Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 961-970
Chương 961: Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm
Hai người bước vào phòng ăn, một bàn đầy thức ăn, vô cùng thịnh soạn, A Năm thì đang phụ mở rượu.
Kỷ Thượng Hải lấy hai ly rượu từ trong tủ ra, nụ cười luôn hiện hữu trên mặt.
“Triệu chủ nhân, nào, hôm nay là ngày vui, chúng ta uống với nhau một ly.” Kỷ Thượng Hải nói.
“Bác trai, bác đừng gọi cháu là Triệu chủ nhân nữa, cứ gọi cháu là Húc Hàn được rồi.” Triệu Húc Hàn lật đật nói.
“Được được được, Húc Hàn, chúng ta ta cùng uống một ly đi. Tiểu Nguyệt, con cũng uống một chút chứ?” Kỷ Thượng Hải nhìn con gái, cười vui vẻ nói.
“Đương nhiên là phải uống rồi!” Kỷ Hi Nguyệt liền đáp, “Thím Lý, thím cũng ngồi xuống luôn đi.”
Thím Lý biến sắc: “Chuyện này, chuyện này không tiện lắm đâu.”
“Ngồi xuống đi, càng đông càng vui.” Triệu Húc Hàn nói với bà.
Thím Lý có chút ngại ngùng, Kỷ Thượng Hải nói: “Thím Lý, chúng ta đều là người quen cả, thím cũng đừng câu nệ quá. Ở đây không phải là Triệu gia, không có phân biệt trên dưới.”
Thím Lý đành phải gật đầu ngồi xuống, nhưng trong lòng rất vui. Trước nay bà chỉ có một mình, người nhà lui tới cũng chỉ có nhóm người Tiêu Ân, cho nên bà rất thích nấu ăn, vì nó đem lại cảm giác như có gia đình.
Nhưng bầu không khí tối nay lại mang đến cho bà cảm giác ấm áp hơn.
Kỷ Hi Nguyệt nâng ly rượu lên, nói: “Nào nào nào, cả nhà chúng ta làm một ly trước đã nào.”
Kỷ Thượng Hải lập tức lia mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ hờn mát, đây là nóng lòng muốn gả cho Triệu Húc Hàn hay là muốn dằn mặt ông không được ức hiếp cậu ta đây?
Đúng là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.
Mọi người cùng nhau cụng ly xong, Triệu Húc Hàn muốn nói gì đó, nhưng anh thật sự không biết phải mở lời thế nào, nên chỉ biết trầm mặc và gắp thức ăn cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, anh tự ăn đi, đừng gắp cho em nữa. Anh định vỗ béo em đấy à!” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời.
Mặt Triệu Húc Hàn đỏ lên: “Mập chút có sao đâu.”
“Dễ sinh đẻ hả?” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt liếc anh.
Triệu Húc Hàn nhất thời câm nín. Kỷ Thượng Hải liền lên tiếng: “Tiểu Nguyệt, miệng con lại bị bể rồi đúng không. Đừng có chăm chăm vào bắt nạt Húc Hàn.”
“Con đâu có, là anh ấy bắt nạt con thì có ấy. Con đâu thể ăn nhiều được như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi.
Triệu Húc Hàn liền gắp đồ ăn bỏ lại bát của anh, liếc nhìn cô rồi nói: “Như vậy được chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt cười khan đáp: “Được rồi được rồi. Anh cũng ăn nhiều vào đi.”
“Húc Hàn, lần này các cậu đi Mỹ thế nào? Mọi thứ thuận lợi chứ?” Kỷ Thượng Hải mở lời.
Triệu Húc Hàn liền đặt đũa xuống, trả lời: “Bác trai, mọi chuyện đều ổn thỏa, có điều lịch trình dày đặc quá nên cháu chưa đưa Tiểu Nguyệt đi chơi được nhiều nơi.”
“Tôi thấy ảnh của hai đứa rồi, cũng không tệ lắm.” Kỷ Thượng Hải nói, “Các cậu còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, bây giờ cứ làm tốt công việc trước đã.”
“Vâng ạ.” Triệu Húc Hàn liền đáp.
“Anh vâng cái gì, trẻ thì trẻ nhưng vẫn có thể đi du lịch đó đây chứ. Đâu thể từ sáng đến tối cắm mặt vào công việc được.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Triệu Húc Hàn liếc cô một cái, không có ý kiến.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Bố, bố có muốn ra ngoài du lịch không?”
Kỷ Thượng Hải sửng sốt: “Cũng lâu rồi bố chưa ra ngoài, vì công việc ở tập đoàn nhiều quá, chỉ riêng chuyện của chú hai con là đã làm bố bận đến sứt đầu mẻ trán rồi. Gần đây quả thực bố hơi đuối, muốn nghĩ ngơi tịnh dưỡng một chút.”
“Vậy bố đi du lịch đi, nghĩ ngơi cho khỏe.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
“Du lịch mà nghĩ ngơi à?” Thím Lý nói, “Du lịch cũng rất mệt đấy, còn không bằng ở nhà nghĩ ngơi.”
“Thím Lý, vậy là thím không hiểu rồi. Đi du lịch cũng có thể ở một khách sạn tốt hơn, mỗi ngày ra biển nằm đón gió. Du lịch kiểu này người ta gọi là nghĩ ngơi hưởng thụ.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Chương 962: Cách kiếm tiền
Thím Lý cười đáp: “Vậy thì đâu còn gọi là du lịch nữa. Ít nhất cũng phải đi ngắm phong cảnh hay danh lam thắng cảnh gì đó chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Không mệt thì đi đó đây, mệt thì đổi chỗ nằm nghĩ, dù sao chỉ cần không mệt là được. Thỉnh thoảng đổi môi trường sống, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn. Bố, bố cũng đừng vất vả quá. Con gái của bố cũng biết kiếm tiền rồi đấy.”
“Ồ? Con kiếm tiền gì? Kiếm tiền từ Húc Nguyệt sao?” Kỷ Thượng Hải vui mừng nói.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, có vẻ tiền lương mà cô kiếm được từ nghề phóng viên không được gọi là tiền nhỉ.
“Oh, có thể nói là như vậy. Bởi vì những chi phí mà trước đây bỏ ra đã bắt đầu thu lại được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói.
Triệu Húc Hàn liếc cô: “Chi phí đã bỏ ra bao nhiêu?”
“Cái đó em cũng không rõ, hình như năm ngàn vạn thì phải?” Kỷ Hi Nguyệt tính toán đại khái, chủ yếu là tiền đầu tư cho bộ phim của Lâm San đã là ba ngàn vạn.
Nhưng cũng may là những người mà bọn họ ký hợp đồng đều là người mới, nên chi phí cũng không đáng kể.
“Kiếm lại được chưa?” Kỷ Thượng Hải liền hỏi.
“Làm gì nhanh vậy được. Ý con là mới bắt đầu kiếm tiền thôi. Bố xem quảng cáo dầu gội đầu của Trần Á Nam chưa? Vừa mới ra mắt là đã nổi tiếng rồi, cho nên con nghe Cố Cửu nói có rất nhiều nhà quảng cáo đã gọi điện thoại đến mời Trần Á Nam đóng quảng cáo, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Ngoài ra bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San cũng đã đóng máy, công tác hậu kỳ khoảng tầm hai ba tháng, nhưng con đã yêu cầu bắt đầu phát sóng vào đúng ngày 11 Quốc Khánh. Bộ phim này chắc chắn sẽ kiếm về được bộn tiền.”
Kỷ Hi Nguyệt rất có lòng tin: “Nhìn đi, năm nay không chỉ thu hồi được vốn mà còn kiếm được rất nhiều tiền nữa.”
“Khá đấy. Như vậy thì tốt rồi.” Kỷ Thượng Hải nói.
“Đại tiểu thư, ánh mắt của cô cũng chuẩn thật.” Thím Lý khen ngợi cô.
“Vâng, haha. Anh Hàn có tin cuối năm nay em có thể kiếm được bộn tiền không?” Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn.
“Kiếm được bao nhiêu gọi là nhiều?” Triệu Húc Hàn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt liền sầm mặt, đúng vậy, trong mắt Triệu Húc Hàn chắc phải tầm ba trăm triệu đô la Mỹ mới gọi là nhiều, nhưng anh có khả năng kiếm ra được. Vậy cô nói cô có thể kiếm được mấy nghìn vạn thì có được gọi là bộn tiền không?
“Khụ khụ, không phải dựa trên tiêu chuẩn của anh, mà là tiêu chuẩn của em. Kiếm được năm nghìn vạn cũng là số tiền lớn rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Cuối năm, những người làm việc chăm chỉ hơn nửa năm nay sẽ có một năm mới tốt đẹp hơn.”
“Tiểu Nguyệt, hình như con nghĩ hơi xa rồi đấy. Chưa kiếm được tiền mà đã định khen thưởng cho nhân viên rồi sao?” Kỷ Thượng Hải vừa tức giận vừa buồn cười nói.
“Thì con có lòng tin như vậy mà. Với lại kiếm được tiền rồi thì phải chia nhau chứ, nếu không ai đâu dốc sức làm việc giúp con! Những người con mời về đều là thiên tài, sau này sẽ giúp con kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Con nghĩ qua năm là Húc Nguyệt của chúng con có thể lên sàn được rồi.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt thoáng lấp lánh.
Chỉ có lên sàn, tiền mới đẻ ra tiền, như vậy tài sản của cô mới dày lên được, mới có thể đáp ứng được điều kiện thứ hai của chủ mẫu Triệu gia.
Tập đoàn Kỷ Hải đã lên sàn, Bất Động Sản Kỷ Tinh cũng đã lên sàn, đối với nhiều người mà nói, hai công ty đã niêm yết này có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hai trăm triệu đô la Mỹ thì vẫn còn cách rất xa.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, chắc phải tầm năm công ty niêm yết như vậy mới đủ được điều kiện này.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Có tham vọng. Xem ra vốn đầu tư của anh đã đúng chỗ. Không biết là trừ lĩnh vực điện ảnh ra thì em có ý tưởng gì khác để kiếm tiền không nhỉ?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có thể đi đánh bạc không”
Kỷ Thượng Hải nổi đóa, quát: “Đương nhiên là không thể! Con không biết mẹ con ghét nhất là mấy trò cờ bạc sao?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ biến sắc: “Thì con nói chơi thôi mà, chứ có làm thật đâu.”
Quả thật Bạch Thu Hà rất ghét mấy người chơi cờ bạc, bởi vì trong cuộc đời làm pháp y của bà, có rất nhiều người đã nhảy lầu tự tự, mà phần lớn nguyên nhân đều là do đánh bạc thua rồi nợ nần chồng chất, sau đó chết đi để lại nợ nần cho người nhà, làm cho người nhà cả đời phải sống trong sợ hãi thì món nợ đó.
Chương 963: Quả thực rất yêu con gái ông
Triệu Húc Hàn liền nói: “Anh cũng không tán thành việc đánh bạc. Cho dù có thắng thì đó cũng không phải giải pháp lâu dài. Em vẫn nên kinh doanh hợp pháp thì hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu mà. Có điều em tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được công việc kinh doanh nào có thể kiếm được tiền một trăm phần trăm. Để đợt này em về rồi cân nhắc lại xem.”
“Công ty điện ảnh và truyền hình có thể mở rộng. Húc Nguyệt dùng điện ảnh và truyền hình để lên sàn, ngoài ra em còn có thể phát triển thêm các sản phẩm có liên quan đến hoạt hình, ví dụ như xưởng truyện tranh hoặc xưởng trò chơi. Mặc dù theo báo cáo mà anh thu được, những thứ này tạm thời chưa tốt lắm, nhưng nếu em có lòng tin và ý tưởng để làm những thứ này, biết đâu đó cũng là một cách để kiếm được tiền.” Triệu Húc Hàn thấy cô rối rắm thì vội gợi ý.
Mắt Kỷ Hi Nguyệt lập tức sáng lên: “Ừ sao em lại không nghĩ đến nhỉ! Thực ra em cũng từng nghĩ đến việc sau khi làm xong mảng điện ảnh và truyền hình sẽ phát triển thêm các sản phẩm có liên quan đến hoạt hình, nhưng em không nghĩ đến chuyện thành lập độc lập, đây cũng là cách có thêm một vài công ty niêm yết, tài sản cũng sẽ càng ngày càng lớn hơn!”
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn cười nói: “Vậy em đã nắm chắc rồi đúng không? Trước đây anh từng nghe em nói đến mấy thứ này, hình như có chút thú vị.”
“Ông chủ Triệu, thế anh có muốn đầu tư không?” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm nói.
“Bố có thể đầu tư.” Kỷ Thượng Hải liền mở lời, “Húc Nguyệt không có cổ phần của bố, công ty mới nên có chứ đúng không?”
Triệu Húc Hàn lập tức gật đầu: “Anh đồng ý. Công ty mới anh không thể đầu tư, đề phòng người ta điều tra ra, nói là anh làm bậy.”
“Vậy chứ Húc Nguyệt không phải anh bỏ ra một trăm triệu sao?” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi.
“Nhưng anh có ký hợp đồng với em không? Cố Cửu có ký hợp đồng với em không? Công ty chỉ có một mình em làm chủ tịch hội đồng quản trị, cho thấy em là độc quyền sở hữu, tức là công ty này hoàn toàn do em làm chủ, hiểu không?” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, đúng nhỉ, Triệu Húc Hàn cho cô một trăm triệu, Cố Cửu chủ động góp vào năm trăm vạn, nhưng bọn họ chưa từng ký hợp đồng với cô, thậm chí cô còn chưa bao giờ cân nhắc đến những chuyện này.
Cho nên nếu bây giờ Kỷ Hi Nguyệt không nhận thì cũng hoàn toàn có thể.
Nhưng điều này có nghĩa là gì? Triệu Húc Hàn và Cố Cửu, hai người đàn ông này hoàn toàn ủng hộ cô khởi nghiệp bất chấp hậu quả.
Kỷ Thượng Hải cũng sửng sốt không kém, nhìn Triệu Húc Hàn mà trong lòng có chút kinh hãi.
Một người dù có giàu có đến đâu cũng không tùy tiện đưa một trăm triệu cho ai đó, điều này cho thấy Triệu Húc Hàn thực sự quan tâm đến con gái của ông, hơn nữa thời điểm đó hình như giữa hai người vẫn chưa có mấy tình cảm.
Kỷ Thượng Hải đương nhiên không biết giữa Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đã có bao nhiêu ân oán dây dưa.
Thím Lý cũng có chút sững người, thật không ngờ cậu chủ lại hào phóng như vậy, đối với tiểu thư thật sự quá tốt. Nếu bà cũng có một người con gái như vậy, chắc chắn sẽ không chút do dự mà đồng ý gả cho Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh tốt với em thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra điều này.
“Em không định chia lợi nhuận cho anh sao?” Triệu Húc Hàn bật cười, cảm giác như hoa nở ngày xuân.
“Chia, chia chứ, em sẽ chia cho anh hơn một nữa, anh là đại ân nhân của em mà!” Kỷ Hi Nguyệt phấn khích nói, “Nhưng tiền của anh sớm muộn gì cũng là của em mà đúng không?”
Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn vươn tay sờ sờ đầu cô, ánh mắt dịu dàng, nói: “Đúng vậy, đều là của em hết.”
“Wow, vậy là em sắp phát tài rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng vui vẻ.
Kỷ Thượng Hải và thím Lý đưa mắt nhìn nhau, thím Lý khẽ nhướn mày, ý là ông thấy rồi chứ, cậu chủ nhà chúng tôi tốt với tiểu thư là điều không có gì bàn cãi.
Kỷ Thượng Hải có thể nhận ra điều này từ ánh mắt của Triệu Húc Hàn, cậu thanh niên này quả thực rất yêu con gái của ông.
Chương 964: Lời hứa dành riêng cho bác
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất hạnh phúc, không nghĩ đến Triệu Húc Hàn lại biểu hiện tốt như vậy. Cô liền nhìn sang Kỷ Thượng Hải, nói: “Bố, bố thấy rồi chứ? Anh Hàn đối xử với con rất tốt đúng không?”
“Con thiếu tiền lắm à? Bộ bố không cho con tiền tiêu sao?” Mặc dù Kỷ Thượng Hải đã nhận ra tình cảm của Triệu Húc Hàn dành cho Kỷ Hi Nguyệt, nhưng ông vẫn có chút ghen tị khi nhìn thấy cô con gái bảo bối của mình thích một người đàn ông khác đến vậy.
Kỷ Hi Nguyệt liền cười khổ nói: “Bố, con đâu phải có ý này. Người đối xử với con tốt nhất tất nhiên phải là bố chứ. Nào nào nào, cạn ly thôi! Rượu vang này mùi vị rất khá, bố uống thêm chút đi.”
“Đúng vậy, bác trai, cháu mời bác.” Triệu Húc Hàn cũng cầm ly rượu lên.
Kỷ Thượng Hải đành phải nâng ly chạm cốc, từ từ nhấm nháp hương vị của chai rượu vang này.
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đưa mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười đẩy ẩn ý.
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong không khí vui vẻ và hòa thuận, sau đó Kỷ Hi Nguyệt được thím Lý gọi vào bếp phụ việc, còn Kỷ Thượng Hải và Triệu Húc Hàn thì ngồi trong phòng khách uống trà.
Triệu Húc Hàn biết Kỷ Thượng Hải chắc chắn có lời muốn nói, vì vậy lại trở nên căng thẳng.
“Đây là Mang Sơn Tiểu Chủng, cậu uống thử xem, mùi vị cũng không tệ lắm đâu.” Kỷ Thượng Hải kêu Triệu Húc Hàn uống trà.
Triệu Húc Hàn lập tức cầm lên nhấp một ngụm: “Quả thực rất ngon. Nếu bác trai thích uống trà, bữa sau cháu sẽ bảo thím Lý mang sang đây một ít.”
Kỷ Thượng Hải lắc đầu: “Cậu đừng khách sáo, mấy thứ này nhà ai cũng có mà. Húc Hàn à, xem ra con gái của tôi rất thích cậu.”
Triệu Húc Hàn liền đáp: “Bác trai, cháu cũng rất thích Tiểu Nguyệt.”
“Tôi nhận ra được, nên tôi cũng không có ý định chia rẽ uyên ương, nhưng cậu phải hứa với tôi một chuyện.” Khuôn mặt già nua của Kỷ Thượng Hải lập tức trở nên nghiêm túc.
Triệu Húc Hàn nói: “Bác trai, bác nói đi ạ, chuyện cháu có thể làm được cháu nhất định sẽ làm.”
“Tôi muốn cậu bảo đảm sự an toàn cho Tiểu Nguyệt. Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi rồi đấy, tôi không thể chịu thêm sự đả kích nòa nữa.” Kỷ Thượng Hải nói thẳng.
Triệu Húc Hàn lập tức gật đầu: “Bác trai, cháu nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Nguyệt bằng tất cả khả năng. Bác yên tâm, nếu Tiểu Nguyệt có mệnh hệ gì, cháu sẽ đi theo cô ấy, đây là lời hứa cháu dành cho bác.”
“Đừng nói linh tinh. Tôi không hề hy vọng các cậu sẽ xảy ra chuyện. Để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là một chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này, cậu biết không? Cha mẹ không hy vọng xa vời con cái sẽ thành long thành phượng, điều họ hy vọng duy nhất là con cái được bình an và khỏe mạnh, cậu hiểu được tâm trạng của tôi chứ?” Kỷ Thượng Hải nhìn anh, nói.
“Bác trai, cháu hiểu. Bác yên tâm, chúng cháu sẽ chăm sóc bác an hưởng tuổi già.” Lời nói của Triệu Húc Hàn có chút sến sẩm.
Kỷ Thượng Hải rất hài lòng: “Tốt tốt tốt. Vậy cậu định khi nào cưới Tiểu Nguyệt?”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, không ngờ câu hỏi này lại đến nhanh như vậy.
“Tiểu Nguyệt theo cậu cũng đã lâu rồi đúng không? Hai đứa còn sống chung với nhau, để người khác nhìn thấy sẽ đánh giá con bé thế nào. Cho nên, nếu cậu đã nghiêm túc với Tiểu Nguyệt, vậy thì sớm cưới con bé về nhà đi.” Kỷ Thượng Hải thấy Triệu Húc Hàn do dự, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Bác trai, cháu biết, chỉ là có chút vấn đề nhỏ.” Triệu Húc Hàn không muốn che giấu, không mất công ấn tượng của Kỷ Thượng Hải về anh sẽ xấu đi.
Quả nhiên sắc mặt của Kỷ Thượng Hải càng lúc càng khó coi. Triệu Húc Hàn lật đật nói: “Cháu với Tiểu Nguyệt đã bàn với nhau là trong vòng ba năm tới sẽ kết hôn. Không phải là cháu không muốn cưới sớm, mà là vì có một quy tắc của Triệu gia Tiểu Nguyệt chưa đáp ứng được.”
Kỷ Thượng Hải tức giận: “Cậu cưới vợ mà còn cần quy tắc à?”
“Không phải không phải. Bác trai, bác đừng tức giận, nghe cháu giải thích đã.” Triệu Húc Hàn trán vã đầy mồ hôi.
“Giải thích cái gì! Tiểu Nguyệt nhà tôi không xuất sắc sao? Còn cần quy tắc? Có phải Triệu gia các cậu khinh thường con gái tôi không!” Kỷ Thượng Hải nổi đóa.
Chương 965: Thành khẩn thổ lộ
Triệu Húc Hàn lật đật đứng lên, cuống quýt nói: “Bác trai, không phải cháu có ý đó, là trên người cháu đang gánh quá nhiều áp lực, sợ Tiểu Nguyệt sẽ ấm ức.”
Kỷ Thượng Hải thở phì phò nói: “Lệ gì mà không thể phá?”
Triệu Húc Hàn sốt ruột nhìn về hướng phòng bếp, hy vọng Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện để giúp anh qua con trăng này. Anh sợ điều kiện gia thế nhà mình sẽ khiến Kỷ Thượng Hải càng thêm nổi đóa.
Kỷ Thượng Hải vốn đã giàu có, nếu biết mình còn bị ghét bỏ, chắc chắn ông ấy sẽ chém chết anh. Con gái bảo bối của mình điều kiện tốt như vậy, làm sao có thể chịu loại ấm ức này.
“Không cần nhìn Tiểu Nguyệt. Thành thật mà nói, tôi biết cậu có điều khó xử, nhưng con gái của tôi không thể chịu ấm ức được!” Kỷ Thượng Hải làm sao không nhận ra tâm tư của Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn vội vàng ngồi xuống, lo lắng nói: “Bác trai, đây là quy của của Triệu gia chúng cháu, cháu cũng rất căm ghét, nhưng với thân phận là chủ nhân của Triệu gia, cháu không thể không tuân thủ.”
Kỷ Thượng Hải nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Triệu Húc Hàn đầy sự lo lắng, trong lòng cũng có chút thoải mái hơn, ít nhất thì cậu ta cũng thực sự quan tâm đến Tiểu Nguyệt.
“Muốn làm chủ mẫu của Triệu gia, bắt buộc tài lực của nhà gái phải đặt được hai trăm triệu đô la Mỹ.” Triệu Húc Hàn khó xử nói.
“Cái gì!” Kỷ Thượng Hải thở dốc vì kinh ngạc, “Hai trăm triệu đô la Mỹ?”’
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, đây là điều kiện tiên quyết, còn không cháu phải từ bỏ vị trí chủ nhân.”
“Vậy cậu từ bỏ vị trí chủ nhân đi. Hai trăm triệu đô la Mỹ là tuyệt đối không thể! Tưởng hai trăm triệu nhân dân tệ thì còn tranh thủ được.” Kỷ Thượng Hải cảm thấy không thể.
Cả tập đoàn Kỷ Hải và Bất Động Sản Kỷ Tinh của ông cộng lại cũng chưa tới hai trăm triệu nhân dân tệ, làm sao có thể đạt được hai trăm triệu đô la Mỹ.
Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn thoáng chút đau khổ: “Bác trai, cho chúng cháu ba năm được không ạ? Hiện tại cháu chưa thể từ bỏ vị trí chủ nhân này, nhưng trong vòng ba năm tới, nếu Tiểu Nguyệt vẫn không đạt được yêu cầu này, chác sẽ từ bỏ vị trí này để cưới cô ấy.”
Kỷ Thượng Hải nháy mắt nghẹn lời, nếu yêu cầu cậu ấy từ bỏ vị trí chủ nhân thì có vẻ rất quá đáng, bởi vì ông biết vinh quang mà vị trí chủ nhân của Triệu gia mang lại rất lớn, đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được.
“Thế nên cậu muốn Tiểu Nguyệt mở công ty để kiếm tiền? Triệu gia của các cậu đã lắm tiền như vậy, hà cớ gì còn muốn nhà gái của Tiểu Nguyệt giàu có thế?” Kỷ Thượng Hải hỏi, “Là môn đăng hộ đối sao?”
“Không ạ, không phải là môn đăng hộ đối, mà là để trở thành chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Triệu, đặc biệt là hậu thuẫn cho chủ nhân, đề phòng nội bộ xảy ra bất ổn, cho nên đây là điều kiện tiên quyết. Năm đó cũng vì bố cháu cưới người mà ông không yêu, nên mới dẫn đến cái chết thương tâm của mẹ cháu, và tất cả cũng vì điều kiện này mà ra. Cháu sẽ không đi vào vết xe đổ của bố cháu, nhưng ít nhất thì cháu và Tiểu Nguyệt cũng phải cố gắng đấu tranh. Thực ra cháu muốn bảo vệ vị trí chủ nhân này cũng vì muốn điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ cháu, vì một khi cháu đánh mất vị trí này, cháu sẽ không còn khả năng để điều tra ra chân tướng sự thật nữa, cho nên bác trai, xin bác cho cháu và Tiểu Nguyệt thời gian ba năm, mà biết đâu cũng không cần lâu đến vậy.” Triệu Húc Hàn xem như đã bộc bạch tất cả.
Bởi vì trong lòng anh đã mặc định Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ duy nhất anh sẽ kết hôn, và Kỷ Thượng Hải chắc chắn sẽ trở thành bố vợ anh, nên anh bắt buộc phải nói cho ông ấy biết, là mình rất yêu con gái của ông ấy.
Kỷ Thượng Hải nhìn dáng vẻ thành khẩn thổ lộ của Triệu Húc Hàn thì biết những lời anh nói đều là sự thật.
“Cậu, mẹ cậu?” Kỷ Thượng Hải có chút lo sợ. Mẹ của cậu ấy bị người khác giết hại? Điều này có nghĩa là Kỷ Hi Nguyệt gả cho cậu ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm, muốn không có nguy hiểm thì bắt buộc phải đáp ứng được điều kiện chủ mẫu Triệu gia?
“Cái chết của mẹ cháu được thông báo là một vụ tai nạn, nhưng thực ra đó là một âm mưu. Nếu cháu không ngồi vững vị trí chủ nhân này, có lẽ cả đời này cũng không có cách nào điều tra được hung thủ thực sự đã giết hại mẹ cháu.” Trong đôi mắt của Triệu Húc Hàn thấp thoáng vẻ đau khổ, khiến Kỷ Thượng Hải chấn động sâu sắc.
Chương 966: Cậu chưa chạm vào con bé sao?
Kỷ Thượng Hải chợt nhớ đến vụ án mạng mà trước đây ông từng liên can, nếu không có Bạch Thu Hà cố chấp tìm ra bằng chứng cho ông, có lẽ ông đã trở thành hung thủ và bị xử bắn rồi.
Cho nên ông rất hiểu tầm quan trọng của việc tìm ra chân tướng, huống hồ còn là mẹ ruột của Triệu Húc Hàn.
“Ba năm?” Kỷ Thượng Hải nhìn anh, hỏi.
“Ba năm!” Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, “Nếu ba năm sau mà cháu vẫn chưa điều tra được hung thủ thật sự giết hại mẹ cháu, cháu sẽ từ bỏ vị trí chủ nhân để cưới Tiểu Nguyệt, cháu hứa!”
“Tại sao? Lão nào cậu không muốn tìm ra sự thật nữa sao?” Kỷ Thượng Hải có chút bất ngờ.
Triệu Húc Hàn cười khổ, đáp: “Nếu ba năm nữa vẫn không ra được sự thật, chứng tỏ cháu có ngồi lên vị trí này cũng vô dụng. Cháu sẽ tự mình đi điều tra. Vị trí chủ nhân này đối với cháu cũng không còn ý nghĩa nữa. Hơn nữa Triệu gia có quy định, trước năm ba mươi tuổi, chủ nhân bắt buộc phải kết hôn, để nối dõi tông đường, không được bỏ lỡ chuyện nuôi dưỡng thế hệ chủ nhân tiếp theo.”
Triệu Húc Hàn nói đến đây thì lắc đầu trào phúng: “Triệu gia là một gia tộc rất phong kiến và truyền thống.”
Kỷ Thượng Hải tiêu hóa những lời anh vừa nói, sau đó khẽ gật đầu: “Xem ra làm chủ nhân cũng không vui vẻ gì.”
“Nếu không phải vì mẹ cháu, cháu sẽ không tiếp nhận vị trí này, chỉ muốn làm một người bình thường.” Triệu Húc Hàn lén nhìn vào phòng bếp, hy vọng nhìn thấy người phụ nữ mình yêu xuất hiện.
Trong hai mươi bảy năm cuộc đời, trước năm tám tuổi là một tuổi thơ vui vẻ và hạnh phúc, nhưng sau năm tám tuổi, nụ cười đã biến mất khỏi cuộc sống của anh. Mãi đến năm hai mươi bảy tuổi, từ lúc Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu thay đổi, anh mới phát hiện ra mình cũng có tình cảm, biết cười biết vui như những người đàn ông bình thường.
Mặc dù quen biết Kỷ Hi Nguyệt từ năm cô mười tám tuổi, cũng là lúc cô theo đuổi Triệu Vân Sâm, nhưng trong ba năm vừa qua, Kỷ Hi Nguyệt chẳng khác gì một người phụ nữ hư hỏng. Ngoài sự bảo vệ cần thiết ra, anh thực sự cũng rất khó chịu cô gái này. Đâu ai điên mà đi thích một người phụ nữ cứ gặp mặt mình là mở miệng chửi bới chứ?
Mãi cho đến sau đêm hôm đó, tính cách của Kỷ Hi Nguyệt mới hoàn toàn thay đổi, giống như cô đột nhiên tỉnh táo, rồi sau đó hai người chung đụng với nhau, anh mới cảm nhận được niềm vui thực sự.
Cho nên anh nhất định phải giữ lại niềm vui này.
Kỷ Thượng Hải khẽ gật gù: “Nói thật thì tôi cũng không ngờ là hai đứa lại muốn kết hôn sớm như vậy. Dù sao Tiểu Nguyệt cũng mới hai mươi mốt, nhưng các cậu đã ở chung nhà với nhau, lỡ như có thai hay gì đó, danh tiếng của Tiểu Nguyệt sẽ bị hủy hoại mất.”
Mặt Triệu Húc Hàn lập tức nóng lên, sau đó khẽ ho khan vài tiếng, đáp: “Bác trai, cháu với Tiểu Nguyệt không có ở chung phòng.”
“Ý của cậu là cậu chưa chạm vào con bé?” Kỷ Thượng Hải cũng cảm thấy ngạc nhiên, hai người yêu nhau như vậy, còn sống chung nhà, làm sao không có gì phát sinh được?
Kỷ Thượng Hải thiết nghĩ, nếu là ông thì chắc chắn không thể, bởi vì ông là một người đàn ông bình thường.
Triệu Húc Hàn không biết nên trả lời thế nào. Nói chưa chạm vào cô thì cũng không đúng, vì chuyện đêm đó vẫn còn rành rành trước mắt, nhưng nói chạm rồi thì quả thực từ sau lần đó anh không hề chân chính chạm vào Kỷ Hi Nguyệt nữa.
“Bố, anh Hàn, hai người nói chuyện xong chưa?” Kỷ Hi Nguyệt bưng dĩa trái cây ra.
Đôi mắt Triệu Húc Hàn nhuộm ý cười, quả nhiên cứu tinh đã xuất hiện. Vấn đề này anh thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Kỷ Thượng Hải nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái, nói: “Sao ra nhanh vậy, sợ bố làm Húc Hàn khó xử hay gì?”
“Haha, thì có gì đâu mà trò chuyện cho nhiều. Con đợi lâu lắm rồi đấy. À đúng rồi, ngày mốt con phải đến thủ đô một chuyến.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng xoay chuyển chủ đề. Thấy mặt anh đỏ cả lên, cô cũng không biết là bố cô đã hỏi chuyện gì mà làm người đàn ông này khó xử như vậy.
“Lại đi à? Bận rộn nhỉ?” Kỷ Thượng Hải lập tức chuyển hương chú ý.
Chương 967: Không làm chuyện gì xấu hổ chứ?
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không phải con đã kể cho bố nghe chuyện người bạn Hạ Tâm Lan của con rồi sao? Cô ấy bị thương nên con muốn đến thăm, tiện thể đài truyền hình có chút chuyện kêu con đi xử lý luôn.”
“Thế à. Vậy đi mấy ngày?” Kỷ Thượng Hải hỏi, “Húc Hàn có đi không?”
“Nhiều nhất là một tuần. Bây giờ cũng chưa rõ. Anh Hàn nói sẽ đi với con, có thời gian bọn con sẽ đi chơi luôn, hihi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vừa mới nói chăm chỉ kiếm tiền, giờ lại muốn đi chơi. Để bố xem con kiếm tiền thế nào.” Kỷ Thượng Hải khinh thường cô, chỉ là nghĩ đến hai trăm triệu đô la Mỹ, con số này đúng là có chút giật mình.
“Bố, kiếm tiền dựa vào đầu óc. Chỉ cần có ý tưởng hay, đâu sợ không có ai giúp mình hiện thực hóa, đúng không? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nói với vẻ giảo hoạt.
Kỷ Thượng Hải thực sự muốn gõ vào đầu cô, ông không hề biết con gái của mình lại ăn nói ngọt xớt như vậy, đúng là tiểu quỷ.
Sau đó ba người bắt đầu tán gẫu đủ thứ chuyện, đến chín giờ, Kỷ Hi Nguyệt đề nghị quay về, vì Triệu Húc Hàn vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Tối nay biểu hiện của anh rất tốt, không hề cầm điện thoại ra giải quyết công việc, chỉ tập trung vào ăn cơm và trò chuyện với Kỷ Thượng Hải.
Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Hàn, nhìn thấy chưa? Bố em rất thích anh mà.”
Triệu Húc Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng em phải cố gắng kiếm tiền nữa. Bố em hỏi anh lúc nào thì cưới em đấy.”
“Hả? Nhanh vậy sao? Em mới hai mươi mốt tuổi thôi mà, có cần phải nôn nóng gả em đi thế không!” Kỷ Hi Nguyệt không còn gì để nói.
Triệu Húc Hàn đáp: “Bố em sợ em ở chung với anh bị tai tiếng, nói là lỡ như có em bé hay gì đó thì ông ấy sẽ rất mất mặt.”
“Làm sao có thể! Anh không nói với ông ấy là chúng ta ngủ riêng phòng à? Làm gì có chuyện có em bé được.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Chiếc xe đột nhiên rung lên, Tiêu Ân vội nói: “Tôi xin lỗi.”
Anh ta cũng bị giật cả mình. Nghe Kỷ Hi Nguyệt nói xong, sao có cảm giác cậu chủ nhà mình và tiểu thư giống như chưa làm chuyện gì đáng xấu hổ vậy? Nếu không đại tiểu thư đâu nói ra câu này. Rốt cuộc là sao đây?
Thím Lý rõ ràng nói là đã mấy lần nhìn thấy cậu chủ ngủ trong phòng của tiểu thư, chuyện này không phải quá kỳ lạ sao? Lẽ nào cậu chủ không lên được?
Trí tưởng tượng của Tiêu Ân càng lúc càng bay xa, để Triệu Húc Hàn mà biết được, chắc chắn sẽ mở não anh ta ra xem thử. Sao lại có thể tồn tại ý nghĩa khinh thường anh như vậy!
Triệu Húc Hàn cũng ho khan một tiếng, rồi nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Anh đang định giải thích thì em đi ra đó.”
“Để em về giải thích lại với bố là được.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, “Em đang còn trẻ như vậy, làm sao mang thai được. Anh Hàn, anh phải lý trí lên, bất kể chúng ta có làm gì thì trước khi chưa kết hôn cũng không được để em mang thai, biết chưa?”
Đôi đồng tử của Triệu Húc Hàn lập tức tối sầm, sao lại lấy lôi chủ đề này ra thảo luận tự nhiên thế nhỉ? Cô thực sự không biết anh đã vã thế nào sao?
Xem ra tối nay về sớm, có cơ hội phải thử mới được. Suy cho cùng cũng không biết bệnh tâm lý của cô liệu còn phát tác không.
“Khụ khụ, biết rồi.” Triệu Húc Hàn đành phải đáp lại.
“Anh với bố nói chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ định nghe lén, nhưng cuối cũng vẫn quyết định từ bỏ, không mất công bố cô lại nổi giận.
“Cũng đâu nói gì nhiều, tán gẫu mấy chuyện linh tinh thôi. Có thể thấy được bố em rất yêu thương em.” Triệu Húc Hàn ôm cô, nói.
“Anh nói chuyện thừa thật đấy. Có bố mẹ nào mà không thương con mình.” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn anh.
Chương 968: Đừng tàn nhẫn như vậy
Kỷ Hi Nguyệt vừa dứt lời, chiếc xe lại đột ngột rung lên.
Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn tát cho mình một cái. Người trong hệ thống Triệu gia đều là trẻ mồ côi, tức là bố mẹ đã qua đời hoặc bị bố mẹ bỏ rơi, nên chắc hẳn Tiêu Ân sẽ rất buồn khi nghe thấy câu này. Miệng cô đúng là bị bể thật rồi.
“Tiêu Ân, tối nay cậu cũng uống rượu sao?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng hỏi.
“Không, không có.” Tiêu Ân vội vàng nói.
“Hay là nhớ đến bố mẹ cậu?” Lời nói của Triệu Húc Hàn giống hệt như đâm thẳng vào tim Tiêu Ân một nhát dao, nỗi chua xót khiến anh ấy gần như không thể giữ được tay lái.
Đây là đề tài mà những đứa trẻ mồ côi trong hệ thống Triệu gia không bao giờ dám động đến. Trên đời này làm sao có những bậc cha mẹ tàn nhẫn đến nổi vứt bỏ cả con mình như vậy?
Tiêu Ân được Triệu gia đón về từ trại trẻ mồ côi. Trong ký ức của mình, anh ấy là người không có bố mẹ, nhưng có ai mong muốn mình không có bố mẹ đâu?
“Không có, cậu chủ.” Giọng nói của Tiêu Ân có chút nặng nề.
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, người của Triệu gia đa số đều là cô nhi, các anh không giúp bọn họ tìm lại bố mẹ sao? Bây giờ khoa học công nghệ đã phát triển như vậy, chắc là sẽ tìm được chứ?”
Triệu Húc Hàn khẽ lắc đầu: “Đây là chuyện không được phép. Từ khi tuyên thệ bước chân vào nhà họ Triệu, bọn họ đã trở thành người của Triệu gia. Triệu gia chính là cha mẹ tái sinh của bọn họ. Tiêu Ân, cậu rõ chưa?” Giọng nói của Triệu Húc Hàn rất lạnh lùng.
“Cậu chủ, đã rõ!” Tiêu Ân lập tức đáp.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút khó chịu: “Chuyện này hình như hơi vô lý thì phải? Cho dù có nuôi dưỡng bọn họ thì cũng phải để cho bọn họ biết bố mẹ mình là ai chứ?”
“Em đừng suy nghĩ bận lòng nữa. Có thể nhẫn tâm vứt con mình vào cô nhi viện, tìm về nữa để làm gì? Chỉ làm tăng thêm sự bi thương mà thôi.” Triệu Húc Hàn nói.
“Đúng vậy, đại tiểu thư, cậu chủ nói rất đúng, tìm lại làm gì nữa? E là càng thêm hận sự nhẫn tâm của họ năm xưa thôi.” Tiêu Ân cười chua xót, “Là Triệu gia đã cho chúng tôi tất cả, thế nên tôi sẽ tận lực trung thần với Triệu gia. Tôi là người nhà họ Triệu.”
Kỷ Hi Nguyệt thở dài, nói: “Tôi không phải có ý này, nhưng đã là người thì ai chẳng có nhân quyền. Suy cho cùng, bố mẹ cũng đã sinh thành ra chúng ta, cho dù họ không tốt đi chăng nữa thì cũng nên liếc mắt xem họ còn sống hay đã chết chứ. Tôi nghĩ đó cũng là một điều để cho cuộc sống không hối tiếc!”
“Đại tiểu thư, cô thật lương thiện, nhưng sống lương thiện thường có xu hướng mang đến nhiều rắc rối và đau khổ cho bản thân.” Tiêu Ân đột nhiên cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Được rồi. Nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nhân đạo một chút. Anh Hàn, anh nghĩ thế nào?”
Triệu Húc Hàn gõ vào đầu cô một cái: “Đừng nói linh tinh, đây không phải là chuyện nhỏ, rất có khả năng sẽ mang đến họa sát thân cho Tiêu Ân.”
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, “Lẽ nào Triệu gia không cho phép bọn họ nhận tổ quy tông?”
“Bọn họ là người của Triệu gia, em nói xem?” Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng đôi đồng tử sâu thẳm.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn sâu vào ánh mắt sắc bén của anh, đành gật đầu nói: “Thôi được rồi, coi như em nghĩ đơn giản đi.”
“Cám ơn đại tiểu thư, tôi không sao đâu, thật đấy.” Tiêu Ân cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe dứt câu, không hiểu sao mũi lại có chút chua xót: “Tiêu Ân, ở trước mặt chúng tôi anh không cần nói dối. Anh có muốn biết bố mẹ của mình lúc còn ở trên đời này dáng vẻ thế nào không?”
“Tiểu Nguyệt!” Triệu Húc Hàn thực sự muốn bóp chết người phụ nữ này.
“Anh Hàn, Tiêu Ân là người của mình mà đúng không? Anh ấy không chỉ là một quản gia, một cấp dưới, mà còn là người thân của chúng ta nữa, anh đừng nhẫn tâm như vậy được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền dẩu môi nói với Triệu Húc Hàn.
Chương 969: Anh chiều cô đến tận trời
Triệu Húc Hàn thoáng chấn động, nhìn chằm chằm vào gáy Tiêu Ân, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
“Có lẽ tôi quá máu lạnh, cũng không hiểu được suy nghĩ của một cô nhi mà chỉ biết máy móc thực hiện quy tắc của Triệu gia. Tiêu Ân, cậu tự nói thử xem, đây cũng là câu trả lời mà tiểu thư muốn biết.” Rất lâu sau Triệu Húc Hàn mới cất tiếng, “Cậu có muốn biết bố mẹ của mình là ai không?”
“Cậu chủ, tôi không muốn biết. Cảm ơn tiểu thư. Tôi thât sự không muốn biết.” Giọng nói của Tiêu Ân có chút khàn, Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe là đã biết anh ấy đang xúc động.
“Thôi được rồi, dừng chủ đề này ở đây đi. Tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên nhắc đến nó. Nhưng mà Tiêu Ân, anh hãy nhớ là tôi xem anh như người nhà, cho nên chỉ cần anh muốn, tôi sẽ giúp anh, thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Tiêu Ân, “Đương nhiên đây không phải là phản lại Triệu gia. Tôi chỉ cảm thấy ai cũng có quyền được biết thôi. Làm như vậy không có nghĩa là sau này không trung thành với Triệu gia nữa.”
Tiêu Ân cảm động đến chảy nước mắt, vội vàng đáp: “Cảm ơn cô, đại tiểu thư.”
Triệu Húc Hàn khẽ xoa đầu cô, anh biết mình không thể ngăn cản. Người phụ nữ này tốt bụng và chính nghĩa như vậy, khiến anh không biết nên làm thế nào mới phải, nhưng rõ ràng là những thứ nhân văn trong lòng anh đều do cô cảm hóa mà có.
“Anh Hàn, liệu anh có trách em không? Có phải em là một kẻ càn quấy không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, hỏi.
“Anh biết em lương thiện, chỉ cần không mang đến nguy hiểm cho em, em muốn làm gì anh cũng không có ý kiến.” Triệu Húc Hàn hôn lên trán cô.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức bật cười, người đàn ông này đúng là nuông chiều cô quá mức, ngay cả khi cô làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên anh cũng chiều cô tận trời!
Suốt đoạn đường về nhà, trong lòng Tiêu Ân cứ phập phồng bất định, rất dễ xúc động và có phần hơi khác với thường ngày. Nhưng từ lúc này, Tiêu Ân đã xem Kỷ Hi Nguyệt như là người thân. Người phụ nữ lương thiện như vậy, xứng đáng làm chủ mẫu đương gia của bọn họ.
Về tới khu dân cư Phong Nhã, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn thay đồ rồi lên sân thượng huấn luyện. Tiêu Ân về lại tầng hai mươi chín, ngồi thừ người trong phòng của mình.
“Tiêu Ân, cậu không sao chứ?” Lão Khôi ngồi trước máy tính, thấy Tiêu Ân bước vào mãi chưa ra, bèn đi vào phòng của anh ấy xem sao, rốt cuộc phát hiện Tiêu Ân đang ngồi đờ đẫn. Đây rõ ràng là đã có chuyện gì đó, cho nên lão Khôi lo lắng hỏi.
“Lão Khôi, anh có nhớ bố mẹ của anh không?” Tiêu Ân đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Lão Khôi sửng sốt, sau đó nói: “Tiêu Ân, cậu có biết mình đang nói gì không? Chán sống rồi hả?”
“Không phải. Hôm nay tiểu thư nhắc đến chủ đề này, cô ấy nói sẽ bằng lòng giúp chúng ta tìm lại bố mẹ ruột.” Tiêu Ân xúc động nhìn lão Khôi.
Lão Khôi không khỏi kinh ngạc, sau đó đột nhiên đóng cửa lại rồi đi tới trước mặt Tiêu Ân: “Cậu nói thật à? Vậy cậu chủ nói thế nào?” Anh ấy cũng rất kích động.
Tiêu Ân nhìn anh ấy: “Vậy là anh cũng muốn biết đúng không?”
“Sao lại không muốn? Ai mà chẳng có bố mẹ. Tôi chỉ muốn biết vì sao bố mẹ tôi lại vứt tôi vào cô nhi viện, là bọn họ bất đắc dĩ hay thật sự nhẫn tâm. Tiêu Ân, nói thật lòng thì tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, nhưng cậu cũng biết quy tắc của Triệu gia rồi đấy.”
Tiêu Ân khẽ gật đầu: “Kỳ thực chúng ta đều giống nhau, luôn tồn tại một chút hy vọng xa vời. Chúng ta cũng không phải từ cục đá chui ra, nên đều muốn xem thử những bậc cha mẹ độc ác đó rốt cuộc là ai, có phải bọn họ bất đắc dĩ mới vứt bỏ chúng ta thật không. Lời nói của đại tiểu thư hôm nay lại khiến tôi cháy lên một tia hy vọng, biết đâu chúng ta thật sự có cơ hội biết được thì sao.”
“Nhưng lỡ như sau khi biết được họ thật sự nhẫn tâm thì sao? Liệu bản thân có thêm phiền não không?” lão Khôi khẽ cào mái tóc hoa râm của mình, rõ ràng trong lòng cũng rất ngổn ngang.
Chương 970: Quang minh chính đại ‘mời yêu’
Tiêu Ân nghiêm túc nhìn lão Khôi: “Bất kể thế nào, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải xem bố mẹ tôi là ai, cho dù bọn họ có nhẫn tâm vứt bỏ tôi hay đã chết, để ít nhất cuộc đời tôi không có gì phải hối hận.”
Lão Khôi nhìn Tiêu Ân, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều rất xúc động.
“Lẽ nào cậu chủ cho phép tiểu thư giúp chúng ta?” Lão Khôi tò mò.
Tiêu Ân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên âm thầm liên hệ với tiểu thư sẽ tốt hơn. Quy tắc của Triệu gia quá nghiêm ngặt, tôi cũng không muốn vì chuyện này mà trên lưng phải mang tội danh phải bội.”
“Tôi hiểu rồi. Sao đại tiểu thư lại tốt thế nhỉ.” Lão Khôi nói.
Tiêu Ân bật cười: “Bởi vì cô ấy nói xem chúng ta như người nhà, chứ không phải ngươi hầu hay cấp dưới!”
Mắt lão Khôi liền đỏ lên: “Đại tiểu thư thật sự rất tốt. Tiêu Ân, chúng ta phải cố gắng giúp đại tiểu thư trở thành chủ mẫu của Triệu gia, biết đâu sau này cô ấy có thể thay đổi quy tắc của Triệu gia, để nó nhân đạo hơn một chút thì sao.”
“Đúng vậy, tôi cũng có suy nghĩ đó. Hôm nay thực sự là một ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi.” Tiêu Ân cười nói, “Đi, đi uống chút bia nào.”
Lão Khôi lập tức bật cười. Hai người ra phòng khách, lấy bia trong tủ lạnh ra, bắt đầu sảng khoái uống, như thể viên đá đè lâu trong lòng cuối cùng đã được nhấc lên.
Trên sân thượng, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn huấn luyện một hiệp xong, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Hàn, thế nào? Có phải em càng ngày càng lợi hại không?”
Triệu Húc Hàn xoa đầu cô: “Đúng là đã có tiến bộ rất lớn. Rất tốt.”
Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu: “Em sẽ cố gắng hơn nữa, để sau này anh Hàn và bố không còn lo lắng cho em.”
“Anh tin em.” Triệu Húc Hàn nhìn đồng hồ, đột nhiên khí khái nói: “Tối nay nghĩ ngơi sớm đi.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng nhìn đồng hồ: “Còn sớm mà, chưa đến mười một giờ nữa.”
“Tối nay, anh, anh, muốn giúp em trị bệnh tâm lý.” Mặt Triệu Húc Hàn lập tức đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phiếm hồng: “Được rồi, em, em xuống dưới tắm rửa trước.” Nói xong cô cong giò bỏ chạy.
Triệu Húc Hàn như muốn bốc hỏa, đây là lần đầu tiên anh quang minh chính đại ‘mời yêu’, thực sự rất khó mở miệng.
Có điều nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng của cô, anh cảm thấy lần này mình đã mở miệng đúng rồi, nếu không, người phụ nữ này lại không xem anh là đàn ông.
Triệu Húc Hàn xuống lầu tắm rửa xong, trước tiên đến nhìn thím Lý, xác định bà đã xuống lầu, anh bèn đóng cửa chính lại cho chắc ăn. Giờ này thím Lý cũng không lên đây nữa, nhưng anh không muốn đang thời khắc then chốt lại bị cắt ngang, nếu cứ nhiều lần như vậy, e là sau này anh không còn là đàn ông nữa.
Cơ thể Triệu Húc Hàn rất khô nóng, vì cứ nghĩ đến là toàn thân anh lại bắt đầu hưng phấn. Anh có chút khinh thường bản thân, lực tự chủ mạnh mẽ đâu cả rồi?
Bây giờ trông anh chẳng khác gì một thằng nhóc mới trải sự đời. Đây là tình huống gì vậy? Vỗ ngực tự xưng lực tự chủ của mình rất lợi hại, vậy mà vừa đứng trước người phụ nữ mình yêu đã tan đàn xẻ nghé?
Mang theo sự hưng phấn đến phòng Kỷ Hi Nguyệt gõ cửa, chợt phát hiện cửa đã được mở sẵn.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy người phụ nữ nhỏ xinh đang mặc chiếc váy hai dây màu đen đứng trước cửa sổ sát sàn, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố bên ngoài cửa sổ.
“Anh Hàn, anh đến đây xem đi. Trước giờ em chưa từng ngắm nhìn cảnh đêm ở đây, nó thật sự rất đẹp.” Kỷ Hi Nguyệt không xoay đầu cũng không xoay người, nhưng vẫn cảm nhận được Triệu Húc Hàn đã bước vào phòng.
Triệu Húc Hàn bước tới, từ đằng sau ôm lấy eo cô, sau đó đầu tựa vào vai cô, hai người cùng ngắm nhìn quang cảnh về đêm của Cảng Thành.
Hai người bước vào phòng ăn, một bàn đầy thức ăn, vô cùng thịnh soạn, A Năm thì đang phụ mở rượu.
Kỷ Thượng Hải lấy hai ly rượu từ trong tủ ra, nụ cười luôn hiện hữu trên mặt.
“Triệu chủ nhân, nào, hôm nay là ngày vui, chúng ta uống với nhau một ly.” Kỷ Thượng Hải nói.
“Bác trai, bác đừng gọi cháu là Triệu chủ nhân nữa, cứ gọi cháu là Húc Hàn được rồi.” Triệu Húc Hàn lật đật nói.
“Được được được, Húc Hàn, chúng ta ta cùng uống một ly đi. Tiểu Nguyệt, con cũng uống một chút chứ?” Kỷ Thượng Hải nhìn con gái, cười vui vẻ nói.
“Đương nhiên là phải uống rồi!” Kỷ Hi Nguyệt liền đáp, “Thím Lý, thím cũng ngồi xuống luôn đi.”
Thím Lý biến sắc: “Chuyện này, chuyện này không tiện lắm đâu.”
“Ngồi xuống đi, càng đông càng vui.” Triệu Húc Hàn nói với bà.
Thím Lý có chút ngại ngùng, Kỷ Thượng Hải nói: “Thím Lý, chúng ta đều là người quen cả, thím cũng đừng câu nệ quá. Ở đây không phải là Triệu gia, không có phân biệt trên dưới.”
Thím Lý đành phải gật đầu ngồi xuống, nhưng trong lòng rất vui. Trước nay bà chỉ có một mình, người nhà lui tới cũng chỉ có nhóm người Tiêu Ân, cho nên bà rất thích nấu ăn, vì nó đem lại cảm giác như có gia đình.
Nhưng bầu không khí tối nay lại mang đến cho bà cảm giác ấm áp hơn.
Kỷ Hi Nguyệt nâng ly rượu lên, nói: “Nào nào nào, cả nhà chúng ta làm một ly trước đã nào.”
Kỷ Thượng Hải lập tức lia mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ hờn mát, đây là nóng lòng muốn gả cho Triệu Húc Hàn hay là muốn dằn mặt ông không được ức hiếp cậu ta đây?
Đúng là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.
Mọi người cùng nhau cụng ly xong, Triệu Húc Hàn muốn nói gì đó, nhưng anh thật sự không biết phải mở lời thế nào, nên chỉ biết trầm mặc và gắp thức ăn cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, anh tự ăn đi, đừng gắp cho em nữa. Anh định vỗ béo em đấy à!” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời.
Mặt Triệu Húc Hàn đỏ lên: “Mập chút có sao đâu.”
“Dễ sinh đẻ hả?” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt liếc anh.
Triệu Húc Hàn nhất thời câm nín. Kỷ Thượng Hải liền lên tiếng: “Tiểu Nguyệt, miệng con lại bị bể rồi đúng không. Đừng có chăm chăm vào bắt nạt Húc Hàn.”
“Con đâu có, là anh ấy bắt nạt con thì có ấy. Con đâu thể ăn nhiều được như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi.
Triệu Húc Hàn liền gắp đồ ăn bỏ lại bát của anh, liếc nhìn cô rồi nói: “Như vậy được chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt cười khan đáp: “Được rồi được rồi. Anh cũng ăn nhiều vào đi.”
“Húc Hàn, lần này các cậu đi Mỹ thế nào? Mọi thứ thuận lợi chứ?” Kỷ Thượng Hải mở lời.
Triệu Húc Hàn liền đặt đũa xuống, trả lời: “Bác trai, mọi chuyện đều ổn thỏa, có điều lịch trình dày đặc quá nên cháu chưa đưa Tiểu Nguyệt đi chơi được nhiều nơi.”
“Tôi thấy ảnh của hai đứa rồi, cũng không tệ lắm.” Kỷ Thượng Hải nói, “Các cậu còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, bây giờ cứ làm tốt công việc trước đã.”
“Vâng ạ.” Triệu Húc Hàn liền đáp.
“Anh vâng cái gì, trẻ thì trẻ nhưng vẫn có thể đi du lịch đó đây chứ. Đâu thể từ sáng đến tối cắm mặt vào công việc được.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Triệu Húc Hàn liếc cô một cái, không có ý kiến.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Bố, bố có muốn ra ngoài du lịch không?”
Kỷ Thượng Hải sửng sốt: “Cũng lâu rồi bố chưa ra ngoài, vì công việc ở tập đoàn nhiều quá, chỉ riêng chuyện của chú hai con là đã làm bố bận đến sứt đầu mẻ trán rồi. Gần đây quả thực bố hơi đuối, muốn nghĩ ngơi tịnh dưỡng một chút.”
“Vậy bố đi du lịch đi, nghĩ ngơi cho khỏe.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
“Du lịch mà nghĩ ngơi à?” Thím Lý nói, “Du lịch cũng rất mệt đấy, còn không bằng ở nhà nghĩ ngơi.”
“Thím Lý, vậy là thím không hiểu rồi. Đi du lịch cũng có thể ở một khách sạn tốt hơn, mỗi ngày ra biển nằm đón gió. Du lịch kiểu này người ta gọi là nghĩ ngơi hưởng thụ.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Chương 962: Cách kiếm tiền
Thím Lý cười đáp: “Vậy thì đâu còn gọi là du lịch nữa. Ít nhất cũng phải đi ngắm phong cảnh hay danh lam thắng cảnh gì đó chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Không mệt thì đi đó đây, mệt thì đổi chỗ nằm nghĩ, dù sao chỉ cần không mệt là được. Thỉnh thoảng đổi môi trường sống, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn. Bố, bố cũng đừng vất vả quá. Con gái của bố cũng biết kiếm tiền rồi đấy.”
“Ồ? Con kiếm tiền gì? Kiếm tiền từ Húc Nguyệt sao?” Kỷ Thượng Hải vui mừng nói.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, có vẻ tiền lương mà cô kiếm được từ nghề phóng viên không được gọi là tiền nhỉ.
“Oh, có thể nói là như vậy. Bởi vì những chi phí mà trước đây bỏ ra đã bắt đầu thu lại được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói.
Triệu Húc Hàn liếc cô: “Chi phí đã bỏ ra bao nhiêu?”
“Cái đó em cũng không rõ, hình như năm ngàn vạn thì phải?” Kỷ Hi Nguyệt tính toán đại khái, chủ yếu là tiền đầu tư cho bộ phim của Lâm San đã là ba ngàn vạn.
Nhưng cũng may là những người mà bọn họ ký hợp đồng đều là người mới, nên chi phí cũng không đáng kể.
“Kiếm lại được chưa?” Kỷ Thượng Hải liền hỏi.
“Làm gì nhanh vậy được. Ý con là mới bắt đầu kiếm tiền thôi. Bố xem quảng cáo dầu gội đầu của Trần Á Nam chưa? Vừa mới ra mắt là đã nổi tiếng rồi, cho nên con nghe Cố Cửu nói có rất nhiều nhà quảng cáo đã gọi điện thoại đến mời Trần Á Nam đóng quảng cáo, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Ngoài ra bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San cũng đã đóng máy, công tác hậu kỳ khoảng tầm hai ba tháng, nhưng con đã yêu cầu bắt đầu phát sóng vào đúng ngày 11 Quốc Khánh. Bộ phim này chắc chắn sẽ kiếm về được bộn tiền.”
Kỷ Hi Nguyệt rất có lòng tin: “Nhìn đi, năm nay không chỉ thu hồi được vốn mà còn kiếm được rất nhiều tiền nữa.”
“Khá đấy. Như vậy thì tốt rồi.” Kỷ Thượng Hải nói.
“Đại tiểu thư, ánh mắt của cô cũng chuẩn thật.” Thím Lý khen ngợi cô.
“Vâng, haha. Anh Hàn có tin cuối năm nay em có thể kiếm được bộn tiền không?” Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn.
“Kiếm được bao nhiêu gọi là nhiều?” Triệu Húc Hàn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt liền sầm mặt, đúng vậy, trong mắt Triệu Húc Hàn chắc phải tầm ba trăm triệu đô la Mỹ mới gọi là nhiều, nhưng anh có khả năng kiếm ra được. Vậy cô nói cô có thể kiếm được mấy nghìn vạn thì có được gọi là bộn tiền không?
“Khụ khụ, không phải dựa trên tiêu chuẩn của anh, mà là tiêu chuẩn của em. Kiếm được năm nghìn vạn cũng là số tiền lớn rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Cuối năm, những người làm việc chăm chỉ hơn nửa năm nay sẽ có một năm mới tốt đẹp hơn.”
“Tiểu Nguyệt, hình như con nghĩ hơi xa rồi đấy. Chưa kiếm được tiền mà đã định khen thưởng cho nhân viên rồi sao?” Kỷ Thượng Hải vừa tức giận vừa buồn cười nói.
“Thì con có lòng tin như vậy mà. Với lại kiếm được tiền rồi thì phải chia nhau chứ, nếu không ai đâu dốc sức làm việc giúp con! Những người con mời về đều là thiên tài, sau này sẽ giúp con kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Con nghĩ qua năm là Húc Nguyệt của chúng con có thể lên sàn được rồi.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt thoáng lấp lánh.
Chỉ có lên sàn, tiền mới đẻ ra tiền, như vậy tài sản của cô mới dày lên được, mới có thể đáp ứng được điều kiện thứ hai của chủ mẫu Triệu gia.
Tập đoàn Kỷ Hải đã lên sàn, Bất Động Sản Kỷ Tinh cũng đã lên sàn, đối với nhiều người mà nói, hai công ty đã niêm yết này có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hai trăm triệu đô la Mỹ thì vẫn còn cách rất xa.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, chắc phải tầm năm công ty niêm yết như vậy mới đủ được điều kiện này.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Có tham vọng. Xem ra vốn đầu tư của anh đã đúng chỗ. Không biết là trừ lĩnh vực điện ảnh ra thì em có ý tưởng gì khác để kiếm tiền không nhỉ?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có thể đi đánh bạc không”
Kỷ Thượng Hải nổi đóa, quát: “Đương nhiên là không thể! Con không biết mẹ con ghét nhất là mấy trò cờ bạc sao?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ biến sắc: “Thì con nói chơi thôi mà, chứ có làm thật đâu.”
Quả thật Bạch Thu Hà rất ghét mấy người chơi cờ bạc, bởi vì trong cuộc đời làm pháp y của bà, có rất nhiều người đã nhảy lầu tự tự, mà phần lớn nguyên nhân đều là do đánh bạc thua rồi nợ nần chồng chất, sau đó chết đi để lại nợ nần cho người nhà, làm cho người nhà cả đời phải sống trong sợ hãi thì món nợ đó.
Chương 963: Quả thực rất yêu con gái ông
Triệu Húc Hàn liền nói: “Anh cũng không tán thành việc đánh bạc. Cho dù có thắng thì đó cũng không phải giải pháp lâu dài. Em vẫn nên kinh doanh hợp pháp thì hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu mà. Có điều em tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được công việc kinh doanh nào có thể kiếm được tiền một trăm phần trăm. Để đợt này em về rồi cân nhắc lại xem.”
“Công ty điện ảnh và truyền hình có thể mở rộng. Húc Nguyệt dùng điện ảnh và truyền hình để lên sàn, ngoài ra em còn có thể phát triển thêm các sản phẩm có liên quan đến hoạt hình, ví dụ như xưởng truyện tranh hoặc xưởng trò chơi. Mặc dù theo báo cáo mà anh thu được, những thứ này tạm thời chưa tốt lắm, nhưng nếu em có lòng tin và ý tưởng để làm những thứ này, biết đâu đó cũng là một cách để kiếm được tiền.” Triệu Húc Hàn thấy cô rối rắm thì vội gợi ý.
Mắt Kỷ Hi Nguyệt lập tức sáng lên: “Ừ sao em lại không nghĩ đến nhỉ! Thực ra em cũng từng nghĩ đến việc sau khi làm xong mảng điện ảnh và truyền hình sẽ phát triển thêm các sản phẩm có liên quan đến hoạt hình, nhưng em không nghĩ đến chuyện thành lập độc lập, đây cũng là cách có thêm một vài công ty niêm yết, tài sản cũng sẽ càng ngày càng lớn hơn!”
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn cười nói: “Vậy em đã nắm chắc rồi đúng không? Trước đây anh từng nghe em nói đến mấy thứ này, hình như có chút thú vị.”
“Ông chủ Triệu, thế anh có muốn đầu tư không?” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm nói.
“Bố có thể đầu tư.” Kỷ Thượng Hải liền mở lời, “Húc Nguyệt không có cổ phần của bố, công ty mới nên có chứ đúng không?”
Triệu Húc Hàn lập tức gật đầu: “Anh đồng ý. Công ty mới anh không thể đầu tư, đề phòng người ta điều tra ra, nói là anh làm bậy.”
“Vậy chứ Húc Nguyệt không phải anh bỏ ra một trăm triệu sao?” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi.
“Nhưng anh có ký hợp đồng với em không? Cố Cửu có ký hợp đồng với em không? Công ty chỉ có một mình em làm chủ tịch hội đồng quản trị, cho thấy em là độc quyền sở hữu, tức là công ty này hoàn toàn do em làm chủ, hiểu không?” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, đúng nhỉ, Triệu Húc Hàn cho cô một trăm triệu, Cố Cửu chủ động góp vào năm trăm vạn, nhưng bọn họ chưa từng ký hợp đồng với cô, thậm chí cô còn chưa bao giờ cân nhắc đến những chuyện này.
Cho nên nếu bây giờ Kỷ Hi Nguyệt không nhận thì cũng hoàn toàn có thể.
Nhưng điều này có nghĩa là gì? Triệu Húc Hàn và Cố Cửu, hai người đàn ông này hoàn toàn ủng hộ cô khởi nghiệp bất chấp hậu quả.
Kỷ Thượng Hải cũng sửng sốt không kém, nhìn Triệu Húc Hàn mà trong lòng có chút kinh hãi.
Một người dù có giàu có đến đâu cũng không tùy tiện đưa một trăm triệu cho ai đó, điều này cho thấy Triệu Húc Hàn thực sự quan tâm đến con gái của ông, hơn nữa thời điểm đó hình như giữa hai người vẫn chưa có mấy tình cảm.
Kỷ Thượng Hải đương nhiên không biết giữa Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đã có bao nhiêu ân oán dây dưa.
Thím Lý cũng có chút sững người, thật không ngờ cậu chủ lại hào phóng như vậy, đối với tiểu thư thật sự quá tốt. Nếu bà cũng có một người con gái như vậy, chắc chắn sẽ không chút do dự mà đồng ý gả cho Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh tốt với em thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra điều này.
“Em không định chia lợi nhuận cho anh sao?” Triệu Húc Hàn bật cười, cảm giác như hoa nở ngày xuân.
“Chia, chia chứ, em sẽ chia cho anh hơn một nữa, anh là đại ân nhân của em mà!” Kỷ Hi Nguyệt phấn khích nói, “Nhưng tiền của anh sớm muộn gì cũng là của em mà đúng không?”
Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn vươn tay sờ sờ đầu cô, ánh mắt dịu dàng, nói: “Đúng vậy, đều là của em hết.”
“Wow, vậy là em sắp phát tài rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng vui vẻ.
Kỷ Thượng Hải và thím Lý đưa mắt nhìn nhau, thím Lý khẽ nhướn mày, ý là ông thấy rồi chứ, cậu chủ nhà chúng tôi tốt với tiểu thư là điều không có gì bàn cãi.
Kỷ Thượng Hải có thể nhận ra điều này từ ánh mắt của Triệu Húc Hàn, cậu thanh niên này quả thực rất yêu con gái của ông.
Chương 964: Lời hứa dành riêng cho bác
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất hạnh phúc, không nghĩ đến Triệu Húc Hàn lại biểu hiện tốt như vậy. Cô liền nhìn sang Kỷ Thượng Hải, nói: “Bố, bố thấy rồi chứ? Anh Hàn đối xử với con rất tốt đúng không?”
“Con thiếu tiền lắm à? Bộ bố không cho con tiền tiêu sao?” Mặc dù Kỷ Thượng Hải đã nhận ra tình cảm của Triệu Húc Hàn dành cho Kỷ Hi Nguyệt, nhưng ông vẫn có chút ghen tị khi nhìn thấy cô con gái bảo bối của mình thích một người đàn ông khác đến vậy.
Kỷ Hi Nguyệt liền cười khổ nói: “Bố, con đâu phải có ý này. Người đối xử với con tốt nhất tất nhiên phải là bố chứ. Nào nào nào, cạn ly thôi! Rượu vang này mùi vị rất khá, bố uống thêm chút đi.”
“Đúng vậy, bác trai, cháu mời bác.” Triệu Húc Hàn cũng cầm ly rượu lên.
Kỷ Thượng Hải đành phải nâng ly chạm cốc, từ từ nhấm nháp hương vị của chai rượu vang này.
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đưa mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười đẩy ẩn ý.
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong không khí vui vẻ và hòa thuận, sau đó Kỷ Hi Nguyệt được thím Lý gọi vào bếp phụ việc, còn Kỷ Thượng Hải và Triệu Húc Hàn thì ngồi trong phòng khách uống trà.
Triệu Húc Hàn biết Kỷ Thượng Hải chắc chắn có lời muốn nói, vì vậy lại trở nên căng thẳng.
“Đây là Mang Sơn Tiểu Chủng, cậu uống thử xem, mùi vị cũng không tệ lắm đâu.” Kỷ Thượng Hải kêu Triệu Húc Hàn uống trà.
Triệu Húc Hàn lập tức cầm lên nhấp một ngụm: “Quả thực rất ngon. Nếu bác trai thích uống trà, bữa sau cháu sẽ bảo thím Lý mang sang đây một ít.”
Kỷ Thượng Hải lắc đầu: “Cậu đừng khách sáo, mấy thứ này nhà ai cũng có mà. Húc Hàn à, xem ra con gái của tôi rất thích cậu.”
Triệu Húc Hàn liền đáp: “Bác trai, cháu cũng rất thích Tiểu Nguyệt.”
“Tôi nhận ra được, nên tôi cũng không có ý định chia rẽ uyên ương, nhưng cậu phải hứa với tôi một chuyện.” Khuôn mặt già nua của Kỷ Thượng Hải lập tức trở nên nghiêm túc.
Triệu Húc Hàn nói: “Bác trai, bác nói đi ạ, chuyện cháu có thể làm được cháu nhất định sẽ làm.”
“Tôi muốn cậu bảo đảm sự an toàn cho Tiểu Nguyệt. Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi rồi đấy, tôi không thể chịu thêm sự đả kích nòa nữa.” Kỷ Thượng Hải nói thẳng.
Triệu Húc Hàn lập tức gật đầu: “Bác trai, cháu nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Nguyệt bằng tất cả khả năng. Bác yên tâm, nếu Tiểu Nguyệt có mệnh hệ gì, cháu sẽ đi theo cô ấy, đây là lời hứa cháu dành cho bác.”
“Đừng nói linh tinh. Tôi không hề hy vọng các cậu sẽ xảy ra chuyện. Để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là một chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này, cậu biết không? Cha mẹ không hy vọng xa vời con cái sẽ thành long thành phượng, điều họ hy vọng duy nhất là con cái được bình an và khỏe mạnh, cậu hiểu được tâm trạng của tôi chứ?” Kỷ Thượng Hải nhìn anh, nói.
“Bác trai, cháu hiểu. Bác yên tâm, chúng cháu sẽ chăm sóc bác an hưởng tuổi già.” Lời nói của Triệu Húc Hàn có chút sến sẩm.
Kỷ Thượng Hải rất hài lòng: “Tốt tốt tốt. Vậy cậu định khi nào cưới Tiểu Nguyệt?”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, không ngờ câu hỏi này lại đến nhanh như vậy.
“Tiểu Nguyệt theo cậu cũng đã lâu rồi đúng không? Hai đứa còn sống chung với nhau, để người khác nhìn thấy sẽ đánh giá con bé thế nào. Cho nên, nếu cậu đã nghiêm túc với Tiểu Nguyệt, vậy thì sớm cưới con bé về nhà đi.” Kỷ Thượng Hải thấy Triệu Húc Hàn do dự, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Bác trai, cháu biết, chỉ là có chút vấn đề nhỏ.” Triệu Húc Hàn không muốn che giấu, không mất công ấn tượng của Kỷ Thượng Hải về anh sẽ xấu đi.
Quả nhiên sắc mặt của Kỷ Thượng Hải càng lúc càng khó coi. Triệu Húc Hàn lật đật nói: “Cháu với Tiểu Nguyệt đã bàn với nhau là trong vòng ba năm tới sẽ kết hôn. Không phải là cháu không muốn cưới sớm, mà là vì có một quy tắc của Triệu gia Tiểu Nguyệt chưa đáp ứng được.”
Kỷ Thượng Hải tức giận: “Cậu cưới vợ mà còn cần quy tắc à?”
“Không phải không phải. Bác trai, bác đừng tức giận, nghe cháu giải thích đã.” Triệu Húc Hàn trán vã đầy mồ hôi.
“Giải thích cái gì! Tiểu Nguyệt nhà tôi không xuất sắc sao? Còn cần quy tắc? Có phải Triệu gia các cậu khinh thường con gái tôi không!” Kỷ Thượng Hải nổi đóa.
Chương 965: Thành khẩn thổ lộ
Triệu Húc Hàn lật đật đứng lên, cuống quýt nói: “Bác trai, không phải cháu có ý đó, là trên người cháu đang gánh quá nhiều áp lực, sợ Tiểu Nguyệt sẽ ấm ức.”
Kỷ Thượng Hải thở phì phò nói: “Lệ gì mà không thể phá?”
Triệu Húc Hàn sốt ruột nhìn về hướng phòng bếp, hy vọng Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện để giúp anh qua con trăng này. Anh sợ điều kiện gia thế nhà mình sẽ khiến Kỷ Thượng Hải càng thêm nổi đóa.
Kỷ Thượng Hải vốn đã giàu có, nếu biết mình còn bị ghét bỏ, chắc chắn ông ấy sẽ chém chết anh. Con gái bảo bối của mình điều kiện tốt như vậy, làm sao có thể chịu loại ấm ức này.
“Không cần nhìn Tiểu Nguyệt. Thành thật mà nói, tôi biết cậu có điều khó xử, nhưng con gái của tôi không thể chịu ấm ức được!” Kỷ Thượng Hải làm sao không nhận ra tâm tư của Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn vội vàng ngồi xuống, lo lắng nói: “Bác trai, đây là quy của của Triệu gia chúng cháu, cháu cũng rất căm ghét, nhưng với thân phận là chủ nhân của Triệu gia, cháu không thể không tuân thủ.”
Kỷ Thượng Hải nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Triệu Húc Hàn đầy sự lo lắng, trong lòng cũng có chút thoải mái hơn, ít nhất thì cậu ta cũng thực sự quan tâm đến Tiểu Nguyệt.
“Muốn làm chủ mẫu của Triệu gia, bắt buộc tài lực của nhà gái phải đặt được hai trăm triệu đô la Mỹ.” Triệu Húc Hàn khó xử nói.
“Cái gì!” Kỷ Thượng Hải thở dốc vì kinh ngạc, “Hai trăm triệu đô la Mỹ?”’
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, đây là điều kiện tiên quyết, còn không cháu phải từ bỏ vị trí chủ nhân.”
“Vậy cậu từ bỏ vị trí chủ nhân đi. Hai trăm triệu đô la Mỹ là tuyệt đối không thể! Tưởng hai trăm triệu nhân dân tệ thì còn tranh thủ được.” Kỷ Thượng Hải cảm thấy không thể.
Cả tập đoàn Kỷ Hải và Bất Động Sản Kỷ Tinh của ông cộng lại cũng chưa tới hai trăm triệu nhân dân tệ, làm sao có thể đạt được hai trăm triệu đô la Mỹ.
Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn thoáng chút đau khổ: “Bác trai, cho chúng cháu ba năm được không ạ? Hiện tại cháu chưa thể từ bỏ vị trí chủ nhân này, nhưng trong vòng ba năm tới, nếu Tiểu Nguyệt vẫn không đạt được yêu cầu này, chác sẽ từ bỏ vị trí này để cưới cô ấy.”
Kỷ Thượng Hải nháy mắt nghẹn lời, nếu yêu cầu cậu ấy từ bỏ vị trí chủ nhân thì có vẻ rất quá đáng, bởi vì ông biết vinh quang mà vị trí chủ nhân của Triệu gia mang lại rất lớn, đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được.
“Thế nên cậu muốn Tiểu Nguyệt mở công ty để kiếm tiền? Triệu gia của các cậu đã lắm tiền như vậy, hà cớ gì còn muốn nhà gái của Tiểu Nguyệt giàu có thế?” Kỷ Thượng Hải hỏi, “Là môn đăng hộ đối sao?”
“Không ạ, không phải là môn đăng hộ đối, mà là để trở thành chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Triệu, đặc biệt là hậu thuẫn cho chủ nhân, đề phòng nội bộ xảy ra bất ổn, cho nên đây là điều kiện tiên quyết. Năm đó cũng vì bố cháu cưới người mà ông không yêu, nên mới dẫn đến cái chết thương tâm của mẹ cháu, và tất cả cũng vì điều kiện này mà ra. Cháu sẽ không đi vào vết xe đổ của bố cháu, nhưng ít nhất thì cháu và Tiểu Nguyệt cũng phải cố gắng đấu tranh. Thực ra cháu muốn bảo vệ vị trí chủ nhân này cũng vì muốn điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ cháu, vì một khi cháu đánh mất vị trí này, cháu sẽ không còn khả năng để điều tra ra chân tướng sự thật nữa, cho nên bác trai, xin bác cho cháu và Tiểu Nguyệt thời gian ba năm, mà biết đâu cũng không cần lâu đến vậy.” Triệu Húc Hàn xem như đã bộc bạch tất cả.
Bởi vì trong lòng anh đã mặc định Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ duy nhất anh sẽ kết hôn, và Kỷ Thượng Hải chắc chắn sẽ trở thành bố vợ anh, nên anh bắt buộc phải nói cho ông ấy biết, là mình rất yêu con gái của ông ấy.
Kỷ Thượng Hải nhìn dáng vẻ thành khẩn thổ lộ của Triệu Húc Hàn thì biết những lời anh nói đều là sự thật.
“Cậu, mẹ cậu?” Kỷ Thượng Hải có chút lo sợ. Mẹ của cậu ấy bị người khác giết hại? Điều này có nghĩa là Kỷ Hi Nguyệt gả cho cậu ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm, muốn không có nguy hiểm thì bắt buộc phải đáp ứng được điều kiện chủ mẫu Triệu gia?
“Cái chết của mẹ cháu được thông báo là một vụ tai nạn, nhưng thực ra đó là một âm mưu. Nếu cháu không ngồi vững vị trí chủ nhân này, có lẽ cả đời này cũng không có cách nào điều tra được hung thủ thực sự đã giết hại mẹ cháu.” Trong đôi mắt của Triệu Húc Hàn thấp thoáng vẻ đau khổ, khiến Kỷ Thượng Hải chấn động sâu sắc.
Chương 966: Cậu chưa chạm vào con bé sao?
Kỷ Thượng Hải chợt nhớ đến vụ án mạng mà trước đây ông từng liên can, nếu không có Bạch Thu Hà cố chấp tìm ra bằng chứng cho ông, có lẽ ông đã trở thành hung thủ và bị xử bắn rồi.
Cho nên ông rất hiểu tầm quan trọng của việc tìm ra chân tướng, huống hồ còn là mẹ ruột của Triệu Húc Hàn.
“Ba năm?” Kỷ Thượng Hải nhìn anh, hỏi.
“Ba năm!” Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, “Nếu ba năm sau mà cháu vẫn chưa điều tra được hung thủ thật sự giết hại mẹ cháu, cháu sẽ từ bỏ vị trí chủ nhân để cưới Tiểu Nguyệt, cháu hứa!”
“Tại sao? Lão nào cậu không muốn tìm ra sự thật nữa sao?” Kỷ Thượng Hải có chút bất ngờ.
Triệu Húc Hàn cười khổ, đáp: “Nếu ba năm nữa vẫn không ra được sự thật, chứng tỏ cháu có ngồi lên vị trí này cũng vô dụng. Cháu sẽ tự mình đi điều tra. Vị trí chủ nhân này đối với cháu cũng không còn ý nghĩa nữa. Hơn nữa Triệu gia có quy định, trước năm ba mươi tuổi, chủ nhân bắt buộc phải kết hôn, để nối dõi tông đường, không được bỏ lỡ chuyện nuôi dưỡng thế hệ chủ nhân tiếp theo.”
Triệu Húc Hàn nói đến đây thì lắc đầu trào phúng: “Triệu gia là một gia tộc rất phong kiến và truyền thống.”
Kỷ Thượng Hải tiêu hóa những lời anh vừa nói, sau đó khẽ gật đầu: “Xem ra làm chủ nhân cũng không vui vẻ gì.”
“Nếu không phải vì mẹ cháu, cháu sẽ không tiếp nhận vị trí này, chỉ muốn làm một người bình thường.” Triệu Húc Hàn lén nhìn vào phòng bếp, hy vọng nhìn thấy người phụ nữ mình yêu xuất hiện.
Trong hai mươi bảy năm cuộc đời, trước năm tám tuổi là một tuổi thơ vui vẻ và hạnh phúc, nhưng sau năm tám tuổi, nụ cười đã biến mất khỏi cuộc sống của anh. Mãi đến năm hai mươi bảy tuổi, từ lúc Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu thay đổi, anh mới phát hiện ra mình cũng có tình cảm, biết cười biết vui như những người đàn ông bình thường.
Mặc dù quen biết Kỷ Hi Nguyệt từ năm cô mười tám tuổi, cũng là lúc cô theo đuổi Triệu Vân Sâm, nhưng trong ba năm vừa qua, Kỷ Hi Nguyệt chẳng khác gì một người phụ nữ hư hỏng. Ngoài sự bảo vệ cần thiết ra, anh thực sự cũng rất khó chịu cô gái này. Đâu ai điên mà đi thích một người phụ nữ cứ gặp mặt mình là mở miệng chửi bới chứ?
Mãi cho đến sau đêm hôm đó, tính cách của Kỷ Hi Nguyệt mới hoàn toàn thay đổi, giống như cô đột nhiên tỉnh táo, rồi sau đó hai người chung đụng với nhau, anh mới cảm nhận được niềm vui thực sự.
Cho nên anh nhất định phải giữ lại niềm vui này.
Kỷ Thượng Hải khẽ gật gù: “Nói thật thì tôi cũng không ngờ là hai đứa lại muốn kết hôn sớm như vậy. Dù sao Tiểu Nguyệt cũng mới hai mươi mốt, nhưng các cậu đã ở chung nhà với nhau, lỡ như có thai hay gì đó, danh tiếng của Tiểu Nguyệt sẽ bị hủy hoại mất.”
Mặt Triệu Húc Hàn lập tức nóng lên, sau đó khẽ ho khan vài tiếng, đáp: “Bác trai, cháu với Tiểu Nguyệt không có ở chung phòng.”
“Ý của cậu là cậu chưa chạm vào con bé?” Kỷ Thượng Hải cũng cảm thấy ngạc nhiên, hai người yêu nhau như vậy, còn sống chung nhà, làm sao không có gì phát sinh được?
Kỷ Thượng Hải thiết nghĩ, nếu là ông thì chắc chắn không thể, bởi vì ông là một người đàn ông bình thường.
Triệu Húc Hàn không biết nên trả lời thế nào. Nói chưa chạm vào cô thì cũng không đúng, vì chuyện đêm đó vẫn còn rành rành trước mắt, nhưng nói chạm rồi thì quả thực từ sau lần đó anh không hề chân chính chạm vào Kỷ Hi Nguyệt nữa.
“Bố, anh Hàn, hai người nói chuyện xong chưa?” Kỷ Hi Nguyệt bưng dĩa trái cây ra.
Đôi mắt Triệu Húc Hàn nhuộm ý cười, quả nhiên cứu tinh đã xuất hiện. Vấn đề này anh thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Kỷ Thượng Hải nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái, nói: “Sao ra nhanh vậy, sợ bố làm Húc Hàn khó xử hay gì?”
“Haha, thì có gì đâu mà trò chuyện cho nhiều. Con đợi lâu lắm rồi đấy. À đúng rồi, ngày mốt con phải đến thủ đô một chuyến.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng xoay chuyển chủ đề. Thấy mặt anh đỏ cả lên, cô cũng không biết là bố cô đã hỏi chuyện gì mà làm người đàn ông này khó xử như vậy.
“Lại đi à? Bận rộn nhỉ?” Kỷ Thượng Hải lập tức chuyển hương chú ý.
Chương 967: Không làm chuyện gì xấu hổ chứ?
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không phải con đã kể cho bố nghe chuyện người bạn Hạ Tâm Lan của con rồi sao? Cô ấy bị thương nên con muốn đến thăm, tiện thể đài truyền hình có chút chuyện kêu con đi xử lý luôn.”
“Thế à. Vậy đi mấy ngày?” Kỷ Thượng Hải hỏi, “Húc Hàn có đi không?”
“Nhiều nhất là một tuần. Bây giờ cũng chưa rõ. Anh Hàn nói sẽ đi với con, có thời gian bọn con sẽ đi chơi luôn, hihi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vừa mới nói chăm chỉ kiếm tiền, giờ lại muốn đi chơi. Để bố xem con kiếm tiền thế nào.” Kỷ Thượng Hải khinh thường cô, chỉ là nghĩ đến hai trăm triệu đô la Mỹ, con số này đúng là có chút giật mình.
“Bố, kiếm tiền dựa vào đầu óc. Chỉ cần có ý tưởng hay, đâu sợ không có ai giúp mình hiện thực hóa, đúng không? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nói với vẻ giảo hoạt.
Kỷ Thượng Hải thực sự muốn gõ vào đầu cô, ông không hề biết con gái của mình lại ăn nói ngọt xớt như vậy, đúng là tiểu quỷ.
Sau đó ba người bắt đầu tán gẫu đủ thứ chuyện, đến chín giờ, Kỷ Hi Nguyệt đề nghị quay về, vì Triệu Húc Hàn vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Tối nay biểu hiện của anh rất tốt, không hề cầm điện thoại ra giải quyết công việc, chỉ tập trung vào ăn cơm và trò chuyện với Kỷ Thượng Hải.
Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Hàn, nhìn thấy chưa? Bố em rất thích anh mà.”
Triệu Húc Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng em phải cố gắng kiếm tiền nữa. Bố em hỏi anh lúc nào thì cưới em đấy.”
“Hả? Nhanh vậy sao? Em mới hai mươi mốt tuổi thôi mà, có cần phải nôn nóng gả em đi thế không!” Kỷ Hi Nguyệt không còn gì để nói.
Triệu Húc Hàn đáp: “Bố em sợ em ở chung với anh bị tai tiếng, nói là lỡ như có em bé hay gì đó thì ông ấy sẽ rất mất mặt.”
“Làm sao có thể! Anh không nói với ông ấy là chúng ta ngủ riêng phòng à? Làm gì có chuyện có em bé được.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Chiếc xe đột nhiên rung lên, Tiêu Ân vội nói: “Tôi xin lỗi.”
Anh ta cũng bị giật cả mình. Nghe Kỷ Hi Nguyệt nói xong, sao có cảm giác cậu chủ nhà mình và tiểu thư giống như chưa làm chuyện gì đáng xấu hổ vậy? Nếu không đại tiểu thư đâu nói ra câu này. Rốt cuộc là sao đây?
Thím Lý rõ ràng nói là đã mấy lần nhìn thấy cậu chủ ngủ trong phòng của tiểu thư, chuyện này không phải quá kỳ lạ sao? Lẽ nào cậu chủ không lên được?
Trí tưởng tượng của Tiêu Ân càng lúc càng bay xa, để Triệu Húc Hàn mà biết được, chắc chắn sẽ mở não anh ta ra xem thử. Sao lại có thể tồn tại ý nghĩa khinh thường anh như vậy!
Triệu Húc Hàn cũng ho khan một tiếng, rồi nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Anh đang định giải thích thì em đi ra đó.”
“Để em về giải thích lại với bố là được.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, “Em đang còn trẻ như vậy, làm sao mang thai được. Anh Hàn, anh phải lý trí lên, bất kể chúng ta có làm gì thì trước khi chưa kết hôn cũng không được để em mang thai, biết chưa?”
Đôi đồng tử của Triệu Húc Hàn lập tức tối sầm, sao lại lấy lôi chủ đề này ra thảo luận tự nhiên thế nhỉ? Cô thực sự không biết anh đã vã thế nào sao?
Xem ra tối nay về sớm, có cơ hội phải thử mới được. Suy cho cùng cũng không biết bệnh tâm lý của cô liệu còn phát tác không.
“Khụ khụ, biết rồi.” Triệu Húc Hàn đành phải đáp lại.
“Anh với bố nói chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ định nghe lén, nhưng cuối cũng vẫn quyết định từ bỏ, không mất công bố cô lại nổi giận.
“Cũng đâu nói gì nhiều, tán gẫu mấy chuyện linh tinh thôi. Có thể thấy được bố em rất yêu thương em.” Triệu Húc Hàn ôm cô, nói.
“Anh nói chuyện thừa thật đấy. Có bố mẹ nào mà không thương con mình.” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn anh.
Chương 968: Đừng tàn nhẫn như vậy
Kỷ Hi Nguyệt vừa dứt lời, chiếc xe lại đột ngột rung lên.
Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn tát cho mình một cái. Người trong hệ thống Triệu gia đều là trẻ mồ côi, tức là bố mẹ đã qua đời hoặc bị bố mẹ bỏ rơi, nên chắc hẳn Tiêu Ân sẽ rất buồn khi nghe thấy câu này. Miệng cô đúng là bị bể thật rồi.
“Tiêu Ân, tối nay cậu cũng uống rượu sao?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng hỏi.
“Không, không có.” Tiêu Ân vội vàng nói.
“Hay là nhớ đến bố mẹ cậu?” Lời nói của Triệu Húc Hàn giống hệt như đâm thẳng vào tim Tiêu Ân một nhát dao, nỗi chua xót khiến anh ấy gần như không thể giữ được tay lái.
Đây là đề tài mà những đứa trẻ mồ côi trong hệ thống Triệu gia không bao giờ dám động đến. Trên đời này làm sao có những bậc cha mẹ tàn nhẫn đến nổi vứt bỏ cả con mình như vậy?
Tiêu Ân được Triệu gia đón về từ trại trẻ mồ côi. Trong ký ức của mình, anh ấy là người không có bố mẹ, nhưng có ai mong muốn mình không có bố mẹ đâu?
“Không có, cậu chủ.” Giọng nói của Tiêu Ân có chút nặng nề.
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, người của Triệu gia đa số đều là cô nhi, các anh không giúp bọn họ tìm lại bố mẹ sao? Bây giờ khoa học công nghệ đã phát triển như vậy, chắc là sẽ tìm được chứ?”
Triệu Húc Hàn khẽ lắc đầu: “Đây là chuyện không được phép. Từ khi tuyên thệ bước chân vào nhà họ Triệu, bọn họ đã trở thành người của Triệu gia. Triệu gia chính là cha mẹ tái sinh của bọn họ. Tiêu Ân, cậu rõ chưa?” Giọng nói của Triệu Húc Hàn rất lạnh lùng.
“Cậu chủ, đã rõ!” Tiêu Ân lập tức đáp.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút khó chịu: “Chuyện này hình như hơi vô lý thì phải? Cho dù có nuôi dưỡng bọn họ thì cũng phải để cho bọn họ biết bố mẹ mình là ai chứ?”
“Em đừng suy nghĩ bận lòng nữa. Có thể nhẫn tâm vứt con mình vào cô nhi viện, tìm về nữa để làm gì? Chỉ làm tăng thêm sự bi thương mà thôi.” Triệu Húc Hàn nói.
“Đúng vậy, đại tiểu thư, cậu chủ nói rất đúng, tìm lại làm gì nữa? E là càng thêm hận sự nhẫn tâm của họ năm xưa thôi.” Tiêu Ân cười chua xót, “Là Triệu gia đã cho chúng tôi tất cả, thế nên tôi sẽ tận lực trung thần với Triệu gia. Tôi là người nhà họ Triệu.”
Kỷ Hi Nguyệt thở dài, nói: “Tôi không phải có ý này, nhưng đã là người thì ai chẳng có nhân quyền. Suy cho cùng, bố mẹ cũng đã sinh thành ra chúng ta, cho dù họ không tốt đi chăng nữa thì cũng nên liếc mắt xem họ còn sống hay đã chết chứ. Tôi nghĩ đó cũng là một điều để cho cuộc sống không hối tiếc!”
“Đại tiểu thư, cô thật lương thiện, nhưng sống lương thiện thường có xu hướng mang đến nhiều rắc rối và đau khổ cho bản thân.” Tiêu Ân đột nhiên cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Được rồi. Nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nhân đạo một chút. Anh Hàn, anh nghĩ thế nào?”
Triệu Húc Hàn gõ vào đầu cô một cái: “Đừng nói linh tinh, đây không phải là chuyện nhỏ, rất có khả năng sẽ mang đến họa sát thân cho Tiêu Ân.”
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, “Lẽ nào Triệu gia không cho phép bọn họ nhận tổ quy tông?”
“Bọn họ là người của Triệu gia, em nói xem?” Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng đôi đồng tử sâu thẳm.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn sâu vào ánh mắt sắc bén của anh, đành gật đầu nói: “Thôi được rồi, coi như em nghĩ đơn giản đi.”
“Cám ơn đại tiểu thư, tôi không sao đâu, thật đấy.” Tiêu Ân cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe dứt câu, không hiểu sao mũi lại có chút chua xót: “Tiêu Ân, ở trước mặt chúng tôi anh không cần nói dối. Anh có muốn biết bố mẹ của mình lúc còn ở trên đời này dáng vẻ thế nào không?”
“Tiểu Nguyệt!” Triệu Húc Hàn thực sự muốn bóp chết người phụ nữ này.
“Anh Hàn, Tiêu Ân là người của mình mà đúng không? Anh ấy không chỉ là một quản gia, một cấp dưới, mà còn là người thân của chúng ta nữa, anh đừng nhẫn tâm như vậy được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền dẩu môi nói với Triệu Húc Hàn.
Chương 969: Anh chiều cô đến tận trời
Triệu Húc Hàn thoáng chấn động, nhìn chằm chằm vào gáy Tiêu Ân, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
“Có lẽ tôi quá máu lạnh, cũng không hiểu được suy nghĩ của một cô nhi mà chỉ biết máy móc thực hiện quy tắc của Triệu gia. Tiêu Ân, cậu tự nói thử xem, đây cũng là câu trả lời mà tiểu thư muốn biết.” Rất lâu sau Triệu Húc Hàn mới cất tiếng, “Cậu có muốn biết bố mẹ của mình là ai không?”
“Cậu chủ, tôi không muốn biết. Cảm ơn tiểu thư. Tôi thât sự không muốn biết.” Giọng nói của Tiêu Ân có chút khàn, Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe là đã biết anh ấy đang xúc động.
“Thôi được rồi, dừng chủ đề này ở đây đi. Tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên nhắc đến nó. Nhưng mà Tiêu Ân, anh hãy nhớ là tôi xem anh như người nhà, cho nên chỉ cần anh muốn, tôi sẽ giúp anh, thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Tiêu Ân, “Đương nhiên đây không phải là phản lại Triệu gia. Tôi chỉ cảm thấy ai cũng có quyền được biết thôi. Làm như vậy không có nghĩa là sau này không trung thành với Triệu gia nữa.”
Tiêu Ân cảm động đến chảy nước mắt, vội vàng đáp: “Cảm ơn cô, đại tiểu thư.”
Triệu Húc Hàn khẽ xoa đầu cô, anh biết mình không thể ngăn cản. Người phụ nữ này tốt bụng và chính nghĩa như vậy, khiến anh không biết nên làm thế nào mới phải, nhưng rõ ràng là những thứ nhân văn trong lòng anh đều do cô cảm hóa mà có.
“Anh Hàn, liệu anh có trách em không? Có phải em là một kẻ càn quấy không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, hỏi.
“Anh biết em lương thiện, chỉ cần không mang đến nguy hiểm cho em, em muốn làm gì anh cũng không có ý kiến.” Triệu Húc Hàn hôn lên trán cô.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức bật cười, người đàn ông này đúng là nuông chiều cô quá mức, ngay cả khi cô làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên anh cũng chiều cô tận trời!
Suốt đoạn đường về nhà, trong lòng Tiêu Ân cứ phập phồng bất định, rất dễ xúc động và có phần hơi khác với thường ngày. Nhưng từ lúc này, Tiêu Ân đã xem Kỷ Hi Nguyệt như là người thân. Người phụ nữ lương thiện như vậy, xứng đáng làm chủ mẫu đương gia của bọn họ.
Về tới khu dân cư Phong Nhã, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn thay đồ rồi lên sân thượng huấn luyện. Tiêu Ân về lại tầng hai mươi chín, ngồi thừ người trong phòng của mình.
“Tiêu Ân, cậu không sao chứ?” Lão Khôi ngồi trước máy tính, thấy Tiêu Ân bước vào mãi chưa ra, bèn đi vào phòng của anh ấy xem sao, rốt cuộc phát hiện Tiêu Ân đang ngồi đờ đẫn. Đây rõ ràng là đã có chuyện gì đó, cho nên lão Khôi lo lắng hỏi.
“Lão Khôi, anh có nhớ bố mẹ của anh không?” Tiêu Ân đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Lão Khôi sửng sốt, sau đó nói: “Tiêu Ân, cậu có biết mình đang nói gì không? Chán sống rồi hả?”
“Không phải. Hôm nay tiểu thư nhắc đến chủ đề này, cô ấy nói sẽ bằng lòng giúp chúng ta tìm lại bố mẹ ruột.” Tiêu Ân xúc động nhìn lão Khôi.
Lão Khôi không khỏi kinh ngạc, sau đó đột nhiên đóng cửa lại rồi đi tới trước mặt Tiêu Ân: “Cậu nói thật à? Vậy cậu chủ nói thế nào?” Anh ấy cũng rất kích động.
Tiêu Ân nhìn anh ấy: “Vậy là anh cũng muốn biết đúng không?”
“Sao lại không muốn? Ai mà chẳng có bố mẹ. Tôi chỉ muốn biết vì sao bố mẹ tôi lại vứt tôi vào cô nhi viện, là bọn họ bất đắc dĩ hay thật sự nhẫn tâm. Tiêu Ân, nói thật lòng thì tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, nhưng cậu cũng biết quy tắc của Triệu gia rồi đấy.”
Tiêu Ân khẽ gật đầu: “Kỳ thực chúng ta đều giống nhau, luôn tồn tại một chút hy vọng xa vời. Chúng ta cũng không phải từ cục đá chui ra, nên đều muốn xem thử những bậc cha mẹ độc ác đó rốt cuộc là ai, có phải bọn họ bất đắc dĩ mới vứt bỏ chúng ta thật không. Lời nói của đại tiểu thư hôm nay lại khiến tôi cháy lên một tia hy vọng, biết đâu chúng ta thật sự có cơ hội biết được thì sao.”
“Nhưng lỡ như sau khi biết được họ thật sự nhẫn tâm thì sao? Liệu bản thân có thêm phiền não không?” lão Khôi khẽ cào mái tóc hoa râm của mình, rõ ràng trong lòng cũng rất ngổn ngang.
Chương 970: Quang minh chính đại ‘mời yêu’
Tiêu Ân nghiêm túc nhìn lão Khôi: “Bất kể thế nào, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải xem bố mẹ tôi là ai, cho dù bọn họ có nhẫn tâm vứt bỏ tôi hay đã chết, để ít nhất cuộc đời tôi không có gì phải hối hận.”
Lão Khôi nhìn Tiêu Ân, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều rất xúc động.
“Lẽ nào cậu chủ cho phép tiểu thư giúp chúng ta?” Lão Khôi tò mò.
Tiêu Ân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên âm thầm liên hệ với tiểu thư sẽ tốt hơn. Quy tắc của Triệu gia quá nghiêm ngặt, tôi cũng không muốn vì chuyện này mà trên lưng phải mang tội danh phải bội.”
“Tôi hiểu rồi. Sao đại tiểu thư lại tốt thế nhỉ.” Lão Khôi nói.
Tiêu Ân bật cười: “Bởi vì cô ấy nói xem chúng ta như người nhà, chứ không phải ngươi hầu hay cấp dưới!”
Mắt lão Khôi liền đỏ lên: “Đại tiểu thư thật sự rất tốt. Tiêu Ân, chúng ta phải cố gắng giúp đại tiểu thư trở thành chủ mẫu của Triệu gia, biết đâu sau này cô ấy có thể thay đổi quy tắc của Triệu gia, để nó nhân đạo hơn một chút thì sao.”
“Đúng vậy, tôi cũng có suy nghĩ đó. Hôm nay thực sự là một ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi.” Tiêu Ân cười nói, “Đi, đi uống chút bia nào.”
Lão Khôi lập tức bật cười. Hai người ra phòng khách, lấy bia trong tủ lạnh ra, bắt đầu sảng khoái uống, như thể viên đá đè lâu trong lòng cuối cùng đã được nhấc lên.
Trên sân thượng, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn huấn luyện một hiệp xong, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Hàn, thế nào? Có phải em càng ngày càng lợi hại không?”
Triệu Húc Hàn xoa đầu cô: “Đúng là đã có tiến bộ rất lớn. Rất tốt.”
Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu: “Em sẽ cố gắng hơn nữa, để sau này anh Hàn và bố không còn lo lắng cho em.”
“Anh tin em.” Triệu Húc Hàn nhìn đồng hồ, đột nhiên khí khái nói: “Tối nay nghĩ ngơi sớm đi.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng nhìn đồng hồ: “Còn sớm mà, chưa đến mười một giờ nữa.”
“Tối nay, anh, anh, muốn giúp em trị bệnh tâm lý.” Mặt Triệu Húc Hàn lập tức đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phiếm hồng: “Được rồi, em, em xuống dưới tắm rửa trước.” Nói xong cô cong giò bỏ chạy.
Triệu Húc Hàn như muốn bốc hỏa, đây là lần đầu tiên anh quang minh chính đại ‘mời yêu’, thực sự rất khó mở miệng.
Có điều nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng của cô, anh cảm thấy lần này mình đã mở miệng đúng rồi, nếu không, người phụ nữ này lại không xem anh là đàn ông.
Triệu Húc Hàn xuống lầu tắm rửa xong, trước tiên đến nhìn thím Lý, xác định bà đã xuống lầu, anh bèn đóng cửa chính lại cho chắc ăn. Giờ này thím Lý cũng không lên đây nữa, nhưng anh không muốn đang thời khắc then chốt lại bị cắt ngang, nếu cứ nhiều lần như vậy, e là sau này anh không còn là đàn ông nữa.
Cơ thể Triệu Húc Hàn rất khô nóng, vì cứ nghĩ đến là toàn thân anh lại bắt đầu hưng phấn. Anh có chút khinh thường bản thân, lực tự chủ mạnh mẽ đâu cả rồi?
Bây giờ trông anh chẳng khác gì một thằng nhóc mới trải sự đời. Đây là tình huống gì vậy? Vỗ ngực tự xưng lực tự chủ của mình rất lợi hại, vậy mà vừa đứng trước người phụ nữ mình yêu đã tan đàn xẻ nghé?
Mang theo sự hưng phấn đến phòng Kỷ Hi Nguyệt gõ cửa, chợt phát hiện cửa đã được mở sẵn.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy người phụ nữ nhỏ xinh đang mặc chiếc váy hai dây màu đen đứng trước cửa sổ sát sàn, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố bên ngoài cửa sổ.
“Anh Hàn, anh đến đây xem đi. Trước giờ em chưa từng ngắm nhìn cảnh đêm ở đây, nó thật sự rất đẹp.” Kỷ Hi Nguyệt không xoay đầu cũng không xoay người, nhưng vẫn cảm nhận được Triệu Húc Hàn đã bước vào phòng.
Triệu Húc Hàn bước tới, từ đằng sau ôm lấy eo cô, sau đó đầu tựa vào vai cô, hai người cùng ngắm nhìn quang cảnh về đêm của Cảng Thành.