Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 758-760
Mục Sảng cũng nghĩ ngay đến vấn đề này.
Đến lúc đó dù vụ cá cược của Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô thất bại, mà con của anh vẫn có thể mang họ Mục thì sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Hết cách rồi, đây chính là thế lực của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ.
Một khi không còn dính líu gì với gia tộc đứng đầu Hoa Hạ thì cũng sẽ mang đến vô số lợi ích.
Mục Thịnh Uy và Mục Sảng lại đến nhà lần nữa khiến Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ hoảng sợ.
“Mục Hàn đâu?”, Mục Thịnh Uy vừa bước vào nhà đã hô to gọi lớn: “Bảo Mục Hàn ra đây gặp tôi!”
“Gia chủ Mục, các ông tìm Mục Hàn làm gì?”, Lâm Nhã Hiên ôm bụng hỏi.
“Sao nào?”, Mục Thịnh Uy đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Mục Hàn, ông ta không khỏi nhếch môi: “Mục Hàn không ở đây sao?”
“Chẳng lẽ cậu ta bị bọn tôi làm cho sợ vỡ mật đã kiếm đường chạy trốn trước rồi?”
Nghe Mục Thịnh Uy nói thế, Lâm Nhã Hiên tức giận mặt đỏ tía tai cãi lại: “Ông đừng nói bậy bạ!”
Khoảng thời gian này, Mục Hàn vẫn luôn bên cạnh Lâm Nhã Hiên không rời nửa bước. Nhưng hôm nay không biết tại sao buổi sáng anh ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về.
Cũng không để lại lời nhắn gì.
“Được thôi, dù sao nói với cô cũng chẳng khác gì nhau cả”, Mục Hàn không có ở đây nên Mục Thịnh Uy không gấp gáp, ông ta nói: “Đứa trẻ trong bụng cô sắp chào đời rồi phải không?”
“Tôi đến đây để nói cho cô biết, sau khi đứa trẻ ra đời, cô muốn nó mang họ gì cũng được nhưng không được sự cho phép của nhà họ Mục ở thủ đô thì không được mang họ Mục!”
Lâm Nhã Hiên nhíu mày: “Gia chủ Mục, ông quá đáng lắm rồi đấy”.
“Con của tôi và Mục Hàn mang họ gì hình như không đến lượt ông quản nhỉ?”
“Ha ha!”, Mục Thịnh Uy cười khẩy nói: “Cô Lâm, tôi mong cô có thể hiểu nhà họ Mục ở thủ đô là dòng máu tổ tiên của nhà họ Mục ở Hoa Hạ, dù ai mang họ Mục cũng là người xuất thân từ nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Cô nói chúng tôi có tư cách quyết định ai có thể mang họ Mục hay không?”
“Ông!”, Lâm Nhã Hiên tức giận: “Vẫn là câu nói đó, con thì theo họ bố, các ông không quản được đâu!”
“Xem ra cô Lâm vẫn cố chấp muốn đối nghịch với nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Thịnh Uy không khỏi vỗ tay nói: “Tốt, tốt lắm!”
“Vậy tôi đợi đến lúc đứa trẻ ra đời, xem cô có dám làm thế không?”
Mục Thịnh Uy bực bội hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
“Nhã Hiên, cháu điên rồi sao?”, đợi Mục Thịnh Uy và Mục Sảng đi khỏi, bà cụ Lâm lập tức chỉ trích: “Cháu dám nói chuyện như thế với gia chủ Mục à?”
“Đúng đấy”, Lâm Phi Yến quái gở nói: “Giờ thì hay rồi, đắc tội với gia chủ Mục thì dù có là mười nhà họ Lâm cũng không đủ cho người ta trút giận”.
“Không phải chỉ là họ của đứa bé thôi sao, mày xoắn xuýt vấn đề đó làm gì”, Lâm Long cũng trách móc: “Nếu gia chủ Mục đã yêu cầu đứa bé không được lấy họ Mục thì chúng ta cứ làm theo lời ông ta là được. Làm gì bắt buộc phải lấy họ Mục, họ Lâm họ Tần đều được đó thôi”.
“Họ của đứa nhỏ thì làm sao? Đứa nhỏ theo họ bố là điều hiển nhiên”, Lâm Nhã Hiên cãi lại: “Cháu sẽ gọi cho Mục Hàn nói lại chuyện này với anh ấy”.
Dứt lời, Lâm Nhã Hiên lấy điện thoại ra gọi cho Mục Hàn.
Lúc này.
Trong đoàn xe đi từ chiến khu tỉnh đến biên giới Tây Cương, có một chiếc xe thông tin, bên trong đó một chiếc điện thoại reo lên liên tục.
Hoàng Điểu phụ trách việc thông tin nên biết đây là điện thoại của Mục Hàn.
Cô ấy giơ tay qua lấy điện thoại, nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình: Nhã Hiên!
Hoàng Điểu ngẫm nghĩ một lát vẫn lấy điện thoại đưa cho Mục Hàn.
“Đại ca, chị dâu gọi đến này, anh nên nói vài câu chứ nhỉ?”, Hoàng Điểu đề nghị.
Nhìn những con chữ hiển thị trên màn hình, Mục Hàn trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn không nghe máy.
Chuông reo lên mấy lần, Mục Hàn cũng không bắt máy.
Thấy sắc mặt Mục Hàn rất khó coi, Hoàng Điều không khỏi hơi lo lắng: “Đại ca, anh…”
“Hoàng Điểu, khóa máy giúp tôi đi”, Mục Hàn xua tay, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Tôi biết rồi đại ca”, Hoàng Điểu làm theo ý của Mục Hàn.
Đương nhiên Hoàng Điểu biết không phải Mục Hàn không muốn nghe máy của Lâm Nhã Hiên, mà anh sợ một khi nghe máy sẽ không nỡ rời đi.
Mà chiến sự ở biên giới Tây Cương đang rất căng thẳng, Mục Hàn không thể không đi.
Hơn nữa chuyện rất khẩn cấp nên Mục Hàn không kịp thu xếp cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Chỉ có thể tạm thời để họ tự sinh tự diệt, còn anh vội vã lên đường đến chiến trường biên giới Tây Cương.
Thân là đại thống soái, là huyền thoại mà nhân dân Hoa Hạ kính ngưỡng, thật ra cũng là một người bình thường có da có thịt, có vui buồn trong cuộc sống…
Thấy Mục Hàn đưa ra quyết định như thế, tứ đại chiến thần cũng đỏ cả mắt.
Mong muốn duy nhất hiện giờ của Mục Hàn là có thể tiêu diệt được Điện Ma Vương trong thời gian ngắn nhất, sau đó quay về bên cạnh Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ để bảo vệ hai người họ.
“Mẹ, Nhã Hiên và bé con chưa chào đời của bố, vì biên giới Tây Cương Hoa Hạ được bình yên, con không thể không từ mà biệt, mong mọi người có thể thông cảm cho nỗi khổ này”.
Mục Hàn thở dài.
Sau đó anh ra lệnh: “Thông báo lệnh của tôi, tăng nhanh tốc độ tiến quân!”
Ở một nơi khác.
Lâm Nhã Hiên cầm điện thoại khó hiểu nói: “Hôm nay Mục Hàn làm sao vậy? Sao con gọi mấy cuộc rồi mà anh ấy vẫn không nghe máy?”
“Chẳng lẽ nó không mang theo điện thoại?”, Sở Vân Lệ ở bên cạnh nói.
“Không đâu ạ”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Hiện giờ bụng con đã lớn thế này rồi, Mục Hàn rất lo lắng nên không có chuyện để con không liên lạc được với anh ấy”.
Hơn nữa hôm nay trước khi ra ngoài, Mục Hàn lại chẳng nói gì.
Điều này không khỏi khiến Lâm Nhã Hiên lo lắng.
“Mục Hàn không chạy trốn thật đó chứ?”, lúc này bà cụ Lâm nói.
Dù sao Mục Thịnh Uy – gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô cũng đã đích thân đến đây.
Ngay cả một bà lão tự cho rằng có mình có lai lịch như bà cụ Lâm cũng bị áp lực của đối phương làm cho hoảng hốt.
Huống hồ là Mục Hàn.
“Không đâu, con trai tôi không thể bỏ chạy đâu”, Sở Vân Lệ ở bên cạnh lắc đầu nói: “Thế này nhé, tôi sẽ gọi điện thoại cho nó”.
“Không chừng nó vừa bận chuyện gì đó, tạm thời không thể nghe máy được”.
“Được rồi, thế cô gọi đi”, bà cụ Lâm hừ một tiếng.
Bà cụ Lâm tỏ vẻ không tin.
Sở Vân Lệ lấy điện thoại ra gọi vào số Mục Hàn.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy!”
Nếu nói vừa nãy không có ai nghe máy có thể là do Mục Hàn không để điện thoại bên cạnh, nhưng sau khi không ai nghe máy lại khóa máy ngay, chứng tỏ là có người!
Lâm Nhã Hiên thầm cảm thấy không ổn.
Lẽ nào Mục Hàn thật sự vứt bỏ vợ con để chạy trốn một mình sao?
Nhưng rõ ràng vẫn còn mấy tháng nữa mới đến kỳ hạn đánh cược một năm mà, bây giờ bỏ chạy có phải hơi vội rồi không…
“Nghe này, nghe này!”, giọng bà cụ Lâm rõ to: “Bà đã nói mà, chắc chắn Mục Hàn đã bỏ chạy rồi!”
“Không thể nào”, Lâm Nhã Hiên vẫn kiên quyết nói: “Mục Hàn sẽ không trốn chạy đâu!”
“Anh ấy đã kiên trì mấy tháng rồi, lẽ nào không đợi được thêm mấy tháng nữa sao?”
“Đó là vì thời cơ chưa đến”, bà cụ Lâm buồn bực hừ một tiếng lộ ra vẻ khinh thường: “Giờ gia chủ nhà họ Mục đã đích thân đến đây khiến cậu ta sợ hãi nên bỏ chạy trước”.
“Cháu không tin”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.
“Cháu không tin phải không?”, bà cụ Lâm lấy điện thoại ra cũng gọi cho Mục Hàn.
Khóa máy.
Sau đó lại bảo Lâm Long, Lâm Phi Yến cũng gọi cho Mục Hàn.
Đều khóa máy.
“Sao nào?”, bà cụ Lâm nói: “Không ai liên lạc được với Mục Hàn, cậu ta cố ý làm thế đấy”.
“Bà cụ Lâm, trước khi chưa rõ sự thật, bà đừng bôi nhọ con trai tôi như thế”, Sở Vân Lệ đỏ mặt tranh cãi: “Có thể điện thoại của Mục Hàn bị trộm, tên trộm thấy người nhà gọi đến sợ bị phát hiện nên tắt máy cũng nên”.
“Con cũng nghĩ đến khả năng này”, Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ đồng ý.
Dù sao cô cũng không tin Mục Hàn nỡ bỏ rơi mình và con.
“Ha ha, nói rất có lý đấy”, bà cụ Lâm thấy Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ vẫn cố chấp bèn nói: “Thế này nhé, tôi gọi người đi tìm Mục Hàn, nếu điện thoại bị trộm thì vẫn có thể tha thứ được”.
“Nếu ngay cả người cũng bị trộm thì không cần nói nữa”.
Bà cụ Lâm lập tức bảo Lâm Lợi Cương, Lâm Long đi khắp thành phố tìm Mục Hàn.
Khoảng một tiếng sau, Lâm Lợi Cương và Lâm Long trở về.
“Sao rồi?”, bà cụ Lâm hỏi: “Tìm thấy Mục Hàn chưa?”
Lâm Lợi Cương và Lâm Long đều lắc đầu.
Lâm Long nói: “Bà nội, bọn cháu đã tìm khắp các ngõ ngách của tỉnh nhưng không hề thấy bóng dáng của Mục Hàn”.
“Đúng thế”, Lâm Lợi Cương gật đầu nói: “Mục Hàn là ông chủ lớn tập đoàn Phi Long, dù thế nào cũng xem là một người có tiếng ở tỉnh. Một người có danh tiếng như thế lại biến mất không tăm tích, thật là kỳ lạ!”
Lâm Long và Lâm Lợi Cương cũng có ý đang nói Mục Hàn bỏ chạy rồi.
Nghe Lâm Long và Lâm Lợi Cương nói thế, bà cụ Lâm đắc ý nói: “Nhã Hiên, cháu đã nghe rồi đấy. Bà đã khuyên cháu rồi, cháu đừng hy vọng quá nhiều vào Mục Hàn, cậu ta và điện thoại cùng biến mất thì chẳng phải là ngay cả người cũng bị trộm đi rồi sao?”
Thấy Sở Vân Lệ định lên tiếng cãi lại, bà cụ Lâm xua tay nói: “Đừng nói gì với tôi nữa, con trai cô bị bọn buôn người bắt đi luôn rồi. Một tên vô dụng to xác như thế, bọn buôn người bắt cậu ta đi thì có tác dụng gì?”
Sở Vân Lệ không nói gì nữa.
“Bà à, bà đừng đoán già đoán non thế chứ, có lẽ Mục Hàn có chuyện quan trọng gì đó nên tạm thời trì hoãn thì sao?”, Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Nhã Hiên, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”, bà cụ Lâm còn chưa lên tiếng, Lâm Phi Yến ở một bên cười nhạo: “Đã lúc nào rồi mà còn có chuyện quan trọng nữa? Có chuyện gì mà quan trọng hơn cả cô và đứa con trong bụng cô ư?”
Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ cảm thấy Lâm Phi Yến nói cũng đúng.
Dù sao mấy tháng nay Mục Hàn không hề rời khỏi Lâm Nhã Hiên nửa bước.
Anh căng thẳng đến nỗi ngay cả khi Lâm Nhã Hiên vào nhà vệ sinh cũng phải đứng trước cửa trông chừng.
Thế nên với Mục Hàn không thể có chuyện gì quan trọng hơn Lâm Nhã Hiên và đứa con.
Khả năng duy nhất là Mục Hàn bỏ chạy thật rồi.
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn không tin Mục Hàn chạy trốn.
“Hay là mọi người tìm kỹ lại một lần nữa xem, tỉnh rộng như thế chắc chắn vẫn còn nơi mọi người chưa tìm kỹ”, Lâm Nhã Hiên nghĩ rồi nói: “Cháu gọi điện cho Phương Viên”.
Phương Viên là phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long, hiện giờ có toàn quyền quản lý những công việc hằng ngày của công ty.
Chắc chắn cô ta có thể liên lạc được với Mục Hàn.
Nghe Lâm Nhã Hiên hỏi, Phương Viên cũng rất ngạc nhiên: “Cái gì? Sếp lớn mất tích á? Không thể nào”.
“Nhã Hiên, có phải các cậu cãi nhau rồi không?”
“Vợ chồng ở chung với nhau lâu ngày, có xích mích gì cũng là chuyện bình thường…”
“Ôi!”, Lâm Nhã Hiên sắp sốt ruột chết mất: “Phương Viên, mình không cãi nhau với Mục Hàn, là Mục Hàn xảy ra chuyện, cậu mau nghĩ cách giúp mình đi”.
“Thế này nhé, mình hỏi anh Long giúp cậu”, Phương Viên vừa nghe Lâm Nhã Hiên lo lắng như thế bèn nói: “Anh Long có quan hệ thân thiết như anh em với sếp lớn, chắc chắn anh Long biết Mục Hàn đang ở đâu”.
Dứt lời, Phương Viên ngắt máy, sau đó gọi cho Chúc Long.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại!”
Phương Viên không khỏi sửng sốt khi nghe giọng nói vang lên từ điện thoại.
Cô ta gọi vào số này mấy lần nữa, khó hiểu nói: “Là số này mà!”
Phương Viên lại đi hỏi thư ký ở văn phòng tổng giám đốc, đối phương nói từ trưa hôm nay cô ta đã không liên lạc được với Chúc Long.
“Nhã Hiên, nói cho cậu một tin xấu”, Phương Viên cũng cảm thấy bất lực, vội vàng nói chuyện này với Lâm Nhã Hiên: “Mình vừa đi hỏi về, anh Long cũng mất tích rồi cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy”.
“Số điện thoại, email, tin nhắn gì của anh ta cũng đều không tồn tại”.
“Đồng thời mình cũng tiện thể liên lạc với Mục Hàn thì cũng là số trống”.
Phương Viên không biết điện Ma Vương lại bất ngờ tấn công lần nữa, đánh liên tiếp vào hai cứ điểm quan trọng của Hoa Hạ. Để không làm người dân hoảng loạn, chính phủ không công khai tin tức này với người dân.
Mà chỉ thông báo với bên ngoài vùng biên giới có địch xâm phạm vào.
Sau khi cuộc chiến với bốn mươi nước kết thúc vào sáu năm trước thì vẫn còn khá nhiều các nước nhỏ xung quanh bị các cường quốc xúi giục lần lượt chạy đến khiêu khích đánh vào biên giới Hoa Hạ, nhưng tổng tư lệnh của các chiến khu đều có thể tự mình ứng phó.
Thế nên lần này Mục Hàn dẫn quân đội chính thức đến biên giới Tây Cương thật ra là nhiệm vụ bí mật cấp cao nhất.
Để hành quân tác chiến thuận lợi, chính phủ Hoa Hạ tạm thời xóa đi số điện thoại của mấy người Mục Hàn tránh việc người nhà gọi điện đến làm họ phân tâm.
“Chuyện này...”
Nghe Phương Viên nói vậy, Lâm Nhã Hiên không khỏi lảo đảo.
Suýt nữa thì ngã xuống đất.
Mặc dù Lâm Nhã Hiên không biết cách liên hệ với vài người anh em khác của Mục Hàn nhưng Chúc Long lại là người cô quen thuộc nhất, lại có quan hệ thân thiết như hình với bóng với Mục Hàn.
Nơi nào có Mục Hàn thì nơi đó chắc chắn có Chúc Long.
Nhưng bây giờ ngay cả Chúc Long cũng biến mất không thấy đâu.
Vì Lâm Nhã Hiên bật chế độ loa ngoài nên mấy người bà cụ Lâm đều nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của cô và Phương Viên.
“Cuối cùng giờ cháu cũng đã hết hy vọng rồi chứ?”, bà cụ Lâm càng đắc ý nói: “Cháu cũng nghe rồi đấy, không chỉ có Mục Hàn mà anh em của cậu ta cũng biến mất rồi”.
“Rõ ràng là Mục Hàn đã dẫn theo anh em tốt của mình chạy trốn”.
“Đúng đó Nhã Hiên”, Tần Lệ cũng khuyên: “Con nên từ bỏ hy vọng đi!”
“Mục Hàn chạy trốn càng tốt”, Lâm Long ở một bên nói: “Nếu Mục Hàn không ở đây thì nhà họ Mục ở thủ đô sẽ không đến gây phiền phức cho nhà họ Lâm chúng ta nữa”.
“Đương nhiên rồi, nhất là đứa nhỏ trong bụng Nhã Hiên không cần phải mang họ Mục”.
“Thật ra họ gì cũng được”, bà cụ Lâm gật đầu nói: “Theo họ Lâm chúng ta thì sau này đứa nhỏ này sẽ là con cháu của nhà họ Lâm”.
“Không! Mục Hàn sẽ không bỏ rơi cháu và con”, Lâm Nhã Hiên vẫn không tin.
Từ trước đến giờ, bất kể có khó khăn thì anh vẫn là người đàn ông lặng thầm giải quyết hết mọi chuyện cho cô, sao có thể nỡ lòng bỏ rơi cô và đứa con trong bụng cô được chứ?
“Chắc chắn còn nơi nào đó mà mọi người chưa tìm…”
Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ một lúc bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: “Cháu biết có một nơi, chắc chắn mọi người chưa tìm đến”.
Lâm Nhã Hiên lập tức chạy ra ngoài như phát điên.
Mọi người trong nhà họ Lâm cũng chạy theo.
Dù sao thì cô cũng đang là phụ nữ mang thai, cảm xúc bất thường ngộ nhỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì nguy.
Nơi Lâm Nhã Hiên muốn đến là khu nhà chiến khu ở tỉnh.
Nơi này là nơi ở tạm thời của Mục Hàn và tứ đại chiến thần.
Lâm Nhã Hiên biết Mục Hàn thường tụ tập với các anh em của anh ở đây.
Lâm Nhã Hiên tin chắc Mục Hàn sẽ ở đây.
Nhưng cuối cùng lại khiến Lâm Nhã Hiên thất vọng.
Lúc này khu nhà chiến khu vốn dĩ đã cũ kỹ này lại trống không, không có gì cả.
Bên trong khu nhà trống trải có vẻ rất im ắng.
Thậm chí không còn thấy mấy chú chó nghiệp vụ của Mục Hàn và tứ đại chiến thần nữa.
“Nhìn mấy dấu vết để lại ở đây thì có vẻ họ đi rất vội, có nhiều đồ vẫn chưa kịp thu dọn”, Lâm Long đảo mắt một vòng quanh khu nhà chiến khu tỉnh, sau đó đánh giá.
“Không sai”, Lâm Phi Yến tỏ vẻ cũng đồng ý: “Rõ ràng đây là hành vi chạy trốn”.
Lẽ nào Mục Hàn đã chạy trốn thật rồi ư?
Lâm Nhã Hiên cảm thấy lòng nguội lạnh như tro tàn.
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn không bỏ cuộc.
Cô đã nói Lăng Sở Sở liên lạc với năm mươi vương tộc ở Đông Hải.
Với thế lực của năm mươi vương tộc ở Đông Hải chắc chắn có thể biết Mục Hàn đang ở đâu.
Không lâu sau, Lăng Sở Sở quay lại.
Nhưng Lăng Sở Sở đem về tin tức khiến Lâm Nhã Hiên vô cùng thất vọng.
Ngay cả năm mươi vương tộc ở Đông Hải cũng không biết rốt cuộc Mục Hàn đã đi đâu.
“Cái gì?”
Mắt Lâm Nhã Hiên tối sầm lại, đầu óc trống rỗng.
Suýt nữa lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
May mà Lăng Sở Sở nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy Lâm Nhã Hiên vào lúc nguy cấp nhất.
Nếu không Lâm Nhã Hiên có khả năng sẽ sinh non.
“Nhã Hiên!”
“Con không sao chứ?”
Thấy thế, mọi người đều hoảng hốt chạy đến hỏi han.
Sở Vân Lệ sợ khiếp vía nói: “Nhã Hiên, mẹ biết hiện giờ không tìm thấy Mục Hàn nên con rất lo lắng, nhưng mọi người cũng đều lo lắng mà”.
“Bây giờ con không nên quá mức kích động làm động đến thai nhi”.
“Quan trọng nhất với con bây giờ là bảo vệ chính mình”.
Sở Vân Lệ không nói còn đỡ, bà ấy vừa lên tiếng người nhà họ Lâm đều tức giận nhìn Sở Vân Lệ.
“Sở Vân Lệ, cô bớt giả vờ người tốt ở đây đi!”, nhất là bà cụ Lâm, bà ta trút hết mọi cơn giận lên người Sở Vân Lệ: “Đây là chuyện tốt mà con trai cô làm ra đấy!”
“Nếu không phải vì con trai cô, Nhã Hiên sẽ rơi vào bước đường ngày hôm nay sao?”
Sở Vân Lệ mấp máy môi muốn nói nhưng lại không biết đáp lời thế nào.
Ngược lại là Lâm Nhã Hiên lên tiếng nói thay cho Sở Vân Lệ: “Bà à, không liên quan gì đến mẹ cả, bà đừng trách bà ấy”.
“Hừ!”, bà cụ Lâm bực tức nói: “Bà không trách cô ta, bà chỉ trách đứa con trai của cô ta thôi. Xảy ra chuyện thì vứt bỏ vợ con, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không cần”.
“Cháu nói xem đàn ông như thế có khác gì cầm thú không cơ chứ?”
“Chuyện này…”, Lâm Nhã Hiên cũng không còn sức để tranh cãi.
Dù sao Mục Hàn và mấy người anh em đó của anh đều đã biến mất không thấy tăm tích là sự thật.
Bất kể là ai cũng sẽ nghĩ Mục Hàn đã bỏ chạy rồi.
Nhất là khi hai bố con Mục Thịnh Uy vừa đích thân đến tỉnh một chuyến.
Mục Hàn lại mất tích ngay sau khi Mục Thịnh Uy đưa ra lời cảnh cáo.
Như thế lại khiến người khác hiểu lầm rằng Mục Hàn sợ lời cảnh cáo của Mục Thịnh Uy nên mới chạy trốn khỏi đây.
“Tôi nói nhé, cái tên vô dụng Mục Hàn này chẳng phải là thứ gì tốt lành, trước đây sao không nhìn ra nhỉ. Chúng ta đúng là mắt mù cả rồi nên mới đồng ý gả Nhã Hiên cho cậu ta”.
“Đúng thế đấy, nếu biết sẽ xảy ra chuyện như này, lúc đó tôi nên liều mạng ngăn cản Mục Hàn kết hôn với Nhã Hiên rồi!”
“Mục Hàn đúng là nỗi nhục của nhà họ Lâm!”
“Kể từ hôm nay, tôi cắt đứt tình nghĩa, tuyệt giao với Mục Hàn!”
Người nhà họ Lâm đều lên tiếng chỉ trích Mục Hàn.
Nghe mọi người trách mắng Mục Hàn như thế, Lăng Sở Sở thấy hơi khó chịu.
Dù sao Lăng Sở Sở cũng là người biết thân phận thật của Mục Hàn.
Lăng Sở Sở nghĩ Mục Hàn là đại thống soái nên chắc đã có nhiệm vụ đặc biệt gì đó thì mới đi mà không nói tiếng nào.
“Mọi người đừng đoán bậy bạ nữa được không?”, Lăng Sở Sở cắt ngang lời của đám người nhà họ Lâm, bực bội nói: “Có lẽ anh Mục có chuyện gấp gì đó cần phải giải quyết thì sao?”
“Đợi đến lúc giải quyết xong chuyện, anh Mục sẽ về thôi”.
“Đúng đó, chắc chắn Mục Hàn đi giải quyết chuyện gấp gì đó thôi”, nghe Lăng Sở Sở nói, mắt Lâm Nhã Hiên lóe sáng.
Nghĩ đến ngày đám cưới lúc trước, Mục Hàn công khai thân phận là sếp lớn của tập đoàn Phi Long khiến Lâm Nhã Hiên kinh ngạc không thôi.
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn có cảm giác hình như Mục Hàn vẫn còn thân phận lớn gì đó chưa để lộ với cô.
“Được rồi đấy”, bà cụ Lâm cười nhạo, khinh thường nói: “Chuyện gấp thế nào mà khiến Mục Hàn bỏ cả vợ con thế này?”
“Phải!”, Lâm Phi Yến giễu cợt: “Gấp đến độ phải xóa luôn cả số điện thoại để người khác không tìm được anh ta à?”
Người nhà họ Lâm ở Sở Dương đều tỏ ra mình không tin.
Đến lúc đó dù vụ cá cược của Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô thất bại, mà con của anh vẫn có thể mang họ Mục thì sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Hết cách rồi, đây chính là thế lực của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ.
Một khi không còn dính líu gì với gia tộc đứng đầu Hoa Hạ thì cũng sẽ mang đến vô số lợi ích.
Mục Thịnh Uy và Mục Sảng lại đến nhà lần nữa khiến Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ hoảng sợ.
“Mục Hàn đâu?”, Mục Thịnh Uy vừa bước vào nhà đã hô to gọi lớn: “Bảo Mục Hàn ra đây gặp tôi!”
“Gia chủ Mục, các ông tìm Mục Hàn làm gì?”, Lâm Nhã Hiên ôm bụng hỏi.
“Sao nào?”, Mục Thịnh Uy đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Mục Hàn, ông ta không khỏi nhếch môi: “Mục Hàn không ở đây sao?”
“Chẳng lẽ cậu ta bị bọn tôi làm cho sợ vỡ mật đã kiếm đường chạy trốn trước rồi?”
Nghe Mục Thịnh Uy nói thế, Lâm Nhã Hiên tức giận mặt đỏ tía tai cãi lại: “Ông đừng nói bậy bạ!”
Khoảng thời gian này, Mục Hàn vẫn luôn bên cạnh Lâm Nhã Hiên không rời nửa bước. Nhưng hôm nay không biết tại sao buổi sáng anh ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về.
Cũng không để lại lời nhắn gì.
“Được thôi, dù sao nói với cô cũng chẳng khác gì nhau cả”, Mục Hàn không có ở đây nên Mục Thịnh Uy không gấp gáp, ông ta nói: “Đứa trẻ trong bụng cô sắp chào đời rồi phải không?”
“Tôi đến đây để nói cho cô biết, sau khi đứa trẻ ra đời, cô muốn nó mang họ gì cũng được nhưng không được sự cho phép của nhà họ Mục ở thủ đô thì không được mang họ Mục!”
Lâm Nhã Hiên nhíu mày: “Gia chủ Mục, ông quá đáng lắm rồi đấy”.
“Con của tôi và Mục Hàn mang họ gì hình như không đến lượt ông quản nhỉ?”
“Ha ha!”, Mục Thịnh Uy cười khẩy nói: “Cô Lâm, tôi mong cô có thể hiểu nhà họ Mục ở thủ đô là dòng máu tổ tiên của nhà họ Mục ở Hoa Hạ, dù ai mang họ Mục cũng là người xuất thân từ nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Cô nói chúng tôi có tư cách quyết định ai có thể mang họ Mục hay không?”
“Ông!”, Lâm Nhã Hiên tức giận: “Vẫn là câu nói đó, con thì theo họ bố, các ông không quản được đâu!”
“Xem ra cô Lâm vẫn cố chấp muốn đối nghịch với nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Thịnh Uy không khỏi vỗ tay nói: “Tốt, tốt lắm!”
“Vậy tôi đợi đến lúc đứa trẻ ra đời, xem cô có dám làm thế không?”
Mục Thịnh Uy bực bội hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
“Nhã Hiên, cháu điên rồi sao?”, đợi Mục Thịnh Uy và Mục Sảng đi khỏi, bà cụ Lâm lập tức chỉ trích: “Cháu dám nói chuyện như thế với gia chủ Mục à?”
“Đúng đấy”, Lâm Phi Yến quái gở nói: “Giờ thì hay rồi, đắc tội với gia chủ Mục thì dù có là mười nhà họ Lâm cũng không đủ cho người ta trút giận”.
“Không phải chỉ là họ của đứa bé thôi sao, mày xoắn xuýt vấn đề đó làm gì”, Lâm Long cũng trách móc: “Nếu gia chủ Mục đã yêu cầu đứa bé không được lấy họ Mục thì chúng ta cứ làm theo lời ông ta là được. Làm gì bắt buộc phải lấy họ Mục, họ Lâm họ Tần đều được đó thôi”.
“Họ của đứa nhỏ thì làm sao? Đứa nhỏ theo họ bố là điều hiển nhiên”, Lâm Nhã Hiên cãi lại: “Cháu sẽ gọi cho Mục Hàn nói lại chuyện này với anh ấy”.
Dứt lời, Lâm Nhã Hiên lấy điện thoại ra gọi cho Mục Hàn.
Lúc này.
Trong đoàn xe đi từ chiến khu tỉnh đến biên giới Tây Cương, có một chiếc xe thông tin, bên trong đó một chiếc điện thoại reo lên liên tục.
Hoàng Điểu phụ trách việc thông tin nên biết đây là điện thoại của Mục Hàn.
Cô ấy giơ tay qua lấy điện thoại, nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình: Nhã Hiên!
Hoàng Điểu ngẫm nghĩ một lát vẫn lấy điện thoại đưa cho Mục Hàn.
“Đại ca, chị dâu gọi đến này, anh nên nói vài câu chứ nhỉ?”, Hoàng Điểu đề nghị.
Nhìn những con chữ hiển thị trên màn hình, Mục Hàn trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn không nghe máy.
Chuông reo lên mấy lần, Mục Hàn cũng không bắt máy.
Thấy sắc mặt Mục Hàn rất khó coi, Hoàng Điều không khỏi hơi lo lắng: “Đại ca, anh…”
“Hoàng Điểu, khóa máy giúp tôi đi”, Mục Hàn xua tay, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Tôi biết rồi đại ca”, Hoàng Điểu làm theo ý của Mục Hàn.
Đương nhiên Hoàng Điểu biết không phải Mục Hàn không muốn nghe máy của Lâm Nhã Hiên, mà anh sợ một khi nghe máy sẽ không nỡ rời đi.
Mà chiến sự ở biên giới Tây Cương đang rất căng thẳng, Mục Hàn không thể không đi.
Hơn nữa chuyện rất khẩn cấp nên Mục Hàn không kịp thu xếp cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Chỉ có thể tạm thời để họ tự sinh tự diệt, còn anh vội vã lên đường đến chiến trường biên giới Tây Cương.
Thân là đại thống soái, là huyền thoại mà nhân dân Hoa Hạ kính ngưỡng, thật ra cũng là một người bình thường có da có thịt, có vui buồn trong cuộc sống…
Thấy Mục Hàn đưa ra quyết định như thế, tứ đại chiến thần cũng đỏ cả mắt.
Mong muốn duy nhất hiện giờ của Mục Hàn là có thể tiêu diệt được Điện Ma Vương trong thời gian ngắn nhất, sau đó quay về bên cạnh Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ để bảo vệ hai người họ.
“Mẹ, Nhã Hiên và bé con chưa chào đời của bố, vì biên giới Tây Cương Hoa Hạ được bình yên, con không thể không từ mà biệt, mong mọi người có thể thông cảm cho nỗi khổ này”.
Mục Hàn thở dài.
Sau đó anh ra lệnh: “Thông báo lệnh của tôi, tăng nhanh tốc độ tiến quân!”
Ở một nơi khác.
Lâm Nhã Hiên cầm điện thoại khó hiểu nói: “Hôm nay Mục Hàn làm sao vậy? Sao con gọi mấy cuộc rồi mà anh ấy vẫn không nghe máy?”
“Chẳng lẽ nó không mang theo điện thoại?”, Sở Vân Lệ ở bên cạnh nói.
“Không đâu ạ”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Hiện giờ bụng con đã lớn thế này rồi, Mục Hàn rất lo lắng nên không có chuyện để con không liên lạc được với anh ấy”.
Hơn nữa hôm nay trước khi ra ngoài, Mục Hàn lại chẳng nói gì.
Điều này không khỏi khiến Lâm Nhã Hiên lo lắng.
“Mục Hàn không chạy trốn thật đó chứ?”, lúc này bà cụ Lâm nói.
Dù sao Mục Thịnh Uy – gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô cũng đã đích thân đến đây.
Ngay cả một bà lão tự cho rằng có mình có lai lịch như bà cụ Lâm cũng bị áp lực của đối phương làm cho hoảng hốt.
Huống hồ là Mục Hàn.
“Không đâu, con trai tôi không thể bỏ chạy đâu”, Sở Vân Lệ ở bên cạnh lắc đầu nói: “Thế này nhé, tôi sẽ gọi điện thoại cho nó”.
“Không chừng nó vừa bận chuyện gì đó, tạm thời không thể nghe máy được”.
“Được rồi, thế cô gọi đi”, bà cụ Lâm hừ một tiếng.
Bà cụ Lâm tỏ vẻ không tin.
Sở Vân Lệ lấy điện thoại ra gọi vào số Mục Hàn.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy!”
Nếu nói vừa nãy không có ai nghe máy có thể là do Mục Hàn không để điện thoại bên cạnh, nhưng sau khi không ai nghe máy lại khóa máy ngay, chứng tỏ là có người!
Lâm Nhã Hiên thầm cảm thấy không ổn.
Lẽ nào Mục Hàn thật sự vứt bỏ vợ con để chạy trốn một mình sao?
Nhưng rõ ràng vẫn còn mấy tháng nữa mới đến kỳ hạn đánh cược một năm mà, bây giờ bỏ chạy có phải hơi vội rồi không…
“Nghe này, nghe này!”, giọng bà cụ Lâm rõ to: “Bà đã nói mà, chắc chắn Mục Hàn đã bỏ chạy rồi!”
“Không thể nào”, Lâm Nhã Hiên vẫn kiên quyết nói: “Mục Hàn sẽ không trốn chạy đâu!”
“Anh ấy đã kiên trì mấy tháng rồi, lẽ nào không đợi được thêm mấy tháng nữa sao?”
“Đó là vì thời cơ chưa đến”, bà cụ Lâm buồn bực hừ một tiếng lộ ra vẻ khinh thường: “Giờ gia chủ nhà họ Mục đã đích thân đến đây khiến cậu ta sợ hãi nên bỏ chạy trước”.
“Cháu không tin”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.
“Cháu không tin phải không?”, bà cụ Lâm lấy điện thoại ra cũng gọi cho Mục Hàn.
Khóa máy.
Sau đó lại bảo Lâm Long, Lâm Phi Yến cũng gọi cho Mục Hàn.
Đều khóa máy.
“Sao nào?”, bà cụ Lâm nói: “Không ai liên lạc được với Mục Hàn, cậu ta cố ý làm thế đấy”.
“Bà cụ Lâm, trước khi chưa rõ sự thật, bà đừng bôi nhọ con trai tôi như thế”, Sở Vân Lệ đỏ mặt tranh cãi: “Có thể điện thoại của Mục Hàn bị trộm, tên trộm thấy người nhà gọi đến sợ bị phát hiện nên tắt máy cũng nên”.
“Con cũng nghĩ đến khả năng này”, Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ đồng ý.
Dù sao cô cũng không tin Mục Hàn nỡ bỏ rơi mình và con.
“Ha ha, nói rất có lý đấy”, bà cụ Lâm thấy Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ vẫn cố chấp bèn nói: “Thế này nhé, tôi gọi người đi tìm Mục Hàn, nếu điện thoại bị trộm thì vẫn có thể tha thứ được”.
“Nếu ngay cả người cũng bị trộm thì không cần nói nữa”.
Bà cụ Lâm lập tức bảo Lâm Lợi Cương, Lâm Long đi khắp thành phố tìm Mục Hàn.
Khoảng một tiếng sau, Lâm Lợi Cương và Lâm Long trở về.
“Sao rồi?”, bà cụ Lâm hỏi: “Tìm thấy Mục Hàn chưa?”
Lâm Lợi Cương và Lâm Long đều lắc đầu.
Lâm Long nói: “Bà nội, bọn cháu đã tìm khắp các ngõ ngách của tỉnh nhưng không hề thấy bóng dáng của Mục Hàn”.
“Đúng thế”, Lâm Lợi Cương gật đầu nói: “Mục Hàn là ông chủ lớn tập đoàn Phi Long, dù thế nào cũng xem là một người có tiếng ở tỉnh. Một người có danh tiếng như thế lại biến mất không tăm tích, thật là kỳ lạ!”
Lâm Long và Lâm Lợi Cương cũng có ý đang nói Mục Hàn bỏ chạy rồi.
Nghe Lâm Long và Lâm Lợi Cương nói thế, bà cụ Lâm đắc ý nói: “Nhã Hiên, cháu đã nghe rồi đấy. Bà đã khuyên cháu rồi, cháu đừng hy vọng quá nhiều vào Mục Hàn, cậu ta và điện thoại cùng biến mất thì chẳng phải là ngay cả người cũng bị trộm đi rồi sao?”
Thấy Sở Vân Lệ định lên tiếng cãi lại, bà cụ Lâm xua tay nói: “Đừng nói gì với tôi nữa, con trai cô bị bọn buôn người bắt đi luôn rồi. Một tên vô dụng to xác như thế, bọn buôn người bắt cậu ta đi thì có tác dụng gì?”
Sở Vân Lệ không nói gì nữa.
“Bà à, bà đừng đoán già đoán non thế chứ, có lẽ Mục Hàn có chuyện quan trọng gì đó nên tạm thời trì hoãn thì sao?”, Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Nhã Hiên, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”, bà cụ Lâm còn chưa lên tiếng, Lâm Phi Yến ở một bên cười nhạo: “Đã lúc nào rồi mà còn có chuyện quan trọng nữa? Có chuyện gì mà quan trọng hơn cả cô và đứa con trong bụng cô ư?”
Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ cảm thấy Lâm Phi Yến nói cũng đúng.
Dù sao mấy tháng nay Mục Hàn không hề rời khỏi Lâm Nhã Hiên nửa bước.
Anh căng thẳng đến nỗi ngay cả khi Lâm Nhã Hiên vào nhà vệ sinh cũng phải đứng trước cửa trông chừng.
Thế nên với Mục Hàn không thể có chuyện gì quan trọng hơn Lâm Nhã Hiên và đứa con.
Khả năng duy nhất là Mục Hàn bỏ chạy thật rồi.
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn không tin Mục Hàn chạy trốn.
“Hay là mọi người tìm kỹ lại một lần nữa xem, tỉnh rộng như thế chắc chắn vẫn còn nơi mọi người chưa tìm kỹ”, Lâm Nhã Hiên nghĩ rồi nói: “Cháu gọi điện cho Phương Viên”.
Phương Viên là phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long, hiện giờ có toàn quyền quản lý những công việc hằng ngày của công ty.
Chắc chắn cô ta có thể liên lạc được với Mục Hàn.
Nghe Lâm Nhã Hiên hỏi, Phương Viên cũng rất ngạc nhiên: “Cái gì? Sếp lớn mất tích á? Không thể nào”.
“Nhã Hiên, có phải các cậu cãi nhau rồi không?”
“Vợ chồng ở chung với nhau lâu ngày, có xích mích gì cũng là chuyện bình thường…”
“Ôi!”, Lâm Nhã Hiên sắp sốt ruột chết mất: “Phương Viên, mình không cãi nhau với Mục Hàn, là Mục Hàn xảy ra chuyện, cậu mau nghĩ cách giúp mình đi”.
“Thế này nhé, mình hỏi anh Long giúp cậu”, Phương Viên vừa nghe Lâm Nhã Hiên lo lắng như thế bèn nói: “Anh Long có quan hệ thân thiết như anh em với sếp lớn, chắc chắn anh Long biết Mục Hàn đang ở đâu”.
Dứt lời, Phương Viên ngắt máy, sau đó gọi cho Chúc Long.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại!”
Phương Viên không khỏi sửng sốt khi nghe giọng nói vang lên từ điện thoại.
Cô ta gọi vào số này mấy lần nữa, khó hiểu nói: “Là số này mà!”
Phương Viên lại đi hỏi thư ký ở văn phòng tổng giám đốc, đối phương nói từ trưa hôm nay cô ta đã không liên lạc được với Chúc Long.
“Nhã Hiên, nói cho cậu một tin xấu”, Phương Viên cũng cảm thấy bất lực, vội vàng nói chuyện này với Lâm Nhã Hiên: “Mình vừa đi hỏi về, anh Long cũng mất tích rồi cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy”.
“Số điện thoại, email, tin nhắn gì của anh ta cũng đều không tồn tại”.
“Đồng thời mình cũng tiện thể liên lạc với Mục Hàn thì cũng là số trống”.
Phương Viên không biết điện Ma Vương lại bất ngờ tấn công lần nữa, đánh liên tiếp vào hai cứ điểm quan trọng của Hoa Hạ. Để không làm người dân hoảng loạn, chính phủ không công khai tin tức này với người dân.
Mà chỉ thông báo với bên ngoài vùng biên giới có địch xâm phạm vào.
Sau khi cuộc chiến với bốn mươi nước kết thúc vào sáu năm trước thì vẫn còn khá nhiều các nước nhỏ xung quanh bị các cường quốc xúi giục lần lượt chạy đến khiêu khích đánh vào biên giới Hoa Hạ, nhưng tổng tư lệnh của các chiến khu đều có thể tự mình ứng phó.
Thế nên lần này Mục Hàn dẫn quân đội chính thức đến biên giới Tây Cương thật ra là nhiệm vụ bí mật cấp cao nhất.
Để hành quân tác chiến thuận lợi, chính phủ Hoa Hạ tạm thời xóa đi số điện thoại của mấy người Mục Hàn tránh việc người nhà gọi điện đến làm họ phân tâm.
“Chuyện này...”
Nghe Phương Viên nói vậy, Lâm Nhã Hiên không khỏi lảo đảo.
Suýt nữa thì ngã xuống đất.
Mặc dù Lâm Nhã Hiên không biết cách liên hệ với vài người anh em khác của Mục Hàn nhưng Chúc Long lại là người cô quen thuộc nhất, lại có quan hệ thân thiết như hình với bóng với Mục Hàn.
Nơi nào có Mục Hàn thì nơi đó chắc chắn có Chúc Long.
Nhưng bây giờ ngay cả Chúc Long cũng biến mất không thấy đâu.
Vì Lâm Nhã Hiên bật chế độ loa ngoài nên mấy người bà cụ Lâm đều nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của cô và Phương Viên.
“Cuối cùng giờ cháu cũng đã hết hy vọng rồi chứ?”, bà cụ Lâm càng đắc ý nói: “Cháu cũng nghe rồi đấy, không chỉ có Mục Hàn mà anh em của cậu ta cũng biến mất rồi”.
“Rõ ràng là Mục Hàn đã dẫn theo anh em tốt của mình chạy trốn”.
“Đúng đó Nhã Hiên”, Tần Lệ cũng khuyên: “Con nên từ bỏ hy vọng đi!”
“Mục Hàn chạy trốn càng tốt”, Lâm Long ở một bên nói: “Nếu Mục Hàn không ở đây thì nhà họ Mục ở thủ đô sẽ không đến gây phiền phức cho nhà họ Lâm chúng ta nữa”.
“Đương nhiên rồi, nhất là đứa nhỏ trong bụng Nhã Hiên không cần phải mang họ Mục”.
“Thật ra họ gì cũng được”, bà cụ Lâm gật đầu nói: “Theo họ Lâm chúng ta thì sau này đứa nhỏ này sẽ là con cháu của nhà họ Lâm”.
“Không! Mục Hàn sẽ không bỏ rơi cháu và con”, Lâm Nhã Hiên vẫn không tin.
Từ trước đến giờ, bất kể có khó khăn thì anh vẫn là người đàn ông lặng thầm giải quyết hết mọi chuyện cho cô, sao có thể nỡ lòng bỏ rơi cô và đứa con trong bụng cô được chứ?
“Chắc chắn còn nơi nào đó mà mọi người chưa tìm…”
Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ một lúc bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: “Cháu biết có một nơi, chắc chắn mọi người chưa tìm đến”.
Lâm Nhã Hiên lập tức chạy ra ngoài như phát điên.
Mọi người trong nhà họ Lâm cũng chạy theo.
Dù sao thì cô cũng đang là phụ nữ mang thai, cảm xúc bất thường ngộ nhỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì nguy.
Nơi Lâm Nhã Hiên muốn đến là khu nhà chiến khu ở tỉnh.
Nơi này là nơi ở tạm thời của Mục Hàn và tứ đại chiến thần.
Lâm Nhã Hiên biết Mục Hàn thường tụ tập với các anh em của anh ở đây.
Lâm Nhã Hiên tin chắc Mục Hàn sẽ ở đây.
Nhưng cuối cùng lại khiến Lâm Nhã Hiên thất vọng.
Lúc này khu nhà chiến khu vốn dĩ đã cũ kỹ này lại trống không, không có gì cả.
Bên trong khu nhà trống trải có vẻ rất im ắng.
Thậm chí không còn thấy mấy chú chó nghiệp vụ của Mục Hàn và tứ đại chiến thần nữa.
“Nhìn mấy dấu vết để lại ở đây thì có vẻ họ đi rất vội, có nhiều đồ vẫn chưa kịp thu dọn”, Lâm Long đảo mắt một vòng quanh khu nhà chiến khu tỉnh, sau đó đánh giá.
“Không sai”, Lâm Phi Yến tỏ vẻ cũng đồng ý: “Rõ ràng đây là hành vi chạy trốn”.
Lẽ nào Mục Hàn đã chạy trốn thật rồi ư?
Lâm Nhã Hiên cảm thấy lòng nguội lạnh như tro tàn.
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn không bỏ cuộc.
Cô đã nói Lăng Sở Sở liên lạc với năm mươi vương tộc ở Đông Hải.
Với thế lực của năm mươi vương tộc ở Đông Hải chắc chắn có thể biết Mục Hàn đang ở đâu.
Không lâu sau, Lăng Sở Sở quay lại.
Nhưng Lăng Sở Sở đem về tin tức khiến Lâm Nhã Hiên vô cùng thất vọng.
Ngay cả năm mươi vương tộc ở Đông Hải cũng không biết rốt cuộc Mục Hàn đã đi đâu.
“Cái gì?”
Mắt Lâm Nhã Hiên tối sầm lại, đầu óc trống rỗng.
Suýt nữa lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
May mà Lăng Sở Sở nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy Lâm Nhã Hiên vào lúc nguy cấp nhất.
Nếu không Lâm Nhã Hiên có khả năng sẽ sinh non.
“Nhã Hiên!”
“Con không sao chứ?”
Thấy thế, mọi người đều hoảng hốt chạy đến hỏi han.
Sở Vân Lệ sợ khiếp vía nói: “Nhã Hiên, mẹ biết hiện giờ không tìm thấy Mục Hàn nên con rất lo lắng, nhưng mọi người cũng đều lo lắng mà”.
“Bây giờ con không nên quá mức kích động làm động đến thai nhi”.
“Quan trọng nhất với con bây giờ là bảo vệ chính mình”.
Sở Vân Lệ không nói còn đỡ, bà ấy vừa lên tiếng người nhà họ Lâm đều tức giận nhìn Sở Vân Lệ.
“Sở Vân Lệ, cô bớt giả vờ người tốt ở đây đi!”, nhất là bà cụ Lâm, bà ta trút hết mọi cơn giận lên người Sở Vân Lệ: “Đây là chuyện tốt mà con trai cô làm ra đấy!”
“Nếu không phải vì con trai cô, Nhã Hiên sẽ rơi vào bước đường ngày hôm nay sao?”
Sở Vân Lệ mấp máy môi muốn nói nhưng lại không biết đáp lời thế nào.
Ngược lại là Lâm Nhã Hiên lên tiếng nói thay cho Sở Vân Lệ: “Bà à, không liên quan gì đến mẹ cả, bà đừng trách bà ấy”.
“Hừ!”, bà cụ Lâm bực tức nói: “Bà không trách cô ta, bà chỉ trách đứa con trai của cô ta thôi. Xảy ra chuyện thì vứt bỏ vợ con, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không cần”.
“Cháu nói xem đàn ông như thế có khác gì cầm thú không cơ chứ?”
“Chuyện này…”, Lâm Nhã Hiên cũng không còn sức để tranh cãi.
Dù sao Mục Hàn và mấy người anh em đó của anh đều đã biến mất không thấy tăm tích là sự thật.
Bất kể là ai cũng sẽ nghĩ Mục Hàn đã bỏ chạy rồi.
Nhất là khi hai bố con Mục Thịnh Uy vừa đích thân đến tỉnh một chuyến.
Mục Hàn lại mất tích ngay sau khi Mục Thịnh Uy đưa ra lời cảnh cáo.
Như thế lại khiến người khác hiểu lầm rằng Mục Hàn sợ lời cảnh cáo của Mục Thịnh Uy nên mới chạy trốn khỏi đây.
“Tôi nói nhé, cái tên vô dụng Mục Hàn này chẳng phải là thứ gì tốt lành, trước đây sao không nhìn ra nhỉ. Chúng ta đúng là mắt mù cả rồi nên mới đồng ý gả Nhã Hiên cho cậu ta”.
“Đúng thế đấy, nếu biết sẽ xảy ra chuyện như này, lúc đó tôi nên liều mạng ngăn cản Mục Hàn kết hôn với Nhã Hiên rồi!”
“Mục Hàn đúng là nỗi nhục của nhà họ Lâm!”
“Kể từ hôm nay, tôi cắt đứt tình nghĩa, tuyệt giao với Mục Hàn!”
Người nhà họ Lâm đều lên tiếng chỉ trích Mục Hàn.
Nghe mọi người trách mắng Mục Hàn như thế, Lăng Sở Sở thấy hơi khó chịu.
Dù sao Lăng Sở Sở cũng là người biết thân phận thật của Mục Hàn.
Lăng Sở Sở nghĩ Mục Hàn là đại thống soái nên chắc đã có nhiệm vụ đặc biệt gì đó thì mới đi mà không nói tiếng nào.
“Mọi người đừng đoán bậy bạ nữa được không?”, Lăng Sở Sở cắt ngang lời của đám người nhà họ Lâm, bực bội nói: “Có lẽ anh Mục có chuyện gấp gì đó cần phải giải quyết thì sao?”
“Đợi đến lúc giải quyết xong chuyện, anh Mục sẽ về thôi”.
“Đúng đó, chắc chắn Mục Hàn đi giải quyết chuyện gấp gì đó thôi”, nghe Lăng Sở Sở nói, mắt Lâm Nhã Hiên lóe sáng.
Nghĩ đến ngày đám cưới lúc trước, Mục Hàn công khai thân phận là sếp lớn của tập đoàn Phi Long khiến Lâm Nhã Hiên kinh ngạc không thôi.
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn có cảm giác hình như Mục Hàn vẫn còn thân phận lớn gì đó chưa để lộ với cô.
“Được rồi đấy”, bà cụ Lâm cười nhạo, khinh thường nói: “Chuyện gấp thế nào mà khiến Mục Hàn bỏ cả vợ con thế này?”
“Phải!”, Lâm Phi Yến giễu cợt: “Gấp đến độ phải xóa luôn cả số điện thoại để người khác không tìm được anh ta à?”
Người nhà họ Lâm ở Sở Dương đều tỏ ra mình không tin.
Bình luận facebook