Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Không xứng gọi là “người”!
Ô Bách Thuận như bị thứ gì đó kích thích, lớn tiếng kêu lên.
“Diệp Bắc Minh? Anh ta tên là Diệp Bắc Minh hả?"
Ngụy Yên Nhiên xúc động đến mức cả người run run, máu nóng trong người cũng sôi trào lên.
Cô ta vô cùng kinh hãi, vô cùng khiếp sợ!
Thậm chí, còn có chút hưng phấn, cảm giác như trong người có một dòng điện lướt qua.
Trái tim nhỏ bé cứ đập nhanh thình thịch!
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác của cô ta về Diệp Bắc Minh đã có chút thay đổi.
“Bộp bộp bộp bộp!”
Lúc này, Diệp Bắc Minh đi từng bước tới chỗ Tần Vinh An.
“Mày…”
Tần Vinh An sợ ngây người, mí mắt giật liên tục.
Không thể giữ được bình tĩnh!
Ông ta lùi về sau theo bản năng: “Mày muốn làm gì? Mày muốn giết cả tao ư?”
Diệp Bắc Minh không thèm liếc Tần Vinh An lấy một lần.
Ánh mắt chuyển sang Masao Tokugawa bên cạnh: “Lúc nãy ông muốn giết tôi hả?”
“Cậu Diệp Bắc Minh, cậu thật sự muốn đối đầu với Tenjinja ư?”, Masao Tokugawa lạnh giọng nói, vô cùng kiêng dè.
Bộp! Bộp!
Hai võ giả Đông Doanh ánh mắt lạnh lùng sau lưng Masao Tokugawa chắn trước mặt ông ta.
Tần Vinh An thấy thế bèn lặng lẽ lùi sang một bên, bấm hai số điện thoại.
“Alo, bố ơi đã xảy ta chuyện rồi…”
“Hu hu hu, bố vợ, Thiếu Dương bị người giết rồi”.
……
Diệp Bắc Minh không trả lời câu hỏi của Masao Tokugawa: “Lúc nãy ông đã để lộ sát ý với tôi hả?”
“Cậu tiêu diệt thương hội Đông Doanh của tôi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi hận cậu ư?”
Masao Tokugawa cực kỳ tức giận.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nhà xưởng của bố tôi là do lũ Đông Doanh các người chiếm lấy”.
“Tôi tiêu diệt chúng là lẽ thường tình thôi".
“Lùi lại một bước mà nói, người Long Quốc giết người đảo quốc Đông Doanh còn cần phải tìm lý do hả?”
Câu nói của Diệp Bắc Minh.
Thật sự rất ngông cuồng!
Đây là thời đại hòa bình, giết người lại không cần cả lý do ư?
Masao Tokugawa hơi ngơ ngác, trả lời theo bản năng: “Không cần hả?”
“Cần ư?”
Diệp Bắc Minh cười hỏi lại.
“Cậu tùy tiện giết người Đông Doanh? Cậu xem Đông Doanh là cái gì?”, Masao Tokugawa nói.
Diệp Bắc Minh lại cười: “Lũ Đông Doanh mà cũng xứng là gọi “người” nữa hả?”
“Đừng có nói là các người tưởng có tay có chân có đầu thì được gọi là “người” rồi nhé?”
“Dùng heo chó để gọi các người cũng là sỉ nhục chúng nó đấy!”
Sỉ nhục!
Sỉ nhục cùng cực!
“Mày phải chết! Giết nó đi!”
Masao Tokugawa rống to chỉ vào Diệp Bắc Minh, ông ta đã tức điên lên rồi.
Hai Đại Tông Sư Đông Doanh nhanh chóng ra tay.
Kitamiyano, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 155 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á!
Wataraki Jiro, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 149 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á!
Soạt!
Một thanh đao võ sĩ bằng hợp kim chém về phía cổ Diệp Bắc Minh, tạo thành một đường đao hình bán nguyệt!
“Soạt!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi về phía sau, đao khí đó gần như lướt ngang qua cổ họng anh!
Bốp!
Kitamiyano lao tới, tấn công từ bên hông.
Ông ta ném ra một quả bom khói đen.
Nhanh bóng bao vây lấy Diệp Bắc Minh!
“Soạt soạt soạt!”
Hơn mười thanh kiếm từ trong tay bay ra, tốc độ còn nhanh hơn đạn bắn, từ bốn bía bắn vào trong làn đạn!
Kiếm trong tay đều dính độc nặng.
Trong tình huống không có tầm nhìn, Diệp Bắc Minh phải chết không thể nghi ngờ!
“Soạt soạt soạt soạt soạt!”
Một giây sau đó, từng thanh kiếm từ trong làn sương khói bay ra.
Kitamiyano không kịp né tránh nên đã để sượt qua da!
Máu thịt chỗ miệng vết thương nhanh chóng trở nên tối đen.
“Không xong rồi! Có độc!”
Đại Tông Sư Đông Doanh tái mặt, lấy thuốc giải ra nuốt vào.
Diệp Bắc Minh đi từng bước ra khỏi làn sương khói, như bóng ma xuất hiện trước mặt vị Đại Tông Sư Đông Doanh đó.
Anh giơ một cánh tay, không có động tác màu mè gì, chỉ có một đấm!
“Tên khốn kiếp!”
Kitamiyano hét lên một tiếng thật lớn.
Ông ta không phục lắm!
Một thanh niên người Long Quốc lấy tư cách gì đối đầu với Đại Tông Sư Đông Doanh?
Dù rằng lúc nãy ông ta đã tận mắt thấy Diệp Bắc Minh một đấm giết chết Lâm Thiên Tuyệt!
Nhưng ông ta vẫn không phục!
Kitamiyano giơ nắm đấm, tấn công vào nắm tay của Diệp Bắc Minh!
“Răng rắc”.
Xương ngón tay của Kitamiyano nhanh chóng vỡ toang, gãy nát!
Cơ bắp và xương cốt đã trực tiếp gãy vỡ.
“A…”
Kitamiyano hét thảm một tiếng.
Không phục cũng thế thôi!
Sự thật đã cho ông ta một bài học đau đớn!
Diệp Bắc Minh không hề buông tha cho Kitamiyano, lại là một đấm đánh vào ngực ông ta.
Bốp!
Wataraki Jiro đánh tới, nếu một đấm này đánh trúng Kitamiyano thì ông ta chắc chắn phải chết!
Một đao của ông ta chém xuống, giải vây cho Kitamiyano!
Diệp Bắc Minh mà thu tay lại, thì cánh tay sẽ bị ông ta chém đứt!
“Hả?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhanh chóng thu quyền.
“Bốp!”
Âm thanh xé gió vang lên.
Thanh đao đã dán vào ngực Diệp Bắc Minh rơi xuống!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối đi, đánh giết về phía Wataraki Jiro, đồng thời cũng lướt chân, tung một đá vào ngực Kitamiyano!
“Bốp!”
Kitamiyano phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Bắc Minh mượn lực tung người, như mãnh hổ vồ về phía Wataraki Jiro!
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã tung người lên không trung nên không có điểm mượn lực.
“Diệp Bắc Minh? Anh ta tên là Diệp Bắc Minh hả?"
Ngụy Yên Nhiên xúc động đến mức cả người run run, máu nóng trong người cũng sôi trào lên.
Cô ta vô cùng kinh hãi, vô cùng khiếp sợ!
Thậm chí, còn có chút hưng phấn, cảm giác như trong người có một dòng điện lướt qua.
Trái tim nhỏ bé cứ đập nhanh thình thịch!
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác của cô ta về Diệp Bắc Minh đã có chút thay đổi.
“Bộp bộp bộp bộp!”
Lúc này, Diệp Bắc Minh đi từng bước tới chỗ Tần Vinh An.
“Mày…”
Tần Vinh An sợ ngây người, mí mắt giật liên tục.
Không thể giữ được bình tĩnh!
Ông ta lùi về sau theo bản năng: “Mày muốn làm gì? Mày muốn giết cả tao ư?”
Diệp Bắc Minh không thèm liếc Tần Vinh An lấy một lần.
Ánh mắt chuyển sang Masao Tokugawa bên cạnh: “Lúc nãy ông muốn giết tôi hả?”
“Cậu Diệp Bắc Minh, cậu thật sự muốn đối đầu với Tenjinja ư?”, Masao Tokugawa lạnh giọng nói, vô cùng kiêng dè.
Bộp! Bộp!
Hai võ giả Đông Doanh ánh mắt lạnh lùng sau lưng Masao Tokugawa chắn trước mặt ông ta.
Tần Vinh An thấy thế bèn lặng lẽ lùi sang một bên, bấm hai số điện thoại.
“Alo, bố ơi đã xảy ta chuyện rồi…”
“Hu hu hu, bố vợ, Thiếu Dương bị người giết rồi”.
……
Diệp Bắc Minh không trả lời câu hỏi của Masao Tokugawa: “Lúc nãy ông đã để lộ sát ý với tôi hả?”
“Cậu tiêu diệt thương hội Đông Doanh của tôi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi hận cậu ư?”
Masao Tokugawa cực kỳ tức giận.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nhà xưởng của bố tôi là do lũ Đông Doanh các người chiếm lấy”.
“Tôi tiêu diệt chúng là lẽ thường tình thôi".
“Lùi lại một bước mà nói, người Long Quốc giết người đảo quốc Đông Doanh còn cần phải tìm lý do hả?”
Câu nói của Diệp Bắc Minh.
Thật sự rất ngông cuồng!
Đây là thời đại hòa bình, giết người lại không cần cả lý do ư?
Masao Tokugawa hơi ngơ ngác, trả lời theo bản năng: “Không cần hả?”
“Cần ư?”
Diệp Bắc Minh cười hỏi lại.
“Cậu tùy tiện giết người Đông Doanh? Cậu xem Đông Doanh là cái gì?”, Masao Tokugawa nói.
Diệp Bắc Minh lại cười: “Lũ Đông Doanh mà cũng xứng là gọi “người” nữa hả?”
“Đừng có nói là các người tưởng có tay có chân có đầu thì được gọi là “người” rồi nhé?”
“Dùng heo chó để gọi các người cũng là sỉ nhục chúng nó đấy!”
Sỉ nhục!
Sỉ nhục cùng cực!
“Mày phải chết! Giết nó đi!”
Masao Tokugawa rống to chỉ vào Diệp Bắc Minh, ông ta đã tức điên lên rồi.
Hai Đại Tông Sư Đông Doanh nhanh chóng ra tay.
Kitamiyano, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 155 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á!
Wataraki Jiro, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 149 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á!
Soạt!
Một thanh đao võ sĩ bằng hợp kim chém về phía cổ Diệp Bắc Minh, tạo thành một đường đao hình bán nguyệt!
“Soạt!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi về phía sau, đao khí đó gần như lướt ngang qua cổ họng anh!
Bốp!
Kitamiyano lao tới, tấn công từ bên hông.
Ông ta ném ra một quả bom khói đen.
Nhanh bóng bao vây lấy Diệp Bắc Minh!
“Soạt soạt soạt!”
Hơn mười thanh kiếm từ trong tay bay ra, tốc độ còn nhanh hơn đạn bắn, từ bốn bía bắn vào trong làn đạn!
Kiếm trong tay đều dính độc nặng.
Trong tình huống không có tầm nhìn, Diệp Bắc Minh phải chết không thể nghi ngờ!
“Soạt soạt soạt soạt soạt!”
Một giây sau đó, từng thanh kiếm từ trong làn sương khói bay ra.
Kitamiyano không kịp né tránh nên đã để sượt qua da!
Máu thịt chỗ miệng vết thương nhanh chóng trở nên tối đen.
“Không xong rồi! Có độc!”
Đại Tông Sư Đông Doanh tái mặt, lấy thuốc giải ra nuốt vào.
Diệp Bắc Minh đi từng bước ra khỏi làn sương khói, như bóng ma xuất hiện trước mặt vị Đại Tông Sư Đông Doanh đó.
Anh giơ một cánh tay, không có động tác màu mè gì, chỉ có một đấm!
“Tên khốn kiếp!”
Kitamiyano hét lên một tiếng thật lớn.
Ông ta không phục lắm!
Một thanh niên người Long Quốc lấy tư cách gì đối đầu với Đại Tông Sư Đông Doanh?
Dù rằng lúc nãy ông ta đã tận mắt thấy Diệp Bắc Minh một đấm giết chết Lâm Thiên Tuyệt!
Nhưng ông ta vẫn không phục!
Kitamiyano giơ nắm đấm, tấn công vào nắm tay của Diệp Bắc Minh!
“Răng rắc”.
Xương ngón tay của Kitamiyano nhanh chóng vỡ toang, gãy nát!
Cơ bắp và xương cốt đã trực tiếp gãy vỡ.
“A…”
Kitamiyano hét thảm một tiếng.
Không phục cũng thế thôi!
Sự thật đã cho ông ta một bài học đau đớn!
Diệp Bắc Minh không hề buông tha cho Kitamiyano, lại là một đấm đánh vào ngực ông ta.
Bốp!
Wataraki Jiro đánh tới, nếu một đấm này đánh trúng Kitamiyano thì ông ta chắc chắn phải chết!
Một đao của ông ta chém xuống, giải vây cho Kitamiyano!
Diệp Bắc Minh mà thu tay lại, thì cánh tay sẽ bị ông ta chém đứt!
“Hả?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhanh chóng thu quyền.
“Bốp!”
Âm thanh xé gió vang lên.
Thanh đao đã dán vào ngực Diệp Bắc Minh rơi xuống!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối đi, đánh giết về phía Wataraki Jiro, đồng thời cũng lướt chân, tung một đá vào ngực Kitamiyano!
“Bốp!”
Kitamiyano phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Bắc Minh mượn lực tung người, như mãnh hổ vồ về phía Wataraki Jiro!
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã tung người lên không trung nên không có điểm mượn lực.