-
Chương 26-30
Chương 26 Cô ta không thể đợi được nữa
“Tăng hai phẩy?”
Cố Vân Xuyên sững sờ: “Phó tổng, không phải trước đó chúng ta đã đàm phán xong rồi sao? Hiện tại đã đến lúc ký hợp đồng, tại sao cô lại đột nhiên tăng giá?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, Phó Vi Trữ thoải mái bắt chéo chân, giọng điệu nhàn nhã: “Quả thực là trước đó tôi đã đồng ý, nhưng mà nhìn chung năm nay giá dược liệu trên thị trường đang có xu hướng tăng cao. Nếu như chúng tôi vẫn giữ nguyên giá cả như thỏa thuận ban đầu thì công ty chúng tôi sẽ phải chịu lỗ rất nhiều. Hy vọng bác sĩ Cố thông cảm.”
Cô ta nói hay thật.
Sắc mặt của Cố Vân Xuyên đã lạnh như băng. Lúc anh nhíu mày định nói thêm gì đó nhưng đã bị Giang Nguyễn Nguyễn ngăn lại.
“Tôi thấy cô Phó đột nhiên muốn tăng giá là vì gặp tôi đúng không? Tôi hiểu rất rõ giá cả của dược liệu trên thị trường. Nếu bên cô muốn tăng giá thì chúng ta vẫn có thể từ từ đàm phán lại, nhưng mà cô muốn tăng một lần hai phẩy như thế thì quá vô lý.”
Vốn dĩ Giang Nguyễn Nguyễn chỉ muốn nghiêm túc giải quyết công việc nhưng rõ ràng là đối phương đang cố tình ý gây khó dễ, đã vậy thì không có lý do gì để cô phải tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Phó Vi Trữ nghe vậy thì cau mày không hài lòng, cô ta lạnh lùng nói: “Không cần biết là vì cái gì, đây là giá hiện tại của chúng tôi, nếu như hai người cảm thấy không phù hợp thì chúng tôi cũng không thiếu mối làm ăn này.”
Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh trả lời: “Nếu đã thế thì coi như chuyến này chúng tôi đi không công đi. Hợp tác với một công ty không giữ chữ tín như nhà họ Phó thì chúng tôi cũng không yên tâm được.”
Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy nói với Cố Vân Xuyên: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Vân Xuyên gật đầu rồi hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.
“Giữa cô và Phó Vi Trữ đã từng xảy ra chuyện gì sao?”
Sau khi rời khỏi quán, cuối cùng Cố Vân Xuyên cũng không nhịn được lòng tò mò.
Trong lúc đang bàn chuyện hợp tác, anh có thể cảm nhận được rất rõ chuyện Phó Vi Trữ có địch ý với Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn không muốn nhớ lại quá nhiều về chuyện năm đó, cô chỉ trả lời đơn giản: “Đúng vậy.”
Thấy cô không muốn nói gì thêm, Cố Vân Xuyên cũng không hỏi nữa. Anh chuyển chủ đề sang chuyện dược liệu: “Nếu như không hợp tác với nhà họ Phó, chúng ta phải tìm bên bán dược liệu mới.”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Vậy thì cứ đi tìm thôi. Hải Thành này rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có những bên bán dược liệu khác sẵn sàng hợp tác với chúng ta.”
“Ừm.” Cố Vân Xuyên mỉm cười gật đầu.
Thay vì lo chuyện tìm bên bán dược liệu khác, anh càng lo chuyện Giang Nguyễn Nguyễn bị người khác nhắm đến.
Trong quán cà phê, sau khi Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, Phó Vi Trữ lạnh lùng nói với Lâm Thành: “Lập tức đi báo cho tất cả những công ty bán dược liệu ở Hải Thành. Nếu như công ty nào dám hợp tác với viện nghiên cứu VR thì công ty đó sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Phó!”
Lâm Thành không biết tiểu thư đã có mâu thuẫn gì với bác sĩ Giang.
Thế nhưng anh ta cảm thấy kể từ khi gặp bác sĩ Giang, bầu không khí xung quanh tiểu thư lập tức căng thẳng đến mức đáng sợ.
Tới khi nghe Phó Vi Trữ nói vậy thì anh ta càng rùng mình hơn, nhanh nhẹn đồng ý: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Nói xong, anh ta đứng dậy rời đi.
Lúc này Phó Vi Trữ đã trở thành người duy nhất còn lại ngồi trong quán cà phê.
Nghĩ đến thái độ lúc sáng của Lệ Bạc Thâm và khí chất sắc sảo của Giang Nguyễn Nguyễn, Phó Vi Trữ vô thức cảm thấy hoảng sợ.
Cho dù Lệ Bạc Thâm muốn chấm dứt hôn ước với cô ta có phải vì Giang Nguyễn Nguyễn hay không thì hai người này cũng đã từng kết hôn. Hơn nữa, cô ta cũng không rõ thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với người phụ nữ đó là gì…
Nếu chuyện này còn kéo dài nữa, cô ta không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào đâu.
Cô ta không thể đợi thêm được nữa!
Cùng lúc đó tại Tập đoàn Lệ thị.
“Thiếu gia, tôi đã tìm được thông tin của người đàn ông đi cùng cô Giang tối qua.”
Lộ Khiêm đi vào phòng, đứng cung kính nói chuyện trước mặt Lệ Bạc Thâm.
Chương 27 Bị người ta hại
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm buông công việc đang làm xuống, nghĩ đến Giang Nguyễn Nguyễn và bóng lưng người đàn ông xa lạ cùng rời đi đêm qua, sắc mặt hơi trầm xuống: “Là người nào?"
"Người đàn ông kia tên là Cố Vân Xuyên, là người phụ trách của sở nghiên cứu VR, trước đó cụ ông Tần gia cũng có tìm anh ta khám bệnh."
Lộ Khiêm phát giác áp suất không khí trong văn phòng đã giảm xuống, giọng nói trở nên rất thận trọng: “Mặt khác, tôi còn điều tra được hiện tại Cố Vân Xuyên vẫn còn độc thân, Giang tiểu thư và anh ta... Chắc không có quan hệ đặc biệt gì, tính ra Giang tiểu thư cũng học y, có lẽ hai người quen biết ở trường."
Nghe thấy khả năng này, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi dịu lại: “Trừ những cái đó ra, còn tra được gì khác không?"
Lộ Khiêm lộ ra vẻ mặt hơi khó xử: “Trước mắt chúng tôi chỉ tra được nhiêu đó thông tin, phía Giang tiểu thư chúng tôi chỉ biết cô ấy vừa về nước, những chuyện và tung tích khi cô ấy ở nước ngoài thì nhất thời chưa tra được gì."
Lệ Bạc Thâm cau mày lại, cảm thấy hơi bất mãn, nhưng nếu đã không tra được thì hắn hỏi tiếp cũng không có tác dụng, sau đó hắn đột nhiên nhắc tới cụ Tần: “Hiện giờ sức khỏe ông nội Tần thế nào rồi?"
Lộ Khiêm đang muốn nhận lỗi nói mình làm việc không tốt, lại nghe thiếu gia dời đề tài đi thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tình hình phía Tần lão không mấy lạc quan, Tần gia gần như mời khắp các danh y trong ngoài nước, đều bó tay trước bệnh tình của Tần lão."
Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu: “Giúp tôi từ chối toàn bộ hoạt động vào tối ngày mai, tối mai tôi đi thăm cụ Tần."
"Vâng." Lộ Khiêm đáp lại, chờ một lát thấy thiếu gia không còn gì sai bảo thì mới quay người lui ra ngoài.
...
Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên vừa trở lại sở nghiên cứu thì lập tức liên lạc với từng nhà cung cấp dược liệu ở Hải Thành.
Bởi vì dược liệu cung ứng không đủ nên rất nhiều hạng mục trong sở nghiên cứu còn đang gác lại, nếu tiếp tục như vậy sẽ tạo thành tổn thất càng ngày càng lớn.
Chuyện tìm kiếm đối tác cung ứng dược liệu không thể kéo dài thêm nữa.
Trước đó Cố Vân Xuyên gần như đã liên lạc toàn bộ nhà cung cấp ở Hải Thành, nhưng đều bị họ từ chối, hiện giờ hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cho những người đó lần nữa.
"Sở nghiên cứu VR? Trước đó không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Các người báo giá quá thấp, chúng tôi không có khả năng hợp tác!"
Giang Nguyễn Nguyễn vừa báo tên sở nghiên cứu đã nghe đầu bên kia không chút do dự mà từ chối.
Trầm ngâm mấy giây, Giang Nguyễn Nguyễn cắn răng nói: "Chúng tôi có thể tăng 0.5 so với giá ban đầu, hai bên đều lui một bước, ngày sau nếu hợp tác vui vẻ có thể bàn lại phần giá cả..."
Đầu bên kia cắt ngang lời cô: “Quá thấp, tối thiểu phải 3.0, bằng không khỏi thương lượng."
Nghe đối phương chém giá cắt cổ, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp cúp điện thoại.
Bên kia, sắc mặt Cố Vân Xuyên cũng rất khó coi.
"Thật có lỗi, bác sĩ Cố, dược liệu phía chúng tôi đều đã được đặt trước, hiện tại không có nhiều để cung ứng cho sở nghiên cứu của các vị."
Nghe câu này thì biết ngay chỉ là lấy cớ để từ chối họ, cũng thể hiện rõ thái độ không hợp tác.
Cố Vân Xuyên cũng không ép buộc: “Được, tôi hiểu rồi."
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Liên tục gọi vô số cuộc điện thoại, thẳng đến buổi chiều hôm sau vẫn không thu được tin tốt nào cả.
Thái độ của đám thương nhân dược liệu đều là khách khí hoặc không kiên nhẫn, nhưng kết quả chỉ có một, chính là không có ý định hợp tác với họ.
Thậm chí còn có một nhà trực tiếp chỉ mặt gọi tên nói với Giang Nguyễn Nguyễn rằng họ không có khả năng hợp tác với sở nghiên cứu VR, không có lý do nào cả.
Trong lòng hai người biết rõ, họ nhất định đã bị người ta hại.
Còn kẻ đứng phía sau màn cũng khá rõ ràng, họ không nghĩ ra khả năng nào khác ngoài Phó Vi Trữ.
Chương 28 Cơ hội duy nhất
Biết mình bị người ta hại, cộng thêm mấy hạng mục trong sở nghiên cứu còn đang đình trệ, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy hơi bực bội.
Cô không nghĩ tới thời gian đã qua sáu năm mà thù hận của Phó Vi Trữ đối với cô vẫn còn lớn như thế, thậm chí vô sỉ đến sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
Nhưng bây giờ không phải lúc phát tiết cảm xúc, Giang Nguyễn Nguyễn bấu vào lòng bàn tay, làm mình tỉnh táo lại, ngước mắt nói với Cố Vân Xuyên: "Không sao, Hải Thành không được thì chúng ta liên lạc nhà cung cấp ở những thành phố khác, nhất định có thể tìm ra người chịu hợp tác với chúng ta."
Chỉ là chi phí và thời gian tiêu tốn cũng sẽ cao hơn một chút.
Mặc dù Giang Nguyễn Nguyễn không nói nhưng cũng biết rõ điểm này. Cô cũng hi vọng có thể tìm được nhà cung cấp thích hợp ở gần, nhưng bây giờ thật sự không có cách nào khác.
"Không đúng... Chưa hẳn cần đi tới thành phố khác." Cố Vân Xuyên như nhớ đến chuyện gì đó, giọng nói trở nên thoải mái hơn.
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày lại: “Anh cảm thấy ở Hải Thành còn có bên nào hợp tác được? Những tiệm thuốc nhỏ tuyệt đối không được, chúng ta phải có quy mô nhất định..."
Cố Vân Xuyên gật đầu: “Tôi biết, nhưng có lẽ chuyện này cần cô đích thân ra trận."
Giang Nguyễn Nguyễn càng không hiểu.
"Tôi nhớ cô từng nói mình có hiểu biết đối với nhà cung cấp dược liệu Hải Thành, không biết cô có nghe nói đến Tần gia không?" Cố Vân Xuyên nói: “Tổ tiên Tần gia xuất thân làm dược liệu, có địa vị rất cao ở Hải Thành, ông cụ Tần đức cao vọng trọng, có điều mấy năm nay tình hình sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, vì thế Tần gia tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng đều bó tay trước bệnh tình của ông ấy. Họ cũng từng mời tôi tới xem nhưng tôi tự nhận bản thân mình không có năng lực đó. Nhưng cô thì chưa chắc."
"Vậy sao..." Giang Nguyễn Nguyễn biết ý của anh, nhưng vẫn hơi lo lắng: “Nhưng Tần gia có quy mô lớn như vậy, phương diện giá cả chưa chắc sẽ thấp hơn hiện giờ."
Cố Vân Xuyên nói: "Trước đó Tần gia đã hứa hẹn, nếu có người chữa khỏi cho ông cụ thì họ có thể tặng miễn phí một số dược liệu đắt giá, thậm chí tương lai cũng có thể bán nửa giá cho đối phương."
Nghe thế, đôi mắt Giang Nguyễn Nguyễn sáng lên, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cũng từ từ rơi xuống: “Có chuyện tốt này mà sao anh không nói sớm?"
Cố Vân Xuyên bật cười: “Tôi cũng từng có ý định này, nhưng lúc đó cô còn chưa tới, năng lực của tôi lại không đủ cho nên cuối cùng chỉ đành từ bỏ, chuyện này cũng bị tôi ném ra sau đầu, vừa rồi mới nhớ tới, cảm thấy có lẽ cô có thể đi thử xem, không biết ý cô thế nào?"
"Đương nhiên không thành vấn đề!" Giang Nguyễn Nguyễn lập tức đứng dậy, thúc giục: “Anh giúp tôi liên lạc với Tần gia, hỏi xem khi nào tới được."
Thấy dáng vè sốt ruột của cô vì sở nghiên cứu, Cố Vân Xuyên hơi rung động, lập tức cười đáp: “Tôi đi ngay, cô ở đây đợi tôi một chút."
Nói xong, anh ra khỏi văn phòng gọi điện thoại.
Giang Nguyễn Nguyễn chờ trong phòng làm việc.
Mặc kệ ông cụ Tần thế nào, vì sở nghiên cứu, cô nhất định phải cố hết sức chữa khỏi cho ông!
Chỉ chốc lát sau, Cố Vân Xuyên lại trở về.
"Thế nào?" Giang Nguyễn Nguyễn mở lời hỏi.
Cố Vân Xuyên gật đầu: “Khá tốt, trước mắt Tần gia còn chưa tìm được bác sĩ có thể chữa trị cho cụ Tần, nghe tôi nói muốn đề cử một người tới xem thì không chút do dự mà đồng ý."
"Khi nào chúng ta đi được?" Giang Nguyễn Nguyễn vội hỏi.
"Buổi tối hôm nay." Cố Vân Xuyên nói.
Giang Nguyễn Nguyễn lập tức đồng ý, thời gian này rất hợp ý cô, cô cũng hi vọng tới đó càng sớm càng tốt.
"Làm phiền anh thuật lại cho tôi những triệu chứng của cụ Tần để tôi sớm chuẩn bị." Nhắc đến chuyện liên quan đến chữa bệnh, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn nghiêm túc lên.
Chương 29: Tạm biệt
Bệnh tình của ông cụ nhà họ Tần có phần phức tạp, đó cũng là lý do khiến những danh y đó bất lực.
Cố Vân Xuyên nói cho cô biết tình trạng của ông cụ Tần nhưng cũng phải mất một hồi lâu mới có thể nói xong.
Sáu giờ tối, sau khi Giang Nguyễn Nguyễn tan làm, dựa theo địa chỉ mà Cố Vân Xuyên đưa, cô một mình đến biệt thự nhà họ Tần.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên có vẻ là quản gia.
Khi nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn, ông ta lịch sự chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là?"
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: "Xin chào, tôi là bác sĩ đến khám cho ông cụ Tần, lúc chiều tôi có điện báo trước."
Nghe vậy, người quản gia liền nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô còn trẻ tuổi như vậy thì trong lòng ông ta không khỏi có chút nghi ngờ.
Còn trẻ như vậy có làm được không đây?
Nhưng mà ông ta không thể hiện thẳng ra ngoài mặt, dừng chừng hai giây, ông ta nói: "Nếu là bác sĩ thì mời cô đi theo tôi."
Nói xong, ông ta xoay người dẫn đường cho Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy đối phương không tin tưởng mình nhưng cô cũng chẳng thèm để ý tới.
Trước khi chữa khỏi cho bệnh nhân của mình, cô có thể chấp nhận mọi sự nghi ngờ.
Cô đi theo quản gia vào sân, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là cả một mảnh sân vườn được thiết kế theo kiểu sân vườn Giang Nam trông rất là lịch sự tao nhã.
Có thể nhìn ra được nhà họ Tần quả nhiên là một đại gia tộc.
Đi thẳng một đường vào tới biệt thự, quản gia mời Giang Nguyễn Nguyễn ngồi xuống ghế sofa: "Vừa rồi có khách đến thăm, thiếu gia nhà chúng tôi đã dẫn khách lên thăm ông cụ. Giờ tôi sẽ đi thông báo, phiền cô ngồi đây chờ một chút."
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: "Làm phiền ông rồi."
Nói xong, cô đã ngồi xuống ghế sofa.
Người giúp việc nhanh chóng mang trà đến đặt trước mặt cô.
Đợi được một lúc thì Giang Nguyễn Nguyễn nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu, cô đặt cốc xuống, đứng dậy nhìn cầu thang.
Sau đó là một cặp nam nữ trẻ tuổi đi từ trên lầu xuống.
Nhìn thoáng qua thì hai người trông có phần giống nhau. Người đàn ông tuấn tú đẹp trai, còn người phụ nữ xinh đẹp sáng sủa, hẳn hai người này là anh em ruột.
Hai người vừa đi còn vừa quay lại nói gì đó với người phía sau.
Đó hẳn là vị khách mà quản gia vừa nói.
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn dõi theo bọn họ suốt chặng đường.
Cho đến khi thấy rõ hình dáng của vị khách phía sau hai người họ.
Là một người đàn ông có dáng người cao to, ngũ quan khôi ngô quyến rũ, trong tay còn ôm một cô bé, lúc nói chuyện với hai người phía trước khuôn mặt cũng có phần giãn ra.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông nhẹ nhàng liếc nhìn về phía cô.
Lúc hai bên bốn mắt chạm nhau, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi lộp bộp một tiếng.
–---Lệ Bạc Thâm!
Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại người này ở đây!
Những ký ức về đêm đó lại ùa về khắp tâm trí cô.
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn run rẩy không kiềm chế được, gần như không dám nhìn hắn, cô phải cố hết sức bấu chặt vào lòng bàn tay mới kịp giữ mình bình tĩnh lại.
Cô hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh mà đưa mắt nhìn về cặp nam nữ phía trước.
Trên cầu thang, bước chân của Lệ Bạc Thâm khẽ dừng lại, hắn nheo mắt nhìn người phụ nữ đứng cạnh ghế sofa, ánh mắt đảo khắp khuôn mặt cô như thể đang xác nhận điều gì đó.
Cho đến khi thấy cô thu hồi ánh mắt, đôi mắt sâu thẳm của hắn đột nhiên tối sầm xuống.
Quả nhiên là Giang Nguyễn Nguyễn!
Hắn còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.
Có điều, tại sao người phụ nữ này lại ở đây?
Lệ Bạc Thâm có chút nghi ngờ nhưng vẻ mặt vẫn bất biến như cũ.
"Anh Thâm có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông phía trước thấy hắn dừng lại thì khó hiểu quay đầu hỏi.
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc trả lời, giọng nói cũng không chút dao động: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
Người đàn ông phía trước vẫn giữ nghi ngờ trong nhà nhưng cũng phải gật đầu rồi ba người sải bước từ cầu thang đi xuống.
Chương 30 Nghi ngờ khả năng của cô
Rất nhanh, nhóm người đã đi đến trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn.
Tiểu Tinh Tinh được ba bế trong vòng tay, ánh mắt nhìn người dì xinh đẹp đang ở gần đó, vẻ mặt hiện rõ niềm vui hiếm có.
Giang Nguyễn Nguyễn bị hai ba con nhìn bằng hai ánh mắt hoàn toàn khác nhau, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
May mắn thay, người đàn ông phía trước đã dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: "Cô có phải là bác sĩ do bác sĩ Cố giới thiệu đến khám cho ông cụ nhà tôi không?"
Giang Nguyễn Nguyễn điều chỉnh lại biểu cảm, cười nhẹ nói: "Là tôi, xin chào, tôi tên là Giang Nguyễn Nguyễn."
"Chào bác sĩ Giang."
Người đàn ông duỗi tay về phía cô: "Tôi tên là Tần Vũ Trì, đây là em gái tôi, Tần Vũ Phỉ."
Nói xong, anh ta lại liếc nhìn Lệ Bạc Thâm phía sau hai anh em họ: "Người này… xem như là anh trai của chúng tôi, anh ấy họ Lệ."
Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh gật đầu, chào hỏi mỗi người: "Chào Tần tiên sinh, Tần tiểu thư... Tổng Giám đốc Lệ."
Cô vừa dứt lời, tiếng cười lạnh không rõ ý tứ của người đàn ông kia lại vang lên, càng nghe lại càng thấy có chút chế giễu.
Giang Nguyễn Nguyễn hạ mắt xuống, che giấu cảm xúc kỳ lạ dưới mắt.
Ở bên cạnh, Tần Vũ Phỉ đang nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc, lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, cô ta nghi ngờ nói: "Cô khẳng định có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao? Trông có vẻ như cô chỉ mới bằng tuổi chúng tôi, e rằng cô cũng chưa học y được bao lâu đâu đúng không? Cô thật sự chắc chắn bản thân cô có thể làm được chứ?"
Thái độ của cô ta cũng giống như người quản gia vừa rồi.
Có điều đây là người thân của bệnh nhân, cho dù Giang Nguyễn Nguyễn không quan tâm đến nghi vấn của cô ta lắm nhưng cô vẫn phải làm tròn trách nhiệm giải đáp.
Cô vừa định mở miệng giải thích, Tần Vũ Trì đã mỉm cười xin lỗi cô: "Xin lỗi, tình trạng của ông nội tôi rất nghiêm trọng, chúng tôi đã mời các danh y cả trong lẫn ngoài nước, nhưng mà bọn họ đều bất lực bó tay. Em tôi cũng lo ông nội sẽ bị dày vò nữa, dù sao thì đã có rất nhiều bác sĩ cho chúng tôi hy vọng rồi lại làm chúng tôi thất vọng. Cũng vì thế mà chúng tôi không khỏi cẩn thận thêm một chút, mong bác sĩ Giang đừng trách."
Nói xong, Tần Vũ Trì quay đầu nghiêm túc liếc nhìn Tần Vũ Phỉ: "Bác sĩ Giang đến chữa trị cho ông nội mà, làm sao em có thể không lễ phép như vậy chứ, làm sao em có thể vô lễ như vậy hả, mau xin lỗi bác sĩ Giang đi.”
Tần Vũ Phỉ không tình nguyện liếc mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi."
Giang Nguyễn Nguyễn vốn dĩ cũng không để chuyện này trong lòng, nghe được lời xin lỗi này thì cô nhàn nhạt cười với bọn họ: "Không sao, dù sao đây cũng là người thân của hai người, hai người có lo lắng cũng là điều dễ hiểu.”
Có điều, về chuyện năng lực của tôi thì hai người có thể yên tâm, mặc dù tôi không lớn tuổi, không giống mấy danh y có thâm niên kia. Thế nhưng mà những năm qua tôi vẫn luôn nghiên cứu rất nhiều căn bệnh nan y ở nước ngoài, so ra thì kinh nghiệm của tôi có thể thua kém các bác sĩ già hành nghề hàng chục năm kia, nhưng về mặt năng lực, tôi có niềm tin tuyệt đối vào bản thân mình."
Nói xong, cô lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách đưa cho Tần Vũ Trì: "Đây là lý lịch làm việc mấy năm nay của tôi, Tần tiên sinh có thể xem trước rồi hãy quyết định xem tôi có đủ tư cách chẩn đoán và điều trị cho ông cụ Tần hay không."
Tần Vũ Trì không ngờ cô đã chuẩn bị kĩ như vậy.
Mặc dù vừa rồi anh ta có khiển trách Tần Vũ Phỉ, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng không thực sự tin tưởng Giang Nguyễn Nguyễn có thể chữa khỏi bệnh.
Ai ngờ người này vừa lên tiếng đã khẳng định năng lực của bản thân, hơn nữa còn có chuẩn bị từ trước như vậy.
Cho dù không nhìn vào sơ yếu lý lịch này, chỉ riêng sự tự tin của cô cũng đã đủ thuyết phục anh ta.
Ôm trách nhiệm kiểm tra bác sĩ trước khi chữa cho ông lão nhà mình cùng với một chút tò mò về Giang Nguyễn Nguyễn, Tần Vũ Trì duỗi tay ra định lấy tài liệu xem.
Ai ngờ anh ta còn chưa kịp đưa tay nhận lấy đã có một bàn tay khác duỗi ra từ bên cạnh, bắt lấy phần tài liệu đó...
“Tăng hai phẩy?”
Cố Vân Xuyên sững sờ: “Phó tổng, không phải trước đó chúng ta đã đàm phán xong rồi sao? Hiện tại đã đến lúc ký hợp đồng, tại sao cô lại đột nhiên tăng giá?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, Phó Vi Trữ thoải mái bắt chéo chân, giọng điệu nhàn nhã: “Quả thực là trước đó tôi đã đồng ý, nhưng mà nhìn chung năm nay giá dược liệu trên thị trường đang có xu hướng tăng cao. Nếu như chúng tôi vẫn giữ nguyên giá cả như thỏa thuận ban đầu thì công ty chúng tôi sẽ phải chịu lỗ rất nhiều. Hy vọng bác sĩ Cố thông cảm.”
Cô ta nói hay thật.
Sắc mặt của Cố Vân Xuyên đã lạnh như băng. Lúc anh nhíu mày định nói thêm gì đó nhưng đã bị Giang Nguyễn Nguyễn ngăn lại.
“Tôi thấy cô Phó đột nhiên muốn tăng giá là vì gặp tôi đúng không? Tôi hiểu rất rõ giá cả của dược liệu trên thị trường. Nếu bên cô muốn tăng giá thì chúng ta vẫn có thể từ từ đàm phán lại, nhưng mà cô muốn tăng một lần hai phẩy như thế thì quá vô lý.”
Vốn dĩ Giang Nguyễn Nguyễn chỉ muốn nghiêm túc giải quyết công việc nhưng rõ ràng là đối phương đang cố tình ý gây khó dễ, đã vậy thì không có lý do gì để cô phải tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Phó Vi Trữ nghe vậy thì cau mày không hài lòng, cô ta lạnh lùng nói: “Không cần biết là vì cái gì, đây là giá hiện tại của chúng tôi, nếu như hai người cảm thấy không phù hợp thì chúng tôi cũng không thiếu mối làm ăn này.”
Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh trả lời: “Nếu đã thế thì coi như chuyến này chúng tôi đi không công đi. Hợp tác với một công ty không giữ chữ tín như nhà họ Phó thì chúng tôi cũng không yên tâm được.”
Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy nói với Cố Vân Xuyên: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Vân Xuyên gật đầu rồi hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.
“Giữa cô và Phó Vi Trữ đã từng xảy ra chuyện gì sao?”
Sau khi rời khỏi quán, cuối cùng Cố Vân Xuyên cũng không nhịn được lòng tò mò.
Trong lúc đang bàn chuyện hợp tác, anh có thể cảm nhận được rất rõ chuyện Phó Vi Trữ có địch ý với Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn không muốn nhớ lại quá nhiều về chuyện năm đó, cô chỉ trả lời đơn giản: “Đúng vậy.”
Thấy cô không muốn nói gì thêm, Cố Vân Xuyên cũng không hỏi nữa. Anh chuyển chủ đề sang chuyện dược liệu: “Nếu như không hợp tác với nhà họ Phó, chúng ta phải tìm bên bán dược liệu mới.”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Vậy thì cứ đi tìm thôi. Hải Thành này rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có những bên bán dược liệu khác sẵn sàng hợp tác với chúng ta.”
“Ừm.” Cố Vân Xuyên mỉm cười gật đầu.
Thay vì lo chuyện tìm bên bán dược liệu khác, anh càng lo chuyện Giang Nguyễn Nguyễn bị người khác nhắm đến.
Trong quán cà phê, sau khi Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, Phó Vi Trữ lạnh lùng nói với Lâm Thành: “Lập tức đi báo cho tất cả những công ty bán dược liệu ở Hải Thành. Nếu như công ty nào dám hợp tác với viện nghiên cứu VR thì công ty đó sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Phó!”
Lâm Thành không biết tiểu thư đã có mâu thuẫn gì với bác sĩ Giang.
Thế nhưng anh ta cảm thấy kể từ khi gặp bác sĩ Giang, bầu không khí xung quanh tiểu thư lập tức căng thẳng đến mức đáng sợ.
Tới khi nghe Phó Vi Trữ nói vậy thì anh ta càng rùng mình hơn, nhanh nhẹn đồng ý: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Nói xong, anh ta đứng dậy rời đi.
Lúc này Phó Vi Trữ đã trở thành người duy nhất còn lại ngồi trong quán cà phê.
Nghĩ đến thái độ lúc sáng của Lệ Bạc Thâm và khí chất sắc sảo của Giang Nguyễn Nguyễn, Phó Vi Trữ vô thức cảm thấy hoảng sợ.
Cho dù Lệ Bạc Thâm muốn chấm dứt hôn ước với cô ta có phải vì Giang Nguyễn Nguyễn hay không thì hai người này cũng đã từng kết hôn. Hơn nữa, cô ta cũng không rõ thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với người phụ nữ đó là gì…
Nếu chuyện này còn kéo dài nữa, cô ta không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào đâu.
Cô ta không thể đợi thêm được nữa!
Cùng lúc đó tại Tập đoàn Lệ thị.
“Thiếu gia, tôi đã tìm được thông tin của người đàn ông đi cùng cô Giang tối qua.”
Lộ Khiêm đi vào phòng, đứng cung kính nói chuyện trước mặt Lệ Bạc Thâm.
Chương 27 Bị người ta hại
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm buông công việc đang làm xuống, nghĩ đến Giang Nguyễn Nguyễn và bóng lưng người đàn ông xa lạ cùng rời đi đêm qua, sắc mặt hơi trầm xuống: “Là người nào?"
"Người đàn ông kia tên là Cố Vân Xuyên, là người phụ trách của sở nghiên cứu VR, trước đó cụ ông Tần gia cũng có tìm anh ta khám bệnh."
Lộ Khiêm phát giác áp suất không khí trong văn phòng đã giảm xuống, giọng nói trở nên rất thận trọng: “Mặt khác, tôi còn điều tra được hiện tại Cố Vân Xuyên vẫn còn độc thân, Giang tiểu thư và anh ta... Chắc không có quan hệ đặc biệt gì, tính ra Giang tiểu thư cũng học y, có lẽ hai người quen biết ở trường."
Nghe thấy khả năng này, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi dịu lại: “Trừ những cái đó ra, còn tra được gì khác không?"
Lộ Khiêm lộ ra vẻ mặt hơi khó xử: “Trước mắt chúng tôi chỉ tra được nhiêu đó thông tin, phía Giang tiểu thư chúng tôi chỉ biết cô ấy vừa về nước, những chuyện và tung tích khi cô ấy ở nước ngoài thì nhất thời chưa tra được gì."
Lệ Bạc Thâm cau mày lại, cảm thấy hơi bất mãn, nhưng nếu đã không tra được thì hắn hỏi tiếp cũng không có tác dụng, sau đó hắn đột nhiên nhắc tới cụ Tần: “Hiện giờ sức khỏe ông nội Tần thế nào rồi?"
Lộ Khiêm đang muốn nhận lỗi nói mình làm việc không tốt, lại nghe thiếu gia dời đề tài đi thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tình hình phía Tần lão không mấy lạc quan, Tần gia gần như mời khắp các danh y trong ngoài nước, đều bó tay trước bệnh tình của Tần lão."
Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu: “Giúp tôi từ chối toàn bộ hoạt động vào tối ngày mai, tối mai tôi đi thăm cụ Tần."
"Vâng." Lộ Khiêm đáp lại, chờ một lát thấy thiếu gia không còn gì sai bảo thì mới quay người lui ra ngoài.
...
Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên vừa trở lại sở nghiên cứu thì lập tức liên lạc với từng nhà cung cấp dược liệu ở Hải Thành.
Bởi vì dược liệu cung ứng không đủ nên rất nhiều hạng mục trong sở nghiên cứu còn đang gác lại, nếu tiếp tục như vậy sẽ tạo thành tổn thất càng ngày càng lớn.
Chuyện tìm kiếm đối tác cung ứng dược liệu không thể kéo dài thêm nữa.
Trước đó Cố Vân Xuyên gần như đã liên lạc toàn bộ nhà cung cấp ở Hải Thành, nhưng đều bị họ từ chối, hiện giờ hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cho những người đó lần nữa.
"Sở nghiên cứu VR? Trước đó không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Các người báo giá quá thấp, chúng tôi không có khả năng hợp tác!"
Giang Nguyễn Nguyễn vừa báo tên sở nghiên cứu đã nghe đầu bên kia không chút do dự mà từ chối.
Trầm ngâm mấy giây, Giang Nguyễn Nguyễn cắn răng nói: "Chúng tôi có thể tăng 0.5 so với giá ban đầu, hai bên đều lui một bước, ngày sau nếu hợp tác vui vẻ có thể bàn lại phần giá cả..."
Đầu bên kia cắt ngang lời cô: “Quá thấp, tối thiểu phải 3.0, bằng không khỏi thương lượng."
Nghe đối phương chém giá cắt cổ, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp cúp điện thoại.
Bên kia, sắc mặt Cố Vân Xuyên cũng rất khó coi.
"Thật có lỗi, bác sĩ Cố, dược liệu phía chúng tôi đều đã được đặt trước, hiện tại không có nhiều để cung ứng cho sở nghiên cứu của các vị."
Nghe câu này thì biết ngay chỉ là lấy cớ để từ chối họ, cũng thể hiện rõ thái độ không hợp tác.
Cố Vân Xuyên cũng không ép buộc: “Được, tôi hiểu rồi."
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Liên tục gọi vô số cuộc điện thoại, thẳng đến buổi chiều hôm sau vẫn không thu được tin tốt nào cả.
Thái độ của đám thương nhân dược liệu đều là khách khí hoặc không kiên nhẫn, nhưng kết quả chỉ có một, chính là không có ý định hợp tác với họ.
Thậm chí còn có một nhà trực tiếp chỉ mặt gọi tên nói với Giang Nguyễn Nguyễn rằng họ không có khả năng hợp tác với sở nghiên cứu VR, không có lý do nào cả.
Trong lòng hai người biết rõ, họ nhất định đã bị người ta hại.
Còn kẻ đứng phía sau màn cũng khá rõ ràng, họ không nghĩ ra khả năng nào khác ngoài Phó Vi Trữ.
Chương 28 Cơ hội duy nhất
Biết mình bị người ta hại, cộng thêm mấy hạng mục trong sở nghiên cứu còn đang đình trệ, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy hơi bực bội.
Cô không nghĩ tới thời gian đã qua sáu năm mà thù hận của Phó Vi Trữ đối với cô vẫn còn lớn như thế, thậm chí vô sỉ đến sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
Nhưng bây giờ không phải lúc phát tiết cảm xúc, Giang Nguyễn Nguyễn bấu vào lòng bàn tay, làm mình tỉnh táo lại, ngước mắt nói với Cố Vân Xuyên: "Không sao, Hải Thành không được thì chúng ta liên lạc nhà cung cấp ở những thành phố khác, nhất định có thể tìm ra người chịu hợp tác với chúng ta."
Chỉ là chi phí và thời gian tiêu tốn cũng sẽ cao hơn một chút.
Mặc dù Giang Nguyễn Nguyễn không nói nhưng cũng biết rõ điểm này. Cô cũng hi vọng có thể tìm được nhà cung cấp thích hợp ở gần, nhưng bây giờ thật sự không có cách nào khác.
"Không đúng... Chưa hẳn cần đi tới thành phố khác." Cố Vân Xuyên như nhớ đến chuyện gì đó, giọng nói trở nên thoải mái hơn.
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày lại: “Anh cảm thấy ở Hải Thành còn có bên nào hợp tác được? Những tiệm thuốc nhỏ tuyệt đối không được, chúng ta phải có quy mô nhất định..."
Cố Vân Xuyên gật đầu: “Tôi biết, nhưng có lẽ chuyện này cần cô đích thân ra trận."
Giang Nguyễn Nguyễn càng không hiểu.
"Tôi nhớ cô từng nói mình có hiểu biết đối với nhà cung cấp dược liệu Hải Thành, không biết cô có nghe nói đến Tần gia không?" Cố Vân Xuyên nói: “Tổ tiên Tần gia xuất thân làm dược liệu, có địa vị rất cao ở Hải Thành, ông cụ Tần đức cao vọng trọng, có điều mấy năm nay tình hình sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, vì thế Tần gia tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng đều bó tay trước bệnh tình của ông ấy. Họ cũng từng mời tôi tới xem nhưng tôi tự nhận bản thân mình không có năng lực đó. Nhưng cô thì chưa chắc."
"Vậy sao..." Giang Nguyễn Nguyễn biết ý của anh, nhưng vẫn hơi lo lắng: “Nhưng Tần gia có quy mô lớn như vậy, phương diện giá cả chưa chắc sẽ thấp hơn hiện giờ."
Cố Vân Xuyên nói: "Trước đó Tần gia đã hứa hẹn, nếu có người chữa khỏi cho ông cụ thì họ có thể tặng miễn phí một số dược liệu đắt giá, thậm chí tương lai cũng có thể bán nửa giá cho đối phương."
Nghe thế, đôi mắt Giang Nguyễn Nguyễn sáng lên, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cũng từ từ rơi xuống: “Có chuyện tốt này mà sao anh không nói sớm?"
Cố Vân Xuyên bật cười: “Tôi cũng từng có ý định này, nhưng lúc đó cô còn chưa tới, năng lực của tôi lại không đủ cho nên cuối cùng chỉ đành từ bỏ, chuyện này cũng bị tôi ném ra sau đầu, vừa rồi mới nhớ tới, cảm thấy có lẽ cô có thể đi thử xem, không biết ý cô thế nào?"
"Đương nhiên không thành vấn đề!" Giang Nguyễn Nguyễn lập tức đứng dậy, thúc giục: “Anh giúp tôi liên lạc với Tần gia, hỏi xem khi nào tới được."
Thấy dáng vè sốt ruột của cô vì sở nghiên cứu, Cố Vân Xuyên hơi rung động, lập tức cười đáp: “Tôi đi ngay, cô ở đây đợi tôi một chút."
Nói xong, anh ra khỏi văn phòng gọi điện thoại.
Giang Nguyễn Nguyễn chờ trong phòng làm việc.
Mặc kệ ông cụ Tần thế nào, vì sở nghiên cứu, cô nhất định phải cố hết sức chữa khỏi cho ông!
Chỉ chốc lát sau, Cố Vân Xuyên lại trở về.
"Thế nào?" Giang Nguyễn Nguyễn mở lời hỏi.
Cố Vân Xuyên gật đầu: “Khá tốt, trước mắt Tần gia còn chưa tìm được bác sĩ có thể chữa trị cho cụ Tần, nghe tôi nói muốn đề cử một người tới xem thì không chút do dự mà đồng ý."
"Khi nào chúng ta đi được?" Giang Nguyễn Nguyễn vội hỏi.
"Buổi tối hôm nay." Cố Vân Xuyên nói.
Giang Nguyễn Nguyễn lập tức đồng ý, thời gian này rất hợp ý cô, cô cũng hi vọng tới đó càng sớm càng tốt.
"Làm phiền anh thuật lại cho tôi những triệu chứng của cụ Tần để tôi sớm chuẩn bị." Nhắc đến chuyện liên quan đến chữa bệnh, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn nghiêm túc lên.
Chương 29: Tạm biệt
Bệnh tình của ông cụ nhà họ Tần có phần phức tạp, đó cũng là lý do khiến những danh y đó bất lực.
Cố Vân Xuyên nói cho cô biết tình trạng của ông cụ Tần nhưng cũng phải mất một hồi lâu mới có thể nói xong.
Sáu giờ tối, sau khi Giang Nguyễn Nguyễn tan làm, dựa theo địa chỉ mà Cố Vân Xuyên đưa, cô một mình đến biệt thự nhà họ Tần.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên có vẻ là quản gia.
Khi nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn, ông ta lịch sự chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là?"
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: "Xin chào, tôi là bác sĩ đến khám cho ông cụ Tần, lúc chiều tôi có điện báo trước."
Nghe vậy, người quản gia liền nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô còn trẻ tuổi như vậy thì trong lòng ông ta không khỏi có chút nghi ngờ.
Còn trẻ như vậy có làm được không đây?
Nhưng mà ông ta không thể hiện thẳng ra ngoài mặt, dừng chừng hai giây, ông ta nói: "Nếu là bác sĩ thì mời cô đi theo tôi."
Nói xong, ông ta xoay người dẫn đường cho Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy đối phương không tin tưởng mình nhưng cô cũng chẳng thèm để ý tới.
Trước khi chữa khỏi cho bệnh nhân của mình, cô có thể chấp nhận mọi sự nghi ngờ.
Cô đi theo quản gia vào sân, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là cả một mảnh sân vườn được thiết kế theo kiểu sân vườn Giang Nam trông rất là lịch sự tao nhã.
Có thể nhìn ra được nhà họ Tần quả nhiên là một đại gia tộc.
Đi thẳng một đường vào tới biệt thự, quản gia mời Giang Nguyễn Nguyễn ngồi xuống ghế sofa: "Vừa rồi có khách đến thăm, thiếu gia nhà chúng tôi đã dẫn khách lên thăm ông cụ. Giờ tôi sẽ đi thông báo, phiền cô ngồi đây chờ một chút."
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: "Làm phiền ông rồi."
Nói xong, cô đã ngồi xuống ghế sofa.
Người giúp việc nhanh chóng mang trà đến đặt trước mặt cô.
Đợi được một lúc thì Giang Nguyễn Nguyễn nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu, cô đặt cốc xuống, đứng dậy nhìn cầu thang.
Sau đó là một cặp nam nữ trẻ tuổi đi từ trên lầu xuống.
Nhìn thoáng qua thì hai người trông có phần giống nhau. Người đàn ông tuấn tú đẹp trai, còn người phụ nữ xinh đẹp sáng sủa, hẳn hai người này là anh em ruột.
Hai người vừa đi còn vừa quay lại nói gì đó với người phía sau.
Đó hẳn là vị khách mà quản gia vừa nói.
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn dõi theo bọn họ suốt chặng đường.
Cho đến khi thấy rõ hình dáng của vị khách phía sau hai người họ.
Là một người đàn ông có dáng người cao to, ngũ quan khôi ngô quyến rũ, trong tay còn ôm một cô bé, lúc nói chuyện với hai người phía trước khuôn mặt cũng có phần giãn ra.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông nhẹ nhàng liếc nhìn về phía cô.
Lúc hai bên bốn mắt chạm nhau, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi lộp bộp một tiếng.
–---Lệ Bạc Thâm!
Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại người này ở đây!
Những ký ức về đêm đó lại ùa về khắp tâm trí cô.
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn run rẩy không kiềm chế được, gần như không dám nhìn hắn, cô phải cố hết sức bấu chặt vào lòng bàn tay mới kịp giữ mình bình tĩnh lại.
Cô hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh mà đưa mắt nhìn về cặp nam nữ phía trước.
Trên cầu thang, bước chân của Lệ Bạc Thâm khẽ dừng lại, hắn nheo mắt nhìn người phụ nữ đứng cạnh ghế sofa, ánh mắt đảo khắp khuôn mặt cô như thể đang xác nhận điều gì đó.
Cho đến khi thấy cô thu hồi ánh mắt, đôi mắt sâu thẳm của hắn đột nhiên tối sầm xuống.
Quả nhiên là Giang Nguyễn Nguyễn!
Hắn còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.
Có điều, tại sao người phụ nữ này lại ở đây?
Lệ Bạc Thâm có chút nghi ngờ nhưng vẻ mặt vẫn bất biến như cũ.
"Anh Thâm có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông phía trước thấy hắn dừng lại thì khó hiểu quay đầu hỏi.
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc trả lời, giọng nói cũng không chút dao động: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
Người đàn ông phía trước vẫn giữ nghi ngờ trong nhà nhưng cũng phải gật đầu rồi ba người sải bước từ cầu thang đi xuống.
Chương 30 Nghi ngờ khả năng của cô
Rất nhanh, nhóm người đã đi đến trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn.
Tiểu Tinh Tinh được ba bế trong vòng tay, ánh mắt nhìn người dì xinh đẹp đang ở gần đó, vẻ mặt hiện rõ niềm vui hiếm có.
Giang Nguyễn Nguyễn bị hai ba con nhìn bằng hai ánh mắt hoàn toàn khác nhau, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
May mắn thay, người đàn ông phía trước đã dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: "Cô có phải là bác sĩ do bác sĩ Cố giới thiệu đến khám cho ông cụ nhà tôi không?"
Giang Nguyễn Nguyễn điều chỉnh lại biểu cảm, cười nhẹ nói: "Là tôi, xin chào, tôi tên là Giang Nguyễn Nguyễn."
"Chào bác sĩ Giang."
Người đàn ông duỗi tay về phía cô: "Tôi tên là Tần Vũ Trì, đây là em gái tôi, Tần Vũ Phỉ."
Nói xong, anh ta lại liếc nhìn Lệ Bạc Thâm phía sau hai anh em họ: "Người này… xem như là anh trai của chúng tôi, anh ấy họ Lệ."
Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh gật đầu, chào hỏi mỗi người: "Chào Tần tiên sinh, Tần tiểu thư... Tổng Giám đốc Lệ."
Cô vừa dứt lời, tiếng cười lạnh không rõ ý tứ của người đàn ông kia lại vang lên, càng nghe lại càng thấy có chút chế giễu.
Giang Nguyễn Nguyễn hạ mắt xuống, che giấu cảm xúc kỳ lạ dưới mắt.
Ở bên cạnh, Tần Vũ Phỉ đang nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc, lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, cô ta nghi ngờ nói: "Cô khẳng định có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao? Trông có vẻ như cô chỉ mới bằng tuổi chúng tôi, e rằng cô cũng chưa học y được bao lâu đâu đúng không? Cô thật sự chắc chắn bản thân cô có thể làm được chứ?"
Thái độ của cô ta cũng giống như người quản gia vừa rồi.
Có điều đây là người thân của bệnh nhân, cho dù Giang Nguyễn Nguyễn không quan tâm đến nghi vấn của cô ta lắm nhưng cô vẫn phải làm tròn trách nhiệm giải đáp.
Cô vừa định mở miệng giải thích, Tần Vũ Trì đã mỉm cười xin lỗi cô: "Xin lỗi, tình trạng của ông nội tôi rất nghiêm trọng, chúng tôi đã mời các danh y cả trong lẫn ngoài nước, nhưng mà bọn họ đều bất lực bó tay. Em tôi cũng lo ông nội sẽ bị dày vò nữa, dù sao thì đã có rất nhiều bác sĩ cho chúng tôi hy vọng rồi lại làm chúng tôi thất vọng. Cũng vì thế mà chúng tôi không khỏi cẩn thận thêm một chút, mong bác sĩ Giang đừng trách."
Nói xong, Tần Vũ Trì quay đầu nghiêm túc liếc nhìn Tần Vũ Phỉ: "Bác sĩ Giang đến chữa trị cho ông nội mà, làm sao em có thể không lễ phép như vậy chứ, làm sao em có thể vô lễ như vậy hả, mau xin lỗi bác sĩ Giang đi.”
Tần Vũ Phỉ không tình nguyện liếc mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi."
Giang Nguyễn Nguyễn vốn dĩ cũng không để chuyện này trong lòng, nghe được lời xin lỗi này thì cô nhàn nhạt cười với bọn họ: "Không sao, dù sao đây cũng là người thân của hai người, hai người có lo lắng cũng là điều dễ hiểu.”
Có điều, về chuyện năng lực của tôi thì hai người có thể yên tâm, mặc dù tôi không lớn tuổi, không giống mấy danh y có thâm niên kia. Thế nhưng mà những năm qua tôi vẫn luôn nghiên cứu rất nhiều căn bệnh nan y ở nước ngoài, so ra thì kinh nghiệm của tôi có thể thua kém các bác sĩ già hành nghề hàng chục năm kia, nhưng về mặt năng lực, tôi có niềm tin tuyệt đối vào bản thân mình."
Nói xong, cô lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách đưa cho Tần Vũ Trì: "Đây là lý lịch làm việc mấy năm nay của tôi, Tần tiên sinh có thể xem trước rồi hãy quyết định xem tôi có đủ tư cách chẩn đoán và điều trị cho ông cụ Tần hay không."
Tần Vũ Trì không ngờ cô đã chuẩn bị kĩ như vậy.
Mặc dù vừa rồi anh ta có khiển trách Tần Vũ Phỉ, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng không thực sự tin tưởng Giang Nguyễn Nguyễn có thể chữa khỏi bệnh.
Ai ngờ người này vừa lên tiếng đã khẳng định năng lực của bản thân, hơn nữa còn có chuẩn bị từ trước như vậy.
Cho dù không nhìn vào sơ yếu lý lịch này, chỉ riêng sự tự tin của cô cũng đã đủ thuyết phục anh ta.
Ôm trách nhiệm kiểm tra bác sĩ trước khi chữa cho ông lão nhà mình cùng với một chút tò mò về Giang Nguyễn Nguyễn, Tần Vũ Trì duỗi tay ra định lấy tài liệu xem.
Ai ngờ anh ta còn chưa kịp đưa tay nhận lấy đã có một bàn tay khác duỗi ra từ bên cạnh, bắt lấy phần tài liệu đó...