Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Lôi Thừa Vũ bước vào trong điện, thấy nàng cuộn tròn trong chăn, vẻ như đã ngủ. Hắn cười cười, nữ nhân này, nàng lại muốn bày trò gì đây?
Hắn sai người kê thư án ,thắp thêm mấy ngọn đèn xung quanh, ngồi trầm lặng đọc sách. Bên cạnh còn có chồng tấu chương không sai biệt lắm gần mười quyển, cần hắn xử lý trong đêm nay.
Ninh Nhược Đình nghe tiếng hắn vào, tim đập thình thịch, vô cùng căng thẳng.
Nghe ngóng một lúc, lại không thấy có động tĩnh gì, chỉ có tiếng lật giấy đơn điệu lặp đi lặp lại.
Nàng nâng người lên một chút, he hé mắt nhìn.
Đúng lúc ấy bắt được ánh mắt của hắn đang nhìn nàng, Ninh Nhược Đình hoảng hốt nằm xuống, nhắm mắt lại như cũ, tim so với lúc đầu còn muốn đập nhanh hơn.
Trong mắt Lôi Thừa Vũ ánh lên tia vui vẻ, thật muốn trêu chọc nàng một chút, hắn muốn nhìn xem bộ dáng lúng túng bị vạch trần của nàng như thế nào?
Lôi Thừa Vũ nhè nhẹ cười, đặt bút mực đỏ xuống, trầm giọng nói " Không cần đóng kịch, trẫm biết nàng chưa ngủ."
Ninh Nhược Đình giật nảy mình. Biết làm thế nào đây? Không thể giả vờ tiếp được. Thật là khó xử a!
"Lại đây!" Hắn nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng mở mắt ra, vén chăn bước xuống giường, nhìn nhìn xuống y phục bên trong mỏng tang, đem bao nhiêu đường cong mỹ miều đều phô bày, ngoại bào không biết cung nữ bồi nàng tắm rửa đã đem đi đâu, Ninh Nhược Đình đành kéo chăn choàng lên người, chậm rì rì đi tới chỗ hắn.
" Hoàng thượng..." Nàng bước xuống giường, lộ ra một đôi bàn chân trần dưới chăn gấm, tóc dài xoã mềm trên vai, bộ dáng nàng lúc này trong mắt hắn, cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Lôi Thừa Vũ ra hiệu cho nàng ngồi xuống, Ninh Nhược Đình thấy hắn lại tiếp tục phê tấu chương, nàng liền tận lực làm người vô hình, ngay cả tiếng thở cũng đè thấp.
Thật ra trong lòng nàng đang có một vấn đề rất muốn hỏi hắn, trong đầu nghĩ loạn, vô thức nhìn chằm chằm vào cái gáy của Lôi Thừa Vũ, hắn dường như cảm nhận được ánh mắt nàng, đột ngột quay lại, khiến cho nàng giật nảy mình. Lôi Thừa Vũ nheo nheo mắt "Sao, có chuyện muốn nói?"
Ninh Nhược Đình nuốt nước bọt "Hoàng thượng thứ tội, tiểu nữ mới dám nói."
"Nói đi." Hắn nhướn mày, không biết tiểu nữ nhân này muốn nói cái lời to gan gì, mà lại phải vòng vo như thế.
"Tại sao hoàng thượng lại để tiểu nữ làm quý phi?" Đối với nàng, đây là vấn đề trọng yếu, nàng không tin hắn là người ham thích nữ sắc. Nếu như vì lợi ích, hẳn người hắn nên lập phi là Triệu Uyển Nhi, khiến cho Thừa tướng phủ và hoàng thất trở thành thông gia, thân càng thêm thân, hơn nữa còn không làm mối quan hệ giữa hắn và thái hậu xấu đi. Thoạt nhìn việc này đối với hắn trăm lợi không một hại. Nhìn biểu hiện của hắn... chẳng nhẽ muốn dùng việc này tỏ ra chống đối thái hậu? Không thể nào, hắn còn chưa trải qua đại lễ đăng cơ, vì sao làm ra một việc có vẻ nông nổi như thế?
Lôi Thừa Vũ chợt phát hiện ra, trong bộ dáng giản dị này, đôi mắt Ninh Nhược Đình đặc biệt nổi bật.
Đôi mắt nàng rất sáng, đầy vẻ hoạt bát lanh lợi. Giờ đây đôi mắt ấy ngập tràn tò mò, nhưng lại cố kiềm nén lại, tỏ ra bình tĩnh nhìn hắn.
"Quyết định của trẫm là ngươi có thể chất vấn sao?" Lôi Thừa Vũ giọng nói có chút lạnh, Ninh Nhược Đình giật nảy mình, mình đúng là có quá phận, nhưng chẳng phải mình đã xin thứ tội trước rồi sao, thật là... Đang muốn quỳ xuống xin tha tội, lại thấy hắn nói " Biết rõ mình là quý phi của trẫm? Vậy phải xưng hô thế nào?" Lôi Thừa Vũ nheo nheo mắt, rõ ràng đang tránh né câu hỏi của nàng, bởi chính hắn cũng không biết nên nói thế nào cho phải, lý do hắn muốn đưa ra, cũng không hoàn toàn đúng.
Nàng ngơ ngẩn một chút, liền sửa miệng " Thần thiếp..." Ninh Nhược Đình đối với cách xưng hô này ngượng ngùng, hai má trắng mịn phảng phất một tầng hồng ửng.
Hắn không trả lời ngay, gấp tấu chương lại xếp vào góc bàn. Lôi Thừa Vũ tựa lưng vào ghế, nhìn nàng, nhưng lại giống như xuyên qua nàng nhìn đến nơi nào xa xăm.
" Nàng vốn không phải người ở đây, phải không?" Nghe qua thì là câu hỏi, nhưng ý tứ khẳng định đã rõ ràng. "Nói đúng hơn là, khắp Đại Khang này, hay khắp thế gian này đi nữa, không đâu là quê hương của nàng."
Ninh Nhược Đình chột dạ, hắn phát hiện ra nàng là xuyên không?
" Thần thiếp không hiểu ý người? Hoàng thượng có lẽ cũng biết, thần thiếp người Đồ Châu." Nhưng có vẻ, chuyện Lôi Thừa Vũ muốn đề cập không phải như vậy. Ninh Nhược Đình âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nếu bị phát giác, không biết nàng có bị cho là yêu ma quỷ quái hay phù thuỷ gì đó mà thiêu sống không nữa... Không đúng, nếu hắn muốn làm vậy, e là nàng sớm cháy ra tro từ lâu rồi... Hay là hắn đang đợi nàng thừa nhận? Ninh Nhược Đình lòng loạn cào cào, nhất thời không biết nói sao.
Lôi Thừa Vũ nhìn tiểu nữ nhân đang che giấu cuống quít, lạnh giọng " Nàng hiểu rõ, trẫm không có ý đó."
Ninh Nhược Đình vẫn im lặng, tim trong lồng ngực đập mạnh muốn nhảy ra ngoài. Suy nghĩ trong đầu càng rối ren. Nếu hắn đã biết nàng xuyên không rồi, sao còn giữ nàng bên cạnh? Làm sao hắn biết nàng xuyên không? Làm sao lúc này mới tỏ rõ cho nàng biết, hắn thừa biết nàng đến từ đâu?
Một đống lớn thắc mắc nhảy ra trong đầu Ninh Nhược Đình, nhưng nàng vẫn chờ hắn tiếp lời.
" Một lão thuật sĩ cho trẫm biết, nàng từ thời đại khác xuyên không tới đây, nàng chính là phúc tinh giáng xuống Khang quốc!" Lôi Thừa Vũ nói, nhẹ nhàng mà kiên định.
Ninh Nhược Đình mở lớn hai mắt, cái gì phúc tinh nàng căn bản không hiểu rõ. Nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, làm được gì cho Khang quốc chứ?
" Bởi vậy, trẫm đem nàng làm phi, cũng bởi muốn nàng giúp trẫm làm cho Khang quốc thịnh vượng hùng mạnh. Chỉ cần nàng thực sự làm được, cuộc đời sau này trẫm đảm bảo nàng có thể sống trong nhung lụa." Lôi Thừa Vũ không nói dối, nhưng đó cũng không hẳn là tâm ý của hắn.
Nghe hắn nói mình là phúc tinh, nàng hiểu ngay lí do hắn đem nàng lập quý phi, nhưng nghe hắn trực tiếp nói ra, nàng chỉ đơn thuần như một công cụ, trong lòng không tránh khỏi có chút chua xót.
" Thần thiếp đã hiểu, xin tuân mệnh hoàng thượng giao phó."
" Tên của nàng không phải Doãn Kiều Ninh, phải không?" Lôi Thừa Vũ nghĩ nghĩ, xem ra cái tên này, bây giờ thuộc về một người đã chết, cũng không nên gọi nàng bằng cái tên ấy nữa.
Ninh Nhược Đình có chút giật mình, thành thành thực thực trả lời " Tên của thần thiếp là Ninh Nhược Đình."
" Được, từ nay trẫm gọi nàng như vậy." Lôi Thừa Vũ gật đầu, cái tên đó, cũng chỉ mình hắn có thể gọi.
Hắn lại đem tấu chương mở ra, tự mình mài mực. " Nàng mau ngủ
đi." Bộ dáng hắn vô cùng thản nhiên, giống như chuyện họ nói vừa rồi là mớ rau con cá ngoài chợ, không phải là cái chuyện hoang đường kì ảo kia.
Ninh Nhược Đình hít một hơi thật sâu "Khoan đã, thần thiếp có thể... yêu cầu một điều kiện không?"
Lôi Thừa Vũ ngừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng "Nói đi."
"Hoàng thượng nếu đã xem thần thiếp là phúc tinh, vậy thần thiếp sẽ không phải là nữ nhân trong hậu cung của người, không phải là thê thiếp của người." Ninh Nhược Đình lấy hết can đảm nói, ý tứ của nàng, hắn hẳn cũng hiểu. Rõ ràng nàng yếu thế, lại chẳng có tư cách gì thương lượng với hắn, Ninh Nhược Đình chợt hối hận, nếu như bây giờ khiến hắn nổi giận, ngay bây giờ ném nàng lên giường thì sao?
Ngoài dự đoán, Lôi Thừa Vũ nheo nheo mắt, ngắn gọn nói " Được thôi."
Ninh Nhược Đình mở miệng, định nói gì đó, xong lại thôi. Nàng vốn muốn hỏi, nếu như nàng thực sự không giúp được gì, có thể cho nàng trở về nhà hay không. Nhưng cái chuyện phúc tinh trên trời rơi xuống kia, chính là lợi thế duy nhất khiến cho nàng có giá trị trong mắt hắn, bây giờ mà đã bàn lùi, chẳng phải tự cắt đường sống của mình ư?
Nàng quay lưng về phía hắn rồi, còn nghe giọng của Lôi Thừa Vũ "Phải biết tự bảo vệ bản thân, không phải lúc nào ta cũng có thể giúp nàng."
Ninh Nhược Đình quay lại, Lôi Thừa Vũ vẫn đang tập trung xem tấu chương, dường như lời vừa rồi không phải do hắn nói ra, mà là nàng tự tưởng tượng.
Ninh Nhược Đình nằm lên giường rồi, bản thân mệt mỏi nhưng không ngủ được. Đây coi như đối với nàng có lợi không hại, hai người bọn họ cứ duy trì tương kính như tân, để nàng sống an an ổn ổn qua ngày trong hậu cung này, cho đến khi trở về là được.
Nàng nghĩ, vậy cũng thật tốt, thà hắn coi nàng như là bình hoa trang trí như vậy, bằng cách nào đó giúp hắn làm chủ Khang quốc, còn hơn đem nàng thành công cụ ấm giường. Thà rằng mãi mãi không được sủng hạnh, còn hơn qua một đoạn ân sủng tình nồng ý đậm liền bị vứt bỏ, dù gì cũng chỉ có một ngàn ngày, tránh được cái gì phức tạp liền tránh xa.
Không kể, nàng thanh niên xã hội hiện đại nam nữ bình quyền, đối với chế độ ba ngàn hậu cung dĩ nhiên bài xích, không cần lại càng không muốn được sủng.
Lôi Thừa Vũ bước vào trong điện, thấy nàng cuộn tròn trong chăn, vẻ như đã ngủ. Hắn cười cười, nữ nhân này, nàng lại muốn bày trò gì đây?
Hắn sai người kê thư án ,thắp thêm mấy ngọn đèn xung quanh, ngồi trầm lặng đọc sách. Bên cạnh còn có chồng tấu chương không sai biệt lắm gần mười quyển, cần hắn xử lý trong đêm nay.
Ninh Nhược Đình nghe tiếng hắn vào, tim đập thình thịch, vô cùng căng thẳng.
Nghe ngóng một lúc, lại không thấy có động tĩnh gì, chỉ có tiếng lật giấy đơn điệu lặp đi lặp lại.
Nàng nâng người lên một chút, he hé mắt nhìn.
Đúng lúc ấy bắt được ánh mắt của hắn đang nhìn nàng, Ninh Nhược Đình hoảng hốt nằm xuống, nhắm mắt lại như cũ, tim so với lúc đầu còn muốn đập nhanh hơn.
Trong mắt Lôi Thừa Vũ ánh lên tia vui vẻ, thật muốn trêu chọc nàng một chút, hắn muốn nhìn xem bộ dáng lúng túng bị vạch trần của nàng như thế nào?
Lôi Thừa Vũ nhè nhẹ cười, đặt bút mực đỏ xuống, trầm giọng nói " Không cần đóng kịch, trẫm biết nàng chưa ngủ."
Ninh Nhược Đình giật nảy mình. Biết làm thế nào đây? Không thể giả vờ tiếp được. Thật là khó xử a!
"Lại đây!" Hắn nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng mở mắt ra, vén chăn bước xuống giường, nhìn nhìn xuống y phục bên trong mỏng tang, đem bao nhiêu đường cong mỹ miều đều phô bày, ngoại bào không biết cung nữ bồi nàng tắm rửa đã đem đi đâu, Ninh Nhược Đình đành kéo chăn choàng lên người, chậm rì rì đi tới chỗ hắn.
" Hoàng thượng..." Nàng bước xuống giường, lộ ra một đôi bàn chân trần dưới chăn gấm, tóc dài xoã mềm trên vai, bộ dáng nàng lúc này trong mắt hắn, cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Lôi Thừa Vũ ra hiệu cho nàng ngồi xuống, Ninh Nhược Đình thấy hắn lại tiếp tục phê tấu chương, nàng liền tận lực làm người vô hình, ngay cả tiếng thở cũng đè thấp.
Thật ra trong lòng nàng đang có một vấn đề rất muốn hỏi hắn, trong đầu nghĩ loạn, vô thức nhìn chằm chằm vào cái gáy của Lôi Thừa Vũ, hắn dường như cảm nhận được ánh mắt nàng, đột ngột quay lại, khiến cho nàng giật nảy mình. Lôi Thừa Vũ nheo nheo mắt "Sao, có chuyện muốn nói?"
Ninh Nhược Đình nuốt nước bọt "Hoàng thượng thứ tội, tiểu nữ mới dám nói."
"Nói đi." Hắn nhướn mày, không biết tiểu nữ nhân này muốn nói cái lời to gan gì, mà lại phải vòng vo như thế.
"Tại sao hoàng thượng lại để tiểu nữ làm quý phi?" Đối với nàng, đây là vấn đề trọng yếu, nàng không tin hắn là người ham thích nữ sắc. Nếu như vì lợi ích, hẳn người hắn nên lập phi là Triệu Uyển Nhi, khiến cho Thừa tướng phủ và hoàng thất trở thành thông gia, thân càng thêm thân, hơn nữa còn không làm mối quan hệ giữa hắn và thái hậu xấu đi. Thoạt nhìn việc này đối với hắn trăm lợi không một hại. Nhìn biểu hiện của hắn... chẳng nhẽ muốn dùng việc này tỏ ra chống đối thái hậu? Không thể nào, hắn còn chưa trải qua đại lễ đăng cơ, vì sao làm ra một việc có vẻ nông nổi như thế?
Lôi Thừa Vũ chợt phát hiện ra, trong bộ dáng giản dị này, đôi mắt Ninh Nhược Đình đặc biệt nổi bật.
Đôi mắt nàng rất sáng, đầy vẻ hoạt bát lanh lợi. Giờ đây đôi mắt ấy ngập tràn tò mò, nhưng lại cố kiềm nén lại, tỏ ra bình tĩnh nhìn hắn.
"Quyết định của trẫm là ngươi có thể chất vấn sao?" Lôi Thừa Vũ giọng nói có chút lạnh, Ninh Nhược Đình giật nảy mình, mình đúng là có quá phận, nhưng chẳng phải mình đã xin thứ tội trước rồi sao, thật là... Đang muốn quỳ xuống xin tha tội, lại thấy hắn nói " Biết rõ mình là quý phi của trẫm? Vậy phải xưng hô thế nào?" Lôi Thừa Vũ nheo nheo mắt, rõ ràng đang tránh né câu hỏi của nàng, bởi chính hắn cũng không biết nên nói thế nào cho phải, lý do hắn muốn đưa ra, cũng không hoàn toàn đúng.
Nàng ngơ ngẩn một chút, liền sửa miệng " Thần thiếp..." Ninh Nhược Đình đối với cách xưng hô này ngượng ngùng, hai má trắng mịn phảng phất một tầng hồng ửng.
Hắn không trả lời ngay, gấp tấu chương lại xếp vào góc bàn. Lôi Thừa Vũ tựa lưng vào ghế, nhìn nàng, nhưng lại giống như xuyên qua nàng nhìn đến nơi nào xa xăm.
" Nàng vốn không phải người ở đây, phải không?" Nghe qua thì là câu hỏi, nhưng ý tứ khẳng định đã rõ ràng. "Nói đúng hơn là, khắp Đại Khang này, hay khắp thế gian này đi nữa, không đâu là quê hương của nàng."
Ninh Nhược Đình chột dạ, hắn phát hiện ra nàng là xuyên không?
" Thần thiếp không hiểu ý người? Hoàng thượng có lẽ cũng biết, thần thiếp người Đồ Châu." Nhưng có vẻ, chuyện Lôi Thừa Vũ muốn đề cập không phải như vậy. Ninh Nhược Đình âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nếu bị phát giác, không biết nàng có bị cho là yêu ma quỷ quái hay phù thuỷ gì đó mà thiêu sống không nữa... Không đúng, nếu hắn muốn làm vậy, e là nàng sớm cháy ra tro từ lâu rồi... Hay là hắn đang đợi nàng thừa nhận? Ninh Nhược Đình lòng loạn cào cào, nhất thời không biết nói sao.
Lôi Thừa Vũ nhìn tiểu nữ nhân đang che giấu cuống quít, lạnh giọng " Nàng hiểu rõ, trẫm không có ý đó."
Ninh Nhược Đình vẫn im lặng, tim trong lồng ngực đập mạnh muốn nhảy ra ngoài. Suy nghĩ trong đầu càng rối ren. Nếu hắn đã biết nàng xuyên không rồi, sao còn giữ nàng bên cạnh? Làm sao hắn biết nàng xuyên không? Làm sao lúc này mới tỏ rõ cho nàng biết, hắn thừa biết nàng đến từ đâu?
Một đống lớn thắc mắc nhảy ra trong đầu Ninh Nhược Đình, nhưng nàng vẫn chờ hắn tiếp lời.
" Một lão thuật sĩ cho trẫm biết, nàng từ thời đại khác xuyên không tới đây, nàng chính là phúc tinh giáng xuống Khang quốc!" Lôi Thừa Vũ nói, nhẹ nhàng mà kiên định.
Ninh Nhược Đình mở lớn hai mắt, cái gì phúc tinh nàng căn bản không hiểu rõ. Nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, làm được gì cho Khang quốc chứ?
" Bởi vậy, trẫm đem nàng làm phi, cũng bởi muốn nàng giúp trẫm làm cho Khang quốc thịnh vượng hùng mạnh. Chỉ cần nàng thực sự làm được, cuộc đời sau này trẫm đảm bảo nàng có thể sống trong nhung lụa." Lôi Thừa Vũ không nói dối, nhưng đó cũng không hẳn là tâm ý của hắn.
Nghe hắn nói mình là phúc tinh, nàng hiểu ngay lí do hắn đem nàng lập quý phi, nhưng nghe hắn trực tiếp nói ra, nàng chỉ đơn thuần như một công cụ, trong lòng không tránh khỏi có chút chua xót.
" Thần thiếp đã hiểu, xin tuân mệnh hoàng thượng giao phó."
" Tên của nàng không phải Doãn Kiều Ninh, phải không?" Lôi Thừa Vũ nghĩ nghĩ, xem ra cái tên này, bây giờ thuộc về một người đã chết, cũng không nên gọi nàng bằng cái tên ấy nữa.
Ninh Nhược Đình có chút giật mình, thành thành thực thực trả lời " Tên của thần thiếp là Ninh Nhược Đình."
" Được, từ nay trẫm gọi nàng như vậy." Lôi Thừa Vũ gật đầu, cái tên đó, cũng chỉ mình hắn có thể gọi.
Hắn lại đem tấu chương mở ra, tự mình mài mực. " Nàng mau ngủ
đi." Bộ dáng hắn vô cùng thản nhiên, giống như chuyện họ nói vừa rồi là mớ rau con cá ngoài chợ, không phải là cái chuyện hoang đường kì ảo kia.
Ninh Nhược Đình hít một hơi thật sâu "Khoan đã, thần thiếp có thể... yêu cầu một điều kiện không?"
Lôi Thừa Vũ ngừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng "Nói đi."
"Hoàng thượng nếu đã xem thần thiếp là phúc tinh, vậy thần thiếp sẽ không phải là nữ nhân trong hậu cung của người, không phải là thê thiếp của người." Ninh Nhược Đình lấy hết can đảm nói, ý tứ của nàng, hắn hẳn cũng hiểu. Rõ ràng nàng yếu thế, lại chẳng có tư cách gì thương lượng với hắn, Ninh Nhược Đình chợt hối hận, nếu như bây giờ khiến hắn nổi giận, ngay bây giờ ném nàng lên giường thì sao?
Ngoài dự đoán, Lôi Thừa Vũ nheo nheo mắt, ngắn gọn nói " Được thôi."
Ninh Nhược Đình mở miệng, định nói gì đó, xong lại thôi. Nàng vốn muốn hỏi, nếu như nàng thực sự không giúp được gì, có thể cho nàng trở về nhà hay không. Nhưng cái chuyện phúc tinh trên trời rơi xuống kia, chính là lợi thế duy nhất khiến cho nàng có giá trị trong mắt hắn, bây giờ mà đã bàn lùi, chẳng phải tự cắt đường sống của mình ư?
Nàng quay lưng về phía hắn rồi, còn nghe giọng của Lôi Thừa Vũ "Phải biết tự bảo vệ bản thân, không phải lúc nào ta cũng có thể giúp nàng."
Ninh Nhược Đình quay lại, Lôi Thừa Vũ vẫn đang tập trung xem tấu chương, dường như lời vừa rồi không phải do hắn nói ra, mà là nàng tự tưởng tượng.
Ninh Nhược Đình nằm lên giường rồi, bản thân mệt mỏi nhưng không ngủ được. Đây coi như đối với nàng có lợi không hại, hai người bọn họ cứ duy trì tương kính như tân, để nàng sống an an ổn ổn qua ngày trong hậu cung này, cho đến khi trở về là được.
Nàng nghĩ, vậy cũng thật tốt, thà hắn coi nàng như là bình hoa trang trí như vậy, bằng cách nào đó giúp hắn làm chủ Khang quốc, còn hơn đem nàng thành công cụ ấm giường. Thà rằng mãi mãi không được sủng hạnh, còn hơn qua một đoạn ân sủng tình nồng ý đậm liền bị vứt bỏ, dù gì cũng chỉ có một ngàn ngày, tránh được cái gì phức tạp liền tránh xa.
Không kể, nàng thanh niên xã hội hiện đại nam nữ bình quyền, đối với chế độ ba ngàn hậu cung dĩ nhiên bài xích, không cần lại càng không muốn được sủng.