Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Chủ nhân, tôi đến muộn rồi
“Cái gì?”
Cả hội trường chấn hãi!
Kể cả Ngụy Yên Nhiên cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh dám ăn nói như vậy.
Điên cuồng!
Quá điên cuồng rồi!
“Nhưng ông Tần ấy à, có thân phận cao hơn ông nội tôi, làm sao anh ta dám chứ? Anh ta dốt nát hay không có tự tin? Với tính cách này, cũng chẳng bằng những thế hệ thứ hai, thế hệ thứ ba của Long Đô!”, Ngụy Yên Nhiên chấn hãi thầm nghĩ trong lòng.
“Tên nhóc này có thân phận thế nào?”
“Diệp Bắc Minh, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”
Rất nhiều phú hào của Long Đô đều ghi nhớ kỹ cái tên này.
“Tổng giám đốc Lý, thanh niên này thật lợi hại!”, một người đàn ông trung niên mặc vest đắt tiền lên tiếng.
Tổng giám đốc Lý gật đầu: “Ai nói không phải chứ! Tổng giám đốc Vương, khí phách này, chúng tôi tự thẹn không bằng!”
Ở hội trường, thanh niên đó khi đối diện với Tần Tướng Thần, không hề rơi vào thế yếu!
Mí mắt Tần Vinh An giật mạnh!
“Việc này… sao… sao cậu ta dám chứ?”, Ô Bách Thuận cũng sợ sắp vỡ cả gan rồi.
Lưng của ông ta đã thấm đẫm mồ hôi!
Đồng tử của Masao Tokugawa không ngừng thu nhỏ, ông ta vội vàng nói: “Ông Tần, Tenjinja của tôi có quan hệ tốt với nhà họ Tần, ông không thể không quản chuyện này!”
“Hơn nữa Diệp Bắc Minh đã giết cháu nội của ông, đây là huyết hải thâm thù, không thể bỏ qua như vậy!”
Masao Tokugawa thì thầm bên tai Tần Tướng Thần.
Tần Tướng Thần sớm đã bùng lên cơn lửa giận!
Khuôn mặt già tối sầm đến kinh người, ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại hống hách như vậy!
Ông ta đã nói rõ thân phận.
Chỉ cần là người có đầu óc, thì có dám ăn nói với ông ta như vậy không?”
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
Tần Tướng Thần cười dữ tợn một tiếng: “Cửu Môn Đề Đốc, tên nhóc này xử lý thế nào, chắc cậu biết chứ?”
“Thừa thầy, học trò biết rồi”.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau mọi người.
Ngụy Yên Nhiên bất giác quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trang bị mũ và áo giáp, hùng hùng hổ hổ đi đến!
Cửu Môn Đề Đốc!
Chức quan võ tướng kéo dài từ xưa đến nay.
Cửu Môn Đề Đốc của Long Quốc quản lý chín con đường chính tiến vào Long Đô!
Và nắm giữ đại quân một trăm ngàn người trong quân khu Long Đô.
Đại quân một trăm ngàn người, nghe có vẻ ít hơn rất nhiều so với đại quân ba trăm ngàn người của vua Giang Nam.
Nhưng đại quân một trăm ngàn người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!
Đều là những người sống sót từ những cuộc chiến sinh tử trên chiến trường!
Mỗi một binh sĩ bình thường đều là võ giả cấp Thiên!
Tiểu đội trưởng ít nhất cũng trên tông sư!
“Diệp Bắc Minh có hành vi hung ác giết người tở Long Đô, lập tức bắt lại, kẻ nào chống lệnh, giết không cần hỏi!”, Cửu Môn Đề Đốc lạnh lùng quát một tiếng.
“Tuân lệnh!”
Một luồng khí tức giết chóc ập đến!
“Soạt soạt soạt!”
Rất nhiều phú hào Long Đô có mặt sợ đến lùi lại soạt soạt soạt, không ít người trượt ngã xuống đất, thê thảm nhếch nhác!
Một số phụ nữ sợ đến òa khóc.
Một cảm giác nghẹt thở truyền đến.
“Tổng giám đốc Lý, ông cảm thấy sau đây sự việc sẽ diễn biến thế nào?”, tổng giám đốc Vương khẽ nói, không nhịn được run lên.
Tổng giám đốc Lý trầm mặc một lúc, chậm rãi lắc đầu: “Khó! Khó! Diệp Bắc Minh có lợi hại thế nào cũng không thể đối kháng với Cửu Môn Đề Đốc! Có đến mấy chục vị tông sư võ đạo đấy!”
Mặc dù bọn họ có địa vị cao, có quyền thế, có tiền.
Thì trước mặt binh sĩ thiết huyết vẫn sẽ không chịu nổi!
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu theo bản năng.
Chỉ thấy một người đàn ông trang bị mũ và áo giáp vàng kim, khí thế bừng bừng đi đến!
“Chiến thần Lăng Phong!”
Đồng tử của tất cả mọi người đều co lại.
“Chiến thần Lăng Phong!”, tổng giám đốc Lý kinh hãi kêu lên.
“Sao ông ta lại đến Long Đô?”, tổng giám đốc Vương tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.
“Chiến thần không được hiệu triệu, thì không được vào Long Đô!”
“Ông ta đến đây làm gì?”
“Tôi nghe nói Diệp Bắc Minh đã giết Quân Vô Hối, con riêng của Lăng Phong, e rằng đến để báo thù”, các phú hào Long Đô đều sợ đến mặt trắng bệch nhỏ tiếng bàn tán.
Ngụy Yên Nhiên thầm kêu không ổn, Diệp Bắc Minh gặp nguy hiểm rồi.
“Vạn Lăng Phong, ông đến đây làm gì?”, Tần Tướng Thần sầm mặt: “Nếu ông muốn giết Diệp Bắc Minh thì xếp hàng đi!”
“Ai nói tôi muốn giết anh Diệp?”, Vạn Lăng Phong buồn cười lắc đầu.
Liền sau đó.
Vạn Lăng Phong sải bước lớn đi đến dưới sự dõi theo của rất nhiều người.
Đi thẳng đến bên cạnh Diệp Bắc Minh!
“Phụp!”
Vị chiến thần Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam quỳ xuống dưới con mắt của vô số người.
“Vạn Lăng Phong, bái kiến chủ nhân!”
“Chủ nhân, tôi đến muộn rồi, xin chủ nhân thứ tội!”, Vạn Lăng Phong trịnh trọng nói.
“Sượt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Sau đó, cả hội trường yên tĩnh!
Đúng ba mươi giây, cả hội trường của buổi tiệc từ thiện tĩnh lặng như cái chết.
Tất cả mọi người đều ngẩn người!
“Chủ… chủ nhân?”, tổng giám đốc Lý tê dại da đầu.
“Làm sao có thể!”, con ngươi của tổng giám đốc Vương trố ra.
“Vạn Lăng Phong gọi Diệp Bắc Minh là chủ nhân ư?”
“Thanh niên chưa đến hai mươi năm tuổi này là chủ nhân của chiến thần Lăng Phong?”
Các đại lão phù hào Long Đô có mặt đều bị dọa sợ muốn chết.
Đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm!
“Sượt sượt sượt…”, Ô Bách Thuận không ngừng hít khí lạnh, suýt nữa ngất xỉu!
Cơ thể Ngụy Yên Nhiên run rẩy, cánh tay cũng nổi da gà!
Đôi mắt của cô ta trừng mở đến mức to nhất, đồng tử cũng sắp nổ tung!
“Yên Nhiên, thế này là sao?”
Các chị em của Ngụy Yên Nhiên dường như đứng không vững.
Đôi chân mềm nhũn, chống đỡ vào chiếc ghế bên cạnh mới có thể miễn cưỡng đứng vững!
“Chủ nhân? Sao lại…”
Masao Tokugawa sợ đến suýt nữa phát bệnh tim.
“Ông nói cái gi?”
Tần Vinh An không dám tin.
Cả hội trường chấn hãi!
Kể cả Ngụy Yên Nhiên cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh dám ăn nói như vậy.
Điên cuồng!
Quá điên cuồng rồi!
“Nhưng ông Tần ấy à, có thân phận cao hơn ông nội tôi, làm sao anh ta dám chứ? Anh ta dốt nát hay không có tự tin? Với tính cách này, cũng chẳng bằng những thế hệ thứ hai, thế hệ thứ ba của Long Đô!”, Ngụy Yên Nhiên chấn hãi thầm nghĩ trong lòng.
“Tên nhóc này có thân phận thế nào?”
“Diệp Bắc Minh, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”
Rất nhiều phú hào của Long Đô đều ghi nhớ kỹ cái tên này.
“Tổng giám đốc Lý, thanh niên này thật lợi hại!”, một người đàn ông trung niên mặc vest đắt tiền lên tiếng.
Tổng giám đốc Lý gật đầu: “Ai nói không phải chứ! Tổng giám đốc Vương, khí phách này, chúng tôi tự thẹn không bằng!”
Ở hội trường, thanh niên đó khi đối diện với Tần Tướng Thần, không hề rơi vào thế yếu!
Mí mắt Tần Vinh An giật mạnh!
“Việc này… sao… sao cậu ta dám chứ?”, Ô Bách Thuận cũng sợ sắp vỡ cả gan rồi.
Lưng của ông ta đã thấm đẫm mồ hôi!
Đồng tử của Masao Tokugawa không ngừng thu nhỏ, ông ta vội vàng nói: “Ông Tần, Tenjinja của tôi có quan hệ tốt với nhà họ Tần, ông không thể không quản chuyện này!”
“Hơn nữa Diệp Bắc Minh đã giết cháu nội của ông, đây là huyết hải thâm thù, không thể bỏ qua như vậy!”
Masao Tokugawa thì thầm bên tai Tần Tướng Thần.
Tần Tướng Thần sớm đã bùng lên cơn lửa giận!
Khuôn mặt già tối sầm đến kinh người, ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại hống hách như vậy!
Ông ta đã nói rõ thân phận.
Chỉ cần là người có đầu óc, thì có dám ăn nói với ông ta như vậy không?”
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
Tần Tướng Thần cười dữ tợn một tiếng: “Cửu Môn Đề Đốc, tên nhóc này xử lý thế nào, chắc cậu biết chứ?”
“Thừa thầy, học trò biết rồi”.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau mọi người.
Ngụy Yên Nhiên bất giác quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trang bị mũ và áo giáp, hùng hùng hổ hổ đi đến!
Cửu Môn Đề Đốc!
Chức quan võ tướng kéo dài từ xưa đến nay.
Cửu Môn Đề Đốc của Long Quốc quản lý chín con đường chính tiến vào Long Đô!
Và nắm giữ đại quân một trăm ngàn người trong quân khu Long Đô.
Đại quân một trăm ngàn người, nghe có vẻ ít hơn rất nhiều so với đại quân ba trăm ngàn người của vua Giang Nam.
Nhưng đại quân một trăm ngàn người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!
Đều là những người sống sót từ những cuộc chiến sinh tử trên chiến trường!
Mỗi một binh sĩ bình thường đều là võ giả cấp Thiên!
Tiểu đội trưởng ít nhất cũng trên tông sư!
“Diệp Bắc Minh có hành vi hung ác giết người tở Long Đô, lập tức bắt lại, kẻ nào chống lệnh, giết không cần hỏi!”, Cửu Môn Đề Đốc lạnh lùng quát một tiếng.
“Tuân lệnh!”
Một luồng khí tức giết chóc ập đến!
“Soạt soạt soạt!”
Rất nhiều phú hào Long Đô có mặt sợ đến lùi lại soạt soạt soạt, không ít người trượt ngã xuống đất, thê thảm nhếch nhác!
Một số phụ nữ sợ đến òa khóc.
Một cảm giác nghẹt thở truyền đến.
“Tổng giám đốc Lý, ông cảm thấy sau đây sự việc sẽ diễn biến thế nào?”, tổng giám đốc Vương khẽ nói, không nhịn được run lên.
Tổng giám đốc Lý trầm mặc một lúc, chậm rãi lắc đầu: “Khó! Khó! Diệp Bắc Minh có lợi hại thế nào cũng không thể đối kháng với Cửu Môn Đề Đốc! Có đến mấy chục vị tông sư võ đạo đấy!”
Mặc dù bọn họ có địa vị cao, có quyền thế, có tiền.
Thì trước mặt binh sĩ thiết huyết vẫn sẽ không chịu nổi!
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu theo bản năng.
Chỉ thấy một người đàn ông trang bị mũ và áo giáp vàng kim, khí thế bừng bừng đi đến!
“Chiến thần Lăng Phong!”
Đồng tử của tất cả mọi người đều co lại.
“Chiến thần Lăng Phong!”, tổng giám đốc Lý kinh hãi kêu lên.
“Sao ông ta lại đến Long Đô?”, tổng giám đốc Vương tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.
“Chiến thần không được hiệu triệu, thì không được vào Long Đô!”
“Ông ta đến đây làm gì?”
“Tôi nghe nói Diệp Bắc Minh đã giết Quân Vô Hối, con riêng của Lăng Phong, e rằng đến để báo thù”, các phú hào Long Đô đều sợ đến mặt trắng bệch nhỏ tiếng bàn tán.
Ngụy Yên Nhiên thầm kêu không ổn, Diệp Bắc Minh gặp nguy hiểm rồi.
“Vạn Lăng Phong, ông đến đây làm gì?”, Tần Tướng Thần sầm mặt: “Nếu ông muốn giết Diệp Bắc Minh thì xếp hàng đi!”
“Ai nói tôi muốn giết anh Diệp?”, Vạn Lăng Phong buồn cười lắc đầu.
Liền sau đó.
Vạn Lăng Phong sải bước lớn đi đến dưới sự dõi theo của rất nhiều người.
Đi thẳng đến bên cạnh Diệp Bắc Minh!
“Phụp!”
Vị chiến thần Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam quỳ xuống dưới con mắt của vô số người.
“Vạn Lăng Phong, bái kiến chủ nhân!”
“Chủ nhân, tôi đến muộn rồi, xin chủ nhân thứ tội!”, Vạn Lăng Phong trịnh trọng nói.
“Sượt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Sau đó, cả hội trường yên tĩnh!
Đúng ba mươi giây, cả hội trường của buổi tiệc từ thiện tĩnh lặng như cái chết.
Tất cả mọi người đều ngẩn người!
“Chủ… chủ nhân?”, tổng giám đốc Lý tê dại da đầu.
“Làm sao có thể!”, con ngươi của tổng giám đốc Vương trố ra.
“Vạn Lăng Phong gọi Diệp Bắc Minh là chủ nhân ư?”
“Thanh niên chưa đến hai mươi năm tuổi này là chủ nhân của chiến thần Lăng Phong?”
Các đại lão phù hào Long Đô có mặt đều bị dọa sợ muốn chết.
Đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm!
“Sượt sượt sượt…”, Ô Bách Thuận không ngừng hít khí lạnh, suýt nữa ngất xỉu!
Cơ thể Ngụy Yên Nhiên run rẩy, cánh tay cũng nổi da gà!
Đôi mắt của cô ta trừng mở đến mức to nhất, đồng tử cũng sắp nổ tung!
“Yên Nhiên, thế này là sao?”
Các chị em của Ngụy Yên Nhiên dường như đứng không vững.
Đôi chân mềm nhũn, chống đỡ vào chiếc ghế bên cạnh mới có thể miễn cưỡng đứng vững!
“Chủ nhân? Sao lại…”
Masao Tokugawa sợ đến suýt nữa phát bệnh tim.
“Ông nói cái gi?”
Tần Vinh An không dám tin.
Bình luận facebook