Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401-405
Edit: Vasterel
Chương 401: Quy củ của nơi này
Thành thật mà nói, Trình Uyên là lần đầu tiên đến
chỗ như thế.
Trong lòng phải có phản kháng và sợ hãi.
Đúng vậy, Trình Uyên sợ hãi chính là hoàn cảnh,
mà không phải sợ con người.
Nghe được một người đàn ông hung hãn bốn
mươi tuổi nổi giận quát, Trình Uyên nheo mắt lại,
chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa quát
mình.
Khoảng bốn mươi tuổi, lông mày rất đậm, một nốt
ruồi duyên trên khóe miệng, và các nét mặt của hắn
ta trông rất đẹp khi được tháo rời chúng, nhưng
không biết tại sao, khi chúng ghép lại với nhau
chúng trở nên xấu xí vô cùng.
"Cmm, ngươi không phục có phải không?”
Nhìn thấy Trình Uyên không những không nhúc
nhích, còn dùng ánh mắt nhìn hắn, làm cho người
đàn ông xấu xí này cảm giác như bị khiêu khích.
Edit: Vasterel
Khiến hắn không khỏi tức giận nói: "Xem ra ngươi
thật sự không ý thức ra được nơi này là nời nào. Nói
cho ngươi biết, khi ngươi tới đây, cho dù là rồng
cũng phải cuộn tròn lại, hổ cũng phải nằm xuống
chân ta, Lão Tử chính là lão đại của phòng ngục này.
"
"mau, lôi hắn qua đây cho tao."
Ngay khi giọng nói của người đàn ông xấu xí vang
lên, ba bốn tù nhân trẻ tuổi đứng dậy, đi tới chỗ
Trình Uyên.
Một trong số đó có một người như khỉ gầy gò, gầy
hơn nhiều so với Trình Uyên, túm lấy cổ áo Trình
Uyên, cưỡng chế kéo Trình Uyên đến người đàn ông
xấu xí.
Vốn dĩ Trình Uyên không có ý định gây chuyện,
nghĩ đến khi tới đây, anh cố gắng hết sức tạo quan
hệ tốt với những người ở đây.
Nhưng mà, anh không muốn gây rối với người
khác, nhưng lại có người khác muốn gây rối với anh.
Edit: Vasterel
Trình Uyên chưa bao giờ nghĩ tới nơi này thật
giống như trên TV, và thực sự có những trường hợp
tù nhân mới vào là phải bị xử lý theo quy cũ.
Ba bốn tên tù nhân lôi kéo đè Trình Uyên đến
trước người đàn ông xấu xí, sau đó thả tay ra.
Trình Uyên vừa định ngẩng đầu thì bị một bàn
chân to dẫm lên đầu.
Nam nhân xấu xí ngồi ở trên giường, lấy chân trần
giẫm lên đầu Trình Uyên, dùng ngón tay chỉ vào mặt
Trình Uyên nói: "tiểu tử thúi có phải ngươi đã nghe
nói qua bên trong này phải không? Bằng không
ngươi cũng không thể biết được, vào một cái đã nói
rằng ngươi giết người, như vậy người khác sẽ kiêng
kị ngươi sao, nhưng mà tiểu tử nhà ngươi cũng bốc
phét hơi lớn đấy. "
"Giết vài người, ngươi nghĩ mình là Thanos sao?"
"đùa vậy không thông minh chút nào?"
"Được rồi, hôm nay sẽ cho ngươi mở mang kiến
thức quy cũ nơi này."
Edit: Vasterel
Bàn chân to của người đàn ông xấu xí này bốc mùi
tanh nồng nặc, xung quanh mắt cá còn dính một lớp
bùn đen dày đặc, không biết đã trải qua bao nhiêu
nắng gió, lớp bùn đã thành vảy cá.
Trình Uyên nằm dưới mặt đất, mặt áp vào sàn
nhà lạnh lẽo,cộng mùi hôi tanh phả vào trên mặt.
Lần này, anh thật sự rất tức giận.
Chậm rãi ngẩng đầu, cho dù đang bị đạp bởi chân
của người đàn ông xấu xí này nhưng anh vẫn đẩy
lên được.
“Quy củ ở đây là gì?” Khóe miệng nhếch mép,
Trình Uyên hỏi người đàn ông xấu xí này.
Thực lực của Trình Uyên làm cho người đàn ông
xấu xí có chút kinh ngạc, nhưng khi có người ngẩng
đầu nhấc chân lên, hắn liền tức giận không kém, vẫn
cảm thấy Trình Uyên đang khiêu khích mình.
Edit: Vasterel
“Quy củ ở đây?” Người đàn ông xấu xí chế nhạo
“Quy củ ở đây chính là Lão Tử. Nếu ngươi không
tuân theo Lão Tử, ngươi liền bị trừng phạt!”
“Không!” Trình Uyên cười nói: “Quy củ vậy không
tốt, phải thay đổi lại.”
“Hả?” Nghe vậy, người đàn ông xấu xí kia sửng
sốt, đồng thời ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt của
Trình Uyên, trong lòng sững sờ, sau lưng chợt cảm
thấy ớn lạnh.
Trình Uyên không có bất kỳ chút chiến đấu nào,
đối với một cao thủ như Bạch Long thì không nói
làm gì, nhưng mà với bình thường.
Anh ấy giống như một con dã thú!
"Oh!"
Anh đột ngột bò dậy và lật ngược người đàn ông
xấu xí này, rồi lập tức nhảy vọt cưỡi lên trên người
đàn ông xấu xí này,và ra sức đấm.
Edit: Vasterel
Vì anh là một kẻ giết người, anh đã bị xiềng chân
và còng tay, nhưng cho dù là vậy, điều đó vẫn là quá
đủ để đánh bại một người bình thường, đủ xài.
"A ...A !" Người đàn ông xấu xí đột nhiên bị kêu
gào,rồi cũng la lớn nói "có ai không, đánh hắn cho
tao! Đánh chết hắn đi!"
Nghe thấy tiếng hét của người đàn ông xấu xí,
một đám người vừa mới choáng váng cuối cùng
cũng hoàn hồn lại, vì vậy tất cả đều đứng dậy từ
trên dãi ghế chạy tới.
Sau đó Trình Uyên bị đạp ngã lăn ra.
Anh liền ăn ngay quyền cước vô người.
Trình Uyên bị thương lúc trước bị những người
này đánh nữa, đau đớn lại tái phát, và trong cơn
đau bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
" Đánh hắn, đánh chết hắn!"
"Đánh hắn!"
Edit: Vasterel
Một đám người giống như Trình Uyên đã giết cha
mình, trong lúc hét lên với biểu cảm như xúi giục ai
đó, vừa hướng Trình Uyên đấm đá không ngừng.
Lúc này, người đàn ông xấu xí cũng dịu đi, từ trên
giường ngồi dậy, sờ sờ khóe miệng bị Trình Uyên
đánh một cái, tức giận nói: "CMN, Lão Tử sẽ đánh
ngươi tàn phế!"
Hắn ta vừa nói vừa vội chạy đến và hét lên "Tất cả
tránh ra ,để Lão Tử."
Lúc này, Trình Uyên cũng coi như thong thả lấy lại
sức.
Khi đám đông "xúm xịt" giải tán, Trình Uyên mỉm
cười khi nhìn thấy người đàn ông xấu xí lao tới.
Người đàn ông xấu xí vốn tưởng rằng lúc này
Trình Uyên phải ôm đầu bị đánh nên không còn sức
lực chống trả, nhưng khi đám người giải tán, liền
nhìn thấy một khuôn mặt đang hướng về phía mình
nở nụ cười toe toét.
Người đàn ông xấu xí bỗng có dự cảm chẳng lành.
Edit: Vasterel
Nhưng mà, người ta đã vội vàng xông tới rồi, chân
còn nhấc lên nữa, nếu không đạp xuống, nhất định
sẽ sống thế nào với giọng nói vừa rồi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Trình Uyên lại
đột nhiên đứng lên, một tay đâm vào xông tới nam
nhân xấu xí.
“Bùm!” Có một âm thanh.
Lần này, anh đã húc người xấu xí này ra xa ba bốn
thước, tuy rằng không đạt được như sức mạnh
đánh bay của Bạch Long, nhưng vẫn có chút tiến bộ.
Với một giọng nói "Ái!", Người đàn ông xấu xí ngã
ra và cảm thấy chóng mặt.
Những người khác thấy thế, lại lần nữa vây
quanh.
Nhưng mà, lần này Trình Uyên đã phòng bị.
Ngay khi người thứ nhất lao tới đấm anh một
phát, mắt anh bất ngờ trừng lớn, người hơi nghiêng
Edit: Vasterel
sang một bên và anh bắt lấy cổ họng của người đó
và đột ngột đè ngã tới trước rồi với một quyền đấm
vào mặt hắn.
Có người đá vào Trình Uyên, Trình Uyên vung lên
còng tay của mình , đập vào đầu người đó một cái
"bốp", trực tiếp đánh thẳng vào người, liền đầu rơi
máu chảy..
Có người từ đằng sau ôm lấy cổ Trình Uyên, Trình
Uyên nghiêng đầu xuống, há miệng cắn lên cánh tay
người đàn ông đó.
“A!” Nam nhân đau đớn, vội vàng buông ra.
Trình Uyên nhân cơ hội dùng đầu đập vào đầu
người đó, hai đầu đụng nhau khiến đối phương ngất
đi.
Sự điên cuồng của Trình Uyên khiến người khác
kinh hãi một hồi.
Mọi người bắt đầu lùi lại.
Edit: Vasterel
Mà Trình Uyên gân cổ lên, hai mắt đỏ hoe, trừng
những người này với vẻ mặt dữ tợn, "Đến đây, tới
đây!"
Tiếng gầm của anh khiến người ta kinh sợ, một số
người gần như quỳ rạp trên mặt đất, hai chân yếu
ớt.
người đàn ông xấu xí lùi lại hết lần này đến lần
khác.
Trình Uyên lúc này ở trong mắt những người này,
thật giống như dã thú.
Và họ bắt đầu tin những gì Trình Uyên nói.
Anh có thể đã giết người, và có nhiều hơn là một!
Trình Uyên đi về phía đám người, đám người liền
lui về phía sau.
Một chân đặt lên ngực người đàn ông xấu xí,
Trình Uyên lạnh giọng hỏi: "Nào, nói lại cho tao
xem, quy củ của nơi này là gì?"
Edit: Vasterel
Người đàn ông xấu xí sớm bì hù cho hồn bay
phách lạc.
Mặc dù được coi là nhân vật tàn nhẫn trong số
những người ở đây, nhưng đối mặt với Trình Uyên,
hắn lại có một nỗi sợ hãi khó tả.
"Quy củ. . . Quy củ chính là. . . Chính là ngài."
Edit: Vasterel
Chương 402: Mẹ chồng nàng dâu gặp nhau
“Nghe được đấy.” Trình Uyên trực tiếp một
cước đá trên đầu hắn nằm trên mặt đất, sau đó
chỉ vào mọi người ở đây nói: “Từ hôm nay trở
đi, ai dám chọc tức tao, cmn tao liền giết hắn!
"Dù sao Lão Tử dây đã giết rất nhiều người
rồi, giết nhiều hơn cũng không còn quan trọng
nữa."
Mọi người sợ đến mức không dám nói gì.
Người đàn ông xấu xí thậm chí che mặt,
cuộn tròn trên mặt đất, cũng không dám động
đậy.
Bộ dạng và vẻ kiêu ngạo vừa rồi đã biến
mất.
Trình Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, anh biết
ít nhất trong khoảng thời gian này sẽ không còn
ai dám quấy rầy anh nữa.
“rầm!” Một âm thanh.
Lúc này, cánh cửa sắt nặng nề của căn
phòng được mở ra, một đội cai ngục và một số
cảnh sát vũ trang xông vào.
Edit: Vasterel
Tù nhân trong ngục vội vàng chạy ra gốc
tường ngồi xổm ôm đầu.
Tình thế trước mắt khiến Trình Uyên sửng
sốt, ngay sau đó liền đi theo lão phạm nhân
ngồi xổm trong góc.
"vừa rồi ai đánh nhau?"
"Đứng ra!"
Một người hét lên.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng
không dám lên tiếng.
Quản giáo đeo kính, hai tay chắp sau lưng
chỉ vào mọi người nói: "Là ai đánh nhau đứng
ra cho ta,nói cho các ngươi biết Không phải là
không có giám sát trong phòng này, hiện tại
thừa nhận còn có thể xử lý nhẹ tay. "
"ta sẽ cho các ngươi tự xác minh với nhau.
Trong vòng một phút. Nếu không có ai đứng ra
và không đưa ra được ai, vậy thì các ngươi tối
nay không ai được phép ăn cơm."
Edit: Vasterel
Cái gọi là, luật không đổ lỗi cho công chúng
dường như không tồn tại ở đây.
Tuy nhiên, điều này rất khác với hình ảnh mà
Trình Uyên nghĩ trong đầu, trong ấn tượng của
anh, tình huống này rất có thể sẽ kích động khi
dọa bị đánh đập, hoặc là trực tiếp nhốt lại, sau
đó dùng nước lạnh thử qua.
May mắn thay, đó chỉ là hình phạt của việc
bớt một bữa ăn.
Quả thật anh hiện tại vẫn là rất lo lắng, sợ
đám người này lên án thì ăn cám.
Kết quả là đây.
Người đàn ông xấu xí đột nhiên đứng lên, cúi
đầu và hơi nghiêng người về phía trước, duy trì
tư thế một quân nhân rất chuẩn. "Báo cáo,
không có ai đánh nhau, chúng tôi chỉ là đang
đùa giỡn với nhau thôi."
What?
Nam nhân xấu xí còn không có bán đứng
Trình Uyên, khiến Trình Uyên có phần kinh
ngạc.
Edit: Vasterel
Tên cai ngục đeo kính nhìn quanh họ một lần
rồi lạnh giọng nói: "Không có đánh thì tốt. các
ngươi ở đây phải kiềm chế cảm xúc và biểu
hiện cho tốt một chút, như vậy mới sớm ra
ngoài được."
“Đúng vậy, Lý cảnh quan nói rất đúng!”
Người đàn ông xấu xí nịn nọt.
“Đi thôi.” Quản ngục và cảnh sát vũ trang
xoay người rời đi.
Sau khi họ rời đi, người đàn ông xấu xí mỉm
cười cùng với dấu vết sợ hãi đối với tình bạn
cùng Trình Uyên.
Trình Uyên thì trực tiếp nằm lăn ở trên
giường.
"Ngươi tên là gì?"
“bẩm đại ca, tiểu nhân tên là Trang Khánh.”
Người đàn ông xấu xí nhanh chóng đáp.
Ở đây vài ngày , Trình Uyên mới biết được ở
nơi như vậy kẻ mạnh được coi trọng, nắm đấm
được xem trọng hơn người khác.
Edit: Vasterel
Nắm đấm của ai cứng hơn, người đó là lão
đại.
Sau đó những người này hầu hạ Trình Uyên
coi như là ông hoàng trong trại giam, ngay cả
rửa chân cũng có người đánh rửa kỳ cọ.
Cuối cùng, sau một tháng ...
Trình Uyên được đưa ra phiên tòa xét xử
đầu tiên.
...
...
Ngay đêm đầu tiên vào trại giam, Bạch An
Tương một mình đến kinh thành.
cô đến ga tàu cao tốc Bắc Kinh lúc 4 giờ
sáng, nên cô đã ở một khách sạn gần đó để
nghĩ ngơi.
Sáng 8 giờ, cô được Thiết Diện đưa đến một
biệt thự ở Trình gia.
Edit: Vasterel
Cô cũng là lần đầu tiên gặp em trai của Trình
Uyên là Trình Nặc.
Đây là một thanh niên có vẻ ngoài giống
Trình Uyên, nhưng bị liệt ngồi xe lăn.
"chị dâu."
Thật giống như được gặp lại người nhà mà
mình đã từng thấy vậy, Trình Nặc sau khi nhìn
thấy Bạch An Tương trông rất phấn khích, trên
mặt tràn đầy vui mừng.
“Anh là… Trình Nặc?” Bạch An Tương hỏi
không rõ.
Cô thực sự biết Trình Uyên có mâu thuẫn với
người em trai này, chỉ là trong lòng Bạch An
Tương đang suy nghĩ cho dù hai người không
có hòa thuận nhưng vẫn là anh em ruột thịt,
làm sao Trình Nặc có thể mặc kệ anh trai của
mình được?
Và sự nhiệt tình mà Trình Nặc thể hiện quả
thực đã khiến Bạch An Tương càng thêm chắc
chắn về suy luận của mình.
“đúng vậy, chị dâu mau ngồi đi, đừng khách
xáo.” Trình Nặc vui vẻ chào hỏi, sau đó hô to:
Edit: Vasterel
“Chú Trần, chú Trần mau pha cho cháu bình trà
ngon.”
"ấy ... Xin lỗi chị dâu, quên hỏi, chị uống trà
hay cà phê?"
Bạch An Tương bị sự nhiệt tình của hắn ta
làm cho có chút xấu hổ, vội xua tay "Không cần
phiền vậy đâu."
“Không hề phiền phức, đều cũng là nhà
người thân mình cả, chị dâu đừng quá gò bó
lắm.” Trình Nặc.
Bạch An Tương vội vàng gật đầu, "Vậy thì
uống trà."
"em mới đây biết là mình có chị dâu, từ khi
biết mình có thêm người anh trai, mà lại nghe
tin anh trai của em lại cưới được một người vợ
xinh đẹp như vây, em sớm muốn đi nhìn anh
chị lắm, nhưng mà, đáng tiếc, đôi chân này…
”Trình Nặc trong lòng vui sướng.
Không đợi Trình Nặc nói xong, Bạch An
Tương đã cắt đứt lời của hắn, trịnh trọng nói:
"Trình Nặc, tôi lần này tới là có việc muốn nhờ."
Edit: Vasterel
Nghe vậy, vẻ mặt Trình Nặc ngưng tụ.
Sau đó hắn thở dài, "Chị dâu, không cần nói,
em biết hết rồi."
“Vậy em có thể giúp anh ấy không?” Bạch An
Tương vội vàng hỏi.
Trình Nặc cười khổ lắc đầu. "Chị dâu, chị để
cao em quá , chuyện đã đến mức này, em có
thể giúp được gì?"
Quả thật Trình Nặc nói lời này cũng là sự
thật, đừng nói không muốn giúp, cho dù là
muốn giúp, hắn thật sự không giúp được.
Nghe vậy, thần sắc Bạch An Tương liền chợt
mờ đi.
"Nhưng mà ..." Lúc này, Trình Nặc lời nói liền
thay đổi. "chị có thể đi hỏi cha của chúng ta một
chút xem sao, không chừng ông ấy có cách?"
“Chúng ta… cha?” đây đối với Bạch An
Tương là những từ hiếm thấy, đặc biệt là chia
sẻ từ cha với Trình Nặc, cảm thấy rất khó xử.
Vì thế.
Edit: Vasterel
Trình Nặc đưa Bạch An Tương đến một biệt
thự khác ở Trình gia, để cho Bạch An Tương
gặp mẹ chồng của mình và cũng là lần đầu tiên
gặp mặt.
Lúc vào biệt thự, không ai thông báo, Trình
Nặc được Bạch An Tương đẩy, đi qua sân
trước phòng khách biệt thự.
Sau đó, Trình Nặc gọi điện thoại.
Một lát sau, Lý Quế Như trong bộ quần áo
rộng rãi bình thường vội vàng bước xuống lầu.
Bạch An Tương nhìn thấy Lý Quế Như cũng
giật mình.
Chủ yếu là cô nhất thời không nghĩ tới được
sẽ nói cái gì với Lý Quế Như.
Lý Quế Như cũng có thể như vậy, lần đầu
tiên nhìn thấy con dâu, bà vô cùng kích động,
đưa tay nắm lấy tay Bạch An Tương ra hiệu
cùng cô ngồi xuống ghế sô pha.
Edit: Vasterel
“Thật tuyệt.” Lý Quế Như nhìn lên nhìn
xuống người Bạch An Tương, không khỏi gật
đầu, trong lòng không giấu được vui mừng.
“Mẹ, chị dâu tới đây tìm cha, để nhờ cha tìm
cách cứu anh trai của con.” Trình Nặc ở một
bên mở miệng nói.
Nghe vậy nụ cười của Lý Quế Như cứng đờ,
thần sắc cũng cấp tốc ảm đạm xuống.
"Mẹ ..." Bạch An Tương nhẹ nhàng gọi một
tiếng.
Tuy rằng gọi mẹ nó nghe không được lưu
loát lắm, nhưng trong lòng Lý Quế Như lại run
lên.
Nhiều năm như vậy, Trình Nặc đều là người
duy nhất gọi bà là mẹ, nhưng ngược lại bà lại
muốn nghe Trình Uyên gọi chính mình là một
tiếng mẹ hơn.
Nhưng.
Lý Quế Như cũng biết, ý nghĩ này của mình
quá xa xỉ.
Edit: Vasterel
Nhưng mà, điều bà ta không ngờ là Bạch An
Tương lại gọi mình là mẹ thay cho Trình Uyên
nhiều năm qua không gọi.
Ở góc độ nào đó để nói, đây có thể là một
loại tha thứ, cho nên Lý Quế Như lại lần nữa
kích động.
"Con à, cha con và mẹ cũng muốn cứu Uyên
Uyên, thế nhưng ..."
Edit: Vasterel
Chương 403: Kiên trì đến chết
"thế nhưng là, vấn đề này là do các trưởng
bối Trình gia quyết định. Họ không đồng ý, cha
con và me cũng không thể làm gì được."
"Hơn nữa, ngay cả khi bọn họ có đồng ý đi
nữa, đối với những chuyện như thế này, thì cha
của con và mẹ cũng không thể giúp được gì
nhiều."
Trên thực tế, chứng cứ giết người của Trình
Uyên vô cùng xác thực, Trình Cẩm Đông cũng
bất lực, nhiều nhất cũng có thể trì hoãn thời
gian thi hành quyết mà thôi.
Bạch An Tương không hiểu chuyện này, cô
chỉ biết nhà họ Trình là hy vọng cuối cùng của
mình, nên nhất định phải nắm lấy.
“Tại sao các trưởng lão không đồng ý?” cô
nghe không hiểu “Trình Uyên không phải là con
của cha mẹ sao, không phải là người của Trình
gia sao?
Nghe vậy, Lý Quế Như thở dài một hơi.
Edit: Vasterel
"Con à, mọi chuyện không đơn giản như con
nghĩ."
Bạch An Tương không cam tâm muốn hỏi
thêm, nhưng Lý Quế Như nhanh chóng vội
ngăn cản "không nên hỏi, chuyện này chúng ta
không làm chủ được, nhưng cũng không thể
trách bọn họ được."
Lý Quế Như không còn cách nói nào nữa
đành chặn lại, bởi vì các trưởng lão Trình gia
đang muốn cân nhắc Trình gia tương lai, mà
cũng cân nhắc thể diện Trình gia nữa,những lời
như vậy, bà ấy không thể nói với Bạch An
Tương trước mặt Trình Nặc được.
Nói như vậy, chẳng khác gì làm tổn thương
Trình Nặc.
Nhưng ai biết, Trình Nặc lúc này lại có thái
độ khác thường nói: "Chị dâu, quả thật các vị
trưởng lão trong nhà chủ yếu là sợ anh trai em
bốc đồng như vậy, tương lai nếu kế thừa gia
nghiệp của gia tộc sẽ đem Trình gia vào tình
thế không thể nào kiểm soát được. "
Edit: Vasterel
Nghe được Trình Nặc nói, Lý Quế Như thần
sắc cứng đờ "Không có..."
"Mẹ, con không ngốc. Mẹ tìm anh trai con
không chỉ để cho anh ấy kế thừa gia nghiệp
của gia tộc sao?" Trình Nặc cười.
"con... ?"
“con không sao.” Nặc lên một nụ cười khổ,
Trình Nặc nói, “Chị dâu, chị không biết đấy thôi,
dưới thắt lưng em trở xuống không còn cảm
giác, cho nên không thể tiếp tục kéo dài hương
hỏa cho Trình gia, mà Trình gia chúng ta là một
gia tộc rất truyền thống, rất coi trọng điều đó. "
"Mẹ, mẹ muốn nói gì thì nói đi, mẹ không cần
phải giấu diếm với con. Thà để anh trai con
thừa kế Trình gia còn hơn để thằng ngốc nhà
Tam thúc kế thừa Trình gia, con hiểu mà."
Câu nói của Trình Nặc khiến Lý Quế Như
xúc động, nước mắt lưng tròng.
"Con, là cha mẹ có lỗi với con."
Edit: Vasterel
Trình Nặc lắc đầu "Đây chính là định mệnh."
Bạch An Tương không biết lý do gì trong
chuyện này, nhưng nghe họ kể, dường như có
rất nhiều câu chuyện trong đó.
Đây hẳn là một câu chuyện buồn, cô không
tiện hỏi, và nếu tiếp tục nói gì cũng không hay.
Tuy nhiên, lúc này Trình Nặc lại cười nói:
"Chị dâu, chúng ta đều muốn cứu anh trai, lời
nói của em không đủ trọng lượng, nhưng mà
em có cách."
Khi nghe nói có thể có cách, Bạch An Tương
hai mắt sáng lên, giống như trong bóng tối vô
tận, rốt cuộc nhìn thấy một tia sáng.
“cách gì, em nói đi” cô vội vàng nói ra.
"Người thừa kế nhà họ Trình, nếu như lúc
này chị mang thai đứa con của anh trai em
thì..." Trình Nặc cười.
Nghe xong lời này, Lý Quế Như cũng là hai
mắt tỏa sáng.
Edit: Vasterel
Còn Bạch An Tương nghe vậy mặt đỏ bừng,
cảm thấy hai má có thể là trứng rán.
Mang thai đứa con của Trình Uyên ... Chẳng
qua, cái này là chuyện đương nhiên, nhưng
làm sao bây giờ có thể mang thai được?
Bọn họ đến nay vẫn không có đụng làm A
làm A.
Nếu sớm biết tình huống này ngày hôm nay,
thì ...
“Nhưng… hiện tại cũng không được.” giọng
nói Bạch An Tương yếu ớt nói.
Nhìn thấy cô đỏ bừng đến cổ, Lý Quế Như
cười nhẹ, "chúng Ta nói có, là được."
Trình Nặc cũng gật đầu cười nói "Đúng."
Thế là...
Edit: Vasterel
Sáng cùng ngày, Bạch An Tương với cái
bụng hơi nhô lên đã cùng Lý Quế Như đến nhà
cổ Trình gia.
Nhà cổ của Trình gia nằm ở ngoại ô Bắc
Kinh, tuy là nhà cổ nhưng không hề cũ kỹ.
Trên con phố phồn hoa nhất vùng ngoại ô
thủ đô, một biệt thự sang trọng có diện tích
năm sáu mẫu sừng sững.
Tuy nhiên, sau khi Lý Quế Như thông báo
cho người gác cổng thì câu trả lời là "Không
gặp!"
Người gác cổng là một ông già trạc sáu
mươi tuổi, tóc mai bạc trắng, nhưng tinh thần
vẫn rất tốt, Lý Quế Như gọi ông là chú Lưu hay
là Lưu thúc.
"Chú Lưu, làm phiền chú lại vào thông báo cho
các vị trưởng lão là cháu dâu này đang mang
thai."
Nghe được Lý Quế Như nói, Lưu Thúc lại lắc
đầu, "Con dâu Trình Cẩm Nam cũng mang
thai."
Edit: Vasterel
"..." Lý Quế Như.
Trình Cẩm Nam là em trai của Trình Cẩm
Đông, là chú của Trình Uyên và Trình Nặc.
Trình Cẩm Nam còn có một người con trai
tên là Trình Ngọc, lớn hơn Trình Nặc vài tuổi,
tính tình thật thà, trung trực, tuy não không
sáng lắm nhưng cũng không quá ngốc.
Vốn dĩ người thừa kế của Trình gia được
chọn là những người thừa kế của gia trưởng là
người con thứ nhất, nhưng nếu gia trưởng
không có con, thì chỉ có thể kế thừa của những
người anh em họ hàng khác.
Cho nên, hiện tại xem ra, trưởng lão Trình
gia đã quyết định chọn Trình Ngọc hay chứ
không phải là Trình Uyên.
Lý Quế Như giải thích hết mọi thứ với Bạch
An Tương .
“con à, chúng ta về thôi.” bà ấy thần sắc uể
oải và bất lực nói.
Edit: Vasterel
Ai ngờ, Bạch An Tương lắc đầu kiên quyết
nói: "con sẽ không quay về."
"không quay về?"
“dạ, con sẽ đứng đây đợi đến khi các trưởng
lão có lòng muốn gặp thì thôi, đến khi nào họ
chịu giúp chúng ta cứu Trình Uyên thì mới thôi.”
Bạch An Tương chưa bao giờ cố chấp như
hôm nay.
Tính cách cố chấp này khiến Lý Quế Như có
chút kinh ngạc.
Sững sờ trong chốc lát, Lý Quế Như nói:
"nhưng, nếu như các vị trưởng lão vẫn không
muốn gặp con thì sao?"
Bạch An Tương im lặng một lúc, sau đó ánh
mắt trở nên kiên định hơn.
Đứng ở cửa nhà cổ, nàng nói: "Trình Uyên là
người tốt, trước kia là do con không hiểu
chuyện. Anh ấy đối tốt với con bây giờ thành
thói quen rồi."
Edit: Vasterel
"cho nên, con đã thân thuộc với anh ấy rồi,
bây giờ cũng không dám nghĩ đến, nếu như
anh ấy không còn, con biết phải làm sao đây ."
"con không thể để anh ấy xảy ra việc. Nếu
bọn họ không gặp con, con sẽ đợi và đợi cho
đến khi nào họ gặp thì thôi. nếu như bọn họ từ
đầu đến cuối không gặp con! Thì con vẫn đợi,
đợi cho đến ..."
"đến chết!"
Lý Quế Như không biết nên nói cái gì, tâm
tình quá kích động, trong mắt cũng bịt kín một
lớp sương mù.
"Con dâu ngoan, mẹ sẽ đợi với con!"
Mà vào lúc này, trong biệt thự bên ngoài
Trình gia.
Một người đàn ông trung niên đeo kính cận
đưa một lọ thuốc cho Trình Nặc.
Edit: Vasterel
Ngồi trên xe lăn, Trình Nặc nhìn ngoài cửa
sổ, trong tay cầm bình thuốc, khóe miệng hơi
nhếch lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.
“thiếu gia, cho dù Gia tộc có lòng giúp Trình
Uyên, thì hắn căn bản là không thể sống sót,
ngài cần gì phải…?” Người đàn ông trung niên
dường như không hiểu Trình Nặc sẽ làm gì.
Trình Nặc cười lạnh một tiếng, "Chú Trần,
chú biết, cháu làm việc từ trước đến nay luôn
an toàn đúng không."
“vậy cái kia ngược lại là ….” Bác Trần gật
đầu.
“Anh trai cháu nhìn có vẻ ngu ngốc , nhưng
cháu luôn cho rằng đó là ảo giác.” Trình Nặc
nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt buồn bã nói, “Nếu
anh ấy thật sự có cách nào để thoát tội, với
chuyện này, cho dù anh ấy có thể thay đổi càn
khôn, nhưng cũng không thể thay đổi được
Trình gia . "
"Chỉ cần cái này bị chị dâu xinh đẹp của cháu
ăn hết, cô ấy sẽ không thể sinh con nữa.”
Edit: Vasterel
Chú Trần trầm ngâm rồi nhẹ gật đầu, sau đó
lông mày ngưng tụ nói: "tôi nghe nói, con dâu
Trình Ngọc có thai."
Trình Nặc cười lạnh một tiếng , "Giả tạo,
cháu chỉ sợ gia tộc ra mặt giúp đỡ anh ấy thôi."
"Nhưng trong trường hợp đó là sự thật ...?"
"Không, thuốc này rất hiệu nghiệm."
"Hả? thiếu gia, ngài cũng cho..."
Edit: Vasterel
Chương 404: Mở phiên toà đêm trước
Trại giam Tỉnh Giang Bắc.
Sau gần nửa tháng, Trình Uyên cuối cùng
cũng gặp được luật sư của mình.
Đó là một người phụ nữ với tính tình lạnh
lùng, trên thế giới này dường như không có
người tốt nào ngoại trừ cô ấy, cô ấy luôn lộ ra
vẻ mặt cự tuyệt.
Bên kia khung cửa kính, người phụ nữ ngồi
đối diện Trình Uyên ra hiệu cho anh bắt máy.
“Tôi là luật sư Đàm Bích Thư của anh.”
Người phụ nữ thẳng thắn giới thiệu, giọng điệu
lạnh lùng.
“Vân, chào cô.” Trình Uyên nhẹ gật đầu.
Đàm Bích Thư dừng lại, hỏi: "anh có kim bài
miễn tử không?"
“Hả… không có.” Trình Uyên.
“Được rồi, vậy tôi cũng nói thẳng với anh
luôn, không có cơ hội thắng.” Đàm Bích Thư
thẳng thắn nói.
Edit: Vasterel
Trình Uyên không hiểu.liền nói "cô vốn dĩ đã
cho rằng như vậy,vậy tại sao lại nhận lấy vụ án
này?"
“mặc dù biết không có cơ hội nào để thắng,
nhưng tiền các anh bỏ ra nên cứ thế mà làm.”
Đàm Bích Thư nói.
“có thể sẽ hủy hoại danh tiếng của cô.” Trình
Uyên nghi ngờ nói.
Đàm Bích Thư cười lành lạnh nói: “Tôi năm
nay 24 tuổi, vừa ra trường, sắp lấy chồng nên
quan tâm đến tiền tài hơn là danh vọng”.
“ừm.” Trình Uyên nhẹ gật đầu.
“anh có lời cuối cùng nào muốn tôi chuyển
đạt không?” Đàm Bích Thư hỏi.
"..." Trình Uyên thật sự không ngờ rằng con
gà này lại nói thẳng như vậy, gãi gãi đầu rồi
hỏi: " Thân là luật sư, còn chưa có mở phiên
toà cô liền đã phán tôi tội tử hình rồi?"
Edit: Vasterel
"có mở hay không, không còn quan trọng. vụ
án này của anh không ai muốn thụ lý cả", Đàm
Bích Thư nói.
Trình Uyên suy nghĩ một chút liền hỏi
"Nhưng nếu ta là phòng vệ chính đáng thì
sao?"
“Điều này là vô nghĩa.” Đàm Bích Thư khẳng
định, nói “Ngộ sát một người còn có thể xem
như là phòng vệ chính đáng, nhưng anh là tự
thân tới cửa người ta để giết người, với lại giết
không chỉ có một người mà là rất nhiều người”.
“Được rồi, vậy đến lúc đó chúng ta gặp lại
nhau.” Nghe xong lời đó, Trình Uyên nhún vai,
bất lực nói.
“à còn có một chuyện nữa, trợ lý của anh
nhờ tôi nói cho anh biết.” Đàm Bích Thư dừng
lại nói.
" chuyện gì?"
"Vợ anh đã đi Bắc Kinh. Trợ lý của anh nói
rằng cô ấy cùng mẹ anh đứng ở bên ngoài ngôi
nhà cổ của Trình gia để cầu xin các vị trưởng
Edit: Vasterel
lão cứu anh, nhưng các vị trưởng lão của Trình
gia một mực không muốn gặp, thế là ngay tại
ngoài cửa cứ đợi chờ như vậy."
"Mẹ anh ngất xỉu sau khi chờ được hai ngày,
và vợ anh cũng ngất xỉu sau khi chờ được ba
ngày."
Nghe những lời này, Trình Uyên sửng sốt.
Tuy rằng anh không có nhiều tình cảm với Lý
Quế Như, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột sinh
ra anh, anh cũng có thể cảm nhận được Lý
Quế Như đang chuộc tội lỗi với mình.
tuy rằng Lý Quế Như được chăm sóc sức
khỏe cũng tốt, nhưng dù sao bà ấy cũng đã
năm mươi rồi.
Và Bạch An Tương ...
Bạch An Tương là mảnh ghép mềm mại nhất
trong trái tim anh, họ đã cùng nhau trải qua
những chông gai trong hai năm chung sống,
cùng nhau trải qua những tủi hờn của những
ngày tháng ấy.
Edit: Vasterel
Khi mẹ anh bị bênh cần tiền chạy chữa,
Bạch An Tương đã cùng với người mẹ của
mình trở mặt với nhau để đòi bán nhà giúp
Trình Uyên.
Kể từ đó, Trình Uyên liền phát thề rằng, có
tiền, nhất định sẽ không để cho cô chịu mọi ủy
khuất nữa.
Nhưng bây giờ?
Tuy rằng Trình Uyên không muốn, nhưng
Bạch An Tương hẳn là vẫn chịu thêm các ủy
khuất khác nữa, và vẫn vì anh cam chịu mọi
thứ.
Tay Trình Uyên nắm chặt tay mình thật chắt
đến nổi rung bần bật.
Đầu óc anh rối bời, dường như cả thế giới
đều ở chế độ im lặng, thậm chí anh còn không
nhớ được Đàm Bích Thư đã rời đi lúc nào.
Trong ba ngày tới nũa, vụ án của anh sẽ
được xét xử.
Edit: Vasterel
Trở lại phòng giam, Trang Khánh hỏi anh
"đại ca, ba ngày nữa anh có kế hoạch gì
không?"
Sau khi nghe Trình Uyên kể về cuộc hành
trình của mình, Trang Khánh càng thêm khâm
phục và kính trọng Trình Uyên.
Đương nhiên, đồng thời hắn cũng nhận ra
được, vụ án của Trình Uyên căn bản không thể
thắng, chỉ sợ truyền đến chỉ có tin xấu mà thôi.
Nhưng điều mà hắn không bao giờ ngờ tới
chính là đôi mắt của Trình Uyên lúc này lại
sáng ngời một cách lạ thường, như thể đang
phát lên một tia sáng nào đó.
Tràn ngập tự tin.
Trình Uyên lạnh lùng nói: "Sau ba ngày nữa,
tôi sẽ cho những kẻ khiêu khích tôi, sẽ mãi nhớ
kỹ, cảm giác đau thương là gì!"
Trang Khánh bị khí chất của Trình Uyên lúc
này làm cho sửng sốt.
Edit: Vasterel
Đến hơn nửa ngày vẫn chưa có tỉnh táo trở
lại.
"đại ca, em..."
"Nói gì thì nói đi, đừng có ấp a ấp úng."
“đại ca, quả thật em cảm thấy đại ca là một
người đầy nghĩa khí.” Trang Khánh do dự một
lúc rồi cười khúc khích nói “Dù quen nhau chưa
được bao lâu nhưng em biết rằng đại ca vì
muốn báo thù cho anh trai của mình, nên bất
chấp mọi hậu quả. . điều này thực sự làm cho
em quá cảm động. nói thật ra, anh trai của đại
ca khẳng định sẽ rất hài lòng. "
Hài lòng?
Trình Uyên buồn bã cười một tiếng.
Nên biết, Lý Túc đã chết trong ngày cưới của
mình.
Chính là kết hôn!
Con mẹ hắn lấy đâu ra hài lòng?
Edit: Vasterel
Trang Khánh đột nhiên nghiêm túc nói: "đại
ca, nếu như đại ca đồng ý, thì em nguyện lòng
làm anh em với đại ca. đại ca còn những tâm
nguyện nào chưa thể hoàn thành cứ giao lại
cho em. Cho dù có lên núi đao xuống biển lửa
,em vẫn sẽ làm cho được."
Trang Khánh là bị tội trộm cắp, cũng không ở
lại đây lâu.
Nghe đến đây, Trình Uyên sửng sốt.
Anh chỉ có nói với Trang Khánh tại sao anh
muốn giết người và cách anh giết người,
nhưng anh không có nói về lai lịch của mình, vì
vậy Trang Khánh không biết rằng anh thật sự là
chủ tịch của Tập Đoàn Cẩm Đông.
Vỗ nhẹ lên vai Trang Khánh, Trình Uyên
cười nói: "Được rồi, người anh em này tôi sẽ
nhận, nhưng nếu có nguyện vọng nào đi nữa
thì tự mình tôi sẽ giải quyết, không cần ngươi
giúp."
"Nhưng ..." Trang Khánh thở dài. "đại ca, đại
ca nghĩ tự mình giải quyết được sao?"
Edit: Vasterel
Xòe hai tay ra, Trình Uyên nói: "Nhìn xem, có
tay có chân, tại sao không được?"
"Ấy ... ài!"
Có mấy lời định nói, nhưng cuối cùng không
muốn nói ra.
Trang Khánh tràn đầy cảm tình với Trình
Uyên.
...
...
Ba ngày cũng không phải là dài, nháy mắt đã
tới.
Sáng nay, bên ngoài tòa án tỉnh Giang Bắc ,
một chiếc xe sang trọng Bentley rất dài chạy
tới, sau khi xe đến thì dừng lại trước tòa,
nhưng không có người xuống xe.
cho dù tại trung tâm tỉnh Giang Bắc, nhưng
loại xe này rất hiếm thấy nên rất thu hút sự chú
ý của rất nhiều người qua đường.
Edit: Vasterel
Bên trong xe.
Phụ thân của Phương Thanh Yến, Phương
Tam gia nổi tiếng kinh thành nằm trên ghế ngồi,
nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngoài Phương Hoài Sơn, trên xe còn có hai
nữ và ba nam.
Trong đó có một người phụ nữ da ngăm
đang ngồi cạnh hắn.
"Tam gia, người của Phương gia ở tỉnh
Giang Bắc đều đã đến rồi."
“Ừ!” Phương Hoài Sơn không mở mắt, chỉ
nén một tiếng mờ mịt từ trong họng.
"Tam gia, ngài yên tâm đi, lần này chúng ta
mời đến là Hoàng luật sư từ kinh thành. Bất kể
bên kia có mời người nào đi nữa, cũng không
thể là đối thủ của luật sư Hoàng."
Phương Hoài Sơn nghe xong liền cười lạnh
một tiếng, "mời Hoàng luật sư cái gì, loại vụ án
này chỉ cần người mới tốt nghiệp thôi cũng có
thể thắng rồi."
Edit: Vasterel
"Ờ ..." Người phụ nữ da ngăm.
Phương Hoài Sơn mở to mắt nhìn cô, nhẹ
giọng nói: "Dù sao mọi chuyện cũng nên cẩn
thận một chút, dù sao thì Trình Uyên vẫn có
chút đầu óc."
“vâng.” Người phụ nữ da ngâm trả lời:
“Nếu… nếu lần này hắn ta được trắng án, Bạch
Dạ sẽ đích thân xuất thủ tiêu diệt hắn.”
“Bạch Dạ tới sao?” Phương Hoài Sơn hơi giật
mình.
“vâng.” Người da ngâm đáp. “Bạch Dạ cùng
thiếu gia từ nhỏ lớn lên với nhau, tình như thủ
túc.”
“Ừm, nếu như Bạch Dạ xuất thủ thì Trình
Uyên hẳn sẽ chết.” Phương Hoài Sơn lạnh lùng
nói, “Đến lúc đó tìm người giúp Bạch Dạ gánh
tội là được.”
"Thuộc hạ đã rõ."
"Tuy nhiên, loại xác suất này về cơ bản là
con số không. loại chứng cớ này vô cùng xác
Edit: Vasterel
thực,Tôi thật sự không biết hắn có thể làm gì
để có thể thoát khỏi vụ án này."
Edit: Vasterel
Chương 405: Một chiếc Jetta phong trần
Mà vào lúc này, ngay trước khi xử án,
Vương Hinh Duyệt đã chuyển cho Đàm Bích
Thư một phần tài liệu.
"Luật sư Đàm, chủ tịch của chúng tôi giao
cho tôi đem cái này cho cô. Hy vọng cô xem kỹ
một chút."
Đàm Bích Thư nhận lấy tài liệu, không có
đọc, rồi cười chế nhạo. nói "Trợ lý Vương, tôi
rất là tò mò, trong khoảng thời gian này căn
bản cô không thể nào gặp được Trình Uyên.
Vậy thì anh ta từ lúc nào đưa cái này cho cô, và
rồi nhờ cô giao cho tôi nữa? "
Đàm Bích Thư thì lúc nào cũng lạnh như
tiền, nói gì thì nói luôn đầy nghi vấn, khả năng
này có lẽ liên quan đến nghề nghiệp của cô ấy.
Vương Hinh Duyệt biết, cho nên cũng không
thèm quan tâm lắm, chỉ là mỉm cười rồi nói: "à
chuyện này là trước khi xảy ra chuyện ngài ấy
đã giao cho tôi."
Edit: Vasterel
Nghe đến đây, Đàm Bích Thư giật mình,
"Trước khi xảy ra chuyện, vậy thì anh ta nói có
tính toán từ trước rồi?"
“Chỉ cần nhìn qua sẽ biết, đây là bằng chứng
lật lại vụ án.” Vương Hinh Duyệt mỉm cười nói.
“Bằng chứng?” Đàm Bích Thư dường như có
vẻ bác bỏ điều này.
Lấy ra thông tin trong túi tài liệu, cười lạnh
một tiếng: "Ha ha, những thứ này nếu không
tận mắt nhìn thấy có lẽ sẽ rất giống nhau.
Chẳng lẽ vụ án này thật sự đảo ngược được
sao?"
Một bên nói như thế, một bên vẫn lướt thông
tin.
Đột nhiên, Đàm Bích Thư trợn tròn mắt.
Cô không thể tin rằng những điều được có
trong tài liệu này là sự thật.
"Luật sư Đàm..." Vương Hinh Duyệt gọi cô
ấy.
Edit: Vasterel
“Đừng nói chuyện!” Đàm Bích Thư lập tức
ngăn Vương Hinh Duyệt lại, nhanh chóng ngồi
xuống bàn, đem tài liệu trải ra bàn, lấy bút ra,
liền phác thảo.
Cái nhìn này nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Giống như là, trên thế giới này chỉ còn lại
mấy mảnh giấy, ngày tận thế sắp đến rồi, trước
khi tận thế, cô nhất định phải nhớ kỹ từng câu
nói trên những mảnh giấy này.
Đàm Bích Thư trước đây có vẻ mặt rất khinh
thường, nhưng giờ lại nghiêm túc như một kẻ
tham công tiếc việc.
Vương Hinh Duyệt đưa đẩy đôi mắt đen
nhánh, khóe miệng hơi cong lên.
Lần này Trình Uyên đi vào, người lo lắng
nhất chính là Vương Hinh Duyệt.
Bởi vì luôn ở bên Trình Uyên, cô đã cởi mở
lòng mình hơn và hoàn toàn tin tưởng vào
Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trong suy nghĩ của Vương Hinh Duyệt, chỉ
cần Trình Uyên làm gì đó, cô đều tin rằng anh
luôn đúng.
Điều này tưởng chừng rất phi lý nhưng lại
hoàn toàn rất tự nhiên.
Vì vậy, nhìn thấy Đàm Bích Thư khó tin
trước mặt, lúc này, cô tự nhiên an tâm hơn,
"Chủ tịch, thật sự không gì không làm được."
“Có một điều rất đáng ngờ.” Lúc này, Đàm
Bích Thư ngẩng đầu hỏi Vương Hinh Duyệt
“Hồng Anh này bây giờ ở đâu?
“trên đường.” Vương Hinh Duyệt nói.
“Sao cô không đưa những thứ này cho tôi
sớm hơn!” Sau khi gật đầu, Đàm Bích Thư nhíu
mày trách cứ.
Vương Hinh Duyệt thành thật trả lời, "cô biết
không, ngoài kia có hàng trăm người, có lẽ đều
là người cùng một nhà."
Edit: Vasterel
Đàm Bích Thư hơi giật mình, sau đó hiểu ý
tứ, đồng thời cũng cảm thấy quá uất ức, "tại
sao không tin tưởng tôi, nhưng lại mời tôi?"
“Bởi vì cô vừa mới tốt nghiệp, vẫn là một
trang giấy trắng.” Vương Hinh Duyệt cười nói,
“Tương đối mà nói, cô đáng tin hơn một chút.”
...
...
Vương Hinh Duyệt nói đúng, xung quanh tòa
án có hàng trăm người đều cùng một nhà.
Những người này có đủ loại, thậm chí còn có
những gian hàng nhỏ bán bánh xèo trước cửa
nữa ấy chứ.
Một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa và một
người đàn ông trẻ trong bộ vest xanh nhạt
đứng ở cửa tòa án.
"Bạch Dạ Ca Ca, thật ra anh không cần đích
thân đến đây, nhìn xem xung quanh đây ít nhất
mấy trăm người đều là người nhà chúng ta,
Trình Uyên này có biến hóa thế nào đi nữa nhất
Edit: Vasterel
định sẽ chết." Cô gái nhỏ nhắn nhìn. mới mười
sáu, bảy tuổi tuổi gì đó nhìn cũng dễ thương,
nháy mắt nói với Bạch Dạ.
Gương mặt người thanh niên vẫn bình thản,
giữa hai lông mày dường như có một nỗi buồn
nhàn nhạt, nhiwnf tổng thể hắn ta cũng đẹp trai
nhưng lại có vận khí thăng trầm không hợp với
tuổi tác.
"anh cùng anh trai em từ nhỏ cùng lớn lên,
có thể nói tình như thủ túc. Bây giờ hắn bị giết.
Nếu như anh không báo thù cho hắn, e rằng
trong lòng sẽ không vượt qua được chướng
ngại này."
Bạch Dạ nhìn thật sâu vào tòa nhà nguy nga,
hai tay chậm rãi nắm thành nắm đấm "Tố Tịch,
một lát nữa em tránh xa nơi này một chút."
Cô gái này tên là Tố Tịch, chớp mắt đầy ranh
mãnh hỏi "Bạch Dạ Ca Ca, anh lại là quan tâm
em sao?"
Bạch Dạ cười khổ thở dài một hơi "em vẫn
còn con nít."
Edit: Vasterel
Khi Tố Tịch nghe vậy có vẻ không vui "Không
phải đâu nha, người ta cũng lớn rồi đấy."
"tóm lại, em cứ tránh xa nơi này một chút,
anh sợ em sẽ liên lụy đến."
Tố Tịch mỉm cười, "Bạch Dạ Ca Ca yên tâm
đi, nhìn xem, Phương gia chúng ta cũng ở đây
và còn có nhiều người như vậy, ai có thể động
đến em?"
"chẳng lẽ còn có người dám gây chuyện với
Phương gia bọn em?"
Khi nói về Phương gia, Tố Tịch tràn đầy sự
tự hào.
Đúng vậy, cô ấy là Phương Tố Tịch, em gái
của Phương Thanh Yến.
Tuy nhiên, khi giọng cô ấy vừa rơi xuống ...
"kít"!
Có tiếng phanh.
Một chiếc Jetta màu đen đậu trước tòa án.
Edit: Vasterel
Lúc nhìn thấy chiếc Jetta màu đen, nụ cười
trên người Phương Tố Tịch đột nhiên biến mất.
Ngay cả vẻ mặt của Bạch Dạ cũng đột nhiên
ngưng tụ lại.
Chiếc xe Jetta màu đen đang đậu trước tòa
án, hình như chiếc xe đi từ xa mà đến, cho nên
vẫn còn có hơi nước bốc lên từ đầu xe.
Một chiếc xe cũ kỹ với giá chưa đến 100.000
NDT nhưng ngay lập tức đã khiến quá nhiều
người phải sửng sốt.
Những người trong Nhà họ Phương đều lùi
lại trong tiềm thức, như thể họ muốn tránh xa
chiếc Jetta này.
Trong chiếc xe hạng sang của Phương Hoài
Sơn đối diện với xe này, khi nghe thấy tiếng
phanh xe, Phương Hoài Sơn đột nhiên ngồi
thẳng người lên, vừa nhìn thấy chiếc Jetta này,
khóe miệng đột nhiên mở to.
“Chết tiệt, sao hắn lại tới đây!” Phương Tam
Gia kêu lên.
Edit: Vasterel
Người phụ nữ da ngâm dường như nhận ra
sự tình nghiêm trọng, hỏi "Tam gia, làm sao
bây giờ?"
“Còn có thể làm gì?” Phương Tam Gia buồn
bực nói, “Để người của chúng ta trước tiên lui
về phía sau, và tuyệt đối đừng chọc giận hắn.”
Đúng lúc này, một vài chiếc ô tô chạy tới.
Trong số đó, trên xe Audi, với sự hiện diện
trong vai Bạch Long Trần Đông Vương Mỹ Lệ
và còn có những người khác nữa.
Sau khi xuống xe, họ đứng về phía cửa
chính, dường như đang đợi ai đó.
Khi cô gái béo nhìn thấy chiếc xe Jetta, mắt
cô ấy sáng lên và ngay lập tức lộ vẻ ngạc
nhiên.
Bạch Long Trần Đông dường như cũng có
vẻ hơi kinh ngạc.
Không mất nhiều thời gian để một chiếc
Iveco cải tiến đậu trước tòa án.
Edit: Vasterel
Trình Uyên bị áp giải xuống xe.
Ngay tại thời khắc Trình Uyên xuống xe,
Bạch Long cùng mấy người nữa vội vàng vây
quanh.
Đương nhiên, có cảnh sát hộ tống, bọn họ
chỉ cần dựa sát theo sau, vẫn là không tiếp cận
được Trình Uyên.
Trình Uyên nhìn thấy tất cả mọi người đều
bình an, trong lòng hơi hơi lắng xuống.
Anh mỉm cười với mọi người, và sau đó bị áp
tải đưa vào phòng xử án.
Vừa quay đầu lại, anh cũng nhìn thấy chiếc
Jetta màu đen phong trần đầy bụi bặm.
Trình Uyên cũng không quan tâm lắm, dù
sao một chiếc xe giá chỉ có thể coi là thường
dân, sẽ không thu hút được bất luận kẻ nào.
Nhưng điều mà anh không biết, đó là một
chiếc xe bình thường rẻ tiền như vậy, nhưng lại
có một đôi mắt sâu trong đó, nhìn chằm chằm
Trình Uyên không chớp.
Edit: Vasterel
"Nhóc con, có ta ở đây, dưới gầm trời này
không ai dám động đến con!"
Chương 401: Quy củ của nơi này
Thành thật mà nói, Trình Uyên là lần đầu tiên đến
chỗ như thế.
Trong lòng phải có phản kháng và sợ hãi.
Đúng vậy, Trình Uyên sợ hãi chính là hoàn cảnh,
mà không phải sợ con người.
Nghe được một người đàn ông hung hãn bốn
mươi tuổi nổi giận quát, Trình Uyên nheo mắt lại,
chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa quát
mình.
Khoảng bốn mươi tuổi, lông mày rất đậm, một nốt
ruồi duyên trên khóe miệng, và các nét mặt của hắn
ta trông rất đẹp khi được tháo rời chúng, nhưng
không biết tại sao, khi chúng ghép lại với nhau
chúng trở nên xấu xí vô cùng.
"Cmm, ngươi không phục có phải không?”
Nhìn thấy Trình Uyên không những không nhúc
nhích, còn dùng ánh mắt nhìn hắn, làm cho người
đàn ông xấu xí này cảm giác như bị khiêu khích.
Edit: Vasterel
Khiến hắn không khỏi tức giận nói: "Xem ra ngươi
thật sự không ý thức ra được nơi này là nời nào. Nói
cho ngươi biết, khi ngươi tới đây, cho dù là rồng
cũng phải cuộn tròn lại, hổ cũng phải nằm xuống
chân ta, Lão Tử chính là lão đại của phòng ngục này.
"
"mau, lôi hắn qua đây cho tao."
Ngay khi giọng nói của người đàn ông xấu xí vang
lên, ba bốn tù nhân trẻ tuổi đứng dậy, đi tới chỗ
Trình Uyên.
Một trong số đó có một người như khỉ gầy gò, gầy
hơn nhiều so với Trình Uyên, túm lấy cổ áo Trình
Uyên, cưỡng chế kéo Trình Uyên đến người đàn ông
xấu xí.
Vốn dĩ Trình Uyên không có ý định gây chuyện,
nghĩ đến khi tới đây, anh cố gắng hết sức tạo quan
hệ tốt với những người ở đây.
Nhưng mà, anh không muốn gây rối với người
khác, nhưng lại có người khác muốn gây rối với anh.
Edit: Vasterel
Trình Uyên chưa bao giờ nghĩ tới nơi này thật
giống như trên TV, và thực sự có những trường hợp
tù nhân mới vào là phải bị xử lý theo quy cũ.
Ba bốn tên tù nhân lôi kéo đè Trình Uyên đến
trước người đàn ông xấu xí, sau đó thả tay ra.
Trình Uyên vừa định ngẩng đầu thì bị một bàn
chân to dẫm lên đầu.
Nam nhân xấu xí ngồi ở trên giường, lấy chân trần
giẫm lên đầu Trình Uyên, dùng ngón tay chỉ vào mặt
Trình Uyên nói: "tiểu tử thúi có phải ngươi đã nghe
nói qua bên trong này phải không? Bằng không
ngươi cũng không thể biết được, vào một cái đã nói
rằng ngươi giết người, như vậy người khác sẽ kiêng
kị ngươi sao, nhưng mà tiểu tử nhà ngươi cũng bốc
phét hơi lớn đấy. "
"Giết vài người, ngươi nghĩ mình là Thanos sao?"
"đùa vậy không thông minh chút nào?"
"Được rồi, hôm nay sẽ cho ngươi mở mang kiến
thức quy cũ nơi này."
Edit: Vasterel
Bàn chân to của người đàn ông xấu xí này bốc mùi
tanh nồng nặc, xung quanh mắt cá còn dính một lớp
bùn đen dày đặc, không biết đã trải qua bao nhiêu
nắng gió, lớp bùn đã thành vảy cá.
Trình Uyên nằm dưới mặt đất, mặt áp vào sàn
nhà lạnh lẽo,cộng mùi hôi tanh phả vào trên mặt.
Lần này, anh thật sự rất tức giận.
Chậm rãi ngẩng đầu, cho dù đang bị đạp bởi chân
của người đàn ông xấu xí này nhưng anh vẫn đẩy
lên được.
“Quy củ ở đây là gì?” Khóe miệng nhếch mép,
Trình Uyên hỏi người đàn ông xấu xí này.
Thực lực của Trình Uyên làm cho người đàn ông
xấu xí có chút kinh ngạc, nhưng khi có người ngẩng
đầu nhấc chân lên, hắn liền tức giận không kém, vẫn
cảm thấy Trình Uyên đang khiêu khích mình.
Edit: Vasterel
“Quy củ ở đây?” Người đàn ông xấu xí chế nhạo
“Quy củ ở đây chính là Lão Tử. Nếu ngươi không
tuân theo Lão Tử, ngươi liền bị trừng phạt!”
“Không!” Trình Uyên cười nói: “Quy củ vậy không
tốt, phải thay đổi lại.”
“Hả?” Nghe vậy, người đàn ông xấu xí kia sửng
sốt, đồng thời ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt của
Trình Uyên, trong lòng sững sờ, sau lưng chợt cảm
thấy ớn lạnh.
Trình Uyên không có bất kỳ chút chiến đấu nào,
đối với một cao thủ như Bạch Long thì không nói
làm gì, nhưng mà với bình thường.
Anh ấy giống như một con dã thú!
"Oh!"
Anh đột ngột bò dậy và lật ngược người đàn ông
xấu xí này, rồi lập tức nhảy vọt cưỡi lên trên người
đàn ông xấu xí này,và ra sức đấm.
Edit: Vasterel
Vì anh là một kẻ giết người, anh đã bị xiềng chân
và còng tay, nhưng cho dù là vậy, điều đó vẫn là quá
đủ để đánh bại một người bình thường, đủ xài.
"A ...A !" Người đàn ông xấu xí đột nhiên bị kêu
gào,rồi cũng la lớn nói "có ai không, đánh hắn cho
tao! Đánh chết hắn đi!"
Nghe thấy tiếng hét của người đàn ông xấu xí,
một đám người vừa mới choáng váng cuối cùng
cũng hoàn hồn lại, vì vậy tất cả đều đứng dậy từ
trên dãi ghế chạy tới.
Sau đó Trình Uyên bị đạp ngã lăn ra.
Anh liền ăn ngay quyền cước vô người.
Trình Uyên bị thương lúc trước bị những người
này đánh nữa, đau đớn lại tái phát, và trong cơn
đau bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
" Đánh hắn, đánh chết hắn!"
"Đánh hắn!"
Edit: Vasterel
Một đám người giống như Trình Uyên đã giết cha
mình, trong lúc hét lên với biểu cảm như xúi giục ai
đó, vừa hướng Trình Uyên đấm đá không ngừng.
Lúc này, người đàn ông xấu xí cũng dịu đi, từ trên
giường ngồi dậy, sờ sờ khóe miệng bị Trình Uyên
đánh một cái, tức giận nói: "CMN, Lão Tử sẽ đánh
ngươi tàn phế!"
Hắn ta vừa nói vừa vội chạy đến và hét lên "Tất cả
tránh ra ,để Lão Tử."
Lúc này, Trình Uyên cũng coi như thong thả lấy lại
sức.
Khi đám đông "xúm xịt" giải tán, Trình Uyên mỉm
cười khi nhìn thấy người đàn ông xấu xí lao tới.
Người đàn ông xấu xí vốn tưởng rằng lúc này
Trình Uyên phải ôm đầu bị đánh nên không còn sức
lực chống trả, nhưng khi đám người giải tán, liền
nhìn thấy một khuôn mặt đang hướng về phía mình
nở nụ cười toe toét.
Người đàn ông xấu xí bỗng có dự cảm chẳng lành.
Edit: Vasterel
Nhưng mà, người ta đã vội vàng xông tới rồi, chân
còn nhấc lên nữa, nếu không đạp xuống, nhất định
sẽ sống thế nào với giọng nói vừa rồi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Trình Uyên lại
đột nhiên đứng lên, một tay đâm vào xông tới nam
nhân xấu xí.
“Bùm!” Có một âm thanh.
Lần này, anh đã húc người xấu xí này ra xa ba bốn
thước, tuy rằng không đạt được như sức mạnh
đánh bay của Bạch Long, nhưng vẫn có chút tiến bộ.
Với một giọng nói "Ái!", Người đàn ông xấu xí ngã
ra và cảm thấy chóng mặt.
Những người khác thấy thế, lại lần nữa vây
quanh.
Nhưng mà, lần này Trình Uyên đã phòng bị.
Ngay khi người thứ nhất lao tới đấm anh một
phát, mắt anh bất ngờ trừng lớn, người hơi nghiêng
Edit: Vasterel
sang một bên và anh bắt lấy cổ họng của người đó
và đột ngột đè ngã tới trước rồi với một quyền đấm
vào mặt hắn.
Có người đá vào Trình Uyên, Trình Uyên vung lên
còng tay của mình , đập vào đầu người đó một cái
"bốp", trực tiếp đánh thẳng vào người, liền đầu rơi
máu chảy..
Có người từ đằng sau ôm lấy cổ Trình Uyên, Trình
Uyên nghiêng đầu xuống, há miệng cắn lên cánh tay
người đàn ông đó.
“A!” Nam nhân đau đớn, vội vàng buông ra.
Trình Uyên nhân cơ hội dùng đầu đập vào đầu
người đó, hai đầu đụng nhau khiến đối phương ngất
đi.
Sự điên cuồng của Trình Uyên khiến người khác
kinh hãi một hồi.
Mọi người bắt đầu lùi lại.
Edit: Vasterel
Mà Trình Uyên gân cổ lên, hai mắt đỏ hoe, trừng
những người này với vẻ mặt dữ tợn, "Đến đây, tới
đây!"
Tiếng gầm của anh khiến người ta kinh sợ, một số
người gần như quỳ rạp trên mặt đất, hai chân yếu
ớt.
người đàn ông xấu xí lùi lại hết lần này đến lần
khác.
Trình Uyên lúc này ở trong mắt những người này,
thật giống như dã thú.
Và họ bắt đầu tin những gì Trình Uyên nói.
Anh có thể đã giết người, và có nhiều hơn là một!
Trình Uyên đi về phía đám người, đám người liền
lui về phía sau.
Một chân đặt lên ngực người đàn ông xấu xí,
Trình Uyên lạnh giọng hỏi: "Nào, nói lại cho tao
xem, quy củ của nơi này là gì?"
Edit: Vasterel
Người đàn ông xấu xí sớm bì hù cho hồn bay
phách lạc.
Mặc dù được coi là nhân vật tàn nhẫn trong số
những người ở đây, nhưng đối mặt với Trình Uyên,
hắn lại có một nỗi sợ hãi khó tả.
"Quy củ. . . Quy củ chính là. . . Chính là ngài."
Edit: Vasterel
Chương 402: Mẹ chồng nàng dâu gặp nhau
“Nghe được đấy.” Trình Uyên trực tiếp một
cước đá trên đầu hắn nằm trên mặt đất, sau đó
chỉ vào mọi người ở đây nói: “Từ hôm nay trở
đi, ai dám chọc tức tao, cmn tao liền giết hắn!
"Dù sao Lão Tử dây đã giết rất nhiều người
rồi, giết nhiều hơn cũng không còn quan trọng
nữa."
Mọi người sợ đến mức không dám nói gì.
Người đàn ông xấu xí thậm chí che mặt,
cuộn tròn trên mặt đất, cũng không dám động
đậy.
Bộ dạng và vẻ kiêu ngạo vừa rồi đã biến
mất.
Trình Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, anh biết
ít nhất trong khoảng thời gian này sẽ không còn
ai dám quấy rầy anh nữa.
“rầm!” Một âm thanh.
Lúc này, cánh cửa sắt nặng nề của căn
phòng được mở ra, một đội cai ngục và một số
cảnh sát vũ trang xông vào.
Edit: Vasterel
Tù nhân trong ngục vội vàng chạy ra gốc
tường ngồi xổm ôm đầu.
Tình thế trước mắt khiến Trình Uyên sửng
sốt, ngay sau đó liền đi theo lão phạm nhân
ngồi xổm trong góc.
"vừa rồi ai đánh nhau?"
"Đứng ra!"
Một người hét lên.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng
không dám lên tiếng.
Quản giáo đeo kính, hai tay chắp sau lưng
chỉ vào mọi người nói: "Là ai đánh nhau đứng
ra cho ta,nói cho các ngươi biết Không phải là
không có giám sát trong phòng này, hiện tại
thừa nhận còn có thể xử lý nhẹ tay. "
"ta sẽ cho các ngươi tự xác minh với nhau.
Trong vòng một phút. Nếu không có ai đứng ra
và không đưa ra được ai, vậy thì các ngươi tối
nay không ai được phép ăn cơm."
Edit: Vasterel
Cái gọi là, luật không đổ lỗi cho công chúng
dường như không tồn tại ở đây.
Tuy nhiên, điều này rất khác với hình ảnh mà
Trình Uyên nghĩ trong đầu, trong ấn tượng của
anh, tình huống này rất có thể sẽ kích động khi
dọa bị đánh đập, hoặc là trực tiếp nhốt lại, sau
đó dùng nước lạnh thử qua.
May mắn thay, đó chỉ là hình phạt của việc
bớt một bữa ăn.
Quả thật anh hiện tại vẫn là rất lo lắng, sợ
đám người này lên án thì ăn cám.
Kết quả là đây.
Người đàn ông xấu xí đột nhiên đứng lên, cúi
đầu và hơi nghiêng người về phía trước, duy trì
tư thế một quân nhân rất chuẩn. "Báo cáo,
không có ai đánh nhau, chúng tôi chỉ là đang
đùa giỡn với nhau thôi."
What?
Nam nhân xấu xí còn không có bán đứng
Trình Uyên, khiến Trình Uyên có phần kinh
ngạc.
Edit: Vasterel
Tên cai ngục đeo kính nhìn quanh họ một lần
rồi lạnh giọng nói: "Không có đánh thì tốt. các
ngươi ở đây phải kiềm chế cảm xúc và biểu
hiện cho tốt một chút, như vậy mới sớm ra
ngoài được."
“Đúng vậy, Lý cảnh quan nói rất đúng!”
Người đàn ông xấu xí nịn nọt.
“Đi thôi.” Quản ngục và cảnh sát vũ trang
xoay người rời đi.
Sau khi họ rời đi, người đàn ông xấu xí mỉm
cười cùng với dấu vết sợ hãi đối với tình bạn
cùng Trình Uyên.
Trình Uyên thì trực tiếp nằm lăn ở trên
giường.
"Ngươi tên là gì?"
“bẩm đại ca, tiểu nhân tên là Trang Khánh.”
Người đàn ông xấu xí nhanh chóng đáp.
Ở đây vài ngày , Trình Uyên mới biết được ở
nơi như vậy kẻ mạnh được coi trọng, nắm đấm
được xem trọng hơn người khác.
Edit: Vasterel
Nắm đấm của ai cứng hơn, người đó là lão
đại.
Sau đó những người này hầu hạ Trình Uyên
coi như là ông hoàng trong trại giam, ngay cả
rửa chân cũng có người đánh rửa kỳ cọ.
Cuối cùng, sau một tháng ...
Trình Uyên được đưa ra phiên tòa xét xử
đầu tiên.
...
...
Ngay đêm đầu tiên vào trại giam, Bạch An
Tương một mình đến kinh thành.
cô đến ga tàu cao tốc Bắc Kinh lúc 4 giờ
sáng, nên cô đã ở một khách sạn gần đó để
nghĩ ngơi.
Sáng 8 giờ, cô được Thiết Diện đưa đến một
biệt thự ở Trình gia.
Edit: Vasterel
Cô cũng là lần đầu tiên gặp em trai của Trình
Uyên là Trình Nặc.
Đây là một thanh niên có vẻ ngoài giống
Trình Uyên, nhưng bị liệt ngồi xe lăn.
"chị dâu."
Thật giống như được gặp lại người nhà mà
mình đã từng thấy vậy, Trình Nặc sau khi nhìn
thấy Bạch An Tương trông rất phấn khích, trên
mặt tràn đầy vui mừng.
“Anh là… Trình Nặc?” Bạch An Tương hỏi
không rõ.
Cô thực sự biết Trình Uyên có mâu thuẫn với
người em trai này, chỉ là trong lòng Bạch An
Tương đang suy nghĩ cho dù hai người không
có hòa thuận nhưng vẫn là anh em ruột thịt,
làm sao Trình Nặc có thể mặc kệ anh trai của
mình được?
Và sự nhiệt tình mà Trình Nặc thể hiện quả
thực đã khiến Bạch An Tương càng thêm chắc
chắn về suy luận của mình.
“đúng vậy, chị dâu mau ngồi đi, đừng khách
xáo.” Trình Nặc vui vẻ chào hỏi, sau đó hô to:
Edit: Vasterel
“Chú Trần, chú Trần mau pha cho cháu bình trà
ngon.”
"ấy ... Xin lỗi chị dâu, quên hỏi, chị uống trà
hay cà phê?"
Bạch An Tương bị sự nhiệt tình của hắn ta
làm cho có chút xấu hổ, vội xua tay "Không cần
phiền vậy đâu."
“Không hề phiền phức, đều cũng là nhà
người thân mình cả, chị dâu đừng quá gò bó
lắm.” Trình Nặc.
Bạch An Tương vội vàng gật đầu, "Vậy thì
uống trà."
"em mới đây biết là mình có chị dâu, từ khi
biết mình có thêm người anh trai, mà lại nghe
tin anh trai của em lại cưới được một người vợ
xinh đẹp như vây, em sớm muốn đi nhìn anh
chị lắm, nhưng mà, đáng tiếc, đôi chân này…
”Trình Nặc trong lòng vui sướng.
Không đợi Trình Nặc nói xong, Bạch An
Tương đã cắt đứt lời của hắn, trịnh trọng nói:
"Trình Nặc, tôi lần này tới là có việc muốn nhờ."
Edit: Vasterel
Nghe vậy, vẻ mặt Trình Nặc ngưng tụ.
Sau đó hắn thở dài, "Chị dâu, không cần nói,
em biết hết rồi."
“Vậy em có thể giúp anh ấy không?” Bạch An
Tương vội vàng hỏi.
Trình Nặc cười khổ lắc đầu. "Chị dâu, chị để
cao em quá , chuyện đã đến mức này, em có
thể giúp được gì?"
Quả thật Trình Nặc nói lời này cũng là sự
thật, đừng nói không muốn giúp, cho dù là
muốn giúp, hắn thật sự không giúp được.
Nghe vậy, thần sắc Bạch An Tương liền chợt
mờ đi.
"Nhưng mà ..." Lúc này, Trình Nặc lời nói liền
thay đổi. "chị có thể đi hỏi cha của chúng ta một
chút xem sao, không chừng ông ấy có cách?"
“Chúng ta… cha?” đây đối với Bạch An
Tương là những từ hiếm thấy, đặc biệt là chia
sẻ từ cha với Trình Nặc, cảm thấy rất khó xử.
Vì thế.
Edit: Vasterel
Trình Nặc đưa Bạch An Tương đến một biệt
thự khác ở Trình gia, để cho Bạch An Tương
gặp mẹ chồng của mình và cũng là lần đầu tiên
gặp mặt.
Lúc vào biệt thự, không ai thông báo, Trình
Nặc được Bạch An Tương đẩy, đi qua sân
trước phòng khách biệt thự.
Sau đó, Trình Nặc gọi điện thoại.
Một lát sau, Lý Quế Như trong bộ quần áo
rộng rãi bình thường vội vàng bước xuống lầu.
Bạch An Tương nhìn thấy Lý Quế Như cũng
giật mình.
Chủ yếu là cô nhất thời không nghĩ tới được
sẽ nói cái gì với Lý Quế Như.
Lý Quế Như cũng có thể như vậy, lần đầu
tiên nhìn thấy con dâu, bà vô cùng kích động,
đưa tay nắm lấy tay Bạch An Tương ra hiệu
cùng cô ngồi xuống ghế sô pha.
Edit: Vasterel
“Thật tuyệt.” Lý Quế Như nhìn lên nhìn
xuống người Bạch An Tương, không khỏi gật
đầu, trong lòng không giấu được vui mừng.
“Mẹ, chị dâu tới đây tìm cha, để nhờ cha tìm
cách cứu anh trai của con.” Trình Nặc ở một
bên mở miệng nói.
Nghe vậy nụ cười của Lý Quế Như cứng đờ,
thần sắc cũng cấp tốc ảm đạm xuống.
"Mẹ ..." Bạch An Tương nhẹ nhàng gọi một
tiếng.
Tuy rằng gọi mẹ nó nghe không được lưu
loát lắm, nhưng trong lòng Lý Quế Như lại run
lên.
Nhiều năm như vậy, Trình Nặc đều là người
duy nhất gọi bà là mẹ, nhưng ngược lại bà lại
muốn nghe Trình Uyên gọi chính mình là một
tiếng mẹ hơn.
Nhưng.
Lý Quế Như cũng biết, ý nghĩ này của mình
quá xa xỉ.
Edit: Vasterel
Nhưng mà, điều bà ta không ngờ là Bạch An
Tương lại gọi mình là mẹ thay cho Trình Uyên
nhiều năm qua không gọi.
Ở góc độ nào đó để nói, đây có thể là một
loại tha thứ, cho nên Lý Quế Như lại lần nữa
kích động.
"Con à, cha con và mẹ cũng muốn cứu Uyên
Uyên, thế nhưng ..."
Edit: Vasterel
Chương 403: Kiên trì đến chết
"thế nhưng là, vấn đề này là do các trưởng
bối Trình gia quyết định. Họ không đồng ý, cha
con và me cũng không thể làm gì được."
"Hơn nữa, ngay cả khi bọn họ có đồng ý đi
nữa, đối với những chuyện như thế này, thì cha
của con và mẹ cũng không thể giúp được gì
nhiều."
Trên thực tế, chứng cứ giết người của Trình
Uyên vô cùng xác thực, Trình Cẩm Đông cũng
bất lực, nhiều nhất cũng có thể trì hoãn thời
gian thi hành quyết mà thôi.
Bạch An Tương không hiểu chuyện này, cô
chỉ biết nhà họ Trình là hy vọng cuối cùng của
mình, nên nhất định phải nắm lấy.
“Tại sao các trưởng lão không đồng ý?” cô
nghe không hiểu “Trình Uyên không phải là con
của cha mẹ sao, không phải là người của Trình
gia sao?
Nghe vậy, Lý Quế Như thở dài một hơi.
Edit: Vasterel
"Con à, mọi chuyện không đơn giản như con
nghĩ."
Bạch An Tương không cam tâm muốn hỏi
thêm, nhưng Lý Quế Như nhanh chóng vội
ngăn cản "không nên hỏi, chuyện này chúng ta
không làm chủ được, nhưng cũng không thể
trách bọn họ được."
Lý Quế Như không còn cách nói nào nữa
đành chặn lại, bởi vì các trưởng lão Trình gia
đang muốn cân nhắc Trình gia tương lai, mà
cũng cân nhắc thể diện Trình gia nữa,những lời
như vậy, bà ấy không thể nói với Bạch An
Tương trước mặt Trình Nặc được.
Nói như vậy, chẳng khác gì làm tổn thương
Trình Nặc.
Nhưng ai biết, Trình Nặc lúc này lại có thái
độ khác thường nói: "Chị dâu, quả thật các vị
trưởng lão trong nhà chủ yếu là sợ anh trai em
bốc đồng như vậy, tương lai nếu kế thừa gia
nghiệp của gia tộc sẽ đem Trình gia vào tình
thế không thể nào kiểm soát được. "
Edit: Vasterel
Nghe được Trình Nặc nói, Lý Quế Như thần
sắc cứng đờ "Không có..."
"Mẹ, con không ngốc. Mẹ tìm anh trai con
không chỉ để cho anh ấy kế thừa gia nghiệp
của gia tộc sao?" Trình Nặc cười.
"con... ?"
“con không sao.” Nặc lên một nụ cười khổ,
Trình Nặc nói, “Chị dâu, chị không biết đấy thôi,
dưới thắt lưng em trở xuống không còn cảm
giác, cho nên không thể tiếp tục kéo dài hương
hỏa cho Trình gia, mà Trình gia chúng ta là một
gia tộc rất truyền thống, rất coi trọng điều đó. "
"Mẹ, mẹ muốn nói gì thì nói đi, mẹ không cần
phải giấu diếm với con. Thà để anh trai con
thừa kế Trình gia còn hơn để thằng ngốc nhà
Tam thúc kế thừa Trình gia, con hiểu mà."
Câu nói của Trình Nặc khiến Lý Quế Như
xúc động, nước mắt lưng tròng.
"Con, là cha mẹ có lỗi với con."
Edit: Vasterel
Trình Nặc lắc đầu "Đây chính là định mệnh."
Bạch An Tương không biết lý do gì trong
chuyện này, nhưng nghe họ kể, dường như có
rất nhiều câu chuyện trong đó.
Đây hẳn là một câu chuyện buồn, cô không
tiện hỏi, và nếu tiếp tục nói gì cũng không hay.
Tuy nhiên, lúc này Trình Nặc lại cười nói:
"Chị dâu, chúng ta đều muốn cứu anh trai, lời
nói của em không đủ trọng lượng, nhưng mà
em có cách."
Khi nghe nói có thể có cách, Bạch An Tương
hai mắt sáng lên, giống như trong bóng tối vô
tận, rốt cuộc nhìn thấy một tia sáng.
“cách gì, em nói đi” cô vội vàng nói ra.
"Người thừa kế nhà họ Trình, nếu như lúc
này chị mang thai đứa con của anh trai em
thì..." Trình Nặc cười.
Nghe xong lời này, Lý Quế Như cũng là hai
mắt tỏa sáng.
Edit: Vasterel
Còn Bạch An Tương nghe vậy mặt đỏ bừng,
cảm thấy hai má có thể là trứng rán.
Mang thai đứa con của Trình Uyên ... Chẳng
qua, cái này là chuyện đương nhiên, nhưng
làm sao bây giờ có thể mang thai được?
Bọn họ đến nay vẫn không có đụng làm A
làm A.
Nếu sớm biết tình huống này ngày hôm nay,
thì ...
“Nhưng… hiện tại cũng không được.” giọng
nói Bạch An Tương yếu ớt nói.
Nhìn thấy cô đỏ bừng đến cổ, Lý Quế Như
cười nhẹ, "chúng Ta nói có, là được."
Trình Nặc cũng gật đầu cười nói "Đúng."
Thế là...
Edit: Vasterel
Sáng cùng ngày, Bạch An Tương với cái
bụng hơi nhô lên đã cùng Lý Quế Như đến nhà
cổ Trình gia.
Nhà cổ của Trình gia nằm ở ngoại ô Bắc
Kinh, tuy là nhà cổ nhưng không hề cũ kỹ.
Trên con phố phồn hoa nhất vùng ngoại ô
thủ đô, một biệt thự sang trọng có diện tích
năm sáu mẫu sừng sững.
Tuy nhiên, sau khi Lý Quế Như thông báo
cho người gác cổng thì câu trả lời là "Không
gặp!"
Người gác cổng là một ông già trạc sáu
mươi tuổi, tóc mai bạc trắng, nhưng tinh thần
vẫn rất tốt, Lý Quế Như gọi ông là chú Lưu hay
là Lưu thúc.
"Chú Lưu, làm phiền chú lại vào thông báo cho
các vị trưởng lão là cháu dâu này đang mang
thai."
Nghe được Lý Quế Như nói, Lưu Thúc lại lắc
đầu, "Con dâu Trình Cẩm Nam cũng mang
thai."
Edit: Vasterel
"..." Lý Quế Như.
Trình Cẩm Nam là em trai của Trình Cẩm
Đông, là chú của Trình Uyên và Trình Nặc.
Trình Cẩm Nam còn có một người con trai
tên là Trình Ngọc, lớn hơn Trình Nặc vài tuổi,
tính tình thật thà, trung trực, tuy não không
sáng lắm nhưng cũng không quá ngốc.
Vốn dĩ người thừa kế của Trình gia được
chọn là những người thừa kế của gia trưởng là
người con thứ nhất, nhưng nếu gia trưởng
không có con, thì chỉ có thể kế thừa của những
người anh em họ hàng khác.
Cho nên, hiện tại xem ra, trưởng lão Trình
gia đã quyết định chọn Trình Ngọc hay chứ
không phải là Trình Uyên.
Lý Quế Như giải thích hết mọi thứ với Bạch
An Tương .
“con à, chúng ta về thôi.” bà ấy thần sắc uể
oải và bất lực nói.
Edit: Vasterel
Ai ngờ, Bạch An Tương lắc đầu kiên quyết
nói: "con sẽ không quay về."
"không quay về?"
“dạ, con sẽ đứng đây đợi đến khi các trưởng
lão có lòng muốn gặp thì thôi, đến khi nào họ
chịu giúp chúng ta cứu Trình Uyên thì mới thôi.”
Bạch An Tương chưa bao giờ cố chấp như
hôm nay.
Tính cách cố chấp này khiến Lý Quế Như có
chút kinh ngạc.
Sững sờ trong chốc lát, Lý Quế Như nói:
"nhưng, nếu như các vị trưởng lão vẫn không
muốn gặp con thì sao?"
Bạch An Tương im lặng một lúc, sau đó ánh
mắt trở nên kiên định hơn.
Đứng ở cửa nhà cổ, nàng nói: "Trình Uyên là
người tốt, trước kia là do con không hiểu
chuyện. Anh ấy đối tốt với con bây giờ thành
thói quen rồi."
Edit: Vasterel
"cho nên, con đã thân thuộc với anh ấy rồi,
bây giờ cũng không dám nghĩ đến, nếu như
anh ấy không còn, con biết phải làm sao đây ."
"con không thể để anh ấy xảy ra việc. Nếu
bọn họ không gặp con, con sẽ đợi và đợi cho
đến khi nào họ gặp thì thôi. nếu như bọn họ từ
đầu đến cuối không gặp con! Thì con vẫn đợi,
đợi cho đến ..."
"đến chết!"
Lý Quế Như không biết nên nói cái gì, tâm
tình quá kích động, trong mắt cũng bịt kín một
lớp sương mù.
"Con dâu ngoan, mẹ sẽ đợi với con!"
Mà vào lúc này, trong biệt thự bên ngoài
Trình gia.
Một người đàn ông trung niên đeo kính cận
đưa một lọ thuốc cho Trình Nặc.
Edit: Vasterel
Ngồi trên xe lăn, Trình Nặc nhìn ngoài cửa
sổ, trong tay cầm bình thuốc, khóe miệng hơi
nhếch lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.
“thiếu gia, cho dù Gia tộc có lòng giúp Trình
Uyên, thì hắn căn bản là không thể sống sót,
ngài cần gì phải…?” Người đàn ông trung niên
dường như không hiểu Trình Nặc sẽ làm gì.
Trình Nặc cười lạnh một tiếng, "Chú Trần,
chú biết, cháu làm việc từ trước đến nay luôn
an toàn đúng không."
“vậy cái kia ngược lại là ….” Bác Trần gật
đầu.
“Anh trai cháu nhìn có vẻ ngu ngốc , nhưng
cháu luôn cho rằng đó là ảo giác.” Trình Nặc
nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt buồn bã nói, “Nếu
anh ấy thật sự có cách nào để thoát tội, với
chuyện này, cho dù anh ấy có thể thay đổi càn
khôn, nhưng cũng không thể thay đổi được
Trình gia . "
"Chỉ cần cái này bị chị dâu xinh đẹp của cháu
ăn hết, cô ấy sẽ không thể sinh con nữa.”
Edit: Vasterel
Chú Trần trầm ngâm rồi nhẹ gật đầu, sau đó
lông mày ngưng tụ nói: "tôi nghe nói, con dâu
Trình Ngọc có thai."
Trình Nặc cười lạnh một tiếng , "Giả tạo,
cháu chỉ sợ gia tộc ra mặt giúp đỡ anh ấy thôi."
"Nhưng trong trường hợp đó là sự thật ...?"
"Không, thuốc này rất hiệu nghiệm."
"Hả? thiếu gia, ngài cũng cho..."
Edit: Vasterel
Chương 404: Mở phiên toà đêm trước
Trại giam Tỉnh Giang Bắc.
Sau gần nửa tháng, Trình Uyên cuối cùng
cũng gặp được luật sư của mình.
Đó là một người phụ nữ với tính tình lạnh
lùng, trên thế giới này dường như không có
người tốt nào ngoại trừ cô ấy, cô ấy luôn lộ ra
vẻ mặt cự tuyệt.
Bên kia khung cửa kính, người phụ nữ ngồi
đối diện Trình Uyên ra hiệu cho anh bắt máy.
“Tôi là luật sư Đàm Bích Thư của anh.”
Người phụ nữ thẳng thắn giới thiệu, giọng điệu
lạnh lùng.
“Vân, chào cô.” Trình Uyên nhẹ gật đầu.
Đàm Bích Thư dừng lại, hỏi: "anh có kim bài
miễn tử không?"
“Hả… không có.” Trình Uyên.
“Được rồi, vậy tôi cũng nói thẳng với anh
luôn, không có cơ hội thắng.” Đàm Bích Thư
thẳng thắn nói.
Edit: Vasterel
Trình Uyên không hiểu.liền nói "cô vốn dĩ đã
cho rằng như vậy,vậy tại sao lại nhận lấy vụ án
này?"
“mặc dù biết không có cơ hội nào để thắng,
nhưng tiền các anh bỏ ra nên cứ thế mà làm.”
Đàm Bích Thư nói.
“có thể sẽ hủy hoại danh tiếng của cô.” Trình
Uyên nghi ngờ nói.
Đàm Bích Thư cười lành lạnh nói: “Tôi năm
nay 24 tuổi, vừa ra trường, sắp lấy chồng nên
quan tâm đến tiền tài hơn là danh vọng”.
“ừm.” Trình Uyên nhẹ gật đầu.
“anh có lời cuối cùng nào muốn tôi chuyển
đạt không?” Đàm Bích Thư hỏi.
"..." Trình Uyên thật sự không ngờ rằng con
gà này lại nói thẳng như vậy, gãi gãi đầu rồi
hỏi: " Thân là luật sư, còn chưa có mở phiên
toà cô liền đã phán tôi tội tử hình rồi?"
Edit: Vasterel
"có mở hay không, không còn quan trọng. vụ
án này của anh không ai muốn thụ lý cả", Đàm
Bích Thư nói.
Trình Uyên suy nghĩ một chút liền hỏi
"Nhưng nếu ta là phòng vệ chính đáng thì
sao?"
“Điều này là vô nghĩa.” Đàm Bích Thư khẳng
định, nói “Ngộ sát một người còn có thể xem
như là phòng vệ chính đáng, nhưng anh là tự
thân tới cửa người ta để giết người, với lại giết
không chỉ có một người mà là rất nhiều người”.
“Được rồi, vậy đến lúc đó chúng ta gặp lại
nhau.” Nghe xong lời đó, Trình Uyên nhún vai,
bất lực nói.
“à còn có một chuyện nữa, trợ lý của anh
nhờ tôi nói cho anh biết.” Đàm Bích Thư dừng
lại nói.
" chuyện gì?"
"Vợ anh đã đi Bắc Kinh. Trợ lý của anh nói
rằng cô ấy cùng mẹ anh đứng ở bên ngoài ngôi
nhà cổ của Trình gia để cầu xin các vị trưởng
Edit: Vasterel
lão cứu anh, nhưng các vị trưởng lão của Trình
gia một mực không muốn gặp, thế là ngay tại
ngoài cửa cứ đợi chờ như vậy."
"Mẹ anh ngất xỉu sau khi chờ được hai ngày,
và vợ anh cũng ngất xỉu sau khi chờ được ba
ngày."
Nghe những lời này, Trình Uyên sửng sốt.
Tuy rằng anh không có nhiều tình cảm với Lý
Quế Như, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột sinh
ra anh, anh cũng có thể cảm nhận được Lý
Quế Như đang chuộc tội lỗi với mình.
tuy rằng Lý Quế Như được chăm sóc sức
khỏe cũng tốt, nhưng dù sao bà ấy cũng đã
năm mươi rồi.
Và Bạch An Tương ...
Bạch An Tương là mảnh ghép mềm mại nhất
trong trái tim anh, họ đã cùng nhau trải qua
những chông gai trong hai năm chung sống,
cùng nhau trải qua những tủi hờn của những
ngày tháng ấy.
Edit: Vasterel
Khi mẹ anh bị bênh cần tiền chạy chữa,
Bạch An Tương đã cùng với người mẹ của
mình trở mặt với nhau để đòi bán nhà giúp
Trình Uyên.
Kể từ đó, Trình Uyên liền phát thề rằng, có
tiền, nhất định sẽ không để cho cô chịu mọi ủy
khuất nữa.
Nhưng bây giờ?
Tuy rằng Trình Uyên không muốn, nhưng
Bạch An Tương hẳn là vẫn chịu thêm các ủy
khuất khác nữa, và vẫn vì anh cam chịu mọi
thứ.
Tay Trình Uyên nắm chặt tay mình thật chắt
đến nổi rung bần bật.
Đầu óc anh rối bời, dường như cả thế giới
đều ở chế độ im lặng, thậm chí anh còn không
nhớ được Đàm Bích Thư đã rời đi lúc nào.
Trong ba ngày tới nũa, vụ án của anh sẽ
được xét xử.
Edit: Vasterel
Trở lại phòng giam, Trang Khánh hỏi anh
"đại ca, ba ngày nữa anh có kế hoạch gì
không?"
Sau khi nghe Trình Uyên kể về cuộc hành
trình của mình, Trang Khánh càng thêm khâm
phục và kính trọng Trình Uyên.
Đương nhiên, đồng thời hắn cũng nhận ra
được, vụ án của Trình Uyên căn bản không thể
thắng, chỉ sợ truyền đến chỉ có tin xấu mà thôi.
Nhưng điều mà hắn không bao giờ ngờ tới
chính là đôi mắt của Trình Uyên lúc này lại
sáng ngời một cách lạ thường, như thể đang
phát lên một tia sáng nào đó.
Tràn ngập tự tin.
Trình Uyên lạnh lùng nói: "Sau ba ngày nữa,
tôi sẽ cho những kẻ khiêu khích tôi, sẽ mãi nhớ
kỹ, cảm giác đau thương là gì!"
Trang Khánh bị khí chất của Trình Uyên lúc
này làm cho sửng sốt.
Edit: Vasterel
Đến hơn nửa ngày vẫn chưa có tỉnh táo trở
lại.
"đại ca, em..."
"Nói gì thì nói đi, đừng có ấp a ấp úng."
“đại ca, quả thật em cảm thấy đại ca là một
người đầy nghĩa khí.” Trang Khánh do dự một
lúc rồi cười khúc khích nói “Dù quen nhau chưa
được bao lâu nhưng em biết rằng đại ca vì
muốn báo thù cho anh trai của mình, nên bất
chấp mọi hậu quả. . điều này thực sự làm cho
em quá cảm động. nói thật ra, anh trai của đại
ca khẳng định sẽ rất hài lòng. "
Hài lòng?
Trình Uyên buồn bã cười một tiếng.
Nên biết, Lý Túc đã chết trong ngày cưới của
mình.
Chính là kết hôn!
Con mẹ hắn lấy đâu ra hài lòng?
Edit: Vasterel
Trang Khánh đột nhiên nghiêm túc nói: "đại
ca, nếu như đại ca đồng ý, thì em nguyện lòng
làm anh em với đại ca. đại ca còn những tâm
nguyện nào chưa thể hoàn thành cứ giao lại
cho em. Cho dù có lên núi đao xuống biển lửa
,em vẫn sẽ làm cho được."
Trang Khánh là bị tội trộm cắp, cũng không ở
lại đây lâu.
Nghe đến đây, Trình Uyên sửng sốt.
Anh chỉ có nói với Trang Khánh tại sao anh
muốn giết người và cách anh giết người,
nhưng anh không có nói về lai lịch của mình, vì
vậy Trang Khánh không biết rằng anh thật sự là
chủ tịch của Tập Đoàn Cẩm Đông.
Vỗ nhẹ lên vai Trang Khánh, Trình Uyên
cười nói: "Được rồi, người anh em này tôi sẽ
nhận, nhưng nếu có nguyện vọng nào đi nữa
thì tự mình tôi sẽ giải quyết, không cần ngươi
giúp."
"Nhưng ..." Trang Khánh thở dài. "đại ca, đại
ca nghĩ tự mình giải quyết được sao?"
Edit: Vasterel
Xòe hai tay ra, Trình Uyên nói: "Nhìn xem, có
tay có chân, tại sao không được?"
"Ấy ... ài!"
Có mấy lời định nói, nhưng cuối cùng không
muốn nói ra.
Trang Khánh tràn đầy cảm tình với Trình
Uyên.
...
...
Ba ngày cũng không phải là dài, nháy mắt đã
tới.
Sáng nay, bên ngoài tòa án tỉnh Giang Bắc ,
một chiếc xe sang trọng Bentley rất dài chạy
tới, sau khi xe đến thì dừng lại trước tòa,
nhưng không có người xuống xe.
cho dù tại trung tâm tỉnh Giang Bắc, nhưng
loại xe này rất hiếm thấy nên rất thu hút sự chú
ý của rất nhiều người qua đường.
Edit: Vasterel
Bên trong xe.
Phụ thân của Phương Thanh Yến, Phương
Tam gia nổi tiếng kinh thành nằm trên ghế ngồi,
nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngoài Phương Hoài Sơn, trên xe còn có hai
nữ và ba nam.
Trong đó có một người phụ nữ da ngăm
đang ngồi cạnh hắn.
"Tam gia, người của Phương gia ở tỉnh
Giang Bắc đều đã đến rồi."
“Ừ!” Phương Hoài Sơn không mở mắt, chỉ
nén một tiếng mờ mịt từ trong họng.
"Tam gia, ngài yên tâm đi, lần này chúng ta
mời đến là Hoàng luật sư từ kinh thành. Bất kể
bên kia có mời người nào đi nữa, cũng không
thể là đối thủ của luật sư Hoàng."
Phương Hoài Sơn nghe xong liền cười lạnh
một tiếng, "mời Hoàng luật sư cái gì, loại vụ án
này chỉ cần người mới tốt nghiệp thôi cũng có
thể thắng rồi."
Edit: Vasterel
"Ờ ..." Người phụ nữ da ngăm.
Phương Hoài Sơn mở to mắt nhìn cô, nhẹ
giọng nói: "Dù sao mọi chuyện cũng nên cẩn
thận một chút, dù sao thì Trình Uyên vẫn có
chút đầu óc."
“vâng.” Người phụ nữ da ngâm trả lời:
“Nếu… nếu lần này hắn ta được trắng án, Bạch
Dạ sẽ đích thân xuất thủ tiêu diệt hắn.”
“Bạch Dạ tới sao?” Phương Hoài Sơn hơi giật
mình.
“vâng.” Người da ngâm đáp. “Bạch Dạ cùng
thiếu gia từ nhỏ lớn lên với nhau, tình như thủ
túc.”
“Ừm, nếu như Bạch Dạ xuất thủ thì Trình
Uyên hẳn sẽ chết.” Phương Hoài Sơn lạnh lùng
nói, “Đến lúc đó tìm người giúp Bạch Dạ gánh
tội là được.”
"Thuộc hạ đã rõ."
"Tuy nhiên, loại xác suất này về cơ bản là
con số không. loại chứng cớ này vô cùng xác
Edit: Vasterel
thực,Tôi thật sự không biết hắn có thể làm gì
để có thể thoát khỏi vụ án này."
Edit: Vasterel
Chương 405: Một chiếc Jetta phong trần
Mà vào lúc này, ngay trước khi xử án,
Vương Hinh Duyệt đã chuyển cho Đàm Bích
Thư một phần tài liệu.
"Luật sư Đàm, chủ tịch của chúng tôi giao
cho tôi đem cái này cho cô. Hy vọng cô xem kỹ
một chút."
Đàm Bích Thư nhận lấy tài liệu, không có
đọc, rồi cười chế nhạo. nói "Trợ lý Vương, tôi
rất là tò mò, trong khoảng thời gian này căn
bản cô không thể nào gặp được Trình Uyên.
Vậy thì anh ta từ lúc nào đưa cái này cho cô, và
rồi nhờ cô giao cho tôi nữa? "
Đàm Bích Thư thì lúc nào cũng lạnh như
tiền, nói gì thì nói luôn đầy nghi vấn, khả năng
này có lẽ liên quan đến nghề nghiệp của cô ấy.
Vương Hinh Duyệt biết, cho nên cũng không
thèm quan tâm lắm, chỉ là mỉm cười rồi nói: "à
chuyện này là trước khi xảy ra chuyện ngài ấy
đã giao cho tôi."
Edit: Vasterel
Nghe đến đây, Đàm Bích Thư giật mình,
"Trước khi xảy ra chuyện, vậy thì anh ta nói có
tính toán từ trước rồi?"
“Chỉ cần nhìn qua sẽ biết, đây là bằng chứng
lật lại vụ án.” Vương Hinh Duyệt mỉm cười nói.
“Bằng chứng?” Đàm Bích Thư dường như có
vẻ bác bỏ điều này.
Lấy ra thông tin trong túi tài liệu, cười lạnh
một tiếng: "Ha ha, những thứ này nếu không
tận mắt nhìn thấy có lẽ sẽ rất giống nhau.
Chẳng lẽ vụ án này thật sự đảo ngược được
sao?"
Một bên nói như thế, một bên vẫn lướt thông
tin.
Đột nhiên, Đàm Bích Thư trợn tròn mắt.
Cô không thể tin rằng những điều được có
trong tài liệu này là sự thật.
"Luật sư Đàm..." Vương Hinh Duyệt gọi cô
ấy.
Edit: Vasterel
“Đừng nói chuyện!” Đàm Bích Thư lập tức
ngăn Vương Hinh Duyệt lại, nhanh chóng ngồi
xuống bàn, đem tài liệu trải ra bàn, lấy bút ra,
liền phác thảo.
Cái nhìn này nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Giống như là, trên thế giới này chỉ còn lại
mấy mảnh giấy, ngày tận thế sắp đến rồi, trước
khi tận thế, cô nhất định phải nhớ kỹ từng câu
nói trên những mảnh giấy này.
Đàm Bích Thư trước đây có vẻ mặt rất khinh
thường, nhưng giờ lại nghiêm túc như một kẻ
tham công tiếc việc.
Vương Hinh Duyệt đưa đẩy đôi mắt đen
nhánh, khóe miệng hơi cong lên.
Lần này Trình Uyên đi vào, người lo lắng
nhất chính là Vương Hinh Duyệt.
Bởi vì luôn ở bên Trình Uyên, cô đã cởi mở
lòng mình hơn và hoàn toàn tin tưởng vào
Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trong suy nghĩ của Vương Hinh Duyệt, chỉ
cần Trình Uyên làm gì đó, cô đều tin rằng anh
luôn đúng.
Điều này tưởng chừng rất phi lý nhưng lại
hoàn toàn rất tự nhiên.
Vì vậy, nhìn thấy Đàm Bích Thư khó tin
trước mặt, lúc này, cô tự nhiên an tâm hơn,
"Chủ tịch, thật sự không gì không làm được."
“Có một điều rất đáng ngờ.” Lúc này, Đàm
Bích Thư ngẩng đầu hỏi Vương Hinh Duyệt
“Hồng Anh này bây giờ ở đâu?
“trên đường.” Vương Hinh Duyệt nói.
“Sao cô không đưa những thứ này cho tôi
sớm hơn!” Sau khi gật đầu, Đàm Bích Thư nhíu
mày trách cứ.
Vương Hinh Duyệt thành thật trả lời, "cô biết
không, ngoài kia có hàng trăm người, có lẽ đều
là người cùng một nhà."
Edit: Vasterel
Đàm Bích Thư hơi giật mình, sau đó hiểu ý
tứ, đồng thời cũng cảm thấy quá uất ức, "tại
sao không tin tưởng tôi, nhưng lại mời tôi?"
“Bởi vì cô vừa mới tốt nghiệp, vẫn là một
trang giấy trắng.” Vương Hinh Duyệt cười nói,
“Tương đối mà nói, cô đáng tin hơn một chút.”
...
...
Vương Hinh Duyệt nói đúng, xung quanh tòa
án có hàng trăm người đều cùng một nhà.
Những người này có đủ loại, thậm chí còn có
những gian hàng nhỏ bán bánh xèo trước cửa
nữa ấy chứ.
Một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa và một
người đàn ông trẻ trong bộ vest xanh nhạt
đứng ở cửa tòa án.
"Bạch Dạ Ca Ca, thật ra anh không cần đích
thân đến đây, nhìn xem xung quanh đây ít nhất
mấy trăm người đều là người nhà chúng ta,
Trình Uyên này có biến hóa thế nào đi nữa nhất
Edit: Vasterel
định sẽ chết." Cô gái nhỏ nhắn nhìn. mới mười
sáu, bảy tuổi tuổi gì đó nhìn cũng dễ thương,
nháy mắt nói với Bạch Dạ.
Gương mặt người thanh niên vẫn bình thản,
giữa hai lông mày dường như có một nỗi buồn
nhàn nhạt, nhiwnf tổng thể hắn ta cũng đẹp trai
nhưng lại có vận khí thăng trầm không hợp với
tuổi tác.
"anh cùng anh trai em từ nhỏ cùng lớn lên,
có thể nói tình như thủ túc. Bây giờ hắn bị giết.
Nếu như anh không báo thù cho hắn, e rằng
trong lòng sẽ không vượt qua được chướng
ngại này."
Bạch Dạ nhìn thật sâu vào tòa nhà nguy nga,
hai tay chậm rãi nắm thành nắm đấm "Tố Tịch,
một lát nữa em tránh xa nơi này một chút."
Cô gái này tên là Tố Tịch, chớp mắt đầy ranh
mãnh hỏi "Bạch Dạ Ca Ca, anh lại là quan tâm
em sao?"
Bạch Dạ cười khổ thở dài một hơi "em vẫn
còn con nít."
Edit: Vasterel
Khi Tố Tịch nghe vậy có vẻ không vui "Không
phải đâu nha, người ta cũng lớn rồi đấy."
"tóm lại, em cứ tránh xa nơi này một chút,
anh sợ em sẽ liên lụy đến."
Tố Tịch mỉm cười, "Bạch Dạ Ca Ca yên tâm
đi, nhìn xem, Phương gia chúng ta cũng ở đây
và còn có nhiều người như vậy, ai có thể động
đến em?"
"chẳng lẽ còn có người dám gây chuyện với
Phương gia bọn em?"
Khi nói về Phương gia, Tố Tịch tràn đầy sự
tự hào.
Đúng vậy, cô ấy là Phương Tố Tịch, em gái
của Phương Thanh Yến.
Tuy nhiên, khi giọng cô ấy vừa rơi xuống ...
"kít"!
Có tiếng phanh.
Một chiếc Jetta màu đen đậu trước tòa án.
Edit: Vasterel
Lúc nhìn thấy chiếc Jetta màu đen, nụ cười
trên người Phương Tố Tịch đột nhiên biến mất.
Ngay cả vẻ mặt của Bạch Dạ cũng đột nhiên
ngưng tụ lại.
Chiếc xe Jetta màu đen đang đậu trước tòa
án, hình như chiếc xe đi từ xa mà đến, cho nên
vẫn còn có hơi nước bốc lên từ đầu xe.
Một chiếc xe cũ kỹ với giá chưa đến 100.000
NDT nhưng ngay lập tức đã khiến quá nhiều
người phải sửng sốt.
Những người trong Nhà họ Phương đều lùi
lại trong tiềm thức, như thể họ muốn tránh xa
chiếc Jetta này.
Trong chiếc xe hạng sang của Phương Hoài
Sơn đối diện với xe này, khi nghe thấy tiếng
phanh xe, Phương Hoài Sơn đột nhiên ngồi
thẳng người lên, vừa nhìn thấy chiếc Jetta này,
khóe miệng đột nhiên mở to.
“Chết tiệt, sao hắn lại tới đây!” Phương Tam
Gia kêu lên.
Edit: Vasterel
Người phụ nữ da ngâm dường như nhận ra
sự tình nghiêm trọng, hỏi "Tam gia, làm sao
bây giờ?"
“Còn có thể làm gì?” Phương Tam Gia buồn
bực nói, “Để người của chúng ta trước tiên lui
về phía sau, và tuyệt đối đừng chọc giận hắn.”
Đúng lúc này, một vài chiếc ô tô chạy tới.
Trong số đó, trên xe Audi, với sự hiện diện
trong vai Bạch Long Trần Đông Vương Mỹ Lệ
và còn có những người khác nữa.
Sau khi xuống xe, họ đứng về phía cửa
chính, dường như đang đợi ai đó.
Khi cô gái béo nhìn thấy chiếc xe Jetta, mắt
cô ấy sáng lên và ngay lập tức lộ vẻ ngạc
nhiên.
Bạch Long Trần Đông dường như cũng có
vẻ hơi kinh ngạc.
Không mất nhiều thời gian để một chiếc
Iveco cải tiến đậu trước tòa án.
Edit: Vasterel
Trình Uyên bị áp giải xuống xe.
Ngay tại thời khắc Trình Uyên xuống xe,
Bạch Long cùng mấy người nữa vội vàng vây
quanh.
Đương nhiên, có cảnh sát hộ tống, bọn họ
chỉ cần dựa sát theo sau, vẫn là không tiếp cận
được Trình Uyên.
Trình Uyên nhìn thấy tất cả mọi người đều
bình an, trong lòng hơi hơi lắng xuống.
Anh mỉm cười với mọi người, và sau đó bị áp
tải đưa vào phòng xử án.
Vừa quay đầu lại, anh cũng nhìn thấy chiếc
Jetta màu đen phong trần đầy bụi bặm.
Trình Uyên cũng không quan tâm lắm, dù
sao một chiếc xe giá chỉ có thể coi là thường
dân, sẽ không thu hút được bất luận kẻ nào.
Nhưng điều mà anh không biết, đó là một
chiếc xe bình thường rẻ tiền như vậy, nhưng lại
có một đôi mắt sâu trong đó, nhìn chằm chằm
Trình Uyên không chớp.
Edit: Vasterel
"Nhóc con, có ta ở đây, dưới gầm trời này
không ai dám động đến con!"
Bình luận facebook