Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em đang làm cái gì vậy hả!
Ninh Giai Kỳ vội xua tay “Không cần, không cần. Chúng tôi muốn chụp ảnh hình
Ninh Giai Kỳ vội xua tay “Không cần, không cần. Chúng tôi muốn chụp ảnh hình thái ban đầu....nếu có vấn đề, sẽ chỉnh sửa sau”
“Ô, ra là như vậy, cô cũng là nhiếp ảnh gia?” “Tôi? Chưa, tôi là trợ lý”.
“Ô, kia...” Anh lính muốn nói gì đó, đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đứng dậy.
Lúc này, Ninh Giai Kỳ nhìn mọi người ngồi bàn này cùng nhau đứng dậy, đồng thanh chào.
Ninh Giai Kỳ “?????”
Lúc này cách đó không xa Tiểu Đông Tử gọi cô “Ninh Giai Kỳ, cô mau lại đây”.
Ninh Giai Kỳ lấy lại tinh thần vội vã quay lại, nhưng cô vừa quay người thì đã đụng phải một bức tường thịt vững chắc, trán cô không biết đụng phải phụ kiện gì ở trên áo mà lùi lại một bước, suýt chút nữa là ngã ra sau. Nhưng may thay, người trước mặt đã kịp giữ cánh tay cô.
Hết thảy đều xảy ra trong chớp nhoáng, Ninh Giai Kỳ ngờ vực, cô ngước mắt, nhìn thấy dưới vành mũ, một đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn
chằm chằm cô. Ninh Giai Kỳ trợn tròn mắt vừa định mở miệng gọi anh Nhược Đông nhưng ý thức được nơi này không thích hợp vì thế lại nuốt trở vào. Cuối cùng, chỉ còn lại hai từ “...cảm ơn.”
“Chú ý an toàn” Cảnh Nhược Đông nhanh chống buông tay.Anh lùi lại một bước, nhìn người bên cạnh. Người nọ nhận được ánh mắt lập tức nói “Báo cáo phó doanh, những người này là những người sẽ chụp ảnh tuyên truyền của quân đội đã đề cập trước đó.”
Cảnh Nhược Đông gật đầu, mang vẻ mặt chuẩn “thị sát”. Anh nhìn Ninh Giai Kỳ, giơ tay chào “Vất vả rồi.”
Như thể anh không quen biết cô, Ninh Giai Kỳ ngập ngừng, sau đó học theo anh, giơ tay trái lên chào “Không, không vất vả” .
Cảnh Nhược Đông sắc mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu, rồi đi ngang qua bên người cô.
Ninh Giai Kỳ duỗi thẳng lưng, lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng. Nhưng lúc này, người đi ngang qua cô giọng nói chứa ý cười, nói rất nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy “Giai Giai, là tay phải.”
Ninh Giai Kỳ“.........”
Cảnh Nhược Đông đến cũng nhanh đi cũng nhanh, Ninh Giai Kỳ mặt đỏ bừng quay trở về khu chụp ảnh, cúi đầu giúp Tiểu Đông Tử sắp xếp
thiết bị. Nhớ tới Cảnh Nhược Đông vừa rồi đi ngang qua cô giọng nói của anh nhuộm ý cười, càng nghĩ cô càng cảm thấy thật xấu hổ.
A....chào là tay phải... .
Cô biết chứ, cô cũng đã từng học qua trong kỳ quân sự ở trường nhưng lúc nãy do cố khẩn trương cho nên đã quên mất điều này.
“Eh, người đàn ông vừa nãy là ai, hiện giờ mấy anh lính đều soái như vậy sao? Quả nhiên là ưu tú thì phải phục vụ vì đất nước.” Mai Như nhỏ giọng mà tán thưởng.
Một nhân viên công tác trong đoàn nói “Không phải người bên cạnh vừa nãy gọi anh ấy là phó doanh sao, WOW WOW... Tuổi còn trẻ mà đã lên được vị trí này, rất lợi hại.”
“Hả, anh nghĩ anh ta bao nhiêu tuổi, có bạn gái rồi sao?
“Thoạt nhìn có vẻ anh ta hơn hai mươi tuổi, bạn gái thì...Tôi nghe nói rằng những người lính rất bận rộn, có lẽ cũng chưa có đầu...” Nhân viên công tác sau khi nói xong lại cười “Bất quá không có cũng không liên quan đến cô.”
Mai Như “Này, anh...”
“Được rồi” Tiểu Đông Tử liếc nhìn hai người họ “Hai người làm cái gì vậy, lải nhải dài dòng, cùng Ninh Giai Kỳ mà học hỏi, mau làm việc.”
Tiểu Đông Tử “Thật là.”
Mai Như bĩu môi, nhìn chằm chằm vào Ninh Giai Kỳ, trong lòng chửi thầm, thật là biết giả vờ. Quay chụp xong cũng đã là giờ nghỉ trưa. Sau khi ăn xong, Ninh Giai Kỳ và những người khác quay trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Hai giờ chiều, quân đội bắt đầu thực hiện các bài huấn luyện, đội nhiếp ảnh cũng ở đây để chuẩn bị chụp ảnh. Dù sao ở đây cũng là doanh trại, không phải ai cũng có thể chụp ảnh, vì vậy cấp trên của quân đội cũng đã chỉ định một số binh lính có thể để lộ mặt để thực hiện những bức ảnh cận cảnh.
“Thời gian có hạn, tôi sẽ đi với nhóm A đến trường bắn.” Tiểu Đông Tử nói “Ninh Giai Kỳ, Mai Như, hai cô đi với nhóm B đến sân huấn luyện, tôi muốn nhất chính là những bức ảnh chân thực nhất, nhớ kỹ, chụp nhiều một chút về sau còn lựa chọn.”
“Vâng.”
Cả đoàn chia làm hai đi hai hướng khác nhau. Ninh Giai Kỳ cùng Mai Như đi theo tổ B và các binh lính đến sân huấn luyện. Lúc sắp đến nơi, Ninh Giai Kỳ nhìn từ xa đã thấy nhiều người trên sân huấn luyện đang vật lộn. Người lính đi phía
trước cô, nói “Cô giáo Ninh, trước tiên chúng ta hãy chụp ở chỗ này”
Ninh Giai Kỳ ngượng ngùng nói “Anh đừng gọi tôi là giáo viên...”
Anh lính gãi đầu “Tôi không biết phải xưng hô như thế nào mới đúng.”
Ninh Giai Kỳ có chút xấu hổ “Được rồi, vậy, anh cứ gọi như anh muốn đi.”
“Được!”
“A, anh ta kìa!” Sau khi đến gần, Mai Như bất ngờ kéo tay áo của Ninh Giai Kỳ.
Ninh Giai Kỳ đang điều chỉnh máy ảnh, ngước mắt nhìn lên. Không sai, là Cảnh Nhược Đông, anh đang đứng trên sân huấn luyện. Lúc này anh đã thay bộ quần áo khác, áo màu đen tay ngắn, quần ngụy trang, chân đi ủng tác chiến. Sạch sẽ và gọn gàng, cả người tỏa một cổ khí nguy hiểm.
Anh không mấy chú ý những người sắp đi đến gần mình, anh đang đối mặt với một người đàn ông có chiều cao tương tự. Mọi người ở xung quanh lo lắng nhìn cảnh tượng sắp diễn ra. Đột nhiên, người đàn ông đối diện Cảnh Nhược Đông tung nắm đấm, Ninh Giai Kỳ hoảng sợ, vừa định hét lên đã thấy Cảnh Nhược Đông lảng tránh một cách khéo léo. Tốc độ của anh rất nhanh, hơi nghiên đầu nhanh chóng giữ chặt tay đối phương,
sau đó đá vào chân anh ta, người đàn ông bị đá lùi lại hai mét. Nhưng đối phương cũng không dừng lại, anh ta nhanh chóng lần nữa tấn công Cảnh Nhược Đông.
Đánh mấy cái, đối phương bất ngờ cúi người, Cảnh Nhược Đông thấy sắp bị đá, nhưng anh không lùi bước, ngược lại anh lập tức khóa chân đối thủ, nhanh chóng đè chặt người đối phương gắt gao khống chế anh ta lại. Cuối cùng, nắm đấm mạnh mẽ sắp nện xuống. Một cú đấm này, cũng có thể đập vỡ đầu đối phương đó.
Ninh Giai Kỳ trợn tròn mắt, khi nắm đấm của anh sắp chạm vào mặt người đàn ông kia, tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng vài giây sau, nắm đấm dừng lại chỉ cách đầu người đàn ông một centimet.
Mọi thứ dừng lại đột ngột.
Cảnh Nhược Đông thả lỏng tay chân, bình tĩnh mà đứng lên “Không đủ tiêu chuẩn.”
Người đàn ông bị ngã xuống đất ngồi dậy “Anh Cảnh này, đó là khi em đánh với anh, nếu là người khác, em sẽ thắng!”
Cảnh Nhược Đông cười lạnh một tiếng, duỗi tay trước mặt anh ta “Đứng lên”.
Người đàn ông mỉm cười, nắm lấy tay anh đứng dậy.
“Tiếp tục luyện tập.” Cảnh Nhược Đông VỖ nhẹ vào vai anh ta “Tập thêm giờ?”
Người đàn ông đó cũng không giận, vẻ mặt nghiêm nghị chào “Tuần lệnh.”
“Cô giáo Ninh.”
Cảnh Nhược Đông hơi nhướng mày giọng nói không nặng không nhẹ mà gọi một tiếng.
Một tiếng gọi này cũng đủ làm Ninh Giai Kỳ xấu hổ muốn chết. Cô còn chưa học được nhiều......cô giáo cái gì chứ.
“Xin cứ tự nhiên.” Cảnh Nhược Đông sau khi nói xong liền đi đến, Ninh Giai Kỳ nghĩ anh sẽ rời đi lại không nghĩ tới anh sẽ đi đến trước mặt cô “Đã dọa cô giáo Ninh sợ rồi?”
Ánh nắng gay gắt, Ninh Giai Kỳ ngước mắt nhìn anh, mắt hơi nheo lại“...Không sợ”
“Vậy tốt rồi.”
"......"
Rõ ràng là nhiều người, tại sao lại hỏi mỗi mình cô.
Mai Như nhìn Cảnh Nhược Đông, sau đó lại nhìn Ninh Giai Kỳ. Chẳng lẽ hai người họ biết nhau? Nhưng nhìn sắc mặt của hai người không giống. Lại nghĩ, Ninh Giai Kỳ chắc chắn sẽ không thể nào quen biết người đàn ông này.
“Tiểu Đản” Cảnh Nhược Đông nhìn sang anh lính đứng bên cạnh Ninh Giai Kỳ “Phối hợp cho tốt.”
“Vâng!”.
Quay chụp chính thức bắt đầu. Bởi vì có Cảnh Nhược Đông ở đây, Ninh Giai Kỳ có chút lúng túng. Ngay sau đó, trong lúc chụp ảnh, cô phải thảo luận với hai người lính đang vật lộn về tư thế và điều chỉnh góc độ sao cho tốt hơn, cho nên cũng bắt đầu nghiêm túc mà quay chụp. Hai mươi phút sau, đổi sang cảnh tiếp theo.
Trên sân huấn luyện còn có dự án người sắt. Dự án người sắt này không phải thứ thường thấy trong mắt của người bình thường, mà là một loạt chướng ngại vật được thiếp lập đặt biệt trong
quân đội. Từ đầu đến cuối, vượt qua tất cả các chướng ngại vật trong thời gian quy định mới được tính là hoàn thành. Hai người lính đã sẵn sàng vào vị trí, cùng phối hợp với máy ảnh Ninh Giai Kỳ và Mai Như ở bên cạnh, chuẩn bị quay chụp.
Dù sao, quân nhân cũng là quân nhân. Hai người họ phải vượt qua chướng ngại vật, nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh. Ninh Giai Kỳ đứng yên, tay giơ máy ảnh lên để quay chụp. Chụp ảnh khi chuyển động, cần phải chụp thật khéo léo. Đôi khi chụp không tốt hoặc ống kính bị mờ, phải làm phiền hai anh lính lại lần nữa vượt qua chướng ngại vật.
Sau hai lần làm lại, Ninh Giai Kỳ nhìn hai anh lính trạc tuổi cô cả người đổ đầy mồ hôi, cô có chút áy náy. Rốt cuộc, cũng đến chướng ngại vật cuối cùng. .
Ở cấp độ này, hai người phải phối hợp với nhau để leo lên tấm sắt được dựng thẳng, sau đó sẽ rơi xuống vũng bùn và bò đến phía đối diện. Ngay khi Ninh Giai Kỳ vừa nhìn thấy vũng bùn, cô nghĩ đến việc dùng độ cao để quay cảnh nước bắn tung toé, nhảy, bay lên và rơi xuống bùn. Tốt nhất là nắm bắt mọi hành động một cách hoàn hảo.
Ninh Giai Kỳ và Mai Như vào vị trí lấy góc tốt “Chuẩn bị, chạy!” .
Hai người lính ngay lập tức leo lên, bọn họ nhanh chóng leo lên đỉnh tấm sắt, cả hai chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng ngay lúc này, Ninh Giai Kỳ cảm thấy ở góc độ này cô sẽ không chụp hiệu ứng tốt được, ở giữa là vũng bùn, cô và Mai Như chỉ có thể đứng bên cạnh, nhưng vị trí hiện giờ không thích hợp. Thật ra, cô có thể hỗ dừng lại, có thể làm lại một lần nữa, nhưng vừa rồi đã lặp lại quá nhiều lần, cô đã cảm thấy rất áy náy. Ninh Giai Kỳ có lẽ bị ấm đầu rồi, cô ngay lập tức nhảy vào vũng bun.
Có điều cô đã đánh giá thấp mặt bùn này, cô không nghĩ mặt bạn sẽ kết dính như vậy, rất khó di chuyển. Sau khi Ninh Giai Kỳ đáp xuống, cô muốn nhấc chân lên nhưng... không nhấc lên được.
Kết quả là, Ninh Giai Kỳ rơi thẳng xuống vũng bùn.
Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng, hai người lính cũng nhảy xuống. Một cơn đau truyền đến mắt cá chân, nhưng Ninh Giai Kỳ không để tâm đến vấn đề này, cô nhanh chóng giơ máy ảnh lên, điều chỉnh vị trí, nhanh tay chụp.
“Tách!Tách!”
Hai anh lính nhảy xuống, nước bùn bắn tung tóe, khuôn mặt Ninh Giai Kỳ phủ đầy bùn. Nhưng máy ảnh trên tay cô được bảo toàn rất ổn, không bị ảnh hưởng đến việc chụp ảnh của cô.
+
“Cô giáo Ninh!?”
“Ninh Giai Kỳ!” Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, giây tiếp theo có ai đó nhảy vào vũng bùn.
Người đàn ông nhảy vào vũng bùn chạy đến chỗ cô, nhưng Ninh Giai Kỳ không có thời gian để ý đến chuyện này. Cô nhanh chóng xem lại những tấm ảnh vừa chụp được, cô hoàn toàn bị cuốn hút vào thế giới riêng “cô đã chụp được những khoảnh khắc đó chưa” vậy.
“Em đang làm cái gì vậy hả!” Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Ninh Giai Kỳ bối rối, nhưng đôi mắt vẫn dính vào ống kính, mắt không rời đi một chút nào.
Cảnh Nhược Đông cắn răng, liền lập tức lấy máy ảnh của cô “Đừng xem nữa, em đi ra.”
Máy ảnh bị người khác lấy đi, Ninh Giai Kỳ ngơ ngác “Ấy, trả lại cho tôi.”
Ngước mắt, lúc này mới phát hiện người đứng bên cạnh không phải là người khác, mà là
Cảnh Nhược Đông. Ninh Giai Kỳ chợt sững người một lúc, lấy mu bàn tay lau mặt “Cải đó....máy ảnh”.
Vết bùn bẩn trên mặt được lau đi, Cảnh Nhược Đông trên cao nhìn xuống, vừa tức giận vừa buồn cười “Rất có năng lực.”
Ninh Giai Kỳ xấu hổ, cô cười nhẹ “Chụp cũng không tồi” .
Cảnh Nhược Đông “Anh không có khen em” Ninh Giai Kỳ “b”
Tình cảnh hiện giờ có một chút xấu hổ, có rất nhiều quân lính nghỉ ngơi ở bên cạnh. Hiện tại đột nhiên xảy ra một chuyện như vậy, rất tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cô giáo Ninh, cô có sao không?” Hai anh lính phối hợp ban nãy đi tới.
Ninh Giai Kỳ xua tay “Không sao đâu, những bức ảnh tôi vừa chụp rất tốt, không cần phải chụp lại”.
“A...cô không sao là tốt rồi.”
Ninh Giai Kỳ mỉm cười, đưa tay xuống bùn để chống đỡ mà đứng lên. Nhưng vừa mới động mắt cá chân liền truyền đến một cơn đau. Sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô lại ngồi xuống.
“Thế nào? Cảnh Nhược Đông nắm lấy cánh
tay cô.
Ninh Giai Kỳ cúi đầu giống như đứa bé đã phạm lỗi vậy “Không có gì....có lẽ chân bị trậc,Ah
Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, hai chân mang theo nước bùn mà bắn lên. Ninh Giai Kỳ cả kinh, cô nhìn Cảnh Nhược Đông ở khoảng cách rất gần.
“.......Em có thể tự đi được.”
Cảnh Nhược Đông dĩ nhiên không quan tâm đến lời nói của cô “Tiểu Đản, cầm máy ảnh, tôi đưa cô ấy đến phòng y tế” .
Cậu lính Tiểu Đản kia nhìn đến sửng sốt, mắt thấy Cảnh Nhược Đông đã đi khá xa mới ấp úng nói“......Vâng”
Trả lời xong, anh ta nhìn người khác “Mới lúc nãy...là phó doanh?”
Người bị hỏi gật gật đầu “Đúng vậy” .
Tiểu Đản xoay người nhìn về phía Mai Như đang đứng ở mép bùn “Cô giáo Mai, Cô giáo Ninh biết phó doanh của chúng tôi sao?”
Lúc này vẻ mặt của Mai Như cũng bị làm cho kinh sợ, vừa rồi cô cũng nhìn thấy, Cảnh Nhược Động vốn dĩ đứng cách xa bọn họ, nhưng sau khi thấy Ninh Giai Kỳ nhảy xuống vũng bùn, anh lập
*
F
1
tức chạy đến.
Mặc dù cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mọi người không cho là vậy.
Mai Như nói “Tôi không biết.”
Tiểu Đản liếc nhìn đồng đội của mình một lần nữa, rồi nói “Phó doanh trông rất lạnh lùng, nhưng thật ra là một người rất tốt.”
Các chiến hữu đồng loạt gật đầu khẳng định “Đó là điều chắc chắn, vì nhân dân mà phục vụ.”
Cảnh Nhược Đông một đường ôm Ninh Giai Kỳ đi đến phòng y tế, trên đường có không ít người tò mò mà đánh giá, Cảnh Nhược Đông mặt không cảm xúc, ngược lại là Ninh Giai Kỳ, nếu trên mặt không có vết bùn che đậy thì xác định chắc chắn mọi người sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô. Cuối cùng cũng đến phòng y tế, Cảnh Nhược Đông buông Ninh Giai Kỳ xuống, bác sĩ quân y đi theo tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngã xuống bùn, bị trặc chân” Cảnh Nhược Đông đem Ninh Giai Kỳ ngồi trên ghế, nói “Chân nào?”
“Trái...”
Cảnh Nhược Đông “Ừ” một tiếng, quỳ gối ngồi xổm xuống, vươn tay muốn cởi giày giúp
Ninh Giai Kỳ.
“Á! Để em tự cởi”.
“Yên lặng” Cảnh Nhược Đông nghiêm túc mà nhìn cô một cái, Ninh Giai Kỳ từ nhỏ đã sợ vẻ mặt này của anh, lập tức im lặng. Cảnh Nhược Đông thấy cô ngoan ngoãn ngồi yên, thật cẩn thận cởi tất giày ra, sau đó vén ống quần của cô lên.
Ninh Giai Kỳ nghe vậy nhẹ giọng nói “Chỗ đó, vị trí rất tốt...”
“Tốt thì sớm phải chuẩn bị một chút, nào có như em đột nhiên nhảy xuống như vậy?” Cảnh. Nhược Đông và nghiêm túc thật sự rất đáng sợ, giọng nói đó, sắc mặt đó, những binh lính ở khu huấn luyện ngoài kia cũng phải đổ mồ hôi lạnh,
+ CD
huống chi là Ninh Giai Kỳ.
“Em, em đột nhiên nghĩ ra, cảm thấy không thể lãng phí cơ hội này” Nói xong, Ninh Giai Kỳ khẽ trộm nhìn anh một cái “Anh đừng tức giận.”
Cảnh Nhược Đông bị cô nhìn như vậy, cơn giận cũng không thể nào bộc phát được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói “Chụp thì chụp, nhớ chú ý an toàn một chút.”
Ninh Giai Kỳ thấy thần sắc anh có vẻ dịu đi, vội vàng nói “Vâng!”.
Bác sĩ đi vào, cầm thuốc bôi cho Ninh Giai Kỳ. Đúng lúc này, cả đoàn nhóm Tiểu Đông Tử nghe tin mà đi đến.
“Ninh Giai Kỳ!”.
Ninh Giai Kỳ nhìn lên liền thấy mọi người cùng đi đến, nhất thời cô cảm thấy rất xấu hổ “Thầy Đông!”
Tiểu Đông Tử nhíu mày “Sao lại bị thương như thế này, cô không sao chứ?”
Ninh Giai Kỳ nói “Không sao không có việc gì, tôi có thể tiếp tục.”
“Em không thể tiếp tục Cảnh Nhược Đông đột nhiên tiếp lời.
Tiểu Đông Tử đã sớm chú ý đến Cảnh Nhược Đông, nghe anh đột nhiên lên tiếng, nhân
tiện nói “Đã làm phiền anh đưa cô ấy đến đây rồi.”
“Không cần, bị thương ở trong doanh trại chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm” .
Cảnh Nhược Đông đứng dậy, cúi đầu nhìn Ninh Giai Kỳ“Tạm thời không được đi lại, nghe rõ không?”
Ngữ khí mệnh lệnh, nhưng trong đó ẩn chứa đầy sự quan tâm thân thuộc, Tiểu Đông Tử, Mai Như và nhóm người trong đoàn dùng ánh mắt quái dị mà nhìn hai người, trong mắt đều là sự nghi hoặc. Mà giờ phút này Ninh Giai Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, cô vẫn luôn lo lắng cái tính khí xấu cùng nghiêm khắc của Tiểu Đông Tử sẽ cảm thấy cô làm chậm trễ công việc, lại không dám làm trái lời Cảnh Nhược Đông, hai mâu thuẫn khiến cô cũng thật rối rắm.
Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn Cảnh Nhược Đông, nhưng người nào đó hoàn toàn lơ đi cô. Không để ý chính là không để ý!
“Ninh Giai Kỳ!” Tiểu Đông Tử đột nhiên nói “Tôi thấy buổi chiều cô nên nghỉ ngơi đi, tôi mới vừa xem những thước phim cô chụp, rất tốt, tiếp theo cũng không còn cảnh chụp nhiều, để tôi đi là được rồi.”
“Thật sao?” Ninh Giai Kỳ vui vẻ nhìn Tiểu
Đông Tử “Ý của thầy là em chụp rất tốt sao?”
“Cũng không tệ” Tiểu Đông Tử nói “Có nhiều tấm rất thích hợp”.
“Cám ơn Thầy Đông!”
“Nhưng tình hình bây giờ....Mai Như, cô cùng Đan Đan hai người dìu cô ấy về ký túc xá đi, cả người dính đầy bùn cũng cần phải tắm rửa.”
“Được.”
Cảnh Nhược Đông thấy Ninh Giai Kỳ có người giúp đỡ, liền rời đi.
Trên đường trở về ký túc xá, Mai Như hỏi “Ninh Giai Kỳ, cô biết vị sĩ quan kia à?”
Ninh Giai Kỳ chưa kịp trả lời lại, nhân viên hậu kỳ Đan Đan ở bên phải dìu cô vẻ mặt hóng chuyện “Đúng vậy đúng vậy, anh ta thế mà lại tự mình đưa cô đi phòng y tế, còn nữa, ngữ khí vừa rồi của anh ta, tôi cảm thấy có chút mờ ám.”
Ninh Giai Kỳ không muốn gây ảnh hưởng gì đến Cảnh Nhược Đông, nhưng đồng nghiệp cũng đã nói như vậy cô cũng không thể nói dối “Có quen.”
Đan Đan “Quả nhiên! Hai người là quan hệ gì vậy"
“Không thân”
“A..."
“Là...hàng xóm”.
Đan Đan “wow, thật là hâm mộ cô quá a..., có hàng xóm soái như vậy”.
Mai Như cười một tiếng Tôi nói mà, cô làm sao có thể quen biết người như vậy được.”
Ngày hôm sau, Ninh Giai Kỳ bởi vì chân bị thường chỉ có thể cùng Đan Đan ở ký túc xá xử lý ảnh chụp ngày hôm qua. Hơn ba giờ chiều, đội nhiếp ảnh thu dọn đồ đạc rời đi. Trên đường Tiểu Đông Tử vừa mở máy tính xem ảnh chụp vừa nói “Ninh Giai Kỳ, trước tiên sẽ đưa cô về trường học.”
Ninh Giai Kỳ “Thầy Đông, tự em có thể trở về."
“Không cần, dù sao cũng tiện đường” Có vẻ lúc này tâm tình Tiểu Đông Tử không tồi “Ngày hôm qua nhóm bọn cô chụp ảnh rất tốt, nhất là hai tấm ảnh ở vũng bùn lầy, kết cấu, sắc thái, màu sắc, ánh sáng.... Tôi rất hài lòng.”
Có thể được Tiểu Đông Tử khen ngợi quả thực so với lên trời còn khó hơn, Ninh Giai Kỳ rất vui mừng, liên tục nói cám ơn.
Mà so với Ninh Giai Kỳ lúc này, Mai Như không may mắn như vậy, suốt đoạn đường cô ta bị mắng cả buổi, cô ta đã theo Tiểu Đông Tử được một khoảng thời gian, hơn nữa thời gian
học chụp ảnh cũng dài hơn Ninh Giai Kỳ, nhưng độ mẫn cảm với ống kính của cô ta vẫn không đạt được yêu cầu của Tiểu Đông Tử. Có lẽ lời nói của Tiểu Đông Tử quá khiêm khắc, bầu không khí trong xe ngưng đọng lại, Ninh Giai Kỳ cũng không dám lộ ra một chút thần sắc vui mừng, sợ Mai Như nhìn thấy sẽ cho rằng cô đang cười nhạo cô ta.
Sau đó, rốt cuộc cũng đến trường học. Chân Ninh Giai Kỳ kỳ thật không quá nghiêm trọng, đi đường cũng không có vấn đề gì. Sắp đến giờ cơm chiều, cô nhận được điện thoại của Tống Đinh Quân.
“Nghe Trương Nhất Manh nói cậu bị thương”
Ninh Giai Kỳ “Chỉ là vết thương nhỏ không quá nghiêm trọng, đừng nghe cô ấy nói bậy” .
“Vậy là tốt rồi.” Tống Đình Quân thở phào một hơi nhẹ nhõm “Thiếu chút nữa đã mang hoa quả đến thăm cậu, cũng may là không sao”.
Ninh Giai Kỳ “Cám ơn”.
Tống Đình Quận “Đang đứng dưới ký túc xá của cậu, tớ còn chưa ăn cơm, cậu không định mời khách à?”.
Từ sau khi Tống Đình Quân thổ lộ với cô, Ninh Giai Kỳ có chút không được tự nhiên, nhưng về sau Tống Đình Quận rất ít khi tìm đến cô. Thế
*
*
*
*
nhưng hôm nay cậu lại đến trường gặp cô, Ninh Giai Kỳ có chút bất ngờ. Ngoài bất ngờ ra còn có chút vui sướng, cô cùng Trương Nhất Manh và Tống Đình Quân cùng nhau lớn lên, hai người bọn họ là bạn tốt của cô, trong lòng cô hết thầy hy Vọng có thể trở về như trước kia.
“Cậu đợi một lát.” Ninh Giai Kỳ vội thay giày, từ ký túc xá đi xuống.
Đã lâu rồi không gặp, Tống Đình Quân có chút thay đổi. Từ sơ trung đến đại học, Ninh Giai Kỳ coi như cũng nhìn Tống Đình Quân lớn lên. Khi còn bé ngũ quan cậu không tệ, hiện giờ trưởng thành rồi khí chất quả thật không tệ.
“Tống Đình Quân.” Ninh Giai Kỳ đi đến VỖ VỖ vai cậu.
Tống Đình Quân đưa mắt nhìn chân cô, sau đó nói “Về sau cẩn thận một chút.”.
“Biết rồi.” Ninh Giai Kỳ cười cười nói “Lần này là ngoài ý muốn” .
Tống Đình Quân lại nhìn cô một cái, vừa muốn mở miệng đã bị Ninh Giai Kỳ ngắt “Được rồi, cậu cũng đừng giống như Manh Manh nói mãi như vậy, tớ đói bụng, cùng đi ăn cơm”
Tống Đình Quân đành phải ngậm miệng, dời đề tài “Cơm thịt nướng ở căn tin trường cậu ngon lắm phải không?”
Ninh Giai Kỳ “Sao cậu biết?”
Ninh Giai Kỳ vội xua tay “Không cần, không cần. Chúng tôi muốn chụp ảnh hình thái ban đầu....nếu có vấn đề, sẽ chỉnh sửa sau”
“Ô, ra là như vậy, cô cũng là nhiếp ảnh gia?” “Tôi? Chưa, tôi là trợ lý”.
“Ô, kia...” Anh lính muốn nói gì đó, đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đứng dậy.
Lúc này, Ninh Giai Kỳ nhìn mọi người ngồi bàn này cùng nhau đứng dậy, đồng thanh chào.
Ninh Giai Kỳ “?????”
Lúc này cách đó không xa Tiểu Đông Tử gọi cô “Ninh Giai Kỳ, cô mau lại đây”.
Ninh Giai Kỳ lấy lại tinh thần vội vã quay lại, nhưng cô vừa quay người thì đã đụng phải một bức tường thịt vững chắc, trán cô không biết đụng phải phụ kiện gì ở trên áo mà lùi lại một bước, suýt chút nữa là ngã ra sau. Nhưng may thay, người trước mặt đã kịp giữ cánh tay cô.
Hết thảy đều xảy ra trong chớp nhoáng, Ninh Giai Kỳ ngờ vực, cô ngước mắt, nhìn thấy dưới vành mũ, một đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn
chằm chằm cô. Ninh Giai Kỳ trợn tròn mắt vừa định mở miệng gọi anh Nhược Đông nhưng ý thức được nơi này không thích hợp vì thế lại nuốt trở vào. Cuối cùng, chỉ còn lại hai từ “...cảm ơn.”
“Chú ý an toàn” Cảnh Nhược Đông nhanh chống buông tay.Anh lùi lại một bước, nhìn người bên cạnh. Người nọ nhận được ánh mắt lập tức nói “Báo cáo phó doanh, những người này là những người sẽ chụp ảnh tuyên truyền của quân đội đã đề cập trước đó.”
Cảnh Nhược Đông gật đầu, mang vẻ mặt chuẩn “thị sát”. Anh nhìn Ninh Giai Kỳ, giơ tay chào “Vất vả rồi.”
Như thể anh không quen biết cô, Ninh Giai Kỳ ngập ngừng, sau đó học theo anh, giơ tay trái lên chào “Không, không vất vả” .
Cảnh Nhược Đông sắc mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu, rồi đi ngang qua bên người cô.
Ninh Giai Kỳ duỗi thẳng lưng, lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng. Nhưng lúc này, người đi ngang qua cô giọng nói chứa ý cười, nói rất nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy “Giai Giai, là tay phải.”
Ninh Giai Kỳ“.........”
Cảnh Nhược Đông đến cũng nhanh đi cũng nhanh, Ninh Giai Kỳ mặt đỏ bừng quay trở về khu chụp ảnh, cúi đầu giúp Tiểu Đông Tử sắp xếp
thiết bị. Nhớ tới Cảnh Nhược Đông vừa rồi đi ngang qua cô giọng nói của anh nhuộm ý cười, càng nghĩ cô càng cảm thấy thật xấu hổ.
A....chào là tay phải... .
Cô biết chứ, cô cũng đã từng học qua trong kỳ quân sự ở trường nhưng lúc nãy do cố khẩn trương cho nên đã quên mất điều này.
“Eh, người đàn ông vừa nãy là ai, hiện giờ mấy anh lính đều soái như vậy sao? Quả nhiên là ưu tú thì phải phục vụ vì đất nước.” Mai Như nhỏ giọng mà tán thưởng.
Một nhân viên công tác trong đoàn nói “Không phải người bên cạnh vừa nãy gọi anh ấy là phó doanh sao, WOW WOW... Tuổi còn trẻ mà đã lên được vị trí này, rất lợi hại.”
“Hả, anh nghĩ anh ta bao nhiêu tuổi, có bạn gái rồi sao?
“Thoạt nhìn có vẻ anh ta hơn hai mươi tuổi, bạn gái thì...Tôi nghe nói rằng những người lính rất bận rộn, có lẽ cũng chưa có đầu...” Nhân viên công tác sau khi nói xong lại cười “Bất quá không có cũng không liên quan đến cô.”
Mai Như “Này, anh...”
“Được rồi” Tiểu Đông Tử liếc nhìn hai người họ “Hai người làm cái gì vậy, lải nhải dài dòng, cùng Ninh Giai Kỳ mà học hỏi, mau làm việc.”
Tiểu Đông Tử “Thật là.”
Mai Như bĩu môi, nhìn chằm chằm vào Ninh Giai Kỳ, trong lòng chửi thầm, thật là biết giả vờ. Quay chụp xong cũng đã là giờ nghỉ trưa. Sau khi ăn xong, Ninh Giai Kỳ và những người khác quay trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Hai giờ chiều, quân đội bắt đầu thực hiện các bài huấn luyện, đội nhiếp ảnh cũng ở đây để chuẩn bị chụp ảnh. Dù sao ở đây cũng là doanh trại, không phải ai cũng có thể chụp ảnh, vì vậy cấp trên của quân đội cũng đã chỉ định một số binh lính có thể để lộ mặt để thực hiện những bức ảnh cận cảnh.
“Thời gian có hạn, tôi sẽ đi với nhóm A đến trường bắn.” Tiểu Đông Tử nói “Ninh Giai Kỳ, Mai Như, hai cô đi với nhóm B đến sân huấn luyện, tôi muốn nhất chính là những bức ảnh chân thực nhất, nhớ kỹ, chụp nhiều một chút về sau còn lựa chọn.”
“Vâng.”
Cả đoàn chia làm hai đi hai hướng khác nhau. Ninh Giai Kỳ cùng Mai Như đi theo tổ B và các binh lính đến sân huấn luyện. Lúc sắp đến nơi, Ninh Giai Kỳ nhìn từ xa đã thấy nhiều người trên sân huấn luyện đang vật lộn. Người lính đi phía
trước cô, nói “Cô giáo Ninh, trước tiên chúng ta hãy chụp ở chỗ này”
Ninh Giai Kỳ ngượng ngùng nói “Anh đừng gọi tôi là giáo viên...”
Anh lính gãi đầu “Tôi không biết phải xưng hô như thế nào mới đúng.”
Ninh Giai Kỳ có chút xấu hổ “Được rồi, vậy, anh cứ gọi như anh muốn đi.”
“Được!”
“A, anh ta kìa!” Sau khi đến gần, Mai Như bất ngờ kéo tay áo của Ninh Giai Kỳ.
Ninh Giai Kỳ đang điều chỉnh máy ảnh, ngước mắt nhìn lên. Không sai, là Cảnh Nhược Đông, anh đang đứng trên sân huấn luyện. Lúc này anh đã thay bộ quần áo khác, áo màu đen tay ngắn, quần ngụy trang, chân đi ủng tác chiến. Sạch sẽ và gọn gàng, cả người tỏa một cổ khí nguy hiểm.
Anh không mấy chú ý những người sắp đi đến gần mình, anh đang đối mặt với một người đàn ông có chiều cao tương tự. Mọi người ở xung quanh lo lắng nhìn cảnh tượng sắp diễn ra. Đột nhiên, người đàn ông đối diện Cảnh Nhược Đông tung nắm đấm, Ninh Giai Kỳ hoảng sợ, vừa định hét lên đã thấy Cảnh Nhược Đông lảng tránh một cách khéo léo. Tốc độ của anh rất nhanh, hơi nghiên đầu nhanh chóng giữ chặt tay đối phương,
sau đó đá vào chân anh ta, người đàn ông bị đá lùi lại hai mét. Nhưng đối phương cũng không dừng lại, anh ta nhanh chóng lần nữa tấn công Cảnh Nhược Đông.
Đánh mấy cái, đối phương bất ngờ cúi người, Cảnh Nhược Đông thấy sắp bị đá, nhưng anh không lùi bước, ngược lại anh lập tức khóa chân đối thủ, nhanh chóng đè chặt người đối phương gắt gao khống chế anh ta lại. Cuối cùng, nắm đấm mạnh mẽ sắp nện xuống. Một cú đấm này, cũng có thể đập vỡ đầu đối phương đó.
Ninh Giai Kỳ trợn tròn mắt, khi nắm đấm của anh sắp chạm vào mặt người đàn ông kia, tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng vài giây sau, nắm đấm dừng lại chỉ cách đầu người đàn ông một centimet.
Mọi thứ dừng lại đột ngột.
Cảnh Nhược Đông thả lỏng tay chân, bình tĩnh mà đứng lên “Không đủ tiêu chuẩn.”
Người đàn ông bị ngã xuống đất ngồi dậy “Anh Cảnh này, đó là khi em đánh với anh, nếu là người khác, em sẽ thắng!”
Cảnh Nhược Đông cười lạnh một tiếng, duỗi tay trước mặt anh ta “Đứng lên”.
Người đàn ông mỉm cười, nắm lấy tay anh đứng dậy.
“Tiếp tục luyện tập.” Cảnh Nhược Đông VỖ nhẹ vào vai anh ta “Tập thêm giờ?”
Người đàn ông đó cũng không giận, vẻ mặt nghiêm nghị chào “Tuần lệnh.”
“Cô giáo Ninh.”
Cảnh Nhược Đông hơi nhướng mày giọng nói không nặng không nhẹ mà gọi một tiếng.
Một tiếng gọi này cũng đủ làm Ninh Giai Kỳ xấu hổ muốn chết. Cô còn chưa học được nhiều......cô giáo cái gì chứ.
“Xin cứ tự nhiên.” Cảnh Nhược Đông sau khi nói xong liền đi đến, Ninh Giai Kỳ nghĩ anh sẽ rời đi lại không nghĩ tới anh sẽ đi đến trước mặt cô “Đã dọa cô giáo Ninh sợ rồi?”
Ánh nắng gay gắt, Ninh Giai Kỳ ngước mắt nhìn anh, mắt hơi nheo lại“...Không sợ”
“Vậy tốt rồi.”
"......"
Rõ ràng là nhiều người, tại sao lại hỏi mỗi mình cô.
Mai Như nhìn Cảnh Nhược Đông, sau đó lại nhìn Ninh Giai Kỳ. Chẳng lẽ hai người họ biết nhau? Nhưng nhìn sắc mặt của hai người không giống. Lại nghĩ, Ninh Giai Kỳ chắc chắn sẽ không thể nào quen biết người đàn ông này.
“Tiểu Đản” Cảnh Nhược Đông nhìn sang anh lính đứng bên cạnh Ninh Giai Kỳ “Phối hợp cho tốt.”
“Vâng!”.
Quay chụp chính thức bắt đầu. Bởi vì có Cảnh Nhược Đông ở đây, Ninh Giai Kỳ có chút lúng túng. Ngay sau đó, trong lúc chụp ảnh, cô phải thảo luận với hai người lính đang vật lộn về tư thế và điều chỉnh góc độ sao cho tốt hơn, cho nên cũng bắt đầu nghiêm túc mà quay chụp. Hai mươi phút sau, đổi sang cảnh tiếp theo.
Trên sân huấn luyện còn có dự án người sắt. Dự án người sắt này không phải thứ thường thấy trong mắt của người bình thường, mà là một loạt chướng ngại vật được thiếp lập đặt biệt trong
quân đội. Từ đầu đến cuối, vượt qua tất cả các chướng ngại vật trong thời gian quy định mới được tính là hoàn thành. Hai người lính đã sẵn sàng vào vị trí, cùng phối hợp với máy ảnh Ninh Giai Kỳ và Mai Như ở bên cạnh, chuẩn bị quay chụp.
Dù sao, quân nhân cũng là quân nhân. Hai người họ phải vượt qua chướng ngại vật, nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh. Ninh Giai Kỳ đứng yên, tay giơ máy ảnh lên để quay chụp. Chụp ảnh khi chuyển động, cần phải chụp thật khéo léo. Đôi khi chụp không tốt hoặc ống kính bị mờ, phải làm phiền hai anh lính lại lần nữa vượt qua chướng ngại vật.
Sau hai lần làm lại, Ninh Giai Kỳ nhìn hai anh lính trạc tuổi cô cả người đổ đầy mồ hôi, cô có chút áy náy. Rốt cuộc, cũng đến chướng ngại vật cuối cùng. .
Ở cấp độ này, hai người phải phối hợp với nhau để leo lên tấm sắt được dựng thẳng, sau đó sẽ rơi xuống vũng bùn và bò đến phía đối diện. Ngay khi Ninh Giai Kỳ vừa nhìn thấy vũng bùn, cô nghĩ đến việc dùng độ cao để quay cảnh nước bắn tung toé, nhảy, bay lên và rơi xuống bùn. Tốt nhất là nắm bắt mọi hành động một cách hoàn hảo.
Ninh Giai Kỳ và Mai Như vào vị trí lấy góc tốt “Chuẩn bị, chạy!” .
Hai người lính ngay lập tức leo lên, bọn họ nhanh chóng leo lên đỉnh tấm sắt, cả hai chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng ngay lúc này, Ninh Giai Kỳ cảm thấy ở góc độ này cô sẽ không chụp hiệu ứng tốt được, ở giữa là vũng bùn, cô và Mai Như chỉ có thể đứng bên cạnh, nhưng vị trí hiện giờ không thích hợp. Thật ra, cô có thể hỗ dừng lại, có thể làm lại một lần nữa, nhưng vừa rồi đã lặp lại quá nhiều lần, cô đã cảm thấy rất áy náy. Ninh Giai Kỳ có lẽ bị ấm đầu rồi, cô ngay lập tức nhảy vào vũng bun.
Có điều cô đã đánh giá thấp mặt bùn này, cô không nghĩ mặt bạn sẽ kết dính như vậy, rất khó di chuyển. Sau khi Ninh Giai Kỳ đáp xuống, cô muốn nhấc chân lên nhưng... không nhấc lên được.
Kết quả là, Ninh Giai Kỳ rơi thẳng xuống vũng bùn.
Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng, hai người lính cũng nhảy xuống. Một cơn đau truyền đến mắt cá chân, nhưng Ninh Giai Kỳ không để tâm đến vấn đề này, cô nhanh chóng giơ máy ảnh lên, điều chỉnh vị trí, nhanh tay chụp.
“Tách!Tách!”
Hai anh lính nhảy xuống, nước bùn bắn tung tóe, khuôn mặt Ninh Giai Kỳ phủ đầy bùn. Nhưng máy ảnh trên tay cô được bảo toàn rất ổn, không bị ảnh hưởng đến việc chụp ảnh của cô.
+
“Cô giáo Ninh!?”
“Ninh Giai Kỳ!” Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, giây tiếp theo có ai đó nhảy vào vũng bùn.
Người đàn ông nhảy vào vũng bùn chạy đến chỗ cô, nhưng Ninh Giai Kỳ không có thời gian để ý đến chuyện này. Cô nhanh chóng xem lại những tấm ảnh vừa chụp được, cô hoàn toàn bị cuốn hút vào thế giới riêng “cô đã chụp được những khoảnh khắc đó chưa” vậy.
“Em đang làm cái gì vậy hả!” Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Ninh Giai Kỳ bối rối, nhưng đôi mắt vẫn dính vào ống kính, mắt không rời đi một chút nào.
Cảnh Nhược Đông cắn răng, liền lập tức lấy máy ảnh của cô “Đừng xem nữa, em đi ra.”
Máy ảnh bị người khác lấy đi, Ninh Giai Kỳ ngơ ngác “Ấy, trả lại cho tôi.”
Ngước mắt, lúc này mới phát hiện người đứng bên cạnh không phải là người khác, mà là
Cảnh Nhược Đông. Ninh Giai Kỳ chợt sững người một lúc, lấy mu bàn tay lau mặt “Cải đó....máy ảnh”.
Vết bùn bẩn trên mặt được lau đi, Cảnh Nhược Đông trên cao nhìn xuống, vừa tức giận vừa buồn cười “Rất có năng lực.”
Ninh Giai Kỳ xấu hổ, cô cười nhẹ “Chụp cũng không tồi” .
Cảnh Nhược Đông “Anh không có khen em” Ninh Giai Kỳ “b”
Tình cảnh hiện giờ có một chút xấu hổ, có rất nhiều quân lính nghỉ ngơi ở bên cạnh. Hiện tại đột nhiên xảy ra một chuyện như vậy, rất tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cô giáo Ninh, cô có sao không?” Hai anh lính phối hợp ban nãy đi tới.
Ninh Giai Kỳ xua tay “Không sao đâu, những bức ảnh tôi vừa chụp rất tốt, không cần phải chụp lại”.
“A...cô không sao là tốt rồi.”
Ninh Giai Kỳ mỉm cười, đưa tay xuống bùn để chống đỡ mà đứng lên. Nhưng vừa mới động mắt cá chân liền truyền đến một cơn đau. Sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô lại ngồi xuống.
“Thế nào? Cảnh Nhược Đông nắm lấy cánh
tay cô.
Ninh Giai Kỳ cúi đầu giống như đứa bé đã phạm lỗi vậy “Không có gì....có lẽ chân bị trậc,Ah
Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, hai chân mang theo nước bùn mà bắn lên. Ninh Giai Kỳ cả kinh, cô nhìn Cảnh Nhược Đông ở khoảng cách rất gần.
“.......Em có thể tự đi được.”
Cảnh Nhược Đông dĩ nhiên không quan tâm đến lời nói của cô “Tiểu Đản, cầm máy ảnh, tôi đưa cô ấy đến phòng y tế” .
Cậu lính Tiểu Đản kia nhìn đến sửng sốt, mắt thấy Cảnh Nhược Đông đã đi khá xa mới ấp úng nói“......Vâng”
Trả lời xong, anh ta nhìn người khác “Mới lúc nãy...là phó doanh?”
Người bị hỏi gật gật đầu “Đúng vậy” .
Tiểu Đản xoay người nhìn về phía Mai Như đang đứng ở mép bùn “Cô giáo Mai, Cô giáo Ninh biết phó doanh của chúng tôi sao?”
Lúc này vẻ mặt của Mai Như cũng bị làm cho kinh sợ, vừa rồi cô cũng nhìn thấy, Cảnh Nhược Động vốn dĩ đứng cách xa bọn họ, nhưng sau khi thấy Ninh Giai Kỳ nhảy xuống vũng bùn, anh lập
*
F
1
tức chạy đến.
Mặc dù cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mọi người không cho là vậy.
Mai Như nói “Tôi không biết.”
Tiểu Đản liếc nhìn đồng đội của mình một lần nữa, rồi nói “Phó doanh trông rất lạnh lùng, nhưng thật ra là một người rất tốt.”
Các chiến hữu đồng loạt gật đầu khẳng định “Đó là điều chắc chắn, vì nhân dân mà phục vụ.”
Cảnh Nhược Đông một đường ôm Ninh Giai Kỳ đi đến phòng y tế, trên đường có không ít người tò mò mà đánh giá, Cảnh Nhược Đông mặt không cảm xúc, ngược lại là Ninh Giai Kỳ, nếu trên mặt không có vết bùn che đậy thì xác định chắc chắn mọi người sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô. Cuối cùng cũng đến phòng y tế, Cảnh Nhược Đông buông Ninh Giai Kỳ xuống, bác sĩ quân y đi theo tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngã xuống bùn, bị trặc chân” Cảnh Nhược Đông đem Ninh Giai Kỳ ngồi trên ghế, nói “Chân nào?”
“Trái...”
Cảnh Nhược Đông “Ừ” một tiếng, quỳ gối ngồi xổm xuống, vươn tay muốn cởi giày giúp
Ninh Giai Kỳ.
“Á! Để em tự cởi”.
“Yên lặng” Cảnh Nhược Đông nghiêm túc mà nhìn cô một cái, Ninh Giai Kỳ từ nhỏ đã sợ vẻ mặt này của anh, lập tức im lặng. Cảnh Nhược Đông thấy cô ngoan ngoãn ngồi yên, thật cẩn thận cởi tất giày ra, sau đó vén ống quần của cô lên.
Ninh Giai Kỳ nghe vậy nhẹ giọng nói “Chỗ đó, vị trí rất tốt...”
“Tốt thì sớm phải chuẩn bị một chút, nào có như em đột nhiên nhảy xuống như vậy?” Cảnh. Nhược Đông và nghiêm túc thật sự rất đáng sợ, giọng nói đó, sắc mặt đó, những binh lính ở khu huấn luyện ngoài kia cũng phải đổ mồ hôi lạnh,
+ CD
huống chi là Ninh Giai Kỳ.
“Em, em đột nhiên nghĩ ra, cảm thấy không thể lãng phí cơ hội này” Nói xong, Ninh Giai Kỳ khẽ trộm nhìn anh một cái “Anh đừng tức giận.”
Cảnh Nhược Đông bị cô nhìn như vậy, cơn giận cũng không thể nào bộc phát được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói “Chụp thì chụp, nhớ chú ý an toàn một chút.”
Ninh Giai Kỳ thấy thần sắc anh có vẻ dịu đi, vội vàng nói “Vâng!”.
Bác sĩ đi vào, cầm thuốc bôi cho Ninh Giai Kỳ. Đúng lúc này, cả đoàn nhóm Tiểu Đông Tử nghe tin mà đi đến.
“Ninh Giai Kỳ!”.
Ninh Giai Kỳ nhìn lên liền thấy mọi người cùng đi đến, nhất thời cô cảm thấy rất xấu hổ “Thầy Đông!”
Tiểu Đông Tử nhíu mày “Sao lại bị thương như thế này, cô không sao chứ?”
Ninh Giai Kỳ nói “Không sao không có việc gì, tôi có thể tiếp tục.”
“Em không thể tiếp tục Cảnh Nhược Đông đột nhiên tiếp lời.
Tiểu Đông Tử đã sớm chú ý đến Cảnh Nhược Đông, nghe anh đột nhiên lên tiếng, nhân
tiện nói “Đã làm phiền anh đưa cô ấy đến đây rồi.”
“Không cần, bị thương ở trong doanh trại chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm” .
Cảnh Nhược Đông đứng dậy, cúi đầu nhìn Ninh Giai Kỳ“Tạm thời không được đi lại, nghe rõ không?”
Ngữ khí mệnh lệnh, nhưng trong đó ẩn chứa đầy sự quan tâm thân thuộc, Tiểu Đông Tử, Mai Như và nhóm người trong đoàn dùng ánh mắt quái dị mà nhìn hai người, trong mắt đều là sự nghi hoặc. Mà giờ phút này Ninh Giai Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, cô vẫn luôn lo lắng cái tính khí xấu cùng nghiêm khắc của Tiểu Đông Tử sẽ cảm thấy cô làm chậm trễ công việc, lại không dám làm trái lời Cảnh Nhược Đông, hai mâu thuẫn khiến cô cũng thật rối rắm.
Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn Cảnh Nhược Đông, nhưng người nào đó hoàn toàn lơ đi cô. Không để ý chính là không để ý!
“Ninh Giai Kỳ!” Tiểu Đông Tử đột nhiên nói “Tôi thấy buổi chiều cô nên nghỉ ngơi đi, tôi mới vừa xem những thước phim cô chụp, rất tốt, tiếp theo cũng không còn cảnh chụp nhiều, để tôi đi là được rồi.”
“Thật sao?” Ninh Giai Kỳ vui vẻ nhìn Tiểu
Đông Tử “Ý của thầy là em chụp rất tốt sao?”
“Cũng không tệ” Tiểu Đông Tử nói “Có nhiều tấm rất thích hợp”.
“Cám ơn Thầy Đông!”
“Nhưng tình hình bây giờ....Mai Như, cô cùng Đan Đan hai người dìu cô ấy về ký túc xá đi, cả người dính đầy bùn cũng cần phải tắm rửa.”
“Được.”
Cảnh Nhược Đông thấy Ninh Giai Kỳ có người giúp đỡ, liền rời đi.
Trên đường trở về ký túc xá, Mai Như hỏi “Ninh Giai Kỳ, cô biết vị sĩ quan kia à?”
Ninh Giai Kỳ chưa kịp trả lời lại, nhân viên hậu kỳ Đan Đan ở bên phải dìu cô vẻ mặt hóng chuyện “Đúng vậy đúng vậy, anh ta thế mà lại tự mình đưa cô đi phòng y tế, còn nữa, ngữ khí vừa rồi của anh ta, tôi cảm thấy có chút mờ ám.”
Ninh Giai Kỳ không muốn gây ảnh hưởng gì đến Cảnh Nhược Đông, nhưng đồng nghiệp cũng đã nói như vậy cô cũng không thể nói dối “Có quen.”
Đan Đan “Quả nhiên! Hai người là quan hệ gì vậy"
“Không thân”
“A..."
“Là...hàng xóm”.
Đan Đan “wow, thật là hâm mộ cô quá a..., có hàng xóm soái như vậy”.
Mai Như cười một tiếng Tôi nói mà, cô làm sao có thể quen biết người như vậy được.”
Ngày hôm sau, Ninh Giai Kỳ bởi vì chân bị thường chỉ có thể cùng Đan Đan ở ký túc xá xử lý ảnh chụp ngày hôm qua. Hơn ba giờ chiều, đội nhiếp ảnh thu dọn đồ đạc rời đi. Trên đường Tiểu Đông Tử vừa mở máy tính xem ảnh chụp vừa nói “Ninh Giai Kỳ, trước tiên sẽ đưa cô về trường học.”
Ninh Giai Kỳ “Thầy Đông, tự em có thể trở về."
“Không cần, dù sao cũng tiện đường” Có vẻ lúc này tâm tình Tiểu Đông Tử không tồi “Ngày hôm qua nhóm bọn cô chụp ảnh rất tốt, nhất là hai tấm ảnh ở vũng bùn lầy, kết cấu, sắc thái, màu sắc, ánh sáng.... Tôi rất hài lòng.”
Có thể được Tiểu Đông Tử khen ngợi quả thực so với lên trời còn khó hơn, Ninh Giai Kỳ rất vui mừng, liên tục nói cám ơn.
Mà so với Ninh Giai Kỳ lúc này, Mai Như không may mắn như vậy, suốt đoạn đường cô ta bị mắng cả buổi, cô ta đã theo Tiểu Đông Tử được một khoảng thời gian, hơn nữa thời gian
học chụp ảnh cũng dài hơn Ninh Giai Kỳ, nhưng độ mẫn cảm với ống kính của cô ta vẫn không đạt được yêu cầu của Tiểu Đông Tử. Có lẽ lời nói của Tiểu Đông Tử quá khiêm khắc, bầu không khí trong xe ngưng đọng lại, Ninh Giai Kỳ cũng không dám lộ ra một chút thần sắc vui mừng, sợ Mai Như nhìn thấy sẽ cho rằng cô đang cười nhạo cô ta.
Sau đó, rốt cuộc cũng đến trường học. Chân Ninh Giai Kỳ kỳ thật không quá nghiêm trọng, đi đường cũng không có vấn đề gì. Sắp đến giờ cơm chiều, cô nhận được điện thoại của Tống Đinh Quân.
“Nghe Trương Nhất Manh nói cậu bị thương”
Ninh Giai Kỳ “Chỉ là vết thương nhỏ không quá nghiêm trọng, đừng nghe cô ấy nói bậy” .
“Vậy là tốt rồi.” Tống Đình Quân thở phào một hơi nhẹ nhõm “Thiếu chút nữa đã mang hoa quả đến thăm cậu, cũng may là không sao”.
Ninh Giai Kỳ “Cám ơn”.
Tống Đình Quận “Đang đứng dưới ký túc xá của cậu, tớ còn chưa ăn cơm, cậu không định mời khách à?”.
Từ sau khi Tống Đình Quân thổ lộ với cô, Ninh Giai Kỳ có chút không được tự nhiên, nhưng về sau Tống Đình Quận rất ít khi tìm đến cô. Thế
*
*
*
*
nhưng hôm nay cậu lại đến trường gặp cô, Ninh Giai Kỳ có chút bất ngờ. Ngoài bất ngờ ra còn có chút vui sướng, cô cùng Trương Nhất Manh và Tống Đình Quân cùng nhau lớn lên, hai người bọn họ là bạn tốt của cô, trong lòng cô hết thầy hy Vọng có thể trở về như trước kia.
“Cậu đợi một lát.” Ninh Giai Kỳ vội thay giày, từ ký túc xá đi xuống.
Đã lâu rồi không gặp, Tống Đình Quân có chút thay đổi. Từ sơ trung đến đại học, Ninh Giai Kỳ coi như cũng nhìn Tống Đình Quân lớn lên. Khi còn bé ngũ quan cậu không tệ, hiện giờ trưởng thành rồi khí chất quả thật không tệ.
“Tống Đình Quân.” Ninh Giai Kỳ đi đến VỖ VỖ vai cậu.
Tống Đình Quân đưa mắt nhìn chân cô, sau đó nói “Về sau cẩn thận một chút.”.
“Biết rồi.” Ninh Giai Kỳ cười cười nói “Lần này là ngoài ý muốn” .
Tống Đình Quân lại nhìn cô một cái, vừa muốn mở miệng đã bị Ninh Giai Kỳ ngắt “Được rồi, cậu cũng đừng giống như Manh Manh nói mãi như vậy, tớ đói bụng, cùng đi ăn cơm”
Tống Đình Quân đành phải ngậm miệng, dời đề tài “Cơm thịt nướng ở căn tin trường cậu ngon lắm phải không?”
Ninh Giai Kỳ “Sao cậu biết?”