• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1 Công Phu Tiểu Dăng

Thành Thiên Vũ, Triệu phủ.

Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay.

Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi.

Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái.

Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa.

“Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ.”

“Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà.”

“Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?”

Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù.

Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra.

Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi.

“Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!”

Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi.

Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì.

Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết.

Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống.

Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt.

Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện tại, cuối cùng hắn cũng hoàn thành nhiệm vụ.

“Bing, kiểm tra đo lường được ký chủ bắt được một con ruồi, có thu làm sủng vật hay không?”

Lâm Lăng theo bản năng mà mặc niệm: “Có.”

“Chúc mừng kí chủ thu nạp sủng vật, có thể đặt tên cho nó.”

“Công Phu Tiểu Dăng.”

Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, nhớ tới bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng nào đó ở kiếp trước, hắn lập tức thầm nói trong bụng.

“Bing, sủng vật đã hoàn thành đặt tên.”

Tiếng nói của hệ thống vang lên, đồng thời một giao diện số liệu lập tức hiện ra trong đầu Lâm Lăng.

[Công Phu Tiểu Dăng]

Danh hiệu: 001

Chủ nhân: Lâm Lăng

Sức chiến đấu: 1

Tuổi thọ: Năm mươi ngày

Kỹ năng: Không

Có thể tiến hóa: Tất cả các bộ phận toàn thân

...

Nhìn từ thông tin trên giao diện hệ thống, Lâm Lăng xem như đã hiểu công năng của hệ thống động vật tiến hóa này.

Chủ yếu là cường hóa chiến lực của động vật để bản thân sử dụng.

Mà công năng này chia thành hai loại hình.

Loại thứ nhất là ‘Cường hóa toàn thân’.

Có thể tiến hành cường hóa tất cả các bộ phận của động vật.

Ngoài ra còn có tất cả bốn cấp bậc, chia theo thứ tự là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và vương cấp.

Cấp bậc càng cao thì cần càng nhiều tiền tài, cứ tăng lên lần lượt gấp mười lần.

Ví dụ như tiến hóa sơ cấp thì phải có một vạn lượng hoàng kim, tiến hóa trung cấp thì cần mười vạn lượng...

Loại hình thứ hai gọi là ‘Cường hóa lên cấp’.

Chủ yếu chia thành bảy giai đoạn là D, C, B, A, S, SS, SSS.

Nói một cách đơn giản, đây là một loại năng lực hệ thống có thể giúp động vật thăng cấp lột xác.

Khi một con gà trống thăng cấp lên đến SSS thì nó có xác suất rất lớn sẽ lột xác thành một con hỏa phượng hoàng cấp thần thú!

Nhưng kiểu lên cấp này lại có giá cả tương đối sang quý.

Mỗi lần lên cấp, ít nhất cần đến mười vạn lượng.

Những cấp bậc sau đó cũng gấp mười lần giá trị cũ, cứ liên tục nhân lên như vậy.

Hơn nữa đầu tiên là dạng ‘Cường hóa toàn thân’ này cần lên tới vương cấp thì mới có thể thỏa mãn điều kiện thăng cấp.

Ví dụ như từ cấp D lên đến cấp C.

Sủng vật cần phải lên tới trình tự cường hóa vương cấp của cấp D thì mới có thể tiến hóa đến cấp C.

“Thì ra là thế!”

Sau khi hoàn toàn hiểu biết công dụng của hệ thống, Lâm Lăng bừng tỉnh trong lòng, đồng thời cũng có chút kích động.

Về sau nếu cường hóa ra một số lượng lớn động vật cấp thần thú, vậy chẳng phải hắn có thể thỏa sức mà ngao du trong thế giới này?!

Nhưng rất nhanh, Lâm Lăng lại ý thức được một vấn đề cực kỳ mấu chốt.

Đó chính là, hiện tại hắn không có một xu dính túi, lấy tiền đâu ra mà tiến hóa...

“Bing, kiểm tra ra đây là lần đầu ký chủ trói buộc sủng vật, chúc mừng đạt được một phần quà người mới, có nhận hay không?”

Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Lăng lập tức không do dự mà mặc niệm: “Nhận.”

“Chúc mừng kí chủ Lâm Lăng, miễn phí đạt được một lần cường hóa động vật vương cấp.”

“Chúc mừng kí chủ Lâm Lăng, miễn phí đạt được một lần thăng cấp động vật.”

“Xin hãy lựa chọn sủng vật cần tiến hóa.”

Chỉ thoáng chốc, trong đầu Lâm Lăng dần hiện ra một giao diện quầng sáng, có năm ô vuông nhỏ.

Ô đầu tiên hiện ra hình dáng một con ruồi nhỏ màu đen.

Còn bốn ô còn lại trống rỗng, chắc có nghĩa là hắn còn có thể bắt được bốn con sủng vật.

Lâm Lăng trực tiếp nhấn vào hình ảnh con ruồi.

“Bing, cường hóa thành công, Công Phu Tiểu Dăng được tăng cường toàn diện.”

Chỉ thoáng chốc, Lâm Lăng phát hiện giao diện số liệu của Công Phu Tiểu Dăng thay đổi không ít. Cho dù là tốc độ, sức mạnh, cảm quan hay là chỉ số thông minh đều được tăng cường lên siêu cao.

Ví dụ như chiến lực, trước đó là 1, giờ trực tiếp lên tới 1000.

Nhưng tuổi thọ vẫn là năm mươi ngày.

Hiển nhiên loại cường hóa này cũng không thể gia tăng tuổi thọ của sủng vật.

“Bing, thành công thăng cấp, chúc mừng Công Phu Tiểu Dăng thăng đến cấp C, cũng đạt được kỹ năng đặc thù, Huyết Nhận Liêm Túc.”

Ngay sau đó, Lâm Lăng lập tức mừng rỡ phát hiện, hình ảnh con ruồi trên ô vuông đột nhiên thay đổi.

Con ruồi vốn nhỏ gầy cứ như hóa thân thành lực sĩ, trên người tràn đầy cơ bắp, sáu cái chân cũng trở nên cường tráng mạnh mẽ, móng vuốt giống như lưỡi liềm, tỏa ra hàn quang kim loại sắc bén.

Quan trọng nhất chính là, tuổi thọ từ năm mươi ngày ban đầu đã trực tiếp tăng lên năm trăm ngày!

Lâm Lăng nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Công năng lên cấp này thật sự quá ghê gớm!

Lâm Lăng thử buông bàn tay ra...

Chỉ thấy con ruồi nhỏ cũng không lập tức bay đi, ngược lại ngoan ngoãn đậu trên lòng bàn tay hắn, cứ như đang chờ đợi mệnh lệnh.

“Hả? Đây là...”

Trong lúc hoảng hốt, Lâm Lăng ngạc nhiên phát hiện tầm mắt của mình không còn là một mảnh hắc ám, hắn có thể cảm ứng được ánh sáng và các vật thể chung quanh.

Nhưng góc độ thị giác lại không đến từ đôi mắt của hắn, mà lại là trên bàn tay.

Đó là vị trí của Công Phu Tiểu Dăng.

Chẳng lẽ ta có thể dùng góc nhìn của thượng đế, dùng chung những cảnh tượng mà Công Phu Tiểu Dăng nhìn thấy?!

Nghĩ đến đây, cảm xúc của Lâm Lăng lập tức sôi sục.

Hắn càng cảm thấy hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp này hoàn toàn được chế tạo dành riêng cho hắn.

“Hừ, thật mất hứng, mới đó mà bắt được rồi, vụ đánh cược của chúng ta cũng trở thành phế thải.”

“Một tên mù lại có thể bắt được ruồi, đúng là xưa nay chưa từng thấy.”

Nhìn thấy Lâm Lăng thật sự bắt được một con ruồi, những đầu bếp đó tuy có chút kinh ngạc, nhưng trong lời nói vẫn mang theo cảm giác cười nhạo mãnh liệt.

Mà lúc này, Lâm Lăng cũng dựa vào thị giác của Công Phu Tiểu Dăng mà thấy rõ bộ dạng của những đầu bếp đó.

Một đám tai to mặt lớn, đầy mặt dầu mỡ.

Ở Triệu phủ, đầu bếp là dạng tạp công hậu cần tương đối cấp thấp, nhưng dù như vậy thì bọn người này vẫn có thể không chút tôn kính cô gia là hắn.

Hắn xuất thân từ Lâm phủ - Một trong ba đại gia tộc trong thành, bối cảnh xem như cũng cao, nhưng vì trời sinh mù lòa nên từ nhỏ đã không được gia tộc coi trọng.

Nửa năm trước, trong cuộc liên hôn trao đổi lợi ích giữa các gia tộc, hắn ở rể tại Triệu phủ, nhận hết sỉ nhục.

Tuy có thê tử xinh đẹp yêu kiều, ở chung một phòng, nhưng đêm nào cũng phải tách ra ngủ.

Một người trên giường đệm, một người dưới sàn nhà, còn không bằng người hầu của Vương phủ.

Lâm Lăng cũng không để ý tới lời trào phúng của những đầu bếp đó, chỉ xoay người đi ra ngoài viện.

Ong ——!

Công Phu Tiểu Dăng bay một vòng ở giữa không trung, sau đó đáp xuống vai Lâm Lăng.

“Tiểu Lý.”

Nhìn thấy Lâm Lăng muốn rời khỏi, chủ bếp to béo cầm đầu đưa mắt ra hiệu với học đồ bên cạnh.

Học trò hiểu ý gật đầu, lập tức mang vẻ mặt âm u đi đến phía trước Lâm Lăng, vươn cổ chân ra, tính làm Lâm Lăng té ngã lộn nhào.

Trong thị giác của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng nhìn thấy được mọi chuyện.

Nửa năm qua, từ khi ở rể trong Triệu phủ, cũng không biết hắn đắc tội với ai mà thường xuyên có người đến gây chuyện sinh sự.

Đặc biệt là những đầu bếp đó, chúng thường xuyên làm trò trong đồ ăn, thật sự xấu xa!
Chương 2: Thuần thú sư đỉnh cấp

“Muốn chơi ta à, muốn ăn đòn."

Sắc mặt Lâm Lăng phát lạnh, nâng chân phải lên, hung hăng đạp lên cổ chân của đối phương.

Cú giẫm này gần như dồn hết sức lực.

“Rắc!”

Sau khi giẫm xuống, dưới chân lập tức truyền đến tiếng xương cốt đứt gãy. Khớp xương cổ chân của tên học đồ kia lập tức gãy nát, sau đó té ngã trên đất rồi liên tục kêu la thảm thiết.

Thấy tình cảnh này, bọn người đầu bếp thay đổi sắc mặt, đều kinh hãi mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.

Chẳng lẽ hắn nhìn thấy được?

Không có khả năng!

Bọn họ đều biết rõ tất cả chi tiết của đại cô gia Triệu gia này.

“Nghe nói thính giác của người mù rất nhạy bén, có lẽ hắn nghe thấy động tĩnh, biết có người đưa chân ra ở phía trước?”

Tên chủ bếp to béo hơi nhíu đôi mày rậm lại, tự thuyết phục bản thân.

“Lão tử cũng muốn xem thử ngươi mù thật hay là giả mù!”

Mắt thấy chung quanh đều là người của mình, gã mang vẻ mặt hung ác nhào về hướng Lâm Lăng.

Vèo!

Bàn tay to dài tát thẳng một cái vào đầu Lâm Lăng.

Xẹt ——!

Nhưng đúng lúc này, Công Phu Tiểu Dăng bay vọt lên từ bả vai Lâm Lăng, tốc độ cực nhanh, giống như hắc quang chợt lóe qua.

Ngay sau đó, bàn tay nâng lên cao của tên chủ bếp to béo kia lập tức bị đứt mất ba ngón, máu tươi phun trào.

“A! Tay của ta!!”

Tên chủ bếp lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, hoảng sợ nhìn bàn tay bị đứt ba ngón, đau đến cả người chảy ròng mồ hôi lạnh.

Thấy tình cảnh này, những đầu bếp phía sau sợ ngây người, vẻ mặt hoảng loạn.

Rốt cục vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao chỉ trong nháy mắt mà bàn tay của chủ bếp đã bị chặt mất ba ngón.

Bọn họ rất xác định, vừa rồi rõ ràng không nhìn thấy Lâm Lăng có bất cứ hành động nào.

Ngay lập tức, chuyện không thể tưởng tượng này làm tất cả đầu bếp đều chấn kinh!

Lúc này Công Phu Tiểu Dăng đã đậu lên bả vai Lâm Lăng lần nữa, khẽ liếm máu trên cái chân trước, lạnh nhạt như một sát thủ.

Kỹ năng Huyết Nhận Liêm Túc đạt được sau khi cường hóa khiến chân của Công Phu Tiểu Dăng sắc bén như lưỡi dao, chiến lực cũng mạnh lên rất nhiều.

Tên chủ bếp to béo chỉ là người thường, sao có thể nắm bắt được quỹ đạo công kích của Công Phu Tiểu Dăng, thậm chí còn không biết là ai làm gã bị thương.

“Tốc độ thật nhanh!”

Sau khi chứng kiến sức mạnh của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng thầm kinh hãi trong lòng.

Ngay cả một con ruồi sau khi cường hóa cũng lợi hại như thế, nếu đổi thành động vật nào càng cao cấp hoặc là mãnh thú thì chẳng phải càng nghịch thiên?!

“Hiện giờ còn có thể bắt được bốn con sủng vật, phải đi kiếm chút tiền mới được.”

Đã nếm được quả ngọt của hệ thống, giờ phút này Lâm Lăng mang đầy hùng tâm tráng chí, tính cường hóa ra một quân đoàn động vật.

Tuy nói có thể bắt được động vật, nhưng tiền tài không phải vấn đề đơn giản là làm nhiều có nhiều.

Cho nên trước mắt, chỉ có mau chóng kiếm tiền mới là ưu tiên hàng đầu.

Dù sao cường hóa sơ cấp cấp thấp nhất trong hệ thống cũng cần đến một vạn lượng, hiện tại trong túi hắn không còn đồng nào, chỉ có thể tìm một vài chiêu số kiếm tiền nhanh chóng.

Trong lòng nghĩ đến đây, Lâm Lăng nâng bước chân vững vàng rời khỏi nơi này.

Dáng vẻ bình tĩnh của hắn làm các đầu bếp ở đây lòng còn sợ hãi, không dám gây sự nữa.

Khi bước ra khỏi cánh cổng Vương phủ, Lâm Lăng ngẩng đầu.

Công Phu Tiểu Dăng cũng ngẩng lên.

Hắn lẳng lặng thưởng thức ánh chiều tà khi mặt trời lặn.

Ánh sáng màu đỏ cam chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, cặp mắt xám trắng kia hiện ra chút tự tin.

Từ lúc xuyên qua tới nay, tâm tình của Lâm Lăng chưa bao giờ sảng khoái như hôm nay.

Đi trên đường phố ngựa xe như nước, Lâm Lăng lạ lẫm mà đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Nhiều năm qua, đây xem như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh vật của thành thị này, cũng mang hơi hướng phong cách tương tự như kiến trúc cổ đại kiếp trước.

Mà khi tuổi dần dần tăng trưởng, Lâm Lăng cũng có hiểu biết đại khái đối với mảnh đại lục này.

Đại lục này tên là Thương Khung, không có tông phái tiên tu thường thấy trong tiểu thuyết.

Chiến sĩ và pháp sư mới là chủ tu của thế giới này!

Tiếp theo là công pháp!

Chiến kỹ chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Các võ giả cùng một đẳng cấp, nếu chiến kỹ cao cấp hơn đối phương thì trong lúc so đấu có thể chiếm được ưu thế cực lớn.

Còn về võ học của pháp sư thì cực kỳ huyền ảo và phức tạp, trên thị trường căn bản không thể mua được, phải tiến vào học viện võ phủ mới có cơ hội học tập.

Lâm Lăng cảm thấy năng lực hiện tại của mình càng giống một loại chức nghiệp ít được lưu ý, đó là thuần thú sư.

Nhưng, thuần thú sư như hắn lại tương đương với đại sư đỉnh cấp cấp tốc.

Một lần cường hóa có thể khiến bất cứ động vật nào trung thành, thậm chí chiến lực tăng lên toàn diện, còn có thể lên cấp lột xác, thử hỏi có thuần thú sư nào có thể làm được?

Sau khi đi dạo một vòng trên phố, cuối cùng bước chân của Lâm Lăng cũng ngừng lại trước một cửa hàng treo bảng hiệu màu đen.

Toàn bộ bảng hiệu này đen nhánh, cũng không có chữ viết gì đánh dấu, nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Có lẽ người thường xem không hiểu, nhưng một số người biết chuyện cũng hiểu đây là một cửa hàng đặc thù, là điểm trung gian chuyên bán ra nhiệm vụ ám sát.

Tất nhiên Lâm Lăng biết, hai đại lão bản phía sau cửa hàng này chính là Triệu gia và Lâm gia.

Ở thành Thiễn Vũ, Triệu gia chính là kim chủ có nhiều tài phú nhất.

Lâm gia là gia tộc cổ võ, vũ lực mạnh nhất.

Mà muốn mở ra loại cửa hàng đặc thù này, không chỉ cần đến vũ lực cường đại che chở, còn phải có tài phú cực lớn để vận hành, hai nhà đành phải liên thủ.

Nửa năm trước, hắn làm vật hi sinh, ở rể vào Vương phủ, đạt thành quan hệ liên hôn hợp tác giữa hai nhà.

Gian hắc điếm trước mắt chính là khởi nguyên sỉ nhục lúc trước hắn phải chịu.

“Nếu nơi này là bắt đầu, vậy kết thúc ở nơi đâu đi...”

Nhìn cửa hàng trước mặt, Lâm Lăng lẩm bẩm trong lòng, khóe mắt liếc nhìn một cái nón đấu lạp được đặt bên cạnh vách tường.

Hắn thuận tay nhặt lên rồi đội lên đầu.

Bên ngoài đấu lạp có một lớp lụa đen rũ xuống, hoàn toàn che khuất khuôn mặt hắn.

Lâm Lăng trực tiếp bước vào cửa hàng, lập tức có một mùi hương thanh đạm xông vào mũi.

Mượn dùng thị giác của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng nhìn thấy một nữ tử đi tới trước mặt.

Chỉ thấy một nữ tử đang muốn đi ra khỏi tiệm, ăn mặc tố y màu lam nhạt thanh nhã, dáng người duyên dáng, dung nhan tuyệt mỹ kia đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.

“Mùi này... Chẳng lẽ là nàng?!”

Cái mũi Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, tuy trước kia không thể nhìn thấy, nhưng lại lập tức nhận ra mùi hương đặc trưng trên người nữ tử.

Bởi vì nữ tử mỹ lệ này chính là thê tử hữu danh vô thực của hắn, Triệu Ngọc Nhi.

Tiếp xúc được nửa năm, Lâm Lăng và Triệu Ngọc Nhi rất hiếm khi trao đổi, nhưng hắn cũng có chút hiểu biết đối với người này. Triệu Linh Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn là một kỳ nữ thiên tư thông minh, ngoài ra đã đạt tới trình độ pháp sư tứ cấp ở phương diện võ tu.

Ở thành Thiên Vũ, số lượng pháp sư hiếm như lông phượng sừng lân, càng đừng nói là có thể đạt tới tiêu chuẩn tứ cấp. Cho nên quyền thế và địa vị của nàng trong toàn bộ Triệu gia chỉ đứng sau Triệu gia chủ, cũng là người quản lý phía sau hắc điếm này.

Mà Triệu Ngọc Nhi vì giúp gia nghiệp lớn mạnh, lại do tâm tính thanh ngạo, không muốn thất thân trước khi chưa gặp được người ái mộ, cho nên đã lựa chọn Lâm Lăng một người mù có thể dễ dàng khống chế để ở rể.

“Hiện tại ngươi cảm thấy ta trèo cao không nổi, về sau ta sẽ khiến ngươi đi theo không kịp.”

Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười lạnh, trầm mặc không nói gì mà lướt ngang qua Triệu Ngọc Nhi…
Chương 3: Nhiệm vụ sát thủ

“Hừm?”

Khi hai bên đi thoáng qua nhau, đôi mắt trong trẻo của Triệu Ngọc Nhi đảo qua, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Lâm Lăng một cái.

“Sao bóng dáng của người này có chút quen thuộc như vậy?”

Nàng nhíu đôi mày liễu lại, ngây người nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Lăng trong chớp mắt.

“Hắn chỉ là một người mù, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.”

Triệu Linh Nhi âm thầm lắc đầu, dời ánh mắt xuống dưới chân Lâm Lăng.

Nhìn bước chân vững vàng, mỗi một bước đi đều có mục tiêu rõ ràng hướng về phía trước, mà không cẩn thận lần mò giống như người mù.

Triệu Linh Nhi cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ tò mò đánh giá Lâm Lăng vài lần rồi xoay người rời đi.

Trang hoàng trong tiệm hơi tương tự như cửa hàng binh khí.

Lâm Lăng phát hiện trên quầy đặt đủ loại binh khí, nhưng đa số đều là chủy thủ và tế kiếm thích hợp ám sát là chính.

Hiển nhiên, nơi này không chỉ bán ra nhiệm vụ ám sát để kiếm tiền thù lao, còn thuận tiện buôn bán binh khí cho thích khách.

“Vị khách quan này, nếu ngươi chỉ tới mua vũ khí thì thật xin lỗi, hôm nay chúng ta không buôn bán.” Một chưởng quầy độ tuổi trung niên có bộ râu cá trê nhìn Lâm Lăng bước vào cửa hàng, lên tiếng hỏi thăm dò.

Giọng điệu của Lâm Lăng có vẻ thật lạnh lẽo mà nặng nề: “Đừng nói vô nghĩa, ta tới nhận việc.”

Nghe vậy, vẻ mặt chưởng quầy trung niên hơi lạnh đi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lăng tăng thêm vài phần kiêng kỵ.

Tới đây nhận việc đều là một số thích khách giết người không chớp mắt, ông ta cũng không dám đắc tội, nếu không ngày nào đó chết thế nào cũng không biết.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của ngài?”

Thái độ của chưởng quầy trung niên trở nên khách khí hơn rất nhiều.

Trong giới thích khách, tuy họ sẽ không tự phơi bày thân phận, nhưng mỗi một thích khách đều có danh hiệu của mình, do đó cũng xây dựng nên một bảng xếp hạng sát thủ.

Lâm Lăng suy nghĩ một chút, sau đó lạnh nhạt mà nói: “Kinh Kha.”

Kinh Kha?

Chưởng quầy trung niên sửng sốt, ông ta chưa từng nghe nói đến danh hiệu này, chẳng lẽ là người mới?

Nghĩ vậy, chưởng quầy trung niên nghi kỵ mà nhìn Lâm Lăng vài lần.

Nhưng cái đấu lạp cũng che chắn đi ánh mắt tò mò của ông ta.

“Nhiệm vụ của bổn tiệm chia thành bốn cấp bậc, bình thường, trung đẳng, khó khăn và bảng vàng.”

Chưởng quầy trung niên nhìn Lâm Lăng mà dò hỏi: “Xin hỏi ngươi tính nhận dạng công việc nào?”

“Bình thường, tốt nhất là khoảng cách không quá xa.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Lăng nhận việc, tất nhiên không tính dính vào nhiệm vụ ám sát cấp khó khăn.

Còn về cái gọi là bảng vàng, không cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn là nhiệm vụ cấp siêu khó phải ám sát cường giả đứng đầu nào đó, không ai có thể làm được.

Nghe vậy, tuy ngoài miệng chưởng quầy trung niên chưa nói gì, nhưng trong mắt lại có một tia khinh thường thoáng hiện.

Thì ra thật sự là một người mơ, chẳng trách lại nhận loại nhiệm vụ bình thường này.

Ông ta lập tức đi đến quầy, cầm lấy một sấp giấy thật dày rồi lật xem.

“Có.”

Rất nhanh, chưởng quầy cười nhạt và nói: “Vận khí của ngươi không tồi, đúng lúc có một nhiệm vụ bình thường nằm trong thành Thiên Vũ của chúng ta.”

Khi nói chuyện, chưởng quầy trung niên lấy ra một tờ giấy, giao cho Lâm Lăng.

Đây là một tờ tư liệu nhiệm vụ ám sát, góc trên bên phải có một chữ màu đỏ tươi ‘Giết’!

Con mồi: Trần Đại Cửu

Tuổi: 38 tuổi

Thực lực: Chiến sĩ cấp 2

Thân phận: Lão bản của Thiên Thiên Đổ Đương

Địa điểm hoạt động thường xuyên: Thiên Thiên Đổ Đương

Thủ hạ: Hai mươi ba người, tất cả đều là chiến sĩ cấp 1

Tiền thưởng: Mười vạn lượng

...

Thông tin trên đó rất chi tiết cụ thể, thậm chí bày ra đủ loại sự tích người này từng gian dâm cướp của, khi dễ người nhỏ yếu như thế nào.

Còn có thêm một bức họa của đối tượng ám sát, trông có vẻ hung thần ác sát, trên má trái có một vết sẹo dữ tợn do bị đao chém.

Lâm Lăng cẩn thận đọc một lần, sau đó âm thầm gật đầu.

Loại ác nhân này, cho dù chết cũng không hết tội.

Mà điều hấp dẫn Lâm Lăng nhất chính là thù lao của nhiệm vụ, quả nhiên là con đường kiếm tiền rất nhanh.

“Dựa theo luật lệ, rút ra ba phần tiền thù lao.”

Chưởng quầy trung niên vững vàng mà nói: “Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, bổn tiệm sẽ có chuyên gia tiến đến kiểm tra con mồi đã chết hay chưa.”

“Hừm.”

Lâm Lăng lạnh nhạt gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Trừ đi ba phần tiền thù lao, bảy vạn còn lại tới tay cũng coi như không tồi.

Sau khi tìm một người qua đường trên phố để hỏi ra vị trí của Thiên Thiên Đổ Đương, Lâm Lăng lập tức đi nhanh đến nơi đó.

Trước mặt hắn là một sòng bạc, trên đó treo một chữ ‘Đổ’, trông rất lóa mắt.

Cánh cổng đóng chặt, còn có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu to gào khóc.

Ở nơi như thế này, người nào thua tiền thì người đó khó chịu.

Mà bên cạnh sòng bạc có mở một hiệu cầm đồ, thu lấy mọi vật có giá trị, thế chấp xong thì có thể đổi tiền, sau đó lại đi vào sòng bạc đặt thêm hai ván.

Người khôn khéo đều biết, sòng bạc và hiệu cầm đồ chấp nối với nhau, từ trước đến nay luôn có hệ thống song thắng.

Một bên kiếm tiền thù lao, một bên lấy tiền cờ bạc, hai cửa hàng liên kết chặt chẽ, có thể sáng tạo ra mắt xích lợi ích thật tốt.

“Tiểu Dăng, tìm kiếm con mồi, tốc chiến tốc thắng.”

Lâm Lăng dặn dò một tiếng, sau đó xoay người đi đến bên góc đường, trầm tĩnh đứng đó.

Hắn cũng không có hứng thú đi vào những nơi chướng khí mù mịt như sòng bạc.

Ong ——!

Công Phu Tiểu Dăng thu được mệnh lệnh thì lập tức bay vút khỏi bả vai Lâm Lăng, sau đó chui vào cửa sổ sau bức tường.

“Mở, ba con năm, Báo Tử ăn hết!”

“Con xúc xắc này có phải bị gì hay không, con mẹ nó sao vẫn là Báo Tử!!”

“Ván sau thua nữa thì lão tử cầm nhà đi hiệu cầm đồ đổi tiền, ta không tin không kiếm lại được vốn!!”

Trong sòng bạc có mười cái chiếu bạc, toàn là tiếng gào khóc của những dân cờ bạc kia, nghe vô cùng ồn ào.

Trong các góc sân có cả đám tay đấm đứng canh chừng, chúng hung thần ác sát, dáng người cường tráng.

Có những tay đấm đó trấn thủ thì người bình thường cũng không dám gây chuyện sinh sự tại đây.

Mà trong khu vực nghỉ ngơi ở hướng tấm chiếu bạc cuối cùng, Trần Đại Cửu ngồi trên một cái ghế, ôm một nữ tử phong trần, bàn tay to lớn tùy ý xoa bóp trên người nàng ta.

“Nhà cái mà Lão Bát giới thiệu không tồi, khoảng thời gian gần đây, ít nhất có thể kiếm được trăm vạn!”

Nhìn đám dân cờ bạc thua tiền ở giữa sân kia, Trần Đại Cửu lộ ra nụ cười vừa lòng.

Mà khi cái miệng gã nhếch lên cao khiến vết sẹo dữ tợn trên mặt hơi vặn vẹo, làm gã trông có vẻ càng hung ác.

“Chính là hắn.”

Lâm Lăng dựa vào thị giác của Công Phu Tiểu Dăng, lập tức nhắm thẳng vào Trần Đại Cửu.

“Giết.” Lâm Lăng không chút do dự mà hạ lệnh.

Công Phu Tiểu Dăng bay thẳng đến vị trí của Trần Đại Cửu, bay với tốc độ không nhanh không chậm.

Nhưng Công Phu Tiểu Dăng lại không lập tức khởi xướng công kích, ngược lại còn bay vòng vòng chung quanh Trần Đại Cửu, chuẩn bị hành động vào bất cứ lúc nào.

Hiển nhiên, sau khi trải qua cường hóa cao cấp, Công Phu Tiểu Dăng đã có được chỉ số thông minh nhất định.

Qua hơn mười giây, Công Phu Tiểu Dăng bắt đầu hành động, thăm dò mà tới gần phía sau Trần Đại Cửu.

Trần Đại Cửu là chiến sĩ cấp 2 nên mức độ nhạy bén không thấp, hiển nhiên đã nhận thấy phía sau có cái gì tới gần, ánh mắt gã lập tức hơi trầm xuống, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Công Phu Tiểu Dăng lập tức bay vòng một cú xinh đẹp, lướt ngang qua bên cạnh.

Sau đó nó đập lên tấm lưng nữ tử phong trần kia, thật thận trọng mà nhìn chằm chằm vào Trần Đại Cửu.

Nó đang đợi một thời cơ hoàn mỹ.

Một cơ hội hoàn mỹ có thể một kích thành công!

Khó tưởng tượng nổi, Công Phu Tiểu Dăng đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật thích khách, nó cũng không chọn cách đối đầu trực diện.
Chương 4: Nhận tiền thưởng

“Hừ, thì ra là một con ruồi.”

Nhìn thấy Công Phu Tiểu Dăng, Trần Đại Cửu lập tức cười nhạo một tiếng, cũng không để ý tới.

Nhưng gã lại cảnh giác nhìn quét về phía đám người giữa sân, trong đôi mắt thoáng hiện sự hung ác. Gã có nghe thấy chút tin tức, gần đây có người mua hung ám sát mình, không thể không cẩn thận một chút.

“Nếu bị lão tử tra được ai là cố chủ thì tuyệt đối sẽ lột da hắn ra!”

Trần Đại Cửu tức giận hừ một tiếng hung tợn, duỗi tay cầm lấy chai rượu, ngửa đầu nốc ừng ực. Trong mắt Công Phu Tiểu Dăng chớp lóe hàn quang, lúc này chính là thời cơ ám sát tốt nhất!

Ngay lập tức, nó đột nhiên lao vút đến, lấy tốc độ cực nhanh mà bay đến gần cổ họng của Trần Đại Cửu.

Vèo ——!

Móng vuốt sắc bén như lưỡi dao xẹt qua cổ đối phương như một tia chớp, trong nháy mắt đã cắt đứt cổ họng gã.

Động tác như nước chảy mây trôi, mọi chuyện đều được hoàn thành chỉ trong chớp mắt.

“Hả?”

Trần Đại Cửu đột nhiên cảm thấy cổ mình tê rần, theo bản năng dùng tay che cổ lại.

Nhưng giây tiếp theo, lượng lớn máu tươi phun trào từ miệng vết thương, phát ra tiếng ‘Khẹt khẹt’.

“Phốc!”

Ngay sau đó, Trần Đại Cửu há mồm phun ra một ngụm máu, cảm giác hít thở không thông lập tức truyền khắp toàn thân.

Chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, gã trực tiếp ngã xuống mặt đất, co giật run rẩy không kiểm soát được, ánh mắt hoảng sợ dần dần mất đi ánh sáng.

“A ——!”

Cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến nữ tử phong trần bên cạnh lập tức sợ tới mức mặt mày tái mét, kinh hãi thét chói tai.

Động tĩnh ở nơi này làm kinh động tất cả tay đấm trong sòng bạc và rất nhiều dân cờ bạc.

Chỉ thoáng chốc, từng ánh mắt kinh ngạc sợ hãi phóng đến đây.

“Trần Đại Cửu bị giết!”

Khi nhìn thấy Trần Đại Cửu đột nhiên chết thảm, tất cả mọi người sợ ngây người, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Những tên tay đấm sòng bạc đó cũng bị dọa đơ ra.

Vừa rồi lão đại còn khỏe mạnh, sao chỉ chớp mắt một cái đã bị người ta cắt cổ họng giết chết thế này?!

Không nghĩ tới, một con ruồi nhiễm máu đã lặng lẽ im lìm bay ra ngoài từ cửa sổ.

“Làm không tồi.”

Lâm Lăng vẫn luôn đứng chờ ở đầu phố, khóe miệng hắn nhếch lên một độ cong, lên tiếng tán thưởng Công Phu Tiểu Dăng đang đậu trên vai mình.

Không quan tâm đến sòng bạc đang rơi vào hỗn loạn, vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh mà xoay người rời đi.

Khi trở về hắc điếm, vừa bước vào cánh cửa, chưởng quầy trung niên kia nhìn thấy người tới lại là Lâm Lăng thì không khỏi hơi giật mình.

“Không phải tên người mơ này cảm thấy tay đấm trong sòng bạc quá nhiều, sợ tới mức chạy tới hủy bỏ nhiệm vụ đó chứ?”

Chưởng quầy trung niên thầm khinh thường trong lòng, cũng không cho rằng Lâm Lăng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Bởi vì trong tình huống bình thường thì thích khách luôn chấp hành ám sát vào ban đêm.

Mà hiện tại vẫn là ban ngày, hơn nữa Lâm Lăng trở lại nhanh như vậy khiến chưởng quầy trung niên trực tiếp nghĩ là do hắn khiếp sợ.

Quả nhiên, người mới luôn không đáng tin cậy.

Chưởng quầy trung niên âm thầm lắc đầu, nhưng trên mặt vẫn mang theo mỉm cười chức nghiệp, lên tiếng dò hỏi: “Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”

“Hừm, đúng vậy.”

Lâm Lăng lạnh nhạt gật đầu.

“Cái gì!?”

Nghe vậy, chưởng quầy trung niên ngạc nhiên, cho rằng mình nghe lầm.

Ông ta vốn chỉ tùy ý hỏi một câu, cũng chuẩn bị xem trò cười của Lâm Lăng.

Không ngờ Lâm Lăng lại trả lời như vậy, hoàn toàn vượt qua dự đoán của ông ta.

“Ngươi thật sự đã giết Trần Đại Cửu?”

Chưởng quầy trung niên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, bình tĩnh nói: “Dựa theo luật lệ, khai báo gian dối về nhiệm vụ thì sẽ bị cắt lưỡi.”

Tiếng nói vừa dứt thì cửa sau của tiệm chợt xuất hiện hai nam tử áo tím, đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.

Khí tức của bọn họ trầm ổn, hiển nhiên là người luyện võ, hơn nữa thực lực không thua kém gì chiến sĩ cấp 2.

Nghe thấy hình phạt này, Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên, cũng rất tàn nhẫn đấy.

“Nếu không tin thì có thể tìm người đi đến sòng bạc kiểm tra có thật hay không, cách chết của Trần Đại Cửu là cổ họng bị cắt đứt

dẫn đến mất mạng.” Lâm Lăng bình tĩnh mà nói, sau đó tùy tiện kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, chuẩn bị chờ tin tức.

“Đó là đương nhiên.”

Hiển nhiên chưởng quầy trung niên cũng không tin tưởng, đang muốn gọi thủ hạ tới thì một thanh niên hắc y gầy gò đột nhiên chạy vào tiệm.

“Đồng chưởng quầy, Trần Đại Cửu của sòng bạc Thiên Lạc Dươnga bị người ta giết chết.”

Thanh niên hắc y vừa tiến vào thì nhịn không được mà nói: “Hẳn người ám sát hắn là cao thủ võ đạo, có thể thần không biết quỷ không hay mà cắt cổ giết chết Trần Đại Cửu giữa đông đảo tay đấm trong sòng bạc.”

Gì?

Thật sự là chết vì bị cắt cổ họng!

Nghe thấy lời này, chưởng quầy trung niên lập tức hít một hơi khí lạnh. Ông ta kinh hãi nhìn về phía Lâm Lăng, tất nhiên cũng biết cao thủ võ đạo kia chính là người trước mắt!

“Thế nào?” Lâm Lăng bắt chéo chân, giọng nói lạnh nhạt mang theo hàm ý rất rõ ràng.

“Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, vừa rồi nếu có đắc tội ở đâu thì xin ngài thứ lỗi cho.”

Chưởng quầy khẽ run trong lòng, vội vàng cúi đầu khom lưng, trong mắt tràn đầy kính sợ.

Lâm Lăng trầm mặc không nói, thật ra hắn không cảm thấy khó chịu vì vừa rồi chưởng quầy mở miệng nghi ngờ.

Chuyện hắn tương đối để ý là tiền thù lao, muốn biết hiện tại có thể nhận luôn hay không.

Nhưng trong mắt chưởng quầy trung niên, dáng vẻ yên lặng của Lâm Lăng lại mang ý nghĩa khác.

“Không phải cao thủ này đang nghĩ đến chuyện sau đó đến tính sổ với mình đó chứ?”

Nghĩ vậy, chưởng quầy trung niên thầm nuốt một ngụm nước bọt, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

“Bởi vì hiệu suất làm việc của ngài quá nhanh, bổn tiệm sẽ miễn ba phần tiền thù lao của nhiệm vụ lần này.” Nam tử trung niên cười làm lành và nói.

Vì đền bù sơ suất vừa rồi, hiển nhiên ông ta tính tự bỏ tiền túi, lấy ra mười tấm kim phiếu.

Những kim phiếu đó đến từ hiệu buôn Vạn Long, mỗi tấm đều có giá trị là một vạn.

Tất nhiên Lâm Lăng không chút khách khí, trực tiếp nhận lấy mười kim phiếu này.

Mắt thấy sắc trời sắp tối, Lâm Lăng cũng không có ý tiếp tục nhận việc, lập tức xoay người rời đi.

“Đại nhân đi thong thả, có thời gian lại đến.”

Chưởng quầy trung niên lập tức tung ta tung tăng đi lên, cung tiễn ra khỏi cửa tiệm.

Theo ông ta thấy, lấy thuật ám sát cao siêu của Lâm Lăng thì đã đủ để nhận nhiệm vụ trung đẳng, thậm chí là cấp khó khăn trở lên, nhưng lại cố tình lựa chọn nhiệm vụ bình thường.

Chưởng quầy trung niên cảm thấy rất nghi hoặc về chuyện này.

“Có lẽ vị cao nhân này đột nhiên ngứa tay, rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây nhận nhiệm vụ cho đỡ nghiện...” Chưởng quầy trung niên lẩm bẩm, không dám có nửa phần coi khinh.

“Đồng chưởng quầy, kẻ thần bí vừa rồi là ai?” Nhìn bóng dáng Lâm Lăng rời đi, thanh niên hắc y tò mò dò hỏi.

“Hắn chính là người mười mấy phút trước nhận nhiệm vụ ám sát Trần Đại Cửu, Kinh Kha.”

Chưởng quầy trung niên vừa nói một câu thì thân thể thanh niên hắc y lập tức run lên, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.

Cũng may vừa rồi không nói lung tung, nếu không thì thảm rồi.

Cổ họng thanh niên hắc y lăn lộn, nỗ lực nuốt nước bọt, nhưng nhớ tới trạng thái tử vong bị cắt cổ của Trần Đại Cửu, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Mà lúc này, Lâm Lăng đi vào một ngã quẹo hẻo lánh trên phố, sau đó tháo đấu lạp xuống, đồng thời cởi áo ngoài ra, ném vào trong góc.

Hôm nay hắn gặp phải Triệu Ngọc Nhi ở hắc điếm, tuy có đấu lạp che mặt, nhưng quần áo trên người lại không có thay đổi.

Lấy đầu óc nhạy bén của Triệu Ngọc Nhi, nếu mặc bộ quần áo này trở về thì rất có thể sẽ khiến đối phương ngờ vực.

Cho nên vì giấu giếm thân phận thích khách, Lâm Lăng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để lộ bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Chương 5: Thiên phú tu luyện chung cực

Trên đường phố, Lâm Lăng tùy tiện tìm một cửa hàng quần áo, bước vào mua một bộ quần áo vừa người.

Lúc vừa bước ra khỏi cửa hàng, khóe mắt Lâm Lăng vô tình liếc đến góc tường trên nóc cửa, nơi đó có kết một tấm mạng nhện.

Mà ở giữa tấm lưới, có một con nhện đang nằm sấp, toàn thân màu nâu xám, kích thước khoảng bằng một đầu ngón tay cái.

Đột nhiên, một con muỗi bay qua và vô tình bị mắc kẹt vào lưới.

Thấy thành công bẫy được con mồi, con nhện ngay lập tức chạy đến, nhanh chóng cắn một nhát và phóng nọc độc lên người con muỗi, khiến nó không thể giãy dụa nữa.

Trong nháy mắt, con muỗi đã trở thành một bữa ăn tuyệt vời cho con nhện.

"Hay là thu con nhện này luôn nhỉ.”

Nghĩ thế, trong lòng Lâm Lăng cũng khẽ động.

Hiện tại hắn đang có mười vạn kim phiếu, có thể tìm thêm một sủng vật để tiến hành cường hóa.

Nghĩ đến đây, Lâm Lăng chụp lấy cây gậy gỗ bên cạnh, trực tiếp đâm cho con nhện rơi xuống, sau đó giơ tay chộp tới.

"Đinh, phát hiện ký chủ bắt được một con nhện, có chọn làm sủng vật hay không?"

Lâm Lăng không chút do dự gật đầu nói: "Chọn.”

"Chúc mừng kí chủ đã thu nạp thêm sủng vật, giờ ngài có thể đặt tên cho nó."

"Lang Chu."

Lâm Lăng đặt cho nó cái tên này, ý là chiến lực của nhện, cũng có thể hung mãnh như sói.

"Bing, sủng vật đã được đặt tên."

m thanh của hệ thống vang lên, trong lòng Lâm Lăng thầm niệm: "Cường hoá động vật.”

Thoáng chốc, trong đầu Lâm Lăng đột nhiên hiện ra hai hình vẽ động vật.

"Mời vật chủ lựa chọn động vật để cường hóa."

Lâm Lăng khẽ suy nghĩ, chạm nhẹ vào hình ảnh của con nhện kia.

Chọn cường hóa toàn thân, loại sơ cấp chỉ cần một vạn, loại trung cấp thì mười vạn.

Cường hóa sơ cấp Lâm Lăng đã không thèm để vào mắt nữa, dứt khoát lựa chọn trung cấp.

"Bing, cường hóa thành công, Lang Chu tăng lên trung cấp bậc D."

"Chúc mừng đạt được một kỹ năng đặc thù, Độc tố trí mạng."

Trong chớp mắt, mười vạn kim phiếu trong tay Lâm Lăng bỗng dưng biến mất.

Mà sau khi hoàn thành cường hóa trung cấp, thì rõ ràng hình thái của Lang Chu đã có biến hóa không ít.

Thân thể vốn màu nâu xám biến thành màu xanh đậm, hình thể cũng lớn hơn một chút.

Đôi răng nanh trên khóe miệng, vừa nhọn vừa dài, phần mũi nhọn còn loé lên hàn quang sắc bén.

Ngay sau đó, một bảng dữ liệu lóe lên.

[Lang Chu]

Mã số: 002

Chủ nhân: Lâm Lăng

Cấp độ: Trung cấp bậc D

Sức mạnh chiến đấu: 800

Tuổi thọ: 1 năm

Kỹ năng: Độc tố chết người



Đọc tin tức về Lang Chu, Lâm Lăng âm thầm gật đầu.

Bây giờ Công Phu Tiểu Dăng là sơ cấp cấp C, Lang Chu là trung cấp cấp D, hai cái này rõ ràng chênh lệch một bậc lớn.

Cho nên sức chiến đấu của Lang Chu thấp hơn Công Phu Tiểu Dăng, nhưng kỹ năng Độc tố trí mạng của nó cũng coi như là một tuyệt kỹ ám sát không tồi.

"Trốn vào trong túi đi."

Chợt tâm niệm Lâm Lăng khẽ động, Lang Chu lập tức bò dọc theo cánh tay, cực kỳ nghe lời mà bò vào trong túi áo.

Trải qua cường hóa, thân thể của Lang Chuc cũng cứng rắn hơn rất nhiều.

Đặt nó trong túi quần áo, cho dù có vô ý đè trúng, cũng sẽ không có vấn đề gì.

"Bing, kiểm tra ký chủ thành công thu nạp sủng vật thứ hai, thái độ tích cực, thưởng một lần rút thăm ngẫu nhiên."

"Xin hỏi chủ có muốn rút thăm trúng thưởng không?"

Ngay khi Lâm Lăng đang muốn rời đi, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở hệ thống.

Lâm Lăng hơi giật mình, thu nạp sủng vật xong còn có phần thưởng đính kèm?

Hệ thống này thật tốt.

"Được."

Lập tức, Lâm Lăng không chút do dự gật đầu nói.

"Bing, rút thăm trúng thưởng xong, chúc mừng kí chủ đạt được thiên phú tu luyện chung cực, các phương diện tu luyện võ học đạt tới mạnh nhất, tốc độ hấp thu linh khí tăng lên gấp trăm lần."

Thiên phú tu luyện chung cực?!

Lâm Lăng sửng sốt, trong lòng chợt mừng như điên.

Thiên phú tu luyện của Thương Khung đại lục, chia làm nhược cấp, cấp thấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp.

Về phần thiên phú chung cực, chính là đỉnh cao của tất cả thiên phú tu luyện.

Thiên phú cao hay thấp sẽ quyết định thành tựu võ đạo của một người.

Thê tử của hắn là Triệu Ngọc Nhi, mặc dù chỉ thuộc về thiên phú tu luyện cao cấp, thì cũng đã là một nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong thành Thiên Vũ.

Lâm Lăng có thể cảm nhận được rõ ràng, xung quanh tràn ngập thiên địa linh khí trải rộng mênh mông.

Chỉ cần ý niệm trong đầu hắn khẽ động, lập tức có thể hấp thu cỗ linh khí này vào thân thể, nhanh chóng rèn luyện gân cốt và huyết mạch trong cơ thể, cường hóa thân thể.

Đổi lại trước kia, thân thể suy nhược của Lâm Lăng làm sao cảm ứng được chút thiên địa linh khí nào, càng đừng nói đến chuyện tu luyện.

Nhưng mà hiện giờ, hắn trực tiếp đứng ở đỉnh cao của tu luyện võ đạo.

Chỉ cần siêng năng một chút, đã dễ dàng có thể bước đến đỉnh cao võ đạo, đây chính là biểu hiện của thiên tài.

Phù——!

Sau khi hấp thu thiên địa linh khí tới mức căng tràn thì thân thể của Lâm Lăng bỗng dưng run lên, chợt cảm thấy trong cơ thể phảng phất như có cái gì đó được đả thông, cực kỳ sảng khoái.

“Linh mạch đả thông, Chiến sĩ cấp 1!”

Mặt mày Lâm Lăng đầy vẻ vui mừng, mặc dù hiểu được chuyện gì xảy ra.

Mọi người đều biết, linh mạch cơ thể con người tổng cộng có chín cái, mỗi lần đả thông một cái là có thể đột phá cảnh giới.

Mà vừa rồi, hắn dẫn động linh khí trời đất xâm nhập vào cơ thể, thành công đả thông linh mạch đầu tiên, tương đương với chân chính bước vào con đường võ đạo, đạt tới trình độ nhất cấp chiến sĩ.

"Rốt cục ta cũng đã có thể tu luyện rồi."

Lâm Lăng siết chặt hai nắm tay, cảm thụ lực lượng cường đại chưa từng có trên thân thể, tâm trạng xôn xao.

Điều này cũng có nghĩa là từ nay về sau, hai chữ phế vật, sẽ triệt để không còn dính dáng gì với hắn!

Lâm Lăng hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc kích động.

Sau đó mang theo Công Phu Tiểu Dăng cùng với Lang Chu, đi về phía Vương phủ ở cuối đường.

Bây giờ đã là chạng vạng, sắp đến giờ cơm, vừa lúc trở về ăn cơm, sẵn tiện suy nghĩ xem còn con đường kiếm tiền nào khác hay không.

Nhà ăn Triệu phủ, tổng cộng có hai gian, một lớn một nhỏ.

Nhà ăn lớn là dành cho người của Vương gia tộc, cùng với một ít quản gia cấp cao, mới có tư cách tiến vào.

Nhà nhỏ tất nhiên là nơi để những người hầu dùng bữa.

Bước chân Lâm Lăng vững vàng, trực tiếp đi về phía nhà ăn lớn, căn bản không có ý định tiếp tục đến nhà ăn nhỏ, nơi những người hầu ăn cơm nữa.

Trước kia hắn không thể nhìn thấy, mặc cho người ta lừa gạt, nhưng bây giờ không giống ngày xưa!

Huống hồ mình là con rể lớn của Triệu gia, tuyệt đối có tư cách ăn ở nhà ăn lớn.

Dựa vào tầm mắt của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng vừa đến Vương phủ, lập tức đi thẳng một đường tới nhà ăn lớn.

Cách trang trí trong nhà ăn cũng có chút độc đáo, thoạt nhìn tựa như các quán ăn bên ngoài, hơn nữa còn có phòng ăn riêng.

Đương nhiên, vị trí phòng riêng, đều dành cho những nhân vật cấp cao của Triệu gia mới có thể hưởng thụ ưu đãi này.

Bàn ăn bên ngoài, đại đa số đều là tiểu bối trong gia tộc.

Lúc này, nơi này đã có hơn mười người trẻ tuổi đang dùng cơm, nhìn bộ dáng mồ hôi đầm đìa của bọn họ, chắc là vừa mới luyện võ xong.

Mà ở bên cạnh những người trẻ tuổi kia, có một nam tử trung niên gầy gò đứng bên cạnh bàn, thái độ cực kỳ cung kính hỏi bọn họ có cần ăn thêm cơm hay không.

Nhưng mà những con cháu Triệu gia kia hình như cực kỳ kén chọn, trăm phương ngàn kế muốn làm khó đối phương.

Từ giọng nói của của nam tử trung niên kia, Lâm Lăng lập tức nghe ra.

Người này là Tam quản gia của Triệu phủ, Tần Trì.

Nhiệm vụ của hắn ta chủ yếu quản lý hậu cần ở Triệu gia, quản các loại việc vặt vãnh.

Mà nhà ăn này, chính là nơi thuộc phạm vi quản lý của Tần Trì.

Trong trí nhớ, thái độ của Tần Trì đối với mình cực kỳ ác liệt.

Thường xuyên dặn dò mọi người đừng sửa sang lại quần áo, hay giặt giũ cho mình, ngay cả thức ăn cũng vô cùng khắc nghiệt, dám đem thức ăn thừa của người khác cho mình ăn.

Tuy Lâm Lăng mù, nhưng lòng như gương sáng.

Lấy thân phận con rể Triệu gia của hắn, những người hầu này căn bản không dám phạm thượng như vậy.

Chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là có kẻ chống lưng lớn mạnh phía sau làm khó dễ, mới có thể để cho những hạ nhân này có thể lộng hành như thế!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom