Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Chương 62 “Những việc con làm khiến mẹ quá thất vọng rồi Ngọc Ngân.”
Hai mắt Lâm Ngọc Ngân đỏ ửng lên, uất ức không nói thành lời.
Lúc nãy vẫn còn ở công ty thì tất cả mọi người trong công ty đều chĩa mũi dùi về phía cô, về đến nhà thì cả mẹ ruột cũng không muốn tin tưởng cô.
“Con đã nói đây không phải là chuyện con gây ra rồi cơ mà, có người mua chuộc Lý Cường rồi cố ý hãm hại con.”
“Nhảm nhí!” Lưu Ánh Nguyệt mắng: “Lý Cường người ta là nhân viên lâu năm của công ty chúng ta, ông ấy làm người đàng hoàng là thế thì làm sao hãm hại con được?”
“Con tự nhìn lại bản thân mình bây giờ xem, vì tiền con có thể bất chấp hết tất cả mọi thứ đúng không? Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái ngỗ ngược không ra gì như con thế này?”
“Cả chiếc xe trước đó đã mua về nữa, nó là xe Mercedes-Benz đúng không? Con nói cho mẹ biết con lấy đâu ra số tiền lớn để mua chiếc xe đó hả?”
Lâm Ngọc Ngân lên tiếng theo phản xạ: “Đó là xe Trần Hùng mua.”
“Trần Hùng?”
Trần Hùng vừa bước vào cửa Lưu Ánh Nguyệt đã đi tới đạp anh một cái.
“Cái thằng ăn xin thối nát này, chắc chắn là cậu đã đứng sau lưng xúi giục con gái tôi làm thế này có đúng không hả? Cậu không có tiền, là thứ nghèo rớt mồng tơi khố rách áo ôm gì tôi không cần biết, tại sao cậu lại xúi giục con gái tôi làm những chuyện dơ bẩn này vì tiền cơ chứ?”
“Cậu cút đi ngay cho tôi, Lưu Ánh Nguyệt này không có đứa con rể như cậu.”
Trần Hùng nhìn bà với vẻ vô tội, anh biết một khi mẹ vợ mình nổi giận lên thì gặp ai cũng mắng mỏ chửi với.
“Mẹ, tại sao càng này mẹ lại càng trở nên vô lý ngang ngược thế này.”
“Chẳng lẽ mẹ không biết con gái mẹ là người thế nào ư? Con gái mình rứt ruột đẻ ra thì mẹ lại không tin, đi tin lời người ngoài nói ra nói vào ư?”
“Mấy năm nay Lâm Tú Minh hại gia đình chúng ta thảm hại thế vẫn chưa đủ ư, lần này nó chính là người đã mua chuộc Lý Cường đấy mẹ có biết không?”
Lâm Ngọc Ngân cũng nổi giận, nước mắt đong đầy trong hốc mắt đã bắt đầu lăn dài trên hai má. Sau đó cô xoay người vào phòng đóng sầm cửa lại.
“Tức chết đi được.” Lưu Ánh Nguyệt vẫn nổi trận lôi đình như thế, bà ấy tức tối đẩy Trần Hùng thật mạnh rồi dậm chân mở cửa bỏ ra ngoài.
“Bà ngoại ơi, bà định đi đâu thế?”
Lâm Thanh Thảo vừa mới theo Lâm Thanh Dũng ra ngoài đi chơi về thì đụng phải Lưu Ánh Nguyệt.
“Thứ con riêng này cút sang một bên đi, bây giờ tôi không rảnh để đứng đây nói chuyện với mấy người đâu!”
Rầm rầm rầm… Rầm rầm rầm…
Ngoài cửa nhà Lý Cường có tiếng đập rất mạnh, nó cứ vang lên liên tục và dừng như không có ý định dừng lại.
Cửa nhà được mở ra, Lý Cường với điếu thuốc lá trong tay nhoẻn miệng cười nhìn Lưu Ánh Nguyệt nổi giận đùng đùng đứng ngoài cửa.
“Chị Ánh Nguyệt đây mà, sau khi anh tư bị tước đi hết quyền hành trong công ty thì lâu rồi chúng ta không được gặp mặt nhau đấy chị nhỉ? Nào nào nào, mau vào nhà ngồi đi.”
Lưu Ánh Nguyệt nắm lấy cổ áo Lý Cường và nổi giận đùng đùng.
“Lý Cường, ngày xưa khi ông Thanh Dũng nhà tôi còn làm việc trong công ty đã giúp đỡ cậu không biết bao nhiêu chuyện, cậu nói đi!
Tại sao cậu lại vu oan giá họa hại con bé Ngọc Ngân nhà tôi như thế hả?”
Mặt mũi Lý Cường tối đi trông thấy, ông ta đẩy tay Lưu Ánh Nguyệt ra rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Lưu Ánh Nguyệt, hôm nay chị đến nhà tôi để kiếm chuyện đổ tội cho tôi đấy hả?”
“Đứa con gái Ngọc Ngân nhà chị tự gieo nhân nào thì gặt đúng quả ấy thôi, sao bây giờ chị lại chạy tới đây trách tôi?”
“Ngọc Ngân nhà tôi không phải là người như thể.
Lưu Ánh Nguyệt cũng khá là thú vị, lúc nấy ở nhà vẫn còn mắng Lâm Ngọc Ngân té tát khiến cô không thể chen miệng giải thích nữa câu, thế mà xoay lưng đi đã chạy sang nhà Lý Cường đòi lại công bằng cho con gái nhà mình.
Nói xong bà lại giơ tay kéo Lý Cường: “Lý Cường, thứ chó má ăn cháo đá bát nhà cậu!
Nói ngay! Rốt cuộc cậu đã lấy được thứ gì từ tay Lâm Tú Minh?”
“Tốt nhất là cậu đứng ra giải thích rõ ràng mọi chuyện với công ty và trả sự trong sạch lại cho con gái tôi đi.”
“Nếu không Lưu Ánh Nguyệt này sẽ không để cậu sống yên dù chỉ là một ngày.”
Hai mắt Lâm Ngọc Ngân đỏ ửng lên, uất ức không nói thành lời.
Lúc nãy vẫn còn ở công ty thì tất cả mọi người trong công ty đều chĩa mũi dùi về phía cô, về đến nhà thì cả mẹ ruột cũng không muốn tin tưởng cô.
“Con đã nói đây không phải là chuyện con gây ra rồi cơ mà, có người mua chuộc Lý Cường rồi cố ý hãm hại con.”
“Nhảm nhí!” Lưu Ánh Nguyệt mắng: “Lý Cường người ta là nhân viên lâu năm của công ty chúng ta, ông ấy làm người đàng hoàng là thế thì làm sao hãm hại con được?”
“Con tự nhìn lại bản thân mình bây giờ xem, vì tiền con có thể bất chấp hết tất cả mọi thứ đúng không? Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái ngỗ ngược không ra gì như con thế này?”
“Cả chiếc xe trước đó đã mua về nữa, nó là xe Mercedes-Benz đúng không? Con nói cho mẹ biết con lấy đâu ra số tiền lớn để mua chiếc xe đó hả?”
Lâm Ngọc Ngân lên tiếng theo phản xạ: “Đó là xe Trần Hùng mua.”
“Trần Hùng?”
Trần Hùng vừa bước vào cửa Lưu Ánh Nguyệt đã đi tới đạp anh một cái.
“Cái thằng ăn xin thối nát này, chắc chắn là cậu đã đứng sau lưng xúi giục con gái tôi làm thế này có đúng không hả? Cậu không có tiền, là thứ nghèo rớt mồng tơi khố rách áo ôm gì tôi không cần biết, tại sao cậu lại xúi giục con gái tôi làm những chuyện dơ bẩn này vì tiền cơ chứ?”
“Cậu cút đi ngay cho tôi, Lưu Ánh Nguyệt này không có đứa con rể như cậu.”
Trần Hùng nhìn bà với vẻ vô tội, anh biết một khi mẹ vợ mình nổi giận lên thì gặp ai cũng mắng mỏ chửi với.
“Mẹ, tại sao càng này mẹ lại càng trở nên vô lý ngang ngược thế này.”
“Chẳng lẽ mẹ không biết con gái mẹ là người thế nào ư? Con gái mình rứt ruột đẻ ra thì mẹ lại không tin, đi tin lời người ngoài nói ra nói vào ư?”
“Mấy năm nay Lâm Tú Minh hại gia đình chúng ta thảm hại thế vẫn chưa đủ ư, lần này nó chính là người đã mua chuộc Lý Cường đấy mẹ có biết không?”
Lâm Ngọc Ngân cũng nổi giận, nước mắt đong đầy trong hốc mắt đã bắt đầu lăn dài trên hai má. Sau đó cô xoay người vào phòng đóng sầm cửa lại.
“Tức chết đi được.” Lưu Ánh Nguyệt vẫn nổi trận lôi đình như thế, bà ấy tức tối đẩy Trần Hùng thật mạnh rồi dậm chân mở cửa bỏ ra ngoài.
“Bà ngoại ơi, bà định đi đâu thế?”
Lâm Thanh Thảo vừa mới theo Lâm Thanh Dũng ra ngoài đi chơi về thì đụng phải Lưu Ánh Nguyệt.
“Thứ con riêng này cút sang một bên đi, bây giờ tôi không rảnh để đứng đây nói chuyện với mấy người đâu!”
Rầm rầm rầm… Rầm rầm rầm…
Ngoài cửa nhà Lý Cường có tiếng đập rất mạnh, nó cứ vang lên liên tục và dừng như không có ý định dừng lại.
Cửa nhà được mở ra, Lý Cường với điếu thuốc lá trong tay nhoẻn miệng cười nhìn Lưu Ánh Nguyệt nổi giận đùng đùng đứng ngoài cửa.
“Chị Ánh Nguyệt đây mà, sau khi anh tư bị tước đi hết quyền hành trong công ty thì lâu rồi chúng ta không được gặp mặt nhau đấy chị nhỉ? Nào nào nào, mau vào nhà ngồi đi.”
Lưu Ánh Nguyệt nắm lấy cổ áo Lý Cường và nổi giận đùng đùng.
“Lý Cường, ngày xưa khi ông Thanh Dũng nhà tôi còn làm việc trong công ty đã giúp đỡ cậu không biết bao nhiêu chuyện, cậu nói đi!
Tại sao cậu lại vu oan giá họa hại con bé Ngọc Ngân nhà tôi như thế hả?”
Mặt mũi Lý Cường tối đi trông thấy, ông ta đẩy tay Lưu Ánh Nguyệt ra rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Lưu Ánh Nguyệt, hôm nay chị đến nhà tôi để kiếm chuyện đổ tội cho tôi đấy hả?”
“Đứa con gái Ngọc Ngân nhà chị tự gieo nhân nào thì gặt đúng quả ấy thôi, sao bây giờ chị lại chạy tới đây trách tôi?”
“Ngọc Ngân nhà tôi không phải là người như thể.
Lưu Ánh Nguyệt cũng khá là thú vị, lúc nấy ở nhà vẫn còn mắng Lâm Ngọc Ngân té tát khiến cô không thể chen miệng giải thích nữa câu, thế mà xoay lưng đi đã chạy sang nhà Lý Cường đòi lại công bằng cho con gái nhà mình.
Nói xong bà lại giơ tay kéo Lý Cường: “Lý Cường, thứ chó má ăn cháo đá bát nhà cậu!
Nói ngay! Rốt cuộc cậu đã lấy được thứ gì từ tay Lâm Tú Minh?”
“Tốt nhất là cậu đứng ra giải thích rõ ràng mọi chuyện với công ty và trả sự trong sạch lại cho con gái tôi đi.”
“Nếu không Lưu Ánh Nguyệt này sẽ không để cậu sống yên dù chỉ là một ngày.”
Bình luận facebook