Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1011-1020
Chương 1011: Anh có cảm giác nguy cơ
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ run rẩy vài cái, có chút muốn cười. Còn Thiết Quý Hoành thì sắc mặt có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó cũng dở khóc dở cười nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Đúng là so với em lớn hơn rất nhiều. Được rồi, đi thôi. Nếu sau này Thiết chủ nhân có chuyện gì cần nói, cứ đến tìm tôi là được. Cô gái nhà tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nhiều, mất công lại làm Thiết chủ nhân mất hứng.” Triệu Húc Hàn nói xong, không đợi Thiết Quý Hoành trả lời đã kéo tay Kỷ Hi Nguyệt bỏ đi.
Đến cổng chính trang nghiêm, Tiêu Ân đã đợi sẵn, sau đó cả hai lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng lúc nãy, rời khỏi nhà cổ của Úy gia.
Suốt quãng đường về lại khách sạn không ai mở miệng nói chuyện, bởi vì đang có tài xế, với lại Triệu Húc Hàn cũng có chút mệt mỏi, nên nhắm mắt nghĩ ngơi. Kỷ Hi Nguyệt cũng dựa vào lòng anh nhắm nghiền hai mắt.
Bốn mươi phút sau, mọi người về đến khách sạn. Còn khoảng hai tiếng nữa là trời tối, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt rửa ráy thay quần áo xong thì xuống lầu dùng bữa.
Lần này Tiêu Ân không đi theo, hai người cũng không che đậy, giống như những đôi tình nhân bình thường đi dạo trên phố, tìm một nhà hàng vừa mắt rồi bước vào dùng cơm tối.
Sau khi món lên, Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Bây giờ có thể nói anh nghe vì sao Thiết Quý Hoành lại có hứng thú với em rồi chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt biết, người đàn ông này suốt đường về không nói chuyện, về đến phòng cũng chỉ kêu cô đi tắm rửa thay quần áo để ăn cơm, khuôn mặt cũng lạnh lùng không có lấy một nụ cười, chẳng qua chỉ là giả vờ kìm nén.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Ghen à?”
“Em nói xem?” Triệu Húc Hàn hờn mát nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt buồn cười: “Không cần thiết đâu. Kiểu đàn ông đó làm sao có thể so với anh Hàn được? Có điều, tuy rất phiền phức nhưng vẫn nhận được một tin tốt.”
Triệu Húc Hàn nhìn cô không nói chuyện, Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục: “Anh ta đã đồng ý điều kiện của em.”
“Em đưa điều kiện rồi?” Triệu Húc Hàn kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tên này như bị thần kinh, cứ nhất định muốn em tha thứ cho sự thất lễ của anh ta. Em đề nghị anh ta ủng hộ Úy Tư Lý thay vì Úy Mẫn Nhi. Thực chất em chỉ muốn anh ta biết khó mà lui, nhưng không ngờ anh ta đồng ý thật. Anh Hàn, điều này đối với việc anh giúp đỡ anh Úy có phải là chuyện tốt không?”
Triệu Húc Hàn siết chặt ấn đường, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt âm u, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.
“Anh Hàn, anh nhìn gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói: “Xem ra Thiết chủ nhân có hứng thú với em không chỉ một chút. Có thể đồng ý một điều kiện lớn như vậy, chứng tỏ em rất quan trọng đối với anh ta.”
“Em cũng cảm thấy kỳ lạ. Bản thân em có gì xuất sắc đâu? Hay là đầu óc của tên đó có vấn đề? Dù sao cũng chỉ mới lần đầu tiền gặp mặt thôi mà. Em thật sự không thể hiểu nổi.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu, “Anh Hàn, vậy có phải điều kiện đó không đáng tin không?”
Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Không phải. Có thể tin được. Thiết Quý Hoành là người nói lời giữ lời, chỉ là anh không biết vì sao.” Triệu Húc Hàn cũng không hiểu nổi nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Xem ra sức hấp dẫn của em quá lớn. Anh Hàn, anh sắp có cảm giác nguy cơ rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt nói đùa.
Triệu Húc Hàn híp mắt lại, nguy hiểm nhìn cô, nói: “Phải không?”
“Đương nhiên không phải. Em đã nói là không gả cho ai ngoài anh Hàn, nên làm sao có thể để người đàn ông khác dụ dỗ được. Hoàn toàn không có khả năng đó.” Kỷ Hi Nguyệt liền cười nói giả lả. Dáng vẻ hiện tại của người đàn ông này rất đáng sợ.
“Ăn cơm đi. Lát nữa qua chỗ Lan Khê, các em còn phải chuẩn bị nữa.” Triệu Húc Hàn cắt miếng thịt bò rồi bò vào dĩa của Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 1012: Vẫn còn nhân đạo
Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi: “Lan Khê là ai vậy? Không phải ám vệ của anh sao?”
“Không phải, là người của Triệu gia, cùng một cấp bậc với Tiêu Ân, lúc trẻ được anh điều chuyển sang Tây Âu làm việc, tính tình khá khép kín, không phải là người tu luyện khí công. Phải rồi, cô ấy là phụ nữ.” Triệu Húc Hàn hình như chưa từng nói là nam hay nữ.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Phụ nữ? Một Vô Cốt thứ hai?” Cô quả thực rất sợ, nếu có thêm vài người như Vô Cốt thì cô sẽ kiệt sức mà chết mất.
Triệu Húc Hàn ngước mắt liếc cô: “Đương nhiên không phải. Em cứ gặp là biết. Với lại cô ấy đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi vẫn giúp Triệu gia làm việc sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò nói.
Triệu Húc Hàn có chút dở khóc dở cười: “Nếu kết hôn xong mà không làm nữa thì Triệu gia không phải đã đào tạo bọn họ vô ích rồi sao? Người của Triệu gia muốn kết hôn phải tiếp nhận kiểm tra rất nghiêm ngặt. Chồng cô ấy là lính đặc chủng, thực lực cũng được xem là ngang ngửa.”
“Ồ, nói như vậy là cả hai vợ chồng đều biết thân phận của đối phương?” Kỷ Hi Nguyệt như có suy tư gì đó, nói.
Triệu Húc Hàn nhướn mày: “Có lẽ vậy. Tùy vào cách xử lý của Lan Khê. Nhưng cô ấy có thể kết hôn tức là cô ấy có thể giải quyết ổn thỏa, nên mới đủ tư cách kết hôn. Bình thường người của Triệu gia thường kết hôn với người trong hệ thống của Triệu gia, nhưng cũng có những người khác. Sau năm mươi tuổi bọn họ mới có thể chính thức nghĩ hưu và bắt đầu an hưởng tuổi xế chiều.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Xem ra Triệu gia vẫn còn khá nhân đạo.”
“Bây giờ không còn là xã hội cũ, nói trắng ra là cùng lợi dụng lẫn nhau, điều kiện cũng gần như bình đẳng, nên một khi ai đó phản bội, việc trừng phạt cũng tất yếu phải nghiêm khắc nhất.” Triệu Húc Hàn nói.
“Ồ, cũng công bằng mà. Xét cho cùng Triệu gia đã tốn nhiều tinh lực như vậy mới nuôi dưỡng bọn họ trưởng thành, làm đến năm mươi tuổi cũng không có gì quá đáng, với lại cuộc sống về già còn rất đầy đủ, như vậy cũng xem là nhân đạo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, ngay cả người bình thường muốn nuôi dưỡng con cái của họ cũng phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực và tiền bạc.
Tuy người của Triệu gia trong quá trình đào tạo có phần cực khổ hơn một chút, sau khi trưởng thành cũng chỉ làm vệ sĩ, nhưng so với tất cả các vệ sĩ khác trên thế giới thì thù lao và đãi ngộ của họ cũng nhỉnh hơn.
Vì vậy, đây thực chất là một chuyện rất công bằng.
“Vậy Lan Khê có con chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Chưa. Hai vợ chồng đều làm công việc có tính nguy hiểm cao, nên Lan Khê không có ý định sinh con khi chưa tới bốn mươi tuổi, chồng của cô ấy cũng đồng ý chuyện đó.” Triệu Húc Hàn đáp.
“Wow! Hai vợ chồng họ cũng gan thật, bốn mươi tuổi mới chịu sinh con, như vậy đối với phụ nữ có phải hơi nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy phụ nữ sinh đẻ trước năm ba mươi tuổi mới là thời kỳ tốt nhất.
Triệu Húc Hàn khẽ cười: “Đó là lựa chọn của bọn họ. Triệu gia cũng không phải nhà từ thiện. Lỡ như Lan Khê xảy ra chuyện gì bất trắc trong lúc làm nhiệm vụ, đứa nhỏ sẽ chịu thiệt thòi. Cho nên anh tin là bọn họ cũng đã thương lượng với nhau. Cũng giống như thím Lý vậy.”
Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến chuyện thím Lý mất chồng, hơn nữa còn không có con, quả thực rất đáng thương.
“Nếu bố của em và thím Lý có duyên phận, anh sẽ thành toàn cho họ, nhưng em có muốn em trai hay em gái gì đó không? Thím Lý vẫn chưa có con.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó nói: “Muốn chứ. Mặc dù tuổi tác chênh lệch khá lớn, nhưng em chắc chắn sẽ thích. Con của thím Lý nhất định sẽ rất dễ thương và xinh đẹp, với lại thím Lý cũng cần có con của mình, em không để ý chuyện đó đâu.”
Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, ánh mắt mềm mại như nước. Người phụ nữ của anh cho anh đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, bình thường mà nói, mọi người rất khó chấp nhận việc bố mình đã già như vậy lại sinh thêm con.
Sau khi dùng bữa tối xong, sắc trời cũng dần về đêm, Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt hòa vào đoàn người khá đông đúc trên phố rồi nhanh chóng rẽ vào một chuỗi cửa hàng bách hóa.
Chương 1013: Phải vào sòng bạc
Cửa hàng bách hóa thực sự rất tạp nham, lộn xộn và dài ngoằng, giống như khu chợ hàng hóa thủ công trên các con phố cổ ở Trung Quốc, khiến người khác hoa cả mắt, hơn nữa còn có rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.
Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt bước vào trong, gần như suốt quãng đường đều cúi thấp đầu.
Sau đó cả hai quẹo vào một góc, xuống tầng hầm rồi lại đi sâu bên trong một lúc, mãi cho đến khi đụng cánh cửa sắt, Triệu Húc Hàn liền gõ hai tiếng, dừng lại rồi gõ tiếp hai tiếng, sau nữa là ba tiếng.
Cánh cửa mở ra, một khuôn mặt tròn trịa người Trung Quốc xuất hiện, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, với đôi mắt to tròn, đôi môi hơi dày và nụ cười trên mặt.
Sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt bước vào, người phụ nữ đóng cửa lại, nói: “Cậu chủ, đại tiểu thư.”
“Tiểu Nguyệt, vị này là Lan Khê, người liên hệ ở Tây Âu.” Triệu Húc Hàn giới thiệu sơ một chút.
Kỷ Hi Nguyệt liền mỉm cười: “Lan Khê, chào chị.”
Ấn tượng đầu tiên của cô về người phụ nữ này rất tốt, bởi vì nhìn cô ấy rất thân thiện, không mang vẻ lạnh lùng cao ngạo như Vô Cốt, ngược lại khá bình dân, giống hệt như nhân viên hoặc bà chủ của cửa hàng bách hóa.
“Lan Khê, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?” Triệu Húc Hàn ngồi xuống chiếc ghế đẩu bằng gỗ, lãnh đạm hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt thấy bên trong là một gian phòng nhỏ, nhưng vẫn có cửa sau. Trong đây đồ đạc rất bừa bộn, nhưng đa số đều là đồ hóa trang, bao gồm tóc giả, quần áo, mũ và mỹ phẩm.
“Cậu chủ, đã chuẩn bị xong cả rồi. Chiếc xe đang đậu trong hẻm sau, lát nữa đợi đại tiểu thư hóa trang xong sẽ xuất phát. Đã điều tra được tối nay Đông Quách Dịch sẽ đến sòng bạc Thánh Nguyên.” Lan Khê đáp.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Sòng bạc? Vậy là tôi phải vào sòng bạc sao?”
Triệu Húc Hàn nhìn Lan Khê, nụ cười trên mặt cô ấy đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu chủ, Đông Quách Dịch là một tên rất thận trọng và tinh vi. Chúng ta muốn ôm cây đợi thỏ để bắt hắn là chuyện khá khó nhằn.”
Triệu Húc Hàn hỏi thẳng: “Vậy ý của cô là?”
“Tôi thiết nghĩ, đại tiểu thư nên vào hẳn sòng bạc. Nếu có thể ở trên chiếu bạc thắng được Đông Quách Dịch, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của ông ta. Đợi đến khi đại tiểu thư rút lui, biết đâu ông ta sẽ đi theo đại tiểu thư…” Lan Khê nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Thắng ông ta?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày. Dùng khí công để đánh bạc cô chưa từng thử qua, nhưng nếu muốn cũng không phải không thể, chỉ là Triệu Húc Hàn không cho phép cô đánh bạc, bố cô lại càng không.
Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày: “Đây cũng là một cách, nhưng Tiểu Nguyệt vẫn phải tùy cơ ứng biến, xem nên làm thế nào để dẫn dụ ông ta ra khỏi sòng bạc mới ra tay. Dùng thuốc mê là cách tốt nhất và an toàn nhất.”
Anh đưa mắt nhìn chiếc nhẫn gây mê trên ngón giữa bàn tay phải của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là em có thể đánh bạc sao?” Nói rồi cô lại cười toe toét.
“Tối nay có thể.” Triệu Húc Hàn từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ màu đen: “Trong đây có năm triệu, là thẻ dấu tên, điều tra không được số tài khoản, không cần phải dùng đến thẻ của em.”
Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy rồi gật đầu nói: “Lỡ như em thắng đậm thì sao?”
“Thắng đậm thì em không thể thoát ra được đâu. Sòng bạc có điểm mấu chốt của bọn họ. Nhiều lắm là em chỉ thắng được một trăm triệu thôi, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận, đề phòng những cái đuôi ở phía sau. Có thể mở sòng bạc ở đây thì gốc gác cũng không phải thiện lành gì.”
Kỷ Hi Nguyệt sao lại không biết những chuyện như vậy trong thế giới ngầm, nên lập tức gật đầu.
Ba người sau khi bàn bạc chi tiết xong, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu hóa trang dưới sự giúp đỡ của Lan Khê.
Chương 1014: Một nốt ruồi đỏ
Lần này Kỷ Hi Nguyệt để tóc xoăn màu nâu sẫm, tròng mắt màu nâu và đánh phấn mắt cùng màu, tóc mái che khuất phần lông mày, hai bên chóp mũi điểm xuyết ít tàn nhang, bên khóe môi còn chấm một nốt ruồi nhỏ, tóc dài xõa xuống hai bên che bớt hình dạng khuôn mặt, nhìn qua càng thêm tin tế và xinh xắn.
Vành môi vẫn tô dày thêm đôi chút, kiểu dáng gợi cảm và xinh đẹp, kết hợp với cặp kính mát màu tím nhạt, trông tổng thể rất giống một minh tinh.
Cuối cùng là đổi sang một bộ váy màu đen ôm mông, một chiếc túi xách màu đen, một đôi giày cao gót và một sợi dây chuyền quý giá với mặt dây chuyền là thạch anh tím.
Đứng trước mặt Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Thế nào? Còn nhận ra em được không?”
“Nếu chưa từng gặp em thì rất khó nhận ra, nhưng đã từng gặp em rồi thì vẫn có khả năng quen mắt.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, cảm giác chưa được hài lòng.
“Vì em là người Trung Quốc mà.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Thực ra, tốt nhất là nên giấu bớt cằm, nếu chỉ để lộ ra đôi mắt thì rất khó nhận dạng.” Lan Khê nói.
“Nhưng vào sòng bạc làm sao che cằm được? Mái tóc của tôi mặc dù có thể che bớt một chút, nhưng nếu bị chú ý vẫn khiến người khác có ấn tượng sâu sắc.”
“Thôi như vậy cũng được. Cũng may là mắt kính đủ lớn, che được gần hết khuôn mặt. Nốt ruồi đỏ này nên lớn hơn một chút, như vậy sẽ cho người khác ấn tượng đầu tiên là nốt ruồi.” Triệu Húc Hàn nhìn lại Kỷ Hi Nguyệt lần nữa rồi đưa ra ý kiến.
Lan Khê liền thay đổi nốt ruồi, đúng như dự đoán, phần lớn gương mặt của cô đã bị đầu tóc và mắt kính che bớt, nốt ruồi đỏ cũng thực sự rất chói mắt.
Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ngoại hình của Kỷ Hi Nguyệt, thoạt nhìn thì cô vẫn là một quý cô xinh đẹp, nốt ruồi đỏ chỉ làm cô trông càng thêm gợi cảm và quyến rũ hơn thôi.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Tốt, như vậy đi. Tiểu Nguyệt, Lan Khê sẽ ở trên xe đợi em, sau khi em bắt được Đông Quách Dịch rồi, cô ấy sẽ đưa em rời khỏi. Anh và Tiêu Ân tối nay phải đi gặp người khác, như vậy anh mới có bằng chứng vắng mặt. Giải quyết xong thì bọn em nhớ liên lạc ngay với anh, anh sẽ đến qua chỗ bọn em để đón em.”
“Được, em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ cố hắng hoàn thành nhiệm vụ.”
Triệu Húc Hàn nắm tay cô, nói: “An toàn là trên hết, bắt không được cũng không sao, nghe rõ chưa? Ở đây không phải trong nước, có rất nhiều thứ vượt khỏi tầm với của Triệu gia chúng ta, cho nên điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ tốt bản thân, hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt và lời nói mà Triệu Húc Hàn dành cho Kỷ Hi Nguyệt, Lan Khê âm thầm kinh ngạc. Xem ra cậu chủ rất yêu vị đại tiểu thư này. Cô ấy hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chủ, trông anh rất có mùi vị của một người bình thường.
Chẳng trách Tiêu Ân nói Kỷ đại tiểu thư rất có khả năng trở thành chủ mẫu đương gia trong tương lai, xem ra cô ấy phải chăm sóc cẩn thận mới được.
Triệu Húc Hàn rời khỏi trước, còn Lan Khê thì dẫn Kỷ Hi Nguyệt đi dạo một vòng quanh các cửa hàng bách hóa, ra vẻ như khách du lịch. Đến chín giờ tối, Lan Khê đưa Kỷ Hi Nguyệt đến con hẻm sau.
Con hẻm sau hoàn toàn giống trong tưởng tượng của Kỷ Hi Nguyệt, vừa dơ dáy vừa bừa bãi, còn rất tối, đèn đường cách hơi xa và không có camera.
Lan Khê bước tới một chiếc ô tô màu đen đậu gần đó, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng theo sau và leo lên xe.
Sòng bạc Thánh Nguyên là một sòng bạc ngầm nổi tiếng ở Paris, địa bàn rất lớn, trang trí hoành tráng, luật lệ cũng rất chặt chẽ, được dân chơi cờ bạc trên thế giới ưa chuộng, công việc kinh doanh có thể nói là vô cùng phát đạt.
Lan Khuê cho xe đậu dưới bóng cây cách đó không xa, rồi quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tiểu thư, cô cứ vào trong từ cánh cửa đó, chỉ cần cho bọn họ nhìn tấm thẻ đen của cô là bọn họ sẽ dẫn cô đến phòng VIP. Đông Quách Dịch chắc hẳn đã vào trong. Đây là ảnh của ông ta, cô nhận dạng trước đi.”
Chương 1015: Vào sòng bạc Thánh Nguyên
Lan Khê đưa di động của mình cho Kỷ Hi Nguyệt nhìn thử. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong hình là người đàn ông Trung Quốc với bộ ria mép, mái tóc bóng mượt chải ngược ra sau, nhìn khá giống với mấy nhân vật đóng trong Bến Thượng Hải xã hội cũ.
Ông ta trông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, thân hình gầy còm, rất dễ nhận dạng.
“Đây là bản đồ của sòng bạc Thánh Nguyên, cô nhớ xem kỹ đường rút lui.” Lan Khê gửi cho cô, sau đó nói: “Bất luận cô ra từ cửa trước hay cửa sau thì tôi cũng ở trong con hẻm tối đợi cô. Nếu cô có thể dụ được ông ta qua bên đây rồi mới ra tay thì quá tốt, còn nếu không được, cô cứ gõ cửa sau rồi đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ tới cửa sau đón cô.” Lan Khê vừa nói vừa đưa tay chỉ xung quanh.
Kỷ Hi Nguyệt quan sát một hồi lâu, sau nói gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, nhưng có thể là thời gian sẽ hơi lâu đấy.”
“Không sao, cứ giữ liên lạc. Nhưng cô phải tuyệt đối cẩn thận nhé.” Lan Khê dặn dò Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười: “Tôi hiểu rồi, chị yên tâm.”
Nói xong Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, bên ngoài chiếc váy body màu đen là một chiếc áo khoác cao cấp màu be, đạp lên đôi giày cao gót bước đi trong bóng tối lờ mờ dưới ánh đèn đường, trông cô giống hệt như một vị phu nhân quý phái, tự tin bước thẳng tới lối vào sòng bạc.
Càng đến gần sòng bạc, lượng người cũng đông hơn. Khách ngoại quốc cũng có rất nhiều, cả gái đi.ếm và ma cô cũng đứng đầy đường. Ngoài ra còn có một vài tên rất giống côn đồ, trong miệng toàn thốt ra đủ loại ngôn ngữ.
Tuy nhiên, hai bên cửa ra vào của sòng bạc đều có bảo vệ đứng canh, cho nên chỉ cần bước chân vào khu vực này, những tên bát nháo kia cũng không dám nói năng lung tung nữa.
Kỷ Hi Nguyệt vừa bước qua đã thu hút được rất nhiều ánh mắt, nhóm gái đi.ếm tưởng cô là đối thủ của bọn họ, khách làng chơi thì cho rằng cô là hàng tươi mới, còn một vài tên côn đồ thì tưởng cô là phú bà, người nào cũng muốn tiến lên phía trước.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chân bước tới cổng sòng bạc, lúc này mọi người mới biết người phụ nữ này là một dân nghiện cờ bạc.
Bảo vệ dùng tiếng Anh hỏi một câu, Kỷ Hi Nguyệt liền lấy chiếc thẻ màu đen sáng lóa ra.
Người bảo vệ đó lập tức thay đổi thái độ, tươi cười niềm nở dẫn Kỷ Hi Nguyệt vào trong.
Vừa bước vào cửa, khung cảnh bên trong khiến Kỷ Hi Nguyệt như được mở mang tầm mắt. Lượng người bên trong tấp nập đông đúc, đủ các loại âm thanh hò hét phấn khích và tiếng máy móc nối tiếp nhau.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tai mình như sắp bị điếc đến nơi, bởi vì thính lực của cô thật sự rất tốt.
Cô đưa mắt quan sát xung quanh, người đến đây chơi đến từ khắp nơi trên thế giới và đủ loại màu da, cô còn phát hiện người Châu Á cũng không ít, có điều không biết là người Trung Quốc, Nhật Bản hay là Hàn Quốc.
Cô được bảo vệ đưa thẳng vào gian phòng có cánh cửa sang trọng, sau đó bảo vệ hai bên lại mở cửa cho cô.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, đập vào mắt cô là khung cảnh còn hoành tráng và rực rỡ hơn, nhưng lượng người đã bớt đi không ít, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi bàn còn rộng rãi hơn rất nhiều. Vệ sĩ bưng khay rượu và đồ uống di chuyển khắp nơi, châm trà đổ nước cho các khách chơi.
Bảo vệ nói với cô một câu gì đó bằng tiếng Anh rồi rời đi, sau đó có một vệ sĩ giống như người chia bài bước tới, còn mang theo một cái khay, trên đó là năm xấp thẻ đánh bạc.
Một khay như vậy là một triệu, Kỷ Hi Nguyệt hiểu. Cô nhìn xung quanh, sau đó ngồi xuống một chiếc bàn đang đánh Tài Xỉu. Người chia bài đặt thẻ đánh bạc trước mặt cô, Kỷ Hi Nguyệt giao tấm thẻ đen cho anh ta.
Chiếc bàn này có tổng cộng bảy người, bốn nam và ba nữ, cộng thêm người chia bài và nhân viên hỗ trợ người chia bài.
Mọi người không ai nói chuyện với ai, chỉ tập trung vào các con số trên bàn để đặt cược. Kỷ Hi Nguyệt tạm thời chưa hiểu luật chơi, nên cầm đại một một triệu chip đặt vào cửa Tài*.
(Đặt cược vào cửa Tài (Big) hay cửa Xỉu(Small) là kiểu cược đơn giản và phổ biến nhất trong trò xúc xắc. Tài, thắng nếu tổng điểm ba viên xúc xắc là 11-17 điểm. Xỉu, thắng nếu tổng điểm ba viên xúc xắc là 4-10 điểm – nguồn: Google.)
Một chốc sau, người chia bài rung chuông, ý là đã chọn mua xong thì bỏ tay ra, sau đó nhấn nút lắc xúc xắc, tiếng chuyển động không ngừng nghĩ của viên xúc xắc trong chiếc hộp liền vang lên.
Chương 1016: Vận may không được tốt lắm
Kỷ Hi Nguyệt quan sát mấy tay đánh bạc, hầu như người nào cũng vô cảm, chắc hẳn đều là dân lão luyện, ánh mắt chỉ dán chặt vào chiếc hộp màu đen kia.
Trong lúc viên xúc xắc chuyển động, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu vận công, thính giác lập tức trở nên nhạy bén, nghe rõ được từng viên xúc xắc đang phát ra âm thanh khác nhau, cuối cùng thì dừng lại.
Lần đầu Kỷ Hi Nguyệt nghe, nên không biết âm thanh thế nào là điểm số lớn, âm thanh thế nào là điểm số nhỏ, nhưng cô đã ghi nhớ được một số âm thanh, vì vậy cô đợi đến khi nắp mở ra.
Bên trong là ba viên xúc xắc, một-hai-ba, Xỉu!
Trong số tám người đặt cược, có năm người đặt Xỉu, ba người đặt Tài. Kỷ Hi Nguyệt xuống Tài, nên một triệu chíp lập tức bị lấy đi.
Hai người thua còn lại, có người thì thở dài, người thì mắng chửi một tiếng, còn năm người thắng khác thì mặt mày hớn hở, đang bận tính mệnh giá của viên xúc xắc trên phần bàn của mình.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên, sau đó xoay đầu nhìn vị trí xung quanh, ngoài trò Tài Xỉu này ra còn có đánh bài, nhưng quan trọng là cô không thấy bóng dáng của Đông Quách Dịch đâu, lẽ nào tên này vẫn chưa đến?
Hay là trừ chỗ này ra còn có phòng khác VIP hơn, tiền đặt cược lớn hơn? Thẻ chip thấp nhất ở đây cũng đã một triệu, chẳng lẽ còn phòng nào có thẻ chip thấp nhất là mười triệu?
Kỷ Hi Nguyệt cũng không sốt ruột, Lan Khê đã nói tên đó nhất định sẽ đến, nên cô cứ việc đợi là được. Hay là cô tạo ra chút động tĩnh để thu hút tên đó đến tìm mình nhỉ?
Dù sao thì mấy tay cờ bạc cũng rất có hứng thú với mấy tay cao thủ.
Lần thứ hai Kỷ Hi Nguyệt đặt cược, cô xuống hai triệu cửa Tài, kết quả ra vẫn ra cửa Xỉu. Kỷ Hi Nguyệt chỉ biết lắc đầu cười, mấy tay bạc khác cũng cười, chọc cô vận may quá kém.
Lượt đặt thứ ba, Kỷ Hi Nguyệt đổi sang Xỉu, xuống năm triệu, kết quả ra Tài. Mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt vẫn nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này chắc là giàu lắm, có điều thua liên tù tì ba ván như vậy cũng khá đen.
Tài Xỉu, lớn nhỏ, bình thường là lớn hoặc nhỏ, đôi hoặc đơn, xác suất ra Tài hay Xỉu là 50%, đương nhiên vẫn có vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như cả ba cùng giống nhau thì gọi là Xổ bão*, nhưng cơ hội này rất nhỏ.
(Xổ bão: Cược ba, tức là đặt cược ba viên xúc xắc sẽ cùng điểm số. Có hai loại cược ba, cược vào một bộ ba cụ thể từ bộ 1 đến bộ 6, tỷ lệ trả thưởng là 1:180, hoặc là cược ra một bộ ba bất kỳ, tỷ lệ trả thưởng sẽ là 1 0- nguồn: Google.)
Hoặc có thể cộng điểm số của ba viên xúc xắc lại, nhưng xác suất thắng khó hơn, nên bình thường rất ít người đặt cược.
(Có các ô tổng điểm từ 4 đến 17 để đặt cược. Tỷ lệ trả thưởng của mỗi ô cũng khác nhau. Chẳng hạn như cược tổng điểm là 4 thì 1 ăn 60, còn cược tổng điểm là 5 thì 1 ăn 30, vv, – nguồn: Google.)
Kỷ Hi Nguyệt hơn nửa cơ hội đã thua liền ba ván, đây gọi là mở hàng kém may mắn.
Qua ba bàn chơi thử, Kỷ Hi Nguyệt đã nắm vững được âm thanh điểm số lớn nhỏ khi đổ xúc xắc, còn hai bàn trước là do cô đoán mò nên đặt cược sai phương hướng.
Cho nên lần này cô lại kêu mười triệu thẻ chíp, đem hết mười triệu đó đặt vào cửa Xỉu.
Bình thường mấy người chơi cờ bạc không biết cách đánh sẽ chơi như vậy. Thua ván đầu tiên sẽ gấp đôi tiền cược trong ván thứ hai, thua ván thứ hai cứ thế lại nhân đôi tiền cược lên. Dù sao thắng được một ván cũng lấy lại hết thôi?
Những người đánh bạc mang tâm lý như vậy thường là người thua thảm hại nhất, vì trên sòng bạc, cứ mỗi phút lại có mười cửa Tài hoặc hai mươi cửa Xỉu được mở ra, và một Xổ bão chen vào. Cứ như vậy, người chơi có thể thua đến tán gia bại sản, vì tiền nhân đôi cũng không đủ chung thua.
Giống như Kỷ Hi Nguyệt vậy, nếu ván thứ tư cược thua mười triệu, ván thứ năm sẽ là hai mươi triệu, ván thứ sáu sẽ là bốn mươi triệu. Triệu Húc Hàn cho cô tấm thẻ năm mươi triệu, cũng tức là chưa đến ván thứ sáu thì cô đã thua sạch banh, làm gì còn tiền để chơi tiếp nữa?
Cho nên, mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt tăng gấp đôi tiền đặt cược như vậy thì có chút lo lắng cho cô, cũng có người lắc đầu. Nhưng trên sòng bạc, bình thường mấy con bạc lão luyện sẽ không rãnh để khuyên ngăn người khác. Vì một khi khuyên sai, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ẩu đả.
Người chia bài lần nữa xác nhận Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xỉu mười triệu bằng tiếng Anh, bởi vì mười triệu được coi là con số khá lớn trên bàn này. Những người khác đặt cược nhiều nhất cũng chỉ có năm triệu .
Chương 1017: Vận may bắt đầu tốt lên
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười gật đầu, người chia bài cũng cười cười với cô. Lúc này, bàn bên cạnh nghe thấy ai đặt cửa Xỉu mười triệu thì cũng có chút hiếu kỳ mò qua xem.
Sau khi chốt xong, người chia bài mở nắp xúc xắc ra, bên trong ba con xúc xắc là hai-hai-bốn, tám điểm, Xỉu!
“Yeah!” Kỷ Hi Nguyệt hô lên một tiếng. Thực ra cô đã đoán được tám điểm, còn muốn đặt cược gấp hai mươi lần.
Nhưng cô không muốn còn chưa gặp được Đông Quách Dịch đã bị đuổi ra ngoài, nên phải tiết chế lại một chút.
Mấy người trên bàn chúc mừng Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt lấy lại tám triệu đã thua, hơn nữa còn thắng được hai triệu. Cô bèn lấy hai triệu đó đặt cược ván tiếp theo, lần này cô xuống cửa Tài, nhưng thua.
Ván kế tiếp cô xuống mười triệu cửa Tài thì lại thắng.
Sau đó cô cứ liên tục năm triệu rồi mười triệu cửa Tài, ván nào cũng thắng lớn. Người chia bài bắt đầu đổ mồ hôi, những người khác cũng vô cùng phấn khích, Kỷ Hi Nguyệt liên tục reo hò.
Kỷ Hi Nguyệt hơi khát nước, thấy vệ sĩ bưng sâm panh đến, cô liền cầm lấy một ly, sảng khoái uống vào một hơi, nhưng vấn đề là vẫn chưa thấy Đông Quách Dịch xuất hiện? Mà đã hơn một tiếng trôi qua rồi.
Cô có nên nhắn tin cho Lan Khê để hỏi xem tình hình không nhỉ?
Xét cho cùng thì cô đến đây cũng không phải để đánh bạc kiếm tiền, tuy là cô cũng đã kiếm được chút đỉnh mang về.
Nhẹ nhàng lượm được một trăm triệu, bằng với số tiền đã đầu tư của Húc Nguyệt, xem ra trò này cũng dễ kiếm tiền phết.
Mấy tay cờ bạc mà biết Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ như vậy, chắc chắn rất muốn bóp chết cô, vì không phải ai cũng như cô, muốn thắng là thắng được!
Kỷ Hi Nguyệt dừng đặt cược, quan sát mọi người chơi vài set, có người thắng, cũng có kẻ thua.
Có người bắt đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đặt cược, sau đó đặt theo cô, hy vọng có thể đu theo vận may của cô để thắng được vài ván.
Kỷ Hi Nguyệt thấy như vậy cũng không phải là cách, chỉ có thể tiếp tục đặt cược. Lần này cô đặt năm triệu, nhưng để thua. Cô nhớ đến lời của Triệu Húc Hàn, không thể thắng quá nhiều, phải đợi Đông Quách Dịch xuất hiện.
Các ván sau bình thường trở lại, Kỷ Hi Nguyệt có thắng có thua, thu vào bỏ ra cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng tiền trong tài khoản thì vẫn còn nguyên năm mươi triệu.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt quyết tâm thắng nhiều hơn để dụ Đông Quách Dịch xuất hiện, cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông đang bước vào, chính xác là Đông Quách Dịch. Ông ta cùng một người chia bài bước vào. Không biết bọn họ đang nói gì đó mà người chia bài có vẻ không vui.
Bộ ria mép trên mặt Đông Quách Dịch rung rinh theo nụ cười, sau đó ông ta vỗ vai người chia bài rồi cầm khay chip bỏ đi.
“Hai mươi triệu, Tài!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, khiến cho Đông Quách Dịch vừa định bước đến bàn đánh bài liền xoay người đi về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Mọi người hình như đều quen biết Đông Quách Dịch. Xem ra tên này là một tay cờ bạc lão luyện ở đây, người chia bài còn chào hỏi ông ta.
Đông Quách Dịch nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười cười, dùng tiếng Anh hỏi: “Con lai?”
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu liếc nhìn ông ta rồi gật đầu, sau đó xoay lại hối người chia bài mở xúc xắc.
“Đợi chút, tôi đặt mười triệu, Xỉu!” Đông Quách Dịch cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt là kiểu phụ nữ ăn may, nên ông ta cũng muốn góp vui, mua cái ngược lại cô.
Tất nhiên ông ta có thể đặt cược riêng lẻ, nhưng ông ta không quan tâm đến việc thắng thua trong bàn đầu tiên, hoàn toàn là mang tâm thế chơi đùa.
Kỷ Hi Nguyệt lại xoay đầu nhìn ông ta, khóe miệng khẽ giật giật.
Đông Quách Dịch ngồi xuống, nheo mắt nhìn người chia bài, cười nói: “Vẫn chưa mở?”
Ngươi chia bài hô lên một tiếng, sau đó mở nắp xúc xắc ra, bên trong là năm-năm-sáu, Tài!
“Hahaha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười sảng khoái, vô cùng đắc ý nhìn Đông Quách Dịch với dáng vẻ khiêu khích: Ai kêu ông xuống ngược tôi, cho thua chết ông!
Chương 1018: Sắc mặt thay đổi
Đông Quách Dịch bật cười: “Xem ra quý cô đây khá may mắn nhỉ!”
“Đương nhiên, từ nãy đến giờ tôi vẫn thắng mà. Chú đến đặt cược ngược tôi, làm tôi còn tưởng vận may của mình sắp biến mất, nào ngờ tôi lại là người triệt tiêu vận may của chú. Chú này, tôi thấy chú đừng nên đánh Tài Xỉu nữa thì hơn!” Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra xem thường vẻ mặt của ông ta.
Nhưng Đông Quách Dịch lại bật cười: “Không sao không sao. Vận may là thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, mong là quý cô đây vẫn luôn may mắn.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, biểu cảm rõ ràng không hài lòng, nhưng lúc hai mươi triệu chíp đẩy tới trước mặt cô, cô lại tươi cười rất hớn hở.
Đông Quách Dịch nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn ngậm ý cười.
Bàn tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xỉu mười triệu. Đông Quách Dịch nghệt ra một lúc, sau đó cũng đặt cửa Xỉu theo cô.
Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra khinh thường ông ta, dáng vẻ đó có ý là: chú vẫn muốn đu bám vận may của tôi sao?
Bảy người còn lại có hai người đặt Tài, những người còn lại đặt theo Kỷ Hi Nguyệt, số chip gần như đổ về một bên.
Kết quả mở ra là Xỉu, sắc mặt người chia bài liền trở nên khó coi, còn Kỷ Hi Nguyệt thì cười càng tươi rói.
Bàn tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt không đặt trước nữa. Đông Quách Dịch nhìn cô, sau đó đặt cửa Xỉu mười triệu. Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt, ván này là Tài, rõ ràng Đông Quách Dịch đang cố ý, nhưng cô chỉ muốn thu hút sự chú ý của ông ta, vì vậy cô phải giành chiến thắng trong mọi ván.
Thế nên cô đã đặt năm triệu cửa Tài, hơn nữa còn là người đặt cuối cùng. Dù sao cô cũng không muốn sòng bạc tìm đến cửa, nên đặt cuối cùng để những người khác tự đặt theo ý mình.
Kết quả là Kỷ Hi Nguyệt lại thắng, Đông Quách Dịch chỉ cười cười nói: “Cô đây quả nhiên rất may mắn.”
“Đương nhiên, vận may của tôi đến Thần tài còn cản không được mà.” Kỷ Hi Nguyệt từ tốn chơi, lần này xuống mười triệu. Mọi người thấy cô càng lúc đặt càng nhỏ, tưởng cô không muốn chơi nữa, nhưng vẫn theo cô rất nhiều.
Đông Quách Dịch khẽ nhíu mày, không phải ông ta không biết điểm số, chỉ là không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại đoán chuẩn như vậy. Lẽ nào vận may của một người tốt đến thế? Hay thực ra người phụ nữ này cũng là một người tu luyện khí công?
Thời gian tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt vẫn là người đặt cuối cùng, hơn nữa ván nào cũng chỉ đặt một triệu, bởi vì cô đã thắng sáu mươi triệu rồi.
Những người khác cũng không đặt nữa, bởi vì bọn họ đều theo Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại khăng khăng đặt cuối cùng, thế nên cho dù muốn đầu cơ trục lợi cũng bị người chia bài từ chối.
Đông Quách Dịch vẫn đặt bình thường, có lúc giống Kỷ Hi Nguyệt, có lúc khác.
Mãi cho đến khi xuất hiện một ván xúc xắc mà trong đó ba viên đều là số 3, Đông Quách Dịch nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
Sau khi cân nhắc, Kỷ Hi Nguyệt quyết định đặt cửa Xổ bão mười triệu. Nếu thắng, tỷ lệ thưởng sẽ gấp tám lần, tức là tám mươi triệu, tiền ăn được sẽ vượt qua một trăm triệu, đó cũng là con số tổn thất mà sòng bạc có thể phải đối mặt.
Đương nhiên, không phải lần nào sòng bạc cũng giở trò xã hội đen với khách chơi, có một số khách thua đến mấy mươi tỷ, khó khăn lắm mới ăn lại mười mấy tỷ, sòng bạc cũng vô cùng hoan nghênh.
Kỷ Hi Nguyệt đặt cửa Xổ bão xong, đưa mắt nhìn Đông Quách Dịch. Sắc mặt của Đông Quách Dịch đã thay đổi, bây giờ ông ta đã có chút khẳng định, người phụ nữ này có lẽ một người tu luyện khí công.
Nếu không, việc thắng liên tù tì mười mấy ván chưa kể đến, mà lẽ nào hiếm lắm mới xuất hiện một Xổ bão cô cũng có thể đoán trúng được? Ông ta cảm thấy, ngay cả vận may có tốt thế nào cũng không thể trăm phần trăm chắc chắn như vậy.
“Ông chú, không đặt nữa sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười với Đông Quách Dịch, nốt ruồi đỏ trên vành môi càng thêm quyến rũ.
Đông Quách Dịch đang còn định một ván gom lớn, nhưng lúc này lại bị Kỷ Hi Nguyệt đặt Xổ bão, giờ ông ta muốn đặt cái khác cũng thua, trừ phi cược tổng.
Chương 1019: Chuyển tiền vào thẻ đi
Nếu bây giờ Đông Quách Dịch cược tổng điểm là chín, và giả sử người phụ nữ này là cao thủ khí công, chắc hẳn sẽ biết ông ta cũng người tu luyện khí công. Thực sự có chút đau não. Nhưng vì không muốn bại lộ, ông ta chỉ còn cách đặt cửa Tài năm triệu, coi như thừa nhận mình đã thua.
Nhưng tối nay tâm tư ông ta không đặt vào chuyện thắng thua nữa, mà Kỷ Hi Nguyệt đã thu hút sự chú ý của ông ta.
Lúc này đã có khá nhiều người vây quanh bàn xúc xắc, đa số đều quen biết Đông Quách Dịch. Mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xổ bão một nghìn vạn thì nghĩ thầm chắc người phụ nữ này giàu có lắm.
Nếu không thì lấy đâu ra quyết đoán mà đặt cược lớn như vậy.
“Từ từ!” Thấy người chia bài chuẩn bị mở nắp, Kỷ Hi Nguyệt hô lên.
Mọi người đều sửng sốt. Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi có thể đặt thêm chứ? Ở đây có quy định giới hạn gì không?”
Người chia bài kinh ngạc, sau đó lập tức đáp: “Có thể đặt thêm.” Dù sao bàn này cũng chỉ có Đông Quách Dịch và Kỷ Hi Nguyệt đang chơi, “Không có giới hạn!”
“OK! Vậy tôi đặt hết vào Xổ bão nhé! Cũng không còn sớm nữa, chơi ván cuối đi, thắng thua gì cũng về ngủ thôi.” Kỷ Hi Nguyệt xoa xoa mặt mình, “Phụ nữ cũng cần phải dưỡng da nữa.”
Mọi người đều há hốc kinh ngạc, trên bàn của Kỷ Hi Nguyệt bây giờ đang có hơn một trăm triệu. Người chia bài lập tức dừng lại để đếm thử, là một trăm hai mươi mốt triệu!
“Phần một triệu này coi như là tiền boa cho mấy anh phục vụ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười, lấy ra một triệu đưa cho người vệ sĩ bên cạnh, “Anh chia cho mọi người đi.”ú
Người vệ sĩ đó cười tươi như hoa, vội vàng xin thứ lỗi. Ở đây tuy vẫn được nhận tiền boa, nhưng bình thường là trước khi khách ra khỏi cửa. Bởi vì thẻ chíp thấp nhất ở đây cũng đã là một triệu, nhưng đâu có ai mà hào phóng đến cảnh giới như người phụ nữ naỳ cho tiền boa hẳn một triệu?
“Một trăm hai mươi triệu? Quý cô, lần đặt cược này cũng khá lớn đấy.” Đông Quách Dịch vẻ mặt u ám nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Đâu có giới hạn đúng không? Một trăm triệu thì có gì lớn, thua thì thua thôi. Tôi cũng phải dạng quỵt nợ. Lẽ nào tôi thắng rồi, sòng bài sẽ quỵt của tôi sao? Một trăm hai mươi triệu, nếu tôi thắng, con số sẽ gấp lên tám lần, là được bao nhiêu ấy nhỉ? Chín trăm sáu mươi triệu? Xừ, cũng có nhiêu đâu, lẽ nào sòng bạc lại quỵt nợ?”
Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt như kiểu, một tỷ bạc đối với cô chỉ là con số nhỏ.
“Đương nhiên sẽ không!” Người chia bài nhanh miệng đáp. Lúc này những bàn bên cạnh cũng dừng lại, tràn sang bên đây hóng hớt chuyện.
Cũng may có vệ sĩ cản lại, nên Kỷ Hi Nguyệt không bị chen lấn.
“Thế thì tốt. Tôi cũng nghĩ sòng bạc lớn như vậy mà không trả nổi một tỷ thì nên dẹp tiệm sớm thì hơn. Thôi nhanh đi, để tôi còn về sớm, ngủ sớm dưỡng da, nếu không ông chồng của tôi sẽ nổi giận đấy!” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng nói.
Mọi người đều thắc mắc không biết chồng của người phụ nữ này là ai, hẳn cũng phải giàu có lắm.
“Mở!” Người chia bài chỉ có thể mở viên xúc xắc đã lắc xong từ nãy ra.
“Wow!” Vừa mới mở ra, một tiếng kinh hô như sấm nổ vang lên, Xổ bão! Kỷ Hi Nguyệt thắng rồi.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nói: “Đã nói là tối nay tôi nay mắn mà anh còn không tin.’ Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Được rồi, chuyển tiền vào thẻ đi, tôi phải về đây, ngày khác lại tới. Chỗ này có vẻ hợp mạng với tôi đấy.”
“Thưa cô, mời đi bên này. Chín trăm sáu mươi triệu là con số không nhỏ, xin cô đợi cho một lát, khoảng tầm mười phút.” Vị giám đốc bước tới, lịch sự nói.
“OK.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, đứng lên, dùng tiếng Trung nói với Đông Quách Dịch: “Chú này, hình như chú là người Trung Quốc thì phải? Mẹ tôi cũng là người Trung Quốc đấy.”
Chương 1020: Tôi tên là Tôn Nguyệt
Đông Quách Dịch nhất thời sửng sốt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt rời đi cùng bảo vệ, ông ta phản ứng lại và nhanh chóng đi theo.
Tối nay Đông Quách Dịch thua hơn vài chục triệu, nhưng ông ta không hề quan tâm, dù sao muốn thắng lại cũng là chuyện đơn giản, nhưng nãy giờ ở bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, ông ta rất muốn tìm hiểu xem nội tình bên trong là gì.
Trong phòng tài vụ VIP, Kỷ Hi Nguyệt yêu kiều bắt chéo chân, uống sâm panh chờ tiền vào thẻ, và đúng như dự đoán, Đông Quách Dịch cũng đi theo vào ngồi bên cạnh cô.
“Tôi là Đông Quách Dịch, xin hỏi quý danh của cô là?” Đông Quách Dịch mỉm cười chào hỏi.
“Tên tiếng Trung của tôi là Tôn Nguyệt, tiếng Anh là Ruth. Chú Đông Quách hình như là khách quen ở đây nhỉ? Hôm nay chú không định gỡ lại vốn sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng nghĩ ra một cái tên.
Tuy nhiên họ Tôn lại có chút đặc biệt. Giới khí công đều biết đến Tôn Thị ẩn môn là một gia tộc lính đánh thuê, tiền kiếm được đều đẫm mùi máu tanh.
Mai Ngọc lần trước gặp ở Mỹ cũng là sát thủ lợi hại nhất trong thời gian gần đây của Tôn gia, đáng tiếc là nhận phải nhiệm vụ khó nuốt nên đã mất một cánh tay trái trong tay Triệu Húc Hàn.
Nhưng rốt cuộc là ai đã thuê sát thủ của Tôn gia ám sátTriệu Húc Hàn nhỉ?
Kỷ Hi Nguyệt tạm thời cũng không nghĩ nhiều, cô nói mình họ Tôn để cho Đông Quách Dịch ảo tưởng một chút.
Quả nhiên, Đông Quách Dịch khẽ híp mắt lại, nói: “Tôn Nguyệt? Cô họ Tôn?”
“Đúng vậy, kỳ lạ lắm sao?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói, xem ra tên này thực sự đã nghĩ quá nhiều.
Đông Quách Dịch lập tức mỉm cười, lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là tôi cũng có một người bạn họ Tôn, nên cảm thấy có chút trùng hợp thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói: “Hóa ra là như vậy. Chú Đông Dịch là khách quen ở đây, không biết tôi thắng nhiều như vậy liệu có bất trắc gì không nhỉ?”
Đông Quách Dịch lập tức cười đáp: “Làm sao có thể? Thánh Nguyên là sòng bạc lớn, không có việc làm ăn vậy đâu.”
“Ồ? Phải không? Vậy sao trước đây tôi nghe nói thắng hơn một trăm triệu là không ra được khỏi đây?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày.
Đông Quách Dịch sửng sốt, sau đó cười xòa nói: “Chắc không đâu, dù sao thì tôi cũng chưa từng gặp qua trường hợp như vậy. Phải rồi, cô Tôn là khách du lịch? Hay là?”
Kỷ Hi Nguyệt nhàn nhàn đáp: “Tôi đến thăm họ hàng, nhưng tối nay tôi ra ngoài một mình, sợ người nhà sẽ biết tôi đến đây. Thật ngại quá, chắc chú Đông Quách cũng hiểu được tâm lý của mấy con bạc như chúng ta mà đúng không.”
“Haha, hiểu, hiểu chứ. Có điều cô Tôn Nguyệt ra ngoài một mình như vậy cũng khá nguy hiểm. Paris về đêm không phải là nơi an toàn với phụ nữ chỉ có một mình.” Đông Quách Dịch nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, dáng vẻ như bất cần đời: “Có gì đâu phải sợ. Tôi đã quen rồi. Lẽ nào còn ăn thịt được tôi hay gì?”
“Xem ra không có gì ngăn cản được sở thích của một con bạc nhỉ.” Đông Quách Dịch cũng rất thấu hiểu được điều này. Bình thường ngứa tay ông ta cũng ra ngoài làm vài ván, nhưng thực sự mà nói, thắng thua đối với ông ta chẳng có ý nghĩa gì cả. Có điều, ông cũng không dựa vào khí công để thắng quá nhiều, mất công không cẩn thận lại chuốc họa vào thân.
Ông ta cũng không thiếu tiền, với cuộc sống ở ngưỡng tuổi năm mươi, ông ta thích gì làm đó, kết giao vài người bạn tri kỷ, rãnh rỗi uống trà đàm đạo, đây mới gọi là cuộc sống hưởng thụ.
Kỷ Hi Nguyệt vừa thốt ra đã có chút hối hận, sau đó dè dặt nói: “Chú Đông Quách, ở đây không phải có mafia gì đó chứ? Dùng súng ấy? Nếu có thật chắc tôi sẽ gặp nguy hiểm mất, vì lỡ thắng nhiều quá? Bỏ đi, hay là tôi chơi thua lại một chút rồi hẳn về nhỉ.”
Đông Quách Dịch sửng sốt: “Cô còn muốn đánh bạc sao?”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ run rẩy vài cái, có chút muốn cười. Còn Thiết Quý Hoành thì sắc mặt có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó cũng dở khóc dở cười nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Đúng là so với em lớn hơn rất nhiều. Được rồi, đi thôi. Nếu sau này Thiết chủ nhân có chuyện gì cần nói, cứ đến tìm tôi là được. Cô gái nhà tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nhiều, mất công lại làm Thiết chủ nhân mất hứng.” Triệu Húc Hàn nói xong, không đợi Thiết Quý Hoành trả lời đã kéo tay Kỷ Hi Nguyệt bỏ đi.
Đến cổng chính trang nghiêm, Tiêu Ân đã đợi sẵn, sau đó cả hai lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng lúc nãy, rời khỏi nhà cổ của Úy gia.
Suốt quãng đường về lại khách sạn không ai mở miệng nói chuyện, bởi vì đang có tài xế, với lại Triệu Húc Hàn cũng có chút mệt mỏi, nên nhắm mắt nghĩ ngơi. Kỷ Hi Nguyệt cũng dựa vào lòng anh nhắm nghiền hai mắt.
Bốn mươi phút sau, mọi người về đến khách sạn. Còn khoảng hai tiếng nữa là trời tối, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt rửa ráy thay quần áo xong thì xuống lầu dùng bữa.
Lần này Tiêu Ân không đi theo, hai người cũng không che đậy, giống như những đôi tình nhân bình thường đi dạo trên phố, tìm một nhà hàng vừa mắt rồi bước vào dùng cơm tối.
Sau khi món lên, Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Bây giờ có thể nói anh nghe vì sao Thiết Quý Hoành lại có hứng thú với em rồi chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt biết, người đàn ông này suốt đường về không nói chuyện, về đến phòng cũng chỉ kêu cô đi tắm rửa thay quần áo để ăn cơm, khuôn mặt cũng lạnh lùng không có lấy một nụ cười, chẳng qua chỉ là giả vờ kìm nén.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Ghen à?”
“Em nói xem?” Triệu Húc Hàn hờn mát nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt buồn cười: “Không cần thiết đâu. Kiểu đàn ông đó làm sao có thể so với anh Hàn được? Có điều, tuy rất phiền phức nhưng vẫn nhận được một tin tốt.”
Triệu Húc Hàn nhìn cô không nói chuyện, Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục: “Anh ta đã đồng ý điều kiện của em.”
“Em đưa điều kiện rồi?” Triệu Húc Hàn kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tên này như bị thần kinh, cứ nhất định muốn em tha thứ cho sự thất lễ của anh ta. Em đề nghị anh ta ủng hộ Úy Tư Lý thay vì Úy Mẫn Nhi. Thực chất em chỉ muốn anh ta biết khó mà lui, nhưng không ngờ anh ta đồng ý thật. Anh Hàn, điều này đối với việc anh giúp đỡ anh Úy có phải là chuyện tốt không?”
Triệu Húc Hàn siết chặt ấn đường, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt âm u, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.
“Anh Hàn, anh nhìn gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói: “Xem ra Thiết chủ nhân có hứng thú với em không chỉ một chút. Có thể đồng ý một điều kiện lớn như vậy, chứng tỏ em rất quan trọng đối với anh ta.”
“Em cũng cảm thấy kỳ lạ. Bản thân em có gì xuất sắc đâu? Hay là đầu óc của tên đó có vấn đề? Dù sao cũng chỉ mới lần đầu tiền gặp mặt thôi mà. Em thật sự không thể hiểu nổi.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu, “Anh Hàn, vậy có phải điều kiện đó không đáng tin không?”
Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Không phải. Có thể tin được. Thiết Quý Hoành là người nói lời giữ lời, chỉ là anh không biết vì sao.” Triệu Húc Hàn cũng không hiểu nổi nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Xem ra sức hấp dẫn của em quá lớn. Anh Hàn, anh sắp có cảm giác nguy cơ rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt nói đùa.
Triệu Húc Hàn híp mắt lại, nguy hiểm nhìn cô, nói: “Phải không?”
“Đương nhiên không phải. Em đã nói là không gả cho ai ngoài anh Hàn, nên làm sao có thể để người đàn ông khác dụ dỗ được. Hoàn toàn không có khả năng đó.” Kỷ Hi Nguyệt liền cười nói giả lả. Dáng vẻ hiện tại của người đàn ông này rất đáng sợ.
“Ăn cơm đi. Lát nữa qua chỗ Lan Khê, các em còn phải chuẩn bị nữa.” Triệu Húc Hàn cắt miếng thịt bò rồi bò vào dĩa của Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 1012: Vẫn còn nhân đạo
Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi: “Lan Khê là ai vậy? Không phải ám vệ của anh sao?”
“Không phải, là người của Triệu gia, cùng một cấp bậc với Tiêu Ân, lúc trẻ được anh điều chuyển sang Tây Âu làm việc, tính tình khá khép kín, không phải là người tu luyện khí công. Phải rồi, cô ấy là phụ nữ.” Triệu Húc Hàn hình như chưa từng nói là nam hay nữ.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Phụ nữ? Một Vô Cốt thứ hai?” Cô quả thực rất sợ, nếu có thêm vài người như Vô Cốt thì cô sẽ kiệt sức mà chết mất.
Triệu Húc Hàn ngước mắt liếc cô: “Đương nhiên không phải. Em cứ gặp là biết. Với lại cô ấy đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi vẫn giúp Triệu gia làm việc sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò nói.
Triệu Húc Hàn có chút dở khóc dở cười: “Nếu kết hôn xong mà không làm nữa thì Triệu gia không phải đã đào tạo bọn họ vô ích rồi sao? Người của Triệu gia muốn kết hôn phải tiếp nhận kiểm tra rất nghiêm ngặt. Chồng cô ấy là lính đặc chủng, thực lực cũng được xem là ngang ngửa.”
“Ồ, nói như vậy là cả hai vợ chồng đều biết thân phận của đối phương?” Kỷ Hi Nguyệt như có suy tư gì đó, nói.
Triệu Húc Hàn nhướn mày: “Có lẽ vậy. Tùy vào cách xử lý của Lan Khê. Nhưng cô ấy có thể kết hôn tức là cô ấy có thể giải quyết ổn thỏa, nên mới đủ tư cách kết hôn. Bình thường người của Triệu gia thường kết hôn với người trong hệ thống của Triệu gia, nhưng cũng có những người khác. Sau năm mươi tuổi bọn họ mới có thể chính thức nghĩ hưu và bắt đầu an hưởng tuổi xế chiều.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Xem ra Triệu gia vẫn còn khá nhân đạo.”
“Bây giờ không còn là xã hội cũ, nói trắng ra là cùng lợi dụng lẫn nhau, điều kiện cũng gần như bình đẳng, nên một khi ai đó phản bội, việc trừng phạt cũng tất yếu phải nghiêm khắc nhất.” Triệu Húc Hàn nói.
“Ồ, cũng công bằng mà. Xét cho cùng Triệu gia đã tốn nhiều tinh lực như vậy mới nuôi dưỡng bọn họ trưởng thành, làm đến năm mươi tuổi cũng không có gì quá đáng, với lại cuộc sống về già còn rất đầy đủ, như vậy cũng xem là nhân đạo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, ngay cả người bình thường muốn nuôi dưỡng con cái của họ cũng phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực và tiền bạc.
Tuy người của Triệu gia trong quá trình đào tạo có phần cực khổ hơn một chút, sau khi trưởng thành cũng chỉ làm vệ sĩ, nhưng so với tất cả các vệ sĩ khác trên thế giới thì thù lao và đãi ngộ của họ cũng nhỉnh hơn.
Vì vậy, đây thực chất là một chuyện rất công bằng.
“Vậy Lan Khê có con chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Chưa. Hai vợ chồng đều làm công việc có tính nguy hiểm cao, nên Lan Khê không có ý định sinh con khi chưa tới bốn mươi tuổi, chồng của cô ấy cũng đồng ý chuyện đó.” Triệu Húc Hàn đáp.
“Wow! Hai vợ chồng họ cũng gan thật, bốn mươi tuổi mới chịu sinh con, như vậy đối với phụ nữ có phải hơi nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy phụ nữ sinh đẻ trước năm ba mươi tuổi mới là thời kỳ tốt nhất.
Triệu Húc Hàn khẽ cười: “Đó là lựa chọn của bọn họ. Triệu gia cũng không phải nhà từ thiện. Lỡ như Lan Khê xảy ra chuyện gì bất trắc trong lúc làm nhiệm vụ, đứa nhỏ sẽ chịu thiệt thòi. Cho nên anh tin là bọn họ cũng đã thương lượng với nhau. Cũng giống như thím Lý vậy.”
Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến chuyện thím Lý mất chồng, hơn nữa còn không có con, quả thực rất đáng thương.
“Nếu bố của em và thím Lý có duyên phận, anh sẽ thành toàn cho họ, nhưng em có muốn em trai hay em gái gì đó không? Thím Lý vẫn chưa có con.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó nói: “Muốn chứ. Mặc dù tuổi tác chênh lệch khá lớn, nhưng em chắc chắn sẽ thích. Con của thím Lý nhất định sẽ rất dễ thương và xinh đẹp, với lại thím Lý cũng cần có con của mình, em không để ý chuyện đó đâu.”
Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, ánh mắt mềm mại như nước. Người phụ nữ của anh cho anh đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, bình thường mà nói, mọi người rất khó chấp nhận việc bố mình đã già như vậy lại sinh thêm con.
Sau khi dùng bữa tối xong, sắc trời cũng dần về đêm, Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt hòa vào đoàn người khá đông đúc trên phố rồi nhanh chóng rẽ vào một chuỗi cửa hàng bách hóa.
Chương 1013: Phải vào sòng bạc
Cửa hàng bách hóa thực sự rất tạp nham, lộn xộn và dài ngoằng, giống như khu chợ hàng hóa thủ công trên các con phố cổ ở Trung Quốc, khiến người khác hoa cả mắt, hơn nữa còn có rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.
Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt bước vào trong, gần như suốt quãng đường đều cúi thấp đầu.
Sau đó cả hai quẹo vào một góc, xuống tầng hầm rồi lại đi sâu bên trong một lúc, mãi cho đến khi đụng cánh cửa sắt, Triệu Húc Hàn liền gõ hai tiếng, dừng lại rồi gõ tiếp hai tiếng, sau nữa là ba tiếng.
Cánh cửa mở ra, một khuôn mặt tròn trịa người Trung Quốc xuất hiện, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, với đôi mắt to tròn, đôi môi hơi dày và nụ cười trên mặt.
Sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt bước vào, người phụ nữ đóng cửa lại, nói: “Cậu chủ, đại tiểu thư.”
“Tiểu Nguyệt, vị này là Lan Khê, người liên hệ ở Tây Âu.” Triệu Húc Hàn giới thiệu sơ một chút.
Kỷ Hi Nguyệt liền mỉm cười: “Lan Khê, chào chị.”
Ấn tượng đầu tiên của cô về người phụ nữ này rất tốt, bởi vì nhìn cô ấy rất thân thiện, không mang vẻ lạnh lùng cao ngạo như Vô Cốt, ngược lại khá bình dân, giống hệt như nhân viên hoặc bà chủ của cửa hàng bách hóa.
“Lan Khê, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?” Triệu Húc Hàn ngồi xuống chiếc ghế đẩu bằng gỗ, lãnh đạm hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt thấy bên trong là một gian phòng nhỏ, nhưng vẫn có cửa sau. Trong đây đồ đạc rất bừa bộn, nhưng đa số đều là đồ hóa trang, bao gồm tóc giả, quần áo, mũ và mỹ phẩm.
“Cậu chủ, đã chuẩn bị xong cả rồi. Chiếc xe đang đậu trong hẻm sau, lát nữa đợi đại tiểu thư hóa trang xong sẽ xuất phát. Đã điều tra được tối nay Đông Quách Dịch sẽ đến sòng bạc Thánh Nguyên.” Lan Khê đáp.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Sòng bạc? Vậy là tôi phải vào sòng bạc sao?”
Triệu Húc Hàn nhìn Lan Khê, nụ cười trên mặt cô ấy đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu chủ, Đông Quách Dịch là một tên rất thận trọng và tinh vi. Chúng ta muốn ôm cây đợi thỏ để bắt hắn là chuyện khá khó nhằn.”
Triệu Húc Hàn hỏi thẳng: “Vậy ý của cô là?”
“Tôi thiết nghĩ, đại tiểu thư nên vào hẳn sòng bạc. Nếu có thể ở trên chiếu bạc thắng được Đông Quách Dịch, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của ông ta. Đợi đến khi đại tiểu thư rút lui, biết đâu ông ta sẽ đi theo đại tiểu thư…” Lan Khê nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Thắng ông ta?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày. Dùng khí công để đánh bạc cô chưa từng thử qua, nhưng nếu muốn cũng không phải không thể, chỉ là Triệu Húc Hàn không cho phép cô đánh bạc, bố cô lại càng không.
Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày: “Đây cũng là một cách, nhưng Tiểu Nguyệt vẫn phải tùy cơ ứng biến, xem nên làm thế nào để dẫn dụ ông ta ra khỏi sòng bạc mới ra tay. Dùng thuốc mê là cách tốt nhất và an toàn nhất.”
Anh đưa mắt nhìn chiếc nhẫn gây mê trên ngón giữa bàn tay phải của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là em có thể đánh bạc sao?” Nói rồi cô lại cười toe toét.
“Tối nay có thể.” Triệu Húc Hàn từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ màu đen: “Trong đây có năm triệu, là thẻ dấu tên, điều tra không được số tài khoản, không cần phải dùng đến thẻ của em.”
Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy rồi gật đầu nói: “Lỡ như em thắng đậm thì sao?”
“Thắng đậm thì em không thể thoát ra được đâu. Sòng bạc có điểm mấu chốt của bọn họ. Nhiều lắm là em chỉ thắng được một trăm triệu thôi, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận, đề phòng những cái đuôi ở phía sau. Có thể mở sòng bạc ở đây thì gốc gác cũng không phải thiện lành gì.”
Kỷ Hi Nguyệt sao lại không biết những chuyện như vậy trong thế giới ngầm, nên lập tức gật đầu.
Ba người sau khi bàn bạc chi tiết xong, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu hóa trang dưới sự giúp đỡ của Lan Khê.
Chương 1014: Một nốt ruồi đỏ
Lần này Kỷ Hi Nguyệt để tóc xoăn màu nâu sẫm, tròng mắt màu nâu và đánh phấn mắt cùng màu, tóc mái che khuất phần lông mày, hai bên chóp mũi điểm xuyết ít tàn nhang, bên khóe môi còn chấm một nốt ruồi nhỏ, tóc dài xõa xuống hai bên che bớt hình dạng khuôn mặt, nhìn qua càng thêm tin tế và xinh xắn.
Vành môi vẫn tô dày thêm đôi chút, kiểu dáng gợi cảm và xinh đẹp, kết hợp với cặp kính mát màu tím nhạt, trông tổng thể rất giống một minh tinh.
Cuối cùng là đổi sang một bộ váy màu đen ôm mông, một chiếc túi xách màu đen, một đôi giày cao gót và một sợi dây chuyền quý giá với mặt dây chuyền là thạch anh tím.
Đứng trước mặt Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Thế nào? Còn nhận ra em được không?”
“Nếu chưa từng gặp em thì rất khó nhận ra, nhưng đã từng gặp em rồi thì vẫn có khả năng quen mắt.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, cảm giác chưa được hài lòng.
“Vì em là người Trung Quốc mà.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Thực ra, tốt nhất là nên giấu bớt cằm, nếu chỉ để lộ ra đôi mắt thì rất khó nhận dạng.” Lan Khê nói.
“Nhưng vào sòng bạc làm sao che cằm được? Mái tóc của tôi mặc dù có thể che bớt một chút, nhưng nếu bị chú ý vẫn khiến người khác có ấn tượng sâu sắc.”
“Thôi như vậy cũng được. Cũng may là mắt kính đủ lớn, che được gần hết khuôn mặt. Nốt ruồi đỏ này nên lớn hơn một chút, như vậy sẽ cho người khác ấn tượng đầu tiên là nốt ruồi.” Triệu Húc Hàn nhìn lại Kỷ Hi Nguyệt lần nữa rồi đưa ra ý kiến.
Lan Khê liền thay đổi nốt ruồi, đúng như dự đoán, phần lớn gương mặt của cô đã bị đầu tóc và mắt kính che bớt, nốt ruồi đỏ cũng thực sự rất chói mắt.
Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ngoại hình của Kỷ Hi Nguyệt, thoạt nhìn thì cô vẫn là một quý cô xinh đẹp, nốt ruồi đỏ chỉ làm cô trông càng thêm gợi cảm và quyến rũ hơn thôi.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Tốt, như vậy đi. Tiểu Nguyệt, Lan Khê sẽ ở trên xe đợi em, sau khi em bắt được Đông Quách Dịch rồi, cô ấy sẽ đưa em rời khỏi. Anh và Tiêu Ân tối nay phải đi gặp người khác, như vậy anh mới có bằng chứng vắng mặt. Giải quyết xong thì bọn em nhớ liên lạc ngay với anh, anh sẽ đến qua chỗ bọn em để đón em.”
“Được, em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ cố hắng hoàn thành nhiệm vụ.”
Triệu Húc Hàn nắm tay cô, nói: “An toàn là trên hết, bắt không được cũng không sao, nghe rõ chưa? Ở đây không phải trong nước, có rất nhiều thứ vượt khỏi tầm với của Triệu gia chúng ta, cho nên điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ tốt bản thân, hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt và lời nói mà Triệu Húc Hàn dành cho Kỷ Hi Nguyệt, Lan Khê âm thầm kinh ngạc. Xem ra cậu chủ rất yêu vị đại tiểu thư này. Cô ấy hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chủ, trông anh rất có mùi vị của một người bình thường.
Chẳng trách Tiêu Ân nói Kỷ đại tiểu thư rất có khả năng trở thành chủ mẫu đương gia trong tương lai, xem ra cô ấy phải chăm sóc cẩn thận mới được.
Triệu Húc Hàn rời khỏi trước, còn Lan Khê thì dẫn Kỷ Hi Nguyệt đi dạo một vòng quanh các cửa hàng bách hóa, ra vẻ như khách du lịch. Đến chín giờ tối, Lan Khê đưa Kỷ Hi Nguyệt đến con hẻm sau.
Con hẻm sau hoàn toàn giống trong tưởng tượng của Kỷ Hi Nguyệt, vừa dơ dáy vừa bừa bãi, còn rất tối, đèn đường cách hơi xa và không có camera.
Lan Khê bước tới một chiếc ô tô màu đen đậu gần đó, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng theo sau và leo lên xe.
Sòng bạc Thánh Nguyên là một sòng bạc ngầm nổi tiếng ở Paris, địa bàn rất lớn, trang trí hoành tráng, luật lệ cũng rất chặt chẽ, được dân chơi cờ bạc trên thế giới ưa chuộng, công việc kinh doanh có thể nói là vô cùng phát đạt.
Lan Khuê cho xe đậu dưới bóng cây cách đó không xa, rồi quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tiểu thư, cô cứ vào trong từ cánh cửa đó, chỉ cần cho bọn họ nhìn tấm thẻ đen của cô là bọn họ sẽ dẫn cô đến phòng VIP. Đông Quách Dịch chắc hẳn đã vào trong. Đây là ảnh của ông ta, cô nhận dạng trước đi.”
Chương 1015: Vào sòng bạc Thánh Nguyên
Lan Khê đưa di động của mình cho Kỷ Hi Nguyệt nhìn thử. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong hình là người đàn ông Trung Quốc với bộ ria mép, mái tóc bóng mượt chải ngược ra sau, nhìn khá giống với mấy nhân vật đóng trong Bến Thượng Hải xã hội cũ.
Ông ta trông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, thân hình gầy còm, rất dễ nhận dạng.
“Đây là bản đồ của sòng bạc Thánh Nguyên, cô nhớ xem kỹ đường rút lui.” Lan Khê gửi cho cô, sau đó nói: “Bất luận cô ra từ cửa trước hay cửa sau thì tôi cũng ở trong con hẻm tối đợi cô. Nếu cô có thể dụ được ông ta qua bên đây rồi mới ra tay thì quá tốt, còn nếu không được, cô cứ gõ cửa sau rồi đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ tới cửa sau đón cô.” Lan Khê vừa nói vừa đưa tay chỉ xung quanh.
Kỷ Hi Nguyệt quan sát một hồi lâu, sau nói gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, nhưng có thể là thời gian sẽ hơi lâu đấy.”
“Không sao, cứ giữ liên lạc. Nhưng cô phải tuyệt đối cẩn thận nhé.” Lan Khê dặn dò Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười: “Tôi hiểu rồi, chị yên tâm.”
Nói xong Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, bên ngoài chiếc váy body màu đen là một chiếc áo khoác cao cấp màu be, đạp lên đôi giày cao gót bước đi trong bóng tối lờ mờ dưới ánh đèn đường, trông cô giống hệt như một vị phu nhân quý phái, tự tin bước thẳng tới lối vào sòng bạc.
Càng đến gần sòng bạc, lượng người cũng đông hơn. Khách ngoại quốc cũng có rất nhiều, cả gái đi.ếm và ma cô cũng đứng đầy đường. Ngoài ra còn có một vài tên rất giống côn đồ, trong miệng toàn thốt ra đủ loại ngôn ngữ.
Tuy nhiên, hai bên cửa ra vào của sòng bạc đều có bảo vệ đứng canh, cho nên chỉ cần bước chân vào khu vực này, những tên bát nháo kia cũng không dám nói năng lung tung nữa.
Kỷ Hi Nguyệt vừa bước qua đã thu hút được rất nhiều ánh mắt, nhóm gái đi.ếm tưởng cô là đối thủ của bọn họ, khách làng chơi thì cho rằng cô là hàng tươi mới, còn một vài tên côn đồ thì tưởng cô là phú bà, người nào cũng muốn tiến lên phía trước.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chân bước tới cổng sòng bạc, lúc này mọi người mới biết người phụ nữ này là một dân nghiện cờ bạc.
Bảo vệ dùng tiếng Anh hỏi một câu, Kỷ Hi Nguyệt liền lấy chiếc thẻ màu đen sáng lóa ra.
Người bảo vệ đó lập tức thay đổi thái độ, tươi cười niềm nở dẫn Kỷ Hi Nguyệt vào trong.
Vừa bước vào cửa, khung cảnh bên trong khiến Kỷ Hi Nguyệt như được mở mang tầm mắt. Lượng người bên trong tấp nập đông đúc, đủ các loại âm thanh hò hét phấn khích và tiếng máy móc nối tiếp nhau.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tai mình như sắp bị điếc đến nơi, bởi vì thính lực của cô thật sự rất tốt.
Cô đưa mắt quan sát xung quanh, người đến đây chơi đến từ khắp nơi trên thế giới và đủ loại màu da, cô còn phát hiện người Châu Á cũng không ít, có điều không biết là người Trung Quốc, Nhật Bản hay là Hàn Quốc.
Cô được bảo vệ đưa thẳng vào gian phòng có cánh cửa sang trọng, sau đó bảo vệ hai bên lại mở cửa cho cô.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, đập vào mắt cô là khung cảnh còn hoành tráng và rực rỡ hơn, nhưng lượng người đã bớt đi không ít, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi bàn còn rộng rãi hơn rất nhiều. Vệ sĩ bưng khay rượu và đồ uống di chuyển khắp nơi, châm trà đổ nước cho các khách chơi.
Bảo vệ nói với cô một câu gì đó bằng tiếng Anh rồi rời đi, sau đó có một vệ sĩ giống như người chia bài bước tới, còn mang theo một cái khay, trên đó là năm xấp thẻ đánh bạc.
Một khay như vậy là một triệu, Kỷ Hi Nguyệt hiểu. Cô nhìn xung quanh, sau đó ngồi xuống một chiếc bàn đang đánh Tài Xỉu. Người chia bài đặt thẻ đánh bạc trước mặt cô, Kỷ Hi Nguyệt giao tấm thẻ đen cho anh ta.
Chiếc bàn này có tổng cộng bảy người, bốn nam và ba nữ, cộng thêm người chia bài và nhân viên hỗ trợ người chia bài.
Mọi người không ai nói chuyện với ai, chỉ tập trung vào các con số trên bàn để đặt cược. Kỷ Hi Nguyệt tạm thời chưa hiểu luật chơi, nên cầm đại một một triệu chip đặt vào cửa Tài*.
(Đặt cược vào cửa Tài (Big) hay cửa Xỉu(Small) là kiểu cược đơn giản và phổ biến nhất trong trò xúc xắc. Tài, thắng nếu tổng điểm ba viên xúc xắc là 11-17 điểm. Xỉu, thắng nếu tổng điểm ba viên xúc xắc là 4-10 điểm – nguồn: Google.)
Một chốc sau, người chia bài rung chuông, ý là đã chọn mua xong thì bỏ tay ra, sau đó nhấn nút lắc xúc xắc, tiếng chuyển động không ngừng nghĩ của viên xúc xắc trong chiếc hộp liền vang lên.
Chương 1016: Vận may không được tốt lắm
Kỷ Hi Nguyệt quan sát mấy tay đánh bạc, hầu như người nào cũng vô cảm, chắc hẳn đều là dân lão luyện, ánh mắt chỉ dán chặt vào chiếc hộp màu đen kia.
Trong lúc viên xúc xắc chuyển động, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu vận công, thính giác lập tức trở nên nhạy bén, nghe rõ được từng viên xúc xắc đang phát ra âm thanh khác nhau, cuối cùng thì dừng lại.
Lần đầu Kỷ Hi Nguyệt nghe, nên không biết âm thanh thế nào là điểm số lớn, âm thanh thế nào là điểm số nhỏ, nhưng cô đã ghi nhớ được một số âm thanh, vì vậy cô đợi đến khi nắp mở ra.
Bên trong là ba viên xúc xắc, một-hai-ba, Xỉu!
Trong số tám người đặt cược, có năm người đặt Xỉu, ba người đặt Tài. Kỷ Hi Nguyệt xuống Tài, nên một triệu chíp lập tức bị lấy đi.
Hai người thua còn lại, có người thì thở dài, người thì mắng chửi một tiếng, còn năm người thắng khác thì mặt mày hớn hở, đang bận tính mệnh giá của viên xúc xắc trên phần bàn của mình.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên, sau đó xoay đầu nhìn vị trí xung quanh, ngoài trò Tài Xỉu này ra còn có đánh bài, nhưng quan trọng là cô không thấy bóng dáng của Đông Quách Dịch đâu, lẽ nào tên này vẫn chưa đến?
Hay là trừ chỗ này ra còn có phòng khác VIP hơn, tiền đặt cược lớn hơn? Thẻ chip thấp nhất ở đây cũng đã một triệu, chẳng lẽ còn phòng nào có thẻ chip thấp nhất là mười triệu?
Kỷ Hi Nguyệt cũng không sốt ruột, Lan Khê đã nói tên đó nhất định sẽ đến, nên cô cứ việc đợi là được. Hay là cô tạo ra chút động tĩnh để thu hút tên đó đến tìm mình nhỉ?
Dù sao thì mấy tay cờ bạc cũng rất có hứng thú với mấy tay cao thủ.
Lần thứ hai Kỷ Hi Nguyệt đặt cược, cô xuống hai triệu cửa Tài, kết quả ra vẫn ra cửa Xỉu. Kỷ Hi Nguyệt chỉ biết lắc đầu cười, mấy tay bạc khác cũng cười, chọc cô vận may quá kém.
Lượt đặt thứ ba, Kỷ Hi Nguyệt đổi sang Xỉu, xuống năm triệu, kết quả ra Tài. Mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt vẫn nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này chắc là giàu lắm, có điều thua liên tù tì ba ván như vậy cũng khá đen.
Tài Xỉu, lớn nhỏ, bình thường là lớn hoặc nhỏ, đôi hoặc đơn, xác suất ra Tài hay Xỉu là 50%, đương nhiên vẫn có vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như cả ba cùng giống nhau thì gọi là Xổ bão*, nhưng cơ hội này rất nhỏ.
(Xổ bão: Cược ba, tức là đặt cược ba viên xúc xắc sẽ cùng điểm số. Có hai loại cược ba, cược vào một bộ ba cụ thể từ bộ 1 đến bộ 6, tỷ lệ trả thưởng là 1:180, hoặc là cược ra một bộ ba bất kỳ, tỷ lệ trả thưởng sẽ là 1
Hoặc có thể cộng điểm số của ba viên xúc xắc lại, nhưng xác suất thắng khó hơn, nên bình thường rất ít người đặt cược.
(Có các ô tổng điểm từ 4 đến 17 để đặt cược. Tỷ lệ trả thưởng của mỗi ô cũng khác nhau. Chẳng hạn như cược tổng điểm là 4 thì 1 ăn 60, còn cược tổng điểm là 5 thì 1 ăn 30, vv, – nguồn: Google.)
Kỷ Hi Nguyệt hơn nửa cơ hội đã thua liền ba ván, đây gọi là mở hàng kém may mắn.
Qua ba bàn chơi thử, Kỷ Hi Nguyệt đã nắm vững được âm thanh điểm số lớn nhỏ khi đổ xúc xắc, còn hai bàn trước là do cô đoán mò nên đặt cược sai phương hướng.
Cho nên lần này cô lại kêu mười triệu thẻ chíp, đem hết mười triệu đó đặt vào cửa Xỉu.
Bình thường mấy người chơi cờ bạc không biết cách đánh sẽ chơi như vậy. Thua ván đầu tiên sẽ gấp đôi tiền cược trong ván thứ hai, thua ván thứ hai cứ thế lại nhân đôi tiền cược lên. Dù sao thắng được một ván cũng lấy lại hết thôi?
Những người đánh bạc mang tâm lý như vậy thường là người thua thảm hại nhất, vì trên sòng bạc, cứ mỗi phút lại có mười cửa Tài hoặc hai mươi cửa Xỉu được mở ra, và một Xổ bão chen vào. Cứ như vậy, người chơi có thể thua đến tán gia bại sản, vì tiền nhân đôi cũng không đủ chung thua.
Giống như Kỷ Hi Nguyệt vậy, nếu ván thứ tư cược thua mười triệu, ván thứ năm sẽ là hai mươi triệu, ván thứ sáu sẽ là bốn mươi triệu. Triệu Húc Hàn cho cô tấm thẻ năm mươi triệu, cũng tức là chưa đến ván thứ sáu thì cô đã thua sạch banh, làm gì còn tiền để chơi tiếp nữa?
Cho nên, mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt tăng gấp đôi tiền đặt cược như vậy thì có chút lo lắng cho cô, cũng có người lắc đầu. Nhưng trên sòng bạc, bình thường mấy con bạc lão luyện sẽ không rãnh để khuyên ngăn người khác. Vì một khi khuyên sai, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ẩu đả.
Người chia bài lần nữa xác nhận Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xỉu mười triệu bằng tiếng Anh, bởi vì mười triệu được coi là con số khá lớn trên bàn này. Những người khác đặt cược nhiều nhất cũng chỉ có năm triệu .
Chương 1017: Vận may bắt đầu tốt lên
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười gật đầu, người chia bài cũng cười cười với cô. Lúc này, bàn bên cạnh nghe thấy ai đặt cửa Xỉu mười triệu thì cũng có chút hiếu kỳ mò qua xem.
Sau khi chốt xong, người chia bài mở nắp xúc xắc ra, bên trong ba con xúc xắc là hai-hai-bốn, tám điểm, Xỉu!
“Yeah!” Kỷ Hi Nguyệt hô lên một tiếng. Thực ra cô đã đoán được tám điểm, còn muốn đặt cược gấp hai mươi lần.
Nhưng cô không muốn còn chưa gặp được Đông Quách Dịch đã bị đuổi ra ngoài, nên phải tiết chế lại một chút.
Mấy người trên bàn chúc mừng Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt lấy lại tám triệu đã thua, hơn nữa còn thắng được hai triệu. Cô bèn lấy hai triệu đó đặt cược ván tiếp theo, lần này cô xuống cửa Tài, nhưng thua.
Ván kế tiếp cô xuống mười triệu cửa Tài thì lại thắng.
Sau đó cô cứ liên tục năm triệu rồi mười triệu cửa Tài, ván nào cũng thắng lớn. Người chia bài bắt đầu đổ mồ hôi, những người khác cũng vô cùng phấn khích, Kỷ Hi Nguyệt liên tục reo hò.
Kỷ Hi Nguyệt hơi khát nước, thấy vệ sĩ bưng sâm panh đến, cô liền cầm lấy một ly, sảng khoái uống vào một hơi, nhưng vấn đề là vẫn chưa thấy Đông Quách Dịch xuất hiện? Mà đã hơn một tiếng trôi qua rồi.
Cô có nên nhắn tin cho Lan Khê để hỏi xem tình hình không nhỉ?
Xét cho cùng thì cô đến đây cũng không phải để đánh bạc kiếm tiền, tuy là cô cũng đã kiếm được chút đỉnh mang về.
Nhẹ nhàng lượm được một trăm triệu, bằng với số tiền đã đầu tư của Húc Nguyệt, xem ra trò này cũng dễ kiếm tiền phết.
Mấy tay cờ bạc mà biết Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ như vậy, chắc chắn rất muốn bóp chết cô, vì không phải ai cũng như cô, muốn thắng là thắng được!
Kỷ Hi Nguyệt dừng đặt cược, quan sát mọi người chơi vài set, có người thắng, cũng có kẻ thua.
Có người bắt đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đặt cược, sau đó đặt theo cô, hy vọng có thể đu theo vận may của cô để thắng được vài ván.
Kỷ Hi Nguyệt thấy như vậy cũng không phải là cách, chỉ có thể tiếp tục đặt cược. Lần này cô đặt năm triệu, nhưng để thua. Cô nhớ đến lời của Triệu Húc Hàn, không thể thắng quá nhiều, phải đợi Đông Quách Dịch xuất hiện.
Các ván sau bình thường trở lại, Kỷ Hi Nguyệt có thắng có thua, thu vào bỏ ra cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng tiền trong tài khoản thì vẫn còn nguyên năm mươi triệu.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt quyết tâm thắng nhiều hơn để dụ Đông Quách Dịch xuất hiện, cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông đang bước vào, chính xác là Đông Quách Dịch. Ông ta cùng một người chia bài bước vào. Không biết bọn họ đang nói gì đó mà người chia bài có vẻ không vui.
Bộ ria mép trên mặt Đông Quách Dịch rung rinh theo nụ cười, sau đó ông ta vỗ vai người chia bài rồi cầm khay chip bỏ đi.
“Hai mươi triệu, Tài!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, khiến cho Đông Quách Dịch vừa định bước đến bàn đánh bài liền xoay người đi về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Mọi người hình như đều quen biết Đông Quách Dịch. Xem ra tên này là một tay cờ bạc lão luyện ở đây, người chia bài còn chào hỏi ông ta.
Đông Quách Dịch nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười cười, dùng tiếng Anh hỏi: “Con lai?”
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu liếc nhìn ông ta rồi gật đầu, sau đó xoay lại hối người chia bài mở xúc xắc.
“Đợi chút, tôi đặt mười triệu, Xỉu!” Đông Quách Dịch cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt là kiểu phụ nữ ăn may, nên ông ta cũng muốn góp vui, mua cái ngược lại cô.
Tất nhiên ông ta có thể đặt cược riêng lẻ, nhưng ông ta không quan tâm đến việc thắng thua trong bàn đầu tiên, hoàn toàn là mang tâm thế chơi đùa.
Kỷ Hi Nguyệt lại xoay đầu nhìn ông ta, khóe miệng khẽ giật giật.
Đông Quách Dịch ngồi xuống, nheo mắt nhìn người chia bài, cười nói: “Vẫn chưa mở?”
Ngươi chia bài hô lên một tiếng, sau đó mở nắp xúc xắc ra, bên trong là năm-năm-sáu, Tài!
“Hahaha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười sảng khoái, vô cùng đắc ý nhìn Đông Quách Dịch với dáng vẻ khiêu khích: Ai kêu ông xuống ngược tôi, cho thua chết ông!
Chương 1018: Sắc mặt thay đổi
Đông Quách Dịch bật cười: “Xem ra quý cô đây khá may mắn nhỉ!”
“Đương nhiên, từ nãy đến giờ tôi vẫn thắng mà. Chú đến đặt cược ngược tôi, làm tôi còn tưởng vận may của mình sắp biến mất, nào ngờ tôi lại là người triệt tiêu vận may của chú. Chú này, tôi thấy chú đừng nên đánh Tài Xỉu nữa thì hơn!” Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra xem thường vẻ mặt của ông ta.
Nhưng Đông Quách Dịch lại bật cười: “Không sao không sao. Vận may là thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, mong là quý cô đây vẫn luôn may mắn.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, biểu cảm rõ ràng không hài lòng, nhưng lúc hai mươi triệu chíp đẩy tới trước mặt cô, cô lại tươi cười rất hớn hở.
Đông Quách Dịch nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn ngậm ý cười.
Bàn tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xỉu mười triệu. Đông Quách Dịch nghệt ra một lúc, sau đó cũng đặt cửa Xỉu theo cô.
Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra khinh thường ông ta, dáng vẻ đó có ý là: chú vẫn muốn đu bám vận may của tôi sao?
Bảy người còn lại có hai người đặt Tài, những người còn lại đặt theo Kỷ Hi Nguyệt, số chip gần như đổ về một bên.
Kết quả mở ra là Xỉu, sắc mặt người chia bài liền trở nên khó coi, còn Kỷ Hi Nguyệt thì cười càng tươi rói.
Bàn tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt không đặt trước nữa. Đông Quách Dịch nhìn cô, sau đó đặt cửa Xỉu mười triệu. Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt, ván này là Tài, rõ ràng Đông Quách Dịch đang cố ý, nhưng cô chỉ muốn thu hút sự chú ý của ông ta, vì vậy cô phải giành chiến thắng trong mọi ván.
Thế nên cô đã đặt năm triệu cửa Tài, hơn nữa còn là người đặt cuối cùng. Dù sao cô cũng không muốn sòng bạc tìm đến cửa, nên đặt cuối cùng để những người khác tự đặt theo ý mình.
Kết quả là Kỷ Hi Nguyệt lại thắng, Đông Quách Dịch chỉ cười cười nói: “Cô đây quả nhiên rất may mắn.”
“Đương nhiên, vận may của tôi đến Thần tài còn cản không được mà.” Kỷ Hi Nguyệt từ tốn chơi, lần này xuống mười triệu. Mọi người thấy cô càng lúc đặt càng nhỏ, tưởng cô không muốn chơi nữa, nhưng vẫn theo cô rất nhiều.
Đông Quách Dịch khẽ nhíu mày, không phải ông ta không biết điểm số, chỉ là không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại đoán chuẩn như vậy. Lẽ nào vận may của một người tốt đến thế? Hay thực ra người phụ nữ này cũng là một người tu luyện khí công?
Thời gian tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt vẫn là người đặt cuối cùng, hơn nữa ván nào cũng chỉ đặt một triệu, bởi vì cô đã thắng sáu mươi triệu rồi.
Những người khác cũng không đặt nữa, bởi vì bọn họ đều theo Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại khăng khăng đặt cuối cùng, thế nên cho dù muốn đầu cơ trục lợi cũng bị người chia bài từ chối.
Đông Quách Dịch vẫn đặt bình thường, có lúc giống Kỷ Hi Nguyệt, có lúc khác.
Mãi cho đến khi xuất hiện một ván xúc xắc mà trong đó ba viên đều là số 3, Đông Quách Dịch nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
Sau khi cân nhắc, Kỷ Hi Nguyệt quyết định đặt cửa Xổ bão mười triệu. Nếu thắng, tỷ lệ thưởng sẽ gấp tám lần, tức là tám mươi triệu, tiền ăn được sẽ vượt qua một trăm triệu, đó cũng là con số tổn thất mà sòng bạc có thể phải đối mặt.
Đương nhiên, không phải lần nào sòng bạc cũng giở trò xã hội đen với khách chơi, có một số khách thua đến mấy mươi tỷ, khó khăn lắm mới ăn lại mười mấy tỷ, sòng bạc cũng vô cùng hoan nghênh.
Kỷ Hi Nguyệt đặt cửa Xổ bão xong, đưa mắt nhìn Đông Quách Dịch. Sắc mặt của Đông Quách Dịch đã thay đổi, bây giờ ông ta đã có chút khẳng định, người phụ nữ này có lẽ một người tu luyện khí công.
Nếu không, việc thắng liên tù tì mười mấy ván chưa kể đến, mà lẽ nào hiếm lắm mới xuất hiện một Xổ bão cô cũng có thể đoán trúng được? Ông ta cảm thấy, ngay cả vận may có tốt thế nào cũng không thể trăm phần trăm chắc chắn như vậy.
“Ông chú, không đặt nữa sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười với Đông Quách Dịch, nốt ruồi đỏ trên vành môi càng thêm quyến rũ.
Đông Quách Dịch đang còn định một ván gom lớn, nhưng lúc này lại bị Kỷ Hi Nguyệt đặt Xổ bão, giờ ông ta muốn đặt cái khác cũng thua, trừ phi cược tổng.
Chương 1019: Chuyển tiền vào thẻ đi
Nếu bây giờ Đông Quách Dịch cược tổng điểm là chín, và giả sử người phụ nữ này là cao thủ khí công, chắc hẳn sẽ biết ông ta cũng người tu luyện khí công. Thực sự có chút đau não. Nhưng vì không muốn bại lộ, ông ta chỉ còn cách đặt cửa Tài năm triệu, coi như thừa nhận mình đã thua.
Nhưng tối nay tâm tư ông ta không đặt vào chuyện thắng thua nữa, mà Kỷ Hi Nguyệt đã thu hút sự chú ý của ông ta.
Lúc này đã có khá nhiều người vây quanh bàn xúc xắc, đa số đều quen biết Đông Quách Dịch. Mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xổ bão một nghìn vạn thì nghĩ thầm chắc người phụ nữ này giàu có lắm.
Nếu không thì lấy đâu ra quyết đoán mà đặt cược lớn như vậy.
“Từ từ!” Thấy người chia bài chuẩn bị mở nắp, Kỷ Hi Nguyệt hô lên.
Mọi người đều sửng sốt. Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi có thể đặt thêm chứ? Ở đây có quy định giới hạn gì không?”
Người chia bài kinh ngạc, sau đó lập tức đáp: “Có thể đặt thêm.” Dù sao bàn này cũng chỉ có Đông Quách Dịch và Kỷ Hi Nguyệt đang chơi, “Không có giới hạn!”
“OK! Vậy tôi đặt hết vào Xổ bão nhé! Cũng không còn sớm nữa, chơi ván cuối đi, thắng thua gì cũng về ngủ thôi.” Kỷ Hi Nguyệt xoa xoa mặt mình, “Phụ nữ cũng cần phải dưỡng da nữa.”
Mọi người đều há hốc kinh ngạc, trên bàn của Kỷ Hi Nguyệt bây giờ đang có hơn một trăm triệu. Người chia bài lập tức dừng lại để đếm thử, là một trăm hai mươi mốt triệu!
“Phần một triệu này coi như là tiền boa cho mấy anh phục vụ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười, lấy ra một triệu đưa cho người vệ sĩ bên cạnh, “Anh chia cho mọi người đi.”ú
Người vệ sĩ đó cười tươi như hoa, vội vàng xin thứ lỗi. Ở đây tuy vẫn được nhận tiền boa, nhưng bình thường là trước khi khách ra khỏi cửa. Bởi vì thẻ chíp thấp nhất ở đây cũng đã là một triệu, nhưng đâu có ai mà hào phóng đến cảnh giới như người phụ nữ naỳ cho tiền boa hẳn một triệu?
“Một trăm hai mươi triệu? Quý cô, lần đặt cược này cũng khá lớn đấy.” Đông Quách Dịch vẻ mặt u ám nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Đâu có giới hạn đúng không? Một trăm triệu thì có gì lớn, thua thì thua thôi. Tôi cũng phải dạng quỵt nợ. Lẽ nào tôi thắng rồi, sòng bài sẽ quỵt của tôi sao? Một trăm hai mươi triệu, nếu tôi thắng, con số sẽ gấp lên tám lần, là được bao nhiêu ấy nhỉ? Chín trăm sáu mươi triệu? Xừ, cũng có nhiêu đâu, lẽ nào sòng bạc lại quỵt nợ?”
Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt như kiểu, một tỷ bạc đối với cô chỉ là con số nhỏ.
“Đương nhiên sẽ không!” Người chia bài nhanh miệng đáp. Lúc này những bàn bên cạnh cũng dừng lại, tràn sang bên đây hóng hớt chuyện.
Cũng may có vệ sĩ cản lại, nên Kỷ Hi Nguyệt không bị chen lấn.
“Thế thì tốt. Tôi cũng nghĩ sòng bạc lớn như vậy mà không trả nổi một tỷ thì nên dẹp tiệm sớm thì hơn. Thôi nhanh đi, để tôi còn về sớm, ngủ sớm dưỡng da, nếu không ông chồng của tôi sẽ nổi giận đấy!” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng nói.
Mọi người đều thắc mắc không biết chồng của người phụ nữ này là ai, hẳn cũng phải giàu có lắm.
“Mở!” Người chia bài chỉ có thể mở viên xúc xắc đã lắc xong từ nãy ra.
“Wow!” Vừa mới mở ra, một tiếng kinh hô như sấm nổ vang lên, Xổ bão! Kỷ Hi Nguyệt thắng rồi.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nói: “Đã nói là tối nay tôi nay mắn mà anh còn không tin.’ Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Được rồi, chuyển tiền vào thẻ đi, tôi phải về đây, ngày khác lại tới. Chỗ này có vẻ hợp mạng với tôi đấy.”
“Thưa cô, mời đi bên này. Chín trăm sáu mươi triệu là con số không nhỏ, xin cô đợi cho một lát, khoảng tầm mười phút.” Vị giám đốc bước tới, lịch sự nói.
“OK.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, đứng lên, dùng tiếng Trung nói với Đông Quách Dịch: “Chú này, hình như chú là người Trung Quốc thì phải? Mẹ tôi cũng là người Trung Quốc đấy.”
Chương 1020: Tôi tên là Tôn Nguyệt
Đông Quách Dịch nhất thời sửng sốt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt rời đi cùng bảo vệ, ông ta phản ứng lại và nhanh chóng đi theo.
Tối nay Đông Quách Dịch thua hơn vài chục triệu, nhưng ông ta không hề quan tâm, dù sao muốn thắng lại cũng là chuyện đơn giản, nhưng nãy giờ ở bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, ông ta rất muốn tìm hiểu xem nội tình bên trong là gì.
Trong phòng tài vụ VIP, Kỷ Hi Nguyệt yêu kiều bắt chéo chân, uống sâm panh chờ tiền vào thẻ, và đúng như dự đoán, Đông Quách Dịch cũng đi theo vào ngồi bên cạnh cô.
“Tôi là Đông Quách Dịch, xin hỏi quý danh của cô là?” Đông Quách Dịch mỉm cười chào hỏi.
“Tên tiếng Trung của tôi là Tôn Nguyệt, tiếng Anh là Ruth. Chú Đông Quách hình như là khách quen ở đây nhỉ? Hôm nay chú không định gỡ lại vốn sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng nghĩ ra một cái tên.
Tuy nhiên họ Tôn lại có chút đặc biệt. Giới khí công đều biết đến Tôn Thị ẩn môn là một gia tộc lính đánh thuê, tiền kiếm được đều đẫm mùi máu tanh.
Mai Ngọc lần trước gặp ở Mỹ cũng là sát thủ lợi hại nhất trong thời gian gần đây của Tôn gia, đáng tiếc là nhận phải nhiệm vụ khó nuốt nên đã mất một cánh tay trái trong tay Triệu Húc Hàn.
Nhưng rốt cuộc là ai đã thuê sát thủ của Tôn gia ám sátTriệu Húc Hàn nhỉ?
Kỷ Hi Nguyệt tạm thời cũng không nghĩ nhiều, cô nói mình họ Tôn để cho Đông Quách Dịch ảo tưởng một chút.
Quả nhiên, Đông Quách Dịch khẽ híp mắt lại, nói: “Tôn Nguyệt? Cô họ Tôn?”
“Đúng vậy, kỳ lạ lắm sao?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói, xem ra tên này thực sự đã nghĩ quá nhiều.
Đông Quách Dịch lập tức mỉm cười, lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là tôi cũng có một người bạn họ Tôn, nên cảm thấy có chút trùng hợp thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói: “Hóa ra là như vậy. Chú Đông Dịch là khách quen ở đây, không biết tôi thắng nhiều như vậy liệu có bất trắc gì không nhỉ?”
Đông Quách Dịch lập tức cười đáp: “Làm sao có thể? Thánh Nguyên là sòng bạc lớn, không có việc làm ăn vậy đâu.”
“Ồ? Phải không? Vậy sao trước đây tôi nghe nói thắng hơn một trăm triệu là không ra được khỏi đây?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày.
Đông Quách Dịch sửng sốt, sau đó cười xòa nói: “Chắc không đâu, dù sao thì tôi cũng chưa từng gặp qua trường hợp như vậy. Phải rồi, cô Tôn là khách du lịch? Hay là?”
Kỷ Hi Nguyệt nhàn nhàn đáp: “Tôi đến thăm họ hàng, nhưng tối nay tôi ra ngoài một mình, sợ người nhà sẽ biết tôi đến đây. Thật ngại quá, chắc chú Đông Quách cũng hiểu được tâm lý của mấy con bạc như chúng ta mà đúng không.”
“Haha, hiểu, hiểu chứ. Có điều cô Tôn Nguyệt ra ngoài một mình như vậy cũng khá nguy hiểm. Paris về đêm không phải là nơi an toàn với phụ nữ chỉ có một mình.” Đông Quách Dịch nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, dáng vẻ như bất cần đời: “Có gì đâu phải sợ. Tôi đã quen rồi. Lẽ nào còn ăn thịt được tôi hay gì?”
“Xem ra không có gì ngăn cản được sở thích của một con bạc nhỉ.” Đông Quách Dịch cũng rất thấu hiểu được điều này. Bình thường ngứa tay ông ta cũng ra ngoài làm vài ván, nhưng thực sự mà nói, thắng thua đối với ông ta chẳng có ý nghĩa gì cả. Có điều, ông cũng không dựa vào khí công để thắng quá nhiều, mất công không cẩn thận lại chuốc họa vào thân.
Ông ta cũng không thiếu tiền, với cuộc sống ở ngưỡng tuổi năm mươi, ông ta thích gì làm đó, kết giao vài người bạn tri kỷ, rãnh rỗi uống trà đàm đạo, đây mới gọi là cuộc sống hưởng thụ.
Kỷ Hi Nguyệt vừa thốt ra đã có chút hối hận, sau đó dè dặt nói: “Chú Đông Quách, ở đây không phải có mafia gì đó chứ? Dùng súng ấy? Nếu có thật chắc tôi sẽ gặp nguy hiểm mất, vì lỡ thắng nhiều quá? Bỏ đi, hay là tôi chơi thua lại một chút rồi hẳn về nhỉ.”
Đông Quách Dịch sửng sốt: “Cô còn muốn đánh bạc sao?”