-
Chương 236-240
Chương 236: Chém Uy Hoàng
Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý muốn nhìn thêm một cái, quay người xông về phía hành cung Uy Hoàng.
Đại quân của Uy Hoàng bại trận tan tác, Diệp Bắc Minh lại xông vào trong hoàng cung của Đông Doanh lần nữa.
Không ngờ hoàng cung trống không, tất cả mọi người đã rút chạy toàn bộ!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chạy cũng nhanh đấy!”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông còn nhớ khí tức của Uy Hoàng không?”
“Đương nhiên là nhớ”.
“Sử dụng vạn lý truy tông cho tôi!”
…
Lúc này.
Trên núi Phú Sĩ.
Trong một ngôi miếu thần.
Tenjinja!
Thần xã cấp cao nhất Đông Doanh, bên trong thờ phụng những vị thần cao nhất của Đông Doanh.
Nói là thần, trên thực tế chỉ là những võ giả có thực lực võ đạo khủng bố mà thôi!
Bọn họ tự xưng là thần, cũng là để dễ dàng thống trị đất nước này.
Uy Hoàng vừa bò vừa lăn, xông vào trong Tenjinja: “Thiên thần đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Trong điện của miếu thần.
Có ba vị ‘thiên thần’ ngồi đó.
Bọn họ mặc trang phục cổ xưa, tu luyện võ kỹ cổ xưa.
Khí tức vô cùng kinh người!
Bởi vì hàng năm sống trong miếu thần tối tăm không có ánh sáng, da của họ trắng bệch đến dọa người.
Ba thiên thần ngồi trên đài cao, cúi nhìn Uy Hoàng phía dưới.
“Người Long Quốc Diệp Bắc Minh giết đến rồi, hắn đã giết lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân!”
“Giết con trai tôi, rồi lại giết rất nhiều đại thần nội các”.
“Nhà kho của hoàng cung bị hắn cướp sạch sẽ, mấy trăm ngàn đại quân Đông Doanh cũng không làm gì được hắn!”
“Hắn tùy tiện ra vào đại nội hoàng cung cứ đi về nhà vậy”.
Uy Hoàng kể lể một hồi, nói hết những chuyện xảy ra ở bên ngoài cho ba vị thiên thần.
“Xin thiên thần đại nhân xuống núi, giết chết Diệp Bắc Minh!”
Uy Hoàng quỳ dưới đất.
Phập phập phập!
Dập đầu không ngừng.
Một vị thiên thần lên tiếng: “Không cần nữa, hắn đã đến rồi”.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh.
Lên núi Phú Sĩ.
Một ngôi miếu thần đen xì hiện ngay trước mắt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Miếu thần này hơi đặc biệt, trong đại điện có hai võ hoàng đỉnh phong, cậu có thể giết”.
“Nhưng còn có một võ tông!”
“Với thực lực hiện tại của cậu, giao chiến với võ tông sẽ rất nguy hiểm”.
Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Tôi muốn thử xem”.
“Giống như ông nói, tôi không thể nào mỗi lần chiến đấu đều suy nghĩ thực lực của đối phương mạnh hơn tôi, tôi không đánh lại được”.
“Nếu cứ mãi nghĩ như vậy, sau này giới võ đạo đại chiến, thì chỉ cần so tu vi là được”.
“Người có tu vi thấp trực tiếp nhận thua”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Được, cậu nhóc, đi thôi”.
…
Soạt!
Ba vị thiên thần cùng mở to con mắt, nhìn về phía cổng lớn của miếu thần.
Chỉ thấy.
Một thanh niên Long Quốc cầm một thanh kiếm trong tay, chậm rãi đi vào.
Uy Hoàng chỉ vào người đó: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh!”
Con mắt Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Ông lắm lời quá rồi đấy”.
Anh giơ kiếm Đoạn Long, kiếm khí ngút trời, chém về phía Uy Hoàng!
Dứt khoát.
Nhanh gọn.
“Mày dám!”
Một vị võ hoàng quát lên, ra tay ngăn cản.
Phụt!
Nhưng kiếm khí của Diệp Bắc Minh quá nhanh, vị võ hoàng đó cũng không kịp ra tay.
Uy Hoàng nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một màn sương máu!
“Muốn chết hả!”
Vị võ hoàng vừa ra tay quát nhẹ một tiếng, nhanh chóng lao đến giống như mãnh hổ.
Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long, chém một đường kiếm xuống!
“Ha ha!”
Vị võ hoàng này cười lạnh lùng một tiếng.
Rút ra một thanh kiếm thanh đồng từ trong tay áo, âm lạnh bức người.
“Tang” một tiếng giòn tan, khoảnh khắc kiếm thanh đồng và kiếm đoạn long chạm vào nhau.
Trực tiếp gãy thành hai mảnh!
Phụt!
Huyết quang lóe lên, một cánh tay của vị võ hoàng này trực tiếp bị chém đứt.
Vị võ hoàng này kinh hãi: “Mày! Đây là kiếm gì?”
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, khí huyết ngút trời!
Tộc độ quá nhanh.
Giống như tia chớp xé ngang bầu trời!
Máu tươi bắn tung tóe!
Cái đầu của võ hoàng này trực tiếp bay đi.
Bỗng nhiên.
Vị võ tông trên đài thần ra tay, không hề do dự.
Ông ta đưa ta bộ móng vuốt trắng bệch mang theo gió mạnh tóm về phía cái đầu của Diệp Bắc Minh!
Nhanh như chớp điện!
Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long lên chặn lại.
‘Choang’ một tiếng vang lên.
Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy như một tòa núi đè xuống, cánh tay tê dại.
Gạch nền dưới chân cũng ầm ầm nổ tung, lấy hai chân của anh làm trung tâm, lan rộng ra khắp xung quanh, giống như mạng nhện.
Vết nứt kéo dài đến mười mấy mét, vô cùng kinh hãi.
“Ừm?”
Vị võ tông này cũng ngẩn người, hơi kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh lại chặn được đòn tấn công của ông ta, không bị đập chết?
Lúc này.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã biết võ tông đáng sợ đến mức nào!
Với thực lực hiện giờ của Diệp Bắc Minh, có thể bùng phát ra sức mạnh hai mươi ngàn cân!
Một đòn của võ tông, ít nhất có sức mạnh một trăm ngàn cân!
Ít nhất cũng gấp năm lần Diệp Bắc Minh!
“Khụ khụ khụ…”
Khí huyết trong cơ thể sôi sục.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười hỏi: “Cậu nhóc, cảm giác thế nào?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Cảm giác rất tốt, toàn thân nóng rừng rực!”
“Nhưng hình như không tổn thương gì? Thật kỳ lạ…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Một đòn tấn công của võ giả võ tông sơ kỳ, có thể phát ra sức mạnh khoảng một trăm ngàn cân”.
“Cùng lắm cậu có thể phát ra sức mạnh hai mươi ngàn cân, kém năm lần”.
“Biết tại sao cậu có thể chống lại được sự tấn công của võ tông không?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Tại sao?”
Đúng thế!
Anh dùng sức mạnh hai mươi ngàn cân mà chống lại được đòn tấn công một trăm ngàn cân.
Thật kỳ lạ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Bởi vì Bất Diệt Kim Thân Quyết!”
“Bất Diệt Kim Thân Quyết?”
“Đúng, Bất Diệt Kim Thân Quyết tầng thứ nhất, có thể khiến da thịt chống lại đạn dược, cũng có nghĩa là độ mạnh cơ thể hiện giờ của cậu hoàn toàn có thể chống lại được sự tấn công của võ tông”.
Chương 237: Chiến võ tông
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Vãi, sao ông không nói sớm?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nếu tôi nói sớm, thì cậu sẽ không đi vào, sống chết một phen với võ tông!”
“Nếu ngay cả dũng khí đối mặt với võ tông mà cậu cũng không có, tôi nói với cậu cũng chẳng ích gì”.
Diệp Bắc Minh lập tức có lòng tin.
Bất Diệt Kim Thân Quyết lại mạnh như vậy?
Anh còn không biết!
Nghĩ kỹ lại, Diệp Bắc Minh cũng hiểu ra.
Sau khi tiến vào cảnh giới võ tông, có thể dùng cơ thể chống lại đạn dược.
Anh tu luyện Bất Diệt Kim Thân Quyết tầng thứ nhất, cũng có thể dùng cơ thể chống đạn dược.
Như vậy xem ra, tầng thứ nhất của Bất Diệt Kim Thân Quyết tương đương với độ mạnh cơ thể của võ tông!
Lập tức hiểu ra!
Vù!
Gió mạnh thổi đến, vị võ tông này phát động tấn công lần thứ hai.
Một cánh tay khác đập về phía đầu của Diệp Bắc Minh!
“Giết!”
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng, điều động sức mạnh toàn thân.
Lùi lại phía sau một mét, vung kiếm Đoạn Long, chém ngang qua!
Phập!
Vị võ tông này vội vàng lùi lại, trong đôi mắt đầy hàn ý băng lạnh, không dám đối kháng trực diện với kiếm Đoạn Long.
Vũ khí này rất quỷ dị, khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm!
Nếu cánh tay của mình đập vào kiếm Đoạn Long, không chừng sẽ bị chém đứt.
“Quá đã, tiếp tục!”
Diệp Bắc Minh quát lớn, huyết dịch sôi sục.
Trước đây những kẻ địch mà anh đối diện đều bị anh giết chết ngay trong một chiêu, chẳng thú vị gì!
Cuối cùng cũng có một đối thủ đáng ghờm ệ rồi.
Sắc mặt của võ tông đen xì.
Mẹ kiếp!
Ông đây là võ tông đấy!
Một thanh niên võ vương cấp trung, thậm chí còn chưa đến võ hoàng như mày, đã được ba mươi tuổi chưa?
Lại vượt cảnh giới lớn đánh trả qua lại với ông đây?
Còn nói quá đã?
Vãi!
Một luồng lửa giận ngưng tụ.
Ầm!
Võ tông tấn công ra một quyền, nội lực ngưng tụ thành một cái đầu hổ trong suốt, lao vùn vụt đến.
Diệp Bắc Minh không tránh, hai tay giơ kiếm Đoạn Long, chém xuống hư không.
Phập!
Sóng khí cuồn cuồn lan ra, cái đầu hổ được ngưng tụ từ nội lực bị anh chém đôi.
Sau đó.
Diệp Bắc Minh không lùi lại mà tiến lên, chủ động tấn công.
“Cuồng ngạo!”
Võ tông này phát ra một tiếng gầm tức giận, phóng nội lực, một tầng ánh sáng nhẹ bao trùm cả phạm vi ba tấc quanh cơ thể ông ta.
Xương cốt toàn thân ông ta lốp ba lốp bốp nổ vang.
Mỗi một quyền đánh ra đều mang theo gió mạnh!
Tang! Tang! Tang!
Kiếm Đoạn Long chém xuống, toàn bộ bị võ tông đó chặn được.
Tuy Diệp Bắc Minh có đủ lực phòng ngự, như lực tấn công vẫn hơi kém một chút.
Hai người đã đấu đến ba mươi chiêu.
Bỗng nhiên.
“Kinh Lôi Trảm!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng, vô cùng đột ngột.
Một đường kiếm khí màu máu nổi lên chém đến!
Cùng với sấm sét màu máu rơi xuống!
Vị võ tông này không tránh kịp, bị sét đánh trúng, ngã bò dưới đất.
Toàn thân co giật.
Cả người đen xì!
Cho dù là võ tông, cũng không chống lại được sấm sét khủng bố.
“Mày…”
Ông ta chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh sợ: “Đây là võ kỹ cấp thần, làm sao mày biết?”
Võ kỹ cấp thần!
Mẹ kiếp, là võ kỹ cấp thần!
Ông ta sắp phát điên rồi!
Loại võ kỹ này, ông ta nằm mơ cũng muốn có được.
Một vị võ hoàng khác thấy vậy, sợ đến tê dại da đầu, quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh ném kiếm Đoạn Long ra.
Soạt!
Trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực của vị võ hoàng đó, đóng chặt ông ta lên bức tường của miếu thần.
Giơ tay tóm!
Kiếm Đoạn Long biến mất.
Xuất hiện trong tay của Diệp Bắc Minh.
Vị võ tông bò dưới đất tỏ vẻ mặt chấn kinh, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là công pháp gì?”
Diệp Bắc Minh không có ý muốn giải thích.
Đối diện với một người chết, thì có gì phải giải thích?
Anh giơ tay!
Chuẩn bị chém một đường kiếm xuống!
“Dừng tay, Diệp Bắc Minh, tôi cũng là người Long Quốc!”
Quả nhiên Diệp Bắc Minh dừng lại.
Lãnh đạm cúi nhìn ông ta: “Ố?”
Vị võ hoàng đó vội vàng nói: “Tôi là Từ Dần, là con cháu đời sau của Từ Phúc, quốc sư triều Tần”.
“Tổ tiên của tôi phụng lệnh của Tần Thủy Hoàng, đến Đông Doanh tìm kiếm đan dược có thể khiến con người trường sinh bất lão”.
“Tổ tiên Từ Phúc không quay về phục mệnh, mà dẫn theo ba ngàn bé nam bé nữ đi xây dựng quốc đảo ở Đông Doanh”.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Tất cả mọi việc cũng là hợp tình hợp lý.
Thì là nguồn gốc của đảo quốc Đông Doanh là như vậy.
Từ Dần bò lên, quỳ dưới chân Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, tha cho tôi một mạng đi”.
“Tôi nhận cậu là chủ nhân, sau này Đông Doanh đều là của cậu”.
“Cậu chính là thiên thần của Đông Doanh!”
“Tôi lập một tượng thần cho cậu, sau này cả quốc đảo Đông Doanh mặc cho cậu điều khiển”.
“Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi có thể làm con chó của cậu!”
Phập phập phập!
Từ Dần không ngừng dập đầu.
Diệp Bắc Minh thờ ơ làm thinh.
Từ Dần do dự, cắn răng nói: “Diệp Bắc Minh, tha cho tôi đi”.
“Tôi nói cho cậu biết một bí mật, khi ở Long Quốc, nhà họ Từ tôi là gia tộc chạy ra từ Côn Luân Hư!”
“Chúng tôi mang ra một lô hạt giống dược liệu hàng đầu, được trồng ở dưới lòng đất núi Phú Sĩ”.
“Hơn hai ngàn năm qua, số dược liệu này cũng thành cây trưởng thành rồi”.
Diệp Bắc Minh hơi xao động: “Dẫn tôi đi”.
Từ Dần đứng lên.
Toàn thân run run.
Không thể hoạt động bình thường.
Vừa nãy đường sét đó đã phế hết kinh mạch toàn thân ông ta.
Mất hết thực lực võ tông.
Diệp Bắc Minh tiện tay bắn ra mấy cây kim châm, đâm vào trong cơ thể của Từ Dần.
Từ Dần lại có thể cử động, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh ra lệnh nói: “Dẫn đường!”
Từ Dần không dám chậm trễ.
Dẫn Diệp Bắc Minh tiến vào phía sau của đại điện.
Tiếp đó là một cơ quan, mở ra một mật đạo, quanh co uốn khúc, đi xuống dưới lòng đất.
Mật đạo rất sâu, vì gần núi lửa nên càng lúc nàng nóng.
Cuối cùng.
Hai người đến vị trí sâu hơn năm trăm mét dưới lòng đất.
Phía trước có hàng loạt bia mộ.
Có đến hàng trăm cái.
Lặng lẽ đứng ở đó!
Từ Phúc, Từ Lượng, Từ Thiên, Từ Khuyết…
Từ Dần giải thích: “Đây là tổ tiên các đời nhà họ Từ tôi, sau khi chết, tất cả đều được chôn tại đây”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Chương 238: Tăng cấp
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đến sâu dưới lòng đất.
Nơi này lại có một dòng sông dung nham, chậm rãi chảy qua.
Nhiệt độ trong không khí cao đến dọa người, khí nóng ập đến!
Phía trước có một cánh đồng, ở đó có rất nhiều dược liệu.
Hai cây dược liệu trong đó lấp lánh ánh đỏ mờ mờ.
Một cây hoa hỏa nhung, một cây cỏ thiên hỏa.
Ít nhất phải đến hơn một ngàn năm tuổi!
Những loại dược liệu khác khoảng mấy trăm năm tuổi.
Hai cây dược liệu ngàn năm này, chắc chắn là thu hoạch bất ngờ!
Diệp Bắc Minh nhìn sang Từ Dần: “Chẳng phải các ông mang một lô hạt giống dược liệu sao, sao chỉ có hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi?”
Anh vẫn còn chê ít.
Từ Dần rất muốn thổ huyết: “Các tổ tiên khác cũng cần tu võ, bao nhiêu năm như vậy, mọi người cũng tiêu hao khá nhiều rồi”.
Soạt!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bỗng bước ra một bước.
Tiến vào trong cánh đồng dược liệu phía trước.
Giơ tay đào hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi lên.
Từ Dần quát lớn một tiếng: “Ha ha, Diệp Bắc Minh, mày mắc bẫy rồi!”
Ông ta bỗng ấn nút một cơ quan.
Choang!
Một tiếng vang lớn.
Một chiếc lồng sắt nặng mấy chục tấn từ trên không trung giáng xuống nhốt Diệp Bắc Minh vào trong cánh đồng dược liệu.
Từ Dần tỏ vẻ âm hiểm, thay đổi trở mặt.
Nét mặt dữ tợn!
Cất giọng oán độc quát nói:
“Diệp Bắc Minh, đây là cơ quan được thiết kế để đề phòng có người đột nhập, lén lút hái trộm dược liệu!”
“Chiếc lồng sắt này được chế tạo từ sắt đen mấy ngàn năm, vô cùng kiên cố, mày ở trong…”
Ông ta vẫn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh liền giơ kiếm Đoạn Long.
Nhẹ nhàng chém một đường,
Giống như cắt đậu phụ, sắt đen mấy ngàn năm.
Lại bị chém đứt một cách dễ dàng!
Từ Dần há hốc miệng, không làm sao thốt ra lời: “…trong trong trong!”
Suýt nữa sợ chết!
Diệp Bắc Minh ung dung đi ra: “Trong cái gì hả?”
Từ Dần quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta!
Bây giờ bỏ chạy, có lẽ còn có cơ hội sống!
Diệp Bắc Minh không có ý đuổi theo.
Hình như muốn tha cho Từ Dần.
Anh quay người xử lý dược liệu, hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi có thể luyện chế thành một lò hỏa tinh đan.
Khiến mình tiến vào võ vương hậu kỳ, có lẽ không vấn đề chứ?
Anh ngồi khoanh chân.
Xử lý đan dược.
Lấy ra đỉnh Thanh Mộc, làm liền một mạch!
Bắt đầu luyện đan.
Tốc độ của Từ Dần rất nhanh, ông ta xông ra khỏi lòng đất, xông ra khỏi Tenjinja.
Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, Diệp Bắc Minh không đuổi theo ra.
Từ Dần ngây thơ tưởng rằng, Diệp Bắc Minh đã tha cho ông ta: “Ha ha ha, xem ra hắn bị chỗ dược liệu này hấp dẫn đến mức không nỡ đuổi theo ra”.
“Tốt quá rồi, ta không cần chết…”
Phập!
Cơ thể của Từ Dần bỗng nổ tung.
Ba cây kim châm bay ra cùng với máu thịt!
Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể cứu người, cũng có thể giết người.
…
Một ngày sau.
Diệp Bắc Minh luyện ra hai mươi mấy viên đan dược.
Mỗi một viên đều long lanh trong suốt, giống như viên trân châu mã não màu đỏ.
Bề mặt của mỗi một viên đan được đều có đường vân!
Đan dược cực phẩm!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Cậu nhóc, rốt cuộc thuật luyện đan của cậu học từ đâu đấy?”
“Với độ tuổi của cậu, đúng là rất nghịch thiên”.
“Đan dược cực phẩm nói luyện là luyện, mà còn không thất bại”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Ký chủ các đời của ông có người như vậy không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ: “Có, còn nghịch thiên hơn cậu một chút”.
“Vãi!”
Diệp Bắc Minh liền nói một câu: “Vậy tôi còn phải cố gắng hơn nữa”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực: “Người ta là người của gia tộc luyện đan ở thế giới cấp cao, vừa ra đời đã nghiên cứu đan dược”.
“Tuy anh ta luyện đan giỏi hơn cậu, nhưng thiên phú luyện võ lại không bằng cậu”.
“Người giống như cậu, luyện võ thiên phú nghịch thiên, luyện đan thiên phú nghịch thiên, y thuật cũng nghịch thiên!”
“Tôi thực sự chưa từng gặp”.
Diệp Bắc Minh không đáp lời nữa.
Anh còn có con đường rất dài phải đi!
Anh nhắm mắt.
Nuốt một viên đan dược.
Một luồng năng lượng thuộc tính hỏa vô cùng thuần khiết hội tụ trong đan điền.
Rồi truyền khắp xương cốt chân tay, gột rửa cơ thể của anh từng đợt liên tiếp!
Một tiếng sau, dược lực được luyện hóa.
Một viên!
Hai viên!
Ba viên!
Diệp Bắc Minh giống như ăn đường, nuốt hết tất cả đan dược.
Tập trung tinh thần, bắt đầu luyện hóa dược lực!
…
Năm ngày sau.
Ầm!
Một luồng sóng khí khủng bố bùng phát ra từ trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.
Giống như biển thét ập đến!
Cả trong động huyệt phun trào khí nóng!
Anh trực tiếp đột phá xiềng xích của võ vương trung kỳ, tiến vào võ vương hậu kỳ!
Sức mạnh của anh cũng tăng đến một trăm ngàn cân!
Sánh được với võ tông sơ kỳ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Tốc độ trưởng thành của cậu đúng là nghịch thiên!”
“Chẳng lẽ là vì từ nhỏ đã được rửa gần dẹp tủy ư?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lúc tôi vào núi Côn Luân, mấy vị sư phụ đúng là từng rửa gân dẹp tủy cho tôi một lần”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Không đúng, rửa gân dẹp tủy mà tôi nói là từ hồi nhỏ”.
“Bắt đầu từ lúc sinh ra, khoảng một hai tháng tuổi, cậu đã được người khác rửa gân dẹp tủy rồi”.
Bầu không khí yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Từ nhỏ?
Lúc khoảng một hai tháng tuổi?
Vậy là sao!
Diệp Bắc Minh vội vàng nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông nói cái gì?”
Chương 239: Bắt hết
“Tôi vừa ra đời được một hai tháng đã được người khác rửa gân dẹp tủy?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Vẻ mặt không thể tin nổi.
Trước khi anh mười tám tuổi, vốn không biết tu võ là gì.
Càng không tiếp xúc với võ giả.
Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói, lúc anh một hai tháng tuổi, đã được người khác rửa gân dẹp tủy?”
Vậy rốt cuộc là thế nào?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh nói: “Tôi còn tưởng cậu biết, thì ra cậu không biết”.
“Thực ra chuyện này, tôi đã phát hiện ra từ lúc ký điều ước với cậu rồi”.
“Cơ thể của cậu, từ nhỏ đã từng được người khác rửa gân dẹp tủy một lần”.
“Hơn nữa, đó là kiểu rửa gân dẹp tủy triệt để, thay đổi thiên phú luyện võ của cậu”.
“Đồng thời cơ thể này của cậu vốn đã rất nghịch thiên, thích hợp tu võ”.
“Lại thêm rửa gân dẹp tủy, cậu mới có tốc độ tu luyện nghịch thiên như hiện giờ!”
Diệp Bắc Minh lại ngẩn người.
Trong phút chốc, anh nghĩ đến rất nhiều việc.
Chẳng lẽ là mẹ của mình đã làm tất cả việc này?
Đúng rồi!
Chắc chắn là mẹ làm.
Nếu không, làm sao bà ấy lại thu thập dược liệu khắp nơi.
Từ Giang Nam đến Long Đô, rồi đến Hương Đảo, cuối cùng còn đến Đông Doanh.
Ban đầu.
Diệp Bắc Minh còn tưởng rằng mẹ mình bị thương, cần dược liệu để trị thương.
Bây giờ vừa nghe tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích, Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.
Mẹ thu thập dược liệu, không phải là để trị thương, mà để rửa gân dẹp tủy cho mình!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, cậu rất thông minh, chắc là biết mẹ cậu thu thập dược liệu để làm gì rồi chứ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười một tiếng: “Bây giờ tôi có thể khẳng định, mẹ của cậu chắc chắn không phải là người của thế giới này”.
“Mà đến từ thế giới cấp cao hơn, có lẽ tôi cũng được bà ấy đưa đến địa cầu”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.
Có phải mẹ đã rời đi rồi không?
Còn ở trên thế giới này không?
…
Cùng lúc đó.
Thành phố Giang Nam.
Trong đại doanh của Vạn Lăng Phong, ông ta đang xử lý chính sự.
Bỗng nhiên, một bóng đen xông vào văn phòng của ông ta.
“Ai?”
Vạn Lăng Phong soạt một cái đứng bật dậy, đôi mắt ngưng lại: “To gan thật đấy, ngay cả bộ chiến đấu Đông Nam mà cũng dám xông vào?”
Đối phương có thể tránh được lính canh gác.
Xuất hiện ở đây.
Tuyệt đối không đơn giản!
Bóng đen cất giọng âm lạnh: “Ngoại trừ bộ chiến đấu Long Đô và Long Hồn, thiên hạ không có nơi nào mà điện Huyết Hồn không dám đến!”
“Ông đến từ điện Huyết Hồn?”
Đồng tử của Vạn Lăng Phong co lại.
Phập!
Bóng đen bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước mặt Vạn Lăng Phong, giơ tay ấn vai của ông ta xuống.
Vạn Lăng Phong đang định kháng cự, liền bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngã bò dưới đất!
Toàn thân gò bó.
Vạn Lăng Phong chấn hãi: “Ông… người của điện Huyết Hồn… làm sao ông dám ra tay với tôi?”
“Tôi là người quan chức Long Quốc…”
Bóng đen cười lạnh lùng: “Muốn trách thì trách ông không nên là người của Diệp Bắc Minh!”
“Điện chủ đã hạ lệnh, bất kỳ người nào có quan hệ với Diệp Bắc Minh, giết không cần hỏi!”
“Đưa đi!”
Hai huyết thị của điện Huyết Hồn đi vào.
Đưa Vạn Lăng Phong đi.
Trong lúc đó.
Trong văn phòng của tập đoàn Tuyết Minh.
Một cô gái diêm dúa đá mở cánh cửa văn phòng đi vào trong.
“Cô Hạ, đi theo chúng tôi một chuyến đi?”
Hạ Nhược Tuyết đặt tài liệu trong tay xuống: “Cô là người của nhà họ Đường?”
Cô gái cười gật đầu: “Cô Hạ thật thông minh, môn chủ đã nói, cậu chủ khi còn sống không có được cô”.
“Sau khi chết, cô cũng phải cùng cậu ấy kết thành vợ chồng”.
“Cho nên, mời đi theo chúng tôi một chuyến!”
“Đúng rồi, tốt nhất cô đừng kháng cự, nếu không, tất cả nhân viên của tập đoàn Tuyết Minh sẽ chết”.
Hạ Nhược Tuyết tái mặt.
Vợ của người chết?
Muốn cô ấy gả cho một người chết ư?”
Lúc này.
Tôn Thiến ở một bên xông ra, tay cầm bình cứu hỏa.
Xịt lung tung khắp chỗ!
Khói bụi đầy phòng!
“Nhược Tuyệt, đi thôi! Cậu mau chạy đi!”
Cô gái của Đường Môn lạnh mặt, hình bóng nhanh nhẹn mạnh mẽ, lập tức tóm chặt cổ họng của Tôn Thiến.
Định bóp nát.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát vang lên.
Hạ Nhược Tuyết đứng trước cửa sổ, nửa người trên vươn ra ngoài: “Nếu cô giết cô ấy, tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức”.
“Độ cao ba mươi chín tầng, tôi sẽ ngã thành vũng bùn”.
“Đến lúc đó tôi xem cô ăn nói thế nào với Đường môn chủ!”
“Cô!”
Cô gái đó kinh hãi, chậm rãi buông lỏng Tôn Thiến.
Tiện tay lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Tôn Thiến.
“Cô cho tôi uống cái gì thế hả?”
Tôn Thiến tái mặt.
Cô gái Đường Môn cười xấu xa: “Không có gì, chỉ là một viên thuốc độc bình thường thôi”.
“Trong một ngày, toàn thân cô sẽ nát rữa”.
“Đương nhiên, cô sẽ không chết”.
“Nhưng cả đời cô, làn da của cô sẽ giống như con cóc”.
Tôn Thiến sợ ngẩn người, mềm nhũn ngồi dưới đất như con vịt: “A…”
“Đưa đi!”
Cô gái Đường Môn hạ lệnh.
Mấy người tiến lên đưa Hạ Nhược Tuyết đi.
Trung Hải.
Đại học Trung Hải.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh vừa từ thư viện đi ra.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ trung niên ăn mặc màu mè chặn hai người lại.
Chu Nhược Giai cảm thấy kỳ lạ: “Bà cô này, bà có chuyện gì à?”
Tô Ấu Ninh cau mày: “Ăn mặc thật kỳ lạ, sao áo của bà hơi giống cổ trang thế?”
“Chẳng lẽ là đang quay phim sao?”
“Không đúng, Trung Hải là thủ đô, thành phố hiện đại hóa nhất”.
“Cho dù muốn quay phim, cũng không thể nào quay ở đại học Trung Hải”.
“Chẳng lẽ là phim xuyên không về hiện đại?”
Người phụ nữ trung niên không để ý đến Tô Ấu Ninh, nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai giống như đang nhìn một món bảo bối.
Trong ánh mắt phát sáng!
Gật đầu liên tục!
Một lát sau, bà ta mới cười nói: “Cô gái, thể chất của cô rất đặc biệt”.
“Theo tôi về Côn Luân Hư, nơi đó là nơi mà tất cả mọi người đều khao khát được đến”.
Nói xong.
Bà ta đưa ra một cánh tay.
Tóm về phía Chu Nhược Giai!
Chu Nhược Giai kinh sợ, lùi lại nửa bước theo bản năng: “Tôi không đi”.
Người phụ nữ trung niên cau mày, trực tiếp tóm chặt cổ tay của Chu Nhược Giai: “Không đi? Ha ha, cô không quyết định được”.
“Đi theo tôi đi, sau này cô sẽ cảm ơn tôi…”
“Dừng tay!”
Một giọng nói âm lạnh vang lên.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh nhìn qua.
Năm người đàn ông mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện.
Rõ ràng là đang là thời điểm giao mùa giữa hè và thu, nhiệt độ bên ngoài vẫn còn ba mươi mấy độ.
Khoảnh khắc những người này xuất hiện, hai cô gái không nhịn được phải ớn lạnh.
Lạnh lẽo!
Âm lạnh!
Chương 240: Tặng cho cô món quà
Một người đàn ông áo choàng đen trong đó chỉ vào Chu Nhược Giai nói: “Chúng tôi muốn cô gái này”.
Người phụ nữ trung niên thản nhiên nói: “Ồ, mấy người là ai, dám cướp người với tôi?”
Người đàn ông mặc áo choàng đen nhếch mép: “Chúng tôi đến từ điện Huyết Hồn, đã đủ chưa?”
“Điện Huyết Hồn? Lợi hại quá!”
Người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu.
Bà ta giơ tay giáng một cái bạt tai qua!
Phụt!
Năm người đàn ông mặc áo đen của điện Huyết Hồn lập tức bay ra xa.
Phun ra một ngụm máu tươi!
Tô Ấu Ninh ngẩn người, trợn mắt há hốc miệng.
Cô ta kinh ngạc quay đầu nhìn sang người phụ nữ trung niên.
Lại thấy một cảnh chấn hãi.
Chỉ thấy người phụ nữ trung niên dẫn Chu Nhược Giai bước ra một bước, đã xuất hiện ở chỗ cách xa mấy chục mét.
Chỉ để lại tàn ảnh ở chỗ cũ.
Sau mấy bước, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt!
Tô Ấu Ninh ngẩn người.
Một lúc lâu sau mới thét gọi: “Nhược Giai!”
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh hái đi tất cả dược liệu.
Đi ra khỏi miếu thần của Tenjinja.
Tút tút tút!
Tinh tinh tinh!
Tinh tinh tinh!
Một tràng âm thanh vang lên.
Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ.
Các loại tin nhắn!
Diệp Bắc Minh mở máy, cúi đầu xem: “Toi rồi…”
Anh vừa nhìn, tổng cộng một trăm cuộc gọi nhỡ.
Mấy chục tin nhắn.
“Sư đệ, đệ đang ở đâu?”
“Tiểu sư đệ, đệ mau nghe máy đi, sư tỷ sắp lo muốn chết rồi!”
“Tiểu sư đệ, đệ có chuyện gì, có gặp nguy hiểm không?”
“Tiểu sư đệ, đệ còn không xuất hiện, chúng ta sẽ tấn công Đông Doanh đấy!”
“Tiểu sư đệ, chúng ta khai chiến đây…”
“Tiểu sư đệ, các đại quân Đông Doanh đã đầu hàng rồi, đệ đang ở đâu?”
Đọc một loạt ‘tin chiến thắng’.
Diệp Bắc Minh hoàn toàn thộn mặt.
Mình chỉ biến mất mấy ngày.
Mấy sư tỷ đã chiếm cả Đông Doanh rồi?
Tút tút tút!
Lúc này.
Điện thoại của Diệp Bắc Minh lại đổ chuông.
Thất sư tỷ Ngọc Diện La Sát Liễu Như Khanh gọi đến: “Tiểu sư đệ, đệ làm chúng ta lo muốn chết”.
“Đệ đang ở đâu? Chúng ta đến đón đệ ngay!”
Diệp Bắc Minh chỉ đánh nói ra vị trí của mình.
Tinh tinh tinh…
Điện thoại sắp hết pin.
Trực tiếp sập nguồn.
Mấy ngày không sạc pin, nghe một cuộc đã hết pin.
Chưa đến mười phút.
Ầm!
Một chiếc máy bay chiến đấu bay đến, trực tiếp dừng trên không đỉnh đầu Diệp Bắc Minh.
Soạt! Soạt! Soạt!
Bốn bóng hình xinh đẹp lần lượt nhảy xuống.
Thập sư tỷ, cửu sư tỷ, bát sư tỷ, thất sư tỷ, đều mặc chiến giáp.
Ôm Diệp Bắc Minh vào lòng.
Kiểm tra một lượt.
Đã thành việc phải làm đầu tiên.
Chân tay, người, mắt, mũi, miệng đều không vấn đề.
Ngược lại, cơ thể còn rắn chắc hơn!
Cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Chân tay chắc khỏe có lực.
Mấy sư tỷ thở nhẹ nhõm.
Vương Như Yên nói: “Tiểu sư đệ, đệ muốn dọa chết các tỷ hả?”
“Mấy ngày nay, đệ đã đi đâu?”
Diệp Bắc Minh giải thích một hồi.
Kể ra chuyện Từ Dần.
Mấy sư tỷ hơi bất ngờ.
Lục Tuyết Kỳ hơi không ngờ nói: “Không ngờ con cháu đời sau của Từ Phúc lại định cư ở Đông Doanh thật”.
Liễu Như Khanh hạ lệnh, cho người đến kiểm tra bên trong Tenjinja có còn bí mật khác không.
Rồi đưa Diệp Bắc Minh rời khỏi núi Phú Sĩ, trực tiếp về đến hoàng cung của Uy Hoàng.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Các sư tỷ, các tỷ chiếm Đông Doanh thật rồi hả?”
Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Cũng không phải chiếm, chỉ là tất cả quân đội có sức chiến đấu đều bị các tỷ đánh bại thôi”.
“Muốn chiếm cứ Đông Doanh, không phải đánh bại quân đội là được”.
“Còn phải ổn định lòng người!”
“Còn cả những thị tộc lớn, nhóm hội, tập đoàn tài chính lớn hàng đầu, Uy Hoàng cũng không kiểm soát nổi bọn họ, tạm thời chúng ta vẫn chưa giải quyết được”.
“Tối nay có một buổi yến tiệc, chúng ta sẽ đàm phán với lãnh đạo cấp cao Đông Doanh”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.
Thế còn tạm!
Liễu Như Khanh cau mày: “Chúng ta dựng một bù nhìn làm Uy Hoàng hay sao?”
Vương Như Yên hơi lo lắng: “Chúng ta làm như vậy, liệu lãnh đạo cấp cao của Long Quốc có ý kiến không?”
“Việc chúng ta can thiệp vào Đông Doanh, rất dễ bị lãnh đạo cấp cao khác của Long Quốc nắm thóp, đến lúc đó…”
Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến bọn họ?”
“Bọn họ dám không?”
Bá đạo hùng hổ!
Liễu Như Khanh cười không nói gì.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Mấy vị sư tỷ, đệ có kiến nghị”.
“Nếu để gia tộc của người nào đó điều khiển Uy Hoàng, chúng ta lại điều khiển gia tộc của người đó, thì có được không?”
“Ừm?”
Ánh mắt của mấy sư tỷ sáng lên.
Vương Như Yên khen ngợi nói: “Ý kiến hay, qua tay một người thì không liên quan đến chúng ta rồi”.
…
Lúc này.
Chiba Sadako ở xa tận Trung Hải.
Nghe điện Diệp Bắc Minh gọi đến.
“Chiba Sadako, cô về quốc đảo ngay lập tức, tôi tặng cô một món quà!”
Chiba Sadako nghe Diệp Bắc Minh nói xong.
“Cái gì?”
“Chủ nhân?”
“Thật không?”
“Tôi…”
“Anh chắc chắn chứ?”
Chiba Sadako kích động.
Toàn thân run lên!
Thế này là sao?
Có chuyện gì vậy?
Uy Hoàng chết rồi?
Đông Doanh bị tấn công?
Lãnh đạo cấp cao sắp bắt đầu đàm phán?
Sao cô ta không nghe được chút tin tức nào!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Chiba Sadako không dám chậm trễ, bay về đảo quốc Đông Doanh với tốc độ nhanh nhất.
Không phải tin tức không truyền ra ngoài, mà là mấy vị sư tỷ của Diệp Bắc Minh đã phong tỏa tất cả tin tức.
Bên ngoài tạm thời không biết đảo quốc Đông Doanh đã bị tấn công.
…
Hai tiếng sau.
Thủ đô.
Cả gia tộc thượng lưu Đông Doanh loạn thành một nồi cháo.
Đại quân Long Quốc bất ngờ phát động tấn công, công phá tất cả bộ chiến đấu của Đông Doanh.
Lúc này.
Người dân bình thường còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ rằng chỉ là buổi diễn tập!
Nhưng đối với những giai tộc tầng lớp thượng lưu của Đông Doanh, đất nước diệt vong chỉ trong nháy mắt.
Toàn bộ các gia tộc lớn đều tập trung tại đây, bọn họ bị uy hiếp chưa từng có.
Toàn bộ thị tộc hàng đầu Đông Doanh đều tập trung đông đủ.
Các gia tộc hàng đầu như tộc Genji, tộc Furatto, tộc Fujiwara, tộc Toyotomi đều có mặt.
Các gia tộc lớn khác như gia tộc Tokugawa, gia tôc Chiba, gia tộc Ōe-san, gia tộc Yagyu, gia tộc Itō đều tập trung lại một sảnh!
Có đến mấy chục ngàn người.
Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý muốn nhìn thêm một cái, quay người xông về phía hành cung Uy Hoàng.
Đại quân của Uy Hoàng bại trận tan tác, Diệp Bắc Minh lại xông vào trong hoàng cung của Đông Doanh lần nữa.
Không ngờ hoàng cung trống không, tất cả mọi người đã rút chạy toàn bộ!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chạy cũng nhanh đấy!”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông còn nhớ khí tức của Uy Hoàng không?”
“Đương nhiên là nhớ”.
“Sử dụng vạn lý truy tông cho tôi!”
…
Lúc này.
Trên núi Phú Sĩ.
Trong một ngôi miếu thần.
Tenjinja!
Thần xã cấp cao nhất Đông Doanh, bên trong thờ phụng những vị thần cao nhất của Đông Doanh.
Nói là thần, trên thực tế chỉ là những võ giả có thực lực võ đạo khủng bố mà thôi!
Bọn họ tự xưng là thần, cũng là để dễ dàng thống trị đất nước này.
Uy Hoàng vừa bò vừa lăn, xông vào trong Tenjinja: “Thiên thần đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Trong điện của miếu thần.
Có ba vị ‘thiên thần’ ngồi đó.
Bọn họ mặc trang phục cổ xưa, tu luyện võ kỹ cổ xưa.
Khí tức vô cùng kinh người!
Bởi vì hàng năm sống trong miếu thần tối tăm không có ánh sáng, da của họ trắng bệch đến dọa người.
Ba thiên thần ngồi trên đài cao, cúi nhìn Uy Hoàng phía dưới.
“Người Long Quốc Diệp Bắc Minh giết đến rồi, hắn đã giết lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân!”
“Giết con trai tôi, rồi lại giết rất nhiều đại thần nội các”.
“Nhà kho của hoàng cung bị hắn cướp sạch sẽ, mấy trăm ngàn đại quân Đông Doanh cũng không làm gì được hắn!”
“Hắn tùy tiện ra vào đại nội hoàng cung cứ đi về nhà vậy”.
Uy Hoàng kể lể một hồi, nói hết những chuyện xảy ra ở bên ngoài cho ba vị thiên thần.
“Xin thiên thần đại nhân xuống núi, giết chết Diệp Bắc Minh!”
Uy Hoàng quỳ dưới đất.
Phập phập phập!
Dập đầu không ngừng.
Một vị thiên thần lên tiếng: “Không cần nữa, hắn đã đến rồi”.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh.
Lên núi Phú Sĩ.
Một ngôi miếu thần đen xì hiện ngay trước mắt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Miếu thần này hơi đặc biệt, trong đại điện có hai võ hoàng đỉnh phong, cậu có thể giết”.
“Nhưng còn có một võ tông!”
“Với thực lực hiện tại của cậu, giao chiến với võ tông sẽ rất nguy hiểm”.
Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Tôi muốn thử xem”.
“Giống như ông nói, tôi không thể nào mỗi lần chiến đấu đều suy nghĩ thực lực của đối phương mạnh hơn tôi, tôi không đánh lại được”.
“Nếu cứ mãi nghĩ như vậy, sau này giới võ đạo đại chiến, thì chỉ cần so tu vi là được”.
“Người có tu vi thấp trực tiếp nhận thua”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Được, cậu nhóc, đi thôi”.
…
Soạt!
Ba vị thiên thần cùng mở to con mắt, nhìn về phía cổng lớn của miếu thần.
Chỉ thấy.
Một thanh niên Long Quốc cầm một thanh kiếm trong tay, chậm rãi đi vào.
Uy Hoàng chỉ vào người đó: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh!”
Con mắt Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Ông lắm lời quá rồi đấy”.
Anh giơ kiếm Đoạn Long, kiếm khí ngút trời, chém về phía Uy Hoàng!
Dứt khoát.
Nhanh gọn.
“Mày dám!”
Một vị võ hoàng quát lên, ra tay ngăn cản.
Phụt!
Nhưng kiếm khí của Diệp Bắc Minh quá nhanh, vị võ hoàng đó cũng không kịp ra tay.
Uy Hoàng nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một màn sương máu!
“Muốn chết hả!”
Vị võ hoàng vừa ra tay quát nhẹ một tiếng, nhanh chóng lao đến giống như mãnh hổ.
Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long, chém một đường kiếm xuống!
“Ha ha!”
Vị võ hoàng này cười lạnh lùng một tiếng.
Rút ra một thanh kiếm thanh đồng từ trong tay áo, âm lạnh bức người.
“Tang” một tiếng giòn tan, khoảnh khắc kiếm thanh đồng và kiếm đoạn long chạm vào nhau.
Trực tiếp gãy thành hai mảnh!
Phụt!
Huyết quang lóe lên, một cánh tay của vị võ hoàng này trực tiếp bị chém đứt.
Vị võ hoàng này kinh hãi: “Mày! Đây là kiếm gì?”
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, khí huyết ngút trời!
Tộc độ quá nhanh.
Giống như tia chớp xé ngang bầu trời!
Máu tươi bắn tung tóe!
Cái đầu của võ hoàng này trực tiếp bay đi.
Bỗng nhiên.
Vị võ tông trên đài thần ra tay, không hề do dự.
Ông ta đưa ta bộ móng vuốt trắng bệch mang theo gió mạnh tóm về phía cái đầu của Diệp Bắc Minh!
Nhanh như chớp điện!
Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long lên chặn lại.
‘Choang’ một tiếng vang lên.
Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy như một tòa núi đè xuống, cánh tay tê dại.
Gạch nền dưới chân cũng ầm ầm nổ tung, lấy hai chân của anh làm trung tâm, lan rộng ra khắp xung quanh, giống như mạng nhện.
Vết nứt kéo dài đến mười mấy mét, vô cùng kinh hãi.
“Ừm?”
Vị võ tông này cũng ngẩn người, hơi kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh lại chặn được đòn tấn công của ông ta, không bị đập chết?
Lúc này.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã biết võ tông đáng sợ đến mức nào!
Với thực lực hiện giờ của Diệp Bắc Minh, có thể bùng phát ra sức mạnh hai mươi ngàn cân!
Một đòn của võ tông, ít nhất có sức mạnh một trăm ngàn cân!
Ít nhất cũng gấp năm lần Diệp Bắc Minh!
“Khụ khụ khụ…”
Khí huyết trong cơ thể sôi sục.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười hỏi: “Cậu nhóc, cảm giác thế nào?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Cảm giác rất tốt, toàn thân nóng rừng rực!”
“Nhưng hình như không tổn thương gì? Thật kỳ lạ…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Một đòn tấn công của võ giả võ tông sơ kỳ, có thể phát ra sức mạnh khoảng một trăm ngàn cân”.
“Cùng lắm cậu có thể phát ra sức mạnh hai mươi ngàn cân, kém năm lần”.
“Biết tại sao cậu có thể chống lại được sự tấn công của võ tông không?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Tại sao?”
Đúng thế!
Anh dùng sức mạnh hai mươi ngàn cân mà chống lại được đòn tấn công một trăm ngàn cân.
Thật kỳ lạ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Bởi vì Bất Diệt Kim Thân Quyết!”
“Bất Diệt Kim Thân Quyết?”
“Đúng, Bất Diệt Kim Thân Quyết tầng thứ nhất, có thể khiến da thịt chống lại đạn dược, cũng có nghĩa là độ mạnh cơ thể hiện giờ của cậu hoàn toàn có thể chống lại được sự tấn công của võ tông”.
Chương 237: Chiến võ tông
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Vãi, sao ông không nói sớm?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nếu tôi nói sớm, thì cậu sẽ không đi vào, sống chết một phen với võ tông!”
“Nếu ngay cả dũng khí đối mặt với võ tông mà cậu cũng không có, tôi nói với cậu cũng chẳng ích gì”.
Diệp Bắc Minh lập tức có lòng tin.
Bất Diệt Kim Thân Quyết lại mạnh như vậy?
Anh còn không biết!
Nghĩ kỹ lại, Diệp Bắc Minh cũng hiểu ra.
Sau khi tiến vào cảnh giới võ tông, có thể dùng cơ thể chống lại đạn dược.
Anh tu luyện Bất Diệt Kim Thân Quyết tầng thứ nhất, cũng có thể dùng cơ thể chống đạn dược.
Như vậy xem ra, tầng thứ nhất của Bất Diệt Kim Thân Quyết tương đương với độ mạnh cơ thể của võ tông!
Lập tức hiểu ra!
Vù!
Gió mạnh thổi đến, vị võ tông này phát động tấn công lần thứ hai.
Một cánh tay khác đập về phía đầu của Diệp Bắc Minh!
“Giết!”
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng, điều động sức mạnh toàn thân.
Lùi lại phía sau một mét, vung kiếm Đoạn Long, chém ngang qua!
Phập!
Vị võ tông này vội vàng lùi lại, trong đôi mắt đầy hàn ý băng lạnh, không dám đối kháng trực diện với kiếm Đoạn Long.
Vũ khí này rất quỷ dị, khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm!
Nếu cánh tay của mình đập vào kiếm Đoạn Long, không chừng sẽ bị chém đứt.
“Quá đã, tiếp tục!”
Diệp Bắc Minh quát lớn, huyết dịch sôi sục.
Trước đây những kẻ địch mà anh đối diện đều bị anh giết chết ngay trong một chiêu, chẳng thú vị gì!
Cuối cùng cũng có một đối thủ đáng ghờm ệ rồi.
Sắc mặt của võ tông đen xì.
Mẹ kiếp!
Ông đây là võ tông đấy!
Một thanh niên võ vương cấp trung, thậm chí còn chưa đến võ hoàng như mày, đã được ba mươi tuổi chưa?
Lại vượt cảnh giới lớn đánh trả qua lại với ông đây?
Còn nói quá đã?
Vãi!
Một luồng lửa giận ngưng tụ.
Ầm!
Võ tông tấn công ra một quyền, nội lực ngưng tụ thành một cái đầu hổ trong suốt, lao vùn vụt đến.
Diệp Bắc Minh không tránh, hai tay giơ kiếm Đoạn Long, chém xuống hư không.
Phập!
Sóng khí cuồn cuồn lan ra, cái đầu hổ được ngưng tụ từ nội lực bị anh chém đôi.
Sau đó.
Diệp Bắc Minh không lùi lại mà tiến lên, chủ động tấn công.
“Cuồng ngạo!”
Võ tông này phát ra một tiếng gầm tức giận, phóng nội lực, một tầng ánh sáng nhẹ bao trùm cả phạm vi ba tấc quanh cơ thể ông ta.
Xương cốt toàn thân ông ta lốp ba lốp bốp nổ vang.
Mỗi một quyền đánh ra đều mang theo gió mạnh!
Tang! Tang! Tang!
Kiếm Đoạn Long chém xuống, toàn bộ bị võ tông đó chặn được.
Tuy Diệp Bắc Minh có đủ lực phòng ngự, như lực tấn công vẫn hơi kém một chút.
Hai người đã đấu đến ba mươi chiêu.
Bỗng nhiên.
“Kinh Lôi Trảm!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng, vô cùng đột ngột.
Một đường kiếm khí màu máu nổi lên chém đến!
Cùng với sấm sét màu máu rơi xuống!
Vị võ tông này không tránh kịp, bị sét đánh trúng, ngã bò dưới đất.
Toàn thân co giật.
Cả người đen xì!
Cho dù là võ tông, cũng không chống lại được sấm sét khủng bố.
“Mày…”
Ông ta chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh sợ: “Đây là võ kỹ cấp thần, làm sao mày biết?”
Võ kỹ cấp thần!
Mẹ kiếp, là võ kỹ cấp thần!
Ông ta sắp phát điên rồi!
Loại võ kỹ này, ông ta nằm mơ cũng muốn có được.
Một vị võ hoàng khác thấy vậy, sợ đến tê dại da đầu, quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh ném kiếm Đoạn Long ra.
Soạt!
Trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực của vị võ hoàng đó, đóng chặt ông ta lên bức tường của miếu thần.
Giơ tay tóm!
Kiếm Đoạn Long biến mất.
Xuất hiện trong tay của Diệp Bắc Minh.
Vị võ tông bò dưới đất tỏ vẻ mặt chấn kinh, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là công pháp gì?”
Diệp Bắc Minh không có ý muốn giải thích.
Đối diện với một người chết, thì có gì phải giải thích?
Anh giơ tay!
Chuẩn bị chém một đường kiếm xuống!
“Dừng tay, Diệp Bắc Minh, tôi cũng là người Long Quốc!”
Quả nhiên Diệp Bắc Minh dừng lại.
Lãnh đạm cúi nhìn ông ta: “Ố?”
Vị võ hoàng đó vội vàng nói: “Tôi là Từ Dần, là con cháu đời sau của Từ Phúc, quốc sư triều Tần”.
“Tổ tiên của tôi phụng lệnh của Tần Thủy Hoàng, đến Đông Doanh tìm kiếm đan dược có thể khiến con người trường sinh bất lão”.
“Tổ tiên Từ Phúc không quay về phục mệnh, mà dẫn theo ba ngàn bé nam bé nữ đi xây dựng quốc đảo ở Đông Doanh”.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Tất cả mọi việc cũng là hợp tình hợp lý.
Thì là nguồn gốc của đảo quốc Đông Doanh là như vậy.
Từ Dần bò lên, quỳ dưới chân Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, tha cho tôi một mạng đi”.
“Tôi nhận cậu là chủ nhân, sau này Đông Doanh đều là của cậu”.
“Cậu chính là thiên thần của Đông Doanh!”
“Tôi lập một tượng thần cho cậu, sau này cả quốc đảo Đông Doanh mặc cho cậu điều khiển”.
“Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi có thể làm con chó của cậu!”
Phập phập phập!
Từ Dần không ngừng dập đầu.
Diệp Bắc Minh thờ ơ làm thinh.
Từ Dần do dự, cắn răng nói: “Diệp Bắc Minh, tha cho tôi đi”.
“Tôi nói cho cậu biết một bí mật, khi ở Long Quốc, nhà họ Từ tôi là gia tộc chạy ra từ Côn Luân Hư!”
“Chúng tôi mang ra một lô hạt giống dược liệu hàng đầu, được trồng ở dưới lòng đất núi Phú Sĩ”.
“Hơn hai ngàn năm qua, số dược liệu này cũng thành cây trưởng thành rồi”.
Diệp Bắc Minh hơi xao động: “Dẫn tôi đi”.
Từ Dần đứng lên.
Toàn thân run run.
Không thể hoạt động bình thường.
Vừa nãy đường sét đó đã phế hết kinh mạch toàn thân ông ta.
Mất hết thực lực võ tông.
Diệp Bắc Minh tiện tay bắn ra mấy cây kim châm, đâm vào trong cơ thể của Từ Dần.
Từ Dần lại có thể cử động, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh ra lệnh nói: “Dẫn đường!”
Từ Dần không dám chậm trễ.
Dẫn Diệp Bắc Minh tiến vào phía sau của đại điện.
Tiếp đó là một cơ quan, mở ra một mật đạo, quanh co uốn khúc, đi xuống dưới lòng đất.
Mật đạo rất sâu, vì gần núi lửa nên càng lúc nàng nóng.
Cuối cùng.
Hai người đến vị trí sâu hơn năm trăm mét dưới lòng đất.
Phía trước có hàng loạt bia mộ.
Có đến hàng trăm cái.
Lặng lẽ đứng ở đó!
Từ Phúc, Từ Lượng, Từ Thiên, Từ Khuyết…
Từ Dần giải thích: “Đây là tổ tiên các đời nhà họ Từ tôi, sau khi chết, tất cả đều được chôn tại đây”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Chương 238: Tăng cấp
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đến sâu dưới lòng đất.
Nơi này lại có một dòng sông dung nham, chậm rãi chảy qua.
Nhiệt độ trong không khí cao đến dọa người, khí nóng ập đến!
Phía trước có một cánh đồng, ở đó có rất nhiều dược liệu.
Hai cây dược liệu trong đó lấp lánh ánh đỏ mờ mờ.
Một cây hoa hỏa nhung, một cây cỏ thiên hỏa.
Ít nhất phải đến hơn một ngàn năm tuổi!
Những loại dược liệu khác khoảng mấy trăm năm tuổi.
Hai cây dược liệu ngàn năm này, chắc chắn là thu hoạch bất ngờ!
Diệp Bắc Minh nhìn sang Từ Dần: “Chẳng phải các ông mang một lô hạt giống dược liệu sao, sao chỉ có hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi?”
Anh vẫn còn chê ít.
Từ Dần rất muốn thổ huyết: “Các tổ tiên khác cũng cần tu võ, bao nhiêu năm như vậy, mọi người cũng tiêu hao khá nhiều rồi”.
Soạt!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bỗng bước ra một bước.
Tiến vào trong cánh đồng dược liệu phía trước.
Giơ tay đào hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi lên.
Từ Dần quát lớn một tiếng: “Ha ha, Diệp Bắc Minh, mày mắc bẫy rồi!”
Ông ta bỗng ấn nút một cơ quan.
Choang!
Một tiếng vang lớn.
Một chiếc lồng sắt nặng mấy chục tấn từ trên không trung giáng xuống nhốt Diệp Bắc Minh vào trong cánh đồng dược liệu.
Từ Dần tỏ vẻ âm hiểm, thay đổi trở mặt.
Nét mặt dữ tợn!
Cất giọng oán độc quát nói:
“Diệp Bắc Minh, đây là cơ quan được thiết kế để đề phòng có người đột nhập, lén lút hái trộm dược liệu!”
“Chiếc lồng sắt này được chế tạo từ sắt đen mấy ngàn năm, vô cùng kiên cố, mày ở trong…”
Ông ta vẫn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh liền giơ kiếm Đoạn Long.
Nhẹ nhàng chém một đường,
Giống như cắt đậu phụ, sắt đen mấy ngàn năm.
Lại bị chém đứt một cách dễ dàng!
Từ Dần há hốc miệng, không làm sao thốt ra lời: “…trong trong trong!”
Suýt nữa sợ chết!
Diệp Bắc Minh ung dung đi ra: “Trong cái gì hả?”
Từ Dần quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta!
Bây giờ bỏ chạy, có lẽ còn có cơ hội sống!
Diệp Bắc Minh không có ý đuổi theo.
Hình như muốn tha cho Từ Dần.
Anh quay người xử lý dược liệu, hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi có thể luyện chế thành một lò hỏa tinh đan.
Khiến mình tiến vào võ vương hậu kỳ, có lẽ không vấn đề chứ?
Anh ngồi khoanh chân.
Xử lý đan dược.
Lấy ra đỉnh Thanh Mộc, làm liền một mạch!
Bắt đầu luyện đan.
Tốc độ của Từ Dần rất nhanh, ông ta xông ra khỏi lòng đất, xông ra khỏi Tenjinja.
Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, Diệp Bắc Minh không đuổi theo ra.
Từ Dần ngây thơ tưởng rằng, Diệp Bắc Minh đã tha cho ông ta: “Ha ha ha, xem ra hắn bị chỗ dược liệu này hấp dẫn đến mức không nỡ đuổi theo ra”.
“Tốt quá rồi, ta không cần chết…”
Phập!
Cơ thể của Từ Dần bỗng nổ tung.
Ba cây kim châm bay ra cùng với máu thịt!
Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể cứu người, cũng có thể giết người.
…
Một ngày sau.
Diệp Bắc Minh luyện ra hai mươi mấy viên đan dược.
Mỗi một viên đều long lanh trong suốt, giống như viên trân châu mã não màu đỏ.
Bề mặt của mỗi một viên đan được đều có đường vân!
Đan dược cực phẩm!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Cậu nhóc, rốt cuộc thuật luyện đan của cậu học từ đâu đấy?”
“Với độ tuổi của cậu, đúng là rất nghịch thiên”.
“Đan dược cực phẩm nói luyện là luyện, mà còn không thất bại”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Ký chủ các đời của ông có người như vậy không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ: “Có, còn nghịch thiên hơn cậu một chút”.
“Vãi!”
Diệp Bắc Minh liền nói một câu: “Vậy tôi còn phải cố gắng hơn nữa”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực: “Người ta là người của gia tộc luyện đan ở thế giới cấp cao, vừa ra đời đã nghiên cứu đan dược”.
“Tuy anh ta luyện đan giỏi hơn cậu, nhưng thiên phú luyện võ lại không bằng cậu”.
“Người giống như cậu, luyện võ thiên phú nghịch thiên, luyện đan thiên phú nghịch thiên, y thuật cũng nghịch thiên!”
“Tôi thực sự chưa từng gặp”.
Diệp Bắc Minh không đáp lời nữa.
Anh còn có con đường rất dài phải đi!
Anh nhắm mắt.
Nuốt một viên đan dược.
Một luồng năng lượng thuộc tính hỏa vô cùng thuần khiết hội tụ trong đan điền.
Rồi truyền khắp xương cốt chân tay, gột rửa cơ thể của anh từng đợt liên tiếp!
Một tiếng sau, dược lực được luyện hóa.
Một viên!
Hai viên!
Ba viên!
Diệp Bắc Minh giống như ăn đường, nuốt hết tất cả đan dược.
Tập trung tinh thần, bắt đầu luyện hóa dược lực!
…
Năm ngày sau.
Ầm!
Một luồng sóng khí khủng bố bùng phát ra từ trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.
Giống như biển thét ập đến!
Cả trong động huyệt phun trào khí nóng!
Anh trực tiếp đột phá xiềng xích của võ vương trung kỳ, tiến vào võ vương hậu kỳ!
Sức mạnh của anh cũng tăng đến một trăm ngàn cân!
Sánh được với võ tông sơ kỳ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Tốc độ trưởng thành của cậu đúng là nghịch thiên!”
“Chẳng lẽ là vì từ nhỏ đã được rửa gần dẹp tủy ư?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lúc tôi vào núi Côn Luân, mấy vị sư phụ đúng là từng rửa gân dẹp tủy cho tôi một lần”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Không đúng, rửa gân dẹp tủy mà tôi nói là từ hồi nhỏ”.
“Bắt đầu từ lúc sinh ra, khoảng một hai tháng tuổi, cậu đã được người khác rửa gân dẹp tủy rồi”.
Bầu không khí yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Từ nhỏ?
Lúc khoảng một hai tháng tuổi?
Vậy là sao!
Diệp Bắc Minh vội vàng nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông nói cái gì?”
Chương 239: Bắt hết
“Tôi vừa ra đời được một hai tháng đã được người khác rửa gân dẹp tủy?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Vẻ mặt không thể tin nổi.
Trước khi anh mười tám tuổi, vốn không biết tu võ là gì.
Càng không tiếp xúc với võ giả.
Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói, lúc anh một hai tháng tuổi, đã được người khác rửa gân dẹp tủy?”
Vậy rốt cuộc là thế nào?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh nói: “Tôi còn tưởng cậu biết, thì ra cậu không biết”.
“Thực ra chuyện này, tôi đã phát hiện ra từ lúc ký điều ước với cậu rồi”.
“Cơ thể của cậu, từ nhỏ đã từng được người khác rửa gân dẹp tủy một lần”.
“Hơn nữa, đó là kiểu rửa gân dẹp tủy triệt để, thay đổi thiên phú luyện võ của cậu”.
“Đồng thời cơ thể này của cậu vốn đã rất nghịch thiên, thích hợp tu võ”.
“Lại thêm rửa gân dẹp tủy, cậu mới có tốc độ tu luyện nghịch thiên như hiện giờ!”
Diệp Bắc Minh lại ngẩn người.
Trong phút chốc, anh nghĩ đến rất nhiều việc.
Chẳng lẽ là mẹ của mình đã làm tất cả việc này?
Đúng rồi!
Chắc chắn là mẹ làm.
Nếu không, làm sao bà ấy lại thu thập dược liệu khắp nơi.
Từ Giang Nam đến Long Đô, rồi đến Hương Đảo, cuối cùng còn đến Đông Doanh.
Ban đầu.
Diệp Bắc Minh còn tưởng rằng mẹ mình bị thương, cần dược liệu để trị thương.
Bây giờ vừa nghe tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích, Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.
Mẹ thu thập dược liệu, không phải là để trị thương, mà để rửa gân dẹp tủy cho mình!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, cậu rất thông minh, chắc là biết mẹ cậu thu thập dược liệu để làm gì rồi chứ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười một tiếng: “Bây giờ tôi có thể khẳng định, mẹ của cậu chắc chắn không phải là người của thế giới này”.
“Mà đến từ thế giới cấp cao hơn, có lẽ tôi cũng được bà ấy đưa đến địa cầu”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.
Có phải mẹ đã rời đi rồi không?
Còn ở trên thế giới này không?
…
Cùng lúc đó.
Thành phố Giang Nam.
Trong đại doanh của Vạn Lăng Phong, ông ta đang xử lý chính sự.
Bỗng nhiên, một bóng đen xông vào văn phòng của ông ta.
“Ai?”
Vạn Lăng Phong soạt một cái đứng bật dậy, đôi mắt ngưng lại: “To gan thật đấy, ngay cả bộ chiến đấu Đông Nam mà cũng dám xông vào?”
Đối phương có thể tránh được lính canh gác.
Xuất hiện ở đây.
Tuyệt đối không đơn giản!
Bóng đen cất giọng âm lạnh: “Ngoại trừ bộ chiến đấu Long Đô và Long Hồn, thiên hạ không có nơi nào mà điện Huyết Hồn không dám đến!”
“Ông đến từ điện Huyết Hồn?”
Đồng tử của Vạn Lăng Phong co lại.
Phập!
Bóng đen bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước mặt Vạn Lăng Phong, giơ tay ấn vai của ông ta xuống.
Vạn Lăng Phong đang định kháng cự, liền bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngã bò dưới đất!
Toàn thân gò bó.
Vạn Lăng Phong chấn hãi: “Ông… người của điện Huyết Hồn… làm sao ông dám ra tay với tôi?”
“Tôi là người quan chức Long Quốc…”
Bóng đen cười lạnh lùng: “Muốn trách thì trách ông không nên là người của Diệp Bắc Minh!”
“Điện chủ đã hạ lệnh, bất kỳ người nào có quan hệ với Diệp Bắc Minh, giết không cần hỏi!”
“Đưa đi!”
Hai huyết thị của điện Huyết Hồn đi vào.
Đưa Vạn Lăng Phong đi.
Trong lúc đó.
Trong văn phòng của tập đoàn Tuyết Minh.
Một cô gái diêm dúa đá mở cánh cửa văn phòng đi vào trong.
“Cô Hạ, đi theo chúng tôi một chuyến đi?”
Hạ Nhược Tuyết đặt tài liệu trong tay xuống: “Cô là người của nhà họ Đường?”
Cô gái cười gật đầu: “Cô Hạ thật thông minh, môn chủ đã nói, cậu chủ khi còn sống không có được cô”.
“Sau khi chết, cô cũng phải cùng cậu ấy kết thành vợ chồng”.
“Cho nên, mời đi theo chúng tôi một chuyến!”
“Đúng rồi, tốt nhất cô đừng kháng cự, nếu không, tất cả nhân viên của tập đoàn Tuyết Minh sẽ chết”.
Hạ Nhược Tuyết tái mặt.
Vợ của người chết?
Muốn cô ấy gả cho một người chết ư?”
Lúc này.
Tôn Thiến ở một bên xông ra, tay cầm bình cứu hỏa.
Xịt lung tung khắp chỗ!
Khói bụi đầy phòng!
“Nhược Tuyệt, đi thôi! Cậu mau chạy đi!”
Cô gái của Đường Môn lạnh mặt, hình bóng nhanh nhẹn mạnh mẽ, lập tức tóm chặt cổ họng của Tôn Thiến.
Định bóp nát.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát vang lên.
Hạ Nhược Tuyết đứng trước cửa sổ, nửa người trên vươn ra ngoài: “Nếu cô giết cô ấy, tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức”.
“Độ cao ba mươi chín tầng, tôi sẽ ngã thành vũng bùn”.
“Đến lúc đó tôi xem cô ăn nói thế nào với Đường môn chủ!”
“Cô!”
Cô gái đó kinh hãi, chậm rãi buông lỏng Tôn Thiến.
Tiện tay lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Tôn Thiến.
“Cô cho tôi uống cái gì thế hả?”
Tôn Thiến tái mặt.
Cô gái Đường Môn cười xấu xa: “Không có gì, chỉ là một viên thuốc độc bình thường thôi”.
“Trong một ngày, toàn thân cô sẽ nát rữa”.
“Đương nhiên, cô sẽ không chết”.
“Nhưng cả đời cô, làn da của cô sẽ giống như con cóc”.
Tôn Thiến sợ ngẩn người, mềm nhũn ngồi dưới đất như con vịt: “A…”
“Đưa đi!”
Cô gái Đường Môn hạ lệnh.
Mấy người tiến lên đưa Hạ Nhược Tuyết đi.
Trung Hải.
Đại học Trung Hải.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh vừa từ thư viện đi ra.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ trung niên ăn mặc màu mè chặn hai người lại.
Chu Nhược Giai cảm thấy kỳ lạ: “Bà cô này, bà có chuyện gì à?”
Tô Ấu Ninh cau mày: “Ăn mặc thật kỳ lạ, sao áo của bà hơi giống cổ trang thế?”
“Chẳng lẽ là đang quay phim sao?”
“Không đúng, Trung Hải là thủ đô, thành phố hiện đại hóa nhất”.
“Cho dù muốn quay phim, cũng không thể nào quay ở đại học Trung Hải”.
“Chẳng lẽ là phim xuyên không về hiện đại?”
Người phụ nữ trung niên không để ý đến Tô Ấu Ninh, nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai giống như đang nhìn một món bảo bối.
Trong ánh mắt phát sáng!
Gật đầu liên tục!
Một lát sau, bà ta mới cười nói: “Cô gái, thể chất của cô rất đặc biệt”.
“Theo tôi về Côn Luân Hư, nơi đó là nơi mà tất cả mọi người đều khao khát được đến”.
Nói xong.
Bà ta đưa ra một cánh tay.
Tóm về phía Chu Nhược Giai!
Chu Nhược Giai kinh sợ, lùi lại nửa bước theo bản năng: “Tôi không đi”.
Người phụ nữ trung niên cau mày, trực tiếp tóm chặt cổ tay của Chu Nhược Giai: “Không đi? Ha ha, cô không quyết định được”.
“Đi theo tôi đi, sau này cô sẽ cảm ơn tôi…”
“Dừng tay!”
Một giọng nói âm lạnh vang lên.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh nhìn qua.
Năm người đàn ông mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện.
Rõ ràng là đang là thời điểm giao mùa giữa hè và thu, nhiệt độ bên ngoài vẫn còn ba mươi mấy độ.
Khoảnh khắc những người này xuất hiện, hai cô gái không nhịn được phải ớn lạnh.
Lạnh lẽo!
Âm lạnh!
Chương 240: Tặng cho cô món quà
Một người đàn ông áo choàng đen trong đó chỉ vào Chu Nhược Giai nói: “Chúng tôi muốn cô gái này”.
Người phụ nữ trung niên thản nhiên nói: “Ồ, mấy người là ai, dám cướp người với tôi?”
Người đàn ông mặc áo choàng đen nhếch mép: “Chúng tôi đến từ điện Huyết Hồn, đã đủ chưa?”
“Điện Huyết Hồn? Lợi hại quá!”
Người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu.
Bà ta giơ tay giáng một cái bạt tai qua!
Phụt!
Năm người đàn ông mặc áo đen của điện Huyết Hồn lập tức bay ra xa.
Phun ra một ngụm máu tươi!
Tô Ấu Ninh ngẩn người, trợn mắt há hốc miệng.
Cô ta kinh ngạc quay đầu nhìn sang người phụ nữ trung niên.
Lại thấy một cảnh chấn hãi.
Chỉ thấy người phụ nữ trung niên dẫn Chu Nhược Giai bước ra một bước, đã xuất hiện ở chỗ cách xa mấy chục mét.
Chỉ để lại tàn ảnh ở chỗ cũ.
Sau mấy bước, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt!
Tô Ấu Ninh ngẩn người.
Một lúc lâu sau mới thét gọi: “Nhược Giai!”
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh hái đi tất cả dược liệu.
Đi ra khỏi miếu thần của Tenjinja.
Tút tút tút!
Tinh tinh tinh!
Tinh tinh tinh!
Một tràng âm thanh vang lên.
Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ.
Các loại tin nhắn!
Diệp Bắc Minh mở máy, cúi đầu xem: “Toi rồi…”
Anh vừa nhìn, tổng cộng một trăm cuộc gọi nhỡ.
Mấy chục tin nhắn.
“Sư đệ, đệ đang ở đâu?”
“Tiểu sư đệ, đệ mau nghe máy đi, sư tỷ sắp lo muốn chết rồi!”
“Tiểu sư đệ, đệ có chuyện gì, có gặp nguy hiểm không?”
“Tiểu sư đệ, đệ còn không xuất hiện, chúng ta sẽ tấn công Đông Doanh đấy!”
“Tiểu sư đệ, chúng ta khai chiến đây…”
“Tiểu sư đệ, các đại quân Đông Doanh đã đầu hàng rồi, đệ đang ở đâu?”
Đọc một loạt ‘tin chiến thắng’.
Diệp Bắc Minh hoàn toàn thộn mặt.
Mình chỉ biến mất mấy ngày.
Mấy sư tỷ đã chiếm cả Đông Doanh rồi?
Tút tút tút!
Lúc này.
Điện thoại của Diệp Bắc Minh lại đổ chuông.
Thất sư tỷ Ngọc Diện La Sát Liễu Như Khanh gọi đến: “Tiểu sư đệ, đệ làm chúng ta lo muốn chết”.
“Đệ đang ở đâu? Chúng ta đến đón đệ ngay!”
Diệp Bắc Minh chỉ đánh nói ra vị trí của mình.
Tinh tinh tinh…
Điện thoại sắp hết pin.
Trực tiếp sập nguồn.
Mấy ngày không sạc pin, nghe một cuộc đã hết pin.
Chưa đến mười phút.
Ầm!
Một chiếc máy bay chiến đấu bay đến, trực tiếp dừng trên không đỉnh đầu Diệp Bắc Minh.
Soạt! Soạt! Soạt!
Bốn bóng hình xinh đẹp lần lượt nhảy xuống.
Thập sư tỷ, cửu sư tỷ, bát sư tỷ, thất sư tỷ, đều mặc chiến giáp.
Ôm Diệp Bắc Minh vào lòng.
Kiểm tra một lượt.
Đã thành việc phải làm đầu tiên.
Chân tay, người, mắt, mũi, miệng đều không vấn đề.
Ngược lại, cơ thể còn rắn chắc hơn!
Cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Chân tay chắc khỏe có lực.
Mấy sư tỷ thở nhẹ nhõm.
Vương Như Yên nói: “Tiểu sư đệ, đệ muốn dọa chết các tỷ hả?”
“Mấy ngày nay, đệ đã đi đâu?”
Diệp Bắc Minh giải thích một hồi.
Kể ra chuyện Từ Dần.
Mấy sư tỷ hơi bất ngờ.
Lục Tuyết Kỳ hơi không ngờ nói: “Không ngờ con cháu đời sau của Từ Phúc lại định cư ở Đông Doanh thật”.
Liễu Như Khanh hạ lệnh, cho người đến kiểm tra bên trong Tenjinja có còn bí mật khác không.
Rồi đưa Diệp Bắc Minh rời khỏi núi Phú Sĩ, trực tiếp về đến hoàng cung của Uy Hoàng.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Các sư tỷ, các tỷ chiếm Đông Doanh thật rồi hả?”
Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Cũng không phải chiếm, chỉ là tất cả quân đội có sức chiến đấu đều bị các tỷ đánh bại thôi”.
“Muốn chiếm cứ Đông Doanh, không phải đánh bại quân đội là được”.
“Còn phải ổn định lòng người!”
“Còn cả những thị tộc lớn, nhóm hội, tập đoàn tài chính lớn hàng đầu, Uy Hoàng cũng không kiểm soát nổi bọn họ, tạm thời chúng ta vẫn chưa giải quyết được”.
“Tối nay có một buổi yến tiệc, chúng ta sẽ đàm phán với lãnh đạo cấp cao Đông Doanh”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.
Thế còn tạm!
Liễu Như Khanh cau mày: “Chúng ta dựng một bù nhìn làm Uy Hoàng hay sao?”
Vương Như Yên hơi lo lắng: “Chúng ta làm như vậy, liệu lãnh đạo cấp cao của Long Quốc có ý kiến không?”
“Việc chúng ta can thiệp vào Đông Doanh, rất dễ bị lãnh đạo cấp cao khác của Long Quốc nắm thóp, đến lúc đó…”
Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến bọn họ?”
“Bọn họ dám không?”
Bá đạo hùng hổ!
Liễu Như Khanh cười không nói gì.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Mấy vị sư tỷ, đệ có kiến nghị”.
“Nếu để gia tộc của người nào đó điều khiển Uy Hoàng, chúng ta lại điều khiển gia tộc của người đó, thì có được không?”
“Ừm?”
Ánh mắt của mấy sư tỷ sáng lên.
Vương Như Yên khen ngợi nói: “Ý kiến hay, qua tay một người thì không liên quan đến chúng ta rồi”.
…
Lúc này.
Chiba Sadako ở xa tận Trung Hải.
Nghe điện Diệp Bắc Minh gọi đến.
“Chiba Sadako, cô về quốc đảo ngay lập tức, tôi tặng cô một món quà!”
Chiba Sadako nghe Diệp Bắc Minh nói xong.
“Cái gì?”
“Chủ nhân?”
“Thật không?”
“Tôi…”
“Anh chắc chắn chứ?”
Chiba Sadako kích động.
Toàn thân run lên!
Thế này là sao?
Có chuyện gì vậy?
Uy Hoàng chết rồi?
Đông Doanh bị tấn công?
Lãnh đạo cấp cao sắp bắt đầu đàm phán?
Sao cô ta không nghe được chút tin tức nào!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Chiba Sadako không dám chậm trễ, bay về đảo quốc Đông Doanh với tốc độ nhanh nhất.
Không phải tin tức không truyền ra ngoài, mà là mấy vị sư tỷ của Diệp Bắc Minh đã phong tỏa tất cả tin tức.
Bên ngoài tạm thời không biết đảo quốc Đông Doanh đã bị tấn công.
…
Hai tiếng sau.
Thủ đô.
Cả gia tộc thượng lưu Đông Doanh loạn thành một nồi cháo.
Đại quân Long Quốc bất ngờ phát động tấn công, công phá tất cả bộ chiến đấu của Đông Doanh.
Lúc này.
Người dân bình thường còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ rằng chỉ là buổi diễn tập!
Nhưng đối với những giai tộc tầng lớp thượng lưu của Đông Doanh, đất nước diệt vong chỉ trong nháy mắt.
Toàn bộ các gia tộc lớn đều tập trung tại đây, bọn họ bị uy hiếp chưa từng có.
Toàn bộ thị tộc hàng đầu Đông Doanh đều tập trung đông đủ.
Các gia tộc hàng đầu như tộc Genji, tộc Furatto, tộc Fujiwara, tộc Toyotomi đều có mặt.
Các gia tộc lớn khác như gia tộc Tokugawa, gia tôc Chiba, gia tộc Ōe-san, gia tộc Yagyu, gia tộc Itō đều tập trung lại một sảnh!
Có đến mấy chục ngàn người.
Bình luận facebook