Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331-340
Chương 331: Trùng hợp vậy sao? (VII)
“Lịch trình của Tần Hạo chúng ra đã có.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Đợi thêm mười phút nữa.”
“Chị Nguyệt, chị nghĩ Tần Hạo và dì Tuyết tôi có liên quan đến nhau sao?” Liễu Đông khó chịu nói.
Kỷ Hi Nguyệt hiểu tâm tình của Liễu Đông. Sau khi cân nhắc, cô gửi cho cậu bức ảnh bạn học kia.
Liễu Đông không hiểu vì sao cô lại gửi ảnh qua cho cậu, nhưng vừa mở ra xem, sắc mặt cậu đột nhiên tái nhợt.
“Đây, đây là gì?” Liễu Đông không dám tin.
“Cậu không nhận ra à? Hai người họ là bạn học!” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Liễu Đông nói lắp: “Tần Hạo với dì Tuyết tôi là, là bạn học?”
“Đúng vậy, đây là buổi họp mặt bạn học, được Cố Du Du tình cờ chụp lại. Không phải tôi hoài nghi dì Tuyết cậu gì cả, chỉ là thực sự rất tò mò, chẳng lẽ hôm nay lại trùng hợp như vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Liễu Đông không biết đáp lại thế nào, nhìn bức ảnh cậu cũng kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì trong đầu cậu cũng nghĩ, nếu hai người này là bạn học, hôm nay lại đồng thời xuất hiện ở đây, thì lẽ nào chỉ là trùng hợp?
“Chị, sao chị không nói sớm?” Liễu Đông tái mặt nói.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Thì tôi sợ cậu suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng cậu yên tâm, thanh giả tự thanh, chỉ cần không phạm pháp thì cậu căng thẳng cái gì? Còn nếu thực sự phạm pháp, cậu cho rằng giấy có thể gói được lửa sao?”
“Liễu Đông, Tiểu Nguyệt nói đúng đấy.” Anh Béo cũng đồng tình.
Liễu Đông không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, nhưng ngay sau đó, con ngươi của cậu như muốn rớt ra ngoài!
Không phải cậu nhìn thấy dì Tuyết bước ra, mà là Tần Hạo quay lại!
Kỷ Hi Nguyệt trong miệng chửi một câu ‘mẹ kiếp’, mắt cũng trừng lớn hết cỡ. Tần Hạo quay lại làm gì? Quên đồ gì sao?
Sau khi xe của anh ta tiến vào thì đậu một chỗ khác, nhưng không bước xuống mà ngồi yên trên xe gọi điện thoại.
Ba người Kỷ Hi Nguyệt khẩn trương nấp trong xe. Bởi vì xe chạy tin đều là xe tải, giấy dán kính rất tối, cho nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy ai đang trong xe.
Hai người ở vị trí ghế lái chỉ cần ngồi xổm xuống là OK.
Năm phút sau, cửa hành lang mở ra, người bước ra quả nhiên là Đường Tuyết Mai.
Cô ta mặc một chiếc váy liền xinh xắn, kết hợp với chiếc áo bành tô màu trắng, tóc dài buông xõa qua vai, trông rất quyến rũ động lòng người.
Con ngươi của Liễu Đông muốn rớt cả ra ngoài, trong lòng cậu đã từng cầu nguyện vô số lần đừng là dì Tuyết, nhưng trớ trêu thay ông trời lại không nghe thấy lời cầu nguyện của cậu.
Bây giờ thì hay rồi. Với tính cách của Kỷ Hi Nguyệt, e rằng cô sẽ tiếp tục điều tra, lỡ như dì Tuyết thật sự phạm pháp thì làm sao đây? Lẽ nào muốn chính tay cậu đưa dì ấy vào tù?
Dì Tuyết, dì tuyệt đối đừng làm chuyện phạm pháp đấy nhé.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt câu lên một nụ cười lạnh, thấy Đường Tuyết Mai ra ngoài cô lại càng yên tâm hơn. Chứng tỏ suy đoán của cô không sai, hai người này có thể đã sớm bày mưu tính kế.
Đường Tuyết Mai bước tới chỗ chiếc xe của mình đang đậu, Liễu Đông thoáng mừng rõ, lẽ nào đoán sai? Dì Tuyết chẳng qua chỉ tình cờ rời khỏi thôi?
Nhưng chưa tới một phút, sau khi Đường Tuyết mai leo lên xe, Tần Hạo bên này đã bước xuống.
Sau đó cả ba người đều nhìn thấy Tần Hạo dáo dác nhìn xung quanh một lượt rồi nhanh chân bước qua leo lên xe của Đường Tuyết Mai.
Liễu Đông lập tức nhắm mắt lại. Cái này người ta gọi là bắt tận tay dây tận mặt, hết đường chối cải.
Mắt Kỷ Hi Nguyệt cũng trừng lớn, dùng di động phóng to để chụp ảnh.
Bởi vì xe của bọn cô đậu ở một góc đối diện, cách nhau vài chiếc xe nên có thể nhìn thấy, nhưng không thấy rõ được tình hình bên trong.
Bỗng nhiên anh béo khẽ thốt lên một tiếng, bởi vì thị lực của anh ấy tốt nhất trong ba người, cũng là người nhìn thấy rõ nhất.
“Sao thế?” Kỷ Hi Nguyệt cách một tấm kính đen nên thực sự không nhìn thấy rõ, cô chỉ còn cách hỏi anh Béo.
Chương 332: Trùng hợp vậy sao? (VIII)
“Hôn nhau rồi.” Anh Béo thấy sắc mặt Liễu Đông tái nhợt, có chút ngại ngùng nói.
Tiếp theo đó, anh Béo nói sau khi hai người ở trong xe hôn nhau say đắm thì quay sang nói chuyện, hình như Tần Hạo đưa cho Đường Tuyết Mai một tập văn kiện gì đó rồi nhanh chóng bước xuống xe.
Sau đó Tần Hạo lái xe ngông nghênh rời đi, nhưng Đường Tuyết Mai lại không theo sau mà quay ngược lại sân golf. Xem ra chưa có ý định rời khỏi.
“Anh Béo, đi thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh Béo.
Anh Béo nhìn Liễu Đông, sau đó len lén ra hiệu với Kỷ Hi Nguyệt.
“Liễu Đông, cậu đừng lo lắng, có lẽ hai người đang yêu nhau cũng nên.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Liễu Đông im lặng không lên tiếng, có vẻ cậu đang bị sốc nặng.
Xe bắt đầu rời khỏi, đi tới nửa đường mà Liễu Đông vẫn không lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết nên nói gì, trong lòng cân nhắc xem có nên kêu Ngô Phương Châu điều tra Đường Tuyết Mai không. Nhưng nếu mở miệng, e là Liễu Đông sẽ hận cô. Ban đầu cô không định để cậu biết, nhưng vụ án này cậu vẫn luôn theo dõi, nên sớm muộn gì cũng phải biết.
“Liễu Đông, cậu nên mừng vì chúng ta phát hiện ra sớm, nhiều khi dì Tuyết cậu chưa làm gì thì sao? Cậu cũng nói rồi mà, dì ấy chỉ giúp khách hàng làm sổ sách kế toán, mà dữ liệu đều là khách hàng đưa, cô ấy hoàn toàn không biết dữ liệu đó là thật hay giả, chỉ cần làm ra một cuốn sổ cái là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Liễu Đông ngẩng đầu: “Phải, tôi có thể kêu dì Tuyết dừng tay, đừng giúp Tần Hạo làm sổ sách!”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Cũng được. Nhưng lỡ cậu nói ra, dì Tuyết sẽ biết cậu theo dõi, liệu dì ấy có nói lại với Tần Hạo không? Nếu Tần Hạo thực sự là hung thủ giết Tôn Mai, chưa chắc anh ta sẽ bỏ qua cho cậu? Liễu Đông, cậu đừng kích động, tôi cảm thấy con người của Tần Hạo vô cùng nguy hiểm.”
Cô biết Liễu Đông rất tin vào trực giác của cô. Suy cho cùng, vụ tai nạn ô tô cầu Giang Sơn, chuyện của Chu Dương Thiên và cả hung thủ vụ án tử thi, mỗi tin tức đều nhờ vào trực giác của cô.
“Chị Nguyệt, Tần Hạo thực sự rất đáng sợ sao?” Giọng của Liễu Đông run rẩy..
Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Theo trực giác của tôi thì anh ta không phải là người tốt, nhưng rốt cuộc có phải hay không thì còn cần bằng chứng.”
Liễu Đông bỗng chốc ỉu xìu: “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Hình như dì Tuyết của tôi rất thân thiết với anh ta. Liệu dì ấy có gặp nguy hiểm không?”
“Dì Tuyết cậu là người thông minh, chắc chắn dì ấy sẽ biết tự bảo vệ mình.” Kỷ Hi Nguyệt đáp. Cô nghĩ bụng, cô ta với Tần Hạo là một đôi trời đất tác hợp, luận về độ nham hiểm thì không ai thua ai.
Liễu Đông lắc đầu: “Không, không phải thế. Dì Tuyết của tôi rất đơn thuần, thật đấy. Dì ấy chắc chắn đã bị Tần Hạo dụ dỗ. Tôi nhất định phải dặn dì ấy cẩn thận mới được.”
Anh Béo nói: “Liễu Đông, cậu đừng ngốc nữa. Phụ nữ yêu vào rồi là hoàn toàn mất đi lý trí. Chỉ cần cô ấy cảm thấy Tần Hạo tốt thì không bao giờ nghe ai nói đâu. Cậu mà nói ra, phỏng chừng dì Tuyết cậu lại quay qua ghét cậu vì đã chia rẻ uyên ương đấy.”
“Anh Béo nói cũng có lý. Phụ nữ vướng vào tình yêu là hoàn toàn đánh mất lý trí. Giờ chỉ còn cách khiến dì Tuyết của cậu nhìn rõ Tần Hạo là người xấu, may ra mới thức tỉnh được.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vậy, vậy tôi nên làm thế nào đây? Cũng không thể để dì Tuyết càng lún càng sâu được.” Liễu Đông sốt ruột đến đỏ mắt.
Kỷ Hi Nguyệt thấy dáng vẻ cậu như vậy, đành phải an ủi: “Cậu đừng nóng vội, trước tiên chúng ta quay về suy nghĩ, thể nào cũng có cách thôi.”
Liễu Đông liền gật đầu: “Chị Nguyệt, chị giỏi như vậy, chị có thể giúp dì Tuyết của tôi được không?”
“Liễu Đông, cậu đánh giá tôi cao quá rồi đấy. Cô ấy mà thích Tần Hạo thì tôi cũng hết cách.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
Liễu Đông mặt mày ủ rũ: “Dì Tuyết chưa bao giờ nói là dì ấy có bạn trai, vậy chắc chắn chưa quen với Tần Hạo lâu. Để tối nay tôi về thăm dò thử xem, có lẽ dì Tuyết chưa thích người đàn ông này đến vậy đâu.”
Chương 333: Sự cố tốc độ (I)
Buổi chiều, Liễu Đông tinh thần chán nản ngồi bất động trước bàn làm việc, lông mày cau chặt, dáng vẻ giống như đang nát óc suy nghĩ.
Cố Du Du cầm một ly cà phê tới: “Liễu Đông, cậu sao vậy? Nhìn cậu cứ như đang ngồi trên mây ấy.”
Liễu Đông hoàn hồn, nói tiếng cảm ơn rồi sau đó lắc đầu: “Không có gì đâu, suy nghĩ chút chuyện thôi.”
“Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói nhé.” Cố Du Du rất nhiệt tình với Liễu Đông.
Liễu Đông lại lắc đầu, giả vờ bắt đầu làm việc. Cố Du Du thấy vậy thì đành quay về vị trí của mình.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Liễu Đông, cô hiểu tâm trạng của cậu, sau đó cô xoay qua, nói: “Liễu Đông, chúng ta ra ngoài đi vòng vòng đi.”
Liễu Đông ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, thấy cô thu dọn balo, cậu tưởng rằng có tin tức nên cũng đứng dậy dọn đồ. Hai người ra khỏi văn phòng.
Cả hai lái xe đạp công cộng, Kỷ Hi Nguyệt dẫn Liễu Đông đến dưới chân cầu Giang Sơn.
“Chị Nguyệt, chị đưa tôi đến đây làm gì vậy?” Liễu Đông có chút kinh ngạc.
“Tôi chỉ là nhớ đến vụ tai nạn ngày đó. Cũng may là chiếc xe không lao khỏi cầu, nếu không thì không biết bao người phải thiệt mạng.” Kỷ Hi Nguyệt thở dài.
Liễu Đông biến sắc, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, rất đáng sợ. Nếu không có chị Nguyệt, chị Trương Cầm chắc đã bỏ mạng.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu. Quả thực kiếp trước Trương Cầm chết do bị mất máu quá nhiều, cho nên không ai biết túi xách của cô ấy bị lấy mất, và vụ tai nạn trở thành một sự cố tai nạn đơn thuần.
“Nếu vụ tai nạn là do có người cố ý làm ta, vậy thì tên chủ mưu kia phải có bao nhiêu máu lạnh?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Liễu Đông.
Liễu Đông thất kinh, có chút nói lắp: “Chị Nguyệt, chị, có phải chị cảm thấy Tần Hạo chính là tên chủ mưu đó không?”
“Tôi không thể khẳng định, nhưng tuyệt đối có liên quan đến anh ta.” Kỷ Hi Nguyệt biết Liễu Đông rất thông minh, cô cũng không muốn giấu diếm cậu.
“Vậy dì Tuyết tôi sớm muốn gì cũng bị cảnh sát điều tra đến đúng không?” Liễu Đông lại tái mặt.
“Có lẽ vậy. Nếu dì ấy chỉ giúp công ty làm sổ sách, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng nếu dì ấy biết rõ sự tình mà còn thông đồng với Tần Hạo, sự việc sẽ không còn đơn giản nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào mắt cậu, nói.
Liễu Đông gấp gáp nói: “Vậy dì Tuyết tôi phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc tôi có nên nói hay là thôi?’
“Chuyện này cậu hãy tự cân nhắc. Cậu cũng có thể chọn cách nói bóng gió. Dì Tuyết của cậu hình như cũng biết chuyện tai nạn ô tô có liên quan đến Bất Động Sản Kỷ Tinh mà đúng không?” Đây cũng là chuyện mà Kỷ Hi Nguyệt muốn biết.
Liễu Đông gật đầu: “Bây giờ tôi rất muốn biết, dì Tuyết và Tần Hạo có phải là quan hệ nam nữ hay không, qua lại bao lâu, rồi dì ấy có phải đang giúp anh ta làm sổ sách. Nếu là thật, tôi sẽ nhắc nhở dì ấy là tài vụ của tập đoàn Kỷ Hải đang có vấn đề, để dì ấy đừng dính dáng đến nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu: “Cậu tự cân nhắc mà làm. Cố gắng đừng đánh rắn động cỏ, hoặc là để Tần Hạo biết được quá nhiều, nếu không cậu với dì Tuyết của cậu gặp xui xẻo thì làm sao đây? Tên đó mà điên lên thì mất hết lý trí.”
“Chị Nguyệt, không phải chị chưa chắc anh ta là chủ mưu vụ tai nạn ô tô sao?” Liễu Đông sửng sốt nói.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, không cẩn thận lỡ miệng, cô vội vàng nói: “Tôi chỉ dựa vào trực giác mà thôi, nhưng không phải khi nào cũng đúng.”
“Chị Nguyệt, nhưng tôi lại cảm thấy lần nào chị cũng đúng, vì vậy tôi lại càng lo lắng cho dì Tuyết hơn.” Liễu Đông đau khổ nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết an ủi thế nào. Xem ra cho dù cô có trọng sinh một lần thì hai tên súc sinh Tần Hạo và Đường Tuyết Mai vẫn không thay đổi bản tính. Chỉ tội cho Liễu Đông sau này phải nhận lấy đả kích.
“Đi thôi, đi kiếm chút gì đó uống cho giải sầu.” Kỷ Hi Nguyệt đẩy xe đi lên trước, Liễu Đông ở phía sau mặt nhăn mày nhó rất đau khổ.
Kỷ Hi Nguyệt vừa mới rẽ vào khúc cua, đột nhiên một chiếc xe hơi màu đen lao đến chỗ cô với tốc độ rất nhanh.
“Cẩn thận!” Liễu Đông cũng nhìn thấy, vội vàng hét lên.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức phản ứng lại, sau khi ném chiếc xe đạp qua một bên, cô dùng một chân dậm đất lấy đà để nhảy vọt lên, sau đó đạp lên nắp capo của chiếc xe rồi bước liên tiếp vài bước, cuối cùng lăn tròn mấy vòng rớt xuống phía sau xe hơi.
Chương 334: Sự cố tốc độ (II)
Kỷ Hi Nguyệt tái mặt, hơi thở lộn xộn, vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy chiếc ô tô đâm vào xe đạp của cô rồi mất hút sau khúc cua.
Kỷ Hi Nguyệt bò dậy, khụy một chân xuống đất. Cô vừa nhìn thấy chiếc xe đó không có bảng số, đây phải chăng là một vụ va chạm có tính toán từ trước?
“Chị Nguyệt!” Liễu Đông vừa rồi cũng may là nhanh chóng lách người, sợ đến mức khóe mắt muốn nứt ra. Cậu cứ ngỡ rằng Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn đã bị tông trúng. Tốc độ nhanh như vậy không bị tông chết thì cũng trọng thương.
Nhưng Liễu Đông không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại phản ứng nhanh đến vậy. Cơ thể cô rất linh hoạt, nhảy thẳng lên nóc xe rồi lăn xuống đất cảnh tượng này quả thực quá mạo hiểm.
Liễu Đông chạy lại xem Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu nói không sao, nhưng nội tâm cô cũng bị dọa không hề nhẹ.
Con đường này nằm dưới chân cầu, là làn đường giao thông, bình thường cũng không có nhiều xe qua lại, người đi bộ lại càng ít, nhưng vẫn có người chứng kiến được cảnh tượng này, vài chiếc xe đã dừng lại quan sát.
Một vài người còn chạy qua đây.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu tìm camera, sau đó nói với Liễu Đông: “Báo cảnh sát đi.” Cô thấy trên trụ cầu có chiếc camera đang xoay mặt về con đường này, như vậy có thể chụp lại được hình dáng của cô và bóng lưng của chiếc ô tô.
“Oh oh oh.” Liễu Đông cuống quýt lôi di động ra, suýt chút nữa còn làm rớt.
Kỷ Hi Nguyệt đỡ lấy đầu gối của mình, vừa rồi đột nhiên dùng sức nên giờ đầu gối không được thoải mái cho lắm, chưa kể còn lăn vài vòng trên đất nữa. Cô kéo ống tay áo lên, bên trong đã bị xước da và rớm máu.
Kỷ Hi Nguyệt thấy người đến càng lúc càng đông, vội vàng nói: “Trước tiên chúng ta rời khỏi đây đã, nếu không sẽ thành tin tức.” Nói rồi kéo Liễu Đông đi.
Lúc Liễu Đông gọi điện thoại cho Ngô Phương Châu, Ngô Phương Châu cũng hết hồn, vội vàng kêu bọn cậu đến đồn cảnh sát, còn anh ấy thì check lại camera.
Trong đồn cảnh sát, cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt đã được khử trùng qua, là vết thương ngoài da nên cũng được quấn gạc. Ngồi trong đồn uống trà, đợi Ngô Phương Châu và Tiểu Lục quay lại.
“Chị Nguyệt, chị nghĩ ai muốn giết chị?” Liễu Đông đến bây giờ vẫn còn tái mặt vì sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy nghề phóng viên thật sự quá nguy hiểm.
Trước đây cậu còn nhiệt huyết, nhưng bây giờ đã bắt đầu có chút sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt thân thể linh hoạt nên có thể tránh được chiếc xe. Gặp phải cậu chắc đi toi một mạng luôn rồi.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi chỉ nghĩ được hai giả thiết, một là vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, vì tôi là người đã đăng tin nên có khả năng chủ mưu đứng phía sau muốn giết tôi để trút hận. Thứ hai, là vụ việc Chương Tiểu Lộ và vợ của Chu Dương Thiên đánh xé lẫn nhau cũng do tôi tiết lộ ra ngoài, cho nên muốn thuê hung thủ giết người cho hả giận, cũng có khả năng là muốn cảnh cáo ngành báo chí của chúng ta.”
Liễu Đông suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nhưng cậu thật sự không biết rốt cuộc là khía cạnh nào.
Thật ra trong đầu Kỷ Hi Nguyệt còn nghĩ đến bên phía Triệu Húc Hàn, nhưng hiện tại cô là dáng vẻ của Vương Nguyệt, người bình thường không ai biết được. Bên nhà Triệu Húc Hàn cho dù muốn hại chết cô cũng không phải lúc này.
Chốc lát sau Ngô Phương Châu và Tiểu Lục lật đật chạy về, vội vàng lật lại hệ thống giám sát.
Bốn người bốn cái đầu chụm lại trước máy tính, nhìn lại cảnh tượng chiếc ô tô màu đen tông trực diện vào Kỷ Hi Nguyệt.
“Mẹ kiếp, Vương Nguyệt, thân thủ của cô không đùa được đâu, còn nhanh lẹ hơn cả tôi nữa đấy!” Tiểu Lục nhìn cảnh Kỷ Hi Nguyệt phóng người đạp lên nóc xe, vượt qua chiếc xe mà kinh ngạc tột độ.
“Tôi có tập kỹ năng tự vệ.” Kỷ Hi Nguyệt nói. Thực ra lần này cô phải cảm ơn Hạ Tâm Lan. Nếu không nhờ vào buổi tập luyện chuyên sâu với sợi dây thừng của cô ấy, thì cô đã không có kinh nghiệm trong phương diện này, và lần này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Giờ này nhớ lại mà tim còn đập mạnh, chân vẫn còn run, và càng làm cho cô thêm quyết tâm trong việc huấn luyện.
“Chiếc ô tô không có biển số, chứng tỏ là cố ý đụng người.” Ngô Phương Châu xem qua một lần rồi nói, “Tiểu Lục, cậu đến check thử các camera xung quanh xem có thể thấy được chiếc ô tô này đi hướng nào không.”
Chương 335: Chủ động khai báo
Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Đây là cố ý muốn đâm chết tôi, có lẽ sẽ không điều tra được gì ở phía sau. Loại xe không có biển số này cũng rất đại trà, nên là hy vọng không lớn.”
Liễu Đông vội nói: “Vậy đâu có được, lỡ như lại có lần thứ hai thì sao?’
Ngô Phương Châu và Tiểu Lục cũng biết tình huống này rất khó tra ra manh mối, nhưng công việc thì phải làm.
“Vương Nguyệt, cô như vậy thực sự quá nguy hiểm.” Ngô Phương Châu có chút lo lắng.
“Không sao, bọn họ không tông chết được tôi chắc hẳn rất bất ngờ. Nhưng không có khả năng làm lại lần thứ hai nhanh vậy đâu. Tôi sẽ tự mình cẩn thận.”Kỷ Hi Nguyệt mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại gợn sóng.
Chủ yếu là cô không biết nhóm người nào đang muốn giết mình.
“Liễu Đông, cậu cũng phải cẩn thận đấy. Mặc dù mỗi lần tên của cậu đều đứng sau Vương Nguyệt, nhưng cũng có khả năng sẽ trở thành đối tượng trả thù của bọn chúng.” Ngô Phương Châu nhắc nhở Liễu Đông.
Sắc mặt Liễu Đông lại tái đi một chút, nhìn còn thảm hơn Kỷ Hi Nguyệt. Cậu thực sự sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt suy cho cùng là người đã chết một lần, cho nên bãn lĩnh cũng lớn hơn, hơn nữa cô có rèn luyện thân thể, vì thế cũng tự tin hơn. Chỉ cần nguy nan không loạn thì vẫn có khả năng tránh được nguy hiểm.
Một lát sau, Ngô Phương Châu tiễn cô và Liễu Đông ra về.
Ngô Phương Châu đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt rất lâu, sau đó vội vàng quay lại máy tính, mở hồ sơ nhân khẩu ra nhập vào hai chữ Vương Nguyệt.
Sắc mặt anh ấy từ từ thay đổi.
Trong hồ sơ nhân sự ở đài truyền hình Cảng Long, Vương Nguyệt theo học đại học Truyền Thông, nhưng trong tư liệu của đại học Truyền Thông lại không có Vương Nguyệt, anh ấy đành phải dựa vào công nghệ nhận dạng khuôn mặt của ảnh để điều tra.
Cuối cùng Ngô Phương Châu cũng biết Vương Nguyệt có một cái tên khác là Kỷ Hi Nguyệt.
Bố của Kỷ Hi Nguyệt: Kỷ Thượng Hải.
Mặt dù phía sau không có tư liệu về Kỷ Thượng Hải, nhưng Ngô Phương Châu không hề xa lạ gì với cái tên này, vì đó là vị chủ tịch của tập đoàn Kỷ Hải.
Và công ty Bất Động Sản Kỷ Tinh là do chú Hai của cô quản lý.
Ngô Phương Châu nhất thời chết lặng, tiếp tục tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt.
Bao gồm cả chuyện trước đây cô theo đuổi Triệu Vân Sâm ba năm.
Ngô Phương Châu có chút căng thẳng, vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn và chuyện sổ sách tài chính của Bất Động Sản Kỷ Tinh có liên quan với nhau, mà Kỷ Hi Nguyệt lại nhiệt tình truy xét như vậy, có khi nào là cô đã biết gì rồi không?
Còn chuyện cô hoài nghi Tần Hạo nữa, chẳng lẽ chỉ suy đoán thôi sao?
Nhưng có một điểm mà Ngô Phương Châu không nghi ngờ, đó là Kỷ Hi Nguyệt không liên quan đến vụ án, vì toàn bộ tin tức cô đều tung ra. Chuyện Trương Cầm mất túi xách cũng là cô bắt đầu truy xét, có thể là trước đó cô không hề biết vụ việc có liên quan đến Bất Động Sản Kỷ Tinh.
Nhưng tại sao cô lại hóa trang thành Vương Nguyệt? Tạo hình xấu xí đó mà cô có thể chịu đựng được thì cũng đến chịu.
Ngô Phương Châu nghĩ mãi không ra, có lẽ lần sau nên hỏi thử cô xem thế nào.
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên không biết thân phận của mình đã bị Ngô Phương Châu phát hiện. Sau khi cùng Liễu Đông về lại công ty, cô cân nhắc một chút rồi nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.
Cô tin lần này Triệu Húc Hàn không biết cô đã gặp nguy hiểm, nhưng có lẽ sẽ nhanh thôi. Đâu biết chừng trong đồn cảnh sát có người của anh thì sao.
“Anh Hàn, anh đang làm gì vậy?” Tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt gửi qua.
Lúc này Triệu Húc Hàn đang ở trong bệnh viện với Cố Cửu, thấy tin nhắn tới thì có chút thắc mắc. Bình thường giờ này Kỷ Hi Nguyệt đang bận rộn, rất ít khi nhắn tin cho anh.
“Đang ở bệnh viện thăm Cố Cửu.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
“Lúc nãy đã xảy ra một chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt gửi thẳng video copy qua cho anh.
Triệu Húc Hàn xem xong, thân thể đột nhiên trở lạnh, trong ánh mắt đầy vẻ sát khí.
“Tiêu Ân!’ Anh lập tức bước tới cửa ra vào.
“Cậu chủ?” Tiêu Ân bị tiếng gọi của anh làm cho hết hồn.
“Điều tra! Tra không ra thì cậu khỏi cần về!” Triệu Húc Hàn đưa di động cho anh ta xem.
Tiêu Ân xem xong, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ mồ hôi.
Đây rõ ràng là muốn giết người mà! Ai ăn gan hùm mật gấu dám đi ám sát người phụ nữ của cậu chủ vậy?
“Vâng!” Tiêu Ân lập tức chuyển đoạn video qua rồi nhanh chóng rời khỏi.
Chương 336: Cậu có lo lắng cho cô ấy không?
Cố Cửu nằm trên giường, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này anh ấy cũng không dám đùa giỡn, bởi vì hơi thở trên người Triệu Húc Hàn quá ư là bức người.
Giống như lúc bên Mỹ gặp phải tập kích, sát khí trên người anh cũng đằng đằng tỏa ra xung quanh như vậy.
“Tiểu Nguyệt xém chút nữa bị ô tô tông trúng.” Triệu Húc Hàn vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lại như gươm, khiến người khác nhìn vào đều có cảm giác không rét và run, khí thế thực sự quá mạnh mẽ.
Cố Cửu ngồi bật dậy, kinh hoàng hỏi: “Sao cơ? Có chuyện đó luôn à?”
Triệu Húc Hàn đưa video cho anh ấy xem qua.
Cố Cửu xem xong thì sắc mặt cũng âm u: “Cái này là mưu sát, nhất định phải điều tra cho ra thằng khốn này, khiến hắn không chết được tử tế!”
Triệu Húc Hàn không đáp lại, anh hồi âm cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Em có bị thương không?”
Kỷ Hi Nguyệt thấy giọng điệu này thì mừng thầm trong lòng, may quá anh không la.
“Không sao, em chỉ bị trầy da một chút thôi. Anh có điều tra được không?”
Triệu Húc Hàn trả lời: “Có thể. Xem ra thân thủ của em không tệ, nhưng vẫn cần tăng cường tập luyện.”
Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở: “Vâng. Anh Hàn, về sớm ăn tối với nhau nhé?” Phía sau kèm theo biểu cảm nghịch ngợm.
“Ừm, còn massage nữa.” Giọng điệu của Triệu Húc Hàn cứ nhàn nhạt.
Kỷ Hi Nguyệt đọc thế nào cũng thấy mùi vị trêu ghẹo, đột nhiên cả người cô bất ổn. Đại ma vương vẫn còn nhớ vụ này, xem ra trốn không được rồi.
Triệu Húc Hàn cứ xem đi xem lại video, khóe miệng bất giác cong lên, khí tức trên người cũng từ từ hạ nhiệt.
“Cậu còn cười được à? Cậu nói xem liệu có phải Nhất Gia làm không?” Cố Cửu để ý biểu cảm của Triệu Húc Hàn rồi hỏi một câu không khẳng định.
“Anh không thấy thân thủ của cô ấy càng ngày càng tốt sao? Phản ứng cũng vô cùng nhanh nhẹn. Xem ra hai tháng này tăng cường huấn luyện không vô ích.” Nội tâm Triệu Húc Hàn có chút tự hào.
Đâu phải ai trong vòng hai tháng ngắn ngủi cũng có thể thay đổi nhiều đến như vậy.
Nếu không phải cô chịu khó chịu đựng và có một đầu óc nhanh nhẹn, nếu không phải có huấn luyện giỏi và yêu cầu nghiêm khắc, làm gì có chuyện cô tránh được chiếc ô tô tông trực diện như vậy.
“Hai tháng? Cô ấy mới học hai tháng mà có thể phản ứng như vậy rồi sao?” Cố Cửu kinh ngạc.
“Ừm. Mỗi ngày tăng cường huấn luyện ba tiếng rưỡi, chứ đâu có giống anh, một tiếng cũng không chịu được.” Triệu Húc Hàn chế nhạo anh ấy.
Cố Cửu nhất thời mặt ủ mày chau: “Vậy chắc phải đau lắm? Mệt lắm? Huấn luyện theo hệ thống của Triệu gia?”
Triệu Húc Hàn gật đầu.
“Thật sự không ngờ Tiểu Nguyệt cừ như vậy. Khâm phục.” Cố Cửu thực lòng bái phục Kỷ Hi Nguyệt, càng hiểu rõ về cô lại càng phát hiện cô thực sự khác biệt hơn người.
Triệu Húc Hàn đột nhiên trở lạnh: “Anh hai tôi dám xuống tay với tôi ở bên Mỹ, cũng không loại trừ khả năng sẽ xuống tay với Tiểu Nguyệt. Nhưng có lẽ anh ta vẫn chưa biết Vương Nguyệt chính là Tiểu Nguyệt. Cho nên cảm giác lần này không phải là anh ta làm.”
“Không phải anh ta thì là ai? Chẳng lẽ nghề phóng viên của Tiểu Nguyệt lại dẫn đến họa sát thân?” Cố Cửu khó hiểu.
Triệu Húc Hàn cau mày: “Anh cũng biết cô ấy mà. Lần nào đưa tin cũng liều mình, đắc tội với người khác là chuyện không hiếm lạ. Vốn dĩ là để Lão Khôi theo cô ấy, nhưng cô ấy lại không đồng ý.”
“Vậy cậu cũng nghe lời không phái người bảo vệ cô ấy luôn?” Cố Cửu bỗng nhiên lo lắng.
“Tôi thu mua hai đài truyền hình cũng vì muốn xem cô ấy đưa những tin tức gì, để có thể biết trước một chút, nhưng cũng khó lòng phòng bị, vì vậy cô ấy tự nâng cao nhận thức về nguy hiểm mới là điều quan trọng nhất.”
“Tôi cảm thấy cậu vẫn nên phái người âm thầm bảo vệ cô ấy thì hơn.” Cố Cửu nói.
Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Cô ấy không thích.”
“Không thích còn đỡ hơn là mất mạng!” Cố Cửu bực bội nói, “Rốt cuộc cậu có quan tâm cô ấy không? Đã xảy ra chuyện như vậy mà cậu không hề căng thẳng sao?”
Cố Cửu bức xúc nổi giận.
Chương 337: Đây chính là kết cục
Triệu Húc Hàn cười khẩy, nhìn chằm chằm Cố Cửu, nói: “Người phụ nữ của tôi không đến lượt anh bận tâm.”
“Cậu, Triệu Húc Hàn, cậu là thằng khốn!” Cố Cửu ở bên trong mắng to.
Dù sao đây cũng là bệnh viện của bọn họ, trên đây là tầng lầu của phòng bệnh VIP, chỉ là không ngờ có ngày mình cũng vào đây nằm.
Lúc này Tiêu An đang hối thúc IT xâm nhập vào hệ thống giám sát của các khu vực quận huyện trong Cảng Thành, bắt đầu từ con đường mà chiếc ô tô màu đen đâm vào Kỷ Hi Nguyệt. Khi hệ thống an ninh công cộng không kiểm tra được thì IT vẫn có thể mở các camera ở các trung trung thương mại và nhà ở tư trang.
Chốc lát sau, phát hiện chiếc xe đen đi vào bãi phế liệu, một người đàn ông mặc áo vàng bước xuống, miệng ngậm điếu thuốc ngồi ở mép xe gọi điện thoại.
“Bắt lấy tên này đi, chỉ cần biết là ai dám ra tay với Kỷ tiểu thư thì không thể tha được.” IT lấm tấm mồ hôi nói. Bởi vì bị Tiêu Ân hối thúc mà ngay cả nuốt nước miếng cũng mắc nghẹn.
Tiêu Ân đi gọi điện thoại, Triệu Không và Triệu Hải đến thẳng bãi phế liệu bắt người.
Sáu giờ, Triệu Húc Hàn chuẩn bị về nhà, còn Kỷ Hi Nguyệt thì đã tắm rửa thay đồ xuống lầu đợi anh.
“Anh Hàn, anh về rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hớn hở nhảy lò cò đến nịnh hót Triệu Húc Hàn, lấy túi xách màu đen trong tay anh đặt xuống.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Triệu Húc Hàn thấy Tiêu Ân gọi đến.
“Cậu chủ, điều tra ra rồi, là người của Chu Dương Thiên xuống tay với Kỷ tiểu thư.” Lời của Tiêu Ân truyền đến.
Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái rồi đi thẳng lên lầu mà không đáp lại.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy khó hiểu, cuộc điện thoại này chắc chắn có liên quan tới cô, nếu không ánh mắt của đại ma vương sẽ không kỳ lạ như vậy.
Triệu Húc Hàn về phòng mới đáp lại Tiêu Ân: “Bởi vì tin tức của Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ?”
“Phải, có lẽ là do bản tin mà tiểu thư vừa mới tung ra nên ôm hận trong lòng.” Tiêu Ân nói.
“Vậy người đâu rồi?” Triệu Húc Hàn hỏi.
“Đã bị Triệu Không khống chế rồi. Cậu chủ, anh muốn xử lý thế nào?” Tiêu Ân nói.
“Tên này chắc chắn còn giúp bọn họ làm nhiều chuyện xấu khác, moi hết ra cho tôi. Hai đài truyền hình sẽ đồng loạt đăng tin công bố tội ác của bọn họ ra bên ngoài, đến lúc đó cổ phiếu của Chu thị và Lý Thần Thần sẽ rớt giá, Triệu thị sẽ tiếp quản. Tôi muốn biến bọn họ thành chuột chạy đường*, vĩnh viễn không trở mình được!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng ra lệnh.
(chuột chạy qua đường: hình ảnh ẩn dụ cho việc kẻ xấu bị ghét bỏ.)
Tiêu Ân phát run, vội vàng nhận lệnh.
Cậu chủ lần này đã nổi giận thực sự, Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ đúng là muốn tìm đường chết rồi.
Xem ra trọng lượng của Kỷ Hi Nguyệt trong lòng cậu chủ càng ngày càng lớn.
Triệu Húc Hàn tắm rửa, đổi sang quần áo mặc ở nhà rồi xuống lầu. Thím Lý đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha ngồi bên cạnh anh nói: “Anh Hàn, hôm nay nhìn em có ngầu không?”
Đổi lại là ánh mắt khinh thường của Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, may mà ở thủ đô em đã học với Tâm Lan được kha khá. Anh biết không, cô ấy có cả một phòng huấn luyện luôn đấy? Thực sự rất đã. Hôm nay có thể tránh được xe hơi cũng là nhờ cô ấy đã dạy cho em bộ môn bật nhảy.” Kỷ Hi Nguyệt gắp một miếng cá bỏ vào chén của Triệu Húc Hàn.
“Kêu cô ấy gửi hình ảnh qua đây, anh giúp em sắm thêm dụng cụ.” Triệu Húc Hàn vừa nghe là đã biết cô muốn làm gì.
“Nhưng chỗ này không đủ rộng.”
“Tầng hai mươi chính đang trống.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói.
Kỷ Hi Nguyệt tròn miệng, Triệu Húc Hàn lại nói tiếp: “Từ tầng hai mươi trở lên đều là của Triệu gia.”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời.
“Anh sẽ sắp xếp. Chuyện hôm nay đã điều tra ra rồi, là Chu Dương Thiên đã cho người làm.” Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ đờ đẫn trợn mắt há mồm của cô, khóe miệng hơi cong lên.
Chương 338: Có bao nhiêu tình cảm
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ: “Thì ra là Chu Dương Thiên! Tên cặn bã này bản thân đã làm ra nhiều việc xấu xa còn muốn giết em để xả hận! Anh Hàn, loại người này chắc chắn đã làm ra không ít chuyện xấu đâu.”
“Ừm, đang cho xử lý. Sẽ khiến bọn họ thân bại danh liệt, tán gia bại sản.” Triệu Húc Hàn thản nhiên nói.
Kỷ Hi Nguyêt chớp mắt, hít vào một hơi thật sâu, thầm nghĩ cấp dưới của đại ma vương đúng là nhanh nhẹn và chuẩn xác.
“Vậy cái tên đã đâm em thì sao?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút sợ sợ.
“Xử lý rồi.” Triệu húc Hàn liếc cô.
Kỷ Hi Nguyệt chấn động, nhìn anh với vẻ sợ hãi.
“Nghĩ cái gì đấy? Tẩn cho một trận, gãy một tay một chân, sau đó thú nhận sự thật rồi tống cổ vào tù thôi.” Triệu Húc Hàn biết cô đang nghĩ lung tung.
“Khụ khụ, oh oh.” Kỷ Hi Nguyệt không kiểm soát được suy nghĩ lung tung của bản thân, bởi vì cô thực sự càng ngày càng không hiểu được Triệu Thị. Nguy hiểm gặp phải ở bên Mỹ chắc cũng do người cố ý gây ra.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì đời này kiếp này, bất kể Triệu Húc Hàn làm gì cô cũng đứng về phía anh ấy, coi như là đền bù cho anh và cũng là chuộc tội cho bản thân.
Ăn cơm xong, hai người đi bộ. Kỷ Hi Nguyệt đề nghị xuống tầng hai mươi chín nhìn thử xem, bởi vì cô có chút tò mò.
Triệu Húc Hàn không có ý kiến. Anh mở cửa thoát hiểm đi thẳng xuống cầu thẳng. Cầu thang ở đây không giống lối đi bằng xi-măng thông thường, là màu đen tuyền nhưng đèn đóm sáng trưng, lối đi còn lót thảm đỏ, bên trên còn có camera.
Kỷ Hi Nguyệt chưa bao giờ đi đổ rác nên tất nhiên chưa từng thấy nơi này.
Nhìn cảnh tượng thế này, nụ cười trên mặt cô có chút vặn vẹo. Cô sống ở đây khá lâu mà không hề biết nó thay đổi nhiều đến như vậy. Thực sự quá hoàng tráng.
Bước xuống cầu thang, ban đầu có lẽ là khu nhà ở thương mại* ba thang máy sáu hộ, nhưng bây giờ chỉ có hai hộ đối diện nhau, chắc đã sớm được cải tạo.
(Nhà ở thương mại: (tiếng anh là Commercial housing) là những căn hộ được tổ chức, cá nhân đầu tư xây dụng để cho thuê hoặc bán lại theo có chế thị trường chung. Quyền và nghĩa vụ của chủ đầu tư xây dựng nhà thương mại được pháp luật quy định – nguồn: Google.)
Không cần gõ cửa, cánh cửa bên trái tự động mở ra, Lão Khôi lập tức xuất hiện: “Cậu chủ, Kỷ tiểu thư.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn camera, xem ra ở đây đều có giám sát.
Vừa mới bước vào trong đã nhìn thấy một sảnh lớn toàn màn hình giám sát, bao gồm hình ảnh của toàn bộ tiểu khu, cửa ra vào của tòa nhà này và bãi đậu xe, ngoài ra còn có các thiết bị mạng lưới khác nhau.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, cô rất ít khi chạm mặt nhóm người Tiêu Ân và Lão Khôi trong tòa nhà này, xem ra không phải là không gặp nhau, mà là bọn họ đều nhìn thấy thang máy vận hành và có thể tự mình điều khiển nên hiếm khi gặp nhau.
Lần trước Kỷ Hi Nguyệt gặp Vô Cốt và Triệu Không Triệu Hải chắc là ngoài ý muốn.
“Lão Khôi, ở đây các anh có mấy người?” Kỷ Hi Nguyệt thấy trong này có nhiều phòng, nhưng đều khóa cửa.
“Hiện tại cố định là năm người, cũng sẽ thường xuyên điều động, chủ yếu là theo yêu cầu của cậu chủ.” Lão Khôi nhìn thoáng Triệu Húc Hàn rồi trả lời.
Bây giờ hai chân của anh ta vẫn còn đau, bởi vì trước đây giúp Kỷ Hi Nguyệt che giấu chuyện Châu Lê bỏ thuốc sổ, cứ tưởng cậu chủ sẽ không biết, ai dè bị Kỷ Hi Nguyệt làm liên lụy. Người của cậu chủ quá nhiều, tai mắt ở khắp nơi nên không cách nào giấu được.
Anh ta đúng là tự làm tự chịu, khóc không ra nước mắt.
Triệu Húc Hàn quan sát xung quanh rồi nói: “Đối diện đang dùng làm gì?”
“Vẫn để trống. Nhưng Tiêu Ân nói bây giờ nhân lực không đủ, nên sẽ điều thêm nhân lực qua đây.” Lão Khôi đáp.
Triệu Húc Hàm ừm một tiếng: “Người mới tới thì để họ ở tầng hai mươi tám đi. Ở đây dùng một bên làm phòng huấn luyện đặc biệt cho Kỷ tiểu thư. Ngày mai bắt đầu sắp xếp.”
“…..!” Lão Khôi trố mắt, “Phòng huấn luyện đặc biệt?”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, cầm bức ảnh chụp bản vẽ phòng huấn luyện đặc biệt của Hạ Tâm Lan cho Lão Khôi xem.
Chương 339: Đáng ghét thật sự
Lão Khôi vừa xem xong, khóe miệng đã run rẩy: “Cậu chủ, các loại thiết bị này chẳng phải ở biệt thự Ngự Cảnh bán sơn đã có rồi sao? Với lại ở đây độ cao không đủ.”
“Bên đây chưa có! Lấy sân thượng với ở đây đổi cho nhau. Cho anh thời gian ba ngày.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói, mắt nhìn dòng người và xe cộ tấp nập ra vào dưới cổng khu dân cư qua màn hình giám sát.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật, thì ra biệt thự Ngự Cảnh ở bán sơn đã có những loại thiết bị này. Đáng tiếc là cách đây quá xa, mà nơi đó cũng toàn là ký ức không mấy tốt đẹp.
Lão Khôi đầu đầy gạch đen, lập tức đáp lại một tiếng.
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Về chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu, theo anh ra ngoài. Lão Khôi tiễn đến cửa, sau đó sờ cái đầu đang lấm tấm mồ hôi của mình, lật đật đi gọi điện thoại sắp xếp nhiệm vụ.
Thời gian ba ngày rất gấp gáp, hơn nữa chỉ được làm ban ngày. Ban đêm không thể quấy rầ giấc ngủ của cậu chủ.
Cũng may là anh ta đã có kinh nghiệm làm chuyện này, thực ra cũng không khó khăn cho lắm. Chỉ cần đừng kêu anh ta đi theo Kỷ tiểu thư, muốn anh ta làm cái gì cũng cam lòng.
Tình huống xảy ra với Kỷ tiểu thư nhiều vô kể, anh ta thực sự ứng phó không kịp.
Tầng trên, Kỷ Hi Nguyệt hỏi Triệu Húc Hàn đang đứng trước mặt: “Anh Hàn, Vô Cốt không ở đây sao?”
“Cô ấy tạm thời ở bệnh viện với Cố Cửu.” Triệu Húc Hàn đáp lại.
“Oh, vậy bên đây chúng ta có Tiêu Ân, Lão Khôi, thím Lý, Triệu Không và Triệu Hải?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
Triệu Húc Hàn gật đầu.
“Anh Hàn, thực ra Triệu gia có bao nhiêu người vậy?” Kỷ Hi Nguyệt rất tò mò.
“Rất nhiều.” Triệu Húc Hàn chỉ cho hai chữ.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, rất nhiều là bao nhiêu?
Lên lầu thay đồ rồi hai người lại lên sân thượng.
Kỷ Hi Nguyệt cứ tưởng thím Lý sẽ lên, ai dè đêm này vẫn là Triệu Húc Hàn đích thân dạy kỹ năng tự vệ.
“Anh Hàn, có phải đánh cho anh ra biên là được một yêu cầu không?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ lần trước được một yêu cầu đã dùng rồi, nên bây giờ muốn có thêm một cái nữa.
“Không.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói, người phụ nữ này lần trước dễ dàng dùng yêu cầu cho cô tiếp viên không quen không biết, làm anh cảm thấy mình chẳng có chút giá trị nào.
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt buồn bã.
“Nếu em đánh ngã được anh, anh sẽ cho em một yêu cầu.” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói.
Kỷ Hi Nguyệt mặt như đưa đám: “Anh Hàn, anh vốn dĩ là không muốn cho em.”
“Biết là tốt, bắt đầu đi!” Triệu Húc Hàn tấn công trực tiếp.
“A!” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng nhảy lên. Người đàn ông này đáng ghét thực sự.
“Anh không nể tình đâu, không nghiêm túc lát đau ráng chịu!” Triệu Húc Hàn bỗng nhiên biến thành huấn luyện viên ác ma.
Kỷ Hi Nguyệt dựng hết tóc gáy, cô không muốn bị đánh bầm dập. Mấy vết bầm tím lúc trước khó khăn lắm mới lặn xuống được.
Hai tiếng đồng hồ lăn lộn, cuối cùng vẫn là Kỷ Hi Nguyệt quằn quại nằm bò trên tấm thảm, còn Triệu Húc Hàn thì hoàn toàn không tổn hại gì, đứng như trời trồng nhìn cô.
“Nhớ massage.” Triệu Húc Hàn xoay người rời khỏi, khóe miệng còn khẽ cong cong.
Xem ra người phụ nữ này rất có cố gắng. Buổi huấn luyện ngày hôm nay đã mạnh hơn rất nhiều so với lần trước, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh đi xuống, cô bực bội dùng cánh tay nhỏ nện xuống thảm mấy cái.
Sao cô lại vô dụng vậy chứ, cả hai tiếng đồng hồ mà không đánh anh ngã được một lần, đúng là rầu dễ sợ rầu.
Kỷ Hi Nguyệtt ừ từ bò dậy, sau đó sờ nhẹ những chỗ bị đánh rồi nghiến răng nghiến lợi lết xuống lầu.
Cô cũng mệt mỏi, cũng muốn được massage, nhưng tiếc thay phải đi phục vụ cho đại ma vương.
Đại ma vương quả nhiên là đại ma vương, chỉ biết ngược đãi cô thôi. Cô đúng là số khổ mà!
Chương 340: Dã thú trong lòng (I)
Kỷ Hi Nguyệt chửi thầm trong lòng, lết về phòng tắm rửa. Nhìn lại mình trong gương mà cảm thấy sầu não, nhiều nơi trên người lại xuất hiện vết bầm tím.
Đại ma vương thực sự không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, chắc chắn không hề xem cô là bạn gái.
Nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ. Cô cà rề cà rà bước qua phòng kế bên, cửa phòng đang mở, Triệu Húc Hàn đã tắm xong nằm trên giường đợi cô.
Triệu Húc Hàn hờ hững liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Bởi vì giờ này đã là cuối tháng năm nên không khí cũng càng ngày càng nóng. Kỷ Hi Nguyệt đã đổi sang một chiếc váy ngủ hai dây màu tím nhạt, hơi bó sát vào người làm lộ ra vóc dáng hoàn hảo của cô.
Khuôn ngực lớn nhỏ vừa phải vì không mặc áo ngực nên hai nụ hoa như ẩn như hiện, khiến cho ánh mắt của Triệu Húc Hàn lập tức tối sầm lại.
Người phụ nữ này ở trước mặt anh không kiêng dè gì sao? Hay bởi vì trước đây anh không đụng đến cô nên gan cô càng ngày càng lớn? Hoặc là trong mắt cô anh trở thành thái giám rồi?
Trên đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp xuất hiện nhiều vết bầm tím khiến người khác nhìn mấy mà đau lòng, song lại có một sức hấp dẫn rất lạ kỳ, đánh thức bản năng dã thú đang ngủ yên tận sâu dưới đáy lòng của Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt vừa bước vào là đặt mông ngồi một bên giường của anh: “Anh Hàn, anh nằm sấp lại đi, em giúp anh xoa bóp.”
Triệu Húc Hàn nghe lời nằm sấp nhắm mắt lại, trong đầu đã sớm lạc vào suy nghĩ vẩn vơ.
Đôi tay mềm mại bắt đầu xoa nắn tấm lưng cường tráng của anh. Không biết là cố ý hay vô tình mà cảm giác nhẹ nhàng như đang gãi ngứa, khiến thân thể Triệu Húc Hàn bất giác căng cứng lại.
“Chưa ăn cơm à?” Triệu Húc Hàn phát hiện cô gái nhỏ này còn chưa bắt đầu mà anh đã không kiểm soát được phản ứng của bản thân. Trong lòng phiền muộn nên lời nói ra cũng lạnh lùng.
“Hả, oh.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đáp lại một tiếng, trên tay tăng thêm lực, “Đánh nhau hai tiếng nên tay chân có chút nhức mỏi ấy mà.”
Kỷ Hi Nguyệt ẩn ý tố cáo mình bị ngược đãi không công bằng, cô đây cũng muốn được massage.
“Vậy sáng mai tăng thêm nửa tiếng rèn luyện thân thể.” Triệu Húc Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ.
“…..!” Kỷ Hi Nguyệt tức tối, cánh tay dùng sức véo một cái thật mạnh.
Triệu Húc Hàn thoáng run rẩy, từ từ xoay đầu, mở mắt ra nhìn cô. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt khiến Kỷ Hi Nguyệt sợ giật cả mình, cô vội vàng cười xòa: “Hì hì, xin lỗi anh Hàn nha. Em, em bị giật mình. Anh ngủ tiếp đi.”
Nói xong cô liền nhẹ tay.
Trong lòng chửi thầm, đại ma vương đúng là đại ma vương, không có nhân tính, thật muốn bóp chết anh cho xong.
Sau đó hai người không ai lên tiếng, Kỷ Hi Nguyệt cũng nghiêm túc xoa bóp, mãi cho đến khi cánh tay đau nhức cô mới nói: “Anh Hàn, được chưa? Em mỏi quá.”
Triệu Húc Hàn mở mắt ra, sau đó ừm một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng ra mặt, bước xuống giường chuẩn bị rời đi.
“Nằm xuống.” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Hả?” Kỷ Hi Nguyệt xoay người nhìn anh.
“Anh giúp em thoa chút cao xoa bóp.” Triệu Húc Hàn ngồi dậy, kéo lại áo choàng tắm, che đậy lại cơ thể tráng kiện của anh.
Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ đang mệt mỏi muốn đi ngủ, bỗng nhiên tỉnh táo lại tức thì. Sau đó cô cân nhắc một chút rồi ngoan ngoãn nằm sấp lên chiếc giường lớn của anh.
Triệu Húc Hán thấy cô nằm sấp hình chữ đại (大), quần áo trên người vẫn chưa cởi nhưng như thế lại tăng thêm phần quyến rũ, đặc biệt là đôi chân dài miên man trắng mịn thực sự rất chói mắt.
“Cởi ra đi.” Triệu Húc Hàn bước tới chiếc bàn bên cạnh mở ngăn kéo ra, bên trong có cao xoa bóp đặc trị. Lúc trước đã dùng hết, anh mới bảo thím Lỷ bổ sung thêm mười hộp.
Lúc đó thím Lý còn sửng sốt, nhìn biểu cảm của anh có chút ẩn ý.
“Lịch trình của Tần Hạo chúng ra đã có.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Đợi thêm mười phút nữa.”
“Chị Nguyệt, chị nghĩ Tần Hạo và dì Tuyết tôi có liên quan đến nhau sao?” Liễu Đông khó chịu nói.
Kỷ Hi Nguyệt hiểu tâm tình của Liễu Đông. Sau khi cân nhắc, cô gửi cho cậu bức ảnh bạn học kia.
Liễu Đông không hiểu vì sao cô lại gửi ảnh qua cho cậu, nhưng vừa mở ra xem, sắc mặt cậu đột nhiên tái nhợt.
“Đây, đây là gì?” Liễu Đông không dám tin.
“Cậu không nhận ra à? Hai người họ là bạn học!” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Liễu Đông nói lắp: “Tần Hạo với dì Tuyết tôi là, là bạn học?”
“Đúng vậy, đây là buổi họp mặt bạn học, được Cố Du Du tình cờ chụp lại. Không phải tôi hoài nghi dì Tuyết cậu gì cả, chỉ là thực sự rất tò mò, chẳng lẽ hôm nay lại trùng hợp như vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Liễu Đông không biết đáp lại thế nào, nhìn bức ảnh cậu cũng kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì trong đầu cậu cũng nghĩ, nếu hai người này là bạn học, hôm nay lại đồng thời xuất hiện ở đây, thì lẽ nào chỉ là trùng hợp?
“Chị, sao chị không nói sớm?” Liễu Đông tái mặt nói.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Thì tôi sợ cậu suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng cậu yên tâm, thanh giả tự thanh, chỉ cần không phạm pháp thì cậu căng thẳng cái gì? Còn nếu thực sự phạm pháp, cậu cho rằng giấy có thể gói được lửa sao?”
“Liễu Đông, Tiểu Nguyệt nói đúng đấy.” Anh Béo cũng đồng tình.
Liễu Đông không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, nhưng ngay sau đó, con ngươi của cậu như muốn rớt ra ngoài!
Không phải cậu nhìn thấy dì Tuyết bước ra, mà là Tần Hạo quay lại!
Kỷ Hi Nguyệt trong miệng chửi một câu ‘mẹ kiếp’, mắt cũng trừng lớn hết cỡ. Tần Hạo quay lại làm gì? Quên đồ gì sao?
Sau khi xe của anh ta tiến vào thì đậu một chỗ khác, nhưng không bước xuống mà ngồi yên trên xe gọi điện thoại.
Ba người Kỷ Hi Nguyệt khẩn trương nấp trong xe. Bởi vì xe chạy tin đều là xe tải, giấy dán kính rất tối, cho nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy ai đang trong xe.
Hai người ở vị trí ghế lái chỉ cần ngồi xổm xuống là OK.
Năm phút sau, cửa hành lang mở ra, người bước ra quả nhiên là Đường Tuyết Mai.
Cô ta mặc một chiếc váy liền xinh xắn, kết hợp với chiếc áo bành tô màu trắng, tóc dài buông xõa qua vai, trông rất quyến rũ động lòng người.
Con ngươi của Liễu Đông muốn rớt cả ra ngoài, trong lòng cậu đã từng cầu nguyện vô số lần đừng là dì Tuyết, nhưng trớ trêu thay ông trời lại không nghe thấy lời cầu nguyện của cậu.
Bây giờ thì hay rồi. Với tính cách của Kỷ Hi Nguyệt, e rằng cô sẽ tiếp tục điều tra, lỡ như dì Tuyết thật sự phạm pháp thì làm sao đây? Lẽ nào muốn chính tay cậu đưa dì ấy vào tù?
Dì Tuyết, dì tuyệt đối đừng làm chuyện phạm pháp đấy nhé.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt câu lên một nụ cười lạnh, thấy Đường Tuyết Mai ra ngoài cô lại càng yên tâm hơn. Chứng tỏ suy đoán của cô không sai, hai người này có thể đã sớm bày mưu tính kế.
Đường Tuyết Mai bước tới chỗ chiếc xe của mình đang đậu, Liễu Đông thoáng mừng rõ, lẽ nào đoán sai? Dì Tuyết chẳng qua chỉ tình cờ rời khỏi thôi?
Nhưng chưa tới một phút, sau khi Đường Tuyết mai leo lên xe, Tần Hạo bên này đã bước xuống.
Sau đó cả ba người đều nhìn thấy Tần Hạo dáo dác nhìn xung quanh một lượt rồi nhanh chân bước qua leo lên xe của Đường Tuyết Mai.
Liễu Đông lập tức nhắm mắt lại. Cái này người ta gọi là bắt tận tay dây tận mặt, hết đường chối cải.
Mắt Kỷ Hi Nguyệt cũng trừng lớn, dùng di động phóng to để chụp ảnh.
Bởi vì xe của bọn cô đậu ở một góc đối diện, cách nhau vài chiếc xe nên có thể nhìn thấy, nhưng không thấy rõ được tình hình bên trong.
Bỗng nhiên anh béo khẽ thốt lên một tiếng, bởi vì thị lực của anh ấy tốt nhất trong ba người, cũng là người nhìn thấy rõ nhất.
“Sao thế?” Kỷ Hi Nguyệt cách một tấm kính đen nên thực sự không nhìn thấy rõ, cô chỉ còn cách hỏi anh Béo.
Chương 332: Trùng hợp vậy sao? (VIII)
“Hôn nhau rồi.” Anh Béo thấy sắc mặt Liễu Đông tái nhợt, có chút ngại ngùng nói.
Tiếp theo đó, anh Béo nói sau khi hai người ở trong xe hôn nhau say đắm thì quay sang nói chuyện, hình như Tần Hạo đưa cho Đường Tuyết Mai một tập văn kiện gì đó rồi nhanh chóng bước xuống xe.
Sau đó Tần Hạo lái xe ngông nghênh rời đi, nhưng Đường Tuyết Mai lại không theo sau mà quay ngược lại sân golf. Xem ra chưa có ý định rời khỏi.
“Anh Béo, đi thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh Béo.
Anh Béo nhìn Liễu Đông, sau đó len lén ra hiệu với Kỷ Hi Nguyệt.
“Liễu Đông, cậu đừng lo lắng, có lẽ hai người đang yêu nhau cũng nên.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Liễu Đông im lặng không lên tiếng, có vẻ cậu đang bị sốc nặng.
Xe bắt đầu rời khỏi, đi tới nửa đường mà Liễu Đông vẫn không lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết nên nói gì, trong lòng cân nhắc xem có nên kêu Ngô Phương Châu điều tra Đường Tuyết Mai không. Nhưng nếu mở miệng, e là Liễu Đông sẽ hận cô. Ban đầu cô không định để cậu biết, nhưng vụ án này cậu vẫn luôn theo dõi, nên sớm muộn gì cũng phải biết.
“Liễu Đông, cậu nên mừng vì chúng ta phát hiện ra sớm, nhiều khi dì Tuyết cậu chưa làm gì thì sao? Cậu cũng nói rồi mà, dì ấy chỉ giúp khách hàng làm sổ sách kế toán, mà dữ liệu đều là khách hàng đưa, cô ấy hoàn toàn không biết dữ liệu đó là thật hay giả, chỉ cần làm ra một cuốn sổ cái là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Liễu Đông ngẩng đầu: “Phải, tôi có thể kêu dì Tuyết dừng tay, đừng giúp Tần Hạo làm sổ sách!”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Cũng được. Nhưng lỡ cậu nói ra, dì Tuyết sẽ biết cậu theo dõi, liệu dì ấy có nói lại với Tần Hạo không? Nếu Tần Hạo thực sự là hung thủ giết Tôn Mai, chưa chắc anh ta sẽ bỏ qua cho cậu? Liễu Đông, cậu đừng kích động, tôi cảm thấy con người của Tần Hạo vô cùng nguy hiểm.”
Cô biết Liễu Đông rất tin vào trực giác của cô. Suy cho cùng, vụ tai nạn ô tô cầu Giang Sơn, chuyện của Chu Dương Thiên và cả hung thủ vụ án tử thi, mỗi tin tức đều nhờ vào trực giác của cô.
“Chị Nguyệt, Tần Hạo thực sự rất đáng sợ sao?” Giọng của Liễu Đông run rẩy..
Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Theo trực giác của tôi thì anh ta không phải là người tốt, nhưng rốt cuộc có phải hay không thì còn cần bằng chứng.”
Liễu Đông bỗng chốc ỉu xìu: “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Hình như dì Tuyết của tôi rất thân thiết với anh ta. Liệu dì ấy có gặp nguy hiểm không?”
“Dì Tuyết cậu là người thông minh, chắc chắn dì ấy sẽ biết tự bảo vệ mình.” Kỷ Hi Nguyệt đáp. Cô nghĩ bụng, cô ta với Tần Hạo là một đôi trời đất tác hợp, luận về độ nham hiểm thì không ai thua ai.
Liễu Đông lắc đầu: “Không, không phải thế. Dì Tuyết của tôi rất đơn thuần, thật đấy. Dì ấy chắc chắn đã bị Tần Hạo dụ dỗ. Tôi nhất định phải dặn dì ấy cẩn thận mới được.”
Anh Béo nói: “Liễu Đông, cậu đừng ngốc nữa. Phụ nữ yêu vào rồi là hoàn toàn mất đi lý trí. Chỉ cần cô ấy cảm thấy Tần Hạo tốt thì không bao giờ nghe ai nói đâu. Cậu mà nói ra, phỏng chừng dì Tuyết cậu lại quay qua ghét cậu vì đã chia rẻ uyên ương đấy.”
“Anh Béo nói cũng có lý. Phụ nữ vướng vào tình yêu là hoàn toàn đánh mất lý trí. Giờ chỉ còn cách khiến dì Tuyết của cậu nhìn rõ Tần Hạo là người xấu, may ra mới thức tỉnh được.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vậy, vậy tôi nên làm thế nào đây? Cũng không thể để dì Tuyết càng lún càng sâu được.” Liễu Đông sốt ruột đến đỏ mắt.
Kỷ Hi Nguyệt thấy dáng vẻ cậu như vậy, đành phải an ủi: “Cậu đừng nóng vội, trước tiên chúng ta quay về suy nghĩ, thể nào cũng có cách thôi.”
Liễu Đông liền gật đầu: “Chị Nguyệt, chị giỏi như vậy, chị có thể giúp dì Tuyết của tôi được không?”
“Liễu Đông, cậu đánh giá tôi cao quá rồi đấy. Cô ấy mà thích Tần Hạo thì tôi cũng hết cách.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
Liễu Đông mặt mày ủ rũ: “Dì Tuyết chưa bao giờ nói là dì ấy có bạn trai, vậy chắc chắn chưa quen với Tần Hạo lâu. Để tối nay tôi về thăm dò thử xem, có lẽ dì Tuyết chưa thích người đàn ông này đến vậy đâu.”
Chương 333: Sự cố tốc độ (I)
Buổi chiều, Liễu Đông tinh thần chán nản ngồi bất động trước bàn làm việc, lông mày cau chặt, dáng vẻ giống như đang nát óc suy nghĩ.
Cố Du Du cầm một ly cà phê tới: “Liễu Đông, cậu sao vậy? Nhìn cậu cứ như đang ngồi trên mây ấy.”
Liễu Đông hoàn hồn, nói tiếng cảm ơn rồi sau đó lắc đầu: “Không có gì đâu, suy nghĩ chút chuyện thôi.”
“Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói nhé.” Cố Du Du rất nhiệt tình với Liễu Đông.
Liễu Đông lại lắc đầu, giả vờ bắt đầu làm việc. Cố Du Du thấy vậy thì đành quay về vị trí của mình.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Liễu Đông, cô hiểu tâm trạng của cậu, sau đó cô xoay qua, nói: “Liễu Đông, chúng ta ra ngoài đi vòng vòng đi.”
Liễu Đông ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, thấy cô thu dọn balo, cậu tưởng rằng có tin tức nên cũng đứng dậy dọn đồ. Hai người ra khỏi văn phòng.
Cả hai lái xe đạp công cộng, Kỷ Hi Nguyệt dẫn Liễu Đông đến dưới chân cầu Giang Sơn.
“Chị Nguyệt, chị đưa tôi đến đây làm gì vậy?” Liễu Đông có chút kinh ngạc.
“Tôi chỉ là nhớ đến vụ tai nạn ngày đó. Cũng may là chiếc xe không lao khỏi cầu, nếu không thì không biết bao người phải thiệt mạng.” Kỷ Hi Nguyệt thở dài.
Liễu Đông biến sắc, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, rất đáng sợ. Nếu không có chị Nguyệt, chị Trương Cầm chắc đã bỏ mạng.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu. Quả thực kiếp trước Trương Cầm chết do bị mất máu quá nhiều, cho nên không ai biết túi xách của cô ấy bị lấy mất, và vụ tai nạn trở thành một sự cố tai nạn đơn thuần.
“Nếu vụ tai nạn là do có người cố ý làm ta, vậy thì tên chủ mưu kia phải có bao nhiêu máu lạnh?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Liễu Đông.
Liễu Đông thất kinh, có chút nói lắp: “Chị Nguyệt, chị, có phải chị cảm thấy Tần Hạo chính là tên chủ mưu đó không?”
“Tôi không thể khẳng định, nhưng tuyệt đối có liên quan đến anh ta.” Kỷ Hi Nguyệt biết Liễu Đông rất thông minh, cô cũng không muốn giấu diếm cậu.
“Vậy dì Tuyết tôi sớm muốn gì cũng bị cảnh sát điều tra đến đúng không?” Liễu Đông lại tái mặt.
“Có lẽ vậy. Nếu dì ấy chỉ giúp công ty làm sổ sách, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng nếu dì ấy biết rõ sự tình mà còn thông đồng với Tần Hạo, sự việc sẽ không còn đơn giản nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào mắt cậu, nói.
Liễu Đông gấp gáp nói: “Vậy dì Tuyết tôi phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc tôi có nên nói hay là thôi?’
“Chuyện này cậu hãy tự cân nhắc. Cậu cũng có thể chọn cách nói bóng gió. Dì Tuyết của cậu hình như cũng biết chuyện tai nạn ô tô có liên quan đến Bất Động Sản Kỷ Tinh mà đúng không?” Đây cũng là chuyện mà Kỷ Hi Nguyệt muốn biết.
Liễu Đông gật đầu: “Bây giờ tôi rất muốn biết, dì Tuyết và Tần Hạo có phải là quan hệ nam nữ hay không, qua lại bao lâu, rồi dì ấy có phải đang giúp anh ta làm sổ sách. Nếu là thật, tôi sẽ nhắc nhở dì ấy là tài vụ của tập đoàn Kỷ Hải đang có vấn đề, để dì ấy đừng dính dáng đến nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu: “Cậu tự cân nhắc mà làm. Cố gắng đừng đánh rắn động cỏ, hoặc là để Tần Hạo biết được quá nhiều, nếu không cậu với dì Tuyết của cậu gặp xui xẻo thì làm sao đây? Tên đó mà điên lên thì mất hết lý trí.”
“Chị Nguyệt, không phải chị chưa chắc anh ta là chủ mưu vụ tai nạn ô tô sao?” Liễu Đông sửng sốt nói.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, không cẩn thận lỡ miệng, cô vội vàng nói: “Tôi chỉ dựa vào trực giác mà thôi, nhưng không phải khi nào cũng đúng.”
“Chị Nguyệt, nhưng tôi lại cảm thấy lần nào chị cũng đúng, vì vậy tôi lại càng lo lắng cho dì Tuyết hơn.” Liễu Đông đau khổ nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết an ủi thế nào. Xem ra cho dù cô có trọng sinh một lần thì hai tên súc sinh Tần Hạo và Đường Tuyết Mai vẫn không thay đổi bản tính. Chỉ tội cho Liễu Đông sau này phải nhận lấy đả kích.
“Đi thôi, đi kiếm chút gì đó uống cho giải sầu.” Kỷ Hi Nguyệt đẩy xe đi lên trước, Liễu Đông ở phía sau mặt nhăn mày nhó rất đau khổ.
Kỷ Hi Nguyệt vừa mới rẽ vào khúc cua, đột nhiên một chiếc xe hơi màu đen lao đến chỗ cô với tốc độ rất nhanh.
“Cẩn thận!” Liễu Đông cũng nhìn thấy, vội vàng hét lên.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức phản ứng lại, sau khi ném chiếc xe đạp qua một bên, cô dùng một chân dậm đất lấy đà để nhảy vọt lên, sau đó đạp lên nắp capo của chiếc xe rồi bước liên tiếp vài bước, cuối cùng lăn tròn mấy vòng rớt xuống phía sau xe hơi.
Chương 334: Sự cố tốc độ (II)
Kỷ Hi Nguyệt tái mặt, hơi thở lộn xộn, vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy chiếc ô tô đâm vào xe đạp của cô rồi mất hút sau khúc cua.
Kỷ Hi Nguyệt bò dậy, khụy một chân xuống đất. Cô vừa nhìn thấy chiếc xe đó không có bảng số, đây phải chăng là một vụ va chạm có tính toán từ trước?
“Chị Nguyệt!” Liễu Đông vừa rồi cũng may là nhanh chóng lách người, sợ đến mức khóe mắt muốn nứt ra. Cậu cứ ngỡ rằng Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn đã bị tông trúng. Tốc độ nhanh như vậy không bị tông chết thì cũng trọng thương.
Nhưng Liễu Đông không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại phản ứng nhanh đến vậy. Cơ thể cô rất linh hoạt, nhảy thẳng lên nóc xe rồi lăn xuống đất cảnh tượng này quả thực quá mạo hiểm.
Liễu Đông chạy lại xem Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu nói không sao, nhưng nội tâm cô cũng bị dọa không hề nhẹ.
Con đường này nằm dưới chân cầu, là làn đường giao thông, bình thường cũng không có nhiều xe qua lại, người đi bộ lại càng ít, nhưng vẫn có người chứng kiến được cảnh tượng này, vài chiếc xe đã dừng lại quan sát.
Một vài người còn chạy qua đây.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu tìm camera, sau đó nói với Liễu Đông: “Báo cảnh sát đi.” Cô thấy trên trụ cầu có chiếc camera đang xoay mặt về con đường này, như vậy có thể chụp lại được hình dáng của cô và bóng lưng của chiếc ô tô.
“Oh oh oh.” Liễu Đông cuống quýt lôi di động ra, suýt chút nữa còn làm rớt.
Kỷ Hi Nguyệt đỡ lấy đầu gối của mình, vừa rồi đột nhiên dùng sức nên giờ đầu gối không được thoải mái cho lắm, chưa kể còn lăn vài vòng trên đất nữa. Cô kéo ống tay áo lên, bên trong đã bị xước da và rớm máu.
Kỷ Hi Nguyệt thấy người đến càng lúc càng đông, vội vàng nói: “Trước tiên chúng ta rời khỏi đây đã, nếu không sẽ thành tin tức.” Nói rồi kéo Liễu Đông đi.
Lúc Liễu Đông gọi điện thoại cho Ngô Phương Châu, Ngô Phương Châu cũng hết hồn, vội vàng kêu bọn cậu đến đồn cảnh sát, còn anh ấy thì check lại camera.
Trong đồn cảnh sát, cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt đã được khử trùng qua, là vết thương ngoài da nên cũng được quấn gạc. Ngồi trong đồn uống trà, đợi Ngô Phương Châu và Tiểu Lục quay lại.
“Chị Nguyệt, chị nghĩ ai muốn giết chị?” Liễu Đông đến bây giờ vẫn còn tái mặt vì sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy nghề phóng viên thật sự quá nguy hiểm.
Trước đây cậu còn nhiệt huyết, nhưng bây giờ đã bắt đầu có chút sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt thân thể linh hoạt nên có thể tránh được chiếc xe. Gặp phải cậu chắc đi toi một mạng luôn rồi.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi chỉ nghĩ được hai giả thiết, một là vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, vì tôi là người đã đăng tin nên có khả năng chủ mưu đứng phía sau muốn giết tôi để trút hận. Thứ hai, là vụ việc Chương Tiểu Lộ và vợ của Chu Dương Thiên đánh xé lẫn nhau cũng do tôi tiết lộ ra ngoài, cho nên muốn thuê hung thủ giết người cho hả giận, cũng có khả năng là muốn cảnh cáo ngành báo chí của chúng ta.”
Liễu Đông suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nhưng cậu thật sự không biết rốt cuộc là khía cạnh nào.
Thật ra trong đầu Kỷ Hi Nguyệt còn nghĩ đến bên phía Triệu Húc Hàn, nhưng hiện tại cô là dáng vẻ của Vương Nguyệt, người bình thường không ai biết được. Bên nhà Triệu Húc Hàn cho dù muốn hại chết cô cũng không phải lúc này.
Chốc lát sau Ngô Phương Châu và Tiểu Lục lật đật chạy về, vội vàng lật lại hệ thống giám sát.
Bốn người bốn cái đầu chụm lại trước máy tính, nhìn lại cảnh tượng chiếc ô tô màu đen tông trực diện vào Kỷ Hi Nguyệt.
“Mẹ kiếp, Vương Nguyệt, thân thủ của cô không đùa được đâu, còn nhanh lẹ hơn cả tôi nữa đấy!” Tiểu Lục nhìn cảnh Kỷ Hi Nguyệt phóng người đạp lên nóc xe, vượt qua chiếc xe mà kinh ngạc tột độ.
“Tôi có tập kỹ năng tự vệ.” Kỷ Hi Nguyệt nói. Thực ra lần này cô phải cảm ơn Hạ Tâm Lan. Nếu không nhờ vào buổi tập luyện chuyên sâu với sợi dây thừng của cô ấy, thì cô đã không có kinh nghiệm trong phương diện này, và lần này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Giờ này nhớ lại mà tim còn đập mạnh, chân vẫn còn run, và càng làm cho cô thêm quyết tâm trong việc huấn luyện.
“Chiếc ô tô không có biển số, chứng tỏ là cố ý đụng người.” Ngô Phương Châu xem qua một lần rồi nói, “Tiểu Lục, cậu đến check thử các camera xung quanh xem có thể thấy được chiếc ô tô này đi hướng nào không.”
Chương 335: Chủ động khai báo
Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Đây là cố ý muốn đâm chết tôi, có lẽ sẽ không điều tra được gì ở phía sau. Loại xe không có biển số này cũng rất đại trà, nên là hy vọng không lớn.”
Liễu Đông vội nói: “Vậy đâu có được, lỡ như lại có lần thứ hai thì sao?’
Ngô Phương Châu và Tiểu Lục cũng biết tình huống này rất khó tra ra manh mối, nhưng công việc thì phải làm.
“Vương Nguyệt, cô như vậy thực sự quá nguy hiểm.” Ngô Phương Châu có chút lo lắng.
“Không sao, bọn họ không tông chết được tôi chắc hẳn rất bất ngờ. Nhưng không có khả năng làm lại lần thứ hai nhanh vậy đâu. Tôi sẽ tự mình cẩn thận.”Kỷ Hi Nguyệt mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại gợn sóng.
Chủ yếu là cô không biết nhóm người nào đang muốn giết mình.
“Liễu Đông, cậu cũng phải cẩn thận đấy. Mặc dù mỗi lần tên của cậu đều đứng sau Vương Nguyệt, nhưng cũng có khả năng sẽ trở thành đối tượng trả thù của bọn chúng.” Ngô Phương Châu nhắc nhở Liễu Đông.
Sắc mặt Liễu Đông lại tái đi một chút, nhìn còn thảm hơn Kỷ Hi Nguyệt. Cậu thực sự sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt suy cho cùng là người đã chết một lần, cho nên bãn lĩnh cũng lớn hơn, hơn nữa cô có rèn luyện thân thể, vì thế cũng tự tin hơn. Chỉ cần nguy nan không loạn thì vẫn có khả năng tránh được nguy hiểm.
Một lát sau, Ngô Phương Châu tiễn cô và Liễu Đông ra về.
Ngô Phương Châu đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt rất lâu, sau đó vội vàng quay lại máy tính, mở hồ sơ nhân khẩu ra nhập vào hai chữ Vương Nguyệt.
Sắc mặt anh ấy từ từ thay đổi.
Trong hồ sơ nhân sự ở đài truyền hình Cảng Long, Vương Nguyệt theo học đại học Truyền Thông, nhưng trong tư liệu của đại học Truyền Thông lại không có Vương Nguyệt, anh ấy đành phải dựa vào công nghệ nhận dạng khuôn mặt của ảnh để điều tra.
Cuối cùng Ngô Phương Châu cũng biết Vương Nguyệt có một cái tên khác là Kỷ Hi Nguyệt.
Bố của Kỷ Hi Nguyệt: Kỷ Thượng Hải.
Mặt dù phía sau không có tư liệu về Kỷ Thượng Hải, nhưng Ngô Phương Châu không hề xa lạ gì với cái tên này, vì đó là vị chủ tịch của tập đoàn Kỷ Hải.
Và công ty Bất Động Sản Kỷ Tinh là do chú Hai của cô quản lý.
Ngô Phương Châu nhất thời chết lặng, tiếp tục tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt.
Bao gồm cả chuyện trước đây cô theo đuổi Triệu Vân Sâm ba năm.
Ngô Phương Châu có chút căng thẳng, vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn và chuyện sổ sách tài chính của Bất Động Sản Kỷ Tinh có liên quan với nhau, mà Kỷ Hi Nguyệt lại nhiệt tình truy xét như vậy, có khi nào là cô đã biết gì rồi không?
Còn chuyện cô hoài nghi Tần Hạo nữa, chẳng lẽ chỉ suy đoán thôi sao?
Nhưng có một điểm mà Ngô Phương Châu không nghi ngờ, đó là Kỷ Hi Nguyệt không liên quan đến vụ án, vì toàn bộ tin tức cô đều tung ra. Chuyện Trương Cầm mất túi xách cũng là cô bắt đầu truy xét, có thể là trước đó cô không hề biết vụ việc có liên quan đến Bất Động Sản Kỷ Tinh.
Nhưng tại sao cô lại hóa trang thành Vương Nguyệt? Tạo hình xấu xí đó mà cô có thể chịu đựng được thì cũng đến chịu.
Ngô Phương Châu nghĩ mãi không ra, có lẽ lần sau nên hỏi thử cô xem thế nào.
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên không biết thân phận của mình đã bị Ngô Phương Châu phát hiện. Sau khi cùng Liễu Đông về lại công ty, cô cân nhắc một chút rồi nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.
Cô tin lần này Triệu Húc Hàn không biết cô đã gặp nguy hiểm, nhưng có lẽ sẽ nhanh thôi. Đâu biết chừng trong đồn cảnh sát có người của anh thì sao.
“Anh Hàn, anh đang làm gì vậy?” Tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt gửi qua.
Lúc này Triệu Húc Hàn đang ở trong bệnh viện với Cố Cửu, thấy tin nhắn tới thì có chút thắc mắc. Bình thường giờ này Kỷ Hi Nguyệt đang bận rộn, rất ít khi nhắn tin cho anh.
“Đang ở bệnh viện thăm Cố Cửu.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
“Lúc nãy đã xảy ra một chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt gửi thẳng video copy qua cho anh.
Triệu Húc Hàn xem xong, thân thể đột nhiên trở lạnh, trong ánh mắt đầy vẻ sát khí.
“Tiêu Ân!’ Anh lập tức bước tới cửa ra vào.
“Cậu chủ?” Tiêu Ân bị tiếng gọi của anh làm cho hết hồn.
“Điều tra! Tra không ra thì cậu khỏi cần về!” Triệu Húc Hàn đưa di động cho anh ta xem.
Tiêu Ân xem xong, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ mồ hôi.
Đây rõ ràng là muốn giết người mà! Ai ăn gan hùm mật gấu dám đi ám sát người phụ nữ của cậu chủ vậy?
“Vâng!” Tiêu Ân lập tức chuyển đoạn video qua rồi nhanh chóng rời khỏi.
Chương 336: Cậu có lo lắng cho cô ấy không?
Cố Cửu nằm trên giường, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này anh ấy cũng không dám đùa giỡn, bởi vì hơi thở trên người Triệu Húc Hàn quá ư là bức người.
Giống như lúc bên Mỹ gặp phải tập kích, sát khí trên người anh cũng đằng đằng tỏa ra xung quanh như vậy.
“Tiểu Nguyệt xém chút nữa bị ô tô tông trúng.” Triệu Húc Hàn vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lại như gươm, khiến người khác nhìn vào đều có cảm giác không rét và run, khí thế thực sự quá mạnh mẽ.
Cố Cửu ngồi bật dậy, kinh hoàng hỏi: “Sao cơ? Có chuyện đó luôn à?”
Triệu Húc Hàn đưa video cho anh ấy xem qua.
Cố Cửu xem xong thì sắc mặt cũng âm u: “Cái này là mưu sát, nhất định phải điều tra cho ra thằng khốn này, khiến hắn không chết được tử tế!”
Triệu Húc Hàn không đáp lại, anh hồi âm cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Em có bị thương không?”
Kỷ Hi Nguyệt thấy giọng điệu này thì mừng thầm trong lòng, may quá anh không la.
“Không sao, em chỉ bị trầy da một chút thôi. Anh có điều tra được không?”
Triệu Húc Hàn trả lời: “Có thể. Xem ra thân thủ của em không tệ, nhưng vẫn cần tăng cường tập luyện.”
Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở: “Vâng. Anh Hàn, về sớm ăn tối với nhau nhé?” Phía sau kèm theo biểu cảm nghịch ngợm.
“Ừm, còn massage nữa.” Giọng điệu của Triệu Húc Hàn cứ nhàn nhạt.
Kỷ Hi Nguyệt đọc thế nào cũng thấy mùi vị trêu ghẹo, đột nhiên cả người cô bất ổn. Đại ma vương vẫn còn nhớ vụ này, xem ra trốn không được rồi.
Triệu Húc Hàn cứ xem đi xem lại video, khóe miệng bất giác cong lên, khí tức trên người cũng từ từ hạ nhiệt.
“Cậu còn cười được à? Cậu nói xem liệu có phải Nhất Gia làm không?” Cố Cửu để ý biểu cảm của Triệu Húc Hàn rồi hỏi một câu không khẳng định.
“Anh không thấy thân thủ của cô ấy càng ngày càng tốt sao? Phản ứng cũng vô cùng nhanh nhẹn. Xem ra hai tháng này tăng cường huấn luyện không vô ích.” Nội tâm Triệu Húc Hàn có chút tự hào.
Đâu phải ai trong vòng hai tháng ngắn ngủi cũng có thể thay đổi nhiều đến như vậy.
Nếu không phải cô chịu khó chịu đựng và có một đầu óc nhanh nhẹn, nếu không phải có huấn luyện giỏi và yêu cầu nghiêm khắc, làm gì có chuyện cô tránh được chiếc ô tô tông trực diện như vậy.
“Hai tháng? Cô ấy mới học hai tháng mà có thể phản ứng như vậy rồi sao?” Cố Cửu kinh ngạc.
“Ừm. Mỗi ngày tăng cường huấn luyện ba tiếng rưỡi, chứ đâu có giống anh, một tiếng cũng không chịu được.” Triệu Húc Hàn chế nhạo anh ấy.
Cố Cửu nhất thời mặt ủ mày chau: “Vậy chắc phải đau lắm? Mệt lắm? Huấn luyện theo hệ thống của Triệu gia?”
Triệu Húc Hàn gật đầu.
“Thật sự không ngờ Tiểu Nguyệt cừ như vậy. Khâm phục.” Cố Cửu thực lòng bái phục Kỷ Hi Nguyệt, càng hiểu rõ về cô lại càng phát hiện cô thực sự khác biệt hơn người.
Triệu Húc Hàn đột nhiên trở lạnh: “Anh hai tôi dám xuống tay với tôi ở bên Mỹ, cũng không loại trừ khả năng sẽ xuống tay với Tiểu Nguyệt. Nhưng có lẽ anh ta vẫn chưa biết Vương Nguyệt chính là Tiểu Nguyệt. Cho nên cảm giác lần này không phải là anh ta làm.”
“Không phải anh ta thì là ai? Chẳng lẽ nghề phóng viên của Tiểu Nguyệt lại dẫn đến họa sát thân?” Cố Cửu khó hiểu.
Triệu Húc Hàn cau mày: “Anh cũng biết cô ấy mà. Lần nào đưa tin cũng liều mình, đắc tội với người khác là chuyện không hiếm lạ. Vốn dĩ là để Lão Khôi theo cô ấy, nhưng cô ấy lại không đồng ý.”
“Vậy cậu cũng nghe lời không phái người bảo vệ cô ấy luôn?” Cố Cửu bỗng nhiên lo lắng.
“Tôi thu mua hai đài truyền hình cũng vì muốn xem cô ấy đưa những tin tức gì, để có thể biết trước một chút, nhưng cũng khó lòng phòng bị, vì vậy cô ấy tự nâng cao nhận thức về nguy hiểm mới là điều quan trọng nhất.”
“Tôi cảm thấy cậu vẫn nên phái người âm thầm bảo vệ cô ấy thì hơn.” Cố Cửu nói.
Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Cô ấy không thích.”
“Không thích còn đỡ hơn là mất mạng!” Cố Cửu bực bội nói, “Rốt cuộc cậu có quan tâm cô ấy không? Đã xảy ra chuyện như vậy mà cậu không hề căng thẳng sao?”
Cố Cửu bức xúc nổi giận.
Chương 337: Đây chính là kết cục
Triệu Húc Hàn cười khẩy, nhìn chằm chằm Cố Cửu, nói: “Người phụ nữ của tôi không đến lượt anh bận tâm.”
“Cậu, Triệu Húc Hàn, cậu là thằng khốn!” Cố Cửu ở bên trong mắng to.
Dù sao đây cũng là bệnh viện của bọn họ, trên đây là tầng lầu của phòng bệnh VIP, chỉ là không ngờ có ngày mình cũng vào đây nằm.
Lúc này Tiêu An đang hối thúc IT xâm nhập vào hệ thống giám sát của các khu vực quận huyện trong Cảng Thành, bắt đầu từ con đường mà chiếc ô tô màu đen đâm vào Kỷ Hi Nguyệt. Khi hệ thống an ninh công cộng không kiểm tra được thì IT vẫn có thể mở các camera ở các trung trung thương mại và nhà ở tư trang.
Chốc lát sau, phát hiện chiếc xe đen đi vào bãi phế liệu, một người đàn ông mặc áo vàng bước xuống, miệng ngậm điếu thuốc ngồi ở mép xe gọi điện thoại.
“Bắt lấy tên này đi, chỉ cần biết là ai dám ra tay với Kỷ tiểu thư thì không thể tha được.” IT lấm tấm mồ hôi nói. Bởi vì bị Tiêu Ân hối thúc mà ngay cả nuốt nước miếng cũng mắc nghẹn.
Tiêu Ân đi gọi điện thoại, Triệu Không và Triệu Hải đến thẳng bãi phế liệu bắt người.
Sáu giờ, Triệu Húc Hàn chuẩn bị về nhà, còn Kỷ Hi Nguyệt thì đã tắm rửa thay đồ xuống lầu đợi anh.
“Anh Hàn, anh về rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hớn hở nhảy lò cò đến nịnh hót Triệu Húc Hàn, lấy túi xách màu đen trong tay anh đặt xuống.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Triệu Húc Hàn thấy Tiêu Ân gọi đến.
“Cậu chủ, điều tra ra rồi, là người của Chu Dương Thiên xuống tay với Kỷ tiểu thư.” Lời của Tiêu Ân truyền đến.
Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái rồi đi thẳng lên lầu mà không đáp lại.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy khó hiểu, cuộc điện thoại này chắc chắn có liên quan tới cô, nếu không ánh mắt của đại ma vương sẽ không kỳ lạ như vậy.
Triệu Húc Hàn về phòng mới đáp lại Tiêu Ân: “Bởi vì tin tức của Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ?”
“Phải, có lẽ là do bản tin mà tiểu thư vừa mới tung ra nên ôm hận trong lòng.” Tiêu Ân nói.
“Vậy người đâu rồi?” Triệu Húc Hàn hỏi.
“Đã bị Triệu Không khống chế rồi. Cậu chủ, anh muốn xử lý thế nào?” Tiêu Ân nói.
“Tên này chắc chắn còn giúp bọn họ làm nhiều chuyện xấu khác, moi hết ra cho tôi. Hai đài truyền hình sẽ đồng loạt đăng tin công bố tội ác của bọn họ ra bên ngoài, đến lúc đó cổ phiếu của Chu thị và Lý Thần Thần sẽ rớt giá, Triệu thị sẽ tiếp quản. Tôi muốn biến bọn họ thành chuột chạy đường*, vĩnh viễn không trở mình được!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng ra lệnh.
(chuột chạy qua đường: hình ảnh ẩn dụ cho việc kẻ xấu bị ghét bỏ.)
Tiêu Ân phát run, vội vàng nhận lệnh.
Cậu chủ lần này đã nổi giận thực sự, Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ đúng là muốn tìm đường chết rồi.
Xem ra trọng lượng của Kỷ Hi Nguyệt trong lòng cậu chủ càng ngày càng lớn.
Triệu Húc Hàn tắm rửa, đổi sang quần áo mặc ở nhà rồi xuống lầu. Thím Lý đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha ngồi bên cạnh anh nói: “Anh Hàn, hôm nay nhìn em có ngầu không?”
Đổi lại là ánh mắt khinh thường của Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, may mà ở thủ đô em đã học với Tâm Lan được kha khá. Anh biết không, cô ấy có cả một phòng huấn luyện luôn đấy? Thực sự rất đã. Hôm nay có thể tránh được xe hơi cũng là nhờ cô ấy đã dạy cho em bộ môn bật nhảy.” Kỷ Hi Nguyệt gắp một miếng cá bỏ vào chén của Triệu Húc Hàn.
“Kêu cô ấy gửi hình ảnh qua đây, anh giúp em sắm thêm dụng cụ.” Triệu Húc Hàn vừa nghe là đã biết cô muốn làm gì.
“Nhưng chỗ này không đủ rộng.”
“Tầng hai mươi chính đang trống.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói.
Kỷ Hi Nguyệt tròn miệng, Triệu Húc Hàn lại nói tiếp: “Từ tầng hai mươi trở lên đều là của Triệu gia.”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời.
“Anh sẽ sắp xếp. Chuyện hôm nay đã điều tra ra rồi, là Chu Dương Thiên đã cho người làm.” Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ đờ đẫn trợn mắt há mồm của cô, khóe miệng hơi cong lên.
Chương 338: Có bao nhiêu tình cảm
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ: “Thì ra là Chu Dương Thiên! Tên cặn bã này bản thân đã làm ra nhiều việc xấu xa còn muốn giết em để xả hận! Anh Hàn, loại người này chắc chắn đã làm ra không ít chuyện xấu đâu.”
“Ừm, đang cho xử lý. Sẽ khiến bọn họ thân bại danh liệt, tán gia bại sản.” Triệu Húc Hàn thản nhiên nói.
Kỷ Hi Nguyêt chớp mắt, hít vào một hơi thật sâu, thầm nghĩ cấp dưới của đại ma vương đúng là nhanh nhẹn và chuẩn xác.
“Vậy cái tên đã đâm em thì sao?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút sợ sợ.
“Xử lý rồi.” Triệu húc Hàn liếc cô.
Kỷ Hi Nguyệt chấn động, nhìn anh với vẻ sợ hãi.
“Nghĩ cái gì đấy? Tẩn cho một trận, gãy một tay một chân, sau đó thú nhận sự thật rồi tống cổ vào tù thôi.” Triệu Húc Hàn biết cô đang nghĩ lung tung.
“Khụ khụ, oh oh.” Kỷ Hi Nguyệt không kiểm soát được suy nghĩ lung tung của bản thân, bởi vì cô thực sự càng ngày càng không hiểu được Triệu Thị. Nguy hiểm gặp phải ở bên Mỹ chắc cũng do người cố ý gây ra.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì đời này kiếp này, bất kể Triệu Húc Hàn làm gì cô cũng đứng về phía anh ấy, coi như là đền bù cho anh và cũng là chuộc tội cho bản thân.
Ăn cơm xong, hai người đi bộ. Kỷ Hi Nguyệt đề nghị xuống tầng hai mươi chín nhìn thử xem, bởi vì cô có chút tò mò.
Triệu Húc Hàn không có ý kiến. Anh mở cửa thoát hiểm đi thẳng xuống cầu thẳng. Cầu thang ở đây không giống lối đi bằng xi-măng thông thường, là màu đen tuyền nhưng đèn đóm sáng trưng, lối đi còn lót thảm đỏ, bên trên còn có camera.
Kỷ Hi Nguyệt chưa bao giờ đi đổ rác nên tất nhiên chưa từng thấy nơi này.
Nhìn cảnh tượng thế này, nụ cười trên mặt cô có chút vặn vẹo. Cô sống ở đây khá lâu mà không hề biết nó thay đổi nhiều đến như vậy. Thực sự quá hoàng tráng.
Bước xuống cầu thang, ban đầu có lẽ là khu nhà ở thương mại* ba thang máy sáu hộ, nhưng bây giờ chỉ có hai hộ đối diện nhau, chắc đã sớm được cải tạo.
(Nhà ở thương mại: (tiếng anh là Commercial housing) là những căn hộ được tổ chức, cá nhân đầu tư xây dụng để cho thuê hoặc bán lại theo có chế thị trường chung. Quyền và nghĩa vụ của chủ đầu tư xây dựng nhà thương mại được pháp luật quy định – nguồn: Google.)
Không cần gõ cửa, cánh cửa bên trái tự động mở ra, Lão Khôi lập tức xuất hiện: “Cậu chủ, Kỷ tiểu thư.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn camera, xem ra ở đây đều có giám sát.
Vừa mới bước vào trong đã nhìn thấy một sảnh lớn toàn màn hình giám sát, bao gồm hình ảnh của toàn bộ tiểu khu, cửa ra vào của tòa nhà này và bãi đậu xe, ngoài ra còn có các thiết bị mạng lưới khác nhau.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, cô rất ít khi chạm mặt nhóm người Tiêu Ân và Lão Khôi trong tòa nhà này, xem ra không phải là không gặp nhau, mà là bọn họ đều nhìn thấy thang máy vận hành và có thể tự mình điều khiển nên hiếm khi gặp nhau.
Lần trước Kỷ Hi Nguyệt gặp Vô Cốt và Triệu Không Triệu Hải chắc là ngoài ý muốn.
“Lão Khôi, ở đây các anh có mấy người?” Kỷ Hi Nguyệt thấy trong này có nhiều phòng, nhưng đều khóa cửa.
“Hiện tại cố định là năm người, cũng sẽ thường xuyên điều động, chủ yếu là theo yêu cầu của cậu chủ.” Lão Khôi nhìn thoáng Triệu Húc Hàn rồi trả lời.
Bây giờ hai chân của anh ta vẫn còn đau, bởi vì trước đây giúp Kỷ Hi Nguyệt che giấu chuyện Châu Lê bỏ thuốc sổ, cứ tưởng cậu chủ sẽ không biết, ai dè bị Kỷ Hi Nguyệt làm liên lụy. Người của cậu chủ quá nhiều, tai mắt ở khắp nơi nên không cách nào giấu được.
Anh ta đúng là tự làm tự chịu, khóc không ra nước mắt.
Triệu Húc Hàn quan sát xung quanh rồi nói: “Đối diện đang dùng làm gì?”
“Vẫn để trống. Nhưng Tiêu Ân nói bây giờ nhân lực không đủ, nên sẽ điều thêm nhân lực qua đây.” Lão Khôi đáp.
Triệu Húc Hàm ừm một tiếng: “Người mới tới thì để họ ở tầng hai mươi tám đi. Ở đây dùng một bên làm phòng huấn luyện đặc biệt cho Kỷ tiểu thư. Ngày mai bắt đầu sắp xếp.”
“…..!” Lão Khôi trố mắt, “Phòng huấn luyện đặc biệt?”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, cầm bức ảnh chụp bản vẽ phòng huấn luyện đặc biệt của Hạ Tâm Lan cho Lão Khôi xem.
Chương 339: Đáng ghét thật sự
Lão Khôi vừa xem xong, khóe miệng đã run rẩy: “Cậu chủ, các loại thiết bị này chẳng phải ở biệt thự Ngự Cảnh bán sơn đã có rồi sao? Với lại ở đây độ cao không đủ.”
“Bên đây chưa có! Lấy sân thượng với ở đây đổi cho nhau. Cho anh thời gian ba ngày.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói, mắt nhìn dòng người và xe cộ tấp nập ra vào dưới cổng khu dân cư qua màn hình giám sát.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật, thì ra biệt thự Ngự Cảnh ở bán sơn đã có những loại thiết bị này. Đáng tiếc là cách đây quá xa, mà nơi đó cũng toàn là ký ức không mấy tốt đẹp.
Lão Khôi đầu đầy gạch đen, lập tức đáp lại một tiếng.
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Về chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu, theo anh ra ngoài. Lão Khôi tiễn đến cửa, sau đó sờ cái đầu đang lấm tấm mồ hôi của mình, lật đật đi gọi điện thoại sắp xếp nhiệm vụ.
Thời gian ba ngày rất gấp gáp, hơn nữa chỉ được làm ban ngày. Ban đêm không thể quấy rầ giấc ngủ của cậu chủ.
Cũng may là anh ta đã có kinh nghiệm làm chuyện này, thực ra cũng không khó khăn cho lắm. Chỉ cần đừng kêu anh ta đi theo Kỷ tiểu thư, muốn anh ta làm cái gì cũng cam lòng.
Tình huống xảy ra với Kỷ tiểu thư nhiều vô kể, anh ta thực sự ứng phó không kịp.
Tầng trên, Kỷ Hi Nguyệt hỏi Triệu Húc Hàn đang đứng trước mặt: “Anh Hàn, Vô Cốt không ở đây sao?”
“Cô ấy tạm thời ở bệnh viện với Cố Cửu.” Triệu Húc Hàn đáp lại.
“Oh, vậy bên đây chúng ta có Tiêu Ân, Lão Khôi, thím Lý, Triệu Không và Triệu Hải?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
Triệu Húc Hàn gật đầu.
“Anh Hàn, thực ra Triệu gia có bao nhiêu người vậy?” Kỷ Hi Nguyệt rất tò mò.
“Rất nhiều.” Triệu Húc Hàn chỉ cho hai chữ.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, rất nhiều là bao nhiêu?
Lên lầu thay đồ rồi hai người lại lên sân thượng.
Kỷ Hi Nguyệt cứ tưởng thím Lý sẽ lên, ai dè đêm này vẫn là Triệu Húc Hàn đích thân dạy kỹ năng tự vệ.
“Anh Hàn, có phải đánh cho anh ra biên là được một yêu cầu không?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ lần trước được một yêu cầu đã dùng rồi, nên bây giờ muốn có thêm một cái nữa.
“Không.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói, người phụ nữ này lần trước dễ dàng dùng yêu cầu cho cô tiếp viên không quen không biết, làm anh cảm thấy mình chẳng có chút giá trị nào.
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt buồn bã.
“Nếu em đánh ngã được anh, anh sẽ cho em một yêu cầu.” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói.
Kỷ Hi Nguyệt mặt như đưa đám: “Anh Hàn, anh vốn dĩ là không muốn cho em.”
“Biết là tốt, bắt đầu đi!” Triệu Húc Hàn tấn công trực tiếp.
“A!” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng nhảy lên. Người đàn ông này đáng ghét thực sự.
“Anh không nể tình đâu, không nghiêm túc lát đau ráng chịu!” Triệu Húc Hàn bỗng nhiên biến thành huấn luyện viên ác ma.
Kỷ Hi Nguyệt dựng hết tóc gáy, cô không muốn bị đánh bầm dập. Mấy vết bầm tím lúc trước khó khăn lắm mới lặn xuống được.
Hai tiếng đồng hồ lăn lộn, cuối cùng vẫn là Kỷ Hi Nguyệt quằn quại nằm bò trên tấm thảm, còn Triệu Húc Hàn thì hoàn toàn không tổn hại gì, đứng như trời trồng nhìn cô.
“Nhớ massage.” Triệu Húc Hàn xoay người rời khỏi, khóe miệng còn khẽ cong cong.
Xem ra người phụ nữ này rất có cố gắng. Buổi huấn luyện ngày hôm nay đã mạnh hơn rất nhiều so với lần trước, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh đi xuống, cô bực bội dùng cánh tay nhỏ nện xuống thảm mấy cái.
Sao cô lại vô dụng vậy chứ, cả hai tiếng đồng hồ mà không đánh anh ngã được một lần, đúng là rầu dễ sợ rầu.
Kỷ Hi Nguyệtt ừ từ bò dậy, sau đó sờ nhẹ những chỗ bị đánh rồi nghiến răng nghiến lợi lết xuống lầu.
Cô cũng mệt mỏi, cũng muốn được massage, nhưng tiếc thay phải đi phục vụ cho đại ma vương.
Đại ma vương quả nhiên là đại ma vương, chỉ biết ngược đãi cô thôi. Cô đúng là số khổ mà!
Chương 340: Dã thú trong lòng (I)
Kỷ Hi Nguyệt chửi thầm trong lòng, lết về phòng tắm rửa. Nhìn lại mình trong gương mà cảm thấy sầu não, nhiều nơi trên người lại xuất hiện vết bầm tím.
Đại ma vương thực sự không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, chắc chắn không hề xem cô là bạn gái.
Nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ. Cô cà rề cà rà bước qua phòng kế bên, cửa phòng đang mở, Triệu Húc Hàn đã tắm xong nằm trên giường đợi cô.
Triệu Húc Hàn hờ hững liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Bởi vì giờ này đã là cuối tháng năm nên không khí cũng càng ngày càng nóng. Kỷ Hi Nguyệt đã đổi sang một chiếc váy ngủ hai dây màu tím nhạt, hơi bó sát vào người làm lộ ra vóc dáng hoàn hảo của cô.
Khuôn ngực lớn nhỏ vừa phải vì không mặc áo ngực nên hai nụ hoa như ẩn như hiện, khiến cho ánh mắt của Triệu Húc Hàn lập tức tối sầm lại.
Người phụ nữ này ở trước mặt anh không kiêng dè gì sao? Hay bởi vì trước đây anh không đụng đến cô nên gan cô càng ngày càng lớn? Hoặc là trong mắt cô anh trở thành thái giám rồi?
Trên đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp xuất hiện nhiều vết bầm tím khiến người khác nhìn mấy mà đau lòng, song lại có một sức hấp dẫn rất lạ kỳ, đánh thức bản năng dã thú đang ngủ yên tận sâu dưới đáy lòng của Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt vừa bước vào là đặt mông ngồi một bên giường của anh: “Anh Hàn, anh nằm sấp lại đi, em giúp anh xoa bóp.”
Triệu Húc Hàn nghe lời nằm sấp nhắm mắt lại, trong đầu đã sớm lạc vào suy nghĩ vẩn vơ.
Đôi tay mềm mại bắt đầu xoa nắn tấm lưng cường tráng của anh. Không biết là cố ý hay vô tình mà cảm giác nhẹ nhàng như đang gãi ngứa, khiến thân thể Triệu Húc Hàn bất giác căng cứng lại.
“Chưa ăn cơm à?” Triệu Húc Hàn phát hiện cô gái nhỏ này còn chưa bắt đầu mà anh đã không kiểm soát được phản ứng của bản thân. Trong lòng phiền muộn nên lời nói ra cũng lạnh lùng.
“Hả, oh.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đáp lại một tiếng, trên tay tăng thêm lực, “Đánh nhau hai tiếng nên tay chân có chút nhức mỏi ấy mà.”
Kỷ Hi Nguyệt ẩn ý tố cáo mình bị ngược đãi không công bằng, cô đây cũng muốn được massage.
“Vậy sáng mai tăng thêm nửa tiếng rèn luyện thân thể.” Triệu Húc Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ.
“…..!” Kỷ Hi Nguyệt tức tối, cánh tay dùng sức véo một cái thật mạnh.
Triệu Húc Hàn thoáng run rẩy, từ từ xoay đầu, mở mắt ra nhìn cô. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt khiến Kỷ Hi Nguyệt sợ giật cả mình, cô vội vàng cười xòa: “Hì hì, xin lỗi anh Hàn nha. Em, em bị giật mình. Anh ngủ tiếp đi.”
Nói xong cô liền nhẹ tay.
Trong lòng chửi thầm, đại ma vương đúng là đại ma vương, không có nhân tính, thật muốn bóp chết anh cho xong.
Sau đó hai người không ai lên tiếng, Kỷ Hi Nguyệt cũng nghiêm túc xoa bóp, mãi cho đến khi cánh tay đau nhức cô mới nói: “Anh Hàn, được chưa? Em mỏi quá.”
Triệu Húc Hàn mở mắt ra, sau đó ừm một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng ra mặt, bước xuống giường chuẩn bị rời đi.
“Nằm xuống.” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Hả?” Kỷ Hi Nguyệt xoay người nhìn anh.
“Anh giúp em thoa chút cao xoa bóp.” Triệu Húc Hàn ngồi dậy, kéo lại áo choàng tắm, che đậy lại cơ thể tráng kiện của anh.
Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ đang mệt mỏi muốn đi ngủ, bỗng nhiên tỉnh táo lại tức thì. Sau đó cô cân nhắc một chút rồi ngoan ngoãn nằm sấp lên chiếc giường lớn của anh.
Triệu Húc Hán thấy cô nằm sấp hình chữ đại (大), quần áo trên người vẫn chưa cởi nhưng như thế lại tăng thêm phần quyến rũ, đặc biệt là đôi chân dài miên man trắng mịn thực sự rất chói mắt.
“Cởi ra đi.” Triệu Húc Hàn bước tới chiếc bàn bên cạnh mở ngăn kéo ra, bên trong có cao xoa bóp đặc trị. Lúc trước đã dùng hết, anh mới bảo thím Lỷ bổ sung thêm mười hộp.
Lúc đó thím Lý còn sửng sốt, nhìn biểu cảm của anh có chút ẩn ý.