Nhìn từng chiếc xe hơi hạng sang từ xa đi tới, Tô Úc dõi mắt nhìn người xuống xe, nhưng hết lần đến lần khác đều thở dài thất vọng.
- Tô giám đốc, chị nghĩ xem rốt cuộc tên kia có tới không?
Phương Oánh Oánh đứng bên cạnh nhìn thủ trưởng, cau mày bất bình thay cho nàng.
- Hắn nhất định sẽ đến!
Giọng nói Tô Úc kiên quyết một cách lạ thường.
- Chao ôi... - Phương Oánh Oánh hết chỗ để nói.
Hai đại mỹ nữ đứng chung một chỗ tạo ra một cảnh tượng hiếm có, đám nam nhân ra vào nhà hàng theo bản năng đều liếc nhìn vài lần. Hơn nữa, một trong hai nữ nhân đó rất nổi tiếng, bọn nam nhân mặc kệ là quen hay không quen đều tới bắt chuyện vài câu, coi chuyện được nói chuyện cùng Nữ thần kinh doanh là một vinh hạnh lớn lao. Nếu như bọn học có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng thì đúng là chuyện cầu còn không được, nghe nói Nữ thần kinh doanh đến giờ vẫn còn độc thân, nam nhân nào trong lòng cũng nuôi dưỡng ý tưởng may mắn được lọt vào mắt xanh của nàng. Đáng tiếc Nữ thần hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, nàng chỉ nhìn chăm chăm vào từng chiếc xe dừng lại, sau đó thấy được người xuống xe thì mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng thấy rõ.
Bọn nam nhân ai cũng thấy được là nàng không để ý tới bọn họ, từng người từng người một đều ngượng ngùng rời đi. Trong lòng bọn họ bắt đầu nguyền rủa kẻ nào phách lối đến như vậy, không ngờ lại có thể phiền đến Nữ thần tự mình ra đón, thật sự không thể tha thứ cho hắn!
Tô Úc cũng không có tí hảo cảm nào đối với đám nam nhân luôn ra vẻ cao cao tại thượng này. Nếu không phải vì trong thương trường luôn phải duy trì quan hệ hợp tác thì nàng đã lạnh lùng đuổi cả đám đi rồi, chứ không giống như bây giờ phải bày ra vẻ mặt tươi cười giả tạo để đối phó. May là bọn họ biết điều, biết được nàng đang đợi người cuối cùng cũng rời đi.
Tô Úc trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Từ xa một chiếc xe taxi chạy về hướng này. Dù biết không có bao nhiêu hy vọng, ông chủ sao có thể ngồi trên chiếc xe như vậy đi đến? Nhưng Tô Úc không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, mắt nàng chăm chú tập trung vào chiếc taxi dừng trước mặt.
Đột nhiên, trong lòng nàng run lên, cửa xe còn chưa mở nhưng nàng đã thấy được trong xe hình bóng vừa quen vừa lạ kia, nàng bước nhanh ra nghênh đón. Phương Oánh Oánh bên cạnh không biết là chuyện gì, nhưng cũng dứt khoát bước theo sau thủ trưởng.
Từ trong xe có ba người bước xuống, một nam nhân trẻ tuổi trông gầy gò ốm yếu, hai cô gái xinh đẹp tràn đầy sức sống.
- Xin chào!
Hướng Nhật tiến tới bắt chuyện với cô gái đã chờ mình đến mòn mỏi con mắt này, tiện thể liếc mắt nhìn cô nàng đứng phía sau. Đó là một đại mỹ nữ ngực to, mặc trang phục văn phòng, ngực như hai ngọn núi muốn xé áo chui ra. Cô nàng hẳn là thư ký đã nói chuyện điện thoại với hắn lần trước, chỉ không ngờ cô nàng lại sở hữu cái vòng số một lớn như vậy, áng chừng cũng phải size 36DD chớ chẳng chơi. Ở cái quốc gia nổi tiếng với những mỹ nhân nhỏ nhắn đáng yêu này, rõ ràng kích cỡ như thế cực kỳ hiếm, đương nhiên, không kể đến một ít nữ nhân bơm ngực.
- Ông chủ!!!
Tô Úc nhìn hai cô gái bên cạnh hắn, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
- Hình như cô đã sớm biết thân phận của ta?
Hướng Nhật phát hiện trong mắt đối phương không có chút kinh ngạc nào, trong lòng không khỏi có chút tò mò. Dù gì lần trước hai người đã từng gặp thoáng qua trong thang máy, bây giờ đối phương phải cảm thấy kinh ngạc mới đúng. Điều này hiển nhiên khác xa so với tưởng tượng của hắn.
- Ông chủ lần trước lại công ty tìm tôi, tiếc là lúc đó tôi đang bận họp, sau lại...
Tô Úc không chút giấu giếm đem nguyên nhân vì sao nàng đoán ra hắn là ông chủ nói rõ, cuối cùng còn mong hắn bỏ qua việc mình tự ý điều tra thân phận của hắn mà không được phép.
- Không sao đâu!
Hướng Nhật vốn cũng không hy vọng giấu việc này được lâu, nhìn mỹ nữ đang có chút sợ, an ủi nói:
- Cô cũng không làm gì sai, ta sao lại trách cô chứ? Với lại...
Đột nhiên hắn cảm thấy cánh tay tê dại, phát hiện ra bàn tay nhỏ bé của Sở đại tiểu thư đang nằm tại chỗ truyền đến cơn đau.
- Chị là Tô Úc phải không? Em đã từng thấy chị trên TV!
Sở Sở trừng mắt nhìn lưu manh bên cạnh, hiển nhiên là rất bất mãn với việc hắn giấu giếm mình đến đây hẹn gặp mỹ nữ. Nếu không phải mình nằng nặc đòi đi theo thì cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Uy hiếp từ nữ nhân trưởng thành xinh đẹp trước mắt quả thật rất lớn, chẳng những đẹp không thua kém gì mình còn có một loại khí chất khiến người khác nhịn không được muốn thân cận và che chở. Nguy hiểm hơn là mỹ nữ đứng phía sau nàng ta, nhìn sơ qua đã thấy cái... kia rất rất to. Trời ạ, sao có thể to như vậy chứ? Có để cho người khác sống nữa không? Nghĩ tới đây, Sở Sở bắt đầu đố kỵ.
- Em là?
Tô Úc lúng túng nhìn cô gái xinh đẹp chưa từng quen biết trước mặt.
- Em là Sở Sở, ư... là người yêu của hắn.
Nói xong, nàng thẹn thùng nhìn thoáng qua lưu manh.
Tô Úc trong lòng không hiểu sao chợt cảm thấy mất mát, gắng gượng cười:
- Thì ra là... người yêu của ông chủ. Xin chào, chị là Tô Úc, là người làm công cho ông chủ.
- Ông chủ?
Sở Sở lúc mới nghe cách xưng hô này còn tưởng là nghe nhầm, nhưng bây giờ hai tiếng 'ông chủ' rõ ràng lọt vào tai nàng, chắc chắn không thể sai được. Cô nàng quay đầu nguýt lưu manh một cái sắc lẻm, khiến cho lông tóc toàn thân hắn dựng đứng. Hướng Nhật vội vàng ho nhẹ, đánh trống lảng:
- Chúng ta có phải nên vào trước rồi nói không? Sáng dậy chưa có ăn gì, cái bụng cũng thấy đói rồi.
- Vậy thì vào thôi!
Sở Sở cười ngọt ngào, sau đó giọng nhỏ như muỗi chỉ đủ cho hai người nghe giận dữ nói với lưu manh:
- Trở về nhà sẽ tính sổ với anh!
Đối với cái tên lưu manh chỗ nào cũng che giấu đầy bí mật như thế, Sở đại tiểu thư trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng lúc này còn có người ngoài nên không tiện phát tác hạch tội hắn.
Hướng Nhật chỉ còn biết sờ sờ mũi, trong lúc vô tình liếc qua nữ đồ đệ, cô nàng từ lúc xuống xe tới giờ không nói một tiếng nào, thấy nàng đang nhìn mình ánh mắt u oán, hắn từ đáy lòng khẽ run lên, vội vượt lên đầu đi vào nhà hàng. Còn lại mấy nữ nhân nhìn nhau, đều nhận ra trong mắt đối phương đang che giấu ít nhiều ẩn tình khác thường, không ai nói gì rồi cũng đi theo vào nhà hàng.
Tô Úc sớm đã đặt bàn, mặc dù có nhiều hơn hai người so với dự tính, nhưng nhà hàng được xem là năm sao cũng không sai, dù có thêm vài người nữa cũng thừa chỗ để ngồi.
Mấy nữ nhân đều khiêm nhường không chịu gọi món ăn, đẩy tới đẩy lui cuối cùng đẩy tới nam nhân duy nhất trong bàn, lưu manh khách sáo một lúc rồi cũng gọi đồ ăn. Trong lúc chờ đồ ăn, mấy nữ nhân bắt đầu nói chuyện về đề tài dinh dưỡng, nhưng Hướng Nhật để ý thấy, đa số đều là hai người Sở đại tiểu thư và Tô mỹ nữ nói chuyện với nhau. Lưu manh hiểu rõ tính cách trầm mặc ít nói của nữ đồ đệ, việc nàng rất ít khi mở miệng cũng tương đối bình thường. Nhưng mà người đẹp ngực to bên cạnh mỗi khi cô nàng được hỏi về thói quen ẩm thực, ngoại trừ 'ừ,à,hả' vài tiếng thì tịnh không nói thêm tiếng nào, điều này làm cho Hướng Nhật rất ngạc nhiên. Căn cứ vào lần nói chuyện điện thoại trước, đối phương phải là người tương đối cởi mở, nhưng bây giờ sự thật cho thấy lại hoàn toàn khác biệt. Vẻ mặt nàng ta lúc nhìn Sở Sở dường như luôn mang theo chút địch ý, mỗi khi Sở Sở hỏi nàng ta vấn đề gì thì đều miễn cưỡng trả lời qua loa trong bộ mặt không có chút cảm tình.
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn được đưa lên. Bởi vì đây coi như là bữa sáng nên Hướng Nhật chọn đều là những món tương đối thanh đạm, mấy nữ nhân chắc cũng không muốn ăn các món chứa nhiều dầu mỡ.
Lưu manh thuộc dân ăn to nói lớn, ăn tương đối nhanh cho nên khi hắn chén đầy một bụng thì mấy nữ nhân vẫn còn đang ăn.
- Tô Úc, chuyện đó giải quyết thế nào rồi?
Nhàm chán không có việc gì để làm, Hướng Nhật mới hỏi đến tình hình xử lý vấn đề công ty bị thu mua.
- Tốt lắm rồi, đều là nhờ Oánh Oánh trợ giúp.
Tô Úc nói xong, nhìn thoáng qua cô nàng thư ký bên cạnh đang cắm cúi giải quyết thức ăn.
- Không có gì, đây là việc tôi phải làm.
Phương Oánh Oánh khuôn mặt vẫn lạnh lùng, dù đối mặt với ông chủ thực sự đứng phía sau màn khuôn mặt nàng vẫn không thay đổi. Trong lòng nàng sớm đã xem lưu manh là một gã 'nhị thế tổ', vốn nghe Tô giám đốc luôn miệng nhắc tới hắn, tưởng hắn là một người đáng mặt nam nhân, nhưng khi gặp mặt rồi thì lại thấy thất vọng. Trước không nói đến chuyện hắn ngồi taxi đi đến đã làm cho người ta cảm thấy có cái gì đó vô cùng dối trá, rồi nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp đi theo hắn cũng biết hắn là cái loại hoa hoa công tử. Mặc dù chỉ một người trong đó tự giới thiệu là người yêu hắn, nhưng ánh mắt người kia nhìn hắn bao hàm ý tứ gì thì người mù cũng có thể nhận ra vài phần. Loại công tử sa đọa trong tình cảm này vừa vặn đúng là thứ mà Phương Oánh Oánh ghét nhất, hơn nữa ánh mắt vừa rồi của hắn nhìn vào vòng số một kiêu ngạo của mình so với nam nhân khác còn mãnh liệt dâm dật hơn nhiều, điều này càng làm cho nàng khẳng định đối phương là loại cậu ấm có tiền thích đùa giỡn tình cảm con gái. Nói không chừng hắn bỏ vốn ra trợ giúp thủ trưởng là do nhìn trúng sắc đẹp của nàng, mà mấy năm qua không cùng nàng gặp mặt hiển nhiên là thủ đoạn dục cầm cố túng (muốn bắt phải thả). Phải nói rằng kế hoạch của hắn đúng là rất thành công. Bây giờ từ miệng thủ trưởng lúc nào cũng nhắc đến hắn, rõ ràng là đã rơi vào trong cái bẫy ái tình mà tên "nhị thế tổ" này xếp đặt. Bắt đầu từ lúc này, Phương Oánh Oánh tự nhắc nhở chính mình, nhất định không thể để thủ trưởng, người có đại ân với mình, lọt vào bàn tay ma quỷ của đối phương.
- Phương tiểu thư khiêm tốn rồi.
Hướng Nhật hiểu rất rõ Tô Úc không phải dạng nữ nhân thích ba hoa, nàng đã nói nhờ có người nào hỗ trợ thì chắc chắn vì vai trò của người đó không thể thay thế. Lưu manh thâm trầm ngắm nhìn cô nàng thư ký sắc mặt lạnh lùng sở hữu hai ngọn núi sừng sững cao ngất kia, không thể ngờ được đối phương chẳng những xinh đẹp, ngực to mà ngay cả đầu óc cũng thông minh như vậy.
Không biết kẻ nào nói mỹ nữ ngực to là ngốc nghếch nhỉ? Chẳng có một chút căn cứ khoa học nào, chuyện xảy ra ngay trước mắt đây mới là sự thật. Mà ngực của Tô mỹ nữ cũng không nhỏ, nếu nói nàng ta ngốc nghếch thì công ty mà nàng ta kinh doanh sớm đã đóng cửa rồi.
Đang còn suy nghĩ xem có nên viết một bài luận văn phản bác luận cứ 'nữ nhân ngực to là ngốc nghếch', rồi ảo tưởng không chừng nếu làm được vậy biết đâu các mỹ nữ ngực to đều sẽ nhìn mình thập phần kính trọng? Nói không chừng còn có thể chủ động nhảy vào lòng mình nữa chứ chẳng chơi. Lưu manh chìm đắm trong tưởng tượng, hoàn toàn không để ý tới việc hắn đã nhìn bộ ngực vĩ đại của mỹ nữ lạnh lùng được một lúc rất lâu. Đối phương cau mặt hắng giọng, nhưng lại không tiện phát tác.
Sở Sở trên trán gân xanh nổi lên, cửu âm bạch cốt trảo hung hăng đánh vào hông lưu manh.
Một giọng nói từ xa truyền đến:
- Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.
Hướng Nhật quay đầu lại, bắt gặp một gã thanh niên mặc âu phục đi giầy da đang ôm một mỹ nữ trong trang phục thanh nhã đi về hướng mình. Nhìn mỹ nữ dường như có vẻ giãy ra, nhưng tên thanh niên cũng không để ý, vẫn ôm chặt nàng như trước. Trong lòng lưu manh cực kỳ khó chịu, tại sao mỗi lần đi dùng bữa đều gặp phải chuyện làm ăn uống mất ngon, hơn nữa kẻ làm phiền phần lớn đều là loại 'nhị thế tổ' thiếu não như vậy?
- Lại là tên đó.
Phương Oánh Oánh nói, giọng nói thập phần chán ghét.
- Cô biết hắn?
Lưu manh tưởng hắn đến vì mỹ nữ ngực to này, có phải là người theo đuổi nàng ta chăng?
- Lần trước kẻ muốn mua lại công ty chính là hắn.
Lời nói lạnh lùng mang vẻ chế giễu, Phương Oánh Oánh quay đầu đi, hai tên này đều cùng là một loại người, nàng đối với ai cũng không muốn nói chuyện.
Hướng Nhật đẩy đẩy mắt kính, thấy thanh niên kia dần đi tới, vẻ mặt có vẻ cân nhắc điều gì.
Bình luận facebook