-
Chương 11: Chương 11:
Tưởng Mộ Thừa cũng có hơi mệt, thúc giục cô: “ Nhiên, ngủ đi.”
“ Vâng ạ, cậu ngủ ngon nhé.”
Đào Nhiên vẫn lưu luyến không nỡ cúp máy, liếc thấy đã hơn hai giờ sáng, cô bấm ngón tay đếm thời gian, cha bên kia đúng lúc là buổi trưa. Gọi vào điện thoại của ông ấy, reo lần thứ nhất vẫn chưa có người nhận máy, cô không hết hi vọng gọi lại lần nữa, cuối cùng cũng nghe máy, giọng nói rất thấp: “ Nhiên Bảo, bên kia của con mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ?”
“ Ba ơi, con...”
Lời của Đào Nhiên bị cắt ngang: “ Ta đang tham gia cuộc họp thương mại của tập đoàn xuyên quốc gia, không tiện nói chuyện, buổi tối sẽ gọi cho con.”
Đào Nhiên nhìn thời gian hội thoại 21 giây trên màn hình, dù là người khó chịu như Tưởng Mộ Thừa cũng có thể nói chuyện với cô một lúc lâu, nhưng cha của cô thì mãi mãi đều đang bận.
Đầu óc bây giờ càng thêm tỉnh táo, chẳng có tí cảm giác buông ngủ nào, lúc này cô lại vô hình có chút nhớ Mộ Thời Phong, tối như vậy rồi, chắc là anh đã ngủ từ lâu rồi.
Nhưng vẫn không nhịn được gửi cho anh một tin nhắn: [ Anh có từng oán trách cha mẹ của anh không? Họ vì sự nghiệp của bản thân mà bỏ quên giai đoạn trưởng thành của anh. Anh có từng oán trách họ không?]
Mộ Thời Phong gọi đến, cô chần chừ mấy giây mới nghe máy, Mộ Thời Phong trách nói: “ Sao còn chưa ngủ?”
Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, cảm thấy tin nhắn vừa rồi của mình có chút khác người. Cô khẽ thở dài: “ Không ngủ được. “ Lại nói tiếp: “ Có phải đánh thức anh rồi không?”
“ Tôi vẫn chưa ngủ.” Bên kia im lặng giây lát: “ Có tâm sự gì thì nói với tôi đi.”
Giọng nói vốn không có độ ấm của anh lúc này truyền qua sóng điện thoại, trong màn đêm vắng lặng trở nên đặc biệt dịu dàng.
“ Cũng không có gì, chỉ là tại tấm hình nha đầu mập kia gây ra thôi.” Cô nói còn cười một tiếng bất đắc dĩ nữa, cảm thấy biệt danh này đúng là hình tượng Mộ Thời Phong đặt cho cô.
“ Nghĩ đến lúc còn bé thì sẽ nhớ đến cha của em, vừa rồi em gọi cho ông ấy, ông ấy đang bận, không rảnh để ý đến em, cho nên buồn bực gửi tin nhắn cho anh đấy.”
“ Đào Nhiên, tôi không biết an ủi người khác.”
“ Mộ Thời Phong thì ra cũng có chuyện anh không biết làm nha.”
Bên kia lặng lẽ: “ Nhiều lắm.”
Đúng là không dễ dàng mà có thể khiến cho anh chịu thừa nhận kiến thức của mình thiếu sót, cô hỏi: “ Ví dụ?”
“ Ví dụ như không thể chui vào toilet nữ.”
“ Đào Nhiên: “ ...” Lại đang trá hình chế giễu cô vào toilet nam đây mà, không phải mỗi ngày đều muốn nhắc nhở cô đã nhìn thấy hết của anh chứ?”
“ Đào Nhiên?”
“ Em đây.” Dường như cô nghe thấy tiếng gió truyền ra từ bên kia, hỏi: “ Anh đang ở bên ngoài?”
“ Ừm, đang hút thuốc ở ban công.”
“ Anh mới từng này tuổi mà đã bắt đầu thuốc hút! Không biết hút thuốc không tốt với cơ thể sao?”
Giọng nói của anh mang theo ý cười: “ Em quản tôi? Lấy thân phận gì quản tôi?”
“ ...” Đào Nhiên bỗng chốc nín thở, cô không có dũng khí nói ra lấy thân phận vợ tương lai của anh được.
Anh nói: “ Quà sinh nhật năm 18 tuổi của tôi chính là một gói thuốc và một chiếc bật lửa mà Mộ Thời Cảnh tặng cho tôi, anh ấy nói tôi trưởng thành rồi, có thể làm chuyện bản thân muốn làm.”
“ Anh ấy đúng là nuông chiều anh mà.”
“ Cũng tốt, anh ấy biết tôi sẽ không trở nên tại hại.”
Đào Nhiên lẵng lặng nghe giọng của anh, Mộ Thời Phong ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với cô làm cho cô mơ hồ có cảm giác an toàn, có lẽ lúc này hỏi anh vài lời, anh mới có thể đưa ra câu trả lời nghiêm chỉnh.
“ Mộ Thời Phong, có nhiều nữ sinh theo đuổi anh như thế, vì sao anh không yêu đương thế?”
Trôi qua rất lâu, bên kia vẫn chưa có bất kỳ âm thanh nào, cô cũng nghi là có phải cuộc gọi bị gián đoạn không, xem thử màn hình điện thoại, vẫn đang gọi mà, cô cũng không truy hỏi nữa, mà là im lặng đợi.
Giọng nói của anh có chút trầm thấp, nói một câu chẳng liên quan: “ Đào Nhiên, những thứ em có còn nhiều hơn những thứ em tưởng tượng.”
Ngày hôm sau.
Đào Nhiên đeo hai quầng thâm mắt đi xuống lầu, Thẩm Lăng đang chuẩn bị bửa sáng cho cô, tuy là mỗi lần ăn không bao nhiêu, nhung chỉ cần ở nhà, Thẩm Lăng đều sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho cô.
Cô nhất thời cảm động đi từ phía sau đến ôm lấy Thẩm Lăng, nũng nịu nói: “ Anh ba, cảm ơn anh.”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lăng chính là: “ Nhiên Bảo, hết tiền tiêu vặt à?”
Đào Nhiên vẻ mặt đau lòng buông anh ta ra, cô trưởng thành thì hiệu quả như vậy à?
Bởi vì thiếu ngủ nghiêm trọng, bửa sáng ăn chẳng có tí mùi vị gì, cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt đều chẳng mở nổi, đầu cũng nặng trĩu, cô đang híp mắt ăn sandwich.
Thẩm Lăng nhìn cô một cái, trêu tức nói: “ Tối qua lại đọc tiểu thuyết chứ gì?”
Đào Nhiên gắng gượng mở đôi mắt buồn ngủ, “ Không có nha, Thẩm Lăng, em ở trong mắt anh chỉ có chút truy cầu cuộc sống này thôi à?”
Thẩm Lăng “ ha” một tiếng, cũng lười nói nhảm với cô, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “ Ăn nhanh lên, thứ 2 anh có cuộc họp sáng.”
Cô bỏ sandwich trên tay xuống, “ Em ăn no rồi.” Nằm lên bàn ăn mệt mỏi muốn ngủ, bỗng nhiên nhớ đến chuyện cuối tuần đi chơi, trong chốc lát lại có tinh thần. “ Anh ba, cuối tuần này em không cần đi học bù.”
Thẩm Lăng nghi ngờ hỏi: “ Giáo viên phụ đạo không rảnh?”
“ Không phải, cậu tư muốn dẫn em ra ngoài chơi.”
Thẩm Lăng cười lạnh một tiếng: “ Tảng băng vạn năm kia cũng muốn ra ngoài phơi nắng? Bộ không sợ bị phơi đến bốc hơi à?”
Đào Nhiên cả đầu hắc tuyến, Thẩm Lăng và cậu tư vẫn luôn không hợp nhau lắm, nên nói là nhìn nhau không vừa mắt, còn cô thì thường xuyên trở thành bánh bao nhân thịt giữa hai người họ.
Thẩm Lăng đưa cô đến cổng trường thì quay đầu xe rời đi, vội vàng đến công ty họp buổi sáng. Khi Đào Nhiên nhìn thấy bạn học trực tuần ở cổng trường trong nháy mắt trong đầu đều trống rỗng.
Sao cô có thể quên được hôm nay đến lượt lớp cô trực tuần nhỉ. Cả ngày hôm nay không cần học không nói rồi, còn có thể đi kiểm tra lớp học và giữ gìn vệ sinh gì đó, cô phải xin kiểm tra các khối 12 thôi …
Nhưng nhìn lại quần áo trên người, thôi xong, lại không mặc đồng phục rồi. Đối với học sinh trực tuần, lãnh đạo chính là hết lần này đến lần khác yêu cầu phải mặc đồng phục mới có tác dụng làm gương cho các học sinh khác.
Phải làm sao đây?
“ Ơ, đây không phải là nha đầu mập của chúng ta sao, đặt ở đây tính phong thủy à?” Giọng nói giễu cợt từ đằng sau truyền đến.
Không cần quay đầu cô cũng biết cái tên khốn… Mộ Thời Phong này. Nhưng cô vẫn không có dũng khí quay đầu nhìn anh, trong chốc lát ngũ tạng đều bị thiu đốt, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, sao anh lại mặc đồng phục chứ, nhìn tươi trẻ biết bao.
Thấy cô vẫn nhìn chằm chằm đồng phục của anh, cười hỏi: “ Rất đẹp trai phải không?”
Đào Nhiên: “ …” Lúc anh không mặc quần áo chắc chắn còn đẹp trai hơn nữa.
Anh ở trước mặt cô thong thả ung dung cởi bộ đồng phục kia xuống, cằm hơi hất về phía cô: “ Thuê không? Nửa ngày hai bao thuốc, thuê cả ngày tính em rẻ một chút, 3 bao thuốc thôi.”
Thuê hả, có ngốc mới không thuê á, đừng nói là hai bao, cho dù đem cô đi gán nợ thì cô cũng cam tâm tình nguyện muốn thuê. Bây giờ cô đang nghi ngờ Mộ Thời Phong đoán chắc hôm nay cô không mặc đồng phục rồi, cho nên vẫn luôn trốn ở một góc nào đó đợi cô xuất hiện, rồi sau đó anh hùng cứu mỹ nhân.
Cô vui mừng nhận đồng phục của anh, anh lại hỏi: “ Cần quần không?” Vừa nói thì hai tay đặt ở bên eo, tựa như chỉ cần cô gật đầu thì anh sẽ lập tức cởi quần đồng phục ở trước mặt mọi người vậy.
Nói đến cái quần, tai cô lại nóng lên liền nhớ đến cảnh trong toilet kia. Liên tục không ngừng từ chối nói: “ Không cần không cần, em mặc áo là đủ rồi.”
Cô nhìn xung quanh, cũng tốt giờ này đa số học sinh đã vào trường rồi, không nhiều học sinh đi ngang bọn họ, cô mặc đồng phục của anh lên người, giống như mặc áo khoác, tay áo cuộn lên tới mặt, rồi buộc vạt áo thành một cục đằng trước, cũng ôm sát đấy chứ.
Lúc chạy đến lớp, Lý Dương đang ngồi trên bàn học của cô đợi có chút sốt ruột, sau khi nhìn thấy cô liền không vui nói: “ Đại tỷ à, ngày quan trọng như hôm nay mà cậu cũng dám đến trễ!”
Hai tay của cô chắp tay trước ngực, hiếm có thái độ tốt như vậy với Lý Dương, dịu dàng nói: “ Xin lỗi mà, lớp trưởng đại nhân của tớ, tốt qua ngủ không ngon, sáng nay thức dậy muộn một chút.”
Khi Lý Dương nhìn thấy đồng phục trên người cô thì liền nhíu mày: “ Đây là quần áo của ai hả?”
Cô nói dối: “ À, hỏi mượn một người tốt bụng ở cổng trường, tớ cũng không biết anh ta là ai, sau khi tan học bảo tớ đem đến phòng bảo vệ là được.”
“ Ha, đãi ngộ của hoa khôi đúng là không giống nhau nha.” Lý Dương vẻ mặt mờ ám đi tới trước mặt cô, nhỏ tiếng nói: “ Hai ngày nay chung đụng với Tống Tử Mặc sao rồi?”
Đào Nhiên nghiêm túc nghĩ xong rồi mới trả lời: “ Cũng được đấy, anh ta vì khích lệ tớ chăm chỉ học tập, mà đã nói là Noen sẽ cho tớ kinh hỉ mà tớ mong muốn, thật đúng là kỳ lạ mà.”
Trong lòng Lý Dương hiểu rõ, vẻ mặt cười xấu xa: “ Sau khi mong ước thành sự thật thì đừng quên cảm ơn tớ đấy.”
Đào Nhiên không hiểu vì sao: “ Là sao?”
Lý Dương bắt đầu nói đùa: “ Không có gì đâu.” Rồi sau đó đổi chủ đề mà không để lại dấu vết: “ Đúng rồi, cậu và 6 người của tổ các cậu phụ trách kiểm tra kỷ luật và vệ sinh của khối 12.”
Đào Nhiên quả thật muốn quỳ với Lý Dương, đúng là thần giao cách cảm, cô vỗ vỗ vai của Lý Dương, nhướng mày nói: “ Dương Dương à, mấy năm nay không uổng công chị thương em nha.”
Lý Dương rất đắc ý: “ Đào Nhiên, cậu cảm ơn thời gian sau này của tớ à.”
Đào Nhiên mờ mịt nhìn về phía Lý Dương, phải hỏi cậu ta sao nói chút chuyện cũng gầm gầm gừ gừ, đúng lúc này có bạn học ở cửa sau gọi cậu ta, Lý Dương nhướng mày đắc ý với cô rồi chạy ra khỏi lớp.
Trong giờ tập thể dục, Đào Nhiên quần quật treo giấy chứng nhận, lấy sổ ghi chép đến vị trí tập thể dục của khối 12, khi đi qua lớp khoa xã hội cuối dãy, Tống tử Mặc đang đứng một mình ở cuối hàng, mỉm cười khẽ chào hỏi cô, cô theo lễ phép cười đáp lại một cái.
Nhưng cô cảm nhận rõ ràng được mấy nam sinh đứng phía sau hàng đang dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô, không phải trêu chọc nhưng là ý vị sâu xa, sau khi nhìn xong còn nháy mắt với Tống Tử Mặc nữa, có lẽ là cô nghĩ nhiều quá rồi, nam sinh nói chung đều thích đùa giỡn thôi.
Sau khi kiểm tra xong lớp của khoa xã hội, thì đến lớp của khoa tự nhiên, hiện tại khoảng cách giữa cô và Mộ Thời Phong không đến 1m, các học sinh khác đang nghiêm túc tập thể dục, còn anh giống như bức tượng điêu khắc, đôi tay đút vào túi quần đứng ở đó chẳng nhúc nhích tí nào.
Tiết này là vận động đá chân, mới đi đến phía sau của anh, bỗng nhiên trên đùi của cô bị đá một cái, ui da, Mộ Thời Phong bất ngờ đá cô. Anh rất kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt chân thành: “ Xin lỗi, vừa rồi lúc vận động đá chân không chú ý đến phía sau có người.”
“ Vâng ạ, cậu ngủ ngon nhé.”
Đào Nhiên vẫn lưu luyến không nỡ cúp máy, liếc thấy đã hơn hai giờ sáng, cô bấm ngón tay đếm thời gian, cha bên kia đúng lúc là buổi trưa. Gọi vào điện thoại của ông ấy, reo lần thứ nhất vẫn chưa có người nhận máy, cô không hết hi vọng gọi lại lần nữa, cuối cùng cũng nghe máy, giọng nói rất thấp: “ Nhiên Bảo, bên kia của con mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ?”
“ Ba ơi, con...”
Lời của Đào Nhiên bị cắt ngang: “ Ta đang tham gia cuộc họp thương mại của tập đoàn xuyên quốc gia, không tiện nói chuyện, buổi tối sẽ gọi cho con.”
Đào Nhiên nhìn thời gian hội thoại 21 giây trên màn hình, dù là người khó chịu như Tưởng Mộ Thừa cũng có thể nói chuyện với cô một lúc lâu, nhưng cha của cô thì mãi mãi đều đang bận.
Đầu óc bây giờ càng thêm tỉnh táo, chẳng có tí cảm giác buông ngủ nào, lúc này cô lại vô hình có chút nhớ Mộ Thời Phong, tối như vậy rồi, chắc là anh đã ngủ từ lâu rồi.
Nhưng vẫn không nhịn được gửi cho anh một tin nhắn: [ Anh có từng oán trách cha mẹ của anh không? Họ vì sự nghiệp của bản thân mà bỏ quên giai đoạn trưởng thành của anh. Anh có từng oán trách họ không?]
Mộ Thời Phong gọi đến, cô chần chừ mấy giây mới nghe máy, Mộ Thời Phong trách nói: “ Sao còn chưa ngủ?”
Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, cảm thấy tin nhắn vừa rồi của mình có chút khác người. Cô khẽ thở dài: “ Không ngủ được. “ Lại nói tiếp: “ Có phải đánh thức anh rồi không?”
“ Tôi vẫn chưa ngủ.” Bên kia im lặng giây lát: “ Có tâm sự gì thì nói với tôi đi.”
Giọng nói vốn không có độ ấm của anh lúc này truyền qua sóng điện thoại, trong màn đêm vắng lặng trở nên đặc biệt dịu dàng.
“ Cũng không có gì, chỉ là tại tấm hình nha đầu mập kia gây ra thôi.” Cô nói còn cười một tiếng bất đắc dĩ nữa, cảm thấy biệt danh này đúng là hình tượng Mộ Thời Phong đặt cho cô.
“ Nghĩ đến lúc còn bé thì sẽ nhớ đến cha của em, vừa rồi em gọi cho ông ấy, ông ấy đang bận, không rảnh để ý đến em, cho nên buồn bực gửi tin nhắn cho anh đấy.”
“ Đào Nhiên, tôi không biết an ủi người khác.”
“ Mộ Thời Phong thì ra cũng có chuyện anh không biết làm nha.”
Bên kia lặng lẽ: “ Nhiều lắm.”
Đúng là không dễ dàng mà có thể khiến cho anh chịu thừa nhận kiến thức của mình thiếu sót, cô hỏi: “ Ví dụ?”
“ Ví dụ như không thể chui vào toilet nữ.”
“ Đào Nhiên: “ ...” Lại đang trá hình chế giễu cô vào toilet nam đây mà, không phải mỗi ngày đều muốn nhắc nhở cô đã nhìn thấy hết của anh chứ?”
“ Đào Nhiên?”
“ Em đây.” Dường như cô nghe thấy tiếng gió truyền ra từ bên kia, hỏi: “ Anh đang ở bên ngoài?”
“ Ừm, đang hút thuốc ở ban công.”
“ Anh mới từng này tuổi mà đã bắt đầu thuốc hút! Không biết hút thuốc không tốt với cơ thể sao?”
Giọng nói của anh mang theo ý cười: “ Em quản tôi? Lấy thân phận gì quản tôi?”
“ ...” Đào Nhiên bỗng chốc nín thở, cô không có dũng khí nói ra lấy thân phận vợ tương lai của anh được.
Anh nói: “ Quà sinh nhật năm 18 tuổi của tôi chính là một gói thuốc và một chiếc bật lửa mà Mộ Thời Cảnh tặng cho tôi, anh ấy nói tôi trưởng thành rồi, có thể làm chuyện bản thân muốn làm.”
“ Anh ấy đúng là nuông chiều anh mà.”
“ Cũng tốt, anh ấy biết tôi sẽ không trở nên tại hại.”
Đào Nhiên lẵng lặng nghe giọng của anh, Mộ Thời Phong ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với cô làm cho cô mơ hồ có cảm giác an toàn, có lẽ lúc này hỏi anh vài lời, anh mới có thể đưa ra câu trả lời nghiêm chỉnh.
“ Mộ Thời Phong, có nhiều nữ sinh theo đuổi anh như thế, vì sao anh không yêu đương thế?”
Trôi qua rất lâu, bên kia vẫn chưa có bất kỳ âm thanh nào, cô cũng nghi là có phải cuộc gọi bị gián đoạn không, xem thử màn hình điện thoại, vẫn đang gọi mà, cô cũng không truy hỏi nữa, mà là im lặng đợi.
Giọng nói của anh có chút trầm thấp, nói một câu chẳng liên quan: “ Đào Nhiên, những thứ em có còn nhiều hơn những thứ em tưởng tượng.”
Ngày hôm sau.
Đào Nhiên đeo hai quầng thâm mắt đi xuống lầu, Thẩm Lăng đang chuẩn bị bửa sáng cho cô, tuy là mỗi lần ăn không bao nhiêu, nhung chỉ cần ở nhà, Thẩm Lăng đều sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho cô.
Cô nhất thời cảm động đi từ phía sau đến ôm lấy Thẩm Lăng, nũng nịu nói: “ Anh ba, cảm ơn anh.”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lăng chính là: “ Nhiên Bảo, hết tiền tiêu vặt à?”
Đào Nhiên vẻ mặt đau lòng buông anh ta ra, cô trưởng thành thì hiệu quả như vậy à?
Bởi vì thiếu ngủ nghiêm trọng, bửa sáng ăn chẳng có tí mùi vị gì, cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt đều chẳng mở nổi, đầu cũng nặng trĩu, cô đang híp mắt ăn sandwich.
Thẩm Lăng nhìn cô một cái, trêu tức nói: “ Tối qua lại đọc tiểu thuyết chứ gì?”
Đào Nhiên gắng gượng mở đôi mắt buồn ngủ, “ Không có nha, Thẩm Lăng, em ở trong mắt anh chỉ có chút truy cầu cuộc sống này thôi à?”
Thẩm Lăng “ ha” một tiếng, cũng lười nói nhảm với cô, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “ Ăn nhanh lên, thứ 2 anh có cuộc họp sáng.”
Cô bỏ sandwich trên tay xuống, “ Em ăn no rồi.” Nằm lên bàn ăn mệt mỏi muốn ngủ, bỗng nhiên nhớ đến chuyện cuối tuần đi chơi, trong chốc lát lại có tinh thần. “ Anh ba, cuối tuần này em không cần đi học bù.”
Thẩm Lăng nghi ngờ hỏi: “ Giáo viên phụ đạo không rảnh?”
“ Không phải, cậu tư muốn dẫn em ra ngoài chơi.”
Thẩm Lăng cười lạnh một tiếng: “ Tảng băng vạn năm kia cũng muốn ra ngoài phơi nắng? Bộ không sợ bị phơi đến bốc hơi à?”
Đào Nhiên cả đầu hắc tuyến, Thẩm Lăng và cậu tư vẫn luôn không hợp nhau lắm, nên nói là nhìn nhau không vừa mắt, còn cô thì thường xuyên trở thành bánh bao nhân thịt giữa hai người họ.
Thẩm Lăng đưa cô đến cổng trường thì quay đầu xe rời đi, vội vàng đến công ty họp buổi sáng. Khi Đào Nhiên nhìn thấy bạn học trực tuần ở cổng trường trong nháy mắt trong đầu đều trống rỗng.
Sao cô có thể quên được hôm nay đến lượt lớp cô trực tuần nhỉ. Cả ngày hôm nay không cần học không nói rồi, còn có thể đi kiểm tra lớp học và giữ gìn vệ sinh gì đó, cô phải xin kiểm tra các khối 12 thôi …
Nhưng nhìn lại quần áo trên người, thôi xong, lại không mặc đồng phục rồi. Đối với học sinh trực tuần, lãnh đạo chính là hết lần này đến lần khác yêu cầu phải mặc đồng phục mới có tác dụng làm gương cho các học sinh khác.
Phải làm sao đây?
“ Ơ, đây không phải là nha đầu mập của chúng ta sao, đặt ở đây tính phong thủy à?” Giọng nói giễu cợt từ đằng sau truyền đến.
Không cần quay đầu cô cũng biết cái tên khốn… Mộ Thời Phong này. Nhưng cô vẫn không có dũng khí quay đầu nhìn anh, trong chốc lát ngũ tạng đều bị thiu đốt, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, sao anh lại mặc đồng phục chứ, nhìn tươi trẻ biết bao.
Thấy cô vẫn nhìn chằm chằm đồng phục của anh, cười hỏi: “ Rất đẹp trai phải không?”
Đào Nhiên: “ …” Lúc anh không mặc quần áo chắc chắn còn đẹp trai hơn nữa.
Anh ở trước mặt cô thong thả ung dung cởi bộ đồng phục kia xuống, cằm hơi hất về phía cô: “ Thuê không? Nửa ngày hai bao thuốc, thuê cả ngày tính em rẻ một chút, 3 bao thuốc thôi.”
Thuê hả, có ngốc mới không thuê á, đừng nói là hai bao, cho dù đem cô đi gán nợ thì cô cũng cam tâm tình nguyện muốn thuê. Bây giờ cô đang nghi ngờ Mộ Thời Phong đoán chắc hôm nay cô không mặc đồng phục rồi, cho nên vẫn luôn trốn ở một góc nào đó đợi cô xuất hiện, rồi sau đó anh hùng cứu mỹ nhân.
Cô vui mừng nhận đồng phục của anh, anh lại hỏi: “ Cần quần không?” Vừa nói thì hai tay đặt ở bên eo, tựa như chỉ cần cô gật đầu thì anh sẽ lập tức cởi quần đồng phục ở trước mặt mọi người vậy.
Nói đến cái quần, tai cô lại nóng lên liền nhớ đến cảnh trong toilet kia. Liên tục không ngừng từ chối nói: “ Không cần không cần, em mặc áo là đủ rồi.”
Cô nhìn xung quanh, cũng tốt giờ này đa số học sinh đã vào trường rồi, không nhiều học sinh đi ngang bọn họ, cô mặc đồng phục của anh lên người, giống như mặc áo khoác, tay áo cuộn lên tới mặt, rồi buộc vạt áo thành một cục đằng trước, cũng ôm sát đấy chứ.
Lúc chạy đến lớp, Lý Dương đang ngồi trên bàn học của cô đợi có chút sốt ruột, sau khi nhìn thấy cô liền không vui nói: “ Đại tỷ à, ngày quan trọng như hôm nay mà cậu cũng dám đến trễ!”
Hai tay của cô chắp tay trước ngực, hiếm có thái độ tốt như vậy với Lý Dương, dịu dàng nói: “ Xin lỗi mà, lớp trưởng đại nhân của tớ, tốt qua ngủ không ngon, sáng nay thức dậy muộn một chút.”
Khi Lý Dương nhìn thấy đồng phục trên người cô thì liền nhíu mày: “ Đây là quần áo của ai hả?”
Cô nói dối: “ À, hỏi mượn một người tốt bụng ở cổng trường, tớ cũng không biết anh ta là ai, sau khi tan học bảo tớ đem đến phòng bảo vệ là được.”
“ Ha, đãi ngộ của hoa khôi đúng là không giống nhau nha.” Lý Dương vẻ mặt mờ ám đi tới trước mặt cô, nhỏ tiếng nói: “ Hai ngày nay chung đụng với Tống Tử Mặc sao rồi?”
Đào Nhiên nghiêm túc nghĩ xong rồi mới trả lời: “ Cũng được đấy, anh ta vì khích lệ tớ chăm chỉ học tập, mà đã nói là Noen sẽ cho tớ kinh hỉ mà tớ mong muốn, thật đúng là kỳ lạ mà.”
Trong lòng Lý Dương hiểu rõ, vẻ mặt cười xấu xa: “ Sau khi mong ước thành sự thật thì đừng quên cảm ơn tớ đấy.”
Đào Nhiên không hiểu vì sao: “ Là sao?”
Lý Dương bắt đầu nói đùa: “ Không có gì đâu.” Rồi sau đó đổi chủ đề mà không để lại dấu vết: “ Đúng rồi, cậu và 6 người của tổ các cậu phụ trách kiểm tra kỷ luật và vệ sinh của khối 12.”
Đào Nhiên quả thật muốn quỳ với Lý Dương, đúng là thần giao cách cảm, cô vỗ vỗ vai của Lý Dương, nhướng mày nói: “ Dương Dương à, mấy năm nay không uổng công chị thương em nha.”
Lý Dương rất đắc ý: “ Đào Nhiên, cậu cảm ơn thời gian sau này của tớ à.”
Đào Nhiên mờ mịt nhìn về phía Lý Dương, phải hỏi cậu ta sao nói chút chuyện cũng gầm gầm gừ gừ, đúng lúc này có bạn học ở cửa sau gọi cậu ta, Lý Dương nhướng mày đắc ý với cô rồi chạy ra khỏi lớp.
Trong giờ tập thể dục, Đào Nhiên quần quật treo giấy chứng nhận, lấy sổ ghi chép đến vị trí tập thể dục của khối 12, khi đi qua lớp khoa xã hội cuối dãy, Tống tử Mặc đang đứng một mình ở cuối hàng, mỉm cười khẽ chào hỏi cô, cô theo lễ phép cười đáp lại một cái.
Nhưng cô cảm nhận rõ ràng được mấy nam sinh đứng phía sau hàng đang dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô, không phải trêu chọc nhưng là ý vị sâu xa, sau khi nhìn xong còn nháy mắt với Tống Tử Mặc nữa, có lẽ là cô nghĩ nhiều quá rồi, nam sinh nói chung đều thích đùa giỡn thôi.
Sau khi kiểm tra xong lớp của khoa xã hội, thì đến lớp của khoa tự nhiên, hiện tại khoảng cách giữa cô và Mộ Thời Phong không đến 1m, các học sinh khác đang nghiêm túc tập thể dục, còn anh giống như bức tượng điêu khắc, đôi tay đút vào túi quần đứng ở đó chẳng nhúc nhích tí nào.
Tiết này là vận động đá chân, mới đi đến phía sau của anh, bỗng nhiên trên đùi của cô bị đá một cái, ui da, Mộ Thời Phong bất ngờ đá cô. Anh rất kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt chân thành: “ Xin lỗi, vừa rồi lúc vận động đá chân không chú ý đến phía sau có người.”
Bình luận facebook