• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full New ĐỒ MI KHÔNG TRANH XUÂN (2 Viewers)

  • Chương 40-41: Cứu người và hại người (3)

Đôi mắt màu nâu của Vương Trác tối sầm lại, nhưng giọng điệu vẫn chẳng mảy may quan tâm: “Từ lúc ta làm nghề y, đã từng cứu vô số mạng người, bằng không cô nghĩ tại sao ở thái y viện ta lên chức nhanh như thế, đó là vị trí ta đã dùng những sinh mạng cướp về từ âm phủ để đổi lấy. Hàng ngàn hàng vạn người được cứu, chả lẽ không sánh nổi với mấy chục mạng người chết à? Dù có xuống âm phủ đếm công trạng, e là cả Diêm Vương cũng không xác định được.”



Ta chớp mắt, có hơi khó tin nổi, lời lẽ coi rẻ mạng sống như thế vậy mà lại thốt ra từ miệng của người ôn hòa như Vương Trác. Nhớ ban nãy ông ta thừa nhận đã giết sư phụ của mình, lòng của ta bỗng chùng hẳn xuống.



Nếu không phải Vương Trác khăng khăng muốn chết, thì đó là bản bản của chính ông ta, trước đây ông ta ngụy trang quá xuất sắc. Thế nên, dù ta có hùng hồn xảo ngôn, cũng chẳng cách nào đả động được người lòng gan dạ sắt như vậy, bởi vì tảng đá đâu thì bao giờ có nhược điểm. Bất kể là xuất phát từ khía cạnh tình nghĩa, hay là đối nhân xử thế, từ đầu chí cuối ông ta vẫn vững như bàn thạch.



Ta hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Cả đời ông làm việc thiện cứu người chỉ để ngày sau có thể an tâm hại người ư?”



Ánh mắt Vương Trác như lão tăng, nét mặt như cười như không: “Thế nào là cứu người? Thế nào là hại người? Cứu một người muốn chết là cứu người à? Giết một người muốn sống nhưng tội ác chồng chất thì xem như là hại người sao? Cô nương, cô có đảm bảo được rằng mình có thể công bằng đánh giá mọi điều đúng sai trên đời không?”



Ông ta nói thế, đầu óc ta bắt đầu hơi lơ mơ, cố gắng duy trì được chút minh mẫn, mở miệng: “Chuyện tôi đang nói với ông là những người vô tội chết trong dịch bệnh, họ đều người bình thường chưa bao giờ gây tội tày trời, nếu vô tội mà lại bị hại, vậy hung thủ chân chính phải chịu hình phạt thích đáng.”



Chứng kiến sự kiên trì của ta, Vương Trác cười lắc đầu, tầm nhìn đảo qua lối vào phòng giam, bảo: “Thực ra ta rất ngưỡng mộ cái tuổi của cô, nhưng hiện giờ ta chỉ biết nói rằng, với những chuyện ta đã làm, tất cả đều… không thẹn với lương tâm.”



Chẳng đợi ta tiếp lời, Vương Trác đã lấp kín mọi đường nói: “Cô nương giả nam vào đây, chắc là không muốn bị người khác biết, một người sắp chết như ta sẽ không nói gì đâu. Cô nương ở đây càng lâu thì khả năng bị chú ý càng lớn, vẫn nên mau mau rời đi thôi.”



Dứt lời, Vương Trác xoay người ngồi đối mặt với vách tường, chỉ chừa cho ta tấm lưng gầy yếu mà thẳng tắp.



Cuối cùng, ta thất vọng ủ rũ rời khỏi nhà giam, đến địa điểm hẹn sẵn. Bên ngoài không còn thấy tăm hơi Tô Tử Thuần đâu, chỉ còn mỗi Hồ Nguyên Ly. Thấy Hồ Nguyên Ly chả có vẻ gì là đợi chờ mong ngóng, ta bỗng bừng hiểu, hắn đã sớm biết được kết quả này, nên ngay từ đầu mới khuyên ta đừng tới. Tuy nhiên, khi thấy ta chưa chịu từ bỏ ý định, hắn vẫn bất chấp nguy hiểm tìm cách đưa ta vào, để ta nhìn tận mắt, để ta nhận ra kỳ thực sự thật không hề quan trọng, vì mọi người chỉ quan tâm kết quả sau cùng.



Và chỉ có hoàng đế mới có quyền đưa ra kết quả, nhưng ngài lại dùng một trận “dịch” để lấn át mọi sự thật, lấn át đi tất cả những mối nghi trong sự kiện này.



Một mình ta về Tần vương phủ, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy bóng dáng Cao Yển, mặc dù ta đổi lại quần áo nữ rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra được dấu vết đã thay đồ.



Cao Yển rất ít khi vào phòng ta, hiện giờ sắc mặt y như điềm báo cho thấy núi lửa sắp sửa phun trào. Không biết có phải vì cuộc nói chuyện cùng Vương Trác hay không, giờ đây ta mỏi mệt rã rời, chẳng còn hơi sức đâu mà sợ hãi nữa.



“Ngươi đi đâu đó?” Cao Yển hỏi



Trầm mặc hồi lâu, ta trả lời thành thật: “Nhà giam ạ.”



“Hồ Nguyên Ly đưa ngươi đi.” Đây là một câu khẳng định.



Ta cả kinh, hóa ra y biết.



Thấy ta không phủ nhận, Cao Yển vẫn hết sức bình tĩnh: “Hỏi được gì rồi?”



“Không gì hết.” Ta vô thức cúi đầu.



Ngay sau đó, Cao Yển chợt vươn tay nâng mạnh cằm ta lên, giọng căng cứng: “Vậy tại sao ngươi không đến hỏi ta?”



Ta muốn tránh đi, nhưng y vẫn không buông tay, ngón tay miết chặt khiến hàm dưới của ta nhói đau, ta chỉ đành miễn cưỡng đáp một câu: “Nô tỳ biết sai rồi.”



Cao Yển vốn rất ung dung, nhưng khi nghe câu nói ấy bỗng nhiên y nổi nóng, hai mắt sáng rừng rực, tiếng nói càng thêm lạnh lẽo: “Ngươi đang thừa nhận bản thân mình biết rõ còn cố tình phạm vào ư? Xem ra, giờ ngay cả lời nói dối ngươi cũng lười phải bịa rồi.”



Lời này nghe kiểu gì cũng cảm thấy quá nghiêm trọng, ta giãy giụa muốn trả lời, nhưng đã bị sắc mặt âm u của Cao Yển cắt ngang: “Chi bằng ngày mai ta đưa ngươi tới Yến vương phủ luôn, cho các ngươi được thỏa mãn.”



“Nô tỳ không đi.”



Theo bản năng ta mở miệng phản bác, trước ánh nhìn vẫn chưa nguôi cơn giận của Cao Yển, ta cắn răng cất giọng: “Ngũ gia, không phải nô tỳ cố ý gạt ngài, ban đầu nô tỳ đã nghĩ sẽ nói với Ngũ gia trước tiên, là Ngũ gia không muốn nghe nô tỳ nói.”



Ngón tay hẵng còn bóp lấy cằm ta của Cao Yển dần buông lỏng, rồi nét giễu cợt trong mắt y càng đậm hơn: “Ta đã nói ngươi có thể tới tìm ta, vậy tại sao vẫn chẳng nghe ngươi nhắc nửa chữ? Ngươi nghĩ ta không biết nhiều bằng Hồ Nguyên Ly, vẫn không tin tưởng ta?”



Câu hỏi sau lại sắc bén hơn câu trước, khiến ta không cách nào trả lời.



Cao Yển nhìn thẳng vào mắt ta, không cho cơ hội né tránh, thế rồi ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nô tỳ vốn định bụng hai ngày này sẽ nói chuyện với Ngũ gia, thật đấy ạ. Nhưng dạo gần đây Ngũ gia qua lại thân thiết với Tề vương, nên trước khi chưa điều tra rõ nô tỳ không dám nói bừa. Dù sao chuyện cũng có dính dáng tới Tề vương, sợ Ngũ gia nghĩ nô tỳ đang châm ngòi ly… Khụ khụ…”



Cơ hồ là trong nháy mắt, bàn tay Cao Yển chuyển thoắt từ cằm sang cổ ta, cổ họng thắt chặt, lời sau chưa nói hết đã bị Cao Yển ép ngược vào bụng.



Gương mặt y chậm rãi dán sát lại, tới gần bên tai ta nhẹ giọng nói: “Về sau nhớ kỹ, chuyện không liên quan đến Tề vương.”



Đáy lòng giá lạnh, quả nhiên cái gì y cũng biết. Nhưng trên triều đình y vẫn chủ động cầu xin cho Cao Hoằng Lãng, vậy tại sao y lại biết được? Biết từ chỗ Hồ Nguyên Ly, hay là… chính miệng Cao Hoằng Lãng nói?



Lúc bóp cổ ta Cao Yển không dùng quá nhiều sức, như thể y làm ra hành động đó chỉ để ngăn ta không nói ra lời phía sau, ngón tay hơi thô ráp cọ vào cổ ta, dừng một lúc, rồi lại chợt nhẹ vuốt lên xuống làm cả người ta sởn hết cả da gà.



Lúc ta đang bị mất tự nhiên, Cao Yển bình thản nói: “Đồ Mi, ta biết ngươi là người thông minh, nhưng đôi khi thông minh quá, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận về những việc mình làm.”



Ánh mắt Cao Yển như là biết tỏ mọi thứ, y nhìn đến nỗi khiến lòng ta bất an như lửa đốt, cũng phớt lờ cả động tác mờ ám của y, nhịn không được hỏi: “Ý Ngũ gia là sao?”



Cao Yển không giải thích cho lời nói vừa rồi của mình, trước khi buông cổ ta ra còn khẽ bổ sung: “Lần này ta không tính toán với ngươi, nhưng sau này nếu ngươi còn một mình đi gặp Hồ Nguyên Ly, ta đành hao chút công sức, tìm cách để ngươi không được gặp bất cứ kẻ nào khác nữa.”



Sự lạnh lùng trong giọng nói làm ta rùng mình, bởi vì ta biết, y không phải đang dọa.



Nói xong Cao Yển xoay người đi ra ngoài. Sợ hãi qua đi, thốt nhiên ta kinh ngạc đứng phắt dậy, ta đã chống lại ý của y, lén lút điều tra vụ án sau lưng y, nhưng y chỉ cần trút giận vài câu đã vạch trần được, quả khiến ta có hơi khó hiểu.



Nhưng ta cũng không suy nghĩ nhiều tới vấn đề này lắm, dù sao từ hình phạt treo cổ của Vương Trác, sự kiện dịch bệnh nổ ra ở hoàng thành cũng bị bại lộ. Đồng thời, Cao Giới và Cao Hoằng Lãng coi như chính thức trở mặt. Mọi người đều biết Hồ Nguyên Ly đứng bên phe thái tử, chuyện là do hắn khơi lên, một trận phong ba quét qua để lại tình thế đảo điên hoàn toàn.



Lúc đầu vì “dịch bệnh” mà Cao Giới đã hứng chịu bao trách cứ và hoài nghi của mọi người, hiện giờ cục diện lật ngược, oán hờn của mọi người biến thành nỗi hổ thẹn vì đã đổ oan cho hắn. Còn thanh danh Cao Hoằng Lãng ngày càng giảm sút, dù hoàng đế đã trị hắn ta tội lơ là giám sát, nhưng người sáng suốt cũng đâu có ít.



Cao Yển vốn bên đảng phái thái tử, từ sau khi cầu xin cho Cao Hoằng Lãng trên triều thì đã đứng hẳn về bè cánh của Cao Hoằng Lãng.



Vì thế, trong triều đình chia thành hai phe rõ rệt chưa từng thấy.



- -----



“Đồ Mi tỷ tỷ, Thái ma ma của phòng giặt tới, nói muốn tìm Lý công công.”



Một gã sai vặt gầy loắt choắt, mặt mũi lanh lợi đứng ngoài cửa dè dặt gọi ta.



Ta gác cây bút lông trong tay xuống, thu dọn đồ trên bàn rồi đứng dậy bước ra: “Sáng sớm Lý công công đã tới Tề vương phủ với Ngũ gia, cậu bảo Thái ma ma đến sau đi.”



Gã sai vặt lên tiếng đáp chuẩn bị quay gót, ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi cậu ta lại: “Thôi, để tôi nói cho.”



Tốt xấu gì Thái ma ma cũng là lão làng của phòng giặt nơi ta từng ở.



Thái ma ma đứng ở cổng viện, thấy ta đi ra thì mở to mắt mỉm cười, nghe Lý Mậu Sơn không có trong viện cũng chẳng hề khó chịu mà cất tiếng nói: “Thực ra không có chuyện gì to tát cả, chỉ là qua năm nay có mấy cô nương trong phòng giặt tới tuổi tuổi chuộc thân rời phủ, ta muốn tìm Lý công công xem có sắp xếp được cho họ không.”



“Khi nào Lý công công tôi sẽ nói với ông ấy.” Ta thoải mái trả lời.



“Vậy cảm ơn ngươi trước nhé.” Thái ma ma nở nụ cười hiền lành, mắt lướt một vòng khắp người ta, nói thêm: “Đồ Mi ngươi cũng sắp tới tuổi rồi nhỉ?”



Ta bất giác nhếch khóe môi, đáp lời: “Trí nhớ ma ma tốt quá, qua năm là tôi mười chín rồi.”



Thái ma ma đảo mắt, vừa cười vừa bảo: “Ngươi là người may mắn, tất nhiên ta không lo lắng chuyện đi hay ở của ngươi, nhưng nha đầu Thanh Đại kia qua năm là ra phủ rồi, giờ ngày nào cũng nhắc ngươi, nói không chừng mai mốt khó mà gặp lại.”



Ta sửng sốt, bấy giờ mới sực nhớ đám cô nương ở chung với ta ngày xưa đều lớn hơn ta một hai tuổi. Tuy ta và họ chẳng có cảm tình sâu gì gọi là sâu đậm, nhưng tưởng tượng cảnh những người quen thuộc bên mình sắp phải đi, vẫn có cảm giác mất mát khó nói bằng lời.



“Châu Ngọc cũng sắp đi cơ à?” Ta hỏi, hồi trước ta và hai cô ấy khá thân thiết.



Thái ma ma lắc đầu nói: “Nhà nó không ở trong hoàng thành nên không vội chuộc thân.”



Tm ta hơi lắng xuống, may mà không phải đi hết một lượt. Tán gẫu dăm ba câu, chào tạm biệt Thái ma ma, ta trở về tiếp tục chép bộ sách Cao Yển quẳng cho ta.



Mãi đến khi trời tối sập, Cao Yển mới lê một thân sực mùi rượu quay về. Thấy Lý Mậu Sơn thở hồng hộc dìu y, ta vội vàng chạy tới giúp một tay.



Vừa chạm vào ống tay áo Cao Yển, Lý Mậu Sơn đã buông ra ngay tắp lự, đứng một bên hổn hển chống thắt lưng. Hai mắt Cao Yển nhắm nghiền, chân loạng choạng không đứng vững, ta cố hết sức thuần thục đỡ y lên giường nằm, sau đó đi lấy nước ấm rửa mặt cho y.



Trước đó Lý Mậu Sơn bảo mình lớn tuổi run tay, nên giao hẳn công tác nhiệm vụ chăm sóc người này cho ta. Hàm Ngọc thì chả biết sao mà mỗi lần cần tới nhân lực là lại chẳng thấy bóng cô ấy đâu, nên sau khi trải qua bao lần vật lộn, ta cũng đã làm quen được với quá trình này.



Vì một tháng trở lại đây, cơ hồ cứ cách vài ngày là Cao Yển sẽ về trong trạng thái say khướt, gần như lần nào cũng về từ Tề vương phủ. Bên ngoài đồn rằng luôn thấy Cao Yển và Cao Hoằng Lãng ra vào các cuộc rượu, ngoài hai người họ ra thì còn có Ngô Vân Thiều thường xuyên theo tiếp.



Có điều, ngày xưa tuy Cao Yển cũng hay uống rượu, nhưng chí ít vẫn giữ được chút ý thức, chưa bao giờ giống ngày hôm nay, dường như đã lâm vào giấc ngủ mê mệt, vừa nãy toàn bộ sức nặng của y đều đè hết xuống người ta.



Khoảng thời gian này, những khi ra ngoài y đều để ta ở trong phủ, cũng chẳng nhắc gì trước mặt ta, ta cũng chẳng biết y xảy ra chuyện gì.



Chắc là vì nhiễm men rượu, hai gò má nhợt nhạt của Cao Yển bây giờ có vẻ hồng hào hơn, ta chần chừ một lát rồi cẩn thận lau má và cổ cho y, y không hề mở mắt.



Cao Yển lúc ngủ nom dễ mến lạ thường, đôi mắt ngập tràn áp lực khép vào, trông càng thêm hợp ý, không còn khiến đối phương không dám nhìn thẳng nữa.



Nếu không phải đấu tranh giành giật, có lẽ cuộc sống hiện tại của ta đã được an ổn, ngày ngày làm mấy công việc vặt vãnh, Cao Yển cũng không có những trách móc quá mức nặng nề. Chỉ là, làm một nô tài, làm sao có thể yên bình mãi mãi, ta hiểu rất rõ. Vì sợ phiền phức, nên giờ ta chỉ hy vọng tới tuổi sẽ thuận lợi ra phủ, đây đã là kết cục tốt đẹp nhất. Như Thanh Đại mà hôm nay Thái ma ma nhắc, ngày tháng sau khi ra phủ có thể còn nghèo khó, nhưng ít ra không phải lo lắng đề phòng mỗi ngày.



Dém góc chăn cho Cao Yển, ta lấy khăn khẽ khàng lui ra ngoài, tiện thể bảo một tiểu công công đi hâm canh giải rượu, chuẩn bị nửa đêm Cao Yển tỉnh sẽ cần.



Dặn dò xong xuôi, vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt tủm tỉm nét cười của Lý Mậu Sơn, vừa khéo ta nói chuyện của Thái ma ma hồi sáng nay luôn. Lý Mậu Sơn gật đầu không do dự, dưới cái nhìn chăm chú đầy “từ ái” của ông ta, ta đi về phòng của mình. Ông ta luôn thích nhìn ta bằng ánh mắt đó, có thể vì lớn tuổi, còn ta đã học được cách thản nhiên đối mặt mà chẳng còn cảm giác ngượng nghịu như trước.



Căn phòng có hơi buồn tẻ, vì trước đó ta lấy cái cớ “nửa đêm cửa sổ luôn kêu, khiến người ta ngủ không yên giấc”, rồi sau đó tìm người bịt kín ô cửa sổ duy nhất trong phòng. Cộng thêm Cao Yển đã giao lại cho Hàm Ngọc công tác cho cá ăn, nên kể từ đó trở đi, dù ban ngày hay đêm khuya ta cũng chẳng gặp Hồ Nguyên Ly.



Sau cái chết của Vương Trác, ý muốn điều tra của ta bỗng mất sạch. Với ta mà nói, chân tướng đã không còn quan trọng, vì chân tướng mà ta dốc hết tâm huyết theo đuổi tới cùng đều đã bị chân tướng bọn họ muốn nhìn thấy che lấp hết.



Hiểu được đạo lý này, ta không bị nỗi ám ảnh về kết quả và tra án bám riết nữa.



Ngẫm lại thì ta đúng là khá nhẫn tâm, sau khi lợi dụng Hồ Nguyên Ly để điều tra xong liền dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ. Chả biết có phải hắn nhận ra thái độ của ta không, hay là vì ta suốt ngày đóng kín cửa, nên hắn cũng không xuất hiện.



Tuy ta lại trở về với tháng ngày kiệm lời như hồi mới vào phủ, nhắm mắt làm ngơ với chuyện ngoài kia, những vẫn nghe ngóng được vài tin từ mấy tên nô tài lắm mồm lắm miệng.



Cuộc chiến giữa thái tử và Tề vương đã đến nước căng thẳng tột độ, xét cho cùng, hiện giờ thế lực của hai người là ngang nhau, hôm nay ta từ chối tài tử ngươi tiến cử, ngày mai ngươi buộc tội gã quan viên dưới trướng ta. Tất cả quan viên của hai phe bắt đầu tự kiềm chế mình, sợ bị đối thủ nắm được thóp. Ngay cả dân chúng bình thường cũng thấy rõ mồn một, không biết hoàng đế cả ngày chứng kiến rốt cuộc sẽ có cảm tưởng gì.



Hôm sau thức dậy, Cao Yển vẫn chưa tỉnh, ta quét sân xong rồi đi tới phòng giặt. Đúng lúc thấy Thái ma ma và Trần ma ma đang đứng gọi người í ới, Lý Mậu Sơn làm việc rất nhanh gọn, mới nói đêm qua mà nay đã có nha hoàn mới tới cửa.



Ta lặng lẽ bước đi, quả nhiên cả tốp nha hoàn đều đang làm biếng. Thấy ta bước vào, Thanh Đại chạy tới đầu tiên, theo sát phía sau là Châu Ngọc.



Tìm một nơi không ai để ý, ba chúng ta nói chuyện với nhau vài câu. Phải chờ tới xuân sang năm Thanh Đại mới rời phủ, cô ấy bảo cha mẹ mình đã tìm được một căn nhà cũ ở nông thôn, đến lúc đó nhân tiện đi gặp chàng thợ mộc cha mẹ cô ấy hay nhắc luôn. Kể tới đây, hai má Thanh Đại hây hây hồng, đôi mắt lấp lánh, Châu Ngọc đứng cạnh nghe cũng vô cùng ngưỡng mộ.



Ta nhoẻn miệng cười, nói: “Cô vẫn chưa đi, cuộc sống sau này đã sắp xếp ổn thỏa rồi à?”



Thanh Đại lẩm bẩm: “Tôi cũng lớn rồi, nên tự mình quyết định thôi.”



“Đúng đúng đúng, ghen tị với cô thật đấy, tôi còn chẳng biết ra phủ rồi thì làm cái gì.” Ta tâng bốc mấy câu, phụ họa cùng tâm tình vui sướng của cô ấy.



Nhưng lời vừa dứt, cả Thanh Đại lẫn Hàm Ngọc đều sửng sốt, trố mắt ngạc nhiên. Hai người họ liếc nhìn nhau, Châu Ngọc bèn nói: “Cô cũng muốn rời phủ? Không phải cô đã…”



Chưa nói hết câu, Thanh Đại đã âm thầm huých cùi chỏ vào Châu Ngọc.



“Tôi làm sao?” Ta khó hiểu hỏi lại.



“Không có gì, cô thông minh thế, mai mốt rời phủ chắc chắn cuộc sống cũng sẽ không sa sút được đâu.” Thanh Đại vội bổ sung.



Châu Ngọc cũng nhanh nhảu hùa theo: “Đúng đúng, ngốc nghếch như tôi, cha mẹ ở xa nữa, mới phải ở lại trong phủ.”



Ta cũng không hỏi thêm nhiều, sợ Cao Yển tỉnh lại thiếu người bên cạnh nên trở về luôn. Cách tết còn ba bốn tháng, ngày sau ôn chuyện vẫn chưa muộn.



Đang đi thì đúng lúc đụng phải mẹ mìn dẫn theo những người không được chọn ra về. Ta nhìn nhìn, trùng hợp thật, mẹ mìn này chính là người ngày xưa bán ta vào đây. Mái tóc đen sẫm của bà ấy giờ đã chuyển màu hoa râm, không ngờ qua bao năm mà bà ấy vẫn còn làm cái nghề này.



Vì mới trò chuyện với bọn Thanh Đại nên tâm trạng khá tốt, ta chủ động lên tiếng chào hỏi, mẹ mìn nhìn ta hồi lâu rồi vỗ đùi cái đét: “Chao ôi, xem đầu óc ta này, nếu không nhờ đôi mắt của ngươi là ta đã quên béng đi rồi đây.”



Nói đến đây, mẹ mìn đảo mắt nhìn ta, nói: “Không uổng tiền lúc trước ta đưa ngươi vào đây, có phong độ của cô nương rồi, đúng là khác một trời một vực với ngày xưa.”



Không ngờ bà ấy còn nhớ ta, ta cũng khách sáo đôi câu: “Mẹ mìn nhớ lâu thật.”



Mẹ mìn cười đắc ý, bảo: “Chứ còn gì, nếu không phải ngày xưa cha mẹ ngươi để lại tiền bảo ta mang ngươi đi thì ta cũng chẳng nhớ rõ như thế, dù sao bán một nha đầu đi cũng là vì để lấy tiền, cha mẹ ngươi đưa cho ta một số tiền nhỏ, bảo ta gửi ngươi vào một gia đình giàu có.”



Nghe thế, ta sững người tại chỗ, giọng mẹ mìn vẫn vang bên tai không ngừng: “Bà già ta cũng là người có lương tâm đấy chứ, nhận tiền rồi đương nhiên sẽ không bỏ bê nhiệm vụ, cô nương nhà ngươi nhìn xem mình bây giờ đi, quả đúng là…”



Bỗng chốc, trong lòng như có cái lỗ bé xíu bị đào ra, một dòng nước nhỏ chảy vào nhẹ nhàng rửa sạch toàn lồng ngực, khiến cảm giác trống trải chợt ùa về rồi lại như được lấp đầy cả trái tim. Hóa ra ta chưa từng bị vứt bỏ, đây từng là quá khứ ta không muốn nhớ lại, à nháy mắt như đã xua tan đi mọi lạnh giá.



Mẹ mìn đứng trước mặt liên tục liệt kê công trạng của mình, hiển nhiên sẽ không lấy chuyện cũ năm xưa ra nói dối. Ta không hiểu tại sao “cha mẹ” mình phải dùng cách thức đáng hận ấy để tống ta đi, nhưng họ đã đưa tiền, có lẽ cũng không phải vì cảm thấy ta là gánh nặng mà chọn bỏ rơi ta.



Trở về viện, đầu óc vẫn còn hơi trì trệ, thấy Cao Yển đã tỉnh ta mới cố gắng xốc dậy tinh thần.



Cao Yển mặc thường phục, tay lật xem hai quyển sách ta chép hôm qua. Trông thấy ta bước vào, y khép sách lại nói: “Hôm qua ngươi chép nhiều vậy à?”



Ta gật gật đầu như khúc gỗ, ánh mắt Cao Yển dịu đi, chỉ vào đống giấy dày cộp trên bàn bên cạnh, bảo: “Ngày xưa phạt ngươi bằng thước cũng không thấy ngươi siêng năng chép sách gì, sao dạo gần đây đổi tính đổi nết chăm chỉ thế hả?”



Ta hãy còn chìm đắm trong lời kể của mẹ mìn, mở miệng trả lời một cách máy móc: “Rảnh rỗi không việc làm nên ngồi chép, thực ra cũng chả chăm chỉ lắm đâu ạ.”



Không biết có phải đã nhận ra lòng ta đang không yên hay chăng, mắt Cao Yển tối sầm, tuy nhiên không gặng hỏi thêm mà khẽ cất tiếng: “Hôm qua nghe người ta nói hoa cách tang ở Xuyên Tây đương độ nở, mấy ngày nay ta cũng rảnh, ngươi thu dọn hành lý đi với ta.”



Xuyên Tây?



Từ hoàng thành đến đó đi đi về về mất tận một ngày một đêm, sao tự dưng Cao Yển lại muốn ngắm hoa, còn đưa theo người rất lâu rồi chưa ra khỏi phủ là ta?



Những lời ấy rốt cuộc cũng kéo hồn vía ta trở về với xác, tuy nhiên, Cao Yển nói xong thì cúi đầu không nói gì nữa.



Hàm Ngọc ở lại trong phủ coi nhà, trước khi trời sáng ta đã xuất phát, Cao Yển và Lý Mậu Sơn một canh giờ sau mới lên đường. Chuyến này đi không gióng trống khua chiêng, hơn nữa phu xe và thị vệ tổng cộng chỉ có mười tám người.



Xe ngựa đi liền năm sáu canh giờ, mãi đến chạng vạng chúng ta mới tới Xuyên Tây. Ngồi xe cả ngày, lúc xuống ta cảm tưởng xương cốt mình rã hết cả ra, hai chân mỏi nhừ tê cứng đứng chẳng vững, lại còn bất cẩn đụng trúng Lý Mậu Sơn, làm ông ta vốn đang run rẩy cũng lảo đảo xiêu vẹo.



Chỉ có Cao Yển nện bước mạnh mẽ, cặp mặt có thần, không thấy chút mệt nhọc nào. Thấy bộ điệu như sắp chết đến nơi của ta và Lý Mậu Sơn, dù Cao Yển chẳng nói gì nhưng ta vẫn nhìn thấy nét cười nhạo trần trụi trong đôi con ngươi của y.



Trước xe ngựa là một tòa nhà hết sức bình thường, ngoài cửa có người đàn ông trung niên mặc đồ trắng đứng, dáng người cao to vạm vỡ, đường nét khuôn mặt cực kỳ rắn rỏi.



Cao Yển và ông ấy chào nhau, người đàn ông trung niên nói vài câu với Lý Mậu Sơn, sau đó đi vào trong viện. Qua thái độ có thể nhận ra, ông ấy với Cao Yển khách sáo nhưng không hề xa cách, còn Cao Yển với ông ấy thì dường như vô cùng kính trọng.



“Đó là châu quan Xuyên Tây, Phó Văn Thành.”



Chắc là thấy ta thắc mắc, Lý Mậu Sơn đi cách vài bước đằng sau đột nhiên nhỏ giọng nói với ta. Ta kinh ngạc thoáng nhìn lướt qua bóng lưng của người đàn ông trung niên kia, nếu Lý Mậu Sơn không nhắc thì ta thật đúng không biết ông ấy là châu quan, vì lần gặp mặt này, ông ấy ăn mặc thực sự quá bình thường.



Cao Yển đến Xuyên Tây, được châu quan tiếp đãi chu đáo như thế, xem ra quan hệ giữa hai người chẳng phải dạng đơn giản, hơn nữa hình như Phó Văn Thành còn quen cả Lý Mậu Sơn.



Lý Mậu Sơn bên cạnh như thể có thuật đọc tâm, ta chả hỏi gì mà ông ta lại mở lời: “Hồi trẻ Phó đại nhân là ngự tiền thị vệ, sau đó nhờ tài năng và biểu hiện tốt nên được điều đến Xuyên Tây làm quan.”



Tựa hồ Phó Văn Thành đi đằng trước nghe thấy tiếng, ông ấy ngoái đầu nhìn ta mỉm cười, ánh nhìn hiền hòa và điềm đạm. Ta bị ngượng vội vàng cúi thấp đầu, không dám nhìn lung tung nữa.



Sau khi ổn định chỗ ở cho mấy người chúng ta, Cao Yển cùng Phó Văn Thành đi ra ngoài, tận tới khuya mới quay về.



Thấy ta đứng gật gà gật gù liên tục, Cao Yển nói: “Đi xe ngựa cả ngày rồi, ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi, không cần ở đây hầu hạ đâu.”



Ta cũng không định khách khí đẩy đưa, dưới ánh mắt hờn tủi của Lý Mậu Sơn, dứt khoát xoay gót rời đi.



Lúc ở vương phủ, cứ nghe tiếng binh phủ thay ca là ta sẽ thức, hiện giờ trong khu viện này chẳng có lấy một bóng người, hơn nữa không biết là do đi đường quá mệt hay vì thay đổi chỗ ngủ, giấc này ta nằm tới khi mặt trời treo tít lên cao mới tỉnh.



Vội vội vàng vàng rời giường rửa mặt, vào phòng Cao Yển thì quả nhiên y đã dậy, trên người là bộ quần áo nhạt màu, ngồi trước bàn đọc tạp thư*.



(*Tạp thư: chỉ tiểu thuyết, những ghi chép linh tinh ngoài lệ, hay tùy bút)



Thấy ta thấp thỏm bước vào, y không nói nhiều mà chỉ hỏi ngắn gọn: “Ngủ ngon không?”



Ta gật mạnh đầu.



Bấy giờ Cao Yển đứng lên nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa bảo: “Đi thôi, đến muộn là lỡ luôn bữa trưa đấy.”



Ta vốn tưởng y phải dự đám tiệc gì đó, hoặc là gặp gỡ người nào đó. Nhưng khi xuống xe, đập vào mắt lại là một mảnh đất trông đầy hoa rộng mênh mông. Không, không phải mảnh đất, mà đúng hơn là cả cánh đồng hoa dại ngút ngàn nhìn chẳng thấy bờ. Nào trắng, vàng nhạt, đỏ thẫm,... vô số đóa hoa như cơ man những cánh bướm lay động theo gió, vẻ lộng lẫy tươi đẹp như muốn nhuộm lên trong đôi mắt kẻ thưởng thức bao nhiêu sắc màu.



Người chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng này như ta, phút chốc đã bị mê hoặc, đứng đờ đẫn như bức tượng.



Lúc hoàn hồn lại thì bỗng phát hiện nãy đến giờ Cao Yển không hề lên tiếng, mà chỉ lặng lẽ nhìn ta. Thấy ta quay sang, y nhanh chóng chuyển tầm mắt, rồi chẳng nói chẳng rằng đi về một hướng.



Cuối đường là một căn nhà làm bằng tre, đi vào mới nhận ra là chỗ ăn cơm. Đồ ăn được bưng lên, đang chuẩn bị gắp cho Cao Yển, y lại vươn tay đè đôi đũa ta cầm xuống, nói: “Ngươi cũng ngồi xuống đi.”



Ta nhìn Lý Mậu Sơn đằng sau, cuối cùng vẫn quyết định tuân theo đúng quy củ khuôn phép. Cao Yển liếc Lý Mậu Sơn một cái, ngay lập tức ông ta ngồi xuống với vẻ mặt hết sức bi tráng. Thấy thế, ta bèn theo lời y ngồi vào bàn.



Bữa cơm ăn không một tiếng nói chuyện. Ta càng lúc càng khó hiểu, Cao Yển đột nhiên đến Xuyên Tây, rốt cuộc là vì lý do gì?



Cả buổi chiều tiếp theo Cao Yển đều ngồi một mình trong ngôi đình rơm, bảo ta và Lý Mậu Sơn không cần đứng canh. Nghĩ có thể y có kế hoạch gì đó không muốn bị người khác biết nên ta cũng chẳng cố ở lại làm gì. Lý Mậu Sơn đi vài bước đã kêu mệt, thế là chỉ còn mỗi mình ta tự do thoải mái đi loanh quanh trong cánh đồng hoa.



Không bị ai giám sát, lại được đặt mình trong biển hoa bao la như vậy, khiến ta cảm giác khoan khoái lạ thường. Coi nào, nếu về sau có thể chuộc thân, tới nơi này định cư có vẻ là một lựa chọn không tồi.



Ta đi nhưng cũng chẳng để tay rảnh rỗi, cứ thấy bông hoa nào đẹp nhất là hái, một tay cầm không xuể thì lấy sợi dây buộc vào thành bó. Hiếm có khi được ngắm cảnh đẹp đến thế, mang ít hoa về trồng cũng hay hay.



Thời gian được nhàn nhã luôn trôi rất nhanh, mặt trời đã dần xuống núi, ta nhìn về phía ngôi đình rơm đằng xa xa, lại chả thấy bóng dáng Cao Yển đâu, ngay cả Lý Mậu Sơn cũng biến mất tăm. Lẽ nào họ bỏ ta đi trước mất rồi?



Gạt phăng ý nghĩ buồn cười đó đi, đang định mò về, nhưng khi quay người lại thì chợt thấy Cao Yển đã đứng sau lưng từ lúc nào.



Ta giật mình buột miệng hỏi: “Sao Ngũ gia lại ở đây?”



Cao Yển cũng đứng trên con đường nhỏ trong cánh đồng hoa, quần áo nhạt màu đã lấm tấm phấn hoa màu đỏ màu vàng. Nói ra thì hồi ở hoàng thành, ta chưa từng thấy y mặc đồ có màu sắc thế này, chẳng hiểu sao hôm nay lại thay đổi.



“Ngươi càng chạy càng xa, nên ta tới đây gọi.”



Cao Yển đáp, đồng thời vươn tay về phía ta.



Ta do dự một chốc rồi đưa bó hoa trong tay qua. Y nhận lấy, cẩn thận nhìn ngắm, sau đó nói: “Đẹp.”



Lời khen bất ngờ làm ta ngạc nhiên, đột nhiên Cao Yển dừng bước ngoảnh đầu, báo hại ta suýt nữa đã đâm sầm vào người y. Chẳng đợi ta mở miệng y đã nói trước: “Ngày mai ta phải về hoàng thành.”



Nhanh vậy à? Không phải mới đến hôm qua thôi sao? Rốt cuộc y có chuyện gì mà giải quyết lẹ thế?



Mặc dù có chút không nỡ nhưng ta vẫn trả lời: “Tối nô tỳ sẽ sắp xếp đồ đạc.”



“Không, ngươi không cần về.” Cao Yển nói.



Ta ngẩn người, thế là ý gì?



Không để ta suy nghĩ lung tung, Cao Yển giải thích: “Tạm thời ngươi ở đây, chờ ngày sau ta về… tìm ngươi.”



“Nô tỳ có thể cùng…”



Lời còn chưa dứt, ta chạm mắt với Cao Yển, bên trong như bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ, làm đối phương cảm giác phía sau lớp sương ấy cất giấu rất nhiều điều bí mật không thể tiết lộ.



“Ngươi chờ ta.” Cao Yển lặp lại lần nữa, ngữ khí hơi trịnh trọng xen lẫn sự khẩn trương.



Nghĩ đến tình hình trong hoàng thành bây giờ quả thực là căng thẳng, lòng ta nhất thời sáng tỏ. Hóa ra lần này Cao Yển tự dưng tới Xuyên Tây là vì muốn dẫn ta theo, có lẽ vì trước đó ta cứ luôn xen vào chuyện người khác khiến y bất an, nên y mới quyết định đưa ta ra ngoài, tránh để ta lại làm chuyện xấu.



Trận chiến của Cao Giới và Cao Hoằng Lãng, đã đến bước then chốt chưa? Vậy hiện tại Cao Yển rốt cuộc đứng bên phe đảng của ai? Lúc trước ta tin chắc rằng y sẽ lựa chọn Cao Giới, nhưng giờ ta không dám khẳng định, vì tâm tư y vốn sâu thẳm tựa biển, không cho phép bất cứ kẻ nào phỏng đoán.



Mặc dù cảm giác không được tin tưởng này khá khó chịu, nhưng rời xa hoàng thành với ta mà nói cũng là chuyện tốt, ta cũng chẳng muốn đụng vào chuyện rắc rối nữa.



Hàng loạt suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, cuối cùng ta nhẹ nhàng nói một chữ: “Được.”



Mặt Cao Yển thả lỏng, ta trông thấy khóe miệng y khẽ cong lên, độ cong mà từ trước tới giờ ta chưa từng được thấy.



Y đang cười.



(còn tiếp)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom