Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181-190
Chương 181: SỰ ĐÊ TIỆN CỦA ĐỐI THỦ (II)
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn mọi người, sau đó cười nói với anh Hâm, “Cảm ơn anh Hâm, lần này quả thực đã nhận được bài học rồi. Không sao không sao, chỉ là một thông cáo thôi.”
“Xía, chỉ là một thông cáo? Nói như thể tin tức lớn của cô nhiều vô số kể không bằng.” Châu Lê bắt đầu châm chọc, “May mắn không phải lúc nào cũng có đâu.”
Liễu Đông tức giận muốn mắng trả, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Được rồi, tranh cãi với loại người hiểu biết hạn hẹp làm gì. Làm việc đi!”
“Loại người gì chứ? Vương Nguyệt, ý cô là sao?” Châu Lê vừa nghe là tức chịu không nổi.
Ánh mắt sắc bén dưới cặp mắt kính của Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn cô ta: “Loại người như cô ngay cả một tin tức cũng không có, suốt ngày chỉ biết kêu gào, cũng không biết là ai cho cô tự tin thế nữa, là anh Trần sao?”
Sắc mặt Trần Thanh rất khó coi, với thành tích của anh ta hiện tại thì làm thế nào cũng không bằng Kỷ Hi Nguyệt, anh ta quay ngược lại mắng Châu Lê: “Châu Lê, đừng nói nữa, còn phải ra ngoài một chuyến đấy.”
“Thực tập sinh bây giờ người nào cũng tự phụ thật đấy.” Có người len lén nói.
“Đúng đấy, có thành tích thì hãy nói chuyện, làm như đổi đội rồi thì có chỗ dựa vững chắc lắm ấy.”
“Đúng vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.” Bên dưới xì xào bàn tán.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười khẩy, không thèm quan tâm. Châu Lê tức giận cầm túi xách chạy ra ngoài, Trần Thanh cũng lập tức theo sau.
Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Chị Nguyệt, chị ổn chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với cậu: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, hơn nữa anh Hâm nói rất đúng, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút, không phải người nào cũng quang minh lỗi lạc.”
“Ừm, tôi hiểu rồi. Cũng tại tôi, không ngờ bọn họ lại hèn hạ như vậy.” Liễu Đông tự trách.
“Không liên quan đến cậu, cũng tại tôi đi mua cà phê, nhắc tới cũng là lỗi của tôi, cậu đừng tự trách nữa. Sau này còn phải hợp tác với cảnh sát, vì vậy chúng ta phải thận trọng hơn một chút.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Liễu Đông gật đầu: “Chị Nguyệt, tôi biết rồi. Tôi thật không ngờ đồng nghiệp hóa ra là người như vậy.” Liễu Đông trong lòng rất vui mừng vì cậu đã theo đúng người.
Hai giờ chiều, bản tin của hai đài truyền hình đồng thời đưa lên bản tin thời sự, Hương Thành cũng không dám vượt quá phận.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy số lượt truy cập vào trang web Cảng Long thấp hơn gần một triệu so với lượt xem của Hương Thành, trong lòng cũng rất khó chịu.
Ngẩng đầu lên vân vê ấn đường, tình cờ cô nhìn thấy cuốn lịch, hôm nay thì ra là ngày thứ ba cuối cùng của tháng tư.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng cầm cuốn lịch, lấy bút đỏ khoanh tròn ngày đầu tiên của tháng năm.
Triệu Húc Hàn tan làm về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của cô, anh hỏi thăm: “Làm sao thế?”
Kỷ Hi Nguyệt đang nằm đơ trên sô pha, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt cũng khó coi. Nghe thấy tiếng động cô mới mở mắt ra.
“Anh Hàn, anh về rồi à. Tôi đang đợi anh về ăn cơm. Thím Lý, ăn cơm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi dậy, nói vọng vào phòng bếp.
Triệu Húc Hàn đang định lên lầu rửa ráy một chút, nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô thì ngồi xuống: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“À, không sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bối rối nói.
“Nhìn em rất mệt mỏi.” Triệu Húc Hàn cau mày.
Kỷ Hi Nguyệt yếu ớt cười: “Không sao, chỉ là hôm nay đụng phải mấy người ghê tởm, buồn nôn giống như ăn phải ruồi nhặng ấy mà.”
Triệu Húc Hàn có chút khó hiểu: “Ăn cơm rồi nói.” Nói xong anh lên lầu.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi trong phòng ăn, uống canh do thím Lý mang ra. Chốc lát sau, Triệu Húc Hàn bước tới ngồi xuống.
“Chuyện công việc sao?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang phân tâm uống canh thì khẽ nhíu mày.
Chương 182: TIN TỨC NGÀY 1 THÁNG 5 (I)
Triệu Húc Hàn không thích Kỷ Hi Nguyệt ủ rũ. Anh nhớ hôm qua cô vẫn còn ý chí chiến đấu sôi sục với Úy Tư Lý và Cố Cửu, sao mới qua hơn một ngày đã ủ dột mệt mỏi như vậy rồi.
Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu lên nhìn anh: “Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, đừng để ảnh hưởng đến khẩu vị. Tôi sẽ tự xử lý.”
“Nói!” Triệu Húc Hàn bỗng nhiên thốt lên một tiếng, dọa cho cái muỗng uống canh trên tay Kỷ Hi Nguyệt rơi xuống bát, phát ra âm thanh lẻng kẻng.
Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, đại ma vương đúng là đại ma vương, cô đành phải kể lại chuyện của Hương Thành ngày hôm nay.
Trần Húc Hàn nghe xong thì hờ hững nói: “Đây là cạnh tranh. Là do bản thân em quá chủ quan, không thể trách người khác được.”
Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói: “Tôi biết rồi, cho nên tôi đang tự kiểm điểm.”
“Muốn đánh bại đối thủ thì phải tìm được tin tức có sức ảnh hưởng mạnh hơn.” Triệu Húc Hàn tiếp tục nói.
“Tôi hiểu, tôi sẽ nổ lực.” Kỷ Hi Nguyệt được dạy bảo thì gật đầu.
“Sau này mỗi buổi tối tăng thêm nửa tiếng học kỹ năng tự vệ.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nhìn cô.
“Hả! Tại sao? Tôi, cơ thể vẫn còn đau nhức.” Kỷ Hi Nguyệt than thở, nhưng Triệu Húc Hàn phớt lờ cô.
Triệu Húc Hàn cũng biết yêu cầu Kỷ Hi Nguyệt như vậy là quá cao, nhưng nghĩ đến chuyện cô tiếp xúc với tin tức càng ngày càng nguy hiểm, hơn nữa sắp tới còn phải đối phó với ông cụ của Cố Cửu, vả lại ở bên cạnh anh thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy anh cấp thiết hy vọng cô có thể tự bảo vệ chính mình.
Lần trước đối phó được Châu Dân là bởi vì anh ta không phải con nhà võ, nếu gặp phải người như Tiêu Ân thì cô chết là cái chắc, cho dù có hai ám khí mạnh thì cũng không thể sống sót.
Vừa nghĩ đến khả năng này, anh không thể không lòng gan dạ sắt với cô.
Hai ngày tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt phải kêu la thấu trời vận động ba tiếng rưỡi mỗi ngày, nhưng kỳ thực cô thấy càng lúc càng thích nghi, động tác của cô đã trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Các kỹ năng tự vệ của Thím Lý tương đối dễ, làm cô rất dương dương tự đắc.
Ngày mồng một tháng năm, bầu trời trong xanh không một gợn mây, trên sân thượng hương hoa tươi mát hòa mình vào làn gió khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất dễ chịu.
Vốn dĩ hôm nay là ngày quốc tế lao động, là ngày nghĩ của cả nước, nhưng đối với phóng viên mà nói thì ngày nghĩ tin tức càng nhiều hơn bình thường, cho nên chín giờ sáng Kỷ Hi Nguyệt đã xuất hiện ở đài truyền hình để tăng ca.
Đa số mọi người đều nghĩ ngơi, nhưng những người biết tiền lương tăng ca gấp ba lần so với ngày thường như Cố Du Du thì không có chuyện sẽ nghĩ ở nhà.
“Tiểu Nguyệt, cô không nghĩ ngơi sao?” Cố Du Du kinh ngạc hỏi.
“Chị Nguyệt, chào buổi sáng.” Liễu Đông xuất hiện với ba lô trên lưng, dáng vẻ điển trai trong sáng tràn đầy sức sống thanh xuân.
“Dzô, Liễu Đông, Tiểu Nguyệt, hôm nay có tin tức lớn à? Hai người các cô đều đến tăng ca, đừng với tôi anh Béo cũng đến đấy nhé?” Mắt Cố Du Du sáng rực.
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười: “Chẳng phải chị cũng đến tăng ca đấy sao?”
“Tôi đương nhiên phải tăng ca rồi, tăng ca lương gấp ba đấy. Cô cũng biết tôi phải tiết kiệm tiền mà.” Cố Du Du khẽ nhếch miệng, “Tiểu Nguyệt, có phải có tin tức lớn không? Dẫn tôi theo với.”
“Chị Du Du, chị không thuộc nhóm của chúng tôi.” Liễu Đông nói.
Cố Du Du chép miệng, “Tôi cũng muốn chung đội với các cậu lắm chứ bộ, nhưng sếp không cho. Hơn nữa còn không giao nhóm cho tôi, bây giờ tôi rất cô độc.”
“Đợi cô kiếm được vài tin tức lớn đi rồi cô cũng có nhóm để dẫn dắt thôi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Ôi chao, anh Trần còn có nhóm để dẫn dắt, còn tôi thì không. Xem ra tôi làm hai năm vẫn chưa đủ tư cách.” Cố Du Du buồn rầu.
Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó cậu nói với Cố Du Du: “Chị Du Du, anh Trần là người chỉ huy, nhưng nửa năm nay không có thành tích và đang chờ bị điều đi, chị cần gì phải áp lực như vậy?”
Cố Du Du lắc đầu cười: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ ở đây nhẫn nại chịu đựng. Nhưng mà, hôm nay các cậu có tin tức lớn thật sao?” Cô ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 183: TIN TỨC NGÀY 1 THÁNG 5 (II) 1064
“Hôm nay là ngày nghĩ, tin tức ngày nghĩ lúc nào cũng nhiều hơn ngày bình thường, vậy nên tôi với Liễu Đông chuẩn bị ra ngoài đi lòng vòng xem thử, nhiều khi gặp được thì sao.” Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp đồ đạc rồi mang ba lô lên lưng.
Ánh mắt Liễu Đông có chút sâu xa nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ đến vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn, hình như cô có khả năng dự đoán. Hôm nay vừa hay có thể xác nhận lại một lần nữa.
“Tiểu Nguyệt, cô thực sự rất có tinh thần chuyên nghiệp. Hôm nay tôi bị đau đầu, chắc chỉ cố thủ ở văn phòng thôi.” Sắc mặt của Cố Du Du không tốt cho lắm.
“Vậy chị cố gắng nghĩ ngơi đi. Chúng tôi đi đây.” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, người phụ nữ này vì tiền lương tăng ca gấp ba mà mang thân xác bệnh hoạn đến làm việc, xem ra áp lực cuộc sống quả thực quá lớn.
Hôm nay anh Béo không đến, vì vậy Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông: “Chúng ta đi vòng vòng xung quanh xem thử, hay là lái xe đạp nhé?”
Liễu Đông xốc bao lô trên lưng, nói: “Không thành vấn đề, vừa hay luyện tập thân thể luôn.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cô cũng chỉnh lại ba lô trên lưng. Hai người lái xe đạp công cộng bắt đầu lang thang trên phố.
Buổi sáng có rất nhiều người thích ngủ nướng, trước buổi cơm trưa thì thường ra ngoài ăn cơm hoặc mua đồ về nhà tự nấu.
Lang thang đầu phố cuối ngõ Kỷ Hi Nguyệt mới cảm nhận được nhịp sống hối hả của người dân, tuy cô cũng là một công dân nhỏ bé, nhưng Kỷ tiểu thư như cô lại được đại ma vương bao bọc, những công việc thường nhật hầu như cô không cần phải động tay để làm.
Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt đã đạp xe hơn một tiếng đồng hồ nhưng không có dấu hiệu mệt mỏi. Trong lòng cậu có chút khâm phục, xem ra cô thực sự thường xuyên đi tìm tin tức.
Cậu lại không khỏi ngưỡng mộ cô nhiều hơn.
Theo trí nhớ cộng thêm bản đồ Baidu, cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt cũng đã tìm thấy nhánh sông ở con phố này, nơi kiếp trước đã xảy ra một tin tức lớn.
Có người đã vớt từ dưới sông lên được một túi thi thể, sau đó giám định ra là đã chết cách đó hai tháng. Thi thể thối nát đến mức chỉ còn toàn xương trắng , dẫn đến sự hoang mang tột độ.
Nhưng thời điểm đó bởi vì không có báo chí chính quy nên trên mạng xuất hiện rất nhiều hình ảnh lộn xộn, nhất thời làm cả Cảng Thành đều sôi sục. Kẻ sát nhân vẫn chưa được tìm thấy, mãi cho đến nửa năm sau xảy ra vụ án phân xác thứ hai hung thủ mới bị tóm gọn.
Kỷ Hi Nguyệt lúc đó đã nhìn thấy hình ảnh của hung thủ trên tin tức, mặc dù bây giờ không nhớ rõ nhưng cô nghĩ cũng có thể cung cấp manh mối.
“Chị Nguyệt, nghĩ chút đã.” Liễu Đông cảm thấy hơi mệt, cậu gọi giật Kỷ Hi Nguyệt đang chạy đằng trước.
Kỷ Hi Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy cậu đổ đầy mồ hôi, cô khẽ cười: “Phía trước có quán nước, chúng ta đến đó nghĩ ngơi đi, tôi mời cậu uống nước ép nam việt quất.”
“Được.” Liễu Đông nhìn nụ cười dưới cặp mắt kính của cô, cậu cảm thấy hai người trẻ tuổi cùng làm chung rất thú vị, cảm giác thật sự hài hòa.
Trong ngày quốc tế lao động, được ra ngoài đi chơi với Kỷ Hi Nguyệt, cậu thật sự cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác giống như đang hẹn hò.
Kỷ Hi Nguyệt dẫn đường đến quán nước giải khát cách đó chưa đầy 100m, hai người dừng xe, Kỷ Hi Nguyệt gọi hai ly nước ép nam việt quất mát lạnh, uống vào cảm giác chua chua sảng khoái vô cùng.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Liễu Đông uống vào một hớp thì lập tức khuôn mặt đẹp trai nhăn tít lại, làm cô nhịn không được cười.
“Cái quái gì thế này? Sao chua thế.” Liễu Đông chua đến híp cả mắt.
“Vậy mới giải khát, làm giảm bớt mệt mỏi của cậu nữa. Cậu ngồi đây nghĩ ngơi đi, tôi đi ngắm sông.” Kỷ Hi Nguyệt cầm ly nước ép bước tới nhánh sông bên kia đường.
Ở đây là khu phố cổ, bên bờ sông có khu tập thể dục cho người già. Nhiều người già đang ở đó vận động thân thể, có cả con nít đang chạy nghịch xung quanh, nhưng đã có lan can che chắn.
Kỷ Hi Nguyệt bước đến lan can, rướn đầu ra nhìn mặt sông, không thấy chiếc thuyền gỗ nhỏ đang vớt rác, xem ra vẫn còn hơi sớm, nhưng cô nhớ có lẽ sắp đến giờ rồi.
Chương 184: TIN TỨC NGÀY 1 THÁNG 5 (III) 1063
Liễu Đông ngồi ở cửa hàng nước giải khát, quan sát Kỷ Hi Nguyệt đang đi tới đi lui ở nhánh sông đối diện. Dưới bóng râm, ánh mặt trời chiếu loang lỗ lên người cô, hôm nay trông cô đặc biệt trẻ trung, đầy sức sống trong chiếc áo sơ mi trắng và quần jean.
Nhưng Liễu Đông thực sự cảm thấy cô không biết cách ăn diện, tóc mái ngố lỗi thời, cặp mắt kính gọng gỗ che gần hết nửa khuôn mặt, màu môi thì hơi xám nhợt, trông cứ như bị suy dinh dưỡng, nhưng cậu đã sớm nhận ra cô rất chuộng son môi màu này.
Khuôn mặt gầy gò nếu được tẩy trang thì thực ra nhìn cũng không đến nỗi nào, bởi vì đôi mắt của cô thực sự rất đẹp, sóng mũi lại cao gọn xinh xắn. Đúng là không biết tại sao cô lại muốn như vậy.
“Liễu Đông, tra cứu lịch sử của nhánh sông này đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Liễu Đông giật mình: “Tra cứu lịch sử của nhánh sông này? Tại sao? Lẽ nào chúng ta còn đưa tin về lịch sử phong tục tập quán?”
Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt: “Tôi cảm thấy hôm nay ở đây sẽ có chuyện xảy ra.”
“Ở đây? Phải không đấy? Ở nhánh sông này sao?” Liễu Đông thót tim.
“Không biết có phải ở nhánh sông này không, nhưng tự nhiên đến đây tôi lại cảm thấy rất khó chịu.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nói nhảm, nhưng Liễu Đông chốc lát sẽ biết sự thật, cô sợ không dễ giải thích.
Vốn dĩ cô định đến đây một mình, nhưng tin tức hôm nay quá lớn, sẽ có rất nhiều tình huống liên quan, sợ là một mình sẽ không giải quyết hết.
“Chị Nguyệt, có phải mỗi lần chị cảm thấy khó chịu là có chuyện lớn xảy ra không?” Liễu Đông hỏi dò, “Giống như vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn lần trước?”
Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Đúng vậy, mỗi lần tôi đi dạo tìm tin tức, nếu cảm thấy nóng ruột, tinh thần bất an thì y như rằng sẽ có chuyện xảy ra. Cậu nói xem có lạ không cơ chứ? Bố tôi bảo đó là đánh hơi được tin tức.”
“Cái gì mà đánh hơi được tin tức? Nếu thực sự thần kỳ như vậy thì chị chính là nhà tiên tri, không cần xem bói cũng biết trước sự việc.” Liễu Đông trợn tròn mắt.
“Cũng có lúc sai sót mà, nhưng không sao. Nếu ở đây thực sự có tin tức lớn thì tháng Năm này chúng ta mở hàng hồng phát rồi, haha.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, nhếch miệng cười toe toét.
Liễu Đông nhìn nụ cười của cô: “Vậy chị thử đoán xem là tin tức gì? Có thể đánh bại được tin tức đã bị người phụ nữ hèn hạ Lưu Phi cuỗm mất không?”
“Dù sao đó chỉ là tin cũ thôi, sự quan tâm của công chúng cũng có hạn. Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn đã trôi qua hơn hai mươi ngày nhưng vẫn có người tiếp tục theo dõi là bởi vì vụ án vẫn chưa được phá giải. Nhưng tôi nghĩ vụ án này không thể ngày một ngày hai là có thể phá giải được.”
Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu lúc này có vụ án khác xảy ra thì chắc chắn sẽ thay thế được vị trí của nó.”
“Vậy chị Nguyệt, chị có cảm thấy ở đây sẽ xảy ra án mạng không?” Tim Liễu Đông lại đập nhỡ một nhịp.
Kỷ Hi Nguyệt sầu não, sau đó cười khổ nói: “Trong lòng tôi rất bất an, có khả năng sẽ xảy ra án mạng.”
“Chị Nguyệt, chị đừng làm tôi sợ.” Liễu Đông biến sắc, một là sợ án mạng sẽ xảy ra như lời Kỷ Hi Nguyệt nói, hai là nếu Kỷ Hi Nguyệt đoán trúng, vậy thì cô còn là người bình thường sao?
“Liễu Đông, không phải cậu cảm thấy tôi giống quái vật đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.
Liễu Đông khẽ bĩu môi: “Tôi cứ cảm thấy chị Nguyệt rất thần bí. Nếu chị thật sự đoán trúng thì đúng là có chút kỳ lạ. Nhưng với tư cách là phóng viên và là cộng sự của chị, chị có năng lực thần kỳ như vậy thì đó chính là vận may của tôi rồi.” Nói xong cậu nhếch miệng cười.
“Cậu nghĩ như vậy thật à?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút thư thả, sau đó cô lại đưa mắt nhìn nhánh sông bên kia.
Đột nhiên cô híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng kích động thấp giọng nói với Liễu Đông: “Liễu Đông, cậu có thấy người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh lam bên kia sông không?”
Liễu Đông ngẩng đầu lên nhìn rồi gật đầu: “Thấy, chị quen sao?”
Chỉ nhìn thấy người đàn ông đi qua đi lại bên bờ sông, thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn ra dòng sông.
Chương 185: TIN TỨC NGÀY 1 THÁNG 5 (IV) 1136
Lúc này tim Kỷ Hi Nguyệt muốn vọt ra khỏi cổ họng, trán nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông. Bởi vì cô đã nhận ra người đàn ông đó chính là kẻ sát nhân sau này bị điều tra.
Nếu bây giờ có thể túm được, vậy thì vụ án thứ hai sẽ không xảy ra, cô lại có thể cứu được một mạng người.
“Chị Nguyệt, chị không sao đấy chứ?” Liễu Đông thấy bờ môi của cô hình như đang run cầm cập, cậu lập tức kéo tay cô lại hỏi thăm.
Vừa chạm vào tay cô, Liễu Đông đã cảm nhận được sự nhỏ nhắn trơn mềm, da thịt cũng tốt đến bất ngờ khiến trái tim cậu rung động.
“Mau chụp lại ảnh của người đàn ông đó, đừng để anh ta phát hiện.” Kỷ Hi Nguyệt cũng căng thẳng nắm lấy tay Liễu Đông, vội vàng phân phó.
“Sao thế? Người đàn ông này có vấn đề gì sao?” Thấy Kỷ Hi Nguyệt lúc này hình như rất sợ hãi, nội tâm của cậu nhất thời trào dâng mạnh mẽ khát vọng bảo vệ của một người đàn ông.
Kỷ Hi Nguyệt ôm ngực nói: “Liễu Đông, cậu phải tin tôi, tôi nhìn thấy người đàn ông này thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Chắc chắn người đàn ông này không phải người tốt.”
Liễu Đông không biết nói gì cho phải, nhưng thấy cô thực sự mất bĩnh tĩnh thì vội vàng gật đầu nói: “Được, chị ngồi xuống trước đi, để tôi chụp anh ta.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức nở nụ cười với cậu, cô rất vui mừng vì Liễu Đông có thể tin cô vô điều kiện, bởi vì cách viện cớ này của cô vịnh vào ai cũng biết là quá vô căn cứ.
Liễu Đông lấy máy ảnh SLR ra, cộng thêm một ống kính góc rộng, sau đó đi tới sau lưng một thân cây to xum xuê lá, chụp vài bức ảnh với độ nét cao của người đàn ông mặc áo khoác xanh lam đối diện.
Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi cũng lấy động ra chụp vài bức ảnh, nhưng chụp phạm vi xa bằng di động chắc chắn không rõ nét bằng máy ảnh chuyên dụng.
Bên bờ sông, người cao tuổi đến càng lúc càng đông, bàn đá dưới gốc cây cũng có người đang đánh cờ, hội người cao tuổi này có thể nói là vô cùng thoải mái, chỉ có Kỷ Hi Nguyệt biết ở đây sắp có biến lớn xảy ra.
“Chị Nguyệt, tôi chụp xong rồi.” Liễu Đông tới cho cô xem ảnh trong ống kính.
Kỷ Hi Nguyệt tỉ mỉ xem vài bức ảnh rồi gật đầu nói: “Rất tốt, rất rõ ràng.”
“Chị Nguyệt, chị thế nào rồi?” Liễu Đông muốn hỏi thăm một chút, nhưng mới đến khúc này thì đột nhiên dưới sông có tiếng hét thất thanh: “Chết, chết, chết người rồi!”
Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau rồi vội vàng chạy qua đó. Những người dân khác cũng chạy đến lan can nhìn ngó xung quanh.
Mọi người đều nhìn thấy chiếc thuyền gỗ nhỏ đang vớt rác trên sông vừa mới vớt lên được một túi nhựa đỏ trắng xanh, bên trên còn có mấy sợi dây ni lông buộc lỏng lẻo.
Dì vớt rác thấy tò mò nên đã mở khóa kéo túi nhựa ra.
Vì vậy, ngay lúc này mọi người có thể nhìn thấy trong túi nhựa là xương cốt dày đặc và từng thớ thịt trắng rất buồn nôn, còn có một chiếc đầu đang trong thời kỳ phân hủy rất ớn lạnh.
Dì vớt rác sợ tới mức té xỉu trên thuyền, vẻ mặt kinh hoàng khiến người khác không nén nỗi sợ hãi.
Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt mặt mày đã trắng bệch, nhưng với bản năng của một phóng viên, hai người đã bắt đầu chụp ảnh.
“Tên đàn ông đó biến mất rồi.” Liễu Đông sực nhớ đến người đàn ông mặc áo khoác xanh mà Kỷ Hi Nguyệt nói, cậu quay lại thử tìm kiếm, nhưng phát hiện đã mất dạng.
“Báo cảnh sát đi. Đây là vụ án phân xác, chúng ta phải cấp tốc chỉnh sửa rồi đăng lên, nếu không sẽ khiến cả thành phố hoảng sợ.”Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn vội vàng nói với Liễu Đông.
Lúc này người dân sống gần đó đã kéo đến tụ tập đông đúc hai bên bờ sông, người nào cũng sợ hãi tái mặt, có người còn nôn mửa, xung quanh bắt đầu thảo luận râm ran.
“Chị Nguyệt, đưa tin thế nào đây? Vụ án phân xác tại sao lại gây ra hoảng sợ?” Liễu Đông quýnh tới mức đầu lưỡi xoắn xuýt.
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng xoay chuyển: “Nói là cảnh sát đã tóm được kẻ sát nhân, để mọi người đừng hoảng sợ nữa. Đúng, viết vậy đi.”
“Sao cơ? Cái này là tung tin đồn nhảm đấy. Chị Nguyệt, liệu có quá đáng không? Lỡ như không tóm được tên hung thủ thì sao?” Liễu Đông sợ tới mức đồng tử muốn rớt cả ra ngoài.
“Có thể tóm được, tên áo xanh đó chính là hung thủ!” Kỷ Hi Nguyệt cho cậu một ánh mắt khẳng định.
Chương 186: Tin Tức Ngày 1 Tháng 5 (V) (1089)
Liễu Đông sững người. Kỷ Hi Nguyệt không giải thích, tiếp tục chụp các góc độ khác nhau.
Chưa tới nửa giờ sau, người đến xem đông như nêm, xe cảnh sát cũng đã tới, các phương tiện truyền thông khác nghe được tin tức cũng đổ xô đến.
Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông lúc này đang ngồi trong quán nước sắp xếp lại bản thảo chuẩn bị gửi đi.
“Liễu Đông, nếu cậu cảm thấy tôi bịa chuyện, đưa tin không đúng sự thật, vậy thì chỉ cần dùng tên của tôi thôi, để tránh trường hợp cậu bị liên lụy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Liễu Đông nghiêm túc nói.
“Chị Nguyệt, chúng ta là một nhóm, tôi tin chị. Người đàn ông mặc áo khoác xanh hồi nãy đi qua đi lại quả thực có chút khả nghi. Để có thể làm yên lòng người dân thì lời nói dối có thiện ý tôi vẫn tán thành.”
Lời nói của Liễu Đông làm Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn lại bức ảnh, ngoài việc đám đông hoảng loạn ra thì bức ảnh của người đàn ông mặc áo khoác xanh lam cũng được chính sửa rõ nét và đăng lên. Sau khi nhấn nút gửi đi, tin tức hậu trường hiện lên trên di động của Lộc Hùng.
Lộc Hùng lúc này đang uống canh của vợ nấu, vừa nhìn thấy bức ảnh thi thể xuất hiện trong tin tức thì lập tức phun toàn bộ canh ra ngoài.
Anh ta đứng bật dậy, sau khi xem xong, thấy hai cái tên Vương Nguyệt và Liễu Đông ở cuối cùng thì trực tiếp hồi âm một chữ: “Đăng!”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đăng lên mạng, sau đó tiếp tục theo dõi các tin tức liên quan. Cô đứng đợi bên bờ sông cho đến khi bác sĩ pháp y và cảnh sát rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Đông thấy thông báo lượt truy cập đã vượt quá một triệu, bình luận cũng rất sôi nổi với đủ các loại giọng điệu khác nhau.
Nhưng đại đa số vẫn là đáng sợ quá, kinh khủng quá.
Hung thủ quá biến thái và độc ác.
Tóm được là tốt, nếu không chắc không dám ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt khá mệt mỏi, cô chuẩn bị về nhà nghĩ ngơi thì di động đổ chuông.
“Là Vương Nguyệt của đài truyền hình Cảng Long đúng không?” Giọng điệu của đối phương rất nghiêm túc.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ kinh ngạc: “Vâng, tôi là Vương Nguyệt.”
“Mời cô lập tức đến đồn cảnh sát khu vực để hỗ trợ điều tra.”
“Được, tôi qua ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt biết chuyện này sớm muốn gì cũng đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, dù sao hài cốt cũng mới chuyển đi.
“Chị Nguyệt, làm sao vậy?” Liễu Đông sắp lại máy ảnh rồi hỏi thăm.
“Tôi phải tới đồn cảnh sát một chuyến.” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.
Liễu Đông sững người: “Tôi đi với chị.”
“Không cần đâu. Cậu nói chuyện với sếp một chút đi, lỡ như có chuyện thì anh ấy cũng có sự chuẩn bị từ trước.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì mỉm cười rời đi.
Liễu Đông nhủ thầm, cô chắc chắn tên hung thủ như vậy nên mới thay mặt cảnh sát nói rằng hung thủ đã bị nhốt, nếu không phải người áo xanh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Có khả năng bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long sẽ bị chỉnh đốn sâu sắc.
Nhưng cậu không biết tại sao lại rất tin tưởng cô.
Bởi vì Vương Nguyệt không phải là người bốc đồng làm theo cảm tính, đặc biệt là đối với tin tức.
Nhưng cậu vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để gọi điện thoại cho Lộc Hùng.
“Sao cơ! Đó không phải là hung thủ sao? Là cô ấy tự suy đoán?” Lộc Hùng bỗng thấy bất ổn, “Sao cô ấy lại hồ đồ như vậy chứ !”
“Sếp, người đàn ông mặc áo xanh đó thực sự rất khả nghi, chị Nguyệt cũng vì không muốn người dân phải hoảng loạn nên mới đưa tin như vậy.”
“Ẩu tả! Nếu không phải thì bộ phận tin tức của chúng ta sẽ mất đi tính chân thực, sau này làm sao có thể làm tin tức nữa!” Lộc Hùng tức giận đến nỗi các cơ thịt trên mặt cũng run lên bần bật.
Liễu Đông trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Sếp, chúng ta phải tin tưởng Vương Nguyệt. Anh không thấy trước đây cô ấy làm tin tức táo bạo thế nào sao?”
“Mặc kệ nói thế nào, chuyện này cô ấy đã làm quá tay rồi. Cậu tới sở cảnh sát với cô ấy đi, tôi sẽ cáo báo tình hình lên cấp trên.” Lộc Hùng nói dứt câu thì tắt máy.
Lúc này Triệu Húc Hàn đang ở nhà cổ của Triệu gia, đối diện anh là vẻ mặt không mấy thiện cảm của anh lớn Triệu Nhất Gia, khóe miệng anh câu lên một nụ cười thờ ơ lạnh nhạt.
Chương 187: VÀO ĐỒN CẢNH SÁT (I) 1053
Triệu Nhất Gia lạnh giọng nói: “Chú Ba, chú đưa Triệu Vân Sâm qua Thụy Sĩ, tôi không đồng ý. Ông cụ cũng không nỡ rời xa cháu trai. Tuy chú là chủ nhân, nhưng cũng không thể nào đi ngăn cản tình cảm gia đình, huống hồ bên phía Châu Mỹ hình như có phần bất mãn về cậu, tôi cảm thấy tốt nhất chú nên giải quyết êm đẹp bên đó trước đi.”
“Không phiền anh cả bận lòng. Tôi là chủ nhân, mọi người trong Triệu gia đều thuộc phạm vi quản lý của tôi, nếu anh cả muốn đi ngược lại mệnh lệnh của tôi thì cũng được thôi, cứ xử lý theo gia quy là được.” Nói xong Triệu Húc Hàn đứng dậy.
“Triệu Húc Hàn!” Triệu Nhất Gia tức giận gầm lên.
Triệu Húc Hàn quay đầu, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Chú vì người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt đó mà thật sự muốn làm như vậy sao?” Triệu Nhất Gia tức đến đỏ mặt.
Triệu Húc Hàn nheo mắt nói: “Vân Sâm là thế hệ tiếp theo của nhà họ Triệu. Anh cho rằng bây giờ để thằng bé học hành dốt nát, ngày nào cũng tụ tập với đám anh em của nó, tiếp xúc với ma.túy là tốt sao? Đừng để đến lúc không thể cứu vãn anh mới biết thế nào là đau xót!”
“Cái gì! Ma.túy!??” Triệu Nhất Gia trợn mắt, vẻ mặt không dám tin.
“Nếu nó không phải là cháu trai của tôi, anh nghĩ tôi đưa nó đi Thụy Sĩ đơn giản vậy sao?” Triệu Húc Hàn dứt câu thì xoay người bỏ đi.
Triệu Nhất Gia vốn đã khập khiểng một chân đứng không vững, vừa nghe thấy suýt nữa đã ngã khụy, gương mặt đầy vẻ khó tin.
“Nhất Gia, cẩn thận.” Chú Phong quản gia vội vàng chạy tới dìu ông ta.
“Thằng nhóc Vân Sâm…..” Triệu Nhất Gia run rẩy ngón tay, “Nhanh, đi gọi điện thoại bảo thằng nhóc thối tha đó lập tức về đây cho tôi!”
“Vâng, Nhất Gia.” Chú Phong đáp.
“Đúng rồi!” Triệu Nhất Gia gọi giật chú Phong lại, “Đừng nói cho ông cụ biết.”
Chú Phong khẽ cau mày rồi gật đầu.
Lúc Triệu Húc Hàn ra khỏi cửa, Tiêu Ân đang nhăn mặt nghe điện thoại.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư vào đồn cảnh sát rồi.” Tiêu Ân cúp điện thoại xong thì nói với Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn biến sắc, toàn thân phát lạnh: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Ân thuật lại tin tức, sau đó nói: “Lộc Hùng nói Kỷ tiểu thư trước khi chưa có câu trả lời xác đáng đã nhận định người đàn ông này là hung thủ, cho nên được cảnh sát gọi đến để hỗ trợ điều tra. Nhưng nếu thật sự không phải, Kỷ tiểu thư có thể đối mặt với nguy cơ bị giới báo chí phong tỏa, hơn nữa còn bị trừng phạt theo pháp luật vì đã tung tin đồn thất thiệt.”
Triệu Húc Hàn ngồi lên xe, đọc tin tức nội bộ xong thì vội vàng nói: “Tới đồn cảnh sát.”
“Cậu chủ muốn ra mặt sao?” Tiêu Ân kinh ngạc.
Triệu Húc Hàn không trả lời, Tiêu Ân cũng không dám hỏi lại. Xe bắt đầu đi về hướng sở cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, phụ trách vụ án phân xác lần này là đội trưởng đội trọng án Trương Cường. Lúc này anh ta đang đứng trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
“Vương Nguyệt, cô có biết cô đưa tin tức sai lệch như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho cảnh sát chúng tôi không?” Trương Cường nổi nóng.
“Đội trưởng Trương, bây giờ không phải là lúc vặn hỏi tôi, các anh nên điều tra xem người đàn ông này có phải là hung thủ không mới đúng. Tôi có linh cảm mạnh mẽ anh ta chính là hung thủ. Vì vậy mong anh đừng lãng phí thời gian, bắt người mới là quan trọng, đề phòng trường hợp lại có người thứ hai mất mạng.” Kỷ Hi Nguyệt khoanh tay nhìn Trương Cường.
Đôi mắt dưới cặp kính gỗ không mảy may sợ hãi.
“Lỡ như không phải thì sao?” Trương Cường trong lòng rất bực bội.
“Cứ kiện tôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai.
Trương Cầm sững người, sắc mặt có chút dịu xuống: “Tại sao cô nghĩ tên này là hung thủ?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bức ảnh nói: “Đội trưởng Trương, anh có nhìn thấy thời gian ở bên dưới không? Trước khi cái xác được vớt lên tên này vẫn luôn đi qua đi lại bên bờ sông. Nhìn đi. Những bức này đều là hình ảnh anh ta thò đầu nhìn ra dòng sông. Anh nói ai lại vô vị như vậy? Trời thì nắng to lại ra bờ sông nhìn tới nhìn lui, trừ phi anh ta đang kiếm thứ gì đó.”
“Chuyện này quá chủ quan rồi!” Trương Cường rất sầu não.
Chương 188: VÀO ĐỒN CẢNH SÁT (II)
“Đội trưởng Trương, anh xem, sau khi xác chết được phát hiện thì người này đã rời khỏi đó. Trong cả video và ảnh chụp tôi ghi lại đều không thấy dấu vết của người này. Anh nói xem vụ án lớn như vậy tại sao người này chẳng có chút hiếu kỳ gì mà liền rời đi?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói.
Trương Cường cẩn thận nhìn bức ảnh, quả nhiên là không thấy người đàn ông đó đâu cả. Ánh mắt anh ta tối xuống.
“Cứ cho tên này là hung thủ, cô đưa tin như vậy có thể xoa dịu dư luận nhưng nếu không phải hung thủ thì làm sao đây, người dân sẽ quay qua nghi ngờ năng lực của cảnh sát chúng tôi. Cô có cân nhắc tính chất nghiêm trọng của sự tình không?”
Trương Cường quả thực không biết cô gái này đang nghĩ gì trong đầu.
Giới trẻ bây giờ có phải quá bốc đồng rồi không? Hoàn toàn không suy tính đến hậu quả sao?
“Chính vì cân nhắc tính nghiêm trọng của sự việc nên tôi mới làm như vậy. Làm phiền đội trưởng Trương nhanh chóng phá án. Đây là một kẻ giết người điên cuồng!” Kỷ Hi Nguyệt điềm tĩnh nói: “So với chuyện bị nhận hình phạt, tôi cảm thấy tóm được hung thủ mới quan trọng hơn cả! Cứ tóm được hung thủ rồi xử phạt tôi không được sao?”
Liễu Đông nãy giờ vẫn đứng một góc trong phòng thẩm vấn, cậu thấy Kỷ Hi Nguyệt đối đáp bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, còn cậu thì sợ hết cả hồn.
Trương Cường dở khóc dở cười, nhìn bảng tên phóng viên thực tập rồi nhìn dáng vẻ xấu xí của cô, trong lòng anh ta nhủ thầm cô gái này có lẽ là một thanh niên có tư tưởng cực đoan.
“Đội trưởng Trương, chị Nguyệt nói rất có căn cứ, các anh cứ tóm người đàn ông này tới hỏi thử đi. Nếu không phải chúng tôi sẽ công khai xin lỗi sửa chữa lỗi lầm.” Liễu Đông sau một hồi suy nghĩ thì lên tiếng.
Trương Cường liếc cậu: “Không cần cậu nói thì chúng tôi cũng đã sớm tóm người này rồi. Bất kể có phải hay là không, tên này cũng rất khả nghi.”
“Vậy, chúng tôi đi được chưa?” Liễu Đông hỏi dò.
“Liễu Đông, tôi chưa muốn đi. Tôi muốn nhìn thấy người đàn ông này bị bắt.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Liễu Đông gật đầu: “Được, tôi đợi với chị.”
Trương Cường bực bội nói: “Vậy các cô ngồi ở đây đi, bên ngoài đang rất náo loạn.”
“Đội trưởng Trương, anh sẽ phải biết ơn tôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng nói với anh ta.
Trương Cường sững sờ, cảm giác da đầu có chút tê rần. Lẽ nào tên đó là hung thủ?
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Trương Cường mở cửa thì nhìn thấy lãnh đạo của mình.
“Trương Cường, Vương Nguyệt không phải là hung thủ, cậu không cần phải thẩm vấn, luật sư của cô ấy đến rồi.” Trưởng đồn Lý đầu đầy mồ hôi.
Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông ngẩn người.
Tiêu Ân xuất hiện, Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thì lập tức hiểu ra.
“Cô Vương Nguyệt, cô không sao chứ? Tôi là luật sư của cô. Nếu cô bị bất cứ lời cảnh cáo hay đe dọa gì, xin hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ truy tố toàn bộ đồn cảnh sát.” Tiêu Ân nói chuyện rất quy cách.
Trưởng đồn Lý vội vàng nói: “Trương cường, Vương Nguyệt không phải là tội phạm, cô ấy chỉ hỗ trợ điều tra thôi. Luật sư Tiêu, anh hiểu lầm rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ thả người.”
Trương Cường cũng ngẩn người nhìn Tiêu Ân, người đàn ông này cho anh ta cảm giác có chút nguy hiểm.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng sao đại ma vương lại biết nhanh vậy chứ. Nhưng trong lòng cô không khỏi cảm động.
“Tôi không sao, chỉ hỗ trợ điều tra thôi. Phải rồi luật sư Tiêu, tôi muốn đợi kết quả, anh về trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt nhìn anh ta.
“Thực sự ổn chứ?” Tiêu Ân khẽ nhíu mày.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu cười: “Không sao đâu. Đội trưởng Trương rất tử tế, chúng tôi chỉ thảo luận sâu vụ án một chút thôi, thật đấy.”
Trương Cường hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trưởng đồn Lý đã đích thân đến, điều này cho thấy Vương Nguyệt có hậu thuẫn vũng chắc. Anh ta lập tức cười nói: “Chúng tôi quả thực đang thảo luận vụ án. Cô Vương Nguyệt chỉ hỗ trợ thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.”
Chương 189: VÀO ĐỒN CẢNH SÁT (III)
“Tạm thời tôi chưa muốn đi. Luật sư Tiêu, anh về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Khóe miệng Tiêu Ân khẽ giật, anh ta gật đầu rồi ra về, Trưởng đồn Lý cũng khom lưng cúi chào rồi ra ngoài theo.
Trương Cường cũng vội vã ra ngoài. Bên ngoài lúc này các phương tiện truyền thông cũng đã đến, mọi người đang chờ cảnh sát đưa ra báo cáo liên quan, đương nhiên nếu có thể bắt được hung thủ, đăng lên càng sớm thì giá trị tin tức cũng càng cao.
Tiêu Ân trở về chiếc xe sang trọng đang đậu cách đó không xa, báo cáo lại tình hình với Triệu Húc Hàn.
“Về đi.” Triệu Húc Hàn không nói nhiều, ra lệnh về thẳng khu dân cư Phong Nhã.
“Cậu chủ, sao Kỷ tiểu thư lại bắt được tin tức này, hơn nữa còn nhận định tên đó là hung thủ ngay từ lần gặp đầu tiên? Thực sự có chút liều lĩnh.” Tiêu Ân vừa lái xe vừa nói.
Triệu Húc Hàn dựa vào ghế sau, nhắm mắt nói: “Cô ấy đã không còn là cô ấy của trước đây, huống hồ từ lúc làm công việc phóng viên này cô ấy vẫn luôn liều lĩnh. Làm như vậy chắc chắn là có lí do của cô ấy.”
“Cậu chủ, anh cảm thấy tên đó giống hung thủ không?”
“Không có gì bất ngờ thì có lẽ là hung thủ.”
Tiêu Ân rướn môi, không hiểu tại sao cậu chủ lại tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt đến vậy.
Trương Cường chạy theo hỏi Trưởng đồn Lý.
“Trương Cường, cậu cẩn thận một chút. Vị luật sư này là là do chủ tịch của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị cử đến đấy.” Trong lòng Trưởng đồn Lý vẫn còn khiếp sợ.
Trương Cường biến sắc: “Triệu Húc Hàn? Sao có thể vậy được?”
“Đây là sự thật, Triệu Húc Hàn đang ở trên chiếc xe đó.” Trưởng đồn Lý chỉ ngón tay về chiếc xe hơi sang trọng đen nhẵn nhưng vô cùng nổi bật ở đằng xa.
“Vương Nguyệt sao lại có quan hệ với Triệu Húc Hàn chứ?” Trương Cường trong lòng run sợ, khi không lại đi đắc tội, chưa kể bị sa thải trong phút chốc, mà bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm tới tính mạng. Suy cho cùng thì một số lời đồn đại cũng rất đáng sợ.
“Sao tôi biết được. Vì vậy cậu đừng thắc mắc cô gái đó có phải là suy đoán hay không nữa, dù sao có chuyện gì xảy ra đã có tập đoàn Triệu Thị chịu trách nhiệm rồi, chúng ta chỉ cần phá án càng sớm càng tốt là được. Phải rồi, cô gái kia chắc chắn tên đó là hung thủ như vậy thì cậu mau chóng bắt người về đi.” Trưởng đồn Lý nói.
Trương Cường đáp: “Từ lúc xảy ra chuyện đã đi tìm rồi.” Vừa mới nói xong thì có cuộc gọi đến, anh ta nhìn trưởng đồn Lý nói, “Là Tôn Hào.”
Nói xong lập tức bắt máy: “Thế nào rồi? Đã bắt được tên đó chưa?”
“Đội trưởng, chưa bắt được, hình như anh ta biết chúng ta muốn tóm anh ta nên đã trốn thoát từ cửa sổ sau rồi. Dưới giường trong nhà của anh ta còn tìm được một cái cưa dính máu, có lẽ là hung khí!”
“Cái gì! Quả nhiên là hung thủ. Nhanh, truy bắt toàn thành phố!” Trương Cường vội vàng ra chỉ thị, sau đó cúp điện thoại rồi nói với trưởng đồn Lý, “Suy đoán của Vương Nguyệt đã chính xác!”
“Như vậy thì quá tốt. Mọi người đều không sao. Cậu đi giải quyết nhanh lên, để chạy thoát là đồn cảnh sát của chúng ta mất thành tích đấy.” Trưởng đồn Lý lập tức phân phó.
Trương Cường nhận chỉ thị rồi đi, nhưng trong lòng anh ta đã có một loại cảm giác không nói nên lời với Vương Nguyệt. Trực giác của cô gái này đúng là quá đáng sợ.
Trời ngả về tối, khi toàn thành phố vẫn đang truy bắt tên hung thủ, Kỷ Hi Nguyệt đã về đến khu dân cư Phong Nhã.
Trong lúc ăn cơm tối, Triệu Húc Hàn nói: “Vẫn chưa bắt được hung thủ, tốt nhất em đừng ra ngoài.”
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
“Nếu tôi là hung thủ tôi sẽ rất hận em. Nguyên do là em đã chụp ảnh của anh ta gửi ra ngoài. Hơn nữa em còn là người chụp được anh ta đầu tiên, đối với anh ta mà nói thì đó là xui xẻo, không hận em thì hận ai?” Triệu Húc Hàn lạnh nhạt nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ biến sắc, vuốt ngực nói: “Chắc là phải tóm được chứ, nếu không cảnh sát vô dụng quá rồi.”
Chương 190: Hung Thủ ẨN NẤP (I)
Triệu Húc Hàn liếc cô: “Nếu em muốn ra ngoài thì tạm thời để Lão Khôi đi theo em.”
“Hả? Không được đâu. Tôi không sao đâu mà, anh Hàn, anh đừng lo lắng, kỹ năng tự vệ của tôi cũng không phải không thể sử dụng. Hơn nữa, tôi chỉ đi một đường đến chỗ làm thôi, tuyệt đối sẽ không đi lung tung.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn lão Khôi đi theo, dù sao lúc cô đi làm là dáng vẻ xấu xí của Vương Nguyệt.
Huống hồ đầu tóc hoa râm ngắn cũn của lão Khôi rất khác người, để đồng nghiệp nhìn thấy lại xì xào bàn tán nữa.
Triệu Húc Hàn rũ mắt xuống không nói thêm gì.
“Anh Hàn, cảm ơn anh vừa nghe tin đã kêu Tiêu Ân tới đồn cảnh sát bảo vệ tôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa nói lời cảm ơn.
Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi sợ em vào đó rồi sẽ thất hứa với Cố Cửu.”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt sầu não, người đàn ông này thừa nhận thì chết à.
Tin tức về vụ án phân xác có sức ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa cảnh sát cũng đang ráo riết truy bắt hung thủ, điều này khiến cho dân chúng cũng an tâm phần nào. Trên mạng càng bàn tán sôi nổi hơn, khí thế cũng sục sôi ngất trời.
Thông báo truy đuổi được phát ra trên toàn thành phố, những người dân nhiệt tình nếu có manh mối cũng sẽ cung cấp, nhưng sức ép của dư luận quá lớn, bên phía Trương Cường cũng thức trắng cả đêm.
Ngày đầu tiên chưa bắt được hung thủ làm Kỷ Hi Nguyệt cũng rất bất an, nhưng may mắn thay không có vụ án mạng khác xảy ra.
Ngày thứ hai, buổi sáng Kỷ Hi Nguyệt tập luyện xong thì đội nón lưỡi trai đến đài truyền hình.
Con đường này có bốn làn xe, hai bên có vỉa hè, lề đường còn có cây và hoa, mỗi ngày Kỷ Hi Nguyệt bước bộ đi làm cũng cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
“Chị Nguyệt!” Liễu Đông từ ngã ba cách đó không xa đạp xe đến.
“Chào buổi sáng.” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng đánh tiếng chào hỏi.
“Chị Nguyệt, hung thù vẫn chưa tìm được, chị có sợ không?” Liễu Đông xuống xe đậu vào khu xe đạp công cộng rồi cùng Kỷ Hi Nguyệt đi bộ đến đài truyền hình.
Kỷ Hi Nguyệt nhún vai nói: “Không thể không sợ, nhưng tôi nghĩ bây giờ tên này đang trốn đông lẩn tây rồi. Tin là cảnh sát sẽ nhanh chón tóm được anh ta.”
“Mong là như vậy. Chị Nguyệt, bây giờ tôi hoàn toàn tin vào trực giác của chị, chị thật sự quá thần kỳ.” Liễu Đông nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy rất huyền bí, nhưng không có căn cứ nên chỉ có thể tin là trực giác của Kỷ Hi Nguyệt.
“Có lúc rất chuẩn, nhưng có lúc lại trật lất.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.
“Chuẩn được lần nào chúng ta có tin tức lớn lần ấy, haha. Tháng Năm mở hàng hồng phát, chắc chắn tiền thưởng tháng này không ít đâu. Chị Nguyệt, đi theo chị tôi thực sự rất may mắn.” Liễu Đông nhìn sườn mặt của Kỷ Hi Nguyệt rồi nở ra nụ cười vui vẻ.
“Cái gì mà đi theo tôi, lời này có nhiều nghĩa lắm đấy nhé.” Kỷ Hi Nguyệt trán đầy hắc tuyến, cô bật cười nói: “Nhưng mà cậu quả thực không tồi, có cố gắng trong công việc, tôi chấm cậu rồi đây.”
Liễu Đông nở nụ cười tỏa nắng, nhưng lại có chút ngượng ngùng sờ sờ mái tóc, đơn thuần nói: “Đó là vì có một vị tiền bối như chị nên tôi phải nổ lực không chịu lép vế mới được chứ.”
Liễu Đông nhìn sườn mặt của Kỷ Hi Nguyệt, mặc dù mái tóc ngắn mà cặp mắt kính gọng to đã che gần hết nửa khuôn mặt của cô, nhưng cậu lại cảm thấy Vương Nguyệt của lúc này rất xinh đẹp và dịu dàng ấm áp.
Không biết từ lúc nào nào mà cậu đã nhìn thành nghiện.
“Chị Nguyệt, hai ngày hôm nay chị có ngủ có ngon giấc không?” Liễu Đông tán gẫu.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Ngủ rất ngon.” Cô có thể ngủ ngon sao? Một ngày tập luyện ba tiếng rưỡi đồng hồ, là trâu bò cũng sẽ mệt mà ngủ như chết ấy chứ.
Song bây giờ cô đã quen dần, cảm giác sau mỗi lần huấn luyện tinh thần và năng lượng của cô dường như được cải thiện rõ rệt.
“Hai ngày nay trong đầu tôi cứ nghĩ đến vụ án phân xác nên ngủ không được ngon giấc.” Mặt Liễu Đông đầy vẻ tủi thân.
“Haha, thì ra là như vậy. Cậu sợ à?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, kỳ thực vừa mới bắt đầu cô cũng khá sợ hãi, nhưng vì sớm đã chuẩn bị tâm lý nên cũng không đến nỗi phản ứng mạnh như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn mọi người, sau đó cười nói với anh Hâm, “Cảm ơn anh Hâm, lần này quả thực đã nhận được bài học rồi. Không sao không sao, chỉ là một thông cáo thôi.”
“Xía, chỉ là một thông cáo? Nói như thể tin tức lớn của cô nhiều vô số kể không bằng.” Châu Lê bắt đầu châm chọc, “May mắn không phải lúc nào cũng có đâu.”
Liễu Đông tức giận muốn mắng trả, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Được rồi, tranh cãi với loại người hiểu biết hạn hẹp làm gì. Làm việc đi!”
“Loại người gì chứ? Vương Nguyệt, ý cô là sao?” Châu Lê vừa nghe là tức chịu không nổi.
Ánh mắt sắc bén dưới cặp mắt kính của Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn cô ta: “Loại người như cô ngay cả một tin tức cũng không có, suốt ngày chỉ biết kêu gào, cũng không biết là ai cho cô tự tin thế nữa, là anh Trần sao?”
Sắc mặt Trần Thanh rất khó coi, với thành tích của anh ta hiện tại thì làm thế nào cũng không bằng Kỷ Hi Nguyệt, anh ta quay ngược lại mắng Châu Lê: “Châu Lê, đừng nói nữa, còn phải ra ngoài một chuyến đấy.”
“Thực tập sinh bây giờ người nào cũng tự phụ thật đấy.” Có người len lén nói.
“Đúng đấy, có thành tích thì hãy nói chuyện, làm như đổi đội rồi thì có chỗ dựa vững chắc lắm ấy.”
“Đúng vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.” Bên dưới xì xào bàn tán.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười khẩy, không thèm quan tâm. Châu Lê tức giận cầm túi xách chạy ra ngoài, Trần Thanh cũng lập tức theo sau.
Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Chị Nguyệt, chị ổn chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với cậu: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, hơn nữa anh Hâm nói rất đúng, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút, không phải người nào cũng quang minh lỗi lạc.”
“Ừm, tôi hiểu rồi. Cũng tại tôi, không ngờ bọn họ lại hèn hạ như vậy.” Liễu Đông tự trách.
“Không liên quan đến cậu, cũng tại tôi đi mua cà phê, nhắc tới cũng là lỗi của tôi, cậu đừng tự trách nữa. Sau này còn phải hợp tác với cảnh sát, vì vậy chúng ta phải thận trọng hơn một chút.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Liễu Đông gật đầu: “Chị Nguyệt, tôi biết rồi. Tôi thật không ngờ đồng nghiệp hóa ra là người như vậy.” Liễu Đông trong lòng rất vui mừng vì cậu đã theo đúng người.
Hai giờ chiều, bản tin của hai đài truyền hình đồng thời đưa lên bản tin thời sự, Hương Thành cũng không dám vượt quá phận.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy số lượt truy cập vào trang web Cảng Long thấp hơn gần một triệu so với lượt xem của Hương Thành, trong lòng cũng rất khó chịu.
Ngẩng đầu lên vân vê ấn đường, tình cờ cô nhìn thấy cuốn lịch, hôm nay thì ra là ngày thứ ba cuối cùng của tháng tư.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng cầm cuốn lịch, lấy bút đỏ khoanh tròn ngày đầu tiên của tháng năm.
Triệu Húc Hàn tan làm về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của cô, anh hỏi thăm: “Làm sao thế?”
Kỷ Hi Nguyệt đang nằm đơ trên sô pha, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt cũng khó coi. Nghe thấy tiếng động cô mới mở mắt ra.
“Anh Hàn, anh về rồi à. Tôi đang đợi anh về ăn cơm. Thím Lý, ăn cơm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi dậy, nói vọng vào phòng bếp.
Triệu Húc Hàn đang định lên lầu rửa ráy một chút, nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô thì ngồi xuống: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“À, không sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bối rối nói.
“Nhìn em rất mệt mỏi.” Triệu Húc Hàn cau mày.
Kỷ Hi Nguyệt yếu ớt cười: “Không sao, chỉ là hôm nay đụng phải mấy người ghê tởm, buồn nôn giống như ăn phải ruồi nhặng ấy mà.”
Triệu Húc Hàn có chút khó hiểu: “Ăn cơm rồi nói.” Nói xong anh lên lầu.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi trong phòng ăn, uống canh do thím Lý mang ra. Chốc lát sau, Triệu Húc Hàn bước tới ngồi xuống.
“Chuyện công việc sao?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang phân tâm uống canh thì khẽ nhíu mày.
Chương 182: TIN TỨC NGÀY 1 THÁNG 5 (I)
Triệu Húc Hàn không thích Kỷ Hi Nguyệt ủ rũ. Anh nhớ hôm qua cô vẫn còn ý chí chiến đấu sôi sục với Úy Tư Lý và Cố Cửu, sao mới qua hơn một ngày đã ủ dột mệt mỏi như vậy rồi.
Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu lên nhìn anh: “Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, đừng để ảnh hưởng đến khẩu vị. Tôi sẽ tự xử lý.”
“Nói!” Triệu Húc Hàn bỗng nhiên thốt lên một tiếng, dọa cho cái muỗng uống canh trên tay Kỷ Hi Nguyệt rơi xuống bát, phát ra âm thanh lẻng kẻng.
Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, đại ma vương đúng là đại ma vương, cô đành phải kể lại chuyện của Hương Thành ngày hôm nay.
Trần Húc Hàn nghe xong thì hờ hững nói: “Đây là cạnh tranh. Là do bản thân em quá chủ quan, không thể trách người khác được.”
Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói: “Tôi biết rồi, cho nên tôi đang tự kiểm điểm.”
“Muốn đánh bại đối thủ thì phải tìm được tin tức có sức ảnh hưởng mạnh hơn.” Triệu Húc Hàn tiếp tục nói.
“Tôi hiểu, tôi sẽ nổ lực.” Kỷ Hi Nguyệt được dạy bảo thì gật đầu.
“Sau này mỗi buổi tối tăng thêm nửa tiếng học kỹ năng tự vệ.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nhìn cô.
“Hả! Tại sao? Tôi, cơ thể vẫn còn đau nhức.” Kỷ Hi Nguyệt than thở, nhưng Triệu Húc Hàn phớt lờ cô.
Triệu Húc Hàn cũng biết yêu cầu Kỷ Hi Nguyệt như vậy là quá cao, nhưng nghĩ đến chuyện cô tiếp xúc với tin tức càng ngày càng nguy hiểm, hơn nữa sắp tới còn phải đối phó với ông cụ của Cố Cửu, vả lại ở bên cạnh anh thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy anh cấp thiết hy vọng cô có thể tự bảo vệ chính mình.
Lần trước đối phó được Châu Dân là bởi vì anh ta không phải con nhà võ, nếu gặp phải người như Tiêu Ân thì cô chết là cái chắc, cho dù có hai ám khí mạnh thì cũng không thể sống sót.
Vừa nghĩ đến khả năng này, anh không thể không lòng gan dạ sắt với cô.
Hai ngày tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt phải kêu la thấu trời vận động ba tiếng rưỡi mỗi ngày, nhưng kỳ thực cô thấy càng lúc càng thích nghi, động tác của cô đã trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Các kỹ năng tự vệ của Thím Lý tương đối dễ, làm cô rất dương dương tự đắc.
Ngày mồng một tháng năm, bầu trời trong xanh không một gợn mây, trên sân thượng hương hoa tươi mát hòa mình vào làn gió khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất dễ chịu.
Vốn dĩ hôm nay là ngày quốc tế lao động, là ngày nghĩ của cả nước, nhưng đối với phóng viên mà nói thì ngày nghĩ tin tức càng nhiều hơn bình thường, cho nên chín giờ sáng Kỷ Hi Nguyệt đã xuất hiện ở đài truyền hình để tăng ca.
Đa số mọi người đều nghĩ ngơi, nhưng những người biết tiền lương tăng ca gấp ba lần so với ngày thường như Cố Du Du thì không có chuyện sẽ nghĩ ở nhà.
“Tiểu Nguyệt, cô không nghĩ ngơi sao?” Cố Du Du kinh ngạc hỏi.
“Chị Nguyệt, chào buổi sáng.” Liễu Đông xuất hiện với ba lô trên lưng, dáng vẻ điển trai trong sáng tràn đầy sức sống thanh xuân.
“Dzô, Liễu Đông, Tiểu Nguyệt, hôm nay có tin tức lớn à? Hai người các cô đều đến tăng ca, đừng với tôi anh Béo cũng đến đấy nhé?” Mắt Cố Du Du sáng rực.
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười: “Chẳng phải chị cũng đến tăng ca đấy sao?”
“Tôi đương nhiên phải tăng ca rồi, tăng ca lương gấp ba đấy. Cô cũng biết tôi phải tiết kiệm tiền mà.” Cố Du Du khẽ nhếch miệng, “Tiểu Nguyệt, có phải có tin tức lớn không? Dẫn tôi theo với.”
“Chị Du Du, chị không thuộc nhóm của chúng tôi.” Liễu Đông nói.
Cố Du Du chép miệng, “Tôi cũng muốn chung đội với các cậu lắm chứ bộ, nhưng sếp không cho. Hơn nữa còn không giao nhóm cho tôi, bây giờ tôi rất cô độc.”
“Đợi cô kiếm được vài tin tức lớn đi rồi cô cũng có nhóm để dẫn dắt thôi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Ôi chao, anh Trần còn có nhóm để dẫn dắt, còn tôi thì không. Xem ra tôi làm hai năm vẫn chưa đủ tư cách.” Cố Du Du buồn rầu.
Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó cậu nói với Cố Du Du: “Chị Du Du, anh Trần là người chỉ huy, nhưng nửa năm nay không có thành tích và đang chờ bị điều đi, chị cần gì phải áp lực như vậy?”
Cố Du Du lắc đầu cười: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ ở đây nhẫn nại chịu đựng. Nhưng mà, hôm nay các cậu có tin tức lớn thật sao?” Cô ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 183: TIN TỨC NGÀY 1 THÁNG 5 (II) 1064
“Hôm nay là ngày nghĩ, tin tức ngày nghĩ lúc nào cũng nhiều hơn ngày bình thường, vậy nên tôi với Liễu Đông chuẩn bị ra ngoài đi lòng vòng xem thử, nhiều khi gặp được thì sao.” Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp đồ đạc rồi mang ba lô lên lưng.
Ánh mắt Liễu Đông có chút sâu xa nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ đến vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn, hình như cô có khả năng dự đoán. Hôm nay vừa hay có thể xác nhận lại một lần nữa.
“Tiểu Nguyệt, cô thực sự rất có tinh thần chuyên nghiệp. Hôm nay tôi bị đau đầu, chắc chỉ cố thủ ở văn phòng thôi.” Sắc mặt của Cố Du Du không tốt cho lắm.
“Vậy chị cố gắng nghĩ ngơi đi. Chúng tôi đi đây.” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, người phụ nữ này vì tiền lương tăng ca gấp ba mà mang thân xác bệnh hoạn đến làm việc, xem ra áp lực cuộc sống quả thực quá lớn.
Hôm nay anh Béo không đến, vì vậy Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông: “Chúng ta đi vòng vòng xung quanh xem thử, hay là lái xe đạp nhé?”
Liễu Đông xốc bao lô trên lưng, nói: “Không thành vấn đề, vừa hay luyện tập thân thể luôn.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cô cũng chỉnh lại ba lô trên lưng. Hai người lái xe đạp công cộng bắt đầu lang thang trên phố.
Buổi sáng có rất nhiều người thích ngủ nướng, trước buổi cơm trưa thì thường ra ngoài ăn cơm hoặc mua đồ về nhà tự nấu.
Lang thang đầu phố cuối ngõ Kỷ Hi Nguyệt mới cảm nhận được nhịp sống hối hả của người dân, tuy cô cũng là một công dân nhỏ bé, nhưng Kỷ tiểu thư như cô lại được đại ma vương bao bọc, những công việc thường nhật hầu như cô không cần phải động tay để làm.
Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt đã đạp xe hơn một tiếng đồng hồ nhưng không có dấu hiệu mệt mỏi. Trong lòng cậu có chút khâm phục, xem ra cô thực sự thường xuyên đi tìm tin tức.
Cậu lại không khỏi ngưỡng mộ cô nhiều hơn.
Theo trí nhớ cộng thêm bản đồ Baidu, cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt cũng đã tìm thấy nhánh sông ở con phố này, nơi kiếp trước đã xảy ra một tin tức lớn.
Có người đã vớt từ dưới sông lên được một túi thi thể, sau đó giám định ra là đã chết cách đó hai tháng. Thi thể thối nát đến mức chỉ còn toàn xương trắng , dẫn đến sự hoang mang tột độ.
Nhưng thời điểm đó bởi vì không có báo chí chính quy nên trên mạng xuất hiện rất nhiều hình ảnh lộn xộn, nhất thời làm cả Cảng Thành đều sôi sục. Kẻ sát nhân vẫn chưa được tìm thấy, mãi cho đến nửa năm sau xảy ra vụ án phân xác thứ hai hung thủ mới bị tóm gọn.
Kỷ Hi Nguyệt lúc đó đã nhìn thấy hình ảnh của hung thủ trên tin tức, mặc dù bây giờ không nhớ rõ nhưng cô nghĩ cũng có thể cung cấp manh mối.
“Chị Nguyệt, nghĩ chút đã.” Liễu Đông cảm thấy hơi mệt, cậu gọi giật Kỷ Hi Nguyệt đang chạy đằng trước.
Kỷ Hi Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy cậu đổ đầy mồ hôi, cô khẽ cười: “Phía trước có quán nước, chúng ta đến đó nghĩ ngơi đi, tôi mời cậu uống nước ép nam việt quất.”
“Được.” Liễu Đông nhìn nụ cười dưới cặp mắt kính của cô, cậu cảm thấy hai người trẻ tuổi cùng làm chung rất thú vị, cảm giác thật sự hài hòa.
Trong ngày quốc tế lao động, được ra ngoài đi chơi với Kỷ Hi Nguyệt, cậu thật sự cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác giống như đang hẹn hò.
Kỷ Hi Nguyệt dẫn đường đến quán nước giải khát cách đó chưa đầy 100m, hai người dừng xe, Kỷ Hi Nguyệt gọi hai ly nước ép nam việt quất mát lạnh, uống vào cảm giác chua chua sảng khoái vô cùng.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Liễu Đông uống vào một hớp thì lập tức khuôn mặt đẹp trai nhăn tít lại, làm cô nhịn không được cười.
“Cái quái gì thế này? Sao chua thế.” Liễu Đông chua đến híp cả mắt.
“Vậy mới giải khát, làm giảm bớt mệt mỏi của cậu nữa. Cậu ngồi đây nghĩ ngơi đi, tôi đi ngắm sông.” Kỷ Hi Nguyệt cầm ly nước ép bước tới nhánh sông bên kia đường.
Ở đây là khu phố cổ, bên bờ sông có khu tập thể dục cho người già. Nhiều người già đang ở đó vận động thân thể, có cả con nít đang chạy nghịch xung quanh, nhưng đã có lan can che chắn.
Kỷ Hi Nguyệt bước đến lan can, rướn đầu ra nhìn mặt sông, không thấy chiếc thuyền gỗ nhỏ đang vớt rác, xem ra vẫn còn hơi sớm, nhưng cô nhớ có lẽ sắp đến giờ rồi.
Chương 184: TIN TỨC NGÀY 1 THÁNG 5 (III) 1063
Liễu Đông ngồi ở cửa hàng nước giải khát, quan sát Kỷ Hi Nguyệt đang đi tới đi lui ở nhánh sông đối diện. Dưới bóng râm, ánh mặt trời chiếu loang lỗ lên người cô, hôm nay trông cô đặc biệt trẻ trung, đầy sức sống trong chiếc áo sơ mi trắng và quần jean.
Nhưng Liễu Đông thực sự cảm thấy cô không biết cách ăn diện, tóc mái ngố lỗi thời, cặp mắt kính gọng gỗ che gần hết nửa khuôn mặt, màu môi thì hơi xám nhợt, trông cứ như bị suy dinh dưỡng, nhưng cậu đã sớm nhận ra cô rất chuộng son môi màu này.
Khuôn mặt gầy gò nếu được tẩy trang thì thực ra nhìn cũng không đến nỗi nào, bởi vì đôi mắt của cô thực sự rất đẹp, sóng mũi lại cao gọn xinh xắn. Đúng là không biết tại sao cô lại muốn như vậy.
“Liễu Đông, tra cứu lịch sử của nhánh sông này đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Liễu Đông giật mình: “Tra cứu lịch sử của nhánh sông này? Tại sao? Lẽ nào chúng ta còn đưa tin về lịch sử phong tục tập quán?”
Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt: “Tôi cảm thấy hôm nay ở đây sẽ có chuyện xảy ra.”
“Ở đây? Phải không đấy? Ở nhánh sông này sao?” Liễu Đông thót tim.
“Không biết có phải ở nhánh sông này không, nhưng tự nhiên đến đây tôi lại cảm thấy rất khó chịu.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nói nhảm, nhưng Liễu Đông chốc lát sẽ biết sự thật, cô sợ không dễ giải thích.
Vốn dĩ cô định đến đây một mình, nhưng tin tức hôm nay quá lớn, sẽ có rất nhiều tình huống liên quan, sợ là một mình sẽ không giải quyết hết.
“Chị Nguyệt, có phải mỗi lần chị cảm thấy khó chịu là có chuyện lớn xảy ra không?” Liễu Đông hỏi dò, “Giống như vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn lần trước?”
Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Đúng vậy, mỗi lần tôi đi dạo tìm tin tức, nếu cảm thấy nóng ruột, tinh thần bất an thì y như rằng sẽ có chuyện xảy ra. Cậu nói xem có lạ không cơ chứ? Bố tôi bảo đó là đánh hơi được tin tức.”
“Cái gì mà đánh hơi được tin tức? Nếu thực sự thần kỳ như vậy thì chị chính là nhà tiên tri, không cần xem bói cũng biết trước sự việc.” Liễu Đông trợn tròn mắt.
“Cũng có lúc sai sót mà, nhưng không sao. Nếu ở đây thực sự có tin tức lớn thì tháng Năm này chúng ta mở hàng hồng phát rồi, haha.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, nhếch miệng cười toe toét.
Liễu Đông nhìn nụ cười của cô: “Vậy chị thử đoán xem là tin tức gì? Có thể đánh bại được tin tức đã bị người phụ nữ hèn hạ Lưu Phi cuỗm mất không?”
“Dù sao đó chỉ là tin cũ thôi, sự quan tâm của công chúng cũng có hạn. Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn đã trôi qua hơn hai mươi ngày nhưng vẫn có người tiếp tục theo dõi là bởi vì vụ án vẫn chưa được phá giải. Nhưng tôi nghĩ vụ án này không thể ngày một ngày hai là có thể phá giải được.”
Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu lúc này có vụ án khác xảy ra thì chắc chắn sẽ thay thế được vị trí của nó.”
“Vậy chị Nguyệt, chị có cảm thấy ở đây sẽ xảy ra án mạng không?” Tim Liễu Đông lại đập nhỡ một nhịp.
Kỷ Hi Nguyệt sầu não, sau đó cười khổ nói: “Trong lòng tôi rất bất an, có khả năng sẽ xảy ra án mạng.”
“Chị Nguyệt, chị đừng làm tôi sợ.” Liễu Đông biến sắc, một là sợ án mạng sẽ xảy ra như lời Kỷ Hi Nguyệt nói, hai là nếu Kỷ Hi Nguyệt đoán trúng, vậy thì cô còn là người bình thường sao?
“Liễu Đông, không phải cậu cảm thấy tôi giống quái vật đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.
Liễu Đông khẽ bĩu môi: “Tôi cứ cảm thấy chị Nguyệt rất thần bí. Nếu chị thật sự đoán trúng thì đúng là có chút kỳ lạ. Nhưng với tư cách là phóng viên và là cộng sự của chị, chị có năng lực thần kỳ như vậy thì đó chính là vận may của tôi rồi.” Nói xong cậu nhếch miệng cười.
“Cậu nghĩ như vậy thật à?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút thư thả, sau đó cô lại đưa mắt nhìn nhánh sông bên kia.
Đột nhiên cô híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng kích động thấp giọng nói với Liễu Đông: “Liễu Đông, cậu có thấy người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh lam bên kia sông không?”
Liễu Đông ngẩng đầu lên nhìn rồi gật đầu: “Thấy, chị quen sao?”
Chỉ nhìn thấy người đàn ông đi qua đi lại bên bờ sông, thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn ra dòng sông.
Chương 185: TIN TỨC NGÀY 1 THÁNG 5 (IV) 1136
Lúc này tim Kỷ Hi Nguyệt muốn vọt ra khỏi cổ họng, trán nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông. Bởi vì cô đã nhận ra người đàn ông đó chính là kẻ sát nhân sau này bị điều tra.
Nếu bây giờ có thể túm được, vậy thì vụ án thứ hai sẽ không xảy ra, cô lại có thể cứu được một mạng người.
“Chị Nguyệt, chị không sao đấy chứ?” Liễu Đông thấy bờ môi của cô hình như đang run cầm cập, cậu lập tức kéo tay cô lại hỏi thăm.
Vừa chạm vào tay cô, Liễu Đông đã cảm nhận được sự nhỏ nhắn trơn mềm, da thịt cũng tốt đến bất ngờ khiến trái tim cậu rung động.
“Mau chụp lại ảnh của người đàn ông đó, đừng để anh ta phát hiện.” Kỷ Hi Nguyệt cũng căng thẳng nắm lấy tay Liễu Đông, vội vàng phân phó.
“Sao thế? Người đàn ông này có vấn đề gì sao?” Thấy Kỷ Hi Nguyệt lúc này hình như rất sợ hãi, nội tâm của cậu nhất thời trào dâng mạnh mẽ khát vọng bảo vệ của một người đàn ông.
Kỷ Hi Nguyệt ôm ngực nói: “Liễu Đông, cậu phải tin tôi, tôi nhìn thấy người đàn ông này thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Chắc chắn người đàn ông này không phải người tốt.”
Liễu Đông không biết nói gì cho phải, nhưng thấy cô thực sự mất bĩnh tĩnh thì vội vàng gật đầu nói: “Được, chị ngồi xuống trước đi, để tôi chụp anh ta.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức nở nụ cười với cậu, cô rất vui mừng vì Liễu Đông có thể tin cô vô điều kiện, bởi vì cách viện cớ này của cô vịnh vào ai cũng biết là quá vô căn cứ.
Liễu Đông lấy máy ảnh SLR ra, cộng thêm một ống kính góc rộng, sau đó đi tới sau lưng một thân cây to xum xuê lá, chụp vài bức ảnh với độ nét cao của người đàn ông mặc áo khoác xanh lam đối diện.
Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi cũng lấy động ra chụp vài bức ảnh, nhưng chụp phạm vi xa bằng di động chắc chắn không rõ nét bằng máy ảnh chuyên dụng.
Bên bờ sông, người cao tuổi đến càng lúc càng đông, bàn đá dưới gốc cây cũng có người đang đánh cờ, hội người cao tuổi này có thể nói là vô cùng thoải mái, chỉ có Kỷ Hi Nguyệt biết ở đây sắp có biến lớn xảy ra.
“Chị Nguyệt, tôi chụp xong rồi.” Liễu Đông tới cho cô xem ảnh trong ống kính.
Kỷ Hi Nguyệt tỉ mỉ xem vài bức ảnh rồi gật đầu nói: “Rất tốt, rất rõ ràng.”
“Chị Nguyệt, chị thế nào rồi?” Liễu Đông muốn hỏi thăm một chút, nhưng mới đến khúc này thì đột nhiên dưới sông có tiếng hét thất thanh: “Chết, chết, chết người rồi!”
Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau rồi vội vàng chạy qua đó. Những người dân khác cũng chạy đến lan can nhìn ngó xung quanh.
Mọi người đều nhìn thấy chiếc thuyền gỗ nhỏ đang vớt rác trên sông vừa mới vớt lên được một túi nhựa đỏ trắng xanh, bên trên còn có mấy sợi dây ni lông buộc lỏng lẻo.
Dì vớt rác thấy tò mò nên đã mở khóa kéo túi nhựa ra.
Vì vậy, ngay lúc này mọi người có thể nhìn thấy trong túi nhựa là xương cốt dày đặc và từng thớ thịt trắng rất buồn nôn, còn có một chiếc đầu đang trong thời kỳ phân hủy rất ớn lạnh.
Dì vớt rác sợ tới mức té xỉu trên thuyền, vẻ mặt kinh hoàng khiến người khác không nén nỗi sợ hãi.
Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt mặt mày đã trắng bệch, nhưng với bản năng của một phóng viên, hai người đã bắt đầu chụp ảnh.
“Tên đàn ông đó biến mất rồi.” Liễu Đông sực nhớ đến người đàn ông mặc áo khoác xanh mà Kỷ Hi Nguyệt nói, cậu quay lại thử tìm kiếm, nhưng phát hiện đã mất dạng.
“Báo cảnh sát đi. Đây là vụ án phân xác, chúng ta phải cấp tốc chỉnh sửa rồi đăng lên, nếu không sẽ khiến cả thành phố hoảng sợ.”Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn vội vàng nói với Liễu Đông.
Lúc này người dân sống gần đó đã kéo đến tụ tập đông đúc hai bên bờ sông, người nào cũng sợ hãi tái mặt, có người còn nôn mửa, xung quanh bắt đầu thảo luận râm ran.
“Chị Nguyệt, đưa tin thế nào đây? Vụ án phân xác tại sao lại gây ra hoảng sợ?” Liễu Đông quýnh tới mức đầu lưỡi xoắn xuýt.
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng xoay chuyển: “Nói là cảnh sát đã tóm được kẻ sát nhân, để mọi người đừng hoảng sợ nữa. Đúng, viết vậy đi.”
“Sao cơ? Cái này là tung tin đồn nhảm đấy. Chị Nguyệt, liệu có quá đáng không? Lỡ như không tóm được tên hung thủ thì sao?” Liễu Đông sợ tới mức đồng tử muốn rớt cả ra ngoài.
“Có thể tóm được, tên áo xanh đó chính là hung thủ!” Kỷ Hi Nguyệt cho cậu một ánh mắt khẳng định.
Chương 186: Tin Tức Ngày 1 Tháng 5 (V) (1089)
Liễu Đông sững người. Kỷ Hi Nguyệt không giải thích, tiếp tục chụp các góc độ khác nhau.
Chưa tới nửa giờ sau, người đến xem đông như nêm, xe cảnh sát cũng đã tới, các phương tiện truyền thông khác nghe được tin tức cũng đổ xô đến.
Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông lúc này đang ngồi trong quán nước sắp xếp lại bản thảo chuẩn bị gửi đi.
“Liễu Đông, nếu cậu cảm thấy tôi bịa chuyện, đưa tin không đúng sự thật, vậy thì chỉ cần dùng tên của tôi thôi, để tránh trường hợp cậu bị liên lụy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Liễu Đông nghiêm túc nói.
“Chị Nguyệt, chúng ta là một nhóm, tôi tin chị. Người đàn ông mặc áo khoác xanh hồi nãy đi qua đi lại quả thực có chút khả nghi. Để có thể làm yên lòng người dân thì lời nói dối có thiện ý tôi vẫn tán thành.”
Lời nói của Liễu Đông làm Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn lại bức ảnh, ngoài việc đám đông hoảng loạn ra thì bức ảnh của người đàn ông mặc áo khoác xanh lam cũng được chính sửa rõ nét và đăng lên. Sau khi nhấn nút gửi đi, tin tức hậu trường hiện lên trên di động của Lộc Hùng.
Lộc Hùng lúc này đang uống canh của vợ nấu, vừa nhìn thấy bức ảnh thi thể xuất hiện trong tin tức thì lập tức phun toàn bộ canh ra ngoài.
Anh ta đứng bật dậy, sau khi xem xong, thấy hai cái tên Vương Nguyệt và Liễu Đông ở cuối cùng thì trực tiếp hồi âm một chữ: “Đăng!”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đăng lên mạng, sau đó tiếp tục theo dõi các tin tức liên quan. Cô đứng đợi bên bờ sông cho đến khi bác sĩ pháp y và cảnh sát rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Đông thấy thông báo lượt truy cập đã vượt quá một triệu, bình luận cũng rất sôi nổi với đủ các loại giọng điệu khác nhau.
Nhưng đại đa số vẫn là đáng sợ quá, kinh khủng quá.
Hung thủ quá biến thái và độc ác.
Tóm được là tốt, nếu không chắc không dám ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt khá mệt mỏi, cô chuẩn bị về nhà nghĩ ngơi thì di động đổ chuông.
“Là Vương Nguyệt của đài truyền hình Cảng Long đúng không?” Giọng điệu của đối phương rất nghiêm túc.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ kinh ngạc: “Vâng, tôi là Vương Nguyệt.”
“Mời cô lập tức đến đồn cảnh sát khu vực để hỗ trợ điều tra.”
“Được, tôi qua ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt biết chuyện này sớm muốn gì cũng đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, dù sao hài cốt cũng mới chuyển đi.
“Chị Nguyệt, làm sao vậy?” Liễu Đông sắp lại máy ảnh rồi hỏi thăm.
“Tôi phải tới đồn cảnh sát một chuyến.” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.
Liễu Đông sững người: “Tôi đi với chị.”
“Không cần đâu. Cậu nói chuyện với sếp một chút đi, lỡ như có chuyện thì anh ấy cũng có sự chuẩn bị từ trước.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì mỉm cười rời đi.
Liễu Đông nhủ thầm, cô chắc chắn tên hung thủ như vậy nên mới thay mặt cảnh sát nói rằng hung thủ đã bị nhốt, nếu không phải người áo xanh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Có khả năng bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long sẽ bị chỉnh đốn sâu sắc.
Nhưng cậu không biết tại sao lại rất tin tưởng cô.
Bởi vì Vương Nguyệt không phải là người bốc đồng làm theo cảm tính, đặc biệt là đối với tin tức.
Nhưng cậu vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để gọi điện thoại cho Lộc Hùng.
“Sao cơ! Đó không phải là hung thủ sao? Là cô ấy tự suy đoán?” Lộc Hùng bỗng thấy bất ổn, “Sao cô ấy lại hồ đồ như vậy chứ !”
“Sếp, người đàn ông mặc áo xanh đó thực sự rất khả nghi, chị Nguyệt cũng vì không muốn người dân phải hoảng loạn nên mới đưa tin như vậy.”
“Ẩu tả! Nếu không phải thì bộ phận tin tức của chúng ta sẽ mất đi tính chân thực, sau này làm sao có thể làm tin tức nữa!” Lộc Hùng tức giận đến nỗi các cơ thịt trên mặt cũng run lên bần bật.
Liễu Đông trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Sếp, chúng ta phải tin tưởng Vương Nguyệt. Anh không thấy trước đây cô ấy làm tin tức táo bạo thế nào sao?”
“Mặc kệ nói thế nào, chuyện này cô ấy đã làm quá tay rồi. Cậu tới sở cảnh sát với cô ấy đi, tôi sẽ cáo báo tình hình lên cấp trên.” Lộc Hùng nói dứt câu thì tắt máy.
Lúc này Triệu Húc Hàn đang ở nhà cổ của Triệu gia, đối diện anh là vẻ mặt không mấy thiện cảm của anh lớn Triệu Nhất Gia, khóe miệng anh câu lên một nụ cười thờ ơ lạnh nhạt.
Chương 187: VÀO ĐỒN CẢNH SÁT (I) 1053
Triệu Nhất Gia lạnh giọng nói: “Chú Ba, chú đưa Triệu Vân Sâm qua Thụy Sĩ, tôi không đồng ý. Ông cụ cũng không nỡ rời xa cháu trai. Tuy chú là chủ nhân, nhưng cũng không thể nào đi ngăn cản tình cảm gia đình, huống hồ bên phía Châu Mỹ hình như có phần bất mãn về cậu, tôi cảm thấy tốt nhất chú nên giải quyết êm đẹp bên đó trước đi.”
“Không phiền anh cả bận lòng. Tôi là chủ nhân, mọi người trong Triệu gia đều thuộc phạm vi quản lý của tôi, nếu anh cả muốn đi ngược lại mệnh lệnh của tôi thì cũng được thôi, cứ xử lý theo gia quy là được.” Nói xong Triệu Húc Hàn đứng dậy.
“Triệu Húc Hàn!” Triệu Nhất Gia tức giận gầm lên.
Triệu Húc Hàn quay đầu, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Chú vì người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt đó mà thật sự muốn làm như vậy sao?” Triệu Nhất Gia tức đến đỏ mặt.
Triệu Húc Hàn nheo mắt nói: “Vân Sâm là thế hệ tiếp theo của nhà họ Triệu. Anh cho rằng bây giờ để thằng bé học hành dốt nát, ngày nào cũng tụ tập với đám anh em của nó, tiếp xúc với ma.túy là tốt sao? Đừng để đến lúc không thể cứu vãn anh mới biết thế nào là đau xót!”
“Cái gì! Ma.túy!??” Triệu Nhất Gia trợn mắt, vẻ mặt không dám tin.
“Nếu nó không phải là cháu trai của tôi, anh nghĩ tôi đưa nó đi Thụy Sĩ đơn giản vậy sao?” Triệu Húc Hàn dứt câu thì xoay người bỏ đi.
Triệu Nhất Gia vốn đã khập khiểng một chân đứng không vững, vừa nghe thấy suýt nữa đã ngã khụy, gương mặt đầy vẻ khó tin.
“Nhất Gia, cẩn thận.” Chú Phong quản gia vội vàng chạy tới dìu ông ta.
“Thằng nhóc Vân Sâm…..” Triệu Nhất Gia run rẩy ngón tay, “Nhanh, đi gọi điện thoại bảo thằng nhóc thối tha đó lập tức về đây cho tôi!”
“Vâng, Nhất Gia.” Chú Phong đáp.
“Đúng rồi!” Triệu Nhất Gia gọi giật chú Phong lại, “Đừng nói cho ông cụ biết.”
Chú Phong khẽ cau mày rồi gật đầu.
Lúc Triệu Húc Hàn ra khỏi cửa, Tiêu Ân đang nhăn mặt nghe điện thoại.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư vào đồn cảnh sát rồi.” Tiêu Ân cúp điện thoại xong thì nói với Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn biến sắc, toàn thân phát lạnh: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Ân thuật lại tin tức, sau đó nói: “Lộc Hùng nói Kỷ tiểu thư trước khi chưa có câu trả lời xác đáng đã nhận định người đàn ông này là hung thủ, cho nên được cảnh sát gọi đến để hỗ trợ điều tra. Nhưng nếu thật sự không phải, Kỷ tiểu thư có thể đối mặt với nguy cơ bị giới báo chí phong tỏa, hơn nữa còn bị trừng phạt theo pháp luật vì đã tung tin đồn thất thiệt.”
Triệu Húc Hàn ngồi lên xe, đọc tin tức nội bộ xong thì vội vàng nói: “Tới đồn cảnh sát.”
“Cậu chủ muốn ra mặt sao?” Tiêu Ân kinh ngạc.
Triệu Húc Hàn không trả lời, Tiêu Ân cũng không dám hỏi lại. Xe bắt đầu đi về hướng sở cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, phụ trách vụ án phân xác lần này là đội trưởng đội trọng án Trương Cường. Lúc này anh ta đang đứng trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
“Vương Nguyệt, cô có biết cô đưa tin tức sai lệch như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho cảnh sát chúng tôi không?” Trương Cường nổi nóng.
“Đội trưởng Trương, bây giờ không phải là lúc vặn hỏi tôi, các anh nên điều tra xem người đàn ông này có phải là hung thủ không mới đúng. Tôi có linh cảm mạnh mẽ anh ta chính là hung thủ. Vì vậy mong anh đừng lãng phí thời gian, bắt người mới là quan trọng, đề phòng trường hợp lại có người thứ hai mất mạng.” Kỷ Hi Nguyệt khoanh tay nhìn Trương Cường.
Đôi mắt dưới cặp kính gỗ không mảy may sợ hãi.
“Lỡ như không phải thì sao?” Trương Cường trong lòng rất bực bội.
“Cứ kiện tôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai.
Trương Cầm sững người, sắc mặt có chút dịu xuống: “Tại sao cô nghĩ tên này là hung thủ?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bức ảnh nói: “Đội trưởng Trương, anh có nhìn thấy thời gian ở bên dưới không? Trước khi cái xác được vớt lên tên này vẫn luôn đi qua đi lại bên bờ sông. Nhìn đi. Những bức này đều là hình ảnh anh ta thò đầu nhìn ra dòng sông. Anh nói ai lại vô vị như vậy? Trời thì nắng to lại ra bờ sông nhìn tới nhìn lui, trừ phi anh ta đang kiếm thứ gì đó.”
“Chuyện này quá chủ quan rồi!” Trương Cường rất sầu não.
Chương 188: VÀO ĐỒN CẢNH SÁT (II)
“Đội trưởng Trương, anh xem, sau khi xác chết được phát hiện thì người này đã rời khỏi đó. Trong cả video và ảnh chụp tôi ghi lại đều không thấy dấu vết của người này. Anh nói xem vụ án lớn như vậy tại sao người này chẳng có chút hiếu kỳ gì mà liền rời đi?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói.
Trương Cường cẩn thận nhìn bức ảnh, quả nhiên là không thấy người đàn ông đó đâu cả. Ánh mắt anh ta tối xuống.
“Cứ cho tên này là hung thủ, cô đưa tin như vậy có thể xoa dịu dư luận nhưng nếu không phải hung thủ thì làm sao đây, người dân sẽ quay qua nghi ngờ năng lực của cảnh sát chúng tôi. Cô có cân nhắc tính chất nghiêm trọng của sự tình không?”
Trương Cường quả thực không biết cô gái này đang nghĩ gì trong đầu.
Giới trẻ bây giờ có phải quá bốc đồng rồi không? Hoàn toàn không suy tính đến hậu quả sao?
“Chính vì cân nhắc tính nghiêm trọng của sự việc nên tôi mới làm như vậy. Làm phiền đội trưởng Trương nhanh chóng phá án. Đây là một kẻ giết người điên cuồng!” Kỷ Hi Nguyệt điềm tĩnh nói: “So với chuyện bị nhận hình phạt, tôi cảm thấy tóm được hung thủ mới quan trọng hơn cả! Cứ tóm được hung thủ rồi xử phạt tôi không được sao?”
Liễu Đông nãy giờ vẫn đứng một góc trong phòng thẩm vấn, cậu thấy Kỷ Hi Nguyệt đối đáp bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, còn cậu thì sợ hết cả hồn.
Trương Cường dở khóc dở cười, nhìn bảng tên phóng viên thực tập rồi nhìn dáng vẻ xấu xí của cô, trong lòng anh ta nhủ thầm cô gái này có lẽ là một thanh niên có tư tưởng cực đoan.
“Đội trưởng Trương, chị Nguyệt nói rất có căn cứ, các anh cứ tóm người đàn ông này tới hỏi thử đi. Nếu không phải chúng tôi sẽ công khai xin lỗi sửa chữa lỗi lầm.” Liễu Đông sau một hồi suy nghĩ thì lên tiếng.
Trương Cường liếc cậu: “Không cần cậu nói thì chúng tôi cũng đã sớm tóm người này rồi. Bất kể có phải hay là không, tên này cũng rất khả nghi.”
“Vậy, chúng tôi đi được chưa?” Liễu Đông hỏi dò.
“Liễu Đông, tôi chưa muốn đi. Tôi muốn nhìn thấy người đàn ông này bị bắt.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Liễu Đông gật đầu: “Được, tôi đợi với chị.”
Trương Cường bực bội nói: “Vậy các cô ngồi ở đây đi, bên ngoài đang rất náo loạn.”
“Đội trưởng Trương, anh sẽ phải biết ơn tôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng nói với anh ta.
Trương Cường sững sờ, cảm giác da đầu có chút tê rần. Lẽ nào tên đó là hung thủ?
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Trương Cường mở cửa thì nhìn thấy lãnh đạo của mình.
“Trương Cường, Vương Nguyệt không phải là hung thủ, cậu không cần phải thẩm vấn, luật sư của cô ấy đến rồi.” Trưởng đồn Lý đầu đầy mồ hôi.
Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông ngẩn người.
Tiêu Ân xuất hiện, Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thì lập tức hiểu ra.
“Cô Vương Nguyệt, cô không sao chứ? Tôi là luật sư của cô. Nếu cô bị bất cứ lời cảnh cáo hay đe dọa gì, xin hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ truy tố toàn bộ đồn cảnh sát.” Tiêu Ân nói chuyện rất quy cách.
Trưởng đồn Lý vội vàng nói: “Trương cường, Vương Nguyệt không phải là tội phạm, cô ấy chỉ hỗ trợ điều tra thôi. Luật sư Tiêu, anh hiểu lầm rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ thả người.”
Trương Cường cũng ngẩn người nhìn Tiêu Ân, người đàn ông này cho anh ta cảm giác có chút nguy hiểm.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng sao đại ma vương lại biết nhanh vậy chứ. Nhưng trong lòng cô không khỏi cảm động.
“Tôi không sao, chỉ hỗ trợ điều tra thôi. Phải rồi luật sư Tiêu, tôi muốn đợi kết quả, anh về trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt nhìn anh ta.
“Thực sự ổn chứ?” Tiêu Ân khẽ nhíu mày.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu cười: “Không sao đâu. Đội trưởng Trương rất tử tế, chúng tôi chỉ thảo luận sâu vụ án một chút thôi, thật đấy.”
Trương Cường hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trưởng đồn Lý đã đích thân đến, điều này cho thấy Vương Nguyệt có hậu thuẫn vũng chắc. Anh ta lập tức cười nói: “Chúng tôi quả thực đang thảo luận vụ án. Cô Vương Nguyệt chỉ hỗ trợ thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.”
Chương 189: VÀO ĐỒN CẢNH SÁT (III)
“Tạm thời tôi chưa muốn đi. Luật sư Tiêu, anh về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Khóe miệng Tiêu Ân khẽ giật, anh ta gật đầu rồi ra về, Trưởng đồn Lý cũng khom lưng cúi chào rồi ra ngoài theo.
Trương Cường cũng vội vã ra ngoài. Bên ngoài lúc này các phương tiện truyền thông cũng đã đến, mọi người đang chờ cảnh sát đưa ra báo cáo liên quan, đương nhiên nếu có thể bắt được hung thủ, đăng lên càng sớm thì giá trị tin tức cũng càng cao.
Tiêu Ân trở về chiếc xe sang trọng đang đậu cách đó không xa, báo cáo lại tình hình với Triệu Húc Hàn.
“Về đi.” Triệu Húc Hàn không nói nhiều, ra lệnh về thẳng khu dân cư Phong Nhã.
“Cậu chủ, sao Kỷ tiểu thư lại bắt được tin tức này, hơn nữa còn nhận định tên đó là hung thủ ngay từ lần gặp đầu tiên? Thực sự có chút liều lĩnh.” Tiêu Ân vừa lái xe vừa nói.
Triệu Húc Hàn dựa vào ghế sau, nhắm mắt nói: “Cô ấy đã không còn là cô ấy của trước đây, huống hồ từ lúc làm công việc phóng viên này cô ấy vẫn luôn liều lĩnh. Làm như vậy chắc chắn là có lí do của cô ấy.”
“Cậu chủ, anh cảm thấy tên đó giống hung thủ không?”
“Không có gì bất ngờ thì có lẽ là hung thủ.”
Tiêu Ân rướn môi, không hiểu tại sao cậu chủ lại tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt đến vậy.
Trương Cường chạy theo hỏi Trưởng đồn Lý.
“Trương Cường, cậu cẩn thận một chút. Vị luật sư này là là do chủ tịch của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị cử đến đấy.” Trong lòng Trưởng đồn Lý vẫn còn khiếp sợ.
Trương Cường biến sắc: “Triệu Húc Hàn? Sao có thể vậy được?”
“Đây là sự thật, Triệu Húc Hàn đang ở trên chiếc xe đó.” Trưởng đồn Lý chỉ ngón tay về chiếc xe hơi sang trọng đen nhẵn nhưng vô cùng nổi bật ở đằng xa.
“Vương Nguyệt sao lại có quan hệ với Triệu Húc Hàn chứ?” Trương Cường trong lòng run sợ, khi không lại đi đắc tội, chưa kể bị sa thải trong phút chốc, mà bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm tới tính mạng. Suy cho cùng thì một số lời đồn đại cũng rất đáng sợ.
“Sao tôi biết được. Vì vậy cậu đừng thắc mắc cô gái đó có phải là suy đoán hay không nữa, dù sao có chuyện gì xảy ra đã có tập đoàn Triệu Thị chịu trách nhiệm rồi, chúng ta chỉ cần phá án càng sớm càng tốt là được. Phải rồi, cô gái kia chắc chắn tên đó là hung thủ như vậy thì cậu mau chóng bắt người về đi.” Trưởng đồn Lý nói.
Trương Cường đáp: “Từ lúc xảy ra chuyện đã đi tìm rồi.” Vừa mới nói xong thì có cuộc gọi đến, anh ta nhìn trưởng đồn Lý nói, “Là Tôn Hào.”
Nói xong lập tức bắt máy: “Thế nào rồi? Đã bắt được tên đó chưa?”
“Đội trưởng, chưa bắt được, hình như anh ta biết chúng ta muốn tóm anh ta nên đã trốn thoát từ cửa sổ sau rồi. Dưới giường trong nhà của anh ta còn tìm được một cái cưa dính máu, có lẽ là hung khí!”
“Cái gì! Quả nhiên là hung thủ. Nhanh, truy bắt toàn thành phố!” Trương Cường vội vàng ra chỉ thị, sau đó cúp điện thoại rồi nói với trưởng đồn Lý, “Suy đoán của Vương Nguyệt đã chính xác!”
“Như vậy thì quá tốt. Mọi người đều không sao. Cậu đi giải quyết nhanh lên, để chạy thoát là đồn cảnh sát của chúng ta mất thành tích đấy.” Trưởng đồn Lý lập tức phân phó.
Trương Cường nhận chỉ thị rồi đi, nhưng trong lòng anh ta đã có một loại cảm giác không nói nên lời với Vương Nguyệt. Trực giác của cô gái này đúng là quá đáng sợ.
Trời ngả về tối, khi toàn thành phố vẫn đang truy bắt tên hung thủ, Kỷ Hi Nguyệt đã về đến khu dân cư Phong Nhã.
Trong lúc ăn cơm tối, Triệu Húc Hàn nói: “Vẫn chưa bắt được hung thủ, tốt nhất em đừng ra ngoài.”
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
“Nếu tôi là hung thủ tôi sẽ rất hận em. Nguyên do là em đã chụp ảnh của anh ta gửi ra ngoài. Hơn nữa em còn là người chụp được anh ta đầu tiên, đối với anh ta mà nói thì đó là xui xẻo, không hận em thì hận ai?” Triệu Húc Hàn lạnh nhạt nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ biến sắc, vuốt ngực nói: “Chắc là phải tóm được chứ, nếu không cảnh sát vô dụng quá rồi.”
Chương 190: Hung Thủ ẨN NẤP (I)
Triệu Húc Hàn liếc cô: “Nếu em muốn ra ngoài thì tạm thời để Lão Khôi đi theo em.”
“Hả? Không được đâu. Tôi không sao đâu mà, anh Hàn, anh đừng lo lắng, kỹ năng tự vệ của tôi cũng không phải không thể sử dụng. Hơn nữa, tôi chỉ đi một đường đến chỗ làm thôi, tuyệt đối sẽ không đi lung tung.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn lão Khôi đi theo, dù sao lúc cô đi làm là dáng vẻ xấu xí của Vương Nguyệt.
Huống hồ đầu tóc hoa râm ngắn cũn của lão Khôi rất khác người, để đồng nghiệp nhìn thấy lại xì xào bàn tán nữa.
Triệu Húc Hàn rũ mắt xuống không nói thêm gì.
“Anh Hàn, cảm ơn anh vừa nghe tin đã kêu Tiêu Ân tới đồn cảnh sát bảo vệ tôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa nói lời cảm ơn.
Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi sợ em vào đó rồi sẽ thất hứa với Cố Cửu.”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt sầu não, người đàn ông này thừa nhận thì chết à.
Tin tức về vụ án phân xác có sức ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa cảnh sát cũng đang ráo riết truy bắt hung thủ, điều này khiến cho dân chúng cũng an tâm phần nào. Trên mạng càng bàn tán sôi nổi hơn, khí thế cũng sục sôi ngất trời.
Thông báo truy đuổi được phát ra trên toàn thành phố, những người dân nhiệt tình nếu có manh mối cũng sẽ cung cấp, nhưng sức ép của dư luận quá lớn, bên phía Trương Cường cũng thức trắng cả đêm.
Ngày đầu tiên chưa bắt được hung thủ làm Kỷ Hi Nguyệt cũng rất bất an, nhưng may mắn thay không có vụ án mạng khác xảy ra.
Ngày thứ hai, buổi sáng Kỷ Hi Nguyệt tập luyện xong thì đội nón lưỡi trai đến đài truyền hình.
Con đường này có bốn làn xe, hai bên có vỉa hè, lề đường còn có cây và hoa, mỗi ngày Kỷ Hi Nguyệt bước bộ đi làm cũng cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
“Chị Nguyệt!” Liễu Đông từ ngã ba cách đó không xa đạp xe đến.
“Chào buổi sáng.” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng đánh tiếng chào hỏi.
“Chị Nguyệt, hung thù vẫn chưa tìm được, chị có sợ không?” Liễu Đông xuống xe đậu vào khu xe đạp công cộng rồi cùng Kỷ Hi Nguyệt đi bộ đến đài truyền hình.
Kỷ Hi Nguyệt nhún vai nói: “Không thể không sợ, nhưng tôi nghĩ bây giờ tên này đang trốn đông lẩn tây rồi. Tin là cảnh sát sẽ nhanh chón tóm được anh ta.”
“Mong là như vậy. Chị Nguyệt, bây giờ tôi hoàn toàn tin vào trực giác của chị, chị thật sự quá thần kỳ.” Liễu Đông nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy rất huyền bí, nhưng không có căn cứ nên chỉ có thể tin là trực giác của Kỷ Hi Nguyệt.
“Có lúc rất chuẩn, nhưng có lúc lại trật lất.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.
“Chuẩn được lần nào chúng ta có tin tức lớn lần ấy, haha. Tháng Năm mở hàng hồng phát, chắc chắn tiền thưởng tháng này không ít đâu. Chị Nguyệt, đi theo chị tôi thực sự rất may mắn.” Liễu Đông nhìn sườn mặt của Kỷ Hi Nguyệt rồi nở ra nụ cười vui vẻ.
“Cái gì mà đi theo tôi, lời này có nhiều nghĩa lắm đấy nhé.” Kỷ Hi Nguyệt trán đầy hắc tuyến, cô bật cười nói: “Nhưng mà cậu quả thực không tồi, có cố gắng trong công việc, tôi chấm cậu rồi đây.”
Liễu Đông nở nụ cười tỏa nắng, nhưng lại có chút ngượng ngùng sờ sờ mái tóc, đơn thuần nói: “Đó là vì có một vị tiền bối như chị nên tôi phải nổ lực không chịu lép vế mới được chứ.”
Liễu Đông nhìn sườn mặt của Kỷ Hi Nguyệt, mặc dù mái tóc ngắn mà cặp mắt kính gọng to đã che gần hết nửa khuôn mặt của cô, nhưng cậu lại cảm thấy Vương Nguyệt của lúc này rất xinh đẹp và dịu dàng ấm áp.
Không biết từ lúc nào nào mà cậu đã nhìn thành nghiện.
“Chị Nguyệt, hai ngày hôm nay chị có ngủ có ngon giấc không?” Liễu Đông tán gẫu.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Ngủ rất ngon.” Cô có thể ngủ ngon sao? Một ngày tập luyện ba tiếng rưỡi đồng hồ, là trâu bò cũng sẽ mệt mà ngủ như chết ấy chứ.
Song bây giờ cô đã quen dần, cảm giác sau mỗi lần huấn luyện tinh thần và năng lượng của cô dường như được cải thiện rõ rệt.
“Hai ngày nay trong đầu tôi cứ nghĩ đến vụ án phân xác nên ngủ không được ngon giấc.” Mặt Liễu Đông đầy vẻ tủi thân.
“Haha, thì ra là như vậy. Cậu sợ à?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, kỳ thực vừa mới bắt đầu cô cũng khá sợ hãi, nhưng vì sớm đã chuẩn bị tâm lý nên cũng không đến nỗi phản ứng mạnh như vậy.