Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
"Lưu tổng, Lưu tổng..."
"Mau gọi xe cấp cứu!"
"Nhanh lên!"
"Máu chảy nhiều quá!"
"Các anh làm ăn kiểu gì thế hả? Khốn kiếp... Xe cứu thương đến rồi, mau!"
Tôi chỉ thấy xung quanh mình rất hỗn loạn, sau đó, tôi thiếp đi.
Tôi đã có một giấc mộng rất dài.
Tôi ở trong một cung điện, nơi tôi chưa từng đến, nhưng lạ thay tôi không hề cảm thấy xa lạ chút nào, và quen thuộc từng đường đi nước bước.
Tôi cúi đầu nhìn, trên người là bộ trang phục màu vàng, có những hình thêu cầu kỳ tinh xảo. Ồ, đây chẳng phải là long bào sao?
"Hoàng thượng, ngày hôm nay thái hậu có căn dặn lão nô, khi nào hoàng thượng rảnh rỗi, muốn cùng người thưởng trà một lúc."
Tôi nhận ra tôi không ở một mình. Một người đàn ông trung niên đứng đằng sau, vô cùng cung kính.
"Được, ngươi chuyển lời tới thái hậu, buổi chiều trẫm sẽ đến cùng người thưởng trà."
Tôi ra lệnh rất tự nhiên, không cần một giây suy nghĩ, điều này khiến cho chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên. Đây đúng là một giấc mộng kỳ lạ. Tôi vẫn biết mình đang nằm mộng, nhưng giấc mộng này quá mức chân thực.
"Hoàng thượng, người muốn ra ngoài dạo, lão nô sẽ đi cùng người."
"Không cần, trẫm sẽ đi một mình, không ai được đi theo!" Tôi khoát tay, quả quyết nói, mặc cho ông ta can ngăn thế nào.
Rồi tôi gặp được người con gái đó.
Không lâu sau, nàng trở thành vợ của tôi. Hay nói cách khác, là phi tử của tôi.
Những chuyện sau đó, trôi qua giống như một đoạn phim.
Tôi nhận ra mình yêu Nhược Đình. Đối với tôi, chỉ cần được gọi tên nàng cũng là một niềm hạnh phúc.
Vì việc tôi trúng tên độc, thái hậu đã muốn nhân lúc tôi hôn mê giết chết nàng. May mắn thay, người của tôi đã đến kịp thời. Lúc ấy, tôi đã sợ hãi, sợ rằng mình đã chậm chân, sợ rằng đã mất đi nàng. Cho đến lúc được ôm Nhược Đình vào trong lòng, tôi mới bình tâm trở lại.
Nhược Đình bướng bỉnh, nhưng cũng rất kiên cường, sắc sảo, nhưng cũng dễ mềm lòng. Tôi biết ở ngôi vị của nàng cũng không dễ dàng, nhưng Nhược Đình đã làm rất tốt, nàng đã trưởng thành hơn nhiều. Chúng tôi cứ như vậy, một người quản việc nước, một người lo việc nhà.
Rồi Nhược Đình mang thai. Tôi vui sướng đến phát điên với ý nghĩ mình sắp được làm cha, nhưng cùng lúc đó những nỗi lo cũng kéo đến. Cuối cùng, con trai chúng tôi khoẻ mạnh ra đời, những tưởng mọi việc đã yên ổn, thì tai hoạ lại ập xuống. Dật nhi suýt mất mạng, và tôi nhận ra người phụ nữ ở bên cạnh chỉ là kẻ giả mạo. Tôi cảm thấy may mắn vì mình hiểu quá rõ Nhược Đình, nếu không, chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại. Sau bao ngày tháng, chúng tôi cũng được đoàn tụ. Trong lúc phá giải nhiếp hồn thuật cho Nhược Đình, hoàng cung bị tấn công. Giây phút nàng nhảy xuống bức tường thành , nỗi sợ hãi lại nuốt chửng tôi, trong đời, chưa một nỗi sợ hãi nào to lớn và khủng khiếp như thế.
Tôi không nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn nghe rất rõ. Ngày nào nàng cũng đến đây, và ngày nào nàng cũng khóc. Tôi ước mình có thể tỉnh dậy, và ôm nàng vào lòng, nhưng mí mắt nặng như đeo chì, và toàn thân giống như hoá đá, không thể nào cử động.
Nàng nói "Thừa Vũ, ta rất khổ sở."
Câu nói đó giống như một lưỡi dao đâm vào tim tôi. Nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài kiên nhẫn, chờ đợi hết ngày này qua ngày khác. Đến lúc tôi tỉnh lại, lần nữa được nhìn thấy Nhược Đình, nhìn thấy con trai của chúng tôi, mọi chuyện vốn tốt đẹp, tôi không thể hiểu nổi vì sao nàng lại chấp nhận chuyện tuyển tú nữ.
Lúc ấy, nàng thản nhiên nói "Đế vương, vĩnh viễn không thể có một nữ nhân duy nhất..."
Tôi đã nghĩ, nếu như vờ thân mật với người khác, nàng sẽ vì ghen tuông mà thay đổi ý định. Nhưng không, nàng không hề đến chất vấn tôi, không hề oán trách, thậm chí còn mong người phụ nữ khác mang thai. Thời gian đó, ban ngày, tôi là một vị thiên tử, đến đêm, lại biến thành kẻ say rượu. Một lần, trong lúc say, rút cục tôi cũng đi tìm nàng, ai ngờ, Nhược Đình còn sai người đưa tôi rời khỏi. Đến lúc tôi tỉnh táo lại biết được chuyện này, liền đến cung Vĩnh Thuỵ muốn chất vấn nàng, ai ngờ, Nhược Đình đã biến mất, nàng đã bỏ đi rồi. Văn tướng quân cùng lúc biến mất, tôi không muốn tin hai chuyện này có liên quan, nhưng vẫn không thể gạt bỏ suy nghĩ hai người họ cùng nhau rời đi. Chẳng lẽ, nàng không thể chịu đựng cuộc sống trong cung nữa, liền cùng Văn Giản xuất cung?
Không lâu sau, tôi lên đường đi Tinh Mộ tìm nàng, nhưng không thu được kết quả gì. Tôi có cảm giác mãnh liệt rằng Nhược Đình đã ở rất gần, nhưng không hiểu sao, vẫn không thể tìm thấy nàng.
Lý Đằng trở lại, đem theo nàng. Nhưng Nhược Đình của tôi lúc ấy, lại trở thành một người sắp chết. Cơ hội sống chỉ có một, cuối cùng tôi đành bất lực, cảm nhận mình được hồi sinh mà nàng lại mất đi mạng sống.
Trước lúc mất đi ý thức, tôi nghe rất rõ giọng nói của nàng.
"Thừa Vũ, vĩnh biệt."
Lời nói đó, làm tôi cảm thấy tê tâm liệt phế.
Tôi nhận ra, mình không nên làm một đế vương, một đế vương không nên nặng tình như vậy. Nhưng tôi không làm được, tình yêu đối với nàng đã choán hết tâm trí tôi mất rồi. Nếu như chúng tôi chỉ là những người bình thường, có phải tôi và nàng đã có nhiều thời gian ở bên nhau hơn?
Tôi mở mắt.
"Tuấn Nghĩa, ơn trời!"
Mẹ tôi kích động đứng bật dậy, gọi bác sĩ vào làm kiểm tra. Tôi lúc đó vẫn không rõ đâu là ảo, đâu là thực, ngây ngốc như một người điên.
Một tuần sau, tôi được xuất viện, nghỉ ngơi tại nhà. Ngày đầu tiên sau khi bình phục, tôi đã đến một buổi nói chuyện ở trường đại học. Giữa cả biển người, tôi đã tìm ra cô ấy, ánh mắt của chúng tôi gặp nhau.
Cô ấy vẫn đẹp như vậy, giống như trong giấc mộng dài của tôi. Nhưng lần này, không còn là ảo ảnh nữa, cô ấy đứng đó, chân thực vô cùng.
~TOÀN VĂN HOÀN~
"Lưu tổng, Lưu tổng..."
"Mau gọi xe cấp cứu!"
"Nhanh lên!"
"Máu chảy nhiều quá!"
"Các anh làm ăn kiểu gì thế hả? Khốn kiếp... Xe cứu thương đến rồi, mau!"
Tôi chỉ thấy xung quanh mình rất hỗn loạn, sau đó, tôi thiếp đi.
Tôi đã có một giấc mộng rất dài.
Tôi ở trong một cung điện, nơi tôi chưa từng đến, nhưng lạ thay tôi không hề cảm thấy xa lạ chút nào, và quen thuộc từng đường đi nước bước.
Tôi cúi đầu nhìn, trên người là bộ trang phục màu vàng, có những hình thêu cầu kỳ tinh xảo. Ồ, đây chẳng phải là long bào sao?
"Hoàng thượng, ngày hôm nay thái hậu có căn dặn lão nô, khi nào hoàng thượng rảnh rỗi, muốn cùng người thưởng trà một lúc."
Tôi nhận ra tôi không ở một mình. Một người đàn ông trung niên đứng đằng sau, vô cùng cung kính.
"Được, ngươi chuyển lời tới thái hậu, buổi chiều trẫm sẽ đến cùng người thưởng trà."
Tôi ra lệnh rất tự nhiên, không cần một giây suy nghĩ, điều này khiến cho chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên. Đây đúng là một giấc mộng kỳ lạ. Tôi vẫn biết mình đang nằm mộng, nhưng giấc mộng này quá mức chân thực.
"Hoàng thượng, người muốn ra ngoài dạo, lão nô sẽ đi cùng người."
"Không cần, trẫm sẽ đi một mình, không ai được đi theo!" Tôi khoát tay, quả quyết nói, mặc cho ông ta can ngăn thế nào.
Rồi tôi gặp được người con gái đó.
Không lâu sau, nàng trở thành vợ của tôi. Hay nói cách khác, là phi tử của tôi.
Những chuyện sau đó, trôi qua giống như một đoạn phim.
Tôi nhận ra mình yêu Nhược Đình. Đối với tôi, chỉ cần được gọi tên nàng cũng là một niềm hạnh phúc.
Vì việc tôi trúng tên độc, thái hậu đã muốn nhân lúc tôi hôn mê giết chết nàng. May mắn thay, người của tôi đã đến kịp thời. Lúc ấy, tôi đã sợ hãi, sợ rằng mình đã chậm chân, sợ rằng đã mất đi nàng. Cho đến lúc được ôm Nhược Đình vào trong lòng, tôi mới bình tâm trở lại.
Nhược Đình bướng bỉnh, nhưng cũng rất kiên cường, sắc sảo, nhưng cũng dễ mềm lòng. Tôi biết ở ngôi vị của nàng cũng không dễ dàng, nhưng Nhược Đình đã làm rất tốt, nàng đã trưởng thành hơn nhiều. Chúng tôi cứ như vậy, một người quản việc nước, một người lo việc nhà.
Rồi Nhược Đình mang thai. Tôi vui sướng đến phát điên với ý nghĩ mình sắp được làm cha, nhưng cùng lúc đó những nỗi lo cũng kéo đến. Cuối cùng, con trai chúng tôi khoẻ mạnh ra đời, những tưởng mọi việc đã yên ổn, thì tai hoạ lại ập xuống. Dật nhi suýt mất mạng, và tôi nhận ra người phụ nữ ở bên cạnh chỉ là kẻ giả mạo. Tôi cảm thấy may mắn vì mình hiểu quá rõ Nhược Đình, nếu không, chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại. Sau bao ngày tháng, chúng tôi cũng được đoàn tụ. Trong lúc phá giải nhiếp hồn thuật cho Nhược Đình, hoàng cung bị tấn công. Giây phút nàng nhảy xuống bức tường thành , nỗi sợ hãi lại nuốt chửng tôi, trong đời, chưa một nỗi sợ hãi nào to lớn và khủng khiếp như thế.
Tôi không nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn nghe rất rõ. Ngày nào nàng cũng đến đây, và ngày nào nàng cũng khóc. Tôi ước mình có thể tỉnh dậy, và ôm nàng vào lòng, nhưng mí mắt nặng như đeo chì, và toàn thân giống như hoá đá, không thể nào cử động.
Nàng nói "Thừa Vũ, ta rất khổ sở."
Câu nói đó giống như một lưỡi dao đâm vào tim tôi. Nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài kiên nhẫn, chờ đợi hết ngày này qua ngày khác. Đến lúc tôi tỉnh lại, lần nữa được nhìn thấy Nhược Đình, nhìn thấy con trai của chúng tôi, mọi chuyện vốn tốt đẹp, tôi không thể hiểu nổi vì sao nàng lại chấp nhận chuyện tuyển tú nữ.
Lúc ấy, nàng thản nhiên nói "Đế vương, vĩnh viễn không thể có một nữ nhân duy nhất..."
Tôi đã nghĩ, nếu như vờ thân mật với người khác, nàng sẽ vì ghen tuông mà thay đổi ý định. Nhưng không, nàng không hề đến chất vấn tôi, không hề oán trách, thậm chí còn mong người phụ nữ khác mang thai. Thời gian đó, ban ngày, tôi là một vị thiên tử, đến đêm, lại biến thành kẻ say rượu. Một lần, trong lúc say, rút cục tôi cũng đi tìm nàng, ai ngờ, Nhược Đình còn sai người đưa tôi rời khỏi. Đến lúc tôi tỉnh táo lại biết được chuyện này, liền đến cung Vĩnh Thuỵ muốn chất vấn nàng, ai ngờ, Nhược Đình đã biến mất, nàng đã bỏ đi rồi. Văn tướng quân cùng lúc biến mất, tôi không muốn tin hai chuyện này có liên quan, nhưng vẫn không thể gạt bỏ suy nghĩ hai người họ cùng nhau rời đi. Chẳng lẽ, nàng không thể chịu đựng cuộc sống trong cung nữa, liền cùng Văn Giản xuất cung?
Không lâu sau, tôi lên đường đi Tinh Mộ tìm nàng, nhưng không thu được kết quả gì. Tôi có cảm giác mãnh liệt rằng Nhược Đình đã ở rất gần, nhưng không hiểu sao, vẫn không thể tìm thấy nàng.
Lý Đằng trở lại, đem theo nàng. Nhưng Nhược Đình của tôi lúc ấy, lại trở thành một người sắp chết. Cơ hội sống chỉ có một, cuối cùng tôi đành bất lực, cảm nhận mình được hồi sinh mà nàng lại mất đi mạng sống.
Trước lúc mất đi ý thức, tôi nghe rất rõ giọng nói của nàng.
"Thừa Vũ, vĩnh biệt."
Lời nói đó, làm tôi cảm thấy tê tâm liệt phế.
Tôi nhận ra, mình không nên làm một đế vương, một đế vương không nên nặng tình như vậy. Nhưng tôi không làm được, tình yêu đối với nàng đã choán hết tâm trí tôi mất rồi. Nếu như chúng tôi chỉ là những người bình thường, có phải tôi và nàng đã có nhiều thời gian ở bên nhau hơn?
Tôi mở mắt.
"Tuấn Nghĩa, ơn trời!"
Mẹ tôi kích động đứng bật dậy, gọi bác sĩ vào làm kiểm tra. Tôi lúc đó vẫn không rõ đâu là ảo, đâu là thực, ngây ngốc như một người điên.
Một tuần sau, tôi được xuất viện, nghỉ ngơi tại nhà. Ngày đầu tiên sau khi bình phục, tôi đã đến một buổi nói chuyện ở trường đại học. Giữa cả biển người, tôi đã tìm ra cô ấy, ánh mắt của chúng tôi gặp nhau.
Cô ấy vẫn đẹp như vậy, giống như trong giấc mộng dài của tôi. Nhưng lần này, không còn là ảo ảnh nữa, cô ấy đứng đó, chân thực vô cùng.
~TOÀN VĂN HOÀN~
Bình luận facebook