-
Chương 51-55
Chương 51 Không thấy Tiểu Tinh Tinh đâu
Hôm sau là cuối tuần nên hai đứa nhóc không cần đến nhà trẻ, Giang Nguyễn Nguyễn định dẫn tụi nhỏ cùng đến sở nghiên cứu.
Cô vừa thu dọn xong chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ nghĩ là Tịch Mộ Vi tới nên đứng dậy đi mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ở cửa, Giang Nguyễn Nguyễn bỗng cau mày lại: “Tiểu Tinh Tinh? Sao con lại đến đây?"
Nói xong, cô vô thức nhìn lướt qua xung quanh một vòng, nghĩ rằng Lệ Bạc Thâm sẽ chờ ở phía xa. Không ngờ nhìn một vòng mà trừ Tiểu Tinh Tinh đứng ngoài cửa ra thì không còn ai khác.
Giang Nguyễn Nguyễn thu mắt lại, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cô bé: “Nói cho dì nghe sao con lại tới đây? Là cha đưa con tới sao?"
Dựa theo thái độ hôm qua của Lệ Bạc Thâm đối với cô ở nhà trẻ, khả năng hắn để Tiểu Tinh Tinh đến tìm cô cực kỳ nhỏ.
Nhưng hiện giờ Giang Nguyễn Nguyễn chỉ nghĩ đến khả năng này.
Tiểu Tinh Tinh mặc một chiếc váy màu trắng, vác cái ba lô nhỏ ở nhà trẻ hôm qua, nghe cô hỏi vậy thì móc ra một quyển vở từ cái ba lô rồi viết chữ lên đó: "Con tự tới."
Giang Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên: “Tự con đến? Sao con tìm tới đây được?"
Tiểu Tinh Tinh lại viết lên quyển vở: "Tự con đón xe tới."
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn hơi hoài nghi, liên tục xác nhận xung quanh không có người khác thì không thể không tin.
Sáng sớm con gái của Lệ Bạc Thâm đón xe đến nhà cô, tình huống này thực sự làm cô đau đầu.
"Vậy con đến tìm dì có chuyện gì sao?" Cô đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, dịu dàng hỏi.
"Con muốn làm bạn với các anh, đến tìm các anh chơi, được không ạ?" Tiểu Tinh Tinh giơ vở lên, mong đợi mà nhìn cô.
Chỉ vì chuyện này?
Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Hôm qua cô giáo trong lớp cũng nói cô bé này rất bám hai đứa nhóc nhà cô, nhưng không ngờ cô bé dám một mình đón xe tới đây tìm tụi nó chơi.
Hơn nữa cô bé còn không biết nói. Nếu gặp phải người xấu trên đường... Giang Nguyễn Nguyễn căn bản không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.
"Mẹ?" Triều Triều và Mộ Mộ chờ nửa ngày trong nhà vẫn không thấy mẹ vào, vội tò mò đi ra xem.
Nhìn thấy người ở ngoài cổng, phản ứng của hai đứa nhóc không khác Giang Nguyễn Nguyễn chút nào: “Sao em lại ở chỗ này!"
Tiểu Tinh Tinh đang chuẩn bị viết lên quyển vở thì Giang Nguyễn Nguyễn quay lại giải thích thay: “Em gái muốn tới đây chơi với hai con."
Nghe vậy, Triều Triều nghi ngờ nhìn chung quanh, vốn cho rằng có thể nhìn thấy cha, nhưng lại không trông thấy người lớn nào cả.
"Làm sao em ấy đến đây được ạ?" Triều Triều lại quay sang nhìn mẹ và hỏi.
Giang Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ và nói: "Em gái tự đón xe tới đây."
Nói ra lời này, cả cô cũng không thể tin được.
Nhưng hai đứa nhỏ lại không hề nghi ngờ, Mộ Mộ còn kinh ngạc nhìn Tiểu Tinh Tinh đang đứng trước cửa: “Em tự tới đây à? Em lại trốn nhà đi?"
Nhớ không lầm thì Tiểu Tinh Tinh cũng bỏ nhà ra đi vào lần đầu tiên họ gặp nhau!
Tiểu Tinh Tinh lại không cảm thấy hành vi của mình có gì kỳ quái, chỉ khẽ gật đầu với họ.
Thấy dáng vẻ nhẹ như mây gió của cô bé, hai đứa nhóc liếc nhau, đều không biết nói gì.
Sao con gái của cha cứ hai ba ngày là trốn nhà đi vậy? Hơn nữa còn chạy đến nhà họ?
Cùng lúc đó, trong văn phòng giám đốc tập đoàn Lệ Thị, Lệ Bạc Thâm đang xử lý công việc thì đột nhiên điện thoại trong tay vang lên.
Vừa bắt máy thì giọng nói sốt ruột của quản gia đã vang lên: "Thiếu gia, lại không thấy tiểu tiểu thư đâu nữa!"
Chương 52 Muốn gặp dì
Lệ Bạc Thâm lập tức ngừng công việc đang làm lại: “Tôi lập tức trở về!"
Sau khi cúp điện thoại, hắn gấp rút chạy về trang viên Lệ gia.
"Sao lại như vậy? Các người đông như thế mà không giữ nổi một đứa nhỏ sao?" Lệ Bạc Thâm vừa trở lại biệt thự đã trầm giọng chất vấn.
Đám người làm run sợ đứng trong phòng khách, bị lửa giận của hắn dọa đến mức không dám ngẩng đầu.
Quản gia cẩn thận mở miệng: “Chúng tôi cũng không rõ... Buổi sáng tiểu tiểu thư ăn điểm tâm xong liền trở về phòng, khi thím Trương đi lên tìm lại phát hiện không thấy đâu nữa."
Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Camera đâu?"
Quản gia lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Thiếu gia, camera... Không biết đã tắt vào lúc nào, trùng hợp là không có đoạn video theo dõi vào buổi sáng hôm nay."
Nghe vậy, sắc mặt Lệ Bạc Thâm càng trầm xuống.
Trong phòng khách hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi người run sợ cúi thấp càng đầu, hận không thể giấu mình vào kẽ đất. Ai mà ngờ được trong thời gian ngắn như thế mà tiểu tiểu thư đã đi lạc hai lần liên tục, còn ngay dưới mí mắt của họ!
Nếu tiểu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì e rằng họ đều mất bát cơm này...
Lệ Bạc Thâm vừa nhấc mắt liền nhìn thấy mấy vệ sĩ hắn phái đi coi chừng Tiểu Tinh Tinh đều đứng trong đám người, lập tức tức giận quát: “Các anh còn đứng đấy làm gì! Sao không mau đi tìm? Nếu tìm không thấy thì cả đám các ngươi khỏi về nữa!"
Tiếng nói vừa dứt, mọi người vội vàng thưa vâng rồi cúi đầu xoay người bước nhanh ra khỏi biệt thự.
..
Giang Nguyễn Nguyễn buồn rầu nhìn con bé trước mặt.
Thời gian đã không còn sớm, hiện tại cô nên dẫn hai đứa nhò đến sở nghiên cứu làm việc, nhưng cô bé này xuất hiện đã làm xáo trộn kế hoạch của cô.
Hơn nữa Tiểu Tinh Tinh còn tự đón xe tới, cô không có khả năng lại để con bé tự trở về.
Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn thầm thở dài rồi đứng dậy nhường ra lối vào nhà: “Con vào đi."
Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên, dùng sức gật đầu rồi đi theo cô vào biệt thự.
"Con ăn sáng chưa?" Giang Nguyễn Nguyễn quan tâm hỏi một câu.
Tiểu Tinh Tinh ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, nghe vậy thì ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn dẫn hai đứa nhóc ngồi xuống bên cạnh cô bé, do dự một lát rồi hỏi: “Có thể nói cho dì biết là con thật sự đến tìm các anh chơi thôi hay là bỏ nhà đi như lần trước? Người trong nhà biết con đến chỗ dì không?"
Tiểu Tinh Tinh hơi nghiêng đầu rồi viết lên quyển vở.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triều Triều và Mộ Mộ bên cạnh cũng đầy vẻ nghiêm túc: “Một mình em mà dám tự đón xe, nếu gặp phải người xấu sẽ bị bắt đi! Không phải cô giáo đã dạy rồi sao? Con nít không được đi ra ngoài một mình!"
Tụi nhỏ nói xong thì Tiểu Tinh Tinh cũng viết xong, cô bé giơ quyển vở lên cho họ xem.
"Muốn gặp dì, muốn gặp các anh."
Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Con... Bỏ nhà đi vì dì và các anh?"
Tiểu Tinh Tinh dùng sức gật đầu, lại viết một chữ lên quyển vở: “Thích."
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nổi.
Thích? Thích cái gì?
"Em thích mọi người?" Triều Triều suy đoán.
Tiểu Tinh Tinh lại gật đầu một cái.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy càng mềm lòng.
Nói thật cô cũng rất thích cô bé đáng yêu này. Mặc dù biết đây là con của Lệ Bạc Thâm và người phụ nữ khác, nhưng sau khi tiếp xúc cô cũng không ghét nổi đứa bé ngoan này.
Nhưng con bé làm như thế quá nguy hiểm.
"Cám ơn con đã yêu thích dì và hai anh, nhưng con nít trốn nhà đi là không đúng, cha con nhất định sẽ lo lắng, dì nói với cha con một tiếng có được không?" Sau khi suy tư, Giang Nguyễn Nguyễn dịu dàng hỏi ý kiến Tiểu Tinh Tinh.
Mặc dù cô không muốn liên lạc với Lệ Bạc Thâm, nhưng dù sao con của hắn cũng đang ở chỗ cô.
Đều là người làm cha làm mẹ, Giang Nguyễn Nguyễn biết bây giờ Lệ Bạc Thâm nhất định đang lòng như lửa đốt.
Tiểu Tinh Tinh rũ mắt xuống, cảm thấy không muốn lắm.
Cha xấu lắm, dì xinh đẹp và các anh tốt với cô như thế mà cha lại không để cô tiếp xúc với họ.
Nhưng giọng nói của dì xinh đẹp thật dịu dàng...
Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh vẫn ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Chương 53 Dì cũng thích con
Giang Nguyễn Nguyễn lật tìm số điện thoại của Lệ Bạc Thâm trong danh bạ.
Do lần trước Tiểu Tinh Tinh đi lạc, cô sợ bỏ lỡ điện thoại của cha cô bé nên mới cố ý lưu lại, bây giờ tên lưu trên danh bạ vẫn là một chữ "A" đơn giản.
Sau khi đổi cái tên đó thành Lệ Bạc Thâm, Giang Nguyễn Nguyễn mới bấm gọi.
Phía bên kia, Lệ Bạc Thâm đang chuẩn bị lái xe đi tìm Tiểu Tinh Tinh thì đột nhiên điện thoại reo lên.
Nhìn cái tên hiện ra trên màn hình, đồng tử của hắn đột nhiên co chặt lại, sau đó đưa tay bấm nghe máy.
"Là tôi." Giọng của Giang Nguyễn Nguyễn truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Nghĩ đến trò hề lần trước người phụ nữ này làm ra vì tránh né hắn, Lệ Bạc Thâm hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng rất lạnh lùng: “Có việc gì?"
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn cô bé bên cạnh, nếu không phải nể mặt Tiểu Tinh Tinh thì cô đã trực tiếp cúp máy khi nghe thấy giọng điệu này của hắn!
"Sáng hôm nay Tiểu Tinh Tinh tới tìm tôi, nếu anh rảnh thì tới đón con bé về đi. Hoặc là anh nói địa chỉ cho tôi, tôi đưa nó về cũng được."
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Nói địa chỉ cho tôi."
Giang Nguyễn Nguyễn nói: "Số 32 Đế Đình Phủ."
Tiếng nói vừa dứt, đầu kia trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn màn hình tối lại, Giang Nguyễn Nguyễn thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó quay lại nói với cô bé: "Cha con sẽ tới đây đón con ngay, lát nữa phải ngoan ngoan trở về với cha, biết không?"
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại âm thầm tính toán. Vất vả lắm cô bé mới được ở bên cạnh dì xinh đẹp, cô không muốn đi nhanh như thế.
Nhưng cha sẽ tới ngay, phải làm sao cô mới được ở thêm một lát đây?
Triều Triều liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô bé, lập tức khoanh tay lại rất ngầu: “Cha em rất ghét mẹ anh, cho nên nhất định không để em ở đây lâu, anh khuyên em nên hết hi vọng đi!"
Nghe thấy lời này, đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh hơi ảm đạm đi.
Cha cô bé thật sự không thích dì xinh đẹp, còn cãi nhau với dì ngay trước mặt cô.
Nhưng cô bé thích dì!
Cũng vì thế nên cô bé mới chạy khỏi nhà ngay từ sáng sớm.
Cô cũng không biết tại sao mình lại đặc biệt thích dì xinh đẹp. Mặc dù họ ở chung với nhau không nhiều, cô bé còn thích dì hơn thím Trương mỗi ngày chăm sóc mình!
Đúng rồi! Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh lại sáng lên.
Hồi sáng lúc cô chạy ra có mang theo quà cho dì xinh đẹp và các anh!
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh Tinh nhảy xuống ghế sô pha rồi lục lọi ba lô nhỏ của mình, móc ra một quả cầu thuỷ tinh tinh xảo, lập tức cầm bằng hai tay đưa đến trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu gì mà nhìn cô bé.
Tiểu Tinh Tinh lại đẩy đẩy đến trước mặt cô, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ nhận lấy: “Đây là... Tặng cho dì sao?"
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu, viết lên quyển vở: "Tặng, thích dì!"
Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi bật cười, sờ sờ đầu cô bé: “Cảm ơn Tiểu Tinh Tinh, dì cũng rất thích con."
Triều Triều và Mộ Mộ không nghĩ tới em gái còn mang quà theo, lập tức nhảy xuống ghế salon rồi chạy đến hỏi: “Chỉ có mẹ có quà thôi sao? Tụi anh có không?"
Tiểu Tinh Tinh cười gật đầu rồi tiếp tục lục lọi trong cái ba lô, chỉ chốc lát sau đã cầm hai con robot biến hình ô tô ra, chạy lóc cóc đến trước mặt hai anh.
Thấy thứ nằm trong tay cô bé, đôi mắt hai đứa nhóc lập tức tỏa sáng.
Từ nhỏ họ đã thích chơi những thứ này, mẹ cũng thường xuyên mua cho họ.
Họ đã muốn mua hai con robot này rất lâu, chỉ là giá cả hơi cao nên còn không tìm được lý do vòi vĩnh mẹ mua cho.
Bây giờ hai đứa nhóc lại được em gái tặng cho, hơn nữa họ có thể xác nhận cái này nhất định là hàng thật!
Chương 54 Còn đau không
Hai đứa nhóc rất lễ phép, biết hai con figure này có giá không thấp nên dù thích vẫn lắc đầu với cô bé: “Cái này quá đắt, tụi anh không thể nhận được."
Tiểu Tinh Tinh hơi nghiêng đầu, đặt hai con figure bên cạnh họ rồi quay lại viết lên quyển vở câu: "Tặng hai anh. Cảm ơn. Giúp."
Mộ Mộ nhìn quyển vở cô bé giơ lên mà không hiểu ra sao.
Sao em gái viết câu văn không đầy đủ gì cả, ai biết em muốn nói cái gì?
Ban đầu Triều Triều cũng không hiểu, nhưng rất nhanh đã nhìn ra: “Em muốn cảm ơn ngày đó tụi anh đã giúp em?"
Tiểu Tinh Tinh dùng sức gật đầu, để quyển vở qua một bên rồi cầm figure đưa đến trước mặt họ.
Giang Nguyễn Nguyễn nghe thấy lời nói của con mình, lại nghĩ tới ngày đó cô giáo nhà trẻ cũng nhắc đến Triều Triều và Mộ Mộ từng bảo vệ Tiểu Tinh Tinh.
Không biết đám con nít đã xảy ra mâu thuẫn xung đột gì?
Nhìn dáng vẻ của Tiểu Tinh Tinh giống như rất biết ơn Triều Triều và Mộ Mộ đã hỗ trợ.
"Ngày đó xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Nguyễn Nguyễn nhịn không được hỏi một câu.
Triều Triều nói: "Có bạn kia đẩy em gái, làm em ấy bị thương, con với Mộ Mộ bảo bạn kia xin lỗi em rồi dẫn em đi tìm cô giáo."
Giang Nguyễn Nguyễn nghe xong thì gật gật đầu.
"Mẹ, tụi con có thể nhận không?" Nhìn thấy em gái vẫn luôn giơ figure, Triều Triều có chút băn khoăn.
Giang Nguyễn Nguyễn cười đáp: “Nhận đi, các con cũng có thể lấy đồ chơi của mình tặng cho em mà."
Nghe mẹ nói vậy, hai đứa nhỏ mới đưa tay nhận lấy món quà của Tiểu Tinh Tinh, vẫn không quên nói với cô bé một câu: “Cảm ơn em gái, em đợi tụi anh một chút, tụi anh đi tìm quà cho em!"
Nói xong, tụi nhỏ lập tức chạy lên lầu tìm kiếm món quà mình muốn tặng cho em gái.
Trong phòng khách chỉ còn lại Giang Nguyễn Nguyễn và Tiểu Tinh Tinh.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn nhịn không được quan tâm: “Ngày đó ngã còn đau không con?"
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh đi đến trước mặt cô rồi nâng bàn tay bị thương hôm đó lên cho cô xem.
Chỉ thấy trên bàn tay nhỏ trắng noãn của cô bé có một vết bầm rất bắt mắt.
Giang Nguyễn Nguyễn đau lòng nhăn mày lại, nắm tay cô bé cẩn thận kiểm tra một chút, xác nhận chỉ là bị thương ngoài da mới yên tâm: “Con đã bôi thuốc chưa?"
Tiểu Tinh Tinh chần chờ mấy giây, nhưng khi thấy dáng vẻ quan tâm của dì xinh đẹp thì vô tội lắc đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn càng cảm thấy đau lòng.
Lệ Bạc Thâm không có khả năng không phát hiện vết thương rõ ràng như thế, vậy mà cũng không biết bôi chút thuốc cho con bé.
Lại liên tưởng đến chuyện cô bé thường xuyên bỏ nhà đi, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức thầm mắng Lệ Bạc Thâm làm cha mà quá vô tâm!
Tiểu Tinh Tinh còn không biết cha mình bị mắng oan, vẫn mang vẻ mặt mong đợi nhìn dì xinh đẹp trước mặt.
Cô bé nói chưa bôi thuốc nên chắc dì xinh đẹp sẽ bôi giúp đúng không?
Phát giác ánh mắt của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn tỉnh táo lại, sờ sờ vết bầm trên tay cô rồi dịu dàng nói: "Đứng đây đợi dì, dì đi lấy thuốc bôi cho con."
Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh hơi sáng lên, dùng sức gật đầu.
Thấy Tiểu Tinh Tinh như vậy, tim Giang Nguyễn Nguyễn như nhũn ra, cô vội đứng dậy cầm lấy hòm thuốc rồi cẩn thận xoa vết bầm cho cô bé.
Dù sao cô cũng bác sĩ, còn là phụ nữ nên cẩn thận hơn Lệ Bạc Thâm rất nhiều, lực xoa nắn cũng vừa vặn.
"Có đau không?" Cô vừa xoa vừa quan tâm nhìn phản ứng của cô bé.
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu, dán mắt nhìn bàn tay dì xinh đẹp đang xoa vết bầm cho mình.
Tay của dì thật đẹp, hơn nữa dịu dàng hơn cha nhiều, cô bé hoàn toàn không thấy đau.
Cô càng thích dì xinh đẹp!
Chương 55 Hơi hằn học với hắn
Sau khi bôi thuốc xong thì Triều Triều và Mộ Mộ cũng ôm món quà đã chọn cho em gái chạy xuống lầu.
Hai đứa nhóc mỗi đứa ôm một con búp bê hình thù kỳ quái đi đến trước mặt Tiểu Tinh Tinh: “Cái này là dùng tiền tiêu vặt của tụi anh mua, tặng em."
Hai con búp bê trông hơi xấu xí, không hợp với Tiểu Tinh Tinh chút nào.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Tinh Tinh nhận được quà từ bạn đồng lứa, còn là do hai anh trai mà cô rất thích, cô bé lập tức không do dự nhận lấy, vẻ mặt hết sức vui vẻ, ôm lấy chúng còn chặt hơn ôm con búp bê ở nhà.
Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh ôm đủ rồi mới buông búp bê xuống, viết lên quyển vở hai chữ "Cảm ơn" rồi nở nụ cười mềm mại đáng yêu, giơ vở lên cho hai anh xem.
Đây cũng là lần đầu tiên Triều Triều và Mộ Mộ nhìn thấy em gái cười như thế. Mặc dù trước đó họ vẫn bài xích cô bé vì cô là con của cha và người phụ nữ khác, nhưng bây giờ nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh cười đáng yêu như thế, hai đứa nhóc chỉ cảm thấy tim mình như bị đánh trúng, liếc nhau một cái rồi ngượng ngùng gãi đầu.
Cô em gái cùng cha khác mẹ này thật đáng yêu!
Họ không muốn ghét cô...
Giang Nguyễn Nguyễn đứng bên cạnh nhìn ba đứa nhóc ở chung, cảm thấy tim mình như nhũn ra, cô sờ sờ đầu Tiểu Tinh Tinh rồi nói với hai đứa nhỏ nhà mình: "Các con dẫn em đi chơi đi, mẹ gọi điện thoại nói cho sở nghiên cứu hôm nay đi qua trễ một chút. Tay của em mới bôi thuốc, tụi con phải cẩn thận một chút."
Hai đứa nhóc ngoan ngoãn gật gật đầu.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy đi lên lầu gọi điện thoại.
"Tụi mình đi chơi lego được không?" Hai đứa nhóc cũng không biết con gái thích cái gì, chỉ có thể mời Tiểu Tinh Tinh cùng chơi trò mà họ thường chơi.
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh sáng lóng lánh, không chút do dự gật đầu đáp ứng.
Quả nhiên hôm nay cô bé tới đúng rồi, dì xinh đẹp tự tay thoa thuốc cho cô, hơn nữa hai anh còn chủ động mời cô chơi cùng!
Bởi vì IQ của Triều Triều và Mộ Mộ cao hơn mấy đứa nhỏ bình thường nên Giang Nguyễn Nguyễn mua cho tụi nhỏ loại lego cho người lớn, thể tích của thành phẩm rất lớn, hiện tại đã lắp được một nửa.
"Nếu không biết chơi thì xem tụi anh ráp thế nào trước." Triều Triều tri kỷ nói một câu.
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu, nghiêm túc xem họ ráp mấy khối, sau đó ngồi trên mặt đất tự ráp.
Triều Triều và Mộ Mộ không khỏi dừng lại chuẩn bị dạy cô bé, lại nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh cũng ráp ra bài ra bản, chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp tốc độ của họ, độ chính xác cũng rất cao.
Hai đứa nhóc lập tức trợn tròn mắt.
Lúc trước mẹ mua cái này cho họ là vì IQ của họ rất cao, nhưng không ngờ em gái cũng lợi hại như thế, chẳng lẽ là vì họ cùng một cha sao?
Trong lúc họ kinh ngạc thì tiếng chuông cửa biệt thự đã vang lên.
Hai đứa nhóc liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.
"Anh đi mở cửa, em chơi với em đi." Triều Triều đứng dậy đi tới cửa.
Sau khi mở cửa ra, cậu bé liền nhìn thấy người đàn ông là cha trên danh nghĩa của mình, hắn mặc một bộ âu phục nghiêm trang đứng thẳng ở đó.
"Chào chú." Triều Triều lễ phép lại xa cách lên tiếng chào hỏi.
Lệ Bạc Thâm nghĩ người mở cửa là Giang Nguyễn Nguyễn nên lộ ra vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng nhìn thấy là một đứa nhóc mở cửa thì lập tức cau mày lại.
Nếu hắn không sai thì đây là con trai của Giang Nguyễn Nguyễn.
Không biết tại sao, hình như đứa nhỏ này hơi hằn học với hắn.
"Bạn Lệ Tinh Tình ở bên trong, chú vào đi."
Triều Triều liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh lẽo quay người đi vào trong nhà.
Hôm sau là cuối tuần nên hai đứa nhóc không cần đến nhà trẻ, Giang Nguyễn Nguyễn định dẫn tụi nhỏ cùng đến sở nghiên cứu.
Cô vừa thu dọn xong chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ nghĩ là Tịch Mộ Vi tới nên đứng dậy đi mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ở cửa, Giang Nguyễn Nguyễn bỗng cau mày lại: “Tiểu Tinh Tinh? Sao con lại đến đây?"
Nói xong, cô vô thức nhìn lướt qua xung quanh một vòng, nghĩ rằng Lệ Bạc Thâm sẽ chờ ở phía xa. Không ngờ nhìn một vòng mà trừ Tiểu Tinh Tinh đứng ngoài cửa ra thì không còn ai khác.
Giang Nguyễn Nguyễn thu mắt lại, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cô bé: “Nói cho dì nghe sao con lại tới đây? Là cha đưa con tới sao?"
Dựa theo thái độ hôm qua của Lệ Bạc Thâm đối với cô ở nhà trẻ, khả năng hắn để Tiểu Tinh Tinh đến tìm cô cực kỳ nhỏ.
Nhưng hiện giờ Giang Nguyễn Nguyễn chỉ nghĩ đến khả năng này.
Tiểu Tinh Tinh mặc một chiếc váy màu trắng, vác cái ba lô nhỏ ở nhà trẻ hôm qua, nghe cô hỏi vậy thì móc ra một quyển vở từ cái ba lô rồi viết chữ lên đó: "Con tự tới."
Giang Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên: “Tự con đến? Sao con tìm tới đây được?"
Tiểu Tinh Tinh lại viết lên quyển vở: "Tự con đón xe tới."
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn hơi hoài nghi, liên tục xác nhận xung quanh không có người khác thì không thể không tin.
Sáng sớm con gái của Lệ Bạc Thâm đón xe đến nhà cô, tình huống này thực sự làm cô đau đầu.
"Vậy con đến tìm dì có chuyện gì sao?" Cô đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, dịu dàng hỏi.
"Con muốn làm bạn với các anh, đến tìm các anh chơi, được không ạ?" Tiểu Tinh Tinh giơ vở lên, mong đợi mà nhìn cô.
Chỉ vì chuyện này?
Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Hôm qua cô giáo trong lớp cũng nói cô bé này rất bám hai đứa nhóc nhà cô, nhưng không ngờ cô bé dám một mình đón xe tới đây tìm tụi nó chơi.
Hơn nữa cô bé còn không biết nói. Nếu gặp phải người xấu trên đường... Giang Nguyễn Nguyễn căn bản không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.
"Mẹ?" Triều Triều và Mộ Mộ chờ nửa ngày trong nhà vẫn không thấy mẹ vào, vội tò mò đi ra xem.
Nhìn thấy người ở ngoài cổng, phản ứng của hai đứa nhóc không khác Giang Nguyễn Nguyễn chút nào: “Sao em lại ở chỗ này!"
Tiểu Tinh Tinh đang chuẩn bị viết lên quyển vở thì Giang Nguyễn Nguyễn quay lại giải thích thay: “Em gái muốn tới đây chơi với hai con."
Nghe vậy, Triều Triều nghi ngờ nhìn chung quanh, vốn cho rằng có thể nhìn thấy cha, nhưng lại không trông thấy người lớn nào cả.
"Làm sao em ấy đến đây được ạ?" Triều Triều lại quay sang nhìn mẹ và hỏi.
Giang Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ và nói: "Em gái tự đón xe tới đây."
Nói ra lời này, cả cô cũng không thể tin được.
Nhưng hai đứa nhỏ lại không hề nghi ngờ, Mộ Mộ còn kinh ngạc nhìn Tiểu Tinh Tinh đang đứng trước cửa: “Em tự tới đây à? Em lại trốn nhà đi?"
Nhớ không lầm thì Tiểu Tinh Tinh cũng bỏ nhà ra đi vào lần đầu tiên họ gặp nhau!
Tiểu Tinh Tinh lại không cảm thấy hành vi của mình có gì kỳ quái, chỉ khẽ gật đầu với họ.
Thấy dáng vẻ nhẹ như mây gió của cô bé, hai đứa nhóc liếc nhau, đều không biết nói gì.
Sao con gái của cha cứ hai ba ngày là trốn nhà đi vậy? Hơn nữa còn chạy đến nhà họ?
Cùng lúc đó, trong văn phòng giám đốc tập đoàn Lệ Thị, Lệ Bạc Thâm đang xử lý công việc thì đột nhiên điện thoại trong tay vang lên.
Vừa bắt máy thì giọng nói sốt ruột của quản gia đã vang lên: "Thiếu gia, lại không thấy tiểu tiểu thư đâu nữa!"
Chương 52 Muốn gặp dì
Lệ Bạc Thâm lập tức ngừng công việc đang làm lại: “Tôi lập tức trở về!"
Sau khi cúp điện thoại, hắn gấp rút chạy về trang viên Lệ gia.
"Sao lại như vậy? Các người đông như thế mà không giữ nổi một đứa nhỏ sao?" Lệ Bạc Thâm vừa trở lại biệt thự đã trầm giọng chất vấn.
Đám người làm run sợ đứng trong phòng khách, bị lửa giận của hắn dọa đến mức không dám ngẩng đầu.
Quản gia cẩn thận mở miệng: “Chúng tôi cũng không rõ... Buổi sáng tiểu tiểu thư ăn điểm tâm xong liền trở về phòng, khi thím Trương đi lên tìm lại phát hiện không thấy đâu nữa."
Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Camera đâu?"
Quản gia lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Thiếu gia, camera... Không biết đã tắt vào lúc nào, trùng hợp là không có đoạn video theo dõi vào buổi sáng hôm nay."
Nghe vậy, sắc mặt Lệ Bạc Thâm càng trầm xuống.
Trong phòng khách hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi người run sợ cúi thấp càng đầu, hận không thể giấu mình vào kẽ đất. Ai mà ngờ được trong thời gian ngắn như thế mà tiểu tiểu thư đã đi lạc hai lần liên tục, còn ngay dưới mí mắt của họ!
Nếu tiểu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì e rằng họ đều mất bát cơm này...
Lệ Bạc Thâm vừa nhấc mắt liền nhìn thấy mấy vệ sĩ hắn phái đi coi chừng Tiểu Tinh Tinh đều đứng trong đám người, lập tức tức giận quát: “Các anh còn đứng đấy làm gì! Sao không mau đi tìm? Nếu tìm không thấy thì cả đám các ngươi khỏi về nữa!"
Tiếng nói vừa dứt, mọi người vội vàng thưa vâng rồi cúi đầu xoay người bước nhanh ra khỏi biệt thự.
..
Giang Nguyễn Nguyễn buồn rầu nhìn con bé trước mặt.
Thời gian đã không còn sớm, hiện tại cô nên dẫn hai đứa nhò đến sở nghiên cứu làm việc, nhưng cô bé này xuất hiện đã làm xáo trộn kế hoạch của cô.
Hơn nữa Tiểu Tinh Tinh còn tự đón xe tới, cô không có khả năng lại để con bé tự trở về.
Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn thầm thở dài rồi đứng dậy nhường ra lối vào nhà: “Con vào đi."
Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên, dùng sức gật đầu rồi đi theo cô vào biệt thự.
"Con ăn sáng chưa?" Giang Nguyễn Nguyễn quan tâm hỏi một câu.
Tiểu Tinh Tinh ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, nghe vậy thì ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn dẫn hai đứa nhóc ngồi xuống bên cạnh cô bé, do dự một lát rồi hỏi: “Có thể nói cho dì biết là con thật sự đến tìm các anh chơi thôi hay là bỏ nhà đi như lần trước? Người trong nhà biết con đến chỗ dì không?"
Tiểu Tinh Tinh hơi nghiêng đầu rồi viết lên quyển vở.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triều Triều và Mộ Mộ bên cạnh cũng đầy vẻ nghiêm túc: “Một mình em mà dám tự đón xe, nếu gặp phải người xấu sẽ bị bắt đi! Không phải cô giáo đã dạy rồi sao? Con nít không được đi ra ngoài một mình!"
Tụi nhỏ nói xong thì Tiểu Tinh Tinh cũng viết xong, cô bé giơ quyển vở lên cho họ xem.
"Muốn gặp dì, muốn gặp các anh."
Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Con... Bỏ nhà đi vì dì và các anh?"
Tiểu Tinh Tinh dùng sức gật đầu, lại viết một chữ lên quyển vở: “Thích."
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nổi.
Thích? Thích cái gì?
"Em thích mọi người?" Triều Triều suy đoán.
Tiểu Tinh Tinh lại gật đầu một cái.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy càng mềm lòng.
Nói thật cô cũng rất thích cô bé đáng yêu này. Mặc dù biết đây là con của Lệ Bạc Thâm và người phụ nữ khác, nhưng sau khi tiếp xúc cô cũng không ghét nổi đứa bé ngoan này.
Nhưng con bé làm như thế quá nguy hiểm.
"Cám ơn con đã yêu thích dì và hai anh, nhưng con nít trốn nhà đi là không đúng, cha con nhất định sẽ lo lắng, dì nói với cha con một tiếng có được không?" Sau khi suy tư, Giang Nguyễn Nguyễn dịu dàng hỏi ý kiến Tiểu Tinh Tinh.
Mặc dù cô không muốn liên lạc với Lệ Bạc Thâm, nhưng dù sao con của hắn cũng đang ở chỗ cô.
Đều là người làm cha làm mẹ, Giang Nguyễn Nguyễn biết bây giờ Lệ Bạc Thâm nhất định đang lòng như lửa đốt.
Tiểu Tinh Tinh rũ mắt xuống, cảm thấy không muốn lắm.
Cha xấu lắm, dì xinh đẹp và các anh tốt với cô như thế mà cha lại không để cô tiếp xúc với họ.
Nhưng giọng nói của dì xinh đẹp thật dịu dàng...
Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh vẫn ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Chương 53 Dì cũng thích con
Giang Nguyễn Nguyễn lật tìm số điện thoại của Lệ Bạc Thâm trong danh bạ.
Do lần trước Tiểu Tinh Tinh đi lạc, cô sợ bỏ lỡ điện thoại của cha cô bé nên mới cố ý lưu lại, bây giờ tên lưu trên danh bạ vẫn là một chữ "A" đơn giản.
Sau khi đổi cái tên đó thành Lệ Bạc Thâm, Giang Nguyễn Nguyễn mới bấm gọi.
Phía bên kia, Lệ Bạc Thâm đang chuẩn bị lái xe đi tìm Tiểu Tinh Tinh thì đột nhiên điện thoại reo lên.
Nhìn cái tên hiện ra trên màn hình, đồng tử của hắn đột nhiên co chặt lại, sau đó đưa tay bấm nghe máy.
"Là tôi." Giọng của Giang Nguyễn Nguyễn truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Nghĩ đến trò hề lần trước người phụ nữ này làm ra vì tránh né hắn, Lệ Bạc Thâm hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng rất lạnh lùng: “Có việc gì?"
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn cô bé bên cạnh, nếu không phải nể mặt Tiểu Tinh Tinh thì cô đã trực tiếp cúp máy khi nghe thấy giọng điệu này của hắn!
"Sáng hôm nay Tiểu Tinh Tinh tới tìm tôi, nếu anh rảnh thì tới đón con bé về đi. Hoặc là anh nói địa chỉ cho tôi, tôi đưa nó về cũng được."
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Nói địa chỉ cho tôi."
Giang Nguyễn Nguyễn nói: "Số 32 Đế Đình Phủ."
Tiếng nói vừa dứt, đầu kia trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn màn hình tối lại, Giang Nguyễn Nguyễn thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó quay lại nói với cô bé: "Cha con sẽ tới đây đón con ngay, lát nữa phải ngoan ngoan trở về với cha, biết không?"
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại âm thầm tính toán. Vất vả lắm cô bé mới được ở bên cạnh dì xinh đẹp, cô không muốn đi nhanh như thế.
Nhưng cha sẽ tới ngay, phải làm sao cô mới được ở thêm một lát đây?
Triều Triều liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô bé, lập tức khoanh tay lại rất ngầu: “Cha em rất ghét mẹ anh, cho nên nhất định không để em ở đây lâu, anh khuyên em nên hết hi vọng đi!"
Nghe thấy lời này, đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh hơi ảm đạm đi.
Cha cô bé thật sự không thích dì xinh đẹp, còn cãi nhau với dì ngay trước mặt cô.
Nhưng cô bé thích dì!
Cũng vì thế nên cô bé mới chạy khỏi nhà ngay từ sáng sớm.
Cô cũng không biết tại sao mình lại đặc biệt thích dì xinh đẹp. Mặc dù họ ở chung với nhau không nhiều, cô bé còn thích dì hơn thím Trương mỗi ngày chăm sóc mình!
Đúng rồi! Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh lại sáng lên.
Hồi sáng lúc cô chạy ra có mang theo quà cho dì xinh đẹp và các anh!
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh Tinh nhảy xuống ghế sô pha rồi lục lọi ba lô nhỏ của mình, móc ra một quả cầu thuỷ tinh tinh xảo, lập tức cầm bằng hai tay đưa đến trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu gì mà nhìn cô bé.
Tiểu Tinh Tinh lại đẩy đẩy đến trước mặt cô, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ nhận lấy: “Đây là... Tặng cho dì sao?"
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu, viết lên quyển vở: "Tặng, thích dì!"
Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi bật cười, sờ sờ đầu cô bé: “Cảm ơn Tiểu Tinh Tinh, dì cũng rất thích con."
Triều Triều và Mộ Mộ không nghĩ tới em gái còn mang quà theo, lập tức nhảy xuống ghế salon rồi chạy đến hỏi: “Chỉ có mẹ có quà thôi sao? Tụi anh có không?"
Tiểu Tinh Tinh cười gật đầu rồi tiếp tục lục lọi trong cái ba lô, chỉ chốc lát sau đã cầm hai con robot biến hình ô tô ra, chạy lóc cóc đến trước mặt hai anh.
Thấy thứ nằm trong tay cô bé, đôi mắt hai đứa nhóc lập tức tỏa sáng.
Từ nhỏ họ đã thích chơi những thứ này, mẹ cũng thường xuyên mua cho họ.
Họ đã muốn mua hai con robot này rất lâu, chỉ là giá cả hơi cao nên còn không tìm được lý do vòi vĩnh mẹ mua cho.
Bây giờ hai đứa nhóc lại được em gái tặng cho, hơn nữa họ có thể xác nhận cái này nhất định là hàng thật!
Chương 54 Còn đau không
Hai đứa nhóc rất lễ phép, biết hai con figure này có giá không thấp nên dù thích vẫn lắc đầu với cô bé: “Cái này quá đắt, tụi anh không thể nhận được."
Tiểu Tinh Tinh hơi nghiêng đầu, đặt hai con figure bên cạnh họ rồi quay lại viết lên quyển vở câu: "Tặng hai anh. Cảm ơn. Giúp."
Mộ Mộ nhìn quyển vở cô bé giơ lên mà không hiểu ra sao.
Sao em gái viết câu văn không đầy đủ gì cả, ai biết em muốn nói cái gì?
Ban đầu Triều Triều cũng không hiểu, nhưng rất nhanh đã nhìn ra: “Em muốn cảm ơn ngày đó tụi anh đã giúp em?"
Tiểu Tinh Tinh dùng sức gật đầu, để quyển vở qua một bên rồi cầm figure đưa đến trước mặt họ.
Giang Nguyễn Nguyễn nghe thấy lời nói của con mình, lại nghĩ tới ngày đó cô giáo nhà trẻ cũng nhắc đến Triều Triều và Mộ Mộ từng bảo vệ Tiểu Tinh Tinh.
Không biết đám con nít đã xảy ra mâu thuẫn xung đột gì?
Nhìn dáng vẻ của Tiểu Tinh Tinh giống như rất biết ơn Triều Triều và Mộ Mộ đã hỗ trợ.
"Ngày đó xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Nguyễn Nguyễn nhịn không được hỏi một câu.
Triều Triều nói: "Có bạn kia đẩy em gái, làm em ấy bị thương, con với Mộ Mộ bảo bạn kia xin lỗi em rồi dẫn em đi tìm cô giáo."
Giang Nguyễn Nguyễn nghe xong thì gật gật đầu.
"Mẹ, tụi con có thể nhận không?" Nhìn thấy em gái vẫn luôn giơ figure, Triều Triều có chút băn khoăn.
Giang Nguyễn Nguyễn cười đáp: “Nhận đi, các con cũng có thể lấy đồ chơi của mình tặng cho em mà."
Nghe mẹ nói vậy, hai đứa nhỏ mới đưa tay nhận lấy món quà của Tiểu Tinh Tinh, vẫn không quên nói với cô bé một câu: “Cảm ơn em gái, em đợi tụi anh một chút, tụi anh đi tìm quà cho em!"
Nói xong, tụi nhỏ lập tức chạy lên lầu tìm kiếm món quà mình muốn tặng cho em gái.
Trong phòng khách chỉ còn lại Giang Nguyễn Nguyễn và Tiểu Tinh Tinh.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn nhịn không được quan tâm: “Ngày đó ngã còn đau không con?"
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh đi đến trước mặt cô rồi nâng bàn tay bị thương hôm đó lên cho cô xem.
Chỉ thấy trên bàn tay nhỏ trắng noãn của cô bé có một vết bầm rất bắt mắt.
Giang Nguyễn Nguyễn đau lòng nhăn mày lại, nắm tay cô bé cẩn thận kiểm tra một chút, xác nhận chỉ là bị thương ngoài da mới yên tâm: “Con đã bôi thuốc chưa?"
Tiểu Tinh Tinh chần chờ mấy giây, nhưng khi thấy dáng vẻ quan tâm của dì xinh đẹp thì vô tội lắc đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn càng cảm thấy đau lòng.
Lệ Bạc Thâm không có khả năng không phát hiện vết thương rõ ràng như thế, vậy mà cũng không biết bôi chút thuốc cho con bé.
Lại liên tưởng đến chuyện cô bé thường xuyên bỏ nhà đi, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức thầm mắng Lệ Bạc Thâm làm cha mà quá vô tâm!
Tiểu Tinh Tinh còn không biết cha mình bị mắng oan, vẫn mang vẻ mặt mong đợi nhìn dì xinh đẹp trước mặt.
Cô bé nói chưa bôi thuốc nên chắc dì xinh đẹp sẽ bôi giúp đúng không?
Phát giác ánh mắt của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn tỉnh táo lại, sờ sờ vết bầm trên tay cô rồi dịu dàng nói: "Đứng đây đợi dì, dì đi lấy thuốc bôi cho con."
Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh hơi sáng lên, dùng sức gật đầu.
Thấy Tiểu Tinh Tinh như vậy, tim Giang Nguyễn Nguyễn như nhũn ra, cô vội đứng dậy cầm lấy hòm thuốc rồi cẩn thận xoa vết bầm cho cô bé.
Dù sao cô cũng bác sĩ, còn là phụ nữ nên cẩn thận hơn Lệ Bạc Thâm rất nhiều, lực xoa nắn cũng vừa vặn.
"Có đau không?" Cô vừa xoa vừa quan tâm nhìn phản ứng của cô bé.
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu, dán mắt nhìn bàn tay dì xinh đẹp đang xoa vết bầm cho mình.
Tay của dì thật đẹp, hơn nữa dịu dàng hơn cha nhiều, cô bé hoàn toàn không thấy đau.
Cô càng thích dì xinh đẹp!
Chương 55 Hơi hằn học với hắn
Sau khi bôi thuốc xong thì Triều Triều và Mộ Mộ cũng ôm món quà đã chọn cho em gái chạy xuống lầu.
Hai đứa nhóc mỗi đứa ôm một con búp bê hình thù kỳ quái đi đến trước mặt Tiểu Tinh Tinh: “Cái này là dùng tiền tiêu vặt của tụi anh mua, tặng em."
Hai con búp bê trông hơi xấu xí, không hợp với Tiểu Tinh Tinh chút nào.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Tinh Tinh nhận được quà từ bạn đồng lứa, còn là do hai anh trai mà cô rất thích, cô bé lập tức không do dự nhận lấy, vẻ mặt hết sức vui vẻ, ôm lấy chúng còn chặt hơn ôm con búp bê ở nhà.
Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh ôm đủ rồi mới buông búp bê xuống, viết lên quyển vở hai chữ "Cảm ơn" rồi nở nụ cười mềm mại đáng yêu, giơ vở lên cho hai anh xem.
Đây cũng là lần đầu tiên Triều Triều và Mộ Mộ nhìn thấy em gái cười như thế. Mặc dù trước đó họ vẫn bài xích cô bé vì cô là con của cha và người phụ nữ khác, nhưng bây giờ nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh cười đáng yêu như thế, hai đứa nhóc chỉ cảm thấy tim mình như bị đánh trúng, liếc nhau một cái rồi ngượng ngùng gãi đầu.
Cô em gái cùng cha khác mẹ này thật đáng yêu!
Họ không muốn ghét cô...
Giang Nguyễn Nguyễn đứng bên cạnh nhìn ba đứa nhóc ở chung, cảm thấy tim mình như nhũn ra, cô sờ sờ đầu Tiểu Tinh Tinh rồi nói với hai đứa nhỏ nhà mình: "Các con dẫn em đi chơi đi, mẹ gọi điện thoại nói cho sở nghiên cứu hôm nay đi qua trễ một chút. Tay của em mới bôi thuốc, tụi con phải cẩn thận một chút."
Hai đứa nhóc ngoan ngoãn gật gật đầu.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy đi lên lầu gọi điện thoại.
"Tụi mình đi chơi lego được không?" Hai đứa nhóc cũng không biết con gái thích cái gì, chỉ có thể mời Tiểu Tinh Tinh cùng chơi trò mà họ thường chơi.
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh sáng lóng lánh, không chút do dự gật đầu đáp ứng.
Quả nhiên hôm nay cô bé tới đúng rồi, dì xinh đẹp tự tay thoa thuốc cho cô, hơn nữa hai anh còn chủ động mời cô chơi cùng!
Bởi vì IQ của Triều Triều và Mộ Mộ cao hơn mấy đứa nhỏ bình thường nên Giang Nguyễn Nguyễn mua cho tụi nhỏ loại lego cho người lớn, thể tích của thành phẩm rất lớn, hiện tại đã lắp được một nửa.
"Nếu không biết chơi thì xem tụi anh ráp thế nào trước." Triều Triều tri kỷ nói một câu.
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu, nghiêm túc xem họ ráp mấy khối, sau đó ngồi trên mặt đất tự ráp.
Triều Triều và Mộ Mộ không khỏi dừng lại chuẩn bị dạy cô bé, lại nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh cũng ráp ra bài ra bản, chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp tốc độ của họ, độ chính xác cũng rất cao.
Hai đứa nhóc lập tức trợn tròn mắt.
Lúc trước mẹ mua cái này cho họ là vì IQ của họ rất cao, nhưng không ngờ em gái cũng lợi hại như thế, chẳng lẽ là vì họ cùng một cha sao?
Trong lúc họ kinh ngạc thì tiếng chuông cửa biệt thự đã vang lên.
Hai đứa nhóc liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.
"Anh đi mở cửa, em chơi với em đi." Triều Triều đứng dậy đi tới cửa.
Sau khi mở cửa ra, cậu bé liền nhìn thấy người đàn ông là cha trên danh nghĩa của mình, hắn mặc một bộ âu phục nghiêm trang đứng thẳng ở đó.
"Chào chú." Triều Triều lễ phép lại xa cách lên tiếng chào hỏi.
Lệ Bạc Thâm nghĩ người mở cửa là Giang Nguyễn Nguyễn nên lộ ra vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng nhìn thấy là một đứa nhóc mở cửa thì lập tức cau mày lại.
Nếu hắn không sai thì đây là con trai của Giang Nguyễn Nguyễn.
Không biết tại sao, hình như đứa nhỏ này hơi hằn học với hắn.
"Bạn Lệ Tinh Tình ở bên trong, chú vào đi."
Triều Triều liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh lẽo quay người đi vào trong nhà.