Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Công kích
Bên quầy tổ chức tiệc, khắp nơi đều là ánh đèn led sáng trưng, dòng nước óng ánh cùng với ánh đèn khẽ phản chiếu lên khuôn mặt của từng người tạo nên một nét đẹp quyến luyến. Đường Hân bước đến đứng ở một chiếc bàn đơn, đưa ánh mắt màu xanh sắc bén, liếc nhìn bao quát lấy khung cảnh buổi tiệc. Mày kiếm tinh xảo chợt nhíu lại, đưa chiếc Airpods lên tai, hạ giọng thầm nói:"Swan, xem hắn ta ở đâu?"
Bên kia, Swan ngồi trong chiếc xe Lamborghini Huracan màu đỏ rượu, đỗ gần khách sạn. Hai tay di chuyển trên bàn phím, tai cũng đang đeo một chiếc Airpods tương tự:"Chị, hắn chưa xuất hiện."
Nghe Đường Hân nói vậy, Đường Hân kiên nhẫn chờ đợi.
Buổi tiệc đã bắt đầu hơn ba mươi phút, phần giao lưu của chủ nhân buổi tiệc cũng đã thông qua, những người phục vụ tận tình đi từng bàn mời rượu. Một người đàn ông vóc dáng cao ráo, khuôn mặt khí sắc ưa nhìn, anh ta đứng ở phía bàn bên kia, cách bàn cô không xa, cầm ly rượu đế cao trên tay mình, rảo bước chậm rãi bước tới gần nơi cô đứng, đưa ly rượu của anh ta chạm nhẹ vào vành ly của cô.
Tiếng "keng" bỗng chốc vang hết, thu hút sự chú ý của Đường Hân, cô ngước nhìn hắn, đôi mày nhíu nhẹ lại.
"Trông em lạ quá, trước đây anh chưa từng gặp em." Người đàn ông âm trầm cất giọng, lời nói có vẻ rất dễ nghe.
Trông hắn ta cũng là người có tiếng trong buổi lễ ngày hôm nay, nếu không nhanh miệng thì rất dễ bị lộ:"Chào anh, tôi đi hộ người quen."
Người đàn ông đó mỉm cười, ánh mắt đùa giỡn lên khuôn mặt tinh xảo của cô:"Không biết anh có vinh hạnh được làm quen với em không?". Xin ủng hộ chúng tôi tại ( TR Uмtгцуen.o r g )
Đường Hân cười cười:"Tất nhiên là được rồi!"
Đường Hân kìm lòng, cố miễn cưỡng nói chuyện với hắn, bỗng chốc, chiếc Airpods phát ra giọng nói khẩn trương của Swan:"Chị, hắn tới rồi!"
Bỗng dưng, ánh đèn led chợt tắt đi, đổi lại là ánh đèn led xanh tím đủ loại. Đường Hân nghe vậy thì từ chối tiếp chuyện cùng anh ta, bắt đầu đi săn lùng đối tượng.
Đường Hân đi dạo xung quanh để tìm tên Hà Tuấn đó, bắt gặp được một con người đúng như cô trông thấy, cũng đúng như lời Swan miêu tả, trên ngón tay cái của hắn có đeo một chiếc nhẫn mặt thoi. Nhưng có điều hắn lại đeo mặt nạ, che đi một nửa khuôn mặt, Swan nhếch cười giễu cợt bước tới, nhìn hắn ta nở nụ cười hài hòa:"Tôi có thể uống cùng anh một ly được không?"
Người đàn ông đeo mặt nạ ấy nghe giọng nói liền quay đầu lại nhìn. Một người con gái thùy mị, nước da trắng hồng đang mỉm cười xinh đẹp với hắn. Tuy nhiên, vẻ đẹp này đối với hắn một chút hứng thú cũng không có nhưng khi chạm ánh mắt với cô gái này, tâm hồn hắn ta chợt như lạc lõng. Đôi mắt ấy rất đẹp, rất trong sáng và đầy tố chất cao quý.
Ngược lại với Đường Hân, cô không quan tâm anh ta đang mê đắm nhìn mình mà không trả lời. Tuy hắn đeo mặt nạ, tuy ánh đèn có hơi mập mờ, ảo ảnh nhưng cô dường như cũng nhìn xuyên thấu và thấy rõ ánh mắt ấy. Nó trông quen lắm, hình như cô đã từng trông thấy ánh mắt này ở đâu rồi.
Người đàn ông nghiên đầu cong môi cười nhẹ, hạ giọng cất giọng nói:"Được."
.......
Ngồi trên xe, Swan tiếp tục quan sát xung quanh để bảo vệ an toàn cho Đường Hân, nhìn thấy Đường Hân đã tiếp cận được đối tượng một cách dễ dàng, Swan nở nụ cười ngầm tán dương Đường Hân, chợt nụ cười ấy tắt hẳn đi khi nhìn vào camera thứ hai, bắt gặp hình ảnh của một người đàn ông đi vào, phóng lớn lên thì mới biết tên này mới chính là Hà Tuấn. Vậy người lúc nãy là ai?
"Khoan đã, hắn ta..." Swan không dám nghĩ ngợi nhiều liền kết nối để thông báo ngay cho Đường Hân biết nhưng giữa chừng lại bị cắt ngang.
Ánh sáng của đèn flash không biết từ đâu rọi tới, Swan vì không tiếp xúc được với ánh sáng có cường độ lớn nên liền dùng tay che mắt lại.
Giọng của một người đàn ông trông có vẻ quen thuộc vang lên bên tai:"Xuống xe!"
"Anh là ai?" Ánh sáng quá chói, Swan ngoài nghe giọng nói lạnh nhạt ấy ra thì không còn tiếp xúc được với thứ gì khác nữa.
Hắn ta dùng tay mở cửa, ỷ thế mạnh kéo Swan ra ngoài.
"Buông ra, anh là ai hả?" Swan tức tối vùng vẫy nhưng không chống lại được sức lực của hắn, chiếc Airpods cũng bị rơi xuống đất, khi ngước lên nhìn hắn thì lập tức đứng hình ngay.
"Trịnh Mặc?"
Trịnh Mặc nhếch môi cười:"Xem ra cô đã điều tra tôi rồi!"
"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!" Swan nhăn nhó, cố vùng ra nhưng lại bị Trịnh Mặc khắc chế.
"Đi theo tôi!" Trịnh Mặc lạnh giọng cất tiếng.
..........
Không biết bằng cách nào đó, Đường Hân đã dụ được người đàn ông này. Trong một căn phòng trên tầng mười của khách sạn, cụ thể ở phòng 1209. Bóng dáng người phụ nữ cao ráo xinh đẹp, mỉm cười rồi kéo chiếc cà vạt kéo hắn lại sát người mình. Tên đàn ông không nói cũng không hề hững gì với động tác này của cô, như rằng đối với hắn, phụ nữ dùng chiêu này với hắn quá nhiều nên bây giờ cũng không có gì là lạ.
Tiếng sột soạt âm trầm vang lên, chỉ vài động tác nhỏ, Đường Hân đã chế ngự được người đàn ông này. Cô trói hắn lại, để hắn nằm ngay ngắn giường, mỉm cười nhìn thành tích của mình.
Người đàn ông đó dường như bừng tỉnh, giọng hắn lạnh nhạt kèm theo giận giữ:"Cô đang làm gì vậy? Cởi trói!"
Mặc dù lời đề nghị của hắn có hơi lạnh lẽo, hung hăng nhưng cô không bận tâm, nhiệm vụ của cô hiện giờ là lấy chiếc USB, ngoài ra, cô sẽ không làm hại đến hắn.
Đường Hân trèo lên giường rồi ngồi trên người hắn, tay không ngừng lục lọi mọi ngóc ngách trong túi áo bên trong lẫn bên ngoài.
Tại một bến tàu thủy ở thành phố, Swan bị bắt ngồi yên ở một chỗ, lướt ánh mắt sắc đá nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện, cơn giận cùng với sự khó hiểu vẫn chưa tan hết được.
"Này, các người đưa tôi tới đây để làm gì hả?"
Trịnh Mặc bước tới, ngồi một gối xuống cạnh cô:"Cô còn hỏi?"
Swan nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh:"Anh đang nói gì vậy?"
"Thôi vậy, một lát sau cô sẽ biết." Trịnh Mặc nói xong câu thì lại chép lưỡi, nhăn nhó nhìn cô:"Lúc trước, cô chơi tôi, để tôi mất mặt trước nhiều người như vậy, chuyện đó tôi sẽ tính sổ với cô sau."
Nghe xong Trịnh Mặc nói thì Swan cứng người một lát rồi sau đó cười nhạt:"Là anh gây sự với tôi trước. Nếu khi đó anh không phá hỏng việc của tôi thì tôi đâu tới mức làm như vậy. Tự mình gây sự thì tự nhận đi, sao lại đổ lỗi cho tôi."
"Cô..." Nhất thời, Trịnh Mặc bị chặn họng không nói nổi câu nào, đành im lặng nhìn cô gái trước mặt đang giương ánh mắt vô lo nhìn mình.
Lúc này, Trịnh Thiên mới lên tiếng:"Được rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một lát đi."
Bắt được tiếng nói ấy, Swan mới ngẩng mặt nhìn lên. Ánh mắt chợt đứng yên, người đàn ông này tuấn tú thật nhưng sau đó, nghĩ lại, tên đó cũng là đồng bọn của cái tên Trịnh Mặc này nên cô từ bỏ ý thích ngay, quay mặt khẽ "xì" một tiếng rồi nói:"Xem ra các người vẫn còn biết điều!"
Trong căn phòng 1029.
Nhìn người con gái đang ngồi trên người mình, anh ta nhếch cười mê hoặc, giọng nói ấm áp, quyến rũ cất tiếng:"Tiểu hồ ly, em đang tính chơi trò khiêu khích với tôi sao?"
Đường Hân dừng lục lọi, nhướng mày nhìn người đàn ông với nửa khuôn mặt bị che khuất ấy, cô chợt nở nụ cười sâu thẳm:"Tôi hiện tại không rảnh để chơi những trò đó với anh, vả lại tôi có tên đàng hoàng, đừng gọi tôi là hồ ly."
Đường Hân nói xong thì tiếp tục lục lọi, mò mẫn khắp người hắn một hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy, cô nhíu mày bực bội:"Chẳng phải hắn coi chiếc USB như báu vật, lúc nào cũng trong người sao? Tại sao lại không tìm thấy?"
Người đàn ông nằm dưới, dường như anh ta không chịu nổi nữa nên liền lên tiếng:"Tôi cho cô hai giây để suy nghĩ, xuống ngay khi tôi còn kiên nhẫn."
Lắng nghe những lời tức giận nhưng rõ kìm chế từ anh ta, Đường Hân vốn không sợ mà còn cười khiêu khích hắn:"Hà Tuấn tiên sinh, anh nhẫn nhịn một chút đi, tôi chỉ cần USB, ngoài ra tôi sẽ không chạm vào anh....bởi vì, anh bẩn lắm."
"Cô không sợ tôi sẽ giết cô sao?" Người đàn ông lạnh nhạt, tiếp tục cất tiếng:"Bây giờ cô cầu xin tôi thì vẫn còn kịp đấy!"
"Trong từ điển của Đường Hân tôi không có hai từ cầu xin, cũng chưa từng biết sợ là gì?" Đường Hân nhếch cười, bình thản nói.
"Giỏi lắm!" Người đàn ông nhếch cười khen ngợi nhưng thực chất là đang mỉa mai:"Hay cho câu không biết sợ là gì! Cô có biết vì việc làm này của cô đã để cho tên Hà Tuấn kia có thời gian chạy mất rồi không? Chiếc USB mà hắn ta đang giữ, chứa một mảnh thông tin vô cùng quan trọng mà Bạch Doanh Thần tôi đang cần, tôi đoán không nhầm thì cô đang làm việc cho Hắc Dạ Môn, nếu để mất chiếc USB này, để xem cô ăn nói thế nào?"
Câu nói tuyên bố về thân phận của hắn khiến cô sững người trong vài giây, chú Hai cũng đã nói cho cô biết rõ để quét kỹ càng hơn về nhiệm vụ lần này, tuyệt đối không được thất bại, đơn giản là bởi vì chú Hai của cô muốn giúp Bạch Doanh Thần lấy chiếc USB này. Suy nghĩ một lát, Đường Hân chợt nhếch cười lơ đễnh, khinh thường người đàn ông này:"Anh nói anh là Bạch Doanh Thần sao?"
Người đàn ông không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô bằng cặp mắt sắc bén.
"Được, để tôi xem, anh định chối đến khi nào?" Đường Hân vừa nói vừa hứng thú tháo chiếc mặt nạ đó của anh ta ra, thì nhận ra đó không phải là tên Hà Tuấn. Lúc đầu, Đường Hân tưởng rằng hắn lấy thận phận của Bạch Doanh Thần ra để hù dọa cô nên cô bán tin bán nghi.
"Hả? Anh thật sự là cái tên gay đó sao?" Đường Hân hoảng hốt che miệng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.
"Gay?" Mặt Bạch Doanh Thần tối sầm, trừng mắt nhìn cô với vẻ đáng sợ:"Có phải cô chán sống rồi không? Dám gọi tôi là gay?"
Đường Hân nhếch môi cười, bước xuống khỏi người anh, phủi phủi đôi tay nói:"Anh không phải là gay thì là yếu sinh lý, chứ nếu không tại sao lại cự tuyệt tất cả phụ nữ?" Đường Hân cúi người, ghé sát môi mình vào khuôn mặt điển trai của Bạch Doanh Thần:"Phải không? Ông chú."
Lời nói tựa như mỉa mai, Bạch Doanh Thần vừa tức giận vừa hứng thú, anh nở nụ cười mờ ám, dây trói đã bị anh mở từ lúc nào không hay.
"Côn cũng biết khá nhiều về tôi đấy!"
Bạch Doanh Thần tay ôm eo, tay còn lại đặt sau gáy Đường Hân, xoay một trăm tám mươi độ, anh lập tức ở tư thế nằm trên:"Muốn biết là gay hay là yếu sinh lý, bây giờ thử đi rồi biết, để cô khỏi cất công đoán mò."
Bên kia, Swan ngồi trong chiếc xe Lamborghini Huracan màu đỏ rượu, đỗ gần khách sạn. Hai tay di chuyển trên bàn phím, tai cũng đang đeo một chiếc Airpods tương tự:"Chị, hắn chưa xuất hiện."
Nghe Đường Hân nói vậy, Đường Hân kiên nhẫn chờ đợi.
Buổi tiệc đã bắt đầu hơn ba mươi phút, phần giao lưu của chủ nhân buổi tiệc cũng đã thông qua, những người phục vụ tận tình đi từng bàn mời rượu. Một người đàn ông vóc dáng cao ráo, khuôn mặt khí sắc ưa nhìn, anh ta đứng ở phía bàn bên kia, cách bàn cô không xa, cầm ly rượu đế cao trên tay mình, rảo bước chậm rãi bước tới gần nơi cô đứng, đưa ly rượu của anh ta chạm nhẹ vào vành ly của cô.
Tiếng "keng" bỗng chốc vang hết, thu hút sự chú ý của Đường Hân, cô ngước nhìn hắn, đôi mày nhíu nhẹ lại.
"Trông em lạ quá, trước đây anh chưa từng gặp em." Người đàn ông âm trầm cất giọng, lời nói có vẻ rất dễ nghe.
Trông hắn ta cũng là người có tiếng trong buổi lễ ngày hôm nay, nếu không nhanh miệng thì rất dễ bị lộ:"Chào anh, tôi đi hộ người quen."
Người đàn ông đó mỉm cười, ánh mắt đùa giỡn lên khuôn mặt tinh xảo của cô:"Không biết anh có vinh hạnh được làm quen với em không?". Xin ủng hộ chúng tôi tại ( TR Uмtгцуen.o r g )
Đường Hân cười cười:"Tất nhiên là được rồi!"
Đường Hân kìm lòng, cố miễn cưỡng nói chuyện với hắn, bỗng chốc, chiếc Airpods phát ra giọng nói khẩn trương của Swan:"Chị, hắn tới rồi!"
Bỗng dưng, ánh đèn led chợt tắt đi, đổi lại là ánh đèn led xanh tím đủ loại. Đường Hân nghe vậy thì từ chối tiếp chuyện cùng anh ta, bắt đầu đi săn lùng đối tượng.
Đường Hân đi dạo xung quanh để tìm tên Hà Tuấn đó, bắt gặp được một con người đúng như cô trông thấy, cũng đúng như lời Swan miêu tả, trên ngón tay cái của hắn có đeo một chiếc nhẫn mặt thoi. Nhưng có điều hắn lại đeo mặt nạ, che đi một nửa khuôn mặt, Swan nhếch cười giễu cợt bước tới, nhìn hắn ta nở nụ cười hài hòa:"Tôi có thể uống cùng anh một ly được không?"
Người đàn ông đeo mặt nạ ấy nghe giọng nói liền quay đầu lại nhìn. Một người con gái thùy mị, nước da trắng hồng đang mỉm cười xinh đẹp với hắn. Tuy nhiên, vẻ đẹp này đối với hắn một chút hứng thú cũng không có nhưng khi chạm ánh mắt với cô gái này, tâm hồn hắn ta chợt như lạc lõng. Đôi mắt ấy rất đẹp, rất trong sáng và đầy tố chất cao quý.
Ngược lại với Đường Hân, cô không quan tâm anh ta đang mê đắm nhìn mình mà không trả lời. Tuy hắn đeo mặt nạ, tuy ánh đèn có hơi mập mờ, ảo ảnh nhưng cô dường như cũng nhìn xuyên thấu và thấy rõ ánh mắt ấy. Nó trông quen lắm, hình như cô đã từng trông thấy ánh mắt này ở đâu rồi.
Người đàn ông nghiên đầu cong môi cười nhẹ, hạ giọng cất giọng nói:"Được."
.......
Ngồi trên xe, Swan tiếp tục quan sát xung quanh để bảo vệ an toàn cho Đường Hân, nhìn thấy Đường Hân đã tiếp cận được đối tượng một cách dễ dàng, Swan nở nụ cười ngầm tán dương Đường Hân, chợt nụ cười ấy tắt hẳn đi khi nhìn vào camera thứ hai, bắt gặp hình ảnh của một người đàn ông đi vào, phóng lớn lên thì mới biết tên này mới chính là Hà Tuấn. Vậy người lúc nãy là ai?
"Khoan đã, hắn ta..." Swan không dám nghĩ ngợi nhiều liền kết nối để thông báo ngay cho Đường Hân biết nhưng giữa chừng lại bị cắt ngang.
Ánh sáng của đèn flash không biết từ đâu rọi tới, Swan vì không tiếp xúc được với ánh sáng có cường độ lớn nên liền dùng tay che mắt lại.
Giọng của một người đàn ông trông có vẻ quen thuộc vang lên bên tai:"Xuống xe!"
"Anh là ai?" Ánh sáng quá chói, Swan ngoài nghe giọng nói lạnh nhạt ấy ra thì không còn tiếp xúc được với thứ gì khác nữa.
Hắn ta dùng tay mở cửa, ỷ thế mạnh kéo Swan ra ngoài.
"Buông ra, anh là ai hả?" Swan tức tối vùng vẫy nhưng không chống lại được sức lực của hắn, chiếc Airpods cũng bị rơi xuống đất, khi ngước lên nhìn hắn thì lập tức đứng hình ngay.
"Trịnh Mặc?"
Trịnh Mặc nhếch môi cười:"Xem ra cô đã điều tra tôi rồi!"
"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!" Swan nhăn nhó, cố vùng ra nhưng lại bị Trịnh Mặc khắc chế.
"Đi theo tôi!" Trịnh Mặc lạnh giọng cất tiếng.
..........
Không biết bằng cách nào đó, Đường Hân đã dụ được người đàn ông này. Trong một căn phòng trên tầng mười của khách sạn, cụ thể ở phòng 1209. Bóng dáng người phụ nữ cao ráo xinh đẹp, mỉm cười rồi kéo chiếc cà vạt kéo hắn lại sát người mình. Tên đàn ông không nói cũng không hề hững gì với động tác này của cô, như rằng đối với hắn, phụ nữ dùng chiêu này với hắn quá nhiều nên bây giờ cũng không có gì là lạ.
Tiếng sột soạt âm trầm vang lên, chỉ vài động tác nhỏ, Đường Hân đã chế ngự được người đàn ông này. Cô trói hắn lại, để hắn nằm ngay ngắn giường, mỉm cười nhìn thành tích của mình.
Người đàn ông đó dường như bừng tỉnh, giọng hắn lạnh nhạt kèm theo giận giữ:"Cô đang làm gì vậy? Cởi trói!"
Mặc dù lời đề nghị của hắn có hơi lạnh lẽo, hung hăng nhưng cô không bận tâm, nhiệm vụ của cô hiện giờ là lấy chiếc USB, ngoài ra, cô sẽ không làm hại đến hắn.
Đường Hân trèo lên giường rồi ngồi trên người hắn, tay không ngừng lục lọi mọi ngóc ngách trong túi áo bên trong lẫn bên ngoài.
Tại một bến tàu thủy ở thành phố, Swan bị bắt ngồi yên ở một chỗ, lướt ánh mắt sắc đá nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện, cơn giận cùng với sự khó hiểu vẫn chưa tan hết được.
"Này, các người đưa tôi tới đây để làm gì hả?"
Trịnh Mặc bước tới, ngồi một gối xuống cạnh cô:"Cô còn hỏi?"
Swan nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh:"Anh đang nói gì vậy?"
"Thôi vậy, một lát sau cô sẽ biết." Trịnh Mặc nói xong câu thì lại chép lưỡi, nhăn nhó nhìn cô:"Lúc trước, cô chơi tôi, để tôi mất mặt trước nhiều người như vậy, chuyện đó tôi sẽ tính sổ với cô sau."
Nghe xong Trịnh Mặc nói thì Swan cứng người một lát rồi sau đó cười nhạt:"Là anh gây sự với tôi trước. Nếu khi đó anh không phá hỏng việc của tôi thì tôi đâu tới mức làm như vậy. Tự mình gây sự thì tự nhận đi, sao lại đổ lỗi cho tôi."
"Cô..." Nhất thời, Trịnh Mặc bị chặn họng không nói nổi câu nào, đành im lặng nhìn cô gái trước mặt đang giương ánh mắt vô lo nhìn mình.
Lúc này, Trịnh Thiên mới lên tiếng:"Được rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một lát đi."
Bắt được tiếng nói ấy, Swan mới ngẩng mặt nhìn lên. Ánh mắt chợt đứng yên, người đàn ông này tuấn tú thật nhưng sau đó, nghĩ lại, tên đó cũng là đồng bọn của cái tên Trịnh Mặc này nên cô từ bỏ ý thích ngay, quay mặt khẽ "xì" một tiếng rồi nói:"Xem ra các người vẫn còn biết điều!"
Trong căn phòng 1029.
Nhìn người con gái đang ngồi trên người mình, anh ta nhếch cười mê hoặc, giọng nói ấm áp, quyến rũ cất tiếng:"Tiểu hồ ly, em đang tính chơi trò khiêu khích với tôi sao?"
Đường Hân dừng lục lọi, nhướng mày nhìn người đàn ông với nửa khuôn mặt bị che khuất ấy, cô chợt nở nụ cười sâu thẳm:"Tôi hiện tại không rảnh để chơi những trò đó với anh, vả lại tôi có tên đàng hoàng, đừng gọi tôi là hồ ly."
Đường Hân nói xong thì tiếp tục lục lọi, mò mẫn khắp người hắn một hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy, cô nhíu mày bực bội:"Chẳng phải hắn coi chiếc USB như báu vật, lúc nào cũng trong người sao? Tại sao lại không tìm thấy?"
Người đàn ông nằm dưới, dường như anh ta không chịu nổi nữa nên liền lên tiếng:"Tôi cho cô hai giây để suy nghĩ, xuống ngay khi tôi còn kiên nhẫn."
Lắng nghe những lời tức giận nhưng rõ kìm chế từ anh ta, Đường Hân vốn không sợ mà còn cười khiêu khích hắn:"Hà Tuấn tiên sinh, anh nhẫn nhịn một chút đi, tôi chỉ cần USB, ngoài ra tôi sẽ không chạm vào anh....bởi vì, anh bẩn lắm."
"Cô không sợ tôi sẽ giết cô sao?" Người đàn ông lạnh nhạt, tiếp tục cất tiếng:"Bây giờ cô cầu xin tôi thì vẫn còn kịp đấy!"
"Trong từ điển của Đường Hân tôi không có hai từ cầu xin, cũng chưa từng biết sợ là gì?" Đường Hân nhếch cười, bình thản nói.
"Giỏi lắm!" Người đàn ông nhếch cười khen ngợi nhưng thực chất là đang mỉa mai:"Hay cho câu không biết sợ là gì! Cô có biết vì việc làm này của cô đã để cho tên Hà Tuấn kia có thời gian chạy mất rồi không? Chiếc USB mà hắn ta đang giữ, chứa một mảnh thông tin vô cùng quan trọng mà Bạch Doanh Thần tôi đang cần, tôi đoán không nhầm thì cô đang làm việc cho Hắc Dạ Môn, nếu để mất chiếc USB này, để xem cô ăn nói thế nào?"
Câu nói tuyên bố về thân phận của hắn khiến cô sững người trong vài giây, chú Hai cũng đã nói cho cô biết rõ để quét kỹ càng hơn về nhiệm vụ lần này, tuyệt đối không được thất bại, đơn giản là bởi vì chú Hai của cô muốn giúp Bạch Doanh Thần lấy chiếc USB này. Suy nghĩ một lát, Đường Hân chợt nhếch cười lơ đễnh, khinh thường người đàn ông này:"Anh nói anh là Bạch Doanh Thần sao?"
Người đàn ông không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô bằng cặp mắt sắc bén.
"Được, để tôi xem, anh định chối đến khi nào?" Đường Hân vừa nói vừa hứng thú tháo chiếc mặt nạ đó của anh ta ra, thì nhận ra đó không phải là tên Hà Tuấn. Lúc đầu, Đường Hân tưởng rằng hắn lấy thận phận của Bạch Doanh Thần ra để hù dọa cô nên cô bán tin bán nghi.
"Hả? Anh thật sự là cái tên gay đó sao?" Đường Hân hoảng hốt che miệng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.
"Gay?" Mặt Bạch Doanh Thần tối sầm, trừng mắt nhìn cô với vẻ đáng sợ:"Có phải cô chán sống rồi không? Dám gọi tôi là gay?"
Đường Hân nhếch môi cười, bước xuống khỏi người anh, phủi phủi đôi tay nói:"Anh không phải là gay thì là yếu sinh lý, chứ nếu không tại sao lại cự tuyệt tất cả phụ nữ?" Đường Hân cúi người, ghé sát môi mình vào khuôn mặt điển trai của Bạch Doanh Thần:"Phải không? Ông chú."
Lời nói tựa như mỉa mai, Bạch Doanh Thần vừa tức giận vừa hứng thú, anh nở nụ cười mờ ám, dây trói đã bị anh mở từ lúc nào không hay.
"Côn cũng biết khá nhiều về tôi đấy!"
Bạch Doanh Thần tay ôm eo, tay còn lại đặt sau gáy Đường Hân, xoay một trăm tám mươi độ, anh lập tức ở tư thế nằm trên:"Muốn biết là gay hay là yếu sinh lý, bây giờ thử đi rồi biết, để cô khỏi cất công đoán mò."
Bình luận facebook