-
Chương 181-183
Chương 181: Bị phạt
Mười giây.
Vẫn cứ như không liên quan đến mình, vui vẻ nhảy nhót.
Có cảm giác thoát khỏi kiếp nạn.
Thanh niên này vui mừng: “Cảm ơn lão Quỷ, quả nhiên Diệp Bắc Minh đó lừa…”
Vẫn chưa nói hết.
“A!”
Bỗng nhiên.
Thanh niên này kêu thảm một tiếng.
Tất cả nội lực lập tức tụ vào trong đan điền!
Phập!
Bụng của anh ta nổ tung, máu thịt văng tung tóe.
Máu tươi bắn lên người lão Quỷ.
Ông lão và một thanh niên khác suýt nữa sợ chết ngất, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Lão Quỷ, xin cứu mạng!”
“Ừm?”
Trong đôi mắt của lão Quỷ đầy vẻ kinh ngạc!
Sau đó, chuyển thành vui mừng, lão ta kích động nói: “Thuận theo châm thì sống, nghịch châm thì chết!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm, mẹ kiếp, là Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền mấy chục năm, bây giờ lại xuất hiện!”
Lão Quỷ kích động!
Lão ta xoẹt một cái đứng bật dậy!
Đến trước mặt thanh niên đó, ba cây kim châm xuất hiện trong tay: “Ta thử nhé?”
“Phụt! Phụt! Phụt!”
Khoảnh khắc ba kim châm cắm vào cơ thể.
Phập!
Cơ thể thanh niên này trực tiếp nổ tung.
Lão Quỷ càng hưng phấn: “Ha ha ha, mẹ kiếp, đúng là Quỷ Môn Thập Tam Châm thật”.
“Diệp Bắc Minh, cũng giỏi đấy!”
Ánh mắt của lão Quỷ sầm xuống, nhìn sang ông lão.
Sắc mặt của ông lão tái nhợt, không ngừng lùi lại: “Lão Quỷ… đừng… đừng mà, ông nghĩ kỹ trước đã, đừng vội…”
“Ông đang nghi ngờ tôi?”
Lão Quỷ cười hung dữ một tiếng.
Đưa một tay ra.
Một lực hút đáng sợ trực tiếp hút ông lão vào tay!
Lão ta ra tay phá giải ba kim châm của Diệp Bắc Minh.
Phập!
Khoảnh khắc vừa ra tay, cơ thể của ông lão cũng nổ tung.
“A!”
Lão Quỷ kêu thảm một tiếng, một cánh tay lại nổ gãy, lão ta tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày chưa xong với tao đâu!”
…
Diệp Bắc Minh vừa về đến Giang Nam.
Vạn Lăng Phong đích thân lái xe đến đón.
Vừa ngồi lên xe, điện thoại đổ chuông.
Anh ấn phím nghe.
Sau đó giọng của Hầu Tử vang lên: “Anh Diệp, nghe nói anh về Giang Nam rồi à?”
“Hôm nay còn ở Giang Nam không?”
“Buổi tối đến cửa hàng của tôi, tôi mời anh bữa cơm”.
Diệp Bắc Minh cười.
Vừa về đến Giang Nam đã được ăn chực.
Vô cùng vui lòng.
Bên đồng ý với Hầu Tử, bảo Vạn Lăng Phong đưa Diệp Bắc Minh đến nhà hàng của Hầu Tử.
Sau khi Hầu Tử về Trung Hải về, vẫn tiếp tục công việc ban đầu của mình.
Mở một nhà hàng đồ nướng!
Kế mưu sinh mà, làm gì cũng không xấu hổ.
Diệp Bắc Minh cũng muốn biết tình hình hiện giờ của Hầu Tử thế nào.
Dù sao cũng là anh em!
Chiếc xe vừa đến cửa nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử, Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong xuống xe.
Thì thấy trong nhà hàng đồ nướng có mấy gã đàn ông hung dữ bao vây Hầu Tử.
Bọn họ cũng không động tay động chân!
Chỉ bao vây Hầu Tử.
Một cảm giác áp bức ập đến!
Một gã khoảng ba mươi tuổi nở nụ cười: “Nhóc con, nhà hàng này bài trí cũng đẹp đấy!”
“Tốn hết bao nhiêu tiền?”
“Dạo này mấy anh em tao thiếu tiền, vay một trăm ngàn tiêu đỡ vậy”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn Vạn Lăng Phong: “Vạn Lăng Phong, tôi đã dặn cái gì?”
“Ừm?”
“Chiến thần Lăng Phong?”
“Trong phạm vị quản lý của ông, mà lại có người đến thu phí bảo kê của anh em tôi?”
Đúng là nực cười!
Thụp!
Vạn Lăng Phong trực tiếp quỳ xuống, sợ muốn chết.
Vãi!
Chẳng phải mình đã dặn dò thuộc hạ rồi sao?
Cho người trông coi nhà hàng đồ nướng của Vương Khinh Hậu, thế này là sao? Lại có người đến thu phí bảo kê!
Việc này không chỉ là vấn đề phí bảo kê.
Mà là vấn đề năng lực cá nhân của Vạn Lăng Phong.
Diệp Bắc Minh tin tưởng ông ta như vậy.
Bảo Vạn Lăng Phong quan tâm đến anh em của mình.
Vậy là cũng không làm tốt, sau này làm sao được chủ nhân tin tưởng?
Lúc này, trong lòng Vạn Lăng Phong đang rất muốn giết người, ông ta quỳ dưới đất: “Chủ nhân, là lỗi của tôi!”
“Cho tôi một phút, tôi lập tức giải quyết chuyện này”.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là ông giải quyết hết cho tôi”.
Vạn Lăng Phong đứng lên, xông vào nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử.
Ném mấy gã này ra như con chó chết.
Hầu Tử ngẩn người tại chỗ.
Sau đó Diệp Bắc Minh mới đi vào.
Hầu Tử hiểu ra, cười khổ lắc đầu: “Anh Diệp, tôi biết ngay là người của anh mà”.
Anh ta cũng không khách sao, thể hiện đã chuẩn bị xong.
Kéo Diệp Bắc Minh vào trong phòng bao.
Hai người hàn huyên ôn lại chuyện cũ một hồi.
Ba tiếng sau.
Diệp Bắc Minh mới từ nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử đi ra, Vạn Lăng Phong vẫn quỳ trước cửa nhà hàng đủ ba tiếng đồng hồ.
“Ông ta là ai?”
“Đàn ông cao to thế này lại quỳ ở đây làm gì?”
“Ý, hình như là Vạn Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam chúng ta!”
“Vạn Lăng Phong? Chiến thần Lăng Phong!”
“Suýt!”
Tiếng hít khí lạnh truyền đến từ đám người qua lại.
“Không phải chứ? Là ông ta?”
“Không thể nào là ông ta, chắc chắn là nhầm rồi!”
Tất cả người đi qua đường đều lắc đầu, vốn không tin đó là Vạn Lăng Phong.
Đường đường chiến thần Vạn Lăng Phong, làm sao có thể quỳ ở một nhà hàng đồ nướng?
Đùa hả?
Mọi người đều không tin.
Nhân vật lớn như thế sẽ không đến thành phố Giang Nam.
Diệp Bắc Minh đi đến.
“Chủ nhân! Tôi biết sai rồi!”
Vạn Lăng Phong cúi đầu.
Trong lòng hối hận muốn chết!
Những tên thuộc hạ không đáng tin đó đã bị ông ta xử lý hết.
Mấy người vừa đến thu phí bảo kê sẽ không xuất hiện trên đời này nữa.
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Còn có lần sau, tôi sẽ lấy đi hết mọi thứ của ông”.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong nghiêm túc đáp lại.
Đúng là ông ta đã sơ suất, làm việc cho Diệp Bắc Minh, là tuyệt đối không được sơ suất hay qua loa.
“Lên xe đi”.
“Cảm ơn chủ nhân”.
Vạn Lăng Phong thở nhẹ nhõm.
Sau khi lên xe, Diệp Bắc Minh giơ tay đưa cho ông ta mấy viên đan dược.
“Ông giữ mấy viên đan dược này mà trị thương, nếu tu luyện xảy ra vấn đề gì thì có thể giữ được kinh mạch của ông”.
Vạn Lăng Phong vui mừng: “Chủ nhân, cậu…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Được rồi, đưa tôi về nhà đi”.
“Vâng!”
Chương 182: Lời cảnh cáo của mẹ Hạ
Vạn Lăng Phong đầy cảm kích.
Đây là cách dùng người của Diệp Bắc Minh.
Vừa đấm vừa xoa!
Vạn Lăng Phong phạm lỗi, anh không thể không phê bình.
Nếu không sau này anh sẽ mất hết uy nghiêm.
Nhưng, chuyện này không thể hoàn toàn trách tội Vạn Lăng Phong.
Thuộc hạ của Vạn Lăng Phong làm sai, ông ta đã chịu phạt.
Và không nói thuộc hạ của mình làm sai trước mặt Diệp Bắc Minh.
Đủ để chứng minh Vạn Lăng Phong có trách nhiệm!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bắc Minh đến hội trường lễ khai trường công ty Hạ Nhược Tuyết từ sớm.
Anh ngồi vào chỗ dành cho khách, xem đến màn đến màn kết thúc của lễ khai trương.
Rất nhiều nhà báo đều chụp ảnh, tuyên truyền.
Vạn Lăng Phong còn gọi rất nhiều phú hào của Giang Nam đến dự.
Lễ khai trương được tổ chức vô cùng trang trọng.
Trong văn phòng, Diệp Bắc Minh cười hỏi: “Sao lại chọn tên là tập đoàn Tuyết Minh?”
Hạ Nhược Tuyết mặc bộ đồ công sở.
Áo sơ mi.
Váy ngắn.
Tất màu da.
Giày ca gót.
Cả người toát lên khí chất nữ chủ tịch.
Cô ấy mỉm cười ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh, trực tiếp khoác cánh tay của anh, dựa lên vai anh: “Cậu nói xem?”
Tất cả đều hiểu ngầm trong lòng.
Diệp Bắc Minh lấy ra một quyển sổ, đưa cho Hạ Nhược Tuyết: “Đơn thuốc bên trên, là tối qua tớ đã đặc biệt viết lại”.
“Cậu có thể nghiên cứu trước, xem có thể có ích cho công ty không”.
“Được”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, nhận lấy quyển sổ.
Hai người dựa vào nhau.
Một lúc sau, Hạ Nhược Tuyệt đột nhiên lật người như một con vịt nhỏ.
Ngồi vào lòng Diệp Bắc Minh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thậm chí Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được hơi nóng từ mũi Hạ Nhược Tuyết phả ra.
“Nhược Tuyết, cậu…”
Hạ Nhược Tuyết cắn răng: “Tiểu Độ, Tiểu Độ, đóng cửa sổ lại”.
“Vâng, đã đóng cửa sổ cho cô.”
Cửa sổ của văn phòng được đóng lại.
Hạ Nhược Tuyết đỏ mặt: “Bắc Minh, tớ quyết định làm người phụ nữ của cậu…”
Rồi cô ấy trực tiếp hôn anh.
Vãi!
Mình sắp bị tấn công rồi sao?
Không được!
Phải thận trọng!
Nhưng mới qua ba giây, Diệp Bắc Minh đã khó mà kháng cự.
“Tút tút tút!”
Máy bàn trong văn phòng đổ chuông.
“Nhược Tuyết, có… có điện thoại…”
“Kệ nó đi!”
Tút tút tút!
Tút tút tút…
Máy bàn vẫn đổ chuông.
“Liệu có phải có việc gấp không?”
“Ôi trời, kệ mó đi mà…”, Hạ Nhược Tuyệt ôm cổ của Diệp Bắc Minh.
Tút tút tút…
Điện thoại vẫn đổ chuông không ngừng.
Hai người đều không thể toàn tâm tập trung.
Hạ Nhược Tuyết chẳng còn cách nào.
Bị quấy rầy như vậy thì không thể tiến hành bước tiếp theo.
Cô ấy đi đến trước bàn làm việc, nghe điện: “A lô?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Con ở trong văn phòng làm gì thế hả?”
Là mẹ Hạ!
Đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết hơi hoảng hốt!
Phản ứng đầu tiên.
Trong văn phòng có camera!
Nếu không làm sao mẹ có thể biết chuyện của hai người?
Mẹ Hạ nói tiếp: “Con muốn trao thân mình cho Diệp Bắc Minh hả?”
“Ha!”
Mẹ Hạ lạnh lùng khinh thường.
Hạ Nhược Tuyết cắn môi đỏ, không nói gì.
Mẹ Hạ cảnh cáo: “Con có thể thử xem, Diệp Bắc Minhh có được con gái nhà họ Hạ, thì có thể sống qua ngày hôm nay không?”
“Gia tộc cổ võ đáng sợ đến mức nào, thì con tự biết! Nhà họ Hạ muốn giết Diệp Bắc Minh, chỉ cần một câu nói, không ai bảo vệ được cậu ta!”
“Cuối cùng mẹ cảnh cáo một câu, đừng quên thân phận của mình!”
“Mẹ từng nói cho con một tháng, nếu con làm bừa, thì nay cả một ngày thì mẹ cũng không cho con!”
Tắt máy.
Cả cuộc điện thoại, Hạ Nhược Tuyết cũng không nói một câu.
Diệp Bắc Minh gọi một tiếng: “Nhược Tuyết, sao thế?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Không… không có gì”.
Bầu không khí giữa hai người trở nên lúng túng.
Phải mất hai phút, Hạ Nhược Tuyết vẫn không hành động gì.
Đáng ghét!
Rốt cuộc mình đang kỳ vọng cái gì?
Diệp Bắc Minh sợ cô ấy tiếp tục lúng túng, trực tiếp nói: “Hôm nay tớ định đi Hương Đảo, tàu cao tốc sắp xuất phát rồi, đợi tớ về rồi nói chuyện”.
Rồi anh quay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa.
Hạ Nhược Tuyết nhìn về hướng cảnh cửa, đôi mắt đỏ lên: “Xin lỗi, ngay cả bản thân mình mà tớ cũng không thể giao cho cậu…”
…
Cùng lúc đó.
Ở một nơi sâu trong dãy núi nào đó ở Thục Trung.
Một người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc.
Nhìn màn hình máy tính, trên đó là cảnh tượng trong văn phòng Hạ Nhược Tuyết.
Người phụ nữ này chính là mẹ Hạ!
Bà ta búng ngón tay, một cô gái đi từ ngoài cửa đi đến, cung kính nói: “Thưa bà, xin dặn dò”.
Mẹ Hạ cau mày: “Cho Song Sát Thục Trung ra tay, giết Diệp Bắc Minh!”
Cô gái giật mình: “Thưa bà, bà chắc chắn không?”
Mẹ Hạ lên tiếng: “Sao thế, cô còn nghi ngờ mệnh lệnh của tôi?”
Cô gái vội nói không dám:”Tính khí của cô chủ, không phải bà không biết”.
“Nếu bà giết Diệp Bắc Minh, cô ấy… thực sự sẽ trở mặt với bà!”
“Dù sao, cô ấy có thể chạy khỏi gia tộc, tự tìm một đôi vợ chồng trung niên giả làm bố mẹ của mình”.
“Còn tự học đại học, tìm việc, tất cả đều là cô chủ kháng cự nhà họ Hạ”.
“Nếu bà còn ép cô ấy, sợ rằng… sẽ phản tác dụng”.
Từ nhỏ cô ta cùng lớn lên với Hạ Nhược Tuyết.
Vô cùng hiểu tính khí bướng bỉnh của Hạ Nhược Tuyết.
Mẹ Hạ trầm mặc.
Bà ta suy nghĩ một lát, sau khi cân nhắc thiệt hơn, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, chỉ cần nó có thể an toàn quay về, kết hôn với Đường Môn thì chuyện gì cũng dễ nói”.
…
Hương Đảo.
Năm giờ chiều.
Diệp Bắc Minh ngồi trong một quán café.
Phía đối diện chính là tổng bộ của thương hội Hội Phong.
Anh cầm một ly café, nhìn bồ câu trên phố bên ngoài: “Điều tra được gì rồi?”
Lâm Thương Hải đứng ở một bên.
Ông ta được Diệp Bắc Minh thay đổi dung mạo, đóng giả Diệp Bắc Minh đến Hương Đảo, lừa tất cả mọi người.
“Thiếu chủ, rất tiếc, tôi gần như không điều tra được gì”.
“Thương hội Hội Phong thành lập hơn một trăm năm, công tác bảo mật vô cùng tốt”.
“Cho dù cậu là hội viên của thương hội Hội Phong, cũng là các quản lý chia ra tiếp đãi, không biết tên của mẹ cậu”.
“Không biết bà ấy đã gửi đồ gì, chỉ biết mốc thời gian không chính xác lắm là khoảng hai mươi ba năm trước, rất khó điều tra được bà ấy đã gửi thứ gì ở đây”.
Diệp Bác Minh khẽ gật đầu.
Không trách tội Lâm Thương Hải.
Anh không có chút manh mối nào, trực tiếp bảo Lâm Thương Hải đến điều tra.
Thực sự là làm khó người ta rồi.
“Xem ra chỉ có nhờ Cửu sư tỷ ra mặt rồi”.
Tút tút tút!
Diệp Bắc Minh gọi điện.
Trung Hải.
Trên sân thượng một tòa nhà ở Ma Đô, có một cô gái đang nghe điện thoại, bất mãn nói: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng nhớ đến tỷ rồi ư?”
Chương 183: Chìa khóa mở tủ
“Đến Trung Hải mà cũng không tìm tỷ?”
“Bây giờ mới gọi điện, là chịu tội phải không?”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cửu sư tỷ, là vì đệ bận quá mà”.
“Đệ tạ tội với tỷ, lần sau đệ đến Trung Hải, chắc chắn mời tỷ ăn một bữa thịnh soạn”.
Cửu sư tỷ bĩu môi nói: “Thế còn tạm, nói đi, có chuyện gì cần tỷ giúp?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tỷ biết thương hội Hội Phong không?”
“Đương nhiên là biết”.
Cửu sư tỷ gật đầu.
“Đệ muốn biết, thông tin của tất cả khách hàng gửi đồ ở thương hội Hội Phong vào hai mươi ba năm trước”.
“Chuyện nhỏ, đợi tin của tỷ”.
“Được”.
…
Mười phút sau.
Điện thoại cảu Diệp Bắc Minh nhận được một file tài liệu.
Cửu sư tỷ cũng gọi đến: “Xong rồi, tổng cộng ba ngàn sáu trăm năm mươi bản thông tin khách hàng”.
“Trong đó có ba mươi bản giấu thông tin, đã bị tỷ phá giải rồi”.
“Bọn họ đều là phù hào hàng đầu của Trung Hải, còn có một vài nhân viên quan chức”.
“Chỉ có một người không để lại bất cứ thông tin gì”.
“Đệ tự nghiên cứu đi”.
“Đúng rồi, đệ nợ tỷ một ân tình, lần sau đến Trung Hải, cùng tỷ đi Disneyland đấy!”
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Sau khi tắt máy.
Anh xem thông tin danh sách trong máy.
Xem đến file của người không để lại bất
Tủ bảo hiểm số 256!
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “256?”
Anh giơ tay ra, một chiếc chìa khóa nạm vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Bên trên vừa hay là con số 256.
Lâm Thương Hải giật mình, chiếc chìa khóa này từ đâu ra vậy?
Chẳng lẽ gặp ma?
Lâm Thương Hải cũng nhìn con số trên chìa khóa, mau chóng nói: “Thiếu chủ, có lẽ chiếc chìa khóa này là chìa khóa mở tủ bảo hiểm”.
Diệp Bắc Minh đứng lên, đi về phía tổng bộ thương hội Hội Phong.
Lúc này.
Đã gần năm rưỡi, thương hội Hội Phong sắp đóng cửa.
Lúc Diệp Bắc Minh đi vào tổng bộ thương hội Hội Phong, bên trong đã không còn mấy người.
Một cô gái mặc đồ công sử đi đến, nở nụ cười: “Thưa anh, tôi là Tiết Vân, xin hỏi anh muốn làm thủ tục phải không?”
“Vì còn mười phút nữa thương hội chúng tôi sẽ đóng cửa, cho nên tôi có thể giới thiệu cho anh, hoặc hẹn ngày mai làm thủ tục”.
Diệp Bắc Minh lấy chìa khóa ra: “Tôi muốn mở tủ bảo hiểm”.
Tiết Vân ngẩn người.
Nhìn thấy chìa khóa nạm vàng.
Đôi mắt lập tức lóe lên ánh vàng.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Chìa khóa nạm vàng như này dùng để mở tủ bảo hiểm cao cấp dưới lòng đất.
Còn tủ bảo hiểm cao cấp như vậy.
Chi phí sử dụng hàng năm cũng cao đến mười triệu USD.
Người bình thường làm sao có thể thuê được tủ bảo hiểm như vậy?
Có lẽ Diệp Bắc Minh là cậu ấm con nhà giàu chăng!
Tiết Vân làm ở thương hội Hội Phong lâu như vậy, chẳng phải là vì muốn câu một anh chàng con nhà giàu sao?
Cơ hội tốt như vậy bày ngay trước mặt, cô ta phải nắm thật chặt.
Tiết Vân lập tức cười tươi như hoa: “Thưa anh, mời anh đợi một chút”.
“Tôi đi thông báo với tổng giám đốc của chúng tôi ngay”.
Cô ta bảo Diệp Bắc Minh ngồi đợi một lúc.
“Được”.
Diệp Bắc Minh tìm chỗ ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc tổng giám đốc của thương hội Hội Phong xuất hiện, mỉm cười hỏi: “Thưa anh, tôi là Chu Hiển Tổ”.
“Xin hỏi quý danh của anh, anh muốn mở tủ bảo hiểm nào?”
“Diệp Bắc Minh, tôi muốn mở tủ bảo hiểm số 256”.
Diệp Bắc Minh tiện miệng nói.
Khi Chu Hiển Tổ nghe thấy con số 256 này.
Tỏ ra hơi bất thường!
Diệp Bắc Minh không đổi sắc mặt.
Chu Hiển Tổ cười nói: “Anh Diệp, xin cho tôi kiểm tra chìa khóa, xác nhận có phải là số 256 không”.
Diệp Bắc Minh đưa chìa khóa ra.
Chu Hiển Tổ cầm trong tay ngắm nghía một lúc sau.
Sầm mặt xuống!
Lập tức đổi vẻ mặt, lạnh giọng nói: “Anh Diệp, chìa khóa của tủ bảo hiểm thương hội Hội Phong chúng tôi mà anh cũng dám làm giả?”
“Tôi cho anh một cơ hội, cút ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ báo công an”.
Tiết Vân kinh ngạc: “Giám đốc Chu, chìa khóa này…”
Rõ ràng là chìa khóa thật mà.
Vừa nãy cô ta vừa nhìn đã nhận ra chắc chắn là chìa khóa của tủ bảo hiểm thương hội Hội Phong.
Không thể nào là giả!
“Tiết Vân, cô câm miệng!”, Chu Hiển Tổ quát một tiếng, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh còn đứng ở đây làm gì, nếu không cút đi, tôi gọi bảo vệ, báo công an ngay lập tức!”
Một đám bảo vệ gần đó lạnh lùng đi đến.
Bọn họ đều là võ giả cấp địa.
Con chưa đến cấp thiên.
Cạch!
Diệp Bắc Minh búng ngón tay: “Lâm Thương Hải, đóng cửa”.
“Rõ!”
Lâm Thương Hải đi đến trước cửa của thương hội Hội Phong.
Ấn nút đóng cửa.
Ầm ầm ầm!
Cánh cửa sắt hạ xuống.
Phát ra tiếng tinh tang.
Chu Hiển Tổ cảm thấy không ổn: “Nhóc con, anh muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước mặt Chu Hiển Tổ, tóm cổ tay cô ta.
Rắc rắc!
Tiếng giòn tan vang lên!
Cổ tay của Chu Hiên Tổ bị bẻ gãy, chìa khóa trong tay rơi xuống.
Diệp Bắc Minh tóm lấy!
“A… tay của tôi! Khốn khiếp, anh dám làm vậy với tôi?”, Chu Hiển Tổ đau đến quỳ dưới đất, tức giận gào thét: “Bắt lấy anh ta cho tôi!”
Ba mươi mấy bảo vệ xông lên.
Diệp Bắc Minh dậm chân.
Phập!
Một tiếng vang lớn, mặt đất đại sảnh rạn nứt, một luồng sóng khí cuồn cuộn.
Ba mươi mấy bảo vệ bị đánh bay ra, chảy máu mắt mũi miệng tử vong.
“A…”
Trong đại sảnh vang lên tiếng hô kinh hãi, hoảng loạn!
Sắc mặt Tiết Vân trắng bệch.
Chu Hiển Tổ sợ đến toàn thân run lên: “Anh… anh… rốt cuộc anh là ai?”
Mười giây.
Vẫn cứ như không liên quan đến mình, vui vẻ nhảy nhót.
Có cảm giác thoát khỏi kiếp nạn.
Thanh niên này vui mừng: “Cảm ơn lão Quỷ, quả nhiên Diệp Bắc Minh đó lừa…”
Vẫn chưa nói hết.
“A!”
Bỗng nhiên.
Thanh niên này kêu thảm một tiếng.
Tất cả nội lực lập tức tụ vào trong đan điền!
Phập!
Bụng của anh ta nổ tung, máu thịt văng tung tóe.
Máu tươi bắn lên người lão Quỷ.
Ông lão và một thanh niên khác suýt nữa sợ chết ngất, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Lão Quỷ, xin cứu mạng!”
“Ừm?”
Trong đôi mắt của lão Quỷ đầy vẻ kinh ngạc!
Sau đó, chuyển thành vui mừng, lão ta kích động nói: “Thuận theo châm thì sống, nghịch châm thì chết!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm, mẹ kiếp, là Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền mấy chục năm, bây giờ lại xuất hiện!”
Lão Quỷ kích động!
Lão ta xoẹt một cái đứng bật dậy!
Đến trước mặt thanh niên đó, ba cây kim châm xuất hiện trong tay: “Ta thử nhé?”
“Phụt! Phụt! Phụt!”
Khoảnh khắc ba kim châm cắm vào cơ thể.
Phập!
Cơ thể thanh niên này trực tiếp nổ tung.
Lão Quỷ càng hưng phấn: “Ha ha ha, mẹ kiếp, đúng là Quỷ Môn Thập Tam Châm thật”.
“Diệp Bắc Minh, cũng giỏi đấy!”
Ánh mắt của lão Quỷ sầm xuống, nhìn sang ông lão.
Sắc mặt của ông lão tái nhợt, không ngừng lùi lại: “Lão Quỷ… đừng… đừng mà, ông nghĩ kỹ trước đã, đừng vội…”
“Ông đang nghi ngờ tôi?”
Lão Quỷ cười hung dữ một tiếng.
Đưa một tay ra.
Một lực hút đáng sợ trực tiếp hút ông lão vào tay!
Lão ta ra tay phá giải ba kim châm của Diệp Bắc Minh.
Phập!
Khoảnh khắc vừa ra tay, cơ thể của ông lão cũng nổ tung.
“A!”
Lão Quỷ kêu thảm một tiếng, một cánh tay lại nổ gãy, lão ta tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày chưa xong với tao đâu!”
…
Diệp Bắc Minh vừa về đến Giang Nam.
Vạn Lăng Phong đích thân lái xe đến đón.
Vừa ngồi lên xe, điện thoại đổ chuông.
Anh ấn phím nghe.
Sau đó giọng của Hầu Tử vang lên: “Anh Diệp, nghe nói anh về Giang Nam rồi à?”
“Hôm nay còn ở Giang Nam không?”
“Buổi tối đến cửa hàng của tôi, tôi mời anh bữa cơm”.
Diệp Bắc Minh cười.
Vừa về đến Giang Nam đã được ăn chực.
Vô cùng vui lòng.
Bên đồng ý với Hầu Tử, bảo Vạn Lăng Phong đưa Diệp Bắc Minh đến nhà hàng của Hầu Tử.
Sau khi Hầu Tử về Trung Hải về, vẫn tiếp tục công việc ban đầu của mình.
Mở một nhà hàng đồ nướng!
Kế mưu sinh mà, làm gì cũng không xấu hổ.
Diệp Bắc Minh cũng muốn biết tình hình hiện giờ của Hầu Tử thế nào.
Dù sao cũng là anh em!
Chiếc xe vừa đến cửa nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử, Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong xuống xe.
Thì thấy trong nhà hàng đồ nướng có mấy gã đàn ông hung dữ bao vây Hầu Tử.
Bọn họ cũng không động tay động chân!
Chỉ bao vây Hầu Tử.
Một cảm giác áp bức ập đến!
Một gã khoảng ba mươi tuổi nở nụ cười: “Nhóc con, nhà hàng này bài trí cũng đẹp đấy!”
“Tốn hết bao nhiêu tiền?”
“Dạo này mấy anh em tao thiếu tiền, vay một trăm ngàn tiêu đỡ vậy”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn Vạn Lăng Phong: “Vạn Lăng Phong, tôi đã dặn cái gì?”
“Ừm?”
“Chiến thần Lăng Phong?”
“Trong phạm vị quản lý của ông, mà lại có người đến thu phí bảo kê của anh em tôi?”
Đúng là nực cười!
Thụp!
Vạn Lăng Phong trực tiếp quỳ xuống, sợ muốn chết.
Vãi!
Chẳng phải mình đã dặn dò thuộc hạ rồi sao?
Cho người trông coi nhà hàng đồ nướng của Vương Khinh Hậu, thế này là sao? Lại có người đến thu phí bảo kê!
Việc này không chỉ là vấn đề phí bảo kê.
Mà là vấn đề năng lực cá nhân của Vạn Lăng Phong.
Diệp Bắc Minh tin tưởng ông ta như vậy.
Bảo Vạn Lăng Phong quan tâm đến anh em của mình.
Vậy là cũng không làm tốt, sau này làm sao được chủ nhân tin tưởng?
Lúc này, trong lòng Vạn Lăng Phong đang rất muốn giết người, ông ta quỳ dưới đất: “Chủ nhân, là lỗi của tôi!”
“Cho tôi một phút, tôi lập tức giải quyết chuyện này”.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là ông giải quyết hết cho tôi”.
Vạn Lăng Phong đứng lên, xông vào nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử.
Ném mấy gã này ra như con chó chết.
Hầu Tử ngẩn người tại chỗ.
Sau đó Diệp Bắc Minh mới đi vào.
Hầu Tử hiểu ra, cười khổ lắc đầu: “Anh Diệp, tôi biết ngay là người của anh mà”.
Anh ta cũng không khách sao, thể hiện đã chuẩn bị xong.
Kéo Diệp Bắc Minh vào trong phòng bao.
Hai người hàn huyên ôn lại chuyện cũ một hồi.
Ba tiếng sau.
Diệp Bắc Minh mới từ nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử đi ra, Vạn Lăng Phong vẫn quỳ trước cửa nhà hàng đủ ba tiếng đồng hồ.
“Ông ta là ai?”
“Đàn ông cao to thế này lại quỳ ở đây làm gì?”
“Ý, hình như là Vạn Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam chúng ta!”
“Vạn Lăng Phong? Chiến thần Lăng Phong!”
“Suýt!”
Tiếng hít khí lạnh truyền đến từ đám người qua lại.
“Không phải chứ? Là ông ta?”
“Không thể nào là ông ta, chắc chắn là nhầm rồi!”
Tất cả người đi qua đường đều lắc đầu, vốn không tin đó là Vạn Lăng Phong.
Đường đường chiến thần Vạn Lăng Phong, làm sao có thể quỳ ở một nhà hàng đồ nướng?
Đùa hả?
Mọi người đều không tin.
Nhân vật lớn như thế sẽ không đến thành phố Giang Nam.
Diệp Bắc Minh đi đến.
“Chủ nhân! Tôi biết sai rồi!”
Vạn Lăng Phong cúi đầu.
Trong lòng hối hận muốn chết!
Những tên thuộc hạ không đáng tin đó đã bị ông ta xử lý hết.
Mấy người vừa đến thu phí bảo kê sẽ không xuất hiện trên đời này nữa.
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Còn có lần sau, tôi sẽ lấy đi hết mọi thứ của ông”.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong nghiêm túc đáp lại.
Đúng là ông ta đã sơ suất, làm việc cho Diệp Bắc Minh, là tuyệt đối không được sơ suất hay qua loa.
“Lên xe đi”.
“Cảm ơn chủ nhân”.
Vạn Lăng Phong thở nhẹ nhõm.
Sau khi lên xe, Diệp Bắc Minh giơ tay đưa cho ông ta mấy viên đan dược.
“Ông giữ mấy viên đan dược này mà trị thương, nếu tu luyện xảy ra vấn đề gì thì có thể giữ được kinh mạch của ông”.
Vạn Lăng Phong vui mừng: “Chủ nhân, cậu…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Được rồi, đưa tôi về nhà đi”.
“Vâng!”
Chương 182: Lời cảnh cáo của mẹ Hạ
Vạn Lăng Phong đầy cảm kích.
Đây là cách dùng người của Diệp Bắc Minh.
Vừa đấm vừa xoa!
Vạn Lăng Phong phạm lỗi, anh không thể không phê bình.
Nếu không sau này anh sẽ mất hết uy nghiêm.
Nhưng, chuyện này không thể hoàn toàn trách tội Vạn Lăng Phong.
Thuộc hạ của Vạn Lăng Phong làm sai, ông ta đã chịu phạt.
Và không nói thuộc hạ của mình làm sai trước mặt Diệp Bắc Minh.
Đủ để chứng minh Vạn Lăng Phong có trách nhiệm!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bắc Minh đến hội trường lễ khai trường công ty Hạ Nhược Tuyết từ sớm.
Anh ngồi vào chỗ dành cho khách, xem đến màn đến màn kết thúc của lễ khai trương.
Rất nhiều nhà báo đều chụp ảnh, tuyên truyền.
Vạn Lăng Phong còn gọi rất nhiều phú hào của Giang Nam đến dự.
Lễ khai trương được tổ chức vô cùng trang trọng.
Trong văn phòng, Diệp Bắc Minh cười hỏi: “Sao lại chọn tên là tập đoàn Tuyết Minh?”
Hạ Nhược Tuyết mặc bộ đồ công sở.
Áo sơ mi.
Váy ngắn.
Tất màu da.
Giày ca gót.
Cả người toát lên khí chất nữ chủ tịch.
Cô ấy mỉm cười ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh, trực tiếp khoác cánh tay của anh, dựa lên vai anh: “Cậu nói xem?”
Tất cả đều hiểu ngầm trong lòng.
Diệp Bắc Minh lấy ra một quyển sổ, đưa cho Hạ Nhược Tuyết: “Đơn thuốc bên trên, là tối qua tớ đã đặc biệt viết lại”.
“Cậu có thể nghiên cứu trước, xem có thể có ích cho công ty không”.
“Được”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, nhận lấy quyển sổ.
Hai người dựa vào nhau.
Một lúc sau, Hạ Nhược Tuyệt đột nhiên lật người như một con vịt nhỏ.
Ngồi vào lòng Diệp Bắc Minh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thậm chí Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được hơi nóng từ mũi Hạ Nhược Tuyết phả ra.
“Nhược Tuyết, cậu…”
Hạ Nhược Tuyết cắn răng: “Tiểu Độ, Tiểu Độ, đóng cửa sổ lại”.
“Vâng, đã đóng cửa sổ cho cô.”
Cửa sổ của văn phòng được đóng lại.
Hạ Nhược Tuyết đỏ mặt: “Bắc Minh, tớ quyết định làm người phụ nữ của cậu…”
Rồi cô ấy trực tiếp hôn anh.
Vãi!
Mình sắp bị tấn công rồi sao?
Không được!
Phải thận trọng!
Nhưng mới qua ba giây, Diệp Bắc Minh đã khó mà kháng cự.
“Tút tút tút!”
Máy bàn trong văn phòng đổ chuông.
“Nhược Tuyết, có… có điện thoại…”
“Kệ nó đi!”
Tút tút tút!
Tút tút tút…
Máy bàn vẫn đổ chuông.
“Liệu có phải có việc gấp không?”
“Ôi trời, kệ mó đi mà…”, Hạ Nhược Tuyệt ôm cổ của Diệp Bắc Minh.
Tút tút tút…
Điện thoại vẫn đổ chuông không ngừng.
Hai người đều không thể toàn tâm tập trung.
Hạ Nhược Tuyết chẳng còn cách nào.
Bị quấy rầy như vậy thì không thể tiến hành bước tiếp theo.
Cô ấy đi đến trước bàn làm việc, nghe điện: “A lô?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Con ở trong văn phòng làm gì thế hả?”
Là mẹ Hạ!
Đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết hơi hoảng hốt!
Phản ứng đầu tiên.
Trong văn phòng có camera!
Nếu không làm sao mẹ có thể biết chuyện của hai người?
Mẹ Hạ nói tiếp: “Con muốn trao thân mình cho Diệp Bắc Minh hả?”
“Ha!”
Mẹ Hạ lạnh lùng khinh thường.
Hạ Nhược Tuyết cắn môi đỏ, không nói gì.
Mẹ Hạ cảnh cáo: “Con có thể thử xem, Diệp Bắc Minhh có được con gái nhà họ Hạ, thì có thể sống qua ngày hôm nay không?”
“Gia tộc cổ võ đáng sợ đến mức nào, thì con tự biết! Nhà họ Hạ muốn giết Diệp Bắc Minh, chỉ cần một câu nói, không ai bảo vệ được cậu ta!”
“Cuối cùng mẹ cảnh cáo một câu, đừng quên thân phận của mình!”
“Mẹ từng nói cho con một tháng, nếu con làm bừa, thì nay cả một ngày thì mẹ cũng không cho con!”
Tắt máy.
Cả cuộc điện thoại, Hạ Nhược Tuyết cũng không nói một câu.
Diệp Bắc Minh gọi một tiếng: “Nhược Tuyết, sao thế?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Không… không có gì”.
Bầu không khí giữa hai người trở nên lúng túng.
Phải mất hai phút, Hạ Nhược Tuyết vẫn không hành động gì.
Đáng ghét!
Rốt cuộc mình đang kỳ vọng cái gì?
Diệp Bắc Minh sợ cô ấy tiếp tục lúng túng, trực tiếp nói: “Hôm nay tớ định đi Hương Đảo, tàu cao tốc sắp xuất phát rồi, đợi tớ về rồi nói chuyện”.
Rồi anh quay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa.
Hạ Nhược Tuyết nhìn về hướng cảnh cửa, đôi mắt đỏ lên: “Xin lỗi, ngay cả bản thân mình mà tớ cũng không thể giao cho cậu…”
…
Cùng lúc đó.
Ở một nơi sâu trong dãy núi nào đó ở Thục Trung.
Một người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc.
Nhìn màn hình máy tính, trên đó là cảnh tượng trong văn phòng Hạ Nhược Tuyết.
Người phụ nữ này chính là mẹ Hạ!
Bà ta búng ngón tay, một cô gái đi từ ngoài cửa đi đến, cung kính nói: “Thưa bà, xin dặn dò”.
Mẹ Hạ cau mày: “Cho Song Sát Thục Trung ra tay, giết Diệp Bắc Minh!”
Cô gái giật mình: “Thưa bà, bà chắc chắn không?”
Mẹ Hạ lên tiếng: “Sao thế, cô còn nghi ngờ mệnh lệnh của tôi?”
Cô gái vội nói không dám:”Tính khí của cô chủ, không phải bà không biết”.
“Nếu bà giết Diệp Bắc Minh, cô ấy… thực sự sẽ trở mặt với bà!”
“Dù sao, cô ấy có thể chạy khỏi gia tộc, tự tìm một đôi vợ chồng trung niên giả làm bố mẹ của mình”.
“Còn tự học đại học, tìm việc, tất cả đều là cô chủ kháng cự nhà họ Hạ”.
“Nếu bà còn ép cô ấy, sợ rằng… sẽ phản tác dụng”.
Từ nhỏ cô ta cùng lớn lên với Hạ Nhược Tuyết.
Vô cùng hiểu tính khí bướng bỉnh của Hạ Nhược Tuyết.
Mẹ Hạ trầm mặc.
Bà ta suy nghĩ một lát, sau khi cân nhắc thiệt hơn, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, chỉ cần nó có thể an toàn quay về, kết hôn với Đường Môn thì chuyện gì cũng dễ nói”.
…
Hương Đảo.
Năm giờ chiều.
Diệp Bắc Minh ngồi trong một quán café.
Phía đối diện chính là tổng bộ của thương hội Hội Phong.
Anh cầm một ly café, nhìn bồ câu trên phố bên ngoài: “Điều tra được gì rồi?”
Lâm Thương Hải đứng ở một bên.
Ông ta được Diệp Bắc Minh thay đổi dung mạo, đóng giả Diệp Bắc Minh đến Hương Đảo, lừa tất cả mọi người.
“Thiếu chủ, rất tiếc, tôi gần như không điều tra được gì”.
“Thương hội Hội Phong thành lập hơn một trăm năm, công tác bảo mật vô cùng tốt”.
“Cho dù cậu là hội viên của thương hội Hội Phong, cũng là các quản lý chia ra tiếp đãi, không biết tên của mẹ cậu”.
“Không biết bà ấy đã gửi đồ gì, chỉ biết mốc thời gian không chính xác lắm là khoảng hai mươi ba năm trước, rất khó điều tra được bà ấy đã gửi thứ gì ở đây”.
Diệp Bác Minh khẽ gật đầu.
Không trách tội Lâm Thương Hải.
Anh không có chút manh mối nào, trực tiếp bảo Lâm Thương Hải đến điều tra.
Thực sự là làm khó người ta rồi.
“Xem ra chỉ có nhờ Cửu sư tỷ ra mặt rồi”.
Tút tút tút!
Diệp Bắc Minh gọi điện.
Trung Hải.
Trên sân thượng một tòa nhà ở Ma Đô, có một cô gái đang nghe điện thoại, bất mãn nói: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng nhớ đến tỷ rồi ư?”
Chương 183: Chìa khóa mở tủ
“Đến Trung Hải mà cũng không tìm tỷ?”
“Bây giờ mới gọi điện, là chịu tội phải không?”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cửu sư tỷ, là vì đệ bận quá mà”.
“Đệ tạ tội với tỷ, lần sau đệ đến Trung Hải, chắc chắn mời tỷ ăn một bữa thịnh soạn”.
Cửu sư tỷ bĩu môi nói: “Thế còn tạm, nói đi, có chuyện gì cần tỷ giúp?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tỷ biết thương hội Hội Phong không?”
“Đương nhiên là biết”.
Cửu sư tỷ gật đầu.
“Đệ muốn biết, thông tin của tất cả khách hàng gửi đồ ở thương hội Hội Phong vào hai mươi ba năm trước”.
“Chuyện nhỏ, đợi tin của tỷ”.
“Được”.
…
Mười phút sau.
Điện thoại cảu Diệp Bắc Minh nhận được một file tài liệu.
Cửu sư tỷ cũng gọi đến: “Xong rồi, tổng cộng ba ngàn sáu trăm năm mươi bản thông tin khách hàng”.
“Trong đó có ba mươi bản giấu thông tin, đã bị tỷ phá giải rồi”.
“Bọn họ đều là phù hào hàng đầu của Trung Hải, còn có một vài nhân viên quan chức”.
“Chỉ có một người không để lại bất cứ thông tin gì”.
“Đệ tự nghiên cứu đi”.
“Đúng rồi, đệ nợ tỷ một ân tình, lần sau đến Trung Hải, cùng tỷ đi Disneyland đấy!”
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Sau khi tắt máy.
Anh xem thông tin danh sách trong máy.
Xem đến file của người không để lại bất
Tủ bảo hiểm số 256!
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “256?”
Anh giơ tay ra, một chiếc chìa khóa nạm vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Bên trên vừa hay là con số 256.
Lâm Thương Hải giật mình, chiếc chìa khóa này từ đâu ra vậy?
Chẳng lẽ gặp ma?
Lâm Thương Hải cũng nhìn con số trên chìa khóa, mau chóng nói: “Thiếu chủ, có lẽ chiếc chìa khóa này là chìa khóa mở tủ bảo hiểm”.
Diệp Bắc Minh đứng lên, đi về phía tổng bộ thương hội Hội Phong.
Lúc này.
Đã gần năm rưỡi, thương hội Hội Phong sắp đóng cửa.
Lúc Diệp Bắc Minh đi vào tổng bộ thương hội Hội Phong, bên trong đã không còn mấy người.
Một cô gái mặc đồ công sử đi đến, nở nụ cười: “Thưa anh, tôi là Tiết Vân, xin hỏi anh muốn làm thủ tục phải không?”
“Vì còn mười phút nữa thương hội chúng tôi sẽ đóng cửa, cho nên tôi có thể giới thiệu cho anh, hoặc hẹn ngày mai làm thủ tục”.
Diệp Bắc Minh lấy chìa khóa ra: “Tôi muốn mở tủ bảo hiểm”.
Tiết Vân ngẩn người.
Nhìn thấy chìa khóa nạm vàng.
Đôi mắt lập tức lóe lên ánh vàng.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Chìa khóa nạm vàng như này dùng để mở tủ bảo hiểm cao cấp dưới lòng đất.
Còn tủ bảo hiểm cao cấp như vậy.
Chi phí sử dụng hàng năm cũng cao đến mười triệu USD.
Người bình thường làm sao có thể thuê được tủ bảo hiểm như vậy?
Có lẽ Diệp Bắc Minh là cậu ấm con nhà giàu chăng!
Tiết Vân làm ở thương hội Hội Phong lâu như vậy, chẳng phải là vì muốn câu một anh chàng con nhà giàu sao?
Cơ hội tốt như vậy bày ngay trước mặt, cô ta phải nắm thật chặt.
Tiết Vân lập tức cười tươi như hoa: “Thưa anh, mời anh đợi một chút”.
“Tôi đi thông báo với tổng giám đốc của chúng tôi ngay”.
Cô ta bảo Diệp Bắc Minh ngồi đợi một lúc.
“Được”.
Diệp Bắc Minh tìm chỗ ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc tổng giám đốc của thương hội Hội Phong xuất hiện, mỉm cười hỏi: “Thưa anh, tôi là Chu Hiển Tổ”.
“Xin hỏi quý danh của anh, anh muốn mở tủ bảo hiểm nào?”
“Diệp Bắc Minh, tôi muốn mở tủ bảo hiểm số 256”.
Diệp Bắc Minh tiện miệng nói.
Khi Chu Hiển Tổ nghe thấy con số 256 này.
Tỏ ra hơi bất thường!
Diệp Bắc Minh không đổi sắc mặt.
Chu Hiển Tổ cười nói: “Anh Diệp, xin cho tôi kiểm tra chìa khóa, xác nhận có phải là số 256 không”.
Diệp Bắc Minh đưa chìa khóa ra.
Chu Hiển Tổ cầm trong tay ngắm nghía một lúc sau.
Sầm mặt xuống!
Lập tức đổi vẻ mặt, lạnh giọng nói: “Anh Diệp, chìa khóa của tủ bảo hiểm thương hội Hội Phong chúng tôi mà anh cũng dám làm giả?”
“Tôi cho anh một cơ hội, cút ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ báo công an”.
Tiết Vân kinh ngạc: “Giám đốc Chu, chìa khóa này…”
Rõ ràng là chìa khóa thật mà.
Vừa nãy cô ta vừa nhìn đã nhận ra chắc chắn là chìa khóa của tủ bảo hiểm thương hội Hội Phong.
Không thể nào là giả!
“Tiết Vân, cô câm miệng!”, Chu Hiển Tổ quát một tiếng, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh còn đứng ở đây làm gì, nếu không cút đi, tôi gọi bảo vệ, báo công an ngay lập tức!”
Một đám bảo vệ gần đó lạnh lùng đi đến.
Bọn họ đều là võ giả cấp địa.
Con chưa đến cấp thiên.
Cạch!
Diệp Bắc Minh búng ngón tay: “Lâm Thương Hải, đóng cửa”.
“Rõ!”
Lâm Thương Hải đi đến trước cửa của thương hội Hội Phong.
Ấn nút đóng cửa.
Ầm ầm ầm!
Cánh cửa sắt hạ xuống.
Phát ra tiếng tinh tang.
Chu Hiển Tổ cảm thấy không ổn: “Nhóc con, anh muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước mặt Chu Hiển Tổ, tóm cổ tay cô ta.
Rắc rắc!
Tiếng giòn tan vang lên!
Cổ tay của Chu Hiên Tổ bị bẻ gãy, chìa khóa trong tay rơi xuống.
Diệp Bắc Minh tóm lấy!
“A… tay của tôi! Khốn khiếp, anh dám làm vậy với tôi?”, Chu Hiển Tổ đau đến quỳ dưới đất, tức giận gào thét: “Bắt lấy anh ta cho tôi!”
Ba mươi mấy bảo vệ xông lên.
Diệp Bắc Minh dậm chân.
Phập!
Một tiếng vang lớn, mặt đất đại sảnh rạn nứt, một luồng sóng khí cuồn cuộn.
Ba mươi mấy bảo vệ bị đánh bay ra, chảy máu mắt mũi miệng tử vong.
“A…”
Trong đại sảnh vang lên tiếng hô kinh hãi, hoảng loạn!
Sắc mặt Tiết Vân trắng bệch.
Chu Hiển Tổ sợ đến toàn thân run lên: “Anh… anh… rốt cuộc anh là ai?”