Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Không biết!
Ánh mắt Trương Hắc Hổ trở nên sâu thẳm.
Thấy cảnh này, Triệu Nhị Thần biết tình hình không ổn, vội nói: “Anh Hắc Hổ, tôi xin nhắc nhở một câu, Thống lĩnh Thẩm Ngạo vừa bị cậu ta tát chết, khi nãy cậu ta còn đỡ đạn bằng tay không nữa”.
“Gì cơ?”
Trương Hắc Hổ kinh ngạc, tỏ vẻ khó tin.
Thẩm Ngạo là võ giả cấp Địa, thống lĩnh của một trăm nghìn cấm quân, lại bị Diệp Bắc Minh tát chết?
Con mẹ nó, sao anh không nói sớm hả!!!
Ông ta nhìn theo hướng Triệu Nhị Thần chỉ, quả nhiên thấy Thẩm Ngạo đang nằm dưới đất, não văng tung toé.
‘Chết tiệt! Đỡ đạn bằng tay không, thế chẳng phải là giải phóng nội kình, chỉ võ giả cấp Tông Sư mới có thể làm được sao?’, Trương Hắc Hổ ngạc nhiên nghĩ: ‘Không thể nào, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, năm năm trước mười tám tuổi, năm năm sau cùng lắm chỉ mới hai mươi ba tuổi, võ giả Tông Sư hai mươi ba tuổi? Khó tin quá!’
“Bắt cậu ta lại cho tôi!”
Trương Hắc Hổ lạnh lùng ra lệnh.
Chỉ cần không phải võ giả cấp Tông Sư, ba nghìn Hắc Hổ Vệ vẫn có thể trấn áp cậu ta.
“Cộp cộp”, các Hắc Hổ Vệ luôn được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức tạo đội hình tấn công trong đại sảnh khách sạn, vô số bàn rượu và khách khứa bị tông bay ra ngoài, đại sảnh của khách sạn lập tức biến thành chiến trường.
Trương Hắc Hổ đứng yên tại chỗ, tay cầm chiến kỳ, chỉ huy ba nghìn Hắc Hổ Vệ chiến đấu.
Bầu không khí tan hoang kéo đến!
“Anh Bắc Minh, mau chạy đi!”, Chu Nhược Giai hét to, không còn quan tâm đến điều gì nữa.
“Đồ tiện tì!”
Triệu Thái tức đến mức cả người run rẩy, anh ta thầm thề: ‘Con tiện tì này, cô đợi đó cho tôi! Hôm nay chỉ cần giết chết tên này, tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết không xong!!!’
“Anh Hắc Hổ, giết chết, băm thây cậu ta ra đi!”, Triệu Nhị Thần cũng hét to.
“Ha ha”.
Đối mặt ba nghìn Hắc Hổ Vệ, Diệp Bắc Minh vẫn không chút sợ hãi.
Bắt giặc phải tóm vua trước!
Anh tiến lên một bước, tựa như một mũi tên lửa xông vào trong đám người, tạo thành một con đường sinh tử, sau đó xuất hiện bên cạnh Trương Hắc Hổ, bóp cổ ông ta, thoáng chốc khống chế được ông ta.
“Cậu…”
Cơ thể Trương Hắc Hổ không ngừng run rẩy, hoàn toàn ngây người.
Ông ta cũng là một võ giả cấp Địa, nhưng lúc này, ông ta lại không hề có khả năng phản kháng, chỉ có thể bị Diệp Bắc Minh chế ngự.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt ra lệnh: “Bảo người của ông cút khỏi khách sạn, nếu không, ông cứ đợi chết đi”.
“Ha ha, Hắc Hổ Vệ tuyệt đối không rút lui!”, Trương Hắc Hổ là một trong những người thống lĩnh ba mươi quân cấm vệ của vua Giang Nam, sao có thể bị một câu nói của Diệp Bắc Minh uy hiếp được.
“Ông chắc chứ?”, giọng nói của Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lùng.
Trương Hắc Hổ cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ, cảm giác lạnh lẽo xuyên thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Nhưng dù thế, ông ta vẫn không tin Diệp Bắc Minh thật sự dám giết mình, cứng đầu nói: “Chắc chắn”.
“Rắc”.
Một âm thanh giòn giã vang lên!
Âm thanh này vang lên gần như cùng lúc với giọng nói của Trương Hắc Hổ, cổ của thống lĩnh Hắc Hổ Vệ cứ thế bị bóp vỡ, thi thể mềm nhũn ngã xuống đất.
“Anh Hắc Hổ!!!”
Triệu Nhị Thần sợ hết cả hồn, suýt thì bị hù chết, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.
Những người khác của nhà họ Triệu cũng đều hít sâu.
“Shhh…”
Khắp nơi trong đại sảnh khách sạn vang lên tiếng hít khí lạnh, tất cả nhân vật lớn và ông trùm đang có mặt đều sợ đến mức không ngừng lùi về phía sau.
Trương Hắc Hổ!
Đây là Trương Hắc Hổ đó!
Một trong những người thân tín của vua Giang Nam, tung hoành khắp Giang Nam, rung trời chuyển đất, trấn giữ một phương!
Ông ta cứ thế chết rồi? Cổ họng bị Diệp Bắc Minh bóp vỡ, chết một cách nhanh gọn.
“Thống lĩnh Hắc Hổ!!!”
Ba nghìn Hắc Hổ Vệ gào thét, huyết khí ngút trời, âm thanh vang vọng trong đại sảnh như sấm rền, bọn họ cắn răng nghiến lợi, muốn xông lên xé sống Diệp Bắc Minh.
“Ai dám tiến lên một bước cũng sẽ có kết cục như Trương Hắc Hổ”, giọng nói của Diệp Bắc Minh rất lạnh lùng, ánh mắt của anh càng lạnh hơn, anh đạp chân lên đầu Trương Hắc Hổ, nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinh thường.
Đến lúc chết, Trương Hắc Hổ vẫn tỏ vẻ sợ hãi, kinh ngạc, hối hận, khó tin!
Ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh này lại điên cuồng đến thế, thật sự bóp vỡ cổ ông ta.
Ba nghìn Hắc Hổ Vệ thật sự không dám di chuyển.
Bị một câu nói của Diệp Bắc Minh làm sợ hãi đến mức lùi lại.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh quát to một tiếng, nội kình đáng sợ dâng trào.
Trong tai và mũi của Hắc Hổ Vệ ở hàng trước có máu tươi tuôn trào, ngã lăn dưới đất.
Sĩ khí của ba nghìn người bị một câu nói của Diệp Bắc Minh đánh tan tác! Binh bại như núi ngã, ba nghìn Hắc Hổ Vệ tựa như kẻ đào ngũ, vội vàng chạy ra khỏi quán rượu, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Anh Bắc Minh…”
Chu Nhược Giai há to miệng như có thể nhét một quả trứng gà, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.
Mọi âm thanh đều biến mất!
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Triệu Nhị Thần tựa như tử thần, anh cất lời: “Ông nghe lệnh ai đuổi giết tôi, võ giả vào nhà tôi hôm đó là người của ai?”
“Tôi… Tôi… Tôi không biết”, Triệu Nhị Thần vô cùng sợ hãi, liên tục lắc đầu.
“Vậy ông cũng chịu chết đi”.
Diệp Bắc Minh thốt lên một câu, anh dùng uy thế áp đảo như thế, Triệu Nhị Thần vẫn nói không biết ai ra lệnh đuổi giết anh thì chắc chắn là không biết, một người không biết gì cả, sống tiếp để làm gì nữa?
“Vụt!”
Diệp Bắc Minh búng ngón tay, viên đạn Triệu Nhị Thần nổ súng bắn ra khi nãy bay đi, xuyên thủng đầu ông ta.
Chương 7: Trúng độc
Viên đạn bắn vào từ đầu mày, xuyên qua sau gáy.
“Ba!!!”
Triệu Thái phát ra tiếng gào thét thảm thiết, anh ta nằm cạnh thi thể Triệu Nhị Thần, không ngừng lung lay.
“Mày giết ba của tao, tao liều mạng với mày”, Triệu Thái bị cơn tức và nỗi sợ hãi che mờ lý trí, xông về phía Diệp Bắc Minh.
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh vung chân đá trúng tim Triệu Thái, cứ thế đá chết anh ta.
Người nhà họ Triệu sợ đến mức xụi lơ dưới đất, hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh, đợi sát thần này đến lấy mạng bọn họ.
Những nhân vật nổi tiếng và ông trùm ở thành phố Giang Nam đang có mặt đều không ngừng lùi về phía sau, sợ sẽ bị ảnh hưởng.
“Một tiếng sau, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Triệu, bảo ông cụ nhà các người suy nghĩ cho kỹ, năm đó là ai ra lệnh cho nhà họ Triệu các người đuổi giết tôi! Nếu không nhớ ra được, toàn bộ nhà họ Triệu cứ đợi chôn theo đi”, Diệp Bắc Minh cất lời.
“Cút!”
Một chữ cút tựa như sóng thần vang lên.
“Ong!”
Người nhà họ Triệu xung quanh như được đại xá, điên cuồng chạy khỏi khách sạn.
Những nhân vật lớn khác cũng thừa dịp loạn lạc rời đi, trong đại sảnh khách sạn chỉ còn lại Diệp Bắc Minh và ba người nhà Chu Nhược Giai.
“Anh Bắc Minh”.
Chu Nhược Giai hất tay mẹ, chạy đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, nhào vào lòng anh.
Diệp Bắc Minh ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, mỉm cười nói: “Đồ ngốc này, còn muốn từ hôn với anh nữa không?”
“Không từ hôn nữa, em không từ hôn nữa”.
Chu Nhược Giai khóc to.
“Bắc Minh, thằng nhóc này, mấy năm qua rốt cuộc cháu đã gặp phải chuyện gì ở bên ngoài vậy?”, vợ chồng Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Họ có nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh mất tích năm năm mà họ cho rằng đã chết ở bên ngoài lại trở về.
“Nói ra thì dài dòng lắm, năm đó cháu bị người ta đuổi giết…”, Diệp Bắc Minh kể lại chuyện mình luyện võ ở núi Côn Luân một cách ngắn gọn.
“Nói thế nghĩa là võ công của cháu bây giờ rất cao cường đúng không?”, Chu Thiên Hạo nhướng mày.
Long Quốc chú trọng võ đạo, người bình thường cần tuân theo quy tắc, nhưng với võ giả, quy tắc chỉ là một thứ nhảm nhí.
Nếu Diệp Bắc Minh có thực lực võ giả cấp Thiên, thì dù giết chết Triệu Nhị Thần và Triệu Thái cũng sẽ không gặp phải phiền phức gì.
“Bắc Minh, thực lực của cháu hiện tại là gì? Võ giả cấp Thiên sao?”, Chu Thiên Hạo không nhịn được hỏi.
“Chú Chu, cháu cũng không biết thực lực cụ thể của mình là gì, cháu còn không biết võ giả phân chia thực lực thế nào nữa”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh không hề nói đùa, năm năm qua, anh vẫn luôn tập trung luyện võ.
Trong đầu chỉ có hai chữ trả thù!
Anh thật sự không hiểu rõ cấp bậc của võ giả cho lắm.
“Trương Hắc Hổ là võ giả cấp Địa, cháu có thể dễ dàng bóp chết ông ta thì ít nhất cũng là võ giả cấp Thiên sơ cấp nhỉ?”, Chu Thiên Hạo suy đoán.
Ông ấy thật sự không dám nghĩ đến chuyện Diệp Bắc Minh là võ giả cấp Thiên cao cấp!
Dù sao người ở bên cạnh vua Giang Nam cũng chỉ có thực lực cấp Thiên cao cấp mà thôi.
Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi? Tính tới tính lui thì chỉ khoảng hai mươi ba, chắc chắn không thể có thực lực như thế.
“Phụt…”
Sắc mặt Lý Hải Hà chợt trở nên tái mét, bà ấy phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống.
“Mẹ!”
Chu Nhược Giai vội đỡ lấy bà.
“Ấn đường trở thành màu đen, hơi thở mỏng manh, cô bị trúng độc sao?”, Diệp Bắc Minh nắm lấy cổ tay Lý Hải Hà, sa sầm mặt.
“Là Triệu Thái bỏ độc, anh ta ép em cưới anh ta, em không đồng ý, anh ta bèn cho người ép mẹ em uống thuốc độc, còn nói chỉ một mình anh ta có thuốc giải, bây giờ Triệu Thái đã chết, mẹ…”
Nét mặt Chu Nhược Giai xám xịt, vì quá lo lắng mà phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất xỉu.
“Nhược Giai”.
Diệp Bắc Minh tiến lên ôm cô vào lòng.
Buổi lễ đính hôn của nhà họ Triệu, người đã mất tích năm năm trở về, ông hai nhà họ Triệu – sĩ tộc Giang Nam chết thảm, công tử bột đứng đầu Giang Nam Triệu Thái cũng giết chết.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Giang Nam như sóng thần, khiến mọi người xôn xao.
“Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh là ai?”
“Người mất tích năm năm trước, cá lọt lưới của nhà họ Diệp khi xưa?”
“Anh ta quay lại giết chết ba con Triệu Nhị Thần và Triệu Thái rồi?”
“Trương Hắc Hổ - một trong ba mươi thống lĩnh cấm vệ dưới trướng vua Giang Nam cũng bị Diệp Bắc Minh này bóp chết?”
“Shhh! Giang Nam sắp có biến rồi!”
Nhỏ như tiểu thương tôi tớ, lớn như chủ tịch tập đoàn, đầu đường cuối hẻm, trang viên phủ đệ, khắp nơi đều đang bàn tán.
…
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Triệu.
Thi thể của Triệu Nhị Thần và Triệu Thái được đưa về, đang đắp vải trắng, đặt trong phòng khách.
Nhà họ Triệu vô cùng yên tĩnh, sắc mặt ông cụ Triệu vô cùng u ám, ông ta đang nhìn chằm chằm thi thể của con trai và cháu trai bằng đôi mắt hằn những tia máu.
Cái chết của con trai và cháu trai không khiến ông ta nổi trận lôi đình, chỉ có sự im lặng vô tận!
Tâm trạng của ông cụ Triệu lúc này đã rất rõ ràng rồi.
“Diệp Bắc Minh?”
“Cá lọt lưới mất tích năm năm kia?”
“Cậu ta quay lại rồi?”
Một lúc lâu sau đó, cuối cùng ông cụ Triệu cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng cay nghiệt khiến người nghe không rét mà run.
“Ba, là cậu ta đã giết chú Hai”, một người đàn ông trung niên tiến lên, cắn răng nghiến lợi nói.
Đây là Triệu Thành Trung, con trai trưởng của nhà họ Triệu, anh ruột của Triệu Nhị Thần.
Lúc Diệp Bắc Minh giết người trong khách sạn, ông ta cũng có mặt.
“Trương Hắc Hổ cũng chết trong tay cậu ta sao?”
“Ba nghìn Hắc Hổ Vệ bị một chữ ‘cút’ của cậu ta làm sợ đến mức rút lui?”
“Cậu ta là võ giả cấp Thiên, cũng có thể là Tông Sư võ đạo?”, ánh mắt ông cụ Triệu sắc bén như chim ưng, ông ta chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nhìn thi thể của con trai và cháu trai, không quan tâm đến con trai cả, chỉ tự lẩm bẩm.
“Tông Sư võ đạo!”
Người của nhà họ Triệu đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Chương 8: Vua Giang Nam
“Không phải chứ”, toàn thân Triệu Thành Trung run lên.
Ông cụ Triệu phớt lờ ông ta, tự lẩm nhẩm một mình: “Trận chiến Long Đô năm xưa, chiến thần Long Quốc Diệp Lăng Tiêu vừa hét lên đã đánh đuổi được triệu quân Lang Quốc, được xưng danh là Tông Sư số một Long Quốc”.
“Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi, không thể nào là võ giả Tông Sư được”.
“Hai mươi ba tuổi, võ giả cấp Thiên, còn là võ giả cấp Thiên cao cấp, thú vị đây”.
Ông cụ Triệu cười khẽ, khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc, lại trở về với vẻ hô mưa gọi gió như xưa.
“Lập tức điều tra lai lịch của Diệp Bắc Minh cho ba”.
“Đồng thời liên lạc với vua Giang Nam đi, ba muốn gặp ông ấy! Một võ giả giết người bừa bãi ở thành phố Giang Nam, vua Giang Nam sẽ không mặc kệ đâu. Con cháu nhà họ Triệu không thể chết oan được!”
Trong đôi mắt như chim ưng của ông cụ Triệu hiện lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
“Ba, ba muốn gặp vua Giang Nam ạ?”
Mọi người trong nhà họ Triệu đều sửng sốt.
“Ha ha, ba đã già rồi, cũng nên ra mặt thôi. Chắc vua Giang Nam sẽ nể mặt ông già này chứ?”, ông cụ Triệu đứng dậy, đi ra khỏi phòng khách.
“Chuẩn bị xe, đến phủ đệ của vua Giang Nam! Tôi phải đích thân gặp ông ấy”.
“Vâng!”
Người của nhà họ Triệu vô cùng kích động.
Từ sau khi về hưu, ông cụ không còn quan tâm đến chuyện đời nữa.
Nếu lần này ông cụ gặp vua Giang Nam, không chỉ giải quyết được vấn đề của Diệp Bắc Minh mà còn nâng cao uy tín và tiếng nói của nhà họ Triệu lên một tầm cao mới.
“Em hai, còn cả cháu trai ngoan của bác nữa, hai người chết cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Sau khi thành công ba đã rút lui, cũng không có ý tranh quyền đoạt vị, nhưng vì cái chết của hai người đã đánh thức dã tâm trong lòng ba. Nhà họ Triệu sắp lấy lại được vinh quanh năm xưa rồi”, Triệu Thành Trung phấn khích thầm nói trong lòng.
…
Biệt thự nhà họ Chu.
Sau khi Chu Nhược Giai và Lý Hải Hà ngất xỉu thì được đưa về biệt thự nhà họ Chu, đến khi Chu Nhược Giai mở mắt ra.
Diệp Bắc Minh đang ngồi trong phòng khách, nói chuyện với Chu Thiên Hạo.
“Anh Bắc Minh, ba, mẹ con thế nào rồi?”, Chu Nhược Giai lo lắng hỏi.
Diệp Bắc Minh đáp: “Yên tâm, cô không sao, anh đã châm cứu đào thải độc tố trong cơ thể cô ra rồi”.
“Thật ạ?”, Chu Nhược Giai vui mừng khôn xiết.
“Thật, vừa nãy mẹ con đã tỉnh xong lại ngủ tiếp rồi”, Chu Thiên Hạo gật đầu.
“Mẹ!”
Chu Nhược Giai chạy nhanh về phòng mẹ, một lúc sau lại đi ra, thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ đã thực sự không sao, đang ngủ ngon lành.
“Được rồi chú Chu, Nhược Giai, cũng gần đến giờ rồi, cháu phải tới nhà họ Triệu đây”, Diệp Bắc Minh nói lời chào tạm biệt, chuẩn bị đến nhà họ Triệu tìm chân tướng vụ sát hại ba mẹ và anh trai mình.
“Bắc Minh, khoan đã”, Chu Thiên Hạo kéo cánh tay Diệp Bắc Minh lại.
“Bắc Minh, cháu thật sự phải làm vậy sao?”
“Chú biết bây giờ cháu rất có năng lực, không còn là đứa bé sức tay trói gà không chặt năm đó nữa, nhưng nhà họ Triệu mà cháu phải đối mặt là một gia đình quyền thế, hơn nữa…”
Chu Thiên Hạo khựng lại, sau đó nặng nề nói: “Có thể còn có cả vua Giang Nam nữa”.
“Chú khuyên cháu hãy nên rời khỏi Giang Nam đi, đừng đến sân bay, cũng đừng đến ga tàu. Trong gara nhà chú có một chiếc Audi A8, cháu lấy mà đi đi, đi đường nhỏ dưới quê ấy, đừng nói với bất kỳ ai hướng đi của cháu”, Chu Thiên Hạo nói xong còn lấy chìa khóa xe ra, nhét cho Diệp Bắc Minh.
“Có phải chú Chu đã biết chuyện gì rồi không ạ?”
Diệp Bắc Minh nghe tới ba chữ vua Giang Nam thì nét mặt cứng lại, anh cũng không nhận lấy chìa khoá xe.
Chu Thiên Hạo muốn nói lại thôi, vừa nhìn là biết có tâm sự.
Có lẽ chú ấy cũng biết một số chuyện về cái chết của ba mẹ và anh trai.
“Chú nói cho cháu chẳng khác nào hại cháu cả”, vẻ mặt Chu Thiên Hạo phức tạp, ông thở dài.
“Anh Bắc Minh, anh đừng hỏi nữa”, Chu Nhược Giai nói.
“Thù của ba mẹ, không đội trời chung!”, Diệp Bắc Minh kiên định lắc đầu: “Nếu chú Chu không nói cho cháu thì cháu cũng không ép buộc, sau khi cháu đến nhà họ Triệu sẽ tự hỏi vua Giang Nam”.
“Hả?”
Chu Thiên Hạo sợ hết hồn.
Vua Giang Nam là ai?
Trong tay có một trăm nghìn cấm quân, nắm quyền sinh sát ở Giang Nam này, ngồi không thu thuế, là quan lớn biên cương của Long Quốc.
Diệp Bắc Minh đi tìm ông ta khác nào tự đưa đầu vào chỗ chết.
“Đừng mà anh Bắc Minh!”, Chu Nhược Giai vội khuyên nhủ.
“Chú Chu, rốt cuộc chú đã biết chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn Chu Thiên Hạo.
“Haiz”.
Chu Thiên Hạo thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, thật ra sau khi ba mẹ cháu qua đời, chú đã phái người âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ cháu, kẻ xông vào nhà cháu hành hung hôm đó là hai võ giả cấp Thiên”.
“Điều này thì cháu biết”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, từ sau khi tập võ, anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở nhà ngày hôm đó và đã có thể đoán ra được.
“Vậy cháu có biết hai võ giả cấp Thiên này hiện tại đều đang làm cho vua Giang Nam không?”
Chu Thiên Hạo hạ giọng.
“Chú Chu nói thật ạ?”
Giọng Diệp Bắc Minh thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
Nếu những gì Chu Thiên Hạo nói là thật thì có lẽ cái chết của ba mẹ thật sự liên quan đến vua Giang Nam.
“Vua Giang Nam?”
“Nếu ông ta có liên quan đến cái chết của ba mẹ cháu thì dù ông ta có là vua Giang Nam thì cũng không ai có thể bảo vệ được ông ta!”, Diệp Bắc Minh bỏ lại câu này rồi quay người đi ra khỏi phòng khách nhà họ Chu.
Chu Thiên Hạo và Chu Nhược Giai vội vàng ngăn cản, nhưng khi ra khỏi cửa thì đã không còn thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh đâu.
Chương 9: Giết chết có phải đáng tiếc lắm không?
Khu biệt thự của sơn trang nhà họ Triệu được canh phòng nghiêm ngặt.
Mọi người đều vô cùng cảnh giác!
Ông cụ đi gặp vua Giang Nam, Triệu Thành Trung chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ Triệu, hơn năm trăm tay sai đều được ông ta triệu tập.
Mấy thủ lĩnh như Đáng Khẩu, Ngu Lạc Thành cũng là tay sai được nhà họ Triệu đào tạo nhiều năm.
Lúc này nhà họ Triệu gặp nạn, tất cả đều trở về.
Triệu Thành Trung nhìn đồng hồ giá trị cả triệu trên cổ tay, cau mày nói: “Đã năm mươi chín phút trôi qua từ khi Diệp Bắc Minh cho thời hạn một tiếng, ba vẫn chưa về, lỡ như Diệp Bắc Minh đến đây…”
“Ông chủ, ông suy nghĩ nhiều quá rồi”.
“Diệp Bắc Minh kia chỉ đe doạ nhà họ Triệu thôi”.
“Tên đó mà dám xông vào sơn trang nhà họ Triệu ư, làm sao có thể”.
“Nơi này là đầm rồng hang hổ, cậu ta dám xông vào, chúng tôi cũng dám đảm bảo cậu ta chết không có chỗ chôn!”, mấy thủ lĩnh nhóm Ngu Lạc Thành tỏ vẻ buồn cười.
“Ầm!”
Mấy người họ vừa mới nói xong, trước cổng nhà họ Triệu chợt vang lên một âm thanh lớn, quan tài màu đen từng xuất hiện ở khách sạn bay vào trong sân nhà họ Triệu tựa như thần chết.
“Ầm!”
Sau âm thanh đinh tai nhức óc, vô số người của nhà họ Triệu chạy ra ngoài.
Diệp Bắc Minh như thần chết bước từng bước vào cổng nhà họ Triệu: “Thời hạn một tiếng đã đến, nhà họ Triệu có thể cho tôi một câu trả lời hoàn mỹ rồi chứ?”
“Diệp Bắc Minh, cậu đúng là to gan, cậu thật sự dám đến nhà họ Triệu à?”, Triệu Thành Trung bước ra, sau khi thấy Diệp Bắc Minh, khoé mắt ông ta không khỏi khẽ giật.
Nhưng nơi này là nhà họ Triệu, khiến ông ta can đảm hơn rất nhiều.
“Ranh con, cậu đúng là to gan, dám đến nhà họ Triệu tung hoành ư?”
“Cậu chán sống rồi sao? Còn không mau qùy xuống!”
“Láo xược! Mang một cái quan tài đến nhà họ Triệu, cậu có biết đó là tội chết không?”, mấy thủ lĩnh nhóm Ngu Lạc Thành ở bên cạnh Triệu Thành Trung cười khinh thường.
Bình thường bọn họ hống hách đã quen, hoàn toàn không biết Diệp Bắc Minh đáng sợ đến mức nào.
“Ồn ào”.
Diệp Bắc Minh thốt ra hai chữ, vung chân đá mấy hòn đá nhỏ dưới đất.
Mấy viên đá bay lên không trung, xuyên thủng đầu mấy người nhóm Ngu Lạc Thành.
“A!”
“Giết người…”, mấy nữ giới nhà họ Triệu sợ đến mức xụi lơ dưới đất.
“Giết chết cậu ta đi!”
Giọng nói của Triệu Thành Trung trở nên run rẩy, hơn năm trăm tay sai được huấn luyện nghiêm chỉnh rút búa bên hông ra, xông đến chỗ Diệp Bắc Minh một cách hung hăng.
“Ầm ầm ầm ầm…”
Âm thanh chấn động đất trời vang lên, xương cốt nổ tung, tiếng gào thét thê thảm của mấy tay sai vang lên.
Triệu Thành Trung sợ đến mức ngây người.
Vì ông ta tận mắt nhìn thấy tay sai do nhà họ Triệu huấn luyện lần lượt bay ra ngoài như chó chết, đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, nơi này chỉ còn lại một con đường máu.
Hơn năm trăm tay sai đều nằm dưới đất rên rỉ.
Diệp Bắc Minh thì vẫn đứng ở đó như chẳng có chuyện gì, anh đảo mắt nhìn tất cả những người nhà họ Triệu: “Có người tiêu diệt ba người nhà họ Diệp của tôi, nhà họ Triệu các người chính là đồng loã”.
“Bắt đầu từ ông! Một phút ông cụ Triệu không xuất hiện, tôi sẽ giết một người”.
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, nhanh chóng đi tới bên cạnh Triệu Thành Trung, giơ tay nắm lấy cổ họng ông ta.
“Người đầu tiên”.
“Rắc”.
Một âm thanh giòn giã vang lên, cổ của Triệu Thành Trung cứ thế bị bóp vỡ, chết ngay tại chỗ.
Con ngươi ông ta trợn to, trong miệng thốt lên câu nói cuối cùng: “Biết trước… Biết trước kết cục thế này, thì tôi đã chạy trước rồi…”
Trong lòng ông ta còn ôm giấc mơ sẽ giúp nhà họ Triệu trở mình, không ngờ nhà họ Triệu sắp toi đời rồi.
“Thành Trung!!!”
Vào khoảnh khắc Triệu Thành Trung ngã xuống đất, bên tai vang lên giọng nói của ông cụ Triệu, trước khi về hưu, ông lão này từng là nhân vật hô mưa gọi gió của Giang Nam. Lúc này, ông ta vô cùng giận dữ bước vào cổng nhà họ Triệu, lòng đang rỉ máu.
Ông ta chỉ có hai đứa con trai ở nhà, một đứa con gái đã gả đến Kim Lăng.
Bây giờ, hai đứa con trai lần lượt bỏ mạng, cháu trai Triệu Thái cũng bị Diệp Bắc Minh giết chết, nhà họ Triệu hoàn toàn không còn người nối dõi.
“Diệp Bắc Minh, tôi muốn cậu phải chết!!!”, ông cụ Triệu không thể khống chế được cảm xúc nữa, điên cuồng gào thét…”
“Ầm ầm…”
Sau đó, một đám người mặc áo giáp xông vào, khoảng năm sáu nghìn người.
Bọn họ tay cầm vũ khí, bao vây toàn bộ nhà họ Triệu.
“Ranh con đúng là to gan, dám giết chết sĩ tộc quyền quý trong địa bàn của vua Giang Nam như thế”, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Ha ha ha, tên vô dụng Trương Hắc Hổ kia là chết trong tay anh à?”, một giọng nói khác của phụ nữ cũng vang lên.
Một nam một nữ mặc áo giáp tiến vào.
Hai người đều là võ giả cấp Địa cao cấp, một trong ba mươi thống lĩnh cấm vệ của vua Giang Nam.
Ngoài ra còn có một người chắp tay sau lưng, bước tới như đi dạo trong sân vắng.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Diệp Bắc Minh lập tức máu huyết sôi trào, cơn giận trong lòng phun trào như núi lửa.
Dù có chết, anh cũng nhớ kỹ mặt của người đàn ông này, nằm mơ cũng có thể nhớ lại!
Đây chính là người tiến vào nhà họ Diệp, đánh một chưởng lên ngực anh cả của anh, sau khi ba mẹ đẩy anh ra ngoài cửa sổ thì cũng lần lượt mất mạng.
“Cái chết của ba mẹ và anh cả tôi quả nhiên có liên quan đến vua Giang Nam!!!”, Diệp Bắc Minh nghiến răng.
“Không ngờ cá lọt lưới năm năm trước lại trưởng thành đến mức này”, võ giả cấp Thiên cao cấp kia đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh.
“Ha ha ha, còn trẻ như thế đã mang theo thù hận sâu đậm đến đây, giết chết có phải đáng tiếc lắm không?”, nữ thống lĩnh kia cười khẽ.
Chương 10: Xoá sổ nhà họ Triệu
“Cung Phụng Hồng, hai vị chỉ huy, xin hãy giết tên tặc này!!!”
Ông cụ Triệu điên cuồng hét.
Cung Phụng Hồng và hai chỉ huy quân cấm vệ đều là người ông ta mời để giết Diệp Bắc Minh sau khi gặp vua Giang Nam.
Sáu nghìn cấm vệ, hai võ giả cấp Địa đỉnh phong, một Cung Phụng cấp Thiên đỉnh phong, giết Diệp Bắc Minh dễ như trở bàn tay.
Diệp Bắc Minh chỉ vào chiếc quan tài đặt trong sân.
“Quan tài này chôn hung thủ giết ba mẹ tôi”.
“Quan tài này chôn Triệu Nhị Thần, chôn Triệu Thái”.
“Quan tài này chôn ông cụ Triệu”.
“Quan tài này chôn chôn cả nhà họ Triệu”.
“Cũng chôn cả… vua Giang Nam!”
“To gan!”, mặt Cung Phụng Hồng trầm xuống, ông ta hét lên một tiếng như sư tử gầm rồi tiến lên, tấn công về phía Diệp Bắc Minh.
“Giết!”
Diệp Bắc Minh hét to, tung một đấm về phía Cung Phụng Hồng đang tấn công.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Cung Phụng Hồng hét thảm thiết rồi bay ra ngoài, cả cánh tay đã nát bấy, ông ta nằm trên đất như con chó chết, đau đớn kêu la.
“Cậu… Tông Sư, Tông Sư võ đạo…”, Hồng Cung Phụng kinh hãi tột độ, da đầu tê dại.
“Bộp!”
Diệp Bắc Minh bước tới, giẫm lên đầu Cung Phụng Hồng.
“Cậu!!”
Hai chỉ huy quân cấm vệ một nam một nữ sợ tới mức tim gan như vỡ ra, hãi hùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Đây là Cung Phụng bên cạnh vua Giang Nam, võ giả cấp Thiên đỉnh phong, chỉ huy hàng đầu của một trăm nghìn cấm quân, cứ thế mà chết rồi sao?
“Toàn thể tấn công, giết cậu ta!”
Hai chỉ huy quân cấm vệ hét lớn, ra lệnh giết Diệp Bắc Minh.
“Vù…”
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, tới trước mặt hai người, đưa hai tay ra một trái một phải, đập mạnh xuống.
“Phụt! Phụt!”
Máu trào ra từ thất khiếu của hai người, mũ chiến đấu trên đầu vỡ tung, cơ thể của cả hai rơi thẳng xuống.
Hai chỉ huy quân cấm vệ cấp Địa đỉnh phong mà cũng bị Diệp Bắc Minh đánh chết chỉ bằng một chiêu.
Nhìn thấy cảnh này, sáu nghìn cấm vệ đều ngẩn ra, giọng của Diệp Bắc Minh vọng lại: “Các anh cũng là người có vợ có con, nếu muốn tự tìm cái chết thì cứ việc tới đây! Còn không thì cút!”
Hổ thét rồng gầm.
Uy thế bộc phát ra từ Diệp Bắc Minh đến sáu nghìn quân cấm vệ cũng không cản nổi, tất cả đồng loạt bỏ lại mũ giáp, chật vật lao ra khỏi cổng nhà họ Triệu.
Thủ lĩnh đã bị tát chết, bọn họ cũng chẳng còn dũng khí nữa.
Một câu nói đẩy lui cả sáu nghìn quân cấm vệ!
Ông cụ Triệu ngã xuống đất, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… Cậu…”
“Cậu” hồi lâu, sâu trong đáy mắt ông ta chỉ có nỗi sợ hãi vô tận, một chữ cũng không nói thêm được nữa.
“Cái chết của ba mẹ tôi có liên quan đến vua Giang Nam không?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng hỏi.
“Ha ha ha, cậu muốn biết à? Tự đi mà hỏi vua Giang Nam”.
Ông cụ Triệu cười điên cuồng: “Ha ha ha, cậu giết con trai tôi, cháu trai tôi, nhà họ Triệu đã không còn gì nữa, cậu cũng đừng hòng trả thù thành công!”
“Diệp Bắc Minh, cho dù tôi chết cũng sẽ không nói cho cậu biết hung thủ thật sự là ai đâu, cậu tự đi mà hỏi vua Giang Nam!”
Ông cụ Triệu trở nên hung bạo.
Ông ta lao vào quan tài Diệp Bắc Minh mang đến, vỡ đầu, não văng tứ tung.
Ông ta tâm địa độc ác, trước khi chết còn chơi Diệp Bắc Minh một vố.
Đẩy hết mọi thông tin về vua Giang Nam, chỉ cần Diệp Bắc Minh dám đến tìm vua Giang Nam thì chắc chắn sẽ chết.
Cho dù nhà họ Triệu bị xoá sổ thì cũng phải kéo theo Diệp Bắc Minh xuống nước.
Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn những chuyện xảy ra, cho dù ông cụ Triệu không nói thì anh cũng sẽ đích thân đi gặp vua Giang Nam, tìm ra chân tướng sự thật.
Mười phút sau, Diệp Bắc Minh ra khỏi nhà họ Triệu, tất cả con cháu nhà họ Triệu đều đã bị tiêu diệt.
Nợ máu trả bằng máu!
…
“Sao cơ?”
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước ra khỏi nhà họ Triệu, trong trang viên sang trọng nơi nào đó ở Giang Nam, một người phụ nữ xinh đẹp hơi sửng sốt khi biết tin.
“Nhà họ Triệu bị tiêu diệt rồi?”
“Cung Phụng Hồng đã chết?”
“Hai chỉ huỷ quân cấm vệ cũng chết luôn?”
“Sư đệ ơi sư đệ, sao em lại cho chị một bất ngờ lớn… hay nói cách khác là một tin dữ lớn thế này vậy?”, người phụ nữ mặc sườn xám khoe ra dáng người hoàn hảo không tỳ vết.
Hàng lông mày xinh đẹp khi thì giãn ra, khi thì chau lại, cô ấy thở dài: “Haiz, thế này mới hợp với tính của em chứ, nhớ lúc ban đầu khi ở trên núi, em đã đánh bại cả mười chị em bọn chị không thể đánh trả được kia mà”.
“Ha ha!”
Người phụ nữ nói xong bỗng bật cười, khiến trăm hoa đều bị lu mờ.
Cô ấy hạ lệnh: “Được rồi, lập tức phái người đi dọn dẹp chiến trường cho sư đệ của tôi, không được truyền tin chuyện nhà họ Triệu ra ngoài”.
“Rõ!”
Người đàn ông trung niên trước mặt cô ấy là một võ giả cấp Thiên đỉnh phong đứng thứ ba Giang Nam.
“À đúng rồi chủ nhân, còn có một chuyện nữa”, võ giả cấp Thiên này lại lên tiếng: “Sư đệ của cô vác theo một chiếc quan tài đi tìm vua Giang Nam, hôm nay cũng vừa khéo chính là tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam, chắc mấy vị kia cũng sẽ đến”.
“Cái gì?”
Cuối cùng người phụ nữ cũng không thể bình tĩnh được nữa, cô ấy ngạc nhiên bảo: “Sao ông không nói sớm?”
“Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đến phủ vua Giang Nam, sư đệ của tôi sắp gây ra hoạ lớn rồi”.
“Diệt nhà họ Triệu không sao, chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng…”
Người phụ nữ vội vàng lao ra khỏi phòng khách, lên chiếc Rolls-Royce chống đạn, đi thẳng đến phủ vua Giang Nam: “Hy vọng tới kịp, động đến vua Giang Nam cũng không sao, nhưng nếu khiến mấy vị kia của Kim Lăng nổi giận thì sẽ hơi rắc rối đấy…”
Phủ của vua Giang Nam ở trung tâm thành phố, là khu phồn hoa nhất.
Toàn bộ phủ vua chiếm diện tích cực lớn, hai ba quảng trường cộng lại cũng không bì kịp, giống như Hoàng cung vậy.
Ánh mắt Trương Hắc Hổ trở nên sâu thẳm.
Thấy cảnh này, Triệu Nhị Thần biết tình hình không ổn, vội nói: “Anh Hắc Hổ, tôi xin nhắc nhở một câu, Thống lĩnh Thẩm Ngạo vừa bị cậu ta tát chết, khi nãy cậu ta còn đỡ đạn bằng tay không nữa”.
“Gì cơ?”
Trương Hắc Hổ kinh ngạc, tỏ vẻ khó tin.
Thẩm Ngạo là võ giả cấp Địa, thống lĩnh của một trăm nghìn cấm quân, lại bị Diệp Bắc Minh tát chết?
Con mẹ nó, sao anh không nói sớm hả!!!
Ông ta nhìn theo hướng Triệu Nhị Thần chỉ, quả nhiên thấy Thẩm Ngạo đang nằm dưới đất, não văng tung toé.
‘Chết tiệt! Đỡ đạn bằng tay không, thế chẳng phải là giải phóng nội kình, chỉ võ giả cấp Tông Sư mới có thể làm được sao?’, Trương Hắc Hổ ngạc nhiên nghĩ: ‘Không thể nào, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, năm năm trước mười tám tuổi, năm năm sau cùng lắm chỉ mới hai mươi ba tuổi, võ giả Tông Sư hai mươi ba tuổi? Khó tin quá!’
“Bắt cậu ta lại cho tôi!”
Trương Hắc Hổ lạnh lùng ra lệnh.
Chỉ cần không phải võ giả cấp Tông Sư, ba nghìn Hắc Hổ Vệ vẫn có thể trấn áp cậu ta.
“Cộp cộp”, các Hắc Hổ Vệ luôn được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức tạo đội hình tấn công trong đại sảnh khách sạn, vô số bàn rượu và khách khứa bị tông bay ra ngoài, đại sảnh của khách sạn lập tức biến thành chiến trường.
Trương Hắc Hổ đứng yên tại chỗ, tay cầm chiến kỳ, chỉ huy ba nghìn Hắc Hổ Vệ chiến đấu.
Bầu không khí tan hoang kéo đến!
“Anh Bắc Minh, mau chạy đi!”, Chu Nhược Giai hét to, không còn quan tâm đến điều gì nữa.
“Đồ tiện tì!”
Triệu Thái tức đến mức cả người run rẩy, anh ta thầm thề: ‘Con tiện tì này, cô đợi đó cho tôi! Hôm nay chỉ cần giết chết tên này, tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết không xong!!!’
“Anh Hắc Hổ, giết chết, băm thây cậu ta ra đi!”, Triệu Nhị Thần cũng hét to.
“Ha ha”.
Đối mặt ba nghìn Hắc Hổ Vệ, Diệp Bắc Minh vẫn không chút sợ hãi.
Bắt giặc phải tóm vua trước!
Anh tiến lên một bước, tựa như một mũi tên lửa xông vào trong đám người, tạo thành một con đường sinh tử, sau đó xuất hiện bên cạnh Trương Hắc Hổ, bóp cổ ông ta, thoáng chốc khống chế được ông ta.
“Cậu…”
Cơ thể Trương Hắc Hổ không ngừng run rẩy, hoàn toàn ngây người.
Ông ta cũng là một võ giả cấp Địa, nhưng lúc này, ông ta lại không hề có khả năng phản kháng, chỉ có thể bị Diệp Bắc Minh chế ngự.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt ra lệnh: “Bảo người của ông cút khỏi khách sạn, nếu không, ông cứ đợi chết đi”.
“Ha ha, Hắc Hổ Vệ tuyệt đối không rút lui!”, Trương Hắc Hổ là một trong những người thống lĩnh ba mươi quân cấm vệ của vua Giang Nam, sao có thể bị một câu nói của Diệp Bắc Minh uy hiếp được.
“Ông chắc chứ?”, giọng nói của Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lùng.
Trương Hắc Hổ cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ, cảm giác lạnh lẽo xuyên thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Nhưng dù thế, ông ta vẫn không tin Diệp Bắc Minh thật sự dám giết mình, cứng đầu nói: “Chắc chắn”.
“Rắc”.
Một âm thanh giòn giã vang lên!
Âm thanh này vang lên gần như cùng lúc với giọng nói của Trương Hắc Hổ, cổ của thống lĩnh Hắc Hổ Vệ cứ thế bị bóp vỡ, thi thể mềm nhũn ngã xuống đất.
“Anh Hắc Hổ!!!”
Triệu Nhị Thần sợ hết cả hồn, suýt thì bị hù chết, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.
Những người khác của nhà họ Triệu cũng đều hít sâu.
“Shhh…”
Khắp nơi trong đại sảnh khách sạn vang lên tiếng hít khí lạnh, tất cả nhân vật lớn và ông trùm đang có mặt đều sợ đến mức không ngừng lùi về phía sau.
Trương Hắc Hổ!
Đây là Trương Hắc Hổ đó!
Một trong những người thân tín của vua Giang Nam, tung hoành khắp Giang Nam, rung trời chuyển đất, trấn giữ một phương!
Ông ta cứ thế chết rồi? Cổ họng bị Diệp Bắc Minh bóp vỡ, chết một cách nhanh gọn.
“Thống lĩnh Hắc Hổ!!!”
Ba nghìn Hắc Hổ Vệ gào thét, huyết khí ngút trời, âm thanh vang vọng trong đại sảnh như sấm rền, bọn họ cắn răng nghiến lợi, muốn xông lên xé sống Diệp Bắc Minh.
“Ai dám tiến lên một bước cũng sẽ có kết cục như Trương Hắc Hổ”, giọng nói của Diệp Bắc Minh rất lạnh lùng, ánh mắt của anh càng lạnh hơn, anh đạp chân lên đầu Trương Hắc Hổ, nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinh thường.
Đến lúc chết, Trương Hắc Hổ vẫn tỏ vẻ sợ hãi, kinh ngạc, hối hận, khó tin!
Ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh này lại điên cuồng đến thế, thật sự bóp vỡ cổ ông ta.
Ba nghìn Hắc Hổ Vệ thật sự không dám di chuyển.
Bị một câu nói của Diệp Bắc Minh làm sợ hãi đến mức lùi lại.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh quát to một tiếng, nội kình đáng sợ dâng trào.
Trong tai và mũi của Hắc Hổ Vệ ở hàng trước có máu tươi tuôn trào, ngã lăn dưới đất.
Sĩ khí của ba nghìn người bị một câu nói của Diệp Bắc Minh đánh tan tác! Binh bại như núi ngã, ba nghìn Hắc Hổ Vệ tựa như kẻ đào ngũ, vội vàng chạy ra khỏi quán rượu, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Anh Bắc Minh…”
Chu Nhược Giai há to miệng như có thể nhét một quả trứng gà, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.
Mọi âm thanh đều biến mất!
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Triệu Nhị Thần tựa như tử thần, anh cất lời: “Ông nghe lệnh ai đuổi giết tôi, võ giả vào nhà tôi hôm đó là người của ai?”
“Tôi… Tôi… Tôi không biết”, Triệu Nhị Thần vô cùng sợ hãi, liên tục lắc đầu.
“Vậy ông cũng chịu chết đi”.
Diệp Bắc Minh thốt lên một câu, anh dùng uy thế áp đảo như thế, Triệu Nhị Thần vẫn nói không biết ai ra lệnh đuổi giết anh thì chắc chắn là không biết, một người không biết gì cả, sống tiếp để làm gì nữa?
“Vụt!”
Diệp Bắc Minh búng ngón tay, viên đạn Triệu Nhị Thần nổ súng bắn ra khi nãy bay đi, xuyên thủng đầu ông ta.
Chương 7: Trúng độc
Viên đạn bắn vào từ đầu mày, xuyên qua sau gáy.
“Ba!!!”
Triệu Thái phát ra tiếng gào thét thảm thiết, anh ta nằm cạnh thi thể Triệu Nhị Thần, không ngừng lung lay.
“Mày giết ba của tao, tao liều mạng với mày”, Triệu Thái bị cơn tức và nỗi sợ hãi che mờ lý trí, xông về phía Diệp Bắc Minh.
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh vung chân đá trúng tim Triệu Thái, cứ thế đá chết anh ta.
Người nhà họ Triệu sợ đến mức xụi lơ dưới đất, hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh, đợi sát thần này đến lấy mạng bọn họ.
Những nhân vật nổi tiếng và ông trùm ở thành phố Giang Nam đang có mặt đều không ngừng lùi về phía sau, sợ sẽ bị ảnh hưởng.
“Một tiếng sau, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Triệu, bảo ông cụ nhà các người suy nghĩ cho kỹ, năm đó là ai ra lệnh cho nhà họ Triệu các người đuổi giết tôi! Nếu không nhớ ra được, toàn bộ nhà họ Triệu cứ đợi chôn theo đi”, Diệp Bắc Minh cất lời.
“Cút!”
Một chữ cút tựa như sóng thần vang lên.
“Ong!”
Người nhà họ Triệu xung quanh như được đại xá, điên cuồng chạy khỏi khách sạn.
Những nhân vật lớn khác cũng thừa dịp loạn lạc rời đi, trong đại sảnh khách sạn chỉ còn lại Diệp Bắc Minh và ba người nhà Chu Nhược Giai.
“Anh Bắc Minh”.
Chu Nhược Giai hất tay mẹ, chạy đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, nhào vào lòng anh.
Diệp Bắc Minh ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, mỉm cười nói: “Đồ ngốc này, còn muốn từ hôn với anh nữa không?”
“Không từ hôn nữa, em không từ hôn nữa”.
Chu Nhược Giai khóc to.
“Bắc Minh, thằng nhóc này, mấy năm qua rốt cuộc cháu đã gặp phải chuyện gì ở bên ngoài vậy?”, vợ chồng Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Họ có nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh mất tích năm năm mà họ cho rằng đã chết ở bên ngoài lại trở về.
“Nói ra thì dài dòng lắm, năm đó cháu bị người ta đuổi giết…”, Diệp Bắc Minh kể lại chuyện mình luyện võ ở núi Côn Luân một cách ngắn gọn.
“Nói thế nghĩa là võ công của cháu bây giờ rất cao cường đúng không?”, Chu Thiên Hạo nhướng mày.
Long Quốc chú trọng võ đạo, người bình thường cần tuân theo quy tắc, nhưng với võ giả, quy tắc chỉ là một thứ nhảm nhí.
Nếu Diệp Bắc Minh có thực lực võ giả cấp Thiên, thì dù giết chết Triệu Nhị Thần và Triệu Thái cũng sẽ không gặp phải phiền phức gì.
“Bắc Minh, thực lực của cháu hiện tại là gì? Võ giả cấp Thiên sao?”, Chu Thiên Hạo không nhịn được hỏi.
“Chú Chu, cháu cũng không biết thực lực cụ thể của mình là gì, cháu còn không biết võ giả phân chia thực lực thế nào nữa”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh không hề nói đùa, năm năm qua, anh vẫn luôn tập trung luyện võ.
Trong đầu chỉ có hai chữ trả thù!
Anh thật sự không hiểu rõ cấp bậc của võ giả cho lắm.
“Trương Hắc Hổ là võ giả cấp Địa, cháu có thể dễ dàng bóp chết ông ta thì ít nhất cũng là võ giả cấp Thiên sơ cấp nhỉ?”, Chu Thiên Hạo suy đoán.
Ông ấy thật sự không dám nghĩ đến chuyện Diệp Bắc Minh là võ giả cấp Thiên cao cấp!
Dù sao người ở bên cạnh vua Giang Nam cũng chỉ có thực lực cấp Thiên cao cấp mà thôi.
Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi? Tính tới tính lui thì chỉ khoảng hai mươi ba, chắc chắn không thể có thực lực như thế.
“Phụt…”
Sắc mặt Lý Hải Hà chợt trở nên tái mét, bà ấy phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống.
“Mẹ!”
Chu Nhược Giai vội đỡ lấy bà.
“Ấn đường trở thành màu đen, hơi thở mỏng manh, cô bị trúng độc sao?”, Diệp Bắc Minh nắm lấy cổ tay Lý Hải Hà, sa sầm mặt.
“Là Triệu Thái bỏ độc, anh ta ép em cưới anh ta, em không đồng ý, anh ta bèn cho người ép mẹ em uống thuốc độc, còn nói chỉ một mình anh ta có thuốc giải, bây giờ Triệu Thái đã chết, mẹ…”
Nét mặt Chu Nhược Giai xám xịt, vì quá lo lắng mà phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất xỉu.
“Nhược Giai”.
Diệp Bắc Minh tiến lên ôm cô vào lòng.
Buổi lễ đính hôn của nhà họ Triệu, người đã mất tích năm năm trở về, ông hai nhà họ Triệu – sĩ tộc Giang Nam chết thảm, công tử bột đứng đầu Giang Nam Triệu Thái cũng giết chết.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Giang Nam như sóng thần, khiến mọi người xôn xao.
“Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh là ai?”
“Người mất tích năm năm trước, cá lọt lưới của nhà họ Diệp khi xưa?”
“Anh ta quay lại giết chết ba con Triệu Nhị Thần và Triệu Thái rồi?”
“Trương Hắc Hổ - một trong ba mươi thống lĩnh cấm vệ dưới trướng vua Giang Nam cũng bị Diệp Bắc Minh này bóp chết?”
“Shhh! Giang Nam sắp có biến rồi!”
Nhỏ như tiểu thương tôi tớ, lớn như chủ tịch tập đoàn, đầu đường cuối hẻm, trang viên phủ đệ, khắp nơi đều đang bàn tán.
…
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Triệu.
Thi thể của Triệu Nhị Thần và Triệu Thái được đưa về, đang đắp vải trắng, đặt trong phòng khách.
Nhà họ Triệu vô cùng yên tĩnh, sắc mặt ông cụ Triệu vô cùng u ám, ông ta đang nhìn chằm chằm thi thể của con trai và cháu trai bằng đôi mắt hằn những tia máu.
Cái chết của con trai và cháu trai không khiến ông ta nổi trận lôi đình, chỉ có sự im lặng vô tận!
Tâm trạng của ông cụ Triệu lúc này đã rất rõ ràng rồi.
“Diệp Bắc Minh?”
“Cá lọt lưới mất tích năm năm kia?”
“Cậu ta quay lại rồi?”
Một lúc lâu sau đó, cuối cùng ông cụ Triệu cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng cay nghiệt khiến người nghe không rét mà run.
“Ba, là cậu ta đã giết chú Hai”, một người đàn ông trung niên tiến lên, cắn răng nghiến lợi nói.
Đây là Triệu Thành Trung, con trai trưởng của nhà họ Triệu, anh ruột của Triệu Nhị Thần.
Lúc Diệp Bắc Minh giết người trong khách sạn, ông ta cũng có mặt.
“Trương Hắc Hổ cũng chết trong tay cậu ta sao?”
“Ba nghìn Hắc Hổ Vệ bị một chữ ‘cút’ của cậu ta làm sợ đến mức rút lui?”
“Cậu ta là võ giả cấp Thiên, cũng có thể là Tông Sư võ đạo?”, ánh mắt ông cụ Triệu sắc bén như chim ưng, ông ta chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nhìn thi thể của con trai và cháu trai, không quan tâm đến con trai cả, chỉ tự lẩm bẩm.
“Tông Sư võ đạo!”
Người của nhà họ Triệu đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Chương 8: Vua Giang Nam
“Không phải chứ”, toàn thân Triệu Thành Trung run lên.
Ông cụ Triệu phớt lờ ông ta, tự lẩm nhẩm một mình: “Trận chiến Long Đô năm xưa, chiến thần Long Quốc Diệp Lăng Tiêu vừa hét lên đã đánh đuổi được triệu quân Lang Quốc, được xưng danh là Tông Sư số một Long Quốc”.
“Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi, không thể nào là võ giả Tông Sư được”.
“Hai mươi ba tuổi, võ giả cấp Thiên, còn là võ giả cấp Thiên cao cấp, thú vị đây”.
Ông cụ Triệu cười khẽ, khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc, lại trở về với vẻ hô mưa gọi gió như xưa.
“Lập tức điều tra lai lịch của Diệp Bắc Minh cho ba”.
“Đồng thời liên lạc với vua Giang Nam đi, ba muốn gặp ông ấy! Một võ giả giết người bừa bãi ở thành phố Giang Nam, vua Giang Nam sẽ không mặc kệ đâu. Con cháu nhà họ Triệu không thể chết oan được!”
Trong đôi mắt như chim ưng của ông cụ Triệu hiện lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
“Ba, ba muốn gặp vua Giang Nam ạ?”
Mọi người trong nhà họ Triệu đều sửng sốt.
“Ha ha, ba đã già rồi, cũng nên ra mặt thôi. Chắc vua Giang Nam sẽ nể mặt ông già này chứ?”, ông cụ Triệu đứng dậy, đi ra khỏi phòng khách.
“Chuẩn bị xe, đến phủ đệ của vua Giang Nam! Tôi phải đích thân gặp ông ấy”.
“Vâng!”
Người của nhà họ Triệu vô cùng kích động.
Từ sau khi về hưu, ông cụ không còn quan tâm đến chuyện đời nữa.
Nếu lần này ông cụ gặp vua Giang Nam, không chỉ giải quyết được vấn đề của Diệp Bắc Minh mà còn nâng cao uy tín và tiếng nói của nhà họ Triệu lên một tầm cao mới.
“Em hai, còn cả cháu trai ngoan của bác nữa, hai người chết cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Sau khi thành công ba đã rút lui, cũng không có ý tranh quyền đoạt vị, nhưng vì cái chết của hai người đã đánh thức dã tâm trong lòng ba. Nhà họ Triệu sắp lấy lại được vinh quanh năm xưa rồi”, Triệu Thành Trung phấn khích thầm nói trong lòng.
…
Biệt thự nhà họ Chu.
Sau khi Chu Nhược Giai và Lý Hải Hà ngất xỉu thì được đưa về biệt thự nhà họ Chu, đến khi Chu Nhược Giai mở mắt ra.
Diệp Bắc Minh đang ngồi trong phòng khách, nói chuyện với Chu Thiên Hạo.
“Anh Bắc Minh, ba, mẹ con thế nào rồi?”, Chu Nhược Giai lo lắng hỏi.
Diệp Bắc Minh đáp: “Yên tâm, cô không sao, anh đã châm cứu đào thải độc tố trong cơ thể cô ra rồi”.
“Thật ạ?”, Chu Nhược Giai vui mừng khôn xiết.
“Thật, vừa nãy mẹ con đã tỉnh xong lại ngủ tiếp rồi”, Chu Thiên Hạo gật đầu.
“Mẹ!”
Chu Nhược Giai chạy nhanh về phòng mẹ, một lúc sau lại đi ra, thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ đã thực sự không sao, đang ngủ ngon lành.
“Được rồi chú Chu, Nhược Giai, cũng gần đến giờ rồi, cháu phải tới nhà họ Triệu đây”, Diệp Bắc Minh nói lời chào tạm biệt, chuẩn bị đến nhà họ Triệu tìm chân tướng vụ sát hại ba mẹ và anh trai mình.
“Bắc Minh, khoan đã”, Chu Thiên Hạo kéo cánh tay Diệp Bắc Minh lại.
“Bắc Minh, cháu thật sự phải làm vậy sao?”
“Chú biết bây giờ cháu rất có năng lực, không còn là đứa bé sức tay trói gà không chặt năm đó nữa, nhưng nhà họ Triệu mà cháu phải đối mặt là một gia đình quyền thế, hơn nữa…”
Chu Thiên Hạo khựng lại, sau đó nặng nề nói: “Có thể còn có cả vua Giang Nam nữa”.
“Chú khuyên cháu hãy nên rời khỏi Giang Nam đi, đừng đến sân bay, cũng đừng đến ga tàu. Trong gara nhà chú có một chiếc Audi A8, cháu lấy mà đi đi, đi đường nhỏ dưới quê ấy, đừng nói với bất kỳ ai hướng đi của cháu”, Chu Thiên Hạo nói xong còn lấy chìa khóa xe ra, nhét cho Diệp Bắc Minh.
“Có phải chú Chu đã biết chuyện gì rồi không ạ?”
Diệp Bắc Minh nghe tới ba chữ vua Giang Nam thì nét mặt cứng lại, anh cũng không nhận lấy chìa khoá xe.
Chu Thiên Hạo muốn nói lại thôi, vừa nhìn là biết có tâm sự.
Có lẽ chú ấy cũng biết một số chuyện về cái chết của ba mẹ và anh trai.
“Chú nói cho cháu chẳng khác nào hại cháu cả”, vẻ mặt Chu Thiên Hạo phức tạp, ông thở dài.
“Anh Bắc Minh, anh đừng hỏi nữa”, Chu Nhược Giai nói.
“Thù của ba mẹ, không đội trời chung!”, Diệp Bắc Minh kiên định lắc đầu: “Nếu chú Chu không nói cho cháu thì cháu cũng không ép buộc, sau khi cháu đến nhà họ Triệu sẽ tự hỏi vua Giang Nam”.
“Hả?”
Chu Thiên Hạo sợ hết hồn.
Vua Giang Nam là ai?
Trong tay có một trăm nghìn cấm quân, nắm quyền sinh sát ở Giang Nam này, ngồi không thu thuế, là quan lớn biên cương của Long Quốc.
Diệp Bắc Minh đi tìm ông ta khác nào tự đưa đầu vào chỗ chết.
“Đừng mà anh Bắc Minh!”, Chu Nhược Giai vội khuyên nhủ.
“Chú Chu, rốt cuộc chú đã biết chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn Chu Thiên Hạo.
“Haiz”.
Chu Thiên Hạo thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, thật ra sau khi ba mẹ cháu qua đời, chú đã phái người âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ cháu, kẻ xông vào nhà cháu hành hung hôm đó là hai võ giả cấp Thiên”.
“Điều này thì cháu biết”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, từ sau khi tập võ, anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở nhà ngày hôm đó và đã có thể đoán ra được.
“Vậy cháu có biết hai võ giả cấp Thiên này hiện tại đều đang làm cho vua Giang Nam không?”
Chu Thiên Hạo hạ giọng.
“Chú Chu nói thật ạ?”
Giọng Diệp Bắc Minh thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
Nếu những gì Chu Thiên Hạo nói là thật thì có lẽ cái chết của ba mẹ thật sự liên quan đến vua Giang Nam.
“Vua Giang Nam?”
“Nếu ông ta có liên quan đến cái chết của ba mẹ cháu thì dù ông ta có là vua Giang Nam thì cũng không ai có thể bảo vệ được ông ta!”, Diệp Bắc Minh bỏ lại câu này rồi quay người đi ra khỏi phòng khách nhà họ Chu.
Chu Thiên Hạo và Chu Nhược Giai vội vàng ngăn cản, nhưng khi ra khỏi cửa thì đã không còn thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh đâu.
Chương 9: Giết chết có phải đáng tiếc lắm không?
Khu biệt thự của sơn trang nhà họ Triệu được canh phòng nghiêm ngặt.
Mọi người đều vô cùng cảnh giác!
Ông cụ đi gặp vua Giang Nam, Triệu Thành Trung chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ Triệu, hơn năm trăm tay sai đều được ông ta triệu tập.
Mấy thủ lĩnh như Đáng Khẩu, Ngu Lạc Thành cũng là tay sai được nhà họ Triệu đào tạo nhiều năm.
Lúc này nhà họ Triệu gặp nạn, tất cả đều trở về.
Triệu Thành Trung nhìn đồng hồ giá trị cả triệu trên cổ tay, cau mày nói: “Đã năm mươi chín phút trôi qua từ khi Diệp Bắc Minh cho thời hạn một tiếng, ba vẫn chưa về, lỡ như Diệp Bắc Minh đến đây…”
“Ông chủ, ông suy nghĩ nhiều quá rồi”.
“Diệp Bắc Minh kia chỉ đe doạ nhà họ Triệu thôi”.
“Tên đó mà dám xông vào sơn trang nhà họ Triệu ư, làm sao có thể”.
“Nơi này là đầm rồng hang hổ, cậu ta dám xông vào, chúng tôi cũng dám đảm bảo cậu ta chết không có chỗ chôn!”, mấy thủ lĩnh nhóm Ngu Lạc Thành tỏ vẻ buồn cười.
“Ầm!”
Mấy người họ vừa mới nói xong, trước cổng nhà họ Triệu chợt vang lên một âm thanh lớn, quan tài màu đen từng xuất hiện ở khách sạn bay vào trong sân nhà họ Triệu tựa như thần chết.
“Ầm!”
Sau âm thanh đinh tai nhức óc, vô số người của nhà họ Triệu chạy ra ngoài.
Diệp Bắc Minh như thần chết bước từng bước vào cổng nhà họ Triệu: “Thời hạn một tiếng đã đến, nhà họ Triệu có thể cho tôi một câu trả lời hoàn mỹ rồi chứ?”
“Diệp Bắc Minh, cậu đúng là to gan, cậu thật sự dám đến nhà họ Triệu à?”, Triệu Thành Trung bước ra, sau khi thấy Diệp Bắc Minh, khoé mắt ông ta không khỏi khẽ giật.
Nhưng nơi này là nhà họ Triệu, khiến ông ta can đảm hơn rất nhiều.
“Ranh con, cậu đúng là to gan, dám đến nhà họ Triệu tung hoành ư?”
“Cậu chán sống rồi sao? Còn không mau qùy xuống!”
“Láo xược! Mang một cái quan tài đến nhà họ Triệu, cậu có biết đó là tội chết không?”, mấy thủ lĩnh nhóm Ngu Lạc Thành ở bên cạnh Triệu Thành Trung cười khinh thường.
Bình thường bọn họ hống hách đã quen, hoàn toàn không biết Diệp Bắc Minh đáng sợ đến mức nào.
“Ồn ào”.
Diệp Bắc Minh thốt ra hai chữ, vung chân đá mấy hòn đá nhỏ dưới đất.
Mấy viên đá bay lên không trung, xuyên thủng đầu mấy người nhóm Ngu Lạc Thành.
“A!”
“Giết người…”, mấy nữ giới nhà họ Triệu sợ đến mức xụi lơ dưới đất.
“Giết chết cậu ta đi!”
Giọng nói của Triệu Thành Trung trở nên run rẩy, hơn năm trăm tay sai được huấn luyện nghiêm chỉnh rút búa bên hông ra, xông đến chỗ Diệp Bắc Minh một cách hung hăng.
“Ầm ầm ầm ầm…”
Âm thanh chấn động đất trời vang lên, xương cốt nổ tung, tiếng gào thét thê thảm của mấy tay sai vang lên.
Triệu Thành Trung sợ đến mức ngây người.
Vì ông ta tận mắt nhìn thấy tay sai do nhà họ Triệu huấn luyện lần lượt bay ra ngoài như chó chết, đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, nơi này chỉ còn lại một con đường máu.
Hơn năm trăm tay sai đều nằm dưới đất rên rỉ.
Diệp Bắc Minh thì vẫn đứng ở đó như chẳng có chuyện gì, anh đảo mắt nhìn tất cả những người nhà họ Triệu: “Có người tiêu diệt ba người nhà họ Diệp của tôi, nhà họ Triệu các người chính là đồng loã”.
“Bắt đầu từ ông! Một phút ông cụ Triệu không xuất hiện, tôi sẽ giết một người”.
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, nhanh chóng đi tới bên cạnh Triệu Thành Trung, giơ tay nắm lấy cổ họng ông ta.
“Người đầu tiên”.
“Rắc”.
Một âm thanh giòn giã vang lên, cổ của Triệu Thành Trung cứ thế bị bóp vỡ, chết ngay tại chỗ.
Con ngươi ông ta trợn to, trong miệng thốt lên câu nói cuối cùng: “Biết trước… Biết trước kết cục thế này, thì tôi đã chạy trước rồi…”
Trong lòng ông ta còn ôm giấc mơ sẽ giúp nhà họ Triệu trở mình, không ngờ nhà họ Triệu sắp toi đời rồi.
“Thành Trung!!!”
Vào khoảnh khắc Triệu Thành Trung ngã xuống đất, bên tai vang lên giọng nói của ông cụ Triệu, trước khi về hưu, ông lão này từng là nhân vật hô mưa gọi gió của Giang Nam. Lúc này, ông ta vô cùng giận dữ bước vào cổng nhà họ Triệu, lòng đang rỉ máu.
Ông ta chỉ có hai đứa con trai ở nhà, một đứa con gái đã gả đến Kim Lăng.
Bây giờ, hai đứa con trai lần lượt bỏ mạng, cháu trai Triệu Thái cũng bị Diệp Bắc Minh giết chết, nhà họ Triệu hoàn toàn không còn người nối dõi.
“Diệp Bắc Minh, tôi muốn cậu phải chết!!!”, ông cụ Triệu không thể khống chế được cảm xúc nữa, điên cuồng gào thét…”
“Ầm ầm…”
Sau đó, một đám người mặc áo giáp xông vào, khoảng năm sáu nghìn người.
Bọn họ tay cầm vũ khí, bao vây toàn bộ nhà họ Triệu.
“Ranh con đúng là to gan, dám giết chết sĩ tộc quyền quý trong địa bàn của vua Giang Nam như thế”, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Ha ha ha, tên vô dụng Trương Hắc Hổ kia là chết trong tay anh à?”, một giọng nói khác của phụ nữ cũng vang lên.
Một nam một nữ mặc áo giáp tiến vào.
Hai người đều là võ giả cấp Địa cao cấp, một trong ba mươi thống lĩnh cấm vệ của vua Giang Nam.
Ngoài ra còn có một người chắp tay sau lưng, bước tới như đi dạo trong sân vắng.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Diệp Bắc Minh lập tức máu huyết sôi trào, cơn giận trong lòng phun trào như núi lửa.
Dù có chết, anh cũng nhớ kỹ mặt của người đàn ông này, nằm mơ cũng có thể nhớ lại!
Đây chính là người tiến vào nhà họ Diệp, đánh một chưởng lên ngực anh cả của anh, sau khi ba mẹ đẩy anh ra ngoài cửa sổ thì cũng lần lượt mất mạng.
“Cái chết của ba mẹ và anh cả tôi quả nhiên có liên quan đến vua Giang Nam!!!”, Diệp Bắc Minh nghiến răng.
“Không ngờ cá lọt lưới năm năm trước lại trưởng thành đến mức này”, võ giả cấp Thiên cao cấp kia đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh.
“Ha ha ha, còn trẻ như thế đã mang theo thù hận sâu đậm đến đây, giết chết có phải đáng tiếc lắm không?”, nữ thống lĩnh kia cười khẽ.
Chương 10: Xoá sổ nhà họ Triệu
“Cung Phụng Hồng, hai vị chỉ huy, xin hãy giết tên tặc này!!!”
Ông cụ Triệu điên cuồng hét.
Cung Phụng Hồng và hai chỉ huy quân cấm vệ đều là người ông ta mời để giết Diệp Bắc Minh sau khi gặp vua Giang Nam.
Sáu nghìn cấm vệ, hai võ giả cấp Địa đỉnh phong, một Cung Phụng cấp Thiên đỉnh phong, giết Diệp Bắc Minh dễ như trở bàn tay.
Diệp Bắc Minh chỉ vào chiếc quan tài đặt trong sân.
“Quan tài này chôn hung thủ giết ba mẹ tôi”.
“Quan tài này chôn Triệu Nhị Thần, chôn Triệu Thái”.
“Quan tài này chôn ông cụ Triệu”.
“Quan tài này chôn chôn cả nhà họ Triệu”.
“Cũng chôn cả… vua Giang Nam!”
“To gan!”, mặt Cung Phụng Hồng trầm xuống, ông ta hét lên một tiếng như sư tử gầm rồi tiến lên, tấn công về phía Diệp Bắc Minh.
“Giết!”
Diệp Bắc Minh hét to, tung một đấm về phía Cung Phụng Hồng đang tấn công.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Cung Phụng Hồng hét thảm thiết rồi bay ra ngoài, cả cánh tay đã nát bấy, ông ta nằm trên đất như con chó chết, đau đớn kêu la.
“Cậu… Tông Sư, Tông Sư võ đạo…”, Hồng Cung Phụng kinh hãi tột độ, da đầu tê dại.
“Bộp!”
Diệp Bắc Minh bước tới, giẫm lên đầu Cung Phụng Hồng.
“Cậu!!”
Hai chỉ huy quân cấm vệ một nam một nữ sợ tới mức tim gan như vỡ ra, hãi hùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Đây là Cung Phụng bên cạnh vua Giang Nam, võ giả cấp Thiên đỉnh phong, chỉ huy hàng đầu của một trăm nghìn cấm quân, cứ thế mà chết rồi sao?
“Toàn thể tấn công, giết cậu ta!”
Hai chỉ huy quân cấm vệ hét lớn, ra lệnh giết Diệp Bắc Minh.
“Vù…”
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, tới trước mặt hai người, đưa hai tay ra một trái một phải, đập mạnh xuống.
“Phụt! Phụt!”
Máu trào ra từ thất khiếu của hai người, mũ chiến đấu trên đầu vỡ tung, cơ thể của cả hai rơi thẳng xuống.
Hai chỉ huy quân cấm vệ cấp Địa đỉnh phong mà cũng bị Diệp Bắc Minh đánh chết chỉ bằng một chiêu.
Nhìn thấy cảnh này, sáu nghìn cấm vệ đều ngẩn ra, giọng của Diệp Bắc Minh vọng lại: “Các anh cũng là người có vợ có con, nếu muốn tự tìm cái chết thì cứ việc tới đây! Còn không thì cút!”
Hổ thét rồng gầm.
Uy thế bộc phát ra từ Diệp Bắc Minh đến sáu nghìn quân cấm vệ cũng không cản nổi, tất cả đồng loạt bỏ lại mũ giáp, chật vật lao ra khỏi cổng nhà họ Triệu.
Thủ lĩnh đã bị tát chết, bọn họ cũng chẳng còn dũng khí nữa.
Một câu nói đẩy lui cả sáu nghìn quân cấm vệ!
Ông cụ Triệu ngã xuống đất, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… Cậu…”
“Cậu” hồi lâu, sâu trong đáy mắt ông ta chỉ có nỗi sợ hãi vô tận, một chữ cũng không nói thêm được nữa.
“Cái chết của ba mẹ tôi có liên quan đến vua Giang Nam không?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng hỏi.
“Ha ha ha, cậu muốn biết à? Tự đi mà hỏi vua Giang Nam”.
Ông cụ Triệu cười điên cuồng: “Ha ha ha, cậu giết con trai tôi, cháu trai tôi, nhà họ Triệu đã không còn gì nữa, cậu cũng đừng hòng trả thù thành công!”
“Diệp Bắc Minh, cho dù tôi chết cũng sẽ không nói cho cậu biết hung thủ thật sự là ai đâu, cậu tự đi mà hỏi vua Giang Nam!”
Ông cụ Triệu trở nên hung bạo.
Ông ta lao vào quan tài Diệp Bắc Minh mang đến, vỡ đầu, não văng tứ tung.
Ông ta tâm địa độc ác, trước khi chết còn chơi Diệp Bắc Minh một vố.
Đẩy hết mọi thông tin về vua Giang Nam, chỉ cần Diệp Bắc Minh dám đến tìm vua Giang Nam thì chắc chắn sẽ chết.
Cho dù nhà họ Triệu bị xoá sổ thì cũng phải kéo theo Diệp Bắc Minh xuống nước.
Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn những chuyện xảy ra, cho dù ông cụ Triệu không nói thì anh cũng sẽ đích thân đi gặp vua Giang Nam, tìm ra chân tướng sự thật.
Mười phút sau, Diệp Bắc Minh ra khỏi nhà họ Triệu, tất cả con cháu nhà họ Triệu đều đã bị tiêu diệt.
Nợ máu trả bằng máu!
…
“Sao cơ?”
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước ra khỏi nhà họ Triệu, trong trang viên sang trọng nơi nào đó ở Giang Nam, một người phụ nữ xinh đẹp hơi sửng sốt khi biết tin.
“Nhà họ Triệu bị tiêu diệt rồi?”
“Cung Phụng Hồng đã chết?”
“Hai chỉ huỷ quân cấm vệ cũng chết luôn?”
“Sư đệ ơi sư đệ, sao em lại cho chị một bất ngờ lớn… hay nói cách khác là một tin dữ lớn thế này vậy?”, người phụ nữ mặc sườn xám khoe ra dáng người hoàn hảo không tỳ vết.
Hàng lông mày xinh đẹp khi thì giãn ra, khi thì chau lại, cô ấy thở dài: “Haiz, thế này mới hợp với tính của em chứ, nhớ lúc ban đầu khi ở trên núi, em đã đánh bại cả mười chị em bọn chị không thể đánh trả được kia mà”.
“Ha ha!”
Người phụ nữ nói xong bỗng bật cười, khiến trăm hoa đều bị lu mờ.
Cô ấy hạ lệnh: “Được rồi, lập tức phái người đi dọn dẹp chiến trường cho sư đệ của tôi, không được truyền tin chuyện nhà họ Triệu ra ngoài”.
“Rõ!”
Người đàn ông trung niên trước mặt cô ấy là một võ giả cấp Thiên đỉnh phong đứng thứ ba Giang Nam.
“À đúng rồi chủ nhân, còn có một chuyện nữa”, võ giả cấp Thiên này lại lên tiếng: “Sư đệ của cô vác theo một chiếc quan tài đi tìm vua Giang Nam, hôm nay cũng vừa khéo chính là tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam, chắc mấy vị kia cũng sẽ đến”.
“Cái gì?”
Cuối cùng người phụ nữ cũng không thể bình tĩnh được nữa, cô ấy ngạc nhiên bảo: “Sao ông không nói sớm?”
“Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đến phủ vua Giang Nam, sư đệ của tôi sắp gây ra hoạ lớn rồi”.
“Diệt nhà họ Triệu không sao, chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng…”
Người phụ nữ vội vàng lao ra khỏi phòng khách, lên chiếc Rolls-Royce chống đạn, đi thẳng đến phủ vua Giang Nam: “Hy vọng tới kịp, động đến vua Giang Nam cũng không sao, nhưng nếu khiến mấy vị kia của Kim Lăng nổi giận thì sẽ hơi rắc rối đấy…”
Phủ của vua Giang Nam ở trung tâm thành phố, là khu phồn hoa nhất.
Toàn bộ phủ vua chiếm diện tích cực lớn, hai ba quảng trường cộng lại cũng không bì kịp, giống như Hoàng cung vậy.
Bình luận facebook