Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
Chương 16: Tâm tư hoảng loạn
(16)
Chỉ cần em vui, dù có hái sao tôi cũng sẽ làm cho em.
...
Cung thị là tập đoàn đa ngành đứng đầu thế giới, cũng giống như DG. Người đứng đầu của Cung thị là Cung Mặc*, trước giờ gã ta luôn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của DG, cả hai tập đoàn, không ngừng giở thủ đoạn để khiêu khích lẫn nhau. Dường như không thể đoán trước được, bên nào sẽ thắng cuộc.
( *Sau này Mặc sẽ là bạn thân của Quân, mình cũng sẽ viết 1 quyển riêng về Mặc, nhưng có lẽ phải chờ rất lâu ạ ^^)
Vũ nghe ông chủ nói vậy, liền cúi đầu tuân lệnh. Trước giờ ông chủ chưa bao giờ làm những việc vô ích, không có mục đích rõ ràng. Lời nói mà hắn nói ra, tất nhiên hẳn là hắn đã suy tính kĩ lưỡng.
Khi Vũ ra ngoài và đóng cửa lại, trong thư phòng, khói thuốc càng nồng đậm hơn. Hắn rít một điếu thuốc, rồi từ từ nhả khói. Rõ ràng chưa ai có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, chưa ai có thể đoán được động cơ hành động của hắn. Vậy mà hắn chỉ cười lạnh, xem việc đối đầu với Cung thị như chơi trò vờn chuột.
- Cung Mặc, đúng là không biết tự lượng sức mình.
...
Buổi tối, Trầm Uyển mới ngủ dậy. Khi tỉnh lại, căn phòng màu hồng quen thuộc hiện lên khiến cô vô cùng hưng phấn. Thì ra, cô đã về Ngự Uyển Viên.
Trầm Uyển liếc nhìn căn phòng một lượt, tất cả dường như không có sự thay đổi gì lớn. Chỉ là, đồ đạc trong phòng tất cả đều được thay mới tinh, thường ngày chắc hẳn là được quét dọn rất sạch sẽ.
Cô đứng lên, đi đôi dép con thỏ màu hồng ở trước giường, bước ra khỏi phòng.
Vẫn là khung cảnh nhộn nhịp như trước, tất cả người giúp việc, đầu bếp đều bận rộn làm công việc riêng của mình. Có lẽ, bận rộn như vậy là đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn để chào mừng cô về nhà.
Cô đứng ở trên tầng 2, nhìn xuống phía dưới nhộn nhịp. Trong lòng cô như được trút bỏ gánh nặng, cuối cùng cũng được về nhà rồi.
Đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo ôm lấy eo cô, kéo cả cơ thể cô vào lòng. Mùi hương nhàn nhạt trên người hắn tỏa ra, Trầm Uyển biết là ai.
- Cha nuôi?
- Uyển, sao lại đứng một mình thất thần đứng đây?
Ngự Trầm Quân vừa hút điếu sì gà xong, hơi thở của hắn cũng mang theo khói thuốc dịu nhẹ. Khi nãy vừa bước ra từ thư phòng, hắn nhìn thấy hình ảnh cô đang đứng thất thần một mình, đẹp như tiên nữ giáng trần.
Hắn không tự chủ được, bước tới ôm eo cô. Hắn đặt cằm mình lên bờ vai mảnh khảnh của cô, cử chỉ âu yếm dịu dàng.
Trầm Uyển hơi nghiêng đầu, nhường phần cổ trắng nõn của mình cho Ngự Trầm Quân. Cô nhìn xuống phía dưới nhộn nhịp, hỏi hắn:
- Bọn họ đang làm gì mà bận rộn vậy?
- Bọn họ đang chuẩn bị bữa tiệc cho con, tiệc chúc mừng con trở về.
Ngự Trầm Quân tham lam hít hà mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô. Cô không dùng những loại nước hoa đắt tiền mà hắn mua cho, chỉ dùng mỗi một loại sữa tắm từ trước tới giờ. Ngữ điệu của hắn bình thản, như đang nói một điều hiển nhiên.
Còn Trầm Uyển, cô bất ngờ trợn mắt xinh đẹp mà quay phắt đầu lại, do khoảng cách gần nên môi cô khẽ lướt qua môi hắn một cách đột ngột. Cô cả kinh, lập tức cúi đầu xuống, né tránh.
- Tiệc sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, không dám ngẩng lên nhìn mặt hắn. Ngự Trầm Quân khẽ cười, dường như vô cùng thích thú khi vừa nãy cô vừa "vô ý" hôn mình.
- Đó là điều đương nhiên.
Hắn khẽ xoay người lại, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của mình:
- Chỉ cần em vui, dù có hái sao tôi cũng sẽ làm cho em.
Hả?
Cô...có vừa nghe nhầm không? Ngự Trầm Quân...hắn...hắn đang nói cái gì vậy? Trầm Uyển xấu hổ vô cùng, cô tự nhủ, khi nãy là mình nghe nhầm. Tâm tư cô lúc này vô cùng hoảng loạn.
- Cha...cha nuôi, con...con còn có việc phải làm...
Nói rồi Trầm Uyển vội vã lao khỏi ra vòng tay Ngự Trầm Quân, chạy về phòng đóng rầm cửa lại. Cô tựa lưng trên cánh cửa, đặt tay lên trái tim mình. Trái tim cô đang đập loạn nhịp vô cùng. Cô lại giơ hai tay đặt trên hai má mình, nó đang nóng bừng bừng.
- A, Trầm Uyển, mày thật điên rồ.
Sao cô lại có thể nghĩ đến việc cùng cha nuôi phát sinh quan hệ nam nữ? Thật đáng xấu hổ!
Khi nãy lời nói ám muội của cha nuôi, nửa giả nửa thật, khiến cho tâm tình cô thổn thức. Cha nuôi, khi nãy gọi cô là...là "em" rồi lại...xưng "tôi"? Aaaa, chắc là cô nghe nhầm rồi, sao có thể có chuyện hoang đường như vậy xảy ra chứ?
Trầm Uyển tự an ủi bản thân, ép mình phải bình tĩnh lại. Nhất định, cô phải hỏi lại cha nuôi cho rõ ràng.
A!
Còn dám hỏi nữa sao, như thế thật không hay chút nào. Đột nhiên đi hỏi một vấn đề tế nhị như vậy, ngượng chết đi được. Với lại, da mặt cô rất mỏng, rất dễ bị xấu hổ.
Aaa!
Suy nghĩ một lúc, Trầm Uyển quyết định không hỏi chuyện đó nữa. Xấu hổ chết đi được, ai lại như cô, đầu óc lúc nào cũng chỉ suy nghĩ lung tung cơ chứ?
Đang suy nghĩ, đột nhiên tiếng cốc cốc vang lên ngay phía sau cánh cửa, khiến cho cô hoảng hốt giật mình:
- Tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống ạ.
(16)
Chỉ cần em vui, dù có hái sao tôi cũng sẽ làm cho em.
...
Cung thị là tập đoàn đa ngành đứng đầu thế giới, cũng giống như DG. Người đứng đầu của Cung thị là Cung Mặc*, trước giờ gã ta luôn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của DG, cả hai tập đoàn, không ngừng giở thủ đoạn để khiêu khích lẫn nhau. Dường như không thể đoán trước được, bên nào sẽ thắng cuộc.
( *Sau này Mặc sẽ là bạn thân của Quân, mình cũng sẽ viết 1 quyển riêng về Mặc, nhưng có lẽ phải chờ rất lâu ạ ^^)
Vũ nghe ông chủ nói vậy, liền cúi đầu tuân lệnh. Trước giờ ông chủ chưa bao giờ làm những việc vô ích, không có mục đích rõ ràng. Lời nói mà hắn nói ra, tất nhiên hẳn là hắn đã suy tính kĩ lưỡng.
Khi Vũ ra ngoài và đóng cửa lại, trong thư phòng, khói thuốc càng nồng đậm hơn. Hắn rít một điếu thuốc, rồi từ từ nhả khói. Rõ ràng chưa ai có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, chưa ai có thể đoán được động cơ hành động của hắn. Vậy mà hắn chỉ cười lạnh, xem việc đối đầu với Cung thị như chơi trò vờn chuột.
- Cung Mặc, đúng là không biết tự lượng sức mình.
...
Buổi tối, Trầm Uyển mới ngủ dậy. Khi tỉnh lại, căn phòng màu hồng quen thuộc hiện lên khiến cô vô cùng hưng phấn. Thì ra, cô đã về Ngự Uyển Viên.
Trầm Uyển liếc nhìn căn phòng một lượt, tất cả dường như không có sự thay đổi gì lớn. Chỉ là, đồ đạc trong phòng tất cả đều được thay mới tinh, thường ngày chắc hẳn là được quét dọn rất sạch sẽ.
Cô đứng lên, đi đôi dép con thỏ màu hồng ở trước giường, bước ra khỏi phòng.
Vẫn là khung cảnh nhộn nhịp như trước, tất cả người giúp việc, đầu bếp đều bận rộn làm công việc riêng của mình. Có lẽ, bận rộn như vậy là đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn để chào mừng cô về nhà.
Cô đứng ở trên tầng 2, nhìn xuống phía dưới nhộn nhịp. Trong lòng cô như được trút bỏ gánh nặng, cuối cùng cũng được về nhà rồi.
Đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo ôm lấy eo cô, kéo cả cơ thể cô vào lòng. Mùi hương nhàn nhạt trên người hắn tỏa ra, Trầm Uyển biết là ai.
- Cha nuôi?
- Uyển, sao lại đứng một mình thất thần đứng đây?
Ngự Trầm Quân vừa hút điếu sì gà xong, hơi thở của hắn cũng mang theo khói thuốc dịu nhẹ. Khi nãy vừa bước ra từ thư phòng, hắn nhìn thấy hình ảnh cô đang đứng thất thần một mình, đẹp như tiên nữ giáng trần.
Hắn không tự chủ được, bước tới ôm eo cô. Hắn đặt cằm mình lên bờ vai mảnh khảnh của cô, cử chỉ âu yếm dịu dàng.
Trầm Uyển hơi nghiêng đầu, nhường phần cổ trắng nõn của mình cho Ngự Trầm Quân. Cô nhìn xuống phía dưới nhộn nhịp, hỏi hắn:
- Bọn họ đang làm gì mà bận rộn vậy?
- Bọn họ đang chuẩn bị bữa tiệc cho con, tiệc chúc mừng con trở về.
Ngự Trầm Quân tham lam hít hà mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô. Cô không dùng những loại nước hoa đắt tiền mà hắn mua cho, chỉ dùng mỗi một loại sữa tắm từ trước tới giờ. Ngữ điệu của hắn bình thản, như đang nói một điều hiển nhiên.
Còn Trầm Uyển, cô bất ngờ trợn mắt xinh đẹp mà quay phắt đầu lại, do khoảng cách gần nên môi cô khẽ lướt qua môi hắn một cách đột ngột. Cô cả kinh, lập tức cúi đầu xuống, né tránh.
- Tiệc sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, không dám ngẩng lên nhìn mặt hắn. Ngự Trầm Quân khẽ cười, dường như vô cùng thích thú khi vừa nãy cô vừa "vô ý" hôn mình.
- Đó là điều đương nhiên.
Hắn khẽ xoay người lại, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của mình:
- Chỉ cần em vui, dù có hái sao tôi cũng sẽ làm cho em.
Hả?
Cô...có vừa nghe nhầm không? Ngự Trầm Quân...hắn...hắn đang nói cái gì vậy? Trầm Uyển xấu hổ vô cùng, cô tự nhủ, khi nãy là mình nghe nhầm. Tâm tư cô lúc này vô cùng hoảng loạn.
- Cha...cha nuôi, con...con còn có việc phải làm...
Nói rồi Trầm Uyển vội vã lao khỏi ra vòng tay Ngự Trầm Quân, chạy về phòng đóng rầm cửa lại. Cô tựa lưng trên cánh cửa, đặt tay lên trái tim mình. Trái tim cô đang đập loạn nhịp vô cùng. Cô lại giơ hai tay đặt trên hai má mình, nó đang nóng bừng bừng.
- A, Trầm Uyển, mày thật điên rồ.
Sao cô lại có thể nghĩ đến việc cùng cha nuôi phát sinh quan hệ nam nữ? Thật đáng xấu hổ!
Khi nãy lời nói ám muội của cha nuôi, nửa giả nửa thật, khiến cho tâm tình cô thổn thức. Cha nuôi, khi nãy gọi cô là...là "em" rồi lại...xưng "tôi"? Aaaa, chắc là cô nghe nhầm rồi, sao có thể có chuyện hoang đường như vậy xảy ra chứ?
Trầm Uyển tự an ủi bản thân, ép mình phải bình tĩnh lại. Nhất định, cô phải hỏi lại cha nuôi cho rõ ràng.
A!
Còn dám hỏi nữa sao, như thế thật không hay chút nào. Đột nhiên đi hỏi một vấn đề tế nhị như vậy, ngượng chết đi được. Với lại, da mặt cô rất mỏng, rất dễ bị xấu hổ.
Aaa!
Suy nghĩ một lúc, Trầm Uyển quyết định không hỏi chuyện đó nữa. Xấu hổ chết đi được, ai lại như cô, đầu óc lúc nào cũng chỉ suy nghĩ lung tung cơ chứ?
Đang suy nghĩ, đột nhiên tiếng cốc cốc vang lên ngay phía sau cánh cửa, khiến cho cô hoảng hốt giật mình:
- Tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống ạ.
Bình luận facebook