Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-181
Chương 181
Chương 181
Nghe thấy tiếng nói chuyện, Bạch An Tương như con thỏ nhỏ bị doạ sợ, lập tức bỏ chạy về căn phòng kia, tay chân luống cuống khoá cửa lại.
Lý Nam Địch xuất hiện bên ngoài cửa phòng cô, bị hành động của Bạch An Tương làm khó hiểu.
“Cô đừng sợ, chúng ta đều giống nhau thôi.
Một lúc Sau, Lý Nam Địch ciết ty Vieu’ “Tôi giống như cô vậy, đều chả hiểu.Sao mà bị người ta bắt tới đây” “Tôi đến đây trước cô hai tiếng, cho nên khá quen thuộc với nơi này, đây là một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, vị trí cụ thể không rõ, cửa sổ phòng đều bị đóng kín, chúng ta không ra ngoài được, nhưng thiết bị trong.
căn hộ này rất đầy đủ” “Tủ lạnh, máy giặt, tivi, ngoài không có mạng ra thì không thiếu gì cả, à đúng rồi, trong tủ lạnh còn có rất nhiều rau cải và bánh mì nữa” “Cô biết điều này có nghĩa là gì không?” Bạch An Tương trong phòng ngủ nghe người xa lạ ngoài phòng khách nói thế thì càng căng thẳng hơn, cô không dám đáp lời.
“Có nghĩa là người bát chúng ta muốn chúng ta ở lại đây rất lâu” Lý Nam Địch nói.
“Cho nên bây giờ cô sợ hãi trốn tránh tôi thì có tác dụng gì? Chúng ta vẫn sẽ gặp mặt nhau thôi” “Hay cô định nhốt mình trong cái phòng kia cả đời? Không đói chết cũng chán chết!” Nói một lúc lâu, Lý Nam Địch phát hiện Bạch An Tương không hề trả lời mình.
Cô ta thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ đầu óc của người phụ nữ trong phòng có vấn đề? “Xít” Lý Nam Địch không hiểu nổi, bĩu môi ngồi xuống sofa, gác đôi chân trắng nõn lên bàn trà, cầm điều khiển lên mở tivi.
Tiếng tivi đột nhiên vang lên khiến Bạch An Tương giật mình, cô vội vàng dùng thân thể chặn trước cửa.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Vào lúc Lý Nam Địch ngáp một cái, cửa phòng ngủ mở ra.
Cô ta ngạc nhiên quay đầu lại.
Bạch An Tương bước từng bước nhỏ đến trước mặt cô †a, cúi đầu không dám nhìn cô ta.
Sau đó, Lý Nam Địch phát hiện Bạch An Tương để một †ay lên bụng, thỉnh thoảng xoa một cái.
Nhìn thấy cảnh này, cô ta không nhịn được nhớ đến cảnh trong phim truyền hình, cô ta nên biến thành một người đàn ông, rồi rất bất ngờ nghe Bạch An Tương nói: “Em có thai rồi” Nhưng vấn đề là cô ta không phải đàn ông, còn Bạch An Tương cũng không thể mang thai, vì Lý Nam Địch hiểu rất rõ tình trạng sức khoẻ của Bạch An Tương.
“Ùng ục…” Âm thanh vang lên từ bụng của Bạch An Tương.
Lúc này Lý Nam Địch mới biết mình nghĩ hơi xa rồi, thì ra cô ấy chỉ đang đói thôi.
Cô ta cảm thấy rất buồn cười, vì thế bắt đầu phá lên cười “ha ha”…
Có người nói cười cũng sẽ lây.
Dù Bạch An Tương có bị lây không, thì rõ ràng cảm xúc.
của cô cũng đã bị ảnh hưởng rồi.
Cô cũng ngại ngùng nở nụ cười.
Cứ thế.
Sau cuộc gặp đầu tiên vào hôm đầu tiên bị nhốt, hai người phụ nữ có danh hiệu người đẹp đứng nhất đứng nhì thành phố Tân Dương cứ thế không chút kiêng dè mà thoải mái cười to.
“Trong tủ lạnh có bánh mì và nước, tôi đi lấy cho cô” Lý Nam Địch nhảy xuống từ trên sofa nói.
Một tiếng sau.
Lý Nam Địch khiếp sợ nhìn chăm chăm Bạch An Tương: “Ý cô là cô mất trí nhớ ư?” Lý Nam Địch đã từng gặp người phụ nữ xinh đẹp khiến cả cô ta cũng hơi động lòng này một lần. Đợt đó trong bệnh viện nếu không nhờ có Lý Nam Địch thì Bạch An Tương đã mất mạng rồi.
Nên cô ta hiểu rất rõ chuyện Bạch An Tương trúng độc, nhưng mất trí nhớ… Chuyện này có hơi quá đáng.
Bạch An Tương còn hơi nhút nhát ngồi trên sofa, yếu ớt gật đầu một cái.
Lý Nam Địch kéo lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Khiến Bạch An Tương sợ hãi muốn rụt về theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích, tôi khám cho cô” Lý Nam Địch nhíu mày ra lệnh.
Bạch An Tương không dám động đậy nữa.
Sau khi bắt mạch một lúc, Lý Nam Địch không khỏi nhíu mày trầm tư.
“Lạ thật, virus trong người cô biến mất rồi, nhưng vì sao trí nhớ của cô cũng mất theo chứ?” Cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu được chuyện này.
Bạch An Tương sợ hãi hỏi: “Cô… còn biết khám bệnh ư?” Nghe vậy, chân mày của Lý Nam Địch lập tức giãn ra, duỗi tay võ lên bộ ngực đầy đặn của mình, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, chị đây là thần y đứng đầu thiên hạ đó” Bạch An Tương bị tác động cô ta, không nhịn được cười “ nh thần lạc quan của ì hì”.
Lý Nam Địch bị nụ cười tươi rói của cô làm rung động.
“Wow, cô thật đẹp quá.” Nghe vậy, Bạch An Tương ngại ngùng cúi đầu.
Rất lâu rất lâu sau đó.
Hai người trò chuyện dần tự nhiên hơn, Bạch An Tương hỏi: “Nếu chúng ta đều bị bắt đến đây, vậy vì sao cô không lo lắng chút nào thế?” Lý Nam Địch giận dữ nói: “Sao có thể không lo lắng chứ? Nhưng lo lắng cũng vô dụng thôi, tôi đã kiểm tra mấy lần rồi, hoàn toàn không ra ngoài được” “Vậy chúng ta phải làm sao đây?” “Yên lặng theo dõi tình hình đi, nếu không còn có thể làm gì chứ?” Lý Nam Địch không chút để tâm nói.
Bạch An Tương lại bát đầu lo lắng.
Thấy sắc mặt cô hơi khó coi, Lý Nam Địch cười ôm lấy cổ Bạch An Tương làm phân tán sự chú ý của cô.
“Được rồi được rồi, nếu người bắt chúng ta thật sự muốn làm hại chúng ta thì nhốt chúng ta lại làm gì” “Được rồi, dù sao bây giờ cũng không ra ngoài được, kể tôi nghe chuyện xưa của cô đi” Lý Nam Địch nói, nhưng sau đó cô ta lại cười tự giết “Ôi chao, coi như tôi chưa nói nhé, tôi quên cô bị mất trí nhớ” Sắc mặt Bạch An Tương hơi dễ nhìn hơn, nhưng vẫn rất chán nản gật đầu.
Lý Nam Địch tò mò hỏi: “Nếu vậy, ngay cả chồng cô là ai, trông như thế nào cô cũng không nhớ rõ à?” Nghe vậy, Bạch An Tương ngạc nhiên hỏi: “Tôi có chồng ư? Lý Nam Địch trợn to mắi thế thì kinh khủng quá rồi: Không nhớ thật hả?… Mẹ ơi, Bạch An Tương vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến người đàn ông đi ra từ trong biệt thự lúc sáng, “Vậy anh ấy… Trông thế nào?” Bạch An Tương đột nhiên hỏi Lý Nam Địch: “Nghe cô nói vậy là cô từng gặp anh ấy đúng không” Bị hỏi thế, Lý Nam Địch ngơ ngác, sau đó nhớ tới người đàn ông hộc máu trong bệnh viện ngày đó.
Vẻ mặt say mê.
“Thật ra… Tôi cũng không thân với chồng cô lắm đâu” “Nhưng tôi có thể khẳng định anh ta là một người đàn ông tốt, là một người chồng tốt với cô.” Lý Nam Địch nuốt ngụm nước miếng, chậm rãi kể lại chuyện hôm đó: “Tôi không biết vì lý do gì nhưng hai người đều trúng một loại độc rất lạ, loại độc này ở trong máu hai người, nên cảm xúc của hai người không được kích động, một khi kích động sẽ ngất xỉu” “Lúc đó tình trạng của cô rất nguy hiểm, bản thần y không để ý đến ân oán cá nhân trọng nghĩa ra tay mới giữ lại được cái mạng nhỏ của cô đó.” “Lúc đó chồng cô rất căng thẳng, tôi nghĩ nếu đổi lại là ai khác cũng chưa chắc có thể khống chế cảm xúc căng thẳng đó, đều sẽ ngất xỉu thôi” “Anh ta không ngất xỉu, tôi còn cho rằng anh ta không quan tâm đến cô nữa ấy” “Nhưng khi nghe thấy cô đã thoát khỏi nguy hiểm, anh ta đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó ngất xỉu luôn” “Hả?” nghe thế, Bạch An Tương giật mình trợn to mắt.
“Cho nên thật ra anh ta vẫn luôn rất căng thẳng, trong quá trình cô được cứu chữa, anh ta vẫn luôn đấu tranh đầy gian khổ với chính bản thân mình, điên cưồng giấy giụa một cách khó tưởng tượng với thứ không thể nào đấu tranh được” “Mãi đến khi cô thoát khỏi nguy hiểm, anh ta mới không đè nén mình bằng cách tiêu hao sinh mệnh nữa” Bạch An Tương ngây người.
Chương 181
Nghe thấy tiếng nói chuyện, Bạch An Tương như con thỏ nhỏ bị doạ sợ, lập tức bỏ chạy về căn phòng kia, tay chân luống cuống khoá cửa lại.
Lý Nam Địch xuất hiện bên ngoài cửa phòng cô, bị hành động của Bạch An Tương làm khó hiểu.
“Cô đừng sợ, chúng ta đều giống nhau thôi.
Một lúc Sau, Lý Nam Địch ciết ty Vieu’ “Tôi giống như cô vậy, đều chả hiểu.Sao mà bị người ta bắt tới đây” “Tôi đến đây trước cô hai tiếng, cho nên khá quen thuộc với nơi này, đây là một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, vị trí cụ thể không rõ, cửa sổ phòng đều bị đóng kín, chúng ta không ra ngoài được, nhưng thiết bị trong.
căn hộ này rất đầy đủ” “Tủ lạnh, máy giặt, tivi, ngoài không có mạng ra thì không thiếu gì cả, à đúng rồi, trong tủ lạnh còn có rất nhiều rau cải và bánh mì nữa” “Cô biết điều này có nghĩa là gì không?” Bạch An Tương trong phòng ngủ nghe người xa lạ ngoài phòng khách nói thế thì càng căng thẳng hơn, cô không dám đáp lời.
“Có nghĩa là người bát chúng ta muốn chúng ta ở lại đây rất lâu” Lý Nam Địch nói.
“Cho nên bây giờ cô sợ hãi trốn tránh tôi thì có tác dụng gì? Chúng ta vẫn sẽ gặp mặt nhau thôi” “Hay cô định nhốt mình trong cái phòng kia cả đời? Không đói chết cũng chán chết!” Nói một lúc lâu, Lý Nam Địch phát hiện Bạch An Tương không hề trả lời mình.
Cô ta thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ đầu óc của người phụ nữ trong phòng có vấn đề? “Xít” Lý Nam Địch không hiểu nổi, bĩu môi ngồi xuống sofa, gác đôi chân trắng nõn lên bàn trà, cầm điều khiển lên mở tivi.
Tiếng tivi đột nhiên vang lên khiến Bạch An Tương giật mình, cô vội vàng dùng thân thể chặn trước cửa.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Vào lúc Lý Nam Địch ngáp một cái, cửa phòng ngủ mở ra.
Cô ta ngạc nhiên quay đầu lại.
Bạch An Tương bước từng bước nhỏ đến trước mặt cô †a, cúi đầu không dám nhìn cô ta.
Sau đó, Lý Nam Địch phát hiện Bạch An Tương để một †ay lên bụng, thỉnh thoảng xoa một cái.
Nhìn thấy cảnh này, cô ta không nhịn được nhớ đến cảnh trong phim truyền hình, cô ta nên biến thành một người đàn ông, rồi rất bất ngờ nghe Bạch An Tương nói: “Em có thai rồi” Nhưng vấn đề là cô ta không phải đàn ông, còn Bạch An Tương cũng không thể mang thai, vì Lý Nam Địch hiểu rất rõ tình trạng sức khoẻ của Bạch An Tương.
“Ùng ục…” Âm thanh vang lên từ bụng của Bạch An Tương.
Lúc này Lý Nam Địch mới biết mình nghĩ hơi xa rồi, thì ra cô ấy chỉ đang đói thôi.
Cô ta cảm thấy rất buồn cười, vì thế bắt đầu phá lên cười “ha ha”…
Có người nói cười cũng sẽ lây.
Dù Bạch An Tương có bị lây không, thì rõ ràng cảm xúc.
của cô cũng đã bị ảnh hưởng rồi.
Cô cũng ngại ngùng nở nụ cười.
Cứ thế.
Sau cuộc gặp đầu tiên vào hôm đầu tiên bị nhốt, hai người phụ nữ có danh hiệu người đẹp đứng nhất đứng nhì thành phố Tân Dương cứ thế không chút kiêng dè mà thoải mái cười to.
“Trong tủ lạnh có bánh mì và nước, tôi đi lấy cho cô” Lý Nam Địch nhảy xuống từ trên sofa nói.
Một tiếng sau.
Lý Nam Địch khiếp sợ nhìn chăm chăm Bạch An Tương: “Ý cô là cô mất trí nhớ ư?” Lý Nam Địch đã từng gặp người phụ nữ xinh đẹp khiến cả cô ta cũng hơi động lòng này một lần. Đợt đó trong bệnh viện nếu không nhờ có Lý Nam Địch thì Bạch An Tương đã mất mạng rồi.
Nên cô ta hiểu rất rõ chuyện Bạch An Tương trúng độc, nhưng mất trí nhớ… Chuyện này có hơi quá đáng.
Bạch An Tương còn hơi nhút nhát ngồi trên sofa, yếu ớt gật đầu một cái.
Lý Nam Địch kéo lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Khiến Bạch An Tương sợ hãi muốn rụt về theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích, tôi khám cho cô” Lý Nam Địch nhíu mày ra lệnh.
Bạch An Tương không dám động đậy nữa.
Sau khi bắt mạch một lúc, Lý Nam Địch không khỏi nhíu mày trầm tư.
“Lạ thật, virus trong người cô biến mất rồi, nhưng vì sao trí nhớ của cô cũng mất theo chứ?” Cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu được chuyện này.
Bạch An Tương sợ hãi hỏi: “Cô… còn biết khám bệnh ư?” Nghe vậy, chân mày của Lý Nam Địch lập tức giãn ra, duỗi tay võ lên bộ ngực đầy đặn của mình, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, chị đây là thần y đứng đầu thiên hạ đó” Bạch An Tương bị tác động cô ta, không nhịn được cười “ nh thần lạc quan của ì hì”.
Lý Nam Địch bị nụ cười tươi rói của cô làm rung động.
“Wow, cô thật đẹp quá.” Nghe vậy, Bạch An Tương ngại ngùng cúi đầu.
Rất lâu rất lâu sau đó.
Hai người trò chuyện dần tự nhiên hơn, Bạch An Tương hỏi: “Nếu chúng ta đều bị bắt đến đây, vậy vì sao cô không lo lắng chút nào thế?” Lý Nam Địch giận dữ nói: “Sao có thể không lo lắng chứ? Nhưng lo lắng cũng vô dụng thôi, tôi đã kiểm tra mấy lần rồi, hoàn toàn không ra ngoài được” “Vậy chúng ta phải làm sao đây?” “Yên lặng theo dõi tình hình đi, nếu không còn có thể làm gì chứ?” Lý Nam Địch không chút để tâm nói.
Bạch An Tương lại bát đầu lo lắng.
Thấy sắc mặt cô hơi khó coi, Lý Nam Địch cười ôm lấy cổ Bạch An Tương làm phân tán sự chú ý của cô.
“Được rồi được rồi, nếu người bắt chúng ta thật sự muốn làm hại chúng ta thì nhốt chúng ta lại làm gì” “Được rồi, dù sao bây giờ cũng không ra ngoài được, kể tôi nghe chuyện xưa của cô đi” Lý Nam Địch nói, nhưng sau đó cô ta lại cười tự giết “Ôi chao, coi như tôi chưa nói nhé, tôi quên cô bị mất trí nhớ” Sắc mặt Bạch An Tương hơi dễ nhìn hơn, nhưng vẫn rất chán nản gật đầu.
Lý Nam Địch tò mò hỏi: “Nếu vậy, ngay cả chồng cô là ai, trông như thế nào cô cũng không nhớ rõ à?” Nghe vậy, Bạch An Tương ngạc nhiên hỏi: “Tôi có chồng ư? Lý Nam Địch trợn to mắi thế thì kinh khủng quá rồi: Không nhớ thật hả?… Mẹ ơi, Bạch An Tương vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến người đàn ông đi ra từ trong biệt thự lúc sáng, “Vậy anh ấy… Trông thế nào?” Bạch An Tương đột nhiên hỏi Lý Nam Địch: “Nghe cô nói vậy là cô từng gặp anh ấy đúng không” Bị hỏi thế, Lý Nam Địch ngơ ngác, sau đó nhớ tới người đàn ông hộc máu trong bệnh viện ngày đó.
Vẻ mặt say mê.
“Thật ra… Tôi cũng không thân với chồng cô lắm đâu” “Nhưng tôi có thể khẳng định anh ta là một người đàn ông tốt, là một người chồng tốt với cô.” Lý Nam Địch nuốt ngụm nước miếng, chậm rãi kể lại chuyện hôm đó: “Tôi không biết vì lý do gì nhưng hai người đều trúng một loại độc rất lạ, loại độc này ở trong máu hai người, nên cảm xúc của hai người không được kích động, một khi kích động sẽ ngất xỉu” “Lúc đó tình trạng của cô rất nguy hiểm, bản thần y không để ý đến ân oán cá nhân trọng nghĩa ra tay mới giữ lại được cái mạng nhỏ của cô đó.” “Lúc đó chồng cô rất căng thẳng, tôi nghĩ nếu đổi lại là ai khác cũng chưa chắc có thể khống chế cảm xúc căng thẳng đó, đều sẽ ngất xỉu thôi” “Anh ta không ngất xỉu, tôi còn cho rằng anh ta không quan tâm đến cô nữa ấy” “Nhưng khi nghe thấy cô đã thoát khỏi nguy hiểm, anh ta đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó ngất xỉu luôn” “Hả?” nghe thế, Bạch An Tương giật mình trợn to mắt.
“Cho nên thật ra anh ta vẫn luôn rất căng thẳng, trong quá trình cô được cứu chữa, anh ta vẫn luôn đấu tranh đầy gian khổ với chính bản thân mình, điên cưồng giấy giụa một cách khó tưởng tượng với thứ không thể nào đấu tranh được” “Mãi đến khi cô thoát khỏi nguy hiểm, anh ta mới không đè nén mình bằng cách tiêu hao sinh mệnh nữa” Bạch An Tương ngây người.
Bình luận facebook