Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133-134
Chương 133: Long Quốc xuất hiện yêu nghiệt
Chuyện này nếu cứ để như vậy, nhà họ Quân về sau làm sao đứng được ở Trung Hải?
Quân Kiếm Phong quyết định dùng tính mạng bảo vệ uy nghiêm của nhà họ Quân!
Ba ngày sau, nếu Diệp Bắc Minh đến võ đài, ông ta có thể cầm chắc đánh chết Diệp Bắc Minh.
Nếu Diệp Bắc Minh không đi, vậy thì tương đương tuyên bố cho toàn thiên hạ biết Diệp thiếu soái anh sợ nhà họ Quân!
Cứ như vậy, nhà họ Quân không những không tổn thất, uy danh còn cao thêm một tầng.
Không hổ là hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải, trong thời gian ngắn ngủi đã nghĩ đến cách phá thế cục này!
Diệp Bắc Minh trong nháy mắt hiểu ra, anh gật đầu: “Quân Kiếm Phong là nhân vật lớn!”
“Thiếu soái, Quân Kiếm Phong thực lực Võ Linh đỉnh phong, e rằng anh không phải đối thủ của ông ta”, Tô Mạc Già vội vàng nhắc nhở: “Chuyện này tôi sẽ giúp anh xử lý”.
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Không cần, ba ngày sau, tôi đi đến chỗ hẹn”.
“Cái gì? Thiếu soái, anh…”
Tô Mạc Già ngây người.
Trợn tròn mắt!
Mặc dù cô ta cũng nghe nói Diệp Bắc Minh đại triển thần uy ở Long Đô.
Chuyện ở dạ tiệc từ thiện cô ta gần như biết hết.
Nhưng Diệp Bắc Minh muốn khiêu chiến Quân Kiếm Phong, điều này không thể nào!
Nhìn đám người Diệp Bắc Minh rời khỏi đại sứ quán Hùng Quốc.
Sắc mặt Bruce Rudolf trong nháy mắt trầm xuống, thấp giọng nói: “Mau, gửi điện đến ngài Tổng thống, Long Quốc… xuất hiện yêu nghiệt!”
Sau khi đám người Dư Thiên Long rời khỏi đại sứ quán Long Quốc.
Sắc mặt bọn họ đen đến đáng sợ!
Giống như ăn phải con ruồi vậy.
Một tướng quân, hai thiếu úy, vậy mà lại không có tư cách dự thính?
Đúng là quá nhục nhã!
“Chú Dư, Diệp Bắc Minh đó thật sự là thiếu soái sao?”, Đường Văn Quân mở miệng phá vỡ yên lặng.
Dương Huyên Hách hồn bay phách lạc: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
“Diệp Bắc Minh này rốt cuộc có tài đức gì?”
“Chẳng lẽ hắn là con riêng của Diệp Lăng Tiêu?”
“Dù hắn là con riêng của Diệp Lăng Tiêu thì cũng không có khả năng!”
Đám người Long Hồn kinh hãi!
Dư Thiên Long giận dữ nói: “Im miệng, Diệp quân thần là người cậu có thể nói bậy bạ?”
Dương Huyên Hách biết mình nói sai, lập tức ngậm miệng.
...
Rời khỏi đại sứ quán Hùng Quốc.
Sau khi Diệp Bắc Minh lên xe, Hầu Tử vội vàng hỏi những gì anh đã trải qua trong mấy năm nay.
Diệp Bắc Minh coi Hầu Tử là anh em, cũng không giấu giếm.
Liền kể chuyện mình bái sư ở núi Côn Luân, sau đó trở về.
Sau khi Hầu Tử nghe xong, không khỏi thổn thức: “Anh Diệp, những gì anh trải qua trong năm năm nay còn xuất sắc hơn cả cuộc đời của tôi”.
“Bây giờ cũng là thiếu soái rồi, còn tôi chẳng làm nên trò trống gì”.
Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta: “Hầu Tử, đừng nản chí, tương lai còn rất dài”.
“Tiếp theo có dự định gì không?”
Hầu Tử thở dài: “Anh Diệp, thù đã báo rồi”.
“Trong lòng tôi bây giờ trống rỗng, tôi chuẩn bị trở về Giang Nam”.
“Mấy năm nay ở Trung Hải chả làm nên trò trống gì”.
“Bố mẹ tôi vẫn đang ở Giang Nam, tôi muốn trở về báo hiếu họ”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Cho dù Hầu Tử có quyết định gì, anh đều ủng hộ.
Sau khi đưa Hầu Tử về thu dọn xong đồ đạc.
Diệp Bắc Minh lại đích thân tiễn anh đến trạm tàu cao tốc, tận mắt chứng kiến Hầu Tử rời khỏi mảnh đất đau thương Trung Hải này.
Hầu Tử vừa đi, Diệp Bắc Minh liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Vạn Lăng Phong nghe máy: “Chủ nhân, cậu tìm tôi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi có một người anh em sắp trở về Giang Nam”.
“Anh ấy tên Vương Khinh Hậu”.
“Anh em của cậu?”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc, lập tức từ trên ghế đứng dậy.
Diệp Bắc Minh dặn dò.
Vạn Lăng Phong liên tục gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ âm thâm giúp đỡ cậu ấy, không để cậu ấy biết đâu”.
Sau khi nói xong chuyện của Hầu Tử, Vạn Lăng Phong chuyển chủ đề: “Chủ nhân, tôi cũng định liên hệ với cậu, đúng lúc cậu lại gọi đến”.
“Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, tôi điều tra đã được một chút”.
“Nhà họ Diệp năm đó quả thật có một người phụ nữ đã rời đi, nhưng sau khi bà ta rời khỏi nhà họ Diệp thì đã ra khỏi Long Quốc”.
“Người đó có lẽ là mẹ ruột của cậu!”
Hô hấp Diệp Bắc Minh lập tức dồn dập: “Có đầu mối gì?”
“Chỉ có những thứ này thôi, sau khi bà ta rời khỏi nhà họ Diệp, hình như cũng rời khỏi luôn Long Quốc”.
Vạn Lăng Phong nói.
“Tìm! Tiếp tục tìm cho tôi! Không tiếc bất cứ giá nào!”, Diệp Bắc Minh hạ lệnh.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong trả lời.
Sau khi cúp máy, Tô Mạc Già ở bên cạnh thản nhiên cười nói: “Tiểu sư bá, anh muốn tìm gì vậy?”
“Nói cho tôi biết, tôi có thể giúp anh tìm”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần”.
Tô Mạc Già tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, những gì anh trải qua thật thần kỳ”.
“Anh đối xử quá tốt với người anh em của mình”.
Tô Mạc Già chớp mắt, mặt đầy tò mò.
Cô ta muốn biết Diệp Bắc Minh rốt cuộc có bí mật gì?
Có thể khiến vị sư phụ Long Đô hạ lệnh như vậy, không tiếc bất cứ giá nào phải đảm bảo an toàn cho Diệp Bắc Minh.
“Tiểu sư bá, anh nói đi, có gì cần tôi làm gì không?”
“Nếu không tôi sẽ không thể nào báo cáo kết quả công việc với sư phụ”.
Tô Mạc Già nũng nịu nói.
Ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Hai tay ôm cánh tay anh, bắt đầu lắc.
Làn gió thơm thổi tới!
Tô Mạc Già rất đẹp.
Ngực to chân dài, da trắng mỹ miều!
Tuổi của cô ta có lẽ cũng không hơn mình là bao, nhưng lại là đồ đệ của bát sư tỷ.
Tiểu sư bá mình không thể có ý đồ gì với đồ đệ của sư tỷ đúng chứ?
Diệp Bắc Minh có chút nhức đầu, suy nghĩ một lát, nói ra thành phần dược liệu trên đơn thuốc kia.
Tổng cộng có mấy chục loại thuốc, chắc đủ cho Tô Mạc Già bận bịu một hồi.
“Được”.
Tô Mạc Già cầm điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn, cho người thu thập những dược liệu này.
“Tiểu sư bá, bây giờ điều tôi lo lắng nhất vẫn là trận quyết đấu trên võ đài ba ngày sau giữa anh và Quân Kiếm Phong”, Tô Mạc Già nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh: “Quân Kiếm Phong thật sự không phải trò đùa, ông ta rất mạnh, vô cùng mạnh”.
“Yên tâm”.
Diệp Bắc Minh tự tin cười, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Mạc Già không có cách nào, chỉ đành lái xe về nhà họ Tô.
Tô Mạc Già nhận được một tin nhắn: “Tiểu sư bá, dược liệu anh vừa nói, tôi đã cho người tìm kiếm trong toàn bộ Trung Hải rồi”.
“Gần như đã gom đủ! Chỉ thiếu ba loại dược liệu là cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim!”
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Tô Mạc Già tự tin cười nói: “Đương nhiên, nhà họ Tô tôi có thân phận gì chứ?”
Chương 134: Anh hại tôi thảm rồi
“Ba loại dược liệu cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim vốn rất trân quý, vô cùng hiếm có”.
“Bị một nhân vật thần bí mua hết”.
Ting ting!
Điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
Tô Mạc Già nhìn thấy một cái tên, liền nói cho Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, tra ra được người này”.
“Cô ta tên là Ngụy Yên Nhiên, người của nhà họ Ngụy ở Long Đô, nắm trong tay một xí nghiệp dược phẩm”.
“Dược phẩm Thiên Hương, chủ yếu là mỹ phẩm và sản phẩm bảo vệ sức khỏe”.
Lúc này Diệp Bắc Minh mới nhớ đến Ngụy Yên Nhiên.
Trong buổi họp báo, anh bỏ lại Ngụy Yên Nhiên, một mình đi giải cứu Hầu Tử.
Bây giờ không biết tình hình Ngụy Yên Nhiên thế nào rồi!
...
Trụ sở chính công ty dược phẩm Thiên Hương tại Trung Hải.
Ngụy Yên Nhiên ngồi ở vị trí chủ tịch, một đám cổ đông mặt đen sì dọa người.
Ngụy Tử Khanh ngồi ở vị trí phó tổng, vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Một cổ đông lạnh lùng mở miệng: “Chủ tịch, chuyện hôm nay, cô không cho mọi người một lời giải thích sao?”
“Đan Dưỡng Nhan?”
“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”
“Chủ tịch, sao cô dám nói chuyện này?”
“Còn để một cậu thanh niên chưa từng gặp qua tuyên truyền, cậu ta là người của giới làm đẹp chúng ta?”
“Từ sáng đến giờ, cổ phiếu của dược phẩm Thiên Hương chúng ta sụt giảm mạnh 10%! Bây giờ đã đình chỉ nhãn hiệu rồi!”
“Bây giờ bên ngoài đang sôi sùng sục, các loại tin tức giăng khắp trời! Tất cả mọi người đều đang bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Thiên Hương”.
Đám cổ đông mặt đầy giận dữ.
Toàn là mở miệng chất vấn!
Ngụy Yên Nhiên ngồi đó, cắn đôi môi đỏ mọng, không nói một lời.
Ngụy Tử Khanh liếc mắt.
Một lão cổ đông mở miệng: “Tôi phát động bỏ phiếu bãi nhiệm Ngụy Yên Nhiên khỏi vị trí chủ tịch, đuổi khỏi dược phẩm Thiên Hương, coi như lời cảnh cáo!”
“Đồng thời cho Ngụy Tử Khanh lên chức, đảm nhiệm chức chủ tịch mới của dược phẩm Thiên Hương!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Các lãnh đạo cấp cao của dược phẩm Thiên Hương rối rít giơ tay biểu quyết.
Đối mặt với đám người từng bước ép đến, Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Mọi người gấp cái gì? Sáng hôm nay mới là buổi họp báo!”
“Mục đích là để tuyên truyền hiệu quả của đan Dưỡng Nhan!”
“Ba ngày sau mới là thời gian ra mắt sản phẩm với công chúng”.
“Ba ngày sau, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời”.
“Hôm nay các người đã muốn đuổi tôi khỏi vị trí này rồi, tuyệt đối không thể nào!”
Sau khi để lại những lời này, Ngụy Yên Nhiên đi ra khỏi phòng họp.
Không cho người khác có cơ hội nói chuyện.
Ngụy Tử Khanh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cười lạnh một tiếng: “Tôi chờ cô ba ngày!”
“Cô chỉ có một ít số liệu thí nghiệm, tôi không tin trong ba ngày”.
“Cô có thể làm ra được đan Dưỡng Nhan!”
...
Ngụy Yên Nhiên quay về văn phòng chủ tịch.
Đá rơi giày cao gót.
Cả người mệt lả nằm trên ghế sofa.
Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Một lát sau, trong đầu cô ta hiện lên bóng dáng một người đàn ông.
Khiến tâm tình cô ta không ổn định.
Vừa sùng bái.
Lại oán hận.
Cảm xúc phức tạp không rõ.
Ngụy Yên Nhiên bất đắc dĩ cười khổ: “Diệp Bắc Minh, anh hại tôi thảm rồi”.
“Chủ tịch Ngụy, có người cầu kiến!”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọn nói của thư ký.
“Không gặp, tôi không muốn gặp ai cả”, Ngụy Yên Nhiên rất phiền não.
Thư ký nói: “Anh ta nói mình tên là Diệp Bắc Minh!”
Con ngươi Ngụy Yên Nhiên lập tức sáng lên: “Cái gì? Diệp Bắc Minh, anh ta đến rồi?”
“Mau, mau bảo anh ta đến gặp tôi!”
“Không đúng, tôi đích thân đi đón anh ta!”
Diệp Bắc Minh ở đại sảnh dược phẩm Thiên Hương đợi một lúc.
Ngụy Yên Nhiên nhanh chóng xuất hiện, đưa anh vào phòng làm việc.
Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, bên cạnh đã đặt một bọc vải lớn.
Bên trong tỏa ra mùi thuốc bắc.
Ngụy Yên Nhiên không chờ được liền hỏi: “Diệp Bắc Minh, đan Dưỡng Đan thật sự hữu dụng sao?”
“Đương nhiên hữu dụng, tôi đến đây chính là để nói chuyện này với cô”, Diệp Bắc Minh đáp.
“Sáng nay vì đi vội quá, không nói rõ với cô, chắc hẳn khiến công ty cô khó xử rồi”.
“Coi như là lỗi của tôi, xin lỗi”.
Cái gì?
Người này lại nói xin lỗi.
Ngụy Yên Nhiên có chút sửng sốt.
Theo hiểu biết của cô ta, Diệp Bắc Minh thân phận lai lịch hùng mạnh, chắc hẳn là loại người không coi ai ra gì, trời sinh ngạo mạn.
Anh lại nói xin lỗi!
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Yên Nhiên là lắc đầu: “Không sao, không sao”.
“Cũng do tôi không làm rõ ràng, công hiệu của đan Dưỡng Nhan thật sự mạnh mẽ như vậy?”
“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dược liệu chắc chắn ổn”.
“Nhưng e rằng phòng thí nghiệm cuả cô tạm thời không thể làm ra thứ đồ này”.
“Bởi vì đan Dưỡng Nhan không phải thuốc mỡ thông thường, mà là đan dược”.
Xoẹt!
Ngụy Yên Nhiên không ngồi nổi nữa, trong nháy mắt đứng dậy.
Mắt đẹp trợn tròn!
Miệng há lớn!
Mặt đầy khiếp sợ: “Anh… anh nói gì?”
“Đan Dương Nhan là đan dược?”
“Anh chắc chứ… ực, ực…”
Ngụy Yên Nhiên nuốt mấy ngụm nước miếng: “… Nó là đan dược?”
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: “Dù là đan dược, cô làm gì mà phản ứng lớn thế?”
“Ôi trời ơi”, Ngụy Yên Nhiên biết lần này mình nhặt được bảo vật rồi.
Cô ta kích động đến mức ngực phập phồng, miệng thở hổn hển, kích động nói: “Diệp Bắc Minh, anh biết đan dược có ý là gì không?”
“Loại này trình độ trân quý, quả đúng nghịch thiên!”
“Cho dù là đan dược giá trị thấp nhất cũng khó mà mua được!”
Cô ta mất một lúc lâu mới hồi phục tâm trạng.
Vẫn có chút không dám tin!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tôi mượn phòng thí nghiệm của cô dùng chút, nhiều nhất là ba ngày, tôi luyện ra đan Dưỡng Nhan cho cô”.
...
Mười lăm phút sau.
Ngụy Yên Nhiên vào bên trong phòng thí nghiệm của dược phẩm Thiên Hương.
“Bắt đầu từ bây giờ, mọi người dừng tất cả mọi công việc, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm”.
“Trong ba ngày cấm vào trong”, Ngụy Yên Nhiên hạ lệnh.
Nhân viên thí nghiệm có mặt tại đây liền sững sờ.
Trợ lý tiến lên, mặt đầy bất ngờ: “Chủ tịch, cô làm gì vậy?”
“Chỉ còn ba ngày nữa là công bố sản phẩm đan Dưỡng Nhan rồi”.
“Mọi người không cần tăng tốc nữa, căn bản không làm được đan Dưỡng Nhan đâu”.
Ngụy Yên Nhiên lắc đầu: “Tất cả đi ra ngoài”.
“Dạ”.
Chuyện này nếu cứ để như vậy, nhà họ Quân về sau làm sao đứng được ở Trung Hải?
Quân Kiếm Phong quyết định dùng tính mạng bảo vệ uy nghiêm của nhà họ Quân!
Ba ngày sau, nếu Diệp Bắc Minh đến võ đài, ông ta có thể cầm chắc đánh chết Diệp Bắc Minh.
Nếu Diệp Bắc Minh không đi, vậy thì tương đương tuyên bố cho toàn thiên hạ biết Diệp thiếu soái anh sợ nhà họ Quân!
Cứ như vậy, nhà họ Quân không những không tổn thất, uy danh còn cao thêm một tầng.
Không hổ là hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải, trong thời gian ngắn ngủi đã nghĩ đến cách phá thế cục này!
Diệp Bắc Minh trong nháy mắt hiểu ra, anh gật đầu: “Quân Kiếm Phong là nhân vật lớn!”
“Thiếu soái, Quân Kiếm Phong thực lực Võ Linh đỉnh phong, e rằng anh không phải đối thủ của ông ta”, Tô Mạc Già vội vàng nhắc nhở: “Chuyện này tôi sẽ giúp anh xử lý”.
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Không cần, ba ngày sau, tôi đi đến chỗ hẹn”.
“Cái gì? Thiếu soái, anh…”
Tô Mạc Già ngây người.
Trợn tròn mắt!
Mặc dù cô ta cũng nghe nói Diệp Bắc Minh đại triển thần uy ở Long Đô.
Chuyện ở dạ tiệc từ thiện cô ta gần như biết hết.
Nhưng Diệp Bắc Minh muốn khiêu chiến Quân Kiếm Phong, điều này không thể nào!
Nhìn đám người Diệp Bắc Minh rời khỏi đại sứ quán Hùng Quốc.
Sắc mặt Bruce Rudolf trong nháy mắt trầm xuống, thấp giọng nói: “Mau, gửi điện đến ngài Tổng thống, Long Quốc… xuất hiện yêu nghiệt!”
Sau khi đám người Dư Thiên Long rời khỏi đại sứ quán Long Quốc.
Sắc mặt bọn họ đen đến đáng sợ!
Giống như ăn phải con ruồi vậy.
Một tướng quân, hai thiếu úy, vậy mà lại không có tư cách dự thính?
Đúng là quá nhục nhã!
“Chú Dư, Diệp Bắc Minh đó thật sự là thiếu soái sao?”, Đường Văn Quân mở miệng phá vỡ yên lặng.
Dương Huyên Hách hồn bay phách lạc: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
“Diệp Bắc Minh này rốt cuộc có tài đức gì?”
“Chẳng lẽ hắn là con riêng của Diệp Lăng Tiêu?”
“Dù hắn là con riêng của Diệp Lăng Tiêu thì cũng không có khả năng!”
Đám người Long Hồn kinh hãi!
Dư Thiên Long giận dữ nói: “Im miệng, Diệp quân thần là người cậu có thể nói bậy bạ?”
Dương Huyên Hách biết mình nói sai, lập tức ngậm miệng.
...
Rời khỏi đại sứ quán Hùng Quốc.
Sau khi Diệp Bắc Minh lên xe, Hầu Tử vội vàng hỏi những gì anh đã trải qua trong mấy năm nay.
Diệp Bắc Minh coi Hầu Tử là anh em, cũng không giấu giếm.
Liền kể chuyện mình bái sư ở núi Côn Luân, sau đó trở về.
Sau khi Hầu Tử nghe xong, không khỏi thổn thức: “Anh Diệp, những gì anh trải qua trong năm năm nay còn xuất sắc hơn cả cuộc đời của tôi”.
“Bây giờ cũng là thiếu soái rồi, còn tôi chẳng làm nên trò trống gì”.
Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta: “Hầu Tử, đừng nản chí, tương lai còn rất dài”.
“Tiếp theo có dự định gì không?”
Hầu Tử thở dài: “Anh Diệp, thù đã báo rồi”.
“Trong lòng tôi bây giờ trống rỗng, tôi chuẩn bị trở về Giang Nam”.
“Mấy năm nay ở Trung Hải chả làm nên trò trống gì”.
“Bố mẹ tôi vẫn đang ở Giang Nam, tôi muốn trở về báo hiếu họ”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Cho dù Hầu Tử có quyết định gì, anh đều ủng hộ.
Sau khi đưa Hầu Tử về thu dọn xong đồ đạc.
Diệp Bắc Minh lại đích thân tiễn anh đến trạm tàu cao tốc, tận mắt chứng kiến Hầu Tử rời khỏi mảnh đất đau thương Trung Hải này.
Hầu Tử vừa đi, Diệp Bắc Minh liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Vạn Lăng Phong nghe máy: “Chủ nhân, cậu tìm tôi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi có một người anh em sắp trở về Giang Nam”.
“Anh ấy tên Vương Khinh Hậu”.
“Anh em của cậu?”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc, lập tức từ trên ghế đứng dậy.
Diệp Bắc Minh dặn dò.
Vạn Lăng Phong liên tục gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ âm thâm giúp đỡ cậu ấy, không để cậu ấy biết đâu”.
Sau khi nói xong chuyện của Hầu Tử, Vạn Lăng Phong chuyển chủ đề: “Chủ nhân, tôi cũng định liên hệ với cậu, đúng lúc cậu lại gọi đến”.
“Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, tôi điều tra đã được một chút”.
“Nhà họ Diệp năm đó quả thật có một người phụ nữ đã rời đi, nhưng sau khi bà ta rời khỏi nhà họ Diệp thì đã ra khỏi Long Quốc”.
“Người đó có lẽ là mẹ ruột của cậu!”
Hô hấp Diệp Bắc Minh lập tức dồn dập: “Có đầu mối gì?”
“Chỉ có những thứ này thôi, sau khi bà ta rời khỏi nhà họ Diệp, hình như cũng rời khỏi luôn Long Quốc”.
Vạn Lăng Phong nói.
“Tìm! Tiếp tục tìm cho tôi! Không tiếc bất cứ giá nào!”, Diệp Bắc Minh hạ lệnh.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong trả lời.
Sau khi cúp máy, Tô Mạc Già ở bên cạnh thản nhiên cười nói: “Tiểu sư bá, anh muốn tìm gì vậy?”
“Nói cho tôi biết, tôi có thể giúp anh tìm”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần”.
Tô Mạc Già tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, những gì anh trải qua thật thần kỳ”.
“Anh đối xử quá tốt với người anh em của mình”.
Tô Mạc Già chớp mắt, mặt đầy tò mò.
Cô ta muốn biết Diệp Bắc Minh rốt cuộc có bí mật gì?
Có thể khiến vị sư phụ Long Đô hạ lệnh như vậy, không tiếc bất cứ giá nào phải đảm bảo an toàn cho Diệp Bắc Minh.
“Tiểu sư bá, anh nói đi, có gì cần tôi làm gì không?”
“Nếu không tôi sẽ không thể nào báo cáo kết quả công việc với sư phụ”.
Tô Mạc Già nũng nịu nói.
Ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Hai tay ôm cánh tay anh, bắt đầu lắc.
Làn gió thơm thổi tới!
Tô Mạc Già rất đẹp.
Ngực to chân dài, da trắng mỹ miều!
Tuổi của cô ta có lẽ cũng không hơn mình là bao, nhưng lại là đồ đệ của bát sư tỷ.
Tiểu sư bá mình không thể có ý đồ gì với đồ đệ của sư tỷ đúng chứ?
Diệp Bắc Minh có chút nhức đầu, suy nghĩ một lát, nói ra thành phần dược liệu trên đơn thuốc kia.
Tổng cộng có mấy chục loại thuốc, chắc đủ cho Tô Mạc Già bận bịu một hồi.
“Được”.
Tô Mạc Già cầm điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn, cho người thu thập những dược liệu này.
“Tiểu sư bá, bây giờ điều tôi lo lắng nhất vẫn là trận quyết đấu trên võ đài ba ngày sau giữa anh và Quân Kiếm Phong”, Tô Mạc Già nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh: “Quân Kiếm Phong thật sự không phải trò đùa, ông ta rất mạnh, vô cùng mạnh”.
“Yên tâm”.
Diệp Bắc Minh tự tin cười, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Mạc Già không có cách nào, chỉ đành lái xe về nhà họ Tô.
Tô Mạc Già nhận được một tin nhắn: “Tiểu sư bá, dược liệu anh vừa nói, tôi đã cho người tìm kiếm trong toàn bộ Trung Hải rồi”.
“Gần như đã gom đủ! Chỉ thiếu ba loại dược liệu là cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim!”
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Tô Mạc Già tự tin cười nói: “Đương nhiên, nhà họ Tô tôi có thân phận gì chứ?”
Chương 134: Anh hại tôi thảm rồi
“Ba loại dược liệu cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim vốn rất trân quý, vô cùng hiếm có”.
“Bị một nhân vật thần bí mua hết”.
Ting ting!
Điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
Tô Mạc Già nhìn thấy một cái tên, liền nói cho Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư bá, tra ra được người này”.
“Cô ta tên là Ngụy Yên Nhiên, người của nhà họ Ngụy ở Long Đô, nắm trong tay một xí nghiệp dược phẩm”.
“Dược phẩm Thiên Hương, chủ yếu là mỹ phẩm và sản phẩm bảo vệ sức khỏe”.
Lúc này Diệp Bắc Minh mới nhớ đến Ngụy Yên Nhiên.
Trong buổi họp báo, anh bỏ lại Ngụy Yên Nhiên, một mình đi giải cứu Hầu Tử.
Bây giờ không biết tình hình Ngụy Yên Nhiên thế nào rồi!
...
Trụ sở chính công ty dược phẩm Thiên Hương tại Trung Hải.
Ngụy Yên Nhiên ngồi ở vị trí chủ tịch, một đám cổ đông mặt đen sì dọa người.
Ngụy Tử Khanh ngồi ở vị trí phó tổng, vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Một cổ đông lạnh lùng mở miệng: “Chủ tịch, chuyện hôm nay, cô không cho mọi người một lời giải thích sao?”
“Đan Dưỡng Nhan?”
“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”
“Chủ tịch, sao cô dám nói chuyện này?”
“Còn để một cậu thanh niên chưa từng gặp qua tuyên truyền, cậu ta là người của giới làm đẹp chúng ta?”
“Từ sáng đến giờ, cổ phiếu của dược phẩm Thiên Hương chúng ta sụt giảm mạnh 10%! Bây giờ đã đình chỉ nhãn hiệu rồi!”
“Bây giờ bên ngoài đang sôi sùng sục, các loại tin tức giăng khắp trời! Tất cả mọi người đều đang bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Thiên Hương”.
Đám cổ đông mặt đầy giận dữ.
Toàn là mở miệng chất vấn!
Ngụy Yên Nhiên ngồi đó, cắn đôi môi đỏ mọng, không nói một lời.
Ngụy Tử Khanh liếc mắt.
Một lão cổ đông mở miệng: “Tôi phát động bỏ phiếu bãi nhiệm Ngụy Yên Nhiên khỏi vị trí chủ tịch, đuổi khỏi dược phẩm Thiên Hương, coi như lời cảnh cáo!”
“Đồng thời cho Ngụy Tử Khanh lên chức, đảm nhiệm chức chủ tịch mới của dược phẩm Thiên Hương!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Các lãnh đạo cấp cao của dược phẩm Thiên Hương rối rít giơ tay biểu quyết.
Đối mặt với đám người từng bước ép đến, Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Mọi người gấp cái gì? Sáng hôm nay mới là buổi họp báo!”
“Mục đích là để tuyên truyền hiệu quả của đan Dưỡng Nhan!”
“Ba ngày sau mới là thời gian ra mắt sản phẩm với công chúng”.
“Ba ngày sau, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời”.
“Hôm nay các người đã muốn đuổi tôi khỏi vị trí này rồi, tuyệt đối không thể nào!”
Sau khi để lại những lời này, Ngụy Yên Nhiên đi ra khỏi phòng họp.
Không cho người khác có cơ hội nói chuyện.
Ngụy Tử Khanh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cười lạnh một tiếng: “Tôi chờ cô ba ngày!”
“Cô chỉ có một ít số liệu thí nghiệm, tôi không tin trong ba ngày”.
“Cô có thể làm ra được đan Dưỡng Nhan!”
...
Ngụy Yên Nhiên quay về văn phòng chủ tịch.
Đá rơi giày cao gót.
Cả người mệt lả nằm trên ghế sofa.
Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Một lát sau, trong đầu cô ta hiện lên bóng dáng một người đàn ông.
Khiến tâm tình cô ta không ổn định.
Vừa sùng bái.
Lại oán hận.
Cảm xúc phức tạp không rõ.
Ngụy Yên Nhiên bất đắc dĩ cười khổ: “Diệp Bắc Minh, anh hại tôi thảm rồi”.
“Chủ tịch Ngụy, có người cầu kiến!”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọn nói của thư ký.
“Không gặp, tôi không muốn gặp ai cả”, Ngụy Yên Nhiên rất phiền não.
Thư ký nói: “Anh ta nói mình tên là Diệp Bắc Minh!”
Con ngươi Ngụy Yên Nhiên lập tức sáng lên: “Cái gì? Diệp Bắc Minh, anh ta đến rồi?”
“Mau, mau bảo anh ta đến gặp tôi!”
“Không đúng, tôi đích thân đi đón anh ta!”
Diệp Bắc Minh ở đại sảnh dược phẩm Thiên Hương đợi một lúc.
Ngụy Yên Nhiên nhanh chóng xuất hiện, đưa anh vào phòng làm việc.
Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, bên cạnh đã đặt một bọc vải lớn.
Bên trong tỏa ra mùi thuốc bắc.
Ngụy Yên Nhiên không chờ được liền hỏi: “Diệp Bắc Minh, đan Dưỡng Đan thật sự hữu dụng sao?”
“Đương nhiên hữu dụng, tôi đến đây chính là để nói chuyện này với cô”, Diệp Bắc Minh đáp.
“Sáng nay vì đi vội quá, không nói rõ với cô, chắc hẳn khiến công ty cô khó xử rồi”.
“Coi như là lỗi của tôi, xin lỗi”.
Cái gì?
Người này lại nói xin lỗi.
Ngụy Yên Nhiên có chút sửng sốt.
Theo hiểu biết của cô ta, Diệp Bắc Minh thân phận lai lịch hùng mạnh, chắc hẳn là loại người không coi ai ra gì, trời sinh ngạo mạn.
Anh lại nói xin lỗi!
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Yên Nhiên là lắc đầu: “Không sao, không sao”.
“Cũng do tôi không làm rõ ràng, công hiệu của đan Dưỡng Nhan thật sự mạnh mẽ như vậy?”
“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dược liệu chắc chắn ổn”.
“Nhưng e rằng phòng thí nghiệm cuả cô tạm thời không thể làm ra thứ đồ này”.
“Bởi vì đan Dưỡng Nhan không phải thuốc mỡ thông thường, mà là đan dược”.
Xoẹt!
Ngụy Yên Nhiên không ngồi nổi nữa, trong nháy mắt đứng dậy.
Mắt đẹp trợn tròn!
Miệng há lớn!
Mặt đầy khiếp sợ: “Anh… anh nói gì?”
“Đan Dương Nhan là đan dược?”
“Anh chắc chứ… ực, ực…”
Ngụy Yên Nhiên nuốt mấy ngụm nước miếng: “… Nó là đan dược?”
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: “Dù là đan dược, cô làm gì mà phản ứng lớn thế?”
“Ôi trời ơi”, Ngụy Yên Nhiên biết lần này mình nhặt được bảo vật rồi.
Cô ta kích động đến mức ngực phập phồng, miệng thở hổn hển, kích động nói: “Diệp Bắc Minh, anh biết đan dược có ý là gì không?”
“Loại này trình độ trân quý, quả đúng nghịch thiên!”
“Cho dù là đan dược giá trị thấp nhất cũng khó mà mua được!”
Cô ta mất một lúc lâu mới hồi phục tâm trạng.
Vẫn có chút không dám tin!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tôi mượn phòng thí nghiệm của cô dùng chút, nhiều nhất là ba ngày, tôi luyện ra đan Dưỡng Nhan cho cô”.
...
Mười lăm phút sau.
Ngụy Yên Nhiên vào bên trong phòng thí nghiệm của dược phẩm Thiên Hương.
“Bắt đầu từ bây giờ, mọi người dừng tất cả mọi công việc, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm”.
“Trong ba ngày cấm vào trong”, Ngụy Yên Nhiên hạ lệnh.
Nhân viên thí nghiệm có mặt tại đây liền sững sờ.
Trợ lý tiến lên, mặt đầy bất ngờ: “Chủ tịch, cô làm gì vậy?”
“Chỉ còn ba ngày nữa là công bố sản phẩm đan Dưỡng Nhan rồi”.
“Mọi người không cần tăng tốc nữa, căn bản không làm được đan Dưỡng Nhan đâu”.
Ngụy Yên Nhiên lắc đầu: “Tất cả đi ra ngoài”.
“Dạ”.