- Cậu là sư phụ của Thanh Thanh à?
Thạch Trung Chính khẽ nhíu mày, gã trai trước mặt ông dường như còn quá trẻ, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn con gái mình.
- Đúng vậy! Thạch thị trưởng, ngày hôm qua thật cảm ơn ông ra tay giúp đỡ.
Tuy hắn thật sự không cam lòng, nhưng vẫn phải giả bộ tỏ ra thành khẩn.
- Cậu cảm ơn nhầm người rồi, nếu Thanh Thanh không nói tôi cũng chẳng biết cậu là ai.
Thạch Trung Chính điềm nhiên rút một điếu thuốc ra ngậm ở miệng đầy vẻ hưởng thụ, tuyệt nhiên không thèm để ý đến những người xung quanh.
- Mặc dù như thế, nhưng dù sao vẫn là ông đã giúp tôi!
Rõ ràng những lời của Thạch Trung Chính cố ý xem thường hắn, làm cho hắn rất khó chịu. Hướng Nhật rất muốn nện cho lão già một trận ra trò, nhưng chợt thấy đồ đệ đáng yêu bên cạnh nháy mắt nhìn mình một cái nên hắn không thể nào làm cái việc tổn hại đến hình ảnh của mình được.
- Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Thạch Trung Chính không muốn dây dưa ở cái chuyện đó thêm nữa, phun ra một ngụm khói hình chữ 'O' rồi chậm rãi hỏi.
- Đại khái là gần… hai mươi!
Hướng Nhật có chút bực mình trả lời. Móa! Chẳng khác nào thẩm vấn phạm nhân. Hướng Nhật có cảm giác như là đang ngồi đối diện với cô nàng họ Thiết sắt đá trong căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp ở sở cảnh sát, nhưng lần trước là người đẹp hỏi hắn, còn lần này là một lão già, hai người không thể coi như nhau được!
- Đại khái?
Thạch Trung Chính ánh mắt thoáng lửa giận. Dù gì trong suốt mười năm trời cũng chưa từng có ai nói năng với ‘ngài Thị trưởng’ với cái giọng điệu như vậy, ông khẽ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp:
- Nói thế nghĩa là cậu vẫn chưa được hai mươi, vẫn còn kém Thanh Thanh một tuổi.
- Chẳng lẽ ông cảm thấy tôi không có tư cách làm sư phụ của Thanh Thanh?
Hướng Nhật cười khẩy đáp lời.
- Sư phụ!
Thanh Thanh nhỏ giọng kêu, nàng nhanh chóng nhận ra không khí có vẻ hơi ‘ngột ngạt’ giữa hai người.
- Anh bạn trẻ lá gan thật không nhỏ!
Thạch Trung Chính rít một hơi thuốc dài rồi dụi dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn, đủ biết ông ta đang phẫn nộ mức nào.
- Thị trưởng quá khen rồi, thực ra gan của tôi rất nhỏ, chỉ lớn gấp đôi của ông thôi
Hiển nhiên nếu mọi việc đổ bể Hướng Nhật cũng chẳng có vấn đề gì cả, đừng tưởng là mới giúp người ta được một chút đã tự nâng mình thành đại ân nhân, nếu ông hiếp người quá đáng thì ta sẽ nói cái sự thật kia ra… hắc hắc cũng chẳng biết ai mới là ân nhân của ai.
- Ngươi!
- Mọi người lại ăn dưa hấu đi, dưa mới bổ xong nè.
Đúng lúc hai người đàn ông có vẻ không còn nhẫn nhịn nhau được nữa, chuẩn bị xảy ra khẩu chiến thì một giọng nói yêu kiều vang lên ngay lập tức dập tắt tất cả. Chỉ thấy một người phụ nữ thành thục xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn xuất hiện trên tay bưng một đĩa dưa hấu.
- Mẹ!
Thạch Thanh kêu lên rồi chạy đến giúp bà bưng lấy đĩa dưa.
- Thanh nhi!
Người mẹ dịu dàng vuốt ve mái tóc dài óng ả của Thạch Thanh rồi đưa đĩa dưa cho nàng.
- Sư phụ, mời người dùng dưa ạ!
Thạch Thanh cầm lấy miếng lớn nhất đưa cho Hướng Nhật.
- Đồ đệ quả thật giỏi quá đi!
Hướng Nhật đắc ý mắt liếc xéo bố già đổi lấy một tiếng hừ lạnh, song hắn cũng chẳng để ý tới, vội đặt miếng dưa xuống rồi nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp. Hắn đứng lên rồi khom người khoanh tay chào:
- Cô chính là mẹ của Tiểu Thanh sao? Đã từng nghe Tiểu Thanh nói cô chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian, đẹp như hoa anh đào trên núi Phú Sĩ, nhưng gặp rồi mới biết là Tiểu Thanh vẫn chưa lột tả hết vẻ đẹp của cô, hoa anh đào trên núi Phú Sĩ kia chắc cũng ‘ganh’ vì thua sút cô nhiều lắm!
- Hướng tiên sinh quả thực quá khách khí rồi, ta có thể như lời tiên sinh nói được sao?
Người phụ nữ cười ngọt ngào, đưa bàn tay trắng nõn khẽ nắm lấy tay hắn rồi buông ra ngay.
Thạch Thanh ngồi bên mặt mũi đỏ dừ, nàng đâu có nói gì như sư phụ vừa nói, sư phụ sao lại lợi dụng danh nghĩa của nàng mà tâng bốc mẹ như vậy chứ? Việc này xem ra không ổn, mà nhìn gương mặt mẹ thì dường như đang rất cao hứng.
- Đâu phải chỉ có thế, chỉ sợ tất cả hoa trên núi kia còn thua bàn tay của cô!
Hắn trổ tài nịnh đầm của mình, đây đúng là khả năng trời cho của lưu manh.
- Cháu quá khen cô rồi!
Mẹ Thạch Thanh tươi cười quả là đang rất vui. Sau khi nói xong thì hai tay vòng lại trịnh trọng vái hắn một cái:
- Cảm ơn Hướng tiên sinh đã chiếu cố cho Thanh nhi ở trường học, cô cũng thường nghe con bé nói về cháu, nó nói rằng cháu rất khôi hài, hơn nữa còn có khả năng một mình đánh bại hàng trăm người, quả thật quá lợi hại, nhìn bề ngoài thật không thể nào biết… à mà quên chưa giới thiệu, cô là Thạch Mỹ Na Tử, sau này Thanh nhi nhờ cháu chiếu cố cho!
- Tất nhiên, tất nhiên rồi!
Hướng Nhật vội vàng khoát tay:
- Cũng là do sự dạy dỗ của cô, nếu không làm sao cháu có được một đồ đệ tốt đến vậy.
- Mỹ Na Tử, cơm trưa em đã chuẩn bị xong chưa?
Thạch Trung Chính thấy bà xã cùng tên nam nhân xa lạ kia nói chuyện cao hứng như vậy, dù biết hắn ta chỉ là một tên nhóc không có uy hiếp gì tới tình cảm của mình nhưng cũng không khỏi có phần ghen ghét.
- A, vẫn còn thiếu món cá, anh đợi chút em đi làm ngay!
Thạch Mỹ Na Tử vội vã xoay người chạy xuống bếp, đến cửa phòng đột nhiên quay lại nói:
- Hướng tiên sinh, trưa nay mời cháu ở lại dùng bữa, thưởng thức tài nghệ làm sushi của cô.
- Dạ vâng!
Hướng Nhật dùng tiếng Nhật lớn tiếng trả lời. Đối phó với nữ nhân hắn quả thật có kinh nghiệm đầy mình, từ những gì nghe được từ nàng đồ đệ có thể suy đoán ông già nàng rất ghét văn hóa Nhật Bản, nếu không cũng không thể nào không cho nàng học tiếng Nhật, nhưng lại căn cứ vào cung cách nói chuyện cùng lời ăn tiếng nói của mẹ nàng, hiển nhiên là mẹ nàng không thể quên được nguồn cội của mình. Chắc có lẽ do áp lực từ ông chồng, không chừng đã lâu chưa từng nghe qua ‘ngôn ngữ quê nhà’, nên hắn quyết định tung ra một ‘đòn phủ đầu’ này để mong có được thu hoạch lớn.
Quả nhiên Thạch Mỹ Na Tử đi vào bếp để lại tràng cười vui vẻ lảnh lót như chuông bạc, nàng đối với gã có thể là ‘con rể’ tương lai này cực kỳ hài lòng.
- Thanh Thanh, mẹ con chỉ có một mình lo công việc bếp núc bừa bộn, con vào xem có giúp mẹ được gì không?
Thạch Trung Chính tìm cách đẩy con gái đi chỗ khác.
- Vâng, thưa ba!
Thạch Thanh dù vẫn chưa hiểu sao hôm nay ba mình muốn mình phụ việc bếp núc, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp ứng.
- Lão già, có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra đi.
Hướng Nhật thấy đồ đệ đã đi vào bếp cũng không cần ăn nói giữ lời nữa, hắn nhàn nhã ngả người dựa vào ghế sa lông.
- Anh bạn trẻ, nếu muốn theo đuổi con gái ta thì cũng nên tôn trọng ta một chút!
Thạch Trung Chính châm thêm một điếu thuốc.
- Ông dựa vào cái gì mà nói ta theo đuổi con gái ông?
Hướng Nhật tự nhiên như đang ở nhà bốc một miếng dưa nhét vào miệng.
- Chẳng lẽ lại không đúng sao? - Thạch Trung Chính hỏi vặn lại.
- Nếu đúng là vậy thì có vấn đề gì? Tôi cũng đâu phải theo đuổi ông, có cần phải khách khí với ông không? Hơn nữa tôi ghét nhất là loại người cao ngạo, lúc nào cũng coi người khác là nhỏ nhoi thấp kém.
Hướng Nhất vừa nhai vừa nói.
- Sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn thôi, anh bạn trẻ, ngàn lần đừng nên ép ta nổi giận.
Thạch Trung Chính trán nổi gân xanh, hai nắm tay run run nắm chặt lại, mất một hồi mới lấy lại được bình tĩnh:
- Ta đã tìm hiểu tư liệu về cậu, cậu vốn xuất thân ở đảo số 5 phần lớn đều là nông dân, cha mẹ cậu cũng chỉ là công nhân ở một xí nghiệp nhỏ… nói chung hoàn cảnh của cậu cũng sạch sẽ, chưa từng phạm phải tiền án tiền sự gì.
- Ông nói vậy là có ý gì, ông có tư cách gì cho mình cái quyền nói thế?
Hướng Nhật hận không thể cho lão già một đấm cho rụng vài cái răng.
- Đương nhiên không, ta chỉ kiểm tra xem cậu có tư cách làm ‘con rể’ của ta không thôi. Nói thật, cũng lâu rồi Thanh Thanh mới đem một người về giới thiệu, nếu không hôm nay ta gọi cậu đến đây làm gì? Nhưng cậu cũng đừng quá đắc ý, những kẻ muốn làm rể nhà ta cũng không phải ít, thực lực mỗi người bọn họ đều hơn cậu hàng vạn lần, tối quan trọng là ta vẫn có quyền lựa chọn nhân tuyển.
Thạch Trung Chính chậm rãi nói.
- Bây giờ là thời đại nào rồi, sao ông vẫn còn muốn cưỡng ép hôn nhân?
Hướng Nhật cảm thấy buồn cười, lão già này không phải là yêu bản thân mình thái quá chứ? Tự cho con gái mình là ‘hòn vàng cục ngọc’ người người thèm muốn sao?
- Cậu muốn nói sao cũng được, chuyện của con gái ta thì chính ta phải tự làm chủ.
Thạch Trung Chính tuyên bố thẳng thừng.
- Thật khó ngửi hơn rắm chó! - Hướng Nhật khinh miệt nhìn nhìn nói.
- Ngươi nói gì! - Thạch Trung Chính bị lời hắn nói làm cho kích động.
- Đừng làm ra vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người như vậy!
Hướng Nhật bình thản nói.
- Miệng lưỡi lợi hại cũng không phải là tốt đâu!
Thạch Trung Chính ra vẻ uy hiếp.
- À lão già, cho hỏi một câu, cái… hồ sơ 5.18 ông đã xử lý ổn thỏa chưa?
Hướng Nhật bất ngờ hỏi một câu không đâu vào đâu.
- Hồ sơ 5.18? Ngươi, thật ra ngươi là ai?
Thạch Trung Chính sắc mặt biến đổi trở nên hoảng hốt bật người đứng dậy. Câu chuyện này chỉ riêng hai người trong cuộc biết, ngoài ông ra còn ‘một người’ thần bí khác.
- Đứa con nít cho người lớn uống nước tiểu.
Hướng Nhật lại thần thần bí bí thốt lên một câu.
- Chính là mày!
Con mắt Thạch Trung Chính thoáng lóe sáng rồi tắt ngấm, ông chậm rãi ngồi xuống nói:
- Nghĩ không ra là ngươi còn trẻ tới vậy, mấy năm trước chưa tới mười lăm tuổi mà đã độc ác thế.
- Quá khen, quá khen.
Hướng Nhật được nước lấn tới:
- Vậy chuyện Tiểu Thanh thì…
Thạch Trung Chính không đợi hắn nói hết lời, lập tức cắt ngang:
- Mặc dù lần kia là ta nợ ngươi một món nhân tình, nhưng hôn sự của Tiểu Thanh ta không thể tự tiện làm chủ, phải chính nó nguyện ý mới được.
Ặc! Sao chóng quên thế, mới vừa nói ta đây có đủ quyền lực để chọn ‘con rể’ cơ mà. Hướng Nhật quyết định kích lão già thêm một phát:
- Tôi nghĩ ông có chút hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi một câu, ông nghĩ sao về chuyện ‘ăn cơm trước kẻng’ của thanh niên thời đại bây giờ?
Bình luận facebook