôi ở bên tòa soạn báo nhận được, có liên quan đến vụ án nên cô ấy chụp lại nội dung rồi gửi cho tôi. Nhưng chất lượng ảnh quá kém, nhìn có vẻ không rõ."
Cô cảm giác mắt mình dần trở nên ẩm ướt, bỗng chuyển chủ đề: "Họ không chết dễ dàng như vậy được. Thật đấy."
Cô không cần ai an ủi, cũng không cần đồng tình.
"Lão đại, người trong hình là ai vậy?" Cô bình tĩnh lại một chút liền nhận ra người trong ảnh, nhưng vẫn cần Hứa Nam Khang xác nhận lại.
Đó là một cô gái, cả người trần truồng, bầm dập nằm trong một ngõ hẻm tối tăm...
"Lý Mộ Thất?"
Đôi mắt đầy tuyệt vọng đang khóc ấy, nhìn qua có vẻ ngây ngô hơn rất nhiều so với đôi mắt sâu không thấy đáy hiện nay của Lý Mộ Thất.
Đó là Lý Mộ Thất nhiều năm trước?
Đầu tiên là Lý Lương Đông, rồi Trầm Trọng, sau đó là Trì Vân Sinh, giờ lại đến Lý Mộ Thất, dường như ai có liên quan đến Lý gia đồng thời đứng ở hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Kiến Tương đều bị cuốn vào vụ án phục chế vụ bắt cóc 7 năm trước lần này.
Rốt cuộc hung thủ muốn làm gì?
Nếu vụ bê bối này bị công bố ra bên ngoài, ban giám đốc Kiền Tương chắc chắn sẽ phản đối việc Lý Mộ Thất tiếp nhận tập đoàn. Mà người được lợi nhất....
****
Khi Dạ Sắc và Hứa Nam Khang chạy đến chỗ xảy ra vụ nổ, hai bên bờ hồ vẫn rất hỗn độn.
Mặt hồ đã yên tĩnh trở lại, xác thuyền hoa vẫn trôi nổi trên mặt nước, xung quanh là rất nhiều mảnh vỡ và những thứ linh tinh khác.
(
Thợ lặn đã xuống hồ tiến hành cứu vớt, nhưng vẫn không thấy người mất tích đâu. Họ vẫn đang tiếp tục cố gắng, không ai hi vọng những người mất tích đến thi cốt cũng không có.
Lâm Khẩn nhìn mặt hồ, đáy lòng lại trầm xuống. Bên bờ đang có người lấy khẩu cung của Trì Vân Sinh, cách đó không xa là Lý Mộ Thất vừa chạy đến.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Trì Vân Sinh sau khi biết được thân thế thật sự của mình. Cô không dám tiến đến gần Trì Vân Sinh, mà Lâm Khẩn cũng không dám đến gần cô.
Chủ đề đứng đầu weibo, cậu đã thấy, cậu cũng biết cô không phải là loại người không lên mạng, hẳn cũng đã biết tin này rồi.
Đó là khoảng thời gian cô bỏ cậu.
Lâm Khẩn biết, Lý Mộ Thất rất dũng cảm, chí ít cũng dũng cảm hơn cậu rất nhiều.
Cậu run rẩy bước đến gần cô, mà cô lại thản nhiên nhìn 'chú' , người thật ra chính là cha ruột mình.
Cậu không thể tưởng tượng nổi sự bất lực của cô khi ở trong ngõ hẻm ấy. Cậu cũng không thể tưởng tượng nổi những vết thương chồng chất trong lòng cô đau đến mức nào.
Bản thân cậu, cũng từng cho rằng không gì có thể đánh ngã được cô. Cậu không biết, những vết thương mà mình cô liếm láp mỗi khi đêm xuống còn có một vết mang tên 'cưỡng bức'.
Thân thế, tập đoàn chấn động... Quanh cô có quá nhiều biến cố, Lâm Khẩn biết, lúc này chưa phải lúc. Nhưng cậu có quá nhiều điều muốn nói, đến lúc ôm cô vào lòng, chúng lại thu gọn lại thành một câu: "Rất nhớ em." (Lời tác giả: Xin lỗi, cậu bé có chứng sợ câu 'anh yêu em')
Lý Mộ Thất ôm lại cậu, thuận tay nhéo eo cậu một cái: "Lâm Khẩn, không thấy trước mắt đang loạn hết lên à, lên cơn thần kinh gì thế?"
Lâm Khẩn đau đến mức nhảy dựng sang một bên: "Lại ỷ vào việc lớn hơn rồi bắt nạt người ta."
Lý Mộ Thất bỏ qua sự ảm đạm trong mắt, mỉm cười.
Nghi vấn trong lòng Lâm Khẩn liền tan chảy trong nụ cười thật lòng của cô.
Tất cả đều không quan trọng nữa rồi.
Thật ra cậu muốn hỏi: Năm đấy em rời khỏi tôi, rốt cuộc là vì bốn năm hơn kém nhau , vì trách nhiệm của em, hay vì lần bị cưỡng bức kia?
Nhưng không quan trọng nữa.
Giờ cô đang bên cạnh cậu, cậu có thể sẻ chia ưu (1)
cùng cô, cùng cô đi khắp chân trời góc bể.
(1) Câu gốc là 伤秋悲春: Thương thu buồn xuân: Tâm trạng thay đổi thất thường theo thời tiết/ Đa sầu đa cảm.
Cậu nhất định sẽ viết nên cái kết thật viên mãn cho chuyện tình này.
.
Chương 48: Bắt cóc (8)
Edit: An Dung Ni
Beta: Tửu Thanh
Bùi Bạch Mặc mơ một giấc mơ không dài, cũng không ngắn.
Trong mơ có rất nhiều hình ảnh, có cả anh ngày trước, có cả Dạ Sắc trước kia…
Nói là mơ, nhưng cũng có vẻ không phải. Đó là quá khứ anh chưa từng cố nhớ, nhưng lại tự ghi trong nháy mắt, rõ ràng như chuyện vừa mới xảy ra .
Linser đã từng hỏi anh, vì sao là Dạ Sắc, vì sao không bắt đầu từ bốn năm trước, mà lại giác ngộ sau khi gặp lại.
Mặc dù anh thích suy luận, thích trợ giúp mọi người. Nhưng vì đứng ngoài quan sát, Bùi Bạch Mặc độc thân quá lâu cũng cảm thấy tò mò với đáp án thật sự.
Anh cũng từng hỏi qua bản thân, anh nghĩ, anh biết đáp án đó là gì.
Trong mơ, Berlin đang mưa rả rích, mây đen che kín trời.
Anh đứng ở hành lang rất lâu, tính toán xem bồn hoa một mét vuông trước mắt trong một phút đồng hồ có thể chứa được bao nhiêu nước mưa, trong mười lăm phút bao nhiêu, mà một giờ thì bao nhiêu….
Đúng lúc anh tính đến hai tiếng mười lăm phút, có người dường như không cẩn thận, thật ra là cố ý xô vào người anh.
Lúc ấy anh đối với chuyện gì cũng tỏ thái độ không quan tâm, nhưng người gây chuyện lại tỏ vẻ không chịu trách nhiệm thì không thể đi.
Anh nhớ rõ khuôn mặt đỏ rực và giọng điệu lo lắng của cô gái ấy: “Bị ướt rồi sao?”
Ánh mắt anh dời đến bàn tay đặt trên ngực mình. Cô thản nhiên sờ soạng người anh, tay khác thì cầm ô, lung la lung lay.
Phần lực vừa rồi của cô, rõ ràng không đủ mạnh để đẩy anh ra ngoài mưa, anh muốn lùi lại một bước, tạo khoảng cách với cô. Nhưng đột nhiên thấy đôi mắt cô, anh liền nhíu mày bất động. Anh nhận ra cô gái này.
Anh dạy thay sư tỷ không nhiều lớp. Mà có năm tiết thì bốn tiết cô làm ra những hành động bất thường, ngủ mở mắt, ngồi sập ghế…
Thêm lần cố tình va chạm này, trong nháy mắt anh liền kết luận: Nhất định là cô ấy có bất mãn gì đó với anh.
Cây dù trong tay cô run run, giọt mưa bắn từ ô vào áo khoác của anh, lúc đầu anh không bị dính nước mưa, nhưng lại bị cô làm ướt mất rồi.
“Để tôi giúp anh cởi áo khoác.” Vậy mà cô lại dám nói thế.
Tay cô bận bịu sờ lung tung tháo cúc áo anh.
Anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu tán loạn của cô, đột nhiên lên tiếng: “Katze Yeh, Dạ trong từ đêm, Sắc trong háo sắc sao?”
Sao cô có thể nghĩ đến chuyện kia cơ chứ? Đúng rồi, chắc chắn thẩm mỹ của cô gái này rất cao.
Sự kiên nhẫn và phong độ của anh vốn luôn hữu hạn, sau khi yên tĩnh để mặc cô đến gần, anh chỉ nói một câu: “Xin hãy bỏ tứ chi của cô ra khỏi thân thể tôi. Cảm ơn.”
Hình ảnh lại lóe lên. Trời không mây.
Anh đang đi dạo ở một chỗ vắng người, ôm một túi táo. Đằng xa có hai đứa trẻ dắt tay nhau đi gần đến phía anh, cao sàn sàn nhau, quần áo giống nhau, giới tính giống nhau.
Anh nhìn một lúc, vừa xuất thần liền bị vấp phải đá vụn dưới chân.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ cảm thấy ảo não, nhưng Bùi Bạch Mặc chỉ cúi đầu: Ấy, có tảng đá, hình dạng chẳng giống cái gì cả, thật xấu.
Mà khiến anh cảm thấy không thoải mái hơn, đó chính là túi giấy đựng những quả táo anh thích nhất đã bị rơi xuống, táo lăn ra đầy đất mất rồi.
Anh bắt đầu nhặt chúng. Một quả, hai quả, ba quả… mười một quả.
Ế, tự nhiên có thêm một quả này.
Anh quay đầu lại, quả nhiên sau lưng còn có ba bốn quả nữa.
Không những thế đằng sau còn có một người đi đến, lúc này đang cười nhẹ, nói với anh: “Sư thúc, anh đang cầm táo em làm rơi.”
Cô đưa tay ra đòi lại, anh thuận tay ném quả táo thứ mười một cho cô… À không, là chiếc túi giấy nằm cách đó không xa.
Vừa ném liền trúng đích.
Thấy cô định nói gì đó, anh liền lên tiếng trước: “Không khách khí. Tôi thích táo, nên tiện tay giúp chúng nó, thế thôi.”
Anh đang nhắc cô đừng tự mình đa tình? Dạ Sắc trợn tròn mắt, chỉ chỉ mấy quả táo trên mặt đất: “Quả kia cũng ở chỗ anh kìa.”
…
Về sau Dạ Sắc lật túi giấy của anh, đầu tiên nói: “Đây là của anh.” sau đó lại bắt đầu mâu thuẫn: “Không đúng, em nhìn nhầm, không phải của anh.”
Bùi Bạch Mặc nhíu mày.
Đây là táo.
Đây là thứ đồ ăn duy nhất mà người kén ăn như anh thích nổi.
Nếu như thứ gì khác, anh sẽ rất rộng lượng đưa hết cho cô, nhưng giờ phút này anh nhìn mấy quả táo nằm trên đất, còn cả mấy quả nằm tạm trong túi giấy, thấy chúng cực kì đáng thương, cực kì vô tội mà không biết phải làm thế nào.
Lúc này tình thương của anh đang cực kì dạt dào, không nỡ vứt bỏ chúng.
Anh không nhịn được nữa, lại lên tiếng cắt lời cô: “Hạt táo có độc. Trong thời kì sinh trưởng của chúng, có khả năng mắc phải bệnh dệp lá, bệnh phấn trắng, bệnh táo thôi, bệnh phát ban, bệnh…. Mà khả năng gặp phải sâu bệnh của chúng cũng rất cao, còn cả nhện đỏ, sâu đục ruột…”
Dạ Sắc nghe anh bình tĩnh tự thuật, anh dừng lại, cô vẫn bất động.
Bùi Bạch Mặc thầm đếm ba giây: “Tôi biết em nghe xong mấy bệnh này, ít nhất là lúc này sẽ cực kì không thích táo.”
Thậm chí anh còn mỉm cười: “Không sao, dù sao cũng là thầy trò, tôi rất sẵn lòng thu lưu chúng giúp em.”
Dạ Sắc cũng cười, nhưng không đáp lại như anh mong muốn: “Tốt, anh có thể mua lại táo của em.”
“Không cần dùng mark (1) để mua.” Cô nói, “Em họ Dạ, tên Sắc, sắc trong háo sắc.”
(1) Mark: Đồng tiền Mác của Đức.
Cô đưa tay che ở bàn tay đang cầm táo của anh: “Dù sao cũng là thầy trò, tính rẻ một chút. Sư thúc, em sờ anh một cái, coi như đã thu tiền.”
Sau đó cảnh lại thay đổi, lần này là một mặt hồ mát lạnh.
Anh nằm dài trên ghế đá, trên mặt che một tờ báo.
Không biết từ khi nào, bên cạnh anh xuất hiện thêm một hơi thở ấm áp khác.
Có người chạm vào anh, hỏi: “Sư thúc, anh nói xem, khi nào ông chú tóc xù kia sẽ nhảy vào hồ?”
Anh mở mắt ra, lông mi anh thật dài, quẹt nhẹ qua tờ báo trên mặt.
Ông chú tóc xù? Không hứng thú. Nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô tự quyết định: “Em cảm thấy sáng nay không ổn.”
Bất giác, hô hấp của anh có chút thay đổi.
“Sư thúc, anh nói xem, em có nên đến giúp chú ấy một chút không.”
Giờ thì anh thấy cơn buồn ngủ của mình đang dần trôi đi.
Cô lại động động vào tay anh: “Sư thúc, em đi đây.”
Anh nhịn mười giây đồng hồ, sau đó chậm rãi mở mắt ra, ném tờ báo che trên mặt đi, ngồi thẳng nhìn về phía hồ.
Đúng lúc thấy cô đẩy một người đàn ông trung niên xuống hồ, sau đó cởi áo khoác của mình, nhảy xuống kéo người đàn ông kia lên bờ.
Đá người xuống hồ, sau đó lại cứu lên. Đây chính là cách giúp người của cô?
Anh nhìn cô chật vật đi lên bờ, mái tóc ướt sũng nước, cô bị lạnh, nên khuôn mặt càng thêm trắng, đôi vai thon gầy, ánh mắt vốn luôn linh động, lúc này dường như cũng có chút ỉu xìu, mất hồn.
Đợi đến lúc cô cười hì hì chạy đến trước mặt anh, anh chỉ nói một chữ: “Xấu.”
Trước khi quay người, anh vẫn không bỏ qua biểu cảm nhe răng toét miệng của cô.
Mà anh đã rất kín đáo rồi, không nói cảm nhận thực sự trong lòng bản thân ra: Quá xấu.
***
Khi mở mắt ra, anh bắt gặp khuôn mặt phóng đại của Linser đang nhíu mày. Mà khi thấy anh mở mắt, Linser liền hoàn hồn, nhẹ nhàng thở ra, nằm trên đất thở hồng hộc.
“Mình yêu Phương Tân.” Linser nói một câu không đầu không đuôi. “Mình rất yêu cô ấy.”
Bùi Bạch Mặc đưa ngón tay lên xoa xoa mi tâm, quay đầu nhìn anh: “Đừng nói là cậu bị vụ nổ kích thích biến thành kẻ thần kinh nhé.”
Linser không giận: “Sống sót sau tai nạn chẳng lẽ không được vui? Điện thoại rơi vào hồ rồi, nếu không nhất định tôi sẽ gọi điện cho Phương Tân, nói ‘Anh yêu em’, nói đến mức cô ấy không nhịn được, mắng tôi, mắng chán rồi sẽ giả vờ như không tình nguyện, nhưng thực ra trong lòng cực kì vui sướng nói ’em cũng yêu anh’. Tôi nhất định phải sống đến năm 120 tuổi để nói đến mức cô ấy thấy phiền chết thì thôi, cậu đừng có cản tôi đấy.”
Bùi Bạch Mặc liếc anh một cái, chống tay xuống đất, đứng lên: “Tôi không cản cậu, nhưng có một chuyện muốn nhắc cậu.”
“Gì cơ?” Linser cũng đứng bật dậy.
“Có thấy hồ trước mắt không? Người như cậu, 120 tuổi, rơi xuống nước rồi chỉ sợ cá cũng không dám lại gần .”
Linser tức đến giơ chân, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đằng trước hẳn là chỗ bom nổ, may mà chúng ta đã sớm ra ngoài để tìm hiểu , nếu không giờ chắc thành đống thịt vụn rồi.”
Bùi Bạch Mặc nhìn xung quanh, mọi thứ thật yên tĩnh, ảm đạm.
“Cậu ôm tôi bơi bao lâu?”
“Cậu ngất đi, không thương lượng được với ai. Tôi chỉ cảm thấy nên bơi thật xa về phía trước, tránh khỏi chỗ bom nổ, mà quên mất bơi sang bên trái hoặc phải một lát là có thể lên bờ được rồi.”
Bùi Bạch Mặc: “…”
Linser cũng tự cảm thấy có gì đó không đúng: “Tôi không phải cố ý muốn khoe khoang rằng bản thân là kiện tướng bơi lội đâu…”
Bùi Bạch Mặc lại xoa xoa mi tâm lần nữa, cảm thấy cơ thể lại bắt đầu không nghe lời chỉ đạo của mình, anh thở dài: “Xe chúng ta gần chỗ bom nổ?”
Linser gật đầu.
“Có nhân viên và cảnh sát thấy chúng ta đang hoạt động ở trong chiếc thuyền bị nổ?”
Linser tiếp tục gật đầu.
“Sau khi bom nổ, chúng ta biến mất, họ sẽ nghĩ chúng ta đã chết mất xác.”
Linser ngây người một lúc, sau đó: “Nói vậy, chúng ta trở về, họ sẽ tưởng rằng xác chết vùng dậy?”
Bùi Bạch Mặc ho khan vài tiếng, vẫy vẫy tay bảo Linser bước đến gần anh.
“Giờ chúng ta có chút vấn đề.”
Linser nhìn thẳng anh, thấy dáng người cao lớn của anh hơi lung lay.
Bùi Bạch Mặc vịn vào người Linser, thân thể thì muốn đi ngủ, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Linser hoảng hốt đỡ lấy anh, trong đầu bắt đầu tưởng tượng đủ loại hậu quả.
Bùi Bạch Mặc chỉ cười: “Dẹp trí tưởng tượng của cậu sang một bên đi, chúng ta đi tìm Dạ Sắc.”
Linser nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của anh, hỏi: “Đi để nói rằng cậu vẫn còn sống rất tốt, nhảy nhót tưng bừng để cô ấy khỏi lo lắng sao?”
Bùi Bạch Mặc vẫn cười, giọng nói yếu ớt: “Cảm ơn lời đề nghị của cậu, nhưng tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết, đầu tôi đau, chân, tay tôi, chỗ nào cũng không dùng được, cầu an ủi.”
* * *
Bình luận facebook