Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 321-330
Edit: Vasterel
Chương 321: móc mắt?
Bạch Long xuất hiện ở trước mặt Trình Uyên, Trình
Uyên không có chút nào tò mò.
Nhưng Trần Đông và Bạch Long cùng lúc xuất hiện cũng
có chút hiếu kỳ.
Buổi tối, Trình Uyên vừa định nghỉ ngơi, hai người liền
gõ cửa phòng anh.
“ngươi không cần chăm sóc em gái sao?” Trình Uyên
đầu tiên là hỏi Bạch Long.
Bạch Long lắc đầu, "Hiện tại thì tạm thời ổn định rồi, và
ở bệnh viện củng rất an toàn, nên tôi không cần lo lắng
đến."
Trình Uyên gật đầu xong,lại lo lắng hỏi với Trần Đông:
"Ngươi đã ở đâu vậy?ngươi Có biết chúng tôi rất lo lắng
cho ngươi không?"
Trần Đông không khỏi nhíu mày, nhìn Trình Uyên một
mặt chân thành, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh,
nói: "Thật là kinh tởm."
Edit: Vasterel
"Á được đấy, vậy ta hỏi nghiêm túc vậy, ngươi thời
gian đó đã ở đâu?"
"Tôi bị thương một chút, nên đi dưỡng thương."
" dưỡng thương ở chỗ này của tôi không phải thuận
tiện hơn sao?"
"Tôi đã quen với việc tự chế thuốc."
"..." Trình Uyên.
Nói cách khác, sau khi hai người bọn họ đến, trong
lòng Trình Uyên rốt cục tảng đá lâu ngày nay cũng rơi
xuống.
Quen với sự tồn tại của Bạch Long, Trình Uyên không
quan tâm lắm đến sự an nguy của anh ta, nhưng trong
khoảng thời gian này, anh một mực nơm nớp rất lo sợ.
Ngày hôm sau, Trình Uyên cùng hai siêu vệ sĩ này rời
khỏi bệnh viện, đến khách sạn của Chu Kiệt ở.
Đi đến cửa, dãy phòng sang trọng của Chu Kiệt, Trình
Uyên gõ cửa.
Edit: Vasterel
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra.
Một người vệ sĩ của ông ta thoạt nhìn trên người Trình
Uyên,rồi hỏi "Ngươi tìm ai?"
“Tôi tìm Chu Lão gia.” Trình Uyên đáp.
"Ở đây không có Chu lão gì hết."
Nói xong, vệ sĩ đóng cửa "rầm" một tiếng.
Trình Uyên không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Chuyện này là sao?
Quay lại Nhìn Bạch Long cùng Trần Đông ở phía sau,
Trình Uyên trầm mặc chốc lát,lần nữa lại gõ cửa.
Anh hôm nay nhất định phải gặp được Chu Kiệt bởi vì
Chu Kiệt này dường như không kiên nhẫn mấy, một khi
từ bỏ Trình Uyên, thì Trình Uyên sẽ gặp phải nguy hiểm
lớn.
Điều này có thể thấy qua được ,Chu Kiệt biết Miêu Địa
Nhất Chi Hoa và đồng thời nói cho cô ta biết anh đang ở
đâu.
Edit: Vasterel
Gõ cửa một lần nữa.
Chính là vệ sĩ mở cửa lúc nãy, hắn vẫn lãnh đạm nói:
"Ta đã nói rồi, không có Chu Kiệt ở đây, mau cút đi chỗ
khác, nếu không..."
“Bốp!” Bạch Long đột nhiên xuất thủ, kẹp cổ đè tên vệ
sĩ vào tường.
Tên vệ sĩ muốn đánh trả, nhưng hai ngón tay của Bạch
Long giống như mũi khoan thép, cắm thẳng vào yết hầu
của hắn, như nói với hắn, chỉ cần ngươi động thủ, ta liền
sẽ bóp nát ngươi.
Người vệ sĩ tròn mắt và tỏ vẻ không dám tin.
“Nếu không gì,nếu không giết ta sao?” Trình Uyên
nghiêng đầu hỏi hắn.
Người vệ sĩ có chút bực bội, mặt đỏ bừng, và cũng
không biết nói lại gì nữa.
“Ngươi không thể giết ta, nhưng ta có thể giết ngươi
bất cứ lúc nào.” Trình Uyên cười khẩy rồi bước vào
phòng.
Edit: Vasterel
Căn phòng là gồm một phòng ngủ, và phòng khách
sang trọng như một cung điện.
Sau khi đi vào, Trình Uyên cũng sững sờ.
Trong phòng khách có hàng chục vệ sĩ, tất cả đều vạm
vỡ.
Bọn họ hung hăng nhìn Trình Uyên.
Nhìn thấy nhiều nam nhân cường tráng như vậy, Trình
Uyên không khỏi có chút tê cả da đầu. Bạn đang đọc
truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm
đọc những chap mới nhất.
Chẳng qua, nếu không có Trần Đông và Bạch Long đi
theo,thì anh có lẽ quăng dép quay đầu bỏ chạy.
"ngươi đang làm cái đó?"
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng và có chút lười biếng
đột nhiên vang lên.
Nghe thấy âm thanh, Trình Uyên nhanh chóng hường
nhìn về phía âm thanh.
Edit: Vasterel
Cuối cùng, anh nhìn thấy một đôi chân dài, trắng và
thẳng không chút tì vết.
Trên ghế sô pha trước mặt đám vệ sĩ này, là một người
phụ nữ mặc đồ đỏ đang nằm, quần áo rộng, che đi cặp
mông thẳng tắp, nhưng hai chân dài quyến rũ lại lộ ra
một cách vô duyên.
Các ngón chân cũng được phủ một lớp sơn móng chân
màu đỏ tươi.
Thân trên của cô bị mấy tên vệ sĩ chặn lại, Trình Uyên
không nhìn thấy.
“Tôi tên là Trình Uyên, tôi tới đây thăm Chu Lão gia.”
Trình Uyên đáp.
Giọng nói lạnh lùng và lười biếng của người phụ nữ lại
vang lên, "nơi này không có Chu lão gia nào cả."
“Không có Chu Lão gia?” Trình Uyên không khỏi nheo lại
mắt. “Vậy thì có ai?
"Chỉ có một người phụ nữ cô đơn và trống rỗng."
"..." Trình Uyên ngẩn người.
Edit: Vasterel
Anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này nhất định
phải có gì đó không ổn với não của mình.
Người phụ nữ không đợi anh nói, liền lại nói: " Căn
phòng của ta từ xưa tới nay chưa từng có ai dám xông
vào. ngươi là người đầu tiên."
"..." Trình Uyên.
"Và cũng là người cuối cùng."
"..." Trình Uyên.
“Đem cặp mắt của hắn móc ra đây, hôm nay tâm tình
không tốt, tôi không muốn giết người.” Người phụ nữ
nhẹ giọng nói.
Rõ ràng, câu này được nói đến với các vệ sĩ của cô ta.
"Vâng."
Vài tên vệ sĩ nhanh chóng nhận lệnh,và đi về phía Trình
Uyên.
“khoan, Chờ… chờ một chút!” Trình Uyên vội vẫy tay.
Edit: Vasterel
Một số vệ sĩ dừng lại và nhìn lại người phụ nữ.
"Tốt hơn hết là ngươi không nên nói chuyện," người
phụ nữ khinh thường nói, " Để tránh quấy rầy tâm trạng
của tôi. Đến lúc đó tôi đổi ý, thì móc mắt của ngươi thôi
không chỉ đơn giản như vậy."
“Chị hai ơi, chị nói cái gì vậy, nghe có vẻ là một ân điển
ban cho em vậy nhỉ.” Trình Uyên nhếch miệng nói.
"Tôi đến đây là tìm Chu Lão gia, và Chu lão gia kêu tôi
tới, mà tôi lại cũng hứa sẽ nấu món ăn Tân Giang cho
ngài ấy."
Khi nghe điều này, người phụ nữ im lặng.
Trình Uyên vội vàng cười nói: "Tôi không có nói dối cô,
cô nếu không tin tôi sẽ gọi cho Chu Lão hỏi ngay đây."
Sau đó...
Người phụ Nữ lạnh lùng nói: "các ngươi Còn chần chừ
gì nữa? hay là để tự ta ra tay ?"
Nghe vậy, sắc mặt của Trình Uyên ngưng lại.
Edit: Vasterel
Các vệ sĩ cũng đột nhiên run lên, vội vàng đi tới bên
cạnh Trình Uyên, một bên cũng từ trong áo lấy ra một
con dao.
Như thế này, có vẻ như ...
Đùa sao?
Trình Uyên nheo mắt.
Một vệ sĩ bước tới và giữ vai anh lại, trong khi một vệ sĩ
khác chĩa mũi dao vào mắt Trình Uyên.
Trần Đông lúc này đột nhiên đi tới trước mặt Trình
Uyên, sau đó ánh sáng lạnh lùng lóe lên rồi biến mất.
Thời gian dường như đã được nhấn bởi nút pause.
Thoáng chốc, hai tên vệ sĩ ngã xuống đất kèm theo ôm
cổ, đồng thời trong miệng phát ra tiếng “Ứ…Ứ”, máu
tươi chảy ra thấm vào vạt áo.
Mấy tên vệ sĩ kia rốt cục có kịp phản ứng theo, cùng
nhau lao về phía Trần Đông.
Edit: Vasterel
Trần Đông không nói gì, trong tay ánh sáng lạnh lẽo lại
lóe lên.
Cùng lúc đó, ngón tay Bạch Long ấn mạnh, "cạch" một
tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ vệ sĩ do anh khống chế,rồi xoay
người nhào tới Trình Uyên.
Trần Đông và Bạch Long lần thứ hai liên thủ với nhau.
Trên thực tế, những vệ sĩ này, chỉ cần một người trong
số họ là đủ để đối phó.
Mà lúc này hai người xuất thủ,thì hiệu quả còn mạnh
hơn nhiều.
Trong căn phòng sang trọng của khách sạn, thậm chí
còn không có nhiều tiếng động, bảy tám tên vệ sĩ đều ngã
xuống đất.
Lúc này, người phụ nữ trên sô pha rốt cuộc cũng ngồi
dậy.
Trình Uyên đi tới trước mặt giữa Bạch Long và Trần
Đông, thở dài nói: "Nhìn xem, cô nói chuyện không biết
tốt xấu,lần này có phải là nên nói chuyện đàng hoàng
hơn không?"
Edit: Vasterel
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Trình Uyên.
Mà Trình Uyên lúc này cũng nhìn rõ mặt của người phụ
nữ này.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, làn da rất trắng, nhìn mới
mười tám mười chín tuổi gì đó, đôi mắt to tròn lấp lánh,
nhìn vô cùng trong sáng.
Loại phụ nữ hay con gái này, lại có thể nói ra những từ
đó,cực kỳ trái ngược lại với vẻ đẹp đó, đẹp người chứ
đéo đẹp nết.
“Cô là ai?” Trình Uyên hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 322: Một cái tát vào mặt
Đối với sinh mạng, Trình Uyên luôn trân trọng, dù là
của mình hay của người khác đi nữa.
Vì vậy, anh hiếm khi để Bạch Long giết người trong
những hoàn cảnh bình thường.
Nhưng hôm nay.
Trần Đông xuất thủ trước và giết người bằng một đòn.
Bạch Long cũng giống như trước như vậy một trận đại
khai sát giới.
Khoảng hơn chục vệ sĩ của người phụ nữ áo đỏ này bị hai
người họ giết ngay lập tức.
Tuy rằng Trình Uyên nhận thức được Bạch Long cùng
Trần Đông hai người rất khác thường, nhưng vào lúc này
anh cũng không nói gì, dù sao bọn họ cũng là của hắn.
Mặc dù Trình Uyên cũng đã từng giết người, nhưng
nhìn thấy người chết lần nữa, trong lòng anh vẫn còn nao
nao.
Edit: Vasterel
Mặt khác, người phụ nữ áo đỏ này rất bình tĩnh, chỉ là
lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không phải là do có người chết.
Mà Là bởi vì Trình Uyên.
Đây không phải là một cô gái nhà giàu bình thường,
đây là suy nghĩ đầu tiên của Trình Uyên.
Sau khi cô gái mặc đồ đỏ này ngạc nhiên, nước da của
cô ấy nhanh chóng trở lại như ban đầu, và cô ấy tiếp tục
bộ mặt lười biếng.
“Hừ, hai người theo ngươi rất tốt.” cô gái áo đỏ bình
tĩnh nói: “Nhưng mà, dù sao cũng khó tao nhã.”
"Đại Quân, khoét mắt hắn, xem ra ngươi phải tự mình
làm rồi."
Ngay sau khi giọng nói của người phụ nữ áo đỏ cất
xuống, trong số tám vệ sĩ còn lại, một người đàn ông da
ngăm đen đứng dậy với một vết sẹo ghê rợn và trong dữ
tợn.
Thân hình rắn chắc, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn có thể
nhìn thấy được bằng mắt thường.
Edit: Vasterel
“Đại Quân, một tên lính đánh thuê đã năm năm chinh
chiến trên chiến trường châu phi, sau khi theo tôi, hắn đã
từng dùng tay không giết chết tên sát thủ hạng mười.”
Cô gái áo đỏ từ từ nằm xuống khi đang nói chuyện,
cánh tay vắt lên trán, một đôi mắt đẹp trong veo hơi hơi
nhíu lại "lên đi Đại Quân, để cho bọn hắn mở rộng tầm
mắt, cái gì gọi là giết người thật sự."
"Đừng tưởng rằng mang theo hai tên vệ sĩ có chút sát
khí giết được vài người, liền có thể đến trước mặt ta
giương oai."
"Ba người đó, một người nào cũng không bỏ sót, người
kia ... khoét mắt hắn cho ta."
Đại Quân không nói một lời nào, cúi đầu trước cô gái
áo đỏ mặt không biểu cảm, sau đó xoay người đi về phía
Bạch Long.
"Các ngươi..."
Trước khi xuất ra vài chữ ,Đại quân liền sửng sốt.
Một con dao đâm vào ngực hắn ta và từ lưng hắn ta
nhô ra.
Edit: Vasterel
Trần Đông xuất thủ nhanh như chớp.
Đại Quân nhìn Trần Đông vẻ mặt không tin nổi.
Rõ ràng là một người đàn ông đã chiến đấu năm năm
trên lục địa không phải là châu Âu mà vẫn có thể còn
sống, thì có thể thấy được thực lực của hắn không cần
nói ra cũng hiểu được.
Nhưng là cho dù suy nghĩ thế nào đi nữa, hắn ta thậm
chí còn không nhìn thấy con dao đâm vào tim mình như
thế nào.
Khi nhìn Bạch Long và Trần Đông, cả hai đều mang vẻ
mặt bình tĩnh.
Bởi vì tất cả mọi người đang đối mặt với Trình Uyên và
hai người bọn họ, người phụ nữ mặc đồ đỏ phía sau hắn
không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có điều mọi người
đều đứng bất động trước mặt ba người bọn họ. Bạn đang
đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để
sớm đọc những chap mới nhất.
Edit: Vasterel
“Đại Quân, có phải ngươi đợi đến tiếng chuông giao
thừa mới ra tay không?” Giọng cô gái áo đỏ có chút
không vui.
Xem ra cô cảm thấy được Đại quân có chút bực bội và bối
rối.
Nhưng...
Cô Vừa dứt giọng,Đại quân quỳ trên mặt đất "phụt"
một cái, sau đó liền ngã sấp xuống mặt đất.
Mũi dao nhọn sau lưng được chiếu sáng bởi đèn chùm
trang nhã.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt, lập tức ngồi dậy.
Những vệ sĩ khác cuối cùng cũng bàng hoàng, đều lộ ra
vẻ kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Làm sao có thể?"
"Không thể nào! ở Tân Dương này, sao có thể có cao
thủ như vậy được?" cô gái áo đỏ hoàn toàn kinh ngạc.
Edit: Vasterel
Trình Uyên đi về phía cô, đám vệ sĩ sợ hãi không dám
bước lại, thậm chí theo bản năng tản ra hai bên để tránh
Trình Uyên.
Sau đó Trình Uyên ngồi trên chiếc sô pha rộng rãi mềm
mại.
Ánh mắt rơi vào đôi chân mảnh mai trắng nõn, Trình
Uyên thở dài "Ngoan nào, đừng làm rộn nữa."
Cô gái áo đỏ "..."
“Tôi chỉ đến gặp Chu Lão gia . lúc đầu đã cố gắng chào
hỏi bình thường rồi, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn
phải để cho căn phòng đầy mùi tanh, tại sao phải làm
như vậy chứ?” Trình Uyên bất lực nhún vai.
Khi người phụ nữ mặc áo đỏ nhìn thấy Trình Uyên nói
chuyện, cô để mắt đến cổ chân của mình, mới khôi phục
lại tinh thần, nhanh chóng giấu đi đôi chân nhỏ tinh xảo
trong bộ quần áo to màu đỏ.
“ngươi… ngươi bất kính với tôi, Lão Chu sẽ không tha
cho ngươi.” Cô ta tức giận nói.
“Lão Chu…?” Nghe đến đây, Trình Uyên hơi giật mình.
Edit: Vasterel
“Ha ha, đừng nói là Tân Dương này, ngay cả tỉnh Giang
Bắc , kẻ nào dám vô lễ với tôi thì đều phải chết.” Miệng
của cô gái mặt áo đỏ này thốt ra một vẻ lạnh lùng. “Đều
là do Lão Chu giết.”
" ngươi Bây giờ đã biết vị trí của tôi quan trọng với Lão
Chu như thế nào chưa?"
"Tôi không quan tâm ngươi là ai, theo tôi, ngươi chỉ là
một con tốt của Lão Chu mà thôi ."
"Nếu bây giờ ngươi tự móc mắt ra, tôi có thể tha cho
ngươi, nếu không Lão Chu trở về, ngươi sẽ chết chắc."
Một vẻ khinh thường lóe lên trong đôi mắt của người
phụ nữ mặc áo đỏ này.
Mà từ lời nói của cô ta, Trình Uyên đại khái cũng biết
thân phận của cô ta, không khỏi thầm mắng một tiếng
"Thật sự là trâu già gặm cỏ non."
Trình Uyên nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ của hắn ta
nói cũng không sai, xem biểu hiện của Chu Kiệt đối với
anh,thì thật sự coi anh như một con tốt.
Nhưng...
Edit: Vasterel
Trình Uyên vươn tay tóm lấy cổ chân trắng nõn mềm
mại của người phụ nữ mặc áo đỏ đang che dấu, người
phụ nữ mặc áo đỏ theo bản năng giật mình, thân thể khẽ
run lên, nhưng mà, cổ chân lại bị Trình Uyên cưỡng chế
kéo ra.
“Kiểu này thì thoải mái hơn nè.” Trình Uyên cười với
điệu dê xòm.
“ngươi…!” Người phụ nữ áo đỏ bị hành động của Trình
Uyên làm cho phát cáu, hoàn toàn tức giận, tràn đầy xấu
hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “ngươi đang tìm cái chết?
“Đi tìm cái chết?” Trình Uyên không quan tâm. “Bây
giờ tính mạng của ngươi nằm trong tay tôi, ngươi nghĩ ai
trong chúng ta đi tìm cái chết?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hằn học nhìn Trình Uyên.
Tại thời điểm này...
“Ha ha, thật náo nhiệt!” Cửa phòng được mở ra, Chu
Kiệt từ bên ngoài bước vào, phía sau có một vệ sĩ gầy gò.
Edit: Vasterel
Hắn cười nói, sau đó không thèm nhìn những cái xác
trên sàn, bước đến sô pha rồi ngồi xuống "Thực xin lỗi
Tiểu Trình, tại tôi có chút việc cần phải ra ngoài một
chút."
Trình Uyên nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, kính
cẩn gọi một tiếng “Chu Lão gia.”.
Hắn trực tiếp vẫy tay ra hiệu cho Trình Uyên ngồi
xuống.
Sau đó hắn quét mắt nhìn trong phòng, rồi sau đó nói:
"ngươi xem, ta nói nếu không có ta ở đây, tiểu Hồng và
Tiểu Trình nhất định sẽ có náo loạn hiểu lầm,ta nói không
sai chứ?"
Người gầy phía sau Chu Kiệt vội vàng gật đầu nịnh nọt:
" Chu Lão gia liệu việc như thần."
Trình Uyên cố ý làm ra vẻ chân thành cùng sợ hãi, vội
vàng xin lỗi "Thật xin lỗi Chu Lão gia, tôi chỉ là..."
“Lão Chu, anh giúp em giết hắn đi, hắn vô lễ với em,
còn… còn động vào em!” Người phụ nữ áo đỏ đột nhiên
tỉnh hồn lại, nắm lấy cánh tay Chu Kiệt.
Edit: Vasterel
Chu Kiệt trông ngoài sáu mươi, còn người phụ nữ mặc đồ
đỏ trông chỉ mười tám hay mươi chín tuổi. Cô ấy ôm ông
ta và làm cho người nhìn thấy giống như một đứa cháu
gái đang làm nũng một người ông.
Nhưng Trình Uyên biết quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn
không phải là ông cháu.
Tuy nhiên, điều khiến Trình Uyên ngạc nhiên là ...
"Bốp!"
Không có bất kỳ lời cảnh báo nào, Chu Kiệt, người vẫn
đang mỉm cười trong giây trước đó, đột nhiên dùng tay
tát mạnh vào má mềm mại của người phụ nữ mặc áo đỏ
này.
Edit: Vasterel
Chương 323: Ý tứ của Chu Kiệt
"Đồ khốn kiếp, Tiểu Trình là khách quan trọng nhất của
tôi. Vậy mà cô dám đắc tội anh ta, thật sự mắt chó của
cô đã bị mù."
Chu Kiệt phút chốc thay đổi sắc mặt, đột nhiên tức
giận quát với người phụ nữ áo đỏ.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ bị Chu Kiệt tát cho ngã xuống
trên sô pha, lấy tay che mặt nhưng không dám nói lời
nào, cứ như vậy cúi đầu xuống, thân thể thanh tú vẫn
còn hơi chút rung rẩy.
Cảnh này Trình Uyên không ngờ tới.
Người phụ nữ áo đỏ vừa rồi có khí chất khinh thường
người khác, nhưng bây giờ chỉ dám liếc mắt nhìn một cái
thôi trong lòng cũng thấy run sợ
Sự tương phản là cực lớn.
Đồng thời, đó cũng thể hiện sự cứng rắn thường thấy
của Chu Kiệt.
Edit: Vasterel
Quay đầu lại, Chu Kiệt lại bày ra khuôn mặt tươi cười
"Tiểu Trình, chúng ta đối với phụ nữ không nên chấp
nhặt."
“Chu Lão nói quá lời rồi.” Trình Uyên vội vàng nói.
Chu Kiệt vỗ vỗ bả vai Trình Uyên, cười nói: "đi, chúng
ta vào phòng trong nói chuyện."
Nói xong, ông ta dẫn anh bước vào phòng ngủ.
Về vấn đề này, không chỉ Trình Uyên có chút kinh ngạc,
mà ngay cả cô gái áo đỏ cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên,
khuôn mặt xinh xắn có năm dấu tay đỏ tươi trên mặt
cũng không thể tưởng tượng được.
Hiện tại hẳn là không cần cẩn thận như vậy, nhưng
phòng ngủ của một quan chức cấp cao thường là nơi kín
đáo nhất của người đó, nếu không vô tình sẽ bị lộ nhiều
thông tin ra ngoài.
Bình thường không ai có thể vào được.
Ai có thể vào phòng ngủ của vị quan cấp cao này sẽ chỉ
là bạn tâm giao của ông ta, trừ những phụ nữ có ngoại
hình ưa nhìn.
Edit: Vasterel
Chu Kiệt Đây có phải là đang muốn bí mật cái gì đó với
Trình Uyên?
Đáp lại, Trình Uyên mỉm cười, liếc mắt nhìn người phụ
nữ mặc áo đỏ, thở dài nói: "Có lẽ cô nói đúng, tôi chỉ là
quân cờ trong tay ngài ấy."
"Đáng tiếc, tôi lại là quân cờ quan trọng mà ngài ấy vô
cùng quan tâm."
"còn cô ... chỉ là đồ chơi của ngài ấy."
nói xong liền đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Chu Kiệt.
Người phụ nữ mặc áo đỏ có cái miệng nhỏ nhắn màu
đỏ tươi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
“Ọe…!” dường Như cô ta nghĩ đến điều gì đó cực kỳ
buồn nôn,nên cô bắt đầu nôn lấy nôn để.
Trần Đông cùng Bạch Long liếc nhau, liền đi tới cửa
phòng ngủ Chu Kiệt, đứng ở hai bên, giống như hai vị
thần canh cửa.
Edit: Vasterel
Vệ sĩ gầy gò của Chu Kiệt nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ
hỏn với vẻ mặt cười giễu cợt.
“Hắn nói đúng, cô ngay cả một con cờ cũng không
bằng.” Vệ sĩ gầy gò cười lạnh.
“Câm miệng!” Người phụ nữ mặc đồ đỏ tạm thời dừng
động tác nôn ọe, giận trừng mắt liếc hắn một cái. “ngươi
cũng chẳng khác gì tôi!
“Không, chúng ta rất khác nhau.” Vệ sĩ gầy gò nở nụ
cười xấu xa: “Ít nhất, ta vẫn tốt hơn cô.”
"ngươi ... ọe!"
Cô gái mặc áo đỏ rực run rẩy, sau đó lại tiếp tục nôn
khan.
ánh mắt Bạch Long lóe lên một vẻ kinh ngạc khó có thể
hình dung ra.
Trần Đông dường như cũng cảm giác được cái gì đó,
không khỏi đưa tay ôm vào ngực.
Người vệ sĩ gầy gò cho cả hai thấy được cảm giác nguy
hiểm tột độ.
Edit: Vasterel
Có vẻ như hắn cũng đã nhận ra được sự thay đổi của
hai người họ. Người vệ sĩ gầy gò nhìn họ, cười nham
hiểm, rồi ôm hai tay sau đầu, ngồi thẳng trên ghế sô pha,
hai chân đan chéo nhau.
...
Sau khi vào phòng, Trình Uyên phát hiện dãy phòng
sang trọng trong khách sạn này thật sự rất xa hoa, ngay
cả phòng ngủ cũng có phòng khách riêng.
Trên bàn uống trà là bằng gỗ đàn hương có hình dáng
không bình thường có bốn bộ trà tinh xảo, Chu Kiệt đang
ngồi ở bàn uống trà, tự tay pha một ấm hồng trà.
Nhiệt độ nước sôi sùng sụt, hương trà lan tỏa, lúc này
Chu Kiệt nhấc lên một cái bình ấm khác, đổ nước sôi vào
trong ấm xung quanh nước sôi, hương trà lập tức hồi
phục. (chịu cách uống trà nên khúc này e bó tay )
“Ngồi đi.” Chu Kiệt chỉ tay vào chiếc ghế đan bằng cây
mây đối diện.
Trình Uyên trước đây chưa từng ngồi trên ghế đan bằng
mây bao giờ, nên không khỏi sờ sờ trước khi ngồi.
Edit: Vasterel
“yên tâm đi, không có gai đâu mà sợ.” Chu Kiệt mỉm
cười khi nhìn thấy anh như vậy.
Trình Uyên mặt đỏ lên. "Chu Lão hay đùa."
Trà được rót ra chén, Chu Kiệt đưa cho Trình Uyên một
chén trà thơm, Trình Uyên hai tay nhanh chóng cầm lấy.
“ngươi có biết tại sao tôi để cho ngươi vào không?”
Lúc này, ông ấy hỏi đầy ẩn ý.
Trình Uyên lắc đầu.
"Từ xưa đến nay, phòng ngủ là nơi kín đáo và riêng tư
nhất, nói chung người khác sẽ không được phép vào, trừ
khi người này đáng tin cậy."
“…..” Trình Uyên kinh hãi.
Chu Kiệt lắc đầu cười, "bởi vì Tôi tin tưởng ngươi,
không phải bởi vì năng lực của ngươi, hay là bởi vì tính
tình của ngươi còn quá trẻ,tất cả đều không phải, cho tới
nay đều ngươi như là một tờ giấy trắng, không có bị một
thế lực nào vấy bẩn."
Edit: Vasterel
“Thế lực?” Trình Uyên nắm trọng điểm, nhưng vẫn là
không hiểu hết mọi thứ.
Chu Kiệt cầm chén trà ra hiệu cho anh uống trà.
Trình Uyên cầm chén trà lên, do dự một chút,rồi nhấp
một ngụm.
“Là một thương nhân, ngươi có biết người nắm quyền
cao nhất trong giới kinh doanh là ai không?” Chu Kiệt hỏi.
Trình Uyên không chút suy nghĩ trả lời "Là Thương
Minh, là Chu Lão gia ngài đây."
Chu Kiệt lắc đầu.
"Nhìn bề ngoài thì đúng là Thương Minh. Cả nước có
26 tỉnh. Mỗi tỉnh đều có Thương Minh, nhưng hầu như
Thương Minh tỉnh nào bề ngoài cũng là một Hoàng đế."
Nói xong, Chu Kiệt thở dài, rót thêm cho Trình Uyên
một ít trà.
Trình Uyên không dám xen vào.
Edit: Vasterel
"Cũng giống như Hoàng đế thời xưa, một người không
thể điều khiển một đất nước, vì vậy người ta có các bá
quan đại thần hỗ trợ giùm người đó. Tuy nhiên, từ thời
cổ đại, có một số bá quan đại thần phản bội với động cơ
thầm kín, và thậm chí là tệ hơn, sử dụng danh nghĩa của
Hoàng đế ra lệnh quan quân l. "
Chu Kiệt lắc đầu thở dài, "Cũng giống như Tỉnh Giang
Bắc Thương Minh của chúng tôi,nói ra ai cũng nghĩ là tốt
đẹp, nhưng trên thực tế Thương Minh của chúng tôi
cũng như vậy, chẳng khác gì mấy?"
"Giường nằm bên cạnh, tiếng ngáy một mảnh."
Nghe vậy, trong lòng Trình Uyên bỗng nhiên run lên.
anh biết câu này, nguyên lai câu nói giường nằm bên
cạnh, hắn làm sao có thể cho phép người khác ngáy ngủ.
Chu Kiệt cho rằng ngáy một mảnh là ngáy hết cỡ, ý tứ
rất rõ ràng, có nghĩa là hiển nhiên có người,và rất nhiều
người đang uy hiếp đến vị trí của hắn.
“cho nên, ý của Chu Lão gia đây là dùng tôi như cái
giường bên cạnh cho Chu Lão?” Trình Uyên không nhịn
được nên hỏi.
Edit: Vasterel
Chu Lão mỉm cười không nói gì, ra hiệu cho Trình Uyên
uống trà .
“Chuyện lúc trước ngươi cũng đừng để ý, chỉ coi như là
tôi đang kiểm tra năng lực của ngươi mà thôi,bởi vì tôi
cũng không thể tùy tiện dùng một người mà đầu óc ngắn
ngủn được phải không?” Chu Lão vỗ vỗ tay Trình Uyên
nói, “Hơn nữa, ở Tân Dương của ngươi, hơn hai mươi
công ty xí nghiệp liên hợp muốn hạ bệ ngươi, nhưng là
tôi đã kiên trì giữ lại Cẩm Đông? "
“Tại sao ngài lại chọn tôi?” Lời nói của Chu Kiệt khiến
cho sống lưng của Trình Uyên phát lạnh, hắn tuy rằng nói
hời hợt nhưng Trình Uyên rõ ràng đã ngửi thấy mùi nguy
hiểm.
Nếu có thể bên cạnh Chu Kiệt ngủ ngon, Trình Uyên
làm sao có thể đối phó?
"Ngươi biết, tôi hiện tại năng lực tự bảo vệ mình đều
không có."
Nghe vậy, Chu Kiệt lắc đầu. "Trình Uyên ơi là Trình
Uyên, tốt nhất là bỏ đi suy nghĩ cẩn thận trước mặt tôi đi.
Cục diện hiện tại dưới mắt của ngươi, Ngươi cho rằng tôi
không nhìn ra được sao?"
Edit: Vasterel
"..." Trình Uyên.
“Hơn nữa, nếu ngươi biết được người mà tôi muốn
động thủ, ngươi nhất định sẽ rất vui lòng giúp tôi.” Chu
Kiệt lại cười nói, “Ngươi giúp tôi, vậy tôi mới có thể giúp
ngươi đưa Cẩm Đông trở thành công ty đứng đầu Tỉnh
Giang Bắc được. "
“Đối thủ, là ai?” Trình Uyên cau mày hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 324: Chết không nhắm mắt
“Những thứ có thể uy hiếp Thương Minh ở Tỉnh Giang
Bắc là tập đoàn Thẩm thị, tập đoàn sắt thép Thắng Lợi và
Tề Tử.” Chu Kiệt nói, “mà chúng ta đầu tiên muốn đối
phó là tập đoàn Thẩm thị.”
"Tôi biết ngươi đã gặp qua Chủ tịch tập đoàn Thẩm thị
là Thẩm Hoa, Thẩm Lệ hiện tại đang đối đầu với ngươi
chính là em gái của hắn."
"Thế nào, có thấy hứng thú không?"
Thẩm Hoa?
Trình Uyên lúc đầu đã quên nhân vật này, nhưng khi
nhắc đến Thẩm Lệ thì anh chợt nhớ ra, khi Thẩm Hoa
muốn đầu tư vào Tân Dương , hắn chọn trúng vào Tập
Đoàn Cẩm Đông, và khi Trình Uyên đến gặp hắn để bàn
bạc, Chỉ vì Thẩm Hoa làm khó dễ Vương Hinh Duyệt, nên
Trình Uyên chủ động từ bỏ cái lợi ích khổng lồ này.
Từ số liệu hiện tại, Thẩm thị lĩnh vực giải trí do Thẩm Lệ
quản lý thuộc tập đoàn Thẩm thị ở tỉnh thành, tập đoàn
Thẩm thị này lại thuộc Thẩm gia ở kinh thành, và thế lực
của nó cũng thuộc trong những thế lực lớn nhất đếm
trên đầu ngón tay trên cả nước.
Edit: Vasterel
Hạ gục Thẩm Hoa?
Trình Uyên không khỏi cười khổ. "Chu Lão gia nói đùa.
Nói thật, tôi không có hứng thú chút nào."
Sau khi Trình Uyên từ chối, sắc mặt Chu Kiệt hơi tối
sầm lại.
“ngươi sợ sao?” Chu Kiệt hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên gật đầu, thành thật thừa nhận nói "Đúng
vậy."
“Có tôi hỗ trợ, ngươi sợ cái gì?” Chu Kiệt lại hỏi.
Trình Uyên tiếp tục cười khổ. "Ngài cũng không phải là
không qua được Thẩm Hoa nên mới tới tìm tôi giúp sao?
Vậy thì xin hỏi Chu Lão, ngài làm sao có thể hỗ trợ cho
tôi?"
"..." Chu Kiệt.
Cả hai im lặng một lúc.
Một lúc sau, sắc mặt Chu Kiệt hoàn toàn chìm xuống.
"Tiểu Trình, ngươi biết không, Tỉnh Giang Bắc cái này
Edit: Vasterel
muốn vào tay ta có rất nhiều người muốn,và có rất nhiều
người đã mài đầu đến nhọn mà vẫn muốn đầu quân cho
ta, nhưng ta một cái liếc nhìn thôi củng không có."
"ngươi thật sự muốn từ chối lòng tốt của tôi sao?"
Trình Uyên thở dài, "Chu Lão, xin hãy tha cho tôi đi. Tôi
ở đây thực tế là quá nhỏ bé, căn bản không thể lọt vào
pháp nhãn của ngài được, cũng không lọt được vào nhãn
thị của tập đoàn Thẩm thị người ta được."
Đương nhiên, Trình Uyên biết Chu Kiệt toan tính điều
gì, hắn đơn giản chỉ muốn mình giết Thẩm Hoa, cả hai
không chết thì củng sức mẽ, sau đó sẽ ra tay thu dọn
đống hỗn độn này.
Trình Uyên đoán được Chu Kiệt dựa vào loại này toan
tính,lôi kéo công ty không phải cùng Cẩm Đông một nhà.
Nói một cách dễ hiểu, thì đây là đục nước béo cò.
Chu Kiệt nhìn chằm chằm Trình Uyên hồi lâu, sau đó ý
tứ sâu xa nói: "làm người , tôi cái gì cũng không sợ, tôi chỉ
sợ an nhàn."
Edit: Vasterel
"An nhàn lâu sẽ khiến người ta mất đi động lực để tiến
bộ."
"Nhóc con, ngươi chính là quá an nhàn, ngươi cũng
không có ý thức được cho việc nguy hiểm trong thời gian
tới, chẳng lẽ là ở Tam Thạch Thôn sinh hoạt quá lâu,nên
quen thuộc rồi?"
Nghe được lời nói này của Chu Kiệt, trong lòng Trình
Uyên đột nhiên run lên.
“Chu Lão gia, ngài đây là muốn uy hiếp tôi sao?” anh
gắt gao hỏi.
Chu Kiệt cười ha ha hai lần rồi thở dài nói: "Được rồi,
ngươi là đứa trẻ tâm tư kín đáo, trước khi làm việc gì
cũng phải nghĩ sâu tính kỹ,cũng được, chuyện này ngươi
cứ trở về cân nhắc suy nghĩ cho thật kỹ. Ngày mai tôi rời
khỏi Tân Dương , hi vọng trước khi đi có thể nghe được
điện thoại của ngươi."
Sau đó, Chu Kiệt đứng dậy đưa tay ra hiệu mời.
Sự tình nói xong, quá không thoải mái, Chu Kiệt liền hạ
lệnh tiễn khách.
Edit: Vasterel
Trình Uyên hít một hơi dài, xoay người bước ra ngoài.
Khi anh ra đến phòng khách, cô gái mặc đồ đỏ vẫn
đang ngồi trên ghế sô pha, mấy vệ sĩ đã đi hết, và những
cái xác ở đó cũng biến mất.
Còn Bạch Long Trần Đông thì đứng ở cửa, trên ghế sô
pha đối diện với bọn họ là một tên vệ sĩ gầy gò.
Khi Chu Kiệt tiễn Trình Uyên ra ngoài, trên mặt lại lộ ra
nụ cười giả tạo.
Nhìn thấy Chu Kiệt, cô gái mặc áo đỏ lại cúi đầu xuống,
người đàn ông gầy gò cũng nhanh chóng đứng lên.
“Tiểu Trình, trở về suy nghĩ thật kỹ, ta sẽ không tiễn.”
Chu Kiệt mỉm cười nói.
Trình Uyên gật đầu, sau đó thở dài "Chu Lão, nếu ngài
không tiễn tôi, vậy tôi tiễn ngài một đoạn vậy!"
“Hả?” Chu Kiệt nghe vậy sửng sốt một chút, “ngươi có
ý gì?
"Vụt!"
Edit: Vasterel
Trình Uyên nhanh chóng xoay người liền lấy con dao từ
trong ngực Trần Đông ra, không hề báo trước, đột nhiên
một con dao đâm thẳng vào tim Chu Kiệt.
"tiễn ngươi lên đường trước!"
Chu Kiệt nhất thời trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn Trình
Uyên, tựa như muốn hỏi, tại sao lại làm vậy?
Chu Kiệt nằm mơ cũng không nghĩ tới ,Trình Uyên sẽ có
lá gan giết mình.
Trong những thông tin hắn nắm được, Trình Uyên là
một người đàn ông có đầu óc tỉ mỉ, tâm tư quá kín
đáo,làm việc có đầu có đuôi, trông rất tinh tế nhưng lại
quá thiếu quyết đoán và điểm yếu là một người phụ nữ.
Làm sao một người như thế này lại có thể có dũng khí
giết người?
Điều này ... Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không chỉ ngoài sự mong đợi của hắn, hành động này
của Trình Uyên còn vượt qua dự liệu của tất cả mọi
người.
Edit: Vasterel
Trần Đông và Bạch Long đều sững sờ một chút, sau đó
nhanh chóng đứng ở phía sau Trình Uyên, đối mặt với
người đàn ông gầy gò.
Mà người vệ sĩ gầy của Chu Kiệt con mắt cũng đột
nhiên trừng một cái, cấp tốc đứng lên.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ đứng lên, nhưng không co bất kỳ
phản ứng nào.
Cô gái mặc áo đỏ càng thêm kinh hãi trợn mắt líu lưỡi,
khuôn mặt xinh đẹp biến thành bất động biểu cảm, tựa
như quên mất cả hít thở.
"Tại ….. sao ..." Chu Kiệt chậm rãi bước tới anh, tay
vịnh tay ôm lấy cánh tay Trình Uyên, dường như trước
khi chết muốn bắt anh lại.
Nhưng rốt cuộc cuối cùng cái gì cũng không bắt được,
xem ra Trình Uyên cũng không có ý định để hắn bắt lấy.
“Bởi vì ngươi biết quá nhiều.” Trình Uyên nói một cách
lạnh lùng.
Biết quá nhiều?
Edit: Vasterel
Câu này lẽ ra cấp trên nói với cấp dưới, nhưng hiện tại
đã hoàn toàn đổi vai.
Trình Uyên không nói rõ những gì đã nói, Chu Kiệt
đương nhiên cũng không biết, chỉ là vì nói sai một câu mà
Trình Uyên đột nhiên hạ quyết tâm giết hắn.
Hắn biết Trình Uyên ở Tam Thạch Thôn, cho nên tự
nhiên cũng biết Trình Uyên, mẹ anh cùng Bạch An Tương
cũng ở Tam Thạch Thôn.
Câu này đánh thẳng vào điểm yếu của Trình Uyên.
Kỳ thực Chu Kiệt phân tích Trình Uyên vẫn đúng,
nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ.
Ví dụ, nếu ai đó có thể đe dọa gia đình của Trình Uyên,
đặc biệt là mẹ anh và Bạch An Tương, anh nhất định sẽ
lập tức trở thành một loại người khác, một loại người
giết người một cách quyết đoán để bảo vệ cho sự an
toàn của gia đình mình.
Một giây trước, sắc mặt Chu Kiệt không để mọi người
vào trong mắt, lúc này hai mắt nhìn thẳng vào Trình
Uyên, trời lạnh dần, chết không được nhắm mắt!
Edit: Vasterel
Trình Uyên vẻ mặt lãnh đạm, rút dao ra khỏi người
hắn, sau đó chùi vào người Chu Kiệt, đưa lại cho Trần
Đông.
Anh quay lại nhìn người vệ sĩ gầy gò, hỏi "ngươi định
báo thù cho hắn ta sao?"
Người vệ sĩ gầy gò nhún vai, vậy mà lộ ra vẻ tươi cười.
"Cứ coi như ta trả thù cho ông ấy đi, như vậy ông ấy có
thể sống lại sao."
"..."
Người vệ sĩ gầy gò nói ra khiến tất cả mọi người phải
choáng váng.
"các ngươi chỉ là giết một người trả lương cho tôi thôi.
tôi quay đi chỗ khác tìm một người trả lương tiếp cho tôi
thế là xong."
Nghe vậy, Trình Uyên cười lạnh một tiếng, "ngươi làm
như vậy, ai dám lợi dùng ngươi?"
“Chuyện này cũng không làm phiền đến ngươi phải
hao tâm tổn trí.” Vệ sĩ gầy gò tà ác nhếch miệng cười nói:
Edit: Vasterel
“Lúc đầu nếu ngươi không động thủ, tối nay, ta cũng sẽ
giết hắn..”
"Hiện tại thì tốt rồi, ta không cần phải ra tay, đỡ phiền
phức."
Trình Uyên không khỏi nhíu mày, "vậy ngươi đến từ
Thẩm thị hay từ tập đoàn Thắng Lợi? Hay là Tề Tử?"
“Stop !” Người đàn ông gầy gò thốt ra một vẻ khinh
thường cười lạnh, “ta Làm sao có thể làm việc với một
tên trộm nhỏ này.”
Tên trộm nhỏ ...
Trình Uyên đột nhiên càng thêm sửng sốt.
Mấy người này, đối với Trình Uyên lúc này không khác
gì núi này cao còn núi khác cao hơn, nhưng tại sao lại bị
người này gọi là tên trộm nhỏ?
“Ta không quan tâm ngươi làm việc cho ai, hôm nay,
ngươi cũng có thể ở lại.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.
Edit: Vasterel
Chương 325: Mấy cái nhân tình
“Ngươi muốn giết ta?” Đôi mắt người gầy này đột nhiên
ngưng lại.
Trình Uyên không trả lời hắnngay, thay vào đó xoay
người bước đến sô pha ngồi bên cạnh cô gái mặc áo đỏ.
Lúc này, cô gái mặc áo đỏ sắc mặt trắng bệch
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người tuyệt vời như
Chu Kiệt lại chết như thảm thế này.
Người thanh niên trước mặt đột nhiên khiến trong lòng
cô dậy sóng từng cơn sợ hãi.
Nghĩ đến lúc trước cô một hai đòi khoét mắt người ta
... cô gái mặc áo đỏ vô thức thu chân vào trong bộ quần
áo màu đỏ này, đệm dưới mông ngồi thẳng, đồng thời
nhìn cảnh giác, thân thể hơi thanh tú có chút run lên.
Trình Uyên lần nữa đưa tay ra, từ dưới mông tóm lấy
cổ chân của cô ấy, cười nói: "kiểu này mới Thật dễ chịu."
Lần này, cô gái áo đỏ không dám từ chối.
“tất cả những người biết chuyện này , đều phải vĩnh
viễn câm miệng.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.
Edit: Vasterel
Anh nói điều này với một giọng nói rất nhẹ nhàng, như
thể anh đang giải thích chuyện nào đó không nghiêm
trọng lắm.
Nghe được lời nói này của anh, người phụ nữ áo đỏ
đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy "Không, tôi không biết gì
cả, tôi không nhìn thấy gì cả, tôi..."
Trình Uyên vội vàng trấn an cô "Đừng sợ, đừng sợ."
Thời điểm lúc nói chuyện, anh cũng dùng hai tay ôm
lấy khuôn mặt xinh đẹp của mình, cẩn thận mà nhào nặn
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kiểu này, thật giống như
một đôi trẻ đang âu yếm nhau.
Tuy nhiên, trong nữa giây tiếp theo, bàn tay của anh đã
trượt xuống đôi má mịn màng của cô xuống chiếc cổ
trắng nõn và thon thả rồi bóp lấy cổ.
“Ứ… ứ…!” Thân thể của người phụ nữ càng thêm run
rẩy cực độ.
Khi con người vô cùng sợ hãi, họ thường thường quên
phản kháng.
Edit: Vasterel
Người phụ nữ mặc áo đỏ ánh mắt đầy tuyệt vọng và
hối hận, trong đầu hiện lên những câu nghi vấn, tại sao
người đàn ông này lại trẻ như vậy,tại sao lại đáng sợ như
vậy?
Trước đó ỷ vào Chu Kiệt, cô là người duy nhất kết án
sinh tử cho ai đó, nhưng hiện tại, tính mạng của chính cô
lại nằm trong lòng bàn tay trông không dày đặc của
người đàn ông trẻ này.
Tất cả mọi người trong căn phòng này đều biết rằng
việc khiến một người im lặng mãi mãi là một điều vô
cùng đơn giản.
Ví dụ như để cô ấy đem tâm trí đó vào một thế giới
khác, cô ấy chỉ có thể nói chuyện với những con ma
những con quỷ.
Trên đời có rất nhiều thứ mà người bình thường cả đời
cũng không thể nào với tới được, chỉ khi đạt đến một
trình độ nhất định mới có thể hiểu được.
Giống như bây giờ, Trình Uyên sắp giết người.
Edit: Vasterel
Anh định giết người phụ nữ như hoa như ngọc này, rồi
giết người vệ sĩ gầy gò kia, nhưng thực tế, điều đó sẽ làm
người vệ sĩ bất ngờ.
Tuy nhiên, một sự kiện đột ngột xảy ra đã làm anh thay
đổi suy nghĩ.
“Cốc cốc!” Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tay Trình Uyên cũng dừng lại, sau đó chậm rãi nới lỏng
cái cổ mảnh khảnh của cô gái áo đỏ đó, quay đầu nhìn về
phía cửa.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ ôm cổ với vết bầm đầy kinh
hoàng và thở hổn hển.
Ba giây sau khi tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa được
mở ra.
Những vệ sĩ đã đi xử lý các xác chết trong phòng trước
đó và giờ đã quay trở lại.
Bọn hắn vừa vào phòng, còn chưa kịp nhìn rõ tình
huống xảy ra hiện tại, đột nhiên ngửa đầu ngã xuống đất
chết.
Edit: Vasterel
Cảnh tượng này khiến con ngươi của Trình Uyên đột
nhiên co rút lại, cả Bạch Long và Trần Đông đều âm thầm
kinh hãi.
Vệ sĩ gầy gò đó nở một nụ cười xấu xa nói: "Trình
Đổng, tôi đối với ngươi không có ác ý gì cả, xin hãy tin
tưởng ở tôi."
Trình Uyên liếc nhìn Trần Đông và Bạch Long, sau đó
gật đầu với tên vệ sĩ gầy gò này "được rồi ta tin ngươi."
Tin?
Trình Uyên trả lời đơn giản, nhưng vệ sĩ gầy gò lại giật
mình.
Tại sao lại tin nhanh vậy?
Thực ra, Trình Uyên cũng không còn cách nào cả, liếc
nhìn Bạch Long và Trần Đông, thấy hai người đều có biểu
hiện nghiêm túc, đặc biệt là Bạch Long, nếu không phải
đối thủ mạnh, anh ta sẽ luôn duy trì vẻ mặt vô cảm đó.
Bởi vậy, Trình Uyên biết, người đàn ông gầy này, bọn
họ hẳn là không có khả năng nào trêu vào được.
Edit: Vasterel
Nhất là biết Trình Uyên định bịt miệng, nhưng hắn vẫn
tỏ vẻ bình tĩnh.
Thay vì giết hăn, chỉ cần mua đứt nó là tốt.
Có lẽ là bởi vì Trình Nhiên nói tin tưởng, cũng có lẽ là
bởi vì anh trả lời dứt khoát, người gầy trông có chút
ngượng ngùng, hắn nhéo nhéo mũi, sau đó lắc đầu cười.
"Được rồi, vì ngươi tin tôi, vậy tôi sẽ tặng ngươi một
món quà lớn."
“Quà gì vậy?” Vẻ mặt Trình Uyên căng thẳng.
Vừa rồi anh không thấy người đàn ông gầy gò này làm gì,
vệ sĩ vào cửa liền chết một cách khó hiểu.
Giết người vô hình sao!
Tuy nhiên, người đàn ông gầy gò chỉ vào người phụ nữ
mặc áo đỏ,nói "Tôi khuyên ngươi nên giữ cô ấy lại."
“Tại sao?” Trình Uyên nhướng mày hỏi.
“Bởi vì cô ấy có một đứa con trong bụng, và cha ruột
của đứa trẻ đó là một nhân vật không tầm thường mà
Edit: Vasterel
ngươi không đủ khả năng để đụng đến.” Người đàn ông
gầy gò nói ra chân tướng.
Nghe vậy, Trình Uyên cũng nở nụ cười. "Trước đây,
không ai cho rằng tôi có thể chọc giận Chu Kiệt."
Điều này làm cho người đàn ông gầy này sửng sốt một
chút, sau đó nhướng mày nói: "Ngươi muốn nổi."
“Thỉnh thoảng nổi.” Trình Uyên.
Lời nói này của anh lọt vào tai nghe của người gầy đó,
phảng phất như là đang nói, không có người nào là anh
không thể trêu vào, chỉ là tùy ý anh có muốn gây hay
không thôi.
Vì vậy, người gầy nói nổi.
Anh thở dài xong, thì người gầy nói tiếp: “chuyện đã
như thế, vậy thì chúng ta đổi cách nói đi, người phụ nữ
này tên là Hồng Anh, người trong giang hồ gọi là Hồng tỷ,
năm nay bốn mươi tuổi.
Bốn mươi tuổi?
Trình Uyên lập tức sững sờ.
Edit: Vasterel
Người phụ nữ mặc đồ đỏ trước mặt anh trông như
mười bảy hay mười chín gì đó.
Điều này dường như vượt ngoài nhận thức của một
người bình thường.
“Tuy nhiên, điều quan trọng nhất, cục trưởng cục tình
báo của Chu Kiệt chính là thiếp của ông ấy.” Người đàn
ông gầy gò nói.
Nghe đến đây, Trình Uyên hai mắt chợt co rụt lại.
Trong khoảng thời gian này, Trình Uyên cố ý muốn che
giấu chính mình, anh lúc đầu cảm thấy mình làm đã rất
hoàn mỹ rồi, nhưng hành tung của anh lại bị Chu Kiệt
vẫn là tìm ra được tung tích.
Đặc biệt ở Tam Thạch Thôn còn có người mẹ, và người
vợ.
Có thể thấy loại nhân vật này đối với Trình Uyên nguy
hiểm như thế nào.
“Cảm ơn.” Trình Uyên đối với người gầy nói.
Edit: Vasterel
Người đàn ông gầy gò xua tay nói: "Gặp lại sau."
" Gặp lại sau."
Sau khi người đàn ông gầy gò mở cửa rời đi, cửa phòng
lại bị Trần Đông đóng lại, ngay lúc đóng lại, người phụ nữ
mặc áo đỏ Hồng Anh theo bản năng rùng mình một cái,
sau đó kinh hãi tiếp tục nhìn Trình Uyên.
Trình Uyên lắc đầu nói: "Thật nhìn đoán không ra,vậy
mà ngươi đã bốn mươi tuổi."
Hồng Anh run rẩy "mới Ba chín."
Trình Uyên ngồi trước mặt cô ta, cẩn thận nhìn cô lần
nữa.
Da trắng, mềm và mịn, khuôn mặt tròn và săn chắc,
trông không giống một bà mẹ hết thời.
“Có thể nói cho ta biết ngươi làm thế nào mà bảo
dưỡng được như vậy không?” Trình Uyên hỏi.
"..." Hồng Anh "Ngươi có thể đừng giết ta được không,
ta hứa sẽ đem sự việc hôm nay chôn sâu trong bụng."
Edit: Vasterel
Trình Uyên gật đầu "Được, nhưng ngươi phải giúp tôi
một việc."
"Làm việc gì?"
"Ta muốn gặp thiếp của ông ta."
"người nào?"
"..." Trình Uyên hơi giật mình "Người ... bao nhiêu?"
"ba ngươi."
"..." Trình Uyên đột nhiên cảm thấy được mở rộng tầm
mắt.
Edit: Vasterel
Chương 326: Lấy khăn lạnh
Hồng Anh lúc này rất sợ Trình Uyên, bởi vì anh có thể
giết cô bất cứ lúc nào.
Vì vậy, Hồng Anh cũng trả lời tất cả các câu hỏi của
Trình Uyên.
Người đầu tiên trong ba người thiếp của ông ta là một
người tiếp quản từng là thanh mai trúc mã, một người
nữa là trong cục tình báo với dung mạo xinh đẹp , người
còn lại là cô.
Tuy nhiên, đứa con trong bụng của cô ta là con của
Phương Thanh yên, mà Phương Thanh Yến rất đặc biệt
nên không sợ Chu Kiệt trả thù.
"Phương Thanh Yến là người của Phương gia bị lưu đày
đến Tỉnh Giang Bắc."
Khi nhắc đến Phương Thanh Yến, Hồng Anh dùng hai từ
lưu đày.
Nhưng mà, Trình Uyên đối với hai chữ Phương gia ở
kinh thành lại quan tâm hơn.
“Phương gia ở kinh thành rất nổi tiếng sao?” anh hỏi.
Edit: Vasterel
Nghe vậy, Hồng Anh lộ ra một chút kinh ngạc, "Ngươi
... ngươi ngay cả Phương gia còn chưa có nghe nói qua
sao?"
Trình Uyên gãi gãi sau gáy liếc mắt nhìn Bạch Long, lộ
ra thật mất mặt.
Bạch Long khẽ vuốt cằm nói " là một trong tứ đại gia
tộc ở Bắc Kinh."
"Gia tộc Trình gia là tứ đại gia tộc ở Kinh thành. Họ
kiểm soát hơn một nửa tài chính của đất nước. Họ quyền
lực đến mức những người bình thường như chúng tôi
không thể tưởng tượng được", Hồng Anh giải thích.
Dường như để lấy lòng Trình Uyên, cô ấy cố ý trước
mặt những người bình thường này thêm cái chúng tôi
vào.
"程?Trình? Trình Cẩm Đông?" Trình Uyên có chút kinh
ngạc.
Hồng Anh ngạc nhiên, lần nữa kinh ngạc nói "ngươi
biết Trình Cẩm Đông sao?"
Edit: Vasterel
"không sai, kinh thành Trình gia gia chủ đương thời
chính là Trình Cẩm Đông, bề ngoài nhìn thì Trình gia
nhưng thực ra là gia tộc yếu nhất trong tứ đại gia tộc,
nhưng..."
“Nhưng sao?” Trình Uyên.
"Nhưng Trình gia lại có lai lịch sâu xa nhất."
"Lai lịch?"
Hồng Anh gật đầu.
Về phần lai lịch là gì, Trình Uyên cũng không hỏi, đoán
chừng Hồng Anh cũng nói tiếp được.
“Trở lại chủ đề chính, tôi rất muốn gặp thiếp của ông
ta cục trưởng cục tình báo.” Trình Uyên sau một lúc trầm
mặc rồi nói.
“vậy tôi sẽ sắp xếp.” Hồng Anh không dám từ chối.
Sau đó, Trình Uyên nhìn thấy trên bàn trà có một chiếc
điện thoại di động có cái vỏ hình tai thỏ to, cầm lấy
không cần suy nghĩ, bấm một dãy số.
Edit: Vasterel
Có một nguồn chấn động, Trần Đông lấy điện thoại di
động ra liếc mắt một cái, không thể giải thích được.
Trình Uyên cúp điện thoại ném cho Hồng Anh nói: "sự
tình hôm nay, ngươi tốt nhất nên để nó nằm sâu trong
bụng, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả."
Hồng Anh vội vàng gật đầu lia lịa.
“Ngày mai ta muốn gặp thiếp của ông ấy,đến lúc đó
ngươi cứ liên hệ vào số điện thoại này.” Trình Uyên nói.
Hồng Anh lần nữa lại gật đầu.
Trần Đông rất bất mãn "Sao lại lấy số điện thoại của
tôi?"
“Số của ngươi, số đẹp,là điềm lành.” Trình Uyên nói
qua loa.
"..." Trần Đông.
...
...
Edit: Vasterel
Rời khỏi khách sạn Kim Dương này, ngồi vào trong xe,
tay Trình Uyên bắt đầu run lên.
Trần Đông nhìn thấy trong mắt, không khỏi thở dài "
Ngươi không có luyện võ, thật sự là đáng tiếc."
"Ý ngươi là gì?"
" Người bình thường khi giết ngườ,i về sau, trong lòng
sẽ cảm thấy run rẩy, thân thể cũng run lên. Loại chuyện
này rốt cuộc không thể khống chế được, nhưng ngươi
vậy mà sống tốt cho tới bây giờ."
"Cái này nói rõ ra là gì?"
“ý chí cực hạn.” Trần Đông nói, “ý chí là đặc điểm cơ
bản nhất của một chiến binh”.
“Ý của ngươi là khen ta thiên phú tốt?” Nghe vậy, Trình
Uyên không khỏi có chút đắc chí.
“ý của hắn là nói ngươi vô dụng ấy.” Bạch Long chỉ
điểm rõ ràng.
"..." Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Thật vậy, nếu một người có thiên phú tập võ, mà đến
lúc hai mươi sáu hai mươi bảy mới biết mình có loại
thiên phú này,vậy đây không phải là vô dụng thì là gì?
“Người gầy gò trước đó, rất lợi hại phải không?”
Chuyển sang chủ đề khác để đánh trống lãng chuyện khó
chịu trước đó, Trình Uyên hỏi Bạch Long.
Bạch Long gật đầu, "Tương tự như hai chúng tôi."
Nghe xong lời này, Trình Uyên tràn đầy hối hận, vẻ mặt
hối hận có chút méo mó.
"Fuck, nếu ngươi biết điều đó, lúc ấy nói cái gì cũng
phải giết chết hắn đi chứ," anh nói.
Đó là bởi vì trước khi nhìn thấy Bạch Long và Trần
Đông đối mặt với người đàn ông gầy gò này,thì lộ ra vẻ
mặt rất nghiêm túc, cho nên Trình Uyên mới đánh giá
khả năng của hai người bọn hắn cộng lại không lợi hại
hơn tên gầy kia.
Vì vậy, cho nên anh không còn cách nào khác là để hắn ta
đi.
“chúng ta Ba người ra tay, hoan toàn có thể giết chết
hắn,” Trình Uyên hối hận.
Edit: Vasterel
Trần Đông khinh thường liếc mắt nhìn Trình Uyên, rồi
nói "Là hai người chúng ta, ngươi ... Tham gia, thêm
ngươi nữa chúng ta thua thì có."
Có nghĩa, Trình Uyên là một gánh nặng.
Trình Uyên hung hăng trừng mắt nhìn Trần Đông, trong
mắt như có thể phun ra lửa.
“Nhưng mà nói gì đi nữa, tên gầy kia giết người như
thế nào?” Trình Uyên đột nhiên nhớ tới cảnh vệ sĩ bước
vào cửa lúc trước, liền chết một cách khó hiểu.
Bạch Long nhàn nhạt đáp: " trong miệng hắn giấu kim,
kim bay vào huyệt đạo. vệ sĩ kia là bị trong miệng hắn
phun ra kim châm, xuyên vào huyệt thái dương."
...
...
Ô tô một đường lái về Tam Thạch Thôn.
Bây giờ, Bạch Long và Trần Đông đã trở lại, điều này
làm cho Trình Uyên cả người an tâm.
Edit: Vasterel
Sau khi về đến nhà, đặc biệt làm một bữa ăn cơm,
xem như coi là chúc mừng.
Cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, dĩ nhiên mẹ Trình Uyên
là người vui nhất, nhìn thấy con trai mình có hai người
bạn vạm vỡ như vậy, trong lòng tất nhiên vui mừng
không thôi.
Trong bữa ăn, mẹ anh liên tục nói: “Uyên Uyên, nếu
như bên ngoài có đắc tội với người nào, các con đều là
bằng hữu, thì nhớ cần phải giúp đỡ lẫn nhau nha”.
Bạch Long và Trần Đông dường như chưa từng trải qua
loại chuyện này, nhất thời ngẩn ra.
Ăn được nửa bữa, mẹ Trình Uyên vỗ vỗ vào trán , "Ai
gù, con xem trí nhớ của mẹ nè, kém chút nữa thì quên,
mẹ còn đang nấu cháo nữa."
Nói xong liền vội vàng đứng dậy đi vào bếp.
Lúc đầu mọi người đều không quan tâm, nhưng mẹ
của Trình Uyên đi vào đó rất lâu không thấy quay lại, điều
này khiến cho Bạch An Tương chợt phát giác.
Edit: Vasterel
"em đi giúp mẹ múc cháo ra."
Cô cũng liền đứng dậy đi vào bếp.
Tuy nhiên, Bạch An Tương cũng đi một thời gian và
cũng không thấy trở lại.
Điều này làm cho Trình Uyên đột nhiên cảm thấy
không ổn.
Anh đứng dậy đi về phía phòng bếp, Bạch Long và Trần
Đông nhìn nhau, cũng đứng dậy đi theo.
Tuy nhiên, vào thì bếp trống trơn, thậm chí còn không
thấy nồi chứ đừng nói là cháo.
Khi cả ba còn đang phân vân thì nghe thấy tiếng động
trong phòng khách.
Khi Trình Uyên đến phòng khách, anh sững sờ.
Liên thấy mẹ anh đang ngơ ngác nhìn cái nồi trên bàn,
còn Bạch An Tương thì đứng bên cạnh.
“Làm gì vậy?” Trình Uyên hỏi.
Edit: Vasterel
Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên, dường như
không biết nên nói gì.
Mẹ anh một mặt kỳ lạ nói: “Mẹ nhớ rõ là mẹ đang nấu
cháo mà”.
Trong cái nồi trên bàn có nửa nồi nước, trong nước có
một con cá trắm cỏ đang bơi lội vui vẻ bên trong.
...
Ban đêm khi đi ngủ.
Bạch An Tương đang định thay đồ ngủ, thì Trình Uyên
tự động xoay người lại.
Bạch An Tương cũng sững người một lúc, liền nhìn
thấy khăn lạnh treo trên tay cầm tủ.
Cô cắn môi, im lặng một lúc rồi đi tới tủ lấy khăn lạnh
ra.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Uyên ngu người ra một hồi
lâu.
Edit: Vasterel
Âm thanh Sột soạt sột soạt truyền đến, anh biết Bạch
An Tương đang thay quần áo.
Trước kia, lúc này cho dù là ngực đau không chịu nổi, anh
cũng sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy, nhưng mà lần
này ...
Anh không thể tìm thấy một chút nào gọi là "Nhã
hứng".
“Ngày mai đưa mẹ đến bệnh viện khám xem sao.”
Bạch An Tương nói.
“Ừm.” Trình Uyên im lặng rồi trả lời.
Sau đó, anh cảm thấy một cơ thể nóng bỏng, dính vào
lưng mình.
Edit: Vasterel
Chương 327: sợ một ngày nào đó mẹ sẽ quên mình
Lòng bàn tay như ngọc của cô khẽ vòng qua ôm vào
ngực Trình Uyên.
Bạch An Tương áp mặt vào sau lưng Trình Uyên.
Dường như khi đưa ra quyết định này, cô đã lấy hết
dũng khí, nhưng trái tim vẫn không khỏi run lên, cho nên
Trình Uyên có thể cảm nhận được toàn thân cô đang run
nhẹ.
Bạch An Tương cũng không biết tại sao mình lại làm
như vậy, có lẽ ... cô muốn cho người đàn ông này thoải
mái một chút trong lúc khó chịu nhất.
Tuy nhiên.
Nếu là lúc bình thường, cho dù Trình Uyên có thương
tích trên người, anh dù sao cũng sẽ liều lĩnh,vì đây là anh
đã khát vọng được làm A làm A đã lâu.
Nhưng mà hôm nay thì không được, hôm nay anh
không có tâm trạng để làm A.
Bệnh Alzheimer hay còn gọi là bệnh giảm trí nhớ cho
người già, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ mình sẽ mắc
Edit: Vasterel
căn bệnh này, và cũng không bao giờ nghĩ rằng một ngày
nào đó mẹ mình sẽ già đi, nhưng mà bây giờ mẹ lại già
nhanh đến như vậy, không thể ngờ được.
Trình Uyên lòng tràn đầy tự trách, bởi vì từ khi lên đại
học liền rời khỏi nhà, và đến bây giờ anh vẫn không thể
quan tâm đối xử tốt với mẹ mình nhiều hơn được .
vì chính anh, mẹ cả đời không có lập gia đình, có thể
nói là từ khi Trình Uyên mười tám tuổi, cũng không có
người cùng mẹ bầu bạn nói chuyện.
bây giờ mẹ Mới ngoài năm mươi tuổi.
“mẹ già đi nhanh quá.” Trình Uyên buồn bực nói.
Bạch An Tương bàn tay nhỏ bé trên ngực anh dừng lại.
“con Người ai cũng sẽ già đi cả.” Cô muốn an ủi người
đàn ông của mình, nhưng cô chưa bao giờ tìm được câu
nào thích hợp hơn câu này.
Quay đầu lại, Trình Uyên nhìn Bạch An Tương đang ở
gần trước mặt khoản một gang tay, ánh mắt nhìn nhau,
khoảng cách gần như vậy, trong những năm này dường
như là khoảnh khắc ngắn ngủi nhất thời nhất.
Edit: Vasterel
Sóng mắt đang chảy, và có thể cảm nhận được những
lần thở thút thít.
Nhưng vào lúc này, Trình Uyên lại nhào đầu vào bộ
ngực mềm mại, căng tròn của Bạch An Tương.
"Anh không muốn như vậy!"
"anh không can tâm..."
"anh sợ rằng một ngày nào đó, mẹ sẽ quên anh."
Tiếng nghẹn ngào lộ ra vẻ không can tâm và tự trách.
Bạch An Tương mím chặt môi, nhưng không biết nên
nói gì, vươn bàn tay ngọc nhẹ nhàng ôm chặt và xoa lưng
vỗ về Trình Uyên.
Người đàn ông này lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối
của mình trước mặt cô.
Mọi người sẽ già đi, nhưng ai có thể sẵn sàng đón nhận
được điều này ?
Edit: Vasterel
Trong trí nhớ của anh, mẹ anh vẫn là người phụ nữ
trung niên hay càu nhàu, trong tiếng càu nhàu của mẹ,
Trình Uyên rất sốt ruột thúc giục bản thân phải mau
trưởng thành, mau lập gia đình,để mau rời khỏi những
cái cằn nhằn khó nghe này của mẹ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, thời gian vô tình cứ lướt
trôi , những tiếng cằn nhằn ngày càng ít đi, anh bỗng tĩnh
ngộ và đột ngột quay nhìn lại, mới nhìn rõ được người
mẹ của mình, đã già đi rồi.
Lúc này, anh mới cảm thấy đau khổ, dây dứt và không
cam lòng.
Nhưng rồi có thể làm được gì?
Rốt cuộc cuối cùng vẫn không thể dùng một câu để lừa
gạt chính mình nữa?
Mọi người rồi cũng sẽ già đi không thể trẻ mãi theo
năm tháng được.
...
...
Edit: Vasterel
Sáng hôm sau, Trình Uyên nói dối mẹ mình, "mẹ,
Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi."
Mẹ anh xua tay,nói "còn khỏe như vậy, tại sao phải đi
khám? Xài tiền phun phí."
“Hôm nay bệnh viện có chương trình, khám bệnh miễn
phí mà mẹ.” Trình Uyên vẫn nói dối.
Bà mẹ liền Vứt mớ rau đang cầm trên tay vào cái rổ,
đồng thời lau tay vào tạp dề, “Đi, đi mau, tới trễ, người
ta lại thu phí thì uổng mất”.
"..." Trình Uyên.
anh vẫn đến bệnh viện tư nhân, bởi vì Trần Đông
không có bằng lái nên chỉ có thể lái xe là Bạch Long và
chở gia đình bọn họ đi.
Từ Xuyên đích thân tiếp mẹ, và kiểm tra toàn diện cho
bà.
"Đúng là bệnh Alzheimer, nhưng hiện tại vẫn ở mức độ
nhẹ. Chỉ cần chị cố gắng tĩnh dưỡng vui vẻ, và cố gắng
duy trì như vậy là sẽ tốt hơn."
Edit: Vasterel
Khi xem kết quả, Trình Uyên nhờ Bạch An Tương đưa
mẹ đi dạo một vòng ở bệnh viện.
Từ Xuyên vỗ vỗ vai an ủi Trình Uyên, để Trình Uyên
cảm thấy tốt hơn,rồi anh ta nói thêm: "chị ấy vừa rồi hỏi
tôi, sao không giống như kiểm tra sức khỏe vậy bác sĩ, cái
này không thu phí thật sao? "
Đúng vậy, đây là phong cách của mẹ anh, Trình Uyên
khóe miệng gợi lên một vẻ cười khổ "Từ huynh, tôi gọi
huynh là anh, anh gọi mẹ tôi là chị thế nào, đời này loạn
rồi."
“Vậy tôi nên gọi cái gì?” Từ Xuyên hỏi.
Trình Uyên suy nghĩ một chút, thở dài nói: " Ờ, Gọi là
chị đi, nghe có vẻ trẻ hơn."
Mẹ Trình Uyên đã ngoài năm mươi, Từ Xuyên cũng đã
ngoài bốn mươi.
“về sau gắng ở bên chị ấy nhiều hơn.” Từ Xuyên đề
nghị.
Trình Uyên gật đầu, "chờ tôi Giải quyết xong mấy con
tôm tép này, Tân Dương cơ bản cũng ổn định lại. đến lúc
đó Tôi liền dẫn mẹ đi một chuyến du lịch."
Edit: Vasterel
“Ý kiến hay đó.” Từ Xuyên khen ngợi.
...
Từ phòng làm việc của Từ Xuyên đi ra, Trình Uyên nhìn
thấy Bạch An Tương cùng mẹ anh ở đại sảnh.
Chỉ là, vào lúc này, một người đàn ông mặc vest đang
nói chuyện với Bạch An Tương.
Trình Uyên lặng lẽ tiến lại gần.
"Chỉ là xin số điện thoại thôi, không có ý gì khác cả,
không thể làm bạn được sao?"
"Chúng ta không quen biết , không nhất thiết phải làm
thế."
"cho số điện thoại, hoặc Wechat, lúc đó chẳng phải
biết nhau sao?"
"Xin lỗi, tôi đã kết hôn."
"Ai gù, anh lại thích như vậy."
Edit: Vasterel
"Anh... !"
"Anh xin lỗi, anh chỉ nói đùa thôi, nhưng anh chỉ muốn
kết bạn với em và add Wechat thôi. Việc em kết hôn hay
không cũng không có gì quan trọng? Hơn nữa, dù em có
kết hôn đi chăng nữa nếu sống không được tốt, thì chúng
ta không phải có thể được sao? "
Trình Uyên có thể nghe được.
Người đàn ông này nhìn thấy Bạch An Tương xinh đẹp
như thế này liền đi qua bắt chuyện,đồng thời cũng bộc
phát mặt dày mày dạn ngoan cố đó, nhìn tư thế này,
Bạch An Tương nếu không để lại điện thoại hay là wechat
của cô thì hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ..
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên trán có một
nốt ruồi to bằng hạt đậu nành, trông hơi tiều tuỵ với đôi
lông mày xấu xa, quần áo mặc khá cao cấp.
Đi đến trước mặt Bạch An Tương, nắm tay Bạch An
Tương, Trình Uyên nói với cô, "Em cùng mẹ lên xe trước
đi."
Edit: Vasterel
Bạch An Tương trong mắt lóe lên một nét lo lắng, nói
với Trình Uyên: "Đừng có làm to chuyện, đừng có tức
giận gì cả."
Trình Uyên gật đầu.
Bạch An Tương đi tới băng ghế dài phía trước mẹ anh
đang ngồi nghỉ ngơi ở đó, rồi đỡ bà dậy nói: "Mẹ, chúng
ta lên xe trước đi, Trình Uyên gặp người quen một chút,
nói chuyện vài câu rồi đến ngây ạ."
Mẹ anh liếc mắt nhìn về đó một chút,rồi cùng Bạch An
Tương rời khỏi đại sảnh.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, trong mắt Trình Uyên tràn đầy
vẻ dịu dàng.
“Giết chủ tịch Thương minh có thoải mái không?”
người đàn ông đó thình lình hỏi một câu.
Nghe vậy, Trình Uyên hai mắt nhíu lại.
Sau đó anh mới biết đối phương bắt chuyện Bạch An
Tương là giả, mà đến gặp anh mới là thật.
Edit: Vasterel
“ngươi là ai?” Quay đầu lại, Trình Uyên lạnh giọng hỏi
người đàn ông tiều tụy đang nở nụ cười thật tươi này.
“Tôi?” Người đàn ông mỉm cười. “Đương nhiên là
người Thương Minh.”
“Tôi không biết anh vừa nói là có ý gì.” Trình Uyên lạnh
giọng nói tiếp.
Người đàn ông cười chế nhạo "Giả ngu có ích lợi gì
không?"
Nhìn xung quanh một lần, Trình Uyên nói: " Nếu như
không ngại, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện được
không?"
“Đương nhiên.” Người đàn ông nhún vai đồng ý.
Trình Uyên xoay người đi về phía văn phòng viện
trưởng Từ Xuyên, lúc này mới đút tay vào túi quần rồi ấn
cái nút.
người đàn ông tiều tụy đó theo sát phía sau.
Cùng lúc đó, điện thoại của Bạch Long rung lên.
Edit: Vasterel
Chương 328: Đánh chết hắn
Vào phòng làm việc của Từ Xuyên, Trình Uyên
nhìn anh ta một cái, Từ Xuyên liền hiểu ra rồi rời đi.
"Trình Uyên, ngươi thật to gan!"
Không đợi Trình Uyên lên tiếng, người đàn ông
tiều tụy bỉ ổi đó đã lên giọng tức giận quát lên.
Trình Uyên rót một ly nước, đặt ở trên bàn, ra
hiệu mời ngồi xuống rồi nói chuyện, "Tôi nghĩ, ở đây
hẳn là có chút hiểu lầm, tôi không có giết người."
Người đàn ông khốn khổ bỉ ổi này cười chế nhạo.
Ngồi đối diện với Trình Uyên, thay vì chạm vào tách
trà, hắn ta lấy điện thoại từ trong quần ra,rồi bấm
số.
Sau khi kết nối, hắn ta nói ngắn gọn "Người ta gặp
được."
Sau đó, hắn đưa điện thoại cho Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cầm lấy điện thoại, đưa ghé vào tai.
"Chào?"
"ngươi là Trình Uyên?"
Trình Uyên không nghe thấy được giọng nói của
đối phương là vui sướng hay tức giận, nhưng trong
lòng có chút lạnh sống lưng.
"Đúng."
"Tôi là Phương Thanh Yến."
Phương Thanh Yến?
Trình Uyên đột nhiên nhớ tới Hồng Anh từng
nhắc tới Phương Thanh Yến là nhân tình của người
mặc áo đỏ U 40, hơn nữa hắn ta còn là người của
Phương gia bị lưu đày đến Tỉnh Giang Bắc.
"có chuyện gì?"
Edit: Vasterel
"Tôi hi vọng ngươi cho ta một cái lý do vì sao giết
người, nếu không, Cẩm Đông của ngươi sẽ phá sản."
Phương Thanh Yến lời nói rất ngắn gọn, giọng
điệu không có xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại
mang đến cho người ta cảm giác áp chế không nổi
giận, tự cao tự đại.
"Tôi không giết người."
Trình Uyên nói xong liền cúp điện thoại.
Hành động của anh ngay lập tức khiến người đàn
ông khốn khổ bỉ ổi đó bị sốc.
"ngươi dám cúp điện thoại của phó chủ tịch?"
Phó chủ tịch đương nhiên là Phương Thanh Yến,
Trình Uyên không khỏi nhíu mày, đúng như anh
nghĩ tới cái khả năng này.
“Trình Uyên, tôi thật sự không biết nói gì với
ngươi nữa. ngươi sắp chết đến nơi mà còn ngông
cuồng?” Người đàn ông khốn khổ chế nhạo “ngươi
Edit: Vasterel
có biết năng lực của phó chủ tịch ở Tỉnh Giang Bắc
vượt qua sức tưởng tượng không .đừng nói là
ngươi, ngay cả Thẩm Hoa của tập đoàn Thẩm thị,và
Chu Kiệt bị ngươi giết cũng không thể so được với
phó chủ tịch. "
"Ngươi dám cúp điện thoại của ngài ấy sao?"
Trình Uyên nhàn nhạt cười, "Tôi ngay cả chủ tịch
Thương minh cũng dám giết, với một cái phó chủ
tịch, còn không dám cúp điện thoại của hắn sao?"
Câu hỏi này khiến người đàn ông khốn khổ hơi
ngơ người ra.
Hắn sửng sốt hồi lâu, mới nổi giận đùng đùng nói:
“Chu Kiệt là cái rắm, chống lưng cho hắn chẳng qua
là quốc hội Thương Minh,còn lai lịch phó chủ tịch
của chúng ta… Dù sao Thương Minh đều không là gì
so với ngài ấy.”
"Trình Uyên, đừng trách tôi không nhắc nhở
ngươi, ngươi, bao gồm cả Tập Đoàn Cẩm Đông của
Edit: Vasterel
ngươi, bắt đầu từ ngày mai, luôn luôn sẽ ... biến
mất."
Khi nói chuyện, hắn ta cũng làm động tác cứa cổ.
Nghe vậy, Trình Uyên nheo mắt lại.
Nói thật ra Thương Minh muốn tiêu diệt một tập
đoàn trong khu kiểm soát, quả thực giống như chơi.
Đương nhiên Trình Uyên cũng tin tưởng Phương
Thanh Yến có thế lực này, nhưng là hắn sẽ làm sao?
Hơn nữa, điện thoại bị cúp, vậy còn có thế nào
nữa?
Chẳng lẽ Gọi cho hắn một lần nữa và nói với hắn
ta, người là anh giết sao?
Thật là ngu ngốc?
"chà chà, thật đáng tiếc ..." người đàn ông khốn
khổ thở dài, lắc đầu.
Edit: Vasterel
“Đáng tiếc?” Trình Uyên hỏi.
"Đáng tiếc người con dâu xinh đẹp như hoa như
ngọc không lâu sau liền sẽ rơi vào tay người khác,
lại lên giường với người khác, còn ngươi, ta sợ rằng
ngươi ngay khi chết cũng không biết mình chết như
thế nào. ”Người đàn ông khốn khổ nói lời này, khi
nói chuyện còn lộ ra vẻ mỉa mai.
Có vẻ như hắn rất hứng thú với chủ đề này.
" Đúng, quên nói cho ngươi, vừa rồi tôi có vụng
trộm chụp mấy bức ảnh về cô con dâu xinh đẹp
kia.mà Phó chủ tịch của chúng tôi chưa bao giờ bỏ
qua một người phụ nữ đẹp nào cả. Nếu ngài ấy nhìn
thấy những bức ảnh này, có lẽ ... ha ha."
Nghe vậy, vẻ mặt của Trình Uyên trở nên có chút
khó coi.
Người đàn ông khốn khổ này nhìn mỹ nhân ở
trong mắt, hắn nói: "Nói thật, tôi đối với mỹ nữ này
cũng không dám hớt tay trên, nhưng tôi lại không
ngại ăn đồ ăn thừa của phó chủ tịch."
Edit: Vasterel
“Như thế nào mới có thể chuộc lỗi?” Trình Uyên
nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“chuộc lỗi?” Người đàn ông khốn khổ chế nhạo,
“Ngươi còn muốn chuộc lỗi sao?
“Đương nhiên.” Trình Uyên thở dài. “Người ta
làm sai, chẳng lẽ ngay cả cơ hội sửa sai chẳng lẽ
không cho người ta làm?
Người đàn ông khốn khổ giả vờ suy nghĩ, sau một
lúc lắc đầu và thở dài "Haiz,thôi được rồi, xem ra
ngươi kịp thời nhận ra lỗi lầm biết ăn năn hối cãi,
vậy tôi sẽ nghĩ giúp ngươi một lần."
" Rửa tai xin lắng nghe."
"Ngươi đã như thế này," người đàn ông bỉ ổi này
tròng mắt cứ đảo vòng tròn, nghiêm túc nói, "Ngươi
đem chuyển một nửa Tập Đoàn Cẩm Đông cho tôi.
Nếu phó chủ tịch biết Cẩm Đông có cổ phần của tôi,
ngài ấy nhất định sẽ thủ hạ lưu tình."
Edit: Vasterel
"Sau đó, ngươi đích thân đến Tỉnh Bắc Giang bái
kiến phó chủ tịch dập đầu nhận tội. lúc đó ta sẽ giúp
ngươi nói đỡ vài câu. đoán chừng phó chủ tịch nể
tình tôi, liền sẽ xem xét lại việc này."
Nghe vậy, Trình Uyên trầm ngâm một hồi, lông
mày nhíu lại.
“ngươi tốt nhất nhanh chóng cân nhắc càng sớm
càng tốt, bởi vì phó chủ tịch không có kiên nhẫn.”
Người đàn ông khốn khổ nhắc nhở.
Trình Uyên mím môi hỏi: "Không còn cách nào
khác sao?"
“Nói nhảm!” Người đàn ông khốn khổ đột nhiên
tức giận trừng mắt nhìn, “ngươi cho rằng mình đã
đắc tội ai? Nói cho ngươi biết, hiện tại chỉ có một
cách này, không còn cách nào khác!
"Không," Trình Uyên lắc đầu.
"Có một cách này."
Edit: Vasterel
"vâng?"
Trình Uyên từ trên sô pha đứng dậy, xoay người
đi tới bên cửa sổ, nói: "Vào đi."
Bạch Long mở cửa bước vào.
Khi người đàn ông khốn khổ này nhìn thấy Bạch
Long, người như tòa tháp , sắc mặt của hắn ta thay
đổi "đây là Ý gì?"
Trình Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ đâm chiêu,
dường như giả điếc trước những lời nói của người
đàn ông khốn khổ này.
Ánh mắt của anh, những gì anh có thể chạm vào,
là một khu phố sầm uất phía trước.
Tân Dương , hay Tỉnh Giang Bắc, đã phát triển
nhanh chóng trong vài năm trở lại đây và tràn đầy
sức sống ở khắp mọi nơi.
thương nghiệp phồn vinh khiến toàn bộ thành
phố đều rất nhiệt liệt, người bình thường bề ngoài
Edit: Vasterel
có thể hiểu được sự thịnh vượng, nhưng đằng sau
đó có mấy ai hiểu được nó đang cuồn cuộn ngầm
bên trong .
“Không có ý gì cả.” Trình Uyên nhẹ giọng nói,
“Ngươi vừa rồi nói không còn cách nào khác, tôi chỉ
là muốn sửa lại ngươi một chút, thật ra còn có một
cách khác.”
“Cách gì?” Người đàn ông khốn khổ hừ lạnh một
tiếng.
Quả thật theo ý kiến của hắn, Trình Uyên lúc này
chỉ là giả bộ, đừng nói Tập Đoàn Cẩm Đông, thậm
chí toàn bộ kinh doanh của Tân Bắc , cũng không
thể lay chuyển được Phương Thanh Yến chút nào.
Bởi vì hắn đích thực là thiếu gia của Phương gia ở
kinh thành.
“Cứng rắn!” Trình Uyên phun ra hai chữ.
Nghe vậy, đôi mắt của người đàn ông khốn khổ
đột nhiên mở to, có vẻ như không được rõ cho lắm,
Edit: Vasterel
mất một lúc lâu mới phản ứng lại được ,thế là
"Hahaha ... Tôi gặp phải một tên ngốc chết tiệt sao?
Đầu ngươi có phải là bị lừa đá qua rồi không? Còn
dám cứng rắn với phó chủ tịch à? Trời ơi, vừa may
đây là bệnh viện. ngươi mau tranh thủ đi khám não
của mình trước đi. "
"Con mẹ nhà ngươi thật sự là chọc người ta cười
rồi!"
"Chỉ riêng ngươi?"
" Thật sự là không biết trời cao đất rộng."
Người đàn ông khốn khổ bật cười một cách khoái
chí, cười ra nước mắt nhưng hắn ta không hề hay
biết, vẫn cứ ôm bụng cười rồi cúi xuống.
"tới, tới đây, nói cho tôi biết xem, ngươi đối phó
cứng rắn với Phó chủ tịch như thế nào, bước đầu
tiên làm thế nào?"
Khi hắn cười, Trình Uyên không có cười, thậm chí
không quay đầu lại, vẫn là ánh mắt nhìn ra ngoài
cửa sổ.
Edit: Vasterel
"Bạch Long, đánh chết hắn."
Edit: Vasterel
Chương 329: chuyên gia tình báo
Giống như nói đến một chuyện không đáng kể,
Trình Uyên tâm trạng cũng không có nổi sóng.
Tuy nhiên, nghe thấy lời của người đàn ông khốn
khổ qua tai, anh bị sốc như một tia sét từ trời xanh
đánh xuống.
“Cái gì?” hắn ta hét to lên đầy hoài nghi “ngươi…
dám?”
"Bốp!"
Bạch Long không chút do dự, tiến lên liền một cước
đá nằm xuống đất.
Gã đàn ông khốn khổ này đau đớn co quắp trên
mặt đất, lớn tiếng kêu rên, rồi hét toáng lên "Trình
Uyên, ta là người đắc lực bên cạnh của phó chủ
tịch. ngươi dám động đến ta, ngươi liền ... Á … Ă!"
Bạch Long lại ra một cú đấm nữa.
Edit: Vasterel
Về vấn đề này, Trình Uyên cũng không thèm để ý,
chỉ lộ ra một nét giễu cợt "Đắc lực? chỉ là Một con
chó."
Trình Uyên cảm thấy rất nặng nề vì mẹ mình đột
ngột bị bệnh, nhưng lúc này những người này vẫn
đến khiêu khích anh, nhất là nghĩ đến những lời xúc
phạm tới Bạch An Tương được nói ra từ người đàn
ông khốn khổ này.
Đánh chết hắn, Trình Uyên cũng không cảm thấy
hả giận.
"Giết nó và xử lý sạch sẽ."
Trình Uyên nói xong xoay người rời đi, không hề
nhìn đến người đàn ông khốn khổ này bởi vì chán
ghét cái bộ mặt của hắn.
Lên xe để trở về, mẹ anh nói: "Người quen của
con nhìn không giống là người tốt, con phải lưu ý
mà đề phòng hắn."
Edit: Vasterel
Lúc người đàn ông khốn khổ này dây dưa với
Bạch An Tương vừa rồi, mẹ anh đang ngồi trên băng
ghế đằng xa, tuy không nghe thấy họ đang nói gì
nhưng bà cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt bỉ ổi
mặt dày mày dạn của người đàn ông khốn khổ kia,
đối với Bạch An Tương. khuôn mặt nhỏ xinh xăn
phải trầm ngâm xuống.
“không cần đề phòng đâu mẹ.” Trình Uyên cười.
“Tại sao?” Mẹ anh khó hiểu.
Trình Uyên lắc đầu, "Không có gì đâu ạ, về sau sẽ
không gặp lại nhau nữa."
“Ừ.” Mẹ anh lên tiếng, không rõ ràng cho lắm.
Bạch An Tương đột nhiên nhìn về Trình Uyên.
Trần Đông đưa qua điện thoại qua nói: "người
phụ nữ kia gọi điện này."
Sắc mặt của Bạch An Tương liền biến sắc ngay lập
tức.
Edit: Vasterel
Trình Uyên mạnh mẽ trừng mắt liếc Trần Đông
một cái, cố ý hỏi một câu "Người phụ nữ bốn mươi
tuổi phải không?"
Trần Đông gật đầu, nghiêm túc nói : "Đúng vậy,
chính là người phụ nữ mà ngươi túm lấy cổ chân."
Bạch An Tương nhìn chằm chằm Trình Uyên, ánh
mắt dường như có thể phun lửa.
Trình Uyên hung hăng nhìn chằm chằm Trần
Đông, ánh mắt như muốn giết người.
"Này?"
“người đó nói đợi ngươi ở nhà, tôi sẽ gửi vị trí
người đó cho ngươi.” Hồng Anh bên kia điện thoại
bình tĩnh nói.
Trình Uyên gật đầu,rồi cúp điện thoại.
Bạch An Tương vẫn đang nhìn anh, Trình Uyên giả
vờ bình tĩnh ném điện thoại lại cho Trần Đông, nói:
Edit: Vasterel
"Về sau ngươi nói chuyện thì nói cho rõ ràng, nếu
không sẽ rất bị hiểu lầm."
Quay lại và giải thích với Bạch An Tương, "chỉ là
một đối tác làm ăn, một người đàn bà khoảng bốn
mươi tuổi."
Trần Đông khẽ cau mày "Quả thực nhìn dáng dấp
giống như mười tám mười chín tuổi thôi á."
“CMM, ngươi không nói lời nào, không ai nghĩ
ngươi bị câm!” Trình Uyên tức giận nói.
Trần Đông ngậm miệng không nói gì.
Bạch An Tương ánh mắt xấu hẳn đi, Trình Uyên có
chút hư không, vội vàng giải thích "chính xác nhìn
thì còn trẻ, nhưng thật ra đã bốn mươi tuổi rồi, mà
đáng dấp cũng xấu chứ không..."
"Hì hì ..." Trần Đông phát ra cười lạnh một tiếng.
Edit: Vasterel
“Cút , Cút đi!” Trình Uyên không giải thích được
nữa, chỉ vào Trần Đông nói: “Cùng với Bạch Long
bắt taxi về đi.”
Trần Đông mở cửa bước xuống xe, rất khoái chí.
Trình Uyên hận nghiến răng.
Nói cách khác, từ khi Trần Đông đi theo Trình
Uyên, tuy rằng nói không nhiều lời, nhưng người
này hiển nhiên đã thay đổi rõ rệt.
Về phần thay đổi trở thành kiểu gì, Trình Uyên
không thể nói được.
Sau khi trở về Tam Thạch Thôn, Trình Uyên dặn
dò mẹ một cách ngắn gọn, sau đó dặn dò Bạch An
Tương đúng giờ cho bà uống thuốc.
Bạch An Tương gật đầu.
Trình Uyên im lặng một lúc, nhìn cô trìu mến nói:
"em tin anh đi, anh không phải loại đàn ông như vậy
đâu."
Edit: Vasterel
Bạch An Tương trừng mắt nhìn " là loại đàn ông
nào?"
Trình Uyên suy nghĩ một chút, không biết nên
diễn tả thế nào, liền ghé vào tai Bạch An Tương nói
nhỏ: "Trước khi em chấp nhận anh, em sẽ mãi là
một người phụ nữ trong trắng."
Trình Uyên chưa bao giờ nói điều này với Bạch An
Tương.
Nói cách khác, nếu không phải Bạch An Tương tối
hôm qua an ủi, hiện tại anh cũng không có dũng khí
nói ra những lời này.
Bạch An Tương gương mặt xinh đẹp đỏ thành
một mảng, nói: "xí, anh đừng nghĩ nhiều như vậy,
tối hôm qua em thấy anh rất khó chịu nên chỉ muốn
an ủi anh một chút mà thôi."
Trình Uyên cười khúc khích, xoay người rời khỏi
nhà.
Edit: Vasterel
Nhìn về hướng anh bước rời đi, Bạch An Tương
mím môi, nhịp tim dịu đi một chút, nhỏ giọng nói
"em cũng vậy."
...
...
Bạch Long cùng Trần Đông còn chưa có trở về,
Trình Uyên cũng không có đợi bọn họ, dù sao bọn
họ trở về, Trình Uyên cũng quyết định tạm thời để
bọn họ ở nhà bảo vệ Bạch An Tương cùng bà mẹ.
Sau khi bắt taxi ở cổng thôn, Trình Uyên một
mình đi đến địa chỉ mà Hồng Anh gửi tới.
Đây là một cư xá cũ kỹ rất bình thường.
Sau khi gõ cửa, một đàn ông trung niên đeo kính
nhẹ nhàng mở cửa, hắn ta có vẻ không ngạc nhiên
khi nhìn thấy Trình Uyên.
"vào đi."
Edit: Vasterel
Cho Trình Uyên vào.
Vào phòng, không có gì đặc biệt, giống như một
gia đình bình thường.
“ngươi tên gì.” Không khách sáo, Trình Uyên hỏi
thẳng sau khi vào phòng ngồi trên sô pha.
Người đàn ông trung niên rót trà cho Trình Uyên
nói "Lý Hải Tân."
“Tên hay.” Trình Uyên khen ngợi.
Người đàn ông trung niên tên Lý Hải Tân mỉm
cười, "Đi thẳng vào vấn đề đi."
Sau đó hắn ta đưa cho Trình Uyên một tách trà.
Trình Uyên có chút kinh ngạc, nhìn Lý Hải Tân
dáng vẻ bình tĩnh, không khỏi thầm thở dài.
“tin tức về tôi đều là ngươi điều tra?” Trình Uyên
nheo mắt hỏi.
Edit: Vasterel
Lý Hải Tân gật đầu, "Không phải chỉ có ngươi,
trong phòng làm việc của tôi có rất nhiều tin tức của
người khác nữa."
"ngươi làm thế nào có được?"
"Tôi có thể truy cập vào hệ thống giám sát của
toàn thành phố. Ngoài ra, còn nhiều phương pháp
khác nữa, và những cái này không thể nói ngươi
biết được", Lý Hải Tân nói.
Trình Uyên hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm một
chút, "ngươi biết quá nhiều như vậy không sợ họa
sát thân sao?"
Lý Hải Tân cười nhẹ, " sợ chứ, nhưng so với tôi thì
ngươi mới sẽ gặp nguy hiểm."
闻言, Trình Uyên khẽ giật mình "Có ý gì?"
“Không có gì.” Lý Hải Tân bưng chén trà lên nhấp
một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “đối với Phương
Edit: Vasterel
Thanh Yến ngươi không nên cúp máy, lại càng
không nên giết tên đó.”
“tên đó?” Trình Uyên khẽ giật mình, sau đó nghĩ
có lẽ là người đàn ông khốn khổ lúc trước.
Lý Hải Tân biết chuyện này, anh cũng chẳng suy
nghĩ gì nữa.
Hắn ta vốn là một chuyên gia tình báo, nhưng hắn
ta còn hơn cả một chuyên gia tình báo.
“Tại sao?” Trình Uyên hỏi.
“Bởi vì Chu Kiệt chết, nhất định phải có người
gánh.” Hắn ta nói, “quả thực ngươi không được
may mắn cho lắm, nuế như ngươi có thể đợi thêm
hai ngày nữa, người của Phương Thanh Yến sẽ giết
chết Chu Kiệt.”
"Phương Thanh Yến đã lâu sớm muốn vị trí chủ
tịch Thương minh này rồi."
Edit: Vasterel
"Ngươi giết Chu Kiệt, cũng coi như là vô tình giúp
cho Phương Thanh Yến về chuyện này."
Trình Uyên nhíu mày.
Anh hiểu ý của Lý Hải Tân.
Cái chết của Chu Kiệt phải có người nào đó gánh,
nếu là Phương Thanh Yến làm , vậy thì khi ngồi vào
cái ghế chủ tịch Thương minh này, e rằng sẽ bị
người ta lên án.
Nhưng nếu như Trình Uyên gánh thì hoàn toàn nó
khác, Phương Thanh Yến đương nhiên sẽ ngồi vào
ghế Thương minh một cách quang minh chính đại.
“Vậy thì hắn ta phải biết ơn tôi mới đúng.” Trình
Uyên nói.
Lý Hải Tân lắc đầu "ai sẽ biết ơn với một kẻ sắp
chết?"
Edit: Vasterel
Chương 330: đột biến
Nghe vậy, trong mắt Trình Uyên lóe lên một vẻ lạnh lẽo
khó có thể nhận ra.
"Tôi biết ngươi tới đây làm gì," Lý Hải Tân mặt không
cảm xúc nói, "Tôi sẽ không theo ngươi, tôi còn chưa
muốn chết."
Trình Uyên bất ngờ nói "ngươi biết tôi tới đây để mời
ngươi theo tôi?"
Lý Hải Tân lập tức lộ ra một tia giễu cợt.
"Loại chuyện này, dường như rất rõ ràng, chỉ cần chỉ số
thông minh không quá thấp, tất nhiên là có thể nghĩ ra."
Trình Uyên mỉm cười.
“Bầm!” Đột nhiên, anh cầm tách trà đập xuống bàn trà.
Trong tích tắc, có một tiếng vang, tách trà bị bể.
Trình Uyên nhanh chóng nắm lấy mảnh vỡ bén nhọn
nhất, một tay túm lấy tóc Lý Hải Tân, đè lên trên bàn cà
phê, xuyên thẳng kề vào cổ hắn.
Edit: Vasterel
“Xin lỗi, ngươi đoán sai rồi, tôi không phải tới để mời
ngươi, mà là muốn giết ngươi.” Trình Uyên nghiêm nghị
nói.
Cảnh này Lý Hải Tân không ngờ tới.
Hắn biết mình được coi là nhân tài, hơn nữa Chu Kiệt
trước kia cũng đối với hắn đều là khách khí không dám
đụng vào.
Thử hỏi, nhân tài giống như hắn , ai mà không muốn lôi
kéo về mình?
Bởi vậy, hắn nhất định biết là Trình Uyên tới đây để
thu phục hắn, cho nên mới cố ý bày ra vẻ mặt cao lạnh,
hi vọng bằng cách này chiếm được nhiều quyền chủ
động, nếu thật sự thương lượng được một vài điều
khoản, cũng sẽ có lợi hơn mất.
Nhưng hắn không ngờ rằng Trình Uyên lại đến giết
hắn.
“Tại sao?” Lý Hải Tân cảm thấy cổ đau nhức, có một
dòng chất lỏng mát lạnh chảy ra, không khỏi căng thẳng,
hoảng sợ hỏi.
Edit: Vasterel
Lúc này Trình Uyên mới trở nên rất bình tĩnh. "Những
người nếu uy hiếp với tôi, đương nhiên tôi rất vui vẻ sẽ
làm việc cho dù là bị lợi dụng, nhưng những người uy
hiếp gia đình tôi, cho dù là muốn lợi dụng tôi, bọn họ đều
vẫn là như một con ghim treo trong tim tôi. "
"Xin lỗi, tôi không thể để cho mẹ tôi cùng người vợ của
tôi phải mạo hiểm, ngươi nhất định phải chết."
Lý Hải Tân không muốn giết anh, nhưng Lý Hải Tân có
tất cả mọi thứ về Trình Uyên, hơn nữa hắn còn biết sự
tồn tại của Tam Thạch Thôn.
Một khi tin tức bị lộ, Bạch An Tương và mẹ nhất định
sẽ rất nguy hiểm.
Vì vậy, thay vì chiêu mộ hắn, hãy để cho hắn im lặng
mãi mãi.
"Cót két!"
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ của Lý Hải Tân mở ra.
Một người phụ nữ với tai nghe trên tay mở cửa ra và
bước ra ngoài.
Edit: Vasterel
"Chồng, có chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ quan tâm hỏi.
Lý Hải Tân bị Trình Uyên túm tóc đè lên bàn trà, mảnh
vỡ của tách trà cứa vào thịt, nhưng khi nghe thấy câu hỏi
của người phụ nữ, hắn vẫn giả vờ bình tĩnh, gượng cười
cười rồi nói. "Không sao, không sao. Chẳng qua làm đổ
tách trà thôi."
"Sao anh bất cẩn vậy? Có khách ở đây sao?", Người
phụ nữ hỏi lại.
Lý Hải Tân nhẹ giọng nói: "ừ, là bạn cũ."
Trình Uyên trong tay chậm rãi nới lỏng tóc Lý Hải Tân.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi trông khá đẹp,
dáng người được giữ gìn và rất cân đối, với chiếc áo sơ
mi giản dị nhẹ trên người, là một phụ nữ trẻ ở nhà mẫu
mực.
Nhưng đôi mắt của cô ấy ...
"Không có chuyện gì đâu. anh nói vài câu về công việc
với một người bạn. em về phòng tiếp tục nghe phim đi."
Edit: Vasterel
Lý Hải Tân lấy mấy tờ giấy trên bàn trà đắp lên vết
thương, sau đó bước tới. để hỗ trợ người phụ nữ này, và
đem cô trở lại phòng.
Sau khi đóng cửa, hắn ta thở dài thườn thượt.
“Vợ tôi, nhìn không thấy” Anh nói.
“Ta thấy được.” Trình Uyên gật đầu.
Lý Hải Tân im lặng một lúc, mới nói: "Cô ấy cái gì cũng
không biết."
Trình Uyên lại gật đầu.
anh bây giờ rốt cuộc hiểu được tại sao lúc đầu Lý Hải
Tân lại nói rằng mình chưa thể chết được.
Có thể thấy hắn ta rất có quan tâm đến vợ, mà dáng
dấp vợ hắn ta cũng rất tuyệt, một khi hắn ta chết thì vợ
hắn ...
Không dám nghĩ về sau.
Trình Uyên đột nhiên cảm thấy người đàn ông này lại
giống chính mình.
Edit: Vasterel
Vợ hắn bị mù và cần người chăm sóc.
Bạch An Tương lúc đầu mất trí nhớ, cũng cần người
chăm sóc.
Bọn anh đều là những người rất yêu vợ.
Thế nhưng là. . .
Trình Uyên lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, mới hỏi "Ngươi rất
yêu cô ấy?"
" đúng vậy."
"Vì ngươi rất yêu cô ấy, ngươi chắc chắn không muốn
cô ấy gặp bất kỳ nguy hiểm hay tai nạn nào."
" đúng."
Tức giận trong lòng, Trình Uyên nắm lấy cổ của hắn,
nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy ngươi nên hiểu tại sao
tôi muốn giết ngươi."
"ngươi sợ vợ mình gặp nguy hiểm mà lại đi vạch trần
vợ người để cho gặp nguy hiểm, dựa vào cái gì?"
Edit: Vasterel
Lý Hải Tân thở dài, "Tôi chỉ là đang làm việc, hai bên
khác nhau."
"Như vậy mà hại đến người nhà?"
“Xin lỗi.” Lý Hải Tân trịnh trọng nói.
Trình Uyên lạnh lùng nhìn hắn, lúc này thật muốn
chém Lý Hải Tân thành ngàn mảnh.
Nhưng...
Người phụ nữ đó vô tội.
Hắn ta có thể chết,nhưng còn người phụ nữ đó thì
sao?
Nhưng có một điều bọn họ không biết.
Khi Trình Uyên trổi dậy lòng hung ác, ngay cả cao thủ
đều có thể bị anh cắn chết.
Nhưng khi bình tĩnh lại, anh vẫn là một người bình
thường, một thanh niên với trái tim giản dị.
Edit: Vasterel
“Thỏa thuận.” Trình Uyên lạnh lùng nói, “hãy cho ta
một lý do để biết ngươi chắc chắn vĩnh viễn không lộ ra
một chút tin tức, đồng thời thuyết phục ta, để ta không
phải giết ngươi.”
Lý Hải Tân suy tư trong chốc lát.
Rồi nói "Ngày mai, nếu ngươi vẫn còn sống, tôi sẵn
sàng nguyện ý nhận ngươi làm chủ nhân."
Nghe đến đây, Trình Uyên hai mắt chợt co rụt lại.
Hai phần thông tin.
Một, trong câu nói này của Lý Hải Tân rõ ràng nói sẽ có
người giết anh.
Thứ hai, một thuật ngữ hiện đại rất hiếm, sự thừa
nhận chủ nhân! Sự thừa nhận chủ nhân là thể hiện sự
trung thành nhất bất kể thời đại nào.
Trình Uyên cảm động.
Anh muốn thành lập lực lượng bí mật của riêng mình,
nếu như Lý Hải Tân gia nhập, tất nhiên sẽ càng cường đại
hơn.
Edit: Vasterel
Nhưng...
“Ta làm sao tin ngươi?” Trình Uyên hỏi.
“Tôi không muốn chết.” Lý Hải Tân đáp.
Trình Uyên gật đầu.
Đây là sự thật, Trình Uyên tin tưởng Lý Hải Tân không
muốn chết, càng không thể mặc kệ để vợ hắn một mình
được.
Mà hắn cũng biết rõ Trình Uyên biết nhà anh ở đâu,
những người xung quanh Trình Uyên đương nhiên cũng
sẽ biết.
Vì vậy, cho dù là Bạch Long hay Trần Đông, nếu Trình
Uyên thật sự vì Lý Hải Tân mà chết, thì một trong hai
người đều có thể dễ dàng giết Lý Hải Tân.
“Ngày mai gặp ta, ta sẽ nói cho ngươi biết địa điểm cụ
thể sau.” Trình Uyên nói.
Nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Edit: Vasterel
“Cẩn thận.” Lý Hải Tân đột nhiên nói.
Trình Uyên giật mình, liền đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lời nói của Lý Hải Tân cho thấy có thể anh sẽ không trở
về Tam Thạch Thôn an toàn.
Đi ra khỏi khu cứ xá cổ này, Trình Uyên vươn tay chặn
một chiếc taxi, nhân tiện bấm phím tắt trên điện thoại di
động.
Chiếc taxi là chiếc Volkswagen Santana, người lái xe là
một người đàn ông béo với chiếc mũ lưỡi trai, trên xe có
bài hát cổ điển "Hill".
Sau khi Trình Uyên lên xe, tài xế cũng không hỏi anh đi
đâu, liền trực tiếp lái xe đi.
Điều này làm cho Trình Uyên đột nhiên giật mình.
Chương 321: móc mắt?
Bạch Long xuất hiện ở trước mặt Trình Uyên, Trình
Uyên không có chút nào tò mò.
Nhưng Trần Đông và Bạch Long cùng lúc xuất hiện cũng
có chút hiếu kỳ.
Buổi tối, Trình Uyên vừa định nghỉ ngơi, hai người liền
gõ cửa phòng anh.
“ngươi không cần chăm sóc em gái sao?” Trình Uyên
đầu tiên là hỏi Bạch Long.
Bạch Long lắc đầu, "Hiện tại thì tạm thời ổn định rồi, và
ở bệnh viện củng rất an toàn, nên tôi không cần lo lắng
đến."
Trình Uyên gật đầu xong,lại lo lắng hỏi với Trần Đông:
"Ngươi đã ở đâu vậy?ngươi Có biết chúng tôi rất lo lắng
cho ngươi không?"
Trần Đông không khỏi nhíu mày, nhìn Trình Uyên một
mặt chân thành, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh,
nói: "Thật là kinh tởm."
Edit: Vasterel
"Á được đấy, vậy ta hỏi nghiêm túc vậy, ngươi thời
gian đó đã ở đâu?"
"Tôi bị thương một chút, nên đi dưỡng thương."
" dưỡng thương ở chỗ này của tôi không phải thuận
tiện hơn sao?"
"Tôi đã quen với việc tự chế thuốc."
"..." Trình Uyên.
Nói cách khác, sau khi hai người bọn họ đến, trong
lòng Trình Uyên rốt cục tảng đá lâu ngày nay cũng rơi
xuống.
Quen với sự tồn tại của Bạch Long, Trình Uyên không
quan tâm lắm đến sự an nguy của anh ta, nhưng trong
khoảng thời gian này, anh một mực nơm nớp rất lo sợ.
Ngày hôm sau, Trình Uyên cùng hai siêu vệ sĩ này rời
khỏi bệnh viện, đến khách sạn của Chu Kiệt ở.
Đi đến cửa, dãy phòng sang trọng của Chu Kiệt, Trình
Uyên gõ cửa.
Edit: Vasterel
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra.
Một người vệ sĩ của ông ta thoạt nhìn trên người Trình
Uyên,rồi hỏi "Ngươi tìm ai?"
“Tôi tìm Chu Lão gia.” Trình Uyên đáp.
"Ở đây không có Chu lão gì hết."
Nói xong, vệ sĩ đóng cửa "rầm" một tiếng.
Trình Uyên không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Chuyện này là sao?
Quay lại Nhìn Bạch Long cùng Trần Đông ở phía sau,
Trình Uyên trầm mặc chốc lát,lần nữa lại gõ cửa.
Anh hôm nay nhất định phải gặp được Chu Kiệt bởi vì
Chu Kiệt này dường như không kiên nhẫn mấy, một khi
từ bỏ Trình Uyên, thì Trình Uyên sẽ gặp phải nguy hiểm
lớn.
Điều này có thể thấy qua được ,Chu Kiệt biết Miêu Địa
Nhất Chi Hoa và đồng thời nói cho cô ta biết anh đang ở
đâu.
Edit: Vasterel
Gõ cửa một lần nữa.
Chính là vệ sĩ mở cửa lúc nãy, hắn vẫn lãnh đạm nói:
"Ta đã nói rồi, không có Chu Kiệt ở đây, mau cút đi chỗ
khác, nếu không..."
“Bốp!” Bạch Long đột nhiên xuất thủ, kẹp cổ đè tên vệ
sĩ vào tường.
Tên vệ sĩ muốn đánh trả, nhưng hai ngón tay của Bạch
Long giống như mũi khoan thép, cắm thẳng vào yết hầu
của hắn, như nói với hắn, chỉ cần ngươi động thủ, ta liền
sẽ bóp nát ngươi.
Người vệ sĩ tròn mắt và tỏ vẻ không dám tin.
“Nếu không gì,nếu không giết ta sao?” Trình Uyên
nghiêng đầu hỏi hắn.
Người vệ sĩ có chút bực bội, mặt đỏ bừng, và cũng
không biết nói lại gì nữa.
“Ngươi không thể giết ta, nhưng ta có thể giết ngươi
bất cứ lúc nào.” Trình Uyên cười khẩy rồi bước vào
phòng.
Edit: Vasterel
Căn phòng là gồm một phòng ngủ, và phòng khách
sang trọng như một cung điện.
Sau khi đi vào, Trình Uyên cũng sững sờ.
Trong phòng khách có hàng chục vệ sĩ, tất cả đều vạm
vỡ.
Bọn họ hung hăng nhìn Trình Uyên.
Nhìn thấy nhiều nam nhân cường tráng như vậy, Trình
Uyên không khỏi có chút tê cả da đầu. Bạn đang đọc
truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm
đọc những chap mới nhất.
Chẳng qua, nếu không có Trần Đông và Bạch Long đi
theo,thì anh có lẽ quăng dép quay đầu bỏ chạy.
"ngươi đang làm cái đó?"
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng và có chút lười biếng
đột nhiên vang lên.
Nghe thấy âm thanh, Trình Uyên nhanh chóng hường
nhìn về phía âm thanh.
Edit: Vasterel
Cuối cùng, anh nhìn thấy một đôi chân dài, trắng và
thẳng không chút tì vết.
Trên ghế sô pha trước mặt đám vệ sĩ này, là một người
phụ nữ mặc đồ đỏ đang nằm, quần áo rộng, che đi cặp
mông thẳng tắp, nhưng hai chân dài quyến rũ lại lộ ra
một cách vô duyên.
Các ngón chân cũng được phủ một lớp sơn móng chân
màu đỏ tươi.
Thân trên của cô bị mấy tên vệ sĩ chặn lại, Trình Uyên
không nhìn thấy.
“Tôi tên là Trình Uyên, tôi tới đây thăm Chu Lão gia.”
Trình Uyên đáp.
Giọng nói lạnh lùng và lười biếng của người phụ nữ lại
vang lên, "nơi này không có Chu lão gia nào cả."
“Không có Chu Lão gia?” Trình Uyên không khỏi nheo lại
mắt. “Vậy thì có ai?
"Chỉ có một người phụ nữ cô đơn và trống rỗng."
"..." Trình Uyên ngẩn người.
Edit: Vasterel
Anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này nhất định
phải có gì đó không ổn với não của mình.
Người phụ nữ không đợi anh nói, liền lại nói: " Căn
phòng của ta từ xưa tới nay chưa từng có ai dám xông
vào. ngươi là người đầu tiên."
"..." Trình Uyên.
"Và cũng là người cuối cùng."
"..." Trình Uyên.
“Đem cặp mắt của hắn móc ra đây, hôm nay tâm tình
không tốt, tôi không muốn giết người.” Người phụ nữ
nhẹ giọng nói.
Rõ ràng, câu này được nói đến với các vệ sĩ của cô ta.
"Vâng."
Vài tên vệ sĩ nhanh chóng nhận lệnh,và đi về phía Trình
Uyên.
“khoan, Chờ… chờ một chút!” Trình Uyên vội vẫy tay.
Edit: Vasterel
Một số vệ sĩ dừng lại và nhìn lại người phụ nữ.
"Tốt hơn hết là ngươi không nên nói chuyện," người
phụ nữ khinh thường nói, " Để tránh quấy rầy tâm trạng
của tôi. Đến lúc đó tôi đổi ý, thì móc mắt của ngươi thôi
không chỉ đơn giản như vậy."
“Chị hai ơi, chị nói cái gì vậy, nghe có vẻ là một ân điển
ban cho em vậy nhỉ.” Trình Uyên nhếch miệng nói.
"Tôi đến đây là tìm Chu Lão gia, và Chu lão gia kêu tôi
tới, mà tôi lại cũng hứa sẽ nấu món ăn Tân Giang cho
ngài ấy."
Khi nghe điều này, người phụ nữ im lặng.
Trình Uyên vội vàng cười nói: "Tôi không có nói dối cô,
cô nếu không tin tôi sẽ gọi cho Chu Lão hỏi ngay đây."
Sau đó...
Người phụ Nữ lạnh lùng nói: "các ngươi Còn chần chừ
gì nữa? hay là để tự ta ra tay ?"
Nghe vậy, sắc mặt của Trình Uyên ngưng lại.
Edit: Vasterel
Các vệ sĩ cũng đột nhiên run lên, vội vàng đi tới bên
cạnh Trình Uyên, một bên cũng từ trong áo lấy ra một
con dao.
Như thế này, có vẻ như ...
Đùa sao?
Trình Uyên nheo mắt.
Một vệ sĩ bước tới và giữ vai anh lại, trong khi một vệ sĩ
khác chĩa mũi dao vào mắt Trình Uyên.
Trần Đông lúc này đột nhiên đi tới trước mặt Trình
Uyên, sau đó ánh sáng lạnh lùng lóe lên rồi biến mất.
Thời gian dường như đã được nhấn bởi nút pause.
Thoáng chốc, hai tên vệ sĩ ngã xuống đất kèm theo ôm
cổ, đồng thời trong miệng phát ra tiếng “Ứ…Ứ”, máu
tươi chảy ra thấm vào vạt áo.
Mấy tên vệ sĩ kia rốt cục có kịp phản ứng theo, cùng
nhau lao về phía Trần Đông.
Edit: Vasterel
Trần Đông không nói gì, trong tay ánh sáng lạnh lẽo lại
lóe lên.
Cùng lúc đó, ngón tay Bạch Long ấn mạnh, "cạch" một
tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ vệ sĩ do anh khống chế,rồi xoay
người nhào tới Trình Uyên.
Trần Đông và Bạch Long lần thứ hai liên thủ với nhau.
Trên thực tế, những vệ sĩ này, chỉ cần một người trong
số họ là đủ để đối phó.
Mà lúc này hai người xuất thủ,thì hiệu quả còn mạnh
hơn nhiều.
Trong căn phòng sang trọng của khách sạn, thậm chí
còn không có nhiều tiếng động, bảy tám tên vệ sĩ đều ngã
xuống đất.
Lúc này, người phụ nữ trên sô pha rốt cuộc cũng ngồi
dậy.
Trình Uyên đi tới trước mặt giữa Bạch Long và Trần
Đông, thở dài nói: "Nhìn xem, cô nói chuyện không biết
tốt xấu,lần này có phải là nên nói chuyện đàng hoàng
hơn không?"
Edit: Vasterel
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Trình Uyên.
Mà Trình Uyên lúc này cũng nhìn rõ mặt của người phụ
nữ này.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, làn da rất trắng, nhìn mới
mười tám mười chín tuổi gì đó, đôi mắt to tròn lấp lánh,
nhìn vô cùng trong sáng.
Loại phụ nữ hay con gái này, lại có thể nói ra những từ
đó,cực kỳ trái ngược lại với vẻ đẹp đó, đẹp người chứ
đéo đẹp nết.
“Cô là ai?” Trình Uyên hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 322: Một cái tát vào mặt
Đối với sinh mạng, Trình Uyên luôn trân trọng, dù là
của mình hay của người khác đi nữa.
Vì vậy, anh hiếm khi để Bạch Long giết người trong
những hoàn cảnh bình thường.
Nhưng hôm nay.
Trần Đông xuất thủ trước và giết người bằng một đòn.
Bạch Long cũng giống như trước như vậy một trận đại
khai sát giới.
Khoảng hơn chục vệ sĩ của người phụ nữ áo đỏ này bị hai
người họ giết ngay lập tức.
Tuy rằng Trình Uyên nhận thức được Bạch Long cùng
Trần Đông hai người rất khác thường, nhưng vào lúc này
anh cũng không nói gì, dù sao bọn họ cũng là của hắn.
Mặc dù Trình Uyên cũng đã từng giết người, nhưng
nhìn thấy người chết lần nữa, trong lòng anh vẫn còn nao
nao.
Edit: Vasterel
Mặt khác, người phụ nữ áo đỏ này rất bình tĩnh, chỉ là
lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không phải là do có người chết.
Mà Là bởi vì Trình Uyên.
Đây không phải là một cô gái nhà giàu bình thường,
đây là suy nghĩ đầu tiên của Trình Uyên.
Sau khi cô gái mặc đồ đỏ này ngạc nhiên, nước da của
cô ấy nhanh chóng trở lại như ban đầu, và cô ấy tiếp tục
bộ mặt lười biếng.
“Hừ, hai người theo ngươi rất tốt.” cô gái áo đỏ bình
tĩnh nói: “Nhưng mà, dù sao cũng khó tao nhã.”
"Đại Quân, khoét mắt hắn, xem ra ngươi phải tự mình
làm rồi."
Ngay sau khi giọng nói của người phụ nữ áo đỏ cất
xuống, trong số tám vệ sĩ còn lại, một người đàn ông da
ngăm đen đứng dậy với một vết sẹo ghê rợn và trong dữ
tợn.
Thân hình rắn chắc, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn có thể
nhìn thấy được bằng mắt thường.
Edit: Vasterel
“Đại Quân, một tên lính đánh thuê đã năm năm chinh
chiến trên chiến trường châu phi, sau khi theo tôi, hắn đã
từng dùng tay không giết chết tên sát thủ hạng mười.”
Cô gái áo đỏ từ từ nằm xuống khi đang nói chuyện,
cánh tay vắt lên trán, một đôi mắt đẹp trong veo hơi hơi
nhíu lại "lên đi Đại Quân, để cho bọn hắn mở rộng tầm
mắt, cái gì gọi là giết người thật sự."
"Đừng tưởng rằng mang theo hai tên vệ sĩ có chút sát
khí giết được vài người, liền có thể đến trước mặt ta
giương oai."
"Ba người đó, một người nào cũng không bỏ sót, người
kia ... khoét mắt hắn cho ta."
Đại Quân không nói một lời nào, cúi đầu trước cô gái
áo đỏ mặt không biểu cảm, sau đó xoay người đi về phía
Bạch Long.
"Các ngươi..."
Trước khi xuất ra vài chữ ,Đại quân liền sửng sốt.
Một con dao đâm vào ngực hắn ta và từ lưng hắn ta
nhô ra.
Edit: Vasterel
Trần Đông xuất thủ nhanh như chớp.
Đại Quân nhìn Trần Đông vẻ mặt không tin nổi.
Rõ ràng là một người đàn ông đã chiến đấu năm năm
trên lục địa không phải là châu Âu mà vẫn có thể còn
sống, thì có thể thấy được thực lực của hắn không cần
nói ra cũng hiểu được.
Nhưng là cho dù suy nghĩ thế nào đi nữa, hắn ta thậm
chí còn không nhìn thấy con dao đâm vào tim mình như
thế nào.
Khi nhìn Bạch Long và Trần Đông, cả hai đều mang vẻ
mặt bình tĩnh.
Bởi vì tất cả mọi người đang đối mặt với Trình Uyên và
hai người bọn họ, người phụ nữ mặc đồ đỏ phía sau hắn
không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có điều mọi người
đều đứng bất động trước mặt ba người bọn họ. Bạn đang
đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để
sớm đọc những chap mới nhất.
Edit: Vasterel
“Đại Quân, có phải ngươi đợi đến tiếng chuông giao
thừa mới ra tay không?” Giọng cô gái áo đỏ có chút
không vui.
Xem ra cô cảm thấy được Đại quân có chút bực bội và bối
rối.
Nhưng...
Cô Vừa dứt giọng,Đại quân quỳ trên mặt đất "phụt"
một cái, sau đó liền ngã sấp xuống mặt đất.
Mũi dao nhọn sau lưng được chiếu sáng bởi đèn chùm
trang nhã.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt, lập tức ngồi dậy.
Những vệ sĩ khác cuối cùng cũng bàng hoàng, đều lộ ra
vẻ kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Làm sao có thể?"
"Không thể nào! ở Tân Dương này, sao có thể có cao
thủ như vậy được?" cô gái áo đỏ hoàn toàn kinh ngạc.
Edit: Vasterel
Trình Uyên đi về phía cô, đám vệ sĩ sợ hãi không dám
bước lại, thậm chí theo bản năng tản ra hai bên để tránh
Trình Uyên.
Sau đó Trình Uyên ngồi trên chiếc sô pha rộng rãi mềm
mại.
Ánh mắt rơi vào đôi chân mảnh mai trắng nõn, Trình
Uyên thở dài "Ngoan nào, đừng làm rộn nữa."
Cô gái áo đỏ "..."
“Tôi chỉ đến gặp Chu Lão gia . lúc đầu đã cố gắng chào
hỏi bình thường rồi, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn
phải để cho căn phòng đầy mùi tanh, tại sao phải làm
như vậy chứ?” Trình Uyên bất lực nhún vai.
Khi người phụ nữ mặc áo đỏ nhìn thấy Trình Uyên nói
chuyện, cô để mắt đến cổ chân của mình, mới khôi phục
lại tinh thần, nhanh chóng giấu đi đôi chân nhỏ tinh xảo
trong bộ quần áo to màu đỏ.
“ngươi… ngươi bất kính với tôi, Lão Chu sẽ không tha
cho ngươi.” Cô ta tức giận nói.
“Lão Chu…?” Nghe đến đây, Trình Uyên hơi giật mình.
Edit: Vasterel
“Ha ha, đừng nói là Tân Dương này, ngay cả tỉnh Giang
Bắc , kẻ nào dám vô lễ với tôi thì đều phải chết.” Miệng
của cô gái mặt áo đỏ này thốt ra một vẻ lạnh lùng. “Đều
là do Lão Chu giết.”
" ngươi Bây giờ đã biết vị trí của tôi quan trọng với Lão
Chu như thế nào chưa?"
"Tôi không quan tâm ngươi là ai, theo tôi, ngươi chỉ là
một con tốt của Lão Chu mà thôi ."
"Nếu bây giờ ngươi tự móc mắt ra, tôi có thể tha cho
ngươi, nếu không Lão Chu trở về, ngươi sẽ chết chắc."
Một vẻ khinh thường lóe lên trong đôi mắt của người
phụ nữ mặc áo đỏ này.
Mà từ lời nói của cô ta, Trình Uyên đại khái cũng biết
thân phận của cô ta, không khỏi thầm mắng một tiếng
"Thật sự là trâu già gặm cỏ non."
Trình Uyên nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ của hắn ta
nói cũng không sai, xem biểu hiện của Chu Kiệt đối với
anh,thì thật sự coi anh như một con tốt.
Nhưng...
Edit: Vasterel
Trình Uyên vươn tay tóm lấy cổ chân trắng nõn mềm
mại của người phụ nữ mặc áo đỏ đang che dấu, người
phụ nữ mặc áo đỏ theo bản năng giật mình, thân thể khẽ
run lên, nhưng mà, cổ chân lại bị Trình Uyên cưỡng chế
kéo ra.
“Kiểu này thì thoải mái hơn nè.” Trình Uyên cười với
điệu dê xòm.
“ngươi…!” Người phụ nữ áo đỏ bị hành động của Trình
Uyên làm cho phát cáu, hoàn toàn tức giận, tràn đầy xấu
hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “ngươi đang tìm cái chết?
“Đi tìm cái chết?” Trình Uyên không quan tâm. “Bây
giờ tính mạng của ngươi nằm trong tay tôi, ngươi nghĩ ai
trong chúng ta đi tìm cái chết?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hằn học nhìn Trình Uyên.
Tại thời điểm này...
“Ha ha, thật náo nhiệt!” Cửa phòng được mở ra, Chu
Kiệt từ bên ngoài bước vào, phía sau có một vệ sĩ gầy gò.
Edit: Vasterel
Hắn cười nói, sau đó không thèm nhìn những cái xác
trên sàn, bước đến sô pha rồi ngồi xuống "Thực xin lỗi
Tiểu Trình, tại tôi có chút việc cần phải ra ngoài một
chút."
Trình Uyên nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, kính
cẩn gọi một tiếng “Chu Lão gia.”.
Hắn trực tiếp vẫy tay ra hiệu cho Trình Uyên ngồi
xuống.
Sau đó hắn quét mắt nhìn trong phòng, rồi sau đó nói:
"ngươi xem, ta nói nếu không có ta ở đây, tiểu Hồng và
Tiểu Trình nhất định sẽ có náo loạn hiểu lầm,ta nói không
sai chứ?"
Người gầy phía sau Chu Kiệt vội vàng gật đầu nịnh nọt:
" Chu Lão gia liệu việc như thần."
Trình Uyên cố ý làm ra vẻ chân thành cùng sợ hãi, vội
vàng xin lỗi "Thật xin lỗi Chu Lão gia, tôi chỉ là..."
“Lão Chu, anh giúp em giết hắn đi, hắn vô lễ với em,
còn… còn động vào em!” Người phụ nữ áo đỏ đột nhiên
tỉnh hồn lại, nắm lấy cánh tay Chu Kiệt.
Edit: Vasterel
Chu Kiệt trông ngoài sáu mươi, còn người phụ nữ mặc đồ
đỏ trông chỉ mười tám hay mươi chín tuổi. Cô ấy ôm ông
ta và làm cho người nhìn thấy giống như một đứa cháu
gái đang làm nũng một người ông.
Nhưng Trình Uyên biết quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn
không phải là ông cháu.
Tuy nhiên, điều khiến Trình Uyên ngạc nhiên là ...
"Bốp!"
Không có bất kỳ lời cảnh báo nào, Chu Kiệt, người vẫn
đang mỉm cười trong giây trước đó, đột nhiên dùng tay
tát mạnh vào má mềm mại của người phụ nữ mặc áo đỏ
này.
Edit: Vasterel
Chương 323: Ý tứ của Chu Kiệt
"Đồ khốn kiếp, Tiểu Trình là khách quan trọng nhất của
tôi. Vậy mà cô dám đắc tội anh ta, thật sự mắt chó của
cô đã bị mù."
Chu Kiệt phút chốc thay đổi sắc mặt, đột nhiên tức
giận quát với người phụ nữ áo đỏ.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ bị Chu Kiệt tát cho ngã xuống
trên sô pha, lấy tay che mặt nhưng không dám nói lời
nào, cứ như vậy cúi đầu xuống, thân thể thanh tú vẫn
còn hơi chút rung rẩy.
Cảnh này Trình Uyên không ngờ tới.
Người phụ nữ áo đỏ vừa rồi có khí chất khinh thường
người khác, nhưng bây giờ chỉ dám liếc mắt nhìn một cái
thôi trong lòng cũng thấy run sợ
Sự tương phản là cực lớn.
Đồng thời, đó cũng thể hiện sự cứng rắn thường thấy
của Chu Kiệt.
Edit: Vasterel
Quay đầu lại, Chu Kiệt lại bày ra khuôn mặt tươi cười
"Tiểu Trình, chúng ta đối với phụ nữ không nên chấp
nhặt."
“Chu Lão nói quá lời rồi.” Trình Uyên vội vàng nói.
Chu Kiệt vỗ vỗ bả vai Trình Uyên, cười nói: "đi, chúng
ta vào phòng trong nói chuyện."
Nói xong, ông ta dẫn anh bước vào phòng ngủ.
Về vấn đề này, không chỉ Trình Uyên có chút kinh ngạc,
mà ngay cả cô gái áo đỏ cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên,
khuôn mặt xinh xắn có năm dấu tay đỏ tươi trên mặt
cũng không thể tưởng tượng được.
Hiện tại hẳn là không cần cẩn thận như vậy, nhưng
phòng ngủ của một quan chức cấp cao thường là nơi kín
đáo nhất của người đó, nếu không vô tình sẽ bị lộ nhiều
thông tin ra ngoài.
Bình thường không ai có thể vào được.
Ai có thể vào phòng ngủ của vị quan cấp cao này sẽ chỉ
là bạn tâm giao của ông ta, trừ những phụ nữ có ngoại
hình ưa nhìn.
Edit: Vasterel
Chu Kiệt Đây có phải là đang muốn bí mật cái gì đó với
Trình Uyên?
Đáp lại, Trình Uyên mỉm cười, liếc mắt nhìn người phụ
nữ mặc áo đỏ, thở dài nói: "Có lẽ cô nói đúng, tôi chỉ là
quân cờ trong tay ngài ấy."
"Đáng tiếc, tôi lại là quân cờ quan trọng mà ngài ấy vô
cùng quan tâm."
"còn cô ... chỉ là đồ chơi của ngài ấy."
nói xong liền đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Chu Kiệt.
Người phụ nữ mặc áo đỏ có cái miệng nhỏ nhắn màu
đỏ tươi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
“Ọe…!” dường Như cô ta nghĩ đến điều gì đó cực kỳ
buồn nôn,nên cô bắt đầu nôn lấy nôn để.
Trần Đông cùng Bạch Long liếc nhau, liền đi tới cửa
phòng ngủ Chu Kiệt, đứng ở hai bên, giống như hai vị
thần canh cửa.
Edit: Vasterel
Vệ sĩ gầy gò của Chu Kiệt nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ
hỏn với vẻ mặt cười giễu cợt.
“Hắn nói đúng, cô ngay cả một con cờ cũng không
bằng.” Vệ sĩ gầy gò cười lạnh.
“Câm miệng!” Người phụ nữ mặc đồ đỏ tạm thời dừng
động tác nôn ọe, giận trừng mắt liếc hắn một cái. “ngươi
cũng chẳng khác gì tôi!
“Không, chúng ta rất khác nhau.” Vệ sĩ gầy gò nở nụ
cười xấu xa: “Ít nhất, ta vẫn tốt hơn cô.”
"ngươi ... ọe!"
Cô gái mặc áo đỏ rực run rẩy, sau đó lại tiếp tục nôn
khan.
ánh mắt Bạch Long lóe lên một vẻ kinh ngạc khó có thể
hình dung ra.
Trần Đông dường như cũng cảm giác được cái gì đó,
không khỏi đưa tay ôm vào ngực.
Người vệ sĩ gầy gò cho cả hai thấy được cảm giác nguy
hiểm tột độ.
Edit: Vasterel
Có vẻ như hắn cũng đã nhận ra được sự thay đổi của
hai người họ. Người vệ sĩ gầy gò nhìn họ, cười nham
hiểm, rồi ôm hai tay sau đầu, ngồi thẳng trên ghế sô pha,
hai chân đan chéo nhau.
...
Sau khi vào phòng, Trình Uyên phát hiện dãy phòng
sang trọng trong khách sạn này thật sự rất xa hoa, ngay
cả phòng ngủ cũng có phòng khách riêng.
Trên bàn uống trà là bằng gỗ đàn hương có hình dáng
không bình thường có bốn bộ trà tinh xảo, Chu Kiệt đang
ngồi ở bàn uống trà, tự tay pha một ấm hồng trà.
Nhiệt độ nước sôi sùng sụt, hương trà lan tỏa, lúc này
Chu Kiệt nhấc lên một cái bình ấm khác, đổ nước sôi vào
trong ấm xung quanh nước sôi, hương trà lập tức hồi
phục. (chịu cách uống trà nên khúc này e bó tay )
“Ngồi đi.” Chu Kiệt chỉ tay vào chiếc ghế đan bằng cây
mây đối diện.
Trình Uyên trước đây chưa từng ngồi trên ghế đan bằng
mây bao giờ, nên không khỏi sờ sờ trước khi ngồi.
Edit: Vasterel
“yên tâm đi, không có gai đâu mà sợ.” Chu Kiệt mỉm
cười khi nhìn thấy anh như vậy.
Trình Uyên mặt đỏ lên. "Chu Lão hay đùa."
Trà được rót ra chén, Chu Kiệt đưa cho Trình Uyên một
chén trà thơm, Trình Uyên hai tay nhanh chóng cầm lấy.
“ngươi có biết tại sao tôi để cho ngươi vào không?”
Lúc này, ông ấy hỏi đầy ẩn ý.
Trình Uyên lắc đầu.
"Từ xưa đến nay, phòng ngủ là nơi kín đáo và riêng tư
nhất, nói chung người khác sẽ không được phép vào, trừ
khi người này đáng tin cậy."
“…..” Trình Uyên kinh hãi.
Chu Kiệt lắc đầu cười, "bởi vì Tôi tin tưởng ngươi,
không phải bởi vì năng lực của ngươi, hay là bởi vì tính
tình của ngươi còn quá trẻ,tất cả đều không phải, cho tới
nay đều ngươi như là một tờ giấy trắng, không có bị một
thế lực nào vấy bẩn."
Edit: Vasterel
“Thế lực?” Trình Uyên nắm trọng điểm, nhưng vẫn là
không hiểu hết mọi thứ.
Chu Kiệt cầm chén trà ra hiệu cho anh uống trà.
Trình Uyên cầm chén trà lên, do dự một chút,rồi nhấp
một ngụm.
“Là một thương nhân, ngươi có biết người nắm quyền
cao nhất trong giới kinh doanh là ai không?” Chu Kiệt hỏi.
Trình Uyên không chút suy nghĩ trả lời "Là Thương
Minh, là Chu Lão gia ngài đây."
Chu Kiệt lắc đầu.
"Nhìn bề ngoài thì đúng là Thương Minh. Cả nước có
26 tỉnh. Mỗi tỉnh đều có Thương Minh, nhưng hầu như
Thương Minh tỉnh nào bề ngoài cũng là một Hoàng đế."
Nói xong, Chu Kiệt thở dài, rót thêm cho Trình Uyên
một ít trà.
Trình Uyên không dám xen vào.
Edit: Vasterel
"Cũng giống như Hoàng đế thời xưa, một người không
thể điều khiển một đất nước, vì vậy người ta có các bá
quan đại thần hỗ trợ giùm người đó. Tuy nhiên, từ thời
cổ đại, có một số bá quan đại thần phản bội với động cơ
thầm kín, và thậm chí là tệ hơn, sử dụng danh nghĩa của
Hoàng đế ra lệnh quan quân l. "
Chu Kiệt lắc đầu thở dài, "Cũng giống như Tỉnh Giang
Bắc Thương Minh của chúng tôi,nói ra ai cũng nghĩ là tốt
đẹp, nhưng trên thực tế Thương Minh của chúng tôi
cũng như vậy, chẳng khác gì mấy?"
"Giường nằm bên cạnh, tiếng ngáy một mảnh."
Nghe vậy, trong lòng Trình Uyên bỗng nhiên run lên.
anh biết câu này, nguyên lai câu nói giường nằm bên
cạnh, hắn làm sao có thể cho phép người khác ngáy ngủ.
Chu Kiệt cho rằng ngáy một mảnh là ngáy hết cỡ, ý tứ
rất rõ ràng, có nghĩa là hiển nhiên có người,và rất nhiều
người đang uy hiếp đến vị trí của hắn.
“cho nên, ý của Chu Lão gia đây là dùng tôi như cái
giường bên cạnh cho Chu Lão?” Trình Uyên không nhịn
được nên hỏi.
Edit: Vasterel
Chu Lão mỉm cười không nói gì, ra hiệu cho Trình Uyên
uống trà .
“Chuyện lúc trước ngươi cũng đừng để ý, chỉ coi như là
tôi đang kiểm tra năng lực của ngươi mà thôi,bởi vì tôi
cũng không thể tùy tiện dùng một người mà đầu óc ngắn
ngủn được phải không?” Chu Lão vỗ vỗ tay Trình Uyên
nói, “Hơn nữa, ở Tân Dương của ngươi, hơn hai mươi
công ty xí nghiệp liên hợp muốn hạ bệ ngươi, nhưng là
tôi đã kiên trì giữ lại Cẩm Đông? "
“Tại sao ngài lại chọn tôi?” Lời nói của Chu Kiệt khiến
cho sống lưng của Trình Uyên phát lạnh, hắn tuy rằng nói
hời hợt nhưng Trình Uyên rõ ràng đã ngửi thấy mùi nguy
hiểm.
Nếu có thể bên cạnh Chu Kiệt ngủ ngon, Trình Uyên
làm sao có thể đối phó?
"Ngươi biết, tôi hiện tại năng lực tự bảo vệ mình đều
không có."
Nghe vậy, Chu Kiệt lắc đầu. "Trình Uyên ơi là Trình
Uyên, tốt nhất là bỏ đi suy nghĩ cẩn thận trước mặt tôi đi.
Cục diện hiện tại dưới mắt của ngươi, Ngươi cho rằng tôi
không nhìn ra được sao?"
Edit: Vasterel
"..." Trình Uyên.
“Hơn nữa, nếu ngươi biết được người mà tôi muốn
động thủ, ngươi nhất định sẽ rất vui lòng giúp tôi.” Chu
Kiệt lại cười nói, “Ngươi giúp tôi, vậy tôi mới có thể giúp
ngươi đưa Cẩm Đông trở thành công ty đứng đầu Tỉnh
Giang Bắc được. "
“Đối thủ, là ai?” Trình Uyên cau mày hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 324: Chết không nhắm mắt
“Những thứ có thể uy hiếp Thương Minh ở Tỉnh Giang
Bắc là tập đoàn Thẩm thị, tập đoàn sắt thép Thắng Lợi và
Tề Tử.” Chu Kiệt nói, “mà chúng ta đầu tiên muốn đối
phó là tập đoàn Thẩm thị.”
"Tôi biết ngươi đã gặp qua Chủ tịch tập đoàn Thẩm thị
là Thẩm Hoa, Thẩm Lệ hiện tại đang đối đầu với ngươi
chính là em gái của hắn."
"Thế nào, có thấy hứng thú không?"
Thẩm Hoa?
Trình Uyên lúc đầu đã quên nhân vật này, nhưng khi
nhắc đến Thẩm Lệ thì anh chợt nhớ ra, khi Thẩm Hoa
muốn đầu tư vào Tân Dương , hắn chọn trúng vào Tập
Đoàn Cẩm Đông, và khi Trình Uyên đến gặp hắn để bàn
bạc, Chỉ vì Thẩm Hoa làm khó dễ Vương Hinh Duyệt, nên
Trình Uyên chủ động từ bỏ cái lợi ích khổng lồ này.
Từ số liệu hiện tại, Thẩm thị lĩnh vực giải trí do Thẩm Lệ
quản lý thuộc tập đoàn Thẩm thị ở tỉnh thành, tập đoàn
Thẩm thị này lại thuộc Thẩm gia ở kinh thành, và thế lực
của nó cũng thuộc trong những thế lực lớn nhất đếm
trên đầu ngón tay trên cả nước.
Edit: Vasterel
Hạ gục Thẩm Hoa?
Trình Uyên không khỏi cười khổ. "Chu Lão gia nói đùa.
Nói thật, tôi không có hứng thú chút nào."
Sau khi Trình Uyên từ chối, sắc mặt Chu Kiệt hơi tối
sầm lại.
“ngươi sợ sao?” Chu Kiệt hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên gật đầu, thành thật thừa nhận nói "Đúng
vậy."
“Có tôi hỗ trợ, ngươi sợ cái gì?” Chu Kiệt lại hỏi.
Trình Uyên tiếp tục cười khổ. "Ngài cũng không phải là
không qua được Thẩm Hoa nên mới tới tìm tôi giúp sao?
Vậy thì xin hỏi Chu Lão, ngài làm sao có thể hỗ trợ cho
tôi?"
"..." Chu Kiệt.
Cả hai im lặng một lúc.
Một lúc sau, sắc mặt Chu Kiệt hoàn toàn chìm xuống.
"Tiểu Trình, ngươi biết không, Tỉnh Giang Bắc cái này
Edit: Vasterel
muốn vào tay ta có rất nhiều người muốn,và có rất nhiều
người đã mài đầu đến nhọn mà vẫn muốn đầu quân cho
ta, nhưng ta một cái liếc nhìn thôi củng không có."
"ngươi thật sự muốn từ chối lòng tốt của tôi sao?"
Trình Uyên thở dài, "Chu Lão, xin hãy tha cho tôi đi. Tôi
ở đây thực tế là quá nhỏ bé, căn bản không thể lọt vào
pháp nhãn của ngài được, cũng không lọt được vào nhãn
thị của tập đoàn Thẩm thị người ta được."
Đương nhiên, Trình Uyên biết Chu Kiệt toan tính điều
gì, hắn đơn giản chỉ muốn mình giết Thẩm Hoa, cả hai
không chết thì củng sức mẽ, sau đó sẽ ra tay thu dọn
đống hỗn độn này.
Trình Uyên đoán được Chu Kiệt dựa vào loại này toan
tính,lôi kéo công ty không phải cùng Cẩm Đông một nhà.
Nói một cách dễ hiểu, thì đây là đục nước béo cò.
Chu Kiệt nhìn chằm chằm Trình Uyên hồi lâu, sau đó ý
tứ sâu xa nói: "làm người , tôi cái gì cũng không sợ, tôi chỉ
sợ an nhàn."
Edit: Vasterel
"An nhàn lâu sẽ khiến người ta mất đi động lực để tiến
bộ."
"Nhóc con, ngươi chính là quá an nhàn, ngươi cũng
không có ý thức được cho việc nguy hiểm trong thời gian
tới, chẳng lẽ là ở Tam Thạch Thôn sinh hoạt quá lâu,nên
quen thuộc rồi?"
Nghe được lời nói này của Chu Kiệt, trong lòng Trình
Uyên đột nhiên run lên.
“Chu Lão gia, ngài đây là muốn uy hiếp tôi sao?” anh
gắt gao hỏi.
Chu Kiệt cười ha ha hai lần rồi thở dài nói: "Được rồi,
ngươi là đứa trẻ tâm tư kín đáo, trước khi làm việc gì
cũng phải nghĩ sâu tính kỹ,cũng được, chuyện này ngươi
cứ trở về cân nhắc suy nghĩ cho thật kỹ. Ngày mai tôi rời
khỏi Tân Dương , hi vọng trước khi đi có thể nghe được
điện thoại của ngươi."
Sau đó, Chu Kiệt đứng dậy đưa tay ra hiệu mời.
Sự tình nói xong, quá không thoải mái, Chu Kiệt liền hạ
lệnh tiễn khách.
Edit: Vasterel
Trình Uyên hít một hơi dài, xoay người bước ra ngoài.
Khi anh ra đến phòng khách, cô gái mặc đồ đỏ vẫn
đang ngồi trên ghế sô pha, mấy vệ sĩ đã đi hết, và những
cái xác ở đó cũng biến mất.
Còn Bạch Long Trần Đông thì đứng ở cửa, trên ghế sô
pha đối diện với bọn họ là một tên vệ sĩ gầy gò.
Khi Chu Kiệt tiễn Trình Uyên ra ngoài, trên mặt lại lộ ra
nụ cười giả tạo.
Nhìn thấy Chu Kiệt, cô gái mặc áo đỏ lại cúi đầu xuống,
người đàn ông gầy gò cũng nhanh chóng đứng lên.
“Tiểu Trình, trở về suy nghĩ thật kỹ, ta sẽ không tiễn.”
Chu Kiệt mỉm cười nói.
Trình Uyên gật đầu, sau đó thở dài "Chu Lão, nếu ngài
không tiễn tôi, vậy tôi tiễn ngài một đoạn vậy!"
“Hả?” Chu Kiệt nghe vậy sửng sốt một chút, “ngươi có
ý gì?
"Vụt!"
Edit: Vasterel
Trình Uyên nhanh chóng xoay người liền lấy con dao từ
trong ngực Trần Đông ra, không hề báo trước, đột nhiên
một con dao đâm thẳng vào tim Chu Kiệt.
"tiễn ngươi lên đường trước!"
Chu Kiệt nhất thời trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn Trình
Uyên, tựa như muốn hỏi, tại sao lại làm vậy?
Chu Kiệt nằm mơ cũng không nghĩ tới ,Trình Uyên sẽ có
lá gan giết mình.
Trong những thông tin hắn nắm được, Trình Uyên là
một người đàn ông có đầu óc tỉ mỉ, tâm tư quá kín
đáo,làm việc có đầu có đuôi, trông rất tinh tế nhưng lại
quá thiếu quyết đoán và điểm yếu là một người phụ nữ.
Làm sao một người như thế này lại có thể có dũng khí
giết người?
Điều này ... Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không chỉ ngoài sự mong đợi của hắn, hành động này
của Trình Uyên còn vượt qua dự liệu của tất cả mọi
người.
Edit: Vasterel
Trần Đông và Bạch Long đều sững sờ một chút, sau đó
nhanh chóng đứng ở phía sau Trình Uyên, đối mặt với
người đàn ông gầy gò.
Mà người vệ sĩ gầy của Chu Kiệt con mắt cũng đột
nhiên trừng một cái, cấp tốc đứng lên.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ đứng lên, nhưng không co bất kỳ
phản ứng nào.
Cô gái mặc áo đỏ càng thêm kinh hãi trợn mắt líu lưỡi,
khuôn mặt xinh đẹp biến thành bất động biểu cảm, tựa
như quên mất cả hít thở.
"Tại ….. sao ..." Chu Kiệt chậm rãi bước tới anh, tay
vịnh tay ôm lấy cánh tay Trình Uyên, dường như trước
khi chết muốn bắt anh lại.
Nhưng rốt cuộc cuối cùng cái gì cũng không bắt được,
xem ra Trình Uyên cũng không có ý định để hắn bắt lấy.
“Bởi vì ngươi biết quá nhiều.” Trình Uyên nói một cách
lạnh lùng.
Biết quá nhiều?
Edit: Vasterel
Câu này lẽ ra cấp trên nói với cấp dưới, nhưng hiện tại
đã hoàn toàn đổi vai.
Trình Uyên không nói rõ những gì đã nói, Chu Kiệt
đương nhiên cũng không biết, chỉ là vì nói sai một câu mà
Trình Uyên đột nhiên hạ quyết tâm giết hắn.
Hắn biết Trình Uyên ở Tam Thạch Thôn, cho nên tự
nhiên cũng biết Trình Uyên, mẹ anh cùng Bạch An Tương
cũng ở Tam Thạch Thôn.
Câu này đánh thẳng vào điểm yếu của Trình Uyên.
Kỳ thực Chu Kiệt phân tích Trình Uyên vẫn đúng,
nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ.
Ví dụ, nếu ai đó có thể đe dọa gia đình của Trình Uyên,
đặc biệt là mẹ anh và Bạch An Tương, anh nhất định sẽ
lập tức trở thành một loại người khác, một loại người
giết người một cách quyết đoán để bảo vệ cho sự an
toàn của gia đình mình.
Một giây trước, sắc mặt Chu Kiệt không để mọi người
vào trong mắt, lúc này hai mắt nhìn thẳng vào Trình
Uyên, trời lạnh dần, chết không được nhắm mắt!
Edit: Vasterel
Trình Uyên vẻ mặt lãnh đạm, rút dao ra khỏi người
hắn, sau đó chùi vào người Chu Kiệt, đưa lại cho Trần
Đông.
Anh quay lại nhìn người vệ sĩ gầy gò, hỏi "ngươi định
báo thù cho hắn ta sao?"
Người vệ sĩ gầy gò nhún vai, vậy mà lộ ra vẻ tươi cười.
"Cứ coi như ta trả thù cho ông ấy đi, như vậy ông ấy có
thể sống lại sao."
"..."
Người vệ sĩ gầy gò nói ra khiến tất cả mọi người phải
choáng váng.
"các ngươi chỉ là giết một người trả lương cho tôi thôi.
tôi quay đi chỗ khác tìm một người trả lương tiếp cho tôi
thế là xong."
Nghe vậy, Trình Uyên cười lạnh một tiếng, "ngươi làm
như vậy, ai dám lợi dùng ngươi?"
“Chuyện này cũng không làm phiền đến ngươi phải
hao tâm tổn trí.” Vệ sĩ gầy gò tà ác nhếch miệng cười nói:
Edit: Vasterel
“Lúc đầu nếu ngươi không động thủ, tối nay, ta cũng sẽ
giết hắn..”
"Hiện tại thì tốt rồi, ta không cần phải ra tay, đỡ phiền
phức."
Trình Uyên không khỏi nhíu mày, "vậy ngươi đến từ
Thẩm thị hay từ tập đoàn Thắng Lợi? Hay là Tề Tử?"
“Stop !” Người đàn ông gầy gò thốt ra một vẻ khinh
thường cười lạnh, “ta Làm sao có thể làm việc với một
tên trộm nhỏ này.”
Tên trộm nhỏ ...
Trình Uyên đột nhiên càng thêm sửng sốt.
Mấy người này, đối với Trình Uyên lúc này không khác
gì núi này cao còn núi khác cao hơn, nhưng tại sao lại bị
người này gọi là tên trộm nhỏ?
“Ta không quan tâm ngươi làm việc cho ai, hôm nay,
ngươi cũng có thể ở lại.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.
Edit: Vasterel
Chương 325: Mấy cái nhân tình
“Ngươi muốn giết ta?” Đôi mắt người gầy này đột nhiên
ngưng lại.
Trình Uyên không trả lời hắnngay, thay vào đó xoay
người bước đến sô pha ngồi bên cạnh cô gái mặc áo đỏ.
Lúc này, cô gái mặc áo đỏ sắc mặt trắng bệch
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người tuyệt vời như
Chu Kiệt lại chết như thảm thế này.
Người thanh niên trước mặt đột nhiên khiến trong lòng
cô dậy sóng từng cơn sợ hãi.
Nghĩ đến lúc trước cô một hai đòi khoét mắt người ta
... cô gái mặc áo đỏ vô thức thu chân vào trong bộ quần
áo màu đỏ này, đệm dưới mông ngồi thẳng, đồng thời
nhìn cảnh giác, thân thể hơi thanh tú có chút run lên.
Trình Uyên lần nữa đưa tay ra, từ dưới mông tóm lấy
cổ chân của cô ấy, cười nói: "kiểu này mới Thật dễ chịu."
Lần này, cô gái áo đỏ không dám từ chối.
“tất cả những người biết chuyện này , đều phải vĩnh
viễn câm miệng.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.
Edit: Vasterel
Anh nói điều này với một giọng nói rất nhẹ nhàng, như
thể anh đang giải thích chuyện nào đó không nghiêm
trọng lắm.
Nghe được lời nói này của anh, người phụ nữ áo đỏ
đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy "Không, tôi không biết gì
cả, tôi không nhìn thấy gì cả, tôi..."
Trình Uyên vội vàng trấn an cô "Đừng sợ, đừng sợ."
Thời điểm lúc nói chuyện, anh cũng dùng hai tay ôm
lấy khuôn mặt xinh đẹp của mình, cẩn thận mà nhào nặn
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kiểu này, thật giống như
một đôi trẻ đang âu yếm nhau.
Tuy nhiên, trong nữa giây tiếp theo, bàn tay của anh đã
trượt xuống đôi má mịn màng của cô xuống chiếc cổ
trắng nõn và thon thả rồi bóp lấy cổ.
“Ứ… ứ…!” Thân thể của người phụ nữ càng thêm run
rẩy cực độ.
Khi con người vô cùng sợ hãi, họ thường thường quên
phản kháng.
Edit: Vasterel
Người phụ nữ mặc áo đỏ ánh mắt đầy tuyệt vọng và
hối hận, trong đầu hiện lên những câu nghi vấn, tại sao
người đàn ông này lại trẻ như vậy,tại sao lại đáng sợ như
vậy?
Trước đó ỷ vào Chu Kiệt, cô là người duy nhất kết án
sinh tử cho ai đó, nhưng hiện tại, tính mạng của chính cô
lại nằm trong lòng bàn tay trông không dày đặc của
người đàn ông trẻ này.
Tất cả mọi người trong căn phòng này đều biết rằng
việc khiến một người im lặng mãi mãi là một điều vô
cùng đơn giản.
Ví dụ như để cô ấy đem tâm trí đó vào một thế giới
khác, cô ấy chỉ có thể nói chuyện với những con ma
những con quỷ.
Trên đời có rất nhiều thứ mà người bình thường cả đời
cũng không thể nào với tới được, chỉ khi đạt đến một
trình độ nhất định mới có thể hiểu được.
Giống như bây giờ, Trình Uyên sắp giết người.
Edit: Vasterel
Anh định giết người phụ nữ như hoa như ngọc này, rồi
giết người vệ sĩ gầy gò kia, nhưng thực tế, điều đó sẽ làm
người vệ sĩ bất ngờ.
Tuy nhiên, một sự kiện đột ngột xảy ra đã làm anh thay
đổi suy nghĩ.
“Cốc cốc!” Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tay Trình Uyên cũng dừng lại, sau đó chậm rãi nới lỏng
cái cổ mảnh khảnh của cô gái áo đỏ đó, quay đầu nhìn về
phía cửa.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ ôm cổ với vết bầm đầy kinh
hoàng và thở hổn hển.
Ba giây sau khi tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa được
mở ra.
Những vệ sĩ đã đi xử lý các xác chết trong phòng trước
đó và giờ đã quay trở lại.
Bọn hắn vừa vào phòng, còn chưa kịp nhìn rõ tình
huống xảy ra hiện tại, đột nhiên ngửa đầu ngã xuống đất
chết.
Edit: Vasterel
Cảnh tượng này khiến con ngươi của Trình Uyên đột
nhiên co rút lại, cả Bạch Long và Trần Đông đều âm thầm
kinh hãi.
Vệ sĩ gầy gò đó nở một nụ cười xấu xa nói: "Trình
Đổng, tôi đối với ngươi không có ác ý gì cả, xin hãy tin
tưởng ở tôi."
Trình Uyên liếc nhìn Trần Đông và Bạch Long, sau đó
gật đầu với tên vệ sĩ gầy gò này "được rồi ta tin ngươi."
Tin?
Trình Uyên trả lời đơn giản, nhưng vệ sĩ gầy gò lại giật
mình.
Tại sao lại tin nhanh vậy?
Thực ra, Trình Uyên cũng không còn cách nào cả, liếc
nhìn Bạch Long và Trần Đông, thấy hai người đều có biểu
hiện nghiêm túc, đặc biệt là Bạch Long, nếu không phải
đối thủ mạnh, anh ta sẽ luôn duy trì vẻ mặt vô cảm đó.
Bởi vậy, Trình Uyên biết, người đàn ông gầy này, bọn
họ hẳn là không có khả năng nào trêu vào được.
Edit: Vasterel
Nhất là biết Trình Uyên định bịt miệng, nhưng hắn vẫn
tỏ vẻ bình tĩnh.
Thay vì giết hăn, chỉ cần mua đứt nó là tốt.
Có lẽ là bởi vì Trình Nhiên nói tin tưởng, cũng có lẽ là
bởi vì anh trả lời dứt khoát, người gầy trông có chút
ngượng ngùng, hắn nhéo nhéo mũi, sau đó lắc đầu cười.
"Được rồi, vì ngươi tin tôi, vậy tôi sẽ tặng ngươi một
món quà lớn."
“Quà gì vậy?” Vẻ mặt Trình Uyên căng thẳng.
Vừa rồi anh không thấy người đàn ông gầy gò này làm gì,
vệ sĩ vào cửa liền chết một cách khó hiểu.
Giết người vô hình sao!
Tuy nhiên, người đàn ông gầy gò chỉ vào người phụ nữ
mặc áo đỏ,nói "Tôi khuyên ngươi nên giữ cô ấy lại."
“Tại sao?” Trình Uyên nhướng mày hỏi.
“Bởi vì cô ấy có một đứa con trong bụng, và cha ruột
của đứa trẻ đó là một nhân vật không tầm thường mà
Edit: Vasterel
ngươi không đủ khả năng để đụng đến.” Người đàn ông
gầy gò nói ra chân tướng.
Nghe vậy, Trình Uyên cũng nở nụ cười. "Trước đây,
không ai cho rằng tôi có thể chọc giận Chu Kiệt."
Điều này làm cho người đàn ông gầy này sửng sốt một
chút, sau đó nhướng mày nói: "Ngươi muốn nổi."
“Thỉnh thoảng nổi.” Trình Uyên.
Lời nói này của anh lọt vào tai nghe của người gầy đó,
phảng phất như là đang nói, không có người nào là anh
không thể trêu vào, chỉ là tùy ý anh có muốn gây hay
không thôi.
Vì vậy, người gầy nói nổi.
Anh thở dài xong, thì người gầy nói tiếp: “chuyện đã
như thế, vậy thì chúng ta đổi cách nói đi, người phụ nữ
này tên là Hồng Anh, người trong giang hồ gọi là Hồng tỷ,
năm nay bốn mươi tuổi.
Bốn mươi tuổi?
Trình Uyên lập tức sững sờ.
Edit: Vasterel
Người phụ nữ mặc đồ đỏ trước mặt anh trông như
mười bảy hay mười chín gì đó.
Điều này dường như vượt ngoài nhận thức của một
người bình thường.
“Tuy nhiên, điều quan trọng nhất, cục trưởng cục tình
báo của Chu Kiệt chính là thiếp của ông ấy.” Người đàn
ông gầy gò nói.
Nghe đến đây, Trình Uyên hai mắt chợt co rụt lại.
Trong khoảng thời gian này, Trình Uyên cố ý muốn che
giấu chính mình, anh lúc đầu cảm thấy mình làm đã rất
hoàn mỹ rồi, nhưng hành tung của anh lại bị Chu Kiệt
vẫn là tìm ra được tung tích.
Đặc biệt ở Tam Thạch Thôn còn có người mẹ, và người
vợ.
Có thể thấy loại nhân vật này đối với Trình Uyên nguy
hiểm như thế nào.
“Cảm ơn.” Trình Uyên đối với người gầy nói.
Edit: Vasterel
Người đàn ông gầy gò xua tay nói: "Gặp lại sau."
" Gặp lại sau."
Sau khi người đàn ông gầy gò mở cửa rời đi, cửa phòng
lại bị Trần Đông đóng lại, ngay lúc đóng lại, người phụ nữ
mặc áo đỏ Hồng Anh theo bản năng rùng mình một cái,
sau đó kinh hãi tiếp tục nhìn Trình Uyên.
Trình Uyên lắc đầu nói: "Thật nhìn đoán không ra,vậy
mà ngươi đã bốn mươi tuổi."
Hồng Anh run rẩy "mới Ba chín."
Trình Uyên ngồi trước mặt cô ta, cẩn thận nhìn cô lần
nữa.
Da trắng, mềm và mịn, khuôn mặt tròn và săn chắc,
trông không giống một bà mẹ hết thời.
“Có thể nói cho ta biết ngươi làm thế nào mà bảo
dưỡng được như vậy không?” Trình Uyên hỏi.
"..." Hồng Anh "Ngươi có thể đừng giết ta được không,
ta hứa sẽ đem sự việc hôm nay chôn sâu trong bụng."
Edit: Vasterel
Trình Uyên gật đầu "Được, nhưng ngươi phải giúp tôi
một việc."
"Làm việc gì?"
"Ta muốn gặp thiếp của ông ta."
"người nào?"
"..." Trình Uyên hơi giật mình "Người ... bao nhiêu?"
"ba ngươi."
"..." Trình Uyên đột nhiên cảm thấy được mở rộng tầm
mắt.
Edit: Vasterel
Chương 326: Lấy khăn lạnh
Hồng Anh lúc này rất sợ Trình Uyên, bởi vì anh có thể
giết cô bất cứ lúc nào.
Vì vậy, Hồng Anh cũng trả lời tất cả các câu hỏi của
Trình Uyên.
Người đầu tiên trong ba người thiếp của ông ta là một
người tiếp quản từng là thanh mai trúc mã, một người
nữa là trong cục tình báo với dung mạo xinh đẹp , người
còn lại là cô.
Tuy nhiên, đứa con trong bụng của cô ta là con của
Phương Thanh yên, mà Phương Thanh Yến rất đặc biệt
nên không sợ Chu Kiệt trả thù.
"Phương Thanh Yến là người của Phương gia bị lưu đày
đến Tỉnh Giang Bắc."
Khi nhắc đến Phương Thanh Yến, Hồng Anh dùng hai từ
lưu đày.
Nhưng mà, Trình Uyên đối với hai chữ Phương gia ở
kinh thành lại quan tâm hơn.
“Phương gia ở kinh thành rất nổi tiếng sao?” anh hỏi.
Edit: Vasterel
Nghe vậy, Hồng Anh lộ ra một chút kinh ngạc, "Ngươi
... ngươi ngay cả Phương gia còn chưa có nghe nói qua
sao?"
Trình Uyên gãi gãi sau gáy liếc mắt nhìn Bạch Long, lộ
ra thật mất mặt.
Bạch Long khẽ vuốt cằm nói " là một trong tứ đại gia
tộc ở Bắc Kinh."
"Gia tộc Trình gia là tứ đại gia tộc ở Kinh thành. Họ
kiểm soát hơn một nửa tài chính của đất nước. Họ quyền
lực đến mức những người bình thường như chúng tôi
không thể tưởng tượng được", Hồng Anh giải thích.
Dường như để lấy lòng Trình Uyên, cô ấy cố ý trước
mặt những người bình thường này thêm cái chúng tôi
vào.
"程?Trình? Trình Cẩm Đông?" Trình Uyên có chút kinh
ngạc.
Hồng Anh ngạc nhiên, lần nữa kinh ngạc nói "ngươi
biết Trình Cẩm Đông sao?"
Edit: Vasterel
"không sai, kinh thành Trình gia gia chủ đương thời
chính là Trình Cẩm Đông, bề ngoài nhìn thì Trình gia
nhưng thực ra là gia tộc yếu nhất trong tứ đại gia tộc,
nhưng..."
“Nhưng sao?” Trình Uyên.
"Nhưng Trình gia lại có lai lịch sâu xa nhất."
"Lai lịch?"
Hồng Anh gật đầu.
Về phần lai lịch là gì, Trình Uyên cũng không hỏi, đoán
chừng Hồng Anh cũng nói tiếp được.
“Trở lại chủ đề chính, tôi rất muốn gặp thiếp của ông
ta cục trưởng cục tình báo.” Trình Uyên sau một lúc trầm
mặc rồi nói.
“vậy tôi sẽ sắp xếp.” Hồng Anh không dám từ chối.
Sau đó, Trình Uyên nhìn thấy trên bàn trà có một chiếc
điện thoại di động có cái vỏ hình tai thỏ to, cầm lấy
không cần suy nghĩ, bấm một dãy số.
Edit: Vasterel
Có một nguồn chấn động, Trần Đông lấy điện thoại di
động ra liếc mắt một cái, không thể giải thích được.
Trình Uyên cúp điện thoại ném cho Hồng Anh nói: "sự
tình hôm nay, ngươi tốt nhất nên để nó nằm sâu trong
bụng, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả."
Hồng Anh vội vàng gật đầu lia lịa.
“Ngày mai ta muốn gặp thiếp của ông ấy,đến lúc đó
ngươi cứ liên hệ vào số điện thoại này.” Trình Uyên nói.
Hồng Anh lần nữa lại gật đầu.
Trần Đông rất bất mãn "Sao lại lấy số điện thoại của
tôi?"
“Số của ngươi, số đẹp,là điềm lành.” Trình Uyên nói
qua loa.
"..." Trần Đông.
...
...
Edit: Vasterel
Rời khỏi khách sạn Kim Dương này, ngồi vào trong xe,
tay Trình Uyên bắt đầu run lên.
Trần Đông nhìn thấy trong mắt, không khỏi thở dài "
Ngươi không có luyện võ, thật sự là đáng tiếc."
"Ý ngươi là gì?"
" Người bình thường khi giết ngườ,i về sau, trong lòng
sẽ cảm thấy run rẩy, thân thể cũng run lên. Loại chuyện
này rốt cuộc không thể khống chế được, nhưng ngươi
vậy mà sống tốt cho tới bây giờ."
"Cái này nói rõ ra là gì?"
“ý chí cực hạn.” Trần Đông nói, “ý chí là đặc điểm cơ
bản nhất của một chiến binh”.
“Ý của ngươi là khen ta thiên phú tốt?” Nghe vậy, Trình
Uyên không khỏi có chút đắc chí.
“ý của hắn là nói ngươi vô dụng ấy.” Bạch Long chỉ
điểm rõ ràng.
"..." Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Thật vậy, nếu một người có thiên phú tập võ, mà đến
lúc hai mươi sáu hai mươi bảy mới biết mình có loại
thiên phú này,vậy đây không phải là vô dụng thì là gì?
“Người gầy gò trước đó, rất lợi hại phải không?”
Chuyển sang chủ đề khác để đánh trống lãng chuyện khó
chịu trước đó, Trình Uyên hỏi Bạch Long.
Bạch Long gật đầu, "Tương tự như hai chúng tôi."
Nghe xong lời này, Trình Uyên tràn đầy hối hận, vẻ mặt
hối hận có chút méo mó.
"Fuck, nếu ngươi biết điều đó, lúc ấy nói cái gì cũng
phải giết chết hắn đi chứ," anh nói.
Đó là bởi vì trước khi nhìn thấy Bạch Long và Trần
Đông đối mặt với người đàn ông gầy gò này,thì lộ ra vẻ
mặt rất nghiêm túc, cho nên Trình Uyên mới đánh giá
khả năng của hai người bọn hắn cộng lại không lợi hại
hơn tên gầy kia.
Vì vậy, cho nên anh không còn cách nào khác là để hắn ta
đi.
“chúng ta Ba người ra tay, hoan toàn có thể giết chết
hắn,” Trình Uyên hối hận.
Edit: Vasterel
Trần Đông khinh thường liếc mắt nhìn Trình Uyên, rồi
nói "Là hai người chúng ta, ngươi ... Tham gia, thêm
ngươi nữa chúng ta thua thì có."
Có nghĩa, Trình Uyên là một gánh nặng.
Trình Uyên hung hăng trừng mắt nhìn Trần Đông, trong
mắt như có thể phun ra lửa.
“Nhưng mà nói gì đi nữa, tên gầy kia giết người như
thế nào?” Trình Uyên đột nhiên nhớ tới cảnh vệ sĩ bước
vào cửa lúc trước, liền chết một cách khó hiểu.
Bạch Long nhàn nhạt đáp: " trong miệng hắn giấu kim,
kim bay vào huyệt đạo. vệ sĩ kia là bị trong miệng hắn
phun ra kim châm, xuyên vào huyệt thái dương."
...
...
Ô tô một đường lái về Tam Thạch Thôn.
Bây giờ, Bạch Long và Trần Đông đã trở lại, điều này
làm cho Trình Uyên cả người an tâm.
Edit: Vasterel
Sau khi về đến nhà, đặc biệt làm một bữa ăn cơm,
xem như coi là chúc mừng.
Cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, dĩ nhiên mẹ Trình Uyên
là người vui nhất, nhìn thấy con trai mình có hai người
bạn vạm vỡ như vậy, trong lòng tất nhiên vui mừng
không thôi.
Trong bữa ăn, mẹ anh liên tục nói: “Uyên Uyên, nếu
như bên ngoài có đắc tội với người nào, các con đều là
bằng hữu, thì nhớ cần phải giúp đỡ lẫn nhau nha”.
Bạch Long và Trần Đông dường như chưa từng trải qua
loại chuyện này, nhất thời ngẩn ra.
Ăn được nửa bữa, mẹ Trình Uyên vỗ vỗ vào trán , "Ai
gù, con xem trí nhớ của mẹ nè, kém chút nữa thì quên,
mẹ còn đang nấu cháo nữa."
Nói xong liền vội vàng đứng dậy đi vào bếp.
Lúc đầu mọi người đều không quan tâm, nhưng mẹ
của Trình Uyên đi vào đó rất lâu không thấy quay lại, điều
này khiến cho Bạch An Tương chợt phát giác.
Edit: Vasterel
"em đi giúp mẹ múc cháo ra."
Cô cũng liền đứng dậy đi vào bếp.
Tuy nhiên, Bạch An Tương cũng đi một thời gian và
cũng không thấy trở lại.
Điều này làm cho Trình Uyên đột nhiên cảm thấy
không ổn.
Anh đứng dậy đi về phía phòng bếp, Bạch Long và Trần
Đông nhìn nhau, cũng đứng dậy đi theo.
Tuy nhiên, vào thì bếp trống trơn, thậm chí còn không
thấy nồi chứ đừng nói là cháo.
Khi cả ba còn đang phân vân thì nghe thấy tiếng động
trong phòng khách.
Khi Trình Uyên đến phòng khách, anh sững sờ.
Liên thấy mẹ anh đang ngơ ngác nhìn cái nồi trên bàn,
còn Bạch An Tương thì đứng bên cạnh.
“Làm gì vậy?” Trình Uyên hỏi.
Edit: Vasterel
Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên, dường như
không biết nên nói gì.
Mẹ anh một mặt kỳ lạ nói: “Mẹ nhớ rõ là mẹ đang nấu
cháo mà”.
Trong cái nồi trên bàn có nửa nồi nước, trong nước có
một con cá trắm cỏ đang bơi lội vui vẻ bên trong.
...
Ban đêm khi đi ngủ.
Bạch An Tương đang định thay đồ ngủ, thì Trình Uyên
tự động xoay người lại.
Bạch An Tương cũng sững người một lúc, liền nhìn
thấy khăn lạnh treo trên tay cầm tủ.
Cô cắn môi, im lặng một lúc rồi đi tới tủ lấy khăn lạnh
ra.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Uyên ngu người ra một hồi
lâu.
Edit: Vasterel
Âm thanh Sột soạt sột soạt truyền đến, anh biết Bạch
An Tương đang thay quần áo.
Trước kia, lúc này cho dù là ngực đau không chịu nổi, anh
cũng sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy, nhưng mà lần
này ...
Anh không thể tìm thấy một chút nào gọi là "Nhã
hứng".
“Ngày mai đưa mẹ đến bệnh viện khám xem sao.”
Bạch An Tương nói.
“Ừm.” Trình Uyên im lặng rồi trả lời.
Sau đó, anh cảm thấy một cơ thể nóng bỏng, dính vào
lưng mình.
Edit: Vasterel
Chương 327: sợ một ngày nào đó mẹ sẽ quên mình
Lòng bàn tay như ngọc của cô khẽ vòng qua ôm vào
ngực Trình Uyên.
Bạch An Tương áp mặt vào sau lưng Trình Uyên.
Dường như khi đưa ra quyết định này, cô đã lấy hết
dũng khí, nhưng trái tim vẫn không khỏi run lên, cho nên
Trình Uyên có thể cảm nhận được toàn thân cô đang run
nhẹ.
Bạch An Tương cũng không biết tại sao mình lại làm
như vậy, có lẽ ... cô muốn cho người đàn ông này thoải
mái một chút trong lúc khó chịu nhất.
Tuy nhiên.
Nếu là lúc bình thường, cho dù Trình Uyên có thương
tích trên người, anh dù sao cũng sẽ liều lĩnh,vì đây là anh
đã khát vọng được làm A làm A đã lâu.
Nhưng mà hôm nay thì không được, hôm nay anh
không có tâm trạng để làm A.
Bệnh Alzheimer hay còn gọi là bệnh giảm trí nhớ cho
người già, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ mình sẽ mắc
Edit: Vasterel
căn bệnh này, và cũng không bao giờ nghĩ rằng một ngày
nào đó mẹ mình sẽ già đi, nhưng mà bây giờ mẹ lại già
nhanh đến như vậy, không thể ngờ được.
Trình Uyên lòng tràn đầy tự trách, bởi vì từ khi lên đại
học liền rời khỏi nhà, và đến bây giờ anh vẫn không thể
quan tâm đối xử tốt với mẹ mình nhiều hơn được .
vì chính anh, mẹ cả đời không có lập gia đình, có thể
nói là từ khi Trình Uyên mười tám tuổi, cũng không có
người cùng mẹ bầu bạn nói chuyện.
bây giờ mẹ Mới ngoài năm mươi tuổi.
“mẹ già đi nhanh quá.” Trình Uyên buồn bực nói.
Bạch An Tương bàn tay nhỏ bé trên ngực anh dừng lại.
“con Người ai cũng sẽ già đi cả.” Cô muốn an ủi người
đàn ông của mình, nhưng cô chưa bao giờ tìm được câu
nào thích hợp hơn câu này.
Quay đầu lại, Trình Uyên nhìn Bạch An Tương đang ở
gần trước mặt khoản một gang tay, ánh mắt nhìn nhau,
khoảng cách gần như vậy, trong những năm này dường
như là khoảnh khắc ngắn ngủi nhất thời nhất.
Edit: Vasterel
Sóng mắt đang chảy, và có thể cảm nhận được những
lần thở thút thít.
Nhưng vào lúc này, Trình Uyên lại nhào đầu vào bộ
ngực mềm mại, căng tròn của Bạch An Tương.
"Anh không muốn như vậy!"
"anh không can tâm..."
"anh sợ rằng một ngày nào đó, mẹ sẽ quên anh."
Tiếng nghẹn ngào lộ ra vẻ không can tâm và tự trách.
Bạch An Tương mím chặt môi, nhưng không biết nên
nói gì, vươn bàn tay ngọc nhẹ nhàng ôm chặt và xoa lưng
vỗ về Trình Uyên.
Người đàn ông này lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối
của mình trước mặt cô.
Mọi người sẽ già đi, nhưng ai có thể sẵn sàng đón nhận
được điều này ?
Edit: Vasterel
Trong trí nhớ của anh, mẹ anh vẫn là người phụ nữ
trung niên hay càu nhàu, trong tiếng càu nhàu của mẹ,
Trình Uyên rất sốt ruột thúc giục bản thân phải mau
trưởng thành, mau lập gia đình,để mau rời khỏi những
cái cằn nhằn khó nghe này của mẹ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, thời gian vô tình cứ lướt
trôi , những tiếng cằn nhằn ngày càng ít đi, anh bỗng tĩnh
ngộ và đột ngột quay nhìn lại, mới nhìn rõ được người
mẹ của mình, đã già đi rồi.
Lúc này, anh mới cảm thấy đau khổ, dây dứt và không
cam lòng.
Nhưng rồi có thể làm được gì?
Rốt cuộc cuối cùng vẫn không thể dùng một câu để lừa
gạt chính mình nữa?
Mọi người rồi cũng sẽ già đi không thể trẻ mãi theo
năm tháng được.
...
...
Edit: Vasterel
Sáng hôm sau, Trình Uyên nói dối mẹ mình, "mẹ,
Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi."
Mẹ anh xua tay,nói "còn khỏe như vậy, tại sao phải đi
khám? Xài tiền phun phí."
“Hôm nay bệnh viện có chương trình, khám bệnh miễn
phí mà mẹ.” Trình Uyên vẫn nói dối.
Bà mẹ liền Vứt mớ rau đang cầm trên tay vào cái rổ,
đồng thời lau tay vào tạp dề, “Đi, đi mau, tới trễ, người
ta lại thu phí thì uổng mất”.
"..." Trình Uyên.
anh vẫn đến bệnh viện tư nhân, bởi vì Trần Đông
không có bằng lái nên chỉ có thể lái xe là Bạch Long và
chở gia đình bọn họ đi.
Từ Xuyên đích thân tiếp mẹ, và kiểm tra toàn diện cho
bà.
"Đúng là bệnh Alzheimer, nhưng hiện tại vẫn ở mức độ
nhẹ. Chỉ cần chị cố gắng tĩnh dưỡng vui vẻ, và cố gắng
duy trì như vậy là sẽ tốt hơn."
Edit: Vasterel
Khi xem kết quả, Trình Uyên nhờ Bạch An Tương đưa
mẹ đi dạo một vòng ở bệnh viện.
Từ Xuyên vỗ vỗ vai an ủi Trình Uyên, để Trình Uyên
cảm thấy tốt hơn,rồi anh ta nói thêm: "chị ấy vừa rồi hỏi
tôi, sao không giống như kiểm tra sức khỏe vậy bác sĩ, cái
này không thu phí thật sao? "
Đúng vậy, đây là phong cách của mẹ anh, Trình Uyên
khóe miệng gợi lên một vẻ cười khổ "Từ huynh, tôi gọi
huynh là anh, anh gọi mẹ tôi là chị thế nào, đời này loạn
rồi."
“Vậy tôi nên gọi cái gì?” Từ Xuyên hỏi.
Trình Uyên suy nghĩ một chút, thở dài nói: " Ờ, Gọi là
chị đi, nghe có vẻ trẻ hơn."
Mẹ Trình Uyên đã ngoài năm mươi, Từ Xuyên cũng đã
ngoài bốn mươi.
“về sau gắng ở bên chị ấy nhiều hơn.” Từ Xuyên đề
nghị.
Trình Uyên gật đầu, "chờ tôi Giải quyết xong mấy con
tôm tép này, Tân Dương cơ bản cũng ổn định lại. đến lúc
đó Tôi liền dẫn mẹ đi một chuyến du lịch."
Edit: Vasterel
“Ý kiến hay đó.” Từ Xuyên khen ngợi.
...
Từ phòng làm việc của Từ Xuyên đi ra, Trình Uyên nhìn
thấy Bạch An Tương cùng mẹ anh ở đại sảnh.
Chỉ là, vào lúc này, một người đàn ông mặc vest đang
nói chuyện với Bạch An Tương.
Trình Uyên lặng lẽ tiến lại gần.
"Chỉ là xin số điện thoại thôi, không có ý gì khác cả,
không thể làm bạn được sao?"
"Chúng ta không quen biết , không nhất thiết phải làm
thế."
"cho số điện thoại, hoặc Wechat, lúc đó chẳng phải
biết nhau sao?"
"Xin lỗi, tôi đã kết hôn."
"Ai gù, anh lại thích như vậy."
Edit: Vasterel
"Anh... !"
"Anh xin lỗi, anh chỉ nói đùa thôi, nhưng anh chỉ muốn
kết bạn với em và add Wechat thôi. Việc em kết hôn hay
không cũng không có gì quan trọng? Hơn nữa, dù em có
kết hôn đi chăng nữa nếu sống không được tốt, thì chúng
ta không phải có thể được sao? "
Trình Uyên có thể nghe được.
Người đàn ông này nhìn thấy Bạch An Tương xinh đẹp
như thế này liền đi qua bắt chuyện,đồng thời cũng bộc
phát mặt dày mày dạn ngoan cố đó, nhìn tư thế này,
Bạch An Tương nếu không để lại điện thoại hay là wechat
của cô thì hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ..
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên trán có một
nốt ruồi to bằng hạt đậu nành, trông hơi tiều tuỵ với đôi
lông mày xấu xa, quần áo mặc khá cao cấp.
Đi đến trước mặt Bạch An Tương, nắm tay Bạch An
Tương, Trình Uyên nói với cô, "Em cùng mẹ lên xe trước
đi."
Edit: Vasterel
Bạch An Tương trong mắt lóe lên một nét lo lắng, nói
với Trình Uyên: "Đừng có làm to chuyện, đừng có tức
giận gì cả."
Trình Uyên gật đầu.
Bạch An Tương đi tới băng ghế dài phía trước mẹ anh
đang ngồi nghỉ ngơi ở đó, rồi đỡ bà dậy nói: "Mẹ, chúng
ta lên xe trước đi, Trình Uyên gặp người quen một chút,
nói chuyện vài câu rồi đến ngây ạ."
Mẹ anh liếc mắt nhìn về đó một chút,rồi cùng Bạch An
Tương rời khỏi đại sảnh.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, trong mắt Trình Uyên tràn đầy
vẻ dịu dàng.
“Giết chủ tịch Thương minh có thoải mái không?”
người đàn ông đó thình lình hỏi một câu.
Nghe vậy, Trình Uyên hai mắt nhíu lại.
Sau đó anh mới biết đối phương bắt chuyện Bạch An
Tương là giả, mà đến gặp anh mới là thật.
Edit: Vasterel
“ngươi là ai?” Quay đầu lại, Trình Uyên lạnh giọng hỏi
người đàn ông tiều tụy đang nở nụ cười thật tươi này.
“Tôi?” Người đàn ông mỉm cười. “Đương nhiên là
người Thương Minh.”
“Tôi không biết anh vừa nói là có ý gì.” Trình Uyên lạnh
giọng nói tiếp.
Người đàn ông cười chế nhạo "Giả ngu có ích lợi gì
không?"
Nhìn xung quanh một lần, Trình Uyên nói: " Nếu như
không ngại, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện được
không?"
“Đương nhiên.” Người đàn ông nhún vai đồng ý.
Trình Uyên xoay người đi về phía văn phòng viện
trưởng Từ Xuyên, lúc này mới đút tay vào túi quần rồi ấn
cái nút.
người đàn ông tiều tụy đó theo sát phía sau.
Cùng lúc đó, điện thoại của Bạch Long rung lên.
Edit: Vasterel
Chương 328: Đánh chết hắn
Vào phòng làm việc của Từ Xuyên, Trình Uyên
nhìn anh ta một cái, Từ Xuyên liền hiểu ra rồi rời đi.
"Trình Uyên, ngươi thật to gan!"
Không đợi Trình Uyên lên tiếng, người đàn ông
tiều tụy bỉ ổi đó đã lên giọng tức giận quát lên.
Trình Uyên rót một ly nước, đặt ở trên bàn, ra
hiệu mời ngồi xuống rồi nói chuyện, "Tôi nghĩ, ở đây
hẳn là có chút hiểu lầm, tôi không có giết người."
Người đàn ông khốn khổ bỉ ổi này cười chế nhạo.
Ngồi đối diện với Trình Uyên, thay vì chạm vào tách
trà, hắn ta lấy điện thoại từ trong quần ra,rồi bấm
số.
Sau khi kết nối, hắn ta nói ngắn gọn "Người ta gặp
được."
Sau đó, hắn đưa điện thoại cho Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cầm lấy điện thoại, đưa ghé vào tai.
"Chào?"
"ngươi là Trình Uyên?"
Trình Uyên không nghe thấy được giọng nói của
đối phương là vui sướng hay tức giận, nhưng trong
lòng có chút lạnh sống lưng.
"Đúng."
"Tôi là Phương Thanh Yến."
Phương Thanh Yến?
Trình Uyên đột nhiên nhớ tới Hồng Anh từng
nhắc tới Phương Thanh Yến là nhân tình của người
mặc áo đỏ U 40, hơn nữa hắn ta còn là người của
Phương gia bị lưu đày đến Tỉnh Giang Bắc.
"có chuyện gì?"
Edit: Vasterel
"Tôi hi vọng ngươi cho ta một cái lý do vì sao giết
người, nếu không, Cẩm Đông của ngươi sẽ phá sản."
Phương Thanh Yến lời nói rất ngắn gọn, giọng
điệu không có xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại
mang đến cho người ta cảm giác áp chế không nổi
giận, tự cao tự đại.
"Tôi không giết người."
Trình Uyên nói xong liền cúp điện thoại.
Hành động của anh ngay lập tức khiến người đàn
ông khốn khổ bỉ ổi đó bị sốc.
"ngươi dám cúp điện thoại của phó chủ tịch?"
Phó chủ tịch đương nhiên là Phương Thanh Yến,
Trình Uyên không khỏi nhíu mày, đúng như anh
nghĩ tới cái khả năng này.
“Trình Uyên, tôi thật sự không biết nói gì với
ngươi nữa. ngươi sắp chết đến nơi mà còn ngông
cuồng?” Người đàn ông khốn khổ chế nhạo “ngươi
Edit: Vasterel
có biết năng lực của phó chủ tịch ở Tỉnh Giang Bắc
vượt qua sức tưởng tượng không .đừng nói là
ngươi, ngay cả Thẩm Hoa của tập đoàn Thẩm thị,và
Chu Kiệt bị ngươi giết cũng không thể so được với
phó chủ tịch. "
"Ngươi dám cúp điện thoại của ngài ấy sao?"
Trình Uyên nhàn nhạt cười, "Tôi ngay cả chủ tịch
Thương minh cũng dám giết, với một cái phó chủ
tịch, còn không dám cúp điện thoại của hắn sao?"
Câu hỏi này khiến người đàn ông khốn khổ hơi
ngơ người ra.
Hắn sửng sốt hồi lâu, mới nổi giận đùng đùng nói:
“Chu Kiệt là cái rắm, chống lưng cho hắn chẳng qua
là quốc hội Thương Minh,còn lai lịch phó chủ tịch
của chúng ta… Dù sao Thương Minh đều không là gì
so với ngài ấy.”
"Trình Uyên, đừng trách tôi không nhắc nhở
ngươi, ngươi, bao gồm cả Tập Đoàn Cẩm Đông của
Edit: Vasterel
ngươi, bắt đầu từ ngày mai, luôn luôn sẽ ... biến
mất."
Khi nói chuyện, hắn ta cũng làm động tác cứa cổ.
Nghe vậy, Trình Uyên nheo mắt lại.
Nói thật ra Thương Minh muốn tiêu diệt một tập
đoàn trong khu kiểm soát, quả thực giống như chơi.
Đương nhiên Trình Uyên cũng tin tưởng Phương
Thanh Yến có thế lực này, nhưng là hắn sẽ làm sao?
Hơn nữa, điện thoại bị cúp, vậy còn có thế nào
nữa?
Chẳng lẽ Gọi cho hắn một lần nữa và nói với hắn
ta, người là anh giết sao?
Thật là ngu ngốc?
"chà chà, thật đáng tiếc ..." người đàn ông khốn
khổ thở dài, lắc đầu.
Edit: Vasterel
“Đáng tiếc?” Trình Uyên hỏi.
"Đáng tiếc người con dâu xinh đẹp như hoa như
ngọc không lâu sau liền sẽ rơi vào tay người khác,
lại lên giường với người khác, còn ngươi, ta sợ rằng
ngươi ngay khi chết cũng không biết mình chết như
thế nào. ”Người đàn ông khốn khổ nói lời này, khi
nói chuyện còn lộ ra vẻ mỉa mai.
Có vẻ như hắn rất hứng thú với chủ đề này.
" Đúng, quên nói cho ngươi, vừa rồi tôi có vụng
trộm chụp mấy bức ảnh về cô con dâu xinh đẹp
kia.mà Phó chủ tịch của chúng tôi chưa bao giờ bỏ
qua một người phụ nữ đẹp nào cả. Nếu ngài ấy nhìn
thấy những bức ảnh này, có lẽ ... ha ha."
Nghe vậy, vẻ mặt của Trình Uyên trở nên có chút
khó coi.
Người đàn ông khốn khổ này nhìn mỹ nhân ở
trong mắt, hắn nói: "Nói thật, tôi đối với mỹ nữ này
cũng không dám hớt tay trên, nhưng tôi lại không
ngại ăn đồ ăn thừa của phó chủ tịch."
Edit: Vasterel
“Như thế nào mới có thể chuộc lỗi?” Trình Uyên
nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“chuộc lỗi?” Người đàn ông khốn khổ chế nhạo,
“Ngươi còn muốn chuộc lỗi sao?
“Đương nhiên.” Trình Uyên thở dài. “Người ta
làm sai, chẳng lẽ ngay cả cơ hội sửa sai chẳng lẽ
không cho người ta làm?
Người đàn ông khốn khổ giả vờ suy nghĩ, sau một
lúc lắc đầu và thở dài "Haiz,thôi được rồi, xem ra
ngươi kịp thời nhận ra lỗi lầm biết ăn năn hối cãi,
vậy tôi sẽ nghĩ giúp ngươi một lần."
" Rửa tai xin lắng nghe."
"Ngươi đã như thế này," người đàn ông bỉ ổi này
tròng mắt cứ đảo vòng tròn, nghiêm túc nói, "Ngươi
đem chuyển một nửa Tập Đoàn Cẩm Đông cho tôi.
Nếu phó chủ tịch biết Cẩm Đông có cổ phần của tôi,
ngài ấy nhất định sẽ thủ hạ lưu tình."
Edit: Vasterel
"Sau đó, ngươi đích thân đến Tỉnh Bắc Giang bái
kiến phó chủ tịch dập đầu nhận tội. lúc đó ta sẽ giúp
ngươi nói đỡ vài câu. đoán chừng phó chủ tịch nể
tình tôi, liền sẽ xem xét lại việc này."
Nghe vậy, Trình Uyên trầm ngâm một hồi, lông
mày nhíu lại.
“ngươi tốt nhất nhanh chóng cân nhắc càng sớm
càng tốt, bởi vì phó chủ tịch không có kiên nhẫn.”
Người đàn ông khốn khổ nhắc nhở.
Trình Uyên mím môi hỏi: "Không còn cách nào
khác sao?"
“Nói nhảm!” Người đàn ông khốn khổ đột nhiên
tức giận trừng mắt nhìn, “ngươi cho rằng mình đã
đắc tội ai? Nói cho ngươi biết, hiện tại chỉ có một
cách này, không còn cách nào khác!
"Không," Trình Uyên lắc đầu.
"Có một cách này."
Edit: Vasterel
"vâng?"
Trình Uyên từ trên sô pha đứng dậy, xoay người
đi tới bên cửa sổ, nói: "Vào đi."
Bạch Long mở cửa bước vào.
Khi người đàn ông khốn khổ này nhìn thấy Bạch
Long, người như tòa tháp , sắc mặt của hắn ta thay
đổi "đây là Ý gì?"
Trình Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ đâm chiêu,
dường như giả điếc trước những lời nói của người
đàn ông khốn khổ này.
Ánh mắt của anh, những gì anh có thể chạm vào,
là một khu phố sầm uất phía trước.
Tân Dương , hay Tỉnh Giang Bắc, đã phát triển
nhanh chóng trong vài năm trở lại đây và tràn đầy
sức sống ở khắp mọi nơi.
thương nghiệp phồn vinh khiến toàn bộ thành
phố đều rất nhiệt liệt, người bình thường bề ngoài
Edit: Vasterel
có thể hiểu được sự thịnh vượng, nhưng đằng sau
đó có mấy ai hiểu được nó đang cuồn cuộn ngầm
bên trong .
“Không có ý gì cả.” Trình Uyên nhẹ giọng nói,
“Ngươi vừa rồi nói không còn cách nào khác, tôi chỉ
là muốn sửa lại ngươi một chút, thật ra còn có một
cách khác.”
“Cách gì?” Người đàn ông khốn khổ hừ lạnh một
tiếng.
Quả thật theo ý kiến của hắn, Trình Uyên lúc này
chỉ là giả bộ, đừng nói Tập Đoàn Cẩm Đông, thậm
chí toàn bộ kinh doanh của Tân Bắc , cũng không
thể lay chuyển được Phương Thanh Yến chút nào.
Bởi vì hắn đích thực là thiếu gia của Phương gia ở
kinh thành.
“Cứng rắn!” Trình Uyên phun ra hai chữ.
Nghe vậy, đôi mắt của người đàn ông khốn khổ
đột nhiên mở to, có vẻ như không được rõ cho lắm,
Edit: Vasterel
mất một lúc lâu mới phản ứng lại được ,thế là
"Hahaha ... Tôi gặp phải một tên ngốc chết tiệt sao?
Đầu ngươi có phải là bị lừa đá qua rồi không? Còn
dám cứng rắn với phó chủ tịch à? Trời ơi, vừa may
đây là bệnh viện. ngươi mau tranh thủ đi khám não
của mình trước đi. "
"Con mẹ nhà ngươi thật sự là chọc người ta cười
rồi!"
"Chỉ riêng ngươi?"
" Thật sự là không biết trời cao đất rộng."
Người đàn ông khốn khổ bật cười một cách khoái
chí, cười ra nước mắt nhưng hắn ta không hề hay
biết, vẫn cứ ôm bụng cười rồi cúi xuống.
"tới, tới đây, nói cho tôi biết xem, ngươi đối phó
cứng rắn với Phó chủ tịch như thế nào, bước đầu
tiên làm thế nào?"
Khi hắn cười, Trình Uyên không có cười, thậm chí
không quay đầu lại, vẫn là ánh mắt nhìn ra ngoài
cửa sổ.
Edit: Vasterel
"Bạch Long, đánh chết hắn."
Edit: Vasterel
Chương 329: chuyên gia tình báo
Giống như nói đến một chuyện không đáng kể,
Trình Uyên tâm trạng cũng không có nổi sóng.
Tuy nhiên, nghe thấy lời của người đàn ông khốn
khổ qua tai, anh bị sốc như một tia sét từ trời xanh
đánh xuống.
“Cái gì?” hắn ta hét to lên đầy hoài nghi “ngươi…
dám?”
"Bốp!"
Bạch Long không chút do dự, tiến lên liền một cước
đá nằm xuống đất.
Gã đàn ông khốn khổ này đau đớn co quắp trên
mặt đất, lớn tiếng kêu rên, rồi hét toáng lên "Trình
Uyên, ta là người đắc lực bên cạnh của phó chủ
tịch. ngươi dám động đến ta, ngươi liền ... Á … Ă!"
Bạch Long lại ra một cú đấm nữa.
Edit: Vasterel
Về vấn đề này, Trình Uyên cũng không thèm để ý,
chỉ lộ ra một nét giễu cợt "Đắc lực? chỉ là Một con
chó."
Trình Uyên cảm thấy rất nặng nề vì mẹ mình đột
ngột bị bệnh, nhưng lúc này những người này vẫn
đến khiêu khích anh, nhất là nghĩ đến những lời xúc
phạm tới Bạch An Tương được nói ra từ người đàn
ông khốn khổ này.
Đánh chết hắn, Trình Uyên cũng không cảm thấy
hả giận.
"Giết nó và xử lý sạch sẽ."
Trình Uyên nói xong xoay người rời đi, không hề
nhìn đến người đàn ông khốn khổ này bởi vì chán
ghét cái bộ mặt của hắn.
Lên xe để trở về, mẹ anh nói: "Người quen của
con nhìn không giống là người tốt, con phải lưu ý
mà đề phòng hắn."
Edit: Vasterel
Lúc người đàn ông khốn khổ này dây dưa với
Bạch An Tương vừa rồi, mẹ anh đang ngồi trên băng
ghế đằng xa, tuy không nghe thấy họ đang nói gì
nhưng bà cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt bỉ ổi
mặt dày mày dạn của người đàn ông khốn khổ kia,
đối với Bạch An Tương. khuôn mặt nhỏ xinh xăn
phải trầm ngâm xuống.
“không cần đề phòng đâu mẹ.” Trình Uyên cười.
“Tại sao?” Mẹ anh khó hiểu.
Trình Uyên lắc đầu, "Không có gì đâu ạ, về sau sẽ
không gặp lại nhau nữa."
“Ừ.” Mẹ anh lên tiếng, không rõ ràng cho lắm.
Bạch An Tương đột nhiên nhìn về Trình Uyên.
Trần Đông đưa qua điện thoại qua nói: "người
phụ nữ kia gọi điện này."
Sắc mặt của Bạch An Tương liền biến sắc ngay lập
tức.
Edit: Vasterel
Trình Uyên mạnh mẽ trừng mắt liếc Trần Đông
một cái, cố ý hỏi một câu "Người phụ nữ bốn mươi
tuổi phải không?"
Trần Đông gật đầu, nghiêm túc nói : "Đúng vậy,
chính là người phụ nữ mà ngươi túm lấy cổ chân."
Bạch An Tương nhìn chằm chằm Trình Uyên, ánh
mắt dường như có thể phun lửa.
Trình Uyên hung hăng nhìn chằm chằm Trần
Đông, ánh mắt như muốn giết người.
"Này?"
“người đó nói đợi ngươi ở nhà, tôi sẽ gửi vị trí
người đó cho ngươi.” Hồng Anh bên kia điện thoại
bình tĩnh nói.
Trình Uyên gật đầu,rồi cúp điện thoại.
Bạch An Tương vẫn đang nhìn anh, Trình Uyên giả
vờ bình tĩnh ném điện thoại lại cho Trần Đông, nói:
Edit: Vasterel
"Về sau ngươi nói chuyện thì nói cho rõ ràng, nếu
không sẽ rất bị hiểu lầm."
Quay lại và giải thích với Bạch An Tương, "chỉ là
một đối tác làm ăn, một người đàn bà khoảng bốn
mươi tuổi."
Trần Đông khẽ cau mày "Quả thực nhìn dáng dấp
giống như mười tám mười chín tuổi thôi á."
“CMM, ngươi không nói lời nào, không ai nghĩ
ngươi bị câm!” Trình Uyên tức giận nói.
Trần Đông ngậm miệng không nói gì.
Bạch An Tương ánh mắt xấu hẳn đi, Trình Uyên có
chút hư không, vội vàng giải thích "chính xác nhìn
thì còn trẻ, nhưng thật ra đã bốn mươi tuổi rồi, mà
đáng dấp cũng xấu chứ không..."
"Hì hì ..." Trần Đông phát ra cười lạnh một tiếng.
Edit: Vasterel
“Cút , Cút đi!” Trình Uyên không giải thích được
nữa, chỉ vào Trần Đông nói: “Cùng với Bạch Long
bắt taxi về đi.”
Trần Đông mở cửa bước xuống xe, rất khoái chí.
Trình Uyên hận nghiến răng.
Nói cách khác, từ khi Trần Đông đi theo Trình
Uyên, tuy rằng nói không nhiều lời, nhưng người
này hiển nhiên đã thay đổi rõ rệt.
Về phần thay đổi trở thành kiểu gì, Trình Uyên
không thể nói được.
Sau khi trở về Tam Thạch Thôn, Trình Uyên dặn
dò mẹ một cách ngắn gọn, sau đó dặn dò Bạch An
Tương đúng giờ cho bà uống thuốc.
Bạch An Tương gật đầu.
Trình Uyên im lặng một lúc, nhìn cô trìu mến nói:
"em tin anh đi, anh không phải loại đàn ông như vậy
đâu."
Edit: Vasterel
Bạch An Tương trừng mắt nhìn " là loại đàn ông
nào?"
Trình Uyên suy nghĩ một chút, không biết nên
diễn tả thế nào, liền ghé vào tai Bạch An Tương nói
nhỏ: "Trước khi em chấp nhận anh, em sẽ mãi là
một người phụ nữ trong trắng."
Trình Uyên chưa bao giờ nói điều này với Bạch An
Tương.
Nói cách khác, nếu không phải Bạch An Tương tối
hôm qua an ủi, hiện tại anh cũng không có dũng khí
nói ra những lời này.
Bạch An Tương gương mặt xinh đẹp đỏ thành
một mảng, nói: "xí, anh đừng nghĩ nhiều như vậy,
tối hôm qua em thấy anh rất khó chịu nên chỉ muốn
an ủi anh một chút mà thôi."
Trình Uyên cười khúc khích, xoay người rời khỏi
nhà.
Edit: Vasterel
Nhìn về hướng anh bước rời đi, Bạch An Tương
mím môi, nhịp tim dịu đi một chút, nhỏ giọng nói
"em cũng vậy."
...
...
Bạch Long cùng Trần Đông còn chưa có trở về,
Trình Uyên cũng không có đợi bọn họ, dù sao bọn
họ trở về, Trình Uyên cũng quyết định tạm thời để
bọn họ ở nhà bảo vệ Bạch An Tương cùng bà mẹ.
Sau khi bắt taxi ở cổng thôn, Trình Uyên một
mình đi đến địa chỉ mà Hồng Anh gửi tới.
Đây là một cư xá cũ kỹ rất bình thường.
Sau khi gõ cửa, một đàn ông trung niên đeo kính
nhẹ nhàng mở cửa, hắn ta có vẻ không ngạc nhiên
khi nhìn thấy Trình Uyên.
"vào đi."
Edit: Vasterel
Cho Trình Uyên vào.
Vào phòng, không có gì đặc biệt, giống như một
gia đình bình thường.
“ngươi tên gì.” Không khách sáo, Trình Uyên hỏi
thẳng sau khi vào phòng ngồi trên sô pha.
Người đàn ông trung niên rót trà cho Trình Uyên
nói "Lý Hải Tân."
“Tên hay.” Trình Uyên khen ngợi.
Người đàn ông trung niên tên Lý Hải Tân mỉm
cười, "Đi thẳng vào vấn đề đi."
Sau đó hắn ta đưa cho Trình Uyên một tách trà.
Trình Uyên có chút kinh ngạc, nhìn Lý Hải Tân
dáng vẻ bình tĩnh, không khỏi thầm thở dài.
“tin tức về tôi đều là ngươi điều tra?” Trình Uyên
nheo mắt hỏi.
Edit: Vasterel
Lý Hải Tân gật đầu, "Không phải chỉ có ngươi,
trong phòng làm việc của tôi có rất nhiều tin tức của
người khác nữa."
"ngươi làm thế nào có được?"
"Tôi có thể truy cập vào hệ thống giám sát của
toàn thành phố. Ngoài ra, còn nhiều phương pháp
khác nữa, và những cái này không thể nói ngươi
biết được", Lý Hải Tân nói.
Trình Uyên hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm một
chút, "ngươi biết quá nhiều như vậy không sợ họa
sát thân sao?"
Lý Hải Tân cười nhẹ, " sợ chứ, nhưng so với tôi thì
ngươi mới sẽ gặp nguy hiểm."
闻言, Trình Uyên khẽ giật mình "Có ý gì?"
“Không có gì.” Lý Hải Tân bưng chén trà lên nhấp
một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “đối với Phương
Edit: Vasterel
Thanh Yến ngươi không nên cúp máy, lại càng
không nên giết tên đó.”
“tên đó?” Trình Uyên khẽ giật mình, sau đó nghĩ
có lẽ là người đàn ông khốn khổ lúc trước.
Lý Hải Tân biết chuyện này, anh cũng chẳng suy
nghĩ gì nữa.
Hắn ta vốn là một chuyên gia tình báo, nhưng hắn
ta còn hơn cả một chuyên gia tình báo.
“Tại sao?” Trình Uyên hỏi.
“Bởi vì Chu Kiệt chết, nhất định phải có người
gánh.” Hắn ta nói, “quả thực ngươi không được
may mắn cho lắm, nuế như ngươi có thể đợi thêm
hai ngày nữa, người của Phương Thanh Yến sẽ giết
chết Chu Kiệt.”
"Phương Thanh Yến đã lâu sớm muốn vị trí chủ
tịch Thương minh này rồi."
Edit: Vasterel
"Ngươi giết Chu Kiệt, cũng coi như là vô tình giúp
cho Phương Thanh Yến về chuyện này."
Trình Uyên nhíu mày.
Anh hiểu ý của Lý Hải Tân.
Cái chết của Chu Kiệt phải có người nào đó gánh,
nếu là Phương Thanh Yến làm , vậy thì khi ngồi vào
cái ghế chủ tịch Thương minh này, e rằng sẽ bị
người ta lên án.
Nhưng nếu như Trình Uyên gánh thì hoàn toàn nó
khác, Phương Thanh Yến đương nhiên sẽ ngồi vào
ghế Thương minh một cách quang minh chính đại.
“Vậy thì hắn ta phải biết ơn tôi mới đúng.” Trình
Uyên nói.
Lý Hải Tân lắc đầu "ai sẽ biết ơn với một kẻ sắp
chết?"
Edit: Vasterel
Chương 330: đột biến
Nghe vậy, trong mắt Trình Uyên lóe lên một vẻ lạnh lẽo
khó có thể nhận ra.
"Tôi biết ngươi tới đây làm gì," Lý Hải Tân mặt không
cảm xúc nói, "Tôi sẽ không theo ngươi, tôi còn chưa
muốn chết."
Trình Uyên bất ngờ nói "ngươi biết tôi tới đây để mời
ngươi theo tôi?"
Lý Hải Tân lập tức lộ ra một tia giễu cợt.
"Loại chuyện này, dường như rất rõ ràng, chỉ cần chỉ số
thông minh không quá thấp, tất nhiên là có thể nghĩ ra."
Trình Uyên mỉm cười.
“Bầm!” Đột nhiên, anh cầm tách trà đập xuống bàn trà.
Trong tích tắc, có một tiếng vang, tách trà bị bể.
Trình Uyên nhanh chóng nắm lấy mảnh vỡ bén nhọn
nhất, một tay túm lấy tóc Lý Hải Tân, đè lên trên bàn cà
phê, xuyên thẳng kề vào cổ hắn.
Edit: Vasterel
“Xin lỗi, ngươi đoán sai rồi, tôi không phải tới để mời
ngươi, mà là muốn giết ngươi.” Trình Uyên nghiêm nghị
nói.
Cảnh này Lý Hải Tân không ngờ tới.
Hắn biết mình được coi là nhân tài, hơn nữa Chu Kiệt
trước kia cũng đối với hắn đều là khách khí không dám
đụng vào.
Thử hỏi, nhân tài giống như hắn , ai mà không muốn lôi
kéo về mình?
Bởi vậy, hắn nhất định biết là Trình Uyên tới đây để
thu phục hắn, cho nên mới cố ý bày ra vẻ mặt cao lạnh,
hi vọng bằng cách này chiếm được nhiều quyền chủ
động, nếu thật sự thương lượng được một vài điều
khoản, cũng sẽ có lợi hơn mất.
Nhưng hắn không ngờ rằng Trình Uyên lại đến giết
hắn.
“Tại sao?” Lý Hải Tân cảm thấy cổ đau nhức, có một
dòng chất lỏng mát lạnh chảy ra, không khỏi căng thẳng,
hoảng sợ hỏi.
Edit: Vasterel
Lúc này Trình Uyên mới trở nên rất bình tĩnh. "Những
người nếu uy hiếp với tôi, đương nhiên tôi rất vui vẻ sẽ
làm việc cho dù là bị lợi dụng, nhưng những người uy
hiếp gia đình tôi, cho dù là muốn lợi dụng tôi, bọn họ đều
vẫn là như một con ghim treo trong tim tôi. "
"Xin lỗi, tôi không thể để cho mẹ tôi cùng người vợ của
tôi phải mạo hiểm, ngươi nhất định phải chết."
Lý Hải Tân không muốn giết anh, nhưng Lý Hải Tân có
tất cả mọi thứ về Trình Uyên, hơn nữa hắn còn biết sự
tồn tại của Tam Thạch Thôn.
Một khi tin tức bị lộ, Bạch An Tương và mẹ nhất định
sẽ rất nguy hiểm.
Vì vậy, thay vì chiêu mộ hắn, hãy để cho hắn im lặng
mãi mãi.
"Cót két!"
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ của Lý Hải Tân mở ra.
Một người phụ nữ với tai nghe trên tay mở cửa ra và
bước ra ngoài.
Edit: Vasterel
"Chồng, có chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ quan tâm hỏi.
Lý Hải Tân bị Trình Uyên túm tóc đè lên bàn trà, mảnh
vỡ của tách trà cứa vào thịt, nhưng khi nghe thấy câu hỏi
của người phụ nữ, hắn vẫn giả vờ bình tĩnh, gượng cười
cười rồi nói. "Không sao, không sao. Chẳng qua làm đổ
tách trà thôi."
"Sao anh bất cẩn vậy? Có khách ở đây sao?", Người
phụ nữ hỏi lại.
Lý Hải Tân nhẹ giọng nói: "ừ, là bạn cũ."
Trình Uyên trong tay chậm rãi nới lỏng tóc Lý Hải Tân.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi trông khá đẹp,
dáng người được giữ gìn và rất cân đối, với chiếc áo sơ
mi giản dị nhẹ trên người, là một phụ nữ trẻ ở nhà mẫu
mực.
Nhưng đôi mắt của cô ấy ...
"Không có chuyện gì đâu. anh nói vài câu về công việc
với một người bạn. em về phòng tiếp tục nghe phim đi."
Edit: Vasterel
Lý Hải Tân lấy mấy tờ giấy trên bàn trà đắp lên vết
thương, sau đó bước tới. để hỗ trợ người phụ nữ này, và
đem cô trở lại phòng.
Sau khi đóng cửa, hắn ta thở dài thườn thượt.
“Vợ tôi, nhìn không thấy” Anh nói.
“Ta thấy được.” Trình Uyên gật đầu.
Lý Hải Tân im lặng một lúc, mới nói: "Cô ấy cái gì cũng
không biết."
Trình Uyên lại gật đầu.
anh bây giờ rốt cuộc hiểu được tại sao lúc đầu Lý Hải
Tân lại nói rằng mình chưa thể chết được.
Có thể thấy hắn ta rất có quan tâm đến vợ, mà dáng
dấp vợ hắn ta cũng rất tuyệt, một khi hắn ta chết thì vợ
hắn ...
Không dám nghĩ về sau.
Trình Uyên đột nhiên cảm thấy người đàn ông này lại
giống chính mình.
Edit: Vasterel
Vợ hắn bị mù và cần người chăm sóc.
Bạch An Tương lúc đầu mất trí nhớ, cũng cần người
chăm sóc.
Bọn anh đều là những người rất yêu vợ.
Thế nhưng là. . .
Trình Uyên lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, mới hỏi "Ngươi rất
yêu cô ấy?"
" đúng vậy."
"Vì ngươi rất yêu cô ấy, ngươi chắc chắn không muốn
cô ấy gặp bất kỳ nguy hiểm hay tai nạn nào."
" đúng."
Tức giận trong lòng, Trình Uyên nắm lấy cổ của hắn,
nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy ngươi nên hiểu tại sao
tôi muốn giết ngươi."
"ngươi sợ vợ mình gặp nguy hiểm mà lại đi vạch trần
vợ người để cho gặp nguy hiểm, dựa vào cái gì?"
Edit: Vasterel
Lý Hải Tân thở dài, "Tôi chỉ là đang làm việc, hai bên
khác nhau."
"Như vậy mà hại đến người nhà?"
“Xin lỗi.” Lý Hải Tân trịnh trọng nói.
Trình Uyên lạnh lùng nhìn hắn, lúc này thật muốn
chém Lý Hải Tân thành ngàn mảnh.
Nhưng...
Người phụ nữ đó vô tội.
Hắn ta có thể chết,nhưng còn người phụ nữ đó thì
sao?
Nhưng có một điều bọn họ không biết.
Khi Trình Uyên trổi dậy lòng hung ác, ngay cả cao thủ
đều có thể bị anh cắn chết.
Nhưng khi bình tĩnh lại, anh vẫn là một người bình
thường, một thanh niên với trái tim giản dị.
Edit: Vasterel
“Thỏa thuận.” Trình Uyên lạnh lùng nói, “hãy cho ta
một lý do để biết ngươi chắc chắn vĩnh viễn không lộ ra
một chút tin tức, đồng thời thuyết phục ta, để ta không
phải giết ngươi.”
Lý Hải Tân suy tư trong chốc lát.
Rồi nói "Ngày mai, nếu ngươi vẫn còn sống, tôi sẵn
sàng nguyện ý nhận ngươi làm chủ nhân."
Nghe đến đây, Trình Uyên hai mắt chợt co rụt lại.
Hai phần thông tin.
Một, trong câu nói này của Lý Hải Tân rõ ràng nói sẽ có
người giết anh.
Thứ hai, một thuật ngữ hiện đại rất hiếm, sự thừa
nhận chủ nhân! Sự thừa nhận chủ nhân là thể hiện sự
trung thành nhất bất kể thời đại nào.
Trình Uyên cảm động.
Anh muốn thành lập lực lượng bí mật của riêng mình,
nếu như Lý Hải Tân gia nhập, tất nhiên sẽ càng cường đại
hơn.
Edit: Vasterel
Nhưng...
“Ta làm sao tin ngươi?” Trình Uyên hỏi.
“Tôi không muốn chết.” Lý Hải Tân đáp.
Trình Uyên gật đầu.
Đây là sự thật, Trình Uyên tin tưởng Lý Hải Tân không
muốn chết, càng không thể mặc kệ để vợ hắn một mình
được.
Mà hắn cũng biết rõ Trình Uyên biết nhà anh ở đâu,
những người xung quanh Trình Uyên đương nhiên cũng
sẽ biết.
Vì vậy, cho dù là Bạch Long hay Trần Đông, nếu Trình
Uyên thật sự vì Lý Hải Tân mà chết, thì một trong hai
người đều có thể dễ dàng giết Lý Hải Tân.
“Ngày mai gặp ta, ta sẽ nói cho ngươi biết địa điểm cụ
thể sau.” Trình Uyên nói.
Nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Edit: Vasterel
“Cẩn thận.” Lý Hải Tân đột nhiên nói.
Trình Uyên giật mình, liền đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lời nói của Lý Hải Tân cho thấy có thể anh sẽ không trở
về Tam Thạch Thôn an toàn.
Đi ra khỏi khu cứ xá cổ này, Trình Uyên vươn tay chặn
một chiếc taxi, nhân tiện bấm phím tắt trên điện thoại di
động.
Chiếc taxi là chiếc Volkswagen Santana, người lái xe là
một người đàn ông béo với chiếc mũ lưỡi trai, trên xe có
bài hát cổ điển "Hill".
Sau khi Trình Uyên lên xe, tài xế cũng không hỏi anh đi
đâu, liền trực tiếp lái xe đi.
Điều này làm cho Trình Uyên đột nhiên giật mình.
Bình luận facebook