Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 615-620
Chương 615: Giết hết toàn bộ?
Mục Trường Sinh là người đã theo Mục Sảng từ nhỏ tới lớn.
Quá trình trưởng thành của Mục Sảng có thể được mô tả như một lịch sử tàn nhẫn đẫm máu.
Vì mẹ ruột của Mục Sảng xuất thân từ thế gia thứ hai của Hoa Hạ – nhà họ Phượng ở thủ đô, vì vậy hắn luôn tự cao tự đại rằng mình mang trong người dòng máu cao quý, từ nhỏ đã hình thành tính cách không coi ai ra gì.
Bất cứ ai chống lại hắn đều có kết thúc thảm hại.
Một lần nọ, có một người hầu gái do không thử nhiệt độ trà, khiến Mục Sảng bị bỏng miệng, ngay sau đó cô ấy đã bị Mục Sảng ngũ mã phanh thây.
Cộng với việc nhà họ Mục ở thủ đô dốc hết công sức bồi dưỡng Mục Sảng, năng lực hiện giờ của Mục Sảng, cho dù là mười Mục Trường Sinh cũng không phải là đối thủ của hắn.
Vừa nghĩ đến những thủ đoạn tra tấn con người vô nhân đạo của Mục Sảng, Mục Trường Sinh liền rùng mình.
“Cậu chủ Sảng, không phải là tôi biện minh cho bản thân, mọi chuyện đúng là có chuyển biến mới”, Mục Trường Sinh run rẩy nói: “Mục Hàn thật sự không dễ giết!”
“Thằng con hoang đó không dễ giết?”, Mục Sảng lập tức nổi giận, nói: “Mục Trường Sinh, ông đang trêu tôi đúng không? Chỉ đơn giản là một thằng hèn thấp kém, mà ông lại nói với tôi rằng không dễ giết sao?”
“Mục Trường Sinh, ông muốn tôi đích thân ra tay sao?”
“Không dám, không dám ạ”, Mục Trường Sinh hồn xiêu phách lạc, vội vàng lắc đầu, nói: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy làm sao có thể để cậu chủ Sảng đích thân ra tay được”.
“Hơn nữa, giết tên thấp hèn đó sẽ làm bẩn tay của cậu chủ Sảng mất!”
“Chuyện nhỏ nhặt à?”, Mục Sảng tức giận, cười nói: “Đúng vậy, quả thực là chuyện nhỏ nhặt! Nhỏ đến mức mà ba ngày rồi ông vẫn không động được vào cọng lông của hắn!”
“Mục Trường Sinh, dù sao ông cũng là cao thủ hàng đầu của nhà họ Mục ở thủ đô, thế mà ông lại làm việc như vậy à?”
“Cậu chủ Sảng, tôi…”, Mục Trường Sinh thật sự không thể phản bác.
Cảm thấy mình càng nói càng không có đường ra.
Sợ rằng nếu nói thêm, cậu chủ Sảng sẽ lập tức men theo đường dây điện thoại tới giết chết lão ta.
Mục Sảng ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: “Mục Trường Sinh, tôi cho ông thêm một cơ hội, ông nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi vẫn không tin, chỉ là một thằng con hoang mà lại không thể giết được?”
“Là thế này, cậu chủ Sảng”, Mục Trường Sinh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuật lại toàn bộ sự việc lại cho Mục Sảng nghe.
“Cậu chủ Sảng, cậu xem, không phải là tôi không muốn giết chết thằng con hoang đó!”, Mục Trường Sinh bất lực nói: “Nhưng đúng mỗi lần tôi ra tay lại xảy ra tình huống đột ngột như vậy, tôi thật sự không biết, rốt cuộc là do hắn quá may mắn, hay là do tôi quá đen đủi đây?”
“Nếu như vậy thì thật sự không thể trách ông được”, sự tức giận của Mục Sảng cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Bởi vì có đại thống soái ở tỉnh, ông không giết được hai mẹ con Mục Hàn, điều đó có thể tha thứ được”.
“Tuy nhiên, đám ngu ngốc năm mươi vương tộc này quyết tâm định đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta sao?”
“Thế này xem ra, nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta làm gì còn mặt mũi xưng là thế gia số một ở Hoa Hạ nữa?”
“Nói đi nói lại, đúng là lũ vô dụng bất tài các ông, làm mất mặt nhà họ Mục ở thủ đô!”
Mục Trường Sinh im lặng một lúc.
Lão ta không dám phản bác lại lời của Mục Sảng.
“Tôi không quan tâm, dù sao thì Mục Hàn và Sở Vân Lệ cũng phải chết”, Mục Sảng nói tiếp: “Nếu như hai mẹ con hắn không chết thì các ông phải chết!”
“Một khi bọn chúng quay về tỉnh, có đại thống soái ở đó, chúng ta không thể có cơ hội ra tay được”.
“Vì vậy tối nay sẽ là cơ hội tốt cuối cùng!”
“Được! Vậy tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội! Nhớ kỹ, cơ hội lần này là cơ hội cuối cùng, nếu như ông không giết được bọn họ thì tôi sẽ giết ông!”
Mục Sảng nghĩ một chút rồi lại nói: “Để đảm bảo không có chút sơ hở nào, tôi cho ông quyền lực cao nhất, điều động bất kỳ cao thủ nào của nhà họ Mục thủ đô đang ẩn nấp ở Đông Hải đều được”.
“Giải quyết xong hai mẹ con Sở Vân Lệ và Mục Hàn, nhà họ Sở, Mộ Dung Vô Địch và năm mươi vương tộc ở Đông Hải cũng không cần thiết phải tồn tại tiếp nữa!”
“Hiểu ý của tôi không?”
“Tôi hiểu rồi, cậu chủ Sảng”, Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Lần này tôi nhất định sẽ không để cậu thất vọng đâu”.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Trường Sinh ngay lập tức ra lệnh triệu tập năm trăm cường giả hàng đầu của nhà họ Mục thủ đô đang ẩn nấp ở Đông Hải.
Đây đều là những quân cờ do nhà họ Mục ở thủ đô rải ra khắp nơi nhằm mục đích kiểm soát các địa phận khác nhau.
Mỗi một người đều sở hữu thực lực không thua kém gì Mục Trường Sinh.
Vì để một ngày nào đó cần thì có thể phát huy tác dụng bất cứ lúc nào.
Chương 616: Quân đoàn Mãnh Thú tấn công
Năm trăm cường giả hàng đầu đã tập trung đầy đủ trước mặt Mục Trường Sinh.
Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của năm trăm cường giả hàng đầu không thua gì mình, sự tự tin của Mục Trường Sinh lập tức tăng lên gấp bội.
Có những người này ở đây, cho dù giết hết toàn bộ Đông Hải cũng không thành vấn đề.
“Mộ Dung Vô Địch và đám chó chết ấy lại dám bất kính với tao!”, Mục Trường Sinh cắn răng cắn lợi nói: “Xem lần này tao dồn chúng mày vào chỗ chết như thế nào!”
Mục Trường Sinh nhanh chóng giao nhiệm vụ.
Giết chết Mục Hàn và Sở Vân Lệ là nhiệm vụ hàng đầu.
Còn về những người khác thì tiện thể giết hết.
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch, chỉ đợi màn đêm buông xuống, Mục Trường Sinh sẽ bắt đầu hành động.
Mặt khác.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Sở Nhậm Hành chủ động đưa Sở Vân Lệ về căn phòng mà bà ấy đã ở trước đây.
Cách bài trí đồ đạc trong phòng vẫn giống y như trước đây, dù nhiều năm không ở nhưng trông vẫn sạch sẽ và ngăn nắp, giống như Sở Vân Lệ vẫn luôn sống ở đây vậy.
Sở Chiêu Quân ở bên cạnh nói: “Cô Vân Lệ, những năm nay, ông vẫn luôn giữ gìn căn phòng này của cô, mỗi ngày đều sai người tới quét dọn vệ sinh”.
Sở Nhậm Hành rơm rớm nước mắt.
Nhìn căn phòng quen thuộc trước mặt, chỉ là người không còn, Sở Vân Lệ không khỏi thấy nhói trong lòng.
Sở Nhậm Hành lấy tay lau nước mắt, nói: “Vân Lệ, con gái của bố, những năm nay thật sự cực khổ cho con rồi!”
“Nhưng bây giờ thì ổn rồi, bắt đầu từ hôm nay, con có thể quang minh chính đại quay về nhà họ Sở rồi”.
“Vẫn như trước đây”, Sở Vân Lệ vươn tay sờ vào chiếc giường, khẽ nói: “Đêm nay con ở đây đi!”
“Đợi qua ngày mai, con phải quay về tỉnh, hai mẹ con đoàn tụ, con muốn được ở cùng với bọn trẻ hơn!”
“Không sao đâu!”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Vân Lệ, con muốn ở đâu đều được, căn phòng này luôn dành cho con, con muốn về ở bất cứ lúc nào cũng được”.
Sau đó Sở Nhậm Hành sắp xếp người hầu cho Sở Vân Lệ nghỉ ngơi.
“Mục Hàn, ông ngoại cũng chuẩn bị phòng cho cháu”, sau khi ra ngoài, Sở Nhậm Hành nói với Mục Hàn: “Ông dẫn cháu qua đó xem nhé!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu, nói: “Tuy nhiên tôi vẫn chưa muốn ngủ, tôi muốn đi dạo một mình trong sân chút”.
“Được”, Sở Nhậm Hành cung kính nói: “Cháu có gì dặn dò thì có thể gọi ông bất cứ lúc nào”.
Nói xong, Sở Nhậm Hành chậm rãi rút lui.
“Em Chiêu Quân, đã muộn rồi, em quay về nghỉ ngơi đi!”, Mục Hàn nói với Sở Chiêu Quân.
“Vâng ạ, anh Mục Hàn”, Sở Chiêu Quân nói: “Anh cũng đừng về quá muộn nhé!”
Nửa đêm yên tĩnh.
Mục Hàn chắp hai tay sau lưng, một mình đi dạo trong sân, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Vừa nhìn màn hình, khóe miệng Mục Hàn không khỏi nhếch lên: “Vương Chung Quy, thằng nhãi cậu sao đêm hôm lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế?”
“Đại ca, tôi muốn báo cáo công việc với anh”, ở đầu dây bên kia, Vương Chung Quy hưng phấn nói: “Nhiệm vụ chiến đấu ở chiến khu biên giới đã hoàn thành thuận lợi, tôi bảo đảm với anh, trong vòng năm mươi năm, nước láng giềng sẽ không dám động vào lãnh thổ Hoa Hạ chúng ta nữa!”
“Không hổ là đệ tử của tôi!”, Mục Hàn hài lòng gật đầu: “Cuộc chiến thứ nhất đã đổi lại cho chúng ta năm mươi năm hòa bình ở biên giới Hoa Hạ, thời gian năm mươi năm hòa bình này, công nghệ khoa học của Hoa Hạ nhất định sẽ ngày càng phát triển, vươn lên tầm cao mới!”
“Đến lúc đó, những quốc gia láng giềng vẫn không cam tâm này sẽ không thể nào khiêu khích Hoa Hạ được nữa!”
“À đúng rồi, đại ca”, Vương Chung Quy cười híp mắt nói: “Còn nhớ lần trước khi tôi đi có nói với anh, e là tôi không thể đến tham dự đám cưới của anh và chị dâu ấy?”
“Làm gì đấy?”
Lúc này, vô số ánh sáng chói lọi chiếu tới.
Khiến cho năm trăm cường giả hàng đầu không mở mắt ra được.
Hàng nghìn người của quân đoàn Mãnh Thú lao ra từ bốn phía, bao vây năm trăm cường giả hàng đầu.
“Mục Trường Sinh, ra đây đi!”, lúc này, Mục Hàn đi tới trước, hét lớn về phía Mục Trường Sinh ở không xa.
Mục Trường Sinh biết rằng mình đã bại lộ, chỉ đành bước qua đó.
Nhìn thấy quân đoàn Mãnh Thú mặc đồng phục rằn ri, Mục Trường Sinh khẽ rùng mình.
Đám người này là…
Mục Trường Sinh đang cố gắng tìm ra thân phận của quân đoàn Mãnh Thú.
Chương 617: Ếch ngồi đáy giếng nhìn lên trời xanh
Mục Trường Sinh nhận ra thân phận của những người này tuyệt đối không hề đơn giản.
Ở Hoa Hạ này, chỉ có một hệ thống duy nhất mới được mặc đồng phục ngụy trang.
Hơn nữa, những người này có vẻ ngoài sắc sảo và có năng lực, trên người đều tràn đầy sát khí, dường như vừa trải qua một trận chiến sinh tử.
“Lẽ nào bọn họ là…”, Mục Trường Sinh có chút mơ hồ.
Tuy nhiên, lý trí của Mục Trường Sinh nhanh chóng bị cảm xúc lấn át.
Vừa nghĩ đến cậu chủ Sảng khát máu, giết người không nương tay, Mục Trường Sinh không khỏi rùng mình.
Cho dù số lượng người của quân đoàn Mãnh Thú rất đông, nhưng Mục Trường Sinh không hề sợ hãi.
Bởi vì năm trăm cường giả hàng đầu này là lực lượng tinh nhuệ của nhà họ Mục ở thủ đô.
“Giết chết bọn chúng!”, Mục Trường Sinh vẫn tràn đầy tự tin, hất tay nói: “Lên!”
Năm trăm cường giả hàng đầu do dự một lúc rồi lần lượt lao tới.
“Bụp!”
“Rắc rắc!”
“…”
Điều khiến Mục Trường Sinh bị sốc là ngay khi năm trăm cường giả hàng đầu tới trước mặt các thành viên của quân đoàn Mãnh Thú, bọn họ dễ dàng bị đánh gãy xương và phát ra tiếng kêu rắc rắc.
Sau đó là những tiếng hét thảm thiết và đau đớn.
Cộng thêm việc số lượng của quân đoàn Mãnh Thú nhiều hơn so với năm trăm cường giả hàng đầu, rất nhanh đã hình thành thế cục một bên áp đảo.
Năm trăm cường giả hàng đầu lập tức ngã rạp hết xuống đất.
Thấy sức chiến đấu của quân đoàn Mãnh Thú đáng sợ như vậy, Mục Trường Sinh hoàn toàn kinh hãi.
“Mục Hàn, bọn chúng là thuộc hạ của mày à?”, Mục Trường Sinh có chút không tin hỏi.
“Ông nghĩ sao?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên, sau đó nhàn nhã nói: “Nếu như không phải thuộc hạ của tôi, thì liệu nửa đêm có đến đây, bảo vệ sự an toàn cho tôi không?”
“Vậy năm mươi vương tộc ở Đông Hải trước đây…”, nghe thấy Mục Hàn nói như vậy, Mục Trường Sinh lại nói: “Bọn họ…”
“Đúng vậy”, Mục Hàn lập tức tiếp lời Mục Trường Sinh, gật đầu nói: “Năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải, cùng với toàn bộ người hôm nay đều là thuộc hạ của tôi!”
“Cái gì?”
Mục Trường Sinh cảm thấy sụp đổ hoàn toàn.
Mục Hàn lại có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải?
Nghĩ đến việc trước đây đám người Mộ Dung Vô Địch liều thân mình cũng nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho hai mẹ con Mục Hàn, thậm chí không quan tâm đến việc trở thành kẻ thù của nhà họ Mục ở thủ đô, xem ra chỉ với lý do này cũng đủ để giải thích rồi.
Mục Bá Đạo một người một kiếm có thể trấn áp được năm mươi vương tộc ở Đông Hải không phải là đủ điên rồ rồi sao.
Giờ Mục Hàn lại có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc, khiến ông già hơn một trăm tuổi Mộ Dung Vô Địch quy phục dưới chân, hơn nữa còn cả đám thuộc hạ trước mặt này, có thể giết chết năm mươi cường giả hàng đầu trong nháy mắt đủ để chứng minh, thực lực của Mục Hàn này vô cùng lớn.
Thậm chí đến cả Mục Trường Sinh cũng phải ngước nhìn.
“Cậu chủ Hàn!”, nghĩ đến đây, Mục Trường Sinh lập tức thay đổi thái độ, trên mặt lộ ra vẻ cung kính: “Nếu như cậu quay về nhà với tôi, tôi nghĩ rằng ông chủ nhất định sẽ tiếp đón cậu một cách trịnh trọng nhất!”
“Hả?”, Mục Hàn liếc nhìn Mục Trường Sinh, bình thản nói: “Không phải vừa nãy ông rất quyết tâm muốn trừ khử tôi sao?”
“Sao mới một tí đã thành đón tôi trở về nhà họ Mục ở thủ đô rồi?”
“Tôi từ một thằng con hoang vô dụng bị vất bỏ đã quay ngắt thành cậu chủ Hàn rồi?”
Mục Hàn cố ý châm chọc Mục Trường Sinh.
Tuy nhiên, da mặt Mục Trường Sinh rất dày, hoàn toàn không quan tâm để lời châm chọc này của Mục Hàn.
Lão ta vẫn giữ thái độ cung kính nói: “Cậu chủ Hàn, đó là do vừa nãy tôi chưa biết được thực lực của cậu”.
“Với thực lực bây giờ của cậu, quay về nhà họ Mục ở thủ đô, tuyệt đối không thua kém cậu chủ Sảng, nhất định sẽ được ông chủ hết lòng bồi dưỡng”.
“Bồi dưỡng?”, Mục Hàn bật cười, hừ lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy với thực lực bây giờ của tôi còn cần nhà họ Mục ở thủ đô bồi dưỡng sao?”
“Cậu chủ Hàn, không thể nói như vậy được”, Mục Trường Sinh lắc đầu nói: “Dù sao nhà họ Mục ở thủ đô cũng là thế gia số một ở Hoa Hạ, được coi là gia tộc đứng đầu hàng nghìn gia tộc, tài nguyên đồ sộ của nhà họ Mục ở thủ đô, không một gia tộc nào có thể so bì được đâu”.
“Tôi có lý do để tin rằng, sau khi được nhà họ Mục ở thủ đô bồi dưỡng, thực lực của cậu chủ Hàn nhất định sẽ vượt xa cậu chủ Sảng, đồng thời trở thành niềm tự hào của nhà họ Mục ở thủ đô, tại sao lại không làm vậy chứ?”
“Niềm tự hào của nhà họ Mục ở thủ đô?”, Mục Hàn cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Đúng là một bãi cứt chó!”
“Nhà họ Mục ở thủ đô có như thế nào, trong mắt của tôi cũng chẳng khác gì các gia tộc bình thường khác!”
“Mở mồm ra là nói đứng đầu hàng nghìn gia tộc, nói rằng mình là dòng máu cao quý, tôi thật không hiểu nổi, cũng là hai bên vai, một cái đầu, nhà họ Mục ở thủ đô các người dựa vào đâu mà nói mình cao quý hơn người khác?”
“Cậu, cậu, cậu!”, thấy Mục Hàn khinh thường nhà họ Mục ở thủ đô như vậy, Mục Trường Sinh không muốn nói nữa: “Cậu chủ Hàn, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng sức mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô, cậu không thể tưởng tượng được đâu”.
“Cậu cũng đã từng ở nhà họ Mục ở thủ đô vài năm, lẽ nào cậu không biết sao?”
“Xin lỗi”, Mục Hàn khịt mũi: “Tôi chỉ cảm thấy tôi sống trong khu ổ chuột vài năm mà thôi”.
Mục Trường Sinh nhất thời không nói lên lời.
Lão ta cũng hiểu rất rõ những gì Mục Hàn đã phải trả qua trong mấy năm ở nhà họ Mục ở thủ đô.
Chẳng ai coi trọng anh.
Suy cho cùng, anh chỉ là một đứa con ngoài giá thú với thân phận thấp kém, nên những năm tháng ở nhà họ Mục ở thủ đô, quả thực không khác gì trong một khu ổ chuột.
“Cậu chủ Hàn, cậu có dám cho tôi quay về không?”, Mục Trường Sinh thấy khẩu khí của Mục Hàn, biết rằng anh không định hòa giải với nhà họ Mục.
Như vậy, tình hình của lão ta sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy lão ta liền nhạy bén nói: “Cậu chủ Hàn, tôi biết rằng bây giờ cậu có chút thực lực, cũng rất kiêu ngạo, đến nhà họ Mục ở thủ đô cũng không coi ra gì”.
“Chỉ cần bây giờ cậu dám cho tôi quay về, tôi nhất định sẽ khiến cậu cảm nhận được sức mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Cậu đừng nghĩ rằng giết được năm mươi cường giả hàng đầu này thì đã cho rằng mình mạnh hơn nhà họ Mục ở thủ đô, thật ra đây chỉ là năm mươi cường giả, đối với nhà họ Mục chẳng qua chỉ là một cọng lông mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới”.
“Ông nói nhiều như vậy chẳng phải là vì muốn tôi giữ lại cái mạng này cho ông à!”, Mục Hàn nhìn thấm tâm tư của Mục Trường Sinh, lạnh lùng nói: “Đương nhiên tôi có thể thả ông quay về, hơn nữa, tôi còn muốn ông chuyển lời giúp tới Mục Thịnh Uy”.
“Cậu chủ Hàn, xin cứ nói”, Mục Trường Sinh nói.
Mục Hàn nói: “Quay về và nói với Mục Thịnh Uy rằng, ông ta không xứng với mẹ của Mục Hàn tôi! Có chuyện gì, cứ nhắm vào tôi, tôi sẽ tiếp đón bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, nếu như dám làm tổn thương mẹ của tôi, tôi nhất định sẽ giết chết nhà họ Mục ở thủ đô, dù cho có phải lật tung trời đất”.
Trên người Mục Hàn tỏa ra một luồng sát khí bức người.
Khiến cho Mục Trường Sinh rùng mình.
Mục Trường Sinh cảm thấy rất choáng váng.
Mục Hàn lại dám nói rằng Mục Thịnh Uy không xứng với Sở Vân Lệ?
Mục Thịnh Uy là gia chủ hiện tại của nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia số một của Hoa Hạ, đứng đầu hàng nghìn gia tộc!
Không thể ngờ, với thân phận và thực lực bây giờ của Mục Hàn, Sở Vân Lệ lại hoàn toàn coi thường nhà họ Mục ở thủ đô.
Ha ha! Trong lòng Mục Trường Sinh chế nhạo, đúng là ếch ngồi đáy giếng nhìn lên trời xanh.
Chương 618: Không xứng với dòng máu cao quý
Nhìn thấy biểu cảm của Mục Trường Sinh, Mục Hàn thản nhiên nói: “Sao thế? Ông cho rằng tôi đang nói đùa à?”
“Cậu chủ Hàn, cậu dùng giọng điệu này để nhạo báng nhà họ Mục ở thủ đô, tôi còn tưởng cậu đang nói đùa thật đấy”, Mục Trường Sinh thẳng thắn nói.
“Được!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Bây giờ tôi thả ông quay về, để ông tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ khiến nhà họ Mục ở thủ đô khuất phục dưới chân như thế nào!”
“Cậu chủ Hàn, cậu dừng lại được rồi đấy”, Mục Trường Sinh cười lạnh nói.
Nhà họ Mục ở thủ đô khuất phục Mục Hàn?
Dù trời có sập xuống cũng không thể nào.
Khi đám người Mục Trường Sinh chuẩn bị rời đi, Mục Hàn hét lên: “Chờ đã”.
“Sao vậy?”, tim Mục Trường Sinh lập tức thắt lại: “Cậu chủ Hàn, không phải cậu hối hận rồi đấy chứ?”
“Tôi đã nói sẽ thả các người đi thì nhất định sẽ thả các người đi, không cần phải lo lắng”, Mục Hàn nheo mắt lại: “Tuy nhiên, nếu thả mấy người đi như vậy thì dễ dàng cho mấy người quá rồi”.
“Cậu chủ Hàn, cậu muốn thế nào”, Mục Trường Sinh lập tức trở nên căng thẳng.
“Không muốn thế nào cả, chỉ muốn cho các người nếm thử một chút cảm giác, để các người nhớ kỹ ngày hôm nay thôi”, Mục Hàn nở nụ cười với mấy thành viên của quân đoàn Mãnh Thú bên cạnh mình.
Vài người lập tức bước lên trước.
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
“…”
Cánh tay của đám người Mục Trường Sinh đều bị gãy hết.
Máu chảy khắp nơi, hòa thành một dòng chảy nhỏ.
Đám người Mục Trường Sinh đau đớn vô cùng cuối cùng cũng bò được khỏi đây như loài bò sát trước sự chế giễu của các thành viên quân đoàn Mãnh Thú.
Mục Trường Sinh, người luôn cao ngạo chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại bị sỉ nhục như thế này.
Đặc biệt là khi đi qua Đông Hải, còn bị người của năm mươi vương tộc phát hiện.
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của năm mươi vương tộc.
Lúc này Mục Trường Sinh cảm thấy mình nhục như một con chó vậy.
Cho dù phải chịu đựng cái nhìn khinh thường của năm mươi vương tộc Đông Hải, Mục Trường Sinh cũng đành bất lực.
Lúc này lão ta không còn chút sức chiến đấu nào, đừng nói là năm mươi vương tộc ở Đông Hải, cho dù là một người bình thường đều có thể dễ dàng giết chết lão ta.
Khó khăn lắm mới rời khỏi Đông Hải, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Mục Sảng gọi điện tới.
“Đã khử hai mẹ con thấp hèn đó chưa?”, Mục Hàn hỏi thẳng.
“Cậu chủ Sảng, tôi bất lực rồi!”, Mục Trường Sinh lộ vẻ mặt đau khổ: “Tôi bị Mục Hàn chơi khăm!”
“Tên này tuyệt đối không phải là người bình thường”.
“Gì cơ?”, đầu bên kia điện thoại, Mục Sảng vô cùng kinh ngạc: “Ông lại bị thằng con hoang này chơi khăm sao?”
“Thằng con hoang này thì có bản lĩnh gì chứ?”
Theo Mục Sảng, với thực lực của Mục Trường Sinh, giết chết một Mục Hàn, rõ ràng là dư thừa.
Thậm chí còn có suy nghĩ là đạn bác bắn muỗi.
“Đúng rồi!”, Mục Trường Sinh nói tiếp: “Hơn nữa, thằng nhãi này còn nói, sẽ có một ngày, hắn sẽ đích thân đánh tới nhà họ Mục, làm một trận long trời nở đất!”
“Lẽ nào lại như vậy!”, Mục Sảng lập tức nổi giận: “Đến nhà họ Mục ở thủ đô mà cũng dám khinh thường, đúng là đồ ngạo mạn, không coi ai ra gì!”
“Uổng công tôi vừa mới khen hắn! Thằng con riêng đúng là thằng con riêng, cho dù có huyết thống với nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng tầm nhìn vẫn còn kém xa nhiều lắm”.
“Dù sao thì môi trường sinh trưởng cũng không giống nhau, xuất thân của hắn làm sao xứng đáng với dòng máu cao quý này được!”
Chương 619: Mục Sảng muốn ra tay
"Đúng vậy", Mục Trường Sinh phụ họa: "Thằng nhãi này còn lâu mới biết được rốt cuộc thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô lớn mạnh đến mức nào! Thứ chúng ta cho hắn thấy chỉ là một góc của tảng băng mà thôi!"
"Tôi cảm thấy thằng nhãi này ở bên ngoài đã lâu, có chút bản lĩnh liền tưởng mình là thiên hạ vô địch, không ai là đối thủ của hắn. Dù sao thì có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc Đông Hải cũng không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được".
"Ra lệnh cho năm mươi vương tộc Đông Hải thì sao chứ?", Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Chỉ một Mục Bá Đạo nho nhỏ đã có thể trấn áp năm mươi vương tộc Đông Hải. Thằng nhãi này chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng. Bây giờ chúng ta cho cậu ta một cơ hội bước vào nhà họ Mục ở thủ đô, nếu cậu ta không cần thì thôi vậy".
Vốn dĩ Mục Sảng còn định lôi kéo Mục Hàn.
Nhưng bây giờ xem ra không được rồi.
"Cậu Sảng, tiếp theo đây chúng ta có cần...", Mục Trường Sinh nói, giơ tay làm động tác cắt cổ.
"Không cần đâu", Mục Sảng lắc đầu nói: "Trước đó chúng ta hao tâm tổn trí muốn giết hai mẹ con Mục Hàn là vì lo lắng thằng vô dụng này sẽ làm hỏng thanh danh của nhà họ Mục thủ đô chúng ta".
"Nhưng bây giờ xem ra, chúng ta lo bò trắng răng rồi".
"Nếu cậu ta có bản lĩnh ra lệnh cho năm mươi vương tộc của Đông Hải, thì đương nhiên sẽ không khiến nhà họ Mục thủ đô chúng ta bị mất mặt! Hơn nữa, cho dù người của các gia tộc khác biết thân phận của cậu ta, thì chúng ta cũng không cần quá lo lắng".
"Nói không chừng, với thực lực của cậu ta, còn có thể góp phần cho bố tôi chính thức tiếp nhận chức gia chủ".
"Dù sao cũng là giọt máu của bố tôi".
"Cậu Sảng, ý cậu là cứ thế bỏ qua cho thằng nhãi này sao?", Mục Trường Sinh không cam lòng nói: "Nhưng thằng nhãi này ngông cuồng như vậy, còn coi thường cả nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, cậu nuốt trôi cục tức này sao?"
"Đương nhiên tôi nuốt không trôi rồi", Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, nói: "Dám coi thường người nhà họ Mục ở thủ đô như vậy, thằng nhãi này là người đầu tiên. Cho dù trên người cậu ta chảy dòng máu của nhà tôi thì cũng không thể coi thường như vậy được".
"Tôi đã quyết định rồi, tôi phải đích thân ra tay, dạy cho thằng nhãi này một bài học, để cậu ta biết, thế nào gọi là ngoài núi này còn có núi cao hơn".
"Ếch ngồi đáy giếng, chỉ coi trời bằng vung!"
"Hả?", Mục Trường Sinh lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, nói: "Cậu Sảng, cậu muốn đích thân ra tay sao?"
Mục Trường Sinh biết rất rõ thực lực của Mục Sảng.
Một khi Mục Sảng ra tay, thì Mục Hàn chỉ có thất bại mà thôi.
Sau khi cúp máy, Mục Sảng lập tức cho người đi điều tra thân phận bối cảnh của Mục Hàn hiện giờ.
Không đến năm phút, Mục Sảng đã điều tra xong.
"Hóa ra thằng nhãi này là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long", Mục Sảng lại gọi điện thoại cho Mục Trường Sinh, thông báo chuyện này: "Thảo nào hắn có chút bản lĩnh như vậy, hóa ra còn có thân phận này nữa".
"Vậy thì những việc trùng hợp trước kia đều có thể giải thích được rồi".
"Sở dĩ cậu ta có thể ba lần bảy lượt tránh được cạm bẫy của chúng ta, không phải là vì đại thống soái, cũng không phải cậu ta may mắn, mà là cậu ta có thực lực này”.
Tin Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long coi như đã công khai được một nửa.
Vì vậy, rất nhiều người đều biết chuyện này.
"Tôi từng nghe nói đến tập đoàn Phi Long", Mục Trường Sinh cũng tỏ vẻ tỉnh ngộ: "Nghe nói trước kia tập đoàn Chu Thức, tập đoàn Tam Hưng và Tưởng Đỉnh Thiên đều thất bại trong tay tập đoàn Phi Long".
"Có thể giải quyết được nhiều thế lực như vậy, quả thực là có chút bản lĩnh. Hơn nữa, hiện giờ tập đoàn Phi Long cũng được coi là sự tồn tại hàng đầu ở tỉnh".
"Đúng vậy", Mục Hàn gật đầu đáp: "Tập đoàn Phi Long đã nổi lên ở tỉnh, trở thành kẻ dẫn đầu mới, thế lực hơn xa Tưởng Đỉnh Thiên năm đó. Nhưng thằng nhãi này tưởng mình có chút thực lực là coi thường nhà họ Mục ở thủ đô sao?"
Cho dù Mục Hàn có thành tựu đến đâu, thì cũng chỉ là phấn đấu hơn sáu năm mà thôi.
So với nhà họ Mục ở thủ đô, thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Càng đừng nhắc đến việc khiến nhà họ Mục ở thủ đô khen ngợi anh.
Thế nên Sở Vân Lệ cũng không nghĩ đến những chuyện này nữa.
Lúc trở về biệt thự, Lâm Nhã Hiên cũng đang ở nhà.
Chương 620: Tham gia đại hội đấu thầu
Lần này nhà họ Sở ở Đông Hải đón Sở Vân Lệ và Mục Hàn qua đó nhận tổ quy tông, Lâm Nhã Hiên không đi.
Nhưng hôm nay cô không đi làm mà ở nhà, đích thân xuống bếp, làm một bàn đồ ăn ngon, để tiếp đón Sở Vân Lệ và Mục Hàn.
Cho dù Lâm Nhã Hiên là cô chủ nhà họ Lâm ở Sở Dương, gần như chưa từng xuống bếp bao giờ, tay nghề nấu ăn cũng kém xa Sở Vân Lệ, nhưng bữa cơm này, Sở Vân Lệ thấy rất ngon miệng.
Lúc ăn cơm, Mục Hàn hỏi Lâm Nhã Hiên: "Chuyện đấu thầu dự án trăm tỷ tệ kia thế nào rồi?"
Tuy Thịnh Uy Khống Cổ rất bá đạo, khiến phía dự án đổi ý, nhưng theo quy tắc liên quan, Lâm Nhã Hiên vẫn có thể tham gia đấu thầu lần nữa.
“Ngày mai sẽ tiến hành đấu thầu”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đáp: “Em đã chuẩn bị xong rồi, em không tin Thịnh Uy Khống Cổ có thể một tay che trời!”
“Em nhất định phải lấy được dự án trăm tỷ tệ này!”
Chỉ cần lấy được dự án này, thì địa vị của Lâm Nhã Hiên trong nhà họ Lâm ở Sở Dương sẽ tăng vọt, lời nói cũng có trọng lượng hơn, có thể sánh với bà cụ Lâm.
Đến lúc đó, Lâm Nhã Hiên có thể tự do quyết định việc chung thân đại sự của mình.
Chứ không bị nhà họ Lâm can thiệp nữa.
“Nhã Hiên, em cứ cẩn thận một chút thì hơn”, Mục Hàn dặn dò: “Người phụ nữ Dương Tử Yên này không phải loại người tốt lành gì! Mấy năm trước lúc ở Sở Dương, cô ta đã rất xảo quyệt rồi”.
“Em cũng nghĩ đến chuyện này rồi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Nên em đã tìm Phương Viên, lấy danh nghĩa của tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long để tham gia buổi đấu thầu”.
“Dương Tử Yên dù có trăm phương nghìn kế cũng không ngờ đến đâu, cho dù cô ta giở trò hãm hại em, thì bạn thân Phương Viên của em vẫn sẽ đến được buổi đấu thầu, giành được dự án trăm tỷ tệ này”.
Thấy Lâm Nhã Hiên tràn đầy tự tin như vậy, Mục Hàn cũng không đả kích cô, chỉ thản nhiên nói: “Em sắp xếp ổn thỏa là được”.
Trong mắt Mục Hàn thì Lâm Nhã Hiên vẫn còn quá ngây thơ.
Những gì cô ấy nghĩ đến thì chắc chắn Dương Tử Yên cũng nghĩ đến.
Nếu không, với chút mưu mô của Dương Tử Yên, sao có thể nhanh chóng leo lên làm quản lý cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ trong mấy năm ngắn ngủi chứ?
Chắc chắn là tâm cơ của Dương Tử Yên đã phát huy vai trò quan trọng.
Ở bên khác.
Đông Hải.
Trong tòa nhà trụ sở chính của Thịnh Uy Khống Cổ.
Thân là tổng giám đốc, Mục Diệp đang ngồi trong văn phòng, hơi thấp thỏm bất an.
Mục Diệp cứ cảm thấy mí mắt phải giật giật, dường như có dự cảm không lành.
“Reng reng…”
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Mục Diệp bỗng rùng mình, giơ tay ra nhấc điện thoại.
“A lô!”, nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, Mục Diệp lập tức thẳng lưng, dáng vẻ cung kính, nói: “Vâng vâng! Tôi chắc chắn sẽ làm được, không phụ sự kỳ vọng của cậu!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Diệp lập tức gọi Dương Tử Yên và mấy quản lý cấp cao đến.
“Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại”, Mục Diệp nhìn một lượt các quản lý cấp cao này, vẻ mặt đắc ý nói: “Có biết là ai gọi cho tôi không?”
Đám người Dương Tử Yên đều lắc đầu.
“Là trưởng lão sao?”, có người hỏi.
“Ha ha! Trước mặt người này thì trưởng lão chẳng là gì cả”, Mục Diệp vô cùng kiêu ngạo nói: “Không đoán được chứ gì? Tôi nói cho các người biết, người vừa gọi cho tôi chính là cậu chủ Mục Sảng!”
“Cậu chủ Mục Sảng đích thân gọi điện cho tôi!”
Mọi người nghe thấy thế đều không khỏi há hốc miệng.
Mục Sảng là con trai của Mục Thịnh Uy – gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục ở thủ đô, cũng là người thừa kế số một của nhà họ Mục.
Để phòng ngừa bất trắc, Lăng Sở Sở thậm chí còn lựa chọn mấy người giỏi giang, lập thành đội bảo vệ để hộ tống Lâm Nhã Hiên.
“Sở Sở, đại hội đấu thầu hôm nay rất quan trọng đối với tôi, cô phải hành sự thật cẩn thận đấy”, Lâm Nhã Hiên còn dặn dò Lăng Sở Sở: “Đối thủ rất có khả năng sẽ gây phiền phức cho tôi giữa đường”.
Lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, thực ra Lâm Nhã Hiên cũng biết khá nhiều về các mánh khóe chiến tranh thương mại.
Nhất là khi tham gia các hoạt động đấu thầu quan trọng, để xử lý đối phương, các đối thủ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
“Tôi hiểu”, Lăng Sở Sở gật đầu nói: “Tôi sẽ hộ tống cô đến địa điểm đấu thầu”.
Mục Trường Sinh là người đã theo Mục Sảng từ nhỏ tới lớn.
Quá trình trưởng thành của Mục Sảng có thể được mô tả như một lịch sử tàn nhẫn đẫm máu.
Vì mẹ ruột của Mục Sảng xuất thân từ thế gia thứ hai của Hoa Hạ – nhà họ Phượng ở thủ đô, vì vậy hắn luôn tự cao tự đại rằng mình mang trong người dòng máu cao quý, từ nhỏ đã hình thành tính cách không coi ai ra gì.
Bất cứ ai chống lại hắn đều có kết thúc thảm hại.
Một lần nọ, có một người hầu gái do không thử nhiệt độ trà, khiến Mục Sảng bị bỏng miệng, ngay sau đó cô ấy đã bị Mục Sảng ngũ mã phanh thây.
Cộng với việc nhà họ Mục ở thủ đô dốc hết công sức bồi dưỡng Mục Sảng, năng lực hiện giờ của Mục Sảng, cho dù là mười Mục Trường Sinh cũng không phải là đối thủ của hắn.
Vừa nghĩ đến những thủ đoạn tra tấn con người vô nhân đạo của Mục Sảng, Mục Trường Sinh liền rùng mình.
“Cậu chủ Sảng, không phải là tôi biện minh cho bản thân, mọi chuyện đúng là có chuyển biến mới”, Mục Trường Sinh run rẩy nói: “Mục Hàn thật sự không dễ giết!”
“Thằng con hoang đó không dễ giết?”, Mục Sảng lập tức nổi giận, nói: “Mục Trường Sinh, ông đang trêu tôi đúng không? Chỉ đơn giản là một thằng hèn thấp kém, mà ông lại nói với tôi rằng không dễ giết sao?”
“Mục Trường Sinh, ông muốn tôi đích thân ra tay sao?”
“Không dám, không dám ạ”, Mục Trường Sinh hồn xiêu phách lạc, vội vàng lắc đầu, nói: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy làm sao có thể để cậu chủ Sảng đích thân ra tay được”.
“Hơn nữa, giết tên thấp hèn đó sẽ làm bẩn tay của cậu chủ Sảng mất!”
“Chuyện nhỏ nhặt à?”, Mục Sảng tức giận, cười nói: “Đúng vậy, quả thực là chuyện nhỏ nhặt! Nhỏ đến mức mà ba ngày rồi ông vẫn không động được vào cọng lông của hắn!”
“Mục Trường Sinh, dù sao ông cũng là cao thủ hàng đầu của nhà họ Mục ở thủ đô, thế mà ông lại làm việc như vậy à?”
“Cậu chủ Sảng, tôi…”, Mục Trường Sinh thật sự không thể phản bác.
Cảm thấy mình càng nói càng không có đường ra.
Sợ rằng nếu nói thêm, cậu chủ Sảng sẽ lập tức men theo đường dây điện thoại tới giết chết lão ta.
Mục Sảng ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: “Mục Trường Sinh, tôi cho ông thêm một cơ hội, ông nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi vẫn không tin, chỉ là một thằng con hoang mà lại không thể giết được?”
“Là thế này, cậu chủ Sảng”, Mục Trường Sinh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuật lại toàn bộ sự việc lại cho Mục Sảng nghe.
“Cậu chủ Sảng, cậu xem, không phải là tôi không muốn giết chết thằng con hoang đó!”, Mục Trường Sinh bất lực nói: “Nhưng đúng mỗi lần tôi ra tay lại xảy ra tình huống đột ngột như vậy, tôi thật sự không biết, rốt cuộc là do hắn quá may mắn, hay là do tôi quá đen đủi đây?”
“Nếu như vậy thì thật sự không thể trách ông được”, sự tức giận của Mục Sảng cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Bởi vì có đại thống soái ở tỉnh, ông không giết được hai mẹ con Mục Hàn, điều đó có thể tha thứ được”.
“Tuy nhiên, đám ngu ngốc năm mươi vương tộc này quyết tâm định đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta sao?”
“Thế này xem ra, nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta làm gì còn mặt mũi xưng là thế gia số một ở Hoa Hạ nữa?”
“Nói đi nói lại, đúng là lũ vô dụng bất tài các ông, làm mất mặt nhà họ Mục ở thủ đô!”
Mục Trường Sinh im lặng một lúc.
Lão ta không dám phản bác lại lời của Mục Sảng.
“Tôi không quan tâm, dù sao thì Mục Hàn và Sở Vân Lệ cũng phải chết”, Mục Sảng nói tiếp: “Nếu như hai mẹ con hắn không chết thì các ông phải chết!”
“Một khi bọn chúng quay về tỉnh, có đại thống soái ở đó, chúng ta không thể có cơ hội ra tay được”.
“Vì vậy tối nay sẽ là cơ hội tốt cuối cùng!”
“Được! Vậy tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội! Nhớ kỹ, cơ hội lần này là cơ hội cuối cùng, nếu như ông không giết được bọn họ thì tôi sẽ giết ông!”
Mục Sảng nghĩ một chút rồi lại nói: “Để đảm bảo không có chút sơ hở nào, tôi cho ông quyền lực cao nhất, điều động bất kỳ cao thủ nào của nhà họ Mục thủ đô đang ẩn nấp ở Đông Hải đều được”.
“Giải quyết xong hai mẹ con Sở Vân Lệ và Mục Hàn, nhà họ Sở, Mộ Dung Vô Địch và năm mươi vương tộc ở Đông Hải cũng không cần thiết phải tồn tại tiếp nữa!”
“Hiểu ý của tôi không?”
“Tôi hiểu rồi, cậu chủ Sảng”, Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Lần này tôi nhất định sẽ không để cậu thất vọng đâu”.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Trường Sinh ngay lập tức ra lệnh triệu tập năm trăm cường giả hàng đầu của nhà họ Mục thủ đô đang ẩn nấp ở Đông Hải.
Đây đều là những quân cờ do nhà họ Mục ở thủ đô rải ra khắp nơi nhằm mục đích kiểm soát các địa phận khác nhau.
Mỗi một người đều sở hữu thực lực không thua kém gì Mục Trường Sinh.
Vì để một ngày nào đó cần thì có thể phát huy tác dụng bất cứ lúc nào.
Chương 616: Quân đoàn Mãnh Thú tấn công
Năm trăm cường giả hàng đầu đã tập trung đầy đủ trước mặt Mục Trường Sinh.
Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của năm trăm cường giả hàng đầu không thua gì mình, sự tự tin của Mục Trường Sinh lập tức tăng lên gấp bội.
Có những người này ở đây, cho dù giết hết toàn bộ Đông Hải cũng không thành vấn đề.
“Mộ Dung Vô Địch và đám chó chết ấy lại dám bất kính với tao!”, Mục Trường Sinh cắn răng cắn lợi nói: “Xem lần này tao dồn chúng mày vào chỗ chết như thế nào!”
Mục Trường Sinh nhanh chóng giao nhiệm vụ.
Giết chết Mục Hàn và Sở Vân Lệ là nhiệm vụ hàng đầu.
Còn về những người khác thì tiện thể giết hết.
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch, chỉ đợi màn đêm buông xuống, Mục Trường Sinh sẽ bắt đầu hành động.
Mặt khác.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Sở Nhậm Hành chủ động đưa Sở Vân Lệ về căn phòng mà bà ấy đã ở trước đây.
Cách bài trí đồ đạc trong phòng vẫn giống y như trước đây, dù nhiều năm không ở nhưng trông vẫn sạch sẽ và ngăn nắp, giống như Sở Vân Lệ vẫn luôn sống ở đây vậy.
Sở Chiêu Quân ở bên cạnh nói: “Cô Vân Lệ, những năm nay, ông vẫn luôn giữ gìn căn phòng này của cô, mỗi ngày đều sai người tới quét dọn vệ sinh”.
Sở Nhậm Hành rơm rớm nước mắt.
Nhìn căn phòng quen thuộc trước mặt, chỉ là người không còn, Sở Vân Lệ không khỏi thấy nhói trong lòng.
Sở Nhậm Hành lấy tay lau nước mắt, nói: “Vân Lệ, con gái của bố, những năm nay thật sự cực khổ cho con rồi!”
“Nhưng bây giờ thì ổn rồi, bắt đầu từ hôm nay, con có thể quang minh chính đại quay về nhà họ Sở rồi”.
“Vẫn như trước đây”, Sở Vân Lệ vươn tay sờ vào chiếc giường, khẽ nói: “Đêm nay con ở đây đi!”
“Đợi qua ngày mai, con phải quay về tỉnh, hai mẹ con đoàn tụ, con muốn được ở cùng với bọn trẻ hơn!”
“Không sao đâu!”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Vân Lệ, con muốn ở đâu đều được, căn phòng này luôn dành cho con, con muốn về ở bất cứ lúc nào cũng được”.
Sau đó Sở Nhậm Hành sắp xếp người hầu cho Sở Vân Lệ nghỉ ngơi.
“Mục Hàn, ông ngoại cũng chuẩn bị phòng cho cháu”, sau khi ra ngoài, Sở Nhậm Hành nói với Mục Hàn: “Ông dẫn cháu qua đó xem nhé!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu, nói: “Tuy nhiên tôi vẫn chưa muốn ngủ, tôi muốn đi dạo một mình trong sân chút”.
“Được”, Sở Nhậm Hành cung kính nói: “Cháu có gì dặn dò thì có thể gọi ông bất cứ lúc nào”.
Nói xong, Sở Nhậm Hành chậm rãi rút lui.
“Em Chiêu Quân, đã muộn rồi, em quay về nghỉ ngơi đi!”, Mục Hàn nói với Sở Chiêu Quân.
“Vâng ạ, anh Mục Hàn”, Sở Chiêu Quân nói: “Anh cũng đừng về quá muộn nhé!”
Nửa đêm yên tĩnh.
Mục Hàn chắp hai tay sau lưng, một mình đi dạo trong sân, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Vừa nhìn màn hình, khóe miệng Mục Hàn không khỏi nhếch lên: “Vương Chung Quy, thằng nhãi cậu sao đêm hôm lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế?”
“Đại ca, tôi muốn báo cáo công việc với anh”, ở đầu dây bên kia, Vương Chung Quy hưng phấn nói: “Nhiệm vụ chiến đấu ở chiến khu biên giới đã hoàn thành thuận lợi, tôi bảo đảm với anh, trong vòng năm mươi năm, nước láng giềng sẽ không dám động vào lãnh thổ Hoa Hạ chúng ta nữa!”
“Không hổ là đệ tử của tôi!”, Mục Hàn hài lòng gật đầu: “Cuộc chiến thứ nhất đã đổi lại cho chúng ta năm mươi năm hòa bình ở biên giới Hoa Hạ, thời gian năm mươi năm hòa bình này, công nghệ khoa học của Hoa Hạ nhất định sẽ ngày càng phát triển, vươn lên tầm cao mới!”
“Đến lúc đó, những quốc gia láng giềng vẫn không cam tâm này sẽ không thể nào khiêu khích Hoa Hạ được nữa!”
“À đúng rồi, đại ca”, Vương Chung Quy cười híp mắt nói: “Còn nhớ lần trước khi tôi đi có nói với anh, e là tôi không thể đến tham dự đám cưới của anh và chị dâu ấy?”
“Làm gì đấy?”
Lúc này, vô số ánh sáng chói lọi chiếu tới.
Khiến cho năm trăm cường giả hàng đầu không mở mắt ra được.
Hàng nghìn người của quân đoàn Mãnh Thú lao ra từ bốn phía, bao vây năm trăm cường giả hàng đầu.
“Mục Trường Sinh, ra đây đi!”, lúc này, Mục Hàn đi tới trước, hét lớn về phía Mục Trường Sinh ở không xa.
Mục Trường Sinh biết rằng mình đã bại lộ, chỉ đành bước qua đó.
Nhìn thấy quân đoàn Mãnh Thú mặc đồng phục rằn ri, Mục Trường Sinh khẽ rùng mình.
Đám người này là…
Mục Trường Sinh đang cố gắng tìm ra thân phận của quân đoàn Mãnh Thú.
Chương 617: Ếch ngồi đáy giếng nhìn lên trời xanh
Mục Trường Sinh nhận ra thân phận của những người này tuyệt đối không hề đơn giản.
Ở Hoa Hạ này, chỉ có một hệ thống duy nhất mới được mặc đồng phục ngụy trang.
Hơn nữa, những người này có vẻ ngoài sắc sảo và có năng lực, trên người đều tràn đầy sát khí, dường như vừa trải qua một trận chiến sinh tử.
“Lẽ nào bọn họ là…”, Mục Trường Sinh có chút mơ hồ.
Tuy nhiên, lý trí của Mục Trường Sinh nhanh chóng bị cảm xúc lấn át.
Vừa nghĩ đến cậu chủ Sảng khát máu, giết người không nương tay, Mục Trường Sinh không khỏi rùng mình.
Cho dù số lượng người của quân đoàn Mãnh Thú rất đông, nhưng Mục Trường Sinh không hề sợ hãi.
Bởi vì năm trăm cường giả hàng đầu này là lực lượng tinh nhuệ của nhà họ Mục ở thủ đô.
“Giết chết bọn chúng!”, Mục Trường Sinh vẫn tràn đầy tự tin, hất tay nói: “Lên!”
Năm trăm cường giả hàng đầu do dự một lúc rồi lần lượt lao tới.
“Bụp!”
“Rắc rắc!”
“…”
Điều khiến Mục Trường Sinh bị sốc là ngay khi năm trăm cường giả hàng đầu tới trước mặt các thành viên của quân đoàn Mãnh Thú, bọn họ dễ dàng bị đánh gãy xương và phát ra tiếng kêu rắc rắc.
Sau đó là những tiếng hét thảm thiết và đau đớn.
Cộng thêm việc số lượng của quân đoàn Mãnh Thú nhiều hơn so với năm trăm cường giả hàng đầu, rất nhanh đã hình thành thế cục một bên áp đảo.
Năm trăm cường giả hàng đầu lập tức ngã rạp hết xuống đất.
Thấy sức chiến đấu của quân đoàn Mãnh Thú đáng sợ như vậy, Mục Trường Sinh hoàn toàn kinh hãi.
“Mục Hàn, bọn chúng là thuộc hạ của mày à?”, Mục Trường Sinh có chút không tin hỏi.
“Ông nghĩ sao?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên, sau đó nhàn nhã nói: “Nếu như không phải thuộc hạ của tôi, thì liệu nửa đêm có đến đây, bảo vệ sự an toàn cho tôi không?”
“Vậy năm mươi vương tộc ở Đông Hải trước đây…”, nghe thấy Mục Hàn nói như vậy, Mục Trường Sinh lại nói: “Bọn họ…”
“Đúng vậy”, Mục Hàn lập tức tiếp lời Mục Trường Sinh, gật đầu nói: “Năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải, cùng với toàn bộ người hôm nay đều là thuộc hạ của tôi!”
“Cái gì?”
Mục Trường Sinh cảm thấy sụp đổ hoàn toàn.
Mục Hàn lại có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải?
Nghĩ đến việc trước đây đám người Mộ Dung Vô Địch liều thân mình cũng nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho hai mẹ con Mục Hàn, thậm chí không quan tâm đến việc trở thành kẻ thù của nhà họ Mục ở thủ đô, xem ra chỉ với lý do này cũng đủ để giải thích rồi.
Mục Bá Đạo một người một kiếm có thể trấn áp được năm mươi vương tộc ở Đông Hải không phải là đủ điên rồ rồi sao.
Giờ Mục Hàn lại có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc, khiến ông già hơn một trăm tuổi Mộ Dung Vô Địch quy phục dưới chân, hơn nữa còn cả đám thuộc hạ trước mặt này, có thể giết chết năm mươi cường giả hàng đầu trong nháy mắt đủ để chứng minh, thực lực của Mục Hàn này vô cùng lớn.
Thậm chí đến cả Mục Trường Sinh cũng phải ngước nhìn.
“Cậu chủ Hàn!”, nghĩ đến đây, Mục Trường Sinh lập tức thay đổi thái độ, trên mặt lộ ra vẻ cung kính: “Nếu như cậu quay về nhà với tôi, tôi nghĩ rằng ông chủ nhất định sẽ tiếp đón cậu một cách trịnh trọng nhất!”
“Hả?”, Mục Hàn liếc nhìn Mục Trường Sinh, bình thản nói: “Không phải vừa nãy ông rất quyết tâm muốn trừ khử tôi sao?”
“Sao mới một tí đã thành đón tôi trở về nhà họ Mục ở thủ đô rồi?”
“Tôi từ một thằng con hoang vô dụng bị vất bỏ đã quay ngắt thành cậu chủ Hàn rồi?”
Mục Hàn cố ý châm chọc Mục Trường Sinh.
Tuy nhiên, da mặt Mục Trường Sinh rất dày, hoàn toàn không quan tâm để lời châm chọc này của Mục Hàn.
Lão ta vẫn giữ thái độ cung kính nói: “Cậu chủ Hàn, đó là do vừa nãy tôi chưa biết được thực lực của cậu”.
“Với thực lực bây giờ của cậu, quay về nhà họ Mục ở thủ đô, tuyệt đối không thua kém cậu chủ Sảng, nhất định sẽ được ông chủ hết lòng bồi dưỡng”.
“Bồi dưỡng?”, Mục Hàn bật cười, hừ lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy với thực lực bây giờ của tôi còn cần nhà họ Mục ở thủ đô bồi dưỡng sao?”
“Cậu chủ Hàn, không thể nói như vậy được”, Mục Trường Sinh lắc đầu nói: “Dù sao nhà họ Mục ở thủ đô cũng là thế gia số một ở Hoa Hạ, được coi là gia tộc đứng đầu hàng nghìn gia tộc, tài nguyên đồ sộ của nhà họ Mục ở thủ đô, không một gia tộc nào có thể so bì được đâu”.
“Tôi có lý do để tin rằng, sau khi được nhà họ Mục ở thủ đô bồi dưỡng, thực lực của cậu chủ Hàn nhất định sẽ vượt xa cậu chủ Sảng, đồng thời trở thành niềm tự hào của nhà họ Mục ở thủ đô, tại sao lại không làm vậy chứ?”
“Niềm tự hào của nhà họ Mục ở thủ đô?”, Mục Hàn cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Đúng là một bãi cứt chó!”
“Nhà họ Mục ở thủ đô có như thế nào, trong mắt của tôi cũng chẳng khác gì các gia tộc bình thường khác!”
“Mở mồm ra là nói đứng đầu hàng nghìn gia tộc, nói rằng mình là dòng máu cao quý, tôi thật không hiểu nổi, cũng là hai bên vai, một cái đầu, nhà họ Mục ở thủ đô các người dựa vào đâu mà nói mình cao quý hơn người khác?”
“Cậu, cậu, cậu!”, thấy Mục Hàn khinh thường nhà họ Mục ở thủ đô như vậy, Mục Trường Sinh không muốn nói nữa: “Cậu chủ Hàn, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng sức mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô, cậu không thể tưởng tượng được đâu”.
“Cậu cũng đã từng ở nhà họ Mục ở thủ đô vài năm, lẽ nào cậu không biết sao?”
“Xin lỗi”, Mục Hàn khịt mũi: “Tôi chỉ cảm thấy tôi sống trong khu ổ chuột vài năm mà thôi”.
Mục Trường Sinh nhất thời không nói lên lời.
Lão ta cũng hiểu rất rõ những gì Mục Hàn đã phải trả qua trong mấy năm ở nhà họ Mục ở thủ đô.
Chẳng ai coi trọng anh.
Suy cho cùng, anh chỉ là một đứa con ngoài giá thú với thân phận thấp kém, nên những năm tháng ở nhà họ Mục ở thủ đô, quả thực không khác gì trong một khu ổ chuột.
“Cậu chủ Hàn, cậu có dám cho tôi quay về không?”, Mục Trường Sinh thấy khẩu khí của Mục Hàn, biết rằng anh không định hòa giải với nhà họ Mục.
Như vậy, tình hình của lão ta sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy lão ta liền nhạy bén nói: “Cậu chủ Hàn, tôi biết rằng bây giờ cậu có chút thực lực, cũng rất kiêu ngạo, đến nhà họ Mục ở thủ đô cũng không coi ra gì”.
“Chỉ cần bây giờ cậu dám cho tôi quay về, tôi nhất định sẽ khiến cậu cảm nhận được sức mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Cậu đừng nghĩ rằng giết được năm mươi cường giả hàng đầu này thì đã cho rằng mình mạnh hơn nhà họ Mục ở thủ đô, thật ra đây chỉ là năm mươi cường giả, đối với nhà họ Mục chẳng qua chỉ là một cọng lông mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới”.
“Ông nói nhiều như vậy chẳng phải là vì muốn tôi giữ lại cái mạng này cho ông à!”, Mục Hàn nhìn thấm tâm tư của Mục Trường Sinh, lạnh lùng nói: “Đương nhiên tôi có thể thả ông quay về, hơn nữa, tôi còn muốn ông chuyển lời giúp tới Mục Thịnh Uy”.
“Cậu chủ Hàn, xin cứ nói”, Mục Trường Sinh nói.
Mục Hàn nói: “Quay về và nói với Mục Thịnh Uy rằng, ông ta không xứng với mẹ của Mục Hàn tôi! Có chuyện gì, cứ nhắm vào tôi, tôi sẽ tiếp đón bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, nếu như dám làm tổn thương mẹ của tôi, tôi nhất định sẽ giết chết nhà họ Mục ở thủ đô, dù cho có phải lật tung trời đất”.
Trên người Mục Hàn tỏa ra một luồng sát khí bức người.
Khiến cho Mục Trường Sinh rùng mình.
Mục Trường Sinh cảm thấy rất choáng váng.
Mục Hàn lại dám nói rằng Mục Thịnh Uy không xứng với Sở Vân Lệ?
Mục Thịnh Uy là gia chủ hiện tại của nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia số một của Hoa Hạ, đứng đầu hàng nghìn gia tộc!
Không thể ngờ, với thân phận và thực lực bây giờ của Mục Hàn, Sở Vân Lệ lại hoàn toàn coi thường nhà họ Mục ở thủ đô.
Ha ha! Trong lòng Mục Trường Sinh chế nhạo, đúng là ếch ngồi đáy giếng nhìn lên trời xanh.
Chương 618: Không xứng với dòng máu cao quý
Nhìn thấy biểu cảm của Mục Trường Sinh, Mục Hàn thản nhiên nói: “Sao thế? Ông cho rằng tôi đang nói đùa à?”
“Cậu chủ Hàn, cậu dùng giọng điệu này để nhạo báng nhà họ Mục ở thủ đô, tôi còn tưởng cậu đang nói đùa thật đấy”, Mục Trường Sinh thẳng thắn nói.
“Được!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Bây giờ tôi thả ông quay về, để ông tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ khiến nhà họ Mục ở thủ đô khuất phục dưới chân như thế nào!”
“Cậu chủ Hàn, cậu dừng lại được rồi đấy”, Mục Trường Sinh cười lạnh nói.
Nhà họ Mục ở thủ đô khuất phục Mục Hàn?
Dù trời có sập xuống cũng không thể nào.
Khi đám người Mục Trường Sinh chuẩn bị rời đi, Mục Hàn hét lên: “Chờ đã”.
“Sao vậy?”, tim Mục Trường Sinh lập tức thắt lại: “Cậu chủ Hàn, không phải cậu hối hận rồi đấy chứ?”
“Tôi đã nói sẽ thả các người đi thì nhất định sẽ thả các người đi, không cần phải lo lắng”, Mục Hàn nheo mắt lại: “Tuy nhiên, nếu thả mấy người đi như vậy thì dễ dàng cho mấy người quá rồi”.
“Cậu chủ Hàn, cậu muốn thế nào”, Mục Trường Sinh lập tức trở nên căng thẳng.
“Không muốn thế nào cả, chỉ muốn cho các người nếm thử một chút cảm giác, để các người nhớ kỹ ngày hôm nay thôi”, Mục Hàn nở nụ cười với mấy thành viên của quân đoàn Mãnh Thú bên cạnh mình.
Vài người lập tức bước lên trước.
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
“…”
Cánh tay của đám người Mục Trường Sinh đều bị gãy hết.
Máu chảy khắp nơi, hòa thành một dòng chảy nhỏ.
Đám người Mục Trường Sinh đau đớn vô cùng cuối cùng cũng bò được khỏi đây như loài bò sát trước sự chế giễu của các thành viên quân đoàn Mãnh Thú.
Mục Trường Sinh, người luôn cao ngạo chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại bị sỉ nhục như thế này.
Đặc biệt là khi đi qua Đông Hải, còn bị người của năm mươi vương tộc phát hiện.
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của năm mươi vương tộc.
Lúc này Mục Trường Sinh cảm thấy mình nhục như một con chó vậy.
Cho dù phải chịu đựng cái nhìn khinh thường của năm mươi vương tộc Đông Hải, Mục Trường Sinh cũng đành bất lực.
Lúc này lão ta không còn chút sức chiến đấu nào, đừng nói là năm mươi vương tộc ở Đông Hải, cho dù là một người bình thường đều có thể dễ dàng giết chết lão ta.
Khó khăn lắm mới rời khỏi Đông Hải, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Mục Sảng gọi điện tới.
“Đã khử hai mẹ con thấp hèn đó chưa?”, Mục Hàn hỏi thẳng.
“Cậu chủ Sảng, tôi bất lực rồi!”, Mục Trường Sinh lộ vẻ mặt đau khổ: “Tôi bị Mục Hàn chơi khăm!”
“Tên này tuyệt đối không phải là người bình thường”.
“Gì cơ?”, đầu bên kia điện thoại, Mục Sảng vô cùng kinh ngạc: “Ông lại bị thằng con hoang này chơi khăm sao?”
“Thằng con hoang này thì có bản lĩnh gì chứ?”
Theo Mục Sảng, với thực lực của Mục Trường Sinh, giết chết một Mục Hàn, rõ ràng là dư thừa.
Thậm chí còn có suy nghĩ là đạn bác bắn muỗi.
“Đúng rồi!”, Mục Trường Sinh nói tiếp: “Hơn nữa, thằng nhãi này còn nói, sẽ có một ngày, hắn sẽ đích thân đánh tới nhà họ Mục, làm một trận long trời nở đất!”
“Lẽ nào lại như vậy!”, Mục Sảng lập tức nổi giận: “Đến nhà họ Mục ở thủ đô mà cũng dám khinh thường, đúng là đồ ngạo mạn, không coi ai ra gì!”
“Uổng công tôi vừa mới khen hắn! Thằng con riêng đúng là thằng con riêng, cho dù có huyết thống với nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng tầm nhìn vẫn còn kém xa nhiều lắm”.
“Dù sao thì môi trường sinh trưởng cũng không giống nhau, xuất thân của hắn làm sao xứng đáng với dòng máu cao quý này được!”
Chương 619: Mục Sảng muốn ra tay
"Đúng vậy", Mục Trường Sinh phụ họa: "Thằng nhãi này còn lâu mới biết được rốt cuộc thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô lớn mạnh đến mức nào! Thứ chúng ta cho hắn thấy chỉ là một góc của tảng băng mà thôi!"
"Tôi cảm thấy thằng nhãi này ở bên ngoài đã lâu, có chút bản lĩnh liền tưởng mình là thiên hạ vô địch, không ai là đối thủ của hắn. Dù sao thì có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc Đông Hải cũng không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được".
"Ra lệnh cho năm mươi vương tộc Đông Hải thì sao chứ?", Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Chỉ một Mục Bá Đạo nho nhỏ đã có thể trấn áp năm mươi vương tộc Đông Hải. Thằng nhãi này chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng. Bây giờ chúng ta cho cậu ta một cơ hội bước vào nhà họ Mục ở thủ đô, nếu cậu ta không cần thì thôi vậy".
Vốn dĩ Mục Sảng còn định lôi kéo Mục Hàn.
Nhưng bây giờ xem ra không được rồi.
"Cậu Sảng, tiếp theo đây chúng ta có cần...", Mục Trường Sinh nói, giơ tay làm động tác cắt cổ.
"Không cần đâu", Mục Sảng lắc đầu nói: "Trước đó chúng ta hao tâm tổn trí muốn giết hai mẹ con Mục Hàn là vì lo lắng thằng vô dụng này sẽ làm hỏng thanh danh của nhà họ Mục thủ đô chúng ta".
"Nhưng bây giờ xem ra, chúng ta lo bò trắng răng rồi".
"Nếu cậu ta có bản lĩnh ra lệnh cho năm mươi vương tộc của Đông Hải, thì đương nhiên sẽ không khiến nhà họ Mục thủ đô chúng ta bị mất mặt! Hơn nữa, cho dù người của các gia tộc khác biết thân phận của cậu ta, thì chúng ta cũng không cần quá lo lắng".
"Nói không chừng, với thực lực của cậu ta, còn có thể góp phần cho bố tôi chính thức tiếp nhận chức gia chủ".
"Dù sao cũng là giọt máu của bố tôi".
"Cậu Sảng, ý cậu là cứ thế bỏ qua cho thằng nhãi này sao?", Mục Trường Sinh không cam lòng nói: "Nhưng thằng nhãi này ngông cuồng như vậy, còn coi thường cả nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, cậu nuốt trôi cục tức này sao?"
"Đương nhiên tôi nuốt không trôi rồi", Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, nói: "Dám coi thường người nhà họ Mục ở thủ đô như vậy, thằng nhãi này là người đầu tiên. Cho dù trên người cậu ta chảy dòng máu của nhà tôi thì cũng không thể coi thường như vậy được".
"Tôi đã quyết định rồi, tôi phải đích thân ra tay, dạy cho thằng nhãi này một bài học, để cậu ta biết, thế nào gọi là ngoài núi này còn có núi cao hơn".
"Ếch ngồi đáy giếng, chỉ coi trời bằng vung!"
"Hả?", Mục Trường Sinh lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, nói: "Cậu Sảng, cậu muốn đích thân ra tay sao?"
Mục Trường Sinh biết rất rõ thực lực của Mục Sảng.
Một khi Mục Sảng ra tay, thì Mục Hàn chỉ có thất bại mà thôi.
Sau khi cúp máy, Mục Sảng lập tức cho người đi điều tra thân phận bối cảnh của Mục Hàn hiện giờ.
Không đến năm phút, Mục Sảng đã điều tra xong.
"Hóa ra thằng nhãi này là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long", Mục Sảng lại gọi điện thoại cho Mục Trường Sinh, thông báo chuyện này: "Thảo nào hắn có chút bản lĩnh như vậy, hóa ra còn có thân phận này nữa".
"Vậy thì những việc trùng hợp trước kia đều có thể giải thích được rồi".
"Sở dĩ cậu ta có thể ba lần bảy lượt tránh được cạm bẫy của chúng ta, không phải là vì đại thống soái, cũng không phải cậu ta may mắn, mà là cậu ta có thực lực này”.
Tin Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long coi như đã công khai được một nửa.
Vì vậy, rất nhiều người đều biết chuyện này.
"Tôi từng nghe nói đến tập đoàn Phi Long", Mục Trường Sinh cũng tỏ vẻ tỉnh ngộ: "Nghe nói trước kia tập đoàn Chu Thức, tập đoàn Tam Hưng và Tưởng Đỉnh Thiên đều thất bại trong tay tập đoàn Phi Long".
"Có thể giải quyết được nhiều thế lực như vậy, quả thực là có chút bản lĩnh. Hơn nữa, hiện giờ tập đoàn Phi Long cũng được coi là sự tồn tại hàng đầu ở tỉnh".
"Đúng vậy", Mục Hàn gật đầu đáp: "Tập đoàn Phi Long đã nổi lên ở tỉnh, trở thành kẻ dẫn đầu mới, thế lực hơn xa Tưởng Đỉnh Thiên năm đó. Nhưng thằng nhãi này tưởng mình có chút thực lực là coi thường nhà họ Mục ở thủ đô sao?"
Cho dù Mục Hàn có thành tựu đến đâu, thì cũng chỉ là phấn đấu hơn sáu năm mà thôi.
So với nhà họ Mục ở thủ đô, thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Càng đừng nhắc đến việc khiến nhà họ Mục ở thủ đô khen ngợi anh.
Thế nên Sở Vân Lệ cũng không nghĩ đến những chuyện này nữa.
Lúc trở về biệt thự, Lâm Nhã Hiên cũng đang ở nhà.
Chương 620: Tham gia đại hội đấu thầu
Lần này nhà họ Sở ở Đông Hải đón Sở Vân Lệ và Mục Hàn qua đó nhận tổ quy tông, Lâm Nhã Hiên không đi.
Nhưng hôm nay cô không đi làm mà ở nhà, đích thân xuống bếp, làm một bàn đồ ăn ngon, để tiếp đón Sở Vân Lệ và Mục Hàn.
Cho dù Lâm Nhã Hiên là cô chủ nhà họ Lâm ở Sở Dương, gần như chưa từng xuống bếp bao giờ, tay nghề nấu ăn cũng kém xa Sở Vân Lệ, nhưng bữa cơm này, Sở Vân Lệ thấy rất ngon miệng.
Lúc ăn cơm, Mục Hàn hỏi Lâm Nhã Hiên: "Chuyện đấu thầu dự án trăm tỷ tệ kia thế nào rồi?"
Tuy Thịnh Uy Khống Cổ rất bá đạo, khiến phía dự án đổi ý, nhưng theo quy tắc liên quan, Lâm Nhã Hiên vẫn có thể tham gia đấu thầu lần nữa.
“Ngày mai sẽ tiến hành đấu thầu”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đáp: “Em đã chuẩn bị xong rồi, em không tin Thịnh Uy Khống Cổ có thể một tay che trời!”
“Em nhất định phải lấy được dự án trăm tỷ tệ này!”
Chỉ cần lấy được dự án này, thì địa vị của Lâm Nhã Hiên trong nhà họ Lâm ở Sở Dương sẽ tăng vọt, lời nói cũng có trọng lượng hơn, có thể sánh với bà cụ Lâm.
Đến lúc đó, Lâm Nhã Hiên có thể tự do quyết định việc chung thân đại sự của mình.
Chứ không bị nhà họ Lâm can thiệp nữa.
“Nhã Hiên, em cứ cẩn thận một chút thì hơn”, Mục Hàn dặn dò: “Người phụ nữ Dương Tử Yên này không phải loại người tốt lành gì! Mấy năm trước lúc ở Sở Dương, cô ta đã rất xảo quyệt rồi”.
“Em cũng nghĩ đến chuyện này rồi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Nên em đã tìm Phương Viên, lấy danh nghĩa của tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long để tham gia buổi đấu thầu”.
“Dương Tử Yên dù có trăm phương nghìn kế cũng không ngờ đến đâu, cho dù cô ta giở trò hãm hại em, thì bạn thân Phương Viên của em vẫn sẽ đến được buổi đấu thầu, giành được dự án trăm tỷ tệ này”.
Thấy Lâm Nhã Hiên tràn đầy tự tin như vậy, Mục Hàn cũng không đả kích cô, chỉ thản nhiên nói: “Em sắp xếp ổn thỏa là được”.
Trong mắt Mục Hàn thì Lâm Nhã Hiên vẫn còn quá ngây thơ.
Những gì cô ấy nghĩ đến thì chắc chắn Dương Tử Yên cũng nghĩ đến.
Nếu không, với chút mưu mô của Dương Tử Yên, sao có thể nhanh chóng leo lên làm quản lý cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ trong mấy năm ngắn ngủi chứ?
Chắc chắn là tâm cơ của Dương Tử Yên đã phát huy vai trò quan trọng.
Ở bên khác.
Đông Hải.
Trong tòa nhà trụ sở chính của Thịnh Uy Khống Cổ.
Thân là tổng giám đốc, Mục Diệp đang ngồi trong văn phòng, hơi thấp thỏm bất an.
Mục Diệp cứ cảm thấy mí mắt phải giật giật, dường như có dự cảm không lành.
“Reng reng…”
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Mục Diệp bỗng rùng mình, giơ tay ra nhấc điện thoại.
“A lô!”, nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, Mục Diệp lập tức thẳng lưng, dáng vẻ cung kính, nói: “Vâng vâng! Tôi chắc chắn sẽ làm được, không phụ sự kỳ vọng của cậu!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Diệp lập tức gọi Dương Tử Yên và mấy quản lý cấp cao đến.
“Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại”, Mục Diệp nhìn một lượt các quản lý cấp cao này, vẻ mặt đắc ý nói: “Có biết là ai gọi cho tôi không?”
Đám người Dương Tử Yên đều lắc đầu.
“Là trưởng lão sao?”, có người hỏi.
“Ha ha! Trước mặt người này thì trưởng lão chẳng là gì cả”, Mục Diệp vô cùng kiêu ngạo nói: “Không đoán được chứ gì? Tôi nói cho các người biết, người vừa gọi cho tôi chính là cậu chủ Mục Sảng!”
“Cậu chủ Mục Sảng đích thân gọi điện cho tôi!”
Mọi người nghe thấy thế đều không khỏi há hốc miệng.
Mục Sảng là con trai của Mục Thịnh Uy – gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục ở thủ đô, cũng là người thừa kế số một của nhà họ Mục.
Để phòng ngừa bất trắc, Lăng Sở Sở thậm chí còn lựa chọn mấy người giỏi giang, lập thành đội bảo vệ để hộ tống Lâm Nhã Hiên.
“Sở Sở, đại hội đấu thầu hôm nay rất quan trọng đối với tôi, cô phải hành sự thật cẩn thận đấy”, Lâm Nhã Hiên còn dặn dò Lăng Sở Sở: “Đối thủ rất có khả năng sẽ gây phiền phức cho tôi giữa đường”.
Lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, thực ra Lâm Nhã Hiên cũng biết khá nhiều về các mánh khóe chiến tranh thương mại.
Nhất là khi tham gia các hoạt động đấu thầu quan trọng, để xử lý đối phương, các đối thủ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
“Tôi hiểu”, Lăng Sở Sở gật đầu nói: “Tôi sẽ hộ tống cô đến địa điểm đấu thầu”.
Bình luận facebook