Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Hai mươi năm sau, hoàng cung Đại Khang.
"Thái thượng hoàng đã trở lại rồi? Không phải nói sẽ ở hành cung đến tháng sau sao?" Hoàng đế trẻ tuổi ngồi ở sau án thư từ tốn gập tấu chương đang xem lại, đi đến cung Vĩnh Thụy.
"Phụ hoàng!" Lôi Dật ra hiệu cho hạ nhân lui, một mình đi vào trong phòng.
"Dật nhi, đến đây." Lôi Thừa Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đầy ý cười, ôn nhu dào dạt, bút lông trên tay chậm rãi đưa từng nét, tỉ mẩn say mê.
"Phụ hoàng lại vẽ mẫu hậu?" Lôi Dật thoáng cái đã đứng bên cạnh Lôi Thừa Vũ, hai phụ tử đứng cạnh nhau, dễ dàng nhìn thấy, dung mạo của bọn họ như từ một khuôn đúc ra, chỉ khác là, gương mặt của Lôi Thừa Vũ, nhiều thêm vẻ chín chắn, cương nghị từng trải, lại thêm một phần ưu thương khó nói rõ.
"Ừ, lúc nàng đi, con còn nhỏ quá." Mỗi lần nhắc đến Ninh Nhược Đình, giọng nói hắn lại đầy sủng nịch. " Xem, phụ hoàng vẫn vẽ rất giống." Gương mặt này, dáng người này vẫn luôn luôn khắc sâu trong tâm khảm hắn suốt hai mươi năm, làm sao có thể không giống?
Năm đó, sau khi hoàng hậu qua đời, đại thần trong triều vẫn luôn dâng tấu để Lôi Thừa Vũ lần nữa tuyển tú đưa vào hậu cung, khiến cho huyết thống hoàng thất khai chi tán diệp. Hắn cùng với triều thần giằng co nửa năm trời, cuối cùng, Lôi Thừa Vũ lúc ấy hai mươi mốt tuổi bất ngờ nhường ngôi cho thái tử mới hai tuổi, bản thân trở thành thái thượng hoàng, tự mình ôm tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ, chuyện tuyển tú dừng lại ở đó. Về sau, Lôi Thừa Vũ vẫn như cũ nắm quyền, đợi đến lúc Lôi Dật trưởng thành, hắn liền giao phó cho Lôi Thừa Vân, Phong Trạch và Văn Giản phò tá Lôi Dật, bản thân mình đi khắp nơi du sơn ngoạn thuỷ, thay Nhược Đình hoàn thành tâm nguyện trước đây.
Sau khi Nhược Đình mất, Phương lão cũng đã nói sự thực cho hắn, về chuyện nàng phải trở lại, Lôi Thừa Vũ trong lòng lại nhẹ nhõm, miễn là nàng còn sống, hắn ở nơi xa xôi cách trở, cũng có thể cầu cho nàng hạnh phúc.
Lôi Dật âm thầm thở dài, hai mươi năm nay, phụ hoàng lúc nào cũng tưởng niệm mẫu hậu, sau khi hắn đầy hai tuổi, phụ hoàng liền nhường ngôi cho hắn, đến lúc hai mươi tuổi, phụ hoàng liền giao toàn bộ quyền hành cho hắn, từ đó lấy việc du sơn ngoạn thủy, vẽ tranh ngâm thơ làm thú vui. Mà những bài thơ hay tranh vẽ của người, đa phần đều là về mẫu hậu. Trong đó, đều chất chứa tình cảm sâu nặng của phụ hoàng.
Trong phòng, treo đầy những bức tranh vẽ mẫu hậu, nếu hắn đếm không lầm, thì bức phụ hoàng đang vẽ, không sai biệt lắm là bức thứ một trăm, hầu hết là tranh vẽ mẫu hậu đang cười, lúc mẫu hậu cười thật sự rất đẹp, nụ cười ấm áp rạng rỡ như nắng mùa xuân.
" Dật nhi, con có nhớ chút gì về mẫu thân không?" Lôi Thừa Vũ đột nhiên hỏi.
Lôi Dật buồn bã đáp lại " Con thực sự không còn nhớ nữa."
" Không thể trách được." Lôi Thừa Vũ thở dài, đoạn lấy ra một hộp gỗ " Trong này là cây trâm ta từng tặng cho mẫu hậu con, con hãy giữ lấy, sau này trao cho hoàng hậu của con."
Lôi Dật nhận lấy, hắn nhất định sẽ giống như phụ hoàng, cả đời chỉ yêu thương trân trọng một người, mà cũng không mắc sai lầm như phụ hoàng, nếu cưới được nữ tử hắn coi trọng, nhất định bằng mọi giá giữ nàng bên mình cả đời, đến lúc đầu bạc răng long.
Năm Vĩnh Hi thứ bốn mươi ba, thái thượng hoàng băng hà, hợp táng cùng thái hậu ở hoàng lăng. Một đời đế vương anh minh thần võ, một đời mẫu nghi thông tuệ nhân từ, tiếng thơm còn mãi, bia miệng không mòn, được người đời ca tụng mãi về sau.
Năm 2015, văn phòng công ty A.
Ninh Nhược Đình buông tập tài liệu xuống, lấy trong túi xách một cuốn tiểu thuyết. Cô day day trán, bây giờ thì mới hiểu rõ vì sao lại gặp đến người cùng xuyên qua ở thời đại đó. Khi quay lại, mới dựa theo lý lịch mà tìm kiếm, mới phát hiện ra Diệp Băng Tuyền cách cô rất nhiều tuổi, không hề bằng vai phải lứa như lúc gặp nhau ở cổ đại, bọn họ cùng xuyên về đó, vì lịch sử bây giờ lưu lại cực kỳ ít thông tin về Khang triều, đó dường như chỉ là một thời không ảo. Hầm mộ cổ nơi cô gặp tai nạn, cũng không giúp các nhà khảo cổ tìm hiểu được nhiều thông tin.
Trong phòng làm việc của Lưu Tuấn Nghĩa ở tầng hai mươi, Ninh Nhược Đình ngồi ở trên bàn làm việc, hai bàn chân trần tuỳ ý duỗi xuống, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết, rất thoải mái đọc, còn anh ngồi bên cạnh, chuyên chú nghiên cứu tài liệu trên bàn, đầu tựa vào cánh tay Ninh Nhược Đình, một đôi vợ chồng nhìn vào vô cùng dưỡng nhãn.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Lưu Tuấn Nghĩa khó chịu, hắn không muốn bất cứ điều gì xen vào những lúc hai người ở cạnh nhau. Ninh Nhược Đình mất hứng đặt tiểu thuyết xuống, đứng dậy, nhấn cái nút trên bàn, cửa liền " cạch" một tiếng mở ra.
Một cô gái xinh đẹp, vóc người mảnh mai đi vào, tươi cười nói " Từ hôm nay, tôi là thư kí mới của tổng giám đốc." Vừa nói, ánh mắt vừa chuyển đến trên người Lưu Tuấn Nghĩa, đầy vẻ quyến rũ, không hề để ý Ninh Nhược Đình ngồi trên sofa.
Lưu Tuấn Nghĩa không quan tâm " Ừm" một tiếng, quay về phía Ninh Nhược Đình " Trưa nay em muốn ăn gì?" Giọng nói đầy yêu chiều sủng nịch không che giấu.
Lúc này cô thư kí mới để ý thấy có một người phụ nữ ở trong phòng, liền lúng túng nói " Tổng giám đốc, anh muốn tới nhà hàng nào, tôi sẽ giúp anh đặt chỗ."
" Cứ hỏi ý phu nhân đi." Lưu Tuấn Nghĩa đem quyền quyết định giao cho Ninh Nhược Đình, bản thân lại vùi đầu nghiên cứu tài liệu.
Cô gái kia trong lòng kêu thảm, không biết tổng giám đốc đã kết hôn, mình mới vừa rồi nhìn tổng giám đốc lộ rõ ý đồ như vậy, lại xui xẻo gặp ngay phu nhân " Phu nhân muốn tới nhà hàng nào ạ?"
" Tuỳ tiện đi, gần đây là được."
Cô thư kí đi ra ngoài rồi, trong phòng im lặng đến kì quái, Lưu Tuấn Nghĩa cảm nhận được, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt quỷ dị của bà xã.
" Em có chuyện gì à?"
Ninh Nhược Đình trả lời một câu không liên quan " Cô gái vừa rồi rất đẹp."
Lưu Tuấn Nghĩa lập tức hiểu ra, bà xã của anh đang ghen!
" Nhược Đình, đó không phải anh tuyển!" Lưu Tuấn Nghĩa vô tội nói " Đó là do phòng nhân sự điều tới."
Ninh Nhược Đình lại thản nhiên " Ngày mai em sẽ nhận sinh viên nam." Công việc của cô bây giờ là làm giáo viên hướng dẫn ở trường đại học.
"Em thử xem! Ai dám tìm em đăng ký học, anh đánh hắn!" Lưu Tuấn Nghĩa nghiến răng nghiến lợi.
" Thế thì anh chuẩn bị đánh hai mươi người đi." Ninh Nhược Đình vẫn không mặn không nhạt nói, sinh viên nam năm cuối muốn bảo vệ luận án hầu như tất cả đều tìm cô đăng ký.
Lưu Tuấn Nghĩa :"..."
Ninh Nhược Đình vẫn chăm chú đọc tiểu thuyết, không hề chú ý đến người chồng đang trưng ra bộ mặt oán hận kia.
"Nhược Đình..." Lưu Tuấn Nghĩa ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vợ yêu, dụi dụi mặt vào vai cô " Nào, đừng giận."
Ninh Nhược Đình vì hành động làm nũng này mà mềm lòng, đặt cuốn tiểu thuyết xuống, bàn tay thanh mảnh lùa vào mái tóc ngắn của anh " Nếu dám tái phạm,..." Nói đến đây, cô cố ý dừng lại, giọng nói đầy vẻ cảnh cáo.
Lưu Tuấn Nghĩa lập tức chỉ tay lên trời mà thề, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc " Anh xin hứa, không bao giờ có chuyện tái phạm." Sau đó, lại nở nụ cười tà tứ, gương mặt ghé sát vào cô " Trước đây, cả hậu cung em còn đối phó được, bây giờ sao lại lo lắng lung tung?"
" Bây giờ anh cũng có thể lập hậu cung." Ninh Nhược Đình chậm rãi nói ra từng chữ, trên gương mặt viết rõ dòng chữ " Anh cứ thử xem."
Lưu Tuấn Nghĩa lập tức lắc đầu như trống bỏi " Anh không dám." Cho thêm mười lá gan cũng không dám.
" Biết thế là tốt." Ninh Nhược Đình gật gật đầu, thoải mái tựa vào Lưu Tuấn Nghĩa, cho hai chân lên sofa, tiếp tục đọc tiểu thuyết. Lưu Tuấn Nghĩa nhất thời cảm thấy tự ti, chẳng lẽ sức hút của anh còn không bằng cuốn sách kia? Nghĩ vậy, anh nhìn nhìn qua vai cô, xem Ninh Nhược Đình đang đọc cái gì, vừa hay cô đang đọc tới đoạn nam chính và nữ chính ôm hôn, anh lập tức tà mị cười, hơi thở ái muội phả vào tai Ninh Nhược Đình " Em có muốn thể nghiệm một chút?"
" Thể nghiệm cái gì?" Ninh Nhược Đình hoàn toàn không biết mình sắp vào móng vuốt của sắc lang, không hiểu hỏi lại.
" Tình tiết trong truyện." Không để cho tiểu bạch thỏ kịp phản ứng, sói gian ác đã vồ tới, đem thỏ trắng ăn sạch sẽ.
Hai mươi năm sau, hoàng cung Đại Khang.
"Thái thượng hoàng đã trở lại rồi? Không phải nói sẽ ở hành cung đến tháng sau sao?" Hoàng đế trẻ tuổi ngồi ở sau án thư từ tốn gập tấu chương đang xem lại, đi đến cung Vĩnh Thụy.
"Phụ hoàng!" Lôi Dật ra hiệu cho hạ nhân lui, một mình đi vào trong phòng.
"Dật nhi, đến đây." Lôi Thừa Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đầy ý cười, ôn nhu dào dạt, bút lông trên tay chậm rãi đưa từng nét, tỉ mẩn say mê.
"Phụ hoàng lại vẽ mẫu hậu?" Lôi Dật thoáng cái đã đứng bên cạnh Lôi Thừa Vũ, hai phụ tử đứng cạnh nhau, dễ dàng nhìn thấy, dung mạo của bọn họ như từ một khuôn đúc ra, chỉ khác là, gương mặt của Lôi Thừa Vũ, nhiều thêm vẻ chín chắn, cương nghị từng trải, lại thêm một phần ưu thương khó nói rõ.
"Ừ, lúc nàng đi, con còn nhỏ quá." Mỗi lần nhắc đến Ninh Nhược Đình, giọng nói hắn lại đầy sủng nịch. " Xem, phụ hoàng vẫn vẽ rất giống." Gương mặt này, dáng người này vẫn luôn luôn khắc sâu trong tâm khảm hắn suốt hai mươi năm, làm sao có thể không giống?
Năm đó, sau khi hoàng hậu qua đời, đại thần trong triều vẫn luôn dâng tấu để Lôi Thừa Vũ lần nữa tuyển tú đưa vào hậu cung, khiến cho huyết thống hoàng thất khai chi tán diệp. Hắn cùng với triều thần giằng co nửa năm trời, cuối cùng, Lôi Thừa Vũ lúc ấy hai mươi mốt tuổi bất ngờ nhường ngôi cho thái tử mới hai tuổi, bản thân trở thành thái thượng hoàng, tự mình ôm tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ, chuyện tuyển tú dừng lại ở đó. Về sau, Lôi Thừa Vũ vẫn như cũ nắm quyền, đợi đến lúc Lôi Dật trưởng thành, hắn liền giao phó cho Lôi Thừa Vân, Phong Trạch và Văn Giản phò tá Lôi Dật, bản thân mình đi khắp nơi du sơn ngoạn thuỷ, thay Nhược Đình hoàn thành tâm nguyện trước đây.
Sau khi Nhược Đình mất, Phương lão cũng đã nói sự thực cho hắn, về chuyện nàng phải trở lại, Lôi Thừa Vũ trong lòng lại nhẹ nhõm, miễn là nàng còn sống, hắn ở nơi xa xôi cách trở, cũng có thể cầu cho nàng hạnh phúc.
Lôi Dật âm thầm thở dài, hai mươi năm nay, phụ hoàng lúc nào cũng tưởng niệm mẫu hậu, sau khi hắn đầy hai tuổi, phụ hoàng liền nhường ngôi cho hắn, đến lúc hai mươi tuổi, phụ hoàng liền giao toàn bộ quyền hành cho hắn, từ đó lấy việc du sơn ngoạn thủy, vẽ tranh ngâm thơ làm thú vui. Mà những bài thơ hay tranh vẽ của người, đa phần đều là về mẫu hậu. Trong đó, đều chất chứa tình cảm sâu nặng của phụ hoàng.
Trong phòng, treo đầy những bức tranh vẽ mẫu hậu, nếu hắn đếm không lầm, thì bức phụ hoàng đang vẽ, không sai biệt lắm là bức thứ một trăm, hầu hết là tranh vẽ mẫu hậu đang cười, lúc mẫu hậu cười thật sự rất đẹp, nụ cười ấm áp rạng rỡ như nắng mùa xuân.
" Dật nhi, con có nhớ chút gì về mẫu thân không?" Lôi Thừa Vũ đột nhiên hỏi.
Lôi Dật buồn bã đáp lại " Con thực sự không còn nhớ nữa."
" Không thể trách được." Lôi Thừa Vũ thở dài, đoạn lấy ra một hộp gỗ " Trong này là cây trâm ta từng tặng cho mẫu hậu con, con hãy giữ lấy, sau này trao cho hoàng hậu của con."
Lôi Dật nhận lấy, hắn nhất định sẽ giống như phụ hoàng, cả đời chỉ yêu thương trân trọng một người, mà cũng không mắc sai lầm như phụ hoàng, nếu cưới được nữ tử hắn coi trọng, nhất định bằng mọi giá giữ nàng bên mình cả đời, đến lúc đầu bạc răng long.
Năm Vĩnh Hi thứ bốn mươi ba, thái thượng hoàng băng hà, hợp táng cùng thái hậu ở hoàng lăng. Một đời đế vương anh minh thần võ, một đời mẫu nghi thông tuệ nhân từ, tiếng thơm còn mãi, bia miệng không mòn, được người đời ca tụng mãi về sau.
Năm 2015, văn phòng công ty A.
Ninh Nhược Đình buông tập tài liệu xuống, lấy trong túi xách một cuốn tiểu thuyết. Cô day day trán, bây giờ thì mới hiểu rõ vì sao lại gặp đến người cùng xuyên qua ở thời đại đó. Khi quay lại, mới dựa theo lý lịch mà tìm kiếm, mới phát hiện ra Diệp Băng Tuyền cách cô rất nhiều tuổi, không hề bằng vai phải lứa như lúc gặp nhau ở cổ đại, bọn họ cùng xuyên về đó, vì lịch sử bây giờ lưu lại cực kỳ ít thông tin về Khang triều, đó dường như chỉ là một thời không ảo. Hầm mộ cổ nơi cô gặp tai nạn, cũng không giúp các nhà khảo cổ tìm hiểu được nhiều thông tin.
Trong phòng làm việc của Lưu Tuấn Nghĩa ở tầng hai mươi, Ninh Nhược Đình ngồi ở trên bàn làm việc, hai bàn chân trần tuỳ ý duỗi xuống, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết, rất thoải mái đọc, còn anh ngồi bên cạnh, chuyên chú nghiên cứu tài liệu trên bàn, đầu tựa vào cánh tay Ninh Nhược Đình, một đôi vợ chồng nhìn vào vô cùng dưỡng nhãn.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Lưu Tuấn Nghĩa khó chịu, hắn không muốn bất cứ điều gì xen vào những lúc hai người ở cạnh nhau. Ninh Nhược Đình mất hứng đặt tiểu thuyết xuống, đứng dậy, nhấn cái nút trên bàn, cửa liền " cạch" một tiếng mở ra.
Một cô gái xinh đẹp, vóc người mảnh mai đi vào, tươi cười nói " Từ hôm nay, tôi là thư kí mới của tổng giám đốc." Vừa nói, ánh mắt vừa chuyển đến trên người Lưu Tuấn Nghĩa, đầy vẻ quyến rũ, không hề để ý Ninh Nhược Đình ngồi trên sofa.
Lưu Tuấn Nghĩa không quan tâm " Ừm" một tiếng, quay về phía Ninh Nhược Đình " Trưa nay em muốn ăn gì?" Giọng nói đầy yêu chiều sủng nịch không che giấu.
Lúc này cô thư kí mới để ý thấy có một người phụ nữ ở trong phòng, liền lúng túng nói " Tổng giám đốc, anh muốn tới nhà hàng nào, tôi sẽ giúp anh đặt chỗ."
" Cứ hỏi ý phu nhân đi." Lưu Tuấn Nghĩa đem quyền quyết định giao cho Ninh Nhược Đình, bản thân lại vùi đầu nghiên cứu tài liệu.
Cô gái kia trong lòng kêu thảm, không biết tổng giám đốc đã kết hôn, mình mới vừa rồi nhìn tổng giám đốc lộ rõ ý đồ như vậy, lại xui xẻo gặp ngay phu nhân " Phu nhân muốn tới nhà hàng nào ạ?"
" Tuỳ tiện đi, gần đây là được."
Cô thư kí đi ra ngoài rồi, trong phòng im lặng đến kì quái, Lưu Tuấn Nghĩa cảm nhận được, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt quỷ dị của bà xã.
" Em có chuyện gì à?"
Ninh Nhược Đình trả lời một câu không liên quan " Cô gái vừa rồi rất đẹp."
Lưu Tuấn Nghĩa lập tức hiểu ra, bà xã của anh đang ghen!
" Nhược Đình, đó không phải anh tuyển!" Lưu Tuấn Nghĩa vô tội nói " Đó là do phòng nhân sự điều tới."
Ninh Nhược Đình lại thản nhiên " Ngày mai em sẽ nhận sinh viên nam." Công việc của cô bây giờ là làm giáo viên hướng dẫn ở trường đại học.
"Em thử xem! Ai dám tìm em đăng ký học, anh đánh hắn!" Lưu Tuấn Nghĩa nghiến răng nghiến lợi.
" Thế thì anh chuẩn bị đánh hai mươi người đi." Ninh Nhược Đình vẫn không mặn không nhạt nói, sinh viên nam năm cuối muốn bảo vệ luận án hầu như tất cả đều tìm cô đăng ký.
Lưu Tuấn Nghĩa :"..."
Ninh Nhược Đình vẫn chăm chú đọc tiểu thuyết, không hề chú ý đến người chồng đang trưng ra bộ mặt oán hận kia.
"Nhược Đình..." Lưu Tuấn Nghĩa ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vợ yêu, dụi dụi mặt vào vai cô " Nào, đừng giận."
Ninh Nhược Đình vì hành động làm nũng này mà mềm lòng, đặt cuốn tiểu thuyết xuống, bàn tay thanh mảnh lùa vào mái tóc ngắn của anh " Nếu dám tái phạm,..." Nói đến đây, cô cố ý dừng lại, giọng nói đầy vẻ cảnh cáo.
Lưu Tuấn Nghĩa lập tức chỉ tay lên trời mà thề, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc " Anh xin hứa, không bao giờ có chuyện tái phạm." Sau đó, lại nở nụ cười tà tứ, gương mặt ghé sát vào cô " Trước đây, cả hậu cung em còn đối phó được, bây giờ sao lại lo lắng lung tung?"
" Bây giờ anh cũng có thể lập hậu cung." Ninh Nhược Đình chậm rãi nói ra từng chữ, trên gương mặt viết rõ dòng chữ " Anh cứ thử xem."
Lưu Tuấn Nghĩa lập tức lắc đầu như trống bỏi " Anh không dám." Cho thêm mười lá gan cũng không dám.
" Biết thế là tốt." Ninh Nhược Đình gật gật đầu, thoải mái tựa vào Lưu Tuấn Nghĩa, cho hai chân lên sofa, tiếp tục đọc tiểu thuyết. Lưu Tuấn Nghĩa nhất thời cảm thấy tự ti, chẳng lẽ sức hút của anh còn không bằng cuốn sách kia? Nghĩ vậy, anh nhìn nhìn qua vai cô, xem Ninh Nhược Đình đang đọc cái gì, vừa hay cô đang đọc tới đoạn nam chính và nữ chính ôm hôn, anh lập tức tà mị cười, hơi thở ái muội phả vào tai Ninh Nhược Đình " Em có muốn thể nghiệm một chút?"
" Thể nghiệm cái gì?" Ninh Nhược Đình hoàn toàn không biết mình sắp vào móng vuốt của sắc lang, không hiểu hỏi lại.
" Tình tiết trong truyện." Không để cho tiểu bạch thỏ kịp phản ứng, sói gian ác đã vồ tới, đem thỏ trắng ăn sạch sẽ.