-
Chương 56-60
Chương 56 Con không muốn quay về
Lệ Bạc Thâm dừng suy nghĩ, đi theo sau lưng Triều Triều tiến vào biệt thự.
Mới vừa vào cửa hắn liền nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang ngồi trên thảm phòng khách, chăm chú chơi Lego, bên cạnh cô bé còn có một nhóc trông giống hệt đứa nhỏ vừa mở cửa cho mình.
Rõ ràng hai người này là một cặp song sinh mà.
Đôi mắt đen láy của Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống, hắn cố gắng không nhìn hai đứa nhỏ này nữa mà đưa ánh mắt đảo quanh phòng khách.
Hoàn toàn không thấy bóng dáng Giang Nguyễn Nguyễn đâu.
"Cha em đến rồi này.” Sau khi Triều Triều vừa bước vào đã đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Tinh Tinh, thái độ không còn thân thiện như lúc nãy nữa, cậu lạnh lùng nói với cô bé một tiếng.
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh chậm rãi dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn Lệ Bạc Thâm đang đứng cách đó không xa.
Cô bé chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, liền viết vài chữ lên quyển sổ.
Lúc này ánh mắt của ba người còn lại trong phòng khách đều đổ dồn về phía Tiểu Tinh Tinh.
Triều Triều và Mộ Mộ không nỡ xa em gái nhưng mà cha đã đến rồi, bọn họ cũng không có lý do gì để giữ cô bé ở lại.
Lệ Bạc Thâm có thể đoán được cô nhóc này định viết cái gì, lông mày hắn khẽ nhíu lại.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Tinh Tinh đã giơ quyển sổ lên.
"Con vẫn chưa muốn trở về đâu.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn.
Đôi mày của Lệ Bạc Thâm càng nhíu lại chặt hơn, giọng điệu cũng gay gắt hơn hẳn: "Lệ Tinh Tình, con không nói tiếng nào đã tự tiện trốn nhà đi, con không định giải thích với cha câu hết nào sao? Đây là lần thứ hai trong tháng này rồi đó, rốt cục là tại sao con lại bỏ nhà đi như vậy hả?"
Tiểu Tinh Tinh bướng bỉnh nhìn hắn, sau đó cúi đầu viết vào quyển sổ: "Con thích dì cùng với hai anh trai nhỏ, con muốn kết bạn với bọn họ!"
Nhìn thấy câu trả lời của cô bé, trong lòng Lệ Bạc Thâm thoáng nổi lên một chút mỉa mai, hắn liếc nhìn hai đứa trẻ kia một cái rồi trầm giọng nói: "Con thích bọn họ, nhưng con có từng hỏi bọn họ có thích con không hay chưa? Con cứ tự ý chạy đến nhà người khác như vậy là là đang làm phiền họ đấy, không hề lễ phép chút nào cả."
Tiểu Tinh Tinh mím môi, thận trọng nhìn hai anh trai bên cạnh.
Cô bé cũng biết mới sáng sớm mà mình đột ngột chạy đến như vậy sẽ làm phiền bọn họ.
Nhưng mà cô bé thực sự rất thích họ, không hiểu sao cha lại không cho phép cô chơi với hai người nữa...
Hơn nữa, cô và mấy anh cũng đã trao đổi quà tặng rồi, mấy anh còn mời cô cùng chơi Lego với nhau nữa, chắc là họ cũng thích cô mà?
Đối diện với ánh mắt cầu cứu của em gái, Mộ Mộ không khỏi mềm lòng, nhóc đặt Lego trong tay xuống rồi nghiêm túc nói: "Em ấy không có làm phiền bọn con! Nãy giờ em ấy còn chơi lego với bọn con nữa mà! Bọn con đang chơi chung với nhau rất vui vẻ!”
Thấy anh trai đứng ra nói đỡ cho mình, trên mặt Tiểu Tinh Tinh lộ rõ nét vui vẻ, quay đầu bướng bỉnh nhìn cha mình.
Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm lộ ra chút phức tạp.
Sắc mặt Triều Triều đứng bên cạnh cũng hơi trầm xuống, cậu tiến lại gần em trai mình rồi khều nhẹ một cái.
Mộ Mộ vừa khó hiểu quay đầu lại đã đụng ngay ánh mắt cảnh cáo của anh trai mình, lúc này cậu bé mới kịp phản ứng lại.
Đúng rồi! Dù hai người họ rất thích em gái nhưng mà bọn họ không thể thể hiện cho người này biết được!
Nhận ra chuyện này, Mộ Mộ lập tức ngậm miệng, sau đó lại dùng ánh mắt biểu đạt sự bất mãn của mình.
Lệ Bạc Thâm đã nhìn thấy động tác của hai người.
Lệ Bạc Thâm không biết hai đứa nhỏ này đang nghĩ gì, hắn chỉ đoán là do mình đã dọa bọn nhóc sợ. Nhíu mày im lặng một lát, sắc mặt của hắn mới thoáng dịu lại.
Mặc dù hai đứa nhỏ này là con của người phụ nữ đó và người đàn ông khác, nhưng chúng vẫn là trẻ con, dù hắn có bất mãn thế nào cũng không nên thể hiện ra trước mặt trẻ con như vậy.
"Dù sao thì, Tiểu Tinh Tinh đột nhiên đến thăm nhà người khác như vậy chắc chắn đã gây ra cho bọn con không ít phiền phức, cảm ơn các con đã chơi với con bé.” Lệ Bạc Thâm cố lấy lại bình tĩnh sau đó mở miệng nói.
Hai đứa nhỏ hờ hững gật đầu đáp lại.
Sau đó cả phòng khách lập tức lâm vào im lặng.
Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm bất đắc dĩ đưa tay lên xoa đầu lông mày, trầm giọng nói: "Mẹ của hai đứa đâu?"
Dù trong nhà có Tiểu Tinh Tinh nhưng hắn vẫn không thể nào am hiểu cách giao tiếp với trẻ con...
Chương 57 Bà ấy không cần chú cảm ơn
Nghe hắn nhắc đến mẹ mình, hai đứa nhỏ lập tức cảnh giác.
“Chú tìm mẹ con làm gì!" Triều Triều cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng cách đó không xa, bộ dáng hệt như một chú chó nhỏ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Rõ ràng là không có một chút lực công kích nào nhưng cậu bé vẫn cố bày ra vẻ dữ tợn.
Lệ Bạc Thâm nhận ra địch ý của cậu nhóc, nhưng mà lúc nhìn thấy bộ dáng cảnh giác này hắn lại cảm thấy vô cùng buồn cười. Lệ Bạc Thâm cũng không thèm để ý chuyện này làm gì, hắn đáp: "Cả hai lần Tiểu Tinh Tinh trốn đi đều may mắn có các người chăm sóc, dù thế nào thì chú vẫn phải đích thân nói lời cảm ơn với cô ấy."
Nghe vậy, trong lòng Triều Triều đã thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa vơi nét căng thẳng: "Không cần, mẹ con đang bận nói chuyện điện thoại, hơn nữa bà ấy cũng không cần chú cảm ơn."
Nói xong cậu bé kéo Mộ Mộ trở lại chỗ thảm, cúi đầu nói với Tiểu Tinh Tinh: "Nếu cha em đã đến đón thì em cũng nhanh chóng trở về với ông ấy đi, lát nữa mẹ anh còn phải ra ngoài làm việc nữa, không có thời gian trông chừng em."
Tiểu Tinh Tinh vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi thấy anh trai đứng ra nói đỡ cho mình, nghe đến đây, cô bé mới từ từ tỉnh táo lại, tuy cô bé không muốn nhưng khi nghe dì xinh đẹp còn phải làm việc, cô bé lại ngoan ngoãn gật đầu.
Kể từ khi nghe người đàn ông kia chủ động nhắc đến mẹ mình, Triều Triều đã bắt đầu cảnh giác với hắn, đồng thời cũng không muốn để hắn nhìn thấy mẹ mình.
Lúc này nghe em gái đã đồng ý trở về với người đàn ông kia, Triều Triều nhanh chóng kéo Mộ Mộ ngồi xổm xuống thu dọn Lego.
Lệ Bạc Thâm thấy Tiểu Tinh Tinh đã hứa sẽ trở về với mình thì hắn cũng không thúc giục gì nữa, im lặng để ba đứa nhỏ dọn dẹp.
Có điều đứng được một lúc hắn lại cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Lúc ba đứa nhỏ ngồi xổm cùng một chỗ, trông chiều cao của chúng không khác biệt gì cả.
Lại nghĩ đến chuyện ba đứa nhỏ này còn học cùng một lớp.
Nói cách khác, tuổi tác của chúng không hơn kém nhau nhiều lắm.
Có điều tính theo thời gian thì từ lúc người phụ nữ kia sinh Tiểu Tinh Tinh xong rồi lại tái hôn, sau đó mới mang thai rồi sinh ra cặp song sinh này, đáng lẽ giữa ba đứa nhỏ này không nên có chênh lệch chiều cao ít như vậy được.
Chẳng lẽ.. Là do con trai phát triển nhanh hơn con gái sao?
Thế nhưng làm sao Giang Nguyễn Nguyễn có thể đưa bọn họ vào cùng lớp với Tiểu Tinh Tinh được, chẳng lẽ đây cũng là chuyện trùng hợp sao?
Trong lòng Lệ Bạc Thâm bắt đầu tràn đầy những thắc mắc.
Nghĩ cả nửa ngày trời hắn vẫn chưa nghĩ ra đáp án, Lệ Bạc Thâm chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi người ba đứa nhỏ, chán nản nhìn sang khung cảnh trước mắt.
Dù đây chỉ là nhà thuê để ở tạm nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn dốc sức trang trí.
Giờ phút này, thứ đập vào mắt Lệ Bạc Thâm chính là khung cảnh vừa ấm áp lại ngăn nắp, nhìn kỹ có thể thấy nơi nào cũng có khung ảnh gia đình.
Ánh mắt Lệ Bạc Thâm từ từ bị những khung ảnh kia thu hút, hắn đi đến bên cạnh khung ảnh rồi cẩn thận nhìn xem.
Sau khi nhìn một hồi, lông mày Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại.
Toàn bộ khung ảnh ở đây, chỉ có ảnh của Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa trẻ.
Mặc dù ba người họ cười rất ấm áp, nhưng Lệ Bạc Thâm vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong mấy bức ảnh này, hoàn toàn không có bóng dáng cha của hai đứa trẻ kia.
Hay là vì... người đàn ông đó là người chụp những bức ảnh này?
Thế nhưng cũng không đến mức người đàn ông đó hoàn toàn không xuất hiện như vậy chứ?
Ngay lúc Lệ Bạc Thâm đang hoang mang, từ trên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lệ Bạc Thâm chợt hoàn hồn lại, đặt khung ảnh trong tay xuống, xoay người đi về chỗ cũ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trên cầu thang, Giang Nguyễn Nguyễn đang bước đi hết sức vội vàng, chạy thẳng một đường từ trên lầu xuống với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Chương 58 Không thể làm bạn với bọn họ
Vừa rồi Giang Nguyễn Nguyễn chỉ muốn gọi điện thoại báo cho viện nghiên cứu biết là cô sẽ đến muộn.
Nhưng mà tình cờ người nghe lại là Cố Vân Xuyên, cô còn chưa kịp lên tiếng, Cố Vân Xuyên đã kể cho cô nghe về chuyện dự án đang tiến hành hai ngày qua, trong đó có một nhóm dữ liệu anh không biết phải xử lý thế nào.
Thế là Giang Nguyễn Nguyễn đã bắt đầu thảo luận với anh.
Không ngờ vừa nói đến chuyện công việc là cô liền quên hết thời gian.
Tới lúc nhớ đến chuyện phải cúp điện thoại, cô mới mơ hồ nghe thấy giọng của Lệ Bạc Thâm vang lên ở dưới lầu.
Cuối cùng, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó chạy thẳng xuống lầu.
Suýt nữa là cô đã quên chuyện Lệ Bạc Thâm sẽ đến đây.
Hai đứa nhỏ vẫn còn ngồi dưới đó với Tiểu Tinh Tinh.
Nếu bọn nhỏ gặp được Lệ Bạc Thâm...
Vừa nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức hoảng sợ.
Nhưng mà lúc này cô mới định bước xuống ngăn họ gặp nhau đã quá muộn rồi.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa đi vòng qua góc cầu thang liền nhìn thấy người đàn ông kia đã đứng bên cạnh tấm thảm, trước mặt hắn là ba đứa nhỏ đang vùi đầu dọn dẹp đám Lego, hơn nữa bọn họ cũng đã dọn dẹp gần xong rồi.
Có vẻ người đàn ông đó đã nghe thấy tiếng cô bước xuống, hắn lập tức quay sang nhìn cô với vẻ mặt thờ ơ.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cứng đờ lại, cô phải tự bấu mạnh vào lòng bàn tay mình mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên chào hỏi người đàn ông: "Anh đã đến rồi à."
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người cô, cảm xúc nơi đáy mắt âm u không rõ.
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đang lo chuyện hai đứa nhỏ sẽ bị vạch trần trước mặt Lệ Bạc Thâm, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ: "Cái kia... bây giờ anh đưa Tiểu Tinh Tinh về luôn chưa, hay là..."
Cô chỉ sợ Lệ Bạc Thâm sẽ phát hiện ra lai lịch của hai đứa nhỏ, khi muốn ngồi lại nói chuyện với mình.
Lệ Bạc Thâm cho rằng cô đang đuổi khéo hắn, lạnh lùng đáp: "Chúng tôi về ngay đây, cô yên tâm, tôi sẽ không ở lại nhà cô quá lâu đâu."
Nói xong hắn liền quay đầu đi, còn Tiểu Tinh Tinh vẫn đang chậm rãi thu dọn Lego: "Dọn xong chưa? Đã đến lúc phải về rồi."
Vốn dĩ Tiểu Tinh Tinh đã không muốn trở về cho nên động tác dọn dẹp vô cùng chậm rãi, thế nhưng động tác của Triều Triều và Mộ Mộ lại rất nhanh, lúc này bọn họ đã dọn dẹp gần xong số lego trên thảm.
Nghe thấy tiếng thúc giục của cha, Tiểu Tinh Tinh miễn cưỡng đứng dậy, dùng đôi mắt ngấn nước đầy vẻ không muốn mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn đứng cách đó không xa.
Đối diện với ánh mắt của cô bé, lòng Giang Nguyễn Nguyễn lại mềm nhũn ra, nhưng có Lệ Bạc Thâm ở đây, với lại trong lòng vẫn đang canh cánh chuyện xảy ra ngày hôm qua cho nên cô cũng không lên tiếng an ủi.
"Nói cảm ơn dì rồi trở về với cha.” Giọng điệu của Lệ Bạc Thâm vô cùng cứng rắn.
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Tinh Tinh mới thoáng dịu lại, cô bé dùng ánh mắt trông mông nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, hy vọng dì xinh đẹp sẽ mời cô bé lần sau lại đến chơi tiếp.
Vậy mà chờ đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy Giang Nguyễn Nguyễn nói gì.
Tiểu Tinh Tinh thất vọng cụp mắt xuống.
"Dì ấy còn phải đi làm, chúng ta không nên quấy rầy dì ấy nữa.” Lệ Bạc Thâm lại lên tiếng thúc giục.
Lúc này Tiểu Tinh Tinh mới chậm rãi cầm quyển sổ lên viết chữ.
Chỉ một câu "cảm ơn" nhưng cô bé vẫn viết thật lâu.
Đợi mãi mới thấy cô bé viết xong, không ngờ bé lại giơ sổ về phía Lệ Bạc Thâm.
"Cha, sau này con có thể đến chơi với dì và mấy anh nữa được không? Con muốn làm bạn với mấy anh."
Tất cả mọi người đều nhìn thấy dòng chữ này.
Trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ lại xẹt lên vẻ không đành lòng, nhưng bởi vì đang có Lệ Bạc Thâm ở đây cho nên cuối cùng vẫn không có người nào mở miệng nói chuyện.
Lệ Bạc Thâm liếc nhìn phản ứng của bọn họ, sau đó lại nhìn đến bộ dáng ỷ vào bọn họ của con gái mình, hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Không được."
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Tiểu Tinh Tinh lập tức suy sụp, khóe mắt đỏ hoe, miệng mím chặt, im lặng khóc thút thít trông vô cùng đáng thương.
Chương 59 Nói năng dịu dàng
Lệ Bạc Thâm không có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con. Trước kia mỗi lần Tiểu Tinh Tinh cáu kỉnh với hắn, hắn đều nhờ dì Trương tới dỗ dành cô bé thay mình.
Nhìn thấy con gái khóc lóc trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn, trong lòng Lệ Bạc Thâm lóe lên vẻ bối rối, cuối cùng chỉ biết khô khốc ra lệnh: "Không được khóc."
Hắn cho rằng câu này không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nhưng vào tới tai Tiểu Tinh Tinh, câu nói đó nghe vô cùng dữ dằn.
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Tinh Tinh càng khóc dữ dội hơn trước, nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống không ngớt, cô bé đầu cúi đầu nghẹn ngào, khóc đến mức thở không ra hơi.
Đôi mày của Lệ Bạc Thâm càng nhíu chặt hơn nữa, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhìn thấy cô bé đã khóc như vậy mà người làm cha như Lệ Bạc Thâm vẫn phản ứng hết sức lạnh lùng làm Giang Nguyễn Nguyễn không nhịn được nữa.
"Anh đối xử như vậy với trẻ con đấy hả? Con bé đã khóc thành như vậy mà anh còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với nó? Anh không thể nói năng dịu dàng hơn sao?"
Lệ Bạc Thâm đột nhiên bị cô khiển trách, không khỏi sững sờ.
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn đã sải bước đến bên cạnh Tiểu Tinh Tinh, cô ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng, dịu giọng nói: "Tiểu Tinh Tinh ngoan đừng khóc nữa, nếu con thích, lúc nào con cũng có thể đến chơi với dì và mấy anh, dì sẽ đưa thông tin liên lạc cho con, lúc nào con đến cứ gọi nói cho dì biết một tiếng. Đừng khóc nữa, con khóc như thế khuôn mặt sẽ biến thành mặt mèo luôn đó, không đẹp chút nào."
Triều Triều và Mộ Mộ đứng bên cạnh đã cầm lấy khăn giấy trên tay.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa dỗ dành, vừa rút khăn giấy lau nước mắt cho cô bé.
Tiểu Tinh Tinh được cô dỗ dành cũng từ từ ngừng khóc, thút thít chui vào vòng tay cô.
Giang Nguyễn Nguyễn ôm chặt lấy đứa nhỏ gặp nạn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Triều Triều và Mộ Mộ thấy em gái nhỏ khóc nức nở như vậy cũng có chút tức giận, hai cặp mắt to tròn nhìn thẳng vào người đàn ông đứng cách đó không xa, ánh mắt vô cùng khó chịu.
"Tại sao chú không cho em ấy làm bạn với bọn con?" Triều Triều không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Bọn con cũng đâu có tỏ thái độ gì với em ấy? Em ấy bỏ nhà đi hai lần đều nhờ mẹ con chăm sóc, con và em trai chơi cùng. Em ấy chơi với bọn con rất vui vẻ, rất thích bám lấy bọn con, hơn nữa bọn con cũng không phải là người xấu, tại sao em ấy không thể làm bạn với bọn con chứ?"
Lệ Bạc Thâm không ngờ nhóc con này lại dám dạy đời hắn như vậy, cho nên hắn chỉ im lặng không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn không muốn Tiểu Tinh Tinh làm bạn với hai đứa nhóc này hoàn toàn vì một lý do khác, không ngờ nhóc con này còn có thể nói năng hùng hồn như vậy...
"Vốn dĩ lúc ở trường mẫu giáo, em ấy đã không có bạn bè gì, chỉ có con và anh trai không chê em ấy, cho em ấy chơi chung. Lúc trước em ấy bị mấy bạn học ở trường bắt nạt cũng nhờ có con và anh trai giúp đỡ em ấy. Giờ chú không cho em ấy làm bạn với bon con, không lẽ chú muốn em ấy lại bị cô lập ở trường nữa sao?" Mộ Mộ cũng tức giận hỏi thêm.
Bị hai đứa nhỏ liên tiếp chất vấn.
Trong lòng Lệ Bạc Thâm vô cùng phức tạp.
Thấy hắn vẫn không lên tiếng, hai đứa nhỏ còn tưởng mình đã đoán được suy nghĩ của hắn, tâm trạng lại càng thêm khó chịu.
Triều Triều nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng vẫn nói ra lời trong lòng: "Bọn con bảo vệ em ấy, chơi chung với em ấy như thế nhưng chú vẫn đề phòng bọn con như vậy, rốt cục chú nghĩ bọn con là người như thế nào chứ?"
Nghe anh trai nói như vậy, Mộ Mộ cũng gật đầu thật mạnh, hai đứa nhỏ tức giận đồng loạt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Người đàn ông này là cha của họ đấy.
Thế nhưng từ lúc bọn họ chưa ra đời, ông ta đã bỏ rơi mẹ của họ.
Thậm chí là bây giờ ông ta cũng không thích bọn họ, không cho phép con gái mình làm bạn với họ...
Chương 60 Người đàn ông đó, thật đáng chết
Lệ Bạc Thâm giật mình nhìn hai đứa nhóc đang phẫn nộ đứng trước mặt, lông mày hơi nhíu lại.
Rõ ràng hai đứa nhỏ này đang chỉ trích hắn.
Nhưng không biết vì sao nhìn hai đứa nhỏ như vậy, trong lòng hắn có chút khó chịu, thậm chí còn có vài phần chút áy náy khó hiểu.
Giang Nguyễn Nguyễn ôm Tiểu Tinh Tinh trong tay, nghe hai đứa nhỏ nhà mình nói vậy, lúc đầu cô còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng càng nghe trái tim cô càng không ngừng đau nhói.
May là hai đứa không biết người trước mặt chính là cha ruột của mình.
Nếu để bọn chúng biết, chỉ sợ là chúng sẽ càng khổ sở hơn nữa...
Lệ Bạc Thâm im lặng một lúc lâu, sau đó áy náy mà dời mắt khỏi người hai đứa nhỏ: “Thật xin lỗi, chú không có coi bọn con là người xấu, chẳng qua là chú cảm thấy… dù sao các con cũng đã có cuộc sống của riêng mình, nếu cứ qua lại với chồng cũ như vậy, để cha của các con biết được chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái."
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu nhóc đều sửng sốt.
Hai cậu bé đều ngạc nhiên mà liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra cha vẫn chưa biết gì về mối quan hệ giữa họ.
Mộ Mộ thẳng thừng phủ nhận: “Không có sao, bọn con không có cha!”
Giang Nguyễn Nguyễn liên tiếp bị lời nói của một lớn một nhỏ này dọa sợ, nghe con mình nói vậy, cô không khỏi giật mình, định lên tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn rồi.
Kế tiếp chỉ có thể hồi hộp chờ đợi phản ứng của Lệ Bạc Thâm.
Trong mắt người đàn ông đối diện dần hiện lên vẻ nghi ngờ, liên hệ những lời nói của nhóc con này với mấy bức ảnh hắn vừa nhìn thấy, dù nghĩ thế nào cũng thấy có chỗ kỳ lạ.
“Cha của các con đâu? Con nói không có cha là có ý gì?" Rốt cục hắn cũng nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Mộ Mộ nhìn vẻ mặt khó hiểu của người đàn ông trước mắt rồi nói: “Cha không cần bọn con nữa, ông ấy đã bỏ rơi mẹ con, cũng không yêu thích bọn con cho nên trước giờ bọn con và mẹ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng nhìn thấy mặt ông ấy bao giờ."
Nghe được câu trả lời của cậu nhóc, lông mày Lệ Bạc Thâm chợt nhíu lại, con ngươi yên lặng nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn, cảm xúc dưới đáy mắt chợt dâng trào.
Rõ ràng là mấy năm nay người phụ nữ này vẫn luôn một mình nuôi hai đứa con.
Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được, mấy năm qua bọn họ đã sống như thế nào.
Hơn nữa, lý lịch của người phụ nữ này ở nước ngoài lại ưu tú như vậy.
Rốt cục cô ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể đạt đến trình độ đó chứ?
Đã vậy mà người đàn ông kia còn dám bỏ rơi mẹ con họ! Thật là đáng chết!
Giang Nguyễn Nguyễn nhận ra cảm xúc mãnh liệt trong mắt người đàn ông, thậm chí còn đoán được hắn sẽ nói gì tiếp theo.
Không đợi hắn mở miệng, Giang Nguyễn Nguyễn đã cụp mắt xuống, che khuất hết cảm xúc dưới đáy mắt rồi giả vờ như không có việc gì mà cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: "Được rồi, Tiểu Tinh Tinh đã ngừng khóc, hai người có thể có thể trở về rồi, tôi cũng đến lúc phải đi làm rồi."
Nói xong, cô lại buông cô bé trong lòng ra, sờ sờ đầu bé, cô nhẹ nhàng nói: “Ngoan ngoãn trở về với cha đi, lần sau con lại đến tìm các anh chơi nữa."
Tiểu Tinh Tinh nhận được lời hứa của cô, trên khuôn mặt nhỏ vừa mới khóc nức nở đã hiện lên nét vui vẻ. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu rồi quay người đi về phía cha mình.
Đôi mắt Lệ Bạc Thâm tối sầm lại, hắn có thể nhìn ra cô không muốn đề cập đến đề tài vừa rồi, cho nên hắn cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Nhìn Tiểu Tinh Tinh mang đôi mắt đỏ hoe đi về phía mình, hắn im lặng vuốt ve đỉnh đầu của cô bé, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Tạm biệt dì đi con.”
Tiểu Tinh Tinh giơ cánh tay nhỏ lên vẫy tay chào Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu nhóc.
Ba người họ cũng vẫy tay đáp lại.
Cuối cùng, Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu với Giang Nguyễn Nguyễn: "Tôi mang con bé về trước. "
Không đợi Giang Nguyễn Nguyễn kịp phản ứng, hắn đã xoay người rời đi với Tiểu Tinh Tinh.
Lệ Bạc Thâm dừng suy nghĩ, đi theo sau lưng Triều Triều tiến vào biệt thự.
Mới vừa vào cửa hắn liền nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang ngồi trên thảm phòng khách, chăm chú chơi Lego, bên cạnh cô bé còn có một nhóc trông giống hệt đứa nhỏ vừa mở cửa cho mình.
Rõ ràng hai người này là một cặp song sinh mà.
Đôi mắt đen láy của Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống, hắn cố gắng không nhìn hai đứa nhỏ này nữa mà đưa ánh mắt đảo quanh phòng khách.
Hoàn toàn không thấy bóng dáng Giang Nguyễn Nguyễn đâu.
"Cha em đến rồi này.” Sau khi Triều Triều vừa bước vào đã đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Tinh Tinh, thái độ không còn thân thiện như lúc nãy nữa, cậu lạnh lùng nói với cô bé một tiếng.
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh chậm rãi dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn Lệ Bạc Thâm đang đứng cách đó không xa.
Cô bé chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, liền viết vài chữ lên quyển sổ.
Lúc này ánh mắt của ba người còn lại trong phòng khách đều đổ dồn về phía Tiểu Tinh Tinh.
Triều Triều và Mộ Mộ không nỡ xa em gái nhưng mà cha đã đến rồi, bọn họ cũng không có lý do gì để giữ cô bé ở lại.
Lệ Bạc Thâm có thể đoán được cô nhóc này định viết cái gì, lông mày hắn khẽ nhíu lại.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Tinh Tinh đã giơ quyển sổ lên.
"Con vẫn chưa muốn trở về đâu.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn.
Đôi mày của Lệ Bạc Thâm càng nhíu lại chặt hơn, giọng điệu cũng gay gắt hơn hẳn: "Lệ Tinh Tình, con không nói tiếng nào đã tự tiện trốn nhà đi, con không định giải thích với cha câu hết nào sao? Đây là lần thứ hai trong tháng này rồi đó, rốt cục là tại sao con lại bỏ nhà đi như vậy hả?"
Tiểu Tinh Tinh bướng bỉnh nhìn hắn, sau đó cúi đầu viết vào quyển sổ: "Con thích dì cùng với hai anh trai nhỏ, con muốn kết bạn với bọn họ!"
Nhìn thấy câu trả lời của cô bé, trong lòng Lệ Bạc Thâm thoáng nổi lên một chút mỉa mai, hắn liếc nhìn hai đứa trẻ kia một cái rồi trầm giọng nói: "Con thích bọn họ, nhưng con có từng hỏi bọn họ có thích con không hay chưa? Con cứ tự ý chạy đến nhà người khác như vậy là là đang làm phiền họ đấy, không hề lễ phép chút nào cả."
Tiểu Tinh Tinh mím môi, thận trọng nhìn hai anh trai bên cạnh.
Cô bé cũng biết mới sáng sớm mà mình đột ngột chạy đến như vậy sẽ làm phiền bọn họ.
Nhưng mà cô bé thực sự rất thích họ, không hiểu sao cha lại không cho phép cô chơi với hai người nữa...
Hơn nữa, cô và mấy anh cũng đã trao đổi quà tặng rồi, mấy anh còn mời cô cùng chơi Lego với nhau nữa, chắc là họ cũng thích cô mà?
Đối diện với ánh mắt cầu cứu của em gái, Mộ Mộ không khỏi mềm lòng, nhóc đặt Lego trong tay xuống rồi nghiêm túc nói: "Em ấy không có làm phiền bọn con! Nãy giờ em ấy còn chơi lego với bọn con nữa mà! Bọn con đang chơi chung với nhau rất vui vẻ!”
Thấy anh trai đứng ra nói đỡ cho mình, trên mặt Tiểu Tinh Tinh lộ rõ nét vui vẻ, quay đầu bướng bỉnh nhìn cha mình.
Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm lộ ra chút phức tạp.
Sắc mặt Triều Triều đứng bên cạnh cũng hơi trầm xuống, cậu tiến lại gần em trai mình rồi khều nhẹ một cái.
Mộ Mộ vừa khó hiểu quay đầu lại đã đụng ngay ánh mắt cảnh cáo của anh trai mình, lúc này cậu bé mới kịp phản ứng lại.
Đúng rồi! Dù hai người họ rất thích em gái nhưng mà bọn họ không thể thể hiện cho người này biết được!
Nhận ra chuyện này, Mộ Mộ lập tức ngậm miệng, sau đó lại dùng ánh mắt biểu đạt sự bất mãn của mình.
Lệ Bạc Thâm đã nhìn thấy động tác của hai người.
Lệ Bạc Thâm không biết hai đứa nhỏ này đang nghĩ gì, hắn chỉ đoán là do mình đã dọa bọn nhóc sợ. Nhíu mày im lặng một lát, sắc mặt của hắn mới thoáng dịu lại.
Mặc dù hai đứa nhỏ này là con của người phụ nữ đó và người đàn ông khác, nhưng chúng vẫn là trẻ con, dù hắn có bất mãn thế nào cũng không nên thể hiện ra trước mặt trẻ con như vậy.
"Dù sao thì, Tiểu Tinh Tinh đột nhiên đến thăm nhà người khác như vậy chắc chắn đã gây ra cho bọn con không ít phiền phức, cảm ơn các con đã chơi với con bé.” Lệ Bạc Thâm cố lấy lại bình tĩnh sau đó mở miệng nói.
Hai đứa nhỏ hờ hững gật đầu đáp lại.
Sau đó cả phòng khách lập tức lâm vào im lặng.
Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm bất đắc dĩ đưa tay lên xoa đầu lông mày, trầm giọng nói: "Mẹ của hai đứa đâu?"
Dù trong nhà có Tiểu Tinh Tinh nhưng hắn vẫn không thể nào am hiểu cách giao tiếp với trẻ con...
Chương 57 Bà ấy không cần chú cảm ơn
Nghe hắn nhắc đến mẹ mình, hai đứa nhỏ lập tức cảnh giác.
“Chú tìm mẹ con làm gì!" Triều Triều cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng cách đó không xa, bộ dáng hệt như một chú chó nhỏ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Rõ ràng là không có một chút lực công kích nào nhưng cậu bé vẫn cố bày ra vẻ dữ tợn.
Lệ Bạc Thâm nhận ra địch ý của cậu nhóc, nhưng mà lúc nhìn thấy bộ dáng cảnh giác này hắn lại cảm thấy vô cùng buồn cười. Lệ Bạc Thâm cũng không thèm để ý chuyện này làm gì, hắn đáp: "Cả hai lần Tiểu Tinh Tinh trốn đi đều may mắn có các người chăm sóc, dù thế nào thì chú vẫn phải đích thân nói lời cảm ơn với cô ấy."
Nghe vậy, trong lòng Triều Triều đã thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa vơi nét căng thẳng: "Không cần, mẹ con đang bận nói chuyện điện thoại, hơn nữa bà ấy cũng không cần chú cảm ơn."
Nói xong cậu bé kéo Mộ Mộ trở lại chỗ thảm, cúi đầu nói với Tiểu Tinh Tinh: "Nếu cha em đã đến đón thì em cũng nhanh chóng trở về với ông ấy đi, lát nữa mẹ anh còn phải ra ngoài làm việc nữa, không có thời gian trông chừng em."
Tiểu Tinh Tinh vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi thấy anh trai đứng ra nói đỡ cho mình, nghe đến đây, cô bé mới từ từ tỉnh táo lại, tuy cô bé không muốn nhưng khi nghe dì xinh đẹp còn phải làm việc, cô bé lại ngoan ngoãn gật đầu.
Kể từ khi nghe người đàn ông kia chủ động nhắc đến mẹ mình, Triều Triều đã bắt đầu cảnh giác với hắn, đồng thời cũng không muốn để hắn nhìn thấy mẹ mình.
Lúc này nghe em gái đã đồng ý trở về với người đàn ông kia, Triều Triều nhanh chóng kéo Mộ Mộ ngồi xổm xuống thu dọn Lego.
Lệ Bạc Thâm thấy Tiểu Tinh Tinh đã hứa sẽ trở về với mình thì hắn cũng không thúc giục gì nữa, im lặng để ba đứa nhỏ dọn dẹp.
Có điều đứng được một lúc hắn lại cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Lúc ba đứa nhỏ ngồi xổm cùng một chỗ, trông chiều cao của chúng không khác biệt gì cả.
Lại nghĩ đến chuyện ba đứa nhỏ này còn học cùng một lớp.
Nói cách khác, tuổi tác của chúng không hơn kém nhau nhiều lắm.
Có điều tính theo thời gian thì từ lúc người phụ nữ kia sinh Tiểu Tinh Tinh xong rồi lại tái hôn, sau đó mới mang thai rồi sinh ra cặp song sinh này, đáng lẽ giữa ba đứa nhỏ này không nên có chênh lệch chiều cao ít như vậy được.
Chẳng lẽ.. Là do con trai phát triển nhanh hơn con gái sao?
Thế nhưng làm sao Giang Nguyễn Nguyễn có thể đưa bọn họ vào cùng lớp với Tiểu Tinh Tinh được, chẳng lẽ đây cũng là chuyện trùng hợp sao?
Trong lòng Lệ Bạc Thâm bắt đầu tràn đầy những thắc mắc.
Nghĩ cả nửa ngày trời hắn vẫn chưa nghĩ ra đáp án, Lệ Bạc Thâm chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi người ba đứa nhỏ, chán nản nhìn sang khung cảnh trước mắt.
Dù đây chỉ là nhà thuê để ở tạm nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn dốc sức trang trí.
Giờ phút này, thứ đập vào mắt Lệ Bạc Thâm chính là khung cảnh vừa ấm áp lại ngăn nắp, nhìn kỹ có thể thấy nơi nào cũng có khung ảnh gia đình.
Ánh mắt Lệ Bạc Thâm từ từ bị những khung ảnh kia thu hút, hắn đi đến bên cạnh khung ảnh rồi cẩn thận nhìn xem.
Sau khi nhìn một hồi, lông mày Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại.
Toàn bộ khung ảnh ở đây, chỉ có ảnh của Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa trẻ.
Mặc dù ba người họ cười rất ấm áp, nhưng Lệ Bạc Thâm vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong mấy bức ảnh này, hoàn toàn không có bóng dáng cha của hai đứa trẻ kia.
Hay là vì... người đàn ông đó là người chụp những bức ảnh này?
Thế nhưng cũng không đến mức người đàn ông đó hoàn toàn không xuất hiện như vậy chứ?
Ngay lúc Lệ Bạc Thâm đang hoang mang, từ trên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lệ Bạc Thâm chợt hoàn hồn lại, đặt khung ảnh trong tay xuống, xoay người đi về chỗ cũ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trên cầu thang, Giang Nguyễn Nguyễn đang bước đi hết sức vội vàng, chạy thẳng một đường từ trên lầu xuống với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Chương 58 Không thể làm bạn với bọn họ
Vừa rồi Giang Nguyễn Nguyễn chỉ muốn gọi điện thoại báo cho viện nghiên cứu biết là cô sẽ đến muộn.
Nhưng mà tình cờ người nghe lại là Cố Vân Xuyên, cô còn chưa kịp lên tiếng, Cố Vân Xuyên đã kể cho cô nghe về chuyện dự án đang tiến hành hai ngày qua, trong đó có một nhóm dữ liệu anh không biết phải xử lý thế nào.
Thế là Giang Nguyễn Nguyễn đã bắt đầu thảo luận với anh.
Không ngờ vừa nói đến chuyện công việc là cô liền quên hết thời gian.
Tới lúc nhớ đến chuyện phải cúp điện thoại, cô mới mơ hồ nghe thấy giọng của Lệ Bạc Thâm vang lên ở dưới lầu.
Cuối cùng, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó chạy thẳng xuống lầu.
Suýt nữa là cô đã quên chuyện Lệ Bạc Thâm sẽ đến đây.
Hai đứa nhỏ vẫn còn ngồi dưới đó với Tiểu Tinh Tinh.
Nếu bọn nhỏ gặp được Lệ Bạc Thâm...
Vừa nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức hoảng sợ.
Nhưng mà lúc này cô mới định bước xuống ngăn họ gặp nhau đã quá muộn rồi.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa đi vòng qua góc cầu thang liền nhìn thấy người đàn ông kia đã đứng bên cạnh tấm thảm, trước mặt hắn là ba đứa nhỏ đang vùi đầu dọn dẹp đám Lego, hơn nữa bọn họ cũng đã dọn dẹp gần xong rồi.
Có vẻ người đàn ông đó đã nghe thấy tiếng cô bước xuống, hắn lập tức quay sang nhìn cô với vẻ mặt thờ ơ.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cứng đờ lại, cô phải tự bấu mạnh vào lòng bàn tay mình mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên chào hỏi người đàn ông: "Anh đã đến rồi à."
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người cô, cảm xúc nơi đáy mắt âm u không rõ.
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đang lo chuyện hai đứa nhỏ sẽ bị vạch trần trước mặt Lệ Bạc Thâm, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ: "Cái kia... bây giờ anh đưa Tiểu Tinh Tinh về luôn chưa, hay là..."
Cô chỉ sợ Lệ Bạc Thâm sẽ phát hiện ra lai lịch của hai đứa nhỏ, khi muốn ngồi lại nói chuyện với mình.
Lệ Bạc Thâm cho rằng cô đang đuổi khéo hắn, lạnh lùng đáp: "Chúng tôi về ngay đây, cô yên tâm, tôi sẽ không ở lại nhà cô quá lâu đâu."
Nói xong hắn liền quay đầu đi, còn Tiểu Tinh Tinh vẫn đang chậm rãi thu dọn Lego: "Dọn xong chưa? Đã đến lúc phải về rồi."
Vốn dĩ Tiểu Tinh Tinh đã không muốn trở về cho nên động tác dọn dẹp vô cùng chậm rãi, thế nhưng động tác của Triều Triều và Mộ Mộ lại rất nhanh, lúc này bọn họ đã dọn dẹp gần xong số lego trên thảm.
Nghe thấy tiếng thúc giục của cha, Tiểu Tinh Tinh miễn cưỡng đứng dậy, dùng đôi mắt ngấn nước đầy vẻ không muốn mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn đứng cách đó không xa.
Đối diện với ánh mắt của cô bé, lòng Giang Nguyễn Nguyễn lại mềm nhũn ra, nhưng có Lệ Bạc Thâm ở đây, với lại trong lòng vẫn đang canh cánh chuyện xảy ra ngày hôm qua cho nên cô cũng không lên tiếng an ủi.
"Nói cảm ơn dì rồi trở về với cha.” Giọng điệu của Lệ Bạc Thâm vô cùng cứng rắn.
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Tinh Tinh mới thoáng dịu lại, cô bé dùng ánh mắt trông mông nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, hy vọng dì xinh đẹp sẽ mời cô bé lần sau lại đến chơi tiếp.
Vậy mà chờ đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy Giang Nguyễn Nguyễn nói gì.
Tiểu Tinh Tinh thất vọng cụp mắt xuống.
"Dì ấy còn phải đi làm, chúng ta không nên quấy rầy dì ấy nữa.” Lệ Bạc Thâm lại lên tiếng thúc giục.
Lúc này Tiểu Tinh Tinh mới chậm rãi cầm quyển sổ lên viết chữ.
Chỉ một câu "cảm ơn" nhưng cô bé vẫn viết thật lâu.
Đợi mãi mới thấy cô bé viết xong, không ngờ bé lại giơ sổ về phía Lệ Bạc Thâm.
"Cha, sau này con có thể đến chơi với dì và mấy anh nữa được không? Con muốn làm bạn với mấy anh."
Tất cả mọi người đều nhìn thấy dòng chữ này.
Trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ lại xẹt lên vẻ không đành lòng, nhưng bởi vì đang có Lệ Bạc Thâm ở đây cho nên cuối cùng vẫn không có người nào mở miệng nói chuyện.
Lệ Bạc Thâm liếc nhìn phản ứng của bọn họ, sau đó lại nhìn đến bộ dáng ỷ vào bọn họ của con gái mình, hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Không được."
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Tiểu Tinh Tinh lập tức suy sụp, khóe mắt đỏ hoe, miệng mím chặt, im lặng khóc thút thít trông vô cùng đáng thương.
Chương 59 Nói năng dịu dàng
Lệ Bạc Thâm không có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con. Trước kia mỗi lần Tiểu Tinh Tinh cáu kỉnh với hắn, hắn đều nhờ dì Trương tới dỗ dành cô bé thay mình.
Nhìn thấy con gái khóc lóc trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn, trong lòng Lệ Bạc Thâm lóe lên vẻ bối rối, cuối cùng chỉ biết khô khốc ra lệnh: "Không được khóc."
Hắn cho rằng câu này không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nhưng vào tới tai Tiểu Tinh Tinh, câu nói đó nghe vô cùng dữ dằn.
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Tinh Tinh càng khóc dữ dội hơn trước, nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống không ngớt, cô bé đầu cúi đầu nghẹn ngào, khóc đến mức thở không ra hơi.
Đôi mày của Lệ Bạc Thâm càng nhíu chặt hơn nữa, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhìn thấy cô bé đã khóc như vậy mà người làm cha như Lệ Bạc Thâm vẫn phản ứng hết sức lạnh lùng làm Giang Nguyễn Nguyễn không nhịn được nữa.
"Anh đối xử như vậy với trẻ con đấy hả? Con bé đã khóc thành như vậy mà anh còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với nó? Anh không thể nói năng dịu dàng hơn sao?"
Lệ Bạc Thâm đột nhiên bị cô khiển trách, không khỏi sững sờ.
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn đã sải bước đến bên cạnh Tiểu Tinh Tinh, cô ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng, dịu giọng nói: "Tiểu Tinh Tinh ngoan đừng khóc nữa, nếu con thích, lúc nào con cũng có thể đến chơi với dì và mấy anh, dì sẽ đưa thông tin liên lạc cho con, lúc nào con đến cứ gọi nói cho dì biết một tiếng. Đừng khóc nữa, con khóc như thế khuôn mặt sẽ biến thành mặt mèo luôn đó, không đẹp chút nào."
Triều Triều và Mộ Mộ đứng bên cạnh đã cầm lấy khăn giấy trên tay.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa dỗ dành, vừa rút khăn giấy lau nước mắt cho cô bé.
Tiểu Tinh Tinh được cô dỗ dành cũng từ từ ngừng khóc, thút thít chui vào vòng tay cô.
Giang Nguyễn Nguyễn ôm chặt lấy đứa nhỏ gặp nạn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Triều Triều và Mộ Mộ thấy em gái nhỏ khóc nức nở như vậy cũng có chút tức giận, hai cặp mắt to tròn nhìn thẳng vào người đàn ông đứng cách đó không xa, ánh mắt vô cùng khó chịu.
"Tại sao chú không cho em ấy làm bạn với bọn con?" Triều Triều không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Bọn con cũng đâu có tỏ thái độ gì với em ấy? Em ấy bỏ nhà đi hai lần đều nhờ mẹ con chăm sóc, con và em trai chơi cùng. Em ấy chơi với bọn con rất vui vẻ, rất thích bám lấy bọn con, hơn nữa bọn con cũng không phải là người xấu, tại sao em ấy không thể làm bạn với bọn con chứ?"
Lệ Bạc Thâm không ngờ nhóc con này lại dám dạy đời hắn như vậy, cho nên hắn chỉ im lặng không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn không muốn Tiểu Tinh Tinh làm bạn với hai đứa nhóc này hoàn toàn vì một lý do khác, không ngờ nhóc con này còn có thể nói năng hùng hồn như vậy...
"Vốn dĩ lúc ở trường mẫu giáo, em ấy đã không có bạn bè gì, chỉ có con và anh trai không chê em ấy, cho em ấy chơi chung. Lúc trước em ấy bị mấy bạn học ở trường bắt nạt cũng nhờ có con và anh trai giúp đỡ em ấy. Giờ chú không cho em ấy làm bạn với bon con, không lẽ chú muốn em ấy lại bị cô lập ở trường nữa sao?" Mộ Mộ cũng tức giận hỏi thêm.
Bị hai đứa nhỏ liên tiếp chất vấn.
Trong lòng Lệ Bạc Thâm vô cùng phức tạp.
Thấy hắn vẫn không lên tiếng, hai đứa nhỏ còn tưởng mình đã đoán được suy nghĩ của hắn, tâm trạng lại càng thêm khó chịu.
Triều Triều nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng vẫn nói ra lời trong lòng: "Bọn con bảo vệ em ấy, chơi chung với em ấy như thế nhưng chú vẫn đề phòng bọn con như vậy, rốt cục chú nghĩ bọn con là người như thế nào chứ?"
Nghe anh trai nói như vậy, Mộ Mộ cũng gật đầu thật mạnh, hai đứa nhỏ tức giận đồng loạt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Người đàn ông này là cha của họ đấy.
Thế nhưng từ lúc bọn họ chưa ra đời, ông ta đã bỏ rơi mẹ của họ.
Thậm chí là bây giờ ông ta cũng không thích bọn họ, không cho phép con gái mình làm bạn với họ...
Chương 60 Người đàn ông đó, thật đáng chết
Lệ Bạc Thâm giật mình nhìn hai đứa nhóc đang phẫn nộ đứng trước mặt, lông mày hơi nhíu lại.
Rõ ràng hai đứa nhỏ này đang chỉ trích hắn.
Nhưng không biết vì sao nhìn hai đứa nhỏ như vậy, trong lòng hắn có chút khó chịu, thậm chí còn có vài phần chút áy náy khó hiểu.
Giang Nguyễn Nguyễn ôm Tiểu Tinh Tinh trong tay, nghe hai đứa nhỏ nhà mình nói vậy, lúc đầu cô còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng càng nghe trái tim cô càng không ngừng đau nhói.
May là hai đứa không biết người trước mặt chính là cha ruột của mình.
Nếu để bọn chúng biết, chỉ sợ là chúng sẽ càng khổ sở hơn nữa...
Lệ Bạc Thâm im lặng một lúc lâu, sau đó áy náy mà dời mắt khỏi người hai đứa nhỏ: “Thật xin lỗi, chú không có coi bọn con là người xấu, chẳng qua là chú cảm thấy… dù sao các con cũng đã có cuộc sống của riêng mình, nếu cứ qua lại với chồng cũ như vậy, để cha của các con biết được chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái."
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu nhóc đều sửng sốt.
Hai cậu bé đều ngạc nhiên mà liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra cha vẫn chưa biết gì về mối quan hệ giữa họ.
Mộ Mộ thẳng thừng phủ nhận: “Không có sao, bọn con không có cha!”
Giang Nguyễn Nguyễn liên tiếp bị lời nói của một lớn một nhỏ này dọa sợ, nghe con mình nói vậy, cô không khỏi giật mình, định lên tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn rồi.
Kế tiếp chỉ có thể hồi hộp chờ đợi phản ứng của Lệ Bạc Thâm.
Trong mắt người đàn ông đối diện dần hiện lên vẻ nghi ngờ, liên hệ những lời nói của nhóc con này với mấy bức ảnh hắn vừa nhìn thấy, dù nghĩ thế nào cũng thấy có chỗ kỳ lạ.
“Cha của các con đâu? Con nói không có cha là có ý gì?" Rốt cục hắn cũng nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Mộ Mộ nhìn vẻ mặt khó hiểu của người đàn ông trước mắt rồi nói: “Cha không cần bọn con nữa, ông ấy đã bỏ rơi mẹ con, cũng không yêu thích bọn con cho nên trước giờ bọn con và mẹ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng nhìn thấy mặt ông ấy bao giờ."
Nghe được câu trả lời của cậu nhóc, lông mày Lệ Bạc Thâm chợt nhíu lại, con ngươi yên lặng nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn, cảm xúc dưới đáy mắt chợt dâng trào.
Rõ ràng là mấy năm nay người phụ nữ này vẫn luôn một mình nuôi hai đứa con.
Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được, mấy năm qua bọn họ đã sống như thế nào.
Hơn nữa, lý lịch của người phụ nữ này ở nước ngoài lại ưu tú như vậy.
Rốt cục cô ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể đạt đến trình độ đó chứ?
Đã vậy mà người đàn ông kia còn dám bỏ rơi mẹ con họ! Thật là đáng chết!
Giang Nguyễn Nguyễn nhận ra cảm xúc mãnh liệt trong mắt người đàn ông, thậm chí còn đoán được hắn sẽ nói gì tiếp theo.
Không đợi hắn mở miệng, Giang Nguyễn Nguyễn đã cụp mắt xuống, che khuất hết cảm xúc dưới đáy mắt rồi giả vờ như không có việc gì mà cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: "Được rồi, Tiểu Tinh Tinh đã ngừng khóc, hai người có thể có thể trở về rồi, tôi cũng đến lúc phải đi làm rồi."
Nói xong, cô lại buông cô bé trong lòng ra, sờ sờ đầu bé, cô nhẹ nhàng nói: “Ngoan ngoãn trở về với cha đi, lần sau con lại đến tìm các anh chơi nữa."
Tiểu Tinh Tinh nhận được lời hứa của cô, trên khuôn mặt nhỏ vừa mới khóc nức nở đã hiện lên nét vui vẻ. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu rồi quay người đi về phía cha mình.
Đôi mắt Lệ Bạc Thâm tối sầm lại, hắn có thể nhìn ra cô không muốn đề cập đến đề tài vừa rồi, cho nên hắn cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Nhìn Tiểu Tinh Tinh mang đôi mắt đỏ hoe đi về phía mình, hắn im lặng vuốt ve đỉnh đầu của cô bé, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Tạm biệt dì đi con.”
Tiểu Tinh Tinh giơ cánh tay nhỏ lên vẫy tay chào Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu nhóc.
Ba người họ cũng vẫy tay đáp lại.
Cuối cùng, Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu với Giang Nguyễn Nguyễn: "Tôi mang con bé về trước. "
Không đợi Giang Nguyễn Nguyễn kịp phản ứng, hắn đã xoay người rời đi với Tiểu Tinh Tinh.
Bình luận facebook