Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Chiến thần Kình Thương – Đường Kình Thương
Ông ta chỉ dùng một tay đánh ra một quyền về phía Diệp Bắc Minh đang tấn công tới.
Một luồng nội lực ngang ngược tấn công đến như cuồng phong mưa bão, cát đá xung quanh lập tức bay lên, bàn ăn và chậu hoa đều bị lật tung.
Mọi người đều không mở được mắt.
“Phập!”
Một tiếng vang lớn.
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh và Đường Kình Thương đập vào nhau!
Sượt sượt sượt!
Đường Kình Thương chỉ cảm thấy, nắm đấm truyền đến cơn đau dữ dội nóng rát, ông ta lại không chặn được một quyền của Diệp Bắc Minh, lùi lại năm sáu bước!
Mỗi một bước chân dẫm xuống đều để lại dấu chân sâu nửa centimet trên mặt đá hoa!
Đá hoa dưới nền nhà cũng vỡ nứt!
“Làm sao có thể!”
“Chiến thần Kình Thương không địch nổi Diệp Bắc Minh?”
Đường Kình Thương chỉ nghe thấy bên tai vang lên từng hồi tiếng kêu kinh ngạc không thể tin nổi.
“Quyền thứ hai!”
Diệp Bắc Minh nhanh như điện, tung ra quyền thứ hai!
Khuôn mặt già của Đường Kình Thương đỏ bừng, trong lúc chìm trong các trạng thái kinh ngạc, ngạc nhiên, bất ngờ, nghiêm trọng, nội lực trong cơ thể nổi lên truyền vào hai cánh tay như giao long nổi lên mặt nước!
“Phập! Phập!”
Hai người liên tục đánh ra hai quyền với tốc độ nhanh nhất!
Sượt sượt sượt!
Đường Kình Thương vẫn lùi lại.
“Việc này…”
“Soạt!”
Tiếng hít khí lạnh vang lên.
Diệp Bắc Minh thừa thắng xông lên, quát lên một tiếng: “Quyền thứ ba!”
“Cút!”
Đường Kinh Thương vô cùng tức giận, ông ta là một trong mười chiến thần Long Hồn, lại bị một tên nhãi đàn áp?
“Gru!”
Chiến thần Kình Thương tấn công ra một quyền, hổ gầm rồng thét!
Thậm chí mọi người nhìn thấy, phía sau Đường Kình Thương, có một hư ảnh rồng hổ được tạo thành từ nội lực xuất hiện!
“Phập!”
Nắm đấm của hai người đập vào nhau!
“Rắc rắc” một tiếng giòn tan vang lên, tiếng xương gãy và máu thịt rách vang lên.
Soạt soạt soạt!
Lần thứ ba Đường Kình Thương lùi lại mười mấy bước, suýt nữa bị đánh ra khỏi hội trường tiệc từ thiện!
Một cánh tay của ông ta đầm đìa máu tươi, mềm nhũn rủ xuống!
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Tổng giám đốc Lý xoẹt một cái đứng lên, cơ thể cứng đờ!
Tổng giám đốc Vương mềm nhũn trên ghế, sắc mặt tái nhợt, toàn thân cũng co giật!
“Cậu ta…”
Cơ thể của Ngụy Yên Nhiên run lên, cái đầu ong ong, trống rỗng!
Ô Bách Thuận sợ đến ôm đôi mắt, giống như nhìn thấy quỷ vậy!
Nhớ đến thái độ của ông ta với Diệp Bắc Minh vừa nãy, ông ta vô cùng kinh sợ!
“Bố, sao lại thế này?”
Tần Vinh An nhìn sang Tần Tướng Thần, sâu trong đôi mắt là chấn hãi!
“Kẻ này! Vô địch!”
Tần Tướng Thần giống như quả bóng da bị xịt hơi, khuôn mặt già khẽ run run.
“Xong rồi… tôi không thể chết được!”, Masao Tokugawa biết, mình còn không nghĩ cách, chắc chắn sẽ chết.
“Này…”
Ông ta trốn phía sau đám đông, lấy điện thoại ra, gọi điện cho sứ thần quán của đảo quốc Đông Doanh: “Tôi là Masao Tokugawa, tôi muốn gặp sứ thần!”
“Chủ nhân, thắng rồi ư?”
Toàn thân Vạn Lăng Phong chấn động, đứng ở đó như một thanh kiếm sắc.
“Xem ra sau khi chúng ta xuống núi, thực lực của tiểu sư đệ đã tăng lên không ít”, Vương Như Yên tở vẻ mặt hài lòng, định tối nay sẽ thưởng cho tiểu sư đệ thật tử tế.
…
Cùng lúc đó.
Trong một khuôn viên xa hoa nào đó ở Long Đô.
“Lão gia, tin mới nhất đây, Diệp Bắc Minh đã đánh bại Đường Kình Thương!”, một người dưới vội vàng xông vào, cất giọng run run báo cáo.
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Diệp Minh Viễn biến sắc, hít một hơi khí lạnh: “Đường Kình Thương? Chiến thần Kình Thương – Đường Kình Thương ư?”
“Ông ta… bại trận rồi?”
“Đúng thế, lão gia!”, người quỳ dưới đất trả lời.
Sắc mặt của Diệp Minh Viễn biến đổi: “Lập tức đến sân bay, rời khỏi Long Đô!”
“Cậu ta đến Long Đô tìm tôi đấy! Đi thôi!”
…
Hội trường tiệc từ thiện.
“Tích tích tích…”
Một cánh tay của Đường Kình Thương rủ xuống, máu nhỏ xuống mặt đất.
Khuôn mặt già của ông ta mang theo vẻ chấn kinh: “Diệp Bắc Minh? Mày mọc từ đâu ra?”
“Diệp Bắc Minh ở Giang Nam”.
Diệp Bắc Minh trả lời thản nhiên.
“Giang Nam?”
Trên khuôn mặt Đường Kình Thương đầy vẻ nghi hoặc.
Dù thế nào ông ta cũng không hiểu, một vùng đất pháo hoa.
Gần như tất cả mọi người đều chìm trong vùng quê nhỏ bé êm đềm, làm sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?
Diệp Bắc Minh cất giọng kinh người: “Đường Kình Thương, tôi cho ông một lựa chọn, tránh ra, hay chết!”
Toàn hội trường chấn kinh!
Những lời mà Diệp Bắc Minh nói trước đó, mọi người đều cho rằng anh bị điên rồi!
Bây giờ, lại nghe thấy những lời này, mọi người mới biết anh lấy tự tin ở đâu ra!
“Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, Đường Kình Thương tao thành danh sáu mươi năm, mày cho rằng mày thực sự có thể giết được tao sao?”, Đường Kình Thương ngửa cổ lên trời cười lớn, khí thế cả người ông ta bỗng bùng phát.
Vào lúc này, ông ta dường như hóa thân thành chiến thần chinh chiến sa trường!
Ngoài ta ra thì không còn ai!
“Diệp Bắc Minh, tao chỉ còn lại một cánh tay, cũng có giết được mày!”, Đường Kình Thương cười lạnh lùng, ông ta sẽ dốc hết sức.
Vừa nãy, đúng là ông ta đã quá coi thường.
“Gru!”
Đường Kình Thương phát ra tiếng gầm như dã thú, tiếng hổ gầm rồng thét không dứt!
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
“Ai mà to gan như vậy, lại dám lên tiếng vào lúc này?”
Tất cả phú hào của Long Đô đều cau mày, hơi nổi giận.
Chỉ có hai bố con Tần Tướng Thần, Tần Vinh An thấy kỳ lạ quay đầu!
Không phải vì hai chữ “dừng tay”, mà là vì khẩu âm của người lên tiếng rất quen thuộc với họ.
Đường Kình Thương vừa ra tay, nghe thấy giọng nói của người này, cũng lập tức thu tay lại!
Khí tức đáng sợ cũng được thu lại!
“Thư ký Tiền, sao ông lại đến đây?”
Một luồng nội lực ngang ngược tấn công đến như cuồng phong mưa bão, cát đá xung quanh lập tức bay lên, bàn ăn và chậu hoa đều bị lật tung.
Mọi người đều không mở được mắt.
“Phập!”
Một tiếng vang lớn.
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh và Đường Kình Thương đập vào nhau!
Sượt sượt sượt!
Đường Kình Thương chỉ cảm thấy, nắm đấm truyền đến cơn đau dữ dội nóng rát, ông ta lại không chặn được một quyền của Diệp Bắc Minh, lùi lại năm sáu bước!
Mỗi một bước chân dẫm xuống đều để lại dấu chân sâu nửa centimet trên mặt đá hoa!
Đá hoa dưới nền nhà cũng vỡ nứt!
“Làm sao có thể!”
“Chiến thần Kình Thương không địch nổi Diệp Bắc Minh?”
Đường Kình Thương chỉ nghe thấy bên tai vang lên từng hồi tiếng kêu kinh ngạc không thể tin nổi.
“Quyền thứ hai!”
Diệp Bắc Minh nhanh như điện, tung ra quyền thứ hai!
Khuôn mặt già của Đường Kình Thương đỏ bừng, trong lúc chìm trong các trạng thái kinh ngạc, ngạc nhiên, bất ngờ, nghiêm trọng, nội lực trong cơ thể nổi lên truyền vào hai cánh tay như giao long nổi lên mặt nước!
“Phập! Phập!”
Hai người liên tục đánh ra hai quyền với tốc độ nhanh nhất!
Sượt sượt sượt!
Đường Kình Thương vẫn lùi lại.
“Việc này…”
“Soạt!”
Tiếng hít khí lạnh vang lên.
Diệp Bắc Minh thừa thắng xông lên, quát lên một tiếng: “Quyền thứ ba!”
“Cút!”
Đường Kinh Thương vô cùng tức giận, ông ta là một trong mười chiến thần Long Hồn, lại bị một tên nhãi đàn áp?
“Gru!”
Chiến thần Kình Thương tấn công ra một quyền, hổ gầm rồng thét!
Thậm chí mọi người nhìn thấy, phía sau Đường Kình Thương, có một hư ảnh rồng hổ được tạo thành từ nội lực xuất hiện!
“Phập!”
Nắm đấm của hai người đập vào nhau!
“Rắc rắc” một tiếng giòn tan vang lên, tiếng xương gãy và máu thịt rách vang lên.
Soạt soạt soạt!
Lần thứ ba Đường Kình Thương lùi lại mười mấy bước, suýt nữa bị đánh ra khỏi hội trường tiệc từ thiện!
Một cánh tay của ông ta đầm đìa máu tươi, mềm nhũn rủ xuống!
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Tổng giám đốc Lý xoẹt một cái đứng lên, cơ thể cứng đờ!
Tổng giám đốc Vương mềm nhũn trên ghế, sắc mặt tái nhợt, toàn thân cũng co giật!
“Cậu ta…”
Cơ thể của Ngụy Yên Nhiên run lên, cái đầu ong ong, trống rỗng!
Ô Bách Thuận sợ đến ôm đôi mắt, giống như nhìn thấy quỷ vậy!
Nhớ đến thái độ của ông ta với Diệp Bắc Minh vừa nãy, ông ta vô cùng kinh sợ!
“Bố, sao lại thế này?”
Tần Vinh An nhìn sang Tần Tướng Thần, sâu trong đôi mắt là chấn hãi!
“Kẻ này! Vô địch!”
Tần Tướng Thần giống như quả bóng da bị xịt hơi, khuôn mặt già khẽ run run.
“Xong rồi… tôi không thể chết được!”, Masao Tokugawa biết, mình còn không nghĩ cách, chắc chắn sẽ chết.
“Này…”
Ông ta trốn phía sau đám đông, lấy điện thoại ra, gọi điện cho sứ thần quán của đảo quốc Đông Doanh: “Tôi là Masao Tokugawa, tôi muốn gặp sứ thần!”
“Chủ nhân, thắng rồi ư?”
Toàn thân Vạn Lăng Phong chấn động, đứng ở đó như một thanh kiếm sắc.
“Xem ra sau khi chúng ta xuống núi, thực lực của tiểu sư đệ đã tăng lên không ít”, Vương Như Yên tở vẻ mặt hài lòng, định tối nay sẽ thưởng cho tiểu sư đệ thật tử tế.
…
Cùng lúc đó.
Trong một khuôn viên xa hoa nào đó ở Long Đô.
“Lão gia, tin mới nhất đây, Diệp Bắc Minh đã đánh bại Đường Kình Thương!”, một người dưới vội vàng xông vào, cất giọng run run báo cáo.
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Diệp Minh Viễn biến sắc, hít một hơi khí lạnh: “Đường Kình Thương? Chiến thần Kình Thương – Đường Kình Thương ư?”
“Ông ta… bại trận rồi?”
“Đúng thế, lão gia!”, người quỳ dưới đất trả lời.
Sắc mặt của Diệp Minh Viễn biến đổi: “Lập tức đến sân bay, rời khỏi Long Đô!”
“Cậu ta đến Long Đô tìm tôi đấy! Đi thôi!”
…
Hội trường tiệc từ thiện.
“Tích tích tích…”
Một cánh tay của Đường Kình Thương rủ xuống, máu nhỏ xuống mặt đất.
Khuôn mặt già của ông ta mang theo vẻ chấn kinh: “Diệp Bắc Minh? Mày mọc từ đâu ra?”
“Diệp Bắc Minh ở Giang Nam”.
Diệp Bắc Minh trả lời thản nhiên.
“Giang Nam?”
Trên khuôn mặt Đường Kình Thương đầy vẻ nghi hoặc.
Dù thế nào ông ta cũng không hiểu, một vùng đất pháo hoa.
Gần như tất cả mọi người đều chìm trong vùng quê nhỏ bé êm đềm, làm sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?
Diệp Bắc Minh cất giọng kinh người: “Đường Kình Thương, tôi cho ông một lựa chọn, tránh ra, hay chết!”
Toàn hội trường chấn kinh!
Những lời mà Diệp Bắc Minh nói trước đó, mọi người đều cho rằng anh bị điên rồi!
Bây giờ, lại nghe thấy những lời này, mọi người mới biết anh lấy tự tin ở đâu ra!
“Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, Đường Kình Thương tao thành danh sáu mươi năm, mày cho rằng mày thực sự có thể giết được tao sao?”, Đường Kình Thương ngửa cổ lên trời cười lớn, khí thế cả người ông ta bỗng bùng phát.
Vào lúc này, ông ta dường như hóa thân thành chiến thần chinh chiến sa trường!
Ngoài ta ra thì không còn ai!
“Diệp Bắc Minh, tao chỉ còn lại một cánh tay, cũng có giết được mày!”, Đường Kình Thương cười lạnh lùng, ông ta sẽ dốc hết sức.
Vừa nãy, đúng là ông ta đã quá coi thường.
“Gru!”
Đường Kình Thương phát ra tiếng gầm như dã thú, tiếng hổ gầm rồng thét không dứt!
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
“Ai mà to gan như vậy, lại dám lên tiếng vào lúc này?”
Tất cả phú hào của Long Đô đều cau mày, hơi nổi giận.
Chỉ có hai bố con Tần Tướng Thần, Tần Vinh An thấy kỳ lạ quay đầu!
Không phải vì hai chữ “dừng tay”, mà là vì khẩu âm của người lên tiếng rất quen thuộc với họ.
Đường Kình Thương vừa ra tay, nghe thấy giọng nói của người này, cũng lập tức thu tay lại!
Khí tức đáng sợ cũng được thu lại!
“Thư ký Tiền, sao ông lại đến đây?”
Bình luận facebook