Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đánh đòn em
Sau khi ra khỏi toà nhà văn phòng, Ninh Giai Kỳ
Sau khi ra khỏi toà nhà văn phòng, Ninh Giai Kỳ thở một hơi nhẹ nhõm.Vừa định gọi taxi về nhà, điện thoại đột nhiên reo lên, Ninh Giai Kỳ nhìn thoáng qua, phát hiện là Trương Nhất Manh nhắn tin cho cô “Chị thất tình! Đến nhà chị đây giúp chị uống rượu!”
Ninh Giai Kỳ“....” Có yêu bao giờ, lấy đâu ra thất tình.
Ninh Giai Kỳ lập tức gửi cho cô ấy tin nhắn giọng nói “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Trương Nhất Manh “Gặp mặt rồi nói chuyện, tớ đang ở căn nhà gần trường, cậu từng ghé qua.”
Bởi vì Trương Nhất Manh không thích sống ở trong trường cho nên đã chuyển ra ngoài, chỗ ở đó Ninh Giai Kỳ đã ghé qua hai lần, cô ấy sống một mình trong căn hộ lớn. Ninh Giai Kỳ không hiểu chuyện gì, nhưng cũng gọi taxi đến đấy.
Leng keng –
Ấn chuông cửa, một lát sau, có người ra mở cửa.
Từ sau lần Tống Đình Quân uống say gọi điện đến, đây là lần đầu tiên Tống Đình Quân và Ninh Giai Kỳ gặp mặt cùng nói chuyện. Có điều sắc mặt Tống Đình Quân vẫn như cũ, Ninh Giai Kỳ cũng an tâm vài phần “Rốt cuộc cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Đình Quân “Không biết, tớ cũng vừa mới đến.”
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, bước vào cửa thay giày. Đi vào, Ninh Giai Kỳ mới phát hiện trong phòng khách bày đầy rượu, mà Trương Nhất Manh ngồi cạnh chỗ rượu đó, vẻ mặt ngớ ngẩn cười hề hề với cô.
“Ninh Giai Kỳ cậu đến rồi! Mau mau mau! Lại đây uống rượu với tớ!”.
Ninh Giai Kỳ đi đến bên cạnh cô ấy ngồi xổm xuống “Cậu rốt cuộc đang làm vậy!” .
Trương Nhất Manh yên lặng nhìn cô, nụ cười
trên mặt dần biến mất, sự ngang ngược ban nãy cũng tắt ngấm. Cô chậm rãi rũ mắt “Giai Giai, tớ nói với cậu, cách đây không lâu,...không lâu trước đầy tớ ăn tối cùng với Liễu Thanh Giang, tớ đã tỏ tình với anh ấy” .
Ninh Giai Kỳ “...”.
“Nhưng anh ấy từ chối tớ” Hốc mắt Trương Nhất Manh tràn đầy nước mắt “Anh ấy từ chối tớ....Đồ khốn.”
Ninh Giai Kỳ và Tống Đình Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nên nói gì. Bọn họ đều biết Trương Nhất Manh thích Liễu Thanh Giang, tuy rằng mấy năm nay Liễu Thanh Giang không ở đây, nhưng Trương Nhất Manh luôn nhắc đến anh ấy, nghĩ không biết cũng khó.
“Tớ thích anh ấy rõ ràng như vậy, anh ấy từ chối tớ cũng rõ ràng như vậy, nhưng tớ không chấp nhận, thật sự không tin, tớ nghĩ thử đánh cuộc một lần....Nhưng là kết quả vẫn giống nhau, anh ấy nói từ trước đến giờ chỉ xem tớ như em gái, con mẹ nó, ai muốn làm em gái của anh chứ! Liễu Thanh Giang chết tiệt!” .
Trương Nhất Manh vừa mắng vừa khóc, Ninh Giai Kỳ nhìn cũng đau lòng, vẫn luôn đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt “Cậu đừng khóc...”
“Tớ không phục! Tức chết tớ rồi!” Trương Nhất Manh nức nở “Mỗi ngày chỉ biết chọc tức tớ!"
Ninh Giai Kỳ không an ủi nhiều, cô nhìn Trương Nhất Manh khổ sở như vậy, điều duy nhất lúc này chỉ có thể dỗ dành cô ấy thật tốt.
Tống Đình Quân cũng nghĩ như vậy, cậu ở bên cạnh ngồi xuống, mở chai rượu ra “Được rồi. được rồi, khóc xấu như vậy, khó chịu đúng không, uống rượu vào, say rồi cậu sẽ không biết cái gì nữa.”
“Được, người anh em tốt!” Trương Nhất Manh nước mắt nước mũi nhìn Tống Đình Quân “Gọi cậu tới thật đúng đắn! Uống rượu uống rượu!”
Tống Đình Quân cụng ly với cô một cái, ngửa đầu uống vài ngụm.
Trương Nhất Manh lau nước mắt “Tống Đình Quân cậu yên tâm, lần sau cậu có như vậy tớ nhất định liều mình bồi quân tử!”
Tống Đình Quận “......Biến.” Ninh Giai Kỳ “Manh Manh, cậu uống nhiều rồi.”
Trương Nhất Manh lắc đầu “Cậu để tớ uống, không uống tớ sẽ rất khó chấp nhận, Giai Giai cậu uống với tớ được không?
Ninh Giai Kỳ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt Trương Nhất Manh như vậy, uỷ khuất, mất mát, đau khổ,....Chưa từng thấy qua điều này
Trương Nhất Manh vẫn luôn sáng sủa hoạt bát như vậy.
Ninh Giai Kỳ thở dài “Được....tỚ uống cùng cậu.”
Không biết qua bao lâu, Ninh Giai Kỳ chỉ biết Trương Nhất Manh đã say hoàn toàn.
Tống Đình Quân dìu Trương Nhất Manh về phía giường, sau đó đi ra phòng khách, cậu nhìn Ninh Giai Kỳ ngồi giữa bãi rượu, thấp giọng nói “Cứ để cậu ấy ngủ như vậy à, cậu tính như thế nào đây?”
Ninh Giai Kỳ uống cũng không nhiều, nhưng cũng đủ để đầu cô choáng váng, cô nâng cằm, ngước mắt nói “Tớ sẽ ở đây với cậu ấy, cậu về trước đi.”
Tống Đình Quân “Hai người các cậu được không?”
“Cậu về đi, tớ cũng không uống nhiều.”
Tống Đình Quân gật gật đầu “Có chuyện gì thì gọi cho tớ?
Ninh Giai Kỳ nhẹ giọng “Trên đường trở về cẩn thận một chút.”
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, chuông cửa vang lên. Ninh Giai Kỳ duỗi hai chân ra, mấy bình rượu bên cạnh va chạm lách cách. Cô ngồi dậy nhìn về cửa chính, đầu vẫn còn mơ màng.
Cô không lập tức đi mở cửa ngay, vì thế chuông cửa không ngừng vang lên liên tục. Bị làm phiền, Ninh Giai Kỳ mới chậm rãi đứng dậy, bước chân nặng nề đi đến yên lặng nhìn qua ô mắt mèo.
"............."
Một gương mặt anh tuấn, lạnh lùng rất nghiêm túc, với Ninh Giai Kỳ quá quen thuộc.
Không phải chưa nói địa chỉ sao, như thế nào
lại đến đây được. Ninh Giai Kỳ nghiên đầu nghĩ nghĩ, có lẽ là đồ khốn Liễu Thanh Giang nói cho anh biết.
Ninh Giai Kỳ đè huyệt Thái Dương, đưa tay mở cửa. Mặc dù không vui, nhưng nếu cho cô uống thêm mười bình rượu cô cũng không dám không ra mở cửa.
Cửa vừa mở, không khí nóng ở bên ngoài tràn vào trong nháy mắt. Ninh Giai Kỳ lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói “Hôm nay em không về nhà, em phải chăm sóc Manh Manh.”
“Toàn mùi rượu” Cảnh Nhược Đông cau mày, mắt nhìn từ trên cao đánh giá cô “Em như vậy còn chăm sóc được ai?”
Ninh Giai Kỳ lẩm bẩm “Em không uống nhiều” “Uống nhiều hay uống ít cũng đã uống.” “Dù sao cũng không uống nhiều...”
Cảnh Nhược Đông cũng lười so đo với cô, anh đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một bãi rượu.
“Những thứ này điều là?”
“Là của Tống Đình Quân và Trương Nhất Manh uống!”Vẻ mặt Ninh Giai Kỳ nghiêm túc “Em không uống nhiều, thật đấy” .
Cảnh Nhược Đông nhìn cô một cái, không có uống nhiều, nếu không cô sẽ không nói
chuyện bình thường với anh như vậy được. Lần say rượu ở quán bar ngày đó, cô đã ôm anh và khóc, anh vẫn không quên.
“Tống Đình Quân cũng đến đây?” “Có đến, nhưng đi rồi.”
Cảnh Nhược Đông hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng khách. Ninh Giai Kỳ đi phía sau anh, lúc đi đến bên cạnh sô pha, bởi vì choáng đầu, cô liền ngồi xuống.
Cảnh Nhược Đông quay đầu nhìn cô “Chóng mặt sao.”
Ninh Giai Kỳ quật cường lắc đầu “Không chóng mặt.”
Thấy vẻ mặt rõ ràng không tin của Cảnh Nhược Đông, Ninh Giai Kỳ vội ép chính mình đứng lên “Em thật sự không có say!”
Do đứng lên khá mạnh, cho nên đầu óc cùng cả người cô có chút đứng không vững, Cảnh Nhược Đông liền phản ứng, vươn tay ra ôm lấy cô.
Vòng eo mảnh khảnh, Cảnh Nhược Đông hoài nghi nếu anh ra sức một cái là có thể đem cô bé gãy.
“Cảnh Nhược Đông” Ninh Giai Kỳ ngoan ngoãn giờ ba ngón tay lên, gương mặt ngây ngốc mà nói “Em không có say”
Cảnh Nhược Đông cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình, mắt hơi tối lại “Em gọi tôi là gì?
Ninh Giai Kỳ chớp mắt, lặng lẽ đưa tay về “Em xin lỗi....anh Nhược Đông.”
Ánh mắt của cô gái nhỏ có chút xấu hổ, bởi vì do nhuộm men say, làm da trắng ngần của cô phiếm hồng. Cổ họng Cảnh Nhược Đông khô khốc, anh dời mắt sang một bên “Lần sau còn không lễ phép như vậy...”
Ninh Giai Kỳ không còn sức lực mà nhìn anh "Hů?"
“Đánh đòn em”
Cảnh Nhược Đông bởi vì lo lắng cho cô nên mới đến đây nhìn một chút, hiện giờ thấy Ninh Giai Kỳ xem như còn tỉnh táo, mà Trương Nhất Manh đã ngủ say, lúc này anh mới yên tâm.
“Em còn đợi cái gì” Cảnh Nhược Đông nói “Mau đi ngủ, đừng có uống rượu nữa.”
Ninh Giai Kỳ rời khỏi khuỷu tay anh, giống như sợ anh thật sự sẽ đánh đòn cố, có chút ngoan ngoãn gật đầu “Em vào trong ngủ với cậu ấy.”
“Vậy còn anh – “Lát nữa tôi sẽ đi.”
“Ô” Ninh Giai Kỳ nhìn anh vài lần, xoay người đi vào trong phòng Manh Manh.
Thật ra Ninh Giai Kỳ vừa choáng vừa mệt, hơn nữa Cảnh Nhược Đông ở bên ngoài mang cho cô cảm giác an toàn, cho nên vừa nằm xuống giường đã ngủ mất.
Cảnh Nhược Đông đứng một hồi trên chỗ bãi rượu, điện thoại vang lên.
“Alo.”
“Anh Cảnh...”
“Khụ, chuyện đó.... Trương Nhất Manh em ấy, thế nào rồi.”
Cảnh Nhược Đông đến gần số pha liền ngồi xuống “Lúc tôi tới đã ngủ rồi”
-
Cảnh Nhược Đông “Thế nào...lo lắng sao?”
Liễu Thanh Giang nói “Em ấy luôn hấp tấp, tôi không biết em ấy sẽ khổ sở như vậy, nhưng mà tôi....nói thế nào nhỉ, anh Cảnh, em ấy nhỏ tuổi, từ nhỏ từ đến lớn tôi đều xem em ấy như em gái, bây giờ đột nhiên tỏ tình như vậy, làm tôi có chút hoảng.”
Cảnh Nhược Đông nhìn thoáng qua về phía cửa phòng, như nghĩ tới điều gì đó “Tuy nhỏ hơn
cậu vài tuổi nhưng giờ em ấy cũng trưởng thành rồi.”
Liễu Thanh Giang “Nói là nói như thế, nhưng chuyện đến với tôi quá bất ngờ.”
“Vậy cậu tính làm như thế nào?”
Liễu Thanh Giang ở đầu bên kia di động phiền não mà cào tóc “Tôi cũng không biết.”
“Suy nghĩ lại cho kỹ, không thích thì dứt khoát, thích...” Cảnh Nhược Đông một tay vịn lên số pha, chống hàm dưới “Thích thì đừng làm em ấy khổ sở”
“Vậy anh Cảnh, cậu với Ninh Giai Kỳ...” “Như thế nào.”.
“Cậu đối với Ninh Giai Kỳ luôn không giống những người khác, tôi nghĩ hẳn là cậu thích em ấy” Liễu Thanh Giang có chút thăm dò hỏi “Đúng không?”
Cảnh Nhược Đông im lặng một lúc lâu.
Liễu Thanh Giang tiếp tục nói “Vậy nếu cậu thích một người, sẽ dứt khoát nói ra sao?
“Em ấy không giống” Ánh mắt Cảnh Nhược Đông xuất hiện tia âm u “Trương Nhất Manh thích cậu, nhưng Ninh Giai Kỳ, em ấy thích người khác.”
Vậy nên làm sao anh có thể nói dứt khoát
được đây, cô nhát gan như vậy, không doạ cô sợ mới là lạ.
Liễu Thanh Giang “A....chính là người tên Hạ Đình Kiêu kia, cậu tính thế nào đây” .
“Cậu bây giờ mà còn quan tâm chuyện của tôi.”
“Tôi đây cảm thấy tính tình không phải có thể doạ người của cậu sao.”
“...Cút” .
“Khụ, vậy, tôi cúp máy đây, Manh Manh bên kia có chuyện gì cậu bảo Ninh Giai Kỳ nói với tôi một tiếng.”
“Muốn biết thì tự mình đi mà hỏi” “Này này –
Có Ninh Giai Kỳ chăm sóc tâm trạng Trương Nhất Manh có chút tốt lên, lúc đầu Trương Nhất Manh cũng rất suy sụp, nhưng bản thân cô ấy luôn kiên cường, không bao lâu lại hùng hùng hổ hổ vui vẻ trở lại, cũng thuận tiện đem Liễu Thanh Giang chửi từ đầu đến cuối.
Trường học lại sắp khai giảng, Ninh Giai Kỳ lúc này mới rời nhà Trương Nhất Manh, trở về nhà thu xếp hành lý.
Chiều hôm đó, lúc Ninh Giai Kỳ đang ở căn
gác nhỏ thu xếp hành lý, dì Tần nói đã nấu cho cô nhiều món ngon liền bảo cô qua bên đó.
Nhưng cô không nghĩ tới, lúc vừa trở về thì đã thấy Thẩm Giai Hàm đã về nhà, vốn là Thẩm Giai Hàm đi học thêu truyền thống ở địa phương, Ninh Giai Kỳ không ngờ bà đột nhiên trở về.
“Mẹ, mẹ về nhà bao giờ vậy”.
Thẩm Giai Hàm ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên đem một quyển sách ảnh ném tới bên cạnh dưới chân cô “Trước tiên con nói cho mẹ biết đây là cái gì.”
Ninh Giai Kỳ nhìn quyển sách ảnh quen thuộc dưới chân cả người liền cứng đờ “Đây là...”
“Là của con, đừng phủ nhận” .
Thẩm Giai Hàm tức giận đến phát run “Con thế nhưng lại đi chụp ảnh!? Từ nhỏ mẹ đã nói với Con nghề này chỉ mang lại tai hoạ mà thôi! Con nhìn bố con xem! Con rốt cuộc có nghe hay không?”
Ninh Giai Kỳ biết Thẩm Giai Hàm sẽ tức giận, cho nên từ trước đến giờ cô đều lén lún học, biết rằng một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện, nhưng không nghĩ sẽ nhanh đến vậy.
“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, con thật sự rất thích chụp ảnh _”
“Thích thì có thể mài ra cơm sao, con xem chúng ta bị ông ấy hại thành cái dạng gì đây?
“Không phải bây giờ chúng ta sống rất tốt sao, còn nữa, chụp ảnh có thể kiếm được tiền, kỳ nghỉ hè con kiếm được rất nhiều, mẹ con...”
“Con nói cái gì?” Thẩm Giai Hàm khó có thể tin được “Nghỉ hè con đi chụp ảnh? Không phải con làm gia sư sao? Con gạt mẹ?” .
Ninh Giai Kỳ“....Con chỉ là, sợ mẹ không đồng
“Con còn biết mẹ sẽ không đồng ý!” Thẩm Giai Hàm lạnh lùng nói “Bây giờ con mau đem mấy
thứ này ném ngay cho mẹ! Còn cả máy chụp ảnh nữa! Trước đây mẹ để con giữ lại vì đây là đồ vật duy nhất bố con để lại, để cho con nhìn vật nhớ người. Nếu sớm biết sẽ như vậy, khi đó mẹ nên đem vứt nó đi!”
“Mẹ!!” Ninh Giai Kỳ thấy Thẩm Giai Hàm giờ máy ảnh lên liền chạy đến đoạt lại “Con không cho mẹ ném, mẹ trả lại cho con!”
Bang -
Rốt cuộc tột độ Ninh Giai Kỳ không nhanh bằng Thẩm Giai Hàm, cô chưa kịp chạm vào, Thẩm Giai Hàm đã dùng sức đem máy ảnh hướng ra ngoài cửa sổ ném đi. Bên ngoài là nền xi măng, máy chụp ảnh rơi trên mặt đất phát ra một tiếng trầm vang.
Máu toàn thân Ninh Giai Kỳ giờ phút này như ngừng chảy, đôi con người co lại, tựa hồ như không thể tin chuyện này đã xảy ra.
“Mẹ cảnh cáo con Ninh Giai Kỳ, con lo học tập tốt cho mẹ! Con còn muốn chụp ảnh mẹ sẽ
“Không cần mẹ lo!!” Ninh Giai Kỳ đột nhiên hét lên.
Có gạt tay Thẩm Giai Hàm đang lôi kéo cô, tức giận mà nhìn chằm chằm cô “Con không cần mẹ lo."
“Con nói cái gì?” Thẩm Giai Hàm kinh ngạc mà nhìn cô, không ngờ tới đứa nhỏ luôn nói nhỏ nhẹ nhát gan như Ninh Giai Kỳ sẽ phản ứng với bà như vậy, bà nhất thời ngây ra.
Hốc mắt Ninh Giai Kỳ đầy tơ máu, nước mắt sắp trực trào, nhưng cô cố kìm nén, chính là không muốn để nước mắt rơi xuống.
Cả người cô phát run, cô chưa từng hận Thẩm Giai Hàm như lúc này.
Thẩm Giai Hàm chưa bao giờ yêu thương cô như những người mẹ khác yêu con mình. Bà không ôm cô, hôn cô, hay thậm chí là nắm tay cô. Bà ấy lúc nào cũng nói chuyện lạnh lùng với cô, luôn nghiêm khắc, thờ ơ, từ nhỏ đến lớn cô đã hưởng thụ tình mẹ như vậy.
Nhưng cô không ghét bà, cô cảm thấy rằng ít nhất cô còn có mẹ. Ít nhất trên thế giới này, cô vẫn còn người thân.
Nhưng giờ phút này, Thẩm Giai Hàm lại đem máy chụp ảnh mà bố để lại cho cô hung hăng ném ra ngoài, trong lòng cô cuộn lên ý hận với bà.
Cô trân trọng chiếc máy ảnh này bao nhiêu, nó theo cô nhiều năm như vậy, chèo chống mộng ước xa xôi của cô.
Vào khoảng khắc chiếc máy ảnh vỡ tan, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình không còn gì nữa.
Ninh Giai Kỳ không quan tâm mà chạy ra sân. nhỏ, cô chạy tới chỗ máy ảnh rơi xuống, thật cẩn thận mà cầm lên.
Máy ảnh này đã mua từ rất nhiều năm, lúc trước bố cô đã mua máy ảnh này rất đắt tiền, tuy bây giờ có chút lỗi thời nhưng vì cô luôn gìn giữ nên máy ảnh vẫn còn chụp rất tốt.
Nhưng bây giờ nó thành ra như vậy, có sửa được hay không khó mà biết được. Nếu không sửa được, cô không chỉ không có máy ảnh, mà đồ vật duy nhất bố để lại cô cũng không bảo vệ được.
Ninh Giai Kỳ thần hồn phách lạc cầm máy ảnh chạy ra khỏi nhà.
Lúc dì Tần từ bên ngoài trở về nhìn thấy cô “Giai Giai, đã trễ thế này con đi đâu vậy?”
Ninh Giai Kỳ nhìn di Tần vội gật đầu, buồn bã không lên tiếng chạy đi.
Lúc ăn tối, mọi người trong Cảnh gia chuẩn bị ăn cơm.
“Giai Giai ở nhà à? Sao không thấy con bé qua ăn cơm? Cảnh Quốc hỏi.
Di Tần “Vừa rồi tôi nhìn thấy con bé chạy ra ngoài, ây da đứa nhỏ này cãi nhau với Thẩm Giai Hàm.”
Cảnh Nhược Đông tay cầm đũa hơi khựng lại, nghe dì Tần nói tiếp “Vừa rồi tôi có ghé qua, Thẩm
Giai Hàm đang nổi giận, nói con bé lén học chụp ảnh”
Từ Chân Ni “Chụp ảnh?”
“Đúng vậy, Thẩm Giai Hàm bởi vì chuyện chồng bà ấy nên rất ghét chụp ảnh, ngay cả sách và máy ảnh đều ném đi rồi.”
Từ Chân Ni “Con bé thật sự thích học chụp ảnh, học cái này cũng tốt mà, sao lại ném máy ảnh đi chứ.”
Dì Tần “Có thể do ảnh hưởng bởi chuyện kia quá sâu....Dù sao bây giờ cũng tức giận, nói là Giai Giai đã giấu bà ấy lén học chụp ảnh”
“Tôi cũng không biết.” Cảnh Nhược Hành nói “Nhược Đông, con mau gọi điện thoại cho con bé.”
Kỳ thật không cần đợi Cảnh Nhược Hành nói, Cảnh Nhược Đông đã đứng lên, anh thuận tay lấy chìa khoá xe “Con đi tìm em ấy”
Di Tần “A, vậy sớm trở về một chút, đem Giai Giai về ăn cơm, trời đã tối rồi con bé còn đi lung tung”
“Vâng.” Ra cửa, Cảnh Nhược Đông liền gọi điện thoại
đi về phía gara, anh đã gọi vài cuộc nhưng cô không nghe máy.
Trong lòng rối bời, Cảnh Nhược Đông nhanh chóng lái xe ra đại viện.
Ở một nơi khác, Ninh Giai Kỳ đang ngồi trong một tiệm sửa máy ảnh, cô đem máy ảnh đưa cho chủ tiệm xem. Cô đã đi đến nhiều tiệm sửa máy ảnh, nhưng đáp án đều là không sửa được.
“Có thể sửa được không?” “Hừm....tôi nhìn thử xem.” Trong lòng Ninh Giai Kỳ tràn đầy chờ mong.
“Haiz cô gái nhỏ, máy ảnh này lâu lắm rồi đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Linh kiện của nó hỏng rồi không thể sửa được, hơn nữa cháu nhìn này ống kính đã bị bể, phí sửa chữa sẽ rất cao, chi bằng mua cái mới.”
Đáp án cũng giống như những cửa tiệm trước, Ninh Giai Kỳ kiên trì nói “Cháu rất muốn sửa nó, chú có cách nào không ạ?
“Nhưng dù có sửa được thì cũng không thể dùng được như trước nữa, rất dễ bị hỏng” Chủ tiệm nói “Cô gái nhỏ, chú cũng không lựa cháu, vậy nên chú nói thật cho cháu biết, đã bị vỡ thành như vậy, nếu chú là cháu thì sẽ không đi sửa đâu.”
“Nhưng đối với cháu nó rất quan trọng.” “Chuyện này ...”
“Chú cố gắng hết sức được không ạ” Sắc mặt Ninh Giai Kỳ tái nhợt “Cháu có mang theo tiền.”
Chủ tiệm dở khóc dở cười “Vấn đề ở đây không phải là tiền, haiz, thôi vậy, chú giúp cháu thử xem, cháu qua kia đợi một lát”
“Vâng! Cám ơn chú!” .
Ninh Giai Kỳ đi đến ghế ngồi xuống, vì chuyện máy ảnh mà thở phào một hơi đồng thời trong lòng ẩn ẩn đau, cô nhớ tới vẻ mặt giận giữ của Thẩm Giai Hàm, khổ sở mà ôm mặt.
Cô trước đây chưa từng cãi nhau với Thẩm Giai Hàm, cô không nghĩ, cũng không dám..
Hôm nay xảy ra chuyện này, cho đến bây giờ cô vẫn thấy hoảng loạn.
Cô cam thấy thật sự uỷ khuất, cô không rõ, vì cái gì mà mẹ cô không làm rõ ràng đã ném máy ảnh của cô, việc này so với trực tiếp mắng cô còn khó chịu hơn.
“Cô gái nhỏ” Ninh Giai Kỳ “Thế nào rồi ạ?”.
“Chú sẽ cố hết sức sửa cho cháu, bất quá mấy ngày sau cháu hẳn đến lấy, cháu để lại số điện thoại, đến lúc đó chú sẽ gọi cho cháu.”
“Vâng!”
Để lại số điện thoại sau đó thanh toán tiền, Ninh Giai Kỳ từ cửa tiệm đi ra.
Quả thật phí sửa chữa rất cao, may mắn tiền lượng lúc đi làm Ninh Giai Kỳ cũng cao, tuy rằng có đáng tiếc, nhưng có thật sự không hối hận.
Trời đã tối, Ninh Giai Kỳ đột nhiên không biết nên đi đâu.
Lấy điện thoại ra, vốn định gọi điện thoại cho Trương Nhất Manh đã có người gọi đến.
Nghiêm túc, mắt lạnh lẽo, sự im lặng,...Đây là biểu cảm trên mặt anh mà vốn dĩ Ninh Giai Kỳ sợ nhất.
Nhưng lúc này, cô lại không cảm thấy sợ hãi đến vậy, ngược lại mũi có chút cay như thể chỉ
trong nháy mắt, nước mắt sẽ rơi xuống.
Sau khi ra khỏi toà nhà văn phòng, Ninh Giai Kỳ thở một hơi nhẹ nhõm.Vừa định gọi taxi về nhà, điện thoại đột nhiên reo lên, Ninh Giai Kỳ nhìn thoáng qua, phát hiện là Trương Nhất Manh nhắn tin cho cô “Chị thất tình! Đến nhà chị đây giúp chị uống rượu!”
Ninh Giai Kỳ“....” Có yêu bao giờ, lấy đâu ra thất tình.
Ninh Giai Kỳ lập tức gửi cho cô ấy tin nhắn giọng nói “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Trương Nhất Manh “Gặp mặt rồi nói chuyện, tớ đang ở căn nhà gần trường, cậu từng ghé qua.”
Bởi vì Trương Nhất Manh không thích sống ở trong trường cho nên đã chuyển ra ngoài, chỗ ở đó Ninh Giai Kỳ đã ghé qua hai lần, cô ấy sống một mình trong căn hộ lớn. Ninh Giai Kỳ không hiểu chuyện gì, nhưng cũng gọi taxi đến đấy.
Leng keng –
Ấn chuông cửa, một lát sau, có người ra mở cửa.
Từ sau lần Tống Đình Quân uống say gọi điện đến, đây là lần đầu tiên Tống Đình Quân và Ninh Giai Kỳ gặp mặt cùng nói chuyện. Có điều sắc mặt Tống Đình Quân vẫn như cũ, Ninh Giai Kỳ cũng an tâm vài phần “Rốt cuộc cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Đình Quân “Không biết, tớ cũng vừa mới đến.”
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, bước vào cửa thay giày. Đi vào, Ninh Giai Kỳ mới phát hiện trong phòng khách bày đầy rượu, mà Trương Nhất Manh ngồi cạnh chỗ rượu đó, vẻ mặt ngớ ngẩn cười hề hề với cô.
“Ninh Giai Kỳ cậu đến rồi! Mau mau mau! Lại đây uống rượu với tớ!”.
Ninh Giai Kỳ đi đến bên cạnh cô ấy ngồi xổm xuống “Cậu rốt cuộc đang làm vậy!” .
Trương Nhất Manh yên lặng nhìn cô, nụ cười
trên mặt dần biến mất, sự ngang ngược ban nãy cũng tắt ngấm. Cô chậm rãi rũ mắt “Giai Giai, tớ nói với cậu, cách đây không lâu,...không lâu trước đầy tớ ăn tối cùng với Liễu Thanh Giang, tớ đã tỏ tình với anh ấy” .
Ninh Giai Kỳ “...”.
“Nhưng anh ấy từ chối tớ” Hốc mắt Trương Nhất Manh tràn đầy nước mắt “Anh ấy từ chối tớ....Đồ khốn.”
Ninh Giai Kỳ và Tống Đình Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nên nói gì. Bọn họ đều biết Trương Nhất Manh thích Liễu Thanh Giang, tuy rằng mấy năm nay Liễu Thanh Giang không ở đây, nhưng Trương Nhất Manh luôn nhắc đến anh ấy, nghĩ không biết cũng khó.
“Tớ thích anh ấy rõ ràng như vậy, anh ấy từ chối tớ cũng rõ ràng như vậy, nhưng tớ không chấp nhận, thật sự không tin, tớ nghĩ thử đánh cuộc một lần....Nhưng là kết quả vẫn giống nhau, anh ấy nói từ trước đến giờ chỉ xem tớ như em gái, con mẹ nó, ai muốn làm em gái của anh chứ! Liễu Thanh Giang chết tiệt!” .
Trương Nhất Manh vừa mắng vừa khóc, Ninh Giai Kỳ nhìn cũng đau lòng, vẫn luôn đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt “Cậu đừng khóc...”
“Tớ không phục! Tức chết tớ rồi!” Trương Nhất Manh nức nở “Mỗi ngày chỉ biết chọc tức tớ!"
Ninh Giai Kỳ không an ủi nhiều, cô nhìn Trương Nhất Manh khổ sở như vậy, điều duy nhất lúc này chỉ có thể dỗ dành cô ấy thật tốt.
Tống Đình Quân cũng nghĩ như vậy, cậu ở bên cạnh ngồi xuống, mở chai rượu ra “Được rồi. được rồi, khóc xấu như vậy, khó chịu đúng không, uống rượu vào, say rồi cậu sẽ không biết cái gì nữa.”
“Được, người anh em tốt!” Trương Nhất Manh nước mắt nước mũi nhìn Tống Đình Quân “Gọi cậu tới thật đúng đắn! Uống rượu uống rượu!”
Tống Đình Quân cụng ly với cô một cái, ngửa đầu uống vài ngụm.
Trương Nhất Manh lau nước mắt “Tống Đình Quân cậu yên tâm, lần sau cậu có như vậy tớ nhất định liều mình bồi quân tử!”
Tống Đình Quận “......Biến.” Ninh Giai Kỳ “Manh Manh, cậu uống nhiều rồi.”
Trương Nhất Manh lắc đầu “Cậu để tớ uống, không uống tớ sẽ rất khó chấp nhận, Giai Giai cậu uống với tớ được không?
Ninh Giai Kỳ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt Trương Nhất Manh như vậy, uỷ khuất, mất mát, đau khổ,....Chưa từng thấy qua điều này
Trương Nhất Manh vẫn luôn sáng sủa hoạt bát như vậy.
Ninh Giai Kỳ thở dài “Được....tỚ uống cùng cậu.”
Không biết qua bao lâu, Ninh Giai Kỳ chỉ biết Trương Nhất Manh đã say hoàn toàn.
Tống Đình Quân dìu Trương Nhất Manh về phía giường, sau đó đi ra phòng khách, cậu nhìn Ninh Giai Kỳ ngồi giữa bãi rượu, thấp giọng nói “Cứ để cậu ấy ngủ như vậy à, cậu tính như thế nào đây?”
Ninh Giai Kỳ uống cũng không nhiều, nhưng cũng đủ để đầu cô choáng váng, cô nâng cằm, ngước mắt nói “Tớ sẽ ở đây với cậu ấy, cậu về trước đi.”
Tống Đình Quân “Hai người các cậu được không?”
“Cậu về đi, tớ cũng không uống nhiều.”
Tống Đình Quân gật gật đầu “Có chuyện gì thì gọi cho tớ?
Ninh Giai Kỳ nhẹ giọng “Trên đường trở về cẩn thận một chút.”
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, chuông cửa vang lên. Ninh Giai Kỳ duỗi hai chân ra, mấy bình rượu bên cạnh va chạm lách cách. Cô ngồi dậy nhìn về cửa chính, đầu vẫn còn mơ màng.
Cô không lập tức đi mở cửa ngay, vì thế chuông cửa không ngừng vang lên liên tục. Bị làm phiền, Ninh Giai Kỳ mới chậm rãi đứng dậy, bước chân nặng nề đi đến yên lặng nhìn qua ô mắt mèo.
"............."
Một gương mặt anh tuấn, lạnh lùng rất nghiêm túc, với Ninh Giai Kỳ quá quen thuộc.
Không phải chưa nói địa chỉ sao, như thế nào
lại đến đây được. Ninh Giai Kỳ nghiên đầu nghĩ nghĩ, có lẽ là đồ khốn Liễu Thanh Giang nói cho anh biết.
Ninh Giai Kỳ đè huyệt Thái Dương, đưa tay mở cửa. Mặc dù không vui, nhưng nếu cho cô uống thêm mười bình rượu cô cũng không dám không ra mở cửa.
Cửa vừa mở, không khí nóng ở bên ngoài tràn vào trong nháy mắt. Ninh Giai Kỳ lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói “Hôm nay em không về nhà, em phải chăm sóc Manh Manh.”
“Toàn mùi rượu” Cảnh Nhược Đông cau mày, mắt nhìn từ trên cao đánh giá cô “Em như vậy còn chăm sóc được ai?”
Ninh Giai Kỳ lẩm bẩm “Em không uống nhiều” “Uống nhiều hay uống ít cũng đã uống.” “Dù sao cũng không uống nhiều...”
Cảnh Nhược Đông cũng lười so đo với cô, anh đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một bãi rượu.
“Những thứ này điều là?”
“Là của Tống Đình Quân và Trương Nhất Manh uống!”Vẻ mặt Ninh Giai Kỳ nghiêm túc “Em không uống nhiều, thật đấy” .
Cảnh Nhược Đông nhìn cô một cái, không có uống nhiều, nếu không cô sẽ không nói
chuyện bình thường với anh như vậy được. Lần say rượu ở quán bar ngày đó, cô đã ôm anh và khóc, anh vẫn không quên.
“Tống Đình Quân cũng đến đây?” “Có đến, nhưng đi rồi.”
Cảnh Nhược Đông hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng khách. Ninh Giai Kỳ đi phía sau anh, lúc đi đến bên cạnh sô pha, bởi vì choáng đầu, cô liền ngồi xuống.
Cảnh Nhược Đông quay đầu nhìn cô “Chóng mặt sao.”
Ninh Giai Kỳ quật cường lắc đầu “Không chóng mặt.”
Thấy vẻ mặt rõ ràng không tin của Cảnh Nhược Đông, Ninh Giai Kỳ vội ép chính mình đứng lên “Em thật sự không có say!”
Do đứng lên khá mạnh, cho nên đầu óc cùng cả người cô có chút đứng không vững, Cảnh Nhược Đông liền phản ứng, vươn tay ra ôm lấy cô.
Vòng eo mảnh khảnh, Cảnh Nhược Đông hoài nghi nếu anh ra sức một cái là có thể đem cô bé gãy.
“Cảnh Nhược Đông” Ninh Giai Kỳ ngoan ngoãn giờ ba ngón tay lên, gương mặt ngây ngốc mà nói “Em không có say”
Cảnh Nhược Đông cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình, mắt hơi tối lại “Em gọi tôi là gì?
Ninh Giai Kỳ chớp mắt, lặng lẽ đưa tay về “Em xin lỗi....anh Nhược Đông.”
Ánh mắt của cô gái nhỏ có chút xấu hổ, bởi vì do nhuộm men say, làm da trắng ngần của cô phiếm hồng. Cổ họng Cảnh Nhược Đông khô khốc, anh dời mắt sang một bên “Lần sau còn không lễ phép như vậy...”
Ninh Giai Kỳ không còn sức lực mà nhìn anh "Hů?"
“Đánh đòn em”
Cảnh Nhược Đông bởi vì lo lắng cho cô nên mới đến đây nhìn một chút, hiện giờ thấy Ninh Giai Kỳ xem như còn tỉnh táo, mà Trương Nhất Manh đã ngủ say, lúc này anh mới yên tâm.
“Em còn đợi cái gì” Cảnh Nhược Đông nói “Mau đi ngủ, đừng có uống rượu nữa.”
Ninh Giai Kỳ rời khỏi khuỷu tay anh, giống như sợ anh thật sự sẽ đánh đòn cố, có chút ngoan ngoãn gật đầu “Em vào trong ngủ với cậu ấy.”
“Vậy còn anh – “Lát nữa tôi sẽ đi.”
“Ô” Ninh Giai Kỳ nhìn anh vài lần, xoay người đi vào trong phòng Manh Manh.
Thật ra Ninh Giai Kỳ vừa choáng vừa mệt, hơn nữa Cảnh Nhược Đông ở bên ngoài mang cho cô cảm giác an toàn, cho nên vừa nằm xuống giường đã ngủ mất.
Cảnh Nhược Đông đứng một hồi trên chỗ bãi rượu, điện thoại vang lên.
“Alo.”
“Anh Cảnh...”
“Khụ, chuyện đó.... Trương Nhất Manh em ấy, thế nào rồi.”
Cảnh Nhược Đông đến gần số pha liền ngồi xuống “Lúc tôi tới đã ngủ rồi”
-
Cảnh Nhược Đông “Thế nào...lo lắng sao?”
Liễu Thanh Giang nói “Em ấy luôn hấp tấp, tôi không biết em ấy sẽ khổ sở như vậy, nhưng mà tôi....nói thế nào nhỉ, anh Cảnh, em ấy nhỏ tuổi, từ nhỏ từ đến lớn tôi đều xem em ấy như em gái, bây giờ đột nhiên tỏ tình như vậy, làm tôi có chút hoảng.”
Cảnh Nhược Đông nhìn thoáng qua về phía cửa phòng, như nghĩ tới điều gì đó “Tuy nhỏ hơn
cậu vài tuổi nhưng giờ em ấy cũng trưởng thành rồi.”
Liễu Thanh Giang “Nói là nói như thế, nhưng chuyện đến với tôi quá bất ngờ.”
“Vậy cậu tính làm như thế nào?”
Liễu Thanh Giang ở đầu bên kia di động phiền não mà cào tóc “Tôi cũng không biết.”
“Suy nghĩ lại cho kỹ, không thích thì dứt khoát, thích...” Cảnh Nhược Đông một tay vịn lên số pha, chống hàm dưới “Thích thì đừng làm em ấy khổ sở”
“Vậy anh Cảnh, cậu với Ninh Giai Kỳ...” “Như thế nào.”.
“Cậu đối với Ninh Giai Kỳ luôn không giống những người khác, tôi nghĩ hẳn là cậu thích em ấy” Liễu Thanh Giang có chút thăm dò hỏi “Đúng không?”
Cảnh Nhược Đông im lặng một lúc lâu.
Liễu Thanh Giang tiếp tục nói “Vậy nếu cậu thích một người, sẽ dứt khoát nói ra sao?
“Em ấy không giống” Ánh mắt Cảnh Nhược Đông xuất hiện tia âm u “Trương Nhất Manh thích cậu, nhưng Ninh Giai Kỳ, em ấy thích người khác.”
Vậy nên làm sao anh có thể nói dứt khoát
được đây, cô nhát gan như vậy, không doạ cô sợ mới là lạ.
Liễu Thanh Giang “A....chính là người tên Hạ Đình Kiêu kia, cậu tính thế nào đây” .
“Cậu bây giờ mà còn quan tâm chuyện của tôi.”
“Tôi đây cảm thấy tính tình không phải có thể doạ người của cậu sao.”
“...Cút” .
“Khụ, vậy, tôi cúp máy đây, Manh Manh bên kia có chuyện gì cậu bảo Ninh Giai Kỳ nói với tôi một tiếng.”
“Muốn biết thì tự mình đi mà hỏi” “Này này –
Có Ninh Giai Kỳ chăm sóc tâm trạng Trương Nhất Manh có chút tốt lên, lúc đầu Trương Nhất Manh cũng rất suy sụp, nhưng bản thân cô ấy luôn kiên cường, không bao lâu lại hùng hùng hổ hổ vui vẻ trở lại, cũng thuận tiện đem Liễu Thanh Giang chửi từ đầu đến cuối.
Trường học lại sắp khai giảng, Ninh Giai Kỳ lúc này mới rời nhà Trương Nhất Manh, trở về nhà thu xếp hành lý.
Chiều hôm đó, lúc Ninh Giai Kỳ đang ở căn
gác nhỏ thu xếp hành lý, dì Tần nói đã nấu cho cô nhiều món ngon liền bảo cô qua bên đó.
Nhưng cô không nghĩ tới, lúc vừa trở về thì đã thấy Thẩm Giai Hàm đã về nhà, vốn là Thẩm Giai Hàm đi học thêu truyền thống ở địa phương, Ninh Giai Kỳ không ngờ bà đột nhiên trở về.
“Mẹ, mẹ về nhà bao giờ vậy”.
Thẩm Giai Hàm ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên đem một quyển sách ảnh ném tới bên cạnh dưới chân cô “Trước tiên con nói cho mẹ biết đây là cái gì.”
Ninh Giai Kỳ nhìn quyển sách ảnh quen thuộc dưới chân cả người liền cứng đờ “Đây là...”
“Là của con, đừng phủ nhận” .
Thẩm Giai Hàm tức giận đến phát run “Con thế nhưng lại đi chụp ảnh!? Từ nhỏ mẹ đã nói với Con nghề này chỉ mang lại tai hoạ mà thôi! Con nhìn bố con xem! Con rốt cuộc có nghe hay không?”
Ninh Giai Kỳ biết Thẩm Giai Hàm sẽ tức giận, cho nên từ trước đến giờ cô đều lén lún học, biết rằng một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện, nhưng không nghĩ sẽ nhanh đến vậy.
“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, con thật sự rất thích chụp ảnh _”
“Thích thì có thể mài ra cơm sao, con xem chúng ta bị ông ấy hại thành cái dạng gì đây?
“Không phải bây giờ chúng ta sống rất tốt sao, còn nữa, chụp ảnh có thể kiếm được tiền, kỳ nghỉ hè con kiếm được rất nhiều, mẹ con...”
“Con nói cái gì?” Thẩm Giai Hàm khó có thể tin được “Nghỉ hè con đi chụp ảnh? Không phải con làm gia sư sao? Con gạt mẹ?” .
Ninh Giai Kỳ“....Con chỉ là, sợ mẹ không đồng
“Con còn biết mẹ sẽ không đồng ý!” Thẩm Giai Hàm lạnh lùng nói “Bây giờ con mau đem mấy
thứ này ném ngay cho mẹ! Còn cả máy chụp ảnh nữa! Trước đây mẹ để con giữ lại vì đây là đồ vật duy nhất bố con để lại, để cho con nhìn vật nhớ người. Nếu sớm biết sẽ như vậy, khi đó mẹ nên đem vứt nó đi!”
“Mẹ!!” Ninh Giai Kỳ thấy Thẩm Giai Hàm giờ máy ảnh lên liền chạy đến đoạt lại “Con không cho mẹ ném, mẹ trả lại cho con!”
Bang -
Rốt cuộc tột độ Ninh Giai Kỳ không nhanh bằng Thẩm Giai Hàm, cô chưa kịp chạm vào, Thẩm Giai Hàm đã dùng sức đem máy ảnh hướng ra ngoài cửa sổ ném đi. Bên ngoài là nền xi măng, máy chụp ảnh rơi trên mặt đất phát ra một tiếng trầm vang.
Máu toàn thân Ninh Giai Kỳ giờ phút này như ngừng chảy, đôi con người co lại, tựa hồ như không thể tin chuyện này đã xảy ra.
“Mẹ cảnh cáo con Ninh Giai Kỳ, con lo học tập tốt cho mẹ! Con còn muốn chụp ảnh mẹ sẽ
“Không cần mẹ lo!!” Ninh Giai Kỳ đột nhiên hét lên.
Có gạt tay Thẩm Giai Hàm đang lôi kéo cô, tức giận mà nhìn chằm chằm cô “Con không cần mẹ lo."
“Con nói cái gì?” Thẩm Giai Hàm kinh ngạc mà nhìn cô, không ngờ tới đứa nhỏ luôn nói nhỏ nhẹ nhát gan như Ninh Giai Kỳ sẽ phản ứng với bà như vậy, bà nhất thời ngây ra.
Hốc mắt Ninh Giai Kỳ đầy tơ máu, nước mắt sắp trực trào, nhưng cô cố kìm nén, chính là không muốn để nước mắt rơi xuống.
Cả người cô phát run, cô chưa từng hận Thẩm Giai Hàm như lúc này.
Thẩm Giai Hàm chưa bao giờ yêu thương cô như những người mẹ khác yêu con mình. Bà không ôm cô, hôn cô, hay thậm chí là nắm tay cô. Bà ấy lúc nào cũng nói chuyện lạnh lùng với cô, luôn nghiêm khắc, thờ ơ, từ nhỏ đến lớn cô đã hưởng thụ tình mẹ như vậy.
Nhưng cô không ghét bà, cô cảm thấy rằng ít nhất cô còn có mẹ. Ít nhất trên thế giới này, cô vẫn còn người thân.
Nhưng giờ phút này, Thẩm Giai Hàm lại đem máy chụp ảnh mà bố để lại cho cô hung hăng ném ra ngoài, trong lòng cô cuộn lên ý hận với bà.
Cô trân trọng chiếc máy ảnh này bao nhiêu, nó theo cô nhiều năm như vậy, chèo chống mộng ước xa xôi của cô.
Vào khoảng khắc chiếc máy ảnh vỡ tan, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình không còn gì nữa.
Ninh Giai Kỳ không quan tâm mà chạy ra sân. nhỏ, cô chạy tới chỗ máy ảnh rơi xuống, thật cẩn thận mà cầm lên.
Máy ảnh này đã mua từ rất nhiều năm, lúc trước bố cô đã mua máy ảnh này rất đắt tiền, tuy bây giờ có chút lỗi thời nhưng vì cô luôn gìn giữ nên máy ảnh vẫn còn chụp rất tốt.
Nhưng bây giờ nó thành ra như vậy, có sửa được hay không khó mà biết được. Nếu không sửa được, cô không chỉ không có máy ảnh, mà đồ vật duy nhất bố để lại cô cũng không bảo vệ được.
Ninh Giai Kỳ thần hồn phách lạc cầm máy ảnh chạy ra khỏi nhà.
Lúc dì Tần từ bên ngoài trở về nhìn thấy cô “Giai Giai, đã trễ thế này con đi đâu vậy?”
Ninh Giai Kỳ nhìn di Tần vội gật đầu, buồn bã không lên tiếng chạy đi.
Lúc ăn tối, mọi người trong Cảnh gia chuẩn bị ăn cơm.
“Giai Giai ở nhà à? Sao không thấy con bé qua ăn cơm? Cảnh Quốc hỏi.
Di Tần “Vừa rồi tôi nhìn thấy con bé chạy ra ngoài, ây da đứa nhỏ này cãi nhau với Thẩm Giai Hàm.”
Cảnh Nhược Đông tay cầm đũa hơi khựng lại, nghe dì Tần nói tiếp “Vừa rồi tôi có ghé qua, Thẩm
Giai Hàm đang nổi giận, nói con bé lén học chụp ảnh”
Từ Chân Ni “Chụp ảnh?”
“Đúng vậy, Thẩm Giai Hàm bởi vì chuyện chồng bà ấy nên rất ghét chụp ảnh, ngay cả sách và máy ảnh đều ném đi rồi.”
Từ Chân Ni “Con bé thật sự thích học chụp ảnh, học cái này cũng tốt mà, sao lại ném máy ảnh đi chứ.”
Dì Tần “Có thể do ảnh hưởng bởi chuyện kia quá sâu....Dù sao bây giờ cũng tức giận, nói là Giai Giai đã giấu bà ấy lén học chụp ảnh”
“Tôi cũng không biết.” Cảnh Nhược Hành nói “Nhược Đông, con mau gọi điện thoại cho con bé.”
Kỳ thật không cần đợi Cảnh Nhược Hành nói, Cảnh Nhược Đông đã đứng lên, anh thuận tay lấy chìa khoá xe “Con đi tìm em ấy”
Di Tần “A, vậy sớm trở về một chút, đem Giai Giai về ăn cơm, trời đã tối rồi con bé còn đi lung tung”
“Vâng.” Ra cửa, Cảnh Nhược Đông liền gọi điện thoại
đi về phía gara, anh đã gọi vài cuộc nhưng cô không nghe máy.
Trong lòng rối bời, Cảnh Nhược Đông nhanh chóng lái xe ra đại viện.
Ở một nơi khác, Ninh Giai Kỳ đang ngồi trong một tiệm sửa máy ảnh, cô đem máy ảnh đưa cho chủ tiệm xem. Cô đã đi đến nhiều tiệm sửa máy ảnh, nhưng đáp án đều là không sửa được.
“Có thể sửa được không?” “Hừm....tôi nhìn thử xem.” Trong lòng Ninh Giai Kỳ tràn đầy chờ mong.
“Haiz cô gái nhỏ, máy ảnh này lâu lắm rồi đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Linh kiện của nó hỏng rồi không thể sửa được, hơn nữa cháu nhìn này ống kính đã bị bể, phí sửa chữa sẽ rất cao, chi bằng mua cái mới.”
Đáp án cũng giống như những cửa tiệm trước, Ninh Giai Kỳ kiên trì nói “Cháu rất muốn sửa nó, chú có cách nào không ạ?
“Nhưng dù có sửa được thì cũng không thể dùng được như trước nữa, rất dễ bị hỏng” Chủ tiệm nói “Cô gái nhỏ, chú cũng không lựa cháu, vậy nên chú nói thật cho cháu biết, đã bị vỡ thành như vậy, nếu chú là cháu thì sẽ không đi sửa đâu.”
“Nhưng đối với cháu nó rất quan trọng.” “Chuyện này ...”
“Chú cố gắng hết sức được không ạ” Sắc mặt Ninh Giai Kỳ tái nhợt “Cháu có mang theo tiền.”
Chủ tiệm dở khóc dở cười “Vấn đề ở đây không phải là tiền, haiz, thôi vậy, chú giúp cháu thử xem, cháu qua kia đợi một lát”
“Vâng! Cám ơn chú!” .
Ninh Giai Kỳ đi đến ghế ngồi xuống, vì chuyện máy ảnh mà thở phào một hơi đồng thời trong lòng ẩn ẩn đau, cô nhớ tới vẻ mặt giận giữ của Thẩm Giai Hàm, khổ sở mà ôm mặt.
Cô trước đây chưa từng cãi nhau với Thẩm Giai Hàm, cô không nghĩ, cũng không dám..
Hôm nay xảy ra chuyện này, cho đến bây giờ cô vẫn thấy hoảng loạn.
Cô cam thấy thật sự uỷ khuất, cô không rõ, vì cái gì mà mẹ cô không làm rõ ràng đã ném máy ảnh của cô, việc này so với trực tiếp mắng cô còn khó chịu hơn.
“Cô gái nhỏ” Ninh Giai Kỳ “Thế nào rồi ạ?”.
“Chú sẽ cố hết sức sửa cho cháu, bất quá mấy ngày sau cháu hẳn đến lấy, cháu để lại số điện thoại, đến lúc đó chú sẽ gọi cho cháu.”
“Vâng!”
Để lại số điện thoại sau đó thanh toán tiền, Ninh Giai Kỳ từ cửa tiệm đi ra.
Quả thật phí sửa chữa rất cao, may mắn tiền lượng lúc đi làm Ninh Giai Kỳ cũng cao, tuy rằng có đáng tiếc, nhưng có thật sự không hối hận.
Trời đã tối, Ninh Giai Kỳ đột nhiên không biết nên đi đâu.
Lấy điện thoại ra, vốn định gọi điện thoại cho Trương Nhất Manh đã có người gọi đến.
Nghiêm túc, mắt lạnh lẽo, sự im lặng,...Đây là biểu cảm trên mặt anh mà vốn dĩ Ninh Giai Kỳ sợ nhất.
Nhưng lúc này, cô lại không cảm thấy sợ hãi đến vậy, ngược lại mũi có chút cay như thể chỉ
trong nháy mắt, nước mắt sẽ rơi xuống.
Last edited: