Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11 "Nhưng tôi không có làm gì CÔ."
"Tôi uống xong rồi này!"
Lâm Tuyết Giang nhấc chai rượu chỉ còn một nửa xuống chiếc bàn trước mặt Hoàng Tử Bình.
Cô lấy tay áo lau miệng, nhìn anh ta rồi nói: "Bây giờ anh trả lại con dao cho tôi được chưa?"
Nhưng vừa dứt lời, chân cô đã mềm nhũn ra và đổ
TI
nhào về phía trước.
1
-
Sáng hôm sau, Lam Tuyết Giang thức giấc với một Cơn đau khủng khiếp nơi thái dương.
Tuyết Giang phát hiện ra rằng những chuyện xui xẻo như thế này luôn xảy ra với cô gần đây, và đây đã là lần thứ ba cô phải mở mắt tại một nơi lạ hoắc.
Dù là một nơi xa lạ, nhưng nó vẫn được trang trí như tiêu chuẩn của một căn phòng khách sạn, Lam Tuyết Giang bất giác nhìn về hướng phòng tắm, tựa hồ cảm thấy trong vài giây nữa cửa phòng sẽ lại mở ra giống như hai lần trước đây, nhưng khi nhìn qua, cô nhận ra bên trong không có ai.
Nhưng để yên tâm hơn, cô cúi xuống nhìn cơ thể mình.
Tuy rằng cô lúc này không bị trần truồng, nhưng trên Cơ thể Tuyết Giang đã không còn quần áo của cô nữa, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình. Còn bên cạnh chỗ cô nằm là một bộ quần áo khác đặt chỉnh tề.
"Dậy rồi sao?"
Một giọng nói trầm lắng vang lên từ phía cánh cửa SỔ kiểu Pháp.
Những tấm rèm dày khẽ lay động, và một dáng hình cao lớn trong làn khói sương mờ từ từ bước ra.
Hoàng Tử Bình vẫn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ngồi ở cuối giường, khói thuốc từ nơi ngón tay vẫn đang phả ra, cứ cách vài giây anh ta lại quẹt tro vào chiếc gạt tàn đang cầm trên tay trái, rồi ngẩng đầu lên, "Vậy thì mau uống thuốc đi."
Lúc này, Lam Tuyết Giang mới nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ màu trắng đặt bên gối mình, cô lập tức kinh sợ như bị dội nước lạnh từ đầu đến chân.
"Đêm qua..." Cả người cô run lên, mắt nhìn vào vết cắt trên cổ tay, "Anh đã làm gì tôi?"
“Tôi đã nhìn thấy mọi thứ có thể thấy, và chạm vào mọi thứ có thể chạm” Hoàng Tử Bình cười khẩy.
“Anh đi chết đi, đồ khốn nạn!” Lam Tuyết Giang bất giác hét lớn, đôi mắt tràn đầy sự tức giận.
Tử Bình khẽ bóp tàn thuốc, nói thì thầm nhưng đủ khiến cô ngây ngẩn cả người, "Nhưng tôi không có làm gì CÔ."
".... Thật sao?"
Lam Tuyết Giang, người vừa mới vài giây trước cảm thấy như rơi xuống đáy vực, bây giờ lại như vừa được hồi sinh, không dám tin những gì mình vừa nghe.
Lông mày của Hoàng Tử Bình hơi nhướn lên trên, anh ta giễu cợt cô: "Phải. Tôi sợ cô sẽ lại tự sát ngay khi tỉnh lại mất. Đây là thuốc chống viêm. Tối hôm qua cô uống nhiều rượu như vậy, rất dễ kích ứng vết mổ."
"..." Lam Tuyết Giang bĩu môi, rụt cổ tay trái của mình lại, nhưng trong lòng cô đã thấy dễ chịu hơn, không lâu sau đã nhớ ra một chuyện khác, và sốt sắng hỏi: "Vậy quần áo của tôi đâu rồi? Ai đã thay đồ cho tôi?"
“Nó bẩn rồi, vứt đi, tôi lấy cho cô bộ đồ khác” Hoàng Tử Bình đáp.
Nghe đến đây, Lam Tuyết Giang lại tức tối nắm chặt hai bàn tay. Không ngờ anh ta lại dám tự tiện đụng chạm vào cơ thể cô lần nữa.
Nhưng dù sao, không bị anh ta cưỡng bức thêm lần nữa đã là may mắn lắm rồi.
Lâm Tuyết Giang nhấc chai rượu chỉ còn một nửa xuống chiếc bàn trước mặt Hoàng Tử Bình.
Cô lấy tay áo lau miệng, nhìn anh ta rồi nói: "Bây giờ anh trả lại con dao cho tôi được chưa?"
Nhưng vừa dứt lời, chân cô đã mềm nhũn ra và đổ
TI
nhào về phía trước.
1
-
Sáng hôm sau, Lam Tuyết Giang thức giấc với một Cơn đau khủng khiếp nơi thái dương.
Tuyết Giang phát hiện ra rằng những chuyện xui xẻo như thế này luôn xảy ra với cô gần đây, và đây đã là lần thứ ba cô phải mở mắt tại một nơi lạ hoắc.
Dù là một nơi xa lạ, nhưng nó vẫn được trang trí như tiêu chuẩn của một căn phòng khách sạn, Lam Tuyết Giang bất giác nhìn về hướng phòng tắm, tựa hồ cảm thấy trong vài giây nữa cửa phòng sẽ lại mở ra giống như hai lần trước đây, nhưng khi nhìn qua, cô nhận ra bên trong không có ai.
Nhưng để yên tâm hơn, cô cúi xuống nhìn cơ thể mình.
Tuy rằng cô lúc này không bị trần truồng, nhưng trên Cơ thể Tuyết Giang đã không còn quần áo của cô nữa, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình. Còn bên cạnh chỗ cô nằm là một bộ quần áo khác đặt chỉnh tề.
"Dậy rồi sao?"
Một giọng nói trầm lắng vang lên từ phía cánh cửa SỔ kiểu Pháp.
Những tấm rèm dày khẽ lay động, và một dáng hình cao lớn trong làn khói sương mờ từ từ bước ra.
Hoàng Tử Bình vẫn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ngồi ở cuối giường, khói thuốc từ nơi ngón tay vẫn đang phả ra, cứ cách vài giây anh ta lại quẹt tro vào chiếc gạt tàn đang cầm trên tay trái, rồi ngẩng đầu lên, "Vậy thì mau uống thuốc đi."
Lúc này, Lam Tuyết Giang mới nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ màu trắng đặt bên gối mình, cô lập tức kinh sợ như bị dội nước lạnh từ đầu đến chân.
"Đêm qua..." Cả người cô run lên, mắt nhìn vào vết cắt trên cổ tay, "Anh đã làm gì tôi?"
“Tôi đã nhìn thấy mọi thứ có thể thấy, và chạm vào mọi thứ có thể chạm” Hoàng Tử Bình cười khẩy.
“Anh đi chết đi, đồ khốn nạn!” Lam Tuyết Giang bất giác hét lớn, đôi mắt tràn đầy sự tức giận.
Tử Bình khẽ bóp tàn thuốc, nói thì thầm nhưng đủ khiến cô ngây ngẩn cả người, "Nhưng tôi không có làm gì CÔ."
".... Thật sao?"
Lam Tuyết Giang, người vừa mới vài giây trước cảm thấy như rơi xuống đáy vực, bây giờ lại như vừa được hồi sinh, không dám tin những gì mình vừa nghe.
Lông mày của Hoàng Tử Bình hơi nhướn lên trên, anh ta giễu cợt cô: "Phải. Tôi sợ cô sẽ lại tự sát ngay khi tỉnh lại mất. Đây là thuốc chống viêm. Tối hôm qua cô uống nhiều rượu như vậy, rất dễ kích ứng vết mổ."
"..." Lam Tuyết Giang bĩu môi, rụt cổ tay trái của mình lại, nhưng trong lòng cô đã thấy dễ chịu hơn, không lâu sau đã nhớ ra một chuyện khác, và sốt sắng hỏi: "Vậy quần áo của tôi đâu rồi? Ai đã thay đồ cho tôi?"
“Nó bẩn rồi, vứt đi, tôi lấy cho cô bộ đồ khác” Hoàng Tử Bình đáp.
Nghe đến đây, Lam Tuyết Giang lại tức tối nắm chặt hai bàn tay. Không ngờ anh ta lại dám tự tiện đụng chạm vào cơ thể cô lần nữa.
Nhưng dù sao, không bị anh ta cưỡng bức thêm lần nữa đã là may mắn lắm rồi.
Bình luận facebook