Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271-280
Edit: Vasterel
Chương 271:oắt con
Một loại cảm giác được gọi là bất lực, và một loại đau
lòng được gọi là nỗi tuyệt vọng.
Bạch An Tương cả hai đều có.
Cô nhìn tận mắt thấy Trình Uyên cùng một nhóm đánh
vùi dập,lại tận mắt nhìn thấy Trình Uyên bị đánh đung
đưa qua trái phải không hề có chút lực chống trả, cô cũng
tận mắt chứng kiến tay trái của anh đang bám vào sợi
dây xích sắt, như được khảm vào dây xích, cho dù là bị ai
lấy gậy đánh vào cổ tay đi nữa, có đến chết cũng không
buông tay.
"Không!"
"Dừng tay!"
Cô không biết nước mắt trào ra từ lúc nào, cô cũng
không thèm để ý, chỉ biết trái tim mình lúc này như bị lửa
thiêu đốt, cuồng loạn hét lên khàn cả giọng.
Ngọt ngào và dẻo quẹo, giọng nói nhẹ nhàng của cô
như một ống thổi bị bễ.
Cổ chân sưng đỏ, không đứng dậy nổi, cô liền một bên
hét lên và một bên như muốn leo lên đó.
Edit: Vasterel
"Con mẹ nhà hắn!"
"Oắt con, ngươi nghe kỹ lời cho ta, ngươi nếu dám
bước vào kinh thành một bước, Lão Tử mà gặp ngươi
một lần,thì sẽ đánh ngươi một lần."
"Nếu không phải là không có lệnh giết ngươi, Lão Tử
liền bổ đôi ngươi lâu rồi."
Có lẽ đã mệt vì đánh nãy giờ, những người đàn ông
cầm gậy bóng chày dừng lại.
Trình Uyên một chân vẫn quỳ một chân chống trên mặt
đất, tay trái vẫn bám vào dây xích, đầu có chút lắc lư,
nhưng không có rụt xuống.
Nỗi đau trên người dường như biến mất khỏi anh.
Tuy rằng máu me đầy mặt, nhưng khóe miệng của anh
hơi nhếch lên, hiện lên một vẻ giễu cợt cười nói. "Quả
nhiên là hắn phái ngươi tới đây, rốt cuộc vẫn là không
dám giết ta."
"Hóa ra hắn cũng có người để sợ."
Edit: Vasterel
Lời nói của những người này khiến Trình Uyên càng
thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Kinh Thành, kẻ thù duy nhất của anh, và là “người anh
em” duy nhất của anh, là người duy nhất không muốn
anh đến.
Một vài người đàn ông cầm gậy bóng chày không quan
tâm, bọn hắn chế nhạo và nói: "coi như biết thì có thể
làm được gì?"
"các ngươi còn muốn cùng ... đấu với chúng ta?"
"Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu của mình
xem đã thế còn muốn chuốc họa vào thân. ngươi và một
con chó sắp chết chả có gì khác nhau như bây giờ?"
Bạch An Tương cuối cùng cũng leo lên tới được phía
sau Trình Uyên, cô chống người vươn tay về phía Trình
Uyên, nhưng không dám chạm vào người anh.
Cô không biết mình có chạm vào anh hay không, bởi vì
vừa rồi mọi góc cạnh trên cơ thể anh dường như đều bị
cây gậy này vụt vào thiếu đường thành như chả thịt.
Edit: Vasterel
“Trình Uyên, anh… anh thật ngốc anh muốn chết sao!”
Bạch An Tương nước mắt lưng tròng, giọng điệu đã thay
đổi.
Một vài người đàn ông trong tay cầm gậy bóng chày
nhìn thấy cảnh này, và đột nhiên một người đeo bông tai
nói, "Chà chà, cô gái này dáng dấp thật ngon phết."
"Này, ta vừa rồi không có để ý, hiện tại nhìn kỹ thật
đúng là."
"Nếu không thì ... hehe."
Người đeo Bông tai thả gậy bóng chày xuống, xoa xoa
bàn tay, đi về phía Bạch An Tương.
Trình Uyên đột nhiên ngẩng đầu, trừng hắn một phát
"Huyết nhãn", lạnh giọng nói: "Ngươi dám động cô ấy, ta
sẽ lột da của ngươi ra!"
Người đàn ông đeo hoa tai liếc nhìn Trình Uyên, lộ ra
vẻ khinh thường, khinh miệt cười chế nhạo, "Cút!"
Vừa nói hắn vừa đá vào ngực Trình Uyên, thân thể
Trình Uyên ngã về phía sau, nhưng bởi vì tay trái vẫn
Edit: Vasterel
đang cầm dây xích, anh lại vung ra trước, tiếp tục chặn
hắn lại.
“Ai gù, cmn, thật sự là một thằng rẻ rách cứng đầu.”
Vừa thấy vậy, người đàn ông mặc áo quần jean liền cầm
gậy đánh bóng chày “Lão Tử hôm nay sẽ giết ngươi, xem
ngươi còn cứng rắn đươc nữa không.”
Người đàn ông đeo bông tai vươn tay ngăn cản người
mặc đồ jean, cười chế nhạo nói: "giết chết hắn chả khác
gì dẫm nát một con kiến, chỉ là sau này không dễ dàng để
giải thích."
Sau đó hắn duỗi chân đạp lên tay phải của Trình Uyên.
“Ái ư…!” Trình Uyên đau mà nghiến răng nghiến lợi.
"Oắt con, thương lượng chút đi, ta cùng vợ của ngươi
chơi đùa một chút. Hôm nay cứ quên chuyện này đi,
ngươi nghĩ như thế nào?" Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mới nhất.
Trình Uyên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tức giận vô
tận, "Chơi con mẹ ngươi đi!"
Edit: Vasterel
"CMM!"
Người đàn ông đeo bông tai giơ cánh tay lên và tát vào
mặt Trình Uyên.
Nhưng đột nhiên...
Tay của hắn bị người ta tóm lấy.
Dùng sức rút lui, nhưng thấy bàn tay này tóm lấy cái
tay cứng như một chiếc kẹp sắt.
Kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt
lạnh lùng vô cùng.
Hắn ta là một người đàn ông trung niên, cao ráo đẹp
trai, đặc biệt có hai lông mày kiếm, khiến người ta có cảm
giác dữ tợn.
Đôi mắt sâu thẳm như tinh tú của vũ trụ.
Người đeo bông tai giật mình, những người khác cũng
giật mình.
Không ai biết người đàn ông trung niên này xuất hiện ở
đây từ khi nào.
Edit: Vasterel
“Ngươi ……là ai?” Họ sợ hãi.
“Ngoại trừ người nhà ta ra, không ai có thể tát vào mặt
người Trình gia! ”Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Giọng điệu của anh ta thực sự rất lạnh lùng, khiến
người ta có cảm giác như anh ta đã rơi vào một động
băng ngàn năm, hết sức lạnh lùng.
Người đeo bông tai không hiểu ý anh ta, và những
người khác cũng không hiểu.
Nhưng đó không quan trọng, bởi vì họ không cần phải
hiểu.
“Bùm!” Có một tiếng động lớn.
Vâng, đó là một tiếng vàn rất lớn!
Người đàn ông trung niên nắm lấy đầu người đàn ông
đeo bông tai và ấn đầu xuống, và rồi đầu người đàn ông
đeo bông tai này lại được đập vào trụ của cây cầu bằng
đá.
“Phụt!” Máu bắn tung tóe.
Edit: Vasterel
Người đàn ông đeo bông tai thậm chí còn không kịp
hét lên, đã mềm nhũn ngã chõng xoài xuống đất.
Yên tĩnh!
Yên lặng là đồng nghĩa với cái chết!
Trình Uyên cũng khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên lần
nữa.
Bạch An Tương mở miệng quên khép lại.
Mấy Người đàn ông cầm gậy bóng chày còn lại đều
như sử dụng Định Thân Thuật , ngoại trừ hai chân run lên
lẩy bẩy, thật sự là bất động không nhúc nhích nổi.
người này như quỷ, giống như Tử thần, vừa xuất hiện
trước mặt mọi người.
cứ như vậy vô cùng Đơn giản, nhưng giải quyết một
cuộc đời thì vô cùng thô lỗ.
Sợ hãi vô cùng.
Vì vậy, bây giờ, chỉ còn lại một từ trong tâm trí họ.
Edit: Vasterel
"Chạy!"
Người mặc đồ jean quay đầu và chạy trước.
Những người khác cũng phản ứng kịp và chạy theo.
Nhưng...
Tốc độ của người trung niên này thật không thể tưởng
tượng nổi.
Anh ta đột nhiên vọt một cái đã ra ngoài, trực tiếp
đứng ở trước mặt mấy người này.
Với một cú đá, một người đàn ông cầm gậy bóng chày
bay ra ngoài.
Đúng vậy, đã bay ra ngoài, và nó đã bay xa một quãng
đường dài, cho đến khi nó vượt qua Trình Uyên và va vào
tấm kính dày của nhà voi trước khi bị văng xuống đất.
“Phụt!” Một ngụm máu phun ra,người này nằm trên
mặt đất bất động.
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên này đấm vào
ngực một người đàn ông cầm gậy bóng chày khác, Trình
Edit: Vasterel
Uyên có thể nhìn thấy từ phía sau người đàn ông cầm
gậy bóng chày, lưng anh ta đột nhiên biến dạng hơi
phồng lên.
Ngay sau đó, hắn lặng lẽ ngã xuống đất.
Quá Sốc!
Kinh dị!
Cho dù là Trình Uyên hay Bạch An Tương, đều chưa
từng thấy loại sức mạnh kinh dị này giống như làm phim.
Không, như trong phim, cũng không dám quay cảnh
như thế này?
Nó quá phóng đại!
Người đàn ông mặc bộ đồ jean sợ đến mức không dám
cử động, và một mùi nước tiểu bốc ra từ đáy quần.
“Quỳ!” hắn trực tiếp quỳ xuống trước mặt người đàn
ông trung niên.
"Đại ca, xin tha mạng!"
Edit: Vasterel
"Đại ca ... không không, cha cha tha mạng!"
"Không không không ... Ông nội tha mạng!"
Hắn cứ quỳ lạy người đàn ông trung niên, trán đập vào
nền cầu đá.
Tuy nhiên, người đàn ông trung niên không hề quan
tâm, anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ
jean này với ánh mắt lạnh lùng và nói: " Trên thế giới này,
từ xưa tới nay chưa từng có ai gọi con trai ta là oắt con
cả".
"Đàn ông Trình gia có thể bị đánh, bị giết, nhưng không
thể bị người khác làm nhục."
"Trình Uyên, con cũng phải nhìn cho rõ ràng, muốn
làm vương giả, điều quan trọng nhất chính là học cách
lạnh lùng tàn nhẫn cùng vô tình!"
Edit: Vasterel
Chương 272: Tôi không muốn gặp lại ông
Trình Uyên chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông
trung niên này trước mặt, nhưng từ khí chất của anh ta,
cảm thấy có chút quen thuộc.
Sau khi lời nói từ tính của người đàn ông trung niên
vang lên, trái tim anh kịch liệt run lên.
Trình Cẩm Đông?
Một người thân đã hơn 20 năm không gặp.
Những gì Trình Cẩm Đông nói đều quá rõ ràng, Bạch An
Tương cũng là sững sờ, cô cũng đoán được.
Trong tưởng tượng của Trình Uyên, Trình Cẩm Đông từ
đầu đến đuôi chỉ là một người thương nhân hoàn toàn
mà thôi, nhưng anh không ngờ rằng ông ấy...
“Thứ lỗi cho tôi, tôi sẽ không dám vậy nữa.” Người đàn
ông mặc jean không ngừng cầu xin, không ngừng dập
đầu.
Thế nhưng là...
Dường như là để giáo dục cho Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trình Cẩm Đông vô cảm nhấc chân lên, đi rất chậm.
" là kẻ thù,thì con phải giẫm lên nó."
Dẫm lên đầu gã mặc đồ jean này, khiến cho hắn gục
mặt xuống mặt đất,không ngừng run rẩy kêu gào nhưng
không dám chống cự.
"Không thể nhân từ nương tay, nhất định phải giết
bằng một đòn!"
"Bụp!"
Máu bắn tung toé, ống quần của người đàn ông trung
niên này như nhuộm đỏ, nhưng Trình Cẩm Đông vẫn vô
cảm lạnh lùng.
Người đàn ông mặcđồ jean không thể hét lên được
nữa.
“co đã hiểu chưa?” Trình Cẩm Đông hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên rốt cục cũng buông tay khỏi dây xích, sau
đó thân thể nghiêng người một cái liền ngã xuống.
Edit: Vasterel
Anh bị thương rất nặng.
Cho dù bị mấy người cầm gậy bóng chày vây quanh vụt
cây gậy vào người, hoàn toàn ăn gậy liên hoàn, thì cũng
đã thừa sống thiếu chết, huống chi Trình Uyên đầu bị gõ
một cái, mặt đầy máu.
Bạch An Tương sợ hãi, nâng đầu Trình Uyên đặt lên ở
trên đùi, vẻ mặt căng thẳng, lấy điện thoại di động ra gọi
120.
Trình Cẩm Đông nhìn cảnh này, ánh mắt sắc bén chợt
dịu đi.
“Đừng lo lắng, đàn ông của Trình gia, không dễ chết
như vậy.” Giọng điệu có chút dịu đi, Trình Cẩm Đông nhìn
Bạch An Tương nói.
Nhưng cho dù giọng điệu của ông ta bình tĩnh đến đâu,
vẫn khiến Bạch An Tương lo sợ.
Bởi vì ông ta vừa mới chính tay giết chết bốn người chỉ
trong chốc lát.
Bốn người đã tạm biệt với thế giới này chưa kịp nói lời
cuối cùng.
Edit: Vasterel
Đi tới trước mặt Trình Uyên, Trình Cẩm Đông nắm lấy
tay Trình Uyên, Bạch An Tương theo bản năng nằm hờ ở
trên người Trình Uyên duỗi tay ra ngăn cản, căng thẳng
cùng cảnh giác nhìn Trình Cẩm Đông.
Trình Cẩm Đông cũng sửng sốt trước cảnh này.
ông cười khổ nói, "Nha đầu, yên tâm đi, không sao
đâu."
Một đứa trẻ khiến trái tim Bạch An Tương không hiểu
sao lại nhói lên, chợt cảm thấy rất đau lòng và muốn
khóc.
Trình Cẩm Đông kéo Trình Uyên ra khỏi chân của Bạch
An Tương, và ấn lên mắt cá chân của Bạch An Tương một
phát.
Thật kinh ngạc, vừa rồi vẫn còn sưng tấy ở mắc cá
chân, bị Trình Cẩm Đông ấn vào, chân cô không còn đau
như trước nữa.
Sau đó, Trình Cẩm Đông cõng Trình Uyên trên lưng.
Edit: Vasterel
“cô hẳn là có thể tự mình đi được rồi.” Trình Cẩm Đông
nói tiếp, “đi Thử xem .”
Bạch An Tương thận trọng đứng lên, tuy rằng bước đi
vẫn có chút đau, nhưng thật sự vẫn đi được. Bạn đang
đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để
sớm đọc những chap mới nhất.
Cõng Trình Uyên, Trình Cẩm Đông đi ở phía trước,
Bạch An Tương liền khập khiễng đi phía sau.
Không biết vì sao, phía sau bọn họ, nhìn Trình Uyên
nằm ở trên lưng phụ thân Trình Cẩm Đông, Bạch An
Tương rốt cục vẫn khó hiểu vào lúc này, trong lòng vẫn
còn sợ hãi trước người đàn ông này, sợ thị sợ nhưng cô
vẫn an tâm hơn chút so với hồi nãy.
“Lần trước, ta cõng hắn trên lưng, khi hắn lúc ba tuổi.”
Trình Cẩm Đông như là đang nói lẩm bẩm.
"Lúc đó, hắn rất là miễn cưỡng. Có lẽ hắn cảm thấy
thoải mái hơn trong vòng tay của mẹ. Mỗi lần ta cõng ,
hắn đều nắm lấy tóc ta bằng đôi tay nhỏ bé này."
Bạch An Tương trong lòng cảm thấy phức tạp, nghe
Trình Cẩm Đông kể chuyện năm xưa, cô cũng khó hiểu.
Edit: Vasterel
Từ trong lời nói, cô đã đoán được thân phận của Trình
Cẩm Đông, nhưng từ đầu đến cuối nghĩ mãi không rõ,
Trình Uyên anh chỉ là một người nhà quê, ngay cả mẹ
Bạch An Tương cũng đã biêt điều này, thật là kz quái.
Trình Cẩm Đông nói: "Ta biết đứa nhỏ này trong lòng
có oán hận, từ lúc ba tuổi còn có thêm đứa em trai mới
... Nhưng là đà ông , trong lòng có chút hận, lớn lên mới
trưởng thành được. "
Bạch An Tương không hiểu chuyện gì, không đáp lại lời
nào.
Sau khi họ rời đi, một cái đầu chui ra từ vùng nước bẩn
của nhà voi.
Người đàn ông cầm gậy bóng chày bị Trình Uyên đánh
ngã đầu tiên cả người run lên, sắc mặt tái nhợt, trong
mắt hiện lên vẻ sợ hãi sâu thẳm.
hắn tận mắt nhìn thấy bốn người đồng bọn của mình, bị
người đàn ông kia đánh chết một cách không thương
tiếc.
Edit: Vasterel
từ trong vũng nước bẩn trèo lên,liền chạy thụt mạng,
nhưng chân lại là mềm nhũn,nên ngã xuống sau khi được
hai bước, lại đứng lên chạy tiếp,nhưng lại ngã, cuối cùng
chạy trốn khỏi đây bằng cách bò.
...
...
Lúc tỉnh lại Trình Uyên đã nằm ở phòng bệnh, nhúc
nhích một chút, thân thể đau đến rã rời.
Bạch An Tương không biết cô đang đi đâu, Trình Cẩm
Đông thì đứng ở bên cửa sổ, quay lưng về phía anh nhìn
ra ngoài cửa sổ.
Trình Uyên ánh mắt tập trung vào người đàn ông này,
trong lòng vô cùng phức tạp.
Dường như Trình Uyên đã tỉnh, Trình Cẩm Đông vẫn là
quay lưng về phía anh, nhẹ giọng nói: "Con dâu này thật
tốt."
Trình Uyên thở ra một hơi, cười nhe răng trong đau
khổ rồi lại nằm trở lại.
Edit: Vasterel
"Tôi còn tưởng rằng ông sẽ trách tôi, vì một người phụ
nữ mà hành động một cách ngu ngốc như không muốn
sống nữa ."
Trình Cẩm Đông quay đầu nhìn Trình Uyên, lắc đầu nói:
"Làm sao có thể như vậy được?"
"ngay cả người phụ nữ của mình mà không bảo vệ
được, còn đáng mặt là đàn ông không?"
"Ngu ngốc? Ai dám nói con trai Trình Cẩm Đông của ta
ngốc?"
ông ấy rất tự tin và tự hào, và giọng nói của ông ấy
không ngừng tăng lên khi ông ấy nói ra, giống như hai
người họ đã luôn sống với nhau như cha con, điều đó
nhìn rất tự nhiên.
Có thể.
Trình Uyên cười chế nhạo "bao gồm cả Trình Nặc?"
Trình Cẩm Đông hơi nhướng mày, đi tới bên bàn rót
nước cho Trình Uyên, vẫn tự nhiên nói "Đương nhiên."
Edit: Vasterel
“Cho nên, ông không cần hỏi ai phái những người đó.”
Trình Uyên tiếp tục cười chế nhạo, “Liền trực tiếp giết
bọn hắn.”
Chiếc ấm bị nghiêng, nhưng nó ở trên không.
"Hai huynh đệ, đánh nhau là chuyện bình thường."
Bình thường?
Trình Uyên trong long vô cùng mất cân bằng.
Đây coi là chuyện gì?
Có thể nói ra được điều đó sao?
Nhưng tôi cũng là con của ông!
Đứa em Trình Nặc suýt chút nữa đã giết tôi!
Đương nhiên, anh không có nói hết, mà là tiếp tục
nhếch mép, nụ cười lạnh lùng run rẩy, trầm giọng nói:
"ông nói câu này thật hay đấy."
Edit: Vasterel
Trình Cẩm Đông đưa nước cho Trình Uyên, nói: "Dù
sao bọn con đều là anh em ruột thịt với nhau. con là anh,
hắn là em, các coni đều là con trai của ta."
Chuyện này không nói cũng không sao, nói ra, Trình
Uyên càng cảm thấy khó chịu.
Oh, khi hắn ta sai người giết tôi, tại sao ông không nói
rằng tất cả mấy người đó đều là anh em?
Lúc này ông còn nói tôi là anh trai của hắn?
Thằng quái nào quy định rằng anh cả phải để cho em
trai giết?
Cảm giác tức giận không nói nên lời, nhưng Trình Uyên
vẫn quát lên, "Ai nói tôi là con của ông?"
Trình Cẩm Đông hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Trình
Uyên.
“Ta nghĩ con đã rất trưởng thành.” Anh nói.
Trưởng thành?
Vâng đúng vậy, rất trưởng thành.
Edit: Vasterel
Một đứa trẻ không có bố từ nhỏ đã phải học nấu ăn từ
năm chín tuổi và bắt đầu làm ruộng từ năm 13 tuổi. gần
bốn mẫu đất bắp ngô được bẻ ra với bàn tay nhỏ mềm
yếu này.
Làm sao có thể chưa trưởng thành?
“Tôi muốn nghĩ ngơi một chút.” Trình Uyên nói.
Trình Cẩm Đông mím môi, gật đầu rồi xoay người.
"Còn nữa, tôi không muốn gặp lại ông."
Edit: Vasterel
Chương 273: Cần lời giải thích
Trình Cẩm Đông không nói gì, vừa mở cửa ra đã thấy
Bạch An Tương đang bối rối.
Nên Ông biết cô thực sự đã nghe lén ở bên ngoài.
Gật đầu với Bạch An Tương, Trình Cẩm Đông đi qua cô.
Bạch An Tương do dự một chút, sau đó xoay người
đuổi theo.
Đi tới đại sảnh, Trình Cẩm Đông nói: "dù con cái có
khôn lớn đến đâu, đứng trước cha mẹ có thể nói những
lời như vậy, nhưng làm cha mẹ lại thì không thể nào."
"Tôi có hai đứa con trai, và hai đứa này tôi chưa làm
tròn tốt của một người cha."
"Giúp tôi chăm sóc hắn thật tốt."
Bây giờ Bạch An Tương không có thể hiểu được những
lời nói này,ngay cả Trình Uyên cũng không thể hiểu được.
Nhưng đối với Trình Cẩm Đông thì hai người đều là da là
thịt, Trình Nặc lại trở thành như bây giờ. Từ một góc độ,
ông cũng cảm thấy mình nợ Trình Nặc.
Edit: Vasterel
Và đồng thời ông cũng nợ Trình Uyên.
Ông sẽ không vì hai đứa con trai đánh nhau, liền đi trợ
giúp một bên nào đó.cái này, làm một người cha không
bao giờ có thể được làm điều đó.
Bạch An Tương yên lặng gật đầu, nhìn Trình Cẩm Đông
bước đi.
Kz thật cô không cần trả lời, cũng không cần gật đầu,
nhưng nhớ tới Trình Uyên đã từng là người chồng, cho
dù sắp bị đánh chết cũng không nhượng bộ, trái tim cô
trở nên mềm mại, Cô biết sở dĩ Trình Uyên cố chấp như
vậy "không phải là vô lý",mà tất cả chính là cô, vì cô đang
ở phía sau anh.
Chắc chắn là có cảm động, nhưng cảm động không
nhất thiết phải lấy thân báo đáp
Nhưng ít nhất, một cánh cửa nhất định nào đó sẽ được
mở ra.
Khi Trình Uyên khẽ cử động, đau đến nỗi nhếch cả
miệng, Bạch An Tương cũng vội vàng luống cuống tay
chân cầm khăn lau mồ hôi mặt cho anh.
Edit: Vasterel
Mặc dù Trình Uyên không hiểu vì sao, đau thì cứ lại
phải lấy khăn lau, nhưng dù sao chỉ cần Bạch An Tương
làm như vậy, cảm giác đau đớn trong anh cũng giảm bớt
rất nhiều.
“Ngày mai anh khoan có trở về đã, mọi việc có thể trì
hoãn một chút?” Bạch An Tương cố gắng phá rối sự chú ý
của Trình Uyên.
Trình Uyên lắc đầu, đầu liên đau.
“Chỉ cần em ở bên cạnh chăm sóc anh, để anh nằm
viện cả đời, anh cũng sẵn lòng.” Anh nói.
Bạch An Tương lườm anh một cái, "em đi lấy nước."
...
Sau khi Bạch An Tương đi lấy nước, sắc mặt Trình Uyên
cũng liền chìm xuống.
Anh đang nghĩ xem Trình Cẩm Đông là người như thế
nào, người này lẽ ra là người thân nhất với anh, nhưng
hiện tại trông ông ta có vẻ rất thần bí.
Edit: Vasterel
Sở dĩ ông ta xuất hiện ở vườn bách thú, Trình Uyên
không nghĩ là trùng hợp, nhất định ông biết Trình Nặc
muốn sát hại mình, nếu không ông sẽ không ra tay giết
hại bọn đó.
Trình Uyên nghĩ, là ông bênh vực cho Trình Nặc sao?
Không chỉ có Trình Cẩm Đông trong mắt Trình Uyên rất
bí ẩn, mà ngay cả Trình Nặc, người luôn muốn giết chính
anh trai mình, trong mắt Trình Uyên cũng quá thần bí.
Anh muốn đánh trả, không ai muốn bị đánh mãi cả.
Nhưng vẫn chưa phải đến lúc, bởi vì trong lòng Trình
Uyên cũng biết mình vẫn không thể nào so sánh được với
Trình Nặc.
Anh phải có sức mạnh của riêng mình.
Lần đầu tiên, anh có cảm giác muốn có sức mạnh.
Bạch An Tương vừa đi ra ngoài, Bạch Long cùng Trần
Đông đã tới.
Hai người tiến vào phòng bệnh không nói câu nào cả,
liền đứng ở trước mặt Trình Uyên nhìn anh, không có
Edit: Vasterel
một nét biểu cảm gì cả. Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mói nhất.
“Hai vị đại ca, hai vị đến không hỏi một chút gì về chấn
thương của tôi như thế nào sao, chấn thương có nặng
lắm hay không, này nọ đi chứ?” Trình Uyên hận hai đuôi
này, không có chút phép tắt gì cả.
“Đau ở đâu?” Bạch Long hỏi.
“Bị thương thế nào?” Trần Đông hỏi.
“Fucking men!” Trình Uyên.
Lúc này, Trình Uyên, đột nhiên nhớ tới một câu đừng
bao giờ thuyết phục người khác, bởi vì không ai muốn
mình bị thuyết phục.
Đây là cách để hòa đồng với mọi người.
Nhưng lúc này anh ấy cảm thấy những lời nói đó nên
thay đổi, đừng bao giờ cố gắng thay đổi người khác, vì
không ai muốn bị người khác thay đổi .
Edit: Vasterel
Nếu không thể thay đổi được người khác, vậy thì hãy
cố gắng thích nghi thôi.
anh không thể thay đổi được cảm xúc hai cái đuôi Bạch
Long và Trần Đông này, nên anh đành phải cố gắng thích
ứng với cảm giác này.
đành phải Nhắm mắt giả vờ làm ngơ thồi biết sao giờ.
Nhưng lúc này, Bạch Long đột nhiên nói: "Ở nhà đã xảy
ra chuyện."
Anh mở to mắt và hỏi " Đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Long nói "Lý Tịnh Trúc gọi điện cho tôi nói điện
thoại của ngươi sao lại tắt máy. Thời Dương, Vương Hinh
Duyệt, Mục Tư Nhã và những người khác đang gặp nguy
hiểm."
Điện thoại di động của Trình Uyên bị rơi khi anh ở núi
khỉ, vì vậy ...
Nghe được tin tức, Trình Uyên muốn ngồi dậy, nhưng
đột nhiên đau nhức, nên lại nằm xuống.
“Chúng ta quay về đi.” Trần Đông nói.
Edit: Vasterel
Trình Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Các anh trở về
trước đi."
“vậy ở đây?” Trần Đông nhíu mày.
“Hiện tại ở đây sẽ không có chuyện gì.” Trình Uyên tự
tin nói.
Bạch Long và Trần Đông nhìn nhau, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, Trình Uyên giải thích
nói: "Trình Cẩm Đông đã đến."
Khi những người đàn ông cầm gậy bóng chày đánh
anh, cuối cùng bọn hắn nói rất mơ hồ, cho thấy bọn hắn
không muốn để lộ ra Trình Nặc.
Điều đó cũng cho thấy, Trình Nặc không muốn người
khác biết, chính hắn là người phái người tới cảnh
cáoTrình Uyên.
Không phải là hắn thì còn có thể là ai?
Bởi vì Trình Cẩm Đông đều đã xuất hiện, tương đương
gián tiếp nhắc nhở Trình Nặc, cho nên Trình Nặc sẽ không
Edit: Vasterel
có hành động gì nữa, ít nhất cũng không phải trong thời
gian này.
“Lái xe trở về đi, đi liền đi.” Trình Uyên nói.
Hai người gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Đồng thời, tại một biệt thự ở kinh thành.
"Cạch!"
"soạt soạt!"
Trình Nặc như phát điên, ngồi trên xe lăn đi loanh
quanh trong phòng.
"Thằng khốn!"
"Tại sao phải bảo vệ hắn!"
"đồ Chết tiệt!"
"đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!"
Trong phòng, một quản gia trung niên đeo kính đứng
bình tĩnh nhìn Trình Nặc điên cuồng.
Edit: Vasterel
Và không xa anh ta lắm, có một người đàn ông đang
quz, và người đàn ông đó là một trong những người đàn
ông cầm gậy bóng chày đã trốn thoát khỏi nhà voi trước
đó.
Lúc này hắn không dám ngẩng đầu nhìn lên, Trình Nặc
quăn xuống một vật gì đó, cả người rùng mình một cái,
mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống đất, từ
chấm thành từng mảng.
Một hồi lâu.
Trình Nặc mới ngừng trút giận, khuôn mặt gớm ghiếc
đột nhiên trở lại bình thường, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt
tiều tụy.
Nếu không phải bộ ngực nhấp nhô dữ dội của hắn, khó
có thể tưởng tượng hắn giống như một con sói.
"cha ngài gọi điện thoại đến, tôi nói ngài đã ngủ."
Sau khi hắn bình thường trở lại, quản gia trung niên
nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Trình Nặc nhắm mắt lại.
Edit: Vasterel
"Hắn là gọi tới muốn hỏi tội sao?"
Quản gia trung niên suy nghĩ một chút nói: "Có thể, sẽ
nhắc nhở ngài một tiếng."
“Cho nên, ta cần cho hắn một lời giải thích?” Trình Nặc
mở mắt ra một tia giễu cợt.
Quản gia trung niên gật đầu, "Xem ra, ắt không thể
thiếu."
"giải thích đi."
Nói xong, Trình Nặc điều khiển xe lăn rời đi nơi hỗn
độn này.
Trong phòng khách chỉ còn lại người quản gia trung
niên và người đàn ông cầm gậy bóng chày.
Quản gia trung niên lấy điện thoại di động ra, gọi một
tiếng, "Cử vài người lên thu dọn. Nhanh chân lên."
Sau khi đặt điện thoại xuống, hắn thở dài nói với người
cầm gậy bóng chày vẫn đang quz trên mặt đất, "ngươi
Edit: Vasterel
cũng nghe nói qua rồi, Thiếu chủ cần cho phụ thân ngài
ấy một lời giải thích."
Người cầm gậy bóng chày vội vàng gật đầu, "đã nghe, đã
nghe, Chung quản gia, cần tôi làm thế nào, ngài cứ việc
giao phó."
Người quản gia trung niên mỉm cười.
"Cần mượn cái đầu của ngươi , để giải thích cho phụ
thân ngài ấy."
Edit: Vasterel
Chương 274: Phiêu lưu trên tàu cao tốc
Ba ngày sau.
Trình Uyên bị thương, toàn thân đều đau, may mà
ngoại trừ đầu, những phần khác đều bầm dập.
Đau chắc chắn sẽ đau nhưng xương không bị ảnh hưởng,
cho nên cũng nhanh khỏi.
Anh có thể tự chăm sóc mình trong ba ngày.
Trong ba ngày này, Bạch An Tương chăm sóc anh từng
li từng tí, Trình Uyên rất thích, nhưng cũng có chút tiếc
nuối.
Tuy rằng quan hệ giữa hai người không còn xa lạ như
trước, nhưng cũng không phát triển như Trình Uyên
mong đợi, cuối cùng muốn trêu đùa với vợ của
mình,nhưng Bạch An Tương lại giả vờ như không biết,
không nghe thấy, và không hiểu.
Anh muốn ở thêm vài ngày,để hưởng thụ thêm vài
ngày với Bạch An Tương trong thời gian này.
Thật tiếc vì chuyện ở công ty đang lận đận.
Edit: Vasterel
Bạch Long và Trần Đông sau khi trở về cũng không nói
một lời an toàn, cho thấy sự việc vẫn chưa được giải
quyết.
Vì vậy, Trình Uyên quyết định trở về.
Bạch An Tương hỏi: "Có đi gặp cha một chút không?"
Trình Uyên do dự một hồi, theo lý mà nói thì nên đi,
nhưng là hiện tại đã bại lộ với Trình Nặc, sợ là đem ánh
mắt ấy đến với Bạch Thiếu Lâm thì sẽ nguy hiểm hơn.
“nếu đi thi sẽ mang đến nguy hiểm cho ba mẹ.” Trình
Uyên lắc đầu.
“Vậy em sẽ đưa anh đi.” Bạch An Tương nói.
Trình Uyên lắc đầu "Không phải đưa, mà em cùng anh
trở về."
"Hả?"
Trước khi Trình Uyên bị thương, Bạch An Tương đã gọi
điện thoại cho Lý Tố Trân, nói dối là gặp bạn học cũ, đến
nói chuyện hai ngày, Lý Tố Trân không nói gì nhiều ngoài
Edit: Vasterel
hỏi bạn học của cô là nam hay nữ, rồi sau đó không có
hỏi gì thêm.
Bây giờ không sao cả, mọi người đi rồi, giờ cô có thể đi
đâu?
“em nhất định phải đi.” Trình Uyên nhìn thấy Bạch An
Tương lo lắng, “Chúng ta đều đã bại lộ. Một khi đối
phương để mắt tới cha mẹ, bọn họ sẽ rất nguy hiểm.”
Bạch An Tương do dự hồi lâu, tuy rằng không biết
Trình Uyên đang nói đối phương là ai,cũng không biết đối
phương đó vì sao muốn giết Trình Uyên, nói tóm lại, cô
đồng ý với lời của Trình Uyên.
Bạch An Tương là một người phụ nữ biết điều.
Trình Uyên bị thương được đưa vào bệnh viện gần
vườn thú nhất, còn Bạch Thiếu Lâm thì ở Bệnh Viện hạng
nhất ở kinh thành.
Lúc hai người rời đi, Bạch An Tương gọi điện thoại lại
cho Lý Tố Trân, nói dối là Trình Uyên gọi cô về, nói có việc
khẩn cấp.
Edit: Vasterel
Lý Tố Trân trên điện thoại mắng Trình Uyên, như thế
này quá vô lương tâm, cha vợ bị thương nằm viện, thời
gian dài như vậy cũng không biết đến thăm hỏi xem thế
nào ... đúng là cái đồ
Đặt điện thoại xuống, Bạch An Tương cùng Trình Uyên
bắt taxi đến ga tàu cao tốc, Trình Uyên cố ý trêu chọc
Bạch An Tương "Sao em lại nói dối?"
Bạch An Tương ngây người nhìn anh, quay mặt đi, mặc
kệ Trình Uyên, không thèm để ý.
Còn hỏi Tại sao nữa?
Không phải là Bạch An Tương sợ Lý Tố Trân biết sự
thật, bởi vì Trình Uyên không có lương tâm thật, anh đã
đến kinh thành rồi còn không tới nhìn cha vợ mình một
chút như thế nào.
Anh và cô đã biết rõ với nhau.
Xe do Bạch Long và Trần Đông lái đi, cho nên Trình
Uyên và Bạch An Tương quyết định đi tàu cao tốc trở về,
vết thương trên người Trình Uyên vẫn chưa lành khỏi,
ngồi xe thì thời gian dài khẳng anh sẽ chịu không nỗi, có
Edit: Vasterel
đi tàu cao tốc thì nhanh hơn rất nhiều, và rút ngắn thời
gian còn lại một nữa.
Sau khi lên tàu, Trình Uyên và Bạch An Tương tìm chỗ
ngồi, và ngồi xuống.
Vì gấp, không kịp đặt vé trước nên mua tạm vé, nhưng
vé này không ngồi cạnh nhau, hai ghế này cách nhau 2
ghế.
ngồi Bên cạnh Trình Uyên là một cô gái mập mạp ít
nhất cũng phải một trăm cân, không biết cô gái mập mạp
này lên tàu từ lúc nào, Trình Uyên đến thì cô mập này đã
ngủ sớm, ngửa đầu nhếch miệng, há ra.
Lắc đầu ngã đạn, Trình Uyên không quan tâm, ngước
mắt lên nhìn Bạch An Tương đang ngồi hai hàng trước
mặt.
Nhìn thấy một ông chú trung niên hói đầu ngồi bên
cạnh, Trình Uyên yên tâm.
Ngay sau đó Bạch An Tương đứng dậy đi vệ sinh, Trình
Uyên liền bước tới thương lượng với ông chú này.
Edit: Vasterel
“vị đại thúc, tôi có chuyện muốn thương lượng với
chú.” Ngồi vào chỗ của Bạch An Tương, Trình Uyên
nghiêng người vỗ vỗ ông hói, ông chú này khá là đẹp trai.
Ăn mặc rất gọn gàng, tươm tất.
Trên tay ông còn có một chiếc đồng hồ Đại Kim, có vẻ
ông muốn mọi người nhìn thấy nó, ông sững sốt che mu
bàn tay lại.
“Sao vậy?” ông chú trung niên liếc mắt hỏi Trình Uyên.
"chẳng là Vợ tôi ngồi đây. Chúng ta có thể đổi vị trí
được không? Lúc đầu tôi cũng có ý đổi vị trí của vợ tôi,
nhưng mà cái bạn cùng ghế của tôi đã ngủ rồi, nên cũng
không tiện đánh thức người ta." Trình Uyên giải thích.
"vợ của ngươi?"
Ông chú hói không khỏi nhìn lên nhìn xuống Trình
Uyên, thấy Trình Uyên đang mặc một bộ quần áo bình
thường, trên tay không đeo nhẫn hay đồng hồ gì cả, còn
đi giày thể thao không có nhãn chính hiệu khác. Bạn đang
đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để
sớm đọc những chap mới nhất.
Edit: Vasterel
Hắn không khỏi cười chế nhạo. "người ta là một cô em
gái xinh đẹp như vậy,người cũng dám nói là vợ của
ngươi? Vậy thì ta nói mẹ của ngươi là vợ của ta thì sao."
"..." Trình Uyên bối rối.
“Mau mau cút đi!” Ông chú hói không kiên nhẫn vẫy
tay. “Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy không phải loại người
đồ nhà quê như ngươi có thể nghĩ tới. Đừng có mà cóc
ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
“Thật sự là vợ của tôi!” Trình Uyên cười khổ.
ông Hói trợn tròn mắt, vung nắm đấm to bằng tách trà,
"Còn không cút sao? không cút ta sẽ đánh ngươi!"
Lắc đầu cười khổ, Trình Uyên thở dài, quay về chỗ
ngồi, nghĩ thầm, lát nữa mình nên thương lượng với cô
gái mập mạp này một chút.
Không lâu sau, Bạch An Tương quay lại, nhìn về phía
Trình Uyên, Trình Uyên cười với cô, Bạch An Tương cũng
mặc kệ, trực tiếp ngồi vào chỗ của mình.
Nhìn bóng lưng của Bạch An Tương, Trình Uyên mơ mơ
màng màng.
Edit: Vasterel
tàu cao tốc khởi động, cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu
chạy nhanh.
ông chú Hói đột nhiên vươn cánh tay ra trước mặt
Bạch An Tương một cách khoa trương, sau đó thu tay về
trước mặt hắn, cứ như là tự nhiên đưa mắt nhìn đồng hồ
vàng của mình "A, chiếc tàu này lại đến trễ nửa phút,
thật sự là càng ngày càng không tưởng tượng nổi. Khi tới
nơi, tôi nhất định phải góp ý kiến với những người lãnh
đạo ở đây. "
Bạch An Tương thực sự lạnh nhạt, tiếp tục cúi đầu nhìn
điện thoại.
Trình Uyên nhìn trong mắt, ánh mắt gần như trừng
lớn. "cái còn gà này ... với cái tuổi này, không phải là
đang có ý đến vợ mình chứ?"
Trên thực tế, điều này thực sự không liên quan gì đến
tuổi tác.
Cái này nói thật, các cô gái trẻ đa số thích những anh
chàng đẹp trai trẻ hơn mình, một số thích những anh
chàng trưởng thành hơn mình vài tuổi, và còn một số
người lại thích các U lão nhìu hơn 30 40 tuổi.
Edit: Vasterel
Ngược lại, trong lòng đàn ông, thì hầu hết chỉ thích phụ
nữ trẻ đẹp.
Thấy Bạch An Tương không có hứng thú với chiếc đồng
hồ vàng của mình, ông chú hói tròn mắt.
Không lâu sau, ông lấy điện thoại di động ra và bắt đầu
gọi.
"Này, lão tam, để ta nói cho ngươi biết ta rất chú ý tới
dự án đó, nhưng là ta sẽ đích thân nói chuyện với chủ
tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, sau đó ngồi thảo luận, rồi mới
nói tiếp. Đúng, đúng, đúng ... Lợi nhuận, ước tính sơ bộ là
gần 100 tỷ ... vâng vâng vâng, chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là
chuyện nhỏ ... "
“phụt.” Bạch An Tương nhịn không được.
Trình Uyên ngẩn người.
Một trăm tỷ? có thả bom khoe khoan không vậy?
Edit: Vasterel
Chương 275: Anh hôn em được không
Nhìn thấy cảnh này, Trình Uyên vừa bực mình vừa
buồn cười.
Anh biết Bạch An Tương nhất định không phải loại cô
gái thích vật chất như vậy, cho nên việc khoe khoang
không biết xấu hổ của ông chú hói đầu này không hề có
tác dụng.
Nhưng có một điều khiến anh thật bất ngờ, cái đầu hói
này hóa ra lại là người Tân Dương.
Ngay lập tức, Trình Uyên nghĩ ra một trò đùa.
Anh cũng lấy điện thoại di động ra, giả vờ nói lớn:
"Này, lát nữa đón tiếp tổng bí thư Liên hiệp quốc ."
“Phụt!” Một đứa em trai đang uống Fanta bên cạnh
phun như mưa.
Bởi vì giọng nói của Trình Uyên rất lớn, nên đã thu hút
rất nhiều sự chú ý, bao gồm cả Bạch An Tương và lão đầu
hói.
Edit: Vasterel
Ông chú hói trợn mắt líu lưỡi, trong lòng thầm tức giận
chửi rũa, con mẹ nó thằng này đang khoác lác, còn khoác
lác hơn cả mình nữa, đúng là giả tạo?
Tuy nhiên, Bạch An Tương, người đã nhìn thấu mọi
chuyện, không thể không che miệng cười trước màn biểu
diễn tinh quái của Trình Uyên.
Cảnh tượng này thậm chí còn khiến khóe miệng của
ông chú hói đầu co giật.
"Vâng, vâng, vâng ... là tôi là tôi, và tôi nghĩ đề xuất mà
bạn đề cập với tôi về việc mạ vàng mặt trăng là rất tốt ..."
Khoác lác ngày càng lớn, ông chú hói ngay lập tức tan
thành mây khói.
"Ôi, bây giờ thanh niên kia da mặt dày thật.không có
cái gì cả mà khoác lác nổ banh xác. em gái tin hay không,
như loại người này, ở nhà chả có một cái con … gì ngoài
nghèo kiết xác?"
Hói.
Bạch An Tương không biết trả lời thế nào.
Edit: Vasterel
Tuy rằng cô cũng biết Trình Uyên là khoác lác, nhưng
hắn lại nói anh là đồ nghèo kiết xác ... Vậy hắn là cái gì?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không nói được nên Bạch
An Tương gượng cười nhìn ông chú hói đầu này.
"Đúng, đúng, ta đồng {, đúng vậy, ngươi là tổng thư k{
của Liên hiệp quốc, không cần hỏi ta, ta đã nói với ngươi
bao nhiêu lần rồi..."
Trình Uyên chưa học kỹ năng này một cách có hệ
thống, nhưng ở nhà Mục Tư Nhã đã được luyện qua, đã
giúp anh thu hoạch được một cái chân l{, đó là càng
khoác lác, khoác lác một cách không có điểm dừng .
không chừng lại có Một số người tin vào điều đó.
Đương nhiên, anh hiện tại khoác lác không có điểm
dừng, chỉ cần không phải đứa trẻ ba tuổi, căn bản chẳng
có ai sẽ tin .
Cô mập dường như bị gió mạnh làm cho tóc tai rối
loạn, giấc mộng cũng bị phá rối, từ trong giấc ngủ say
tỉnh dậy sờ miệng, liền cho Trình Uyên một đấm khi cô
đứng dậy. "Này, đừng giả bộ khoác loác, ngươi còn tính
làm đạo đức giả này để cua gái sao? "
Edit: Vasterel
Chẳng qua, lúc Trình Uyên đang nói điện thoại, ánh
mắt của anh ấy đều nhìn chằm chằm Bạch An Tương, cô
gái mập có thể biết được trong ánh mắt.
Vết Thương trên người còn chưa khỏi hẳn, cô gái mập
này một đấm đã đánh vào cánh tay của anh,khiến anh
đau đến nhe răng trợn mắt, suýt chút nữa điện thoại
cũng rơi xuống đất.
"Fucking men, ngươi làm cái gì vậy? Đạo đức của ta
làm sao?" Trình Uyên khó chịu.
"cái này ngươi còn cần người khác nói cho ngươi biết
sao?"
Không đợi cô béo nói,lão hói tranh nói "dáng
dấp,gương mặt, áo quần đều là hàng nhái hàng giả,chính
ngươi xem lại bản thân đi . đã vậy còn nói đạo đức của
mình làm sao?"
Bạch An Tương gật đầu đồng ý.
Trình Uyên sửng sốt.
“Đúng vậy, cũng không nhìn lại bản thân mình một
chút như thế nào.” cô mập đáp lại.
Edit: Vasterel
Trình Uyên hoàn toàn sửng sốt.
CMN dáng dấp, khuôn mặt không phúc hậu thì là gì
nữa,và ngươi có xem lại mình cao 1m5 với người ta cao
1m78 chưa, đã thế còn nặng hơn cả con heo, vậy cũng
đòi bảo người khác xem lại bản thân.
Nhưng mà, cô béo vẫn chưa dừng lại ở đó.
"đã vậy còn muốn đuổi theo một cô gái nhỏ xinh đẹp
nữa chứ. ngươi cho rằng người ta sẽ để mắt đến ngươi
sao? Đừng nói đến mỹ nữ, ngươi Nhìn đi,cha của người
mỹ nữ đó còn không vừa lòng đến ngươi nữa, ngươi đòi
trèo cao sao."
"E hèm ..." ông Hói một trận xấu h loáng lên.
"vị cô nương này, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải
là quan hệ cha con."
Nhìn thấy Trình Uyên bị lép vế, Bạch An Tương trong
lòng cũng cảm thấy buồn cười, cho nên cũng không có
nói giúp cho cái gì cho Trình Uyên cả, mà là muốn xem
Trình Uyên rốt cuộc giải quyết như thế nào.
Edit: Vasterel
Trình Uyên thở dài nhìn cô mập nói: "Thế này, đánh
cược đi."
"Đánh cược? Đánh cược cái gì?" Cô gái mập kinh ngạc.
“Nếu tôi có thể hôn cô nương xinh đẹp đó, thì cô cùng
cô ấy đổi chỗ, thấy thế nào?” Trình Uyên đề nghị.
Cô béo sửng sốt, "ngươi hôn ... cô ấy?"
Không thể không nói, dáng vẻ của Bạch An Tương ở
trong tàu lúc này, có thể coi tuyệt sắc giai nhân ở đây.
"Được được, đừng nói là có thể hôn cô ấy, cho dù
ngươi có thể thuyết phục được cô ấy đổi chỗ với ta, thì ta
sẽ phục ngươi."
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi vỗ tay phát ra tiếng.
Đứng dậy đi tới trước mặt Bạch An Tương, cười thần bí
nhìn Bạch An Tương.
Bạch An Tương đột nhiên căng thẳng.
Nói cách khác, hành vi thân mật nhất với Trình Uyên
trong trí nhớ của cô là khi cô ở trong nhà thờ tổ chức hôn
lễ và khoác tay anh.
Edit: Vasterel
Cô cảm thấy khó chịu, liệu anh ấy có hôn cô ấy không?
cô phải làm gì? cô có nên từ chối không?
Nhưng nếu bây giờ từ chối Trình Uyên, anh sẽ không
mất mặt lắm sao?
Nếu cô không từ chối, chẳng phải cô thật mất mặt sao?
Ông chú hói nhìn Trình Uyên cảnh giác, tức giận nói:
"ngươi muốn làm gì? Tránh xa em gái này ra một chút!"
Trình Uyên chậm rãi một chân quz xuống một chân
chống, vươn ngón tay khẽ chạm vào cằm Bạch An Tương,
âu yếm nói với Bạch An Tương, "Mỹ nhân,anh hôn em
được không?"
Bạch An Tương khẽ mở miệng, mặt lập tức đỏ bừng.
Không đợi cô có phản ứng gì, Trình Uyên trực tiếp hôn
lên, dùng miệng hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô.
"Làm người yêu anh nhé?"
Ông chú hói chết lặng.
Edit: Vasterel
Cô béo cũng chết lặng.
Ngay cả những anh bạn nhỏ vừa uống Fanta vừa rồi
cũng phải ngửa cổ ngạc nhiên.
Nhưng điều khiến họ sửng sốt hơn cả là Bạch An
Tương chỉ lặng lẽ gật đầu.
" Cmn, cái này cũng được sao?"
Trong phút chốc, cả ông chú hói và cô gái béo đều bắt
đầu nghi ngờ về tính mạng của mình.
Trình Uyên nắm lấy tay Bạch An Tương, bảo cô đứng
dậy đi cùng mình, Bạch An Tương cũng rất hợp tác đứng
lên.
Đi tới gần cô mập, Trình Uyên cười nói: "Cám ơn ngươi
đổi vị trí với mỹ nữ này,như chúng ta đã nói trước."
Cô gái mập gãi đầu đứng dậy với vẻ khó hiểu.
Cái nhìn về cuộc sống của anh chàng uống nước Fanta
bắt đầu bị đảo lộn, và anh ta dường như biết tại sao
mình luôn độc thân.
Edit: Vasterel
Quay mặt về phía người đẹp ngồi cùng ghế và nói "Mỹ
nhân, anh hôn em được không?"
"Hôn con mẹ mày, cút!"
"..."
Đổi chỗ ngồi xong, Trình Uyên vẻ mặt tự mãn, sau đó
đứng dậy đi toilet.
Tranh thủ lúc này, ông chú hói vẫn là không can tâm,
vùng vẫy vượt qua "hàng phòng thủ" chặt chẽ của cô gái
béo và bước đến chỗ Bạch An Tương.
“Tôi nói với em gái này, vừa rồi người đó uy hiếp em
sao?” Ngồi vào ghế Trình Uyên nói tiếp, “Đừng sợ, nếu
hắn uy hiếp em, hoặc là em có chuyện gì khó nói, cứ nói
cho tôi biết, Hoàng Đại Cường này sẽ giúp em làm chủ. "
Bạch An Tương lắc đầu.
Ông chú hói đầu không tin, vỗ ngực tiếp tục khoe
khoang: “Em gái đừng lo, chỉ cần em nói với tôi, tôi nhất
định sẽ giúp em, Tân Dương này, em đã nghe nói qua
chưa? Tôi là Hoàng Đại Cường ở Tân Dương, chính là
người làm mây làm gió ở Tân Dương, ngay cả chủ tịch
Edit: Vasterel
Tập Đoàn Cẩm Đông khi gặp tôi cũng sẽ gọi tôi bằng một
tiếng huynh đệ. "
Mà cùng lúc đó.
Trình Uyên vừa đi toilet, vừa bước vào toilet, cửa còn
chưa kịp khóa, đột nhiên có người xông vào.
Edit: Vasterel
Chương 276: Tàn nhẫn
Trình Uyên vừa bước vào, cửa chưa kịp đóng lại, thắt
lưng liền cởi ra.
Với một âm thanh của "bang!", Một người đàn ông va
vào.
Theo bản năng lui lại, tránh người va tới đó,mà người
đó trực tiếp đụng vào thành tàu, ngồi phịch xuống đất,
trên bụng có một mảng máu sẫm, hai tay che bụng bê
bết máu.
“Đóng cửa lại!” Người đàn ông lo lắng vội vã nói với
Trình Uyên.
Trình Uyên không biết đang xảy ra chuyện gì, bị người
như vậy quát, theo bản năng liền đóng cửa khóa lại.
Anh không sợ người kia sẽ làm gì mình, bởi vì dựa theo
tình hình hiện tại của người đàn ông, Trình Uyên không
làm gì với hắn, chứ hắn làm gì được với thể trạng bây giờ.
“lo mà yên lặng, nếu ngươi lên tiếng, ta liền giết
ngươi.” Người đàn ông nghiến răng uy hiếp Trình Uyên.
Trình Uyên bất giác không khỏi nhéo nhéo cái mũi
Edit: Vasterel
Anh Thầm nghĩ, con mẹ hắn không biết ai có thể giết ai
đâu.
Đương nhiên, anh cũng liên suy nghĩ một chút, rốt
cuộc không biết người đàn ông này lai lịch như thế nào.
Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt râu ria
lởm chởm và nhì qua cảm giác cuộc đời như đầy thăng
trầm. hắn ta mạnh mẽ, và có thể nhìn thấy hình dạng của
cơ ngực ngay cả khi anh ta mặc một chiếc áo khoác rộng.
Bụng đầy máu, áo lót màu xám nhuộm đỏ.
Người đàn ông dựa vào thành bồn cầu hít một hơi.
Sau một lúc, lấy ra một con dao gấp từ quần jean ra.
Cũng không để Trình Uyên hiểu lầm, hắn cầm lấy con
dao gấp mở áo lót của mình ra, ngay lập tức lộ ra một vết
thương đáng sợ.
Đó là một ... viên đạn bắn vào.
Chờ một chút, làm thế nào mà tên này lại mang dao
lên được tàu cao tốc?
Edit: Vasterel
“Thật may là nó nó đã bị cản một chút.” Người đàn ông
nghiến răng.
Sau đó động tác tiếp theo của hắn khiến cho vẻ mặt
Trình Uyên càng thêm kinh ngạc.
Hắn ta thực sự đã dùng một con dao gấp để tự cắt
bụng của mình, cái này ... Cái này là để tự phẫu thuật
mình sao?
Thành thật mà nói, Trình Uyên sửng sốt.
Trước đây anh còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, sẽ
dễ dàng xuống tay với người đàn ông bị thương nặng
trước mặt, nhưng bây giờ anh lại âm thầm rút lại suy nghĩ
lúc trước.
Đây chắc là một người tàn nhẫn.
Những người tàn nhẫn không bao giờ có thể dùng lẽ
thường để tính sổ với nhau.
Người đàn ông cắt bụng bằng một con dao với một lỗ
lớn khủng khiếp, sau đó đưa mũi dao vào và ngoáy nó.
Edit: Vasterel
Đừng nói đến bản thân người đàn ông đó, ngay cả
Trình Uyên nhìn đến cũng đau lòng.
Người đàn ông này nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi trên
mặt giống như vừa mới rửa mặt, trán nổi gân xanh lên.
"Ư ... a ..." gầm nhẹ.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt làm ra hành động
đó, Trình Uyên trong lòng cũng an yên, nhưng trong lòng
đột nhiên nảy sinh một { nghĩ.
Ở Tân Dương , anh dùng Cẩm Đông làm thủ phủ, cũng
có thể dùng người này đánh người như Thẩm Lệ một
trận, nhưng nếu thật sự lật đổ được Thẩm Lệ, thì Thẩm
gia nhất định sẽ xuất thủ.
Nếu Thẩm gia ra tay, Cẩm Đông không có lợi thế, chỉ có
thể ôm mặt chịu đòn.
Tính toán khoảng cách giữa hai bên chênh lệnh, thích
hợp nhất diễn tả nó trong một câu, đối mặt với sức mạnh
tuyệt đối, bất kz kỹ thuật nào cũng là vô ích.
Vì vậy, anh muốn tổ chức lực lượng của mình một cách
bí mật.
Edit: Vasterel
Ai sẽ làm điều này?
Bạch Long?
Bạch Long khẳng định không được, bởi vì Bạch Long dù
sao cũng là người của Trình Cẩm Đông.
Trần Đông?
Trần Đông có quá nhiều bất định không chắc chắn,với
lại hắn cũng không phải loại người có thể dùng đầu óc
được.
Bởi vậy, thứ anh thiếu bây giờ là một người tàn nhẫn
tuyệt đối trung thành.
Trước mắt người này. . . Rất là phù hợp.
"Keng Cong!"
Một viên đạn biến dạng phóng ra từ vết thương kinh
hoàng và rơi xuống đất với âm thanh vui tai.
"Hô hô hô ..." Sau khi lấy viên đạn ra, người đàn ông
thở hổn hển.
Edit: Vasterel
Trong bụng không có xương, theo l{ thuyết đạn bắn
trúng thì sẽ xuyên thấu qua, nhưng từ lời nói của người
đàn ông vừa rồi, Trình Uyên biết chắc chắn có thứ gì đó
đã cản lại, nếu không viên đạn không chỉ có cắm vào vào
da thịt như vậy.
Viên đạn được lấy ra, còn vết thương thì sao?
Vết thương vẫn đang chảy máu, ngay cả khi viên đạn
được lấy ra, cuối cùng hắn ta sẽ mất quá nhiều máu và
chết.
Ngay khi Trình Uyên cau mày, người đàn ông tàn nhẫn
này thở dốc một tiếng, sau đó từ trong túi móc ra hai
viên đạn nguyên vẹn.
Sau đó hắn ta dùng dao nghiêng đầu viên đạn xuống,
và đổ thuốc súng từ đáy viên đạn lên vết thương của
mình.
Trình Uyên kinh ngạc, hắn làm sao vậy?
Chết tiệt, sẽ không là ...
Chắc chắn rồi, người đàn ông lại lấy chiếc bật lửa ra.
Edit: Vasterel
Cảnh tượng này Trình Uyên nhìn rất quen thuộc.
anh vẫn nhớ trước đây anh đã xem một bộ phim, và nó
giống như thế này, hắn đã đổ thuốc súng vào vết thương
của mình, sau đó dùng bật lửa châm lửa, để thuốc súng
đốt hết các mao mạch trên cơ thể để cầm máu.
con mẹ nó nghị lực này phải cần đến bao nhiêu?
Trình Uyên không dám nghĩ tới.
Nhưng mà, người đàn ông tàn nhẫn này làm đúng như
những gì Trình Uyên tưởng tượng, bật lửa lên, nhưng rồi
lại do dự một chút.
“Này, đưa cho ta giấy.” hắn nói với Trình Uyên.
Trình Uyên nhanh chóng xé giấy vệ sinh trong toilet
đưa cho hắn.
Người đàn ông như chết lặng.
Trình Uyên nhìn cũng khó hiểu.
Edit: Vasterel
anh lúc này thật sự không biết hắn muốn giấy để làm
gì, chẳng lẽ là đốt giấy rồi cho hướng về vết thương sao
Đây không phải là vẽ vời thêm chuyện sao?
Người đàn ông tàn nhẫn đột nhiên nổi giận, "Cả cuộn!"
Trình Uyên rùng mình một cái, cầm cả cuộn giấy đưa
cho hắn. Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy
tham gia group để sớm đọc những chap mới nhất.
Anh nhìn thấy người đàn ông tàn nhẫn này, cắt giấy,
chỉ để lại kích thước của một củ cải, và sau đó nhét nó
vào miệng.
Ồ, hóa ra sợ cắn lưỡi, Trình Uyên chợt nhận ra.
Nhưng...
“Này, anh như thế này rất dễ bị nhiễm trùng đấy?”
Trình Uyên không kìm lòng được mà nhắc nhở, “Có nên
khử trùng trước không?
“Không cần!” Người đàn ông tàn nhẫn hung ác trừng
mắt nhìn Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Sau đó, "xẹt xẹt!", Một loạt nổ tung như pháo hoa, rồi
nhanh chóng bị dập tắt.
“A… Ư!” Người đàn ông đau đớn cắn cuộn giấy vệ sinh.
Trình Uyên hai tay nắm chặt, mừng thầm cho hắn.
Sau đó, toàn thân người đàn ông mềm nhũn, và hắn ta
hoàn toàn nằm trên sàn nhà vệ sinh.
“Này, anh gì ơi, khỏe không?” Trình Uyên hỏi.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, cho dù người
đàn ông này tàn nhẫn, cũng có thể không phải là đối thủ
của anh.
Người đàn ông thở dài thườn thượt và lấy cuộn giấy ra
khỏi miệng, bởi vì vừa rồi quá mức dùng sức đã cắn đến
nướu lợi nên cuộn giấy chuyển sang màu đỏ.
“không thể chết được.” Người đàn ông đáp một cách
yếu ớt.
Trình Uyên cau mày nói: "Nhìn xem, nướu của anh bị
cắn nát hết rồi. Tôi có thuốc cầm máu, ngươi mau bôi
đi."
Edit: Vasterel
Anh lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong túi của mình.
Bởi vì cả người đều bị chấn thương, trên đầu còn có
băng gạc quấn quanh, chỉ ba ngày sau vết thương làm
sao lành hẳn được, vẫn còn rỉ máu, vì chuẩn bị cho bất cứ
tình huống nào xảy ra, trên đường về Tân Dương,cho nên
anh đã mua rất nhiều trong viện rồi mới an tâm quyết
định lên tàu trở về.
Người đàn ông nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay Trình Uyên,
ánh mắt gần như nhìn chằm chằm bề ngoài.
" Con mẹ nó ngươi. . . !”
Con gà này đã ngất đi vì quá tức giận.
Trình Uyên cũng đang tự hỏi, tại sao mình cho hắn
thuốc để hắn cầm máu, nhưng ngược lại lại tức giận với
mình? Mà lại, đây là giận đến mức ngất đi luôn sao?
anh không thể tưởng tượng được, đau đớn như vậy có
thể gắng gượng được,nhưng tại sao tức giận rồi ngất đi.
Cũng bất lực, Trình Uyên lại lấy ra một miếng băng gạc
khác trong túi, giúp người đàn ông tàn nhẫn này băng bó
Edit: Vasterel
vết thương, kỹ thuật băng bó của anh thực sự quá kém,
nên nhìn giống như trói người đàn ông tàn nhẫn này hơn.
“Này, có ai bên trong không?” Đúng lúc này, có người
gõ cửa.
Edit: Vasterel
Chương 277: Thiện duyên
Ông đầu hói Hoàng Đại Cường liên tục nhấn mạnh việc
mình giàu như thế nào, mạnh cỡ nào và mối quan hệ tầm
cỡ ra sao.
Nói thật, nếu không phải biết Trình Uyên là chủ tịch
Tập Đoàn Cẩm Đông, Bạch An Tương, thật sự có thể tin
tưởng hắn ngay.
Hắn ta liên tục hỏi Bạch An Tương có phải là tiểu tử đó
đã biết được nhược điểm nào của cô, nói: "em gái, tuyệt
đối đừng sợ, anh đây nhất định sẽ giúp em."
Bạch An Tương bị hắn ta nói cho đến phiền não, không
khỏi quay đầu cười với hắn ta. "Xin lỗi chú, người đàn
ông mà chú nhắc tới rất đẹp trai trong mắt cháu, cháu chỉ
thích anh ấy."
"Ơ ..." Hoàng Đại Cường nhất thời không nói nên lời.
Hắn coi cô như một cô em gái, và cô thì coi hắn như
một người chú. Cái này còn có thể nói được gì nữa?
Hơn nữa cô gái này chắc chắn là bị mù, vậy mà vừa nãy
còn nói là rất đẹp trai nữa chứ?
Mù, mù, thật sự là bị mù rồi.
Edit: Vasterel
Trên thực tế ở trước mặt Trình Uyên, Bạch An Tương
không thể nói lời nói như vậy, nhưng mà hiện tại vắng
mặt Trình Uyên, cô quả thực đối với Hoàng Đại Cường
quá khó chịu, cô nghĩ nói ra lời này, Hoàng Đại Cường có
thể thôi hêt nói nhảm.
Nhưng dường như cô đánh giá thấp độ dày của Hoàng
Đại Cường.
"Em gái, để anh nói cho em biết, thật đáng tiếc cho
một cô em gái xinh đẹp như em lại đi tìm một tên tiểu tử
nghèo kiết xác như vậy, thật là đáng tiếc. Em nghĩ hắn ta
có cái gì? tiền thì chắc không có rồi ,còn tướng mạo lại
càng không được chút nào, địa vị thì lại càng càng không
có, em nói đi, em ở bên hắn em có được cái gì? "
"em còn quá trẻ và chưa hiểu gì về thế giới này. Trong
xã hội ngày nay, không có tiền bạc,hay địa vị thì em
không xứng đáng có tương lai. Nên chỉ có thể sống một
cuộc sống hèn mọn. Em có sẵn sàng sống cuộc sống như
vậy với phần đời còn lại của mình không?"
"Trông em dáng dấp như vậy, hoàn toàn có thể theo
đuổi hạnh phúc của chính mình đúng không? Nghe lời đi
em gái, anh đều vì muốn em tốt, tìm người có tiền ..."
Edit: Vasterel
Bạch An Tương là im lặng.
Bị Hoàng Đại Cường nói nhảm thực sự là khó chịu,
trong lòng vốn đã bình tĩnh lại nhưng bây giờ không khỏi
dâng lên một vẻ tức giận.
"Xin lỗi chú, cháu thích anh thì đã làm sao? cháu không
lấy anh ấy nữa, chú đã hài lòng chưa?"
"Tôi ..." Hoàng Đại Cường bị Bạch An Tương á khẩu lập
tức không nói nên lời.
"Cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng
Cái, một bên chịu đòn, một bên chịu khổ, ta nói chú này,
chú nên thôi cái hy vọng cuộc tình này đi."
Người anh em uống Fanta ở ghế bên cạnh không chịu
được nữa.
Hoàng Đại Cường trợn to hai mắt, "Cái gì thôi hy vọng
cuộc tình này? Người trẻ tuổi này, thật sự không biết nói
chuyện..."
Bên trong tàu càng ngày càng có nhiều “khán giả”,
Hoàng Đại Cường cũng cảm thấy không thể dữ nỗi mặt
Edit: Vasterel
mũi của mình, đành phải miễn cưỡng đi về, vừa đi vừa
tiếc nuối. “Chao ôi, thật tiếc một bông hoa tươi cắm phải
bãi phân trâu. "
cô mập đối với Hoàng Đại Cường cười khổ một tiếng,
"Hoàng đại thúc, mặc kệ cô ấy đi, cô ấy không thích thì
thôi, tôi, nhìn tôi xem, tôi thích chú, tôi hâm mộ chú, hai
ta nói chuyện đi?"
Nhìn cô mập, Hoàng Đại Cường nhất thời rùng mình
một cái, "Thôi Ngủ đi."
Khi về chỗ ngồi, Hoàng Đại Cường vẫn thỉnh thoảng
nhìn lại Bạch An Tương.
Không còn cách nào, dáng dấp An Tương thực tế là quá
xinh đẹp, trong tâm hắn nhìn thấy vậy cảm giác nhột
nhột.Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham
gia group để sớm đọc những chap mới nhất.
Một lúc sau.
Bạch An Tương đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Trình Uyên vào toilet lâu như vậy, sao anh vẫn chưa
quay lại?
Edit: Vasterel
Vừa mới thầm nghĩ, Trình Uyên đã trở lại, phía sau là
một người đàn ông râu ria xồm xoàm đầy mồ hôi.
Người đàn ông thân thể có chút phồng lên, hai tay đặt
ở trên bụng, Trình uyên thì dìu người đàn ông này đi,
giống như ôm người ta vậy. cho người nhìn một cảm giác
như là nô tài của người đàn ông đó.
Khi Bạch An Tương đang thắc mắc người đàn ông này
là ai, Trình Uyên đã dẫn hắn ta đến, sau đó anh ấn người
đàn ông vào chỗ ngồi của mình, cười nói với Bạch An
Tương, " Đi vệ sinh gặp phải đồng hương."
Người đàn ông râu ria xồm xoàm ngượng ngùng cười
nhìn Bạch An Tương.
Bạch An Tương không thèm quan tâm, sau khi lịch sự
mỉm cười với hắn, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ tàu.
Trình Uyên lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Do điện thoại của anh bị rơi trên núi Khỉ, điện thoại này
mới mua nên tất cả số trong đó đều không còn, trong ấn
tượng của anh, anh chỉ nhớ được số của Thời Dương và
Vương Hinh Duyệt, nên gọi cho Thời Dương.
Edit: Vasterel
Sở dĩ anh chọn gọi Thời Dương là vì Vương Hinh Duyệt là
một mục tiểu quá rõ ràng, và Thời Dương đã âm thầm
giúp đỡ anh làm việc.
Anh đi kinh thành lần này có trở về Tân Dương hay
không, đây là hoạt động bí mật, anh không muốn thân
phận bại lộ, nếu không những kế hoạch trước đó coi như
đổ sông đổ biển.
“Ra ga tàu cao tốc đón anh, tìm một chiếc xe lớn hơn
chút.” Trình Uyên ra lệnh nói.
“Là anh.” Thời Dương đáp.
Cúp điện thoại, Trình Uyên nhíu mày, anh đột nhiên
cảm thấy Thời Dương nói chuyện có chút kz quái.
Nói cách khác, lúc đầu, anh quyết định sau khi xuống
tàu, anh và Bạch An Tương lặng lẽ đón xe trở về Tam
Thạch Thôn trước, nhưng bây giờ lại có thêm một cái
vướng víu.
Máu ở vết thương người đàn ông tàn nhẫn này tạm
thời đã cầm, nhưng hắn ta phải nhanh chóng xử lý, nếu
không tình trạng sẽ rất dễ trở nên trầm trọng hơn.
Edit: Vasterel
Khi đang trong nhà vệ sinh, có người gõ cửa, và đứng
đợi rất lâu.
Trình Uyên sợ chính người gõ một hồi lâu không có
người mở cửa sẽ đi gặp người kiểm soát tàu, nên liền mở
cửa ra.
người đi vào nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy,
lập tức chết lặng.
Đây là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Vì vậy, Trình Uyên đã tận dụng thời cơ bàng hoàng của
người thanh niên này và sử dụng mẹo mà Bạch Long đã
dạy anh , hạ gục "con gà " tội nghiệp này bằng một cú
đấm.
Ngay khi nam thanh niên ngất xỉu xuống đất, người
đàn ông tàn nhẫn tự làm cầm máu vết thương của mình
bất ngờ mở mắt.
“Ngươi là ai?” hắn cảnh giác hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên nhếch miệng, "Ngươi là ai?"
Edit: Vasterel
Người đàn ông tàn nhẫn nhìn chằm chằm Trình Uyên,
trong mắt tràn đầy kiên định.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Trình Uyên trong lòng rùng
mình một cái. "Được rồi, được rồi, tôi không hỏi ngươi là
ai nữa, và sẽ không hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì, dù sao
ta cùng ngươi kết thiện duyên vì cứu ngươi một lần đi."
Người đàn ông tàn nhẫn nóng nảy nói: " ngươi Có
thuốc cầm máu sao không nói sớm?"
Nói cách khác, vừa rồi cầm vết thương bằng thuốc
súng không phải chuyện người bình thường có thể chịu
được, Trình Uyên cũng hiểu sâu sắc về vấn đề đó, nếu
khoét một lỗ bất kz nào đó trên cơ thể, đừng nói là đốt
bằng thuốc súng cầm máu, chỉ cần dùng ngón tay chọc
vào thôi cũng không khỏi đau đến mức nhe răng nhếch
miệng.
“Đúng vậy ha, nếu tôi lấy ra sớm hơn thì cũng không
đến nổi phải đốt để cầm vết thương của chính ngươi.”
Trình Uyên chợt hiểu ra.
Người tàn nhẫn bây giờ câm hận nghiến răng..
"ngươi muốn hại ta?"
Edit: Vasterel
" Không phải đâu?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Giúp ta ra khỏi nhà ga
và tìm một bác sĩ đáng tin cậy."
"không vấn đề gì."
Vì vậy, Trình Uyên đã giúp người đàn ông này cởi quần
áo và mặc đồ của người anh em đang ngất xỉu đó.
Người đàn ông này rửa sạch vết máu trên tay, thay
quần áo của người em trai đó rồi đi theo Trình Uyên ra
khỏi nhà vệ sinh.
Sau nửa giờ, tàu đến ga Tân Dương.
Mọi người lần lượt xuống tàu, trong tàu cũng trở nên
hỗn loạn.
Khi Trình Uyên và Bạch An Tương cùng người đàn ông
tàn nhẫn bước ra ngoài thì tình cờ gặp lại Hoàng Đại
Cường.
Hoàng Đại Cường nhìn thấy Bạch An Tương, cũng vội
vàng chạy theo: "Cô em gái, anh nói em đi với anh đi. Đại
Edit: Vasterel
ca anh, có xe tới đón,em đi đâu anh đều có thể đưa em
đi. Cam đoan luôn an toàn."
“Không cần.” Bạch An Tương nhẹ giọng nói.
Edit: Vasterel
Chương 278: Đây gọi là thực lực
“Không sao, không phiền phức.” Hoàng Đại Cường mặt
dày mày dạn nói, “Em gái, nghe lời anh đi, cùng đi với
anh đi.”
Chuyện này ngay trước mắt Trình Uyên, nếu như trước
đây Trình Uyên không có nghe thấy cũng không sao,
nhưng bây giờ thì khác.
Hoàng Đại Cường này sao có thể nhiều lần quấy rối
Bạch An Tương, Trình Uyên làm sao có thể đứng dương
mắt ếch nhìn được?
Sắc mặt trầm xuống, xoay người lôi Bạch An Tương
đến phía sau mình, lạnh lùng nói với Hoàng Đại Cường,
"Ngươi muốn chết phải không?"
Hoàng Đại Cường thấy Trình Uyên dám uy hiếp mình,
liền trừng mắt nhìn anh, "con mẹ nhà ngươi ngươi là cái
thá gì? Dám nói chuyện này với Lão Tử, ngươi có biết Lão
Tử ở Tân Dương này là ai không? Ngay cả chủ tịch Cẩm
Đôn, Lão Tử ta cũng đã gặp qua. "
Bọn Họ ồn ào cãi nhau, những người chuẩn bị xuống
tàu, ánh mắt đều tập trung vào.
Edit: Vasterel
Trình Uyên chỉ tay cái mặt Hoàng Đại Cường, lạnh lùng
nói: "Cút!"
Hoàng Đại Cường tức dận, bỗng nhiên săn tay áo lên
"ngươi đây đã đụng đến cơn tức giận của Lão Tử rồi, để
Lão Tử nói cho ngươi biết, Lão Tử khi còn nhỏ luyện qua
Tán Đả, làm sao, hai ta thử một chút xem sao?"
Trên người Trình Uyên vẫn còn vết thương, nếu không
phải hắn quấy rầy Bạch An Tương, Trình Uyên thật sự sẽ
không thèm quan tâm hắn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hắn muốn tán tỉnh người phụ nữ của anh, và hỏi anh là
cái thá gì, và còn trước mặt giả vờ này nọ.
Những kỹ năng được dạy bởi Bạch Long lại xuất hiện
trong tâm trí.
Trình Uyên cười lạnh một tiếng, sau đó đấm vào miệng
hắn một cái.
“Bốp!” Hoàng Đại Cường bị một đấm đánh ngã xuống
mặt đất.
Edit: Vasterel
“Muốn Chết!” Trình Uyên nói nhỏ.
Thật ra mà nói, đòn của Trình Uyên là để giải tỏa cơn
hận , nhưng vết thương trên người không cho phép anh
dễ dãi dùng hết sức.
Sau khi đánh Hoàng Đại Cường, cánh tay đó run lên.
Bạch An Tương nhận ra, vô thức vươn tay nắm lấy tay
Trình Uyên.
Lúc này, cửa tàu mở ra, mọi người bắt đầu xuống tàu,
nhưng rất nhiều người vẫn bất đắc dĩ đứng lại xem náo
nhiệt, dù sao có cảnh nóng vẫn ngoài đời vẫn hay hơn
trong phim.
Trình Uyên không muốn trở thành đối tượng xem của
người khác, kéo Bạch An Tương chỉ muốn chui ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Hoàng Đại Cường bật dậy, miệng
cười toe toét: "CMM, mày dám tấn công Lão Tử, thằng
nhóc chết tiệc, dừng lại cho Lão Tử ,xem Lão Tử giết mày
như thế nào."
Nhìn thấy Hoàng Đại Cường không có bị anh đánh
mộng, Trình Uyên cũng sửng sốt một chút.
Edit: Vasterel
Chẳng qua, Bạch Long đã dạy anh thủ đoạn này, anh đã
dùng mấy lần rồi, đều thất bại, nhưng lần này lại thất
bại?
Không chờ anh suy nghĩ nhiều, Hoàng Đại Cường liền
nhảy qua vọt tới.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông tàn nhẫn ấy đột
nhiên chặn Hoàng Đại Cường lại, vẻ mặt lạnh lùng giống
như mùa đông lạnh giá khắc nghiệt.
Hoàng Đại Cường sững sờ trong chốc lát.
Người đàn ông Tàn Nhẫn lạnh lùng phun ra một tiếng,
"Cút, hoặc chết!"
Lần này Hoàng Đại Cường không dám động thủ.
Trình Uyên phát hiện người đàn ông Tàn Nhẫn này vén
góc áo lên, đít súng từ dây thắt lưng lộ ra. Bạn đang đọc
truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm
đọc những chap mới nhất.
Đương nhiên cái này là để cho Hoàng Đại Cường nhìn
thấy.
Edit: Vasterel
Anh chàng này là con quái vật gì vậy, không chỉ mang
dao mà còn có thể mang súng?
Nói cách khác, người Tàn Nhẫn này hẳn là gặp phải
chuyện gì đó trên tàu, lúc đầu cũng không muốn vạch
trần, nhưng Hoàng Đại Cường hết lần này tới lần khác ,
một mực tìm đường chết, thật sự không có cách nào, chỉ
có thể hù dọa hắn ta.
Hoàng Đại Cường bị người Tàn Nhẫn thực sự làm cho
sợ hãi, rụt cổ lại.
Ai muốn rướt họa vào thân trước khẩu súng này?
Bình thường, Người bình thường đều hiểu rằng không
phải hạng người nào củng có súng, hạng người như vậy
thì tuyệt đối lại càng không được đắc tội.
Sau khi làm cho Hoàng Đại Cường sợ hãi, người Tàn
Nhẫn quay đầu gật đầu với Trình Uyên, cả ba người
xuống tàu.
Chờ mọi người đi xuống, Hoàng Đại Cường tựa như
cảm thấy được mặt mũi mình như ai đó đã lột xuống, liền
chỉ vào sau lưng bọn họ gào thét “FUCK, các ngươi hãy
Edit: Vasterel
chờ Lão Tử , Lão Tử sẽ cho các ngươi biết, tại Tân Dương
ai mới là người định đoạt. "
Sau khi xuống tàu, để bắt kịp người đàn ông tàn nhẫn
này, họ đi bộ cũng không nhanh, và vẫn còn một khoảng
cách từ lối ra của ga tàu cao tốc.
“Đây là lần đầu tiên anh đến Tân Dương sao?” Trình
Uyên hỏi người Tàn nhẫn.
Người Tàn nhẫn gật đầu.
Trình Uyên thở dài, xét thấy Người Tàn Nhẫn tiết kiệm
lời nói như vàng, anh cười nói: “Tôi có hai người bạn,
mấy người gặp nhau, nhất định cùng chung chí hướng.”
Thầm nghĩ, lại thêm một người vô cảm như hai cái đuôi
kia.
Đi ra khỏi lối ra, hai con mắt Trình Uyên co rút lại đột
nhiên.
Tại cửa ra, có rất nhiều người đón và nhiều người chờ
xe buýt, tất nhiên, cũng có nhiều tài xế taxi chạy ra khỏi
xe và chèo kéo người ta.
Edit: Vasterel
Tóm lại, người đông như người đi chợ vậy, ném một ai
đó vào, chắc chắn khó tìm ra.
Nhưng ngay tại lối ra nhộn nhịp như vậy, vẫn có một
nhóm thế lực đặc biệt dễ thấy.
Một chiếc xe Lincoln nối dài đậu ở lối vào chính của lối
ra, theo sau là bốn hoặc năm chiếc Martha.
Hai mươi người trong trang phục chỉnh tề, xếp thành
hai hàng, làm như hoan nghênh đón chào.
Trong đó có cao thủ Thời Dương, Kim Kiệt, Vương Hinh
Duyệt và Tập Đoàn Cẩm Đông.
Trình Uyên đột nhiên nhìn Thời Dương, sắc mặt lập tức
chìm xuống.
Anh nhờ Thời Dương đến đón, anh không muốn bị lộ,
hiện tại thì tốt rồi, đừng nói là bại lộ, con mẹ hắn chỉ kém
thua bản tin thời sự một chút.
Thời Dương điều này có nghĩa là gì?
Những ngày này bố cục hết cả rồi, giờ thì công cóc?
Edit: Vasterel
Nhìn thấy Trình Uyên, đám người Cẩm Đông đều nở nụ
cười, bất kể trước mặt có thật hay không, dù sao nhìn
qua đều rất vui vẻ.
Và Ngay sau đó.
"Cút ra, đừng có cản đường ta."
Hoàng Đại Cường đột nhiên xuất hiện, hắn đẩy mạnh
Trình Uyên như có ý trả đũa, sau đó vượt qua Trình Uyên
đi về phía đoàn xe của Cẩm Đông.
Hành động của hắn ta ngay lập tức khiến các quan
chức cấp cao ở Cẩm Đông choáng váng.
Kim Kiệt nhìn thấy Hoàng Đại Cường, mí mắt càng nhảy
lên.
“Ha ha, đã lâu không gặp bạn cũ.” Hoàng Đại Cường
giang hai tay lao về phía Kim Kiệt.
Kim Kiệt buộc phải ôm lấy hắn, lộ ra vẻ mặt chua xót.
"Được rồi, khá là thú vị, tiếp đón tôi còn cần phải phô
trương lớn như thế không. Không hổ danh là bạn học của
Edit: Vasterel
Hoàng Đại Cường." Hoàng Đại Cường cao hứng vì nghĩ
Kim Kiệt đến đón hắn.
Nói xong, hắn ta quay đầu lại, đặc biệt nháy mắt đưa
ghèn nhìn Bạch An Tương "Em gái, em thấy chưa? Đây
gọi là thực lực."
Sau đó, hắn vỗ vỗ vai Kim Kiệt, "Được rồi, bạn học cũ,
tôi lên xe trước."
Kim Kiệt chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp chạy tới
xe Lincoln, mở cửa xe ngồi vào.
Ngồi vào còn chưa xong, tên này lại đột nhiên mở cửa
sổ, thò đầu ra ngoài quát Bạch An Tương, "Em gái, em có
thấy thực lực anh đây không? Dám Từ chối anh? Em hối
hận muộn rồi!"
Đám người này bên trên trán rơi xuống mấy cái dấu
gạch dọc trên đầu thể hiện Nà Ní.
“Ngươi biết hắn?” Trình Uyên lạnh giọng hỏi Kim Kiệt.
Kim Kiệt cười khổ nói: "Bạn học trung học của tôi, tôi
không biết hắn ngồi chiếc xe này."
Edit: Vasterel
"Ừm."
"Mà sao? Hắn đắc tội chủ tịch sao?" Kim Kiệt nhìn thấy
Trình Uyên sắc mặt không được tốt, vội vàng hỏi.
Trình Uyên cười lạnh chế nhạo không trả lời.
Vấn đề của Hoàng Đại Cường vẫn là vấn đề nhỏ, còn
vấn đề của Thời Dương mới là vấn đề lớn.
Nhưng mà, mặc kệ có vấn đề gì xảy ra, bây giờ chỉ có
thể lên xe rời đi nơi này trước.
Trình Uyên chào hỏi một tiếng với người Tàn Nhẫn,
kéo Bạch An Tương đi về phía xe Lincoln.
...
Nói cách khác, Hoàng Đại Cường chưa bao giờ ngồi qua
loại xe cao cấp như vậy, lên xe liền ngồi vào chỗ này, liền
ngồi vào chỗ kia, sau đó nhìn ghế sô pha dài trên xe và
không thể há miệng ngạc nhiên.
"Đó là một chiếc xe hơi sang trọng, thật sự là một chiếc
xe hơi sang trọng, Lão Tử trong đời chưa từng ngồi qua
một chiếc xe hơi tối tân như vậy."
Edit: Vasterel
Hắn đang hưng phấn,bỗng cửa xe mở ra, Trình Uyên
Bạch An Tương lên xe cùng với người Tàn Nhẫn.
Edit: Vasterel
Chương 279: Thử cái khác
Hoàng Đại Cường sững sờ.
“CMCM, ai cho các ngươi lên đây?” Sau khi định thần
lại, chỉ vào Trình Uyên tức giận nói: “Cút xuống , ngươi,
ngươi… A, em gái không nói em, và ngươi cút xuống.”
Trình Uyên lười không để ý tới hắn, quay mặt ra khỏi
xe, thấy Thời Dương và Vương Hinh Duyệt thì thào nói
nhỏ gì đó.
"Này, các ngươi có nghe không, loại xe này không thích
hợp cho nhà quê các ngươi? Biến khỏi đây đừng làm bẩn
xe của bọn ta."
Trình Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hoàng Đại Cường bị ánh mắt của Trình Uyên làm cho
giật mình.
Lúc này, Kim Kiệt và Vương Hinh Duyệt cũng đã lên xe.
Hoàng Đại Cường thấy Kim Kiệt lên xe, càng thêm kiêu
ngạo. "Lão Kim, nhìn xem, tên này là ai, dám lên xe Cẩm
Đông của chúng ta, cho bọn hắn lăn xuống đi."
Edit: Vasterel
Kim Kiệt khuôn mặt mập mạp không khỏi co giật run
vài cái.
Lão Kim là người như thế nào?
Đó là một nhân vật cấp cao trong Cẩm Đông, hắn ta rất
thông minh.
Tính ra Hoàng Đại Cường cùng Trình Uyên xem như đã
biết trước đó không lâu, nhưng là Trình Uyên không có
nói thân phận cho Hoàng Đại Cường biết, cho nên xem ra
Trình Uyên cũng không muốn người khác biết thân phận.
Nghĩ rõ ràng về điểm này với Hoàng Đại Cường, tự
nhiên cũng không dám vạch trần Trình Uyên là chủ tịch
hội đồng quản trị, Kim Kiệt đối với Hoàng Đại Cường, chỉ
cười cười: “Đều là người một nhà, là người một nhà.”
Nghe vậy , Hoàng Đại Cường đột nhiên giật mình.
Người một nhà?
“Hắn cũng là Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi?” Hoàng
Đại Cường hoài nghi hỏi với Kim Kiệt.
Edit: Vasterel
Trình Uyên toàn thân bị thương, bên trong quấn rất
nhiều băng, để che giấu những thứ này, anh cố ý mặc
quần áo bình thường rộng hơn, dường như cho người ta
cảm giác rất rẻ tiền.
“Đúng, đúng thế.” Kim Kiệt gật đầu, mồ hôi nhễ nhại.
Hoàng Đại Cường nghĩ thầm, cho dù Trình Uyên có là ở
trong Tập Đoàn Cẩm Đông, cũng có lẽ chỉ là một nhân
viên nhỏ, hoặc là chủ nhiệm nhỏ.
Bất kể là như thế nào, dù sao cũng không cao bằng Kim
Kiệt, dù sao Kim Kiệt tại Tập Đoàn Cẩm Đông chính là
dưới một người trên vạn người, là một đổng sự.
Hoàng Đại Cường nghiêng đầu,nhìn chằm chằm giễu
cợt với Trình Uyên.
Sau khi mọi người lên xe đủ, xe bắt đầu di chuyển.
Trình Uyên trong lòng tràn đầy suy nghĩ, cũng không
thèm để ý tới Hoàng Đại Cường, nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ
đến chuyện kỳ quái này.
Ngay khi Trình Uyên và xe của họ vừa lái đi, một tiếng
động đột nhiên vang lên ở lối ra.
Edit: Vasterel
"Giết người ...!"
"Nhìn xem, có người bị cắt cổ!"
Một nhóm người bao quanh lối ra của nhà ga đông
như kiến.
Có một người đàn ông mặc quần áo đen và đeo mặt nạ
đen nằm trên mặt đất, anh ta dùng một tay che cổ họng,
máu trào ra.
Có vẻ như ai đó đã bị cắt cổ một lúc rồi, và rất nhiều
máu đã đổ ra.
Đã có rất nhiều người ra khỏi ga, nhưng khi cảnh
tượng này xuất hiện, tất cả đều chạy lại xem, đột nhiên
những người muốn rời khỏi ga đều bị chặn lại.
Không ai để ý, một cô gái mập mạp chỉ cao có 1,5 mét,
nặng một hơn trăm cân đã chen ra khỏi đám đông rồi
bước đi.
Bước vào nhà vệ sinh công cộng của ga tàu cao tốc, cô
gái mập ú lấy điện thoại di động ra nói: "Chủ nhân, em đã
giao hàng an toàn, xương cá cũng rút".
Edit: Vasterel
"Cái gì? Ở lại bảo vệ Thiếu chủ?"
"Vâng! La Sát hiểu."
...
...
Trong xe của Lincoln ...
Hoàng Đại Cường cùng Kim Kiệt nhiệt tình tán gẫu,
nhưng đáng tiếc Kim Kiệt tựa như có cái gì tâm tư, dần
dần, không nói gì nữa.
Chiếc xe trở nên im lặng.
Lúc này Hoàng Đại Cường nhìn chằm chằm Trình Uyên,
càng nhìn càng khó chịu, càng nhìn càng tức giận.
Lòng căm thù bấn loạn trong lòng!
Nhưng mà, nhìn Bạch An Tương, trong lòng lại bắt đầu
có hưng phấn.
Edit: Vasterel
Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nếu có thể lên giường,
chẳng phải sướng muốn chết sao?
Ngay sau đó, hắn nghĩ đến một cô em gái xinh đẹp như
vậy, lại thật sự đi theo Trình Uyên.
Thật là Bực bội!
Rất tức giận!
“Này oắt con, bây giờ ngươi đã biết ta là ai chưa,
Hoàng Đại Cường?” Hoàng Đại Cường chế nhạo Trình
Uyên, tìm phiền toái.
Trình Uyên mặc kệ hắn.
Để hắn ấy đi nhờ, chủ yếu là vì anh không muốn phức
tạp thêm, nhân tiện cho Kim Kiệt chút thể diện, nếu
không thì đá đít hắn nữa đường.
Nhưng là có đôi khi anh càng không muốn để ý người
khác, thì người khác hung hăng có thể ngồi lên đầu ngồi,
điển hình như Hoàng Đại Cường trước mặt đây, hắn còn
tưởng rằng Trình Uyên sợ hắn.
Vì vậy hắn càng thấy đắc ý hơn, thậm chí còn kiêu ngạo
hơn.
Edit: Vasterel
"Này, oắc con còn giả vờ điếc nữa sao? Con mẹ nhà
ngươi, ta đang nói ngươi đấy, ngươi không phải rất tuyệt
khi ở nhà ga sao?"
"Ái!"
"Bốp!"
Trình Uyên đang lo lắng suy nghĩ mấy chuyện, nhưng
đột nhiên bị Hoàng Đại Cường đẩy ngã đầu, nhất thời
sửng sốt.
Không chỉ có Trình Uyên sững sờ, tất cả mọi người
trong xe đều sửng sốt.
Kim Kiệt trợn tròn mắt hơn nữa, không ngờ rằng bạn
học của mình lại muốn tìm con đường chết.
Hoàng Đại Cường tiếp tục vỗ vào đầu Trình Uyên, thấy
anh có chút thất thần, khẩu khí hắn càng thêm kiêu ngạo.
"ranh con này bây giờ vẫn giả điếc với Lão Tử đúng
không? Vừa rồi khẩu khí của ngươi như thế nào? Không
phải dám động thủ với ta sao? Ngươi làm Lại cho Lão Tử
thử xem nào?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hoàng Đại
Cường, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Trình Uyên lúc này, Kim
Kiệt bị hù kém chút quỳ xuống đất..
"Ngươi nói cái gì? Lại muốn cùng ta động thủ nữa
sao?" Trình Uyên lạnh lùng hỏi Hoàng Đại Cường.
Hoàng Đại Cường vỗ ngực của mình, rồi kêu gào nói:
"Lại đây, lại đây, con mẹ nhà ngươi để Lão tử nhìn xem
lần này ngươi cùng với ta động thủ thế nào."
Trình không có cùng hắn động thủ, mà là đem ánh mắt
nhìn về phía những người khác. "Các ngươi đều cũng
nghe được. Hắn nói thử động thủ với hắn lần nữa"
“Đúng vậy, ta nói!” Hoàng Đại Cường không rõ ràng
cho lắm, thế là ngay tại bên bờ nguy hiểm, điên cuồng
điên cuồng khiêu khích.
"CMM!"
" Đánh chết con mẹ nhà ngươi đồ con rùa!"
Edit: Vasterel
" Muốn chết, ngay cả chủ tịch ngươi cũng dám đánh!"
"Giết chết hắn!"
Đầu tiên là Kim Kiệt, lúc này không quan tâm đến thể
diện bạn học nữa, xông lên một đấm đánh vào sống mũi
Hoàng Đại Cường.
Sau đó là các giám đốc cấp cao Cẩm Đông, những
người này dường như muốn biểu hiện ở trước mặt Trình
Uyên, thế là từng người một.
Một đám người đè, giữ Hoàng Đại Cường rồi đấm, đá,
cào cấu, đủ các thể loại môn võ công thất truyền, chỉ
thiếu dép vả quyền mà thôi, còn lại được dùng trên
người Hoàng Đại Cường.
Hoàng Đại Cường bộ não bây giờ gần như tê liệt. (rối
não vl không nghĩ ra từ được )
Sau khi bị một nhóm người đánh, hắn không thể ngẩng
đầu lên được, chỉ có thể ôm đầu rên rỉ, "Mẹ kiếp, Lão
Kim, ngươi làm sao vậy?"
"Ái á,Ôi đau quá, dừng tay!"
Edit: Vasterel
"Tôi là Hoàng Đại Cường, Lão Kim, làm ơn kêu bọn họ
dừng lại đi, Á, ú..."
Từ khi lên xe, người tàn nhẫn đã thấy Trình Uyên khác
thường, lúc này, hắn mới nhìn Trình Uyên kỹ hơn.
Lúc này Trình Uyên, đối với tàu cao tốc lộ ra hai cái khí
chất khác biệt.
“Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp ngươi.” Anh Ruthless
nói.
Trình Uyên nhàn nhạt đáp "Tôi tên là Trình Uyên."
Nghe vậy, người tàn nhẫn trầm ngâm suy nghĩ.
Trình Uyên lại giải thích "Tân Dương , chủ tịch Tập
đoàn Cẩm Đông, Trình Uyên!"
Người tàn nhẫn chợt mới hiểu ra.
Một nhóm người vẫn đánh bầm dập Hoàng Đại Cường.
Cuối cùng, Kim Kiệt nắm lấy tóc Hoàng Đại Cường, chỉ
vào Trình Uyên nói: "Con mẹ nó nhà người, ngươi nhìn
đây cho rõ, người này mà ngươi cũng muốn dám đánh?"
Edit: Vasterel
Chương 280: Vương Mỹ Lệ
Hoàng Đại Cường bị đánh nhe răng nhếch miệng, Kim
Kiệt thì lại túm tóc, hoàn toàn không biết chuyện gì đã
xảy ra.
"Lão Kim, ngươi làm sao vậy? Ngươi điên rồi sao?chỉ vì
một tên tiểu tử có chức vụ quèn, ngươi thậm chí ngay cả
ta củng đánh, chúng ta là bạn học mà."
Kim Kiệt tức giận đến nghiến răng, thầm nói trong lòng
mình thật xui xẻo vì là bạn cùng lớp với thằng ngu này.
Tức giận nói: "Cái gì tiểu tử quèn?người nghe kiểu gì vậy?
Đây là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông người trẻ tuổi tài
cao, đa mưu tức trí chính là ngài ấy!"
Chủ tịch?
Hoàng Đại Cường có chút bối rối, nằm sấp dưới đất
như chó, ngẩng đầu lên nhìn Trình Uyên với hai mắt sưng
híp.
"Lão Kim, ngươi đùa cái gì vậy, người hắn như một
thằng ..."
Kim Kiệt, thật quá tức giận.
Edit: Vasterel
Lại "Bốp" một cái vào mặt Hoàng Đại Cường " Con mẹ
nó ngươi thấy ta giống nói đùa sao?"
Hoàng Đại Cường nhìn Trình Uyên với vẻ mặt lạnh lùng
nhìn chằm chằm hắn, khí chất lập tức thay đổi, trong lòng
bắt đầu có chút tin tưởng.
"ngươi thực sự là..."
Liền nghĩ trước đó hắn ta còn khoác lác với Bạch An
Tương, quen chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông thế này thế
kia, có dự án hàng trăm tỷ muốn hợp tác này nọ.
Nhưng hiện tại, vẻ mặt bình tĩnh của Bạch An Tương
cho thấy hắn ta thật sự là nói thật về Trình Uyên,mà lại
có lẽ Trình Uyên không có nói dối, và đây thật sự là vợ
anh ta.
Hoàng Đại Cường rùng mình khi nghĩ rằng mình đã
luôn muốn gạ tình với vợ của chủ tịch Tập Đoàn Cẩm
Đông.
"Chủ tịch, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin ngài
đừng chấp nhặt với tôi... Tôi xin lỗi ngài,tôi lạy ngài..."
Edit: Vasterel
"Cong Cong Cong..." Hoàng Đại Cường không ngừng
đối với Trình Uyên dập đầu .
Trong xe có phần đệm dưới sàn, Trình Uyên liền biết
hắn đập không đâu, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Vốn dĩ hiện tại anh cực kỳ khó chịu, bởi vì Hoàng Đại
Cường cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đụng vào cái ranh giới
hạn mức chịu đựng của anh, cho nên Trình Uyên làm sao
có thể vui vẻ tha thứ cho hắn như vậy được?
Xe đi qua cầu Tân Giang, Trình Uyên liếc mắt nhìn ra
khỏi xe, nhàn nhạt nói: "Ném xuống biển nuôi cá."
Nghe được lời này, đừng nói Hoàng Đại Cường, Bạch
An Tương đột nhiên cũng sửng sốt.
Cô không thể hiểu nổi, trong lòng hết sức phức tạp,
đây vẫn là Trình Uyên cô biết sao?
Bạch An Tương cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Trình
Uyên có gan để giết một người,nhưng chuyện này, nhịp
tim của cô bắt đầu tăng nhanh, cô cảm thấy loại chuyện
này thật xa vời với mình, đối với Trình Uyên,trong nháy
mặt không thể nào nói ra được cảm xúc là gì.
Edit: Vasterel
Người Tàn Nhẫn cũng nheo mắt lại, nhìn Trình Uyên
với ánh mắt, đầy ngưng trọng.
Hoàng Đại Cường trực tiếp dọa cho tê liệt cả người.
"Chủ tịch tha mạng, tôi sẽ không bao giờ dám nữa..."
Một mùi nước tiểu tỏa ra từ đáy quần của hắn.
Kim Kiệt sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, không khỏi
chua xót cầu khẩn giùm hắn với Trình Uyên, "Chủ tịch,
hắn ... hắn có mắt không tròng, ngài đừng chấp nhặt hắn,
tôi cầu xin cho hắn, tôi van xin ngài…. ngài... xem..."
Nói thật ra, Trình Uyên chỉ muốn hù chết tên này,
nhưng mà, tội của con gà này vẫn chưa đáng mức chết
được.
Nhìn thấy Hoàng Đại Cường sợ hãi tè ra quần của
mình, Trình Uyên đã đạt được mục đích hù dọa mình,
nhưng anh vẫn kiên quyết "ném xuống."
"Cái này ..." Kim Kiệt một mặt không biết làm sao.
Xe dừng lại, có người kéo cửa ra, Hoàng Đại Cường
nghĩ rằng đùa nhưng ai ngờ là thật, trợn mắt há hốc
Edit: Vasterel
mồm, sợ đến ngất đi.Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mới nhất.
Trình Uyên xua tay nói: "ngất rồi sao, quên đi,thôi
quên đi, loại người này không để chúng ta bẩn tay."
Nghe đến đây, mọi người đột nhiên nhẹ nhõm một
hơi.
Thì ra là Trình Uyên chỉ muốn dọa hắn.
Kim Kiệt lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
Bạch An Tương nhìn Trình Uyên thật lâu một chút.
“Lão Kim, về sự việc ta trở này những ai đã biết rồi?”
Trình Uyên hỏi.
Kim Kiệt vội vàng trả lời: "Thời Dương đã báo cho quản
lý cấp cao của tập đoàn rồi bảo mọi người cùng nhau đi
đón. Ngườ khác không ai biết, nhưng..."
Trình Uyên gật đầu.
Edit: Vasterel
Hắn biết Kim Kiệt định nói cái gì, chỉ có người đứng đầu
mới biết, thế nhưng tại trên tàu cao tốc đại chiến như
vậy, mọi người sớm sẽ biết Trình Uyên từ kinh thành đã
trở về.
Kỳ thật, đây cũng là một điểm Trình Uyên hoài nghi
đến .
Thời Dương đã biết rất rõ kế hoạch của anh, tại sao
hắn lại làm vậy?
Nhìn thoáng qua Hoàng Đại Cường đang ngất xỉu trên
mặt đất cùng với nước tiểu trên người, Trình Uyên không
khỏi dấy lên một ý nghĩ.
"sự tình ta trở về lần này cần phải giữ bí mật, bất luận
thế nào không được để kẻ nào biết, vì một trận chiến lớn
tới đây..."
Chỉ vào Hoàng Đại Cường và nói tiếp "ngươi hiểu
không?"
con ngươi Kim Kiệt trợn to, trong lòng lập tức hiểu ra,
"Tôi hiểu , chủ tịch có thể yên tâm giao cho tôi việc này."
Trình Uyên gật gật đầu, nói: "Đi bệnh viện tư nhân giúp
ta liên hệ Từ Xuyên."
Edit: Vasterel
Ngược lại, bệnh viện tư nhân Tân Dương hiện là một
trong những nơi an toàn hơn.
...
...
Trong phòng bệnh tư nhân, Từ Xuyên vẻ mặt vô cùng
kinh ngạc.
"Trình Uyên, nói thật, tôi theo nghề y nhiều năm như
vậy, cũng chưa từng thấy qua người như vậy, hình như
đã mất cảm giác đau."
Chữa trị vết thương cho Người Tàn Nhẫn, Từ Xuyên
kinh ngạc.
Theo lý thuyết, vết thương của người tàn nhân là
không quá nghiêm trọng, nhưng phương pháp tự sơ cứu
của anh ấy quá cực đoan, nghĩ đến điều đó cũng cảm
thấy đau nhói lòng rồi, chưa kể rằng anh ấy vẫn tự mình
bước đi như kiểu không bị gì cả.
Edit: Vasterel
Hơn nữa, khi Từ Xuyên rửa sạch vết thương, cạo sạch
phần thịt chết bên ngoài rồi khâu lại, anh ta còn đặc biệt
cảnh cáo Từ Xuyên không được dùng thuốc tê.
Trình Uyên cười khổ nói: "Tôi cũng chưa từng nhìn
thấy."
"Quá kinh khủng. Tôi dùng dao rạch thịt dùng thuốc
khâu lại, toàn bộ quá trình này anh không hề kêu đau
một tiếng." Từ Xuyên lắc đầu.
Lúc này, y tá đẩy người Tàn Nhẫn từ phòng mổ vào khu
phòng bệnh.
Liền thấy anh chàng này mồ hôi nhễ nhại mà vẫn
nghịch điện thoại.
Từ Xuyên và Trình Uyên đều ngẩn người.
Sau khi dàn xếp chỗ ở cho anh ta , Trình Uyên nói:
"Ngươi ở chỗ này, trong thời gian này gắng tĩnh dưỡng
cho tốt,còn lại yên tâm đi, ở đây tuyệt đối an toàn."
Người tàn nhẫn rất tò mò "Tại sao ngươi lại cứu ta?"
Edit: Vasterel
" Không phải đã nói với ngươi rồi sao, ta chỉ muốn kết
thiện duyên với ngươi?"
“Không đúng.”người tàn nhẫn lắc đầu “ngay cả vết
thương của ta ngươi còn không hỏi đến?
Trình Uyên cười nói: "Ngươi không muốn nói ta hỏi
cũng có được việc gì, ngươi muốn nói, thì đâu cần ta phải
hỏi, nhưng mà ta có một cái thắc mắc khác là, ngươi làm
sao mà đem dao với súng lên tàu cao tốc được vậy? "
Tàu cao tốc an ninh kiểm tra rất nghiêm ngặt, làm sao
có thể mang lên được những loại vũ khí này?
Người Tàn Nhẫn trợn mắt, "Tôi mệt rồi."
Bị mất mặt, Trình Uyên không khỏi sờ sờ cái mũi của
mình. "à dù sao, ngươi cũng phải cho ta biết tên của
ngươi là gì chứ?"
Người Tàn nhẫn ném điện thoại xuống đầu giường ngủ
thiếp đi.
"..." Trình Uyên và Từ Xuyên hai mặt nhìn nhau ngã
đạn.
Edit: Vasterel
Khi hai người chuẩn bị rời đi với một nụ cười gượng
gạo, người Tàn Nhẫn đột nhiên nói "Lão Tử gọi ta là
Vương Mỹ Lệ."
Vương Mỹ Lệ ...
rất tốt, rất mạnh mẽ! (mạnh mẽ ở nào, ai thông giùm
cái @@)
Trình Uyên nhịn cười.
Một người mạnh mẽ cường tráng như vậy, vậy mà gọi
là Vương Mỹ Lệ.
Thì ra tên này không lạnh lùng đến mức không muốn
cho Trình Uyên biết tên của mình, hóa ra tên của hắn quá
lố bịch, anh ta sợ bọn người và Trình Uyên sẽ cười nhạo
và châm biến.
...
Cùng lúc đó, ở phòng bệnh bên kia Hoàng Đại Cường
cũng vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Kim Kiệt trên mặt
tươi cười, chăm chú nhìn hắn.
Hoàng Đại Cường trên trán nháy mắt liền toát ra mồ
hôi lạnh.
Edit: Vasterel
Từ sắc mặt Kim Kiệt, hắn như nhìn thấy thiên đại cạm
bẫy.
Chương 271:oắt con
Một loại cảm giác được gọi là bất lực, và một loại đau
lòng được gọi là nỗi tuyệt vọng.
Bạch An Tương cả hai đều có.
Cô nhìn tận mắt thấy Trình Uyên cùng một nhóm đánh
vùi dập,lại tận mắt nhìn thấy Trình Uyên bị đánh đung
đưa qua trái phải không hề có chút lực chống trả, cô cũng
tận mắt chứng kiến tay trái của anh đang bám vào sợi
dây xích sắt, như được khảm vào dây xích, cho dù là bị ai
lấy gậy đánh vào cổ tay đi nữa, có đến chết cũng không
buông tay.
"Không!"
"Dừng tay!"
Cô không biết nước mắt trào ra từ lúc nào, cô cũng
không thèm để ý, chỉ biết trái tim mình lúc này như bị lửa
thiêu đốt, cuồng loạn hét lên khàn cả giọng.
Ngọt ngào và dẻo quẹo, giọng nói nhẹ nhàng của cô
như một ống thổi bị bễ.
Cổ chân sưng đỏ, không đứng dậy nổi, cô liền một bên
hét lên và một bên như muốn leo lên đó.
Edit: Vasterel
"Con mẹ nhà hắn!"
"Oắt con, ngươi nghe kỹ lời cho ta, ngươi nếu dám
bước vào kinh thành một bước, Lão Tử mà gặp ngươi
một lần,thì sẽ đánh ngươi một lần."
"Nếu không phải là không có lệnh giết ngươi, Lão Tử
liền bổ đôi ngươi lâu rồi."
Có lẽ đã mệt vì đánh nãy giờ, những người đàn ông
cầm gậy bóng chày dừng lại.
Trình Uyên một chân vẫn quỳ một chân chống trên mặt
đất, tay trái vẫn bám vào dây xích, đầu có chút lắc lư,
nhưng không có rụt xuống.
Nỗi đau trên người dường như biến mất khỏi anh.
Tuy rằng máu me đầy mặt, nhưng khóe miệng của anh
hơi nhếch lên, hiện lên một vẻ giễu cợt cười nói. "Quả
nhiên là hắn phái ngươi tới đây, rốt cuộc vẫn là không
dám giết ta."
"Hóa ra hắn cũng có người để sợ."
Edit: Vasterel
Lời nói của những người này khiến Trình Uyên càng
thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Kinh Thành, kẻ thù duy nhất của anh, và là “người anh
em” duy nhất của anh, là người duy nhất không muốn
anh đến.
Một vài người đàn ông cầm gậy bóng chày không quan
tâm, bọn hắn chế nhạo và nói: "coi như biết thì có thể
làm được gì?"
"các ngươi còn muốn cùng ... đấu với chúng ta?"
"Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu của mình
xem đã thế còn muốn chuốc họa vào thân. ngươi và một
con chó sắp chết chả có gì khác nhau như bây giờ?"
Bạch An Tương cuối cùng cũng leo lên tới được phía
sau Trình Uyên, cô chống người vươn tay về phía Trình
Uyên, nhưng không dám chạm vào người anh.
Cô không biết mình có chạm vào anh hay không, bởi vì
vừa rồi mọi góc cạnh trên cơ thể anh dường như đều bị
cây gậy này vụt vào thiếu đường thành như chả thịt.
Edit: Vasterel
“Trình Uyên, anh… anh thật ngốc anh muốn chết sao!”
Bạch An Tương nước mắt lưng tròng, giọng điệu đã thay
đổi.
Một vài người đàn ông trong tay cầm gậy bóng chày
nhìn thấy cảnh này, và đột nhiên một người đeo bông tai
nói, "Chà chà, cô gái này dáng dấp thật ngon phết."
"Này, ta vừa rồi không có để ý, hiện tại nhìn kỹ thật
đúng là."
"Nếu không thì ... hehe."
Người đeo Bông tai thả gậy bóng chày xuống, xoa xoa
bàn tay, đi về phía Bạch An Tương.
Trình Uyên đột nhiên ngẩng đầu, trừng hắn một phát
"Huyết nhãn", lạnh giọng nói: "Ngươi dám động cô ấy, ta
sẽ lột da của ngươi ra!"
Người đàn ông đeo hoa tai liếc nhìn Trình Uyên, lộ ra
vẻ khinh thường, khinh miệt cười chế nhạo, "Cút!"
Vừa nói hắn vừa đá vào ngực Trình Uyên, thân thể
Trình Uyên ngã về phía sau, nhưng bởi vì tay trái vẫn
Edit: Vasterel
đang cầm dây xích, anh lại vung ra trước, tiếp tục chặn
hắn lại.
“Ai gù, cmn, thật sự là một thằng rẻ rách cứng đầu.”
Vừa thấy vậy, người đàn ông mặc áo quần jean liền cầm
gậy đánh bóng chày “Lão Tử hôm nay sẽ giết ngươi, xem
ngươi còn cứng rắn đươc nữa không.”
Người đàn ông đeo bông tai vươn tay ngăn cản người
mặc đồ jean, cười chế nhạo nói: "giết chết hắn chả khác
gì dẫm nát một con kiến, chỉ là sau này không dễ dàng để
giải thích."
Sau đó hắn duỗi chân đạp lên tay phải của Trình Uyên.
“Ái ư…!” Trình Uyên đau mà nghiến răng nghiến lợi.
"Oắt con, thương lượng chút đi, ta cùng vợ của ngươi
chơi đùa một chút. Hôm nay cứ quên chuyện này đi,
ngươi nghĩ như thế nào?" Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mới nhất.
Trình Uyên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tức giận vô
tận, "Chơi con mẹ ngươi đi!"
Edit: Vasterel
"CMM!"
Người đàn ông đeo bông tai giơ cánh tay lên và tát vào
mặt Trình Uyên.
Nhưng đột nhiên...
Tay của hắn bị người ta tóm lấy.
Dùng sức rút lui, nhưng thấy bàn tay này tóm lấy cái
tay cứng như một chiếc kẹp sắt.
Kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt
lạnh lùng vô cùng.
Hắn ta là một người đàn ông trung niên, cao ráo đẹp
trai, đặc biệt có hai lông mày kiếm, khiến người ta có cảm
giác dữ tợn.
Đôi mắt sâu thẳm như tinh tú của vũ trụ.
Người đeo bông tai giật mình, những người khác cũng
giật mình.
Không ai biết người đàn ông trung niên này xuất hiện ở
đây từ khi nào.
Edit: Vasterel
“Ngươi ……là ai?” Họ sợ hãi.
“Ngoại trừ người nhà ta ra, không ai có thể tát vào mặt
người Trình gia! ”Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Giọng điệu của anh ta thực sự rất lạnh lùng, khiến
người ta có cảm giác như anh ta đã rơi vào một động
băng ngàn năm, hết sức lạnh lùng.
Người đeo bông tai không hiểu ý anh ta, và những
người khác cũng không hiểu.
Nhưng đó không quan trọng, bởi vì họ không cần phải
hiểu.
“Bùm!” Có một tiếng động lớn.
Vâng, đó là một tiếng vàn rất lớn!
Người đàn ông trung niên nắm lấy đầu người đàn ông
đeo bông tai và ấn đầu xuống, và rồi đầu người đàn ông
đeo bông tai này lại được đập vào trụ của cây cầu bằng
đá.
“Phụt!” Máu bắn tung tóe.
Edit: Vasterel
Người đàn ông đeo bông tai thậm chí còn không kịp
hét lên, đã mềm nhũn ngã chõng xoài xuống đất.
Yên tĩnh!
Yên lặng là đồng nghĩa với cái chết!
Trình Uyên cũng khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên lần
nữa.
Bạch An Tương mở miệng quên khép lại.
Mấy Người đàn ông cầm gậy bóng chày còn lại đều
như sử dụng Định Thân Thuật , ngoại trừ hai chân run lên
lẩy bẩy, thật sự là bất động không nhúc nhích nổi.
người này như quỷ, giống như Tử thần, vừa xuất hiện
trước mặt mọi người.
cứ như vậy vô cùng Đơn giản, nhưng giải quyết một
cuộc đời thì vô cùng thô lỗ.
Sợ hãi vô cùng.
Vì vậy, bây giờ, chỉ còn lại một từ trong tâm trí họ.
Edit: Vasterel
"Chạy!"
Người mặc đồ jean quay đầu và chạy trước.
Những người khác cũng phản ứng kịp và chạy theo.
Nhưng...
Tốc độ của người trung niên này thật không thể tưởng
tượng nổi.
Anh ta đột nhiên vọt một cái đã ra ngoài, trực tiếp
đứng ở trước mặt mấy người này.
Với một cú đá, một người đàn ông cầm gậy bóng chày
bay ra ngoài.
Đúng vậy, đã bay ra ngoài, và nó đã bay xa một quãng
đường dài, cho đến khi nó vượt qua Trình Uyên và va vào
tấm kính dày của nhà voi trước khi bị văng xuống đất.
“Phụt!” Một ngụm máu phun ra,người này nằm trên
mặt đất bất động.
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên này đấm vào
ngực một người đàn ông cầm gậy bóng chày khác, Trình
Edit: Vasterel
Uyên có thể nhìn thấy từ phía sau người đàn ông cầm
gậy bóng chày, lưng anh ta đột nhiên biến dạng hơi
phồng lên.
Ngay sau đó, hắn lặng lẽ ngã xuống đất.
Quá Sốc!
Kinh dị!
Cho dù là Trình Uyên hay Bạch An Tương, đều chưa
từng thấy loại sức mạnh kinh dị này giống như làm phim.
Không, như trong phim, cũng không dám quay cảnh
như thế này?
Nó quá phóng đại!
Người đàn ông mặc bộ đồ jean sợ đến mức không dám
cử động, và một mùi nước tiểu bốc ra từ đáy quần.
“Quỳ!” hắn trực tiếp quỳ xuống trước mặt người đàn
ông trung niên.
"Đại ca, xin tha mạng!"
Edit: Vasterel
"Đại ca ... không không, cha cha tha mạng!"
"Không không không ... Ông nội tha mạng!"
Hắn cứ quỳ lạy người đàn ông trung niên, trán đập vào
nền cầu đá.
Tuy nhiên, người đàn ông trung niên không hề quan
tâm, anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ
jean này với ánh mắt lạnh lùng và nói: " Trên thế giới này,
từ xưa tới nay chưa từng có ai gọi con trai ta là oắt con
cả".
"Đàn ông Trình gia có thể bị đánh, bị giết, nhưng không
thể bị người khác làm nhục."
"Trình Uyên, con cũng phải nhìn cho rõ ràng, muốn
làm vương giả, điều quan trọng nhất chính là học cách
lạnh lùng tàn nhẫn cùng vô tình!"
Edit: Vasterel
Chương 272: Tôi không muốn gặp lại ông
Trình Uyên chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông
trung niên này trước mặt, nhưng từ khí chất của anh ta,
cảm thấy có chút quen thuộc.
Sau khi lời nói từ tính của người đàn ông trung niên
vang lên, trái tim anh kịch liệt run lên.
Trình Cẩm Đông?
Một người thân đã hơn 20 năm không gặp.
Những gì Trình Cẩm Đông nói đều quá rõ ràng, Bạch An
Tương cũng là sững sờ, cô cũng đoán được.
Trong tưởng tượng của Trình Uyên, Trình Cẩm Đông từ
đầu đến đuôi chỉ là một người thương nhân hoàn toàn
mà thôi, nhưng anh không ngờ rằng ông ấy...
“Thứ lỗi cho tôi, tôi sẽ không dám vậy nữa.” Người đàn
ông mặc jean không ngừng cầu xin, không ngừng dập
đầu.
Thế nhưng là...
Dường như là để giáo dục cho Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trình Cẩm Đông vô cảm nhấc chân lên, đi rất chậm.
" là kẻ thù,thì con phải giẫm lên nó."
Dẫm lên đầu gã mặc đồ jean này, khiến cho hắn gục
mặt xuống mặt đất,không ngừng run rẩy kêu gào nhưng
không dám chống cự.
"Không thể nhân từ nương tay, nhất định phải giết
bằng một đòn!"
"Bụp!"
Máu bắn tung toé, ống quần của người đàn ông trung
niên này như nhuộm đỏ, nhưng Trình Cẩm Đông vẫn vô
cảm lạnh lùng.
Người đàn ông mặcđồ jean không thể hét lên được
nữa.
“co đã hiểu chưa?” Trình Cẩm Đông hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên rốt cục cũng buông tay khỏi dây xích, sau
đó thân thể nghiêng người một cái liền ngã xuống.
Edit: Vasterel
Anh bị thương rất nặng.
Cho dù bị mấy người cầm gậy bóng chày vây quanh vụt
cây gậy vào người, hoàn toàn ăn gậy liên hoàn, thì cũng
đã thừa sống thiếu chết, huống chi Trình Uyên đầu bị gõ
một cái, mặt đầy máu.
Bạch An Tương sợ hãi, nâng đầu Trình Uyên đặt lên ở
trên đùi, vẻ mặt căng thẳng, lấy điện thoại di động ra gọi
120.
Trình Cẩm Đông nhìn cảnh này, ánh mắt sắc bén chợt
dịu đi.
“Đừng lo lắng, đàn ông của Trình gia, không dễ chết
như vậy.” Giọng điệu có chút dịu đi, Trình Cẩm Đông nhìn
Bạch An Tương nói.
Nhưng cho dù giọng điệu của ông ta bình tĩnh đến đâu,
vẫn khiến Bạch An Tương lo sợ.
Bởi vì ông ta vừa mới chính tay giết chết bốn người chỉ
trong chốc lát.
Bốn người đã tạm biệt với thế giới này chưa kịp nói lời
cuối cùng.
Edit: Vasterel
Đi tới trước mặt Trình Uyên, Trình Cẩm Đông nắm lấy
tay Trình Uyên, Bạch An Tương theo bản năng nằm hờ ở
trên người Trình Uyên duỗi tay ra ngăn cản, căng thẳng
cùng cảnh giác nhìn Trình Cẩm Đông.
Trình Cẩm Đông cũng sửng sốt trước cảnh này.
ông cười khổ nói, "Nha đầu, yên tâm đi, không sao
đâu."
Một đứa trẻ khiến trái tim Bạch An Tương không hiểu
sao lại nhói lên, chợt cảm thấy rất đau lòng và muốn
khóc.
Trình Cẩm Đông kéo Trình Uyên ra khỏi chân của Bạch
An Tương, và ấn lên mắt cá chân của Bạch An Tương một
phát.
Thật kinh ngạc, vừa rồi vẫn còn sưng tấy ở mắc cá
chân, bị Trình Cẩm Đông ấn vào, chân cô không còn đau
như trước nữa.
Sau đó, Trình Cẩm Đông cõng Trình Uyên trên lưng.
Edit: Vasterel
“cô hẳn là có thể tự mình đi được rồi.” Trình Cẩm Đông
nói tiếp, “đi Thử xem .”
Bạch An Tương thận trọng đứng lên, tuy rằng bước đi
vẫn có chút đau, nhưng thật sự vẫn đi được. Bạn đang
đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để
sớm đọc những chap mới nhất.
Cõng Trình Uyên, Trình Cẩm Đông đi ở phía trước,
Bạch An Tương liền khập khiễng đi phía sau.
Không biết vì sao, phía sau bọn họ, nhìn Trình Uyên
nằm ở trên lưng phụ thân Trình Cẩm Đông, Bạch An
Tương rốt cục vẫn khó hiểu vào lúc này, trong lòng vẫn
còn sợ hãi trước người đàn ông này, sợ thị sợ nhưng cô
vẫn an tâm hơn chút so với hồi nãy.
“Lần trước, ta cõng hắn trên lưng, khi hắn lúc ba tuổi.”
Trình Cẩm Đông như là đang nói lẩm bẩm.
"Lúc đó, hắn rất là miễn cưỡng. Có lẽ hắn cảm thấy
thoải mái hơn trong vòng tay của mẹ. Mỗi lần ta cõng ,
hắn đều nắm lấy tóc ta bằng đôi tay nhỏ bé này."
Bạch An Tương trong lòng cảm thấy phức tạp, nghe
Trình Cẩm Đông kể chuyện năm xưa, cô cũng khó hiểu.
Edit: Vasterel
Từ trong lời nói, cô đã đoán được thân phận của Trình
Cẩm Đông, nhưng từ đầu đến cuối nghĩ mãi không rõ,
Trình Uyên anh chỉ là một người nhà quê, ngay cả mẹ
Bạch An Tương cũng đã biêt điều này, thật là kz quái.
Trình Cẩm Đông nói: "Ta biết đứa nhỏ này trong lòng
có oán hận, từ lúc ba tuổi còn có thêm đứa em trai mới
... Nhưng là đà ông , trong lòng có chút hận, lớn lên mới
trưởng thành được. "
Bạch An Tương không hiểu chuyện gì, không đáp lại lời
nào.
Sau khi họ rời đi, một cái đầu chui ra từ vùng nước bẩn
của nhà voi.
Người đàn ông cầm gậy bóng chày bị Trình Uyên đánh
ngã đầu tiên cả người run lên, sắc mặt tái nhợt, trong
mắt hiện lên vẻ sợ hãi sâu thẳm.
hắn tận mắt nhìn thấy bốn người đồng bọn của mình, bị
người đàn ông kia đánh chết một cách không thương
tiếc.
Edit: Vasterel
từ trong vũng nước bẩn trèo lên,liền chạy thụt mạng,
nhưng chân lại là mềm nhũn,nên ngã xuống sau khi được
hai bước, lại đứng lên chạy tiếp,nhưng lại ngã, cuối cùng
chạy trốn khỏi đây bằng cách bò.
...
...
Lúc tỉnh lại Trình Uyên đã nằm ở phòng bệnh, nhúc
nhích một chút, thân thể đau đến rã rời.
Bạch An Tương không biết cô đang đi đâu, Trình Cẩm
Đông thì đứng ở bên cửa sổ, quay lưng về phía anh nhìn
ra ngoài cửa sổ.
Trình Uyên ánh mắt tập trung vào người đàn ông này,
trong lòng vô cùng phức tạp.
Dường như Trình Uyên đã tỉnh, Trình Cẩm Đông vẫn là
quay lưng về phía anh, nhẹ giọng nói: "Con dâu này thật
tốt."
Trình Uyên thở ra một hơi, cười nhe răng trong đau
khổ rồi lại nằm trở lại.
Edit: Vasterel
"Tôi còn tưởng rằng ông sẽ trách tôi, vì một người phụ
nữ mà hành động một cách ngu ngốc như không muốn
sống nữa ."
Trình Cẩm Đông quay đầu nhìn Trình Uyên, lắc đầu nói:
"Làm sao có thể như vậy được?"
"ngay cả người phụ nữ của mình mà không bảo vệ
được, còn đáng mặt là đàn ông không?"
"Ngu ngốc? Ai dám nói con trai Trình Cẩm Đông của ta
ngốc?"
ông ấy rất tự tin và tự hào, và giọng nói của ông ấy
không ngừng tăng lên khi ông ấy nói ra, giống như hai
người họ đã luôn sống với nhau như cha con, điều đó
nhìn rất tự nhiên.
Có thể.
Trình Uyên cười chế nhạo "bao gồm cả Trình Nặc?"
Trình Cẩm Đông hơi nhướng mày, đi tới bên bàn rót
nước cho Trình Uyên, vẫn tự nhiên nói "Đương nhiên."
Edit: Vasterel
“Cho nên, ông không cần hỏi ai phái những người đó.”
Trình Uyên tiếp tục cười chế nhạo, “Liền trực tiếp giết
bọn hắn.”
Chiếc ấm bị nghiêng, nhưng nó ở trên không.
"Hai huynh đệ, đánh nhau là chuyện bình thường."
Bình thường?
Trình Uyên trong long vô cùng mất cân bằng.
Đây coi là chuyện gì?
Có thể nói ra được điều đó sao?
Nhưng tôi cũng là con của ông!
Đứa em Trình Nặc suýt chút nữa đã giết tôi!
Đương nhiên, anh không có nói hết, mà là tiếp tục
nhếch mép, nụ cười lạnh lùng run rẩy, trầm giọng nói:
"ông nói câu này thật hay đấy."
Edit: Vasterel
Trình Cẩm Đông đưa nước cho Trình Uyên, nói: "Dù
sao bọn con đều là anh em ruột thịt với nhau. con là anh,
hắn là em, các coni đều là con trai của ta."
Chuyện này không nói cũng không sao, nói ra, Trình
Uyên càng cảm thấy khó chịu.
Oh, khi hắn ta sai người giết tôi, tại sao ông không nói
rằng tất cả mấy người đó đều là anh em?
Lúc này ông còn nói tôi là anh trai của hắn?
Thằng quái nào quy định rằng anh cả phải để cho em
trai giết?
Cảm giác tức giận không nói nên lời, nhưng Trình Uyên
vẫn quát lên, "Ai nói tôi là con của ông?"
Trình Cẩm Đông hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Trình
Uyên.
“Ta nghĩ con đã rất trưởng thành.” Anh nói.
Trưởng thành?
Vâng đúng vậy, rất trưởng thành.
Edit: Vasterel
Một đứa trẻ không có bố từ nhỏ đã phải học nấu ăn từ
năm chín tuổi và bắt đầu làm ruộng từ năm 13 tuổi. gần
bốn mẫu đất bắp ngô được bẻ ra với bàn tay nhỏ mềm
yếu này.
Làm sao có thể chưa trưởng thành?
“Tôi muốn nghĩ ngơi một chút.” Trình Uyên nói.
Trình Cẩm Đông mím môi, gật đầu rồi xoay người.
"Còn nữa, tôi không muốn gặp lại ông."
Edit: Vasterel
Chương 273: Cần lời giải thích
Trình Cẩm Đông không nói gì, vừa mở cửa ra đã thấy
Bạch An Tương đang bối rối.
Nên Ông biết cô thực sự đã nghe lén ở bên ngoài.
Gật đầu với Bạch An Tương, Trình Cẩm Đông đi qua cô.
Bạch An Tương do dự một chút, sau đó xoay người
đuổi theo.
Đi tới đại sảnh, Trình Cẩm Đông nói: "dù con cái có
khôn lớn đến đâu, đứng trước cha mẹ có thể nói những
lời như vậy, nhưng làm cha mẹ lại thì không thể nào."
"Tôi có hai đứa con trai, và hai đứa này tôi chưa làm
tròn tốt của một người cha."
"Giúp tôi chăm sóc hắn thật tốt."
Bây giờ Bạch An Tương không có thể hiểu được những
lời nói này,ngay cả Trình Uyên cũng không thể hiểu được.
Nhưng đối với Trình Cẩm Đông thì hai người đều là da là
thịt, Trình Nặc lại trở thành như bây giờ. Từ một góc độ,
ông cũng cảm thấy mình nợ Trình Nặc.
Edit: Vasterel
Và đồng thời ông cũng nợ Trình Uyên.
Ông sẽ không vì hai đứa con trai đánh nhau, liền đi trợ
giúp một bên nào đó.cái này, làm một người cha không
bao giờ có thể được làm điều đó.
Bạch An Tương yên lặng gật đầu, nhìn Trình Cẩm Đông
bước đi.
Kz thật cô không cần trả lời, cũng không cần gật đầu,
nhưng nhớ tới Trình Uyên đã từng là người chồng, cho
dù sắp bị đánh chết cũng không nhượng bộ, trái tim cô
trở nên mềm mại, Cô biết sở dĩ Trình Uyên cố chấp như
vậy "không phải là vô lý",mà tất cả chính là cô, vì cô đang
ở phía sau anh.
Chắc chắn là có cảm động, nhưng cảm động không
nhất thiết phải lấy thân báo đáp
Nhưng ít nhất, một cánh cửa nhất định nào đó sẽ được
mở ra.
Khi Trình Uyên khẽ cử động, đau đến nỗi nhếch cả
miệng, Bạch An Tương cũng vội vàng luống cuống tay
chân cầm khăn lau mồ hôi mặt cho anh.
Edit: Vasterel
Mặc dù Trình Uyên không hiểu vì sao, đau thì cứ lại
phải lấy khăn lau, nhưng dù sao chỉ cần Bạch An Tương
làm như vậy, cảm giác đau đớn trong anh cũng giảm bớt
rất nhiều.
“Ngày mai anh khoan có trở về đã, mọi việc có thể trì
hoãn một chút?” Bạch An Tương cố gắng phá rối sự chú ý
của Trình Uyên.
Trình Uyên lắc đầu, đầu liên đau.
“Chỉ cần em ở bên cạnh chăm sóc anh, để anh nằm
viện cả đời, anh cũng sẵn lòng.” Anh nói.
Bạch An Tương lườm anh một cái, "em đi lấy nước."
...
Sau khi Bạch An Tương đi lấy nước, sắc mặt Trình Uyên
cũng liền chìm xuống.
Anh đang nghĩ xem Trình Cẩm Đông là người như thế
nào, người này lẽ ra là người thân nhất với anh, nhưng
hiện tại trông ông ta có vẻ rất thần bí.
Edit: Vasterel
Sở dĩ ông ta xuất hiện ở vườn bách thú, Trình Uyên
không nghĩ là trùng hợp, nhất định ông biết Trình Nặc
muốn sát hại mình, nếu không ông sẽ không ra tay giết
hại bọn đó.
Trình Uyên nghĩ, là ông bênh vực cho Trình Nặc sao?
Không chỉ có Trình Cẩm Đông trong mắt Trình Uyên rất
bí ẩn, mà ngay cả Trình Nặc, người luôn muốn giết chính
anh trai mình, trong mắt Trình Uyên cũng quá thần bí.
Anh muốn đánh trả, không ai muốn bị đánh mãi cả.
Nhưng vẫn chưa phải đến lúc, bởi vì trong lòng Trình
Uyên cũng biết mình vẫn không thể nào so sánh được với
Trình Nặc.
Anh phải có sức mạnh của riêng mình.
Lần đầu tiên, anh có cảm giác muốn có sức mạnh.
Bạch An Tương vừa đi ra ngoài, Bạch Long cùng Trần
Đông đã tới.
Hai người tiến vào phòng bệnh không nói câu nào cả,
liền đứng ở trước mặt Trình Uyên nhìn anh, không có
Edit: Vasterel
một nét biểu cảm gì cả. Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mói nhất.
“Hai vị đại ca, hai vị đến không hỏi một chút gì về chấn
thương của tôi như thế nào sao, chấn thương có nặng
lắm hay không, này nọ đi chứ?” Trình Uyên hận hai đuôi
này, không có chút phép tắt gì cả.
“Đau ở đâu?” Bạch Long hỏi.
“Bị thương thế nào?” Trần Đông hỏi.
“Fucking men!” Trình Uyên.
Lúc này, Trình Uyên, đột nhiên nhớ tới một câu đừng
bao giờ thuyết phục người khác, bởi vì không ai muốn
mình bị thuyết phục.
Đây là cách để hòa đồng với mọi người.
Nhưng lúc này anh ấy cảm thấy những lời nói đó nên
thay đổi, đừng bao giờ cố gắng thay đổi người khác, vì
không ai muốn bị người khác thay đổi .
Edit: Vasterel
Nếu không thể thay đổi được người khác, vậy thì hãy
cố gắng thích nghi thôi.
anh không thể thay đổi được cảm xúc hai cái đuôi Bạch
Long và Trần Đông này, nên anh đành phải cố gắng thích
ứng với cảm giác này.
đành phải Nhắm mắt giả vờ làm ngơ thồi biết sao giờ.
Nhưng lúc này, Bạch Long đột nhiên nói: "Ở nhà đã xảy
ra chuyện."
Anh mở to mắt và hỏi " Đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Long nói "Lý Tịnh Trúc gọi điện cho tôi nói điện
thoại của ngươi sao lại tắt máy. Thời Dương, Vương Hinh
Duyệt, Mục Tư Nhã và những người khác đang gặp nguy
hiểm."
Điện thoại di động của Trình Uyên bị rơi khi anh ở núi
khỉ, vì vậy ...
Nghe được tin tức, Trình Uyên muốn ngồi dậy, nhưng
đột nhiên đau nhức, nên lại nằm xuống.
“Chúng ta quay về đi.” Trần Đông nói.
Edit: Vasterel
Trình Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Các anh trở về
trước đi."
“vậy ở đây?” Trần Đông nhíu mày.
“Hiện tại ở đây sẽ không có chuyện gì.” Trình Uyên tự
tin nói.
Bạch Long và Trần Đông nhìn nhau, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, Trình Uyên giải thích
nói: "Trình Cẩm Đông đã đến."
Khi những người đàn ông cầm gậy bóng chày đánh
anh, cuối cùng bọn hắn nói rất mơ hồ, cho thấy bọn hắn
không muốn để lộ ra Trình Nặc.
Điều đó cũng cho thấy, Trình Nặc không muốn người
khác biết, chính hắn là người phái người tới cảnh
cáoTrình Uyên.
Không phải là hắn thì còn có thể là ai?
Bởi vì Trình Cẩm Đông đều đã xuất hiện, tương đương
gián tiếp nhắc nhở Trình Nặc, cho nên Trình Nặc sẽ không
Edit: Vasterel
có hành động gì nữa, ít nhất cũng không phải trong thời
gian này.
“Lái xe trở về đi, đi liền đi.” Trình Uyên nói.
Hai người gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Đồng thời, tại một biệt thự ở kinh thành.
"Cạch!"
"soạt soạt!"
Trình Nặc như phát điên, ngồi trên xe lăn đi loanh
quanh trong phòng.
"Thằng khốn!"
"Tại sao phải bảo vệ hắn!"
"đồ Chết tiệt!"
"đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!"
Trong phòng, một quản gia trung niên đeo kính đứng
bình tĩnh nhìn Trình Nặc điên cuồng.
Edit: Vasterel
Và không xa anh ta lắm, có một người đàn ông đang
quz, và người đàn ông đó là một trong những người đàn
ông cầm gậy bóng chày đã trốn thoát khỏi nhà voi trước
đó.
Lúc này hắn không dám ngẩng đầu nhìn lên, Trình Nặc
quăn xuống một vật gì đó, cả người rùng mình một cái,
mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống đất, từ
chấm thành từng mảng.
Một hồi lâu.
Trình Nặc mới ngừng trút giận, khuôn mặt gớm ghiếc
đột nhiên trở lại bình thường, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt
tiều tụy.
Nếu không phải bộ ngực nhấp nhô dữ dội của hắn, khó
có thể tưởng tượng hắn giống như một con sói.
"cha ngài gọi điện thoại đến, tôi nói ngài đã ngủ."
Sau khi hắn bình thường trở lại, quản gia trung niên
nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Trình Nặc nhắm mắt lại.
Edit: Vasterel
"Hắn là gọi tới muốn hỏi tội sao?"
Quản gia trung niên suy nghĩ một chút nói: "Có thể, sẽ
nhắc nhở ngài một tiếng."
“Cho nên, ta cần cho hắn một lời giải thích?” Trình Nặc
mở mắt ra một tia giễu cợt.
Quản gia trung niên gật đầu, "Xem ra, ắt không thể
thiếu."
"giải thích đi."
Nói xong, Trình Nặc điều khiển xe lăn rời đi nơi hỗn
độn này.
Trong phòng khách chỉ còn lại người quản gia trung
niên và người đàn ông cầm gậy bóng chày.
Quản gia trung niên lấy điện thoại di động ra, gọi một
tiếng, "Cử vài người lên thu dọn. Nhanh chân lên."
Sau khi đặt điện thoại xuống, hắn thở dài nói với người
cầm gậy bóng chày vẫn đang quz trên mặt đất, "ngươi
Edit: Vasterel
cũng nghe nói qua rồi, Thiếu chủ cần cho phụ thân ngài
ấy một lời giải thích."
Người cầm gậy bóng chày vội vàng gật đầu, "đã nghe, đã
nghe, Chung quản gia, cần tôi làm thế nào, ngài cứ việc
giao phó."
Người quản gia trung niên mỉm cười.
"Cần mượn cái đầu của ngươi , để giải thích cho phụ
thân ngài ấy."
Edit: Vasterel
Chương 274: Phiêu lưu trên tàu cao tốc
Ba ngày sau.
Trình Uyên bị thương, toàn thân đều đau, may mà
ngoại trừ đầu, những phần khác đều bầm dập.
Đau chắc chắn sẽ đau nhưng xương không bị ảnh hưởng,
cho nên cũng nhanh khỏi.
Anh có thể tự chăm sóc mình trong ba ngày.
Trong ba ngày này, Bạch An Tương chăm sóc anh từng
li từng tí, Trình Uyên rất thích, nhưng cũng có chút tiếc
nuối.
Tuy rằng quan hệ giữa hai người không còn xa lạ như
trước, nhưng cũng không phát triển như Trình Uyên
mong đợi, cuối cùng muốn trêu đùa với vợ của
mình,nhưng Bạch An Tương lại giả vờ như không biết,
không nghe thấy, và không hiểu.
Anh muốn ở thêm vài ngày,để hưởng thụ thêm vài
ngày với Bạch An Tương trong thời gian này.
Thật tiếc vì chuyện ở công ty đang lận đận.
Edit: Vasterel
Bạch Long và Trần Đông sau khi trở về cũng không nói
một lời an toàn, cho thấy sự việc vẫn chưa được giải
quyết.
Vì vậy, Trình Uyên quyết định trở về.
Bạch An Tương hỏi: "Có đi gặp cha một chút không?"
Trình Uyên do dự một hồi, theo lý mà nói thì nên đi,
nhưng là hiện tại đã bại lộ với Trình Nặc, sợ là đem ánh
mắt ấy đến với Bạch Thiếu Lâm thì sẽ nguy hiểm hơn.
“nếu đi thi sẽ mang đến nguy hiểm cho ba mẹ.” Trình
Uyên lắc đầu.
“Vậy em sẽ đưa anh đi.” Bạch An Tương nói.
Trình Uyên lắc đầu "Không phải đưa, mà em cùng anh
trở về."
"Hả?"
Trước khi Trình Uyên bị thương, Bạch An Tương đã gọi
điện thoại cho Lý Tố Trân, nói dối là gặp bạn học cũ, đến
nói chuyện hai ngày, Lý Tố Trân không nói gì nhiều ngoài
Edit: Vasterel
hỏi bạn học của cô là nam hay nữ, rồi sau đó không có
hỏi gì thêm.
Bây giờ không sao cả, mọi người đi rồi, giờ cô có thể đi
đâu?
“em nhất định phải đi.” Trình Uyên nhìn thấy Bạch An
Tương lo lắng, “Chúng ta đều đã bại lộ. Một khi đối
phương để mắt tới cha mẹ, bọn họ sẽ rất nguy hiểm.”
Bạch An Tương do dự hồi lâu, tuy rằng không biết
Trình Uyên đang nói đối phương là ai,cũng không biết đối
phương đó vì sao muốn giết Trình Uyên, nói tóm lại, cô
đồng ý với lời của Trình Uyên.
Bạch An Tương là một người phụ nữ biết điều.
Trình Uyên bị thương được đưa vào bệnh viện gần
vườn thú nhất, còn Bạch Thiếu Lâm thì ở Bệnh Viện hạng
nhất ở kinh thành.
Lúc hai người rời đi, Bạch An Tương gọi điện thoại lại
cho Lý Tố Trân, nói dối là Trình Uyên gọi cô về, nói có việc
khẩn cấp.
Edit: Vasterel
Lý Tố Trân trên điện thoại mắng Trình Uyên, như thế
này quá vô lương tâm, cha vợ bị thương nằm viện, thời
gian dài như vậy cũng không biết đến thăm hỏi xem thế
nào ... đúng là cái đồ
Đặt điện thoại xuống, Bạch An Tương cùng Trình Uyên
bắt taxi đến ga tàu cao tốc, Trình Uyên cố ý trêu chọc
Bạch An Tương "Sao em lại nói dối?"
Bạch An Tương ngây người nhìn anh, quay mặt đi, mặc
kệ Trình Uyên, không thèm để ý.
Còn hỏi Tại sao nữa?
Không phải là Bạch An Tương sợ Lý Tố Trân biết sự
thật, bởi vì Trình Uyên không có lương tâm thật, anh đã
đến kinh thành rồi còn không tới nhìn cha vợ mình một
chút như thế nào.
Anh và cô đã biết rõ với nhau.
Xe do Bạch Long và Trần Đông lái đi, cho nên Trình
Uyên và Bạch An Tương quyết định đi tàu cao tốc trở về,
vết thương trên người Trình Uyên vẫn chưa lành khỏi,
ngồi xe thì thời gian dài khẳng anh sẽ chịu không nỗi, có
Edit: Vasterel
đi tàu cao tốc thì nhanh hơn rất nhiều, và rút ngắn thời
gian còn lại một nữa.
Sau khi lên tàu, Trình Uyên và Bạch An Tương tìm chỗ
ngồi, và ngồi xuống.
Vì gấp, không kịp đặt vé trước nên mua tạm vé, nhưng
vé này không ngồi cạnh nhau, hai ghế này cách nhau 2
ghế.
ngồi Bên cạnh Trình Uyên là một cô gái mập mạp ít
nhất cũng phải một trăm cân, không biết cô gái mập mạp
này lên tàu từ lúc nào, Trình Uyên đến thì cô mập này đã
ngủ sớm, ngửa đầu nhếch miệng, há ra.
Lắc đầu ngã đạn, Trình Uyên không quan tâm, ngước
mắt lên nhìn Bạch An Tương đang ngồi hai hàng trước
mặt.
Nhìn thấy một ông chú trung niên hói đầu ngồi bên
cạnh, Trình Uyên yên tâm.
Ngay sau đó Bạch An Tương đứng dậy đi vệ sinh, Trình
Uyên liền bước tới thương lượng với ông chú này.
Edit: Vasterel
“vị đại thúc, tôi có chuyện muốn thương lượng với
chú.” Ngồi vào chỗ của Bạch An Tương, Trình Uyên
nghiêng người vỗ vỗ ông hói, ông chú này khá là đẹp trai.
Ăn mặc rất gọn gàng, tươm tất.
Trên tay ông còn có một chiếc đồng hồ Đại Kim, có vẻ
ông muốn mọi người nhìn thấy nó, ông sững sốt che mu
bàn tay lại.
“Sao vậy?” ông chú trung niên liếc mắt hỏi Trình Uyên.
"chẳng là Vợ tôi ngồi đây. Chúng ta có thể đổi vị trí
được không? Lúc đầu tôi cũng có ý đổi vị trí của vợ tôi,
nhưng mà cái bạn cùng ghế của tôi đã ngủ rồi, nên cũng
không tiện đánh thức người ta." Trình Uyên giải thích.
"vợ của ngươi?"
Ông chú hói không khỏi nhìn lên nhìn xuống Trình
Uyên, thấy Trình Uyên đang mặc một bộ quần áo bình
thường, trên tay không đeo nhẫn hay đồng hồ gì cả, còn
đi giày thể thao không có nhãn chính hiệu khác. Bạn đang
đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để
sớm đọc những chap mới nhất.
Edit: Vasterel
Hắn không khỏi cười chế nhạo. "người ta là một cô em
gái xinh đẹp như vậy,người cũng dám nói là vợ của
ngươi? Vậy thì ta nói mẹ của ngươi là vợ của ta thì sao."
"..." Trình Uyên bối rối.
“Mau mau cút đi!” Ông chú hói không kiên nhẫn vẫy
tay. “Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy không phải loại người
đồ nhà quê như ngươi có thể nghĩ tới. Đừng có mà cóc
ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
“Thật sự là vợ của tôi!” Trình Uyên cười khổ.
ông Hói trợn tròn mắt, vung nắm đấm to bằng tách trà,
"Còn không cút sao? không cút ta sẽ đánh ngươi!"
Lắc đầu cười khổ, Trình Uyên thở dài, quay về chỗ
ngồi, nghĩ thầm, lát nữa mình nên thương lượng với cô
gái mập mạp này một chút.
Không lâu sau, Bạch An Tương quay lại, nhìn về phía
Trình Uyên, Trình Uyên cười với cô, Bạch An Tương cũng
mặc kệ, trực tiếp ngồi vào chỗ của mình.
Nhìn bóng lưng của Bạch An Tương, Trình Uyên mơ mơ
màng màng.
Edit: Vasterel
tàu cao tốc khởi động, cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu
chạy nhanh.
ông chú Hói đột nhiên vươn cánh tay ra trước mặt
Bạch An Tương một cách khoa trương, sau đó thu tay về
trước mặt hắn, cứ như là tự nhiên đưa mắt nhìn đồng hồ
vàng của mình "A, chiếc tàu này lại đến trễ nửa phút,
thật sự là càng ngày càng không tưởng tượng nổi. Khi tới
nơi, tôi nhất định phải góp ý kiến với những người lãnh
đạo ở đây. "
Bạch An Tương thực sự lạnh nhạt, tiếp tục cúi đầu nhìn
điện thoại.
Trình Uyên nhìn trong mắt, ánh mắt gần như trừng
lớn. "cái còn gà này ... với cái tuổi này, không phải là
đang có ý đến vợ mình chứ?"
Trên thực tế, điều này thực sự không liên quan gì đến
tuổi tác.
Cái này nói thật, các cô gái trẻ đa số thích những anh
chàng đẹp trai trẻ hơn mình, một số thích những anh
chàng trưởng thành hơn mình vài tuổi, và còn một số
người lại thích các U lão nhìu hơn 30 40 tuổi.
Edit: Vasterel
Ngược lại, trong lòng đàn ông, thì hầu hết chỉ thích phụ
nữ trẻ đẹp.
Thấy Bạch An Tương không có hứng thú với chiếc đồng
hồ vàng của mình, ông chú hói tròn mắt.
Không lâu sau, ông lấy điện thoại di động ra và bắt đầu
gọi.
"Này, lão tam, để ta nói cho ngươi biết ta rất chú ý tới
dự án đó, nhưng là ta sẽ đích thân nói chuyện với chủ
tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, sau đó ngồi thảo luận, rồi mới
nói tiếp. Đúng, đúng, đúng ... Lợi nhuận, ước tính sơ bộ là
gần 100 tỷ ... vâng vâng vâng, chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là
chuyện nhỏ ... "
“phụt.” Bạch An Tương nhịn không được.
Trình Uyên ngẩn người.
Một trăm tỷ? có thả bom khoe khoan không vậy?
Edit: Vasterel
Chương 275: Anh hôn em được không
Nhìn thấy cảnh này, Trình Uyên vừa bực mình vừa
buồn cười.
Anh biết Bạch An Tương nhất định không phải loại cô
gái thích vật chất như vậy, cho nên việc khoe khoang
không biết xấu hổ của ông chú hói đầu này không hề có
tác dụng.
Nhưng có một điều khiến anh thật bất ngờ, cái đầu hói
này hóa ra lại là người Tân Dương.
Ngay lập tức, Trình Uyên nghĩ ra một trò đùa.
Anh cũng lấy điện thoại di động ra, giả vờ nói lớn:
"Này, lát nữa đón tiếp tổng bí thư Liên hiệp quốc ."
“Phụt!” Một đứa em trai đang uống Fanta bên cạnh
phun như mưa.
Bởi vì giọng nói của Trình Uyên rất lớn, nên đã thu hút
rất nhiều sự chú ý, bao gồm cả Bạch An Tương và lão đầu
hói.
Edit: Vasterel
Ông chú hói trợn mắt líu lưỡi, trong lòng thầm tức giận
chửi rũa, con mẹ nó thằng này đang khoác lác, còn khoác
lác hơn cả mình nữa, đúng là giả tạo?
Tuy nhiên, Bạch An Tương, người đã nhìn thấu mọi
chuyện, không thể không che miệng cười trước màn biểu
diễn tinh quái của Trình Uyên.
Cảnh tượng này thậm chí còn khiến khóe miệng của
ông chú hói đầu co giật.
"Vâng, vâng, vâng ... là tôi là tôi, và tôi nghĩ đề xuất mà
bạn đề cập với tôi về việc mạ vàng mặt trăng là rất tốt ..."
Khoác lác ngày càng lớn, ông chú hói ngay lập tức tan
thành mây khói.
"Ôi, bây giờ thanh niên kia da mặt dày thật.không có
cái gì cả mà khoác lác nổ banh xác. em gái tin hay không,
như loại người này, ở nhà chả có một cái con … gì ngoài
nghèo kiết xác?"
Hói.
Bạch An Tương không biết trả lời thế nào.
Edit: Vasterel
Tuy rằng cô cũng biết Trình Uyên là khoác lác, nhưng
hắn lại nói anh là đồ nghèo kiết xác ... Vậy hắn là cái gì?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không nói được nên Bạch
An Tương gượng cười nhìn ông chú hói đầu này.
"Đúng, đúng, ta đồng {, đúng vậy, ngươi là tổng thư k{
của Liên hiệp quốc, không cần hỏi ta, ta đã nói với ngươi
bao nhiêu lần rồi..."
Trình Uyên chưa học kỹ năng này một cách có hệ
thống, nhưng ở nhà Mục Tư Nhã đã được luyện qua, đã
giúp anh thu hoạch được một cái chân l{, đó là càng
khoác lác, khoác lác một cách không có điểm dừng .
không chừng lại có Một số người tin vào điều đó.
Đương nhiên, anh hiện tại khoác lác không có điểm
dừng, chỉ cần không phải đứa trẻ ba tuổi, căn bản chẳng
có ai sẽ tin .
Cô mập dường như bị gió mạnh làm cho tóc tai rối
loạn, giấc mộng cũng bị phá rối, từ trong giấc ngủ say
tỉnh dậy sờ miệng, liền cho Trình Uyên một đấm khi cô
đứng dậy. "Này, đừng giả bộ khoác loác, ngươi còn tính
làm đạo đức giả này để cua gái sao? "
Edit: Vasterel
Chẳng qua, lúc Trình Uyên đang nói điện thoại, ánh
mắt của anh ấy đều nhìn chằm chằm Bạch An Tương, cô
gái mập có thể biết được trong ánh mắt.
Vết Thương trên người còn chưa khỏi hẳn, cô gái mập
này một đấm đã đánh vào cánh tay của anh,khiến anh
đau đến nhe răng trợn mắt, suýt chút nữa điện thoại
cũng rơi xuống đất.
"Fucking men, ngươi làm cái gì vậy? Đạo đức của ta
làm sao?" Trình Uyên khó chịu.
"cái này ngươi còn cần người khác nói cho ngươi biết
sao?"
Không đợi cô béo nói,lão hói tranh nói "dáng
dấp,gương mặt, áo quần đều là hàng nhái hàng giả,chính
ngươi xem lại bản thân đi . đã vậy còn nói đạo đức của
mình làm sao?"
Bạch An Tương gật đầu đồng ý.
Trình Uyên sửng sốt.
“Đúng vậy, cũng không nhìn lại bản thân mình một
chút như thế nào.” cô mập đáp lại.
Edit: Vasterel
Trình Uyên hoàn toàn sửng sốt.
CMN dáng dấp, khuôn mặt không phúc hậu thì là gì
nữa,và ngươi có xem lại mình cao 1m5 với người ta cao
1m78 chưa, đã thế còn nặng hơn cả con heo, vậy cũng
đòi bảo người khác xem lại bản thân.
Nhưng mà, cô béo vẫn chưa dừng lại ở đó.
"đã vậy còn muốn đuổi theo một cô gái nhỏ xinh đẹp
nữa chứ. ngươi cho rằng người ta sẽ để mắt đến ngươi
sao? Đừng nói đến mỹ nữ, ngươi Nhìn đi,cha của người
mỹ nữ đó còn không vừa lòng đến ngươi nữa, ngươi đòi
trèo cao sao."
"E hèm ..." ông Hói một trận xấu h loáng lên.
"vị cô nương này, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải
là quan hệ cha con."
Nhìn thấy Trình Uyên bị lép vế, Bạch An Tương trong
lòng cũng cảm thấy buồn cười, cho nên cũng không có
nói giúp cho cái gì cho Trình Uyên cả, mà là muốn xem
Trình Uyên rốt cuộc giải quyết như thế nào.
Edit: Vasterel
Trình Uyên thở dài nhìn cô mập nói: "Thế này, đánh
cược đi."
"Đánh cược? Đánh cược cái gì?" Cô gái mập kinh ngạc.
“Nếu tôi có thể hôn cô nương xinh đẹp đó, thì cô cùng
cô ấy đổi chỗ, thấy thế nào?” Trình Uyên đề nghị.
Cô béo sửng sốt, "ngươi hôn ... cô ấy?"
Không thể không nói, dáng vẻ của Bạch An Tương ở
trong tàu lúc này, có thể coi tuyệt sắc giai nhân ở đây.
"Được được, đừng nói là có thể hôn cô ấy, cho dù
ngươi có thể thuyết phục được cô ấy đổi chỗ với ta, thì ta
sẽ phục ngươi."
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi vỗ tay phát ra tiếng.
Đứng dậy đi tới trước mặt Bạch An Tương, cười thần bí
nhìn Bạch An Tương.
Bạch An Tương đột nhiên căng thẳng.
Nói cách khác, hành vi thân mật nhất với Trình Uyên
trong trí nhớ của cô là khi cô ở trong nhà thờ tổ chức hôn
lễ và khoác tay anh.
Edit: Vasterel
Cô cảm thấy khó chịu, liệu anh ấy có hôn cô ấy không?
cô phải làm gì? cô có nên từ chối không?
Nhưng nếu bây giờ từ chối Trình Uyên, anh sẽ không
mất mặt lắm sao?
Nếu cô không từ chối, chẳng phải cô thật mất mặt sao?
Ông chú hói nhìn Trình Uyên cảnh giác, tức giận nói:
"ngươi muốn làm gì? Tránh xa em gái này ra một chút!"
Trình Uyên chậm rãi một chân quz xuống một chân
chống, vươn ngón tay khẽ chạm vào cằm Bạch An Tương,
âu yếm nói với Bạch An Tương, "Mỹ nhân,anh hôn em
được không?"
Bạch An Tương khẽ mở miệng, mặt lập tức đỏ bừng.
Không đợi cô có phản ứng gì, Trình Uyên trực tiếp hôn
lên, dùng miệng hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô.
"Làm người yêu anh nhé?"
Ông chú hói chết lặng.
Edit: Vasterel
Cô béo cũng chết lặng.
Ngay cả những anh bạn nhỏ vừa uống Fanta vừa rồi
cũng phải ngửa cổ ngạc nhiên.
Nhưng điều khiến họ sửng sốt hơn cả là Bạch An
Tương chỉ lặng lẽ gật đầu.
" Cmn, cái này cũng được sao?"
Trong phút chốc, cả ông chú hói và cô gái béo đều bắt
đầu nghi ngờ về tính mạng của mình.
Trình Uyên nắm lấy tay Bạch An Tương, bảo cô đứng
dậy đi cùng mình, Bạch An Tương cũng rất hợp tác đứng
lên.
Đi tới gần cô mập, Trình Uyên cười nói: "Cám ơn ngươi
đổi vị trí với mỹ nữ này,như chúng ta đã nói trước."
Cô gái mập gãi đầu đứng dậy với vẻ khó hiểu.
Cái nhìn về cuộc sống của anh chàng uống nước Fanta
bắt đầu bị đảo lộn, và anh ta dường như biết tại sao
mình luôn độc thân.
Edit: Vasterel
Quay mặt về phía người đẹp ngồi cùng ghế và nói "Mỹ
nhân, anh hôn em được không?"
"Hôn con mẹ mày, cút!"
"..."
Đổi chỗ ngồi xong, Trình Uyên vẻ mặt tự mãn, sau đó
đứng dậy đi toilet.
Tranh thủ lúc này, ông chú hói vẫn là không can tâm,
vùng vẫy vượt qua "hàng phòng thủ" chặt chẽ của cô gái
béo và bước đến chỗ Bạch An Tương.
“Tôi nói với em gái này, vừa rồi người đó uy hiếp em
sao?” Ngồi vào ghế Trình Uyên nói tiếp, “Đừng sợ, nếu
hắn uy hiếp em, hoặc là em có chuyện gì khó nói, cứ nói
cho tôi biết, Hoàng Đại Cường này sẽ giúp em làm chủ. "
Bạch An Tương lắc đầu.
Ông chú hói đầu không tin, vỗ ngực tiếp tục khoe
khoang: “Em gái đừng lo, chỉ cần em nói với tôi, tôi nhất
định sẽ giúp em, Tân Dương này, em đã nghe nói qua
chưa? Tôi là Hoàng Đại Cường ở Tân Dương, chính là
người làm mây làm gió ở Tân Dương, ngay cả chủ tịch
Edit: Vasterel
Tập Đoàn Cẩm Đông khi gặp tôi cũng sẽ gọi tôi bằng một
tiếng huynh đệ. "
Mà cùng lúc đó.
Trình Uyên vừa đi toilet, vừa bước vào toilet, cửa còn
chưa kịp khóa, đột nhiên có người xông vào.
Edit: Vasterel
Chương 276: Tàn nhẫn
Trình Uyên vừa bước vào, cửa chưa kịp đóng lại, thắt
lưng liền cởi ra.
Với một âm thanh của "bang!", Một người đàn ông va
vào.
Theo bản năng lui lại, tránh người va tới đó,mà người
đó trực tiếp đụng vào thành tàu, ngồi phịch xuống đất,
trên bụng có một mảng máu sẫm, hai tay che bụng bê
bết máu.
“Đóng cửa lại!” Người đàn ông lo lắng vội vã nói với
Trình Uyên.
Trình Uyên không biết đang xảy ra chuyện gì, bị người
như vậy quát, theo bản năng liền đóng cửa khóa lại.
Anh không sợ người kia sẽ làm gì mình, bởi vì dựa theo
tình hình hiện tại của người đàn ông, Trình Uyên không
làm gì với hắn, chứ hắn làm gì được với thể trạng bây giờ.
“lo mà yên lặng, nếu ngươi lên tiếng, ta liền giết
ngươi.” Người đàn ông nghiến răng uy hiếp Trình Uyên.
Trình Uyên bất giác không khỏi nhéo nhéo cái mũi
Edit: Vasterel
Anh Thầm nghĩ, con mẹ hắn không biết ai có thể giết ai
đâu.
Đương nhiên, anh cũng liên suy nghĩ một chút, rốt
cuộc không biết người đàn ông này lai lịch như thế nào.
Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt râu ria
lởm chởm và nhì qua cảm giác cuộc đời như đầy thăng
trầm. hắn ta mạnh mẽ, và có thể nhìn thấy hình dạng của
cơ ngực ngay cả khi anh ta mặc một chiếc áo khoác rộng.
Bụng đầy máu, áo lót màu xám nhuộm đỏ.
Người đàn ông dựa vào thành bồn cầu hít một hơi.
Sau một lúc, lấy ra một con dao gấp từ quần jean ra.
Cũng không để Trình Uyên hiểu lầm, hắn cầm lấy con
dao gấp mở áo lót của mình ra, ngay lập tức lộ ra một vết
thương đáng sợ.
Đó là một ... viên đạn bắn vào.
Chờ một chút, làm thế nào mà tên này lại mang dao
lên được tàu cao tốc?
Edit: Vasterel
“Thật may là nó nó đã bị cản một chút.” Người đàn ông
nghiến răng.
Sau đó động tác tiếp theo của hắn khiến cho vẻ mặt
Trình Uyên càng thêm kinh ngạc.
Hắn ta thực sự đã dùng một con dao gấp để tự cắt
bụng của mình, cái này ... Cái này là để tự phẫu thuật
mình sao?
Thành thật mà nói, Trình Uyên sửng sốt.
Trước đây anh còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, sẽ
dễ dàng xuống tay với người đàn ông bị thương nặng
trước mặt, nhưng bây giờ anh lại âm thầm rút lại suy nghĩ
lúc trước.
Đây chắc là một người tàn nhẫn.
Những người tàn nhẫn không bao giờ có thể dùng lẽ
thường để tính sổ với nhau.
Người đàn ông cắt bụng bằng một con dao với một lỗ
lớn khủng khiếp, sau đó đưa mũi dao vào và ngoáy nó.
Edit: Vasterel
Đừng nói đến bản thân người đàn ông đó, ngay cả
Trình Uyên nhìn đến cũng đau lòng.
Người đàn ông này nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi trên
mặt giống như vừa mới rửa mặt, trán nổi gân xanh lên.
"Ư ... a ..." gầm nhẹ.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt làm ra hành động
đó, Trình Uyên trong lòng cũng an yên, nhưng trong lòng
đột nhiên nảy sinh một { nghĩ.
Ở Tân Dương , anh dùng Cẩm Đông làm thủ phủ, cũng
có thể dùng người này đánh người như Thẩm Lệ một
trận, nhưng nếu thật sự lật đổ được Thẩm Lệ, thì Thẩm
gia nhất định sẽ xuất thủ.
Nếu Thẩm gia ra tay, Cẩm Đông không có lợi thế, chỉ có
thể ôm mặt chịu đòn.
Tính toán khoảng cách giữa hai bên chênh lệnh, thích
hợp nhất diễn tả nó trong một câu, đối mặt với sức mạnh
tuyệt đối, bất kz kỹ thuật nào cũng là vô ích.
Vì vậy, anh muốn tổ chức lực lượng của mình một cách
bí mật.
Edit: Vasterel
Ai sẽ làm điều này?
Bạch Long?
Bạch Long khẳng định không được, bởi vì Bạch Long dù
sao cũng là người của Trình Cẩm Đông.
Trần Đông?
Trần Đông có quá nhiều bất định không chắc chắn,với
lại hắn cũng không phải loại người có thể dùng đầu óc
được.
Bởi vậy, thứ anh thiếu bây giờ là một người tàn nhẫn
tuyệt đối trung thành.
Trước mắt người này. . . Rất là phù hợp.
"Keng Cong!"
Một viên đạn biến dạng phóng ra từ vết thương kinh
hoàng và rơi xuống đất với âm thanh vui tai.
"Hô hô hô ..." Sau khi lấy viên đạn ra, người đàn ông
thở hổn hển.
Edit: Vasterel
Trong bụng không có xương, theo l{ thuyết đạn bắn
trúng thì sẽ xuyên thấu qua, nhưng từ lời nói của người
đàn ông vừa rồi, Trình Uyên biết chắc chắn có thứ gì đó
đã cản lại, nếu không viên đạn không chỉ có cắm vào vào
da thịt như vậy.
Viên đạn được lấy ra, còn vết thương thì sao?
Vết thương vẫn đang chảy máu, ngay cả khi viên đạn
được lấy ra, cuối cùng hắn ta sẽ mất quá nhiều máu và
chết.
Ngay khi Trình Uyên cau mày, người đàn ông tàn nhẫn
này thở dốc một tiếng, sau đó từ trong túi móc ra hai
viên đạn nguyên vẹn.
Sau đó hắn ta dùng dao nghiêng đầu viên đạn xuống,
và đổ thuốc súng từ đáy viên đạn lên vết thương của
mình.
Trình Uyên kinh ngạc, hắn làm sao vậy?
Chết tiệt, sẽ không là ...
Chắc chắn rồi, người đàn ông lại lấy chiếc bật lửa ra.
Edit: Vasterel
Cảnh tượng này Trình Uyên nhìn rất quen thuộc.
anh vẫn nhớ trước đây anh đã xem một bộ phim, và nó
giống như thế này, hắn đã đổ thuốc súng vào vết thương
của mình, sau đó dùng bật lửa châm lửa, để thuốc súng
đốt hết các mao mạch trên cơ thể để cầm máu.
con mẹ nó nghị lực này phải cần đến bao nhiêu?
Trình Uyên không dám nghĩ tới.
Nhưng mà, người đàn ông tàn nhẫn này làm đúng như
những gì Trình Uyên tưởng tượng, bật lửa lên, nhưng rồi
lại do dự một chút.
“Này, đưa cho ta giấy.” hắn nói với Trình Uyên.
Trình Uyên nhanh chóng xé giấy vệ sinh trong toilet
đưa cho hắn.
Người đàn ông như chết lặng.
Trình Uyên nhìn cũng khó hiểu.
Edit: Vasterel
anh lúc này thật sự không biết hắn muốn giấy để làm
gì, chẳng lẽ là đốt giấy rồi cho hướng về vết thương sao
Đây không phải là vẽ vời thêm chuyện sao?
Người đàn ông tàn nhẫn đột nhiên nổi giận, "Cả cuộn!"
Trình Uyên rùng mình một cái, cầm cả cuộn giấy đưa
cho hắn. Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy
tham gia group để sớm đọc những chap mới nhất.
Anh nhìn thấy người đàn ông tàn nhẫn này, cắt giấy,
chỉ để lại kích thước của một củ cải, và sau đó nhét nó
vào miệng.
Ồ, hóa ra sợ cắn lưỡi, Trình Uyên chợt nhận ra.
Nhưng...
“Này, anh như thế này rất dễ bị nhiễm trùng đấy?”
Trình Uyên không kìm lòng được mà nhắc nhở, “Có nên
khử trùng trước không?
“Không cần!” Người đàn ông tàn nhẫn hung ác trừng
mắt nhìn Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Sau đó, "xẹt xẹt!", Một loạt nổ tung như pháo hoa, rồi
nhanh chóng bị dập tắt.
“A… Ư!” Người đàn ông đau đớn cắn cuộn giấy vệ sinh.
Trình Uyên hai tay nắm chặt, mừng thầm cho hắn.
Sau đó, toàn thân người đàn ông mềm nhũn, và hắn ta
hoàn toàn nằm trên sàn nhà vệ sinh.
“Này, anh gì ơi, khỏe không?” Trình Uyên hỏi.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, cho dù người
đàn ông này tàn nhẫn, cũng có thể không phải là đối thủ
của anh.
Người đàn ông thở dài thườn thượt và lấy cuộn giấy ra
khỏi miệng, bởi vì vừa rồi quá mức dùng sức đã cắn đến
nướu lợi nên cuộn giấy chuyển sang màu đỏ.
“không thể chết được.” Người đàn ông đáp một cách
yếu ớt.
Trình Uyên cau mày nói: "Nhìn xem, nướu của anh bị
cắn nát hết rồi. Tôi có thuốc cầm máu, ngươi mau bôi
đi."
Edit: Vasterel
Anh lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong túi của mình.
Bởi vì cả người đều bị chấn thương, trên đầu còn có
băng gạc quấn quanh, chỉ ba ngày sau vết thương làm
sao lành hẳn được, vẫn còn rỉ máu, vì chuẩn bị cho bất cứ
tình huống nào xảy ra, trên đường về Tân Dương,cho nên
anh đã mua rất nhiều trong viện rồi mới an tâm quyết
định lên tàu trở về.
Người đàn ông nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay Trình Uyên,
ánh mắt gần như nhìn chằm chằm bề ngoài.
" Con mẹ nó ngươi. . . !”
Con gà này đã ngất đi vì quá tức giận.
Trình Uyên cũng đang tự hỏi, tại sao mình cho hắn
thuốc để hắn cầm máu, nhưng ngược lại lại tức giận với
mình? Mà lại, đây là giận đến mức ngất đi luôn sao?
anh không thể tưởng tượng được, đau đớn như vậy có
thể gắng gượng được,nhưng tại sao tức giận rồi ngất đi.
Cũng bất lực, Trình Uyên lại lấy ra một miếng băng gạc
khác trong túi, giúp người đàn ông tàn nhẫn này băng bó
Edit: Vasterel
vết thương, kỹ thuật băng bó của anh thực sự quá kém,
nên nhìn giống như trói người đàn ông tàn nhẫn này hơn.
“Này, có ai bên trong không?” Đúng lúc này, có người
gõ cửa.
Edit: Vasterel
Chương 277: Thiện duyên
Ông đầu hói Hoàng Đại Cường liên tục nhấn mạnh việc
mình giàu như thế nào, mạnh cỡ nào và mối quan hệ tầm
cỡ ra sao.
Nói thật, nếu không phải biết Trình Uyên là chủ tịch
Tập Đoàn Cẩm Đông, Bạch An Tương, thật sự có thể tin
tưởng hắn ngay.
Hắn ta liên tục hỏi Bạch An Tương có phải là tiểu tử đó
đã biết được nhược điểm nào của cô, nói: "em gái, tuyệt
đối đừng sợ, anh đây nhất định sẽ giúp em."
Bạch An Tương bị hắn ta nói cho đến phiền não, không
khỏi quay đầu cười với hắn ta. "Xin lỗi chú, người đàn
ông mà chú nhắc tới rất đẹp trai trong mắt cháu, cháu chỉ
thích anh ấy."
"Ơ ..." Hoàng Đại Cường nhất thời không nói nên lời.
Hắn coi cô như một cô em gái, và cô thì coi hắn như
một người chú. Cái này còn có thể nói được gì nữa?
Hơn nữa cô gái này chắc chắn là bị mù, vậy mà vừa nãy
còn nói là rất đẹp trai nữa chứ?
Mù, mù, thật sự là bị mù rồi.
Edit: Vasterel
Trên thực tế ở trước mặt Trình Uyên, Bạch An Tương
không thể nói lời nói như vậy, nhưng mà hiện tại vắng
mặt Trình Uyên, cô quả thực đối với Hoàng Đại Cường
quá khó chịu, cô nghĩ nói ra lời này, Hoàng Đại Cường có
thể thôi hêt nói nhảm.
Nhưng dường như cô đánh giá thấp độ dày của Hoàng
Đại Cường.
"Em gái, để anh nói cho em biết, thật đáng tiếc cho
một cô em gái xinh đẹp như em lại đi tìm một tên tiểu tử
nghèo kiết xác như vậy, thật là đáng tiếc. Em nghĩ hắn ta
có cái gì? tiền thì chắc không có rồi ,còn tướng mạo lại
càng không được chút nào, địa vị thì lại càng càng không
có, em nói đi, em ở bên hắn em có được cái gì? "
"em còn quá trẻ và chưa hiểu gì về thế giới này. Trong
xã hội ngày nay, không có tiền bạc,hay địa vị thì em
không xứng đáng có tương lai. Nên chỉ có thể sống một
cuộc sống hèn mọn. Em có sẵn sàng sống cuộc sống như
vậy với phần đời còn lại của mình không?"
"Trông em dáng dấp như vậy, hoàn toàn có thể theo
đuổi hạnh phúc của chính mình đúng không? Nghe lời đi
em gái, anh đều vì muốn em tốt, tìm người có tiền ..."
Edit: Vasterel
Bạch An Tương là im lặng.
Bị Hoàng Đại Cường nói nhảm thực sự là khó chịu,
trong lòng vốn đã bình tĩnh lại nhưng bây giờ không khỏi
dâng lên một vẻ tức giận.
"Xin lỗi chú, cháu thích anh thì đã làm sao? cháu không
lấy anh ấy nữa, chú đã hài lòng chưa?"
"Tôi ..." Hoàng Đại Cường bị Bạch An Tương á khẩu lập
tức không nói nên lời.
"Cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng
Cái, một bên chịu đòn, một bên chịu khổ, ta nói chú này,
chú nên thôi cái hy vọng cuộc tình này đi."
Người anh em uống Fanta ở ghế bên cạnh không chịu
được nữa.
Hoàng Đại Cường trợn to hai mắt, "Cái gì thôi hy vọng
cuộc tình này? Người trẻ tuổi này, thật sự không biết nói
chuyện..."
Bên trong tàu càng ngày càng có nhiều “khán giả”,
Hoàng Đại Cường cũng cảm thấy không thể dữ nỗi mặt
Edit: Vasterel
mũi của mình, đành phải miễn cưỡng đi về, vừa đi vừa
tiếc nuối. “Chao ôi, thật tiếc một bông hoa tươi cắm phải
bãi phân trâu. "
cô mập đối với Hoàng Đại Cường cười khổ một tiếng,
"Hoàng đại thúc, mặc kệ cô ấy đi, cô ấy không thích thì
thôi, tôi, nhìn tôi xem, tôi thích chú, tôi hâm mộ chú, hai
ta nói chuyện đi?"
Nhìn cô mập, Hoàng Đại Cường nhất thời rùng mình
một cái, "Thôi Ngủ đi."
Khi về chỗ ngồi, Hoàng Đại Cường vẫn thỉnh thoảng
nhìn lại Bạch An Tương.
Không còn cách nào, dáng dấp An Tương thực tế là quá
xinh đẹp, trong tâm hắn nhìn thấy vậy cảm giác nhột
nhột.Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham
gia group để sớm đọc những chap mới nhất.
Một lúc sau.
Bạch An Tương đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Trình Uyên vào toilet lâu như vậy, sao anh vẫn chưa
quay lại?
Edit: Vasterel
Vừa mới thầm nghĩ, Trình Uyên đã trở lại, phía sau là
một người đàn ông râu ria xồm xoàm đầy mồ hôi.
Người đàn ông thân thể có chút phồng lên, hai tay đặt
ở trên bụng, Trình uyên thì dìu người đàn ông này đi,
giống như ôm người ta vậy. cho người nhìn một cảm giác
như là nô tài của người đàn ông đó.
Khi Bạch An Tương đang thắc mắc người đàn ông này
là ai, Trình Uyên đã dẫn hắn ta đến, sau đó anh ấn người
đàn ông vào chỗ ngồi của mình, cười nói với Bạch An
Tương, " Đi vệ sinh gặp phải đồng hương."
Người đàn ông râu ria xồm xoàm ngượng ngùng cười
nhìn Bạch An Tương.
Bạch An Tương không thèm quan tâm, sau khi lịch sự
mỉm cười với hắn, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ tàu.
Trình Uyên lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Do điện thoại của anh bị rơi trên núi Khỉ, điện thoại này
mới mua nên tất cả số trong đó đều không còn, trong ấn
tượng của anh, anh chỉ nhớ được số của Thời Dương và
Vương Hinh Duyệt, nên gọi cho Thời Dương.
Edit: Vasterel
Sở dĩ anh chọn gọi Thời Dương là vì Vương Hinh Duyệt là
một mục tiểu quá rõ ràng, và Thời Dương đã âm thầm
giúp đỡ anh làm việc.
Anh đi kinh thành lần này có trở về Tân Dương hay
không, đây là hoạt động bí mật, anh không muốn thân
phận bại lộ, nếu không những kế hoạch trước đó coi như
đổ sông đổ biển.
“Ra ga tàu cao tốc đón anh, tìm một chiếc xe lớn hơn
chút.” Trình Uyên ra lệnh nói.
“Là anh.” Thời Dương đáp.
Cúp điện thoại, Trình Uyên nhíu mày, anh đột nhiên
cảm thấy Thời Dương nói chuyện có chút kz quái.
Nói cách khác, lúc đầu, anh quyết định sau khi xuống
tàu, anh và Bạch An Tương lặng lẽ đón xe trở về Tam
Thạch Thôn trước, nhưng bây giờ lại có thêm một cái
vướng víu.
Máu ở vết thương người đàn ông tàn nhẫn này tạm
thời đã cầm, nhưng hắn ta phải nhanh chóng xử lý, nếu
không tình trạng sẽ rất dễ trở nên trầm trọng hơn.
Edit: Vasterel
Khi đang trong nhà vệ sinh, có người gõ cửa, và đứng
đợi rất lâu.
Trình Uyên sợ chính người gõ một hồi lâu không có
người mở cửa sẽ đi gặp người kiểm soát tàu, nên liền mở
cửa ra.
người đi vào nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy,
lập tức chết lặng.
Đây là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Vì vậy, Trình Uyên đã tận dụng thời cơ bàng hoàng của
người thanh niên này và sử dụng mẹo mà Bạch Long đã
dạy anh , hạ gục "con gà " tội nghiệp này bằng một cú
đấm.
Ngay khi nam thanh niên ngất xỉu xuống đất, người
đàn ông tàn nhẫn tự làm cầm máu vết thương của mình
bất ngờ mở mắt.
“Ngươi là ai?” hắn cảnh giác hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên nhếch miệng, "Ngươi là ai?"
Edit: Vasterel
Người đàn ông tàn nhẫn nhìn chằm chằm Trình Uyên,
trong mắt tràn đầy kiên định.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Trình Uyên trong lòng rùng
mình một cái. "Được rồi, được rồi, tôi không hỏi ngươi là
ai nữa, và sẽ không hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì, dù sao
ta cùng ngươi kết thiện duyên vì cứu ngươi một lần đi."
Người đàn ông tàn nhẫn nóng nảy nói: " ngươi Có
thuốc cầm máu sao không nói sớm?"
Nói cách khác, vừa rồi cầm vết thương bằng thuốc
súng không phải chuyện người bình thường có thể chịu
được, Trình Uyên cũng hiểu sâu sắc về vấn đề đó, nếu
khoét một lỗ bất kz nào đó trên cơ thể, đừng nói là đốt
bằng thuốc súng cầm máu, chỉ cần dùng ngón tay chọc
vào thôi cũng không khỏi đau đến mức nhe răng nhếch
miệng.
“Đúng vậy ha, nếu tôi lấy ra sớm hơn thì cũng không
đến nổi phải đốt để cầm vết thương của chính ngươi.”
Trình Uyên chợt hiểu ra.
Người tàn nhẫn bây giờ câm hận nghiến răng..
"ngươi muốn hại ta?"
Edit: Vasterel
" Không phải đâu?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Giúp ta ra khỏi nhà ga
và tìm một bác sĩ đáng tin cậy."
"không vấn đề gì."
Vì vậy, Trình Uyên đã giúp người đàn ông này cởi quần
áo và mặc đồ của người anh em đang ngất xỉu đó.
Người đàn ông này rửa sạch vết máu trên tay, thay
quần áo của người em trai đó rồi đi theo Trình Uyên ra
khỏi nhà vệ sinh.
Sau nửa giờ, tàu đến ga Tân Dương.
Mọi người lần lượt xuống tàu, trong tàu cũng trở nên
hỗn loạn.
Khi Trình Uyên và Bạch An Tương cùng người đàn ông
tàn nhẫn bước ra ngoài thì tình cờ gặp lại Hoàng Đại
Cường.
Hoàng Đại Cường nhìn thấy Bạch An Tương, cũng vội
vàng chạy theo: "Cô em gái, anh nói em đi với anh đi. Đại
Edit: Vasterel
ca anh, có xe tới đón,em đi đâu anh đều có thể đưa em
đi. Cam đoan luôn an toàn."
“Không cần.” Bạch An Tương nhẹ giọng nói.
Edit: Vasterel
Chương 278: Đây gọi là thực lực
“Không sao, không phiền phức.” Hoàng Đại Cường mặt
dày mày dạn nói, “Em gái, nghe lời anh đi, cùng đi với
anh đi.”
Chuyện này ngay trước mắt Trình Uyên, nếu như trước
đây Trình Uyên không có nghe thấy cũng không sao,
nhưng bây giờ thì khác.
Hoàng Đại Cường này sao có thể nhiều lần quấy rối
Bạch An Tương, Trình Uyên làm sao có thể đứng dương
mắt ếch nhìn được?
Sắc mặt trầm xuống, xoay người lôi Bạch An Tương
đến phía sau mình, lạnh lùng nói với Hoàng Đại Cường,
"Ngươi muốn chết phải không?"
Hoàng Đại Cường thấy Trình Uyên dám uy hiếp mình,
liền trừng mắt nhìn anh, "con mẹ nhà ngươi ngươi là cái
thá gì? Dám nói chuyện này với Lão Tử, ngươi có biết Lão
Tử ở Tân Dương này là ai không? Ngay cả chủ tịch Cẩm
Đôn, Lão Tử ta cũng đã gặp qua. "
Bọn Họ ồn ào cãi nhau, những người chuẩn bị xuống
tàu, ánh mắt đều tập trung vào.
Edit: Vasterel
Trình Uyên chỉ tay cái mặt Hoàng Đại Cường, lạnh lùng
nói: "Cút!"
Hoàng Đại Cường tức dận, bỗng nhiên săn tay áo lên
"ngươi đây đã đụng đến cơn tức giận của Lão Tử rồi, để
Lão Tử nói cho ngươi biết, Lão Tử khi còn nhỏ luyện qua
Tán Đả, làm sao, hai ta thử một chút xem sao?"
Trên người Trình Uyên vẫn còn vết thương, nếu không
phải hắn quấy rầy Bạch An Tương, Trình Uyên thật sự sẽ
không thèm quan tâm hắn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hắn muốn tán tỉnh người phụ nữ của anh, và hỏi anh là
cái thá gì, và còn trước mặt giả vờ này nọ.
Những kỹ năng được dạy bởi Bạch Long lại xuất hiện
trong tâm trí.
Trình Uyên cười lạnh một tiếng, sau đó đấm vào miệng
hắn một cái.
“Bốp!” Hoàng Đại Cường bị một đấm đánh ngã xuống
mặt đất.
Edit: Vasterel
“Muốn Chết!” Trình Uyên nói nhỏ.
Thật ra mà nói, đòn của Trình Uyên là để giải tỏa cơn
hận , nhưng vết thương trên người không cho phép anh
dễ dãi dùng hết sức.
Sau khi đánh Hoàng Đại Cường, cánh tay đó run lên.
Bạch An Tương nhận ra, vô thức vươn tay nắm lấy tay
Trình Uyên.
Lúc này, cửa tàu mở ra, mọi người bắt đầu xuống tàu,
nhưng rất nhiều người vẫn bất đắc dĩ đứng lại xem náo
nhiệt, dù sao có cảnh nóng vẫn ngoài đời vẫn hay hơn
trong phim.
Trình Uyên không muốn trở thành đối tượng xem của
người khác, kéo Bạch An Tương chỉ muốn chui ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Hoàng Đại Cường bật dậy, miệng
cười toe toét: "CMM, mày dám tấn công Lão Tử, thằng
nhóc chết tiệc, dừng lại cho Lão Tử ,xem Lão Tử giết mày
như thế nào."
Nhìn thấy Hoàng Đại Cường không có bị anh đánh
mộng, Trình Uyên cũng sửng sốt một chút.
Edit: Vasterel
Chẳng qua, Bạch Long đã dạy anh thủ đoạn này, anh đã
dùng mấy lần rồi, đều thất bại, nhưng lần này lại thất
bại?
Không chờ anh suy nghĩ nhiều, Hoàng Đại Cường liền
nhảy qua vọt tới.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông tàn nhẫn ấy đột
nhiên chặn Hoàng Đại Cường lại, vẻ mặt lạnh lùng giống
như mùa đông lạnh giá khắc nghiệt.
Hoàng Đại Cường sững sờ trong chốc lát.
Người đàn ông Tàn Nhẫn lạnh lùng phun ra một tiếng,
"Cút, hoặc chết!"
Lần này Hoàng Đại Cường không dám động thủ.
Trình Uyên phát hiện người đàn ông Tàn Nhẫn này vén
góc áo lên, đít súng từ dây thắt lưng lộ ra. Bạn đang đọc
truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm
đọc những chap mới nhất.
Đương nhiên cái này là để cho Hoàng Đại Cường nhìn
thấy.
Edit: Vasterel
Anh chàng này là con quái vật gì vậy, không chỉ mang
dao mà còn có thể mang súng?
Nói cách khác, người Tàn Nhẫn này hẳn là gặp phải
chuyện gì đó trên tàu, lúc đầu cũng không muốn vạch
trần, nhưng Hoàng Đại Cường hết lần này tới lần khác ,
một mực tìm đường chết, thật sự không có cách nào, chỉ
có thể hù dọa hắn ta.
Hoàng Đại Cường bị người Tàn Nhẫn thực sự làm cho
sợ hãi, rụt cổ lại.
Ai muốn rướt họa vào thân trước khẩu súng này?
Bình thường, Người bình thường đều hiểu rằng không
phải hạng người nào củng có súng, hạng người như vậy
thì tuyệt đối lại càng không được đắc tội.
Sau khi làm cho Hoàng Đại Cường sợ hãi, người Tàn
Nhẫn quay đầu gật đầu với Trình Uyên, cả ba người
xuống tàu.
Chờ mọi người đi xuống, Hoàng Đại Cường tựa như
cảm thấy được mặt mũi mình như ai đó đã lột xuống, liền
chỉ vào sau lưng bọn họ gào thét “FUCK, các ngươi hãy
Edit: Vasterel
chờ Lão Tử , Lão Tử sẽ cho các ngươi biết, tại Tân Dương
ai mới là người định đoạt. "
Sau khi xuống tàu, để bắt kịp người đàn ông tàn nhẫn
này, họ đi bộ cũng không nhanh, và vẫn còn một khoảng
cách từ lối ra của ga tàu cao tốc.
“Đây là lần đầu tiên anh đến Tân Dương sao?” Trình
Uyên hỏi người Tàn nhẫn.
Người Tàn nhẫn gật đầu.
Trình Uyên thở dài, xét thấy Người Tàn Nhẫn tiết kiệm
lời nói như vàng, anh cười nói: “Tôi có hai người bạn,
mấy người gặp nhau, nhất định cùng chung chí hướng.”
Thầm nghĩ, lại thêm một người vô cảm như hai cái đuôi
kia.
Đi ra khỏi lối ra, hai con mắt Trình Uyên co rút lại đột
nhiên.
Tại cửa ra, có rất nhiều người đón và nhiều người chờ
xe buýt, tất nhiên, cũng có nhiều tài xế taxi chạy ra khỏi
xe và chèo kéo người ta.
Edit: Vasterel
Tóm lại, người đông như người đi chợ vậy, ném một ai
đó vào, chắc chắn khó tìm ra.
Nhưng ngay tại lối ra nhộn nhịp như vậy, vẫn có một
nhóm thế lực đặc biệt dễ thấy.
Một chiếc xe Lincoln nối dài đậu ở lối vào chính của lối
ra, theo sau là bốn hoặc năm chiếc Martha.
Hai mươi người trong trang phục chỉnh tề, xếp thành
hai hàng, làm như hoan nghênh đón chào.
Trong đó có cao thủ Thời Dương, Kim Kiệt, Vương Hinh
Duyệt và Tập Đoàn Cẩm Đông.
Trình Uyên đột nhiên nhìn Thời Dương, sắc mặt lập tức
chìm xuống.
Anh nhờ Thời Dương đến đón, anh không muốn bị lộ,
hiện tại thì tốt rồi, đừng nói là bại lộ, con mẹ hắn chỉ kém
thua bản tin thời sự một chút.
Thời Dương điều này có nghĩa là gì?
Những ngày này bố cục hết cả rồi, giờ thì công cóc?
Edit: Vasterel
Nhìn thấy Trình Uyên, đám người Cẩm Đông đều nở nụ
cười, bất kể trước mặt có thật hay không, dù sao nhìn
qua đều rất vui vẻ.
Và Ngay sau đó.
"Cút ra, đừng có cản đường ta."
Hoàng Đại Cường đột nhiên xuất hiện, hắn đẩy mạnh
Trình Uyên như có ý trả đũa, sau đó vượt qua Trình Uyên
đi về phía đoàn xe của Cẩm Đông.
Hành động của hắn ta ngay lập tức khiến các quan
chức cấp cao ở Cẩm Đông choáng váng.
Kim Kiệt nhìn thấy Hoàng Đại Cường, mí mắt càng nhảy
lên.
“Ha ha, đã lâu không gặp bạn cũ.” Hoàng Đại Cường
giang hai tay lao về phía Kim Kiệt.
Kim Kiệt buộc phải ôm lấy hắn, lộ ra vẻ mặt chua xót.
"Được rồi, khá là thú vị, tiếp đón tôi còn cần phải phô
trương lớn như thế không. Không hổ danh là bạn học của
Edit: Vasterel
Hoàng Đại Cường." Hoàng Đại Cường cao hứng vì nghĩ
Kim Kiệt đến đón hắn.
Nói xong, hắn ta quay đầu lại, đặc biệt nháy mắt đưa
ghèn nhìn Bạch An Tương "Em gái, em thấy chưa? Đây
gọi là thực lực."
Sau đó, hắn vỗ vỗ vai Kim Kiệt, "Được rồi, bạn học cũ,
tôi lên xe trước."
Kim Kiệt chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp chạy tới
xe Lincoln, mở cửa xe ngồi vào.
Ngồi vào còn chưa xong, tên này lại đột nhiên mở cửa
sổ, thò đầu ra ngoài quát Bạch An Tương, "Em gái, em có
thấy thực lực anh đây không? Dám Từ chối anh? Em hối
hận muộn rồi!"
Đám người này bên trên trán rơi xuống mấy cái dấu
gạch dọc trên đầu thể hiện Nà Ní.
“Ngươi biết hắn?” Trình Uyên lạnh giọng hỏi Kim Kiệt.
Kim Kiệt cười khổ nói: "Bạn học trung học của tôi, tôi
không biết hắn ngồi chiếc xe này."
Edit: Vasterel
"Ừm."
"Mà sao? Hắn đắc tội chủ tịch sao?" Kim Kiệt nhìn thấy
Trình Uyên sắc mặt không được tốt, vội vàng hỏi.
Trình Uyên cười lạnh chế nhạo không trả lời.
Vấn đề của Hoàng Đại Cường vẫn là vấn đề nhỏ, còn
vấn đề của Thời Dương mới là vấn đề lớn.
Nhưng mà, mặc kệ có vấn đề gì xảy ra, bây giờ chỉ có
thể lên xe rời đi nơi này trước.
Trình Uyên chào hỏi một tiếng với người Tàn Nhẫn,
kéo Bạch An Tương đi về phía xe Lincoln.
...
Nói cách khác, Hoàng Đại Cường chưa bao giờ ngồi qua
loại xe cao cấp như vậy, lên xe liền ngồi vào chỗ này, liền
ngồi vào chỗ kia, sau đó nhìn ghế sô pha dài trên xe và
không thể há miệng ngạc nhiên.
"Đó là một chiếc xe hơi sang trọng, thật sự là một chiếc
xe hơi sang trọng, Lão Tử trong đời chưa từng ngồi qua
một chiếc xe hơi tối tân như vậy."
Edit: Vasterel
Hắn đang hưng phấn,bỗng cửa xe mở ra, Trình Uyên
Bạch An Tương lên xe cùng với người Tàn Nhẫn.
Edit: Vasterel
Chương 279: Thử cái khác
Hoàng Đại Cường sững sờ.
“CMCM, ai cho các ngươi lên đây?” Sau khi định thần
lại, chỉ vào Trình Uyên tức giận nói: “Cút xuống , ngươi,
ngươi… A, em gái không nói em, và ngươi cút xuống.”
Trình Uyên lười không để ý tới hắn, quay mặt ra khỏi
xe, thấy Thời Dương và Vương Hinh Duyệt thì thào nói
nhỏ gì đó.
"Này, các ngươi có nghe không, loại xe này không thích
hợp cho nhà quê các ngươi? Biến khỏi đây đừng làm bẩn
xe của bọn ta."
Trình Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hoàng Đại Cường bị ánh mắt của Trình Uyên làm cho
giật mình.
Lúc này, Kim Kiệt và Vương Hinh Duyệt cũng đã lên xe.
Hoàng Đại Cường thấy Kim Kiệt lên xe, càng thêm kiêu
ngạo. "Lão Kim, nhìn xem, tên này là ai, dám lên xe Cẩm
Đông của chúng ta, cho bọn hắn lăn xuống đi."
Edit: Vasterel
Kim Kiệt khuôn mặt mập mạp không khỏi co giật run
vài cái.
Lão Kim là người như thế nào?
Đó là một nhân vật cấp cao trong Cẩm Đông, hắn ta rất
thông minh.
Tính ra Hoàng Đại Cường cùng Trình Uyên xem như đã
biết trước đó không lâu, nhưng là Trình Uyên không có
nói thân phận cho Hoàng Đại Cường biết, cho nên xem ra
Trình Uyên cũng không muốn người khác biết thân phận.
Nghĩ rõ ràng về điểm này với Hoàng Đại Cường, tự
nhiên cũng không dám vạch trần Trình Uyên là chủ tịch
hội đồng quản trị, Kim Kiệt đối với Hoàng Đại Cường, chỉ
cười cười: “Đều là người một nhà, là người một nhà.”
Nghe vậy , Hoàng Đại Cường đột nhiên giật mình.
Người một nhà?
“Hắn cũng là Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi?” Hoàng
Đại Cường hoài nghi hỏi với Kim Kiệt.
Edit: Vasterel
Trình Uyên toàn thân bị thương, bên trong quấn rất
nhiều băng, để che giấu những thứ này, anh cố ý mặc
quần áo bình thường rộng hơn, dường như cho người ta
cảm giác rất rẻ tiền.
“Đúng, đúng thế.” Kim Kiệt gật đầu, mồ hôi nhễ nhại.
Hoàng Đại Cường nghĩ thầm, cho dù Trình Uyên có là ở
trong Tập Đoàn Cẩm Đông, cũng có lẽ chỉ là một nhân
viên nhỏ, hoặc là chủ nhiệm nhỏ.
Bất kể là như thế nào, dù sao cũng không cao bằng Kim
Kiệt, dù sao Kim Kiệt tại Tập Đoàn Cẩm Đông chính là
dưới một người trên vạn người, là một đổng sự.
Hoàng Đại Cường nghiêng đầu,nhìn chằm chằm giễu
cợt với Trình Uyên.
Sau khi mọi người lên xe đủ, xe bắt đầu di chuyển.
Trình Uyên trong lòng tràn đầy suy nghĩ, cũng không
thèm để ý tới Hoàng Đại Cường, nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ
đến chuyện kỳ quái này.
Ngay khi Trình Uyên và xe của họ vừa lái đi, một tiếng
động đột nhiên vang lên ở lối ra.
Edit: Vasterel
"Giết người ...!"
"Nhìn xem, có người bị cắt cổ!"
Một nhóm người bao quanh lối ra của nhà ga đông
như kiến.
Có một người đàn ông mặc quần áo đen và đeo mặt nạ
đen nằm trên mặt đất, anh ta dùng một tay che cổ họng,
máu trào ra.
Có vẻ như ai đó đã bị cắt cổ một lúc rồi, và rất nhiều
máu đã đổ ra.
Đã có rất nhiều người ra khỏi ga, nhưng khi cảnh
tượng này xuất hiện, tất cả đều chạy lại xem, đột nhiên
những người muốn rời khỏi ga đều bị chặn lại.
Không ai để ý, một cô gái mập mạp chỉ cao có 1,5 mét,
nặng một hơn trăm cân đã chen ra khỏi đám đông rồi
bước đi.
Bước vào nhà vệ sinh công cộng của ga tàu cao tốc, cô
gái mập ú lấy điện thoại di động ra nói: "Chủ nhân, em đã
giao hàng an toàn, xương cá cũng rút".
Edit: Vasterel
"Cái gì? Ở lại bảo vệ Thiếu chủ?"
"Vâng! La Sát hiểu."
...
...
Trong xe của Lincoln ...
Hoàng Đại Cường cùng Kim Kiệt nhiệt tình tán gẫu,
nhưng đáng tiếc Kim Kiệt tựa như có cái gì tâm tư, dần
dần, không nói gì nữa.
Chiếc xe trở nên im lặng.
Lúc này Hoàng Đại Cường nhìn chằm chằm Trình Uyên,
càng nhìn càng khó chịu, càng nhìn càng tức giận.
Lòng căm thù bấn loạn trong lòng!
Nhưng mà, nhìn Bạch An Tương, trong lòng lại bắt đầu
có hưng phấn.
Edit: Vasterel
Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nếu có thể lên giường,
chẳng phải sướng muốn chết sao?
Ngay sau đó, hắn nghĩ đến một cô em gái xinh đẹp như
vậy, lại thật sự đi theo Trình Uyên.
Thật là Bực bội!
Rất tức giận!
“Này oắt con, bây giờ ngươi đã biết ta là ai chưa,
Hoàng Đại Cường?” Hoàng Đại Cường chế nhạo Trình
Uyên, tìm phiền toái.
Trình Uyên mặc kệ hắn.
Để hắn ấy đi nhờ, chủ yếu là vì anh không muốn phức
tạp thêm, nhân tiện cho Kim Kiệt chút thể diện, nếu
không thì đá đít hắn nữa đường.
Nhưng là có đôi khi anh càng không muốn để ý người
khác, thì người khác hung hăng có thể ngồi lên đầu ngồi,
điển hình như Hoàng Đại Cường trước mặt đây, hắn còn
tưởng rằng Trình Uyên sợ hắn.
Vì vậy hắn càng thấy đắc ý hơn, thậm chí còn kiêu ngạo
hơn.
Edit: Vasterel
"Này, oắc con còn giả vờ điếc nữa sao? Con mẹ nhà
ngươi, ta đang nói ngươi đấy, ngươi không phải rất tuyệt
khi ở nhà ga sao?"
"Ái!"
"Bốp!"
Trình Uyên đang lo lắng suy nghĩ mấy chuyện, nhưng
đột nhiên bị Hoàng Đại Cường đẩy ngã đầu, nhất thời
sửng sốt.
Không chỉ có Trình Uyên sững sờ, tất cả mọi người
trong xe đều sửng sốt.
Kim Kiệt trợn tròn mắt hơn nữa, không ngờ rằng bạn
học của mình lại muốn tìm con đường chết.
Hoàng Đại Cường tiếp tục vỗ vào đầu Trình Uyên, thấy
anh có chút thất thần, khẩu khí hắn càng thêm kiêu ngạo.
"ranh con này bây giờ vẫn giả điếc với Lão Tử đúng
không? Vừa rồi khẩu khí của ngươi như thế nào? Không
phải dám động thủ với ta sao? Ngươi làm Lại cho Lão Tử
thử xem nào?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hoàng Đại
Cường, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Trình Uyên lúc này, Kim
Kiệt bị hù kém chút quỳ xuống đất..
"Ngươi nói cái gì? Lại muốn cùng ta động thủ nữa
sao?" Trình Uyên lạnh lùng hỏi Hoàng Đại Cường.
Hoàng Đại Cường vỗ ngực của mình, rồi kêu gào nói:
"Lại đây, lại đây, con mẹ nhà ngươi để Lão tử nhìn xem
lần này ngươi cùng với ta động thủ thế nào."
Trình không có cùng hắn động thủ, mà là đem ánh mắt
nhìn về phía những người khác. "Các ngươi đều cũng
nghe được. Hắn nói thử động thủ với hắn lần nữa"
“Đúng vậy, ta nói!” Hoàng Đại Cường không rõ ràng
cho lắm, thế là ngay tại bên bờ nguy hiểm, điên cuồng
điên cuồng khiêu khích.
"CMM!"
" Đánh chết con mẹ nhà ngươi đồ con rùa!"
Edit: Vasterel
" Muốn chết, ngay cả chủ tịch ngươi cũng dám đánh!"
"Giết chết hắn!"
Đầu tiên là Kim Kiệt, lúc này không quan tâm đến thể
diện bạn học nữa, xông lên một đấm đánh vào sống mũi
Hoàng Đại Cường.
Sau đó là các giám đốc cấp cao Cẩm Đông, những
người này dường như muốn biểu hiện ở trước mặt Trình
Uyên, thế là từng người một.
Một đám người đè, giữ Hoàng Đại Cường rồi đấm, đá,
cào cấu, đủ các thể loại môn võ công thất truyền, chỉ
thiếu dép vả quyền mà thôi, còn lại được dùng trên
người Hoàng Đại Cường.
Hoàng Đại Cường bộ não bây giờ gần như tê liệt. (rối
não vl không nghĩ ra từ được )
Sau khi bị một nhóm người đánh, hắn không thể ngẩng
đầu lên được, chỉ có thể ôm đầu rên rỉ, "Mẹ kiếp, Lão
Kim, ngươi làm sao vậy?"
"Ái á,Ôi đau quá, dừng tay!"
Edit: Vasterel
"Tôi là Hoàng Đại Cường, Lão Kim, làm ơn kêu bọn họ
dừng lại đi, Á, ú..."
Từ khi lên xe, người tàn nhẫn đã thấy Trình Uyên khác
thường, lúc này, hắn mới nhìn Trình Uyên kỹ hơn.
Lúc này Trình Uyên, đối với tàu cao tốc lộ ra hai cái khí
chất khác biệt.
“Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp ngươi.” Anh Ruthless
nói.
Trình Uyên nhàn nhạt đáp "Tôi tên là Trình Uyên."
Nghe vậy, người tàn nhẫn trầm ngâm suy nghĩ.
Trình Uyên lại giải thích "Tân Dương , chủ tịch Tập
đoàn Cẩm Đông, Trình Uyên!"
Người tàn nhẫn chợt mới hiểu ra.
Một nhóm người vẫn đánh bầm dập Hoàng Đại Cường.
Cuối cùng, Kim Kiệt nắm lấy tóc Hoàng Đại Cường, chỉ
vào Trình Uyên nói: "Con mẹ nó nhà người, ngươi nhìn
đây cho rõ, người này mà ngươi cũng muốn dám đánh?"
Edit: Vasterel
Chương 280: Vương Mỹ Lệ
Hoàng Đại Cường bị đánh nhe răng nhếch miệng, Kim
Kiệt thì lại túm tóc, hoàn toàn không biết chuyện gì đã
xảy ra.
"Lão Kim, ngươi làm sao vậy? Ngươi điên rồi sao?chỉ vì
một tên tiểu tử có chức vụ quèn, ngươi thậm chí ngay cả
ta củng đánh, chúng ta là bạn học mà."
Kim Kiệt tức giận đến nghiến răng, thầm nói trong lòng
mình thật xui xẻo vì là bạn cùng lớp với thằng ngu này.
Tức giận nói: "Cái gì tiểu tử quèn?người nghe kiểu gì vậy?
Đây là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông người trẻ tuổi tài
cao, đa mưu tức trí chính là ngài ấy!"
Chủ tịch?
Hoàng Đại Cường có chút bối rối, nằm sấp dưới đất
như chó, ngẩng đầu lên nhìn Trình Uyên với hai mắt sưng
híp.
"Lão Kim, ngươi đùa cái gì vậy, người hắn như một
thằng ..."
Kim Kiệt, thật quá tức giận.
Edit: Vasterel
Lại "Bốp" một cái vào mặt Hoàng Đại Cường " Con mẹ
nó ngươi thấy ta giống nói đùa sao?"
Hoàng Đại Cường nhìn Trình Uyên với vẻ mặt lạnh lùng
nhìn chằm chằm hắn, khí chất lập tức thay đổi, trong lòng
bắt đầu có chút tin tưởng.
"ngươi thực sự là..."
Liền nghĩ trước đó hắn ta còn khoác lác với Bạch An
Tương, quen chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông thế này thế
kia, có dự án hàng trăm tỷ muốn hợp tác này nọ.
Nhưng hiện tại, vẻ mặt bình tĩnh của Bạch An Tương
cho thấy hắn ta thật sự là nói thật về Trình Uyên,mà lại
có lẽ Trình Uyên không có nói dối, và đây thật sự là vợ
anh ta.
Hoàng Đại Cường rùng mình khi nghĩ rằng mình đã
luôn muốn gạ tình với vợ của chủ tịch Tập Đoàn Cẩm
Đông.
"Chủ tịch, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin ngài
đừng chấp nhặt với tôi... Tôi xin lỗi ngài,tôi lạy ngài..."
Edit: Vasterel
"Cong Cong Cong..." Hoàng Đại Cường không ngừng
đối với Trình Uyên dập đầu .
Trong xe có phần đệm dưới sàn, Trình Uyên liền biết
hắn đập không đâu, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Vốn dĩ hiện tại anh cực kỳ khó chịu, bởi vì Hoàng Đại
Cường cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đụng vào cái ranh giới
hạn mức chịu đựng của anh, cho nên Trình Uyên làm sao
có thể vui vẻ tha thứ cho hắn như vậy được?
Xe đi qua cầu Tân Giang, Trình Uyên liếc mắt nhìn ra
khỏi xe, nhàn nhạt nói: "Ném xuống biển nuôi cá."
Nghe được lời này, đừng nói Hoàng Đại Cường, Bạch
An Tương đột nhiên cũng sửng sốt.
Cô không thể hiểu nổi, trong lòng hết sức phức tạp,
đây vẫn là Trình Uyên cô biết sao?
Bạch An Tương cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Trình
Uyên có gan để giết một người,nhưng chuyện này, nhịp
tim của cô bắt đầu tăng nhanh, cô cảm thấy loại chuyện
này thật xa vời với mình, đối với Trình Uyên,trong nháy
mặt không thể nào nói ra được cảm xúc là gì.
Edit: Vasterel
Người Tàn Nhẫn cũng nheo mắt lại, nhìn Trình Uyên
với ánh mắt, đầy ngưng trọng.
Hoàng Đại Cường trực tiếp dọa cho tê liệt cả người.
"Chủ tịch tha mạng, tôi sẽ không bao giờ dám nữa..."
Một mùi nước tiểu tỏa ra từ đáy quần của hắn.
Kim Kiệt sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, không khỏi
chua xót cầu khẩn giùm hắn với Trình Uyên, "Chủ tịch,
hắn ... hắn có mắt không tròng, ngài đừng chấp nhặt hắn,
tôi cầu xin cho hắn, tôi van xin ngài…. ngài... xem..."
Nói thật ra, Trình Uyên chỉ muốn hù chết tên này,
nhưng mà, tội của con gà này vẫn chưa đáng mức chết
được.
Nhìn thấy Hoàng Đại Cường sợ hãi tè ra quần của
mình, Trình Uyên đã đạt được mục đích hù dọa mình,
nhưng anh vẫn kiên quyết "ném xuống."
"Cái này ..." Kim Kiệt một mặt không biết làm sao.
Xe dừng lại, có người kéo cửa ra, Hoàng Đại Cường
nghĩ rằng đùa nhưng ai ngờ là thật, trợn mắt há hốc
Edit: Vasterel
mồm, sợ đến ngất đi.Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mới nhất.
Trình Uyên xua tay nói: "ngất rồi sao, quên đi,thôi
quên đi, loại người này không để chúng ta bẩn tay."
Nghe đến đây, mọi người đột nhiên nhẹ nhõm một
hơi.
Thì ra là Trình Uyên chỉ muốn dọa hắn.
Kim Kiệt lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
Bạch An Tương nhìn Trình Uyên thật lâu một chút.
“Lão Kim, về sự việc ta trở này những ai đã biết rồi?”
Trình Uyên hỏi.
Kim Kiệt vội vàng trả lời: "Thời Dương đã báo cho quản
lý cấp cao của tập đoàn rồi bảo mọi người cùng nhau đi
đón. Ngườ khác không ai biết, nhưng..."
Trình Uyên gật đầu.
Edit: Vasterel
Hắn biết Kim Kiệt định nói cái gì, chỉ có người đứng đầu
mới biết, thế nhưng tại trên tàu cao tốc đại chiến như
vậy, mọi người sớm sẽ biết Trình Uyên từ kinh thành đã
trở về.
Kỳ thật, đây cũng là một điểm Trình Uyên hoài nghi
đến .
Thời Dương đã biết rất rõ kế hoạch của anh, tại sao
hắn lại làm vậy?
Nhìn thoáng qua Hoàng Đại Cường đang ngất xỉu trên
mặt đất cùng với nước tiểu trên người, Trình Uyên không
khỏi dấy lên một ý nghĩ.
"sự tình ta trở về lần này cần phải giữ bí mật, bất luận
thế nào không được để kẻ nào biết, vì một trận chiến lớn
tới đây..."
Chỉ vào Hoàng Đại Cường và nói tiếp "ngươi hiểu
không?"
con ngươi Kim Kiệt trợn to, trong lòng lập tức hiểu ra,
"Tôi hiểu , chủ tịch có thể yên tâm giao cho tôi việc này."
Trình Uyên gật gật đầu, nói: "Đi bệnh viện tư nhân giúp
ta liên hệ Từ Xuyên."
Edit: Vasterel
Ngược lại, bệnh viện tư nhân Tân Dương hiện là một
trong những nơi an toàn hơn.
...
...
Trong phòng bệnh tư nhân, Từ Xuyên vẻ mặt vô cùng
kinh ngạc.
"Trình Uyên, nói thật, tôi theo nghề y nhiều năm như
vậy, cũng chưa từng thấy qua người như vậy, hình như
đã mất cảm giác đau."
Chữa trị vết thương cho Người Tàn Nhẫn, Từ Xuyên
kinh ngạc.
Theo lý thuyết, vết thương của người tàn nhân là
không quá nghiêm trọng, nhưng phương pháp tự sơ cứu
của anh ấy quá cực đoan, nghĩ đến điều đó cũng cảm
thấy đau nhói lòng rồi, chưa kể rằng anh ấy vẫn tự mình
bước đi như kiểu không bị gì cả.
Edit: Vasterel
Hơn nữa, khi Từ Xuyên rửa sạch vết thương, cạo sạch
phần thịt chết bên ngoài rồi khâu lại, anh ta còn đặc biệt
cảnh cáo Từ Xuyên không được dùng thuốc tê.
Trình Uyên cười khổ nói: "Tôi cũng chưa từng nhìn
thấy."
"Quá kinh khủng. Tôi dùng dao rạch thịt dùng thuốc
khâu lại, toàn bộ quá trình này anh không hề kêu đau
một tiếng." Từ Xuyên lắc đầu.
Lúc này, y tá đẩy người Tàn Nhẫn từ phòng mổ vào khu
phòng bệnh.
Liền thấy anh chàng này mồ hôi nhễ nhại mà vẫn
nghịch điện thoại.
Từ Xuyên và Trình Uyên đều ngẩn người.
Sau khi dàn xếp chỗ ở cho anh ta , Trình Uyên nói:
"Ngươi ở chỗ này, trong thời gian này gắng tĩnh dưỡng
cho tốt,còn lại yên tâm đi, ở đây tuyệt đối an toàn."
Người tàn nhẫn rất tò mò "Tại sao ngươi lại cứu ta?"
Edit: Vasterel
" Không phải đã nói với ngươi rồi sao, ta chỉ muốn kết
thiện duyên với ngươi?"
“Không đúng.”người tàn nhẫn lắc đầu “ngay cả vết
thương của ta ngươi còn không hỏi đến?
Trình Uyên cười nói: "Ngươi không muốn nói ta hỏi
cũng có được việc gì, ngươi muốn nói, thì đâu cần ta phải
hỏi, nhưng mà ta có một cái thắc mắc khác là, ngươi làm
sao mà đem dao với súng lên tàu cao tốc được vậy? "
Tàu cao tốc an ninh kiểm tra rất nghiêm ngặt, làm sao
có thể mang lên được những loại vũ khí này?
Người Tàn Nhẫn trợn mắt, "Tôi mệt rồi."
Bị mất mặt, Trình Uyên không khỏi sờ sờ cái mũi của
mình. "à dù sao, ngươi cũng phải cho ta biết tên của
ngươi là gì chứ?"
Người Tàn nhẫn ném điện thoại xuống đầu giường ngủ
thiếp đi.
"..." Trình Uyên và Từ Xuyên hai mặt nhìn nhau ngã
đạn.
Edit: Vasterel
Khi hai người chuẩn bị rời đi với một nụ cười gượng
gạo, người Tàn Nhẫn đột nhiên nói "Lão Tử gọi ta là
Vương Mỹ Lệ."
Vương Mỹ Lệ ...
rất tốt, rất mạnh mẽ! (mạnh mẽ ở nào, ai thông giùm
cái @@)
Trình Uyên nhịn cười.
Một người mạnh mẽ cường tráng như vậy, vậy mà gọi
là Vương Mỹ Lệ.
Thì ra tên này không lạnh lùng đến mức không muốn
cho Trình Uyên biết tên của mình, hóa ra tên của hắn quá
lố bịch, anh ta sợ bọn người và Trình Uyên sẽ cười nhạo
và châm biến.
...
Cùng lúc đó, ở phòng bệnh bên kia Hoàng Đại Cường
cũng vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Kim Kiệt trên mặt
tươi cười, chăm chú nhìn hắn.
Hoàng Đại Cường trên trán nháy mắt liền toát ra mồ
hôi lạnh.
Edit: Vasterel
Từ sắc mặt Kim Kiệt, hắn như nhìn thấy thiên đại cạm
bẫy.
Bình luận facebook