• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot ĐỘC PHI Ở ĐÂY, AI DÁM TRÊU CHỌC (THIÊN TÀI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ TRÊU ĐÙA) (3 Viewers)

  • Chương 203: Người có của hồi môn sao?

Sở Diệp Hàn thế mới biết, hóa ra hôm nay Vân Nhược Linh huy động nhân lực làm chút này, đều là vì mục đích này.



Nàng phải cứu Thu Nhi.



Hẳn không ngờ, trong lòng nàng Thu Nhi lại quan trọng với nàng như thế.



Chỉ là, điểm khác nhau giữa nàng và Nam Cung Nguyệt chính là Nam Cung Nguyệt vì cứu Đàm Nhi, chỉ biết một mực quỳ xuống với hắn, khóc thút thít, cầu xin tha thứ.



Mà nàng, không những không cầu xin hắn, ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt.



Nàng dùng tài trí nhạy bén của mình, từng bước từng bước đạt được mục đích, cuối cùng dồn ép buộc hắn phải thả Thu Nhi.



Dù sao thì nữ nhân này cũng là nằm ngoài sự dự liệu của hắn, hắn đột nhiên cảm thấy có chút yêu thích nàng rồi.



Hắn hung hãng nghiến răng với nàng, hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, cắn đến có tiếng khanh khách: “Được, người đầu, truyền mệnh lệnh của Bản Vương, thả Thu Nhi, để nàng ta quay về Phi Nguyệt Các



Nghe được phân phó của Sở Diệp Hàn, trái tim đã thắt chặt bấy lâu của Vân Nhược Linh, cuối cùng cũng hạ xuống được rồi.



Đừng nhìn nàng biểu hiện ngoài mặt bình tĩnh, thật ra trong lòng nàng căng thẳng sắp chết rồi.



Thứ nàng phải đối mặt là Nam Cung Nguyệt nham hiểm, là Sở Diệp Hàn cay nghiệt cưỡng thế, nếu như không chắc chắn định lực và kiên trì, nàng sớm đã không chịu nổi rồi.



Còn may, nàng cứu Thu Nhi về rồi, còn chèn ép Nam Cung Nguyệt, ngang nhiên chiếm đoạt quyền thế trong nhà.



Nam Cung Nguyệt nghe đến câu giao của hồi môn của nàng ta cho công chúng, chuộc tội cho Đàm Nhi, lập tức tức đến tựa như tim đã bị móc ra.



Nàng ta lúc đó chỉ là thuận miệng mà nói, nàng ta tin tưởng Sở Diệp Hàn sẽ không làm như thế.



Không ngờ Vân Nhược Linh vậy mà lại níu lấy nàng ta mà nói, phải làm như vậy, tức đến nàng ta phải cắn chặt môi dưới, muốn phản bác, nhưng không tìm được lý do.



Ai bảo lời này là nàng ta tự mình nói?



Tương đương với nàng ta tự đào hố, chôn mình.



Sở Diệp Hàn nhìn được Vân Nhược Linh thở phào một hơi, lúc này mới biết, nàng cũng không lợi hại như thể, xem chừng đang chột dạ.



Nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung



Nguyệt, hắn lạnh lùng nói: “Về phần của hồi môn của Trắc Phi, không cần giao cho công chúng, nhà kho của Bản Vương còn không thiếu bạc của nữ nhân.”



“Vương Gia, vậy của ta đâu?” Vân Nhược Linh đột nhiên nghĩ tới, nàng cũng có một chút của hồi môn.



Đề phòng sau này của hồi môn bị người nghĩ cách trộm đi, nàng cũng cần nói rõ ràng trước với Sở Diệp Hàn.



Nếu như của hồi môn của Nam Cung Nguyệt không cần tịch thu, của hồi môn của nàng cũng không cần.



Sở Diệp Hàn nhìn nàng một cái rồi cất giọng mỉa mai: “Người có của hồi môn sao?”



Một câu nói, làm bốn phía xung quanh yên tĩnh đến lặng ngắt như tờ, tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe được.



Đám người Mạch Liên phía sau lưng Sở Diệp Hàn che miệng cười trộm, không khí của hiện trường có chút lúng túng.



Vân Nhược Linh cũng xấu hổ sờ lên mũi của mình, nàng quả thực không có của hồi môn.



Mấy cái hòm vải quần áo mục nát, làm sao có thể tính là của hồi môn.



So với của hồi môn mười mấy rương hòm vàng bạc châu báu của Nam Cung Nguyệt, của nàng quả thật bần hàn, ngay cả của hồi môn của nữ nhi người sa cơ thất thế cũng không bằng, có thể thấy được vị nguyên chủ ở tưởng phủ là thế nào.



Sở Diệp Hàn thấy sự việc gần như đã được xử lý xong, cũng không muốn đi xa hơn, liền đứng dậy, thấp giọng lên tếng: “Người đâu, mau đưa Đàm Nhi xuống đánh ba mươi hèo, sau đó đưa về Vũ Nguyệt Các



Nam Cung Nguyệt thân thể trì trệ, ý của Sở Diệp Hàn là sau khi đánh Đàm Nhi xong thì nhanh chóng đuổi nàng ta về Vũ Nguyệt Các.



Hắn làm thế là đã nể mặt nàng ta lắm rồi, còn bằng lòng trả lại Đàm Nhi phạm sai lầm cho nàng ta.



Nàng ta nghẹn ngào nói: “Đa tạ Vương Gia.



Vương Gia có thể giữ lại một mạng cho Đàm Nhi cũng đã cho nàng ta thể diện rồi, nói rõ nàng ta cũng thành công, tấm lòng của Vương Gia còn ở trên người nàng ta.



Nhưng, cuối cùng vẫn bị Vân Nhược Linh thắng mà thôi.



Sở Diệp Hàn nhìn về phía Nam



Cung Nguyệt: “Mạch Liên, đề phòng Trắc Phi không chịu cảnh hành hình, đưa Trắc Phi về Vũ Nguyệt Các, phải người chăm sóc tốt.”



Nam Cung Nguyệt trong lòng khế giật mình: “Vương Gia không đến Vũ Nguyệt Các ngồi một chút sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom