-
Chương 162-164
Chương 162: Tăng thực lực
Giọng hơi căng thẳng của hai cô gái vang lên.
“Là tôi”.
Cửa phòng được mở ra.
Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến mới thở nhẹ nhõm.
Họ nhìn ra ngoài phòng, phát hiện không có ai khác ngoài Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Nhược Tuyết, cậu ở lại Kim Lăng tạm thời không được an toàn lắm”.
“Về Giang Nam đi, ở Giang Nam, tớ có thể cho người bảo vệ hai người”.
Tôn Thiến suồng sã nói: “Hả?”
“Bảo chúng tôi đến Giang Nam ư?”
“Vậy công việc của chúng tôi phải làm thế nào, chúng tôi làm ở công ty my phẩm, bây giờ đã là nhà thiết kế cấp cao rồi, nếu bỏ đi, tất cả công sức trước đây coi như uổng phí rồi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, nói: “Thế này đi, tôi mở một công ty, cho hai cô quản lý”.
“Giai đoạn đầu đầu tư một tỷ, hai cô có thể tự do phát triển”.
“Một tỷ?”
Tôn Thiến ngẩn người.
Hạ Nhược Tuyết cũng sợ giật mình.
Tôn Thiến vô cùng kích động, lắc cánh tay của Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, chúng ta phát tài rồi! Ha ha ha, chúng ta phát tài rồi”.
Không đợi Hạ Nhược Tuyết nói gì.
Tôn Thiến liền lấy điện thoại gọi cho sếp xin nghỉ việc.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Diệp Bắc Minh đưa Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến về phủ Diệp ở Giang Nam.
Vạn Lăng Phong được biết Diệp Bắc Minh quay về, lập tức chạy đến: “Tham kiến chủ nhân!”
“Chiến thần Lăng Phong, Vạn Lăng Phong?”
“Chủ nhân?”
Tô Mạc Già rất kinh ngạc.
Tôn Thiến cũng sợ lè lưỡi.
Hạ Nhược Tuyết lại nhìn Diệp Bắc Minh một cách sâu sắc, trong đôi mắt lóe lên vẻ khác thường.
Diệp Bắc Minh bảo Tô Mạc Già dẫn hai cô gái đi nghỉ ngơi.
Còn mình dẫn Vạn Lăng Phong vào trong mật thất.
Mật thất sâu ba mươi mét dưới lòng đất.
Đổ bê tông chắc chắn.
Sau khi đóng cửa, Diệp Bắc Minh lâp tức dặn dò Vạn Lăng Phong chăm sóc tốt Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến.
Rồi hỏi tình hình của Hầu Tử.
Vạn Lăng Phong cười nói: “Chủ nhân, Vương Khinh Hầu rất tốt”.
“Sau khi anh ta quay về đã mở một nhà hàng đồ nướng, ngày ngày ở bên bố mẹ, vui vẻ hòa thuận”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hầu Tử cũng coi như có khởi đầu tốt.
Anh dặn dò Vạn Lăng Phong, đừng quan tâm quá, để tự Hầu Tử phát triển.
Nếu có khó khăn thì giúp sau.
Vạn Lăng Phong đồng ý.
Diệp Bắc Minh lại bảo ông ta ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược màu đỏ cho Vạn Lăng Phong uống.
Vạn Lăng Phong cũng không nhìn mà nuốt luôn!
“Ông không sợ là thuốc độc à?”
“Chủ nhân, nếu cậu muốn giết tôi thì không cần đến thuốc độc!”
“Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh bật cười.
Rất hài lòng với lòng trung thành của Vạn Lăng Phong, anh không chọn sai người.
“Khoanh chân, ngồi xuống”.
“Rõ”.
Vạn Lăng Phong hơi nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.
Diệp Bắc Minh đi đến sau lưng Vạn Lăng Phong, đưa tay ra đập một chưởng.
Ầm ầm!
Trong tích tắc, khí thế cả người Vạn Lăng Phong bành trướng lên!
Gân cốt kinh mạch toàn thân lốp ba lốp bốp chấn rung, xương cốt vang lên rắc rắc.
Lúc này, khí tức cả người Vạn Lăng Phong cuồn cuộn ào ra như nước lũ vỡ đê.
Cả mật thất chấn rung, giống như bão táp ập đến.
Phải đến ba phút, khí tức bùng phát ra từ trong người Vạn Lăng Phong mới dừng lại: “Việc này… đây… thực lực của tôi… làm sao có thể?”
Toàn thân Vạn Lăng Phong run lên!
Hoàn toàn ngây ngốc.
Ông ta lại từ cảnh giới đại tông sư đỉnh phong được Diệp Bắc Minh đánh một chưởng tiến vào cảnh giới Võ Linh!
Võ Linh!
Cảnh giới mà ông ta khao khát từ lâu.
Đó là một đường ngăn cách, rất nhiều đại tông sư cả đời cũng không thể tiến vào cảnh giới Võ Linh.
Vạn Lăng Phong òa khóc, rơi nước mắt xúc động: “Chủ nhân, ân tình của cậu như cha mẹ sinh thành! Cái mạng của Vạn Lăng Phong là của cậu!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, lần trước tôi hồi phục kinh mạch cho ông, sớm muộn ông cũng có thể tiến vào cảnh giới Võ Linh”.
“Tôi cho ông uống một viên đan ngưng khí, đả thông kinh mạch cho ông, cho nên mới khiến mọi việc suôn sẻ”.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên.
Ba viên thuốc màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Cầm lấy”.
Mấy viên đan ngưng khí này đã không có hiệu quả với anh.
Uống vào cũng không thể tăng thực lực.
“Soạt!”
Vạn Lăng Phong hít khí lạnh.
Là chiến thần Lăng Phong, thống soái đại quân một triệu hai trăm ngàn người của hành tỉnh Đông Nam, vừa nhìn là nhận ra vật này.
Đan dược!
Hơn nữa còn là đan dược cực phẩm!
“Cậu cho tôi?”
Vạn Lăng Phong kích động, toàn thân run lên.
Hai chân của vị chiến thần này suýt mềm nhũn.
Một viên đan cực phẩm, tùy tiện bán đấu giá cũng được giá trên trăm triệu.
Đan dược cực phẩm, hàng trăm triệu cũng có khả năng!
Mười mấy viên đan dược cộng lại, ít nhất cũng giá trị hàng chục tỷ.
“Đan ngưng khí, có thể khiến trong vòng nửa năm ông có thể tiến vào cảnh giới Võ Vương”, Diệp Bắc Minh nói.
“Cái gì?”
Vạn Lăng Phong lại chấn hãi.
Nửa năm?
Võ Vương!
Vãi!
Đó là Võ Vương đấy!
Lúc này, Vạn Lăng Phong kích động đến mức muốn thịt nát xương tan, đi chết ngay lập tức vì Diệp Bắc Minh.
Trong lòng ông ta vô cùng hưng phấn, biết mình đã lựa chọn đúng! Từ lúc ông ta quỳ xuống, nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, đã là lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.
Nếu không nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, kinh mạch của ông ta làm sao có thể hồi phục?
Làm sao có thể tiến vào cảnh giới Võ Linh?
Làm sao có thể có đan dược cực phẩm?
Có lẽ cả đời này chỉ là một chiến thần Lăng Phong, cho đến chết cũng ở bên rìa quyền lực của Long Quốc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, vỗ vai Vạn Lăng Phong: “Đừng kích động, ông nâng cao thực lực cho tốt, tôi đến Long Đô một chuyến, giết mấy người”.
Vạn Lăng Phong ngẩn người, vội nói: “Chủ nhân, sợ rằng cậu sẽ không đi Long Đô nữa”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Có chuyện gì?”
Vạn Lăng Phong ngưng trọng nói: “Sáng nay tôi nhận được tin, đang định báo cáo với cậu thì cậu về”.
“Thuộc hạ của tôi điều tra được thông tin, hai mươi ba năm trước, sau khi mẹ của cậu sinh hạ cậu, rời khỏi Long Đô, hình như đã đến Hương Đảo”.
Chương 163: Tỏ tình lần thứ hai
“Hương Đảo?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Vạn Lăng Phong gật đầu: “Đúng thế, sau khi mẹ của cậu đến Hương Đảo, đã tìm thương hội Hội Phong”.
“Thương hội Hội Phong?”
“Bắt đầu từ hai trăm năm trước thương hội Hội Phong đã kinh doanh ngân hàng và tiền gửi, giống như kiểu tiệm cầm đồ thời cổ đại”.
“Chúng tôi nghi ngờ mẹ của cậu đã gửi đồ ở thương hội Hội Phong”, Vạn Lăng Phong nói.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Mẹ đã gửi đồ gì?
“Được rồi, tôi biết rồi, ông tu luyện cho tốt, cho người tiếp tục điều tra”.
Diệp Bắc Minh quay người đi ra khỏi mật thất.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, cung kính trả lời một tiếng, rồi mau chóng đi theo.
…
Trong phòng.
Tôn Thiến giống như đang nằm mơ vậy: “Nhược Tuyết, tốt quá rồi, chúng ta có công ty của mình rồi”.
“Diệp Bắc Minh này rất được mà, ấy vậy mà bỏ ra một tỷ lập công ty cho cậu”.
“Ha ha ha, sau này chúng ta giàu rồi!”
“Tớ muốn mua một căn nhà lớn, tớ muốn mua siêu xe…”
“Mình muốn thật nhiều thật nhiều trai đẹp!”
Tôn Thiến hưng phấn nói.
Hạ Nhược Tuyết đưa tay ấn lên trán của cô ta: “Câu nghiêm túc chút đi”.
“Hi hi, tớ không nghiêm túc đấy”.
Tôn Thiến vòng tay ôm Hạ Nhược Tuyết, vùi đầu vào lồng ngực cô ấy: “Tớ phải tìm bảy anh chàng đẹp trai, tối nào cũng ngủ cùng tớ, ngày nào cũng lật thẻ bài”.
*Lật thẻ bài: xuất phát từ các hoàng đế Trung Hoa xưa chọn phi tần để thị tẩm mỗi đêm. Trước mỗi bữa tối, quan thái giám sẽ chuẩn bị các thẻ bài có ghi tên từng phi tần. Hoàng đế chọn ai thì sẽ lật úp thẻ bài của người đó, và phi tần được chọn sẽ được gọi vào hầu hạ vua suốt bữa tối và buổi đêm.
Hạ Nhược Tuyết trừng mắt thật to.
Cô ấy biết cô bạn này chỉ nói cho sướng mồm.
Trên thực tế cô ta giống cô, vẫn là cô gái trong trắng.
“Sờ lung tung gì thế hả?”
“Hi hi hi, tớ cứ muốn sờ đấy, to thế này mà Diệp Bắc Minh đó lại không ăn thịt cậu, thật lãng phí quá! Vậy để tớ”, Tôn Thiến nhào đến.
“A!”
Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, hai người đùa cười ầm ĩ.
Hai cô gái véo ngực, véo eo, véo chân của nhau.
Kêu la hò hét.
Tút tút tút!
Bỗng nhiên, điện thoại của Hạ Nhược Tuyết đổ chuông.
“Được rồi, đừng đùa nữa, có điện thoại này”.
Hạ Nhược Tuyết nhận điện.
Phía bên kia điện thoại vang lên giọng của một người phụ nữ, vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết lập tức biến sắc: “Mẹ…”
Tôn Thiến cũng dừng cười đùa, kinh ngạc nhìn Hạ Nhược Tuyết.
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết lạnh giọng nói: “Con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng chơi chán rồi chứ?”
“Tìm hai người đóng giả bố mẹ của mình, học cấp ba ở Giang Nam, rồi đến Trung Hải học đại học, rất vui phải không?”
“Tháng sau là mừng thọ tám mươi tuổi ông nội con, con phải quay về”.
“Chuyện của con, gia đình đã sắp xếp”.
Hạ Nhược Tuyết cắn răng, kiên cường nói: “Tại sao?”
“Mẹ à, cuộc sống của con, con tự quyết định”.
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Con không quyết định được!”
“Đừng tưởng mẹ không biết trong lòng con đang nghĩ gì?”
“Con không thích học võ, mẹ không ép”.
“Nhưng con đừng quên, cuối cùng con vẫn là con gái của nhà họ Hạ Cổ Võ”.
“Diệp Bắc Minh đó, con tưởng mẹ không biết hả?”
Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc: “Mẹ… mẹ…”
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết khẽ cười một tiếng: “Nhược Tuyết, đừng để mẹ phải nói lời cay độc”.
“Mẹ cũng không muốn khiến quan hệ mẹ con trở nên khó xử”.
“Diệp Bắc Minh rất được, gây tiếng vang rất lớn đấy, nhưng so với những thiên tài của gia tộc Cổ Võ, thì cậu ta còn không bằng con chó nhà người ta”.
“Nếu con cứ khăng khăng làm theo ý mình, mẹ dám bảo đảm, ngày mai khi mặt trời mọc, Diệp Bắc Minh sẽ không còn trên đời này”.
Hạ Nhược Tuyết liền tái mặt.
Cô ấy biết gia tộc phía sau mình đáng sợ đến mức nào.
Nắm chặt nắm đấm bất lực.
Sau đó buông ra!
Hạ Nhược Tuyết thỏa hiệp: “Mẹ, cho con thêm một tháng nữa đi”.
“Một tháng sau, con về dự đại thọ tám mươi của ông nội”.
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết bớt giận, mềm mỏng hơn: “Được, Nhược Tuyết, mẹ cho con thêm một tháng, nhớ kỹ, một tháng sau, con không được gặp lại đám người bình thường đó nữa”.
“Vâng”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu.
…
Buổi tối.
Diệp Bắc Minh kiểm tra thương tích cho Hạ Nhược Tuyết.
Chắc chắn sẽ không để lại hậu di chứng.
Quả nhiên Quỷ Môn Thập Tam Châm rất khủng bố!
Hạ Nhược Tuyết đột nhiên đề nghị: “Diệp Bắc Minh, đi dạo cùng tớ được không?”
“Được”.
Diệp Bắc Minh nhận lời.
Hai người rời khỏi phủ Diệp, lái xe đến con đường nhỏ gần Cao Trung.
Nơi này không phồn hoa như trung tâm thành phố, vô cùng yên tĩnh.
Hai người sánh vai bước đi.
Bỗng nhiên, Hạ Nhược Tuyết ôm cổ của Diệp Bắc Minh, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Diệp Bắc Minh ngẩn người, cơ thể cứng đờ.
Anh không ngờ Hạ Nhược Tuyết lại đánh úp đột ngột, hơn nữa… anh cũng không tránh được!
Đúng thế, Hạ Nhược Tuyết hành động quá nhanh.
Ừm, mình không tránh được!
“Diệp Bắc Minh… tớ thích cậu”.
Hạ Nhược Tuyết bất ngờ tỏ tình.
“Đây là lần thứ hai tớ tỏ tình rồi, đừng từ chối tớ nữa, được không?”
“Cho dù cậu chỉ thích tớ… một tháng…”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ, anh đang định lên tiếng.
“Phụt!”
Tiếng có người rơi xuống nước vang lên, gây tiếng động rất lớn.
Diệp Bắc Minh nhìn về phía bên này, thấy một bóng người quen thuộc đang giãy dụa dưới nước!
“Ngư Ấu Vy?”
Dưới nước lan ra một mảng máu đỏ, cô ta đã bị thương.
Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu: “Nhược Tuyết, đợi tớ một lát”.
Vút người lên.
Nhảy vào trong hồ Hộ Thành.
Anh dẫm chân lên mặt nước, lướt về phía Ngư Ấu Vy như chuồn chuồn đạp nước.
Lúc này, có ba người đàn ông đứng bên hồ, đều là thực lực cấp tông sư!
Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh, liền cười lạnh lùng một tiếng: “Cút!”
“Muốn cút thì cũng là các người cút!”
Diệp Bắc Minh dậm chân trên mặt nước, sau khi tóm được Ngư Ấu Vy liền nhảy lên trên bờ.
“Muốn chết đây mà!”
Một tông sư võ đạo trong đó tung một quyền đến mang theo luồng gió gào thét!
Phập!
Diệp Bắc Minh ôm Ngư Ấu Vy, đá một cú.
“Phụt!”
Phun ra máu tươi, tên tông sư võ đạo này bị đá chết.
Hai người còn lại hít khí lạnh, quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh ôm Ngư Ấu Vy đuổi theo: “Muốn chạy hả?”
Phập phập!
Anh tung ra hai cú đá khiến họ bị thương nặng, rồi lạnh giọng hỏi: “Các người là ai?”
“Xèo xèo!”
Đột nhiên, toàn thân hai tông sư này run lên, miệng sùi bọt trắng chết.
“Trúng độc?”
Diệp Bắc Minh nhìn ra bọn họ đã cắn vỡ thuốc độc ngậm trong miệng.
Anh cũng mặc kệ hai người họ, kiểm tra thương thích của Ngư Ấu Vy.
Ở vị trí lồng ngực của cô ta có hai cái lỗ đang chảy máu tươi.
Phụt! Phụt!
Diệp Bắc Minh lấy kim châm ra cắm vào huyệt đạo cầm máu.
Ngư Ấu Vy mở mắt, phát hiện là Diệp Bắc Minh: “Diệp… Bắc Minh… là anh?”
“Đừng nói gì, bây giờ cô rất yếu”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Chương 164: Nhẫn trữ vật
Roẹt!
Anh xé rách áo của Ngư Ấu Vy, lấy thuốc cầm máu cho cô ta.
Hôm qua trị thương cho Hạ Nhược Tuyết, đan dược còn thừa được anh cất vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Lúc này giơ tay lên là có thể lấy ra.
Ngư Ấu Vy giay dụa muốn đứng lên!
Chân mềm nhũn, lại nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Tôi đã điều tra được thông tin mà anh cần... một... chưa đến một tuần, năm ngày, trong năm ngày... tôi hoàn thành được lời hứa của tôi...”
Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc: “Cô chỉ vì việc này mà mất nửa cái mạng hả?”
Ngư Ấu Vy cắn răng.
“Tôi đã nói, tôi không nợ anh gì hết!”
Cô ta lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi: “Cái này, là mẹ anh để lại”.
Kiểu dáng cổ xưa.
Sang trọng hoa lệ.
Bên trên còn có một hình phượng hoàng.
Vừa nhìn là biết đồ của phụ nữ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng truyền âm: “Nhẫn trữ vật? Cậu nhóc, mẹ cậu không phải là người bình thường đâu”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Nhẫn trữ vật, đó là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đó là một loại kỹ thuật mở ra không gian trong chiếc nhẫn để chứa đồ vật”.
“Cậu có thể hiểu không gian của nhẫn trữ vật giống như không gian trong ngọc bội tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nguyên lý gần như nhau”.
“Nhưng không gian trong nhẫn không to bằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục”.
Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.
Bên trong chiếc nhẫn có một khoảng không gian.
Có thể chứa đồ vật.
Giống như ngọc bội mà mẹ để lại, bên trong có một tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Làm thế nào để mở được thứ này?”
Diệp Bắc Minh ổn định thương tích cho Ngư Ấu Vy.
Rồi gọi cho Vạn Lăng Phong, bảo ông ta đến xử lý việc bên này.
Rồi anh ngồi nghiên cứu nhẫn trữ vật ở một bên trong lúc chờ đợi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Sử dụng thứ này cần phải thần niệm”.
“Đối với người luyện võ, bắt đầu tiến vào cảnh giới võ tông, mới có thể có thần niệm”.
“Không có thần niệm, thì không thể mở được nhẫn trữ vật”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Vậy sao?”
“Nhưng”.
“Nhưng cái gì?”
“Tôi là ai chứ? Bắt đầu từ lúc chúng ta ràng buộc với nhau, thì cậu đã có thần niệm rồi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể cảm nhận được mọi thứ trong phạm vị bán kính năm trăm mét, hơn nữa, còn có thể nhìn rõ được cảnh giới võ đạo của người khác, đó chính là sức mạnh của thần niệm”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Thì ra là vậy.
“Đeo nhẫn trữ vật lên tay đi”.
“Sau đó tĩnh tâm, thần niệm kết nối với chiếc nhẫn”.
Diệp Bắc Minh làm theo.
Tất cả mọi thứ bên trong nhẫn trữ vật xuất hiện trước mắt anh.
Không gian trong nhẫn trữ vật không lớn, chỉ khoảng ba bốn mét vuông.
Diệp Bắc Minh nhìn những thứ bên trong mà ngẩn người.
Là một vài bộ quần áo và đồ chơi trẻ con.
Diệp Bắc Minh động ý niệm, những bộ quần áo này xuất hiện trong tay anh.
Đường may hơi gượng gạo, không khó nhìn ra, là do một người phụ nữ khâu từng đường kim mũi chỉ.
“Mẹ…”
Diệp Bắc Minh đỏ hoe đôi mắt.
Bên trên có khí tức của mẹ.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau dùng vạn lý truy tông đi!”
Diệp Bắc Minh nhỏ một giọt máu lên trên.
Một lát sau.
Không có phản ứng gì.
“Tại sao lại như vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi sớm đã đoán được, thứ nhất, thực lực của cậu không đủ, cho dù dùng vạn lý truy tông, cũng chỉ có thể truy tìm được trong khoảng bán kính một ngàn dặm”.
“Thứ hai, mẹ của cậu chưa chắc đã ở trong phạm vi bán kính một ngàn dặm”.
“Cậu nhóc, muốn tìm mẹ cậu, đầu tiên là nâng cao thực lực trước, thực lực được tăng lên, thì sức mạnh của cậu cũng tăng lên”.
Đến lúc đó dùng vạn lý truy tông tìm mẹ của cậu, chỉ cần một ý nghĩ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Cất gọn tất cả quần áo.
Bỗng nhiên, một chiếc chìa khóa trong chiếc nhẫn thu hút sự chú ý của Diệp Bắc Minh.
Một ý nghĩ, chìa khóa xuất hiện trong tay.
Nhìn kiểu dáng của chìa khóa, là sản phẩm công nghiệp hiện đại.
Bên trên chiếc chìa khóa mạ vàng còn có con số 256.
“Nó có ý gì?”
…
Vạn Lăng Phong chạy đến với tốc độ nhanh nhất.
Thi thể của ba tông sư võ đạo được Vạn Lăng Phong đưa đi xử lý.
Nhân tiện điều tra rõ ràng thân phận của họ.
Ngư Ấu Vy được đưa đến phủ Diệp dưỡng thương.
Với y thuật của Diệp Bắc Minh, Ngư Ấu Vy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Người đau khổ duy nhất là Hạ Nhược Tuyết, cô ta lại tỏ tình thất bại.
Nhưng, tối nay cũng coi như rất thành công, dù sao đã hôn được Diệp Bắc Minh.
Nửa đêm.
Ngư Ấu Vy tỉnh lại.
Một giọng nói vang lên: “Cô tỉnh rồi à”.
Soạt!
Ngư Ấu Vy giật nảy mình giống như con mèo.
Cảnh giác nhìn xung quanh.
Khi cô ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, Diệp Bắc Minh ngồi ở chỗ không xa, mới thở nhẹ nhõm: “Anh lại cứu tôi lần nữa”.
Diệp Bắc Minh không nhiều lời, giơ ba ngón tay ra: “Ba câu hỏi”.
“Thứ nhất, làm sao cô có được chiếc nhẫn của mẹ tôi?”
“Thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai? Tại sao truy sát cô?”
“Thứ ba, cô đã điều tra được gì?”
Ngư Ấu Vy cũng trả lời dứt khoát: “Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên của anh trước, chiếc nhẫn này là tôi ngẫu nhiên phát hiện được trong một vụ án lớn khi kiểm tra một số tài liệu về Giang Nam hai mươi ba năm trước”.
“Lúc đó vụ án này rất chấn động, hình như hai mươi ba năm trước, Sotheby's tổ chức một hội đấu giá”.
“Lúc đó người của giới võ đạo tranh nhau một số đan dược, ra tay tàn sát, thương vong nghiêm trọng!”
“Lúc đó gần một phần ba số người trong bảng xếp hạng tông sư võ đạo Á Châu chết”.
Diệp Bắc Minh hơi kích động trong lòng.
Có lẽ chính là lần mẹ bị bao vây tấn công!
Ngư Ấu Vy nói tiếp: “Câu hỏi thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai, tôi cũng không biết”.
“Sau khi tôi vào Giang Nam, bọn họ đột ngột xuất hiện muốn giết tôi”.
“Câu hỏi thứ ba, bố mẹ nuôi của anh đúng là bị đổ oan, người mà năm năm trước giết nhà họ Diệp anh, không phải là bọn cướp bóc, mà là hai võ giả cấp thiên”.
“Tôi tìm được phòng hồ sơ của Long tổ, từ trong đó tìm được ghi chép vụ án của nhà họ Diệp năm năm trước”.
“Không phải Long tổ không biết chuyện của nhà anh, mà là lựa chọn coi như không biết”.
Cô ta hít sâu một hơi.
“Diệp Bắc Minh, xin lỗi, là tôi đổ oan cho anh”.
“Còn có một chuyện”.
Diệp Bắc Minh nhìn Ngư Ấu Vy: “Chuyện gì?”
Giọng hơi căng thẳng của hai cô gái vang lên.
“Là tôi”.
Cửa phòng được mở ra.
Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến mới thở nhẹ nhõm.
Họ nhìn ra ngoài phòng, phát hiện không có ai khác ngoài Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Nhược Tuyết, cậu ở lại Kim Lăng tạm thời không được an toàn lắm”.
“Về Giang Nam đi, ở Giang Nam, tớ có thể cho người bảo vệ hai người”.
Tôn Thiến suồng sã nói: “Hả?”
“Bảo chúng tôi đến Giang Nam ư?”
“Vậy công việc của chúng tôi phải làm thế nào, chúng tôi làm ở công ty my phẩm, bây giờ đã là nhà thiết kế cấp cao rồi, nếu bỏ đi, tất cả công sức trước đây coi như uổng phí rồi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, nói: “Thế này đi, tôi mở một công ty, cho hai cô quản lý”.
“Giai đoạn đầu đầu tư một tỷ, hai cô có thể tự do phát triển”.
“Một tỷ?”
Tôn Thiến ngẩn người.
Hạ Nhược Tuyết cũng sợ giật mình.
Tôn Thiến vô cùng kích động, lắc cánh tay của Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, chúng ta phát tài rồi! Ha ha ha, chúng ta phát tài rồi”.
Không đợi Hạ Nhược Tuyết nói gì.
Tôn Thiến liền lấy điện thoại gọi cho sếp xin nghỉ việc.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Diệp Bắc Minh đưa Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến về phủ Diệp ở Giang Nam.
Vạn Lăng Phong được biết Diệp Bắc Minh quay về, lập tức chạy đến: “Tham kiến chủ nhân!”
“Chiến thần Lăng Phong, Vạn Lăng Phong?”
“Chủ nhân?”
Tô Mạc Già rất kinh ngạc.
Tôn Thiến cũng sợ lè lưỡi.
Hạ Nhược Tuyết lại nhìn Diệp Bắc Minh một cách sâu sắc, trong đôi mắt lóe lên vẻ khác thường.
Diệp Bắc Minh bảo Tô Mạc Già dẫn hai cô gái đi nghỉ ngơi.
Còn mình dẫn Vạn Lăng Phong vào trong mật thất.
Mật thất sâu ba mươi mét dưới lòng đất.
Đổ bê tông chắc chắn.
Sau khi đóng cửa, Diệp Bắc Minh lâp tức dặn dò Vạn Lăng Phong chăm sóc tốt Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến.
Rồi hỏi tình hình của Hầu Tử.
Vạn Lăng Phong cười nói: “Chủ nhân, Vương Khinh Hầu rất tốt”.
“Sau khi anh ta quay về đã mở một nhà hàng đồ nướng, ngày ngày ở bên bố mẹ, vui vẻ hòa thuận”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hầu Tử cũng coi như có khởi đầu tốt.
Anh dặn dò Vạn Lăng Phong, đừng quan tâm quá, để tự Hầu Tử phát triển.
Nếu có khó khăn thì giúp sau.
Vạn Lăng Phong đồng ý.
Diệp Bắc Minh lại bảo ông ta ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược màu đỏ cho Vạn Lăng Phong uống.
Vạn Lăng Phong cũng không nhìn mà nuốt luôn!
“Ông không sợ là thuốc độc à?”
“Chủ nhân, nếu cậu muốn giết tôi thì không cần đến thuốc độc!”
“Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh bật cười.
Rất hài lòng với lòng trung thành của Vạn Lăng Phong, anh không chọn sai người.
“Khoanh chân, ngồi xuống”.
“Rõ”.
Vạn Lăng Phong hơi nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.
Diệp Bắc Minh đi đến sau lưng Vạn Lăng Phong, đưa tay ra đập một chưởng.
Ầm ầm!
Trong tích tắc, khí thế cả người Vạn Lăng Phong bành trướng lên!
Gân cốt kinh mạch toàn thân lốp ba lốp bốp chấn rung, xương cốt vang lên rắc rắc.
Lúc này, khí tức cả người Vạn Lăng Phong cuồn cuộn ào ra như nước lũ vỡ đê.
Cả mật thất chấn rung, giống như bão táp ập đến.
Phải đến ba phút, khí tức bùng phát ra từ trong người Vạn Lăng Phong mới dừng lại: “Việc này… đây… thực lực của tôi… làm sao có thể?”
Toàn thân Vạn Lăng Phong run lên!
Hoàn toàn ngây ngốc.
Ông ta lại từ cảnh giới đại tông sư đỉnh phong được Diệp Bắc Minh đánh một chưởng tiến vào cảnh giới Võ Linh!
Võ Linh!
Cảnh giới mà ông ta khao khát từ lâu.
Đó là một đường ngăn cách, rất nhiều đại tông sư cả đời cũng không thể tiến vào cảnh giới Võ Linh.
Vạn Lăng Phong òa khóc, rơi nước mắt xúc động: “Chủ nhân, ân tình của cậu như cha mẹ sinh thành! Cái mạng của Vạn Lăng Phong là của cậu!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, lần trước tôi hồi phục kinh mạch cho ông, sớm muộn ông cũng có thể tiến vào cảnh giới Võ Linh”.
“Tôi cho ông uống một viên đan ngưng khí, đả thông kinh mạch cho ông, cho nên mới khiến mọi việc suôn sẻ”.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên.
Ba viên thuốc màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Cầm lấy”.
Mấy viên đan ngưng khí này đã không có hiệu quả với anh.
Uống vào cũng không thể tăng thực lực.
“Soạt!”
Vạn Lăng Phong hít khí lạnh.
Là chiến thần Lăng Phong, thống soái đại quân một triệu hai trăm ngàn người của hành tỉnh Đông Nam, vừa nhìn là nhận ra vật này.
Đan dược!
Hơn nữa còn là đan dược cực phẩm!
“Cậu cho tôi?”
Vạn Lăng Phong kích động, toàn thân run lên.
Hai chân của vị chiến thần này suýt mềm nhũn.
Một viên đan cực phẩm, tùy tiện bán đấu giá cũng được giá trên trăm triệu.
Đan dược cực phẩm, hàng trăm triệu cũng có khả năng!
Mười mấy viên đan dược cộng lại, ít nhất cũng giá trị hàng chục tỷ.
“Đan ngưng khí, có thể khiến trong vòng nửa năm ông có thể tiến vào cảnh giới Võ Vương”, Diệp Bắc Minh nói.
“Cái gì?”
Vạn Lăng Phong lại chấn hãi.
Nửa năm?
Võ Vương!
Vãi!
Đó là Võ Vương đấy!
Lúc này, Vạn Lăng Phong kích động đến mức muốn thịt nát xương tan, đi chết ngay lập tức vì Diệp Bắc Minh.
Trong lòng ông ta vô cùng hưng phấn, biết mình đã lựa chọn đúng! Từ lúc ông ta quỳ xuống, nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, đã là lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.
Nếu không nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, kinh mạch của ông ta làm sao có thể hồi phục?
Làm sao có thể tiến vào cảnh giới Võ Linh?
Làm sao có thể có đan dược cực phẩm?
Có lẽ cả đời này chỉ là một chiến thần Lăng Phong, cho đến chết cũng ở bên rìa quyền lực của Long Quốc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, vỗ vai Vạn Lăng Phong: “Đừng kích động, ông nâng cao thực lực cho tốt, tôi đến Long Đô một chuyến, giết mấy người”.
Vạn Lăng Phong ngẩn người, vội nói: “Chủ nhân, sợ rằng cậu sẽ không đi Long Đô nữa”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Có chuyện gì?”
Vạn Lăng Phong ngưng trọng nói: “Sáng nay tôi nhận được tin, đang định báo cáo với cậu thì cậu về”.
“Thuộc hạ của tôi điều tra được thông tin, hai mươi ba năm trước, sau khi mẹ của cậu sinh hạ cậu, rời khỏi Long Đô, hình như đã đến Hương Đảo”.
Chương 163: Tỏ tình lần thứ hai
“Hương Đảo?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Vạn Lăng Phong gật đầu: “Đúng thế, sau khi mẹ của cậu đến Hương Đảo, đã tìm thương hội Hội Phong”.
“Thương hội Hội Phong?”
“Bắt đầu từ hai trăm năm trước thương hội Hội Phong đã kinh doanh ngân hàng và tiền gửi, giống như kiểu tiệm cầm đồ thời cổ đại”.
“Chúng tôi nghi ngờ mẹ của cậu đã gửi đồ ở thương hội Hội Phong”, Vạn Lăng Phong nói.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Mẹ đã gửi đồ gì?
“Được rồi, tôi biết rồi, ông tu luyện cho tốt, cho người tiếp tục điều tra”.
Diệp Bắc Minh quay người đi ra khỏi mật thất.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, cung kính trả lời một tiếng, rồi mau chóng đi theo.
…
Trong phòng.
Tôn Thiến giống như đang nằm mơ vậy: “Nhược Tuyết, tốt quá rồi, chúng ta có công ty của mình rồi”.
“Diệp Bắc Minh này rất được mà, ấy vậy mà bỏ ra một tỷ lập công ty cho cậu”.
“Ha ha ha, sau này chúng ta giàu rồi!”
“Tớ muốn mua một căn nhà lớn, tớ muốn mua siêu xe…”
“Mình muốn thật nhiều thật nhiều trai đẹp!”
Tôn Thiến hưng phấn nói.
Hạ Nhược Tuyết đưa tay ấn lên trán của cô ta: “Câu nghiêm túc chút đi”.
“Hi hi, tớ không nghiêm túc đấy”.
Tôn Thiến vòng tay ôm Hạ Nhược Tuyết, vùi đầu vào lồng ngực cô ấy: “Tớ phải tìm bảy anh chàng đẹp trai, tối nào cũng ngủ cùng tớ, ngày nào cũng lật thẻ bài”.
*Lật thẻ bài: xuất phát từ các hoàng đế Trung Hoa xưa chọn phi tần để thị tẩm mỗi đêm. Trước mỗi bữa tối, quan thái giám sẽ chuẩn bị các thẻ bài có ghi tên từng phi tần. Hoàng đế chọn ai thì sẽ lật úp thẻ bài của người đó, và phi tần được chọn sẽ được gọi vào hầu hạ vua suốt bữa tối và buổi đêm.
Hạ Nhược Tuyết trừng mắt thật to.
Cô ấy biết cô bạn này chỉ nói cho sướng mồm.
Trên thực tế cô ta giống cô, vẫn là cô gái trong trắng.
“Sờ lung tung gì thế hả?”
“Hi hi hi, tớ cứ muốn sờ đấy, to thế này mà Diệp Bắc Minh đó lại không ăn thịt cậu, thật lãng phí quá! Vậy để tớ”, Tôn Thiến nhào đến.
“A!”
Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, hai người đùa cười ầm ĩ.
Hai cô gái véo ngực, véo eo, véo chân của nhau.
Kêu la hò hét.
Tút tút tút!
Bỗng nhiên, điện thoại của Hạ Nhược Tuyết đổ chuông.
“Được rồi, đừng đùa nữa, có điện thoại này”.
Hạ Nhược Tuyết nhận điện.
Phía bên kia điện thoại vang lên giọng của một người phụ nữ, vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết lập tức biến sắc: “Mẹ…”
Tôn Thiến cũng dừng cười đùa, kinh ngạc nhìn Hạ Nhược Tuyết.
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết lạnh giọng nói: “Con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng chơi chán rồi chứ?”
“Tìm hai người đóng giả bố mẹ của mình, học cấp ba ở Giang Nam, rồi đến Trung Hải học đại học, rất vui phải không?”
“Tháng sau là mừng thọ tám mươi tuổi ông nội con, con phải quay về”.
“Chuyện của con, gia đình đã sắp xếp”.
Hạ Nhược Tuyết cắn răng, kiên cường nói: “Tại sao?”
“Mẹ à, cuộc sống của con, con tự quyết định”.
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Con không quyết định được!”
“Đừng tưởng mẹ không biết trong lòng con đang nghĩ gì?”
“Con không thích học võ, mẹ không ép”.
“Nhưng con đừng quên, cuối cùng con vẫn là con gái của nhà họ Hạ Cổ Võ”.
“Diệp Bắc Minh đó, con tưởng mẹ không biết hả?”
Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc: “Mẹ… mẹ…”
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết khẽ cười một tiếng: “Nhược Tuyết, đừng để mẹ phải nói lời cay độc”.
“Mẹ cũng không muốn khiến quan hệ mẹ con trở nên khó xử”.
“Diệp Bắc Minh rất được, gây tiếng vang rất lớn đấy, nhưng so với những thiên tài của gia tộc Cổ Võ, thì cậu ta còn không bằng con chó nhà người ta”.
“Nếu con cứ khăng khăng làm theo ý mình, mẹ dám bảo đảm, ngày mai khi mặt trời mọc, Diệp Bắc Minh sẽ không còn trên đời này”.
Hạ Nhược Tuyết liền tái mặt.
Cô ấy biết gia tộc phía sau mình đáng sợ đến mức nào.
Nắm chặt nắm đấm bất lực.
Sau đó buông ra!
Hạ Nhược Tuyết thỏa hiệp: “Mẹ, cho con thêm một tháng nữa đi”.
“Một tháng sau, con về dự đại thọ tám mươi của ông nội”.
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết bớt giận, mềm mỏng hơn: “Được, Nhược Tuyết, mẹ cho con thêm một tháng, nhớ kỹ, một tháng sau, con không được gặp lại đám người bình thường đó nữa”.
“Vâng”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu.
…
Buổi tối.
Diệp Bắc Minh kiểm tra thương tích cho Hạ Nhược Tuyết.
Chắc chắn sẽ không để lại hậu di chứng.
Quả nhiên Quỷ Môn Thập Tam Châm rất khủng bố!
Hạ Nhược Tuyết đột nhiên đề nghị: “Diệp Bắc Minh, đi dạo cùng tớ được không?”
“Được”.
Diệp Bắc Minh nhận lời.
Hai người rời khỏi phủ Diệp, lái xe đến con đường nhỏ gần Cao Trung.
Nơi này không phồn hoa như trung tâm thành phố, vô cùng yên tĩnh.
Hai người sánh vai bước đi.
Bỗng nhiên, Hạ Nhược Tuyết ôm cổ của Diệp Bắc Minh, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Diệp Bắc Minh ngẩn người, cơ thể cứng đờ.
Anh không ngờ Hạ Nhược Tuyết lại đánh úp đột ngột, hơn nữa… anh cũng không tránh được!
Đúng thế, Hạ Nhược Tuyết hành động quá nhanh.
Ừm, mình không tránh được!
“Diệp Bắc Minh… tớ thích cậu”.
Hạ Nhược Tuyết bất ngờ tỏ tình.
“Đây là lần thứ hai tớ tỏ tình rồi, đừng từ chối tớ nữa, được không?”
“Cho dù cậu chỉ thích tớ… một tháng…”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ, anh đang định lên tiếng.
“Phụt!”
Tiếng có người rơi xuống nước vang lên, gây tiếng động rất lớn.
Diệp Bắc Minh nhìn về phía bên này, thấy một bóng người quen thuộc đang giãy dụa dưới nước!
“Ngư Ấu Vy?”
Dưới nước lan ra một mảng máu đỏ, cô ta đã bị thương.
Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu: “Nhược Tuyết, đợi tớ một lát”.
Vút người lên.
Nhảy vào trong hồ Hộ Thành.
Anh dẫm chân lên mặt nước, lướt về phía Ngư Ấu Vy như chuồn chuồn đạp nước.
Lúc này, có ba người đàn ông đứng bên hồ, đều là thực lực cấp tông sư!
Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh, liền cười lạnh lùng một tiếng: “Cút!”
“Muốn cút thì cũng là các người cút!”
Diệp Bắc Minh dậm chân trên mặt nước, sau khi tóm được Ngư Ấu Vy liền nhảy lên trên bờ.
“Muốn chết đây mà!”
Một tông sư võ đạo trong đó tung một quyền đến mang theo luồng gió gào thét!
Phập!
Diệp Bắc Minh ôm Ngư Ấu Vy, đá một cú.
“Phụt!”
Phun ra máu tươi, tên tông sư võ đạo này bị đá chết.
Hai người còn lại hít khí lạnh, quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh ôm Ngư Ấu Vy đuổi theo: “Muốn chạy hả?”
Phập phập!
Anh tung ra hai cú đá khiến họ bị thương nặng, rồi lạnh giọng hỏi: “Các người là ai?”
“Xèo xèo!”
Đột nhiên, toàn thân hai tông sư này run lên, miệng sùi bọt trắng chết.
“Trúng độc?”
Diệp Bắc Minh nhìn ra bọn họ đã cắn vỡ thuốc độc ngậm trong miệng.
Anh cũng mặc kệ hai người họ, kiểm tra thương thích của Ngư Ấu Vy.
Ở vị trí lồng ngực của cô ta có hai cái lỗ đang chảy máu tươi.
Phụt! Phụt!
Diệp Bắc Minh lấy kim châm ra cắm vào huyệt đạo cầm máu.
Ngư Ấu Vy mở mắt, phát hiện là Diệp Bắc Minh: “Diệp… Bắc Minh… là anh?”
“Đừng nói gì, bây giờ cô rất yếu”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Chương 164: Nhẫn trữ vật
Roẹt!
Anh xé rách áo của Ngư Ấu Vy, lấy thuốc cầm máu cho cô ta.
Hôm qua trị thương cho Hạ Nhược Tuyết, đan dược còn thừa được anh cất vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Lúc này giơ tay lên là có thể lấy ra.
Ngư Ấu Vy giay dụa muốn đứng lên!
Chân mềm nhũn, lại nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Tôi đã điều tra được thông tin mà anh cần... một... chưa đến một tuần, năm ngày, trong năm ngày... tôi hoàn thành được lời hứa của tôi...”
Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc: “Cô chỉ vì việc này mà mất nửa cái mạng hả?”
Ngư Ấu Vy cắn răng.
“Tôi đã nói, tôi không nợ anh gì hết!”
Cô ta lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi: “Cái này, là mẹ anh để lại”.
Kiểu dáng cổ xưa.
Sang trọng hoa lệ.
Bên trên còn có một hình phượng hoàng.
Vừa nhìn là biết đồ của phụ nữ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng truyền âm: “Nhẫn trữ vật? Cậu nhóc, mẹ cậu không phải là người bình thường đâu”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Nhẫn trữ vật, đó là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đó là một loại kỹ thuật mở ra không gian trong chiếc nhẫn để chứa đồ vật”.
“Cậu có thể hiểu không gian của nhẫn trữ vật giống như không gian trong ngọc bội tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nguyên lý gần như nhau”.
“Nhưng không gian trong nhẫn không to bằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục”.
Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.
Bên trong chiếc nhẫn có một khoảng không gian.
Có thể chứa đồ vật.
Giống như ngọc bội mà mẹ để lại, bên trong có một tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Làm thế nào để mở được thứ này?”
Diệp Bắc Minh ổn định thương tích cho Ngư Ấu Vy.
Rồi gọi cho Vạn Lăng Phong, bảo ông ta đến xử lý việc bên này.
Rồi anh ngồi nghiên cứu nhẫn trữ vật ở một bên trong lúc chờ đợi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Sử dụng thứ này cần phải thần niệm”.
“Đối với người luyện võ, bắt đầu tiến vào cảnh giới võ tông, mới có thể có thần niệm”.
“Không có thần niệm, thì không thể mở được nhẫn trữ vật”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Vậy sao?”
“Nhưng”.
“Nhưng cái gì?”
“Tôi là ai chứ? Bắt đầu từ lúc chúng ta ràng buộc với nhau, thì cậu đã có thần niệm rồi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể cảm nhận được mọi thứ trong phạm vị bán kính năm trăm mét, hơn nữa, còn có thể nhìn rõ được cảnh giới võ đạo của người khác, đó chính là sức mạnh của thần niệm”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Thì ra là vậy.
“Đeo nhẫn trữ vật lên tay đi”.
“Sau đó tĩnh tâm, thần niệm kết nối với chiếc nhẫn”.
Diệp Bắc Minh làm theo.
Tất cả mọi thứ bên trong nhẫn trữ vật xuất hiện trước mắt anh.
Không gian trong nhẫn trữ vật không lớn, chỉ khoảng ba bốn mét vuông.
Diệp Bắc Minh nhìn những thứ bên trong mà ngẩn người.
Là một vài bộ quần áo và đồ chơi trẻ con.
Diệp Bắc Minh động ý niệm, những bộ quần áo này xuất hiện trong tay anh.
Đường may hơi gượng gạo, không khó nhìn ra, là do một người phụ nữ khâu từng đường kim mũi chỉ.
“Mẹ…”
Diệp Bắc Minh đỏ hoe đôi mắt.
Bên trên có khí tức của mẹ.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau dùng vạn lý truy tông đi!”
Diệp Bắc Minh nhỏ một giọt máu lên trên.
Một lát sau.
Không có phản ứng gì.
“Tại sao lại như vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi sớm đã đoán được, thứ nhất, thực lực của cậu không đủ, cho dù dùng vạn lý truy tông, cũng chỉ có thể truy tìm được trong khoảng bán kính một ngàn dặm”.
“Thứ hai, mẹ của cậu chưa chắc đã ở trong phạm vi bán kính một ngàn dặm”.
“Cậu nhóc, muốn tìm mẹ cậu, đầu tiên là nâng cao thực lực trước, thực lực được tăng lên, thì sức mạnh của cậu cũng tăng lên”.
Đến lúc đó dùng vạn lý truy tông tìm mẹ của cậu, chỉ cần một ý nghĩ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Cất gọn tất cả quần áo.
Bỗng nhiên, một chiếc chìa khóa trong chiếc nhẫn thu hút sự chú ý của Diệp Bắc Minh.
Một ý nghĩ, chìa khóa xuất hiện trong tay.
Nhìn kiểu dáng của chìa khóa, là sản phẩm công nghiệp hiện đại.
Bên trên chiếc chìa khóa mạ vàng còn có con số 256.
“Nó có ý gì?”
…
Vạn Lăng Phong chạy đến với tốc độ nhanh nhất.
Thi thể của ba tông sư võ đạo được Vạn Lăng Phong đưa đi xử lý.
Nhân tiện điều tra rõ ràng thân phận của họ.
Ngư Ấu Vy được đưa đến phủ Diệp dưỡng thương.
Với y thuật của Diệp Bắc Minh, Ngư Ấu Vy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Người đau khổ duy nhất là Hạ Nhược Tuyết, cô ta lại tỏ tình thất bại.
Nhưng, tối nay cũng coi như rất thành công, dù sao đã hôn được Diệp Bắc Minh.
Nửa đêm.
Ngư Ấu Vy tỉnh lại.
Một giọng nói vang lên: “Cô tỉnh rồi à”.
Soạt!
Ngư Ấu Vy giật nảy mình giống như con mèo.
Cảnh giác nhìn xung quanh.
Khi cô ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, Diệp Bắc Minh ngồi ở chỗ không xa, mới thở nhẹ nhõm: “Anh lại cứu tôi lần nữa”.
Diệp Bắc Minh không nhiều lời, giơ ba ngón tay ra: “Ba câu hỏi”.
“Thứ nhất, làm sao cô có được chiếc nhẫn của mẹ tôi?”
“Thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai? Tại sao truy sát cô?”
“Thứ ba, cô đã điều tra được gì?”
Ngư Ấu Vy cũng trả lời dứt khoát: “Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên của anh trước, chiếc nhẫn này là tôi ngẫu nhiên phát hiện được trong một vụ án lớn khi kiểm tra một số tài liệu về Giang Nam hai mươi ba năm trước”.
“Lúc đó vụ án này rất chấn động, hình như hai mươi ba năm trước, Sotheby's tổ chức một hội đấu giá”.
“Lúc đó người của giới võ đạo tranh nhau một số đan dược, ra tay tàn sát, thương vong nghiêm trọng!”
“Lúc đó gần một phần ba số người trong bảng xếp hạng tông sư võ đạo Á Châu chết”.
Diệp Bắc Minh hơi kích động trong lòng.
Có lẽ chính là lần mẹ bị bao vây tấn công!
Ngư Ấu Vy nói tiếp: “Câu hỏi thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai, tôi cũng không biết”.
“Sau khi tôi vào Giang Nam, bọn họ đột ngột xuất hiện muốn giết tôi”.
“Câu hỏi thứ ba, bố mẹ nuôi của anh đúng là bị đổ oan, người mà năm năm trước giết nhà họ Diệp anh, không phải là bọn cướp bóc, mà là hai võ giả cấp thiên”.
“Tôi tìm được phòng hồ sơ của Long tổ, từ trong đó tìm được ghi chép vụ án của nhà họ Diệp năm năm trước”.
“Không phải Long tổ không biết chuyện của nhà anh, mà là lựa chọn coi như không biết”.
Cô ta hít sâu một hơi.
“Diệp Bắc Minh, xin lỗi, là tôi đổ oan cho anh”.
“Còn có một chuyện”.
Diệp Bắc Minh nhìn Ngư Ấu Vy: “Chuyện gì?”
Bình luận facebook