Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337-340
Edit: Vasterel
Nguồn dịch: https://zalo.me/g/dulhxl440
Edit: Vasterel
Chương 337: Cãi nhau giữa những người đàn ông
Trần Đông nhìn thẳng vào Trình Uyên, Trình Uyên
trong nháy mắt cũng đáp trả mà không hề tỏ ra yếu đuối.
Không khí lúc này như ngưng tụ lại.
Bầu không khí cũng trở nên rất yên ắng.
Lặng lẽ như thể cả cơn gió đều ẩn nấp hết.
“Ngươi có thể giết tôi.” Trần Đông từ trong ngực lấy ra
con dao, ném tới trước mặt Trình Uyên.
Trình Uyên lắc đầu " tại sao tôi phải giết anh?"
“Vậy thì tại sao ngươi lại nghi ngờ tôi?” Trần Đông lạnh
giọng hỏi.
Trình Uyên bỗng nhiên phẫn nộ nói: "Tôi không thể
nghi ngờ anh sao? Nếu như đổi lại là anh, anh sẽ không
nghi ngờ sao?"
"Nếu vậy, ngươi có thể giết tôi."
"Tại sao tôi phải giết anh?"
Edit: Vasterel
"Vậy thì ngươi không nên nghi ngờ tôi."
"nếu là anh, anh có nghi ngờ không?"
"Cho nên, ngươi nghi ngờ tôi, không bằng giết tôi đi."
"Tại sao tôi phải..."
Cãi nhau là một nghệ thuật, nhất là các bạn nữ càng
nắm bắt được nghệ thuật này một cách tinh tế hơn,
chuyện đàn ông cãi nhau với đàn bà là chuyện rất bình
thường,lúc đó đàn ông có lý, nhưng khi cãi nhau, hầu
như quên mất cả lý do để cãi vã, Ngược lại, đàn ông trở
nên vô lý, và lúc đó người phụ nữ trở nên quyết đoán
hơn.
Cũng may Trình Uyên và Trần Đông đều là đàn ông, dù
sao đều là đàn ông, chuyện cãi vã này thật là khó tin.
Khoảng năm phút trôi qua.
Trình Uyên chợt nhận ra hai người cứ cãi nhau thế này
xem ra chẳng có ý nghĩa gì.
Edit: Vasterel
“Câm miệng!” anh nhận ra điều đó, liền muốn phá vỡ
bầu không khí vô nghĩa này. “Tôi không muốn cãi nhau
với anh”.
“Nếu không muốn ồn ào, cứ việc giết tôi đi.” Trần Đông
lạnh giọng nói.
Trình Uyên tức giận nói: " tại sao tôi phải giết anh?"
"Vậy thì tại sao ngươi lại nghi ngờ tôi?"
"Tôi ..." tâm tình Trình Uyên như tan nát.
Từ lâu anh đã cảm thấy hài lòng với tài hùng biện của
mình, hồi còn học đại học anh rất ít khi cãi nhau với
người khác, nhưng bây giờ, anh không ngờ rằng cãi nhau
lại thành bầu với bí quá nhàm chán.
“đại ca, tôi sai rồi , tôi không nên nghi ngờ anh, nếu
anh cảm thấy không khoái cảm, thì giết tôi đi” Trình Uyên
thờ dài thỉnh cầu cái chết.
"cái đồ ngu" Trần Đông hừ lạnh một tiếng.
"CMN tôi ...!" Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật
sâu, mở cửa kính xe ra, mạnh mẽ nhả khói ra ngoài.
Trần Đông cũng giật lấy điếu thuốc, châm một cái, mở
cửa kính xe xuống, cũng mạnh mẽ bên ngoài nhả ra.
Hai người họ giống như những đứa trẻ đỏ mặt với
nhau, quay đầu ra khỏi cửa sổ xe, và ai cũng không thèm
để ý tới ai.
Hút xong điếu thuốc, Trình Uyên vỗ tay lái nói: "Đi
thôi."
Trần Đông thắt dây an toàn.
Xe tiếp tục tiến đi.
Khi xe sắp vào thành phố, Trần Đông hờ hững nói:
"Sáu năm trước, tôi được mệnh danh là sát thủ số một
của kinh thành."
" Cũng là sáu năm trước sáng lập Star X."
"Nhưng ngươi biết đấy, cuộc sống của tôi bị thu hẹp và
căn bản tôi không thích hợp để làm lãnh đạo chút nào, vì
Edit: Vasterel
vậy hai năm sau khi Star X được thành lập, tôi đã rời khỏi
đó."
"Tôi chưa nói với ai về điều này, và tôi không biết làm
thế nào mà ngươi biết đến nó, nhưng đó không còn quan
trọng nữa."
"Điều quan trọng nhất là ngươi không tin tưởng ta."
Trần Đông nói đến đây lúc này mới dừng lại, giọng điệu
có chút ảm đạm. "Có rất ít người khiến tôi thuận mắt,
cũng có ít người khiến tôi suy nghĩ lại về tương lai cuộc
đời này."
"Nhưng ngươi biết không, nếu một người vì người
khác mà quyết định thay đổi, lại không được người đó tin
tưởng, đau lòng như thế nào không?"
"Tôi bảo ngươi giết tôi đi vì tôi cảm thấy ngươi giết tôi
còn tốt hơn cái thứ kinh tởm nghi ngờ đó."
Lời nói của Trần Đông giống như một cái búa nhỏ, từng
tiếng gõ vào trái tim Trình Uyên.
Sau khi cố gắng hít thở sâu vài cái, Trình Uyên khẽ nói:
"Không phải ... cũng không phải là nghi ngờ, mà là..."
Edit: Vasterel
Anh mò ruột, gãi bụng, tổ chức lại ngôn ngữ hồi lâu,
cuối cùng thành tiếng thở dài một hơi, "Được rồi, được
rồi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi!"
Trần Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm u ám qua
giếng trời.
Trình Uyên liếc hắn một cái, nhếch miệng nói: "Tính
tình của anh càng ngày càng cổ quái. Xem ra nhất định
phải tìm cho anh một người phụ nữ rồi."
"Huh!"
...
...
Xe dừng lại trước "hộp đêm Triệu Hoa".
Trình Uyên và Trần Đông bước vào hộp đêm.
Tiếng nhạc ồn ào, đám thanh niên cuồng nhiệt điên
cuồng trong quán.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cùng Trần Đông đi qua những người "múa
cột", đi tới khu văn phòng lầu hai, gõ cửa phòng bảo vệ
tại lầu này.
“các ngươi tìm ai ?” Một người đàn ông trẻ tuổi với
mái tóc màu vàng ra mở cửa.
Vừa Hỏi xong thì nhìn rõ mặt thấy Trình Uyên, liền vội
vàng mở cửa "ông chủ Trình, mời vào."
Từ đầu trọc đã từng mang theo huynh đệ của mình
giúp đỡ Trình Uyên trên những trận đấu, huynh đệ của
hắn đương nhiên cũng biết Trình Uyên.
"Đại ca, ông chủ Trình đến."
Sau khi để Trình Uyên và Trần Đông vào, người đàn
ông tóc vàng đã hét vào bên trong.
Phòng làm việc không lớn nhưng có hai chiếc ghế sô
pha dài đối diện nhau, trên ghế sô pha có bảy tám người
đang chơi điện thoại di động hoặc xem phim.
Khi những người đó nhìn thấy Trình Uyên, đều nhanh
chóng đứng lên.
Edit: Vasterel
Và một cái đầu hói xuất hiện sau bàn làm việc.
Người này không phải là Từ đầu trọc, nhưng cũng là
đầu hói , vóc người thấp bé.
Nhìn thấy Trình Uyên, tên đầu hói này nhanh chóng
đẩy ghế ra, đi tới chỗ Trình Uyên "Ông chủ, mời ngồi, tôi
sẽ gọi điện cho đại ca."
Trình Uyên xua tay, " Không phải đến tìm Từ đầu
trọc,mà chỉ là đơn thuần tới chơi thôi."
Tên đầu hói chợt tỉnh ra và hỏi "ông chủ muốn chơi thế
nào?"
Trình Uyên liếc nhìn Trần Đông, sau đó cười nói: "Anh
hai tôi cần một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp và dễ
gần."
“Đã hiểu!” Tên hói liền vội vàng gật đầu.
Nghe vậy, Trần Đông không khỏi nhíu mày "ý của ngươi
là gì?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên dùng cùi chỏ thọc vào anh, rồi liếc mắt
nhếch lông mi lên đôi với anh ta như hiểu ngầm là
“hiểu.”
Trần Đông kinh ngạc, nháy mắt cảm thấy Trình Uyên
dáng vẻ quá hèn mọn.
Tên Hói nháy mắt với anh em trong phòng, một cái tiểu
đệ đi ra ngoài,và sớm đã trở lại, cầm hai tay đưa cho
Trình Uyên cùng Trần Đông.
“Lòng tự trọng đặt ở tầng ba, 301 và 302 ông chủ cứ tự
nhiên.” Đầu hói nịnh nọt nói.
Trình Uyên gật đầu, cầm lấy thẻ trong tay đưa cho Trần
Đông, Trần Đông vẻ mặt nghi ngờ đi lên lầu ba.
Đang đi lên cầu thang, đột nhiên có một bóng người
lao tới, Trình Uyên còn chưa kịp né tránh, liền đụng phải
Trình Uyên.
“Ai gù, ngươi đi kiểu gì mà không có mắt vậy, ngươi
không phải muốn …” Người đụng phải Trình Uyên bỗng
nhiên tức giận, nhưng vừa nói được nửa câu liền sững
sờ. “Đại… đại cả , tại sao lại là anh ?. "
Edit: Vasterel
Trình Uyên vẻ mặt bối rối "Từ Lệ?"
Từ Lệ là em gái của Từ đầu trọc, là người phụ nữ trang
điểm diêm duốt lúc trước, bị va nhầm và sợi mì vắt lên
người.
"đại ca, anh đi chơi ở đây sao"
Trình Uyên vẻ mặt ngượng ngùng, biết cô gái đó mới
mười tám tuổi.
"Ừ, đi xem một chút."
Nói rồi, không đợi Từ Lệ hỏi lại, liền vội vàng lên lầu ba.
Trần Đông hỏi "lên đây làm gì?"
Trình Uyên cười thần bí "Thưởng cho anh."
Trần Đông vẫn tỏ vẻ khó hiểu.
Sau đó bị Trình Uyên đẩy vào 301.
Vào phòng, Trần Đông còn chưa kịp phản ứng thì Trình
Uyên đã đóng cửa lại.
Edit: Vasterel
Trần Đông vẻ mặt bối rối, quay đầu nhìn về phía trong
phòng, lập tức đỏ bừng.
Edit: Vasterel
Chương 338: Gặp cố nhân trong hộp đêm
Mắt to, mặt trái xoan, eo thon , dáng dấp hấp dẫn.
Trong phòng có một cô gái mặc váy đuôi thỏ gợi cảm,
cô ấy rất xinh đẹp, nhưng gió bụi mạnh như sóng, lập tức
cuốn phăng cơ thể đến Trần Đông.
"Đại ca ..." Cô gái gợi cảm thấp giọng gọi Trần Đông,
sau đó lao vào anh.
"Á ...!" Trần Đông đột nhiên rùng mình một cái, sởn cả
tóc gáy. " dừng lại, cô cô..."
Cô gái gợi cảm đè Trần Đông xuống, ôm lấy cánh tay
của anh dịu dàng nói: "Đại ca, anh căng thẳng sao? không
phải lần đầu tiên tới nơi này đúng không?"
Một mùi thơm cay xồng xộc vào mũi Trần Đông khiến
anh hơi choáng váng.
Edit: Vasterel
Đẩy cô gái gợi cảm ra, Trần Đông như một con thú nhỏ
sợ hãi nhảy ra phía sau bàn chỉ vào cô gái gợi cảm uy
hiếp: "Đừng có tới đây, cô mà tới, tôi ra tay đấy, tôi đã
nói rồi đấy , Tôi ra tay rất nặng. "
Cô nàng sexy bất ngờ lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhìn thấy đối phương bị chính mình làm cho hoảng sợ,
Trần Đông cũng an tâm, đồng thời trong lòng thầm tức
giận, nghĩ bây giờ muốn đi tìmTrình Uyên mặt lờ để giải
quyết.
Thế nhưng là...
Cô gái gợi cảm thậm chí còn không nghe Trần Đông
cảnh cáo, sắc mặt sau đó có chút thay đổi trở lại vẻ mặt
dâm trước đây, cô ta cười nói: "Ái nha, anh thật là hư,
vậy mà muốn dùng tay với em nha. "
" Con mẹ nó chứ. ..." Trần Đông.
Edit: Vasterel
"rầm!"
Không thể nào, Trần Đông chưa từng gặp phải kẻ địch
đáng sợ như vậy, chỉ có thể ra tay, một quyền đánh tới,
cô gái sexy liền ngã xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trần Đông biết vụ này, nên không thể trách cô gái gợi
cảm này được, có trách thì có thể chỉ là Trình Uyên,
nhưng người phụ nữ trước mắt bị cú đấm của anh làm
cho bất tỉnh thật là xui xẻo.
Thấy người ta mặc ít như vậy, chỉ nằm thẳng trên sàn
nhà lạnh lẽo, Trần Đông không nỡ đành lòng nên đã bế
cô lên trên giường, vừa đưa tay chạm vào làn da mềm
mại của cô gái này, giống như bị điện giật, anh bỗng đột
ngột thu tay lại.
“WTF!” Trần Đông lần đầu tiên phun ra những lời bẩn
thỉu.
Edit: Vasterel
Tức giận đẩy cửa ra, đến trước cửa phòng 302, giơ
chân liền chuẩn bị đá văng cửa.
Nhưng đột nhiên anh chợt nhận ra, Trình Uyên lúc này
có lẽ đã làm chuyện vô liêm sỉ với người phụ nữ nào đó ở
bên trong, lúc này mà xông vào, sợ là ...
Không phù hợp.
"Móa nó, đồ chết tiệt, trong nhà đã có một người vợ
xinh đẹp như vậy, lại dám ra ngoài tầm hoa vấn liễu,
đúng là ... đồ cặn bã."
Trần Đông nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn là thu
hồi cơn tức giận đó.
Đồng thời.
Trình Uyên ở phòng 302, sớm đã cười tủm tỉm ở trên
bàn.
Edit: Vasterel
Trong phòng của anh không có phụ nữ, chỉ có hai dãy
màn hình máy tính, hiển thị các phòng khác nhau của hộp
đêm Triệu Hoa và hình ảnh giám sát của cả hộp đêm.
Cảnh Trần Đông trong phòng tự nhiên không thoát
khỏi ánh mắt của Trình Uyên được.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Trần Đông lúng túng
không biết phải làm sao, thế là cười ra nước mắt, cho dù
là cười có tức ngực, anh cũng không kiềm được.
"Hahaha..."
Trần Đông ở ngoài cửa đột nhiên nghe thấy trong
phòng truyền đến tiếng cười, vẻ mặt nghi ngờ, lập tức
nghĩ tới một loại khả năng, liền tức giận.
Không tiếp tục do dự, trực tiếp một cước mở cửa thay
cho bằng tay.
Edit: Vasterel
Trần Đông xông vào phòng Trình Uyên liền sửng sốt
một chút, và nhìn thấy màn hình treo ở phòng, Trình
Uyên đang ở trên bàn nở nụ cười không có người phụ nữ
nào bầu bạn.
Trần Đông đi tới trước mặt Trình Uyên nói: "Có tin hay
không ngươi còn cười, ta liền sẽ đánh ngươi?"
Trình Uyên giơ tay đầu hàng, nhưng vẫn là khó nhịn
cười, ngậm chặt miệng, nhưng vẫn là "cười khúc khích".
...
"thôi Quên đi, cứ coi như tôi lòng lan dạ thú đi, chẳng
qua tôi sợ anh quá đơn độc, cho nên mới dùng tiền cho
anh thưởng thức, ai ngờ anh ... Chao ôi, thật là lãng phí."
Một lúc lâu sau, Trình Uyên mới hoàn toàn nhịn cười
nói với vẻ tiếc nuối.
Edit: Vasterel
“Hừ!” Trần Đông hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn lên
màn hình.
"Thích xem thì cứ xem tiếp đi. Dù sao anh vẫn biết
được ai là sát thủ." Chỉ vào màn hình trong phòng, Trình
Uyên di chuyển cổ tay rồi nói: "Tôi đi ra ngoài một lát."
“ngươi Đi đâu vậy?” Trần Đông cau mày hỏi.
“anh không cần, tôi không thể không tiêu tiền lãng phí
như vậy được?” Trình Uyên nhún vai nói: “Đi mát mẻ
đây.”
Trần Đông nghe nói đến đây liền khịt mũi coi thường.
Quả thật hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, Trình Uyên tuy rằng
có chút nhàm chán, dù sao anh cũng không phải loại
người như vậy, tình cảm của anh đối với Bạch An Tương,
ở trong mắt Trần Đông, anh ta cũng không tin Trình Uyên
sẽ làm điều đó nếu không đã giết anh lâu rồi.
Tuy nhiên, cảnh tiếp theo khiến Trần Đông bất ngờ.
Edit: Vasterel
Sau khi Trình Uyên xuống lầu, Trần Đông nhìn chằm
chằm màn hình điều khiển.
Sau đó anh ta thấy Trình Uyên thực sự đi bắt chuyện
với mỹ nữ.
...
Thật ra, Trình Uyên không phải đặc biệt đi gặp mỹ nữ,
mà chỉ là nhìn thấy một người quen trên giám sát.
Đối với những giám sát này, là lúc trước anh cùng Từ
đầu trọc có đề cập đến rồi, và cũng để anh mua lại chúng
trước sự việc xay ra lần trước.
Lý Hải Tân nói ngày mai anh sẽ không còn sống nữa,
hẳn là có người muốn giết anh, ban ngày trình độ đuổi
theo anh hiển nhiên là không đủ, cho nên khả năng nhất
chính là ra tay vào ban đêm.
Edit: Vasterel
Sau đó, anh khẳng định phải chuẩn bị một chút đó để
đối phó.
Liền thấy trong camera giám sát có năm sáu người đàn
ông và ba cô gái trong một phòng riêng ở tầng một của
hộp đêm Triệu Hoa.
Những người đàn ông một mực ep ba cô gái này phải
uống rượu.
Loại chuyện này thoạt nhìn rất bình thường, Trình
Uyên còn có thể nghĩ ra âm mưu máu chó tiếp theo của
bọn hắn, nhưng khi phóng to màn hình, anh đột nhiên
nhìn thấy rõ ràng một trong số các cô gái hóa ra chính là
người anh quen biết khi anh gia nhập vào tập đoànLương
Tâm trước đó.
Chính là Tôn Phỉ Phỉ.
Edit: Vasterel
Nếu là người xa lạ, Trình Uyên có thể không quan tâm,
nhưng nói như thế nào Tôn Phỉ Phỉ cùng anh củng coi
như là quen biết chút ít.
Khi cửa được mở ra, những tiếng hò hét và ánh đèn
nhấp nháy chói mắt khiến Trình Uyên híp híp mắt theo
bản năng.
"Phỉ Phỉ, chén rượu này của Anh Quang cô nhất định
phải uống, cô phải nể mặt Anh Quang mà uống cho hết,
nếu không..."
"Nếu không Anh Quang sẽ không vui!"
"Haha..."
Tôn Phỉ Phỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây mỏng
như quần đủi, loại trang phục này quả thực là hấp dẫn
nhất.
Edit: Vasterel
Giờ phút này, cô đã đỏ bừng cả mặt, ngồi ở một chỗ
mà vẫn còn hơi lắc lư, hiển nhiên vừa rồi cô đã bị thuyết
phục uống rất nhiều rượu.
“Anh Quang, em thật sự không uống được nữa.” Cô
đẩy ly rượu mà Anh Quang đưa, vẻ mặt ngượng ngùng.
Anh Quang là một người đàn ông trung niên ngoài bốn
mươi, tiêu biểu nhất chính là bộ ria mép đen.
"Cái gì? Phỉ Phỉ, em thật sự là không nể mặt anh phải
không?" Tên râu mép Quang này sắc mặt đột nhiên khó
coi.
Thấy vậy, mọi người cũng trợ giúp lão Quang này cùng
trở thành mối thù chung chỉ trích Tôn Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ,
cô thật quá đáng, anh Quảng đã mời cô như vậy,vậy mà
cô không uống?"
"Phỉ Phỉ, tôi nghĩ hiện tại cô không muốn ở công ty của
chúng tôi nữa."
Edit: Vasterel
"Đúng đấy, trong công ty chúng ta, chưa từng có người
nào dám từ chối anh Quảng mời rượu cả."
Tôn Phỉ Phỉ bị đám người chỉ trích sắp khóc.
Nhìn ly rượu mà Anh Quang đưa, cuối cùng cũng cắn
môi đưa tay lên cầm lên.
Ngay sau đó.
Một bàn tay to nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô.
"Phỉ Phỉ, sao cô lại ở chỗ này?"
Edit: Vasterel
Chương 339: Gió nổi lên
Âm thanh này...
Tôn Phỉ Phỉ trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi quay đầu
lại, liền nhìn thấy trên mặt Trình Uyên đang mỉm cười.
Cô đang cầm ly rượu, liền giật mình tỉnh giấc nửa
chừng "trình ..."
Trình Uyên đặt ngón tay vào giữa môi cô, ra vẻ im lặng
"cô uống nhiều rồi, tôi sẽ đưa cô về."
Tôn Phỉ Phỉ hai má ửng đỏ, âm thầm gật đầu, khẽ nói
nhỏ "Được."
Nói xong, Trình Uyên kéo tay Tôn Phỉ Phỉ đi, chuẩn bị đi
ra ngoài.
"Dừng lại!"
Lúc này năm sáu người đàn ông trong phòng đang ép
cô ấy uống, nhất là tên ria mép nâng cóc rượu đập mạnh
xuống bàn,rồi đứng dậy hét lớn: "CMM ngươi là ai?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên quay đầu lại, khinh thường liếc hắn một
cái,rồi kéo Tôn Phỉ Phỉ đến sát mình, nhàn nhạt nói:
"Ngươi không xứng để biết ta là ai."
"Ôi đệch, thằng ranh con nào đến đây mà khẩu khí lớn
như vậy ?"
"Tôi nghĩ tiểu tử thúi này muốn ăn đòn!"
"xử hắn!"
Năm sáu người đàn ông đều đứng dậy, bao vây lấy
Trình Uyên.
Nếu không nhìn kỹ, khó có thể phát hiện ra, quả thật
Trình Uyên đeo airpods bên tai, đúng lúc này, một giọng
nói "truyền đến" từ trong tai nghe.
Giọng nói đó không phải là Trần Đông.
Trình Uyên không có đáp lại, mà là giương mắt quét
qua đám người vây quanh mình và Tôn Phỉ Phỉ, lạnh lùng
nói: "Nếu không muốn chết, tốt hơn hết cá ngươi nên
ngoan ngoãn ngồi lại cho ta."
Edit: Vasterel
“ta Ở cái tuổi này, không ai dám nói chuyện với Lão Tử
bằng cái giọng điệu này.” tên ria mép ánh mắt cũng lạnh
lùng.
Nhìn thấy bộ dáng này, Tôn Phỉ Phỉ đã bị dọa sợ.
Trình Uyên không biết, nhưng cô lại biết lai lịch của tên
Quang này.
Vì vậy, cô nhanh chóng dứt tay ra khỏi Trình Uyên,
đứng ở trước mặt Trình Uyên rồi xin lỗi "Thật sự xin lỗi
anh Quang , đây là anh trai của em, anh ấy không biết
anh, người không biết không có tội, anh giơ cao đánh
khẽ. . . "
“Cút đi!” tên Râu ria đột nhiên đẩy ra Tôn Phỉ Phỉ ra
một bên “Lão tử muốn làm cái gì, không đến lượt phụ nữ
như cô chỉ điểm.”
Nhìn thấy Tôn Phỉ Phỉ bị tên ria mép đẩy, Trình Uyên
hai mắt chợt co rút lại.
Cũng đúng lúc này.
Một cảm giác kinh hoàng mạnh mẽ đột nhiên quét qua
cơ thể anh.
Edit: Vasterel
Cảm giác ớn lạnh từ sau lưng anh.
Không biết từ khi nào trong phòng này có thêm một
người khác, người này không phải người của tên ria
mép,mà cũng không phải của Trình Uyên.
Người này đứng ở phía sau Trình Uyên và duỗi tay ra.
...
...
Cùng lúc đó.
Trong bãi đậu xe bên ngoài Câu lạc bộ đêm triệu Hoa.
Một chiếc xe thương mại Alpha lặng lẽ dừng lại ở đó.
Cửa sổ thủy tinh bị người ta gõ gõ, khi hạ cửa xuống,
từ bên trong xuất hiện một cái đầu ,sắc mặt đầy lạnh
lùng, "Làm sao rồi?"
Người gõ cửa kính xe là một người phụ nữ thấp và béo,
cô ta mỉm cười nhìn người đàn ông mặt lạnh trước mặt.
Edit: Vasterel
"Thiếu chủ muốn tôi đưa ngươi đến tây thiên."
...
...
Trên hành lang của hộp đêm Triệu Hoa, một người
phục vụ bưng khay gõ cửa phòng, phát hiện phòng không
có người nên liền bước vào.
Sau khi bước vào, người phục vụ nhanh chóng đặt khay
lên bàn, sau đó từ trong quần áo lấy ra một túi giấy nhỏ,
bên trong mở ra một ít bột, sau đó người phục đó đổ bột
vào ly rượu đỏ trên khay.
Sau khi hoàn thành những điều này, người phục vụ đó
thành thạo vo tròn tờ giấy bột thành một quả bóng và
nhét nó vào túi của mình.
Đúng lúc này, giọng nói của một người nào đó vẻ thô
bạo vang lên "Đổ nhiều vào như vậy, phải lắc lắc cho
nhanh tan."
Người phục vụ cảm thấy có lý, nhanh chóng cầm ly
rượu lên, vừa định lắc lắc, nhưng lại đột nhiên quay đầu
lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Edit: Vasterel
"Ai?"
Trong bóng tối, một tia sáng lóe lên, và sau đó tia sáng
đó được lóe sáng với tốc độ khó có thể phân biệt bằng
mắt thường.
"Vút!" Với một tiếng.
Một thanh phi đao bay xuyên qua cổ của người phục
vụ,và cố định ở trên bức tường phía sau, người phục vụ
này mất khả năng khống chế, và tạo ra những tiếng ồn
ào.
Có thể thấy sức mạnh của loại phi đao này quá lớn.
...
...
Quay trở lại phòng của Trình Uyên.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau Trình
Uyên từ trong người rút ra một cây côn có mũi nhọn hình
thù kỳ quái, ước chừng dài hơn một mét.
Sau đó...
Edit: Vasterel
Có một "xẹt", như thể bị cắt.
Đầu người đàn ông này liền nghiêng đến 90 độ, và một
vết cắt đáng sợ xuất hiện, vết cắt được thấy rõ rệt và
phụt ra một dòng máu giống như một vòi phun nước.
Sau đó, hắn ta ngã xuống đất lặng lẽ đi gặp ông bà tổ
tiên.
tên ria mép vây quanh Trình Uyên, cùng đám người
của hắn, đều là sửng sốt.
Những người như bọn hắn hay bắt nạt kẻ yếu, dựa vào
nhiều người hơn để ức hiếp, nhưng ngược lại chưa từng
thấy qua thể loại này.
Đặc biệt là người chết trước mặt rồi mà còn lại chết
một cách kinh khủng.
Người bị chặt cổ đã chết, mắt mở nhìn chằm chằm, có
chết cũng không biết chết như thế nào, thật là quá bi
thảm.
Tôn Phỉ Phỉ cũng kinh hãi, lập tức tỉnh cả rượu, sắc mặt
từ đỏ thành trắng.
Edit: Vasterel
Đối với tên ria mép, cổ họng của hắn mắc nghẹn, và
đôi chân của hắn không thể không lắc lư như cái máy
rung.
Lại nhìn Trình Uyên.
Gió nhẹ mây bay, mặt không đổi sắc.
Phía sau Trình Uyên, Trần Đông chùi con dao của mình
trên người sát thủ đã chết, lau sạch vết máu, rồi nhét lại
vào trong người.
Về phần nó được nhét ở đâu thì không ai biết, đây thật
ra là thứ mà Trình Uyên vẫn luôn tò mò.
“đã Biết có người giết ngươi, vậy mà còn chạy ra ngoài
giả bộ anh hùng cứu mỹ nhân.” Trần Đông hiển nhiên có
chút bất mãn.
Trình Uyên nhún vai "Tôi không ra, thì bọn hắn có ra
à?"
“Hừ!” Trần Đông nghẹn ngào thờ dài.
Xoay người, Trình Uyên đưa tay về phía Tôn Phỉ Phỉ.
Edit: Vasterel
Tôn Phỉ Phỉ nhìn Trình Uyên với ánh mắt đờ đẫn, liền bị
anh kéo lên.
"Cái này ... đại ca, chúng tôi ... chúng tôi chỉ ..."
tên ria mép một bên cà lăm và và một bên run rẩy.
Sau khoảnh khắc này, ngực của tên ria mép này ngay
lập tức xẹp xuống, cổ duỗi thẳng ra,cúi nhẹ xuống giống
như một tên nô lệ.
Hai cô gái cùng đi với Tôn Phỉ Phỉ kinh hãi ôm lấy nhau,
co rụt lại thành như một quả bóng.
Trình Uyên liếc mắt một cái, vỗ vỗ bờ vai của tên râu
mép hỏi: "Ngươi vừa rồi mới nói là định xử ta sao?"
"Không, không, tôi chỉ là ….nói ... đùa thôi ..."
"phù!"
Như cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết
phục, tên Ria mép này kinh ngạc quỳ xuống trước mặt
Trình Uyên, những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa
như mới sau cơn mưa chợt hiện ra.
Edit: Vasterel
"Đại ca đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy
Thái Sơn, tôi..."
Tên Ria mép nhanh chóng quỳ lạy Trình Uyên.
Khi những người đi cùng hắn nhìn thấy điều này, tất cả
đều quỳ xuống trước mặt Trình Uyên, và bắt đầu quỳ lạy
sấp mặt trước Trình Uyên.
Kể cả hai cô gái đi cùng Tôn Phỉ Phỉ, cũng quỳ xuống
trước mặt Trình Uyên.
"Đại ca, xin tha mạng!"
"Đại ca xin đừng giết tôi!"
Giết người, loại chuyện này rất xa vời với thường dân.
Một số người khi nghe thấy từ này còn bị dọa đến re
nước tiểu, huống chi là đối mặt với "con quỷ" giết người
không chớp mắt trước mặt đây.
mà cũng giống như tên ria mép này,giả sử hắn có thể là
một ông trùm xã hội đen đi, hắn có thể dám đánh người,
nhưng khi nói đến giết người, cho hắn 10.000 lá gan, hắn
cũng không dám.
Edit: Vasterel
Trình Uyên mặc kệ bọn hắn, mà là hướng về Trần Đông
nói: "Những người này, nhìn thấy chúng ta, anh nói nên
làm cái gì?"
Trần Đông nhàn nhạt đáp: "Hoặc là giết, hoặc là khoét
mắt, cắt lưỡi."
“Thật là tàn nhẫn!” Trình Uyên cau mày.
Sau đó, có mùi nước tiểu trong phòng bốc lên.
Edit: Vasterel
Chương 340: Mưa rơi
Mấy tên kia bị hù dọa cho đến sợ hãi.
Khí chất độc đoán của Lão Tử trong thiên hạ vừa rồi đã
biến mất không chút tăm tích.
Bây giờ, nghe xong cuộc đối thoại giữa Trình Uyên và
Trần Đông, mọi người đều sợ hãi đến cả tiểu trong quần.
Đặc biệt là hai cô gái, run rẩy càng nghiêm trọng hơn.
“Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ tha cho chúng tôi, chính là anh Quang
kêu chúng tôi hẹn cô tới đây.” Một người phụ nữ vội
vàng quỳ xuống trước mặt Tôn Phỉ Phỉ, trên mặt lộ ra vẻ
kinh hãi nói hết sự thật.
Một cô gái khác cũng có phản ứng theo, đi tới chỗ Tôn
Phỉ Phỉ quỳ gối, ôm lấy chân cô cầu xin sự thương xót.
"Phỉ Phỉ, hãy nể tình chúng ta là bạn tốt nhiều năm qua,
xin hãy thuyết phục anh của cô, đừng giết chúng tôi ,
chúng tôi sẽ không dám nữa. "
Nghe thấy lời của bọn họ, đầu óc Tôn Phỉ Phỉ chỉ ong
ong, hoàn toàn trống rỗng.
Edit: Vasterel
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng cô gặp được tên
Quang đây không phải là ngẫu nhiên.
Sau khi biết sự thật, cô càng cảm thấy khó chịu hơn.
Sự thật thường đau đớn hơn là sự giả dối và dối trá.
"các cô ..." Tôn Phỉ Phỉ cắn môi, khóe mắt lóe lên là
những giọt nước mắt . "còn biết chúng ta là bạn thân
sao?"
"Phỉ Phỉ chúng tôi sai rồi."
"Phỉ Phỉ tha cho chúng tôi ... Phỉ Phỉ!"
Trình Uyên vỗ vỗ bờ vai Tôn Phỉ Phỉ, Tôn Phỉ Phỉ thân
thể mềm mại khẽ run lên, sau đó giơ cánh tay lên , nhìn
khuôn mặt của hai người "bạn thân" này.
"bốp bốp!"
Trình Uyên lắc đầu cười khổ.
Loại này thường ngày đều là chạy theo bợ đít người có
chức có quyền, khi xem giám sát, Trình Uyên nhìn thấy
tên Quang này cùng mấy người đã ép Tôn Phỉ Phỉ uống
Edit: Vasterel
rượu, hai cô gái không ngừng nháy mắt với những người
khác, vẻ mặt tràn ngập đầy sự thoải mái và vui vẻ, không
có chút lo lắng cho bạn mình.
Cuộc nói chuyện giữa Trình Uyên và Trần Đông chỉ
muốn cho mọi người sáng mắt ra, đương nhiên anh thật
sự sẽ không để cho Trần Đông khoét mắt những người
này rồi cắt đứt lưỡi của bọn họ, chứ đừng nói là giết hết
bọn họ.
Rốt cuộc bọn họ tuy rằng không phải người tốt, nhưng
cũng không đến nổi đáng phải chết, hơn nữa cho dù có
đáng chết cũng không phải là anh định đoạt.
Trình Uyên không phải quỷ giết người.
Cửa phòng này lại bị đẩy ra.
Từ đầu trọc bước vào cùng một nhóm tay chân bên
mình.
Nhìn thấy một cảnh trong phòng, nét mặt của hắn
ngưng tụ lại, và hắn bảo người của mình "đóng cửa lại".
Edit: Vasterel
Còn tên râu mép nhìn thấy Từ đầu trọc đi tới, hắn vừa
nãy chảy nước mắt nước mũi, trong nháy mắt biến mất
trong tích tắc, kinh ngạc quay lại nhìn.
“Ông chủ, ông chủ cứu tôi với, tên tiểu tử này muốn
giết chúng tôi.” Hắn chỉ vào Trình Uyên nói với Từ đầu
trọc.
“đúng vậy, ông chủ, bọn hắn đang gây sự trong hộp
đêm của ông chủ đấy.” Người của tên râu mép cũng hét
lên tố cáo.
Từ trên mặt đất bò dậy, tên râu mép đi tới trước mặt
Trình Uyên, thay đổi bộ dạng sợ sệt trước đây,trở thành
uy phong lẫm liệt ưỡn ngực, mặt gần như chạm vào mặt
Trình Uyên.
"Ranh con, ông chủ đến rồi, để ta xem ngươi chết như
thế nào."
Đối với trường hợp này, Trình Uyên nhướng mày ngơ
ngác nói: "Ngươi ăn tỏi sao?"
"Há?"
Edit: Vasterel
"Nếu không, sao khẩu khí của ngươi nặng mùi như
đánh rắm vậy?"
"Con mẹ ngươi ...!"
tên râu mép không nói nên lời trước lời nói của Trình
Uyên.
Mà Tôn Phỉ Phỉ cũng sợ hãi trốn ở phía sau Trình Uyên.
Từ đầu trọc, nổi tiếng trên các nẻo đường ở khu phía
Bắc, không ai ở Bắc quận không biết hắn là hoàng đế
ngầm của Bắc quận.
Tên Ria mép cảm thấy mình có chỗ dựa, trong lúc cao
hứng nhất thời chỉ vào Trình Uyên nói với tiểu đệ của
mình: "giết hắn!"
"rầm!"
Tiếng của hắn chưa còn kịp rơi xuống thì đã bị Từ đầu
trọc đạp cho ngã xuống đất.
Tên Râu mép ôm bụng đau đớn lăn lộn trên mặt đất,
ngạc nhiên hỏi Từ đầu trọc: "Ông chủ, hắn chính là người
đã giết người và gây sự. Ông chủ đánh tôi làm cái gì?"
Edit: Vasterel
Ngay khi lời nói này của hắn mới hỏi ra, hắn liền đã hối
hận.
Bởi vì, hắn nhìn thấy Từ đầu trọc lúc này mới quay đầu
lại, hơi cúi người, đối với Trình Uyên nói: "Thực xin lỗi
ông chủ, thủ hạ thiếu quản giáo."
Từ đầu trọc vậy mà ...
Xin lỗi với người này?
Tên Ria mép chết lặng ngay lập tức.
Không chỉ là hắn sững sờ, những người đi theo hắn,
trong đó có hai người bạn tốt nhất của Tôn Phỉ Phỉ, cũng
là sửng sốt, chết lặng.
Ai cũng biết Từ đầu trọc là bầu trời ở khu phía Bắc ,
nhưng ... Người thanh niên trước mắt này lớn hơn cả trời
sao?
Tôn Phỉ Phỉ cũng kinh ngạc nhìn Trình Uyên, trong mắt
tràn đầy phức tạp khó tả.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Trình Uyên hỏi từ đầu trọc.
Edit: Vasterel
Từ đầu trọc vội vàng nói: "Mọi thứ đã xử lý sạch sẽ. Tổng
cộng có tám người tới, trong đó có mấy vị cao thủ, đều
do ngài lo liệu."
“Ừm.”, Trình Uyên Gật đầu rồi vỗ vỗ vai Từ đầu trọc
nói với hắn, “mấy người này Ta không muốn so đo, làm
sao cho bọn hắn bịt miệng lại, nếu không...”
“Đã hiểu.” Từ đầu trọc vội vàng nói.
“Đi thôi.” Trình Uyên nóii với Tôn Phỉ Phỉ.
Tôn Phỉ Phỉ yên lặng gật đầu, đi theo Trình Uyên ra
khỏi căn phòng này.
Vừa ra khỏi căn phòng này, liền nghe thấy trong phòng
vang lên một tiếng thê lương "hú thảm".
Tôn Phỉ Phỉ sắc mặt sợ hãi thay đổi rõ rệt, hốt hoảng
nhìn về phía Trình Uyên.
Trình Uyên cười nói: "Không sao, Từ đầu trọc chỉ dạy
người của hắn."
Đến một căn phòng khác.
Edit: Vasterel
Trình Uyên rót trà cho Tôn Phỉ Phỉ nói "Uống chút đi,
cho tỉnh rượu."
Trần Đông thức thời bước ra khỏi phòng.
Tôn Phỉ Phỉ cầm lấy tách trà, ánh mắt nhìn chằm chằm
Trình Uyên.
"Trên mặt ta có dính gì sao?"
“Không có.” Tôn Phỉ Phỉ vội vàng cúi đầu.
Trầm mặc một lát, Trình Uyên nói: "Nhớ kỹ bài học
này, sau này đừng tới những nơi như thế này, không
thích hợp cô."
Tôn Phỉ Phỉ yên lặng gật đầu.
"Được rồi, tôi đi trước đây."
Trình Uyên cảm thấy bầu không khí có chút khó xử,
nếu ở lâu chút nữa, khả năng sẽ lúng túng hơn, thế là nói
cáo biệt với Tôn Phỉ Phỉ.
Khi anh đứng dậy xoay người đi, Tôn Phỉ Phỉ nắm lấy
tay của anh.
Edit: Vasterel
Trình Uyên ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tôn Phỉ Phỉ.
Tôn Phỉ Phỉ hai mắt đẫm lệ " Ngươi còn muốn đi sao?"
Trình Uyên có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Đương nhiên, đây đâu phải lànhà của tôi."
“Ngươi rời đi không nói lời nào, ngươi có biết tôi tìm
ngươi bao lâu nay không?” Tôn Phỉ Phỉ bỗng nhiên hai
mắt đẫm lệ nói.
Trình Uyên ngẩn người.
Lúc đầu, trong ga ra ngầm của tập đoàn Lương Tâm,
Trình Uyên cứu được Tôn Phỉ Phỉ, sau đó liền lặng lẽ rời
đi.
Tôn Phỉ Phỉ nói "Lần này, tôi sẽ không buông tay."
Một đám mây phiền muộn bao trùm trong lòng cô lâu
nay.
Lúc này, Trình Uyên nếu là không hiểu ý tứ của Tôn Phỉ
Phỉ thì thật là ngốc.
Edit: Vasterel
được thích Luôn là một điều đáng mừng, nhưng Trình
Uyên không thể vui lúc này được..
“Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.” Quay đầu lại, anh cười rất
tự nhiên và tự thú.
Nghe vậy, Tôn Phỉ Phỉ hơi giật mình, nước mắt tựa như
muốn ngừng lại.
Tay, chậm rãi buông ra.
“Xin lỗi, tôi… Tôi chỉ là quá căng thẳng.” Tôn Phỉ Phỉ nói
không rõ ràng, “cũng Đã muộn rồi, ngươi cũng nên đi.”
"à không, tôi cũng nên đi."
Nói xong cô vơ lấy túi xách, vội vàng bước ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, cô lại dừng lại, đưa tay lau nước mắt,
sau đó quay đầu lại cười với Trình Uyên. "Trình Uyên,
chúng ta sẽ gặp lại nhau nha?"
“Tân Dương cũng không quá lớn.” Trình Uyên nở nụ
cười.
"ừm."
Edit: Vasterel
Tôn Phỉ Phỉ mở cửa đi ra ngoài.
Họ không để lại những số điện thoại cho nhau.
Trình Uyên không muốn làm tổn thương cô, cho nên
khi ngửi thấy ý tứ của cô, anh lập tức lấy việc kết hôn làm
lý do , để cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ của cô.
Nhưng tiếp theo phải làm gì, anh lại không rõ ràng, dù
sao cũng không có trải qua tình cảm nào.
Tôn Phỉ Phỉ đi không được bao lâu, cửa bị đẩy ra, một
bóng người liền xông vào trong phòng.
Nguồn dịch: https://zalo.me/g/dulhxl440
Edit: Vasterel
Chương 337: Cãi nhau giữa những người đàn ông
Trần Đông nhìn thẳng vào Trình Uyên, Trình Uyên
trong nháy mắt cũng đáp trả mà không hề tỏ ra yếu đuối.
Không khí lúc này như ngưng tụ lại.
Bầu không khí cũng trở nên rất yên ắng.
Lặng lẽ như thể cả cơn gió đều ẩn nấp hết.
“Ngươi có thể giết tôi.” Trần Đông từ trong ngực lấy ra
con dao, ném tới trước mặt Trình Uyên.
Trình Uyên lắc đầu " tại sao tôi phải giết anh?"
“Vậy thì tại sao ngươi lại nghi ngờ tôi?” Trần Đông lạnh
giọng hỏi.
Trình Uyên bỗng nhiên phẫn nộ nói: "Tôi không thể
nghi ngờ anh sao? Nếu như đổi lại là anh, anh sẽ không
nghi ngờ sao?"
"Nếu vậy, ngươi có thể giết tôi."
"Tại sao tôi phải giết anh?"
Edit: Vasterel
"Vậy thì ngươi không nên nghi ngờ tôi."
"nếu là anh, anh có nghi ngờ không?"
"Cho nên, ngươi nghi ngờ tôi, không bằng giết tôi đi."
"Tại sao tôi phải..."
Cãi nhau là một nghệ thuật, nhất là các bạn nữ càng
nắm bắt được nghệ thuật này một cách tinh tế hơn,
chuyện đàn ông cãi nhau với đàn bà là chuyện rất bình
thường,lúc đó đàn ông có lý, nhưng khi cãi nhau, hầu
như quên mất cả lý do để cãi vã, Ngược lại, đàn ông trở
nên vô lý, và lúc đó người phụ nữ trở nên quyết đoán
hơn.
Cũng may Trình Uyên và Trần Đông đều là đàn ông, dù
sao đều là đàn ông, chuyện cãi vã này thật là khó tin.
Khoảng năm phút trôi qua.
Trình Uyên chợt nhận ra hai người cứ cãi nhau thế này
xem ra chẳng có ý nghĩa gì.
Edit: Vasterel
“Câm miệng!” anh nhận ra điều đó, liền muốn phá vỡ
bầu không khí vô nghĩa này. “Tôi không muốn cãi nhau
với anh”.
“Nếu không muốn ồn ào, cứ việc giết tôi đi.” Trần Đông
lạnh giọng nói.
Trình Uyên tức giận nói: " tại sao tôi phải giết anh?"
"Vậy thì tại sao ngươi lại nghi ngờ tôi?"
"Tôi ..." tâm tình Trình Uyên như tan nát.
Từ lâu anh đã cảm thấy hài lòng với tài hùng biện của
mình, hồi còn học đại học anh rất ít khi cãi nhau với
người khác, nhưng bây giờ, anh không ngờ rằng cãi nhau
lại thành bầu với bí quá nhàm chán.
“đại ca, tôi sai rồi , tôi không nên nghi ngờ anh, nếu
anh cảm thấy không khoái cảm, thì giết tôi đi” Trình Uyên
thờ dài thỉnh cầu cái chết.
"cái đồ ngu" Trần Đông hừ lạnh một tiếng.
"CMN tôi ...!" Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật
sâu, mở cửa kính xe ra, mạnh mẽ nhả khói ra ngoài.
Trần Đông cũng giật lấy điếu thuốc, châm một cái, mở
cửa kính xe xuống, cũng mạnh mẽ bên ngoài nhả ra.
Hai người họ giống như những đứa trẻ đỏ mặt với
nhau, quay đầu ra khỏi cửa sổ xe, và ai cũng không thèm
để ý tới ai.
Hút xong điếu thuốc, Trình Uyên vỗ tay lái nói: "Đi
thôi."
Trần Đông thắt dây an toàn.
Xe tiếp tục tiến đi.
Khi xe sắp vào thành phố, Trần Đông hờ hững nói:
"Sáu năm trước, tôi được mệnh danh là sát thủ số một
của kinh thành."
" Cũng là sáu năm trước sáng lập Star X."
"Nhưng ngươi biết đấy, cuộc sống của tôi bị thu hẹp và
căn bản tôi không thích hợp để làm lãnh đạo chút nào, vì
Edit: Vasterel
vậy hai năm sau khi Star X được thành lập, tôi đã rời khỏi
đó."
"Tôi chưa nói với ai về điều này, và tôi không biết làm
thế nào mà ngươi biết đến nó, nhưng đó không còn quan
trọng nữa."
"Điều quan trọng nhất là ngươi không tin tưởng ta."
Trần Đông nói đến đây lúc này mới dừng lại, giọng điệu
có chút ảm đạm. "Có rất ít người khiến tôi thuận mắt,
cũng có ít người khiến tôi suy nghĩ lại về tương lai cuộc
đời này."
"Nhưng ngươi biết không, nếu một người vì người
khác mà quyết định thay đổi, lại không được người đó tin
tưởng, đau lòng như thế nào không?"
"Tôi bảo ngươi giết tôi đi vì tôi cảm thấy ngươi giết tôi
còn tốt hơn cái thứ kinh tởm nghi ngờ đó."
Lời nói của Trần Đông giống như một cái búa nhỏ, từng
tiếng gõ vào trái tim Trình Uyên.
Sau khi cố gắng hít thở sâu vài cái, Trình Uyên khẽ nói:
"Không phải ... cũng không phải là nghi ngờ, mà là..."
Edit: Vasterel
Anh mò ruột, gãi bụng, tổ chức lại ngôn ngữ hồi lâu,
cuối cùng thành tiếng thở dài một hơi, "Được rồi, được
rồi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi!"
Trần Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm u ám qua
giếng trời.
Trình Uyên liếc hắn một cái, nhếch miệng nói: "Tính
tình của anh càng ngày càng cổ quái. Xem ra nhất định
phải tìm cho anh một người phụ nữ rồi."
"Huh!"
...
...
Xe dừng lại trước "hộp đêm Triệu Hoa".
Trình Uyên và Trần Đông bước vào hộp đêm.
Tiếng nhạc ồn ào, đám thanh niên cuồng nhiệt điên
cuồng trong quán.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cùng Trần Đông đi qua những người "múa
cột", đi tới khu văn phòng lầu hai, gõ cửa phòng bảo vệ
tại lầu này.
“các ngươi tìm ai ?” Một người đàn ông trẻ tuổi với
mái tóc màu vàng ra mở cửa.
Vừa Hỏi xong thì nhìn rõ mặt thấy Trình Uyên, liền vội
vàng mở cửa "ông chủ Trình, mời vào."
Từ đầu trọc đã từng mang theo huynh đệ của mình
giúp đỡ Trình Uyên trên những trận đấu, huynh đệ của
hắn đương nhiên cũng biết Trình Uyên.
"Đại ca, ông chủ Trình đến."
Sau khi để Trình Uyên và Trần Đông vào, người đàn
ông tóc vàng đã hét vào bên trong.
Phòng làm việc không lớn nhưng có hai chiếc ghế sô
pha dài đối diện nhau, trên ghế sô pha có bảy tám người
đang chơi điện thoại di động hoặc xem phim.
Khi những người đó nhìn thấy Trình Uyên, đều nhanh
chóng đứng lên.
Edit: Vasterel
Và một cái đầu hói xuất hiện sau bàn làm việc.
Người này không phải là Từ đầu trọc, nhưng cũng là
đầu hói , vóc người thấp bé.
Nhìn thấy Trình Uyên, tên đầu hói này nhanh chóng
đẩy ghế ra, đi tới chỗ Trình Uyên "Ông chủ, mời ngồi, tôi
sẽ gọi điện cho đại ca."
Trình Uyên xua tay, " Không phải đến tìm Từ đầu
trọc,mà chỉ là đơn thuần tới chơi thôi."
Tên đầu hói chợt tỉnh ra và hỏi "ông chủ muốn chơi thế
nào?"
Trình Uyên liếc nhìn Trần Đông, sau đó cười nói: "Anh
hai tôi cần một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp và dễ
gần."
“Đã hiểu!” Tên hói liền vội vàng gật đầu.
Nghe vậy, Trần Đông không khỏi nhíu mày "ý của ngươi
là gì?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên dùng cùi chỏ thọc vào anh, rồi liếc mắt
nhếch lông mi lên đôi với anh ta như hiểu ngầm là
“hiểu.”
Trần Đông kinh ngạc, nháy mắt cảm thấy Trình Uyên
dáng vẻ quá hèn mọn.
Tên Hói nháy mắt với anh em trong phòng, một cái tiểu
đệ đi ra ngoài,và sớm đã trở lại, cầm hai tay đưa cho
Trình Uyên cùng Trần Đông.
“Lòng tự trọng đặt ở tầng ba, 301 và 302 ông chủ cứ tự
nhiên.” Đầu hói nịnh nọt nói.
Trình Uyên gật đầu, cầm lấy thẻ trong tay đưa cho Trần
Đông, Trần Đông vẻ mặt nghi ngờ đi lên lầu ba.
Đang đi lên cầu thang, đột nhiên có một bóng người
lao tới, Trình Uyên còn chưa kịp né tránh, liền đụng phải
Trình Uyên.
“Ai gù, ngươi đi kiểu gì mà không có mắt vậy, ngươi
không phải muốn …” Người đụng phải Trình Uyên bỗng
nhiên tức giận, nhưng vừa nói được nửa câu liền sững
sờ. “Đại… đại cả , tại sao lại là anh ?. "
Edit: Vasterel
Trình Uyên vẻ mặt bối rối "Từ Lệ?"
Từ Lệ là em gái của Từ đầu trọc, là người phụ nữ trang
điểm diêm duốt lúc trước, bị va nhầm và sợi mì vắt lên
người.
"đại ca, anh đi chơi ở đây sao"
Trình Uyên vẻ mặt ngượng ngùng, biết cô gái đó mới
mười tám tuổi.
"Ừ, đi xem một chút."
Nói rồi, không đợi Từ Lệ hỏi lại, liền vội vàng lên lầu ba.
Trần Đông hỏi "lên đây làm gì?"
Trình Uyên cười thần bí "Thưởng cho anh."
Trần Đông vẫn tỏ vẻ khó hiểu.
Sau đó bị Trình Uyên đẩy vào 301.
Vào phòng, Trần Đông còn chưa kịp phản ứng thì Trình
Uyên đã đóng cửa lại.
Edit: Vasterel
Trần Đông vẻ mặt bối rối, quay đầu nhìn về phía trong
phòng, lập tức đỏ bừng.
Edit: Vasterel
Chương 338: Gặp cố nhân trong hộp đêm
Mắt to, mặt trái xoan, eo thon , dáng dấp hấp dẫn.
Trong phòng có một cô gái mặc váy đuôi thỏ gợi cảm,
cô ấy rất xinh đẹp, nhưng gió bụi mạnh như sóng, lập tức
cuốn phăng cơ thể đến Trần Đông.
"Đại ca ..." Cô gái gợi cảm thấp giọng gọi Trần Đông,
sau đó lao vào anh.
"Á ...!" Trần Đông đột nhiên rùng mình một cái, sởn cả
tóc gáy. " dừng lại, cô cô..."
Cô gái gợi cảm đè Trần Đông xuống, ôm lấy cánh tay
của anh dịu dàng nói: "Đại ca, anh căng thẳng sao? không
phải lần đầu tiên tới nơi này đúng không?"
Một mùi thơm cay xồng xộc vào mũi Trần Đông khiến
anh hơi choáng váng.
Edit: Vasterel
Đẩy cô gái gợi cảm ra, Trần Đông như một con thú nhỏ
sợ hãi nhảy ra phía sau bàn chỉ vào cô gái gợi cảm uy
hiếp: "Đừng có tới đây, cô mà tới, tôi ra tay đấy, tôi đã
nói rồi đấy , Tôi ra tay rất nặng. "
Cô nàng sexy bất ngờ lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhìn thấy đối phương bị chính mình làm cho hoảng sợ,
Trần Đông cũng an tâm, đồng thời trong lòng thầm tức
giận, nghĩ bây giờ muốn đi tìmTrình Uyên mặt lờ để giải
quyết.
Thế nhưng là...
Cô gái gợi cảm thậm chí còn không nghe Trần Đông
cảnh cáo, sắc mặt sau đó có chút thay đổi trở lại vẻ mặt
dâm trước đây, cô ta cười nói: "Ái nha, anh thật là hư,
vậy mà muốn dùng tay với em nha. "
" Con mẹ nó chứ. ..." Trần Đông.
Edit: Vasterel
"rầm!"
Không thể nào, Trần Đông chưa từng gặp phải kẻ địch
đáng sợ như vậy, chỉ có thể ra tay, một quyền đánh tới,
cô gái sexy liền ngã xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trần Đông biết vụ này, nên không thể trách cô gái gợi
cảm này được, có trách thì có thể chỉ là Trình Uyên,
nhưng người phụ nữ trước mắt bị cú đấm của anh làm
cho bất tỉnh thật là xui xẻo.
Thấy người ta mặc ít như vậy, chỉ nằm thẳng trên sàn
nhà lạnh lẽo, Trần Đông không nỡ đành lòng nên đã bế
cô lên trên giường, vừa đưa tay chạm vào làn da mềm
mại của cô gái này, giống như bị điện giật, anh bỗng đột
ngột thu tay lại.
“WTF!” Trần Đông lần đầu tiên phun ra những lời bẩn
thỉu.
Edit: Vasterel
Tức giận đẩy cửa ra, đến trước cửa phòng 302, giơ
chân liền chuẩn bị đá văng cửa.
Nhưng đột nhiên anh chợt nhận ra, Trình Uyên lúc này
có lẽ đã làm chuyện vô liêm sỉ với người phụ nữ nào đó ở
bên trong, lúc này mà xông vào, sợ là ...
Không phù hợp.
"Móa nó, đồ chết tiệt, trong nhà đã có một người vợ
xinh đẹp như vậy, lại dám ra ngoài tầm hoa vấn liễu,
đúng là ... đồ cặn bã."
Trần Đông nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn là thu
hồi cơn tức giận đó.
Đồng thời.
Trình Uyên ở phòng 302, sớm đã cười tủm tỉm ở trên
bàn.
Edit: Vasterel
Trong phòng của anh không có phụ nữ, chỉ có hai dãy
màn hình máy tính, hiển thị các phòng khác nhau của hộp
đêm Triệu Hoa và hình ảnh giám sát của cả hộp đêm.
Cảnh Trần Đông trong phòng tự nhiên không thoát
khỏi ánh mắt của Trình Uyên được.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Trần Đông lúng túng
không biết phải làm sao, thế là cười ra nước mắt, cho dù
là cười có tức ngực, anh cũng không kiềm được.
"Hahaha..."
Trần Đông ở ngoài cửa đột nhiên nghe thấy trong
phòng truyền đến tiếng cười, vẻ mặt nghi ngờ, lập tức
nghĩ tới một loại khả năng, liền tức giận.
Không tiếp tục do dự, trực tiếp một cước mở cửa thay
cho bằng tay.
Edit: Vasterel
Trần Đông xông vào phòng Trình Uyên liền sửng sốt
một chút, và nhìn thấy màn hình treo ở phòng, Trình
Uyên đang ở trên bàn nở nụ cười không có người phụ nữ
nào bầu bạn.
Trần Đông đi tới trước mặt Trình Uyên nói: "Có tin hay
không ngươi còn cười, ta liền sẽ đánh ngươi?"
Trình Uyên giơ tay đầu hàng, nhưng vẫn là khó nhịn
cười, ngậm chặt miệng, nhưng vẫn là "cười khúc khích".
...
"thôi Quên đi, cứ coi như tôi lòng lan dạ thú đi, chẳng
qua tôi sợ anh quá đơn độc, cho nên mới dùng tiền cho
anh thưởng thức, ai ngờ anh ... Chao ôi, thật là lãng phí."
Một lúc lâu sau, Trình Uyên mới hoàn toàn nhịn cười
nói với vẻ tiếc nuối.
Edit: Vasterel
“Hừ!” Trần Đông hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn lên
màn hình.
"Thích xem thì cứ xem tiếp đi. Dù sao anh vẫn biết
được ai là sát thủ." Chỉ vào màn hình trong phòng, Trình
Uyên di chuyển cổ tay rồi nói: "Tôi đi ra ngoài một lát."
“ngươi Đi đâu vậy?” Trần Đông cau mày hỏi.
“anh không cần, tôi không thể không tiêu tiền lãng phí
như vậy được?” Trình Uyên nhún vai nói: “Đi mát mẻ
đây.”
Trần Đông nghe nói đến đây liền khịt mũi coi thường.
Quả thật hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, Trình Uyên tuy rằng
có chút nhàm chán, dù sao anh cũng không phải loại
người như vậy, tình cảm của anh đối với Bạch An Tương,
ở trong mắt Trần Đông, anh ta cũng không tin Trình Uyên
sẽ làm điều đó nếu không đã giết anh lâu rồi.
Tuy nhiên, cảnh tiếp theo khiến Trần Đông bất ngờ.
Edit: Vasterel
Sau khi Trình Uyên xuống lầu, Trần Đông nhìn chằm
chằm màn hình điều khiển.
Sau đó anh ta thấy Trình Uyên thực sự đi bắt chuyện
với mỹ nữ.
...
Thật ra, Trình Uyên không phải đặc biệt đi gặp mỹ nữ,
mà chỉ là nhìn thấy một người quen trên giám sát.
Đối với những giám sát này, là lúc trước anh cùng Từ
đầu trọc có đề cập đến rồi, và cũng để anh mua lại chúng
trước sự việc xay ra lần trước.
Lý Hải Tân nói ngày mai anh sẽ không còn sống nữa,
hẳn là có người muốn giết anh, ban ngày trình độ đuổi
theo anh hiển nhiên là không đủ, cho nên khả năng nhất
chính là ra tay vào ban đêm.
Edit: Vasterel
Sau đó, anh khẳng định phải chuẩn bị một chút đó để
đối phó.
Liền thấy trong camera giám sát có năm sáu người đàn
ông và ba cô gái trong một phòng riêng ở tầng một của
hộp đêm Triệu Hoa.
Những người đàn ông một mực ep ba cô gái này phải
uống rượu.
Loại chuyện này thoạt nhìn rất bình thường, Trình
Uyên còn có thể nghĩ ra âm mưu máu chó tiếp theo của
bọn hắn, nhưng khi phóng to màn hình, anh đột nhiên
nhìn thấy rõ ràng một trong số các cô gái hóa ra chính là
người anh quen biết khi anh gia nhập vào tập đoànLương
Tâm trước đó.
Chính là Tôn Phỉ Phỉ.
Edit: Vasterel
Nếu là người xa lạ, Trình Uyên có thể không quan tâm,
nhưng nói như thế nào Tôn Phỉ Phỉ cùng anh củng coi
như là quen biết chút ít.
Khi cửa được mở ra, những tiếng hò hét và ánh đèn
nhấp nháy chói mắt khiến Trình Uyên híp híp mắt theo
bản năng.
"Phỉ Phỉ, chén rượu này của Anh Quang cô nhất định
phải uống, cô phải nể mặt Anh Quang mà uống cho hết,
nếu không..."
"Nếu không Anh Quang sẽ không vui!"
"Haha..."
Tôn Phỉ Phỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây mỏng
như quần đủi, loại trang phục này quả thực là hấp dẫn
nhất.
Edit: Vasterel
Giờ phút này, cô đã đỏ bừng cả mặt, ngồi ở một chỗ
mà vẫn còn hơi lắc lư, hiển nhiên vừa rồi cô đã bị thuyết
phục uống rất nhiều rượu.
“Anh Quang, em thật sự không uống được nữa.” Cô
đẩy ly rượu mà Anh Quang đưa, vẻ mặt ngượng ngùng.
Anh Quang là một người đàn ông trung niên ngoài bốn
mươi, tiêu biểu nhất chính là bộ ria mép đen.
"Cái gì? Phỉ Phỉ, em thật sự là không nể mặt anh phải
không?" Tên râu mép Quang này sắc mặt đột nhiên khó
coi.
Thấy vậy, mọi người cũng trợ giúp lão Quang này cùng
trở thành mối thù chung chỉ trích Tôn Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ,
cô thật quá đáng, anh Quảng đã mời cô như vậy,vậy mà
cô không uống?"
"Phỉ Phỉ, tôi nghĩ hiện tại cô không muốn ở công ty của
chúng tôi nữa."
Edit: Vasterel
"Đúng đấy, trong công ty chúng ta, chưa từng có người
nào dám từ chối anh Quảng mời rượu cả."
Tôn Phỉ Phỉ bị đám người chỉ trích sắp khóc.
Nhìn ly rượu mà Anh Quang đưa, cuối cùng cũng cắn
môi đưa tay lên cầm lên.
Ngay sau đó.
Một bàn tay to nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô.
"Phỉ Phỉ, sao cô lại ở chỗ này?"
Edit: Vasterel
Chương 339: Gió nổi lên
Âm thanh này...
Tôn Phỉ Phỉ trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi quay đầu
lại, liền nhìn thấy trên mặt Trình Uyên đang mỉm cười.
Cô đang cầm ly rượu, liền giật mình tỉnh giấc nửa
chừng "trình ..."
Trình Uyên đặt ngón tay vào giữa môi cô, ra vẻ im lặng
"cô uống nhiều rồi, tôi sẽ đưa cô về."
Tôn Phỉ Phỉ hai má ửng đỏ, âm thầm gật đầu, khẽ nói
nhỏ "Được."
Nói xong, Trình Uyên kéo tay Tôn Phỉ Phỉ đi, chuẩn bị đi
ra ngoài.
"Dừng lại!"
Lúc này năm sáu người đàn ông trong phòng đang ép
cô ấy uống, nhất là tên ria mép nâng cóc rượu đập mạnh
xuống bàn,rồi đứng dậy hét lớn: "CMM ngươi là ai?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên quay đầu lại, khinh thường liếc hắn một
cái,rồi kéo Tôn Phỉ Phỉ đến sát mình, nhàn nhạt nói:
"Ngươi không xứng để biết ta là ai."
"Ôi đệch, thằng ranh con nào đến đây mà khẩu khí lớn
như vậy ?"
"Tôi nghĩ tiểu tử thúi này muốn ăn đòn!"
"xử hắn!"
Năm sáu người đàn ông đều đứng dậy, bao vây lấy
Trình Uyên.
Nếu không nhìn kỹ, khó có thể phát hiện ra, quả thật
Trình Uyên đeo airpods bên tai, đúng lúc này, một giọng
nói "truyền đến" từ trong tai nghe.
Giọng nói đó không phải là Trần Đông.
Trình Uyên không có đáp lại, mà là giương mắt quét
qua đám người vây quanh mình và Tôn Phỉ Phỉ, lạnh lùng
nói: "Nếu không muốn chết, tốt hơn hết cá ngươi nên
ngoan ngoãn ngồi lại cho ta."
Edit: Vasterel
“ta Ở cái tuổi này, không ai dám nói chuyện với Lão Tử
bằng cái giọng điệu này.” tên ria mép ánh mắt cũng lạnh
lùng.
Nhìn thấy bộ dáng này, Tôn Phỉ Phỉ đã bị dọa sợ.
Trình Uyên không biết, nhưng cô lại biết lai lịch của tên
Quang này.
Vì vậy, cô nhanh chóng dứt tay ra khỏi Trình Uyên,
đứng ở trước mặt Trình Uyên rồi xin lỗi "Thật sự xin lỗi
anh Quang , đây là anh trai của em, anh ấy không biết
anh, người không biết không có tội, anh giơ cao đánh
khẽ. . . "
“Cút đi!” tên Râu ria đột nhiên đẩy ra Tôn Phỉ Phỉ ra
một bên “Lão tử muốn làm cái gì, không đến lượt phụ nữ
như cô chỉ điểm.”
Nhìn thấy Tôn Phỉ Phỉ bị tên ria mép đẩy, Trình Uyên
hai mắt chợt co rút lại.
Cũng đúng lúc này.
Một cảm giác kinh hoàng mạnh mẽ đột nhiên quét qua
cơ thể anh.
Edit: Vasterel
Cảm giác ớn lạnh từ sau lưng anh.
Không biết từ khi nào trong phòng này có thêm một
người khác, người này không phải người của tên ria
mép,mà cũng không phải của Trình Uyên.
Người này đứng ở phía sau Trình Uyên và duỗi tay ra.
...
...
Cùng lúc đó.
Trong bãi đậu xe bên ngoài Câu lạc bộ đêm triệu Hoa.
Một chiếc xe thương mại Alpha lặng lẽ dừng lại ở đó.
Cửa sổ thủy tinh bị người ta gõ gõ, khi hạ cửa xuống,
từ bên trong xuất hiện một cái đầu ,sắc mặt đầy lạnh
lùng, "Làm sao rồi?"
Người gõ cửa kính xe là một người phụ nữ thấp và béo,
cô ta mỉm cười nhìn người đàn ông mặt lạnh trước mặt.
Edit: Vasterel
"Thiếu chủ muốn tôi đưa ngươi đến tây thiên."
...
...
Trên hành lang của hộp đêm Triệu Hoa, một người
phục vụ bưng khay gõ cửa phòng, phát hiện phòng không
có người nên liền bước vào.
Sau khi bước vào, người phục vụ nhanh chóng đặt khay
lên bàn, sau đó từ trong quần áo lấy ra một túi giấy nhỏ,
bên trong mở ra một ít bột, sau đó người phục đó đổ bột
vào ly rượu đỏ trên khay.
Sau khi hoàn thành những điều này, người phục vụ đó
thành thạo vo tròn tờ giấy bột thành một quả bóng và
nhét nó vào túi của mình.
Đúng lúc này, giọng nói của một người nào đó vẻ thô
bạo vang lên "Đổ nhiều vào như vậy, phải lắc lắc cho
nhanh tan."
Người phục vụ cảm thấy có lý, nhanh chóng cầm ly
rượu lên, vừa định lắc lắc, nhưng lại đột nhiên quay đầu
lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Edit: Vasterel
"Ai?"
Trong bóng tối, một tia sáng lóe lên, và sau đó tia sáng
đó được lóe sáng với tốc độ khó có thể phân biệt bằng
mắt thường.
"Vút!" Với một tiếng.
Một thanh phi đao bay xuyên qua cổ của người phục
vụ,và cố định ở trên bức tường phía sau, người phục vụ
này mất khả năng khống chế, và tạo ra những tiếng ồn
ào.
Có thể thấy sức mạnh của loại phi đao này quá lớn.
...
...
Quay trở lại phòng của Trình Uyên.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau Trình
Uyên từ trong người rút ra một cây côn có mũi nhọn hình
thù kỳ quái, ước chừng dài hơn một mét.
Sau đó...
Edit: Vasterel
Có một "xẹt", như thể bị cắt.
Đầu người đàn ông này liền nghiêng đến 90 độ, và một
vết cắt đáng sợ xuất hiện, vết cắt được thấy rõ rệt và
phụt ra một dòng máu giống như một vòi phun nước.
Sau đó, hắn ta ngã xuống đất lặng lẽ đi gặp ông bà tổ
tiên.
tên ria mép vây quanh Trình Uyên, cùng đám người
của hắn, đều là sửng sốt.
Những người như bọn hắn hay bắt nạt kẻ yếu, dựa vào
nhiều người hơn để ức hiếp, nhưng ngược lại chưa từng
thấy qua thể loại này.
Đặc biệt là người chết trước mặt rồi mà còn lại chết
một cách kinh khủng.
Người bị chặt cổ đã chết, mắt mở nhìn chằm chằm, có
chết cũng không biết chết như thế nào, thật là quá bi
thảm.
Tôn Phỉ Phỉ cũng kinh hãi, lập tức tỉnh cả rượu, sắc mặt
từ đỏ thành trắng.
Edit: Vasterel
Đối với tên ria mép, cổ họng của hắn mắc nghẹn, và
đôi chân của hắn không thể không lắc lư như cái máy
rung.
Lại nhìn Trình Uyên.
Gió nhẹ mây bay, mặt không đổi sắc.
Phía sau Trình Uyên, Trần Đông chùi con dao của mình
trên người sát thủ đã chết, lau sạch vết máu, rồi nhét lại
vào trong người.
Về phần nó được nhét ở đâu thì không ai biết, đây thật
ra là thứ mà Trình Uyên vẫn luôn tò mò.
“đã Biết có người giết ngươi, vậy mà còn chạy ra ngoài
giả bộ anh hùng cứu mỹ nhân.” Trần Đông hiển nhiên có
chút bất mãn.
Trình Uyên nhún vai "Tôi không ra, thì bọn hắn có ra
à?"
“Hừ!” Trần Đông nghẹn ngào thờ dài.
Xoay người, Trình Uyên đưa tay về phía Tôn Phỉ Phỉ.
Edit: Vasterel
Tôn Phỉ Phỉ nhìn Trình Uyên với ánh mắt đờ đẫn, liền bị
anh kéo lên.
"Cái này ... đại ca, chúng tôi ... chúng tôi chỉ ..."
tên ria mép một bên cà lăm và và một bên run rẩy.
Sau khoảnh khắc này, ngực của tên ria mép này ngay
lập tức xẹp xuống, cổ duỗi thẳng ra,cúi nhẹ xuống giống
như một tên nô lệ.
Hai cô gái cùng đi với Tôn Phỉ Phỉ kinh hãi ôm lấy nhau,
co rụt lại thành như một quả bóng.
Trình Uyên liếc mắt một cái, vỗ vỗ bờ vai của tên râu
mép hỏi: "Ngươi vừa rồi mới nói là định xử ta sao?"
"Không, không, tôi chỉ là ….nói ... đùa thôi ..."
"phù!"
Như cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết
phục, tên Ria mép này kinh ngạc quỳ xuống trước mặt
Trình Uyên, những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa
như mới sau cơn mưa chợt hiện ra.
Edit: Vasterel
"Đại ca đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy
Thái Sơn, tôi..."
Tên Ria mép nhanh chóng quỳ lạy Trình Uyên.
Khi những người đi cùng hắn nhìn thấy điều này, tất cả
đều quỳ xuống trước mặt Trình Uyên, và bắt đầu quỳ lạy
sấp mặt trước Trình Uyên.
Kể cả hai cô gái đi cùng Tôn Phỉ Phỉ, cũng quỳ xuống
trước mặt Trình Uyên.
"Đại ca, xin tha mạng!"
"Đại ca xin đừng giết tôi!"
Giết người, loại chuyện này rất xa vời với thường dân.
Một số người khi nghe thấy từ này còn bị dọa đến re
nước tiểu, huống chi là đối mặt với "con quỷ" giết người
không chớp mắt trước mặt đây.
mà cũng giống như tên ria mép này,giả sử hắn có thể là
một ông trùm xã hội đen đi, hắn có thể dám đánh người,
nhưng khi nói đến giết người, cho hắn 10.000 lá gan, hắn
cũng không dám.
Edit: Vasterel
Trình Uyên mặc kệ bọn hắn, mà là hướng về Trần Đông
nói: "Những người này, nhìn thấy chúng ta, anh nói nên
làm cái gì?"
Trần Đông nhàn nhạt đáp: "Hoặc là giết, hoặc là khoét
mắt, cắt lưỡi."
“Thật là tàn nhẫn!” Trình Uyên cau mày.
Sau đó, có mùi nước tiểu trong phòng bốc lên.
Edit: Vasterel
Chương 340: Mưa rơi
Mấy tên kia bị hù dọa cho đến sợ hãi.
Khí chất độc đoán của Lão Tử trong thiên hạ vừa rồi đã
biến mất không chút tăm tích.
Bây giờ, nghe xong cuộc đối thoại giữa Trình Uyên và
Trần Đông, mọi người đều sợ hãi đến cả tiểu trong quần.
Đặc biệt là hai cô gái, run rẩy càng nghiêm trọng hơn.
“Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ tha cho chúng tôi, chính là anh Quang
kêu chúng tôi hẹn cô tới đây.” Một người phụ nữ vội
vàng quỳ xuống trước mặt Tôn Phỉ Phỉ, trên mặt lộ ra vẻ
kinh hãi nói hết sự thật.
Một cô gái khác cũng có phản ứng theo, đi tới chỗ Tôn
Phỉ Phỉ quỳ gối, ôm lấy chân cô cầu xin sự thương xót.
"Phỉ Phỉ, hãy nể tình chúng ta là bạn tốt nhiều năm qua,
xin hãy thuyết phục anh của cô, đừng giết chúng tôi ,
chúng tôi sẽ không dám nữa. "
Nghe thấy lời của bọn họ, đầu óc Tôn Phỉ Phỉ chỉ ong
ong, hoàn toàn trống rỗng.
Edit: Vasterel
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng cô gặp được tên
Quang đây không phải là ngẫu nhiên.
Sau khi biết sự thật, cô càng cảm thấy khó chịu hơn.
Sự thật thường đau đớn hơn là sự giả dối và dối trá.
"các cô ..." Tôn Phỉ Phỉ cắn môi, khóe mắt lóe lên là
những giọt nước mắt . "còn biết chúng ta là bạn thân
sao?"
"Phỉ Phỉ chúng tôi sai rồi."
"Phỉ Phỉ tha cho chúng tôi ... Phỉ Phỉ!"
Trình Uyên vỗ vỗ bờ vai Tôn Phỉ Phỉ, Tôn Phỉ Phỉ thân
thể mềm mại khẽ run lên, sau đó giơ cánh tay lên , nhìn
khuôn mặt của hai người "bạn thân" này.
"bốp bốp!"
Trình Uyên lắc đầu cười khổ.
Loại này thường ngày đều là chạy theo bợ đít người có
chức có quyền, khi xem giám sát, Trình Uyên nhìn thấy
tên Quang này cùng mấy người đã ép Tôn Phỉ Phỉ uống
Edit: Vasterel
rượu, hai cô gái không ngừng nháy mắt với những người
khác, vẻ mặt tràn ngập đầy sự thoải mái và vui vẻ, không
có chút lo lắng cho bạn mình.
Cuộc nói chuyện giữa Trình Uyên và Trần Đông chỉ
muốn cho mọi người sáng mắt ra, đương nhiên anh thật
sự sẽ không để cho Trần Đông khoét mắt những người
này rồi cắt đứt lưỡi của bọn họ, chứ đừng nói là giết hết
bọn họ.
Rốt cuộc bọn họ tuy rằng không phải người tốt, nhưng
cũng không đến nổi đáng phải chết, hơn nữa cho dù có
đáng chết cũng không phải là anh định đoạt.
Trình Uyên không phải quỷ giết người.
Cửa phòng này lại bị đẩy ra.
Từ đầu trọc bước vào cùng một nhóm tay chân bên
mình.
Nhìn thấy một cảnh trong phòng, nét mặt của hắn
ngưng tụ lại, và hắn bảo người của mình "đóng cửa lại".
Edit: Vasterel
Còn tên râu mép nhìn thấy Từ đầu trọc đi tới, hắn vừa
nãy chảy nước mắt nước mũi, trong nháy mắt biến mất
trong tích tắc, kinh ngạc quay lại nhìn.
“Ông chủ, ông chủ cứu tôi với, tên tiểu tử này muốn
giết chúng tôi.” Hắn chỉ vào Trình Uyên nói với Từ đầu
trọc.
“đúng vậy, ông chủ, bọn hắn đang gây sự trong hộp
đêm của ông chủ đấy.” Người của tên râu mép cũng hét
lên tố cáo.
Từ trên mặt đất bò dậy, tên râu mép đi tới trước mặt
Trình Uyên, thay đổi bộ dạng sợ sệt trước đây,trở thành
uy phong lẫm liệt ưỡn ngực, mặt gần như chạm vào mặt
Trình Uyên.
"Ranh con, ông chủ đến rồi, để ta xem ngươi chết như
thế nào."
Đối với trường hợp này, Trình Uyên nhướng mày ngơ
ngác nói: "Ngươi ăn tỏi sao?"
"Há?"
Edit: Vasterel
"Nếu không, sao khẩu khí của ngươi nặng mùi như
đánh rắm vậy?"
"Con mẹ ngươi ...!"
tên râu mép không nói nên lời trước lời nói của Trình
Uyên.
Mà Tôn Phỉ Phỉ cũng sợ hãi trốn ở phía sau Trình Uyên.
Từ đầu trọc, nổi tiếng trên các nẻo đường ở khu phía
Bắc, không ai ở Bắc quận không biết hắn là hoàng đế
ngầm của Bắc quận.
Tên Ria mép cảm thấy mình có chỗ dựa, trong lúc cao
hứng nhất thời chỉ vào Trình Uyên nói với tiểu đệ của
mình: "giết hắn!"
"rầm!"
Tiếng của hắn chưa còn kịp rơi xuống thì đã bị Từ đầu
trọc đạp cho ngã xuống đất.
Tên Râu mép ôm bụng đau đớn lăn lộn trên mặt đất,
ngạc nhiên hỏi Từ đầu trọc: "Ông chủ, hắn chính là người
đã giết người và gây sự. Ông chủ đánh tôi làm cái gì?"
Edit: Vasterel
Ngay khi lời nói này của hắn mới hỏi ra, hắn liền đã hối
hận.
Bởi vì, hắn nhìn thấy Từ đầu trọc lúc này mới quay đầu
lại, hơi cúi người, đối với Trình Uyên nói: "Thực xin lỗi
ông chủ, thủ hạ thiếu quản giáo."
Từ đầu trọc vậy mà ...
Xin lỗi với người này?
Tên Ria mép chết lặng ngay lập tức.
Không chỉ là hắn sững sờ, những người đi theo hắn,
trong đó có hai người bạn tốt nhất của Tôn Phỉ Phỉ, cũng
là sửng sốt, chết lặng.
Ai cũng biết Từ đầu trọc là bầu trời ở khu phía Bắc ,
nhưng ... Người thanh niên trước mắt này lớn hơn cả trời
sao?
Tôn Phỉ Phỉ cũng kinh ngạc nhìn Trình Uyên, trong mắt
tràn đầy phức tạp khó tả.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Trình Uyên hỏi từ đầu trọc.
Edit: Vasterel
Từ đầu trọc vội vàng nói: "Mọi thứ đã xử lý sạch sẽ. Tổng
cộng có tám người tới, trong đó có mấy vị cao thủ, đều
do ngài lo liệu."
“Ừm.”, Trình Uyên Gật đầu rồi vỗ vỗ vai Từ đầu trọc
nói với hắn, “mấy người này Ta không muốn so đo, làm
sao cho bọn hắn bịt miệng lại, nếu không...”
“Đã hiểu.” Từ đầu trọc vội vàng nói.
“Đi thôi.” Trình Uyên nóii với Tôn Phỉ Phỉ.
Tôn Phỉ Phỉ yên lặng gật đầu, đi theo Trình Uyên ra
khỏi căn phòng này.
Vừa ra khỏi căn phòng này, liền nghe thấy trong phòng
vang lên một tiếng thê lương "hú thảm".
Tôn Phỉ Phỉ sắc mặt sợ hãi thay đổi rõ rệt, hốt hoảng
nhìn về phía Trình Uyên.
Trình Uyên cười nói: "Không sao, Từ đầu trọc chỉ dạy
người của hắn."
Đến một căn phòng khác.
Edit: Vasterel
Trình Uyên rót trà cho Tôn Phỉ Phỉ nói "Uống chút đi,
cho tỉnh rượu."
Trần Đông thức thời bước ra khỏi phòng.
Tôn Phỉ Phỉ cầm lấy tách trà, ánh mắt nhìn chằm chằm
Trình Uyên.
"Trên mặt ta có dính gì sao?"
“Không có.” Tôn Phỉ Phỉ vội vàng cúi đầu.
Trầm mặc một lát, Trình Uyên nói: "Nhớ kỹ bài học
này, sau này đừng tới những nơi như thế này, không
thích hợp cô."
Tôn Phỉ Phỉ yên lặng gật đầu.
"Được rồi, tôi đi trước đây."
Trình Uyên cảm thấy bầu không khí có chút khó xử,
nếu ở lâu chút nữa, khả năng sẽ lúng túng hơn, thế là nói
cáo biệt với Tôn Phỉ Phỉ.
Khi anh đứng dậy xoay người đi, Tôn Phỉ Phỉ nắm lấy
tay của anh.
Edit: Vasterel
Trình Uyên ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tôn Phỉ Phỉ.
Tôn Phỉ Phỉ hai mắt đẫm lệ " Ngươi còn muốn đi sao?"
Trình Uyên có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Đương nhiên, đây đâu phải lànhà của tôi."
“Ngươi rời đi không nói lời nào, ngươi có biết tôi tìm
ngươi bao lâu nay không?” Tôn Phỉ Phỉ bỗng nhiên hai
mắt đẫm lệ nói.
Trình Uyên ngẩn người.
Lúc đầu, trong ga ra ngầm của tập đoàn Lương Tâm,
Trình Uyên cứu được Tôn Phỉ Phỉ, sau đó liền lặng lẽ rời
đi.
Tôn Phỉ Phỉ nói "Lần này, tôi sẽ không buông tay."
Một đám mây phiền muộn bao trùm trong lòng cô lâu
nay.
Lúc này, Trình Uyên nếu là không hiểu ý tứ của Tôn Phỉ
Phỉ thì thật là ngốc.
Edit: Vasterel
được thích Luôn là một điều đáng mừng, nhưng Trình
Uyên không thể vui lúc này được..
“Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.” Quay đầu lại, anh cười rất
tự nhiên và tự thú.
Nghe vậy, Tôn Phỉ Phỉ hơi giật mình, nước mắt tựa như
muốn ngừng lại.
Tay, chậm rãi buông ra.
“Xin lỗi, tôi… Tôi chỉ là quá căng thẳng.” Tôn Phỉ Phỉ nói
không rõ ràng, “cũng Đã muộn rồi, ngươi cũng nên đi.”
"à không, tôi cũng nên đi."
Nói xong cô vơ lấy túi xách, vội vàng bước ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, cô lại dừng lại, đưa tay lau nước mắt,
sau đó quay đầu lại cười với Trình Uyên. "Trình Uyên,
chúng ta sẽ gặp lại nhau nha?"
“Tân Dương cũng không quá lớn.” Trình Uyên nở nụ
cười.
"ừm."
Edit: Vasterel
Tôn Phỉ Phỉ mở cửa đi ra ngoài.
Họ không để lại những số điện thoại cho nhau.
Trình Uyên không muốn làm tổn thương cô, cho nên
khi ngửi thấy ý tứ của cô, anh lập tức lấy việc kết hôn làm
lý do , để cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ của cô.
Nhưng tiếp theo phải làm gì, anh lại không rõ ràng, dù
sao cũng không có trải qua tình cảm nào.
Tôn Phỉ Phỉ đi không được bao lâu, cửa bị đẩy ra, một
bóng người liền xông vào trong phòng.
Bình luận facebook