Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Cao thủ xuống núi
Núi Côn Luân.
Ở sâu trong một hẻm núi thần bí, chín mươi chín cao thủ có thực lực đáng sợ đang canh giữ ở đây vì một lời hứa.
Nhưng họ đang rất khó chịu vì bị một người trẻ tuổi làm phiền.
“Cậu đi nhanh lên, chúng tôi không còn gì để dạy cậu. Mười vị sư tỷ của cậu đều đã học xong và rời đi, cậu đi mà gây tai vạ cho họ, tôi chỉ muốn được yên tĩnh làm mỹ nam thôi!”
“Đây là thẻ ngân hàng của tôi, nó có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới. Gia tộc Rothschild, ngân hàng Hoa Kì, gia tộc Morgan đều là sản nghiệp của tôi, bồi thường cho cậu rồi đấy, mau cút đi!”
“Đây là nhẫn của đế sư Long Quốc. Hãy nhớ quốc chủ Long Quốc là sư huynh của cậu, có rắc rối gì cứ đi tìm thằng bé”.
“Đây là lệnh bài của ba trăm nghìn cấm quân toà thánh ở Tây Jerusalem. Năm đó thầy là thần linh của họ đấy! Nếu có thời gian thì con hãy đến phương Tây bảo họ đấm bóp rửa chân cho con”.
“Đây là bí tịch của Quỷ Môn Thập Tam Châm! Quỷ Môn Thập Tam Châm tái hiện giang hồ đã đủ cho cậu! Lúc đó sẽ có rất nhiều người đến bái cậu làm thầy, cậu cần phải chú ý”.
“Dược Vương Bảo Điển cũng cho cậu đấy. Đây là quyển hạ, cậu tự nghiên cứu đi, tất cả loại bệnh nan y trên thế giới đều có thể chữa trị!”
“Đây là cách sử dụng thuật dịch dung, còn có phương thuốc của đan Dưỡng Nhan, đan Mỹ Dung, đan Định Nhan, tất cả đều ở trên đó, nó có thể giúp cậu trở thành bạn của phái nữ!”
“Đây là phương pháp phối chế thuốc độc và cách giải độc, cho cậu này”.
“Thầy ơi…”
“Cút đi!”
“Tôi không chịu nổi nữa!”
“Ông trời ơi, nếu con có tội thì xin ông hãy mang con đi, tại sao ông lại để thằng nhóc chết tiệt Diệp Bắc Minh này tới hành hạ chúng con chứ?”
“Bắc Minh, bây giờ cậu đã nhận được chân truyền từ chúng tôi, cậu đi nhanh lên đi!”
“Chúng tôi không còn gì để dạy cậu nữa!”
Máu sôi sùng sục, tai vạ người khác!
“Cậu có đi không? Rốt cuộc cậu có chịu đi hay không? Cậu mà không đi, tôi chết cho cậu xem!”
“Thầy Tam Thập cửu, thầy đừng tự làm mình tổn thương, con đi là được mà, hu hu hu…”, Diệp Bắc Minh lộ ra vẻ mặt đau lòng muốn chết.
“Bắc Minh, con hãy nhớ kĩ! Xuống núi nhất định phải làm những điều mình thích, làm những điều mình thích nhé!”
“Con biết rồi ạ, phải làm những điều mình thích!”, Diệp Bắc Minh lớn tiếng đáp.
Lên đường trở về.
Chín mươi chín người thầy của Diệp Bắc Minh đã sắp phát điên rồi.
Trong năm năm qua, việc khiến họ hối hận nhất là nhận Diệp Bắc Minh làm học trò.
Bởi vì thiên phú tu luyện của tên nhóc này thực sự quá khủng khiếp.
Cậu ta không chỉ tu luyện võ đạo, y thuật, ngân châm, kiếm thuật, thân pháp, khinh công, dịch dung đến mức cao nhất mà còn giỏi hơn cả thầy!
Gần như đã vượt qua những người thầy như họ.
“Cuối cùng oắt con này cũng đi rồi”.
“Ha ha ha ha, đi rồi, đi rồi, tốt quá!”
“Ha ha ha, cuối cùng chúng ta cũng được yên tĩnh, muôn năm!”
“Sau khi thằng nhóc này xuống núi nhất định sẽ gây tai vạ cho mười đứa học trò nghiêng nước nghiêng thành kia!”
Ở sâu trong núi Côn Luân, chín mươi chín cao thủ tuyệt thế phát ra tiếng cười còn vui hơn cả khi ăn Tết.
Sau khi đến đất liền, Diệp Bắc Minh phân vân giữa các loại phương tiện giao thông, cuối cùng quyết định đi máy báy về thành phố Giang Nam.
“Năm năm, cuối cùng mình cũng trở về. Năm năm trước gia đình mình gặp nạn, mình vừa mới vào đại học, một đám người đã xông vào nhà mình, không phân tốt xấu giết ba mẹ mình!”, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng của năm năm trước, trái tim Diệp Bắc Minh như ngừng đập.
Một nhóm võ giả đã đột nhập vào nhà anh và giết người ngay bữa tiệc mừng anh lên đại học.
Ba mẹ Diệp Bắc Minh đã chết thảm vì che chở cho anh rời đi.
Anh bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn bị bắt, suýt chút nữa chết trong tay những tên sát thủ đó.
Cuối cùng vẫn nhờ Lục sư tỷ ra tay cứu anh và đưa anh về núi Côn Luân.
Nào ngờ Diệp Bắc Minh lại là kỳ tài tập võ nhiều năm khó gặp, anh chỉ mất năm năm đã học được tất cả bản lĩnh của chín mươi chín vị cao thủ.
“Năm năm, không cần biết ai là hung thủ, mình cũng sẽ khiến kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Bắc Minh tuyên bố.
Sau khi máy bay đáp xuống thành phố Giang Nam, Diệp Bắc Minh rời khỏi sân bay, gọi một chiếc xe taxi đi đến nhà cũ của mình.
Khi Diệp Bắc Minh rời sân bay, trong một căn biệt thự cực kì xa hoa ở nơi nào đó của thành phố Giang Nam, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên nhận được tin: “Gì cơ? Sư đệ của ta đã về?”
“Tốt quá, ha ha ha, sư đệ đã về, từ giờ mình không còn buồn chán nữa”.
“Nhưng thưa chủ nhân, năm năm trước gia đình của vị sư đệ này của cô gặp một cuộc thảm sát, ba mẹ cậu ấy đều đã qua đời. Chuyện này…”, một người đàn ông trung niên nói với vẻ mặt khó xử.
“Tôi biết chuyện này, còn từng điều tra giúp Bắc Minh, kẻ đứng sau…”, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi thay đổi.
Cô ta bước tới trước tủ sắt, mở tủ rồi lấy một xấp tài liệu từ trong đó ra.
“Người trên này…”, người phụ nữ thở dài một hơi, đóng tài liệu lại.
“Theo dõi thật kĩ, khi nào thời cơ chín muồi thì đi gặp vị sư đệ này của tôi!”, người phụ nữ ra lệnh.
“Rõ!”
Người đàn ông trung niên vội vàng lui ra ngoài.
Tại căn biệt thự mà Diệp Bắc Minh từng sống ở thôn Diệp Gia, thành phố Giang Nam.
Cỏ dại rậm rạp mọc ở khắp mọi nơi.
“Ba, mẹ, con trai đã về. Anh cả, em về rồi đây”, Diệp Bắc Minh quỳ phịch xuống đất, hai mắt đẫm lệ.
“Đây là lần cuối cùng Diệp Bắc Minh con quỳ gối. Mọi người yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra kẻ thù đã giết mọi người và tự tay đâm chúng!”
Diệp Bắc Minh cắn răng, quyết tâm nói.
“Ơ, bóng lưng người trẻ tuổi kia trông hơi quen”.
“Hình như là con trai út của cậu bảy Diệp?”
“Không thể nào, năm năm trước cả gia đình cậu bảy Diệp đã…”
“Suỵt! Ông không muốn sống nữa sao? Cả thành phố Giang Nam không một ai dám nhắc lại vụ việc năm năm trước mà ông lại dám nhắc, coi chừng bị người ta biết, tối nay không biết sẽ chết như thế nào đâu đấy!”, một người qua đường bên cạnh hoảng sợ, vội vàng ngắt lời người nọ.
“À, đúng đúng đúng”, người đàn ông vừa nói sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Khi họ nhìn về phía cổng biệt thự nhà họ Diệp, Diệp Bắc Minh đã không còn bóng dáng.
“Người đâu rồi?”
“Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ mình gặp ma?”
Lúc này Diệp Bắc Minh đã vào trong biệt thự của nhà họ Diệp, vừa đi được vài bước đã ngây người, bởi vì anh nhìn thấy ba ngôi mộ.
Thẳng hàng thẳng lối, thấy mà giật mình.
Mộ của cậu bảy Diệp!
Mộ của Chu Hương Liên!
Mộ của Diệp Bắc Phong!
Ba, mẹ, anh cả, cả ba người đều được chôn ở đây.
Mà tên người lập mộ, Chu Nhược Giai.
Nhìn thấy ba chữ này, trong đầu Diệp Bắc Minh hiện ra khuôn mặt của một cô gái.
Chu Nhược Giai!
Cô nhỏ hơn anh một tuổi, chắc năm nay cô chừng hai mươi hai tuổi và đang học năm tư đại học.
Lúc còn sống ba mẹ anh có làm ăn kinh doanh, quy mô cũng khá lớn, tài sản khoảng chừng bốn, năm mươi triệu.
Ba Chu Nhược Giai và ba Diệp Bắc Minh là anh em kết nghĩa, hai người họ được đính hôn từ bé. Nếu không có biến cố xảy ra, theo mong muốn của hai bên gia đình, sau khi tốt nghiệp đại học anh sẽ kết hôn với Chu Nhược Giai.
Đáng tiếc rằng kể từ ngày đó anh đã cửa nát nhà tan, mọi thứ không còn tồn tại nữa…
“Loảng xoảng”.
Khi Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ, một âm thanh giòn giã vang lên từ sau lưng, theo sau đó là giọng nói run rẩy của một thiếu nữ: “Diệp Bắc Minh! Bắc Minh… Anh Bắc Minh? Có phải là anh không? Anh về rồi ư?”
Chương 2: Vợ chưa cưới yêu cầu huỷ hôn
Diệp Bắc Minh sửng sốt quay đầu lại.
“Anh Bắc Minh, là anh thật rồi”.
Vừa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, thiếu nữ rơi nước mắt, lập tức nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.
Đồ cúng và rượu mà cô mang tới rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Hu hu hu!”
Cô gào khóc nức nở.
Giờ phút này, trái tim sắt đá của Diệp Bắc Minh cũng sắp tan chảy.
Anh vỗ nhẹ vào lưng Chu Nhược Giai, thì thào: “Nhược Giai, cảm ơn em đã chôn cất ba mẹ anh”.
“Anh Bắc Minh…”, Chu Nhược Giai khóc gọi tên anh.
Bỗng nhiên người cô run lên như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, cô đẩy Diệp Bắc Minh ra, phẫn nộ quát: “Cút đi, mau cút đi! Anh trở về làm gì?”
“Nếu không chết thì sống cho tốt vào, cút ra khỏi thành phố Giang Nam đi!”
“Cút nhanh lên, chuyện hôn nhân của chúng ta đến đây là kết thúc, tôi muốn huỷ hôn với anh! Anh đi đi!”
“Từ giờ trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa…”, Chu Nhược Giai đột nhiên thay đổi tính tình, đẩy mạnh Diệp Bắc Minh ra rồi quay người chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
“Cô chủ, cô sao vậy?”, Chu Nhược Giai vừa chạy ra khỏi căn biệt thự bỏ hoang của nhà họ Diệp, ông lão đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ngoài cổng khó hiểu hỏi.
“Cậu là?”
Đột nhiên con ngươi của ông lão co rụt lại, người run lên, ông ta kinh ngạc nhìn người ở phía sau Chu Nhược Giai.
“Diệp Bắc Minh? Cậu Bắc Minh? Cậu chưa chết ư?”, ông lão kích động đến mức giọng cũng hơi khàn.
Tuy đã qua năm năm nhưng Diệp Bắc Minh không khác nhiều so với năm mười tám tuổi, chỉ trông cương nghị hơn.
“Bác Chu”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, đây là quản gia của nhà họ Chu, anh đã biết bác ấy từ nhỏ.
“Là cậu thật rồi cậu Bắc Minh!”, bác Chu rất kích động.
“Bác Chu, bác nhận lầm người rồi, anh ta không phải Diệp Bắc Minh gì cả, chỉ là một người có diện mạo tương tự đi ngang qua nơi này thôi”, Chu Nhược Giai lắc đầu, trong mắt tràn đầy rối ren, cô không dám thừa nhận thân phận của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh biết Chu Nhược Giai lo lắng cho sự an toàn của anh, vậy nên cô mới cố gắng phủ nhận thân phận của anh.
Song Chu Nhược Giai muốn anh rời khỏi thành phố Giang Nam có lẽ là vì nghĩ cho sự an toàn của anh.
Cô gái này tốt bụng đến mức khiến người ta đau lòng.
“Nhược Giai…”, Diệp Bắc Minh gọi.
“Anh đừng gọi tên tôi, tôi không quen anh, tôi không quen anh!”, Chu Nhược Giai khổ sở bịt tai lại, lên xe rồi hét lớn: “Bác Chu, bác còn chờ đợi gì nữa, đi! Đi thôi! Đi về!”
“Vâng…”
Bác Chu bất đắc dĩ, đành xin lỗi nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh rồi khởi động xe nhanh chóng lái đi.
“Anh Bắc Minh, em xin lỗi, em xin lỗi…”, Chu Nhược Giai ngồi trong xe khóc đỏ cả mắt, tay siết thật chặt.
“Cô chủ, nếu cậu ấy đã trở về thì tại sao cô và cậu ấy lại không nhận nhau?”
Bác Chu thở dài.
“Hu hu hu, không được đâu ạ! Anh ấy khó khăn lắm mới sống sót, cháu không thể kéo anh ấy xuống. Nếu để những kẻ năm đó biết anh ấy còn sống, anh Bắc Minh sẽ chết, anh ấy sẽ chết thật đấy ạ. Với lại chúng cháu cũng đã không còn duyên phận, ngày mai cháu sẽ đính hôn với Triệu Thái. Nếu bác nói cho anh ấy biết thì sẽ là một cú sốc đối với anh ấy, hu hu hu…”, Chu Nhược Giai khóc nức nở.
“Haiz”.
Bác Chu không biết làm sao, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Diệp Bắc Minh vừa đi được vài bước đã nghe thấy hai người phụ nữ trung niên nói chuyện ở giao lộ cách đó mấy chục mét.
“Haiz, cô gái này tốt biết bao, người của gia đình này đã chết năm năm, không còn ai cả, thế mà tuần nào cô ấy cũng đến cúng bái”.
“Đúng đó, năm đó nhà họ Diệp thảm như thế, cả nhà đều chết hết, cô ấy là con dâu chưa vào cửa nhà họ Diệp mà lại không sợ lời đồn đại, vẫn cứ đến thắp hương cúng bái thường xuyên”.
“Nghe nói thi thể của cậu bảy Diệp, Chu Hương Liên và con trai Diệp Bắc Phong của họ đều do cô ấy tự tay chôn cất đấy”.
“Ai bảo không phải, một cô gái như cô ấy, nhà ai muốn cưới phải thắp hương cầu nguyện kìa, tiếc là cô ấy lại sắp kết hôn với Triệu Thái!”
“Hai bác biết cô gái vừa rồi ạ?”, Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, hỏi.
“Chàng trai, cậu đi đường không phát ra tiếng động à?”, hai người phụ nữ trung niên giật nảy mình.
Người phụ nữ còn lại gật đầu: “Đương nhiên là quen rồi, Chu Nhược Giai! Một cô gái si tình, đáng tiếc là cô ấy sắp phải kết hôn với công tử ăn chơi nhà họ Triệu”.
“Nhà họ Triệu nào thế ạ?”, Diệp Bắc Minh trầm giọng hỏi.
“Tất nhiên là nhà họ Triệu, gia tộc đứng đầu thành phố Giang Nam đó rồi, ngoài họ ra thì còn có thể là ai?”, người phụ nữ trung niên lắc đầu.
“Nhà họ Triệu!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lẽo.
Sau khi ba mẹ và anh cả anh bị giết, trong nhóm người đuổi giết anh có người của nhà họ Triệu. Triệu Nhị Thần, cậu hai nhà họ Triệu cũng có mặt trong số đó, anh luôn nhớ rõ khuôn mặt đó.
Diệp Bắc Minh biết cái chết của ba mẹ anh chắc chắn có liên quan đến nhà họ Triệu.
Lần này anh trở về là để báo thù cho ba mẹ, không ngờ nhà họ Triệu lại muốn cướp cả cô vợ chưa cưới Chu Nhược Giai của anh.
Như vậy rất tốt.
Thù mới thù cũ cùng tính một lượt!
“Triệu Thái là công tử bột máu mặt nhất thành phố Giang Nam chúng ta và cũng là bạn thời đại học của Chu Nhược Giai. Cậu ta đã thích ngoại hình xinh đẹp của cô ấy lâu rồi. Đấy, ngày mai họ đính hôn rồi”, một người phụ nữ thở dài.
“Nghe nói họ đã dùng tới thủ đoạn xấu xa”.
“Cô gái này thật đáng thương, một người tốt như cô ấy mà lại phải kết hôn với Triệu Thái, có khác nào nhảy vào hố lửa không chứ?”, người phụ nữ còn lại lắc đầu, nói với vẻ mặt thương tiếc.
Mặt Diệp Bắc Minh lập tức tối sầm.
“Chàng trai, cậu là ai vậy?”, một người phụ nữ thắc mắc hỏi.
“Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh để lại ba chữ, quay lưng rời đi.
“Gì cơ? Diệp Bắc Minh?”
Hai người phụ nữ trung niên khiếp sợ nhìn nhau.
Đợi đến khi họ nhìn về phía Diệp Bắc Minh thì làm gì còn bóng dáng của anh nữa?
Đêm khuya, trong biệt thự của nhà họ Diệp.
Diệp Bắc Minh mang đồ cúng và rượu đến trước ba ngôi mộ, sau đó thắp ba nén hương trước mỗi ngôi mộ.
“Ba, năm năm không gặp, chúng ta uống một ly nhé”.
“Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm…”
Chương 3: Rời đi, hay chiến đấu?
“Anh cả, ở dưới đó nhớ chăm sóc tốt cho ba mẹ, anh yên tâm, em nhất định sẽ trả thù cho anh”, Diệp Bắc Minh nâng chung rượu, uống cạn một chung, đổ một chung xuống đất.
“Ba mẹ yên tâm, hai người sẽ không mất con dâu đâu, nếu đã là con dâu của nhà họ Diệp thì không một ai được cướp”.
“Con đã biết sơ bộ người giết mọi người là ai, có liên quan đến nhà họ Triệu, dù nhà họ Triệu ở Giang Nam có thế lực mạnh đến mấy, lần này con trở lại cũng là muốn tiêu diệt bọn họ, đừng ai trong bọn họ hòng chạy mất”, sau khi nói xong câu này, trong mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy sự cứng rắn.
Sáng hôm sau, toàn bộ thành phố Giang Nam chìm đắm trong cảm giác vui mừng.
Trước cửa một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, những chiếc xe sang như Rolls Royce, Bentley, Maybach nối đuôi nhau không dứt.
Ngoài ra còn có mấy chiếc siêu xe Lamborghini, Ferrari đến trợ uy, tất cả đều đỗ trước cửa khách sạn.
Chẳng những thế, ngay cả đường lớn trước cửa khách sạn cũng bị chặn lại, chỉ có khách của nhà họ Triệu và nhà họ Chu mới có thể tay cầm thiệp mời tiến vào.
Hôm nay là ngày đính hôn của Triệu Thái và Chu Nhược Giai.
“Nhà họ Chu đúng là may mắn”.
“Đúng đó, một gia tộc nhỏ bé chỉ vì một đứa con gái đẹp như tiên mà được cậu Triệu để ý, còn muốn đính hôn!”
“Hừ, nhà họ Chu có thể liên hôn với nhà họ Triệu, sau này lên như diều gặp gió, một bước lên mây luôn”, nhân vật lớn của các gia tộc giàu có bàn tán xôn xao, giọng điệu chua ngoa, ai cũng tỏ vẻ hâm mộ và ghen tị.
Mười hai giờ trưa, khách đều đã đến đông đủ.
Ngoài ông cụ Triệu, các nhân vật lớn trong nhà họ Triệu gần như đều đã đến.
Sắc mặt của người nhà họ Triệu cũng không vui vẻ cho lắm, đều tỏ vẻ nhà họ Chu là một gia tộc nhỏ bé thấp kém, hoàn toàn không xứng với nhà họ Triệu. Nhưng Triệu Thái thích Chu Nhược Giai, hơn nữa ông cụ còn yêu thương Triệu Thái như thế, cho nên cũng chiều theo anh ta.
“Giờ lành đã đến, nhà họ Triệu và nhà họ Chu đã quyết định, năm sau sẽ tổ chức hôn lễ”, người chủ trì tuyên ba với mọi người.
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Các nhân vật lớn có máu mặt ở thành phố Giang Nam đều có mặt, không ngừng chúc mừng nhà họ Triệu.
Hiện trường bao phủ bởi bầu không khí vui mừng!
“Ầm!”
Đúng lúc này, một âm thanh lớn vang lên, một cái quan tài màu đen bay thẳng vào hội trường khách sạn, đập mạnh xuống đất.
Khi nhìn kỹ lại, các vị khách đều hít một hơi khí lạnh.
“Ai mà to gan dám đưa một cái quan tài đến vậy?”
“Điên rồi à?”
Những người xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Người của nhà họ Triệu thì vô cùng tức giận, sắc mặt tối sầm lại.
Lúc này, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên:
“Nhược Giai, em muốn từ hôn, anh không đồng ý! Anh không từ hôn, ai có thể cướp em đi được?”
Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai khẽ run, trên mặt là vẻ khiếp sợ: “Anh Bắc Minh!!!”
“Là anh”.
Diệp Bắc Minh cười đi tới, nét mặt vô cùng dịu dàng.
“Bắc Minh… Diệp Bắc Minh!”
Ba Chu Thiên Hạo, mẹ Lý Hải Hà của Chu Nhược Giai tỏ vẻ khiếp sợ, ngạc nhiên và không thể tin nổi.
“Diệp Bắc Minh?”
“Con trai nhỏ của nhà họ Diệp năm năm trước?”
“Không phải toàn bộ nhà họ Diệp đã chết hết từ năm năm trước rồi sao?”
Vô số nhân vật lớn trong sảnh lớn khách sạn sửng sốt.
“Diệp Bắc Minh! Tên ranh con này, cậu vẫn chưa chết ư?”, Triệu Nhị Thần cau mày, sau đó quát to một tiếng: “Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi!”
“Vâng!”
Hôm nay, đám tay chân nhà họ Triệu nuôi đều mặc vest cách tân, bảo vệ ở xung quanh đại sảnh khách sạn, nghe thấy lệnh của Triệu Nhị Thần, bọn họ lập tức xông đến, bao vây lấy Diệp Bắc Minh.
“Anh Bắc Minh, anh mau đi đi!”, Chu Nhược Giai hô to một tiếng với vẻ sốt ruột, muốn lao đến.
“Diệp Bắc Minh, anh là Diệp Bắc Minh?”, Triệu Thái trợn to mắt, nắm lấy cổ tay Chu Nhược Giai.
“Buông tay cô ấy ra!”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên, anh cướp lấy dao găm của một tay sai nhà họ Triệu, sau đó ném về phía trước.
“Phập!”
Cánh tay đang nắm lấy tay Chu Nhược Giai của Triệu Thái bị chém đứt từ cổ tay, anh ta hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức ngồi xổm xuống đất, sắc mặt tái mét.
“Con mẹ nó!”
Triệu Nhị Thần tức giận hét lên: “Mau gọi xe cấp cứu!”
“Không cần gọi xe cấp cứu, ông có thể liên lạc với nhà tang lễ và nghĩa địa, cái quan tài này là chuẩn bị cho người nhà họ Triệu các ông đấy”, giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Anh bước từng bước về phía người nhà họ Triệu, như đang ở chốn không người.
Đám tay sai xông lên kia đều bị Diệp Bắc Minh vung chân đá bay, hoàn toàn không thể nào bò dậy.
Vô cùng hiên ngang!
Triệu Nhị Thần thầm thấy sợ hãi, thấy thái độ hung hăng của Diệp Bắc Minh, ông ta cảm thấy không ổn lắm.
“Thống lĩnh Thẩm, trông cậy hết vào ông đấy!”, Triệu Nhị Thần nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thẩm Ngạo, thống lĩnh của một trăm nghìn cấm quân vua Giang Nam.
“Yên tâm, cứ giao cho tôi”.
Thẩm Ngạo hờ hững gật đầu, ông ta có mặt chữ điền, người đầy cơ bắp, vô cùng cao to.
“Ranh con, đây là nơi để cậu giở thói ngang ngược à? Cút ngay cho tôi!”, Thẩm Ngạo lớn tiếng ra lệnh.
“Chuyện này không liên quan đến ông, hôm nay tôi chỉ giết người nhà họ Triệu”.
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Thẩm Ngạo.
“Ha ha, nhà họ Triệu là sĩ tộc*, có quan hệ sâu xa với vua Giang Nam, cậu bắt buộc muốn động vào nhà họ Triệu ư? Bây giờ cậu lập tức rời đi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra”, Thẩm Ngạo uy hiếp.
*Sĩ tộc: các nhà có người làm quan trở thành một giai cấp đặc thù có nhiều đặc quyền, đặc lợi hơn thứ dân.
“Chưa có chuyện gì xảy ra? Không thể nào! Cậu ta chặt đứt một bàn tay của con trai tôi, nhất định phải đền mạng!”, Triệu Nhị Thần lạnh lùng nói.
Thẩm Ngạo nhướng mày, tỏ vẻ cạn lời.
Rõ ràng thực lực của Diệp Bắc Minh không hề tầm thường, e rằng chính là một võ giả.
Ông bảo một võ giả đền mạng vì một bàn tay của con trai ông, làm gì có chuyện đó?
Nhưng Thẩm Ngạo cũng không thể nói ra những lời này, ông ta chỉ có thể nói một câu: “Rời đi, hay chiến đấu? Do cậu quyết định”.
“Người ngăn tôi lại, đều phải chết!”
Diệp Bắc Minh cũng không thèm quan tâm đến Thẩm Ngạo mà đi về phía Triệu Nhị Thần.
“Hừ, ngông cuồng!”, Thẩm Ngạo cười khẩy, ông ta nhảy lên cao như một con vượn, đi thẳng tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, đấm một phát về phía mặt anh.
“Bap!”
Diệp Bắc Minh vung tay đánh về phía đầu của Thẩm Ngạo.
“Ầm!”
Chương 4: Rốt cuộc cậu là người hay ma?
Người Thẩm Ngạo run lên, nhưng cơ thể lại cứng đờ, sau đó ngã xuống, trước khi chết chỉ kịp nói ra bốn chữ “võ giả cấp Thiên”!
“Shhh!”
“Võ giả cấp Thiên?”
Trong đại sảnh khách sạn thoáng chốc vang lên tiếng hít sâu.
Thực lực của võ giả được chia thành bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng!
Cấp Thiên cao nhất, cấp Hoàng thấp nhất!
Trên võ giả cấp Thiên còn có Tông Sư võ đạo!
Toàn bộ Giang Nam này cũng không có Tông Sư võ đạo, không cần tính tới.
Mà ở Giang Nam cũng chỉ có ba võ giả cấp Thiên, trong ba người này, có hai người là người bên cạnh vua Giang Nam.
Một người khác chính là thuộc hạ của người phụ nữ đáng sợ kia! Đương nhiên người phụ nữ đó rất kinh khủng, dù là vua Giang Nam cũng không muốn động đến cô ta.
Nhưng dưới tình huống bình thường, cô ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa các gia tộc.
Không ngờ Diệp Bắc Minh này lại là võ giả cấp Thiên?
“Sao có thể, cậu là võ giả cấp Thiên? Không thể nào! Mới năm năm trôi qua, chỉ năm năm mà thôi, dù cậu có luyện võ trở về cũng không thể trở thành võ giả cấp Thiên được! Giả dối, chắc chắn là giả đối”, Triệu Nhị Thần lập tức hoảng hốt.
Bốn chữ võ giả cấp Thiên như một cái búa đánh mạnh vào lòng ông ta.
“Lạch cạch”.
Triệu Nhị Thần lấy ra một khẩu súng từ bên hông, chĩa thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh, uy hiếp: “Ha ha ha, chắc cậu cũng không ngờ là tôi có súng đâu nhỉ! Võ công cao cường đến mấy cũng sẽ sợ vũ khí mà thôi”.
“Diệp Bắc Minh, tôi ra lệnh cho cậu quỳ xuống!”
Xì xào!
Xung quanh trở nên xôn xao, tất cả khách tham gia đều tránh đi, sợ sẽ bị đạn lạc làm bị thương.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi bước tới, không thèm để tâm đến súng của Triệu Nhị Thần.
“Cậu!!!”, Triệu Nhị Thần sợ đến mức run rẩy, con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài, mồ hôi lạnh tuôn rơi trên trán, ông ta lạnh lùng nói: “Thằng nhóc con, đầu óc của cậu lú lẫn rồi à? Trong tay tôi có súng đấy!”
“Có súng thì sao, ông nổ súng đi”, Diệp Bắc Minh cười khinh thường.
“Nếu cậu còn tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ nổ súng ngay lập tức!”, Triệu Nhị Thần mở chốt an toàn, lạnh lùng nói: “Đừng ép tôi, hôm nay con trai tôi đính hôn, tôi không muốn giết người”.
“Anh Bắc Minh, đừng… Mau tránh ra đi!”, cơ thể Chu Nhược Giai khẽ run rẩy, gần như sắp khóc đến ngất đi.
Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà giữ chặt lấy cô, không cho cô xông lên.
“Bố, giết anh ta đi! Giết anh ta cho con! Anh ta chặt đứt một tay của con rồi!”, Triệu Thái gào thét như phát điên, trong mắt hằn đầy tia máu, lửa ghen và lửa giận trong lòng dâng trào một cách không thể kiểm soát.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Diệp Bắc Minh như không hề nghe thấy những lời này, anh vẫn bước từng bước về phía Triệu Nhị Thần.
Tựa như thú dữ.
Triệu Nhị Thần hoảng hốt!
Thằng nhóc này điên thật rồi sao? Súng mà cũng không sợ!
Dù là võ giả cấp Thiên, với khoảng cách gần như thế cũng không thể nào không sợ súng được.
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười khẽ một tiếng, anh muốn khiến Triệu Nhị Thần sợ hãi tột cùng, để ông ta được trải nghiệm cảm giác hoảng hốt!
Trước đây anh bị Triệu Nhị Thần đuổi giết, phải sống trong sự sợ hãi suốt ba tháng.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục tiến lên mấy bước, chỉ còn cách Triệu Nhị Thần chưa đến năm mét.
“Đây là cậu tự chuốc lấy đấy, chết đi cho tôi!”, Triệu Nhị Thần hét to, hai mắt trợn to, thẳng tay bóp cò.
“Đùng!”
Đạn bay ra, nhắm thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Nhưng khung cảnh khiến người khác kinh ngạc xuất hiện, Diệp Bắc Minh vung tay, dễ dàng bắt lấy viên đạn như bắt sâu, sau đó ném sang một bên.
“Cậu!!!”
Triệu Nhị Thần sợ ngây người.
Khách xung quanh cũng hít sâu.
“Trời ạ!”
“Đây là đang quay phim à?”
“Kỹ xảo, chắc chắn là kỹ xảo”, tất cả các đại gia đều nhìn đến mức ngây người, dù với kiến thức của bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy chuyện thế này bao giờ.
“Cạch!”, Triệu Nhị Thần lại bóp cò một lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta trước khi ông ta bóp cò, giơ ngón tay chặn trước nòng súng.
Nội kình chấn động, tiếng lạch cạch vang lên.
Súng lục trong tay Triệu Nhị Thần thoáng chóc tách ra, biến thành mấy chục linh kiện, rơi rải rác dưới đất!
Một ngón tay phá hỏng cả khẩu súng.
“Cậu…”
Triệu Nhị Thần sợ đến mức cơ thể xụi lơ, ngã ngồi dưới đất, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh đang đứng trước mặt: “Rốt… Rốt cuộc cậu là người hay ma?”
Chương 5: Mạng của ba người nhà tôi chuyện nhỏ sao?
“Ông đoán xem?”
Diệp Bắc Minh cười châm chọc, cuối cùng Triệu Nhị Thần cũng nếm trải được cảm giác sợ hãi rồi.
Anh bị Triệu Nhị Thần đuổi giết, nhảy vào trong sông lớn suýt mất mạng, may mà có Lục sư tỷ cứu.
Nếu không chắc chắn sẽ không có Diệp Bắc Minh của ngày hôm nay!
“Nói đi, là ai bảo ông đuổi giết tôi?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Triệu Nhị Thần, thề nhất định phải tìm thấy hung thủ năm đó. Anh biết những người tiến vào nhà họ Diệp trước đây không phải người nhà họ Triệu.
Những người đó là võ giả, đều là võ giả cấp Thiên trở lên.
“Tôi… Tôi không biết”, sâu trong mắt Triệu Nhị Thần thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Chắc chắn là ông ta biết!
Nhưng ông ta không dám nói.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, nhà họ Triệu là sĩ tộc ở Giang Nam, truyền thừa hơn trăm năm.
Ngay cả Triệu Nhị Thần cũng không dám nói thì e rằng lai lịch không nhỏ.
“Nếu không nói thì ông chết luôn đi”, Diệp Bắc Minh lười nhiều lời, nếu anh đã trở lại, thì chắc chắn anh có thể tìm thấy kẻ đầu sỏ giết người.
“Đợi đã!”
Một ông lão đột nhiên ngăn cản Diệp Bắc Minh.
“Ông có chuyện gì à?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về phía ông lão mặc đồ thời Đường trước mắt.
“Tôi tên Đường Kính, người đứng đầu nhà họ Đường ở Giang Nam, đại diện vua Giang Nam, cậu muốn tuỳ ý giết người ở nơi này, có phải là không coi vua Giang Nam ra gì không?”, Đường Kính lạnh lùng nói.
“Vua Giang Nam thì sao, dù ông ta có đích thân đến đây, tôi muốn giết người, ông ta có thể làm gì được chứ?”, Diệp Bắc Minh cảm thấy buồn cười.
“Shhh!”
Xung quanh lại vang lên tiếng hít sâu, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức cảm thấy sởn gai óc.
Đây là vua Giang Nam, quản lý toàn bộ Giang Nam, có một trăm nghìn cấm quân bảo vệ, cũng không phải là trò đùa.
Diệp Bắc Minh điên rồi sao?
“Anh Bắc Minh…”, Chu Nhược Giai kích động đến mức không ngừng run rẩy.
Cô thầm nghĩ: ‘Đây là người đàn ông của mình, đây là người đàn ông mà mình muốn! Thật bá đạo, thật oai phong, dù bây giờ mình có chết cùng anh ấy cũng đáng’.
Hai vợ chồng Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà cũng vô cùng rung động.
‘Năm năm qua, rốt cuộc Bắc Minh đã trải qua những gì? Sao thằng bé dám…’, hai vợ chồng không hẹn mà cùng nghĩ.
“Cậu nói gì cơ?”
Đường Kính cũng sửng sốt đến mức trợn mắt há mồm, sau đó mới lấy lại tinh thần, thẹn quá hoá giận nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không? Nơi này là Giang Nam, vua Giang Nam chính là ông trời! Nếu cậu ở Giang Nam thì phải tuân theo quy tắc của vua Giang Nam”.
“Tôi đã nói rồi, vua Giang Nam có đến cũng không quản lý được tôi, cút!”, Diệp Bắc Minh thẳng thừng ra tay, vung một cái tát từ xa.
“Chát…!”
Đường Kính bay ra ngoài như một con chó chết, nằm im bất động dưới đất.
“Ha ha ha ha, đúng là to gan, dám bất kính với cả vua Giang Nam? Chàng trai trẻ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Ở khu vực Giang Nam này, là rồng cũng phải cuộn, là hổ cũng phải nằm!”
Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên.
Sau đó, một người đàn ông mặc chiến bào bước vào đại sảnh khách sạn một cách hiên ngang.
“Anh Hắc Hổ!”
Thấy người này, Triệu Nhị Thần vô cùng vui mừng, cảm giác sợ hãi thoáng chốc biến mất.
“Tổng chỉ huy của ba nghìn Hắc Hổ Vệ - Trương Hắc Hổ!”
“Sao ông ta lại đến đây?”, mấy nhân vật lớn ở xung quanh thấy người này đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Dưới trướng vua Giang Nam có một trăm nghìn cấm quân, hơn ba nghìn người tạo thành một “Vệ”, tổng cộng có ba mươi vị tổng chỉ huy.
Trương Hắc Hổ chính là một trong số đó, ông ta quyền thế ngút trời, tửu sắc hay làm ăn cũng đều dính dáng vào.
Toàn bộ Giang Nam không một ai dám động vào người này, Triệu Nhị Thần và Trương Hắc Hổ là anh em kết nghĩa.
“Anh cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo”, Trương Hắc Hổ sải bước tiến lên, mang theo khí thế của người thống lĩnh, ba nghìn Hắc Hổ Vệ xông vào trong đại sảnh khách sạn, vô cùng hùng hổ, khí thế đáng sợ bao phủ, khiến tất cả mọi người đều tái mặt.
“Anh Bắc Minh!”
Chu Nhược Giai vô cùng lo lắng, cô nắm chặt tay mẹ ở bên cạnh.
Chu Thiên Hạo cũng thầm thấy căng thẳng, chuyện này đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát được rồi.
“Vua Giang Nam muốn xen vào chuyện này ư?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng cất lời, anh nhìn về phía Trương Hắc Hổ.
“Ha ha ha”.
Trương Hắc hổ cười to, tiếng cười vang vọng trong đại sảnh khách sạn, khẽ giễu cợt: “Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ cậu là ai, chuyện nhỏ thế này, vua Giang Nam bận rộn như thế có thời gian quan tâm sao?”
“Mạng của ba người nhà họ Diệp tôi là chuyện nhỏ à?”, Diệp Bắc Minh tỏ vẻ thất vọng, một cơn giận dâng lên tới đỉnh đầu.
“Ha”.
Trương Hắc Hổ tỏ vẻ coi thường, coi mạng người như cỏ rác: “Cậu nghĩ nó là chuyện lớn à?”
“Ha ha ha ha ha!”
Nghe thấy câu này, Diệp Bắc Minh giận quá hoá cười, trong mắt những người có chút quyền lực này, người nhà mà anh quan tâm lại chẳng là gì đáng để tâm.
“Nếu đã thế thì hôm nay, những kẻ quyền quý như các người hãy chôn theo ba mẹ và anh cả của tôi đi!”
“Đúng là trò hề, bắt cậu ta lại!”
Trương Hắc Hổ lạnh lùng ra lệnh.
“Bịch bịch…”, Mười Hắc Hổ Vệ đi về phía Diệp Bắc Minh, hơn hai nghìn chín trăm người còn lại thì đứng im không di chuyển.
Đối phó với một Diệp Bắc Minh, mười Hắc Hổ Vệ chắc chắn đủ rồi.
Phải biết rằng, mười Hắc Hổ Vệ này đều là võ giả cấp Hoàng!
Tuy võ giả cấp Hoàng có thực lực thấp nhất, nhưng cũng là võ giả.
“Ầm! Bịch! Bốp!”
Diệp Bắc Minh tựa như gió lốc, chỉ vừa mới ra tay, mười Hắc Hổ Vệ còn chưa đến gần anh đã ngã lăn quay ra đất, bị đánh tan tác.
“Hửm?”
Núi Côn Luân.
Ở sâu trong một hẻm núi thần bí, chín mươi chín cao thủ có thực lực đáng sợ đang canh giữ ở đây vì một lời hứa.
Nhưng họ đang rất khó chịu vì bị một người trẻ tuổi làm phiền.
“Cậu đi nhanh lên, chúng tôi không còn gì để dạy cậu. Mười vị sư tỷ của cậu đều đã học xong và rời đi, cậu đi mà gây tai vạ cho họ, tôi chỉ muốn được yên tĩnh làm mỹ nam thôi!”
“Đây là thẻ ngân hàng của tôi, nó có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới. Gia tộc Rothschild, ngân hàng Hoa Kì, gia tộc Morgan đều là sản nghiệp của tôi, bồi thường cho cậu rồi đấy, mau cút đi!”
“Đây là nhẫn của đế sư Long Quốc. Hãy nhớ quốc chủ Long Quốc là sư huynh của cậu, có rắc rối gì cứ đi tìm thằng bé”.
“Đây là lệnh bài của ba trăm nghìn cấm quân toà thánh ở Tây Jerusalem. Năm đó thầy là thần linh của họ đấy! Nếu có thời gian thì con hãy đến phương Tây bảo họ đấm bóp rửa chân cho con”.
“Đây là bí tịch của Quỷ Môn Thập Tam Châm! Quỷ Môn Thập Tam Châm tái hiện giang hồ đã đủ cho cậu! Lúc đó sẽ có rất nhiều người đến bái cậu làm thầy, cậu cần phải chú ý”.
“Dược Vương Bảo Điển cũng cho cậu đấy. Đây là quyển hạ, cậu tự nghiên cứu đi, tất cả loại bệnh nan y trên thế giới đều có thể chữa trị!”
“Đây là cách sử dụng thuật dịch dung, còn có phương thuốc của đan Dưỡng Nhan, đan Mỹ Dung, đan Định Nhan, tất cả đều ở trên đó, nó có thể giúp cậu trở thành bạn của phái nữ!”
“Đây là phương pháp phối chế thuốc độc và cách giải độc, cho cậu này”.
“Thầy ơi…”
“Cút đi!”
“Tôi không chịu nổi nữa!”
“Ông trời ơi, nếu con có tội thì xin ông hãy mang con đi, tại sao ông lại để thằng nhóc chết tiệt Diệp Bắc Minh này tới hành hạ chúng con chứ?”
“Bắc Minh, bây giờ cậu đã nhận được chân truyền từ chúng tôi, cậu đi nhanh lên đi!”
“Chúng tôi không còn gì để dạy cậu nữa!”
Máu sôi sùng sục, tai vạ người khác!
“Cậu có đi không? Rốt cuộc cậu có chịu đi hay không? Cậu mà không đi, tôi chết cho cậu xem!”
“Thầy Tam Thập cửu, thầy đừng tự làm mình tổn thương, con đi là được mà, hu hu hu…”, Diệp Bắc Minh lộ ra vẻ mặt đau lòng muốn chết.
“Bắc Minh, con hãy nhớ kĩ! Xuống núi nhất định phải làm những điều mình thích, làm những điều mình thích nhé!”
“Con biết rồi ạ, phải làm những điều mình thích!”, Diệp Bắc Minh lớn tiếng đáp.
Lên đường trở về.
Chín mươi chín người thầy của Diệp Bắc Minh đã sắp phát điên rồi.
Trong năm năm qua, việc khiến họ hối hận nhất là nhận Diệp Bắc Minh làm học trò.
Bởi vì thiên phú tu luyện của tên nhóc này thực sự quá khủng khiếp.
Cậu ta không chỉ tu luyện võ đạo, y thuật, ngân châm, kiếm thuật, thân pháp, khinh công, dịch dung đến mức cao nhất mà còn giỏi hơn cả thầy!
Gần như đã vượt qua những người thầy như họ.
“Cuối cùng oắt con này cũng đi rồi”.
“Ha ha ha ha, đi rồi, đi rồi, tốt quá!”
“Ha ha ha, cuối cùng chúng ta cũng được yên tĩnh, muôn năm!”
“Sau khi thằng nhóc này xuống núi nhất định sẽ gây tai vạ cho mười đứa học trò nghiêng nước nghiêng thành kia!”
Ở sâu trong núi Côn Luân, chín mươi chín cao thủ tuyệt thế phát ra tiếng cười còn vui hơn cả khi ăn Tết.
Sau khi đến đất liền, Diệp Bắc Minh phân vân giữa các loại phương tiện giao thông, cuối cùng quyết định đi máy báy về thành phố Giang Nam.
“Năm năm, cuối cùng mình cũng trở về. Năm năm trước gia đình mình gặp nạn, mình vừa mới vào đại học, một đám người đã xông vào nhà mình, không phân tốt xấu giết ba mẹ mình!”, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng của năm năm trước, trái tim Diệp Bắc Minh như ngừng đập.
Một nhóm võ giả đã đột nhập vào nhà anh và giết người ngay bữa tiệc mừng anh lên đại học.
Ba mẹ Diệp Bắc Minh đã chết thảm vì che chở cho anh rời đi.
Anh bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn bị bắt, suýt chút nữa chết trong tay những tên sát thủ đó.
Cuối cùng vẫn nhờ Lục sư tỷ ra tay cứu anh và đưa anh về núi Côn Luân.
Nào ngờ Diệp Bắc Minh lại là kỳ tài tập võ nhiều năm khó gặp, anh chỉ mất năm năm đã học được tất cả bản lĩnh của chín mươi chín vị cao thủ.
“Năm năm, không cần biết ai là hung thủ, mình cũng sẽ khiến kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Bắc Minh tuyên bố.
Sau khi máy bay đáp xuống thành phố Giang Nam, Diệp Bắc Minh rời khỏi sân bay, gọi một chiếc xe taxi đi đến nhà cũ của mình.
Khi Diệp Bắc Minh rời sân bay, trong một căn biệt thự cực kì xa hoa ở nơi nào đó của thành phố Giang Nam, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên nhận được tin: “Gì cơ? Sư đệ của ta đã về?”
“Tốt quá, ha ha ha, sư đệ đã về, từ giờ mình không còn buồn chán nữa”.
“Nhưng thưa chủ nhân, năm năm trước gia đình của vị sư đệ này của cô gặp một cuộc thảm sát, ba mẹ cậu ấy đều đã qua đời. Chuyện này…”, một người đàn ông trung niên nói với vẻ mặt khó xử.
“Tôi biết chuyện này, còn từng điều tra giúp Bắc Minh, kẻ đứng sau…”, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi thay đổi.
Cô ta bước tới trước tủ sắt, mở tủ rồi lấy một xấp tài liệu từ trong đó ra.
“Người trên này…”, người phụ nữ thở dài một hơi, đóng tài liệu lại.
“Theo dõi thật kĩ, khi nào thời cơ chín muồi thì đi gặp vị sư đệ này của tôi!”, người phụ nữ ra lệnh.
“Rõ!”
Người đàn ông trung niên vội vàng lui ra ngoài.
Tại căn biệt thự mà Diệp Bắc Minh từng sống ở thôn Diệp Gia, thành phố Giang Nam.
Cỏ dại rậm rạp mọc ở khắp mọi nơi.
“Ba, mẹ, con trai đã về. Anh cả, em về rồi đây”, Diệp Bắc Minh quỳ phịch xuống đất, hai mắt đẫm lệ.
“Đây là lần cuối cùng Diệp Bắc Minh con quỳ gối. Mọi người yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra kẻ thù đã giết mọi người và tự tay đâm chúng!”
Diệp Bắc Minh cắn răng, quyết tâm nói.
“Ơ, bóng lưng người trẻ tuổi kia trông hơi quen”.
“Hình như là con trai út của cậu bảy Diệp?”
“Không thể nào, năm năm trước cả gia đình cậu bảy Diệp đã…”
“Suỵt! Ông không muốn sống nữa sao? Cả thành phố Giang Nam không một ai dám nhắc lại vụ việc năm năm trước mà ông lại dám nhắc, coi chừng bị người ta biết, tối nay không biết sẽ chết như thế nào đâu đấy!”, một người qua đường bên cạnh hoảng sợ, vội vàng ngắt lời người nọ.
“À, đúng đúng đúng”, người đàn ông vừa nói sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Khi họ nhìn về phía cổng biệt thự nhà họ Diệp, Diệp Bắc Minh đã không còn bóng dáng.
“Người đâu rồi?”
“Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ mình gặp ma?”
Lúc này Diệp Bắc Minh đã vào trong biệt thự của nhà họ Diệp, vừa đi được vài bước đã ngây người, bởi vì anh nhìn thấy ba ngôi mộ.
Thẳng hàng thẳng lối, thấy mà giật mình.
Mộ của cậu bảy Diệp!
Mộ của Chu Hương Liên!
Mộ của Diệp Bắc Phong!
Ba, mẹ, anh cả, cả ba người đều được chôn ở đây.
Mà tên người lập mộ, Chu Nhược Giai.
Nhìn thấy ba chữ này, trong đầu Diệp Bắc Minh hiện ra khuôn mặt của một cô gái.
Chu Nhược Giai!
Cô nhỏ hơn anh một tuổi, chắc năm nay cô chừng hai mươi hai tuổi và đang học năm tư đại học.
Lúc còn sống ba mẹ anh có làm ăn kinh doanh, quy mô cũng khá lớn, tài sản khoảng chừng bốn, năm mươi triệu.
Ba Chu Nhược Giai và ba Diệp Bắc Minh là anh em kết nghĩa, hai người họ được đính hôn từ bé. Nếu không có biến cố xảy ra, theo mong muốn của hai bên gia đình, sau khi tốt nghiệp đại học anh sẽ kết hôn với Chu Nhược Giai.
Đáng tiếc rằng kể từ ngày đó anh đã cửa nát nhà tan, mọi thứ không còn tồn tại nữa…
“Loảng xoảng”.
Khi Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ, một âm thanh giòn giã vang lên từ sau lưng, theo sau đó là giọng nói run rẩy của một thiếu nữ: “Diệp Bắc Minh! Bắc Minh… Anh Bắc Minh? Có phải là anh không? Anh về rồi ư?”
Chương 2: Vợ chưa cưới yêu cầu huỷ hôn
Diệp Bắc Minh sửng sốt quay đầu lại.
“Anh Bắc Minh, là anh thật rồi”.
Vừa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, thiếu nữ rơi nước mắt, lập tức nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.
Đồ cúng và rượu mà cô mang tới rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Hu hu hu!”
Cô gào khóc nức nở.
Giờ phút này, trái tim sắt đá của Diệp Bắc Minh cũng sắp tan chảy.
Anh vỗ nhẹ vào lưng Chu Nhược Giai, thì thào: “Nhược Giai, cảm ơn em đã chôn cất ba mẹ anh”.
“Anh Bắc Minh…”, Chu Nhược Giai khóc gọi tên anh.
Bỗng nhiên người cô run lên như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, cô đẩy Diệp Bắc Minh ra, phẫn nộ quát: “Cút đi, mau cút đi! Anh trở về làm gì?”
“Nếu không chết thì sống cho tốt vào, cút ra khỏi thành phố Giang Nam đi!”
“Cút nhanh lên, chuyện hôn nhân của chúng ta đến đây là kết thúc, tôi muốn huỷ hôn với anh! Anh đi đi!”
“Từ giờ trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa…”, Chu Nhược Giai đột nhiên thay đổi tính tình, đẩy mạnh Diệp Bắc Minh ra rồi quay người chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
“Cô chủ, cô sao vậy?”, Chu Nhược Giai vừa chạy ra khỏi căn biệt thự bỏ hoang của nhà họ Diệp, ông lão đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ngoài cổng khó hiểu hỏi.
“Cậu là?”
Đột nhiên con ngươi của ông lão co rụt lại, người run lên, ông ta kinh ngạc nhìn người ở phía sau Chu Nhược Giai.
“Diệp Bắc Minh? Cậu Bắc Minh? Cậu chưa chết ư?”, ông lão kích động đến mức giọng cũng hơi khàn.
Tuy đã qua năm năm nhưng Diệp Bắc Minh không khác nhiều so với năm mười tám tuổi, chỉ trông cương nghị hơn.
“Bác Chu”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, đây là quản gia của nhà họ Chu, anh đã biết bác ấy từ nhỏ.
“Là cậu thật rồi cậu Bắc Minh!”, bác Chu rất kích động.
“Bác Chu, bác nhận lầm người rồi, anh ta không phải Diệp Bắc Minh gì cả, chỉ là một người có diện mạo tương tự đi ngang qua nơi này thôi”, Chu Nhược Giai lắc đầu, trong mắt tràn đầy rối ren, cô không dám thừa nhận thân phận của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh biết Chu Nhược Giai lo lắng cho sự an toàn của anh, vậy nên cô mới cố gắng phủ nhận thân phận của anh.
Song Chu Nhược Giai muốn anh rời khỏi thành phố Giang Nam có lẽ là vì nghĩ cho sự an toàn của anh.
Cô gái này tốt bụng đến mức khiến người ta đau lòng.
“Nhược Giai…”, Diệp Bắc Minh gọi.
“Anh đừng gọi tên tôi, tôi không quen anh, tôi không quen anh!”, Chu Nhược Giai khổ sở bịt tai lại, lên xe rồi hét lớn: “Bác Chu, bác còn chờ đợi gì nữa, đi! Đi thôi! Đi về!”
“Vâng…”
Bác Chu bất đắc dĩ, đành xin lỗi nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh rồi khởi động xe nhanh chóng lái đi.
“Anh Bắc Minh, em xin lỗi, em xin lỗi…”, Chu Nhược Giai ngồi trong xe khóc đỏ cả mắt, tay siết thật chặt.
“Cô chủ, nếu cậu ấy đã trở về thì tại sao cô và cậu ấy lại không nhận nhau?”
Bác Chu thở dài.
“Hu hu hu, không được đâu ạ! Anh ấy khó khăn lắm mới sống sót, cháu không thể kéo anh ấy xuống. Nếu để những kẻ năm đó biết anh ấy còn sống, anh Bắc Minh sẽ chết, anh ấy sẽ chết thật đấy ạ. Với lại chúng cháu cũng đã không còn duyên phận, ngày mai cháu sẽ đính hôn với Triệu Thái. Nếu bác nói cho anh ấy biết thì sẽ là một cú sốc đối với anh ấy, hu hu hu…”, Chu Nhược Giai khóc nức nở.
“Haiz”.
Bác Chu không biết làm sao, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Diệp Bắc Minh vừa đi được vài bước đã nghe thấy hai người phụ nữ trung niên nói chuyện ở giao lộ cách đó mấy chục mét.
“Haiz, cô gái này tốt biết bao, người của gia đình này đã chết năm năm, không còn ai cả, thế mà tuần nào cô ấy cũng đến cúng bái”.
“Đúng đó, năm đó nhà họ Diệp thảm như thế, cả nhà đều chết hết, cô ấy là con dâu chưa vào cửa nhà họ Diệp mà lại không sợ lời đồn đại, vẫn cứ đến thắp hương cúng bái thường xuyên”.
“Nghe nói thi thể của cậu bảy Diệp, Chu Hương Liên và con trai Diệp Bắc Phong của họ đều do cô ấy tự tay chôn cất đấy”.
“Ai bảo không phải, một cô gái như cô ấy, nhà ai muốn cưới phải thắp hương cầu nguyện kìa, tiếc là cô ấy lại sắp kết hôn với Triệu Thái!”
“Hai bác biết cô gái vừa rồi ạ?”, Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, hỏi.
“Chàng trai, cậu đi đường không phát ra tiếng động à?”, hai người phụ nữ trung niên giật nảy mình.
Người phụ nữ còn lại gật đầu: “Đương nhiên là quen rồi, Chu Nhược Giai! Một cô gái si tình, đáng tiếc là cô ấy sắp phải kết hôn với công tử ăn chơi nhà họ Triệu”.
“Nhà họ Triệu nào thế ạ?”, Diệp Bắc Minh trầm giọng hỏi.
“Tất nhiên là nhà họ Triệu, gia tộc đứng đầu thành phố Giang Nam đó rồi, ngoài họ ra thì còn có thể là ai?”, người phụ nữ trung niên lắc đầu.
“Nhà họ Triệu!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lẽo.
Sau khi ba mẹ và anh cả anh bị giết, trong nhóm người đuổi giết anh có người của nhà họ Triệu. Triệu Nhị Thần, cậu hai nhà họ Triệu cũng có mặt trong số đó, anh luôn nhớ rõ khuôn mặt đó.
Diệp Bắc Minh biết cái chết của ba mẹ anh chắc chắn có liên quan đến nhà họ Triệu.
Lần này anh trở về là để báo thù cho ba mẹ, không ngờ nhà họ Triệu lại muốn cướp cả cô vợ chưa cưới Chu Nhược Giai của anh.
Như vậy rất tốt.
Thù mới thù cũ cùng tính một lượt!
“Triệu Thái là công tử bột máu mặt nhất thành phố Giang Nam chúng ta và cũng là bạn thời đại học của Chu Nhược Giai. Cậu ta đã thích ngoại hình xinh đẹp của cô ấy lâu rồi. Đấy, ngày mai họ đính hôn rồi”, một người phụ nữ thở dài.
“Nghe nói họ đã dùng tới thủ đoạn xấu xa”.
“Cô gái này thật đáng thương, một người tốt như cô ấy mà lại phải kết hôn với Triệu Thái, có khác nào nhảy vào hố lửa không chứ?”, người phụ nữ còn lại lắc đầu, nói với vẻ mặt thương tiếc.
Mặt Diệp Bắc Minh lập tức tối sầm.
“Chàng trai, cậu là ai vậy?”, một người phụ nữ thắc mắc hỏi.
“Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh để lại ba chữ, quay lưng rời đi.
“Gì cơ? Diệp Bắc Minh?”
Hai người phụ nữ trung niên khiếp sợ nhìn nhau.
Đợi đến khi họ nhìn về phía Diệp Bắc Minh thì làm gì còn bóng dáng của anh nữa?
Đêm khuya, trong biệt thự của nhà họ Diệp.
Diệp Bắc Minh mang đồ cúng và rượu đến trước ba ngôi mộ, sau đó thắp ba nén hương trước mỗi ngôi mộ.
“Ba, năm năm không gặp, chúng ta uống một ly nhé”.
“Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm…”
Chương 3: Rời đi, hay chiến đấu?
“Anh cả, ở dưới đó nhớ chăm sóc tốt cho ba mẹ, anh yên tâm, em nhất định sẽ trả thù cho anh”, Diệp Bắc Minh nâng chung rượu, uống cạn một chung, đổ một chung xuống đất.
“Ba mẹ yên tâm, hai người sẽ không mất con dâu đâu, nếu đã là con dâu của nhà họ Diệp thì không một ai được cướp”.
“Con đã biết sơ bộ người giết mọi người là ai, có liên quan đến nhà họ Triệu, dù nhà họ Triệu ở Giang Nam có thế lực mạnh đến mấy, lần này con trở lại cũng là muốn tiêu diệt bọn họ, đừng ai trong bọn họ hòng chạy mất”, sau khi nói xong câu này, trong mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy sự cứng rắn.
Sáng hôm sau, toàn bộ thành phố Giang Nam chìm đắm trong cảm giác vui mừng.
Trước cửa một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, những chiếc xe sang như Rolls Royce, Bentley, Maybach nối đuôi nhau không dứt.
Ngoài ra còn có mấy chiếc siêu xe Lamborghini, Ferrari đến trợ uy, tất cả đều đỗ trước cửa khách sạn.
Chẳng những thế, ngay cả đường lớn trước cửa khách sạn cũng bị chặn lại, chỉ có khách của nhà họ Triệu và nhà họ Chu mới có thể tay cầm thiệp mời tiến vào.
Hôm nay là ngày đính hôn của Triệu Thái và Chu Nhược Giai.
“Nhà họ Chu đúng là may mắn”.
“Đúng đó, một gia tộc nhỏ bé chỉ vì một đứa con gái đẹp như tiên mà được cậu Triệu để ý, còn muốn đính hôn!”
“Hừ, nhà họ Chu có thể liên hôn với nhà họ Triệu, sau này lên như diều gặp gió, một bước lên mây luôn”, nhân vật lớn của các gia tộc giàu có bàn tán xôn xao, giọng điệu chua ngoa, ai cũng tỏ vẻ hâm mộ và ghen tị.
Mười hai giờ trưa, khách đều đã đến đông đủ.
Ngoài ông cụ Triệu, các nhân vật lớn trong nhà họ Triệu gần như đều đã đến.
Sắc mặt của người nhà họ Triệu cũng không vui vẻ cho lắm, đều tỏ vẻ nhà họ Chu là một gia tộc nhỏ bé thấp kém, hoàn toàn không xứng với nhà họ Triệu. Nhưng Triệu Thái thích Chu Nhược Giai, hơn nữa ông cụ còn yêu thương Triệu Thái như thế, cho nên cũng chiều theo anh ta.
“Giờ lành đã đến, nhà họ Triệu và nhà họ Chu đã quyết định, năm sau sẽ tổ chức hôn lễ”, người chủ trì tuyên ba với mọi người.
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Các nhân vật lớn có máu mặt ở thành phố Giang Nam đều có mặt, không ngừng chúc mừng nhà họ Triệu.
Hiện trường bao phủ bởi bầu không khí vui mừng!
“Ầm!”
Đúng lúc này, một âm thanh lớn vang lên, một cái quan tài màu đen bay thẳng vào hội trường khách sạn, đập mạnh xuống đất.
Khi nhìn kỹ lại, các vị khách đều hít một hơi khí lạnh.
“Ai mà to gan dám đưa một cái quan tài đến vậy?”
“Điên rồi à?”
Những người xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Người của nhà họ Triệu thì vô cùng tức giận, sắc mặt tối sầm lại.
Lúc này, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên:
“Nhược Giai, em muốn từ hôn, anh không đồng ý! Anh không từ hôn, ai có thể cướp em đi được?”
Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai khẽ run, trên mặt là vẻ khiếp sợ: “Anh Bắc Minh!!!”
“Là anh”.
Diệp Bắc Minh cười đi tới, nét mặt vô cùng dịu dàng.
“Bắc Minh… Diệp Bắc Minh!”
Ba Chu Thiên Hạo, mẹ Lý Hải Hà của Chu Nhược Giai tỏ vẻ khiếp sợ, ngạc nhiên và không thể tin nổi.
“Diệp Bắc Minh?”
“Con trai nhỏ của nhà họ Diệp năm năm trước?”
“Không phải toàn bộ nhà họ Diệp đã chết hết từ năm năm trước rồi sao?”
Vô số nhân vật lớn trong sảnh lớn khách sạn sửng sốt.
“Diệp Bắc Minh! Tên ranh con này, cậu vẫn chưa chết ư?”, Triệu Nhị Thần cau mày, sau đó quát to một tiếng: “Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi!”
“Vâng!”
Hôm nay, đám tay chân nhà họ Triệu nuôi đều mặc vest cách tân, bảo vệ ở xung quanh đại sảnh khách sạn, nghe thấy lệnh của Triệu Nhị Thần, bọn họ lập tức xông đến, bao vây lấy Diệp Bắc Minh.
“Anh Bắc Minh, anh mau đi đi!”, Chu Nhược Giai hô to một tiếng với vẻ sốt ruột, muốn lao đến.
“Diệp Bắc Minh, anh là Diệp Bắc Minh?”, Triệu Thái trợn to mắt, nắm lấy cổ tay Chu Nhược Giai.
“Buông tay cô ấy ra!”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên, anh cướp lấy dao găm của một tay sai nhà họ Triệu, sau đó ném về phía trước.
“Phập!”
Cánh tay đang nắm lấy tay Chu Nhược Giai của Triệu Thái bị chém đứt từ cổ tay, anh ta hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức ngồi xổm xuống đất, sắc mặt tái mét.
“Con mẹ nó!”
Triệu Nhị Thần tức giận hét lên: “Mau gọi xe cấp cứu!”
“Không cần gọi xe cấp cứu, ông có thể liên lạc với nhà tang lễ và nghĩa địa, cái quan tài này là chuẩn bị cho người nhà họ Triệu các ông đấy”, giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Anh bước từng bước về phía người nhà họ Triệu, như đang ở chốn không người.
Đám tay sai xông lên kia đều bị Diệp Bắc Minh vung chân đá bay, hoàn toàn không thể nào bò dậy.
Vô cùng hiên ngang!
Triệu Nhị Thần thầm thấy sợ hãi, thấy thái độ hung hăng của Diệp Bắc Minh, ông ta cảm thấy không ổn lắm.
“Thống lĩnh Thẩm, trông cậy hết vào ông đấy!”, Triệu Nhị Thần nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thẩm Ngạo, thống lĩnh của một trăm nghìn cấm quân vua Giang Nam.
“Yên tâm, cứ giao cho tôi”.
Thẩm Ngạo hờ hững gật đầu, ông ta có mặt chữ điền, người đầy cơ bắp, vô cùng cao to.
“Ranh con, đây là nơi để cậu giở thói ngang ngược à? Cút ngay cho tôi!”, Thẩm Ngạo lớn tiếng ra lệnh.
“Chuyện này không liên quan đến ông, hôm nay tôi chỉ giết người nhà họ Triệu”.
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Thẩm Ngạo.
“Ha ha, nhà họ Triệu là sĩ tộc*, có quan hệ sâu xa với vua Giang Nam, cậu bắt buộc muốn động vào nhà họ Triệu ư? Bây giờ cậu lập tức rời đi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra”, Thẩm Ngạo uy hiếp.
*Sĩ tộc: các nhà có người làm quan trở thành một giai cấp đặc thù có nhiều đặc quyền, đặc lợi hơn thứ dân.
“Chưa có chuyện gì xảy ra? Không thể nào! Cậu ta chặt đứt một bàn tay của con trai tôi, nhất định phải đền mạng!”, Triệu Nhị Thần lạnh lùng nói.
Thẩm Ngạo nhướng mày, tỏ vẻ cạn lời.
Rõ ràng thực lực của Diệp Bắc Minh không hề tầm thường, e rằng chính là một võ giả.
Ông bảo một võ giả đền mạng vì một bàn tay của con trai ông, làm gì có chuyện đó?
Nhưng Thẩm Ngạo cũng không thể nói ra những lời này, ông ta chỉ có thể nói một câu: “Rời đi, hay chiến đấu? Do cậu quyết định”.
“Người ngăn tôi lại, đều phải chết!”
Diệp Bắc Minh cũng không thèm quan tâm đến Thẩm Ngạo mà đi về phía Triệu Nhị Thần.
“Hừ, ngông cuồng!”, Thẩm Ngạo cười khẩy, ông ta nhảy lên cao như một con vượn, đi thẳng tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, đấm một phát về phía mặt anh.
“Bap!”
Diệp Bắc Minh vung tay đánh về phía đầu của Thẩm Ngạo.
“Ầm!”
Chương 4: Rốt cuộc cậu là người hay ma?
Người Thẩm Ngạo run lên, nhưng cơ thể lại cứng đờ, sau đó ngã xuống, trước khi chết chỉ kịp nói ra bốn chữ “võ giả cấp Thiên”!
“Shhh!”
“Võ giả cấp Thiên?”
Trong đại sảnh khách sạn thoáng chốc vang lên tiếng hít sâu.
Thực lực của võ giả được chia thành bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng!
Cấp Thiên cao nhất, cấp Hoàng thấp nhất!
Trên võ giả cấp Thiên còn có Tông Sư võ đạo!
Toàn bộ Giang Nam này cũng không có Tông Sư võ đạo, không cần tính tới.
Mà ở Giang Nam cũng chỉ có ba võ giả cấp Thiên, trong ba người này, có hai người là người bên cạnh vua Giang Nam.
Một người khác chính là thuộc hạ của người phụ nữ đáng sợ kia! Đương nhiên người phụ nữ đó rất kinh khủng, dù là vua Giang Nam cũng không muốn động đến cô ta.
Nhưng dưới tình huống bình thường, cô ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa các gia tộc.
Không ngờ Diệp Bắc Minh này lại là võ giả cấp Thiên?
“Sao có thể, cậu là võ giả cấp Thiên? Không thể nào! Mới năm năm trôi qua, chỉ năm năm mà thôi, dù cậu có luyện võ trở về cũng không thể trở thành võ giả cấp Thiên được! Giả dối, chắc chắn là giả đối”, Triệu Nhị Thần lập tức hoảng hốt.
Bốn chữ võ giả cấp Thiên như một cái búa đánh mạnh vào lòng ông ta.
“Lạch cạch”.
Triệu Nhị Thần lấy ra một khẩu súng từ bên hông, chĩa thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh, uy hiếp: “Ha ha ha, chắc cậu cũng không ngờ là tôi có súng đâu nhỉ! Võ công cao cường đến mấy cũng sẽ sợ vũ khí mà thôi”.
“Diệp Bắc Minh, tôi ra lệnh cho cậu quỳ xuống!”
Xì xào!
Xung quanh trở nên xôn xao, tất cả khách tham gia đều tránh đi, sợ sẽ bị đạn lạc làm bị thương.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi bước tới, không thèm để tâm đến súng của Triệu Nhị Thần.
“Cậu!!!”, Triệu Nhị Thần sợ đến mức run rẩy, con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài, mồ hôi lạnh tuôn rơi trên trán, ông ta lạnh lùng nói: “Thằng nhóc con, đầu óc của cậu lú lẫn rồi à? Trong tay tôi có súng đấy!”
“Có súng thì sao, ông nổ súng đi”, Diệp Bắc Minh cười khinh thường.
“Nếu cậu còn tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ nổ súng ngay lập tức!”, Triệu Nhị Thần mở chốt an toàn, lạnh lùng nói: “Đừng ép tôi, hôm nay con trai tôi đính hôn, tôi không muốn giết người”.
“Anh Bắc Minh, đừng… Mau tránh ra đi!”, cơ thể Chu Nhược Giai khẽ run rẩy, gần như sắp khóc đến ngất đi.
Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà giữ chặt lấy cô, không cho cô xông lên.
“Bố, giết anh ta đi! Giết anh ta cho con! Anh ta chặt đứt một tay của con rồi!”, Triệu Thái gào thét như phát điên, trong mắt hằn đầy tia máu, lửa ghen và lửa giận trong lòng dâng trào một cách không thể kiểm soát.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Diệp Bắc Minh như không hề nghe thấy những lời này, anh vẫn bước từng bước về phía Triệu Nhị Thần.
Tựa như thú dữ.
Triệu Nhị Thần hoảng hốt!
Thằng nhóc này điên thật rồi sao? Súng mà cũng không sợ!
Dù là võ giả cấp Thiên, với khoảng cách gần như thế cũng không thể nào không sợ súng được.
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười khẽ một tiếng, anh muốn khiến Triệu Nhị Thần sợ hãi tột cùng, để ông ta được trải nghiệm cảm giác hoảng hốt!
Trước đây anh bị Triệu Nhị Thần đuổi giết, phải sống trong sự sợ hãi suốt ba tháng.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục tiến lên mấy bước, chỉ còn cách Triệu Nhị Thần chưa đến năm mét.
“Đây là cậu tự chuốc lấy đấy, chết đi cho tôi!”, Triệu Nhị Thần hét to, hai mắt trợn to, thẳng tay bóp cò.
“Đùng!”
Đạn bay ra, nhắm thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Nhưng khung cảnh khiến người khác kinh ngạc xuất hiện, Diệp Bắc Minh vung tay, dễ dàng bắt lấy viên đạn như bắt sâu, sau đó ném sang một bên.
“Cậu!!!”
Triệu Nhị Thần sợ ngây người.
Khách xung quanh cũng hít sâu.
“Trời ạ!”
“Đây là đang quay phim à?”
“Kỹ xảo, chắc chắn là kỹ xảo”, tất cả các đại gia đều nhìn đến mức ngây người, dù với kiến thức của bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy chuyện thế này bao giờ.
“Cạch!”, Triệu Nhị Thần lại bóp cò một lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta trước khi ông ta bóp cò, giơ ngón tay chặn trước nòng súng.
Nội kình chấn động, tiếng lạch cạch vang lên.
Súng lục trong tay Triệu Nhị Thần thoáng chóc tách ra, biến thành mấy chục linh kiện, rơi rải rác dưới đất!
Một ngón tay phá hỏng cả khẩu súng.
“Cậu…”
Triệu Nhị Thần sợ đến mức cơ thể xụi lơ, ngã ngồi dưới đất, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh đang đứng trước mặt: “Rốt… Rốt cuộc cậu là người hay ma?”
Chương 5: Mạng của ba người nhà tôi chuyện nhỏ sao?
“Ông đoán xem?”
Diệp Bắc Minh cười châm chọc, cuối cùng Triệu Nhị Thần cũng nếm trải được cảm giác sợ hãi rồi.
Anh bị Triệu Nhị Thần đuổi giết, nhảy vào trong sông lớn suýt mất mạng, may mà có Lục sư tỷ cứu.
Nếu không chắc chắn sẽ không có Diệp Bắc Minh của ngày hôm nay!
“Nói đi, là ai bảo ông đuổi giết tôi?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Triệu Nhị Thần, thề nhất định phải tìm thấy hung thủ năm đó. Anh biết những người tiến vào nhà họ Diệp trước đây không phải người nhà họ Triệu.
Những người đó là võ giả, đều là võ giả cấp Thiên trở lên.
“Tôi… Tôi không biết”, sâu trong mắt Triệu Nhị Thần thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Chắc chắn là ông ta biết!
Nhưng ông ta không dám nói.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, nhà họ Triệu là sĩ tộc ở Giang Nam, truyền thừa hơn trăm năm.
Ngay cả Triệu Nhị Thần cũng không dám nói thì e rằng lai lịch không nhỏ.
“Nếu không nói thì ông chết luôn đi”, Diệp Bắc Minh lười nhiều lời, nếu anh đã trở lại, thì chắc chắn anh có thể tìm thấy kẻ đầu sỏ giết người.
“Đợi đã!”
Một ông lão đột nhiên ngăn cản Diệp Bắc Minh.
“Ông có chuyện gì à?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về phía ông lão mặc đồ thời Đường trước mắt.
“Tôi tên Đường Kính, người đứng đầu nhà họ Đường ở Giang Nam, đại diện vua Giang Nam, cậu muốn tuỳ ý giết người ở nơi này, có phải là không coi vua Giang Nam ra gì không?”, Đường Kính lạnh lùng nói.
“Vua Giang Nam thì sao, dù ông ta có đích thân đến đây, tôi muốn giết người, ông ta có thể làm gì được chứ?”, Diệp Bắc Minh cảm thấy buồn cười.
“Shhh!”
Xung quanh lại vang lên tiếng hít sâu, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức cảm thấy sởn gai óc.
Đây là vua Giang Nam, quản lý toàn bộ Giang Nam, có một trăm nghìn cấm quân bảo vệ, cũng không phải là trò đùa.
Diệp Bắc Minh điên rồi sao?
“Anh Bắc Minh…”, Chu Nhược Giai kích động đến mức không ngừng run rẩy.
Cô thầm nghĩ: ‘Đây là người đàn ông của mình, đây là người đàn ông mà mình muốn! Thật bá đạo, thật oai phong, dù bây giờ mình có chết cùng anh ấy cũng đáng’.
Hai vợ chồng Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà cũng vô cùng rung động.
‘Năm năm qua, rốt cuộc Bắc Minh đã trải qua những gì? Sao thằng bé dám…’, hai vợ chồng không hẹn mà cùng nghĩ.
“Cậu nói gì cơ?”
Đường Kính cũng sửng sốt đến mức trợn mắt há mồm, sau đó mới lấy lại tinh thần, thẹn quá hoá giận nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không? Nơi này là Giang Nam, vua Giang Nam chính là ông trời! Nếu cậu ở Giang Nam thì phải tuân theo quy tắc của vua Giang Nam”.
“Tôi đã nói rồi, vua Giang Nam có đến cũng không quản lý được tôi, cút!”, Diệp Bắc Minh thẳng thừng ra tay, vung một cái tát từ xa.
“Chát…!”
Đường Kính bay ra ngoài như một con chó chết, nằm im bất động dưới đất.
“Ha ha ha ha, đúng là to gan, dám bất kính với cả vua Giang Nam? Chàng trai trẻ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Ở khu vực Giang Nam này, là rồng cũng phải cuộn, là hổ cũng phải nằm!”
Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên.
Sau đó, một người đàn ông mặc chiến bào bước vào đại sảnh khách sạn một cách hiên ngang.
“Anh Hắc Hổ!”
Thấy người này, Triệu Nhị Thần vô cùng vui mừng, cảm giác sợ hãi thoáng chốc biến mất.
“Tổng chỉ huy của ba nghìn Hắc Hổ Vệ - Trương Hắc Hổ!”
“Sao ông ta lại đến đây?”, mấy nhân vật lớn ở xung quanh thấy người này đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Dưới trướng vua Giang Nam có một trăm nghìn cấm quân, hơn ba nghìn người tạo thành một “Vệ”, tổng cộng có ba mươi vị tổng chỉ huy.
Trương Hắc Hổ chính là một trong số đó, ông ta quyền thế ngút trời, tửu sắc hay làm ăn cũng đều dính dáng vào.
Toàn bộ Giang Nam không một ai dám động vào người này, Triệu Nhị Thần và Trương Hắc Hổ là anh em kết nghĩa.
“Anh cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo”, Trương Hắc Hổ sải bước tiến lên, mang theo khí thế của người thống lĩnh, ba nghìn Hắc Hổ Vệ xông vào trong đại sảnh khách sạn, vô cùng hùng hổ, khí thế đáng sợ bao phủ, khiến tất cả mọi người đều tái mặt.
“Anh Bắc Minh!”
Chu Nhược Giai vô cùng lo lắng, cô nắm chặt tay mẹ ở bên cạnh.
Chu Thiên Hạo cũng thầm thấy căng thẳng, chuyện này đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát được rồi.
“Vua Giang Nam muốn xen vào chuyện này ư?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng cất lời, anh nhìn về phía Trương Hắc Hổ.
“Ha ha ha”.
Trương Hắc hổ cười to, tiếng cười vang vọng trong đại sảnh khách sạn, khẽ giễu cợt: “Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ cậu là ai, chuyện nhỏ thế này, vua Giang Nam bận rộn như thế có thời gian quan tâm sao?”
“Mạng của ba người nhà họ Diệp tôi là chuyện nhỏ à?”, Diệp Bắc Minh tỏ vẻ thất vọng, một cơn giận dâng lên tới đỉnh đầu.
“Ha”.
Trương Hắc Hổ tỏ vẻ coi thường, coi mạng người như cỏ rác: “Cậu nghĩ nó là chuyện lớn à?”
“Ha ha ha ha ha!”
Nghe thấy câu này, Diệp Bắc Minh giận quá hoá cười, trong mắt những người có chút quyền lực này, người nhà mà anh quan tâm lại chẳng là gì đáng để tâm.
“Nếu đã thế thì hôm nay, những kẻ quyền quý như các người hãy chôn theo ba mẹ và anh cả của tôi đi!”
“Đúng là trò hề, bắt cậu ta lại!”
Trương Hắc Hổ lạnh lùng ra lệnh.
“Bịch bịch…”, Mười Hắc Hổ Vệ đi về phía Diệp Bắc Minh, hơn hai nghìn chín trăm người còn lại thì đứng im không di chuyển.
Đối phó với một Diệp Bắc Minh, mười Hắc Hổ Vệ chắc chắn đủ rồi.
Phải biết rằng, mười Hắc Hổ Vệ này đều là võ giả cấp Hoàng!
Tuy võ giả cấp Hoàng có thực lực thấp nhất, nhưng cũng là võ giả.
“Ầm! Bịch! Bốp!”
Diệp Bắc Minh tựa như gió lốc, chỉ vừa mới ra tay, mười Hắc Hổ Vệ còn chưa đến gần anh đã ngã lăn quay ra đất, bị đánh tan tác.
“Hửm?”