-
Chương 2424-2425
Chương 2424: Tề điện chủ trở về!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi sẽ làm sao?"
Cửu U nở một nụ cười kỳ lạ: "Người ở Âm Giới, sẽ tìm đủ mọi cách để tìm ra người tu luyện phép tắc Luân Hồi!"
"Đến lúc đó cả đám bọn họ sẽ đến tìm anh, để anh giúp họ luân hồi!"
"Đùa gì vậy, tôi làm gì có cái năng lực đó!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Cho rằng Cửu U đang đùa!
Lúc này, thương thế của Quỷ Vương lại nặng thêm, cô ta hộc ra một ngụm máu!
Dao Trì quan tâm: "Quỷ Vương tỷ tỷ, tỷ còn trụ được không?"
Quỷ Vương yếu ớt cười: "Yên tâm, ta không sao!"
Cô ta nhìn sang Diệp Bắc Minh: "Ngươi còn nợ ta hai ngụm máu, không định quỵt nợ đấy chứ?"
Diệp Bắc Minh nói: "Đương nhiên tôi sẽ giữ lời!"
Quỷ Vương nhào đến chỗ Diệp Bắc Minh: "Bây giờ ta muốn hút!"
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát!
Hai cái răng nanh sắc nhọn cắn vào cổ anh!
Một luồng máu nóng từ vị trí cổ nhanh chóng mất đi!
"Đại tỷ, ngài xong chưa?"
Một khắc đồng hồ trôi qua!
Diệp Bắc Minh không nhịn được nhắc nhở!
Ánh mắt Quỷ Vương mơ màng, nhưng miệng vẫn cắn chặt, còn lẩm bẩm: "Đừng vội, để ta hút thêm lúc nữa!"
Diệp Bắc Minh hơi cạn lời: "Đại tỷ, đây là máu của tôi đấy!"
"Vả lại, lúc trước tôi bảo là bảo cho ngài hút hai lần!"
"Ngài hút một lần như này, thì ngang với mấy chục lần rồi!"
Quỷ Vương vẫn không chịu nhè ra: "Ta mặc kệ! Chỉ cần bổn vương chưa nhè ra, thì vẫn tính là một lần!"
Diệp Bắc Minh: "..."
Cảm nhận máu trong người!
Đang không ngừng mất đi!
Anh thấy hơi chóng mặt!
Lúc trước, dù có bị thương nặng cỡ nào, anh cũng chưa từng mất nhiều máu như này!
Dao Trì nhíu mày: "Hình như cậu ta không ổn thật rồi đấy, Quỷ Vương, đủ rồi!"
Cô ấy đích thân ra tay, cưỡng chế tách hai người ra!
Thương thế của Qủy Vương gần như đã khỏi hẳn, cô ta hơi lưu luyến chép miệng: "Ăn no rồi! Cảm ơn nhé, ngươi còn nợ ta một lần!"
Diệp Bắc Minh có chút cạn lời!
Với cái kiểu hút này, lần sau anh còn không bị hút khô à?
Dao Trì nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu không sao chứ? Ta thấy huyết khí của cậu sắp cạn rồi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không sao, tốc độ tái tạo của máu Hỗn Độn nhanh lắm!"
"Cùng lắm là nửa canh giờ, tôi sẽ hồi phục hoàn toàn!"
Quỷ Vương khẽ lẩm bẩm một câu: "Hồi phục nhanh thế á? Biết vậy mình hút chậm chút, thế thì có thể hút mãi rồi!"
Hả?
Dao Trì và Diệp Bắc Minh cùng quay đầu lại, nhìn Quỷ Vương chằm chằm!
Quỷ Vương hơi ngại ngùng!
Đột nhiên, nhẫn trữ vật của Diệp Bắc Minh khẽ rung lên, anh nghĩ thầm rồi bảo: "Tôi còn chút việc, phải đi xử lý trước đây!"
"Cậu đi đâu?"
Dao Trì vừa hỏi xong.
Diệp Bắc Minh đã biến mất khỏi tầm mắt!
...
Côn Luân Điện, trong căn thạch thất đang thờ bức họa của điện chủ đời đầu tiên.
Cổ Kim Khứ khoanh chân ngồi xếp bằng, tay cầm mẫu thạch Hỗn Độn!
Quanh người, khí Hỗn Độn cuồn cuộn, trên đỉnh đầu ông ta còn có một luồng đạo vận đang lưu chuyển!
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Bên ngoài thạch thất, trên trời đang dần ngưng tụ một đám mây lôi kiếp tám màu!
Lão giả đang hộ pháp cho Cổ Kim Khứ mở mắt ra, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn trời: "Lôi vân đến thật rồi, chẳng lẽ ngươi sắp tiến vào cảnh giới Đại Đế cấp ba thật sao!"
Trong mắt ông ta lóe lên vẻ khó tin!
Cổ Kim Khứ quát một tiếng: "Đừng nói nhảm, tiếp tục hộ pháp!"
"Bất kể là ai, cũng không được để hắn ảnh hưởng đến tôi!"
Vừa nói xong câu này, một bóng người từ xa bay vụt tới!
Đứng trước cửa thạch thất.
Người đó ngẩng đầu nhìn lôi vân trên đỉnh đầu, sau đó cười lạnh: "Còn độ kiếp à? Cổ Kim Khứ, thấy bổn điện chủ trở về, còn không mau ra bái kiến!"
Giọng của Tề Thương Lan vang lên như sấm!
"Phá cho ta!"
Một ngón tay điểm ra!
Ong!
Đám mây lôi kiếp trên bầu trời tan đi, một tia đạo vận độ kiếp mới ngưng tụ ban nãy cũng tiêu tán!
Cánh cửa căn thạch thất của điện chủ đời đầu, ầm ầm mở ra.
Cổ Kim Khứ mặt mũi sa sầm đi ra ngoài: "Tề Thương Lan!"
Tề Thương Lan quát: "To gan, Cổ Kim Khứ!"
"Ngươi chỉ là một trưởng lão của Côn Luân Điện, thế mà dám gọi thẳng tên của bổn điện chủ?"
Cổ Kim Khứ cười khẩy: "Ngươi là điện chủ? Thế ta là ai?"
"Ngươi chỉ là điện chủ đời trước, thời đại của ngươi đã qua rồi!"
"Ta, Cổ Kim Khứ, mới là điện chủ đời này của Côn Luân Điện!"
Tề Thương Lan bật cười: "Vậy sao?"
"Ngươi hỏi họ xem, ai mới là điện chủ?"
Cổ Kim Khứ nhìn ra sau lưng Tề Thương Lan!
Hơn trăm vị trưởng lão của Côn Luân Điện, tất cả đều đứng hết sau lưng ông ta, ai nấy vẻ mặt nghiêm nghị!
Họ đồng thanh hô to: "Chúng tôi ủng hộ Tề điện chủ!"
Một lão giả còn đứng ra nói: "Cổ Kim Khứ, ông vốn chỉ là đại trưởng lão của Côn Luân Điện, sau khi Tề điện chủ mất tích, ông mới tạm giữ chức điện chủ!"
"Bao nhiêu năm qua, ông vẫn không tìm ra tung tích của Tề điện chủ, ông cũng không xứng tiếp tục nắm quyền điện chủ của Côn Luân Điện nữa!"
"Nay, Tề điện chủ đã về, Cổ Kim Khứ, ông cũng quay lại làm đại trưởng lão của ông đi!"
"Đúng vậy, vị trí đại trưởng lão vẫn còn trống đấy!"
"Bây giờ, hội trưởng lão chúng tôi tuyên bố, Tề Thương Lan, Tề điện chủ đã trở về!"
"Bắt đầu từ bây giờ, Cổ Kim Khứ sẽ là đại trưởng lão của Côn Luân Điện, và không còn đảm nhiệm chức quyền điện chủ nữa!"
Mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng tiến lên!
Cổ Kim Khứ tức đỏ cả mặt: "Lão Lưu, tôi đối xử với ông không bạc chứ?"
Lão Lưu lắc đầu: "Đại trưởng lão, đang nói chuyện công việc, sao lại nói đến bạc hay không bạc ở đây?"
"Ông!"
Trán Cổ Kim Khứ nổi đầy gân xanh, ông ta nhìn sang một người khác: "Bạch trưởng lão, ông vào được Đại Đế cấp một, là nhờ có tôi giúp ông!"
Bạch trưởng lão nói: "Đại trưởng lão, ông nói vậy là không đúng rồi!"
"Lúc ông nắm quyền điện chủ, ông dùng tài nguyên của Côn Luân Điện để tôi đột phá cảnh giới Đại Đế cấp một!"
"Đây là công ơn của Côn Luân Điện, sao lại tính cho ông chứ?"
"Được!"
Cổ Kim Khứ nheo mắt!
Ông ta lạnh lùng nhìn người thứ ba: "Lão Chu, ông thì sao?"
Lão Chu tỏ vẻ nghi hoặc: "Tôi cái gì? Chẳng lẽ đại trưởng lão cũng có ơn với tôi à?"
"Được lắm, được lắm!"
Cổ Kim Khứ tức quá hóa cười, cứ thế đứng gật đầu: "Nếu Côn Luân Điện này đã không cần tôi nữa, vậy tôi cũng chẳng thèm tiếp tục ở lại đây!"
"Lão Hứa, lão Dương, lão Tuyết, lão Tống, lão Tề, chúng ta đi!"
Ông ta truyền âm ra ngoài!
Không có bất cứ hồi âm nào!
Lão Chu mỉm cười: "Đại trưởng lão, ngài đừng lãng phí thời gian nữa!"
"Mấy người đó có khả năng phản bội Côn Luân Điện, hiện tại họ không được tiếp xúc với người bên ngoài!"
Con ngươi Cổ Kim Khứ co rút!
Giây tiếp theo.
Lưng ông ta toát mồ hôi lạnh!
Hỏng rồi!
Họ đang nhằm vào ông ta!
Ông ta không do dự nữa, ông ta nhìn Tề Thương Lan một cái: "Coi như các ngươi giỏi! Toàn thể nhà họ Cổ, một khắc đồng hồ sau tập trung ở cổng tây thành Côn Khư!"
"Lão già, ông còn ngây ra đấy làm gì? Chúng ta đi!"
Ông ta ra khỏi Côn Luân Điện, đầu cũng không ngoảnh lại!
Một lão giả chạy ra từ trong thạch thất, theo Cổ Kim Khứ rời đi!
Tề Thương Lan thấy vậy, đi vào thạch thất.
Ông ta lấy một cục đá truyền âm ở trong túi ra, rót thần lực vào: "Chủ nhân, Cổ Kim Khứ đã rời khỏi Côn Luân Điện!"
"Người nhà họ Cổ, một khắc đồng hồ sau sẽ tập trung ở cổng tây thành Côn Khư!"
"Giống như những gì ngài dự đoán!"
Bên kia, Diệp Bắc Minh đang ở tầng hai của một khách điếm nào đấy, bên ngoài cổng tây thành Côn Khư!
Anh nhìn về phía cổng thành: "Chuẩn bị một chút, tiễn ông ta lên đường!"
Chương 2425: Sinh ra từ hỗn độn, diệt vong bởi hỗn độn!
Một khắc đồng hồ sau.
Mấy nghìn thành viên cốt lõi của nhà họ Cổ đã tập trung ngoài cổng Tây, thành Côn Khư!
"Gia chủ, có chuyện gì vậy?"
"Lúc nãy nhận được thông tin, hình như đang có việc rất gấp!"
"Sao tự nhiên lại muốn toàn thể nhà họ Cổ rời khỏi Côn Luân Điện?"
Mấy nghìn thành viên cốt lõi của nhà họ Cổ đều mang vẻ nghi hoặc: "Hay là gia chủ đã tìm thấy tổ địa nhà họ Cổ trong truyền thuyết rồi?"
Lời này vừa thốt ra.
"Thật sao?"
"Tốt quá rồi, chúng ta sắp được về tổ địa nhà họ Cổ rồi!"
Mọi người nhà họ Cổ rất phấn khởi.
Tổ địa nhà họ Cổ đã thất lạc hàng tỷ năm, nên họ mới buộc phải nương nhờ vào Côn Luân Điện, nếu có thể tìm được tổ địa nhà họ Cổ, cộng với những lợi ích mà họ thu được từ Côn Luân Điện suốt bao năm qua, chắc chắn họ có thể dựng nên một gia tộc đỉnh cấp!
Nhưng mặt mày Cổ Kim Khứ lại sa sầm lại: "Còn tìm tổ địa ư? Nhà họ Cổ chúng ta đang đứng trước thời khắc sinh tử đây này!"
Nụ cười trên mặt mọi người nhà họ Cổ cứng lại!
Nét mặt đầy khó tin!
"Gia chủ, chuyện này là sao?"
"Sao chúng ta lại đang ở thời khắc sinh tử?"
"Gia chủ, ông đùa đúng không?"
Mấy thanh niên nói.
Một lão giả cấp lão tổ nhà họ Cổ, nhíu mày bảo: "Kim Khứ, ngươi là điện chủ Côn Luân Điện cơ mà?"
"Ai mà to gan vậy, dám đe dọa nhà họ Cổ chúng ta?"
"Hãy dùng sức mạnh của Côn Luân Điện, diệt cả tộc hắn đi!"
Lão giả nói năng khí thế ngất trời!
Xem ra những năm qua, họ đã không ít lần dùng danh tiếng của Côn Luân Điện để tác oai tác quái!
Nét mặt Cổ Kim Khứ rất xấu: "Thập Thất tổ, hiện nay mối đe dọa lớn nhất đối với chúng ta chính là Côn Luân Điện!"
"Cái gì?"
Thập Thất tổ sững sờ.
Những người khác nhà họ Cổ cũng ngây người đứng yên tại chỗ!
Thập Thất tổ không nhịn được hỏi: "Kim Khứ, rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Chẳng phải ngươi là Điện chủ Côn Luân Điện sao? Sao Côn Luân Điện lại uy hiếp được ngươi?"
Cổ Kim Khứ nhìn về phía trong thành: "Không còn thời gian giải thích nữa, hiện giờ ta không còn là điện chủ Côn Luân Điện nữa, chúng ta tạm rời khỏi phạm vị thế lực của Côn Luân Điện trước đã rồi nói!"
"Nếu không vì tình huống cấp bách, thì sao ta lại bỏ lại cơ nghiệp hàng chục tỷ năm nhà họ Cổ chứ!"
"Những người khác ta không lo được nữa, các ngươi đều là những thành viên cốt lõi của nhà họ Cổ, chúng ta phải bảo toàn thực lực!"
Nét mặt mọi người nhà họ Cổ biến đổi liên tục!
Cổ Kim Khứ không còn là điện chủ Côn Luân Điện nữa?
Mất đi che chở của Côn Luân Điện, vừa nghĩ tới những kẻ thù khác!
Mọi người mặt mũi tái nhợt!
"Thế còn chờ gì nữa?"
"Không còn sự che chở của Côn Luân Điện, nếu những kẻ thù kia mà tìm đến..."
"Đi mau!"
Giọng của một số người không kìm được run rẩy.
Cổ Kim Khứ lại an ủi một câu: "Mọi người yên tâm, ta đã âm thầm chuẩn bị một chỗ an thân ở Thiên Vực từ trước đó rồi!"
"Chỉ cần mọi người đến được Thiên Vực, là có thể kê cao gối mà ngủ!"
Thập Thất tổ nói: "Việc này không thể chậm trễ, mọi người mau đi thôi!"
Mọi người nhà họ Cổ lập tức bay lên trời, bay về một phía nào đó.
Một canh giờ sau.
Trong một sơn cốc bí mật.
Xung quanh quanh năm bị sương mù bao phủ dày đặc, còn có nhiều khí độc!
Khu vực trung tâm sơn cốc, có một truyền tống trận cổ xưa.
Đường Kính khoảng trăm mét, nhìn những phù văn bên trên, phỏng chừng nó là truyền tống trận cấp vị diện!
"Được rồi, mọi người đã an toàn!"
Lúc này, Cổ Kim Khứ mới thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ cần ta kích hoạt truyền tống trận này, mọi người sẽ được truyền tống đến Thiên Vực ngay!"
"Côn Luân Điện sẽ không còn là mối đe dọa với chúng ta nữa!"
Mọi người nhà họ Cổ cũng thả lỏng.
"Cổ Kim Khứ, tôi thấy thôi ông đừng đi Thiên Vực nữa, chỗ này phong cảnh được mà, vừa khéo làm mồ chôn cho nhà họ Cổ các ông luôn!" Một giọng nói cao vút vang lên.
Vang vọng trong sơn cốc đầy khí độc và sương mù!
"Kẻ nào đấy? Lăn ra đây!"
Nét mặt mọi người u ám, cả đám nhìn về phía phát ra giọng nói.
Một tiếng bước chân thong thả vang lên.
Chỉ sau vài nhịp thở, một thanh niên lạnh lùng xuất hiện trước mắt mọi người!
"Diệp Bắc Minh!"
Cổ Kim Khứ nheo mắt, sát khí nổ ra ầm ầm: "Ngươi đến một mình?"
Diệp Bắc Minh đáp: "Ông nghĩ sao?"
Anh vừa dứt lời, Cổ Kim Khứ đã cảm nhận được một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt, ông ta vô thức tung một chưởng về phía bên trái mình!
Khí tức của Đại Đế cấp hai bùng nổ!
Phanh! Một tiếng nổ vang lên, một bóng người xuất hiện ngay cuối quyền phong!
"Ơ! Phản ứng cũng nhanh đấy, đáng tiếc, chỉ là Đại Đế cấp hai thôi!"
Thiên Huyền Tử nhếch môi cười, ánh mắt hiện lên vẻ trêu tức!
Một bàn tay chộp tới, nhắm thẳng vào lồng ngực Cổ Kim Khứ!
"Cút!"
Cổ Kim Khứ gào lên giận dữ.
Tiếc là, ông ta chỉ là Đại Đế cấp hai, đánh với Thiên Huyền Tử đại đế cấp ba, ông ta kém hơn một cảnh giới, trên ngực đã lộ ra một cái lỗ khủng bố!
Xương sườn gãy răng rắc bảy tám cái, thê thảm bay ngược ra sau!
"Tộc trưởng!"
Mọi người nhà họ Cổ kinh hãi.
Cổ Kim Khứ đang định bò dậy!
Bóng người thứ hai xuất hiện!
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang vàng chóe xoẹt qua!
Cổ Kim Khứ vô thức giơ tay lên đỡ, chỉ nghe một tiếng 'phập' trầm muộn vang lên, ông ta hét thảm một tiếng, bàn tay đã bị kiếm khí vàng chém đứt!
"A..."
Kiếm thứ hai bổ tới!
Lưỡi kiếm lướt ngang qua đầu gối Cổ Kim Khứ, phập! phập! hai tiếng.
Đôi chân ông ta đứt lìa từ giữa, thê thảm quỳ trên mặt đất!
Hoa Thất Tuyệt nhấc chân, dẫm lên vai Cổ Kim Khứ, ép đầu ông ta sát đất: "Chủ nhân, Cổ Kim Khứ đã bị khống chế!"
"Chủ nhân? Hoa Thất Tuyệt... ông đường đường là Đại đế cấp ba, ông lại đi gọi cậu ta là chủ nhân?"
Cổ Kim Khứ chấn động!
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới: "Nói đi, tại sao ông muốn giết tôi?"
Dù đã trở thành tù nhân, Cổ Kim Khứ lại cười to: "Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, tôi muốn giết cậu thì giết thôi, việc gì phải thích cho cậu?"
"Cậu muốn giết thì giết, lắm lời thế làm gì?"
"Nhưng tôi phải nhắc cậu một câu, tôi là cha của Yên Tuyết, cậu thích con bé còn gì?"
"Cậu nghĩ, nếu Yên Tuyết biết cậu giết tôi, liệu con bé có hận cậu không? Hửm?"
Mặt đầy tự tin!
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Cũng chỉ là một bộ xương thôi mà!"
"Cô ta cũng không phải nữ nhân của tôi, nếu dám có ý đồ giết tôi, tôi sẽ giết cô ta ngay!"
Nụ cười của Cổ Kim Khứ cứng lại!
Kế đánh vào tâm lý thất bại rồi!
Ông ta có linh cảm!
Diệp Bắc Minh không nói đùa!
Anh dám làm thật đấy!
"Tôi không có kiên nhẫn gì đâu, tôi hỏi ông lần cuối, tại sao muốn giết tôi?"
"Tôi có thể cho cậu biết, nhưng cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện..." Cổ Kim Khứ còn chưa nói hết câu.
"Ông thấy tôi nể mặt ông đúng không?"
Diệp Bắc Minh chợt quát to!
Gào!
Tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, cái đầu Cổ Kim Khứ bay lên, lìa khỏi xác!
Một chân đạp đầu ông ta xuống đất: "Nói!"
"Gia chủ!"
Mấy chục thanh niên nhà họ Cổ xông lên.
Thiên Huyền Tử hừ lạnh một tiếng, phất tay tung một chưởng, mấy người lập tức nổ thành huyết vụ!
"Đừng qua đây! Các ngươi là hy vọng sau này của nhà họ Cổ, nhất định phải sống sót!" Cổ Kim Khứ quát.
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười nhạt: "Ồ, hóa ra ông quan tâm những người này à!"
Giọng Cổ Kim Khứ run run: "Diệp Bắc Minh... cậu... cậu muốn làm gì?"
Diệp Bắc Minh nói: "Thiên Huyền Tử, bắt đầu từ bây giờ!"
"Cứ mỗi hơi thở giết một người nhà họ Cổ, cho đến khi Cổ Kim Khứ trả lời câu hỏi của tôi mới thôi!"
"Lúc tôi nói câu này, chắc là qua năm hơi thở rồi nhỉ?"
Thiên Huyền Tử cười nhẹ: "Chủ nhân, ít nhất cũng qua mười hơi thở rồi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Vậy thì giết mười tên!"
"Vâng!"
Thiên Huyền Tử chẳng thèm phí lời, một phát nhảy vào đám người nhà họ Cổ!
Ông ta vung tay tung một chưởng nghiền áp qua!
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp...
Mười mấy bóng người nổ thành huyết vụ ngay tại chỗ!
"Không... đừng mà! Đừng làm hại tộc nhân của tôi, tôi nói, tôi nói hết!" Cổ Kim Khứ suy sụp: "Tổ tiên nhà họ Cổ có một tiên đoán, nhà họ Cổ sinh ra từ hỗn độn, diệt vong bởi hỗn độn!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi sẽ làm sao?"
Cửu U nở một nụ cười kỳ lạ: "Người ở Âm Giới, sẽ tìm đủ mọi cách để tìm ra người tu luyện phép tắc Luân Hồi!"
"Đến lúc đó cả đám bọn họ sẽ đến tìm anh, để anh giúp họ luân hồi!"
"Đùa gì vậy, tôi làm gì có cái năng lực đó!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Cho rằng Cửu U đang đùa!
Lúc này, thương thế của Quỷ Vương lại nặng thêm, cô ta hộc ra một ngụm máu!
Dao Trì quan tâm: "Quỷ Vương tỷ tỷ, tỷ còn trụ được không?"
Quỷ Vương yếu ớt cười: "Yên tâm, ta không sao!"
Cô ta nhìn sang Diệp Bắc Minh: "Ngươi còn nợ ta hai ngụm máu, không định quỵt nợ đấy chứ?"
Diệp Bắc Minh nói: "Đương nhiên tôi sẽ giữ lời!"
Quỷ Vương nhào đến chỗ Diệp Bắc Minh: "Bây giờ ta muốn hút!"
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát!
Hai cái răng nanh sắc nhọn cắn vào cổ anh!
Một luồng máu nóng từ vị trí cổ nhanh chóng mất đi!
"Đại tỷ, ngài xong chưa?"
Một khắc đồng hồ trôi qua!
Diệp Bắc Minh không nhịn được nhắc nhở!
Ánh mắt Quỷ Vương mơ màng, nhưng miệng vẫn cắn chặt, còn lẩm bẩm: "Đừng vội, để ta hút thêm lúc nữa!"
Diệp Bắc Minh hơi cạn lời: "Đại tỷ, đây là máu của tôi đấy!"
"Vả lại, lúc trước tôi bảo là bảo cho ngài hút hai lần!"
"Ngài hút một lần như này, thì ngang với mấy chục lần rồi!"
Quỷ Vương vẫn không chịu nhè ra: "Ta mặc kệ! Chỉ cần bổn vương chưa nhè ra, thì vẫn tính là một lần!"
Diệp Bắc Minh: "..."
Cảm nhận máu trong người!
Đang không ngừng mất đi!
Anh thấy hơi chóng mặt!
Lúc trước, dù có bị thương nặng cỡ nào, anh cũng chưa từng mất nhiều máu như này!
Dao Trì nhíu mày: "Hình như cậu ta không ổn thật rồi đấy, Quỷ Vương, đủ rồi!"
Cô ấy đích thân ra tay, cưỡng chế tách hai người ra!
Thương thế của Qủy Vương gần như đã khỏi hẳn, cô ta hơi lưu luyến chép miệng: "Ăn no rồi! Cảm ơn nhé, ngươi còn nợ ta một lần!"
Diệp Bắc Minh có chút cạn lời!
Với cái kiểu hút này, lần sau anh còn không bị hút khô à?
Dao Trì nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu không sao chứ? Ta thấy huyết khí của cậu sắp cạn rồi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không sao, tốc độ tái tạo của máu Hỗn Độn nhanh lắm!"
"Cùng lắm là nửa canh giờ, tôi sẽ hồi phục hoàn toàn!"
Quỷ Vương khẽ lẩm bẩm một câu: "Hồi phục nhanh thế á? Biết vậy mình hút chậm chút, thế thì có thể hút mãi rồi!"
Hả?
Dao Trì và Diệp Bắc Minh cùng quay đầu lại, nhìn Quỷ Vương chằm chằm!
Quỷ Vương hơi ngại ngùng!
Đột nhiên, nhẫn trữ vật của Diệp Bắc Minh khẽ rung lên, anh nghĩ thầm rồi bảo: "Tôi còn chút việc, phải đi xử lý trước đây!"
"Cậu đi đâu?"
Dao Trì vừa hỏi xong.
Diệp Bắc Minh đã biến mất khỏi tầm mắt!
...
Côn Luân Điện, trong căn thạch thất đang thờ bức họa của điện chủ đời đầu tiên.
Cổ Kim Khứ khoanh chân ngồi xếp bằng, tay cầm mẫu thạch Hỗn Độn!
Quanh người, khí Hỗn Độn cuồn cuộn, trên đỉnh đầu ông ta còn có một luồng đạo vận đang lưu chuyển!
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Bên ngoài thạch thất, trên trời đang dần ngưng tụ một đám mây lôi kiếp tám màu!
Lão giả đang hộ pháp cho Cổ Kim Khứ mở mắt ra, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn trời: "Lôi vân đến thật rồi, chẳng lẽ ngươi sắp tiến vào cảnh giới Đại Đế cấp ba thật sao!"
Trong mắt ông ta lóe lên vẻ khó tin!
Cổ Kim Khứ quát một tiếng: "Đừng nói nhảm, tiếp tục hộ pháp!"
"Bất kể là ai, cũng không được để hắn ảnh hưởng đến tôi!"
Vừa nói xong câu này, một bóng người từ xa bay vụt tới!
Đứng trước cửa thạch thất.
Người đó ngẩng đầu nhìn lôi vân trên đỉnh đầu, sau đó cười lạnh: "Còn độ kiếp à? Cổ Kim Khứ, thấy bổn điện chủ trở về, còn không mau ra bái kiến!"
Giọng của Tề Thương Lan vang lên như sấm!
"Phá cho ta!"
Một ngón tay điểm ra!
Ong!
Đám mây lôi kiếp trên bầu trời tan đi, một tia đạo vận độ kiếp mới ngưng tụ ban nãy cũng tiêu tán!
Cánh cửa căn thạch thất của điện chủ đời đầu, ầm ầm mở ra.
Cổ Kim Khứ mặt mũi sa sầm đi ra ngoài: "Tề Thương Lan!"
Tề Thương Lan quát: "To gan, Cổ Kim Khứ!"
"Ngươi chỉ là một trưởng lão của Côn Luân Điện, thế mà dám gọi thẳng tên của bổn điện chủ?"
Cổ Kim Khứ cười khẩy: "Ngươi là điện chủ? Thế ta là ai?"
"Ngươi chỉ là điện chủ đời trước, thời đại của ngươi đã qua rồi!"
"Ta, Cổ Kim Khứ, mới là điện chủ đời này của Côn Luân Điện!"
Tề Thương Lan bật cười: "Vậy sao?"
"Ngươi hỏi họ xem, ai mới là điện chủ?"
Cổ Kim Khứ nhìn ra sau lưng Tề Thương Lan!
Hơn trăm vị trưởng lão của Côn Luân Điện, tất cả đều đứng hết sau lưng ông ta, ai nấy vẻ mặt nghiêm nghị!
Họ đồng thanh hô to: "Chúng tôi ủng hộ Tề điện chủ!"
Một lão giả còn đứng ra nói: "Cổ Kim Khứ, ông vốn chỉ là đại trưởng lão của Côn Luân Điện, sau khi Tề điện chủ mất tích, ông mới tạm giữ chức điện chủ!"
"Bao nhiêu năm qua, ông vẫn không tìm ra tung tích của Tề điện chủ, ông cũng không xứng tiếp tục nắm quyền điện chủ của Côn Luân Điện nữa!"
"Nay, Tề điện chủ đã về, Cổ Kim Khứ, ông cũng quay lại làm đại trưởng lão của ông đi!"
"Đúng vậy, vị trí đại trưởng lão vẫn còn trống đấy!"
"Bây giờ, hội trưởng lão chúng tôi tuyên bố, Tề Thương Lan, Tề điện chủ đã trở về!"
"Bắt đầu từ bây giờ, Cổ Kim Khứ sẽ là đại trưởng lão của Côn Luân Điện, và không còn đảm nhiệm chức quyền điện chủ nữa!"
Mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng tiến lên!
Cổ Kim Khứ tức đỏ cả mặt: "Lão Lưu, tôi đối xử với ông không bạc chứ?"
Lão Lưu lắc đầu: "Đại trưởng lão, đang nói chuyện công việc, sao lại nói đến bạc hay không bạc ở đây?"
"Ông!"
Trán Cổ Kim Khứ nổi đầy gân xanh, ông ta nhìn sang một người khác: "Bạch trưởng lão, ông vào được Đại Đế cấp một, là nhờ có tôi giúp ông!"
Bạch trưởng lão nói: "Đại trưởng lão, ông nói vậy là không đúng rồi!"
"Lúc ông nắm quyền điện chủ, ông dùng tài nguyên của Côn Luân Điện để tôi đột phá cảnh giới Đại Đế cấp một!"
"Đây là công ơn của Côn Luân Điện, sao lại tính cho ông chứ?"
"Được!"
Cổ Kim Khứ nheo mắt!
Ông ta lạnh lùng nhìn người thứ ba: "Lão Chu, ông thì sao?"
Lão Chu tỏ vẻ nghi hoặc: "Tôi cái gì? Chẳng lẽ đại trưởng lão cũng có ơn với tôi à?"
"Được lắm, được lắm!"
Cổ Kim Khứ tức quá hóa cười, cứ thế đứng gật đầu: "Nếu Côn Luân Điện này đã không cần tôi nữa, vậy tôi cũng chẳng thèm tiếp tục ở lại đây!"
"Lão Hứa, lão Dương, lão Tuyết, lão Tống, lão Tề, chúng ta đi!"
Ông ta truyền âm ra ngoài!
Không có bất cứ hồi âm nào!
Lão Chu mỉm cười: "Đại trưởng lão, ngài đừng lãng phí thời gian nữa!"
"Mấy người đó có khả năng phản bội Côn Luân Điện, hiện tại họ không được tiếp xúc với người bên ngoài!"
Con ngươi Cổ Kim Khứ co rút!
Giây tiếp theo.
Lưng ông ta toát mồ hôi lạnh!
Hỏng rồi!
Họ đang nhằm vào ông ta!
Ông ta không do dự nữa, ông ta nhìn Tề Thương Lan một cái: "Coi như các ngươi giỏi! Toàn thể nhà họ Cổ, một khắc đồng hồ sau tập trung ở cổng tây thành Côn Khư!"
"Lão già, ông còn ngây ra đấy làm gì? Chúng ta đi!"
Ông ta ra khỏi Côn Luân Điện, đầu cũng không ngoảnh lại!
Một lão giả chạy ra từ trong thạch thất, theo Cổ Kim Khứ rời đi!
Tề Thương Lan thấy vậy, đi vào thạch thất.
Ông ta lấy một cục đá truyền âm ở trong túi ra, rót thần lực vào: "Chủ nhân, Cổ Kim Khứ đã rời khỏi Côn Luân Điện!"
"Người nhà họ Cổ, một khắc đồng hồ sau sẽ tập trung ở cổng tây thành Côn Khư!"
"Giống như những gì ngài dự đoán!"
Bên kia, Diệp Bắc Minh đang ở tầng hai của một khách điếm nào đấy, bên ngoài cổng tây thành Côn Khư!
Anh nhìn về phía cổng thành: "Chuẩn bị một chút, tiễn ông ta lên đường!"
Chương 2425: Sinh ra từ hỗn độn, diệt vong bởi hỗn độn!
Một khắc đồng hồ sau.
Mấy nghìn thành viên cốt lõi của nhà họ Cổ đã tập trung ngoài cổng Tây, thành Côn Khư!
"Gia chủ, có chuyện gì vậy?"
"Lúc nãy nhận được thông tin, hình như đang có việc rất gấp!"
"Sao tự nhiên lại muốn toàn thể nhà họ Cổ rời khỏi Côn Luân Điện?"
Mấy nghìn thành viên cốt lõi của nhà họ Cổ đều mang vẻ nghi hoặc: "Hay là gia chủ đã tìm thấy tổ địa nhà họ Cổ trong truyền thuyết rồi?"
Lời này vừa thốt ra.
"Thật sao?"
"Tốt quá rồi, chúng ta sắp được về tổ địa nhà họ Cổ rồi!"
Mọi người nhà họ Cổ rất phấn khởi.
Tổ địa nhà họ Cổ đã thất lạc hàng tỷ năm, nên họ mới buộc phải nương nhờ vào Côn Luân Điện, nếu có thể tìm được tổ địa nhà họ Cổ, cộng với những lợi ích mà họ thu được từ Côn Luân Điện suốt bao năm qua, chắc chắn họ có thể dựng nên một gia tộc đỉnh cấp!
Nhưng mặt mày Cổ Kim Khứ lại sa sầm lại: "Còn tìm tổ địa ư? Nhà họ Cổ chúng ta đang đứng trước thời khắc sinh tử đây này!"
Nụ cười trên mặt mọi người nhà họ Cổ cứng lại!
Nét mặt đầy khó tin!
"Gia chủ, chuyện này là sao?"
"Sao chúng ta lại đang ở thời khắc sinh tử?"
"Gia chủ, ông đùa đúng không?"
Mấy thanh niên nói.
Một lão giả cấp lão tổ nhà họ Cổ, nhíu mày bảo: "Kim Khứ, ngươi là điện chủ Côn Luân Điện cơ mà?"
"Ai mà to gan vậy, dám đe dọa nhà họ Cổ chúng ta?"
"Hãy dùng sức mạnh của Côn Luân Điện, diệt cả tộc hắn đi!"
Lão giả nói năng khí thế ngất trời!
Xem ra những năm qua, họ đã không ít lần dùng danh tiếng của Côn Luân Điện để tác oai tác quái!
Nét mặt Cổ Kim Khứ rất xấu: "Thập Thất tổ, hiện nay mối đe dọa lớn nhất đối với chúng ta chính là Côn Luân Điện!"
"Cái gì?"
Thập Thất tổ sững sờ.
Những người khác nhà họ Cổ cũng ngây người đứng yên tại chỗ!
Thập Thất tổ không nhịn được hỏi: "Kim Khứ, rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Chẳng phải ngươi là Điện chủ Côn Luân Điện sao? Sao Côn Luân Điện lại uy hiếp được ngươi?"
Cổ Kim Khứ nhìn về phía trong thành: "Không còn thời gian giải thích nữa, hiện giờ ta không còn là điện chủ Côn Luân Điện nữa, chúng ta tạm rời khỏi phạm vị thế lực của Côn Luân Điện trước đã rồi nói!"
"Nếu không vì tình huống cấp bách, thì sao ta lại bỏ lại cơ nghiệp hàng chục tỷ năm nhà họ Cổ chứ!"
"Những người khác ta không lo được nữa, các ngươi đều là những thành viên cốt lõi của nhà họ Cổ, chúng ta phải bảo toàn thực lực!"
Nét mặt mọi người nhà họ Cổ biến đổi liên tục!
Cổ Kim Khứ không còn là điện chủ Côn Luân Điện nữa?
Mất đi che chở của Côn Luân Điện, vừa nghĩ tới những kẻ thù khác!
Mọi người mặt mũi tái nhợt!
"Thế còn chờ gì nữa?"
"Không còn sự che chở của Côn Luân Điện, nếu những kẻ thù kia mà tìm đến..."
"Đi mau!"
Giọng của một số người không kìm được run rẩy.
Cổ Kim Khứ lại an ủi một câu: "Mọi người yên tâm, ta đã âm thầm chuẩn bị một chỗ an thân ở Thiên Vực từ trước đó rồi!"
"Chỉ cần mọi người đến được Thiên Vực, là có thể kê cao gối mà ngủ!"
Thập Thất tổ nói: "Việc này không thể chậm trễ, mọi người mau đi thôi!"
Mọi người nhà họ Cổ lập tức bay lên trời, bay về một phía nào đó.
Một canh giờ sau.
Trong một sơn cốc bí mật.
Xung quanh quanh năm bị sương mù bao phủ dày đặc, còn có nhiều khí độc!
Khu vực trung tâm sơn cốc, có một truyền tống trận cổ xưa.
Đường Kính khoảng trăm mét, nhìn những phù văn bên trên, phỏng chừng nó là truyền tống trận cấp vị diện!
"Được rồi, mọi người đã an toàn!"
Lúc này, Cổ Kim Khứ mới thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ cần ta kích hoạt truyền tống trận này, mọi người sẽ được truyền tống đến Thiên Vực ngay!"
"Côn Luân Điện sẽ không còn là mối đe dọa với chúng ta nữa!"
Mọi người nhà họ Cổ cũng thả lỏng.
"Cổ Kim Khứ, tôi thấy thôi ông đừng đi Thiên Vực nữa, chỗ này phong cảnh được mà, vừa khéo làm mồ chôn cho nhà họ Cổ các ông luôn!" Một giọng nói cao vút vang lên.
Vang vọng trong sơn cốc đầy khí độc và sương mù!
"Kẻ nào đấy? Lăn ra đây!"
Nét mặt mọi người u ám, cả đám nhìn về phía phát ra giọng nói.
Một tiếng bước chân thong thả vang lên.
Chỉ sau vài nhịp thở, một thanh niên lạnh lùng xuất hiện trước mắt mọi người!
"Diệp Bắc Minh!"
Cổ Kim Khứ nheo mắt, sát khí nổ ra ầm ầm: "Ngươi đến một mình?"
Diệp Bắc Minh đáp: "Ông nghĩ sao?"
Anh vừa dứt lời, Cổ Kim Khứ đã cảm nhận được một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt, ông ta vô thức tung một chưởng về phía bên trái mình!
Khí tức của Đại Đế cấp hai bùng nổ!
Phanh! Một tiếng nổ vang lên, một bóng người xuất hiện ngay cuối quyền phong!
"Ơ! Phản ứng cũng nhanh đấy, đáng tiếc, chỉ là Đại Đế cấp hai thôi!"
Thiên Huyền Tử nhếch môi cười, ánh mắt hiện lên vẻ trêu tức!
Một bàn tay chộp tới, nhắm thẳng vào lồng ngực Cổ Kim Khứ!
"Cút!"
Cổ Kim Khứ gào lên giận dữ.
Tiếc là, ông ta chỉ là Đại Đế cấp hai, đánh với Thiên Huyền Tử đại đế cấp ba, ông ta kém hơn một cảnh giới, trên ngực đã lộ ra một cái lỗ khủng bố!
Xương sườn gãy răng rắc bảy tám cái, thê thảm bay ngược ra sau!
"Tộc trưởng!"
Mọi người nhà họ Cổ kinh hãi.
Cổ Kim Khứ đang định bò dậy!
Bóng người thứ hai xuất hiện!
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang vàng chóe xoẹt qua!
Cổ Kim Khứ vô thức giơ tay lên đỡ, chỉ nghe một tiếng 'phập' trầm muộn vang lên, ông ta hét thảm một tiếng, bàn tay đã bị kiếm khí vàng chém đứt!
"A..."
Kiếm thứ hai bổ tới!
Lưỡi kiếm lướt ngang qua đầu gối Cổ Kim Khứ, phập! phập! hai tiếng.
Đôi chân ông ta đứt lìa từ giữa, thê thảm quỳ trên mặt đất!
Hoa Thất Tuyệt nhấc chân, dẫm lên vai Cổ Kim Khứ, ép đầu ông ta sát đất: "Chủ nhân, Cổ Kim Khứ đã bị khống chế!"
"Chủ nhân? Hoa Thất Tuyệt... ông đường đường là Đại đế cấp ba, ông lại đi gọi cậu ta là chủ nhân?"
Cổ Kim Khứ chấn động!
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới: "Nói đi, tại sao ông muốn giết tôi?"
Dù đã trở thành tù nhân, Cổ Kim Khứ lại cười to: "Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, tôi muốn giết cậu thì giết thôi, việc gì phải thích cho cậu?"
"Cậu muốn giết thì giết, lắm lời thế làm gì?"
"Nhưng tôi phải nhắc cậu một câu, tôi là cha của Yên Tuyết, cậu thích con bé còn gì?"
"Cậu nghĩ, nếu Yên Tuyết biết cậu giết tôi, liệu con bé có hận cậu không? Hửm?"
Mặt đầy tự tin!
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Cũng chỉ là một bộ xương thôi mà!"
"Cô ta cũng không phải nữ nhân của tôi, nếu dám có ý đồ giết tôi, tôi sẽ giết cô ta ngay!"
Nụ cười của Cổ Kim Khứ cứng lại!
Kế đánh vào tâm lý thất bại rồi!
Ông ta có linh cảm!
Diệp Bắc Minh không nói đùa!
Anh dám làm thật đấy!
"Tôi không có kiên nhẫn gì đâu, tôi hỏi ông lần cuối, tại sao muốn giết tôi?"
"Tôi có thể cho cậu biết, nhưng cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện..." Cổ Kim Khứ còn chưa nói hết câu.
"Ông thấy tôi nể mặt ông đúng không?"
Diệp Bắc Minh chợt quát to!
Gào!
Tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, cái đầu Cổ Kim Khứ bay lên, lìa khỏi xác!
Một chân đạp đầu ông ta xuống đất: "Nói!"
"Gia chủ!"
Mấy chục thanh niên nhà họ Cổ xông lên.
Thiên Huyền Tử hừ lạnh một tiếng, phất tay tung một chưởng, mấy người lập tức nổ thành huyết vụ!
"Đừng qua đây! Các ngươi là hy vọng sau này của nhà họ Cổ, nhất định phải sống sót!" Cổ Kim Khứ quát.
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười nhạt: "Ồ, hóa ra ông quan tâm những người này à!"
Giọng Cổ Kim Khứ run run: "Diệp Bắc Minh... cậu... cậu muốn làm gì?"
Diệp Bắc Minh nói: "Thiên Huyền Tử, bắt đầu từ bây giờ!"
"Cứ mỗi hơi thở giết một người nhà họ Cổ, cho đến khi Cổ Kim Khứ trả lời câu hỏi của tôi mới thôi!"
"Lúc tôi nói câu này, chắc là qua năm hơi thở rồi nhỉ?"
Thiên Huyền Tử cười nhẹ: "Chủ nhân, ít nhất cũng qua mười hơi thở rồi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Vậy thì giết mười tên!"
"Vâng!"
Thiên Huyền Tử chẳng thèm phí lời, một phát nhảy vào đám người nhà họ Cổ!
Ông ta vung tay tung một chưởng nghiền áp qua!
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp...
Mười mấy bóng người nổ thành huyết vụ ngay tại chỗ!
"Không... đừng mà! Đừng làm hại tộc nhân của tôi, tôi nói, tôi nói hết!" Cổ Kim Khứ suy sụp: "Tổ tiên nhà họ Cổ có một tiên đoán, nhà họ Cổ sinh ra từ hỗn độn, diệt vong bởi hỗn độn!"
Bình luận facebook