Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4 Thật nực cười.
“Không được, tình hình đã rất gấp rồi, con cần tiền.”
“Tao nói mà mày không nghe thấy à, mau cút đi, đừng làm ảnh hưởng công việc của tao, nếu không mười cái mạng của mày cũng không đền nổi đâu.”
Lam Thiên Hàn tức giận quát lớn, mặt ông ta đỏ bừng vì giận giữ.
“Cha muốn ép chết bà như đã ép chết mẹ sao?” Lam Tuyết Giang uất nghẹn nói.
“Chát!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên. Lam Thiên Hàn vừa vung tay, dùng hết sức của mình tát vào má Lam Tuyết Giang. Cái chết của người vợ cũ vẫn luôn là cái gai trong lòng ông ta, ông ta luôn cố gắng không nghĩ tới, không nhắc tới. Không ngờ Lam Tuyết Giang dám nói ra điều đó.
Lam Tuyết Giang bị cái tát mạnh hết sức kia thì ngã lăn ra đất, cô chỉ cảm thấy trời đất tối sẫm, đầu óc quay cuồng, một lúc sau thấy trong miệng có vị tanh nồng, cô nhổ ra một ngụm nước bọt đỏ lòm, đầy máu.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên, sau đó dừng lại, giọng nói trầm trầm cất lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hoàng tổng, không có gì đâu ạ, anh vào nhà đi, đừng đứng ngoài này.” Lam Thiên Hàn lập tức xun xoe nịnh bợ.
Lam Tuyết Giang lúc này ngẩng đầu nhìn lên. Mắt cô mở to, sững sờ mất mây giây.
Là người đàn ông đó.
Là người đàn ông mới cùng cô làm chuyện đó đêm qua, sáng nay còn ném cho cô một xấp tiền để đuổi cô đi.
Lam Tuyết Giang vội vàng cúi đầu, mong rằng anh ta không nhận ra mình.
Có nằm mơ cô cùng không ngờ được vậy mà lại gặp lại anh ta nhanh tới vậy. Lâm Tuyết Giang mím môi, không biết nên làm sao.
Ánh mắt người đàn ông kia cũng thoáng lay động khi nhìn thấy cô, nhưng rất nhanh anh ta đã lấy lại vẻ bình thản, đứng đó, không nói gì.
Lam Thiên Hàn thấy nếu cứ để Lam Tuyết Giang đứng đây dây dưa sẽ ảnh hưởng việc lớn của mình thì ra hiệu cho Lại Vân.
“Đưa tiền cho nó rồi bảo nó mau đi đi.”
Ông ta xua xua đuổi Lam Tuyết Giang như đuổi ruồi, sau đó xun xoe mời người kia quay lại phòng khách.
Lam Tuyết Giang ngẩng đầu nhìn theo, thì ra người khách quý cha cô không muốn đắc tội chính là người đàn ông đó. Còn cô, đứa con gái ruột do chính ông ta đẻ ra thì chẳng khác gì ruồi bọ.
Lại Vân tuy rất ghét cô, nhưng bà ta cũng biết bây giờ mà tiếp tục dây dưa ầm ĩ, ảnh hưởng đến khách quý, thì chắc chắn Lam Thiên Hàn sẽ nổi giận, không để bà ta yên.
Bà ta đi vào nhà, một lát sau đi ra, ném cho Lam Tuyết Giang một xấp tiền, trừng mắt nghiến răng nói.
“Tao nói mà mày không nghe thấy à, mau cút đi, đừng làm ảnh hưởng công việc của tao, nếu không mười cái mạng của mày cũng không đền nổi đâu.”
Lam Thiên Hàn tức giận quát lớn, mặt ông ta đỏ bừng vì giận giữ.
“Cha muốn ép chết bà như đã ép chết mẹ sao?” Lam Tuyết Giang uất nghẹn nói.
“Chát!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên. Lam Thiên Hàn vừa vung tay, dùng hết sức của mình tát vào má Lam Tuyết Giang. Cái chết của người vợ cũ vẫn luôn là cái gai trong lòng ông ta, ông ta luôn cố gắng không nghĩ tới, không nhắc tới. Không ngờ Lam Tuyết Giang dám nói ra điều đó.
Lam Tuyết Giang bị cái tát mạnh hết sức kia thì ngã lăn ra đất, cô chỉ cảm thấy trời đất tối sẫm, đầu óc quay cuồng, một lúc sau thấy trong miệng có vị tanh nồng, cô nhổ ra một ngụm nước bọt đỏ lòm, đầy máu.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên, sau đó dừng lại, giọng nói trầm trầm cất lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hoàng tổng, không có gì đâu ạ, anh vào nhà đi, đừng đứng ngoài này.” Lam Thiên Hàn lập tức xun xoe nịnh bợ.
Lam Tuyết Giang lúc này ngẩng đầu nhìn lên. Mắt cô mở to, sững sờ mất mây giây.
Là người đàn ông đó.
Là người đàn ông mới cùng cô làm chuyện đó đêm qua, sáng nay còn ném cho cô một xấp tiền để đuổi cô đi.
Lam Tuyết Giang vội vàng cúi đầu, mong rằng anh ta không nhận ra mình.
Có nằm mơ cô cùng không ngờ được vậy mà lại gặp lại anh ta nhanh tới vậy. Lâm Tuyết Giang mím môi, không biết nên làm sao.
Ánh mắt người đàn ông kia cũng thoáng lay động khi nhìn thấy cô, nhưng rất nhanh anh ta đã lấy lại vẻ bình thản, đứng đó, không nói gì.
Lam Thiên Hàn thấy nếu cứ để Lam Tuyết Giang đứng đây dây dưa sẽ ảnh hưởng việc lớn của mình thì ra hiệu cho Lại Vân.
“Đưa tiền cho nó rồi bảo nó mau đi đi.”
Ông ta xua xua đuổi Lam Tuyết Giang như đuổi ruồi, sau đó xun xoe mời người kia quay lại phòng khách.
Lam Tuyết Giang ngẩng đầu nhìn theo, thì ra người khách quý cha cô không muốn đắc tội chính là người đàn ông đó. Còn cô, đứa con gái ruột do chính ông ta đẻ ra thì chẳng khác gì ruồi bọ.
Lại Vân tuy rất ghét cô, nhưng bà ta cũng biết bây giờ mà tiếp tục dây dưa ầm ĩ, ảnh hưởng đến khách quý, thì chắc chắn Lam Thiên Hàn sẽ nổi giận, không để bà ta yên.
Bà ta đi vào nhà, một lát sau đi ra, ném cho Lam Tuyết Giang một xấp tiền, trừng mắt nghiến răng nói.
Bình luận facebook