Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1046
“Nghe được.” Thịnh Thế gửi lại một tin nhắn, rồi bổ sung thêm một tin: “Rất dễ nghe.”
Vì vậy chưa tới một lát, dưới lầu lại truyền tới tiếng hát.
Hiệu quả cách âm của biệt thự Ngự Thự Lâm Phong rất tốt, cho nên tiếng hát nghe cũng không rõ ràng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cố Lan San, Thịnh Thế ôm Cố Lan San mệt muốn chết đang chìm vào giấc ngủ say, nhắm mắt lại, nghe một hồi, hoàn toàn không muốn thừa nhận giọng ca dưới lầu thật sự không tệ!
Mỗi lần Vương Dương hát xong một ca khúc, đều gửi cho Thịnh Thế một tin nhắn, lần đầu tiên Thịnh Thế còn trả lời lại, đến cuối cùng, Thịnh Thế dứt khoát không trả lời luôn, nhưng Vương Dương vẫn đứng ở dưới lầu hát.
Đến cuối cùng Thịnh Thế cũng cảm thấy mệt mõi, lười nhát ngáp một cái, rồi nhắm hai mắt lại.
Thịnh Thế ngủ khoảng chừng hai tiếng, liền tỉnh lại, phát hiện dưới lầu vẫn còn có tiếng hát truyền đến như cũ, chỉ là thanh âm nghe qua có chút phát run, chắc là đêm hôm khuya khoắc giữa mùa đông ở dưới lầu ngây người đã lâu, lạnh cóng đến không chịu nổi thôi.
Đáy lòng Thịnh Thế hừ lạnh hai tiếng, nghĩ tới ai bảo người đàn ông kia dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của anh, liền lật người, thay đổi tư thế của Cố Lan San, ôm vào trong lòng thật chặt.
Ước chừng qua một phút, màn hình điện thoại của Cố Lan San bị anh điều chỉnh thành chế độ yên tĩnh sáng lên một cái, Thịnh Thế cầm lên, là tin nhắn, vẫn là Vương Dương gởi tới: “Đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.” Thịnh Thế trả lời lại hai chữ đơn giản.
“Đồ ngốc, ngủ còn có thể trả lời tin nhắn của tôi.”
Thịnh Thế nhếch môi lạnh lùng cười cười, sau đó chậm rãi đánh mấy chữ, gửi qua: “Tôi là chồng cô ấy.”
Sau đó, không còn tin nhắn gởi tới.
Sau đó, dưới lầu không còn truyền đến tiếng hát.
Rồi sau đó đến buổi sáng ngày hôm sau, Thịnh Thế tinh thần sảng khoái đi xuống lầu, nghe bà quản gia nói với anh: “Cậu chủ, tối qua có người ở dưới lầu hát tình ca nguyên một đêm.” Khi đó, Thịnh Thế cảm thấy tâm tình càng lúc càng nhẹ nhàng khoan khoái.
Rồi sau đó nữa, nam diễn viên Vương Dương kia không còn xuất hiện ở trước mặt Cố Lan San nữa, đương nhiên là tự động biến mất không thấy gì nữa.
...
...
Mười lăm tháng mười hai âm lịch, trung học XX kỷ niệm ngày thành lập trường 100 năm, tất cả học sinh đã từng học tại trường đều được nhận thư thông báo.
Thịnh Thế, Cố Lan San, Hàn Thành Trì, Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa, Triệu Lỵ, kể cả Dương Lan Phong, Thịnh Hoan..., đều tốt nghiệp ở trường này, hơn nữa hiện tại bản thân cũng ở Bắc Kinh, đương nhiên đều tham gia kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường.
Sáng sớm hôm nay, Thịnh Thế và Cố Lan San liền đưa Bì Cầu nhỏ đến nhà cũ nhà họ Thịnh, ngay sau đó hai người liền đi đến trung học XX.
Lúc Thịnh Thế cùng Cố Lan San đến nơi, trong trường học đã tụ tập rất nhiều người, Thịnh Thế là khách mời đặc biệt.
Buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mười giờ rưỡi sáng chính thức bắt đầu, các khóa học sinh đều tụ tập trong sân thể dục của trường.
Cố Lan San cùng Triệu Lỵ và Hạ Phồn Hoa đứng cùng một chỗ, thấy đúng mười giờ rưỡi, có tiếng pháo nổ vang lên, sau đó hiệu trưởng trường trung học XX đi lên bục, đứng ở nơi đó, nói một vài lời cảm khái thật lâu.
Sau đó, bọn họ mời khách mời lên bục phát biểu.
Bắc đầu từ học sinh bọn họ có thể liên lạc đầu tiên, đến Hàn Thành Trì, đang lên bục phát biểu chính là Hàn Thành Trì.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Vì vậy chưa tới một lát, dưới lầu lại truyền tới tiếng hát.
Hiệu quả cách âm của biệt thự Ngự Thự Lâm Phong rất tốt, cho nên tiếng hát nghe cũng không rõ ràng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cố Lan San, Thịnh Thế ôm Cố Lan San mệt muốn chết đang chìm vào giấc ngủ say, nhắm mắt lại, nghe một hồi, hoàn toàn không muốn thừa nhận giọng ca dưới lầu thật sự không tệ!
Mỗi lần Vương Dương hát xong một ca khúc, đều gửi cho Thịnh Thế một tin nhắn, lần đầu tiên Thịnh Thế còn trả lời lại, đến cuối cùng, Thịnh Thế dứt khoát không trả lời luôn, nhưng Vương Dương vẫn đứng ở dưới lầu hát.
Đến cuối cùng Thịnh Thế cũng cảm thấy mệt mõi, lười nhát ngáp một cái, rồi nhắm hai mắt lại.
Thịnh Thế ngủ khoảng chừng hai tiếng, liền tỉnh lại, phát hiện dưới lầu vẫn còn có tiếng hát truyền đến như cũ, chỉ là thanh âm nghe qua có chút phát run, chắc là đêm hôm khuya khoắc giữa mùa đông ở dưới lầu ngây người đã lâu, lạnh cóng đến không chịu nổi thôi.
Đáy lòng Thịnh Thế hừ lạnh hai tiếng, nghĩ tới ai bảo người đàn ông kia dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của anh, liền lật người, thay đổi tư thế của Cố Lan San, ôm vào trong lòng thật chặt.
Ước chừng qua một phút, màn hình điện thoại của Cố Lan San bị anh điều chỉnh thành chế độ yên tĩnh sáng lên một cái, Thịnh Thế cầm lên, là tin nhắn, vẫn là Vương Dương gởi tới: “Đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.” Thịnh Thế trả lời lại hai chữ đơn giản.
“Đồ ngốc, ngủ còn có thể trả lời tin nhắn của tôi.”
Thịnh Thế nhếch môi lạnh lùng cười cười, sau đó chậm rãi đánh mấy chữ, gửi qua: “Tôi là chồng cô ấy.”
Sau đó, không còn tin nhắn gởi tới.
Sau đó, dưới lầu không còn truyền đến tiếng hát.
Rồi sau đó đến buổi sáng ngày hôm sau, Thịnh Thế tinh thần sảng khoái đi xuống lầu, nghe bà quản gia nói với anh: “Cậu chủ, tối qua có người ở dưới lầu hát tình ca nguyên một đêm.” Khi đó, Thịnh Thế cảm thấy tâm tình càng lúc càng nhẹ nhàng khoan khoái.
Rồi sau đó nữa, nam diễn viên Vương Dương kia không còn xuất hiện ở trước mặt Cố Lan San nữa, đương nhiên là tự động biến mất không thấy gì nữa.
...
...
Mười lăm tháng mười hai âm lịch, trung học XX kỷ niệm ngày thành lập trường 100 năm, tất cả học sinh đã từng học tại trường đều được nhận thư thông báo.
Thịnh Thế, Cố Lan San, Hàn Thành Trì, Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa, Triệu Lỵ, kể cả Dương Lan Phong, Thịnh Hoan..., đều tốt nghiệp ở trường này, hơn nữa hiện tại bản thân cũng ở Bắc Kinh, đương nhiên đều tham gia kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường.
Sáng sớm hôm nay, Thịnh Thế và Cố Lan San liền đưa Bì Cầu nhỏ đến nhà cũ nhà họ Thịnh, ngay sau đó hai người liền đi đến trung học XX.
Lúc Thịnh Thế cùng Cố Lan San đến nơi, trong trường học đã tụ tập rất nhiều người, Thịnh Thế là khách mời đặc biệt.
Buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mười giờ rưỡi sáng chính thức bắt đầu, các khóa học sinh đều tụ tập trong sân thể dục của trường.
Cố Lan San cùng Triệu Lỵ và Hạ Phồn Hoa đứng cùng một chỗ, thấy đúng mười giờ rưỡi, có tiếng pháo nổ vang lên, sau đó hiệu trưởng trường trung học XX đi lên bục, đứng ở nơi đó, nói một vài lời cảm khái thật lâu.
Sau đó, bọn họ mời khách mời lên bục phát biểu.
Bắc đầu từ học sinh bọn họ có thể liên lạc đầu tiên, đến Hàn Thành Trì, đang lên bục phát biểu chính là Hàn Thành Trì.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook