Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205: Muốn đến doanh trại
“Em không sao là được, em nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên ngoài kia không? Sau này ai lại dám ức hiếp em, ta sẽ ức hiếp lại gấp trăm lần. Vân Nhược Linh nói.
Nam Cung Nguyệt không dẫn đầu việc gây khó dễ cho nàng và Thu Nhi, Đàm Nhi cũng sẽ không rơi ràng kết cục như này.
Con người của nàng vẫn luôn ân oán phân minh, đối với nàng tốt, nàng sẽ báo đáp, đối với nàng tệ, nàng cũng sẽ đáp trả lại.
Trước đây nàng vẫn cứ nghĩ Sở Diệp Hàn sẽ thiên vị Nam Cung Nguyệt không phân biệt phải trái đúng sai, không ngờ hắn lại trừng trị tàn nhẫn người của Nam Cung Nguyệt.
Nếu không phải Nam Cung Nguyệt dùng chính tính mạng của mình ra ép buộc, hắn sẽ không tha cho Đàm Nhi.
Như vậy xem ra hắn vẫn là một nam tử có chút đầu óc, sẽ không bị sủng thiếp chi phối tất cả.
Chỉ là không ngờ, Nam Cung Nguyệt lại dùng chính tính mạng của mình mà đổi lấy mạng của Đàm Nhi.
Vân Nhược Linh biết, Nam Cung Nguyệt đang đặt cược, đặt cược tình yêu mà Sở Diệp Hàn đối với nàng ta.
Chỉ là, lần này nàng ta thua rồi, lần sau thì sao?
Lần này nàng ta dùng mạng để ép buộc, ỷ vào sự sủng ái của hắn mà làm những chuyện như vậy, đã rơi vào thế bất lợi ở trong lòng Sở Diệp Hàn. Nếu lần sau lại như vậy, Sở Diệp Hàn vẫn sẽ tin tưởng nàng ta sao?
Chẳng qua, đây không phải là vấn đề mang nàng phải suy nghĩ, nàng chỉ muốn những ngày tháng của mình trôi qua yên ổn là được.
Dùng cơm trưa xong, Vân Nhược Linh đến Thanh Trúc viên thăm Mạch Lan.
Vết thương của Mạch Lan đã đỡ hơn rất nhiều, bây giờ đã có thể tự do vận động trên mặt đất rồi, hiện tại hắn không cần phải bôi thuốc thường xuyên, Vân Nhược Linh đưa thuốc tiếp theo cần đổi cho nha hoàn, để nha hoàn thay hắn ta đổi, lúc này mới rời khỏi Thanh Trúc viện.
Nhìn thấy Vương phi muốn rời đi, Mạch Lan lo lắng đến mức khuôn mặt tuấn tú đỏ cả lên, hắn ta nhanh chóng đuổi theo: “Vương phi, người muốn đi đâu?”
“Ta muốn đến doanh trại xem thử tay của Trầm phó tưởng, đã lâu như vậy, tay của ông ta chắc cũng đã tốt hơn rồi.” Vân Nhược Linh nói.
Mặt của Mạch Lan đỏ ửng: “Vậy thuộc hạ có thể đi cùng không? Thuộc hạ có thể bảo vệ người.
Vân Nhược Linh liếc nhìn Mạch Lan, Mạch Lan sinh ra tuấn tú nhã nhặn, giống như một tiểu thịt tươi cao gầy, nàng đáp: “Người biết võ công không?”
“Thuộc hạ biết, hơn nữa võ công của thuộc hạ cũng rất tốt, không tin thì cứ hỏi bọn họ.” Mạch Lan nhìn về phía các nha hoàn xung quanh.
Nha hoàn lập tức cười nói: “Đúng vậy thưa nương nương, khinh công của Mạch thị vệ rất tuyệt, hắn có thể lấy một đấu mười, bằng không lúc đó cũng không có khả năng ngăn cản được một mũi tên cho Vương gia.”
“Đúng, hai huynh đệ Mạch thị vệ là một trong những thị vệ có võ công giỏi nhất của Vương phủ, một người là thống lĩnh thị vệ, một người là phó thống lĩnh, chuyên chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Vương phủ và Vương gia, xin nương nương yên tâm.”
Tửu Nhi đang đứng phía sau Vân Nhược Linh cũng lên tiếng.
Lúc này Vân Nhược Linh mới bừng tỉnh, đừng thấy tên Mạch Lan này giống như thư sinh nho nhã yếu ớt, không ngờ võ công lại tốt như vậy.
Nàng đi lại trong thời cổ đại, nếu như không có một người hộ vệ bên mình, thực sự rất nguy hiểm.
Nàng liền đáp: “Được, nếu như ngươi cảm thấy bản thân có thể hoạt động bình thường, thì đi cùng bổn vương phi đến doanh trại một chuyến
Đột nhiên Mạch Lan từ trong viện lấy ra mấy thanh kiếm, tư thế hắn vô cùng thoải mái, kiếm phong tàn sát, khí thế bức người, tốc độ rút kiếm cực nhanh, xem ra võ công không hề tầm thường.
Sau khi đeo kiếm lên người, hắn đứng trước mặt Vân Nhược Linh, nói: “Vương phi không cần lo lắng, vết thương của thuộc hạ đã khỏi nhiều rồi, thuộc hạ đã muốn ra ngoài cho thoáng khí từ lâu rồi.
“Được, vậy người và Tửu Nhi đi cùng ta đến doanh trại, Thu Nhi và những người khác ở nhà trông nhà.” Vân Nhược Linh nhớ đến việc tối qua Thu Nhi bị nhốt ở phòng củi, chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi được, nên quyết định để nàng ấy ở lại Vương phủ trông nom.
Một canh giờ sau, xe ngựa của Ly Vương phủ dừng ở cổng doanh trại phía bắc thành.
Mạch Lan dẫn đầu xuống xe trước rồi mới nghênh đón Vân Nhược Linh xuống.
Bao ngày xa cách, lần nữa nhìn thấy doanh trại, Mạch Lan kích động vui mừng nhảy cẫng lên như một con hươu con vậy, phấn khích dẫn đường ở phía trước, còn thường chào hỏi với các tướng sĩ.
Nam Cung Nguyệt không dẫn đầu việc gây khó dễ cho nàng và Thu Nhi, Đàm Nhi cũng sẽ không rơi ràng kết cục như này.
Con người của nàng vẫn luôn ân oán phân minh, đối với nàng tốt, nàng sẽ báo đáp, đối với nàng tệ, nàng cũng sẽ đáp trả lại.
Trước đây nàng vẫn cứ nghĩ Sở Diệp Hàn sẽ thiên vị Nam Cung Nguyệt không phân biệt phải trái đúng sai, không ngờ hắn lại trừng trị tàn nhẫn người của Nam Cung Nguyệt.
Nếu không phải Nam Cung Nguyệt dùng chính tính mạng của mình ra ép buộc, hắn sẽ không tha cho Đàm Nhi.
Như vậy xem ra hắn vẫn là một nam tử có chút đầu óc, sẽ không bị sủng thiếp chi phối tất cả.
Chỉ là không ngờ, Nam Cung Nguyệt lại dùng chính tính mạng của mình mà đổi lấy mạng của Đàm Nhi.
Vân Nhược Linh biết, Nam Cung Nguyệt đang đặt cược, đặt cược tình yêu mà Sở Diệp Hàn đối với nàng ta.
Chỉ là, lần này nàng ta thua rồi, lần sau thì sao?
Lần này nàng ta dùng mạng để ép buộc, ỷ vào sự sủng ái của hắn mà làm những chuyện như vậy, đã rơi vào thế bất lợi ở trong lòng Sở Diệp Hàn. Nếu lần sau lại như vậy, Sở Diệp Hàn vẫn sẽ tin tưởng nàng ta sao?
Chẳng qua, đây không phải là vấn đề mang nàng phải suy nghĩ, nàng chỉ muốn những ngày tháng của mình trôi qua yên ổn là được.
Dùng cơm trưa xong, Vân Nhược Linh đến Thanh Trúc viên thăm Mạch Lan.
Vết thương của Mạch Lan đã đỡ hơn rất nhiều, bây giờ đã có thể tự do vận động trên mặt đất rồi, hiện tại hắn không cần phải bôi thuốc thường xuyên, Vân Nhược Linh đưa thuốc tiếp theo cần đổi cho nha hoàn, để nha hoàn thay hắn ta đổi, lúc này mới rời khỏi Thanh Trúc viện.
Nhìn thấy Vương phi muốn rời đi, Mạch Lan lo lắng đến mức khuôn mặt tuấn tú đỏ cả lên, hắn ta nhanh chóng đuổi theo: “Vương phi, người muốn đi đâu?”
“Ta muốn đến doanh trại xem thử tay của Trầm phó tưởng, đã lâu như vậy, tay của ông ta chắc cũng đã tốt hơn rồi.” Vân Nhược Linh nói.
Mặt của Mạch Lan đỏ ửng: “Vậy thuộc hạ có thể đi cùng không? Thuộc hạ có thể bảo vệ người.
Vân Nhược Linh liếc nhìn Mạch Lan, Mạch Lan sinh ra tuấn tú nhã nhặn, giống như một tiểu thịt tươi cao gầy, nàng đáp: “Người biết võ công không?”
“Thuộc hạ biết, hơn nữa võ công của thuộc hạ cũng rất tốt, không tin thì cứ hỏi bọn họ.” Mạch Lan nhìn về phía các nha hoàn xung quanh.
Nha hoàn lập tức cười nói: “Đúng vậy thưa nương nương, khinh công của Mạch thị vệ rất tuyệt, hắn có thể lấy một đấu mười, bằng không lúc đó cũng không có khả năng ngăn cản được một mũi tên cho Vương gia.”
“Đúng, hai huynh đệ Mạch thị vệ là một trong những thị vệ có võ công giỏi nhất của Vương phủ, một người là thống lĩnh thị vệ, một người là phó thống lĩnh, chuyên chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Vương phủ và Vương gia, xin nương nương yên tâm.”
Tửu Nhi đang đứng phía sau Vân Nhược Linh cũng lên tiếng.
Lúc này Vân Nhược Linh mới bừng tỉnh, đừng thấy tên Mạch Lan này giống như thư sinh nho nhã yếu ớt, không ngờ võ công lại tốt như vậy.
Nàng đi lại trong thời cổ đại, nếu như không có một người hộ vệ bên mình, thực sự rất nguy hiểm.
Nàng liền đáp: “Được, nếu như ngươi cảm thấy bản thân có thể hoạt động bình thường, thì đi cùng bổn vương phi đến doanh trại một chuyến
Đột nhiên Mạch Lan từ trong viện lấy ra mấy thanh kiếm, tư thế hắn vô cùng thoải mái, kiếm phong tàn sát, khí thế bức người, tốc độ rút kiếm cực nhanh, xem ra võ công không hề tầm thường.
Sau khi đeo kiếm lên người, hắn đứng trước mặt Vân Nhược Linh, nói: “Vương phi không cần lo lắng, vết thương của thuộc hạ đã khỏi nhiều rồi, thuộc hạ đã muốn ra ngoài cho thoáng khí từ lâu rồi.
“Được, vậy người và Tửu Nhi đi cùng ta đến doanh trại, Thu Nhi và những người khác ở nhà trông nhà.” Vân Nhược Linh nhớ đến việc tối qua Thu Nhi bị nhốt ở phòng củi, chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi được, nên quyết định để nàng ấy ở lại Vương phủ trông nom.
Một canh giờ sau, xe ngựa của Ly Vương phủ dừng ở cổng doanh trại phía bắc thành.
Mạch Lan dẫn đầu xuống xe trước rồi mới nghênh đón Vân Nhược Linh xuống.
Bao ngày xa cách, lần nữa nhìn thấy doanh trại, Mạch Lan kích động vui mừng nhảy cẫng lên như một con hươu con vậy, phấn khích dẫn đường ở phía trước, còn thường chào hỏi với các tướng sĩ.