-
Chương 175-177
Chương 175: Thần phục
Điên rồi sao?
Kể cả thư ký Tiền cũng phải cau mày.
Diệp Bắc Minh lập uy trước mặt thành viên đội Thiên Cơ, anh ta không phản đối.
Nhưng một người chiến với tám Võ Vương, thực sự có hơi tự cao tự đại: “Thiếu soái Diệp, cậu chắc chắn chứ?”
“Thực lực của đại đội trưởng đội Thiên Cơ, hoàn toàn có thể lọt vào top 100 bảng xếp hạng tông sư Á Châu đấy”.
“Long Quốc còn có rất nhiều cao thủ không có tên trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần lo lắng”.
“Được”.
Thư ký Tiền không nhiều lời, lùi lại mấy bước.
Anh ta đã nhắc nhở rồi!
Diệp Bắc Minh không nghe, anh ta cũng sẽ không nói nhiều.
Thời khắc quan trọng, anh ta sẽ cho người dừng tay, sẽ không để Diệp Bắc Minh bị phế hay chết.
“Còn đợi cái gì? Cùng lên đi”.
“Cuồng ngạo!”
“Diệp Bắc Minh, cậu coi đội Thiên Cơ là nơi nào hả?”
Tám Võ Vương cùng ra tay.
Cả thao trường lập tức nổi lên cuồng phong, nội lực vô tận nổi lên!
Cát bay đá lăn, cuồng phong cuồn cuộn!
Khói bụi ngập trời!
Che mất tầm nhìn của tất cả mọi người.
Tám bóng hình cùng ra tay, không thèm nhiều lời với Diệp Bắc Minh, cùng xông đến.
Diệp Bắc Minh nhảy vọt lên!
Cả người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, anh không ra tay, mà dùng chân!
Thịch!
Thịch! Thịch…
Một cú tung ra đá một người, giống như vượt nóc băng tường, nghiêng người dẫm lên lồng ngực của tám người, đá bay tất cả bọn họ!
Khói bui tiêu tan!
Cả thao trường lập tức yên tĩnh.
Hơn ba ngàn tướng sĩ đội Thiên Cơ trợn mắt há hốc miệng.
Toàn bộ tám đại đội trưởng cảnh giới Võ Vương nằm dưới đất.
Chỉ có một mình Diệp Bắc Minh vẫn đứng ở đó.
“Vãi… mạnh đến thế sao!”
Thư ký Tiền suýt rớt cả cằm.
Sắc mặt của tám đội trưởng, không ai giống ai, bệnh tật trên người họ, hay kinh mạch bị tổn thương đều được Diệp Bắc Minh đá cho hồi phục…
Ông trời ơi!
Ánh mắt của tám người nhìn Diệp Bắc Minh trở nên giống như Đoạn Nha, Thạch Lỗi.
“Đội một, mọi người còn đợi cái gì? Còn không bái kiến thiếu soái Diệp đi!”
“Đội hai, đứng ra, đến bái kiến thiếu soái Diệp!”
“Đội ba, mau đến bái kiến thiếu soái Diệp…”
…
Một lát sau.
“Toàn thể đội Thiên Cơ bái kiến thiếu soái Diệp!”
“…Bái kiến thiếu soái Diệp!”
Tiếng hô vang vọng cả thao trường.
Thư ký Tiền nở nụ cười: “Lần này có thể về bàn giao rồi”.
Diệp Bắc Minh giơ tay, nhẹ nhàng áp xuống.
Lập tức yên tĩnh!
Anh nhàn nhạt nói: “Mọi người đi huấn luyện đi, tôi và thư ký Tiền còn có việc cần bàn bạc”.
“Rõ!”
Hơn ba ngàn tướng sĩ đồng thanh đáp.
“Đội một, nghiêm, đằng sau quay…”
“Đội hai…”
Thư ký Tiền tươi cười đi lên, cùng Diệp Bắc Minh đi ra ngoài vòng thao trường.
Thư ký Tiền cười hỏi: “Thiếu soái, thực lực của các tướng sĩ đội Thiên Cơ cũng ổn chứ?”
“Không ổn lắm”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Cái gì?”
Thư ký Tiền ngẩn người, nhướn mày: “Thiếu soái, đội Thiên Cơ không có tướng sĩ bình thường dưới đại tông sư đâu”.
“Tiểu đội trưởng là Võ Linh, đại đội trưởng là Võ Vương, nhìn khắp toàn cầu, tướng sĩ cấp quốc gia như này cũng rất hiếm”.
Diệp Bắc Minh hơi cau mày.
Trầm mặc một lát!
Thư ký Tiền nhìn ra vẻ khó xử của anh, cười nói: “Thiếu soái, có gì cứ nói, không sao”.
Diệp Bắc Minh bèn nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa, tránh cho vị sư huynh đó của tôi không vui”.
“Thứ nhất, có vẻ sự huấn luyện của đội Thiên Cơ rất khủng bố, trên thực tế rất rác rưởi”.
“Loại thực lực trên giấy thế này, nếu đánh võ đài thì còn được”.
“Còn nếu là chiến trường sinh tử thì sao?”
“Cuộc chiến sinh tử thực sự, bọn họ sẽ không coi trọng quy tắc võ đạo! Ám khí, thuốc độc, thậm chí vũ khí nóng, bom đạn, võ giả đều biết sử dụng hết, thời đại thay đổi rồi!”
“Vừa nãy tôi đấu với mấy người Đoạn Nha, Thạch Lỗi, đã phát hiện bọn họ thích ra tay theo từng bước một”.
“Cho nên, gặp phải cuộc chiến sinh tử thực sự, có lẽ một võ linh đỉnh phong trải qua vô số trận thực chiến tàn khốc cũng có thể giết bọn họ”.
Thư ký Tiền tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Còn thứ hai thì sao?”
Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Thứ hai, các tướng sĩ đội Thiên Cơ quá kiêu ngạo”.
“So với tướng sĩ bình thường, gần như không biết tuân theo mệnh lệnh là thế nào”.
“Long chủ hạ lệnh, để tôi tiếp nhận đội Thiên Cơ, bọn họ còn nghi ngờ?”
Thư ký Tiền cười khổ một tiếng: “Võ giả thực lực cao cường, kiêu ngạo một chút chẳng lẽ không tốt sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang thư ký Tiền: “Bọn họ là quân nhân, tất cả phải tuân theo mệnh lệnh!”
“Nếu tôi là Long chủ, hạ lệnh cho họ đi chết, bọn họ phải đi chết ngay lập tức, chứ không phải nghi ngờ mệnh lệnh này có chính xác hay không”.
Thư ký Tiền hơi ngẩn người.
Suy ngẫm gật đầu.
“Còn thứ ba? Còn nữa không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thứ ba, thực lực của bọn vẫn còn không gian nâng cao”.
Thư ký Tiền kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Vẫn còn không gian tăng lên ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế”.
“Tăng lên bằng cách nào?”
Ánh mắt thư ký Tiền rực lửa.
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Đan dược”.
“Đan dược?”
“Đúng thế, đan dược”.
Thư ký Tiền thở dài một tiếng: “Đội Thiên Cơ đã dùng đan dược tốt nhất Long Quốc rồi, nếu không chỉ dựa vào tu luyện vật vả, đâu thể tập trung ba ngàn đại tông sư được”.
“Hơn nữa cậu cũng biết đấy, bồi dưỡng một võ giả, cần rất nhiều tiền tài! Một đại tông sư, ít nhất phải cần một tỷ”.
“Ba ngàn đại tông sư, là ba ngàn tỷ! Bằng khoảng GDP một tháng của cả Long Quốc”.
GDP một tháng có vẻ không nhiều.
Nhưng đây là một quốc gia!
Dùng sức mạnh của một quốc gia bồi dưỡng ba ngàn người này.
Càng đừng nói Long Quốc còn phải phát triển những mặt khác.
Không thể nào đầu tư toàn bộ vào một đội Thiên Cơ.
Diệp Bắc Minh trố mắt: “Đầu tư nhiều tiền như vậy sao? Các anh tiêu tiền vào việc gì?”
Thư ký Tiền thở dài một tiếng: “Vào việc huấn luyện hàng ngày, và các chi phí thiết bị”.
Diệp Bắc Minh cạn lời: “Tôi viết cho anh một đơn đan dược, chuẩn bị dược liệu theo đơn cho tôi”.
“Đến lúc đó tôi có thể luyện ra một lô đan dược cho các anh, nâng cao thực lực tổng thể của Long Hồn”.
Chương 176: Lưu Bán Thành
“Một năm, ừm… 10 tỷ là quá đủ”.
“Cái gì?”
Thư ký Tiền hít khí lạnh.
Mẹ kiếp!
Anh ta kích động đến mức muốn chửi thề!
Một năm mười tỷ là đủ?
Nếu thực sự thành công, thì giảm chi phí xuống ba trăm lần!
Đối với Long Quốc, tiết kiệm được món tiền lớn như vậy, thì có thể làm được rất nhiều việc.
Thậm chí thành lập thêm mấy đội Thiên Cơ nữa cũng được!
Thư ký Tiền hoàn toàn chấn hãi, anh ta không thể tin nổi nhìn Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái Diệp, chuyện này không đùa được đâu, cậu chắc chắn chứ?”
“Nếu chắc chắn, tôi đi báo cáo Long Chủ ngay!”
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: “Tôi không thích đùa”.
“Được!”
Thư ký Tiền nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.
Diệp Bắc Minh như nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói: “Đúng rồi, thư ký Tiền, nếu anh không hiểu về dược liệu lắm, thì có thể liên lạc với một cô gái tên là Ngụy Yên Nhiên”.
“Cô ta là người của nhà họ Ngụy ở Long Đô, chủ tịch của công ty dược phẩm Thiên Hương, việc này có lẽ rất đơn giản với anh”.
“Ồ… được”.
Thư ký Tiền cười đầy ý sâu xa.
Anh ta còn cho rằng, Diệp Bắc Minh có gì với Ngụy Yên Nhiên cơ đấy.
Trên thực tế, Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ tiện miệng nói thôi.
Ngụy Yên Nhiên đâu biết rằng một câu nói tùy tiện của Diệp Bắc Minh lại mang đến lợi ích lớn cho cô ta?
Diệp Bắc Minh dừng bước chân, nhìn thư ký Tiền: “Đúng rồi, thư ký Tiền”.
“Sao thế? Cậu Diệp nói đi”.
Thư ký Tiền cũng thay đổi cách xưng hô.
Từ cậu sang cậu Diệp.
Phải biết rằng, thư ký Tiền là người bên cạnh Long chủ.
Chữ ‘cậu Diệp’ có trọng lượng thế nào.
Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: “Đội Thiên Cơ do Long chủ quản lý, vậy đội Thần Cơ thì sao?”
Đồng tử của thư ký Tiền co lại, trầm mặc!
Một lát sau, thư ký Tiền mới nghiêm trọng nói: “Có liên quan đến gia tộc cổ võ, nhưng cậu đừng hỏi nữa, biết quá nhiều không có lợi cho cậu”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Không hỏi nhiều thêm.
Nhưng bốn chữ gia tộc cổ võ khiến sâu trong đôi mắt của anh lóe lên tia sắc lạnh!
…
Diệp Bắc Minh không ở lại trong đội Thiên Cơ.
Nói đợi thư ký Tiền thu thập đủ dược liệu, anh sẽ lại đến đội Thiên Cơ.
Vừa lên xe, điện thoại của Diệp Bắc Minh bỗng đổ chuông.
Sau đó anh ấn nút nghe, nhưng tay trượt ấn vào nút loa ngoài: “A lô, Nhược Tuyết, có chuyện gì thế?”
Hạ Nhược Tuyết cười hỏi: “Cậu đang ở đâu đấy, sao không thấy người đâu?”
“Người của cậu làm việc rất hiệu quả, mới có một ngày đã đăng ký thành lập công ty xong”.
“Còn mua một tòa nhà cao chọc trời, tất cả thủ tục đều được chuẩn bị xong, ngày mai sẽ bắt đầu kinh doanh”.
“Tớ muốn… ừm, cậu có thể đến dự lễ khai trương không?”
Diệp Bắc Minh tiện miệng đồng ý: “Được, không vấn đề”.
“Được, vậy tớ đợi cậu đấy”, Hạ Nhược Tuyết cười nhạt.
Hai người trò chuyện mấy câu.
Rồi tắt máy.
Thư ký Tiền cười nói: “Thiếu soái Diệp, tôi cũng có vài người bạn, nếu cậu không để ý, tôi cho bọn họ tham dự lễ khai trương được không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi, tránh rắc rối”.
“Cho tôi xuống đây đi, tôi đi dạo rồi về nhà”.
Thư ký Tiền rất thông minh.
Người thông minh thường không nói nhiều: “Được”.
Sau khi anh xuống xe, chiếc xe của thư ký Tiền mau chóng rời đi.
Diệp Bắc Minh đứng bên đường cái, lấy ra danh sách những người phải chết.
“Trên danh sách những người phải chết, người cuối cùng ở Long Đô, Lưu Bán Thành!”
“Ông tưởng rằng, ông chạy thoát nổi sao?”
Sự việc xảy ra ở hiệp hội võ đạo gây náo động ở cả Long Đô.
Bao nhiêu thế lực hợp lại cũng không động được vào Diệp Bắc Minh?
Lưu Bán Thành vừa nhận được thông tin.
Lông mày không ngừng run lên!
“Phó Quốc Hoa chết rồi, Tiêu Thiên Chiến chết rồi, Hạ Vũ Thần chết rồi…”
Trong hoa viên.
Lưu Bán Thành chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại, vẻ mặt thay đổi liên tục.
“Không ổn, Diệp Bắc Minh thực sự muốn đuổi cùng giết tận những người năm đó!”
“Mình phải rời khỏi Long Đô ngay lập tức, nếu không người tiếp theo phải chết sẽ là mình”.
Không hề do dự.
Lưu Bán Thành quay người đi thu dọn đồ đạc.
Muộn thêm một bước thì mình sẽ không đi nổi mất.
Soạt!
Bỗng nhiên, ánh mắt Lưu Bán Thành sầm xuống, nhìn về một hướng nào đó: “Ai đó?”
Một thanh niên trẻ chậm rãi đi đến, nhìn Lưu Bán Thành như nhìn người chết.
Cho dù Lưu Bán Thành chưa từng gặp Diệp Bắc Minh, cũng nhận ra anh thông qua khí tức trên người anh: “Diệp! Bắc! Minh!”
“Là tôi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông là người cuối cùng rồi, lên đường thôi”.
Thụp!
Trực tiếp ra tay, xung quanh người cuộn lên làn gió mạnh!
Trong lòng Lưu Bán Thành lập tức ngưng tụ ngọn lửa giận: “Vãi, Diệp Bắc Minh, mày coi chỗ này của tao là nơi nào hả?”
Ông ta lùi lại nửa bước, dẫm lên một tảng đá.
Ầm ầm ầm!
Cả hoa viên rung lên giống như động đất!
Rắc rắc rắc…
Tiếng cơ quan khỏi động vang lên.
Soạt soạt soạt!
Mấy trăm mũi tên được chế tạo từ thép không gỉ bay đến, bắn về phía Diệp Bắc Minh.
Phong tỏa toàn bộ đường lui của anh!
Diệp Bắc Minh bùng phát nội công!
Một làn sóng khí cuồn cuộn lên, đánh bay toàn bộ mũi tên.
Tinh tang!
Một cái lồng sắt vô cùng to từ trên trời giáng xuống nhốt Diệp Bắc Minh ở trong.
Lưu Bán Thành tỏ vẻ mặt tự tin, cười lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là muốn chết mà!”
“Lại dám xông vào trong phủ của tao, tao đã tốn biết bao tâm huyết vào hoa viên này, mày biết không?”
“Tao đã tốn hơn một tỷ mời người chuyên chế tạo cơ quan của nhà họ Mặc đích thân đến thiết kế cơ quan”.
“Những thứ này đều được chế tạo từ sắt đen!”
Ông ta quát lớn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày có mọc cánh cũng khó bay được!”
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh bật cười.
Khiến Lưu Bán Thành cảm thấy rợn người.
Ông ta cau mày: “Lồng sắt này được chế tạo từ sắt đen, cũng có thể nhốt được cả Võ hoàng”.
“Mày có thể ra được không?”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Mà dùng hành động chứng minh mình có thể thoát ra.
Vừa giơ tay.
Chương 177: Kiếm này không tệ, tôi muốn
Trong tay có thêm một thanh kiếm gãy khắc hình đầu rồng,
‘Đây là… thuật biến ma?’
Sau khi trong lòng Lưu Bán Thành thoáng qua suy nghĩ này.
Soạt!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long chém ra, nhà tù chế tạo bằng thép ngay cả một kiếm Đoạn Long cũng không chặn nổi.
Trực tiếp bị chém đứt!
“Mày!”
Lưu Bán Thành kinh hãi.
Ông ta lại một lần khởi động, xoay người bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long đuổi theo, một cước đạp ra ngoài.
Phản ứng của Lưu Bán Thành cực nhanh, âm thanh sắc bén truyền tới: “Diệp Bắc Minh, mày chết đi!”
Ông ta quay đầu đấm vào lòng bàn chân Diệp Bắc Minh!
Bùm!
Giống như đánh vào sắt thép vậy, quả đấm trong nháy mắt nổ tung.
“A...”
Lưu Bán Thành kêu thảm một tiếng.
Một cước của Diệp Bắc Minh rơi trên ngực ông ta.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi, tất cả xương sườn đều bể nát, như chó chết nằm trên đất cầu xin tha thứ: “Diệp Bắc Minh… Đừng… đừng giết tôi, tôi có tài sản mấy tỷ ở nước ngoài, trong mật thất nhà họ Lưu còn có vô số châu báu”.
“Chỉ cần cậu có thể tha cho tôi, những thứ đồ này đều là của cậu”.
Diệp Bắc Minh giống như thần chết.
Chậm rãi đi tới.
Lưu Bán Thành bị dọa sợ đến điên rồi.
Toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy ròng.
Ông ta không nhịn được nữa, quát lên một tiếng: “Các người còn không ra đi, muốn giấu đến khi nào nữa?”
“Nếu lão phu chết, người trong khắp thiên hạ cũng sẽ biết những chuyện chó má của điện Huyết Hồn các người!”
Cộp cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Một lão giả trông không hề thu hút.
Đôi nam nữ trung niên.
Chậm rãi đi ra.
Lão giả mặc áo vải, khoảng chừng 50 tuổi.
Giống như dân công vào thành phố làm việc.
Không chút ấn tượng!
Chính là Võ Hoàng đó!
Đôi nam nữ kia cũng rất bình thường, giống như một cặp vợ chồng làm công.
Một Võ Vương đỉnh phong, một Võ Vương trung kỳ!
Ba người cứ nhìn Diệp Bắc Minh như vậy, khóe miệng cười lạnh, hoàn toàn trái ngược với vẻ xoàng xĩnh của bọn họ.
Khoảnh khắc Lưu Bán Thành nhìn thấy ba người xuất hiện, tâm tình lo lắng lập tức được thả lỏng: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, người của điện Huyết Hồn đến rồi, hôm nay mày còn không chết sao?”
Diệp Bắc Minh nói: “Chính các người theo dõi tôi đi đội Thiên Cơ?”
Lão giả kia nhếch miệng cười: “Kiếm của cậu không tệ, tôi muốn”.
“Giao cho hai người, giết hắn!”
Đôi nam nữ trung niên cười gật đầu: “Rất vui vì được phục vụ lão Phí”.
Lời vừa dứt!
Người đàn ông đang định ra tay, người phụ nữ liền nói: “Ông xã, để em thử”.
Người đàn ông nhướng mày: “Người này thực lực không tầm thường, Võ Vương trung kỳ em... có hơi nguy hiểm”.
Người phụ nữ ra vẻ không thành vấn đề: “Không phải còn có anh và lão Phí ở đây sao?”
“Tên nhãi này có thể giết em?”
“Em chỉ là muốn thử chút hiệu quả tơ quấn hồn của em thế nào thôi”.
Người đàn ông gật đầu: “Được, em cẩn thận chút”.
“OK”.
Người phụ nữ cười với người đàn ông.
Trong nháy mắt nhìn đến Diệp Bắc Minh, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo!
Mười ngón tay bà ta cử động, mười mấy sợ tơ trong suốt bay ra từ trong ống tay áo giống như dây câu, cuốn vào đầu Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, tay cầm kiếm Đoạn Long đánh tới.
Tơ dẫn hồn căn bản không ngăn được kiếm Đoạn Long, trực tiếp bị cắt đứt.
“Cái gì… mày dám…”
Lời còn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh liền xông đến bên cạnh người phụ nữ một cách quỷ dị.
Giơ tay lên.
Một kiếm chém ra!
Con ngươi người phụ nữ co rút, đáng tiếc đã muộn.
Người đàn ông gào thét một tiếng: “Vợ!!!”
“Diệp Bắc Minh, mày dám làm vợ tao bị thương!!! Nhất định tao sẽ không tha cho mày…”
Thương?
Ha ha!
Là giết!
Phụt…
Đầu người phụ nữ bay ra ngoài, ngã xuống đất vang lên một tiếng ầm.
Trước khi chết mắt bà ta còn lồi ra, không dám tin tại sao mình lại chết như vậy?
Trong mắt người đàn ông đều là tia máu: “Vợ!!!!”
“Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày thật đáng chết! Mày chết cho tao!!!”
Diệp Bắc Minh coi thường lời uy hiếp của người đàn ông.
Tay cầm kiếm Đoạn Long, chủ động giết tới!
“Mẹ nó chứ!”
Trong lòng người đàn ông dâng lên căm giận ngút trời!
Ông ta sắp phá vỡ phòng thủ!
Mày giết vợ tao, con mẹ nó còn chủ động ra tay với tao?
Ông đây là Võ Vương đấy!
Võ Vương đỉnh phong!!!
Mặt đất chấn động, cuồng phong cuốn đến!
Võ Vương đỉnh phong ra tay, quá kinh khủng!
Một quyền đánh ra, đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long, chém vào đầu người đàn ông!
Người đàn ông không thu tay!
Diệp Bắc Minh cũng không thu kiếm!
Trong hai người phải có một người chết!
Người đàn ông cười gằn, quyền của ông ta còn nhanh hơn kiếm của Diệp Bắc Minh.
Chỉ cần một quyền này của ông ta đánh vào tim Diệp Bắc Minh, có thể khiến tim anh ngừng đập.
Nội lực trong nháy mắt tản đi!
Kiếm kia không có lực sát thương!
“Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày ngu sao?”, người đàn ông nổi giận.
Một tên ngu xuẩn lại giết vợ của ông ta?
Đáng hận!
Ầm!
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đến.
Một quyền của Võ Vương đỉnh phong rơi vào vị trí tim Diệp Bắc Minh.
Điên rồi sao?
Kể cả thư ký Tiền cũng phải cau mày.
Diệp Bắc Minh lập uy trước mặt thành viên đội Thiên Cơ, anh ta không phản đối.
Nhưng một người chiến với tám Võ Vương, thực sự có hơi tự cao tự đại: “Thiếu soái Diệp, cậu chắc chắn chứ?”
“Thực lực của đại đội trưởng đội Thiên Cơ, hoàn toàn có thể lọt vào top 100 bảng xếp hạng tông sư Á Châu đấy”.
“Long Quốc còn có rất nhiều cao thủ không có tên trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần lo lắng”.
“Được”.
Thư ký Tiền không nhiều lời, lùi lại mấy bước.
Anh ta đã nhắc nhở rồi!
Diệp Bắc Minh không nghe, anh ta cũng sẽ không nói nhiều.
Thời khắc quan trọng, anh ta sẽ cho người dừng tay, sẽ không để Diệp Bắc Minh bị phế hay chết.
“Còn đợi cái gì? Cùng lên đi”.
“Cuồng ngạo!”
“Diệp Bắc Minh, cậu coi đội Thiên Cơ là nơi nào hả?”
Tám Võ Vương cùng ra tay.
Cả thao trường lập tức nổi lên cuồng phong, nội lực vô tận nổi lên!
Cát bay đá lăn, cuồng phong cuồn cuộn!
Khói bụi ngập trời!
Che mất tầm nhìn của tất cả mọi người.
Tám bóng hình cùng ra tay, không thèm nhiều lời với Diệp Bắc Minh, cùng xông đến.
Diệp Bắc Minh nhảy vọt lên!
Cả người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, anh không ra tay, mà dùng chân!
Thịch!
Thịch! Thịch…
Một cú tung ra đá một người, giống như vượt nóc băng tường, nghiêng người dẫm lên lồng ngực của tám người, đá bay tất cả bọn họ!
Khói bui tiêu tan!
Cả thao trường lập tức yên tĩnh.
Hơn ba ngàn tướng sĩ đội Thiên Cơ trợn mắt há hốc miệng.
Toàn bộ tám đại đội trưởng cảnh giới Võ Vương nằm dưới đất.
Chỉ có một mình Diệp Bắc Minh vẫn đứng ở đó.
“Vãi… mạnh đến thế sao!”
Thư ký Tiền suýt rớt cả cằm.
Sắc mặt của tám đội trưởng, không ai giống ai, bệnh tật trên người họ, hay kinh mạch bị tổn thương đều được Diệp Bắc Minh đá cho hồi phục…
Ông trời ơi!
Ánh mắt của tám người nhìn Diệp Bắc Minh trở nên giống như Đoạn Nha, Thạch Lỗi.
“Đội một, mọi người còn đợi cái gì? Còn không bái kiến thiếu soái Diệp đi!”
“Đội hai, đứng ra, đến bái kiến thiếu soái Diệp!”
“Đội ba, mau đến bái kiến thiếu soái Diệp…”
…
Một lát sau.
“Toàn thể đội Thiên Cơ bái kiến thiếu soái Diệp!”
“…Bái kiến thiếu soái Diệp!”
Tiếng hô vang vọng cả thao trường.
Thư ký Tiền nở nụ cười: “Lần này có thể về bàn giao rồi”.
Diệp Bắc Minh giơ tay, nhẹ nhàng áp xuống.
Lập tức yên tĩnh!
Anh nhàn nhạt nói: “Mọi người đi huấn luyện đi, tôi và thư ký Tiền còn có việc cần bàn bạc”.
“Rõ!”
Hơn ba ngàn tướng sĩ đồng thanh đáp.
“Đội một, nghiêm, đằng sau quay…”
“Đội hai…”
Thư ký Tiền tươi cười đi lên, cùng Diệp Bắc Minh đi ra ngoài vòng thao trường.
Thư ký Tiền cười hỏi: “Thiếu soái, thực lực của các tướng sĩ đội Thiên Cơ cũng ổn chứ?”
“Không ổn lắm”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Cái gì?”
Thư ký Tiền ngẩn người, nhướn mày: “Thiếu soái, đội Thiên Cơ không có tướng sĩ bình thường dưới đại tông sư đâu”.
“Tiểu đội trưởng là Võ Linh, đại đội trưởng là Võ Vương, nhìn khắp toàn cầu, tướng sĩ cấp quốc gia như này cũng rất hiếm”.
Diệp Bắc Minh hơi cau mày.
Trầm mặc một lát!
Thư ký Tiền nhìn ra vẻ khó xử của anh, cười nói: “Thiếu soái, có gì cứ nói, không sao”.
Diệp Bắc Minh bèn nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa, tránh cho vị sư huynh đó của tôi không vui”.
“Thứ nhất, có vẻ sự huấn luyện của đội Thiên Cơ rất khủng bố, trên thực tế rất rác rưởi”.
“Loại thực lực trên giấy thế này, nếu đánh võ đài thì còn được”.
“Còn nếu là chiến trường sinh tử thì sao?”
“Cuộc chiến sinh tử thực sự, bọn họ sẽ không coi trọng quy tắc võ đạo! Ám khí, thuốc độc, thậm chí vũ khí nóng, bom đạn, võ giả đều biết sử dụng hết, thời đại thay đổi rồi!”
“Vừa nãy tôi đấu với mấy người Đoạn Nha, Thạch Lỗi, đã phát hiện bọn họ thích ra tay theo từng bước một”.
“Cho nên, gặp phải cuộc chiến sinh tử thực sự, có lẽ một võ linh đỉnh phong trải qua vô số trận thực chiến tàn khốc cũng có thể giết bọn họ”.
Thư ký Tiền tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Còn thứ hai thì sao?”
Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Thứ hai, các tướng sĩ đội Thiên Cơ quá kiêu ngạo”.
“So với tướng sĩ bình thường, gần như không biết tuân theo mệnh lệnh là thế nào”.
“Long chủ hạ lệnh, để tôi tiếp nhận đội Thiên Cơ, bọn họ còn nghi ngờ?”
Thư ký Tiền cười khổ một tiếng: “Võ giả thực lực cao cường, kiêu ngạo một chút chẳng lẽ không tốt sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang thư ký Tiền: “Bọn họ là quân nhân, tất cả phải tuân theo mệnh lệnh!”
“Nếu tôi là Long chủ, hạ lệnh cho họ đi chết, bọn họ phải đi chết ngay lập tức, chứ không phải nghi ngờ mệnh lệnh này có chính xác hay không”.
Thư ký Tiền hơi ngẩn người.
Suy ngẫm gật đầu.
“Còn thứ ba? Còn nữa không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thứ ba, thực lực của bọn vẫn còn không gian nâng cao”.
Thư ký Tiền kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Vẫn còn không gian tăng lên ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế”.
“Tăng lên bằng cách nào?”
Ánh mắt thư ký Tiền rực lửa.
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Đan dược”.
“Đan dược?”
“Đúng thế, đan dược”.
Thư ký Tiền thở dài một tiếng: “Đội Thiên Cơ đã dùng đan dược tốt nhất Long Quốc rồi, nếu không chỉ dựa vào tu luyện vật vả, đâu thể tập trung ba ngàn đại tông sư được”.
“Hơn nữa cậu cũng biết đấy, bồi dưỡng một võ giả, cần rất nhiều tiền tài! Một đại tông sư, ít nhất phải cần một tỷ”.
“Ba ngàn đại tông sư, là ba ngàn tỷ! Bằng khoảng GDP một tháng của cả Long Quốc”.
GDP một tháng có vẻ không nhiều.
Nhưng đây là một quốc gia!
Dùng sức mạnh của một quốc gia bồi dưỡng ba ngàn người này.
Càng đừng nói Long Quốc còn phải phát triển những mặt khác.
Không thể nào đầu tư toàn bộ vào một đội Thiên Cơ.
Diệp Bắc Minh trố mắt: “Đầu tư nhiều tiền như vậy sao? Các anh tiêu tiền vào việc gì?”
Thư ký Tiền thở dài một tiếng: “Vào việc huấn luyện hàng ngày, và các chi phí thiết bị”.
Diệp Bắc Minh cạn lời: “Tôi viết cho anh một đơn đan dược, chuẩn bị dược liệu theo đơn cho tôi”.
“Đến lúc đó tôi có thể luyện ra một lô đan dược cho các anh, nâng cao thực lực tổng thể của Long Hồn”.
Chương 176: Lưu Bán Thành
“Một năm, ừm… 10 tỷ là quá đủ”.
“Cái gì?”
Thư ký Tiền hít khí lạnh.
Mẹ kiếp!
Anh ta kích động đến mức muốn chửi thề!
Một năm mười tỷ là đủ?
Nếu thực sự thành công, thì giảm chi phí xuống ba trăm lần!
Đối với Long Quốc, tiết kiệm được món tiền lớn như vậy, thì có thể làm được rất nhiều việc.
Thậm chí thành lập thêm mấy đội Thiên Cơ nữa cũng được!
Thư ký Tiền hoàn toàn chấn hãi, anh ta không thể tin nổi nhìn Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái Diệp, chuyện này không đùa được đâu, cậu chắc chắn chứ?”
“Nếu chắc chắn, tôi đi báo cáo Long Chủ ngay!”
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: “Tôi không thích đùa”.
“Được!”
Thư ký Tiền nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.
Diệp Bắc Minh như nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói: “Đúng rồi, thư ký Tiền, nếu anh không hiểu về dược liệu lắm, thì có thể liên lạc với một cô gái tên là Ngụy Yên Nhiên”.
“Cô ta là người của nhà họ Ngụy ở Long Đô, chủ tịch của công ty dược phẩm Thiên Hương, việc này có lẽ rất đơn giản với anh”.
“Ồ… được”.
Thư ký Tiền cười đầy ý sâu xa.
Anh ta còn cho rằng, Diệp Bắc Minh có gì với Ngụy Yên Nhiên cơ đấy.
Trên thực tế, Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ tiện miệng nói thôi.
Ngụy Yên Nhiên đâu biết rằng một câu nói tùy tiện của Diệp Bắc Minh lại mang đến lợi ích lớn cho cô ta?
Diệp Bắc Minh dừng bước chân, nhìn thư ký Tiền: “Đúng rồi, thư ký Tiền”.
“Sao thế? Cậu Diệp nói đi”.
Thư ký Tiền cũng thay đổi cách xưng hô.
Từ cậu sang cậu Diệp.
Phải biết rằng, thư ký Tiền là người bên cạnh Long chủ.
Chữ ‘cậu Diệp’ có trọng lượng thế nào.
Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: “Đội Thiên Cơ do Long chủ quản lý, vậy đội Thần Cơ thì sao?”
Đồng tử của thư ký Tiền co lại, trầm mặc!
Một lát sau, thư ký Tiền mới nghiêm trọng nói: “Có liên quan đến gia tộc cổ võ, nhưng cậu đừng hỏi nữa, biết quá nhiều không có lợi cho cậu”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Không hỏi nhiều thêm.
Nhưng bốn chữ gia tộc cổ võ khiến sâu trong đôi mắt của anh lóe lên tia sắc lạnh!
…
Diệp Bắc Minh không ở lại trong đội Thiên Cơ.
Nói đợi thư ký Tiền thu thập đủ dược liệu, anh sẽ lại đến đội Thiên Cơ.
Vừa lên xe, điện thoại của Diệp Bắc Minh bỗng đổ chuông.
Sau đó anh ấn nút nghe, nhưng tay trượt ấn vào nút loa ngoài: “A lô, Nhược Tuyết, có chuyện gì thế?”
Hạ Nhược Tuyết cười hỏi: “Cậu đang ở đâu đấy, sao không thấy người đâu?”
“Người của cậu làm việc rất hiệu quả, mới có một ngày đã đăng ký thành lập công ty xong”.
“Còn mua một tòa nhà cao chọc trời, tất cả thủ tục đều được chuẩn bị xong, ngày mai sẽ bắt đầu kinh doanh”.
“Tớ muốn… ừm, cậu có thể đến dự lễ khai trương không?”
Diệp Bắc Minh tiện miệng đồng ý: “Được, không vấn đề”.
“Được, vậy tớ đợi cậu đấy”, Hạ Nhược Tuyết cười nhạt.
Hai người trò chuyện mấy câu.
Rồi tắt máy.
Thư ký Tiền cười nói: “Thiếu soái Diệp, tôi cũng có vài người bạn, nếu cậu không để ý, tôi cho bọn họ tham dự lễ khai trương được không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi, tránh rắc rối”.
“Cho tôi xuống đây đi, tôi đi dạo rồi về nhà”.
Thư ký Tiền rất thông minh.
Người thông minh thường không nói nhiều: “Được”.
Sau khi anh xuống xe, chiếc xe của thư ký Tiền mau chóng rời đi.
Diệp Bắc Minh đứng bên đường cái, lấy ra danh sách những người phải chết.
“Trên danh sách những người phải chết, người cuối cùng ở Long Đô, Lưu Bán Thành!”
“Ông tưởng rằng, ông chạy thoát nổi sao?”
Sự việc xảy ra ở hiệp hội võ đạo gây náo động ở cả Long Đô.
Bao nhiêu thế lực hợp lại cũng không động được vào Diệp Bắc Minh?
Lưu Bán Thành vừa nhận được thông tin.
Lông mày không ngừng run lên!
“Phó Quốc Hoa chết rồi, Tiêu Thiên Chiến chết rồi, Hạ Vũ Thần chết rồi…”
Trong hoa viên.
Lưu Bán Thành chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại, vẻ mặt thay đổi liên tục.
“Không ổn, Diệp Bắc Minh thực sự muốn đuổi cùng giết tận những người năm đó!”
“Mình phải rời khỏi Long Đô ngay lập tức, nếu không người tiếp theo phải chết sẽ là mình”.
Không hề do dự.
Lưu Bán Thành quay người đi thu dọn đồ đạc.
Muộn thêm một bước thì mình sẽ không đi nổi mất.
Soạt!
Bỗng nhiên, ánh mắt Lưu Bán Thành sầm xuống, nhìn về một hướng nào đó: “Ai đó?”
Một thanh niên trẻ chậm rãi đi đến, nhìn Lưu Bán Thành như nhìn người chết.
Cho dù Lưu Bán Thành chưa từng gặp Diệp Bắc Minh, cũng nhận ra anh thông qua khí tức trên người anh: “Diệp! Bắc! Minh!”
“Là tôi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông là người cuối cùng rồi, lên đường thôi”.
Thụp!
Trực tiếp ra tay, xung quanh người cuộn lên làn gió mạnh!
Trong lòng Lưu Bán Thành lập tức ngưng tụ ngọn lửa giận: “Vãi, Diệp Bắc Minh, mày coi chỗ này của tao là nơi nào hả?”
Ông ta lùi lại nửa bước, dẫm lên một tảng đá.
Ầm ầm ầm!
Cả hoa viên rung lên giống như động đất!
Rắc rắc rắc…
Tiếng cơ quan khỏi động vang lên.
Soạt soạt soạt!
Mấy trăm mũi tên được chế tạo từ thép không gỉ bay đến, bắn về phía Diệp Bắc Minh.
Phong tỏa toàn bộ đường lui của anh!
Diệp Bắc Minh bùng phát nội công!
Một làn sóng khí cuồn cuộn lên, đánh bay toàn bộ mũi tên.
Tinh tang!
Một cái lồng sắt vô cùng to từ trên trời giáng xuống nhốt Diệp Bắc Minh ở trong.
Lưu Bán Thành tỏ vẻ mặt tự tin, cười lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là muốn chết mà!”
“Lại dám xông vào trong phủ của tao, tao đã tốn biết bao tâm huyết vào hoa viên này, mày biết không?”
“Tao đã tốn hơn một tỷ mời người chuyên chế tạo cơ quan của nhà họ Mặc đích thân đến thiết kế cơ quan”.
“Những thứ này đều được chế tạo từ sắt đen!”
Ông ta quát lớn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày có mọc cánh cũng khó bay được!”
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh bật cười.
Khiến Lưu Bán Thành cảm thấy rợn người.
Ông ta cau mày: “Lồng sắt này được chế tạo từ sắt đen, cũng có thể nhốt được cả Võ hoàng”.
“Mày có thể ra được không?”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Mà dùng hành động chứng minh mình có thể thoát ra.
Vừa giơ tay.
Chương 177: Kiếm này không tệ, tôi muốn
Trong tay có thêm một thanh kiếm gãy khắc hình đầu rồng,
‘Đây là… thuật biến ma?’
Sau khi trong lòng Lưu Bán Thành thoáng qua suy nghĩ này.
Soạt!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long chém ra, nhà tù chế tạo bằng thép ngay cả một kiếm Đoạn Long cũng không chặn nổi.
Trực tiếp bị chém đứt!
“Mày!”
Lưu Bán Thành kinh hãi.
Ông ta lại một lần khởi động, xoay người bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long đuổi theo, một cước đạp ra ngoài.
Phản ứng của Lưu Bán Thành cực nhanh, âm thanh sắc bén truyền tới: “Diệp Bắc Minh, mày chết đi!”
Ông ta quay đầu đấm vào lòng bàn chân Diệp Bắc Minh!
Bùm!
Giống như đánh vào sắt thép vậy, quả đấm trong nháy mắt nổ tung.
“A...”
Lưu Bán Thành kêu thảm một tiếng.
Một cước của Diệp Bắc Minh rơi trên ngực ông ta.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi, tất cả xương sườn đều bể nát, như chó chết nằm trên đất cầu xin tha thứ: “Diệp Bắc Minh… Đừng… đừng giết tôi, tôi có tài sản mấy tỷ ở nước ngoài, trong mật thất nhà họ Lưu còn có vô số châu báu”.
“Chỉ cần cậu có thể tha cho tôi, những thứ đồ này đều là của cậu”.
Diệp Bắc Minh giống như thần chết.
Chậm rãi đi tới.
Lưu Bán Thành bị dọa sợ đến điên rồi.
Toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy ròng.
Ông ta không nhịn được nữa, quát lên một tiếng: “Các người còn không ra đi, muốn giấu đến khi nào nữa?”
“Nếu lão phu chết, người trong khắp thiên hạ cũng sẽ biết những chuyện chó má của điện Huyết Hồn các người!”
Cộp cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Một lão giả trông không hề thu hút.
Đôi nam nữ trung niên.
Chậm rãi đi ra.
Lão giả mặc áo vải, khoảng chừng 50 tuổi.
Giống như dân công vào thành phố làm việc.
Không chút ấn tượng!
Chính là Võ Hoàng đó!
Đôi nam nữ kia cũng rất bình thường, giống như một cặp vợ chồng làm công.
Một Võ Vương đỉnh phong, một Võ Vương trung kỳ!
Ba người cứ nhìn Diệp Bắc Minh như vậy, khóe miệng cười lạnh, hoàn toàn trái ngược với vẻ xoàng xĩnh của bọn họ.
Khoảnh khắc Lưu Bán Thành nhìn thấy ba người xuất hiện, tâm tình lo lắng lập tức được thả lỏng: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, người của điện Huyết Hồn đến rồi, hôm nay mày còn không chết sao?”
Diệp Bắc Minh nói: “Chính các người theo dõi tôi đi đội Thiên Cơ?”
Lão giả kia nhếch miệng cười: “Kiếm của cậu không tệ, tôi muốn”.
“Giao cho hai người, giết hắn!”
Đôi nam nữ trung niên cười gật đầu: “Rất vui vì được phục vụ lão Phí”.
Lời vừa dứt!
Người đàn ông đang định ra tay, người phụ nữ liền nói: “Ông xã, để em thử”.
Người đàn ông nhướng mày: “Người này thực lực không tầm thường, Võ Vương trung kỳ em... có hơi nguy hiểm”.
Người phụ nữ ra vẻ không thành vấn đề: “Không phải còn có anh và lão Phí ở đây sao?”
“Tên nhãi này có thể giết em?”
“Em chỉ là muốn thử chút hiệu quả tơ quấn hồn của em thế nào thôi”.
Người đàn ông gật đầu: “Được, em cẩn thận chút”.
“OK”.
Người phụ nữ cười với người đàn ông.
Trong nháy mắt nhìn đến Diệp Bắc Minh, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo!
Mười ngón tay bà ta cử động, mười mấy sợ tơ trong suốt bay ra từ trong ống tay áo giống như dây câu, cuốn vào đầu Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, tay cầm kiếm Đoạn Long đánh tới.
Tơ dẫn hồn căn bản không ngăn được kiếm Đoạn Long, trực tiếp bị cắt đứt.
“Cái gì… mày dám…”
Lời còn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh liền xông đến bên cạnh người phụ nữ một cách quỷ dị.
Giơ tay lên.
Một kiếm chém ra!
Con ngươi người phụ nữ co rút, đáng tiếc đã muộn.
Người đàn ông gào thét một tiếng: “Vợ!!!”
“Diệp Bắc Minh, mày dám làm vợ tao bị thương!!! Nhất định tao sẽ không tha cho mày…”
Thương?
Ha ha!
Là giết!
Phụt…
Đầu người phụ nữ bay ra ngoài, ngã xuống đất vang lên một tiếng ầm.
Trước khi chết mắt bà ta còn lồi ra, không dám tin tại sao mình lại chết như vậy?
Trong mắt người đàn ông đều là tia máu: “Vợ!!!!”
“Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày thật đáng chết! Mày chết cho tao!!!”
Diệp Bắc Minh coi thường lời uy hiếp của người đàn ông.
Tay cầm kiếm Đoạn Long, chủ động giết tới!
“Mẹ nó chứ!”
Trong lòng người đàn ông dâng lên căm giận ngút trời!
Ông ta sắp phá vỡ phòng thủ!
Mày giết vợ tao, con mẹ nó còn chủ động ra tay với tao?
Ông đây là Võ Vương đấy!
Võ Vương đỉnh phong!!!
Mặt đất chấn động, cuồng phong cuốn đến!
Võ Vương đỉnh phong ra tay, quá kinh khủng!
Một quyền đánh ra, đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long, chém vào đầu người đàn ông!
Người đàn ông không thu tay!
Diệp Bắc Minh cũng không thu kiếm!
Trong hai người phải có một người chết!
Người đàn ông cười gằn, quyền của ông ta còn nhanh hơn kiếm của Diệp Bắc Minh.
Chỉ cần một quyền này của ông ta đánh vào tim Diệp Bắc Minh, có thể khiến tim anh ngừng đập.
Nội lực trong nháy mắt tản đi!
Kiếm kia không có lực sát thương!
“Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày ngu sao?”, người đàn ông nổi giận.
Một tên ngu xuẩn lại giết vợ của ông ta?
Đáng hận!
Ầm!
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đến.
Một quyền của Võ Vương đỉnh phong rơi vào vị trí tim Diệp Bắc Minh.
Bình luận facebook