Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Tâm tình của đồ đệ tựa hồ không tốt lắm, bởi vì phải đi đường cộng thêm thân thể không thoải mái, Vệ Tây dặn dò Khuyết Nhi nhớ mặc thêm nhiều quần áo rồi vội vàng cúp máy.
Thế nhưng sau khi chạy tới sân bay thì mọi người mới phát hiện chỉ sợ không thể đi ngay được.
Khoảnh khắc Thanh Long nhập biển đã dẫn tới cuồng phong giông bão quá lớn, sân bay Hải thị cơ hồ bị ngập nước, máy bay trên bãi đáp cũng có vài chiếc bị gió lay động đụng vào nhau, cánh máy bay bị tổn thương nghiêm trọng. Sau khi cân nhắc an toàn, toàn bộ chuyến bay đều bị tạm hoãn.
Sân bay đang khẩn cấp sửa chữa tất cả thiết bị bị hỏng, lúc này cho dù là Thiên Vương xuất hiện cũng vô dụng, nhóm hành khách trải qua cơn giông khủng khiếp vừa nãy cũng hoảng sợ nhận mệnh, thay đổi phương thức di chuyển được liền thay đổi, số còn lại thì tiến vào khách sạn được sân bay sắp xếp.
Toàn bộ Hải thị mặc dù không có nhân viên thương vong, thế nhưng phương diện kinh tế thì tổn thất thảm trọng, nhóm Cố tiên sinh nhìn bóng dáng bận rộn của bọn họ mà không khỏi thở dài. Cũng may số tiền giải quyết mấy chuyện này sẽ lấy từ các ban ngành liên quan của quốc gia, dân chúng không cần gánh vác quá nhiều.
Lúc này Thanh Long đã thu nhỏ thân hình, bị Hạ Thủ Nhân mang theo trên người, suốt chặng đường cũng mơ hồ ý thức được mình đã tạo thành hậu quả thế nào, đôi long nhãn lập lòe chột dạ. Đoàn Kết Nghĩa cũng lẩm bẩm nói: "Rồng so với tưởng tượng của tôi hoàn toàn khác nhau a, làm hại như vậy, còn không bằng để sư phụ ăn cho rồi."
Vệ Tây cực kỳ tán thành.
Đáng sợ hơn là ngoại trừ các vị đạo trưởng đặc biệt thành kính, nhóm Cố tiên sinh cùng đoàn quay phim cũng cảm thấy lời này có đạo lý....
Thanh Long lúc này cũng luống cuống, Hạ Thủ Nhân nắm bắt cơ hội nhỏ giọng giáo dục vị vãn bối này: "Long tộc mặc dù có địa vị cao, được coi là điềm lành, tổ tiên nhóc ngàn vạn năm qua vẫn luôn được nhân loại tín ngưỡng. Thế nhưng đừng tưởng là thụy thú thì giỏi, với hành động làm xằng làm bậy của nhóc, kiếm tẩu thiên phong hạ, chờ một ngày nào đó nhân loại mất đi sự sùng bái với nhóc thì nhóc trong mắt thiên đạo cũng chẳng là cái gì đâu."
Vệ Tây đứng gần nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ nghe Thanh Long khó tin hỏi: "...chính, chính là một cái quất đuôi của tôi đã có thể quất ngã trăm vạn nhân loại, bọn họ có lợi hại như vậy sao?"
Hạ Thủ Nhân bật cười: "Nhân loại a, bọn họ mặc dù không có sức lực nhưng quả thực rất lợi hại.
Vẻ mặt Thanh Long biến đổi, tựa hồ từ lời nói của đối phương liên tưởng tới rất nhiều phương diện, lúc này lại nghe bên nhóm đạo trưởng có người nhớ ra gì đó nói: "Đúng rồi, Thanh Long hiện thế, sau khi trở lại chúng ta phải thông báo tin này cho Huyền Vũ biết mới được."
Đều là tứ đại thần thú, khoảnh khắc hóa rồng đã có được truyền thừa đầy đủ, Thanh Long vừa nghe thấy tên Huyền Vũ lập tức tỉnh táo tinh thần: "Cái gì?! Huyền Vũ cũng xuất hiện sao? Ở nơi nào?!"
Chẳng lẽ đã tới phương bắc trấn thủ?
Các vị đạo trưởng nghe thấy câu hỏi này liền rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới có lão đạo trưởng sầu thảm mở miệng giải đáp trong ánh mắt nghi hoặc của nó: "....Huyền Vũ, nó tham gia tổ chức tà giáo địa phương, bây giờ đang bị nhốt trong cục cảnh sát."
Thanh Long: "........."
Thanh Long yếu ớt treo trên tay Hạ Thủ Nhân, qua thật lâu mới tìm lại được âm thanh của mình: "...anh nói đúng, nhân loại thật sự rất lợi hại."
Hạ Thủ Nhân: "..."
Hạ Thủ Nhân muốn nói lợi hại mà mình nói không phải ý này, thế nhưng do dự một lúc vẫn từ bỏ giải thích: "Được rồi, nhóc nhớ đạo lý này là được rồi."
Thanh Long rốt cuộc hoàn toàn từ bỏ tự tin có được sau khi nhận được truyền thừa, quả nhiên thời đại bất đồng, nhân loại cũng không còn yếu ớt như trong ký ức đời trước miêu tả nữa.
Nó cảm thấy thực ủy khuất, bỏ ra hơn ngàn năm dốc lòng tu luyện mới có thể thành rồng, tốn công phu lớn như vậy, vốn tưởng có thể xưng vương xưng bá hiệu lệnh tứ phương, nào ngờ chớp mắt một cái nhân gian đã biến thành thiên hạ của chủ nghĩa xã hội khoa học. Nhân gian trọng khoa học, thần thú bị lãng quên, con rồng như nó rốt cuộc có ý nghĩa gì a.
***
Sân bay tê liệt, mọi người thương nghị một chốc rồi quyết định vào khách sạn Hải thị nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sẽ đi tàu cao tốc quay trở lại đế đô.
Xe quét dọn bận rộn trên đường phố, gió bão làm tòa thành thị này trở thành một mảnh hỗn loạn, khách sạn còn mở cửa đếm trên đầu ngón tay, Cố tiên sinh cuối cùng chỉ đành nhờ cục khí tượng địa phương, dựa vào giấy phép công tác tìm được một nơi.
Trên màn hình TV lớn ở đại sảnh khách sạn đang mở tin tức báo cáo thiệt hại vì cơn mưa giông đối với Hải thị, vị chuyên gia ở bên cạnh người dẫn chương trình mạch lạc giải thích nhân tố tự nhiên hình thành bão, Tiểu Triệu ở bên cạnh nghe thấy những từ ngữ chuyên nghiệp cực kỳ quen thuộc kia thì biểu tình lại càng hốt hoảng hơn.
Thanh Long treo trên tay Hạ Thủ Nhân, móng vuốt bị lệnh phải rụt vào trong thân thể, diện mạo cũng phải thay đổi, ưu tư buồn bã không vui.
Ánh mắt nhân viên tiếp tân không ngừng hướng về phía Thanh Long, Tiểu Triệu hồi phục tinh thần, không khỏi có chút cảnh giác, lúc này liền nghe nhân viên tiếp tân kia do dự nói: "...các vị lãnh đạo, theo lý thì khách sạn chúng tôi không cho phép mang theo sủng vật."
Tiểu Triệu: "..."
Thanh Long cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô gái, sau đó bị ánh mắt của Sóc Tông đảo tới thì không có chút tôn nghiêm gục đầu xuống.
Sủng vật....
Cố tiên sinh liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi, đã gây thêm phiền toái."
Tiểu Triệu ở bên cạnh sâu xa hỏi: "Sủng vật, cô không cảm thấy sủng vật này nhìn có chút kỳ quái à?"
"Hả?" Cô gái tiếp tân sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ tới dáng vẻ Thanh Long, một hồi lâu thì lúng túng nói: "Cũng được mà, bây giờ mặc dù người nuôi rắn không nhiều nhưng không phải không có."
Giọng điệu của Tiểu Triệu lại càng u oán hơn: "Cô không cảm thấy nó có chút đặc biệt à?"
Tiếp tân: "?"
Người này bị sao vậy?
Cố tiên sinh đẩy Tiểu Triệu, làm như không có việc gì cười nói: "Gần nhất thời tiết Hải thị thay đổi thất thường, cậu nhỏ này lên mạng hơi nhiều."
"À!" Cô gái tiếp tân cũng lên mạng, lập tức hiểu ra: "Tôi còn nói mà, con rắn này quả thật đặc biệt, mới đầu tôi còn tưởng là rồng ấy chứ."
Mọi người: "..."
Tiếp tân: "Bất quá vừa nãy tin tức có nói ban ngành liên quan căn cứ theo hình ảnh dân mạng chụp được tiến hành mò vớt đáy sông, cuối cùng phát hiện bóng rồng làm dậy sóng trên mạng xã hội kỳ thực chỉ là một con rắn nước lớn. Chính phủ đã cải chính tin đồn, mấy lời vô căn cứ đó làm gì có ai tin tưởng chứ?"
Tiểu Triệu: "..."
Cố tiên sinh cười nói: "Cô nói đúng, đây chính là con "rắn nước" làm dấy lên làn sóng bàn luận nóng sốt trên mạng."
Tiếp tân cả kinh, lần này ánh mắt nhìn Thanh Long cực kỳ nghiêm túc, Thanh Long cũng ý thức được điểm này, nó kiêu ngạo nâng cao thân mình cho cô gái quan sát, sau đó liền nghe đối phương khen ngợi: "Quả thực rất giống rồng, khó trách làm mọi người hiểu lầm như vậy, đáng tiếc đầu hơi trọc một chút, nếu có thêm cặp sừng thì chắc sẽ giống hơn."
Thanh Long: "..."
Mọi người: "..."
***
Vệ Tây không để ý tới đám người đang quan sát thảo luận, nhận được thẻ phòng liền đi lên phòng, mới vừa nãy cậu đã cảm thấy cực kỳ khó chịu, lúc này vừa cởi áo khoác ra thì vừa nóng vừa choáng đầu.
Trước khi tách ra Đoàn Kết Nghĩa có lo lắng hỏi cậu: "Sư phụ, người sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?"
Vệ Tây dừng chân lại, quay đầu liếc nhìn Đoàn Kết Nghĩa, do dự một chút nhưng vẫn lắc đầu.
Sắp xếp cho Trọng Minh cùng Thanh Long đang bi ai tưởng niệm sừng của mình xong, Hạ Thủ Nhân quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy Sóc Tông đứng ngoài phòng, tay cầm thẻ phòng nhíu mày nhìn cánh cửa đóng kín.
***
Rất nhanh Vệ Tây liền ý thức được có chút không ổn, sau khi tắm xong thì cảm giác nóng ran kia không những không dịu xuống mà còn tăng cao hơn.
Cả người nóng như muốn nổ tung, cố tình bụng còn đói tới đòi mạng, Vệ Tây khó chịu điên cuồng lăn lộn trên giường, bụng đói tới tay chân vô lực, chỉ cảm thấy chính mình bây giờ sống không bằng chết.
Trong phòng yên tĩnh, ánh trăng từ chiếc rèm cửa chưa kéo lại chiếu rọi vào phòng, đầu óc Vệ Tây mê mang, trong lúc nửa mê nửa tỉnh thì có khí tức lạnh như băng lướt tới, chậm rãi áp lên trán cậu.
Ngay sau đó một tiếng than nhẹ già nua quen thuộc vang lên: "Vệ Tây..."
Hàm răng cắn chặt gối của Vệ Tây hơi thả lỏng, mê mang quay đầu: "...Vệ Đắc Đạo?"
***
Cùng lúc đó, trong một căn phòng đang ghi chép tin tức về Thanh Long, một bóng người đột nhiên bật dậy.
Hạ Thủ Nhân giật mình, theo bản năng nhìn về phía bạn tốt: "Ông làm gì vậy?"
Thế nhưng bạn tốt không để ý tới hắn, chỉ trầm mặc sải bước rời đi.
Hạ Thủ Nhân khó hiểu nhìn theo bóng lưng bạn tốt, nhịn không được phỉ nhổ với Trọng Minh: "Chuyện gì thế nhỉ, nhìn lão cứ như bị đội nón xanh ấy."
***
Cửa phòng đóng kín két một tiếng bị người từ bên ngoài mở ra, nháy mắt Sóc Tông đạp cửa xông vào phòng thì nhìn thấy Vệ Tây ngậm gối nằm sấp trên giường, một người khác đang đứng bên mép giường.
Nháy mắt đó cả thế giới màu xanh lá cây ùn ùn ập tới, suýt chút nữa vảy trên người anh đã dựng đứng: "Hai người?"
Hai người trong phòng cũng nhìn về phía anh, một nửa mê nửa tỉnh, một không có tiêu cự.
Lúc này đầu óc Vệ Tây không được tỉnh táo cho lắm, lắc lắc đầu một chút mới nhận ra: "....Sóc Tông?"
Vệ Đắc Đạo hút no long huyết mới có thể rời khỏi ngọc bội một chuyến, lúc này thấy đồ đệ khó chịu thì biểu tình tràn đầy đau lòng. Kết quả đang định hàn huyên với đồ đệ một phen thì nghe thấy tên của Sóc Tông, lão không khỏi níu mày: "Là ngài?"
Lúc này Sóc Tông mới thấy rõ ráng vẻ của đối phương, nhớ tới một ít chi tiết Vệ Tây từng nói với mình, ánh mắt anh chậm rãi khôi phục trấn định: "...Sư phụ Vệ Tây?"
Vệ Đắc Đạo trầm mặc một hồi, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Là tôi."
"Ồ." Sóc Tông cũng nhận ra dáng vẻ đối phương, biểu tình không những không hữu hão mà ngược lại càng sắc bén hơn, gằn từng chữ một: "Không ngờ lại là ông, ông có mặt mũi để em ấy gọi là sư phụ à? Em ấy có biết quá khứ ông từng làm gì em ấy không?"
Vệ Đắc Đạo không trả lời vấn đề này, chỉ rũ mi mắt nói: "Tôi nhớ ban đầu, quan hệ của đại nhân và đồ nhi tôi cũng không tốt lắm."
Vẻ mặt Sóc Tông đặc biệt âm trầm.
Bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.
Vệ Tây nằm trên giường rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng kêu đau cắt đứt đoạn trò chuyện chuyện cũ này.
Vệ Tây khó chịu tới không chịu nổi, mê mang gọi: "Vệ Đắc Đạo..."
Hai người trong phòng, Vệ Tây kêu cái tên này, biểu tình trên mặt Vệ Đắc Đạo có chút thả lỏng, áy náy hạ thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Tây cũng không thèm nhìn Sóc Tông, chỉ nhìn Vệ Đắc Đạo, vẻ mặt Vệ Đắc Đạo lại càng ôn hòa hơn, ngay lúc này nghe đồ đệ bảo bối của mình lẩm bẩm: "Vệ Đắc Đạo... tôi, tôi muốn đồ nhi của tôi......."
Vệ Đắc Đạo: "........."
Vệ Đắc Đạo liếc mắt về phía Sóc Tông, biểu tình trở nên cực kỳ bi thương, đồ đệ nuôi lớn rồi a...
Sau đó chỉ nghe Sóc Tông hừ lạnh một tiếng, vượt qua lão tới gần Vệ Tây, môi còn cố ý thân mật chạm vào khóe miệng Vệ Tây, nhẹ giọng hỏi: "Tôi đây, bụng lại đói rồi phải không?"
Giây tiếp theo, một tiếng bốp vang lên, lực đạo mặc dù đã mất hết nhưng một quyền với uy lực không hề nhỏ đập vào mặt anh.
Sóc Tông: "......"
Vệ Đắc Đạo: "......"
Vệ Tây nằm úp sấp trong chăn, sau khi đánh người xong thì vô lực phủi phủi cái miệng bị đối phương hôn bậy hôn bạ: "...cút ngay, Vệ Đắc Đạo, giúp tôi tìm Khuyết Nhi tới đây."
.94.
Thế nhưng sau khi chạy tới sân bay thì mọi người mới phát hiện chỉ sợ không thể đi ngay được.
Khoảnh khắc Thanh Long nhập biển đã dẫn tới cuồng phong giông bão quá lớn, sân bay Hải thị cơ hồ bị ngập nước, máy bay trên bãi đáp cũng có vài chiếc bị gió lay động đụng vào nhau, cánh máy bay bị tổn thương nghiêm trọng. Sau khi cân nhắc an toàn, toàn bộ chuyến bay đều bị tạm hoãn.
Sân bay đang khẩn cấp sửa chữa tất cả thiết bị bị hỏng, lúc này cho dù là Thiên Vương xuất hiện cũng vô dụng, nhóm hành khách trải qua cơn giông khủng khiếp vừa nãy cũng hoảng sợ nhận mệnh, thay đổi phương thức di chuyển được liền thay đổi, số còn lại thì tiến vào khách sạn được sân bay sắp xếp.
Toàn bộ Hải thị mặc dù không có nhân viên thương vong, thế nhưng phương diện kinh tế thì tổn thất thảm trọng, nhóm Cố tiên sinh nhìn bóng dáng bận rộn của bọn họ mà không khỏi thở dài. Cũng may số tiền giải quyết mấy chuyện này sẽ lấy từ các ban ngành liên quan của quốc gia, dân chúng không cần gánh vác quá nhiều.
Lúc này Thanh Long đã thu nhỏ thân hình, bị Hạ Thủ Nhân mang theo trên người, suốt chặng đường cũng mơ hồ ý thức được mình đã tạo thành hậu quả thế nào, đôi long nhãn lập lòe chột dạ. Đoàn Kết Nghĩa cũng lẩm bẩm nói: "Rồng so với tưởng tượng của tôi hoàn toàn khác nhau a, làm hại như vậy, còn không bằng để sư phụ ăn cho rồi."
Vệ Tây cực kỳ tán thành.
Đáng sợ hơn là ngoại trừ các vị đạo trưởng đặc biệt thành kính, nhóm Cố tiên sinh cùng đoàn quay phim cũng cảm thấy lời này có đạo lý....
Thanh Long lúc này cũng luống cuống, Hạ Thủ Nhân nắm bắt cơ hội nhỏ giọng giáo dục vị vãn bối này: "Long tộc mặc dù có địa vị cao, được coi là điềm lành, tổ tiên nhóc ngàn vạn năm qua vẫn luôn được nhân loại tín ngưỡng. Thế nhưng đừng tưởng là thụy thú thì giỏi, với hành động làm xằng làm bậy của nhóc, kiếm tẩu thiên phong hạ, chờ một ngày nào đó nhân loại mất đi sự sùng bái với nhóc thì nhóc trong mắt thiên đạo cũng chẳng là cái gì đâu."
Vệ Tây đứng gần nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ nghe Thanh Long khó tin hỏi: "...chính, chính là một cái quất đuôi của tôi đã có thể quất ngã trăm vạn nhân loại, bọn họ có lợi hại như vậy sao?"
Hạ Thủ Nhân bật cười: "Nhân loại a, bọn họ mặc dù không có sức lực nhưng quả thực rất lợi hại.
Vẻ mặt Thanh Long biến đổi, tựa hồ từ lời nói của đối phương liên tưởng tới rất nhiều phương diện, lúc này lại nghe bên nhóm đạo trưởng có người nhớ ra gì đó nói: "Đúng rồi, Thanh Long hiện thế, sau khi trở lại chúng ta phải thông báo tin này cho Huyền Vũ biết mới được."
Đều là tứ đại thần thú, khoảnh khắc hóa rồng đã có được truyền thừa đầy đủ, Thanh Long vừa nghe thấy tên Huyền Vũ lập tức tỉnh táo tinh thần: "Cái gì?! Huyền Vũ cũng xuất hiện sao? Ở nơi nào?!"
Chẳng lẽ đã tới phương bắc trấn thủ?
Các vị đạo trưởng nghe thấy câu hỏi này liền rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới có lão đạo trưởng sầu thảm mở miệng giải đáp trong ánh mắt nghi hoặc của nó: "....Huyền Vũ, nó tham gia tổ chức tà giáo địa phương, bây giờ đang bị nhốt trong cục cảnh sát."
Thanh Long: "........."
Thanh Long yếu ớt treo trên tay Hạ Thủ Nhân, qua thật lâu mới tìm lại được âm thanh của mình: "...anh nói đúng, nhân loại thật sự rất lợi hại."
Hạ Thủ Nhân: "..."
Hạ Thủ Nhân muốn nói lợi hại mà mình nói không phải ý này, thế nhưng do dự một lúc vẫn từ bỏ giải thích: "Được rồi, nhóc nhớ đạo lý này là được rồi."
Thanh Long rốt cuộc hoàn toàn từ bỏ tự tin có được sau khi nhận được truyền thừa, quả nhiên thời đại bất đồng, nhân loại cũng không còn yếu ớt như trong ký ức đời trước miêu tả nữa.
Nó cảm thấy thực ủy khuất, bỏ ra hơn ngàn năm dốc lòng tu luyện mới có thể thành rồng, tốn công phu lớn như vậy, vốn tưởng có thể xưng vương xưng bá hiệu lệnh tứ phương, nào ngờ chớp mắt một cái nhân gian đã biến thành thiên hạ của chủ nghĩa xã hội khoa học. Nhân gian trọng khoa học, thần thú bị lãng quên, con rồng như nó rốt cuộc có ý nghĩa gì a.
***
Sân bay tê liệt, mọi người thương nghị một chốc rồi quyết định vào khách sạn Hải thị nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sẽ đi tàu cao tốc quay trở lại đế đô.
Xe quét dọn bận rộn trên đường phố, gió bão làm tòa thành thị này trở thành một mảnh hỗn loạn, khách sạn còn mở cửa đếm trên đầu ngón tay, Cố tiên sinh cuối cùng chỉ đành nhờ cục khí tượng địa phương, dựa vào giấy phép công tác tìm được một nơi.
Trên màn hình TV lớn ở đại sảnh khách sạn đang mở tin tức báo cáo thiệt hại vì cơn mưa giông đối với Hải thị, vị chuyên gia ở bên cạnh người dẫn chương trình mạch lạc giải thích nhân tố tự nhiên hình thành bão, Tiểu Triệu ở bên cạnh nghe thấy những từ ngữ chuyên nghiệp cực kỳ quen thuộc kia thì biểu tình lại càng hốt hoảng hơn.
Thanh Long treo trên tay Hạ Thủ Nhân, móng vuốt bị lệnh phải rụt vào trong thân thể, diện mạo cũng phải thay đổi, ưu tư buồn bã không vui.
Ánh mắt nhân viên tiếp tân không ngừng hướng về phía Thanh Long, Tiểu Triệu hồi phục tinh thần, không khỏi có chút cảnh giác, lúc này liền nghe nhân viên tiếp tân kia do dự nói: "...các vị lãnh đạo, theo lý thì khách sạn chúng tôi không cho phép mang theo sủng vật."
Tiểu Triệu: "..."
Thanh Long cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô gái, sau đó bị ánh mắt của Sóc Tông đảo tới thì không có chút tôn nghiêm gục đầu xuống.
Sủng vật....
Cố tiên sinh liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi, đã gây thêm phiền toái."
Tiểu Triệu ở bên cạnh sâu xa hỏi: "Sủng vật, cô không cảm thấy sủng vật này nhìn có chút kỳ quái à?"
"Hả?" Cô gái tiếp tân sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ tới dáng vẻ Thanh Long, một hồi lâu thì lúng túng nói: "Cũng được mà, bây giờ mặc dù người nuôi rắn không nhiều nhưng không phải không có."
Giọng điệu của Tiểu Triệu lại càng u oán hơn: "Cô không cảm thấy nó có chút đặc biệt à?"
Tiếp tân: "?"
Người này bị sao vậy?
Cố tiên sinh đẩy Tiểu Triệu, làm như không có việc gì cười nói: "Gần nhất thời tiết Hải thị thay đổi thất thường, cậu nhỏ này lên mạng hơi nhiều."
"À!" Cô gái tiếp tân cũng lên mạng, lập tức hiểu ra: "Tôi còn nói mà, con rắn này quả thật đặc biệt, mới đầu tôi còn tưởng là rồng ấy chứ."
Mọi người: "..."
Tiếp tân: "Bất quá vừa nãy tin tức có nói ban ngành liên quan căn cứ theo hình ảnh dân mạng chụp được tiến hành mò vớt đáy sông, cuối cùng phát hiện bóng rồng làm dậy sóng trên mạng xã hội kỳ thực chỉ là một con rắn nước lớn. Chính phủ đã cải chính tin đồn, mấy lời vô căn cứ đó làm gì có ai tin tưởng chứ?"
Tiểu Triệu: "..."
Cố tiên sinh cười nói: "Cô nói đúng, đây chính là con "rắn nước" làm dấy lên làn sóng bàn luận nóng sốt trên mạng."
Tiếp tân cả kinh, lần này ánh mắt nhìn Thanh Long cực kỳ nghiêm túc, Thanh Long cũng ý thức được điểm này, nó kiêu ngạo nâng cao thân mình cho cô gái quan sát, sau đó liền nghe đối phương khen ngợi: "Quả thực rất giống rồng, khó trách làm mọi người hiểu lầm như vậy, đáng tiếc đầu hơi trọc một chút, nếu có thêm cặp sừng thì chắc sẽ giống hơn."
Thanh Long: "..."
Mọi người: "..."
***
Vệ Tây không để ý tới đám người đang quan sát thảo luận, nhận được thẻ phòng liền đi lên phòng, mới vừa nãy cậu đã cảm thấy cực kỳ khó chịu, lúc này vừa cởi áo khoác ra thì vừa nóng vừa choáng đầu.
Trước khi tách ra Đoàn Kết Nghĩa có lo lắng hỏi cậu: "Sư phụ, người sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?"
Vệ Tây dừng chân lại, quay đầu liếc nhìn Đoàn Kết Nghĩa, do dự một chút nhưng vẫn lắc đầu.
Sắp xếp cho Trọng Minh cùng Thanh Long đang bi ai tưởng niệm sừng của mình xong, Hạ Thủ Nhân quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy Sóc Tông đứng ngoài phòng, tay cầm thẻ phòng nhíu mày nhìn cánh cửa đóng kín.
***
Rất nhanh Vệ Tây liền ý thức được có chút không ổn, sau khi tắm xong thì cảm giác nóng ran kia không những không dịu xuống mà còn tăng cao hơn.
Cả người nóng như muốn nổ tung, cố tình bụng còn đói tới đòi mạng, Vệ Tây khó chịu điên cuồng lăn lộn trên giường, bụng đói tới tay chân vô lực, chỉ cảm thấy chính mình bây giờ sống không bằng chết.
Trong phòng yên tĩnh, ánh trăng từ chiếc rèm cửa chưa kéo lại chiếu rọi vào phòng, đầu óc Vệ Tây mê mang, trong lúc nửa mê nửa tỉnh thì có khí tức lạnh như băng lướt tới, chậm rãi áp lên trán cậu.
Ngay sau đó một tiếng than nhẹ già nua quen thuộc vang lên: "Vệ Tây..."
Hàm răng cắn chặt gối của Vệ Tây hơi thả lỏng, mê mang quay đầu: "...Vệ Đắc Đạo?"
***
Cùng lúc đó, trong một căn phòng đang ghi chép tin tức về Thanh Long, một bóng người đột nhiên bật dậy.
Hạ Thủ Nhân giật mình, theo bản năng nhìn về phía bạn tốt: "Ông làm gì vậy?"
Thế nhưng bạn tốt không để ý tới hắn, chỉ trầm mặc sải bước rời đi.
Hạ Thủ Nhân khó hiểu nhìn theo bóng lưng bạn tốt, nhịn không được phỉ nhổ với Trọng Minh: "Chuyện gì thế nhỉ, nhìn lão cứ như bị đội nón xanh ấy."
***
Cửa phòng đóng kín két một tiếng bị người từ bên ngoài mở ra, nháy mắt Sóc Tông đạp cửa xông vào phòng thì nhìn thấy Vệ Tây ngậm gối nằm sấp trên giường, một người khác đang đứng bên mép giường.
Nháy mắt đó cả thế giới màu xanh lá cây ùn ùn ập tới, suýt chút nữa vảy trên người anh đã dựng đứng: "Hai người?"
Hai người trong phòng cũng nhìn về phía anh, một nửa mê nửa tỉnh, một không có tiêu cự.
Lúc này đầu óc Vệ Tây không được tỉnh táo cho lắm, lắc lắc đầu một chút mới nhận ra: "....Sóc Tông?"
Vệ Đắc Đạo hút no long huyết mới có thể rời khỏi ngọc bội một chuyến, lúc này thấy đồ đệ khó chịu thì biểu tình tràn đầy đau lòng. Kết quả đang định hàn huyên với đồ đệ một phen thì nghe thấy tên của Sóc Tông, lão không khỏi níu mày: "Là ngài?"
Lúc này Sóc Tông mới thấy rõ ráng vẻ của đối phương, nhớ tới một ít chi tiết Vệ Tây từng nói với mình, ánh mắt anh chậm rãi khôi phục trấn định: "...Sư phụ Vệ Tây?"
Vệ Đắc Đạo trầm mặc một hồi, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Là tôi."
"Ồ." Sóc Tông cũng nhận ra dáng vẻ đối phương, biểu tình không những không hữu hão mà ngược lại càng sắc bén hơn, gằn từng chữ một: "Không ngờ lại là ông, ông có mặt mũi để em ấy gọi là sư phụ à? Em ấy có biết quá khứ ông từng làm gì em ấy không?"
Vệ Đắc Đạo không trả lời vấn đề này, chỉ rũ mi mắt nói: "Tôi nhớ ban đầu, quan hệ của đại nhân và đồ nhi tôi cũng không tốt lắm."
Vẻ mặt Sóc Tông đặc biệt âm trầm.
Bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.
Vệ Tây nằm trên giường rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng kêu đau cắt đứt đoạn trò chuyện chuyện cũ này.
Vệ Tây khó chịu tới không chịu nổi, mê mang gọi: "Vệ Đắc Đạo..."
Hai người trong phòng, Vệ Tây kêu cái tên này, biểu tình trên mặt Vệ Đắc Đạo có chút thả lỏng, áy náy hạ thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Tây cũng không thèm nhìn Sóc Tông, chỉ nhìn Vệ Đắc Đạo, vẻ mặt Vệ Đắc Đạo lại càng ôn hòa hơn, ngay lúc này nghe đồ đệ bảo bối của mình lẩm bẩm: "Vệ Đắc Đạo... tôi, tôi muốn đồ nhi của tôi......."
Vệ Đắc Đạo: "........."
Vệ Đắc Đạo liếc mắt về phía Sóc Tông, biểu tình trở nên cực kỳ bi thương, đồ đệ nuôi lớn rồi a...
Sau đó chỉ nghe Sóc Tông hừ lạnh một tiếng, vượt qua lão tới gần Vệ Tây, môi còn cố ý thân mật chạm vào khóe miệng Vệ Tây, nhẹ giọng hỏi: "Tôi đây, bụng lại đói rồi phải không?"
Giây tiếp theo, một tiếng bốp vang lên, lực đạo mặc dù đã mất hết nhưng một quyền với uy lực không hề nhỏ đập vào mặt anh.
Sóc Tông: "......"
Vệ Đắc Đạo: "......"
Vệ Tây nằm úp sấp trong chăn, sau khi đánh người xong thì vô lực phủi phủi cái miệng bị đối phương hôn bậy hôn bạ: "...cút ngay, Vệ Đắc Đạo, giúp tôi tìm Khuyết Nhi tới đây."
.94.
Bình luận facebook